Tập 01

Chương 28 Nhiệm vụ danh vọng

Chương 28 Nhiệm vụ danh vọng

Sau sự cố đó, tôi phát hiện ra một điều quan trọng: Ông già không thể đọc được tất cả suy nghĩ của tôi. Ông ta chỉ có thể nghe thấy khi tôi cố tình hướng lời nói đến ông ta.

Nhờ vậy, tôi có thể trò chuyện với ông già mà không cần nói thành tiếng. Thật nhẹ nhõm.

Nếu không, chắc sẽ có thêm một câu chuyện ma về Tiểu thư Lucy, rằng cây chùy đang nói chuyện với cô ấy.

<Đây có phải hiệu ứng của phướng lành không>

'Vâng. Khi cháu nói to, giọng điệu nó sẽ như thế đấy ạ.'

<Đúng là phước lành kỳ quặc.>

'Cháu cũng nghĩ vậy.'

Tôi không đề cập đến việc chính tôi là người đã chọn Kỹ năng [Mesugaki].

Rõ ràng phản ứng của ông ta sẽ thế nào nếu biết tôi cố tình chọn kỹ năng đó.

Nhưng tôi đâu có biết!

Tôi không hề biết mình sẽ nhập vào nhân vật này!

Nếu biết, tôi đã tích hợp một kỹ năng như [Mesugaki] sao?

Tôi sẽ nhồi nhét mọi loại kỹ năng ăn gian và cấp cao nhất vào thay thế!

Tôi muốn sống cuộc sống dễ dàng nhất có thể.

Tuy nhiên, đó là một điều tốt. Bây giờ, ít nhất, có ai đó hiểu được nỗi khổ của tôi.

Mặc dù tôi không vui khi người đó là ông già nhỏ nhen và khó chịu, nhưng có người để nói chuyện mà không bị bóp méo bởi Kỹ năng [Mesugaki] là một điều tốt.

Nhưng biết gì không? Có người để nói chuyện thì tuyệt đấy, nhưng trả thù là trả thù.

Tôi nhặt lại cây chùy mà tôi đã đặt xuống trong giây lát để trò chuyện.

‘Cháu đang trong quá trình trả thù đây, ông ơi.’

<Cháu vẫn còn giận à? Chẳng phải ta đã bảo đó là hiểu lầm sao!>

‘Hiểu lầm ư? Cháu không chắc về điều đó. Tất cả những gì cháu biết là ông đã hành hạ cháu.’

<Ta xin lỗi mà. Ta xin lỗi được chưa?>

‘Không cần xin lỗi đâu ạ. Dù sao thì cũng chẳng ngăn được cháu đâu.’

Ông già, ông còn giữ được giác quan trong cây chùy không? Như xúc giác và khứu giác chẳng hạn?

Hiện tại tôi thực sự tò mò về điều đó.

Vì vậy, tôi cần thỏa mãn sự tò mò của mình.

Nếu tôi nhét đầu chùy vào thùng rác, cái gì sẽ phát ra từ miệng ông đây?

<Này! Dừng lại!>

‘Ông ơi, ông cần phải trung thực với lời nói của mình. Chẳng phải ông, ông già, là người gây ra sự bất đồng ban đầu của chúng ta sao?’

Tôi không hiểu tại sao một thánh kỵ sĩ từng được gọi là anh hùng và cai trị lục địa giờ lại nói nhiều thế.

‘Sợ rồi sao?’

<...Ta sẽ im lặng.>

Vài ngày sau, tôi trở về dinh thự và sống cuộc sống tương tự như trước khi đến hầm ngục.

Vì đã đạt cấp 10 trong hầm ngục, giới hạn tăng chỉ số của tôi cũng tăng theo.

Tôi định tối đa hóa chỉ số trước khi tham gia kỳ thi Học viện, nên tôi tiếp tục tập luyện không ngừng nghỉ.

Làm theo hướng dẫn của kỹ năng [Tường Sắt], tôi gạt đòn kiếm của Karl và siết chặt tay cầm chùy.

Cho đến bây giờ, tôi luôn ở thế phòng thủ do sự chênh lệch về kỹ năng, nhưng lần này thì khác.

Karl đang để lộ sơ hở.

Cuối cùng tôi cũng có thể đánh trúng một đòn!

<Lùi lại.>

Mặc dù tôi định tiếp tục tấn công, nhưng tôi nghe theo lời khuyên của ông già và lùi lại thay thế.

Karl, hơi nhướng mày, di chuyển kiếm lần nữa.

Ông già đã đúng.

Cái tôi tưởng là sơ hở thực ra không phải.

Đó chỉ là một cái bẫy để dụ tôi vào.

Mặc dù ông già thường hay càm ràm, nhưng ông ta là một anh hùng với rất nhiều kinh nghiệm trong những vấn đề này.

Giá như lúc nào ông ta cũng thể hiện mặt ngầu lòi này.

Trong vài ngày qua sống cùng ông già, tôi nhận ra ông ta là người có tư duy dừng lại ở thời điểm ông ta chết.

Thời kỳ ông ta làm anh hùng là khoảng ba trăm năm trước, nên khỏi phải nói ông già này cổ hủ đến mức nào.

Là một thánh kỵ sĩ và quý tộc, ông già này soi mói mọi thứ.

Mỗi khi tôi làm gì đó, ông ta lại bảo một cô bé không nên cư xử như vậy.

Ông ta phàn nàn rằng dáng đi của tôi thiếu tao nhã.

Cách cư xử trong bữa ăn, vân vân.

Ban đầu, tôi cố chịu đựng, nhưng sau hai hoặc ba ngày như vậy, tôi không thể chịu nổi nữa.

Vì vậy, tôi hỏi ông ta có muốn quay lại thùng rác không, và ông ta trở nên ngoan ngoãn hơn một chút so với trước.

Tuy nhiên, điều đó không thay đổi sự thật rằng ông ta là một ông già phiền phức.

Thật khó chịu khi ông ta liên tục bình luận về hành động của tôi.

Thú thật, tôi muốn ném quách cây chùy chứa linh hồn ông già đi, nhưng tôi không thể.

Lời khuyên của ông ta quá hữu ích.

Khi nói đến việc sử dụng chùy trong chiến đấu, lời khuyên của ông ta là vô song trong lịch sử.

Như thể ông ta có thể nhìn thấy tương lai, hướng dẫn tôi cách di chuyển trước vài bước.

Làm theo lời khuyên của ông ta, tôi tự nhiên nhận ra đó thực sự là hành động tốt nhất.

Sự giúp đỡ của ông ta không chỉ giới hạn trong chiến đấu.

Ông ta cũng có ích trong việc cải thiện kỹ năng dùng chùy của tôi.

Những mẹo của ông ta về cách sử dụng chùy tốt hơn ở trình độ cao hơn nhiều so với những gì độ thông thạo vũ khí cùn của tôi hiển thị.

Bằng cách vung chùy theo hướng dẫn của ông ta, tôi có thể cảm thấy độ thành thạo với vũ khí tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Một vũ khí hữu ích cả trong chiến đấu và tập luyện!

Làm sao tôi có thể từ bỏ một món quà hiệu quả áp đảo như vậy? Ngay cả khi sự càm ràm của ông già gây rụng tóc, tôi cũng phải chịu đựng vì hiệu quả.

Nếu bạn là một người chơi kỳ cựu, đôi khi bạn cần phải chịu đựng và nhẫn nhịn!

"Tiểu thư!"

Tôi dừng lại khi đang đấu tập căng thẳng với Karl khi nghe tiếng gọi từ xa của cô hầu gái.

"Đến giờ người dặn rồi ạ!"

"Đã đến giờ rồi sao?"

Tôi mới bắt đầu nóng người, và giờ tôi phải dừng lại ư?

Tôi cảm thấy mình sẽ sảng khoái hơn nếu có thể tập thêm hai tiếng nữa và đổ thêm chút mồ hôi.

Dù tiếc nuối, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi có việc phải làm hôm nay.

Khi tôi hạ tay cầm khiên xuống, Karl cũng tra kiếm vào vỏ bên hông.

"Hôm nay kết thúc sớm vậy sao?"

'Vì ta có nơi cần đến...'

"Ta định ra ngoài. Ngươi cũng nên chuẩn bị đi.~"

Tôi cần rửa sạch mồ hôi và thay quần áo.

Tôi không thể ra ngoài với bộ dạng lem luốc thế này được.

Tôi thì không bận tâm, nhưng Benedict sẽ làm ầm lên mất.

Tôi phải cân nhắc điều đó.

"Tiểu thư, hôm nay người vẫn xinh đẹp như mọi khi."

Tên hiệp sĩ luộm thuộm này lại thế nữa rồi. Chẳng phải tôi đã bảo hắn đừng khen tôi xinh đẹp sao?

Trước khi cái cau mày của tôi kịp hình thành, giọng nói của ông già từ cây chùy trong túi tôi xen vào.

<Chà, cậu ta nói cũng có lý đấy chứ?>

'Ông ơi. Ông im lặng chút được không ạ.'

Gã đàn ông nào lại vui khi bị khen là xinh đẹp chứ?

Ông ơi, chỉ vì cháu bị ép mặc những bộ quần áo nữ tính này ngay lúc này không có nghĩa là cháu thích nó đâu.

Nếu ông cứ nói nhảm, cháu sẽ nổi giận đấy? Thật đấy ạ?

‘Cháu bó tay với hắn rồi.’

Tôi đã mắng hắn vô số lần vì những nhận xét ngu ngốc đó, nhưng hắn chẳng bao giờ thay đổi.

Hắn dường như tin rằng nói những lời sến súa và ớn lạnh như vậy là một phần của việc làm hiệp sĩ.

Tôi nhận ra mình không thể thuyết phục một kẻ hoang tưởng như vậy, nên tôi quyết định cứ lờ đi bất cứ điều gì Karl nói.

Dù sao thì, hắn chỉ nói thế lúc đầu; cuối cùng, hắn cũng tập trung vào nhiệm vụ bảo vệ và ngậm miệng lại.

<Cháu cứ nói thế, nhưng cháu lại có vẻ khá hài lòng về việc đó đấy.>

‘Ông ơi, cháu có nên ném ông vào thùng rác lần nữa không ạ?’

Ông già này thực sự biết giới hạn nào không nên vượt qua.

Không phải tôi mất trí mà muốn mặc váy đâu.

Tất cả là quyết định của Benedict.

Mặc dù Benedict thường để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn, nhưng ông ấy kiên quyết về việc tôi mặc gì.

"Con có thể mặc bất cứ thứ gì con thích trong dinh thự, nhưng khi ra ngoài, hãy ăn mặc như một quý cô."

Tôi chắc chắn không thích yêu cầu của ông ấy, nên tôi đã nổi cơn tam bành, nói rằng tôi ghét ông ấy, và thậm chí dùng cả aegyo (làm nũng) với ông ấy, nhưng Benedict vẫn cứng đầu một cách bất thường.

Tôi có thể làm gì chứ?

Cuối cùng thì, tôi đang ở dưới sự chăm sóc của Benedict.

Nếu ông ấy không cho phép, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời ông ấy.

Vì vậy, bất cứ khi nào tôi ra khỏi dinh thự, tôi phải mặc quần áo mà một tiểu thư quý tộc trong thế giới giả tưởng thường mặc.

Tôi cố gắng tự trấn an mình bằng cách nghĩ rằng tôi sẽ phải mặc đồng phục học viện khi nhập học, nên đây chỉ là sự chuẩn bị.

Tuy nhiên, tôi không mặc những bộ quần áo vốn thuộc về Lucy.

Tất cả quần áo của Lucy đều quá xa hoa và lòe loẹt đối với tôi.

Mặc dù tôi phải ăn mặc như một quý cô, tôi không thể ép mình mặc những bộ quần áo quá nhiều bèo nhún, nên tôi đã yêu cầu Benedict may quần áo mới cho tôi.

Mặc dù quần áo mới bao gồm váy dài thướt tha, khiến hành động mặc chúng thật đáng xấu hổ, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng tôi cần phải làm quen với chúng.

Có vẻ như sẽ mất nhiều thời gian để tôi quen với việc mặc váy.

Mặc dù chúng hợp với tôi ở bên ngoài, nhưng cảm giác lại khác đối với người mặc. Sự thiếu vắng cảm giác bó sát của quần dài khiến tôi thấy bất an vô cùng.

Con người là sinh vật dễ thích nghi, nên tôi biết cuối cùng mình sẽ quen thôi...

Thú thật, tôi sợ cái ngày điều đó xảy ra.

‘Đến nhà thờ ạ?’

‘Đúng vậy, Nhà thờ Armadi.’

‘Nơi ông được phong thánh đấy ạ, ông ơi.’

Tôi phải báo cáo rằng chúng tôi đã giải trừ Lời nguyền của Agra, đúng không?

Bằng việc giải trừ lời nguyền, tôi đã chịu hình phạt là Ánh Nhìn của Agra, nên ít nhất tôi cũng phải thu thập phần thưởng xứng đáng chứ.

Nếu tôi nhận được sự công nhận từ Nhà thờ Armadi vì đã phá vỡ Lời nguyền của Agra, tôi có thể có được một trong những biểu tượng của nhà thờ trong tay, và danh tiếng của tôi có thể cải thiện một chút.

Có lẽ vậy.

Tôi không muốn sống như một kẻ bị tẩy chay!

Vì tôi đã lạc vào thế giới của Soul Academy, tôi muốn đến gần hơn với những nhân vật mà tôi thích!

Tôi biết con đường phía trước còn dài và gian nan, nhưng tôi không thể từ bỏ điều này!

Đây thực sự là động lực duy nhất trong cuộc sống của tôi lúc này!

Chẳng bao lâu, chúng tôi đến Nhà thờ Armadi trong lãnh địa của Gia tộc Allen.

Vì bản thân Gia tộc Allen khá rộng lớn, nhà thờ ở đây không hề nhỏ.

Hai bức tượng tinh xảo đứng ở lối vào, với một cánh cửa lớn được trang trí bằng nhiều hình chạm khắc khác nhau.

Hơn nữa, kính màu được vẽ trên cửa sổ thật ngoạn mục.

Tôi thầm kinh ngạc trước vẻ ngoài hùng vĩ của nhà thờ, nơi chắc chắn sẽ là một điểm du lịch trong thế giới thực.

Mặc dù tôi nghĩ nó ấn tượng trong game, nhưng nhìn thấy nó trong thực tế thực sự choáng ngợp.

Tôi tự hỏi tốn bao nhiêu tiền để xây dựng nơi này.

"Tôi xin lỗi. Chúng tôi vẫn đang chuẩn bị cho buổi lễ. Quý khách có thể phải quay lại sau."

Ngay khi chúng tôi bước vào nhà nguyện, một linh mục đợi gần lối vào tiến lại gần chúng tôi.

Định đuổi chúng tôi về vì giờ còn sớm, ông ta đột nhiên lùi lại vài bước vì sốc sau khi nhận ra khuôn mặt tôi.

"...Tiểu thư Lucy?"

Phản ứng đó là sao? Chắc chắn phải có gì đó hơn là chỉ vì danh tiếng xấu của tôi.

Liệu Lucy có từng làm gì ông ta không?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!