• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 02: Dark Elf và mâu thuẫn của hiện tại

Chương 19: Raizen của hiện tại

0 Bình luận - Độ dài: 3,851 từ - Cập nhật:

Và thế là, Raizen xuất hiện như một bóng ma lười biếng của buổi sáng. Hắn lò mò xuống cầu thang từ phía nhà trọ, mái tóc đen cột đuôi ngựa hơi rối, vài lọn bung ra sau một đêm dài không buồn chỉnh lại. Chiếc áo khoác dài trượt hờ hững trên vai, như thể hắn chỉ khoác nó lên theo thói quen chứ chẳng buồn cài cúc hay chỉnh trang. Hắn ngáp dài, không thèm che miệng, trông chẳng khác nào một con mèo hoang vừa bị đá ra khỏi ổ.

Tiếng cười bật lên từ quán cà phê. Một trong những nhân viên huých nhẹ đồng đội, giọng trêu chọc khiêu khích. "Kìa, tên tai nhọn của chúng ta cuối cùng cũng đã dậy!"

Một kẻ khác khoanh tay, gật gù nhìn theo Raizen. "Thật khó tin. Một gã như hắn mà lại là lý do chúng ta có công ăn việc làm. Đời đúng là đầy bất ngờ."

Goon ngả người lên quầy, miệng cười cợt nhả “Raizen, trông mày cứ như bị đời vả cho cả đêm qua vậy.”

Raizen dừng lại ngay bậc thang cuối cùng, đưa mắt nhìn qua đám người đang ném những lời chọc phá về phía mình. Hắn không nói gì, chỉ chớp mắt lười nhác rồi vươn vai một cách chậm rãi như muốn kéo dài sự im lặng. Rồi gã thở ra một hơi dài. "Chúng mày có thể bớt ồn ào lại không? Mới sáng sớm đã đau hết cả đầu."

Meredith khoanh tay, dựa vào quầy, cười mỉm. "Nếu anh không ngủ đến sát giờ mở cửa thì đã không phải nghe rồi."

Raizen hừ một tiếng, bước tới quầy pha chế. "Cà phê đâu?"

Không ai trả lời ngay. Thay vào đó, Goon nhấc một chiếc cốc lên, xoay xoay nó trong tay. “Cà phê thì có, nhưng phải xem thái độ của mày thế nào đã.”

Raizen liếc hắn, rồi nhấc đại một chiếc ghế gần đó, ngồi phịch xuống như thể kiệt sức với chính cuộc đời này. "Tao đã kéo cả lũ chúng mày ra khỏi những tháng ngày vô công rồi nghề, vậy mà bây giờ lại còn phải có 'thái độ' mới được uống cà phê?"

Một tràng cười vang lên. Không ai phản bác, vì những gì hắn nói là sự thật. Dù trông như kẻ chẳng có động lực sống, chính Raizen là người đã dựng nên cái quán này, đặt từng nền móng cho nhà trọ và quán cà phê hoạt động trơn tru. Nếu không có hắn, có lẽ cả bọn vẫn đang vất vưởng ngoài phố cảng, tìm kiếm một lý do để tồn tại.

Goon cười, rót cà phê vào tách rồi đẩy về phía Raizen. "Thái độ này cũng không tệ lắm. Uống đi."

Raizen đón lấy, nhấp một ngụm. Chất lỏng đen sánh trượt xuống cổ họng, đánh thức hoàn toàn những giác quan còn ngái ngủ. Hắn thở dài, như thể đã tìm lại được sự sống.

"Vào việc thôi.”

Ngày mới ở nhà trọ và quán cà phê bắt đầu như một guồng máy đã được tra dầu cẩn thận. Không khí buổi sáng trong lành nhưng vẫn mang theo mùi mặn của biển, len lỏi qua những cánh cửa sổ để mở.

Meredith đứng sau quầy lễ tân, tay thoăn thoắt kiểm tra sổ sách trong khi vẫn để mắt đến sảnh chính. Nhà trọ Bến Cảng chưa bao giờ thiếu khách: thủy thủ, thương nhân, lính đánh thuê và cả những kẻ lang bạt không tên ngồi dọc theo dãy bàn dài trước quầy. Họ rì rầm những câu chuyện về chuyến đi xa, những lời đồn đại từ khắp nơi, nhưng không ai quá lớn tiếng. Meredith không thích sự ồn ào vô nghĩa, và ai cũng hiểu rõ điều đó.

Góc bên kia của sảnh, cánh cửa lớn nối liền nhà trọ với quán cà phê khẽ mở, để lộ không gian bên trong nơi mùi cà phê vừa mới pha hòa quyện với hơi muối từ gió biển. Những tên cựu côn đồ vẫn giữ cái vẻ bặm trợn đặc trưng, nhưng thay vì gây sự, giờ chúng bận rộn với công việc – một điều mà không ai nghĩ có thể xảy ra.

Ở quầy pha chế, Goon đứng lặng, mắt dán vào dòng nước nhỏ giọt qua lớp bột cà phê. Đôi tay to bè của gã đặt nhẹ trên mặt quầy gỗ sẫm màu, lần đầu tiên không còn nắm chặt một cây kiếm hay siết cổ áo ai đó. Ánh nắng buổi sáng len qua khung cửa sổ, vẽ lên khuôn mặt từng trải của gã những đường nét điển trai phong trần, pha lẫn sự từng trải và cái vẻ cợt nhả cố hữu.

Raizen tựa vào quầy, khoanh tay trước ngực, ánh mắt hổ phách lười biếng quan sát từng cử động của Goon. Hắn không nói gì, nhưng áp lực vô hình từ cái nhìn chằm chằm ấy vẫn khiến gã phải để tâm.

Goon nghiêng đầu, cảm nhận từng giọt cà phê chảy qua phin, nhưng rồi lại cau mày khi thấy nước xuống quá nhanh. Gã bực mình, vô thức dùng thêm lực để ép xuống - một thói quen cũ từ những ngày còn cầm kiếm.

“Đừng dùng lực tay như thế,” Raizen lên tiếng, giọng đều đều nhưng không giấu được vẻ trách móc. “Muốn vị đậm, cứ tăng lượng bột, chứ không phải hành hạ cái phin lọc.”

Goon nhướng mày, khóe miệng nhếch lên. “Ôi chà, ai đó lại nghiêm túc với một ly cà phê rồi. Được thôi, thầy giáo.” Dù cợt nhả, gã vẫn làm theo, điều chỉnh lực tay nhẹ hơn, lần này cẩn thận hơn hẳn.

Hơi nước bốc lên, mùi Robusta đậm đà tràn vào không khí. Goon hít một hơi, chậm rãi rót cà phê ra ly với sự tập trung mà gã luôn thể hiện khi làm công việc này. Đôi mắt màu xám tro của gã thoáng một vẻ suy tư, như thể hình ảnh phản chiếu trong ly cà phê kéo gã về quá khứ.

“Tao từng là mạo hiểm giả, mày biết không?” Goon đột nhiên lên tiếng, giọng đều đều, như thể chỉ là một câu chuyện vặt vãnh. “Chạy khắp nơi, giết quái, nhận nhiệm vụ ngu ngốc. Lúc đầu thấy vui, sau thấy chán.” Gã xoay ly cà phê trong tay, nhìn chằm chằm vào chất lỏng đen sóng sánh. “Không có mục tiêu, không có điểm dừng. Rốt cuộc tao bỏ quách, thành côn đồ, quậy phá cho vui.”

Raizen không phản ứng ngay. Hắn chỉ lặng lẽ nghe, mắt vẫn dán vào những động tác của Goon. Gã cười nhạt, đặt ly cà phê xuống quầy, chống tay lên mặt gỗ sẫm màu.

“Nhưng mà nghĩ lại thấy buồn cười thật,” Goon lắc đầu, liếc Raizen. “Ngày xưa tao với đám của tao có đụng chạm gì mày đâu. Vậy mà thỉnh thoảng mày cứ lù lù xuất hiện, chọc điên tụi tao rồi biến mất. Cứ như-”

Gã khựng lại một giây.

“-một con quỷ thất nghiệp chán đời đi kiếm chuyện.”

Raizen khẽ cười mũi, không chối. Hắn nhớ rất rõ những lần hắn mò vào địa bàn của bọn này, chỉ để cà khịa, đánh nhau, rồi phủi tay bỏ đi như một cơn gió biển. Goon nhìn hắn, cười hừ. “Tao từng nghĩ mày bị điên.” Gã nhấc ly cà phê lên, xoay nhẹ trong tay. “Rồi sau mới nhận ra… chắc mày còn điên hơn tao tưởng.”

Gã không giải thích thêm, chỉ nhếch môi rồi đẩy ly cà phê về phía Raizen.

“Này, thử đi. Tao không đảm bảo nó ngon.” Giọng điệu của Goon vẫn cợt nhả, nhưng lần này không chỉ có đùa cợt. “Coi như cảm ơn. Vì ít ra… mày đã kéo tao ra khỏi cái đống rác rưởi ngày đó.”

Raizen nhìn ly cà phê, không nói gì. Hắn chỉ nhấc nó lên, nhấp một ngụm chậm rãi, rồi đặt xuống quầy.

Goon khoanh tay, chờ đợi. “Sao? Tuyệt vời đến mức câm nín luôn à?”

Raizen liếc gã, có phần khó chịu. “Tệ hơn tao nghĩ.”

Goon chớp mắt, rồi bật cười thành tiếng. “Bớt khó tính chút coi, thầy giáo.” Gã hất cằm. “Mới sáng sớm mà mày đã đạp đổ động lực làm việc của tao rồi đấy.”

Raizen lắc nhẹ đầu, cầm ly lên lần nữa. “Còn lâu mới đạt chuẩn.” Hắn nhấp thêm một ngụm, lần này không có ý định trả lại.

Goon nhìn theo, nhướng mày. “Ê, vậy là uống luôn hả? Tính tiền đi chứ?”

Raizen chỉ nghiêng đầu, mắt hổ phách lười biếng nhìn gã. “Lương tháng của mày ai trả?”

Goon bĩu môi, thở dài. “Biết ngay mà.”

Raizen tựa lưng vào quầy, cặp mắt hổ phách tiếp tục quan sát. Cựu mạo hiểm giả, cựu côn đồ, giờ là một gã pha chế - Goon đã thay đổi, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng dù có thay đổi thế nào, cái vẻ cợt nhả và bản tính bất cần của gã vẫn còn nguyên vẹn. Và có lẽ, như vậy mới là tốt nhất.

Mùi Robusta đậm đà bắt đầu lan tỏa, len vào từng ngóc ngách của quán. Những tên nhân viên khác cũng đã vào vị trí: một tên cựu côn đồ đang bê khay cà phê về phía bàn khách, bước chân hơi vụng về nhưng đầy nỗ lực. Một tên khác thì lau ly tách, ánh mắt lơ là nhưng động tác vẫn đâu vào đấy.

Phía nhà trọ, Meredith không còn phải chạy đôn đáo từng chi tiết nhỏ nữa, nhưng chẳng có gì qua được mắt cô. Một tay cựu côn đồ khác nhận nhiệm vụ trực quầy bar nhỏ trong sảnh, rót rượu cho những ai muốn bắt đầu ngày mới bằng chút men cay.

Bên ngoài, phố cảng đã bắt đầu nhộn nhịp. Người đi lại tấp nập, những con tàu thả neo, hàng hóa được bốc dỡ. Bên trong, nhà trọ và quán cà phê vận hành như một thực thể sống: có trật tự, có nhịp điệu riêng. Những cựu côn đồ giờ đã có công việc để làm, những kẻ lữ hành có chốn dừng chân, và Raizen – dù chẳng bao giờ chịu thừa nhận – vẫn luôn ở đó, lặng lẽ quan sát nơi hắn đã tạo ra.

Gã nhớ rất rõ cái ngày mọi chuyện bắt đầu. Khi Raizen là người đứng giữa căn phòng khách cũ kỹ, chống tay lên quầy lễ tân đã bạc màu, chỉ tay vào từng vết nứt trên trần nhà, vào mấy mảng tường tróc sơn, rồi lạnh lùng buông một câu:

“Đập đi. Xây lại từ đầu.”

Meredith lúc ấy đang lau khung cửa sổ, khựng lại như vừa nghe một điều báng bổ. Cô quay phắt lại, mắt long lên:

“Không. Nhà trọ này… là thứ cuối cùng còn lại của Arcadith.”

Cô chủ trọ lảng tránh mắt gã Dark Elf, chỉ buông thêm lời  “Không.” Cô lùi một bước, giọng rít lên như sắp khóc. “Không. Anh không có quyền.”

Raizen không đáp ngay. Hắn chỉ chậm rãi bước về phía giữa phòng, đôi mắt hổ phách dừng lại trên từng dấu tích cũ kỹ mà cô đã giữ lại suốt bao năm. Cái tủ có tay nắm gãy. Cái ghế từng dính máu một tên côn đồ. Cái quầy mà Arcadith từng đứng, nửa đêm pha trà rồi ngủ gục tại chỗ.

“Cô đang sống trong nhà xác của ký ức,” hắn nói, giọng bình thản như thể đang kể thời tiết. “Và từng người khách đến đây đều nghĩ... cô bị điên.”

Meredith siết khăn lau đến nỗi ngón tay trắng bệch. “Anh không hiểu gì cả.” Cô ngập ngừng một thoáng rồi trở nên giận dữ, “Anh nghĩ đây chỉ là vài tấm ván gỗ mục nát à?” Cô ném khăn lau xuống mặt bàn, tiếng động vang lên chát chúa. “Đây là nơi anh tôi sống! Là nơi tôi sinh   ra, là nơi tôi... tôi cùng Arcadith đã lớn lên!”

“Hiểu quá chứ.” Raizen gật đầu. “Tôi đã từng như cô. Sống trong một căn phòng mười năm không đổi cái ly uống nước, vì sợ nếu đổi đi... thì người mình từng gọi là vợ sẽ không tìm thấy mình nữa.”

Meredith im lặng. Cô lảo đảo lùi về phía tường, lưng tựa vào đó như cần một chỗ dựa để không sụp xuống. Tay  siết lấy mép áo, mắt đảo quanh phòng như muốn tìm một đồng minh vô hình – một cái cớ, một lời phản bác, bất kỳ thứ gì để gạt bỏ đề nghị của Raizen.

“Chỉ vì cũ kỹ là phải phá bỏ sao?” Giọng cô nghẹn lại. “Thế... những ký ức ở đây thì sao? Những buổi tối Arcadith ngồi đọc sách ở kia thì sao? Cái vết trầy trên sàn là do anh ấy trượt chân khi lần đầu học múa kiếm. Cái ghế đó là chỗ tôi ngồi khi sốt nằm bẹp suốt ba ngày. Tôi không thể…”

Raizen nhìn cô, để mọi cảm xúc của Meredith tuông ra như cơn mưa giông, sau đó nhẹ nhàng đáp.

“Cô không thể cứu người chết bằng cách giữ nguyên mọi thứ y như cũ. Cái cần giữ lại, là bản thân cô. Còn căn nhà này...” Hắn đưa tay vỗ lên vách gỗ đã mọt rỗng, vang lên một âm thanh cộc kệch. “Nó mục ruỗng rồi, Meredith.”

“Hơn thế nữa” Raizen tiếp tục, “Cô có muốn mọi người nhớ Arcadith là người để lại cho cô một căn nhà ma ám bởi nỗi đau không dứt? Hay là người có một đứa em gái đủ mạnh để biến mất mát thành sức mạnh?”

Meredith đứng đó, toàn thân căng cứng. Rồi bỗng dưng, mọi thứ như rã rời. Đôi vai cô trĩu xuống, như thể thứ cô đang gánh không còn là căn nhà trọ nữa, mà là chính ký ức của cả một đời người. Cô lùi một bước, rồi thêm một bước nữa, cho đến khi lưng tựa vào tường. Tay lần tìm mép bàn gỗ để giữ thăng bằng. Mắt cô dán vào sàn nhà, nơi từng viên gạch đã mòn đi dưới bước chân của Arcadith. Và của cô.

“Vậy theo anh, tôi nên làm gì?” Cô buông tiếng, giọng run run.

“Đập đi. Sửa lại.” Hắn nhún vai.

“Đập nó đi?” cô lặp lại, cười khẩy, nhưng nước mắt đã chực rơi. 

“Tôi đã sống ở đây mười mấy năm... đã chờ anh ấy về qua từng tiếng mở cửa. Tôi vẫn để phần ăn cho ảnh mỗi ngày. Tôi còn giữ nguyên cả bàn chải đánh răng. Vậy mà giờ... tôi phải đập nó đi?”

Một tiếng thở hắt ra. Rồi Meredith quỵ xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, gục mặt giữa hai tay. Những tiếng nấc bật ra, không to, không bi lụy, mà âm ỉ, vặn xoắn như gió rít qua khung cửa cũ.

“Anh nghĩ tôi không muốn mạnh mẽ à?” cô thì thầm, giọng nghẹn lại. “Tôi đã cố... đã cố không khóc. Đã cố cười với khách. Đã cố nhìn vào căn phòng đó như thể nó là bình thường.”

Cô ngẩng lên. Mắt đỏ hoe. Đôi môi run hơn.

“Nhưng mỗi lần tôi làm thế... tôi thấy mình phản bội anh ấy. Như thể nếu tôi sống tiếp thì Arcadith thật sự... sẽ không bao giờ trở về nữa.”

Im lặng. Raizen vẫn không nói gì. Chỉ đứng đó. Cái bóng dài của hắn đổ xuống phủ lấy cô – không như một kẻ xâm lấn, mà như ai đó đang chắn gió, dù gió không còn.

Cuối cùng, Meredith thở hắt ra, dài, như trút bỏ một núi đá trên ngực. Cô đưa tay lên gạt nước mắt, rời rạc đứng dậy, ánh mắt vẫn còn giông bão nhưng giọng đã bình thản hơn:

“…Được rồi.”

Cô hít một hơi. Rồi chậm rãi gật đầu.

“Đập nó đi.”

Rồi Meredith quay lưng, bước đi, như thể nếu còn đứng thêm giây nào nữa, cô sẽ đổi ý. Nhưng trong lòng, thứ gì đó đã rạn, đã rơi, và cũng có thể… đã bắt đầu liền lại.

Phía sau lưng, Raizen vẫn đứng đó. Giọng hắn vang lên, trầm mà nhẹ, như thể từng từ được rút ra từ nỗi im lặng nhiều năm:

“Tiện thể... mở thêm một quán cà phê.”

Meredith khựng lại. Quay đầu, nhíu mày nhìn hắn.

“Cái gì?”

“Câu thêm khách về,” Raizen nhún vai. “Bắt bọn côn đồ tôi gom được làm nhân viên. Đổ cà phê, đổ nước, đổ luôn máu nếu cần. Làm cho cái nơi này sống lại.”

Cô bật cười. Một tiếng cười khàn, mệt mỏi nhưng thật sự là cười. “Raizen… tôi không phải cái loại con gái làm mấy trò cà phê ấm áp ngọt ngào đâu.”

“Đúng,” hắn gật đầu, mắt vẫn dán vào bản vẽ cũ. “Cô là bà chủ nhà trọ cau có. Hợp với cà phê đen, không đường, không sữa. Đắng, nóng, và có khi pha lộn thuốc tẩy vào.”

Meredith im lặng thật lâu. Cô quay người lại, bước từng bước về phía hắn, chậm và thận trọng như thể đang bước qua một cây cầu treo giữa hai bờ vực của chính mình. Ánh mắt cô nhìn quanh căn phòng một lần nữa – bức tường từng treo ảnh Arcadith, chiếc bàn gỗ từng bày phần ăn dư, mùi của quá khứ vẫn còn lửng lơ trong không khí.

“…Nếu tôi làm thật,” cô nói, giọng thấp, “anh có chắc nó sẽ thu hút khách không?”

Raizen nhìn cô. Không chớp mắt. Không đùa cợt.

Hắn chỉ gật đầu, một cái gật đầu không vì thống kê, không vì kế hoạch, mà vì một điều khác: vì cô xứng đáng được tin lần đầu tiên, bởi chính bản thân mình.

Meredith thở ra một hơi dài, không phải cam chịu, mà như đang gỡ bỏ một lớp da cũ rách rưới.

Mắt cô nhìn quanh, như đang từ biệt một điều gì đó. Có thể là Arcadith. Có thể là chính cô – cái cô gái sống bằng phủ nhận, bằng ảo tưởng và sợ hãi.

“…Anh chắc chứ,” cô nói khẽ. “Chắc rằng tôi không đang phản bội anh ấy?”

Raizen không nhìn cô. Hắn chỉ lấy một bản vẽ nhỏ từ trong túi áo khoác, giũ thẳng nếp, ánh sáng từ cửa sổ hắt lên mặt hắn, nghiêng nghiêng.

“Không,” hắn đáp. “Cô đang để Arcadith yên nghỉ.” Cứ thế, không gian im lặng. Lần này là một khoảng lặng thật sự – không phải ngại ngùng, không phải tổn thương. Mà là thứ yên lặng chỉ đến sau những cuộc chiến nội tâm đã qua.

Rồi, khi ánh sáng xiên vào gương mặt Meredith, cô thấy hắn cười. Không to, không rõ, chỉ là một nhếch môi nhè nhẹ. Một nụ cười rất khó gọi tên – như thể hắn vừa thắng một ván cờ chẳng ai thấy. Nhưng bằng cách nào đó, nó khiến lòng cô dịu đi.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt buổi chiều, một lời thì thầm không ai nghe thấy thật sự đã bắt đầu – giấc mơ mới, được khởi động bằng những mảnh vỡ cũ.

Cuối cùng, cô chủ trọ cũng bật cười. Một tiếng cười nhỏ, dịu êm. Công việc sửa chữa bắt đầu không lâu sau đó. Ban đầu, nhà trọ Bến Cảng chỉ được sửa sang từng chút một - thay những cánh cửa mục, gia cố cầu thang, lợp lại phần mái bị dột, sơn mới lại.  Và rồi, Meredith quyết định tiến xa hơn. Cô mua lại căn nhà bên cạnh.

Đó là một căn nhà cũ, từng thuộc về một tay buôn thất bại. Mặt tiền đã bong tróc, khung cửa sổ lệch lạc, và bên trong chỉ toàn những mảng tường nứt nẻ, sàn gỗ mục nát. Nhưng Meredith không quan tâm đến những thứ đó. Cô chỉ thấy tiềm năng.

Những ngày đầu tiên, nhà trọ và căn nhà bên cạnh chẳng khác gì một công trường. Những tấm ván gỗ chất thành đống, xi măng và gạch xếp la liệt, bụi bặm bay mù mịt trong không khí. Mùi gỗ mới, mùi sơn, mùi kim loại nóng hừng hực dưới ánh mặt trời tràn ngập con phố nhỏ.

Thợ mộc, thợ nề, và cả những người lao động từ bến cảng đều kéo đến làm việc. Họ dựng giàn giáo, cưa xẻ, đóng đinh, khuân vác. Tiếng búa đóng vang lên từng nhịp, hòa lẫn với tiếng người trò chuyện, tiếng gió thổi qua những tấm bạt che tạm bợ.

Raizen không tham gia trực tiếp, nhưng hắn có mặt ở đó. Hắn ngồi trên bậc thềm, cuốn sách và cây bút trên tay, mắt vàng hổ phách quan sát mọi thứ.

Meredith thì khác. Cô không chỉ đứng nhìn. Cô đi từ góc này sang góc khác, chỉ đạo từng chút một, từ cách mở rộng lối đi giữa hai căn nhà, đến việc chọn loại gỗ tốt nhất cho quầy pha chế. Cô không ngại nhấc một tấm ván nặng, tự mình kiểm tra những chiếc đinh đã đóng đủ sâu chưa. Và mỗi khi có ai đó định làm qua loa, chỉ cần một cái liếc mắt của cô là mọi sự cẩu thả đều bị dẹp bỏ ngay lập tức.

Goon cũng có mặt, cùng với đám đồng bọn - những kẻ từng là côn đồ nhưng bây giờ lại vác những bao tải nguyên vật liệu lên vai như một người lao động thực thụ nhờ lời mời của Raizen. Chúng cười cợt, ném vài câu bông đùa với đám thợ, nhưng tay thì chưa bao giờ ngừng làm.

Ngày qua ngày, mọi thứ bắt đầu thành hình. Lối đi giữa nhà trọ và căn nhà mới được mở ra, nối hai nơi lại thành một thể thống nhất. Mái hiên được dựng lại, những tấm kính cửa sổ sáng bóng phản chiếu ánh đèn đường. Nội thất dần dần được đưa vào - quầy pha chế bằng gỗ óc chó, kệ rượu dựng dọc theo bức tường, những bộ bàn ghế đơn giản.

Và rồi, vào một ngày bình minh, khi ánh mặt trời vừa len lỏi qua lớp sương mờ trên cảng biển, Meredith đứng trước quán cà phê, chống tay lên hông, ngắm nhìn thành quả của mình.

Nhà trọ vẫn là nhà trọ. Nhưng bây giờ, bên cạnh nó, là một quán cà phê. Một nơi mới, một khởi đầu mới. Raizen bước tới, đứng cạnh cô, không nói gì. Meredith cũng không cần ai phải nói gì cả. Cô chỉ hít sâu, nhìn ánh nắng phản chiếu trên khung cửa kính mới tinh, rồi nở một nụ cười nhẹ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận