Tập 01

Chương 01 Trở thành Mesugaki

Chương 01 Trở thành Mesugaki

Tôi mở mắt ra, ôm lấy cái đầu đau như muốn nứt toác, và một cửa sổ thông báo chào đón tôi.

[Nhập học vào Học viện.]

[Nếu thành công: ??]

[Nếu thất bại: Game Over]

Cho xin ít thời gian để trấn tĩnh cái đầu đang hoảng loạn này cái.

Tôi đóng cửa sổ thông báo và ngồi dậy, lập tức căn phòng đập vào mắt.

Một căn phòng lộng lẫy với thú bông ở khắp mọi nơi, đúng chuẩn giấc mơ của mấy đứa con gái tuổi teen, nhưng lại làm tôi cảm thấy như sắp phát điên.

Tôi muốn xé hết mấy cái bèo nhún đó vứt đi, nhưng phải kiềm chế vì nghĩ người trong dinh thự lại xì xào: "Tiểu thư nhà ta chắc mất trí thật rồi."

Danh tiếng của tôi vốn đã chạm đáy rồi, tôi không muốn biết liệu có cái đáy nào sâu hơn nữa không.

"Thưa tiểu thư."

Khi tôi rung chuông cạnh giường, cánh cửa mở ra như thể đã chờ sẵn, và một cô hầu gái bước vào, kéo theo một cái khay.

Hồi mới "nhập xác", tôi không biết điều này nên cứ thế mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Tôi vẫn nhớ bộ mặt sốc tận óc của cô hầu lúc đó.

Lúc ấy tôi bối rối quá chả biết làm gì, thế là tự cốc đầu mình một cái, giờ nghĩ lại chả hiểu sao.

Hôm nay, mặt cô hầu trông căng thẳng rõ rệt.

Cô ấy đi đến trước mặt tôi, cúi đầu xuống với đôi tay run rẩy.

"Con hầu hậu đậu này.

Ngươi không làm ăn cho ra hồn được à?"

Tôi cố dùng giọng thoải mái để trấn an cô ấy, nhưng cái cơ thể tôi đang ở trong tự động cử động miệng, tạo ra một giọng điệu sắc lẹm.

Tôi thấy vai cô hầu giật nảy lên khi cúi đầu.

Cái kỹ năng [Mesugaki] chết tiệt.

Lại nữa rồi.

Lúc chọn kỹ năng [Mesugaki], tôi đâu có biết nó có hiệu ứng phụ đặc biệt ẩn bên trong.

Đó là nó ép người dùng phải nói năng và hành xử như một Mesugaki.

Dù muốn hay không, tôi vẫn sẽ luôn dùng giọng điệu kiêu ngạo và hành xử hống hách.

'Thôi được rồi.

Ngẩng cái mặt lên.'

"Hứ.

Định cắm mặt xuống đất đến bao giờ thế?"

"Dạ không!

Chỉ là..."

Tôi nhìn người hầu đang đảo mắt liên tục vì bối rối.

Lẽ ra tôi nên im lặng thì hơn.

"Tôi xin lỗi!

Tôi sẽ chải tóc cho người trước ạ!"

Giọng cô hầu đầy vẻ gấp gáp, như thể cô ấy coi hành động vô ý của tôi là một lời khiển trách.

Tôi định buột miệng trả lời theo phản xạ, nhưng vội lấy tay che miệng và ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Tấm gương trên bàn phản chiếu nhân vật tôi đã tạo, Lucy Allen.

Mái tóc dài màu hồng đậm, đôi mắt tinh quái, cô bé với nụ cười khiêu khích trông còn xinh đẹp hơn những gì tôi thấy trong cửa sổ tùy chỉnh.

Nếu không phải vì tôi đang là chính cô bé này, thì chắc tôi đã ngồi ngắm nghía vẻ đẹp đó rồi.

Nhưng giờ khi thực sự là cô ta, tôi chỉ thấy tình cảnh này thật khốn nạn.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tôi trở thành cô gái tên Lucy Allen.

Lúc đầu, tôi bối rối đến mức làm đủ trò kỳ quặc, nhưng qua vài ngày thì cũng bình tĩnh lại chút ít.

Trong quá trình đó, tôi cũng ngộ ra vài sự thật.

Đầu tiên, sự thật là con ranh tên Lucy Allen vốn đã trở thành "kẻ thù chung" trong dinh thự trước cả khi tôi nhập vào.

Tôi thì bất đắc dĩ phải tỏ ra hống hách vì kỹ năng [Mesugaki], nhưng tiểu thư Bá tước Allen của chúng ta lại là một đứa trẻ trâu nghĩ và làm những thứ không ai đỡ nổi, cô ta lầm tưởng quyền lực của cha là sức mạnh của mình và hành xử như một bạo chúa trong nhà.

Số lượng người hầu riêng bị thay thế đã hơn mười người, và hàng tá người khác bỏ chạy khỏi dinh thự vì không chịu nổi sự bắt nạt của đứa trẻ này.

Gia sư cũng đã thay đến người thứ tư, và cô giáo hiện tại lúc nào cũng thủ sẵn đơn xin nghỉ việc trong ngực áo.

Tầm này thì từ "con khốn" còn là nói giảm nói tránh.

Phải gọi là "con điên tâm thần" mới đúng chứ nhỉ?

Nếu bố mẹ Lucy bình thường thì họ đã dạy dỗ con cái đàng hoàng trước khi nông nỗi này xảy ra, nhưng bố của Lucy, người coi cô con gái duy nhất là châu báu, lại chẳng bình thường chút nào.

Chẳng phải tôi đã nói là ngày đầu tiên tôi làm nhiều trò kỳ quặc sao?

Thế mà ông ta nhìn thấy tận mắt, vẫn cười và nói:

"Đúng rồi, đúng rồi!"

Con gái có quý hóa đến mấy thì cũng phải có mức độ thôi chứ!

Nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ như Lucy trở nên tồi tệ thế này là do ảnh hưởng của người cha.

Một đứa trẻ lớn lên ích kỷ dưới sự nuông chiều của cha mẹ luôn đáp ứng mọi thứ.

Thật kinh tởm.

Gặp ngoài đời là tôi chửi thẳng mặt rồi.

Nhưng giờ đó lại là tôi?

Chết tiệt.

Dù sao thì, danh tiếng của tôi đang ở mức tồi tệ nhất vì những gì cơ thể gốc đã làm.

Nếu không có danh hiệu quý tộc, thì chắc bị đem đi săn phù thủy lúc nào không hay.

Tình hình này, danh tiếng của tôi chắc chắn đã chạm đáy không chỉ trong dinh thự mà còn ở những nơi khác.

Tôi chưa ra ngoài giao tiếp xã hội nên chưa biết, nhưng chắc hẳn đang có những lời chỉ trích về những việc làm xấu xa của Tiểu thư Lucy Allen ở khắp nơi rồi chứ?

Hơn 80% lý do người ta chọn khởi đầu là quý tộc trong Soul Academy là để hưởng lợi ích về danh tiếng, thế mà tôi lại bắt đầu với danh tiếng chạm đáy?

Tôi không phải người hay khóc, nhưng tôi sắp khóc thật rồi đấy.

Tôi sẽ phải nghe đủ loại chỉ trích khi vào học viện, đúng không?

Hầu hết các nhân vật trong Soul Academy đều tốt tính hoặc coi trọng nghĩa vụ quý tộc.

Những ánh nhìn khinh bỉ của các nữ chính...

Biết đâu lại là chuyện tốt?

Không.

Không hề.

Nhìn trên màn hình thì ổn, chứ thành hiện thực thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Thực ra, còn một vấn đề quan trọng hơn thế nhiều.

Đó là chưa chắc tôi đã vào được học viện hay không.

Vụ danh tiếng thì tôi có thể gạt bỏ cảm xúc sang một bên mà vượt qua.

Tuy nhiên, việc nhập học lại là chuyện hoàn toàn khác.

Vì Soul Academy bắt đầu khi nhân vật đã là học sinh, nên tôi không biết kỳ thi đầu vào được tổ chức thế nào.

Thế nên, ngay khi thông báo kia hiện lên, tôi đã tìm hiểu ngay về kỳ thi tuyển sinh của học viện.

Kỳ thi đầu vào của Soul Academy chia làm hai phần: thi viết và thi thực hành.

Thi viết 400 điểm, thi thực hành 200 điểm.

Tổng điểm 600, điểm sàn để đỗ thường là 427, và điểm chuẩn cao nhất lịch sử học viện tính đến nay là 453.

Nhưng bạn biết đấy.

Trong đoạn hội thoại nhân vật, có nhắc đến việc lớp của nhân vật chính là lớp xịn nhất lịch sử và đã phá vỡ kỷ lục điểm chuẩn cao nhất?

Vậy là ít nhất phải 453 điểm.

Xét đến việc bọn họ làm lố trong game thế nào, tôi nghĩ an toàn nhất là phải đạt trên 460 điểm.

Dù điểm chuẩn có cao hay không, người ta thường bảo chỉ cần làm bài thi tốt là được.

Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế.

Tôi biết tất cả các thiết lập của Soul Academy.

Dù thi viết có khó đến đâu, tôi nghĩ mình có thể nhanh chóng vượt qua chỉ với chút ôn tập.

Đó là sai lầm của tôi.

Cái tôi biết chỉ là thiết lập của game.

Nó chẳng liên quan gì đến những thứ tôi phải học ở học viện cả.

Làm sao tôi biết được thành tựu của vị vua thứ ba vương quốc Soladin là cái gì?

Rồi cái gì nữa?

Phương trình ma pháp lửa của Meskedina?

Sao tôi biết được cái đó chứ!

Còn những môn khác trong đề thi nữa, tất cả đều làm tôi xoay mòng mòng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đời mình lại thấy vui khi nhìn thấy các công thức toán học.

Tôi thấy chúng có chút quen thuộc.

Tất nhiên, quen không có nghĩa là tôi giải được.

Tôi học trường chuyên ban xã hội và đã hơn mười năm rồi tôi không đụng đến toán.

Tôi chả hiểu họ đang nói về cái gì.

Chỉ có một điều chắc chắn.

Đây không phải là thứ mà một kẻ "nhập xác" như tôi có thể giải quyết bằng cách cày cuốc trong ba tháng còn lại cho đến kỳ thi.

Nếu tôi có cái đầu như thế, thì liệu tôi có dành hơn mười ngàn giờ để chơi một cái game không có tin tức gì về phần tiếp theo không?

Mặt khác, bài thi thực hành lại tương đối quen thuộc.

Có hai môn: huấn luyện và khám phá hầm ngục do học viện tạo ra.

Đây là thứ tôi đã làm không biết mệt mỏi trong Soul Academy.

Nhưng điều đó không có nghĩa là nó dễ.

Tôi là người bình thường, chưa bao giờ đấm ai cho ra hồn.

Tôi đánh nhau giỏi thế quái nào được?

Trước đây bắt con gà còn sợ, giờ phải chiến đấu với người khác bằng vũ khí và chui vào hầm ngục săn quái vật.

Nói dễ hơn làm.

Rõ ràng là tôi sẽ sợ đến mức không làm được gì trong thực chiến.

Haizz.

Thực ra, ngay cả khi không có cửa sổ thông báo đó, cũng chẳng có lý do gì để phải bị dồn ép thế này.

Vì tôi là con gái quý tộc, có đầy cách để sống sung túc mà không cần vào học viện.

Tuy nhiên, cái thông báo, đặc biệt là dòng chữ "Game Over nếu thất bại", mới là vấn đề.

Trong game, Game Over đồng nghĩa với cái chết, xác suất cực cao.

Tôi nói xác suất cao là vì muốn chối bỏ hiện thực, chứ thực tế Game Over là chết chắc.

Chưa kịp chơi game đã bị nhập vào xác Mesugaki là đủ tệ rồi, giờ bắt tôi sống thế này rồi chết lãng xẹt sau ba tháng sao?

Tôi không thể làm thế.

Tuyệt đối không.

Dù tình thế cấp bách, nhưng sự thật là không thể đỗ bằng cách thông thường vẫn không thay đổi.

Đó là lý do tôi đã tuyệt vọng tìm cách sống sót, và cuối cùng nỗ lực cũng giúp tôi tìm ra một con đường.

Tuyển thẳng diện thực hành xuất sắc.

Đó là hệ thống mà ba người có màn trình diễn đặc biệt xuất sắc trong bài thi thực hành Soul Academy sẽ được đỗ bất chấp điểm thi viết.

Cái này cũng gần như bất khả thi.

Những người khác thi vào Học viện đã chuẩn bị cả mấy năm trời.

Tất nhiên, họ sẽ quen thuộc với chiến đấu hơn tôi nhiều, nhưng có một điều.

Có một thứ tôi tự tin mình làm tốt hơn bất kỳ ai.

Khám phá hầm ngục.

Tôi là ai chứ?

Là một cựu binh với hơn 13,000 giờ chơi Soul Academy!

Tôi thuộc lòng tất cả các loại hầm ngục xuất hiện trong kỳ thi Học viện.

Nhắm mắt tôi cũng vẽ được bản đồ!

Tôi tự tin rằng mình sẽ vượt trội trong phần khám phá hầm ngục nếu tôi có thể đảm bảo được khả năng chiến đấu tối thiểu.

Vậy nên, việc phải làm trong ba tháng tới cho đến kỳ thi Học viện đã rõ ràng.

Spec up (Tăng cường chỉ số).

Dù tôi có tệ khoản đánh đấm đến đâu, tôi phải đạt được bộ chỉ số áp đảo để bù đắp lại tất cả.

Và đây là lĩnh vực tôi tự tin.

Các bạn nghĩ tôi tập trung vào cái gì nhất khi gắn bó với Soul Academy mấy năm trời?

Nói trước luôn nhé (spoil), đó là Spec up.

Dù chơi nhân vật nào hay chơi kiểu gì, cày chỉ số là điều thiết yếu để phá đảo.

Vì chưa vào Học viện nên tài nguyên hạn chế, nhưng không sao.

Vẫn còn đầy cách để tăng chỉ số.

"Tiểu thư, xong rồi ạ."

Khi tôi sực tỉnh, tóc tai đã làm xong xuôi.

Nhanh thế?

Tóc của Lucy Arlen dài khủng khiếp.

Dù Lucy nhỏ con, nhưng mái tóc dài đến eo cũng không nhẹ đâu.

Thế mà cô hầu gái đã thành công trong việc chỉnh trang gọn gàng mái tóc trong thời gian ngắn.

Sao làm được hay thế?

Tôi còn chả dám nghĩ đến chuyện động vào tóc mình.

'Cô ta giỏi thật đấy.'

"Cũng không tệ.

Với một con hầu vụng về như ngươi."

Tôi buột miệng nói ra theo vô thức, cứ tưởng phen này toang rồi, nhưng may thay lời lẽ và cử chỉ thốt ra lại nhẹ nhàng so với nội dung sắc bén như dao mổ.

Lần này cô ấy không sợ nữa à?

Tôi tự hỏi khi nhìn ra sau lưng, và cô hầu đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.

Sao thế nhỉ?

Giọng điệu của tôi lần này cũng quá đáng lắm à?

Lo lắng của tôi là thừa thãi.

Cô hầu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cúi rạp người.

"Cảm ơn Tiểu thư!"

Sau khi ăn xong, tôi đứng ngay trước cửa phòng làm việc của bố Lucy để thực hiện bước đầu tiên trong đại kế hoạch.

Tôi cảm thấy khó chịu vì sắp phải làm một việc quan trọng và khó khăn, đặt cả lòng tự trọng lên bàn cân.

Nhưng không còn cách nào khác.

Đây là cách dễ nhất và hiệu quả nhất để tôi cải thiện chỉ số.

Tôi hít một hơi thật sâu và gõ cửa phòng làm việc.

"Ông già ngốc nghếch ơiii~"

Chiến dịch: Mesugaki-style Aegyo bắt đầu.

Mẹ kiếp.

Nói xong câu đấy mà tôi muốn nôn mửa tại chỗ.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!