Tập 01: Thế giới quan của kẻ yếu đuối
Chương Một: Hối hận trẻ con (1)
4 Bình luận - Độ dài: 3,355 từ - Cập nhật:
Chương Một: A Child's Repentance
•••••
Quay lại với thời điểm hiện tại, năm 2046.
Đã trải qua ba tuần kể từ ngày dự lễ tốt nghiệp trung cấp. Rei thức dậy trong một căn phòng đơn giản, cậu gãi đầu, đi đến cửa sổ và mở rèm. Một buổi sáng sớm nhưng bầu trời vẫn xám xịt màu mây.
Bầu trời vốn đã luôn như thế trước khi cậu tốt nghiệp, những dải mây dày đặc đó không hề biến mất dù cứ trung bình một ngày sẽ mưa to một lần.
Rei dụi mắt, rồi nhìn chằm chọc vào hơn mười ống thép khổng lồ từ các nhà máy năng lượng ở đằng xa đang liên tục thải khói đen lên bầu trời. Chúng hoạt động dựa trên ma thuật, với nguyên liệu là các quặng hiếm khai thác được ở bên dưới thành phố.
Không một chút nào mà cậu ta không cảm thấy ghét bỏ những công trình đằng ấy.
Quặng ma thuật đó không những tạo ra điện hạt nhân ma thuật, “Nhờ có chúng cung cấp năng lượng mà việc chế tạo các vũ khí công nghệ ma thuật phát triển.”
Đó không phải một lời khen, hay chí ít là trong thời buổi như thế này.
Nơi mà Rei đang sống, thành phố Axium của đế quốc Asgard. Một trong nhiều địa điểm được xây dựng để phục vụ cho mục đích chế tạo vũ khí. Ngày xưa, Axium chỉ là một ngôi làng nhỏ mà thôi.
Mỗi ngày cậu thức dậy và chủ động tìm đến cửa sổ, đơn giản là chỉ vì cậu muốn kiểu tra đà phát triển nhanh chóng của những công trình đáng ghét kia đã đến mức nào.
Cứ chưa đầy một tuần là một công trình mới được xây xong. Nói thì nghe rất khoa trương, như đây là thực trạng của cái thành phố này. Cái ngáp ngắn ngáp dài của Rei như thể đã quá chán ngán với những tòa cao ốc đã sớm dần che chắn những tòa thấp hơn.
Cậu có đọc từ đâu đó nói rằng: Sự bùng nổ của những thành phố lớn như thế này bắt đầu từ hơn năm mươi năm trước, khi con người bắt đầu tìm ra các loại ma thạch có hàm lượng ma thuật cao. ‘Runic’ — loại ma thạch tự nhiên có hàm lượng ma lực cao nhất trong số đó trở thành tài nguyên quý giá nhất mà các quốc gia luôn muốn sở hữu. Và rồi, những khu vực có chứa các loại ma thạch đó trở thành những khu công nghiệp kim loại nặng tích hợp thành phố.
Nhớ lại một bản tin mà bản thân đã nhìn thấy trên ti vi, Rei chỉ biết thở dài trước cách ứng xử của những kẻ nắm quyền.
“…Dòng người đổ xô về các thành phố hiện đại sẽ góp phần tăng cường sản xuất vũ khí công nghệ ma thuật, để khi nhu cầu tăng cao…” Thế là họ thừa cơ xây dựng thêm nhà máy, công trình. Không chỉ vỏn vẹn mười hay hai mươi đặc khu công nghệ dạng này xuất hiện, một quốc gia có hàng đống cơ sở như thế hoạt động không ngừng nghỉ một giây nào.
Rei gãi đầu, rồi bước ra khỏi phòng của mình.
Kết quả: Một định nghĩa mới được ra đời. ‘Ô nhiễm’ chính là thứ mà Rei luôn nhìn thấy khi cậu quan sát bên ngoài khung cửa sổ.
Một khi chuyện đã sa đà, bọn họ lại trấn an người dân bằng những hình thức khác. Truyền thông mãi vẫn chỉ là như vậy.
Rei bước ra phòng khách sau khi đã ở lì trong nhà tắm một thời gian. Cậu bật chiếc ti vi màn hình phẳng lớn trong phòng, rồi đi đến khu vực bếp ngay sau chiếc ghế sô pha.
Tiếng tủ lạnh mở nhẹ phát ra. Sau khi đắn đo một hồi cậu ta quyết định làm sandwich trứng đơn giản nhất có thể.
“Theo số liệu từ Cục kiểm sát tài nguyên và môi trường, mức độ ô nhiễm phóng xạ ma thuật của các Khu quận có sự thay đổi…”
‘Ô nhiễm phóng xạ ma thuật’ hay ‘Hắc xạ’ là hậu quả của chế tạo vũ khí. Những loại ma thạch khai thác được như Runic đều là những vật có thuộc tính ma lực âm, khi được bọn họ cung cấp ma lực để gia công thì một phần ‘ma lực dương’ đó kết hợp với ‘ma lực âm’ của ma thạch.
Tay vặn nút bật bếp, Rei vừa chuẩn bị nguyên liệu, vừa nghĩ, bọn họ chắc chắn lại khai gian số liệu của Cục kiểm sát.
Nỗ lực bưng bít thông tin này rõ ràng rẻ hơn việc xử lí triệt để. Và những tay quý tộc chắc chắn sẽ cấu kết với nhau để dắt mũi truyền thông.
Bọn họ thừa biết rằng ‘Hắc xạ’ rất khó để xử lí. Thế nên, xả chúng lên bầu trời từ những cột khói khổng lồ đã trở thành cách ‘tạm thời’ trong nhiều thập kỉ.
Khi ma lực tự nhiên hóa thành chất phóng xạ, ma lực trong môi trường sẽ giảm dần. Đó gọi là ‘Hiện tượng suy giảm ma lực’.
Những số liệu khô khan trên màn hình không thể nào thuyết phục được Rei Amari, cậu lặng lẽ làm ngơ giọng nói có vẻ đang khen của tay dẫn thời sự.
Hai phút sau, bản tin buổi sáng ngày hôm nay đã chuyển sang những tiến bộ mới trong việc phát minh ra máy lọc hắc xạ.
Nhưng với những người đã sống trong thành phố này như Rei, ‘Những tiến bộ mới’ mà họ nói chỉ đơn thuần là cách nói tránh rằng giá thành của máy lọc đang được giảm dần từ xu một.
Nói cho đơn giản: “Thực ra chẳng có bất kì cải thiện nào xuất hiện trong cái thành phố này.” Rei lãnh đạm đánh giá tâm ý của lão chuyên gia trên màn hình.
Tiếng xì xèo vang lên, và cùng với tiếng ti vi, là những âm thanh duy nhất ở trong căn phòng lớn.
Rei Amari sống một mình. Đồ đạc trong nhà đều ám chỉ rằng chỉ có một người sống ở đây.
Khác với những người khác, Rei Amari đã có được ngôi nhà làm phần thưởng khi cậu giúp một người giàu vượt qua hoạn nạn bằng sức mạnh của mình. Đại khái câu chuyện là như thế, nội dung chi tiết quá dài dòng nên không tiện nhắc lại.
Và để duy trì cuộc sống của mình, cậu ta vẫn phải đi làm thêm.
Cậu vừa thạo tay giữ chảo vừa đưa mắt nhìn chiếc ti vi lớn đang chiếu bản tin dự báo thời tiết trong hôm nay. “…Thành phố Axium dự kiến vẫn sẽ tiếp tục đón mưa từ khoảng 2 giờ trưa đến chiều tối. Vậy khi ra đường, các bạn hãy chuẩn bị cho mình một chiếc ô, phòng khi cơn mưa xảy ra bất ngờ…”
“Xong rồi.” Rei nhanh tay làm xong món sandwich trứng rồi cũng vội vàng ăn ngấu nghiến. Với cậu ta, thức ăn với chút nóng này chẳng là gì cả.
Đây là một buổi sáng vội điển hình của những người không có thời gian rảnh. Cậu biết thế, những hoạt động sau khi dậy đều chỉ làm rất qua loa, thậm chí có lúc còn không quan tâm đến nữa.
Nhìn quanh cái ngôi nhà này, cậu phải tự trách rằng bản thân đã không chăm sóc nhà cửa của mình cho thật chu đáo. Nghĩ đến đó, Rei vô thức lắc đầu, suy nghĩ “cứ bỏ một ngày đi rồi mai sẽ bắt tay vào làm” đã ăn sâu vào tâm trí của cậu, nặng đến mức dù đã cự tuyệt, nó vẫn thành công lôi kéo cậu ta gác lại công việc nhà của ngày hôm nay.
Rei dùng chiếc remote tắt ti vi đi, rồi cầm lấy chiếc túi duffle vứt bừa trên sô pha. Cậu có chuyện quan trọng phải làm hơn trong ngày hôm nay. Kiểm qua chiếc khoác áo xám, áo ngoài xanh đen kết hợp ống tay trắng, quần jean và đôi giày đơn giản, chắc vậy được rồi, Rei sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Trong vô thức, cậu nhìn về hướng một bức hình trên tủ gần đấy, bức ảnh có mình lúc còn nhỏ và hai người bạn năm đó. Lòng thầm nghĩ điều gì, rồi thở nhẹ, quay mặt ra hướng cửa.
Rei mở cửa cuốn của ga-ra nhỏ. Ánh mắt cậu tìm thấy chiếc xe mô tô màu xanh cô-ban được đặt bên trong, rồi thở nhẹ.
“Trời lạnh thật.”
“Đúng rồi đó.”
Một số người trong khu phố thảnh thơi đi bộ trên con đường nhỏ. Họ để ý thấy Rei, liền bàn tán xì xào. Dù cậu không nghe thấy, những có thể đọc khẩu hình để biết họ đang nói gì.
“Kia là cái đứa sống một mình trong nhà đó sao?”
“Đúng rồi, hình như nó làm chuyển phát cho một công ty thì phải.”
“Tội thật ha. Không biết bố mẹ của nó đâu.”
Giọng của hai chị kia không biết Rei vui lòng một chút, hình ảnh của bố mẹ hiện lên làm cậu thêm nhớ. Một lúc sau, hai chị kia rẽ vào một con đường khác. Cậu ta mới bắt đầu dắt chiếc xe ra bên ngoài.
Tiết trời không có sự đổi khác so với hôm qua. Nhìn hơi thở của mình biến thành màu khói trắng, cậu ta lặng lẽ kéo cửa cuốn xuống và ngồi trên xe.
Tiếng động cơ vang lên như đánh thức bộ não còn mơ ngủ của cậu. Bánh xe lăn đi trên những vũng nước đọng lại sau cơn mưa kéo dài đến đêm qua. Rei quyết định đến thăm một tu viện nơi cậu từng sống trước khi đi làm. Cậu phóng xe, băng qua các con đường mà đến phía bên kia khu quận.
•••••
Con người đã đạt đến trình độ khoa học cao và đã phát triển công nghiệp song hành với ma thuật, chẳng mấy chốc mà con người đã bắt đầu thích nghi với cuộc sống có máy móc, đồ điện và phép thuật. Cảnh tượng ấy tưởng chừng như không thể trong thời đại trước lại tồn tại trong thời hiện đại.
Rei trông thấy nhiều chiếc ‘ô tô’ hào nhoáng không sử dụng bánh xe đang phóng nhanh trên các con đường. Chúng sử dụng ma lực để có thể lơ lửng được, những sản phẩm tương tự như thế đắt đỏ hơn hàng hóa chạy bằng động cơ bình thường của Rei gấp mấy lần. Tài xế ngồi trên chiếc xe đó chắc chắn là một đại gia có tiếng hoặc con cái của họ. Hạng thường dân như Rei cùng lắm có một chiếc xe chạy được đã tốt lắm rồi.
Ngoài cái thứ được gọi là ‘Proto-car’ đó ra, còn nhiều những hoạt động trên các con đường ít nhiều có liên quan đến ma thuật. Những công trình đang xây sử dụng ‘băng chuyển động tịnh tuyến’ — ‘Escalator’ (đơn giản là một máy sử dụng Phong thuật để tải những khối đá lớn lên cao); những ‘máy bay ma thuật’ — ‘Drone’ hỗ trợ cảnh sát, ‘Drone’ vận chuyển vật nhẹ thi thoảng phát hiện đang lơ lửng xung quanh; còn có cả những rô bốt quét dọn tự biết sử dụng ma thuật bằng nhiều cơ chế phức tạp đang di chuyển ven đường,…
Nhiều người trên đường cũng biết sử dụng ma thuật, dù yếu. Cũng phải thôi, những ai sử dụng ma thuật tốt hơn thường sẽ có xuất thân cao quý hơn, hoặc nhân vật tai to mặt lớn, tập trung ở những tòa nhà trong ‘khu quận vàng’ của Axium.
Từ xưa đến giờ, phân cấp xã hội vẫn như thế, không có gì khác biệt, Qua chiếc mũ bảo hiểm, Rei thầm nghĩ về con người của thời quá khứ.
Thế rồi, như thể có gì khiến cậu chột dạ. Rei phóng xe rẽ vào một con đường phố quen.
Cậu liền nhận thấy một khung cảnh ồn ào của đám đông qua kính chắn gió của mũ bảo hiểm. Rei quyết định dừng xe lại gần đó.
Đây là con đường mà cậu ta hay đi, và thậm chí còn gây chuyện ở đây ngay ngày hôm qua. Bên trong con hẻm được phong tỏa, nơi mọi người đang đứng quan sát là một cái hố do Rei tạo ra. Cậu đã đạp nát pháp trận triệu hồi mình sau khi cố bước ra khỏi chiếc vòng tròn ma thuật đó.
“‘Ai có thể gây ra chuyện này được?’” Một số người đứng ngoài thắc mắc. Những hành động phá hoại của công như thế chẳng mấy gì lạ, chỉ là họ không biết ai là kẻ gây ra. Rei nghĩ lại mới nhớ, chỉ có cậu là đi lại trong con hẻm đó, biết đâu có người bắt gặp cậu thì Rei không thoát được. Cũng tại hết cách thôi mà. Rei bận tâm việc mình bị phát hiện. Thế rồi,…
Một chiếc Proto-car sang trọng đến gần, rồi dừng lại ngay trước Rei. Người bên trong bước ra, mọi người đều nhanh chóng nhận ra.
Mái tóc vàng, cắt ngắn kiểu Pompadour[note69143] dựng mái đặc trưng, dáng người cao ráo, khoác ngoài chiếc áo trắng có cổ áo len, đeo kính râm kiểu mắt mèo, trang phục đắt tiền.
Một người đặc biệt đến từ ‘Khu quận nhất’ của thành phố Axium và thường hay xuất hiện trên tin tức—Một trong năm Pháp sư mạnh nhất Asgard, Bernard Linnel.
‘Ngũ cường ma pháp sư Asgard’ là tên được đặt cho một nhóm những thành viên pháp sư hùng mạnh, những người chỉ làm việc theo lệnh của đương kim Quốc trưởng Asgard, hay còn được gọi là ‘Vua’. Chỉ chừng ấy thông tin là đủ để nhận thấy rằng những cá nhân trong tập thể này mạnh đến mức nào.
Chỉ cần anh ta đến gần, Rei đã có thể cảm nhận được nguồn ma lực rất lớn từ kẻ đó. Anh ta là hàng thật…
Sự hiện diện của Bernard khiến cho mọi người bất ngờ. Nhiều người tránh xa ra, hai nữ sinh tình cờ trong đám đông rút điện thoại ra chụp anh ta như nhìn thấy thần tượng. Vẻ hào nhoáng của Bernard đương nhiên tôn thêm vẻ ngoài nam thần của anh ta; khác với các thần tượng bình thường, Bernard là một kiểu thần tượng có cấp độ nổi tiếng cao hơn.
“A-A-Anh Bernard. Anh có thể ký tên vào cuốn nhật ký của em được không ạ?”
“Em có thể chụp chung với anh một bức hình được không!?”
Bernard vẫy tay chào những nữ sinh nọ, khiến họ nhảy cẫng lên vì sung sướng. Sau một lúc tương tác với người hâm mộ của mình, anh ta mới quay sang chào vị cảnh sát trưởng đang bước ra từ bên trong hẻm.
Bernard vượt qua băng rôn cảnh báo của cảnh sát, rồi tiếp cận người cảnh sát trưởng kia. Ở khoảng cách của Rei, cậu có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.
“Yo, tình hình bên trong như thế nào rồi?” Cách nói chuyện của anh ta mang hơi hướng thanh niên thích ăn chơi hơn là một người làm công ăn lương. Trái lại, cảnh sát trưởng, người đã đến tuổi bốn mươi, vẫn cúi chào đối phương trẻ hơn mình hơn một thập niên, giọng rất nghiêm nghị.
“Chúng tôi đã khám nghiệm xong hiện trường, có vẻ như đối tượng đã sử dụng ma thuật để gây nổ khu vực xung quanh, điểm đáng ngờ là dấu vết ma thuật mà đối tượng này gây ra vẫn còn sót lại dù đã trải qua hơn mười hai giờ đồng hồ…”
“Vậy thì không thể nào ma thuật là do đối tượng gây ra cả, phải không? Không một ma thuật nào có thể để lại dấu vết trong hơn mười hai giờ cả. Bởi thế nên tôi mới đến đây chứ.”
Ma thuật dưới dạng pháp trận thì dù đã đập nát vẫn sẽ tồn tại trong không gian dưới dạng ‘ma lực mất cân bằng.’ Đây là những kiến thức mà Rei đã học. Cậu ngẫm:
Dạng năng lượng tự nhiên chưa chuyển về trạng thái bình thường này sẽ bị phát hiện thông qua biện pháp nghiệp vụ của cảnh sát, và tùy theo lượng ma lực tự nhiên đã chuyển hóa để tạo ra pháp trận mà chúng sẽ mất thời gian để bình thường hóa trạng thái.
Vấn đề là, một pháp trận tồn tại hơn mười hai giờ thì không thể nào gây ra bởi một người bình thường, với năng lực bình thường. Kẻ đó phải thuộc tầm cỡ các pháp sư mạnh nhất Asgard thì mới có thể làm được.
“Vậy… Vậy thì chúng tôi sẽ lập tức truy tìm đối tượng đó để hỏi về ma thuật—” Nghe thấy lời của viên cảnh sát trưởng, Rei Amari chỉ nhướn mày.
Tôi chỉ đạp một phát thì làm sao anh truy ra ma lực?
Thế rồi… “Không cần thiết đâu, cái tôi quan tâm là ghi phép về pháp trận đó, còn lại mọi chuyện sửa chữa hãy tính vào tài khoản của tôi.”
Bernard mỉm cười với cảnh sát trưởng, rồi đi qua ông ta, tiếp cận nơi làm việc của các chuyên viên phân tích. Nụ cười ẩn ý đó của anh ta khiến cho cảnh sát trưởng hơi cảm thấy khó chịu. Nhưng rồi, vì kẻ thay mặt Quốc trưởng Asgard đã nói thế, những người làm công như cảnh sát vẫn phải nhường cho họ làm việc của họ.
Có nghĩa là sẽ không điều tra. Nghe thấy thế, Rei thở nhẹ. Thuật triệu hồi anh hùng đó có bị phát hiện ra thì cũng không phải vấn đề của mình. Tốt hơn hết là đừng khiến họ nghi ngờ. Nghĩ thế, chiếc xe máy lại lăn bánh.
Trong khi đó, Bernard liếc nhìn bản ghi lớn được đặt trên một chiếc bàn gấp. Các chuyên viên, cùng các drone đang tập trung lần theo dấu vết ma thuật, đứng thẳng dậy, chào anh ta. Bernard lại gần, liếc nhìn vòng tròn ma pháp mà họ đang vẽ, anh ta nhận ra có điều gì đó kì lạ với bản vẽ của họ.
Một số kiến thức rất mới vẫn chưa được công khai nên các chuyên viên vẫn chưa biết, nhưng đối với một người có cộng sự là thiên tài nghiên cứu ma pháp, Bernard chỉ cần quan sát vị trí của ba vòng tròn nhỏ chưa thành hình bên trong vòng tròn lớn là đã bất ngờ hiểu ra:
Ma thuật bậc tám. Thuật triệu hồi. Cả hai thông tin này đều khiến cho Bernard không kìm được thích thú. Khóe miệng của anh chếch lên.
“Các anh hãy gửi một bản vẽ đã sao chép cho tôi khi nào hoàn tất rồi nhé.” Đã lâu rồi Bernard không cảm thấy nóng lòng muốn chứng kiến bộ mặt của cộng sự của mình ra làm sao khi đưa cho người đó xem bản vẽ này. “Có vẻ bạn tôi sẽ mất ngủ nhiều ngày rồi đây.”
•••••


4 Bình luận
Muốn thêm chú thích trước hết ghi nội dung chú thích đó ra, rồi bấm dấu tick khi viết xong. Nó sẽ hiện ra 1 cái code in đậm. Copy cả dấu ngoặc vuông và code đó vào vị trí cần note trong chương đó là được
Edit chú thích thì cứ sửa chú thích r bấm tick là xong.