[Vĩ thanh vốn không thể tồn tại]
Ồ, là cô à. Ha ha, không cần phải câu nệ như thế đâu. Cứ tự nhiên đi.
Vậy thì... cô hiểu lý do mình được gọi đến đây rồi chứ?
Đúng vậy. Là về hành động lần này của cô.
Quả thực,《Tập đoàn》 đã giao phó cho cô việc xoay chuyển tình thế. Nhưng mà... hành động đó có hơi quá trớn rồi thì phải?
Mà, về mặt cá nhân thì tôi lại được một phen giải trí ra trò đấy. Ha ha.
So với việc phải quản lý một dự án tầm cỡ thì cuộc sống thường ngày của tôi lại quá đỗi bình thường. Cô thấy đấy, cái này khó mà thấy được kết quả ngay lập tức, phải không?
Niềm vui duy nhất của tôi có lẽ là được dõi theo những vụ náo động do đám học sinh và Hội học sinh đó gây ra thôi.
Giờ trông tôi chẳng khác gì một ông hiệu trưởng thực thụ, phải không nào?
Nào... Nói vậy thôi chứ tôi cũng là nhân viên của《Tập đoàn》. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ cho hành động của cô được.
Vậy, tại sao cô lại hành động như thế?
Tại sao cô lại có một hành động nguy hiểm, suýt chút nữa là vi phạm giới hạn can thiệp, như là giải tán rồi lại tái hợp Hội học sinh vậy hả?
...À à, cũng đúng. Tuy đó là kết quả luận, nhưng đúng là hệ thống đã không bị ảnh hưởng gì.
Thế nhưng, không chỉ các vị tai to mặt lớn của《Tập đoàn》mà ngay cả đám《Staff》cũng có ác cảm với cô rồi đấy. Lần sau làm ơn khéo léo hơn một chút được không?
Là một phần trong kế hoạch, à. Nếu cô đã nói vậy thì bên này cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Nhưng nên nhớ, sẽ không có lần sau đâu. Đối với một người như cô thì có lẽ đây là chuyện vớ vẩn, nhưng không chỉ ở chỗ chúng tôi, cái gọi là《Tập đoàn》có thể tồn tại phần lớn là nhờ vào những lão già cứng đầu và những quy tắc ngớ ngẩn. Cô hiểu chứ?
Ừm... Thôi, nếu cô đã hiểu thì tốt rồi.
Nhưng về mặt cá nhân, lần này tôi đã rất vui đấy. Tôi sẽ trông chờ vào cô trong tương lai.
Niềm hy vọng của toàn thể《Staff》, Magiru Satori-kun.
0 Bình luận