【~Hội Học sinh Thích Phiêu lưu~】
「Dù có sợ hãi, lòng dũng cảm bước lên phía trước một bước! Đó chính là thứ đã giúp nhân loại trở nên phồn vinh!」
Hội trưởng ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn quen thuộc, lên mặt trích dẫn lời từ một cuốn sách nào đó.
Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng ấy.
Con người này… chẳng phải trước đây đã từng hài lòng với hiện trạng làm Hội trưởng Hội học sinh rồi lười biếng đó sao? Về bản chất, hẳn là cô ấy có tính cách cực kỳ an phận và nghiêm túc, chẳng hề liên quan gì đến hai chữ ‘phiêu lưu’.
Chắc lại vừa cày một lèo One Piece hay gì đó rồi. Đúng là một người dễ đoán.
「Hội học sinh cũng vậy, nếu chỉ lặp đi lặp lại những hoạt động giống như các đời Hội học sinh trước thì không được!」
Hội trưởng vừa ném ra chủ đề của ngày hôm nay cho các thành viên Hội học sinh chúng tôi, vừa mang một vẻ mặt tràn đầy xác tín kiểu: 「Mình đang nói một điều rất tuyệt vời!」.
Đáp lại, các thành viên chúng tôi… Sugisaki Ken, Akaba Chizuru, Shiina Minatsu và Shiina Mafuyu, cả bốn người đều đã quá quen với việc đối phó với Hội trưởng, nên chỉ thuận miệng đáp cho qua chuyện như 「Đúng vậy nhỉ~」 hay 「Quả nhiên là~」.
…Thật đáng sợ. Gần đây, miệng tôi đã tự động nói trước cả khi đầu óc kịp suy nghĩ.
Nếu chỉ có mình tôi, một kẻ sống bằng việc tán tỉnh các cô gái và chỉ được cái mồm mép, thì đã đành. Đằng này, ngay cả Mafuyu-chan, người vốn không giỏi ăn nói, giờ đây cũng có thể nheo mắt nói cho qua chuyện: 「Đúng như vậy ạ~」.
Hội trưởng… theo một nghĩa nào đó thật đáng gờm.
Và rồi hôm nay cũng như mọi ngày, Hội trưởng là người duy nhất không nhận ra “bầu không khí cho qua chuyện” này. Cảm thấy phấn chấn trước những lời hưởng ứng qua loa của chúng tôi, cô ấy viết thật to chủ đề lên tấm bảng trắng. Nhân tiện, trong Hội học sinh này có một quy tắc ngầm rằng 「Một khi đã viết lên bảng trắng, chủ đề sẽ được quyết định」.
「…Lại có vẻ phiền phức rồi đây…」
Minatsu nhìn chủ đề, chán nản tặc lưỡi khe khẽ. Tôi cũng quay mặt về phía tấm bảng trắng.
「…『Tìm kiếm hoạt động mới cho Hội học sinh』, sao ạ?」
「Đúng vậy! Công việc mà chỉ biết răm rắp làm theo lời người khác thì ai cũng làm được!」
Hội trưởng lại lên mặt nói những câu mà tôi đã nghe đến phát chán ở đâu đó rồi.
Lúc ấy, có lẽ tất cả thành viên Hội học sinh đều nghĩ một điều.
(Không, tính đến giờ thì ngay cả những công việc thông thường, Hội trưởng cũng chưa hẳn đã hoàn thành một cách trọn vẹn…)
Chúng tôi đành phải tự kiểm duyệt tiếng nói trong lòng mình đến đó thôi. …Cảm giác như nếu nói ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc mất.
Nghe lời Hội trưởng, Chizuru-san ngồi đối diện tôi trầm ngâm lẩm bẩm 「Vậy à…」, và ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô ấy.
Hội học sinh này, và cả ngôi trường này, vẫn có thể hoạt động một cách bình thường với một vị Hội trưởng như thế là nhờ có Chizuru-san đã khéo léo chèo lái, điều chỉnh phương hướng và sửa đổi các ý tưởng. Chizuru-san thật tuyệt vời.
Chizuru-san đặt ngón tay thanh tú lên cằm, khẽ nheo đôi mắt sắc sảo. Không hề có ấn tượng rằng cô ấy đang “băn khoăn”. Dù cô ấy có im lặng suy nghĩ, xung quanh vẫn có một cảm giác an tâm kỳ lạ.
Nếu là Chizuru-san, dù có được báo cáo rằng 「Đầu đạn hạt nhân sẽ rơi xuống đây trong mười phút nữa!」, cô ấy cũng sẽ chỉ mỉm cười tao nhã đáp 「Vậy à」, rồi suy nghĩ một chút và đưa ra một phương án hay như mọi khi.
(Mà khoan đã… A, quả nhiên, Chizuru-san cũng tuyệt quá đi)
Tôi thầm ngắm nhìn dáng vẻ trầm tư của Chizuru-san và say đắm.
Tuyệt. Cực kỳ tuyệt. Thỉnh thoảng cô ấy lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài óng ả, rồi lại mang vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ về công việc, thật sự rất quyến rũ.
(Sức hấp dẫn này, hiện tại, đúng là độc quyền của Chizuru-san mà)
Trong lúc Chizuru-san đang suy nghĩ, tôi cũng rảnh rỗi nên bắt đầu một dòng tư tưởng cao siêu.
Luận văn của tôi ngày hôm nay.
<Về sự hiếm có của “nhân vật mỹ nhân” trong giới nữ sinh cao trung>
Tôi, Sugisaki Ken, là một kẻ cuồng mỹ少女. Tôi không chỉ nắm rõ thông tin về các mỹ少女 trong trường mình, mà còn không ngừng thu thập thông tin về các mỹ少女 ở các trường lân cận, và tất nhiên, đối tượng yêu đương của tôi bao trùm cả thế giới hai chiều. Không chỉ hai chiều, gần đây tôi thậm chí còn tìm thấy “moe” trong cả những tiểu thuyết thông thường không có hình minh họa, không, thậm chí chỉ với từ “mỹ少女” thôi cũng đủ để tôi… khụ.
Nói tóm lại, tôi đã thấy qua vô số mỹ少女, và trong các thống kê của tôi có một điều như sau:
「Mỹ少女 thì không nói, nhưng để tìm một nhân vật mỹ nhân ở lứa tuổi cao trung thì thật sự rất khó.」
Thời buổi này có rất nhiều cô gái dễ thương. Không biết là do chế độ ăn uống tốt hơn, hay do thời trang và trang điểm đã tiến bộ, nhưng gần đây, khoảng cách giữa người nổi tiếng và người bình thường ngày càng thu hẹp. Có vô số người bình thường dễ thương hơn cả ca sĩ, diễn viên ngoài kia, và cũng có những idol được tung hô dù còn chẳng bằng bạn cùng lớp của tôi…
Vậy đó. Các “cô gái dễ thương” giờ đã trở nên phổ biến như vậy.
Nhưng khi thu hẹp phạm vi yêu đương chính của tôi hiện tại là “nữ sinh cao trung”, dù tôi gặp rất nhiều cô gái dễ thương, nhưng để tìm được một người khiến tôi cảm thấy “thật xinh đẹp”, “trưởng thành”, “có sức quyến rũ”… tức là kiểu “mỹ nhân hệ”, thì lại đột nhiên trở nên ít ỏi.
À, phải lưu ý một điều!
Tiêu chuẩn về “mỹ nhân” của tôi khắt khe lắm đấy! Các cậu mà nghĩ chỉ hơi gợi cảm một chút là có thể gọi là mỹ nhân thì sai lầm to rồi! Thật tình… gần đây có quá nhiều gã đàn ông không hiểu điều đó. Thật không thể chấp nhận được!
Nghe này! “Mỹ nhân” và “trông già dặn” là hai thứ hoàn toàn khác nhau! Đừng có gọi mấy cô nàng loè loẹt là “có sức quyến rũ”! Sức hấp dẫn của một mỹ nhân thực thụ không phải như vậy! Dựa vào việc hở hang thì càng không thể chấp nhận được!
Đúng, chính vì thế, tôi mới nghĩ rằng, “nữ sinh cao trung thì ít mỹ nhân”.
Tôi thừa nhận là có nhiều cô gái dễ thương. Về điểm đó thì tôi cũng rất thích. Ngay cả một mỹ少女 loli như Hội trưởng cũng là món khoái khẩu cực kỳ cực kỳ lớn của tôi!
Tuy nhiên! Nếu xét về độ hiếm, không gì có thể sánh bằng một “nhân vật mỹ nhân” như Chizuru-san!
Nhân tiện, tôi thêm chữ “nhân vật” ở đây là vì muốn thêm vào đó sắc thái “cả về tính cách”.
Chỉ có ngoại hình trưởng thành thôi thì chưa phải là “nhân vật mỹ nhân”!
Nội tâm phải tương xứng thì mới là “nhân vật mỹ nhân” và “mỹ nhân thực thụ”!
Tôi thừa nhận ngoại hình của nữ sinh cao trung gần đây rất dễ thương. Nhưng, một mỹ nhân có nội tâm chín chắn thì ngược lại ngày càng ít đi cũng là sự thật! Nếu chỉ giới hạn ở độ tuổi cao trung, thì việc rèn giũa nội tâm đến mức đó ở tuổi này là một việc cực kỳ khó!
Chính vì thế, tôi, Sugisaki Ken, xin khẳng định tại đây.
Tôi chưa từng biết một “nữ sinh cao trung mỹ nhân” nào quyến rũ hơn Akaba Chizuru.
「Trên đây là phần trình bày của Sugisaki Ken.」
「Hả?」
Khi tôi kết thúc bài luận và thở phào một hơi, Minatsu ngồi bên cạnh dường như đã nghe thấy lời lẩm bẩm của tôi và nghiêng đầu thắc mắc.
Hừm. Minatsu đây cũng là một nhân vật nữ sinh cao trung hiếm có theo kiểu “tomboy đích thực”, nhưng… chuyện này để lần sau hãy bàn.
Tôi mỉm cười sảng khoái với Minatsu.
「Không, không có gì đâu. Đừng bận tâm. Chỉ là tôi đang đùa giỡn với Hội học sinh… à không, với dàn harem của tôi trong đầu như mọi khi thôi.」
「Bận tâm chứ! Ngay cả trong lúc im lặng một chút mà cậu cũng không kìm được cái ham muốn biến thái đó à!」
「Tại vì tôi mười sáu tuổi mà!」
「Đừng có lôi tất cả những người mười sáu tuổi vào!」
「Mà, việc sinh lực của tôi gấp ba lần con trai bình thường thì cả tôi và mọi người đều thừa nhận mà.」
「Sao lại tự hào thế!」
「Yên tâm đi, Minatsu. Ân huệ từ sinh lực của tôi, một ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ nhận được.」
「Lần đầu tiên trong đời, tớ muốn từ chối một thứ được gọi là ân huệ đấy.」
「Không thành thật chút nào, Minatsu. Cứ nói thẳng ra là được mà. Rằng ‘Tớ muốn Kagi’.」
「『Tớ muốn Kagi』.」
「Hự.」
Cô ấy nói thẳng thắn thật, làm tôi bất ngờ.
Thấy tôi bối rối, Minatsu cười toe toét.
「Với tư cách là đại ca của trường này, tớ nhất định phải…」
「Bỏ cuộc đi! Cậu vẫn còn nhắm tới chuyện đó à!」
Minatsu vẫn còn ôm mộng cải tạo (?) tôi thành đại ca. …Nói mới nhớ, từ dạo đó Mafuyu-chan cũng nghiện Boys’ Love luôn rồi… Xem ra, hai chị em nhà Shiina có tính cách khá dai dẳng.
Tôi cũng chẳng muốn bị lôi vào chuyện “Liên minh bàn phím” nữa, nên đành bỏ cuộc không thuyết phục Minatsu nữa.
Đúng lúc đó, Chizuru-san ngẩng đầu lên. Dường như cô ấy đã suy nghĩ xong về việc cụ thể hóa đề án của Hội trưởng (tìm kiếm hoạt động mới cho Hội học sinh).
「Trước hết, Aka-chan, có một điều chị muốn em hiểu rõ.」
Chizuru-san mở lời như vậy. Hội trưởng nghiêng đầu một cách đáng yêu.
「Gì vậy?」
「Ngoài đời người ta thường dùng cụm từ ‘làm theo sách vở’ với ý nghĩa xấu. Nhưng mà, sách vở vốn là tập hợp những kiến thức quý giá, tinh túy, được đúc kết từ kinh nghiệm của những người đi trước… không, nói một cách gần gũi hơn là các tiền bối đã tích lũy.
Vì vậy, thực hiện một việc gì đó theo sách vở không hề xấu, và không phải chỉ những người ứng biến hay phiêu lưu thành công mới là người ưu tú. Em hiểu chứ?」
「A… Ừ, ừm. Đúng… vậy nhỉ.」
Trước lời nói của Chizuru-san, sự “hăng hái nhất thời” của Hội trưởng bị dập tắt, cô ấy gật đầu. Nhìn cảnh đó, tôi và hai chị em nhà Shiina đều cảm thấy thán phục.
(…Vẫn như mọi khi, Chizuru-san xử lý Hội trưởng giỏi thật… Cứ như một người mẹ dịu dàng dẫn dắt con nhỏ vậy.)
Không phải phủ định hoàn toàn một cách gay gắt, mà nhẹ nhàng điều chỉnh lại phương hướng, Chizuru-san thật sự rất tuyệt vời. A… phải nói sao đây. Bản năng làm mẹ? Vừa là một mỹ nhân, Chizuru-san lại vừa có cả phẩm chất đó.
Thế nhưng, thỉnh thoảng cô ấy lại để lộ ra khí chất nữ hoàng S, hay tính chiếm hữu cực cao đối với người mình yêu, tất cả đều đánh trúng tim đen. Chồng của cô ấy dù có kém cỏi đến đâu cũng sẽ thành công.
Trong lúc tôi đang gửi đi ánh mắt nồng cháy (bao gồm cả hai mươi phần trăm ham muốn tình dục), Chizuru-san lại mỉm cười với Hội trưởng.
「Vậy thì, dựa trên điều đó, chúng ta hãy cùng suy nghĩ nhé. Aka-chan. Về hoạt động mới.」
「À, ừm.」
「Đúng rồi, với những chuyện thế này, đầu tiên nên brainstorming thì hơn nhỉ.」
「B-B-brain…」
Hội trưởng suýt cắn phải lưỡi.
Khứu giác của tôi nhạy bén cảm nhận được một “điểm moe”.
「Ủa, Hội trưởng. Chẳng lẽ chị không biết brainstorming là gì ạ? Dù là Hội trưởng Hội học sinh mà?」
「Ư…」
Hội trưởng thoáng nao núng trước lời nói của tôi. Tôi bồi thêm một đòn nữa.
「Học sinh năm nhất như Mafuyu-chan cũng biết mà phải không? Brainstorming ấy.」
Tôi quay sang hỏi Mafuyu-chan, người đang lơ đãng. Có lẽ vì đột ngột quá, cô bé thoáng giật mình 「Phệ?」 một cái, khiến Hội trưởng lấy lại tinh thần, cười gượng nói 「Sugisaki. Mấy thứ đó thường thì người ta đâu có biế…」, nhưng giữa chừng, Mafuyu-chan đã cắt lời cô ấy.
「A, vâng, là brainstorming phải không ạ. Ừm, là tự do đưa ra thật nhiều ý kiến, rồi từ đó xây dựng kết luận… À, theo tinh thần chất lượng hơn số lượng, không phê bình gì cả, cứ đưa ra ý tưởng nào cũng được, là phương pháp thảo luận như vậy phải không ạ?」
「Đúng đúng. Quả là Mafuyu-chan. Không hổ danh là học sinh năm nhất đã vào được Hội học sinh nhỉ.」
「Ehehe. Không có đâu ạ.」
Trong lúc Mafuyu-chan đang ngại ngùng… tôi liếc nhìn Hội trưởng.
「…………」
Mồ hôi cô ấy tuôn ra như tắm. Minatsu nhận ra điều đó, liền nhếch mép cười.
「Ủa? Hội trưởng-san, chẳng lẽ, chị không biết thật à…」
Hội trưởng loli giật bắn mình trước lời nói của Minatsu, rồi ưỡn ngực một cách gượng gạo.
「L-Làm gì có chuyện đó! Chị biết mà! Brain… brain…」
「Brain?」
「Brain…storm…ming.」
Hội trưởng lẩm bẩm lí nhí để cho qua chuyện. …Không biết. Chắc chắn là không biết. Hay nói đúng hơn, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy từ này.
Thực ra, học sinh cao trung không biết từ này cũng không có gì lạ… Nhưng mà, với Hội trưởng lúc này thì điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là sự thật rằng trong khi bốn người chúng tôi đều biết, thì chỉ có mình cô ấy không biết.
Nhìn Hội trưởng tự đẩy mình vào thế khó, Chizuru-san ngồi đối diện lộ vẻ khoái trá. Lần này cô ấy không hề ra tay cứu giúp, đúng là một chuyên gia “chơi đùa với Hội trưởng”.
Cả đám đang thong thả quan sát Hội trưởng thì cuối cùng cô ấy cũng nổi khùng lên và hét lớn.
「Tóm lại! Bất kể phương pháp là gì, bắt đầu cuộc họp thôi! Không có gì vô bổ hơn việc ‘tốn thời gian suy nghĩ phương pháp đưa ra ý tưởng’!」
Trốn rồi. Hoàn toàn là trốn chạy. Lòng muốn nhanh chóng chuyển sang chủ đề mình thích đã lộ rõ mồn một.
Tuy nhiên, đến nước này thì chúng tôi cũng không truy đuổi nữa. Với Hội trưởng, cứ từ từ, nhẹ nhàng, dồn ép đến mức suýt khóc để tận hưởng mới là cách đúng đắn. Không được làm quá. Bắt nạt thì không ngầu, nhưng hành vi S nhẹ thì được phép, đó là quy tắc của Hội học sinh này. Là phép lịch sự của người lớn.
Hội trưởng hắng giọng một cái để lấy lại trật tự.
「Vậy thì, đầu tiên là từ tôi. Một hoạt động mới cho Hội học sinh.」
Hội trưởng hít một hơi rồi đề xuất.
「Ví dụ, cái này thì thế nào.」
「Là gì vậy ạ?」
Tôi hỏi, và Hội trưởng tự tin tuyên bố.
「Chúng ta sẽ nhờ Câu lạc bộ Phát thanh hợp tác, mỗi giờ nghỉ trưa sẽ chiếu một đoạn video có tên ‘Hội trưởng hôm nay’…」
「Bác bỏ.」
「Chẳng phải đã nói là không phê bình sao!?」
Dù cô ấy vặn lại, nhưng không chỉ tôi mà tất cả thành viên Hội học sinh đều nhìn với ánh mắt “bác bỏ”, nên Hội trưởng đành phải ngồi xuống dù trông rất cay cú. Sau đó, cô ấy bĩu môi.
「Vậy tôi hỏi nhé, Sugisaki có ý kiến nào hay ho không?」
「Chị hỏi hay lắm.」
Nhận được đường chuyền của Hội trưởng, tôi đứng dậy. Giữa những ánh mắt đổ dồn, tôi ưỡn ngực mở lời.
「Trước hết, tôi xin đề xuất tổ chức ‘Cuộc thi áo tắm mỹ少女 lần thứ nhất’ do Hội học sinh chủ trì!」
「Bác bỏ! Còn bị bác bỏ không cần hỏi nhiều hơn cả của tôi nữa!」
Hội trưởng la lối ầm ĩ. Nhìn sang các thành viên khác, ai nấy cũng chỉ lườm tôi. …Hừ, được thôi. Phản ứng này, tôi cũng đã lường trước rồi.
Tôi vẫy vẫy ngón trỏ trước mặt Hội trưởng, “chậc chậc chậc”.
「Hội trưởng ngây thơ quá. Tôi nghĩ bác bỏ bây giờ là hơi sớm đấy.」
「Cậu nói gì cơ?」
「Tôi đang nói rằng, với Hội trưởng… à không, với các thành viên Hội học sinh, việc bác bỏ kế hoạch này một cách dễ dàng là một tổn thất lớn.」
「Ý cậu là sao?」
Hội trưởng nghiêng đầu, các thành viên khác cũng ngơ ngác nhìn tôi. Tôi nở một nụ cười gian tà, bắt đầu giải thích cho họ.
「Mọi người hiểu chứ? Một khi đã gọi là cuộc thi, người chiến thắng sẽ được trao giải thưởng hoặc tiền thưởng.」
「…Ừm, thì đúng là vậy.」
「Điều quan trọng là, cuộc thi này ‘do Hội học sinh tổ chức’, và hơn nữa, Hội học sinh là ‘tập hợp của những mỹ少女 được chọn lọc’.」
「…Hả! Chẳng lẽ!」
Hội trưởng ngửa người ra sau. Hai chị em nhà Shiina cũng mở to mắt, còn Chizuru-san thì nở một nụ cười gian tà y hệt tôi, 「Phư… ra là vậy」.
Tôi cao giọng tuyên bố với họ.
「Cuộc thi này, xác suất thành viên Hội học sinh giành chiến thắng là cực kỳ cao! Và… tiền thưởng hay giải thưởng cho người chiến thắng, chúng ta có thể quyết định! Vậy thì…」
「S-Sẽ có được thứ mình thích!」
Mafuyu-chan không kìm được sự phấn khích mà hét lên. Các thành viên khác, mắt ai nấy đều sáng lên. Hừ… thắng rồi!
「Thế nào, Hội trưởng. Cuộc thi áo tắm. Chị không nghĩ là hay sao?」
「Ư… N-Nhưng mà, dùng ngân sách cho tư lợi cá nhân như vậy thì…」
「Chị nói gì vậy Hội trưởng. Đây là phần thưởng hiển nhiên mà.」
「Hiển… nhiên?」
「Bởi vì, các mỹ少女 sẽ phô bày dáng vẻ trong bộ đồ bơi đó? Một thứ như vậy, không có lý do gì để cung cấp miễn phí. Với một tập thể mỹ少女 như Hội học sinh, chúng ta hoàn toàn có quyền thu phí từ học sinh… hay nói đúng hơn, có quyền nhận lấy đó làm thù lao cho mình!」
「Ư… Sugisaki hôm nay lạ thật đấy. Cứ như phi công robot hợp thể sắp ra trận vậy…」
Tất nhiên rồi. Vì bản thân tôi không phải là mỹ少女, nên mục đích của tôi không phải là giải thưởng. Mà đơn thuần là dáng vẻ gợi cảm của các mỹ少女. Đúng vậy. Mục đích thực sự của tôi… chính là ở đó.
Do Hội học sinh tổ chức. Lợi thế này không chỉ dừng lại ở việc tự do lựa chọn giải thưởng và tiền thưởng, đó chỉ là mồi nhử. Mục tiêu thực sự của tôi… chính là quay lén.
Khoan đã, đừng nghĩ đó là hành vi phạm tội. Cùng lắm chỉ là quay phim cảnh mặc đồ bơi thôi. Tôi không có kế hoạch quay cảnh thay đồ đâu.
Tuy nhiên, việc này không được phép là sự thật. Với vị Hội trưởng này, đồ bơi thì được chứ quay phim thì chắc chắn sẽ bị từ chối.
Do đó, mới phải là do Hội học sinh tổ chức. Bằng việc tôi đứng ra chỉ đạo chuẩn bị địa điểm… tôi sẽ sắp đặt một vị trí quay lén tốt nhất, cho Trưởng câu lạc bộ Báo chí Toudou Lilicia ẩn náu ở đó, và tha hồ chụp lại hình ảnh các mỹ少女 trong bộ đồ bơi. Rồi sau đó tôi sẽ từ từ thưởng thức những bức ảnh đó ở nhà… phư phư phư.
Việc hợp tác với Toudou Lilicia chắc chắn sẽ được đồng ý ngay. Chỉ cần nói thế này thôi.
「Tôi cho phép cô sản xuất và buôn bán ‘Tuyển tập ảnh mỹ少女 học viện Hekiyou’.」
Chỉ cần vậy, lợi ích của cô ta và tôi sẽ thống nhất.
Hoàn hảo.
Quá hoàn hảo.
Đúng vậy…
「Giá như cậu không phạm phải sai lầm kinh điển là tưởng mình đang độc thoại nội tâm nhưng thực ra lại nói thành tiếng.」
「C-Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!?」
Lời chỉ trích sắc bén của Minatsu.
Thế là, tham vọng của Sugisaki Ken, kết thúc. Xin hãy đón chờ tác phẩm tiếp theo của tác giả Sugisaki.
「Mà, đương nhiên là đề án của Kii-kun bị bác bỏ rồi…」
Trong lúc tôi đang sụp đổ trong nước mắt, Chizuru-san đã nhanh chóng tiếp tục câu chuyện. Tàn nhẫn… quá tàn nhẫn.
Đồ bơi… một sự kiện đồ bơi mà trong câu chuyện nhàm chán chỉ toàn nói chuyện trong phòng Hội học sinh này, nếu không cố gắng lắm mới xảy ra được… Tên nào đã chọn phòng Hội học sinh làm bối cảnh chính vậy hả. Này, cậu tính sao đây. Đừng nói đồ bơi, cứ cái đà này, thì đến cả một bức vẽ trang phục thường ngày cũng không có đâu, cuốn sách này. Tập một thì còn được, chứ sang tập hai, tập ba, họa sĩ sẽ khổ mà độc giả cũng chán đấy, tên khốn này!
「Đồ bơi… đồ bơi học sinh… pareo… bikini… leotard… bãi tắm khoả thân…」
「Nào, Kii-kun lại đang trong trạng thái não hồng chảy ròng ròng như mọi khi rồi, mọi người đừng để ý.」
『Vâng~』
Tôi nghe thấy hiệu lệnh của Chizuru-san và những giọng nói đáng yêu của các cô gái. Nhưng tôi… vẫn chưa có đủ sức lực để gượng dậy.
「Trang phục miko… đồ bunny… kính mắt… đồ bó của tay đua… đồng phục trường khác… trang phục y tá… trang phục tiếp viên hàng không… quần spats… quần bloomer… Light novel thì phải có chứ… mấy yếu tố này, dù có gượng ép cũng được, cho vào đi màaaaaaa」
「Rồi rồi, mọi người, đừng nhìn Kii-kun. Nhìn thì có vẻ đáng thương, nhưng nếu ngẫm kỹ lại những gì cậu ta đang nói, thì chỉ là một tên biến thái không còn phân biệt được giữa thực và ảo thôi.」
『Vâng~』
Lại một giọng nói đồng thanh vang lên.
Cảm thấy câu chuyện có vẻ sẽ tiếp tục mà không có mình, tôi đành miễn cưỡng lồm cồm bò dậy. Trong Hội học sinh này, nếu không phát biểu thì nhân vật sẽ nhanh chóng bị lu mờ. Nhân vật chính không thể chỉ là người kể chuyện được. Phải tham gia vào câu chuyện đàng hoàng.
Khi tôi vừa hồi phục, lần này đến lượt Mafuyu-chan giơ tay 「Vâng ạ」. Được Hội trưởng chỉ định, cô bé rụt rè đưa ra đề xuất.
「Mafuyu muốn tổ chức ‘Lớp học nấu ăn’ của Hội học sinh ạ.」
『…………』
Mafuyu-chan… nở một nụ cười ấm áp như ánh nắng, nhưng các thành viên khác lại im lặng một cách đáng sợ. Thú thật là tôi, dù đã hồi phục, cũng không biết phải phản ứng thế nào. Nó nằm ở một ranh giới rất mơ hồ, không hẳn là tấu hài cũng chẳng phải là gì khác.
…Đến lúc này, mới phát hiện ra rằng, các thành viên Hội học sinh rất yếu trước những phát ngôn không được phân định rõ ràng là tấu hài hay nghiêm túc.
Có lẽ cảm nhận được “bầu không khí cực kỳ khó xử” đó, Mafuyu-chan đột nhiên luống cuống 「A-wa-a-wa」. Rồi sau đó, rút lại đề xuất.
「K-K-Không, không phải vậy ạ! Ừm, ừm, Mafuyu… à thì, cái đó, muốn tổ chức ‘Đại hội video game’ chẳng hạn…」
『…………』
Lại rất khó xử. Thật khó để mà bắt bẻ 「Không được đâu!」. Nếu định tấu hài, thì phải nói những điều điên rồ như tôi hay Hội trưởng, thì chúng tôi mới biết đường mà đối phó. …Cái gì thế này. Đây là một cách giết nhân vật mới chăng.
Trong nhóm những người không phải Mafuyu-chan, những ánh mắt trao đổi loạn xạ.
(K-Khó xử quá nhỉ… Mafuyu-chan)
(Đề nghị của Aka-chan và Kii-kun quá đột phá nên mới có thể bắt bẻ được. Một khi đã có tiền đề là brainstorming, thì trò đùa phải vượt qua một cấp độ nhất định.)
(Mafuyu… vì là kiểu ngốc tự nhiên, nên không thể cố tình nói những câu như vậy được, phong độ thất thường lắm.)
(Này này, ai đó mau bênh Mafuyu-chan đi chứ. Con bé sắp khóc đến nơi rồi kìa.)
(Sugisaki bênh đi. Cậu là Phó hội trưởng mà?)
(Chị mới là Hội trưởng đấy!)
(Vậy thì đây là mệnh lệnh của Hội trưởng.)
(Uầy, bẩn tính thế!)
Thế là, tôi phải đứng ra bênh vực. Trong mắt Mafuyu-chan, nước mắt đã chực trào ra. …Uuu. Đúng là một vai diễn khó chịu.
「Ừm… Mafuyu-chan.」
「…Eư. …À… Vậy thì, ‘Tuần lễ khuyến khích mượn truyện tranh’ thì sao ạ?」
「…………」
Xin lỗi Mafuyu-chan. Thành thật mà nói, anh nghĩ là không được. Dù là ý kiến nghiêm túc cũng không được, mà tấu hài cũng yếu. Hôm nay em hoàn toàn sa lầy rồi, Mafuyu-chan.
…Nhưng mà! Cứu em ấy ra khỏi đó mới là “bênh vực”! Nếu áp dụng “kỹ thuật thuyết phục siêu đẳng” mà tôi đã trau dồi trong một năm qua, nụ cười trên mặt Mafuyu-chan sẽ nở ngay tức khắc!
Nào, nhận lấy đây! Bài nói chuyện đầy nhiệt huyết của tôi!
~Ba phút sau~
「Mafuyu lẽ ra không nên được sinh ra trên đời… Gửi toàn thể nhân loại, tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã kéo điểm trung bình xuống. Xin lỗi. Xin lỗi.」
Mafuyu-chan lẩm bẩm với mái tóc rũ rượi và một vẻ mặt u ám đến nỗi thay đổi cả nhân tướng. …Ủa? Lạ nhỉ? “Bài nói chuyện động viên” của mình có sai sót ở đâu ta…
「Kagi… tớ lại hiểu thêm một lý do tại sao cậu tán gái không thành công rồi đấy…」
Minatsu thở dài bên cạnh. Ngay cả Chizuru-san cũng có vẻ mặt kinh ngạc.
「Theo một nghĩa nào đó thì có thể là tài năng đấy… Nếu làm tốt, Kii-kun có thể giết người bằng lời nói được đó. Có thể đối đầu ngang cơ với con trai nhà Yagami-san đấy.」
Chizuru-san đưa ra một đánh giá mà tôi không biết nên vui hay không.
Thôi thì, Mafuyu-chan đã hoàn toàn trở thành phế nhân, đến mức động viên nữa cũng chẳng có tác dụng, nên chúng tôi đi đến kết luận là “ngược lại, không cần phải để ý nữa” và tiếp tục cuộc họp.
Nghe có vẻ là một Hội học sinh rất tàn nhẫn, nhưng mà, với một Mafuyu-chan hay ngơ ngác như vậy, nếu chúng tôi cứ vui vẻ ồn ào ở đây, thì một lúc nào đó cô bé sẽ tự nhiên… như quả bóng bàn bị móp được nước nóng làm phồng trở lại, từ từ ấm lên và hồi phục thôi.
「Vậy thì, tiếp theo đến lượt tớ!」
Minatsu mở lời. …Là chị em, có lẽ cô ấy định bù đắp cho phần của Mafuyu-chan chăng. …Không, chắc không phải. Minatsu không phải là người tinh tế đến thế. Bằng chứng là…
「Tớ đề xuất tổ chức ‘Đại hội võ thuật Tenkaichi’ do Hội học sinh chủ trì!」
Cô ta đưa ra một đề xuất lộ rõ sở thích cá nhân. Chắc chắn không liên quan gì đến Mafuyu-chan, mà có lẽ đã quên béng Mafuyu-chan rồi. Cô ấy trông rất hào hứng.
「Tổ chức một giải đấu cho toàn bộ học sinh, để quyết định xem ai là người mạnh nhất!」
「Quyết định để làm gì cơ…」
Trước lời lẩm bẩm của Hội trưởng, Minatsu đột nhiên gầm lên.
「Đó! Cấm chỉ trích như thế!」
「Ể?」
「Đừng tìm kiếm ý nghĩa trong việc quyết định người mạnh nhất! Làm thế thì hầu hết các truyện tranh võ thuật trên đời này sẽ mất hết cốt truyện đấy!」
「Ư… Có lẽ vậy.」
「Hơn nữa, việc những người mạnh mẽ đối đầu với nhau, bản thân nó đã là một hình thức giải trí rồi! Hãy cùng tận hưởng những trận chiến sôi máu đi!」
「Minatsu muốn làm gì với ngôi trường này vậy!」
「A, háo hức quá đi. Vì là trường mình, nên chắc chắn từ vòng đầu tiên, ai cũng có thể dùng ‘Khí’, ‘Niệm’ hay ‘Năng lực’ là chuyện bình thường nhỉ.」
「Trường chúng ta không có học sinh bất thường như vậy đâu!」
Hội trưởng phủ định hết mình. Nhưng… tôi thầm nhận ra rằng lời nói của Minatsu thực ra lại khá có cơ sở. Dù gì thì lần trước, trong buổi tập trung toàn trường, tôi đã bị dính một chiêu Lôi Độn mà… Có lẽ trường chúng ta không chỉ có nhiều mỹ少女 mà còn có nhiều nhân vật kiểu manga shounen nữa. Đáng sợ nên tôi không điều tra, nhưng tuyệt đối không muốn bị cuốn vào câu chuyện bên đó.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa hỏi Minatsu, 「Nhân tiện」.
「Lúc nào cậu cũng tìm kiếm những trận chiến. Bản thân cậu, Minatsu, có khả năng chiến đấu cao không? Tớ biết cậu có thần kinh vận động tốt, nhưng võ thuật lại là chuyện khác mà?」
「Ừm, tớ nghĩ là mình cũng khá mạnh đấy.」
「Mạnh đến mức nào?」
「Sức chiến đấu là chín nghìn tỷ tám trăm triệu.」
「Cái con số điên rồ đó được tính toán dựa trên tiêu chuẩn nào vậy?」
「Sức chiến đấu của Kagi là một. Kagi thì cơ bản là chết vì vấp phải một bậc thang nhỏ.」
「Tôi yếu thế! Yếu như nhân vật trong Spelunker! Còn Minatsu mạnh thế! Mạnh gấp nhiều lần!」
「Để tớ tung hết sức, phải xác nhận rằng tất cả sinh vật sống trong bán kính ba vạn năm ánh sáng đã sơ tán hết mới được…」
「Cậu mau biến khỏi Trái Đất đi!」
「Đùa thôi, tất nhiên là…」
「Chuyện đó thì hiển nhiên rồi…」
「Thật ra thì, phải đến khi sinh vật trong vòng năm vạn năm ánh sáng sơ tán hết…」
「Lại còn tăng lên nữa à!」
「Mà, dù mạnh như tớ, ở trường này cũng chưa chắc vào được top 8 đâu…」
「Trường mình là cái động quỷ gì vậy!」
Chẳng lẽ trường mình toàn những người cấp bậc thần thoại sao. …Trường gì thế này.
Mà, bỏ qua chuyện đó, nói một cách thực tế thì việc tổ chức một đại hội võ thuật có lẽ không tệ.
Việc để toàn bộ học sinh cạnh tranh một thứ gì đó chắc chắn sẽ rất sôi nổi. Vốn dĩ bản thân Hội học sinh cũng được bầu chọn dựa trên sự yêu thích, nên các học sinh có lẽ cũng thích những sự kiện như thế này.
Dường như không chỉ mình tôi nghĩ vậy, Hội trưởng cũng khoanh tay trước bộ ngực nhỏ nhắn và lẩm bẩm 「Hừm」.
「Ít nhất thì nó lành mạnh hơn cuộc thi áo tắm…」
「Đúng không!」
Minatsu vui vẻ gật đầu.
「Vậy thì, cứ tạm gác lại đã nhé. Nếu thực sự tổ chức thì chắc sẽ có vô số vấn đề… nhưng trước mắt, đây là cuộc họp với mục đích đưa ra thật nhiều ý kiến mà.」
「Tuyệt vời!」
Minatsu giơ tay ăn mừng. …Hiếm thấy. Ý kiến của Minatsu lại được thông qua một cách nghiêm túc. Vừa có yếu tố hài hước, vừa gây cười, lại còn là một ý kiến xuất sắc…
Như vậy thì người đáng lo là…
Tôi liếc nhìn Mafuyu-chan.
「…………rầu rĩ」
「Ặc」
Cô bé đang chìm trong u uất. Vì chị gái đưa ra một ý kiến quá hay, nên cô bé càng thêm chán nản.
「Mafuyu… có lẽ là một sự tồn tại đáng bị căm ghét hơn cả King Bombie.」
「K-Không, Mafuyu-chan. Không có chuyện đó đâu… Này, em dễ thương mà! Dễ thương là chân lý! Ít nhất thì anh rất thích em!」
「…Phư phư. Dễ thương, sao ạ. Thứ đó… thứ đó, chỉ là hình thái thứ nhất thôi mà!」
「Có cả hình thái thứ hai à!?」
「Không có ạ.」
「Không có à!」
「Vì thế nên Mafuyu mới là đứa trẻ thất bại… Trong dòng họ Shiina, em là người duy nhất không thể đạt đến hình thái thứ hai… Ngay cả King Bombie gần đây cũng có thể biến hình thành nhiều dạng mà.」
「Vậy Minatsu có thể biến hình à?」
「Sức chiến đấu chín nghìn tỷ tám trăm triệu không phải là để cho vui đâu ạ… Còn sức chiến đấu của Mafuyu… chắc cũng chỉ khoảng âm ba mươi bảy thôi…」
「Âm là sao!」
「Là dù đối phương không làm gì, em cũng tự ngã gục. Rồi được đối phương chăm sóc.」
「Đúng là âm thật!」
「Ưư… Mafuyu quả nhiên là một đứa trẻ vô dụng. Nếu ví như nhân vật RPG, thì ở giai đoạn đầu game khi nhóm còn ít thành viên thì còn được ra trận, nhưng khi chị gái gia nhập thì lập tức bị đẩy xuống hàng dự bị. Là đứa trẻ duy nhất có level thấp mãi.
Vì không dùng được phép hồi phục, nên cũng không có ích gì trên màn hình menu, là một nhân vật hoàn toàn vô dụng… Thậm chí còn trở thành đối tượng của những thử thách như ‘Hoàn thành game chỉ dùng Mafuyu!’, là một nhân vật yếu nhất điển hình đó ạ!」
「A, Mafuyu-chan ngày càng tự ti rồi!」
Trái ngược với Chizuru-san, có vẻ như Mafuyu-chan có bản chất M từ trong cốt lõi. Phải nói là cô bé quá hợp với vẻ bất hạnh.
「Ưư… Mafuyu… Mafuyu, cứ để em dần dần mờ nhạt đi khi có một nữ chính mới gia nhập, rồi tự nhiên biến mất là được rồi ạ!」
「Thật bi tráng! Đối với một nhân vật light novel, đó là sự giác ngộ bi tráng nhất! Vì không chết, nên cũng chẳng có cảnh nào đáng nhớ, đúng là địa ngục thực sự!」
「Ngay từ đầu, Mafuyu đã không phải là người phù hợp với vị trí thành viên Hội học sinh đâu ạ… Với Mafuyu, vai diễn chết ngay từ đầu một tập trong X-Files là vừa đủ rồi ạ!」
「Nghe có vẻ hơi thất lễ với cả diễn viên đã thực sự đóng vai đó đấy!」
「Thôi, cứ mặc kệ Mafuyu đi ạ… Giống như một idol vị thành niên bị phát hiện hút thuốc hay uống rượu, xin hãy cho em tạm thời không xuất hiện một thời gian ạ…」
Mafuyu-chan nói vậy rồi, ‘cạch’ một tiếng đứng dậy khỏi ghế, tưởng đi đâu thì hóa ra lại đi đến góc phòng, ngồi bó gối và khóc thút thít.
Tôi nhìn Hội trưởng, Chizuru-san, và Minatsu… tất cả cùng thở dài một tiếng, rồi quyết định tạm thời mặc kệ Mafuyu-chan. Tình trạng đó bây giờ… nếu bất cẩn can thiệp, sẽ chỉ càng làm cô bé chìm sâu hơn thôi. Chỉ còn cách chờ cô bé tự nổi lên. Chúng tôi đã cố hết sức rồi.
「Vậy thì, có lẽ đã đến lúc tôi nói ý kiến của mình.」
Chizuru-san lên tiếng như để lấy lại tinh thần. Cuối cùng, át chủ bài cũng đã xuất hiện.
Sau một thoáng im lặng, Chizuru-san cười một cách bí ẩn.
「Tôi nghĩ rằng, chính bản thân Hội học sinh hiện tại này, mới là một cuộc phiêu lưu. Vì vậy, tôi muốn cứ để như thế này.」
「Ể?」
Hội trưởng kinh ngạc kêu lên. Tôi, Minatsu, và ngay cả Mafuyu-chan đang chán nản ở góc phòng cũng ngẩng đầu lên nhìn Chizuru-san.
Chizuru-san mỉm cười nhẹ nhàng.
「Chị nghĩ tìm kiếm hoạt động mới là một việc rất đáng khen, và cũng là một việc đúng đắn. Vì vậy, đây chỉ là ý kiến cá nhân của chị… không phải với tư cách thư ký, mà là của Akaba Chizuru, là cảm xúc hay sự ích kỷ của một cá nhân thôi.
Nếu vì cái ‘hoạt động mới’ đó mà Hội học sinh trở nên rất bận rộn, và phá vỡ đi tình trạng hiện tại này… Thì, với tư cách cá nhân, chị muốn cứ để như thế này. Chị nghĩ Hội học sinh này… cứ như bây giờ đã đủ hấp dẫn rồi.」
「Chizuru…」
Hội trưởng nhìn cô ấy với vẻ phức tạp. Đáp lại, Chizuru-san vẫn mỉm cười.
「Tất nhiên, chị nghĩ ý kiến của Aka-chan rất tuyệt vời. Nếu nghĩ cho các học sinh, thì đúng là chúng ta phải làm việc hết mình hơn nữa với tư cách là Hội học sinh.
Nhưng mà. Chị… nói ra điều này có thể sẽ bị cho là không nghiêm túc, nhưng chị xem Hội học sinh giống như một câu lạc bộ hay một nhóm bạn vậy. Một nơi có thể vui vẻ bên những người bạn thân thiết.
Về mặt hoạt động thì đúng là một tập thể chịu trách nhiệm lãnh đạo các học sinh. Nhưng nếu được nói thật lòng… chị không phải là một người đủ tốt để có thể hết lòng vì ‘học sinh’ nói chung mà không cần báo đáp.」
「…………」
Tất cả đều im lặng trước lời của Chizuru-san. Vì những gì Chizuru-san nói cũng đúng với chúng tôi. Chỉ có điều, việc Hội trưởng không phản bác lại thật bất ngờ. Bình thường thì cô ấy sẽ nói những câu đúng đắn như 「Phải đặt học sinh lên hàng đầu! Đó mới là Hội học sinh chứ!」. Nhưng bây giờ, cô ấy lại giữ vẻ mặt nghiêm túc, lắng nghe câu chuyện của Chizuru-san.
Chizuru-san tiếp tục.
「Những công việc mà Hội học sinh phải làm… những điều được ghi trong sách vở, chị nghĩ đương nhiên chúng ta phải hoàn thành. Và, như Aka-chan nói, có lẽ trên cơ sở đó, chúng ta nên tạo ra một điều gì đó mới.
Nhưng mà… Chị nghĩ, về các hoạt động mới, chúng ta không nhất thiết phải cố gắng làm ngay bây giờ. ‘Cố gắng’ ở đây có nghĩa là… phá vỡ nhịp độ lười biếng hiện tại của chúng ta.」
「Nhưng mà… lười biếng như vậy, chẳng phải là không nghiêm túc sao…」
Cuối cùng Hội trưởng cũng phản bác. Tuy nhiên, Chizuru-san vẫn mỉm cười.
「Đúng vậy nhỉ. Không nghiêm túc. Tán gẫu trong phòng Hội học sinh… có lẽ là điều không nên làm.
Nhưng, chị rất thích Hội học sinh này… và cả bầu không khí của trường bây giờ nữa. Rất vui. Dù chẳng có gì đặc biệt, nhưng chị cảm thấy ngôi trường hiện tại tràn ngập một bầu không khí rất dịu dàng.
Năm ngoái… vào thời điểm này năm ngoái, chị chưa bao giờ nghĩ như vậy. À, tất nhiên, chị nghĩ Hội học sinh năm ngoái rất ưu tú. Nhưng, vẫn khác với năm nay.」
Chizuru-san nhìn ra ngoài cửa sổ như đang hoài niệm về điều gì đó.
Đúng vậy, Chizuru-san, Hội trưởng, và Minatsu đã là thành viên Hội học sinh từ năm ngoái. Khi đó, Chizuru-san và Hội trưởng là Phó hội trưởng, còn Minatsu là thủ quỹ. Cùng với Hội trưởng Hime-tsubaki Ririn-san và thư ký Momotsuki Sayoko-san đã tạo nên Hội học sinh năm ngoái.
Nói mới nhớ… Hội trưởng Hime-tsubaki là một người rất có năng lực và nghiêm túc. Lúc đó tôi chưa vào Hội học sinh, nên hầu như chưa từng nói chuyện trực tiếp. Tất nhiên, cô ấy là một người tốt, nhưng tôi có ấn tượng rằng cô ấy đã thực hiện các sự kiện do Hội học sinh chủ trì một cách bình thản và hoàn hảo.
Như vậy thì với tư cách là học sinh, cũng cảm thấy yên tâm và tốt, nhưng… đúng là phong cách của trường không có bầu không khí như bây giờ. Phải nói sao nhỉ… có chút gì đó căng thẳng hơn. Nhìn chung là vậy. Không thể nói bên nào đúng hơn, nhưng thời của Hội trưởng Hime-tsubaki, nơi đây thật sự có cảm giác là một “ngôi trường!”.
Nhưng bây giờ…
「Nhưng bây giờ, ngôi trường này rất… phải nói sao nhỉ, ấm áp. Cứ như một ngôi nhà lớn vậy.」
Chizuru-san tiếp tục.
「Chị không có ý phủ nhận năm trước. Nhưng… cá nhân chị, lại thích bầu không khí này. Cái… không khí mà Hội học sinh đứng đầu cũng thong thả, nhưng không khí đó lại được truyền đến cả học sinh, không phải là gây ra hỗn loạn, mà là trở nên ‘thoải mái’ hơn… cái, tình trạng này.」
「…Vậy à.」
Hội trưởng mỉm cười hiền hậu. Đáp lại, Chizuru-san cũng cười.
「Thế nên, em thấy cứ như thế này là tốt nhất, Aka-chan. Chúng ta không cần phải... gượng ép bản thân một cách kỳ cục để tạo ra thứ gì đó mới mẻ đâu. Không phải là em nói tạo ra cái mới là không tốt đâu nhé? Chỉ là...」
「...Chỉ là bây giờ chưa phải lúc... phải không, Chizuru? Chị hiểu rồi... Xin lỗi nhé. Có lẽ chị đã hơi vội vàng rồi.」
Hội trưởng hiếm khi chịu lùi bước một cách ngoan ngoãn như vậy. Nhìn cảnh đó, Chizuru-san mỉm cười dịu dàng. Tôi, Minatsu và Mafuyu-chan cũng chỉ nhún vai cười theo.
Minatsu thở dài một tiếng.
「Trời ạ. Thế thì buổi họp hôm nay với cả đề xuất của mình là công cốc hết à?」
「Đừng có than vãn nữa, chị hai. Đến cả sự tồn tại của Mafuyu... còn vô ích hơn nữa này...」
「Hự. Mafuyu, em vẫn còn để bụng chuyện đó à...」
Hội trưởng và Chizuru-san khúc khích cười trước màn đối đáp của hai chị em nhà Shiina.
Tôi cất tiếng nói với các cô ấy.
「Nhưng mà, Hội trưởng, Chizuru-san.」
「Hửm? Gì thế, Sugisaki?」
「Có chuyện gì sao, Ki-kun?」
「Sau này, khi nào rảnh rỗi hơn, chúng ta hãy cùng làm một hoạt động gì đó mới mẻ nhé. Một kế hoạch nào đó... thật nhẹ nhàng, đậm chất chúng ta ấy.」
Nghe những lời đó của tôi, cả hai đều mỉm cười. Rồi họ đáp lại bằng những câu nói rất đặc trưng của mình: 「Đương nhiên rồi」「Đúng vậy nhỉ, Ki-kun」.
Hội trưởng vừa đứng dậy vừa cất một tiếng 「Yo-kko-ra-se」 chẳng hợp với dáng vẻ loli của mình chút nào, rồi bắt đầu xóa tấm bảng trắng. Trong lúc dõi theo bóng lưng đó, tôi quay sang cười với Chizuru-san.
「Chizuru-san.」
「Chuyện gì?」
「Em đã từng nghĩ Chizuru-san là một nữ sinh trung học xinh đẹp thực thụ, trưởng thành từ trong ra ngoài... nhưng có lẽ em đã nhầm một chút rồi.」
「Ara. Chỉ vì chị nói mấy chuyện mang tính khái niệm trẻ con mà em đã vỡ mộng rồi sao?」
「Không, không phải. Ngược lại là đằng khác, em lại càng thích chị hơn đấy.」
「Tại sao?」
「Ừm... để xem nào. Em nhận ra rằng, Chizuru-san vừa xinh đẹp, vừa trưởng thành, nhưng đồng thời cũng là một 『cô gái đáng yêu』 nữa.」
「Cô gái đáng yêu...」
Chizuru-san hiếm khi nào lại có chút bối rối như vậy. ...Có lẽ, chị ấy đã quen với việc được khen xinh đẹp, nhưng lại khá yếu thế trước việc bị đối xử như một 『cô gái』 đúng với lứa tuổi của mình.
Chị ấy lúng túng nhìn đi chỗ khác. Tôi quyết định tấn công thêm một chút, bắt chước lại giọng điệu của Chizuru-san lúc nãy.
「『Tớ thích cái không khí ấm áp này lắ~m ♪ Mong là sẽ mãi vui vẻ như thế này ♪ Ufu』」
「...!」
「Chị không cần phải ngại đâu... Chizu-ru-chan.」
Má Chizuru-san đỏ bừng lên. Nhưng mà xem ra... đây không giống ngượng ngùng cho lắm...
「...Fufu. Fufufufu. Ki-kun... Cậu cũng nên biết điểm dừng khi đùa giỡn đi nhé.」
「Hí!?」
Đôi mắt Chizuru-san ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
「Được thôi. Để cho bọn học sinh thấy, một tên hạ nhân dám sỉ nhục nữ hoàng sẽ có kết cục ra sao... Chị sẽ khắc ghi bài học đó lên chính thân thể cậu ngay bây giờ.」
「Ơ? Chizuru... san?」
Sột soạt, Chizuru-san bắt đầu lôi ra từ cái tủ có sẵn trong phòng Hội học sinh... thứ gì đó... Chắc do hệ thống phòng vệ trong tâm trí tôi, mà dù là hiện thực nhưng những món đồ đáng ngờ đó lại bị che mờ đi.
Chẳng biết từ lúc nào, chắc là đã nhận được ám hiệu từ Chizuru-san, Hội trưởng, Minatsu và Mafuyu-chan đã giữ chặt lấy tôi. ...Hả?
「Khoan... Gì, ơ, Chizuru-san?」
「Ufufu. Ki-kun. Cậu vừa nói 『khi nào rảnh rỗi hơn chúng ta hãy cùng làm một hoạt động gì đó mới mẻ nhé』, phải không nào?」
Chizuru-san hỏi tôi với một nụ cười đầy ám muội.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi.
「T-Tôi có nói...」
「Fufufu... Bây giờ chính là lúc đó đấy, Ki-kun. Hoạt động mới của Hội học sinh... hãy khắc ghi nó vào thân thể cậu đi!」
「Ơ, cái máy kêu vù vù trông nguy hiểm kia là... khoan, dừng lại, đ-đừng nói là, không thể nào, không, không được—ÁAAAAAA!」
○ Hoạt động mới của Hội học sinh, phát sinh từ kết quả của buổi họp hôm nay
《Bằng cách ép *** của Sugisaki Ken vào *** đã được nung nóng, *** của cậu ta ngay lập tức đã biến thành ***, kéo theo thảm kịch liên hoàn là cả *** cũng trở thành ***, hơn nữa còn—sau đây xin tự kiểm duyệt》
0 Bình luận