Tập 02

Chương 6

Chương 6

【~Hội học sinh lung lay~】

「Không có mối liên kết nào bền chặt và đẹp đẽ như tình bạn đâu!」

Hội trưởng vẫn ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn của mình như mọi khi, hùng hồn trích dẫn câu nói trong một cuốn sách nào đó──

「Điều đó không đúng đâu.」

Nhưng chị đã không thể nói hết câu.

Từ đâu đó vang lên một giọng nói ngay lập tức phủ nhận câu danh ngôn của Hội trưởng, ngay sau đó, cánh cửa phòng hội học sinh mở toang. Và trước khi chúng tôi kịp nói lời nào, kẻ đột nhập đó đã bước vào thánh địa của chúng tôi với thái độ như thể đây là nhà của mình.

「…………」

Vì kẻ đó đã đường đột xộc vào, dễ dàng phá vỡ cái 『thường nhật』 và 『thông lệ』 của hội học sinh này, nên tất cả mọi người… ngay cả Chizuru-san cũng sững sờ, không nói nên lời.

Dù có rất nhiều điều đáng lẽ phải nói. Vốn dĩ, căn phòng hội học sinh này gần như chẳng có giáo viên nào lui tới (vì không cần thiết), còn về phía học sinh thì lại càng không có ai mang việc cần làm đến thẳng phòng hội học sinh cả. Ngay cả Toudou Lilicia kia ít nhất cũng sẽ gõ cửa.

Theo một nghĩa nào đó, đây chính là một căn phòng riêng. Một nơi chỉ thuộc về năm người chúng tôi, một nơi mà chúng tôi có thể mở lòng.

Chính vì thế.

Chỉ với một hiện tượng đơn thuần là "một người trông giống giáo viên bước vào một phòng học của trường", chúng tôi đã vô cùng bối rối. Tình hình cứ thế diễn biến mà chúng tôi không thể ứng phó.

Chẳng biết từ lúc nào, 'cô ấy' đã tự ý lấy một chiếc ghế gấp từ góc phòng ra, rồi ngồi chễm chệ ở phía dưới, đối diện với Hội trưởng.

Đến lúc này, tôi mới nhận ra người đó là một mỹ nhân tuyệt sắc. …Để một Sugisaki Ken này phải mất nhiều giây đến thế mới nhận ra một người đẹp… xem ra tôi đã dao động nhiều hơn mình tưởng.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp… không, là quá mức xinh đẹp. Đẹp đến nỗi khiến người đối diện không hề có chút cảm giác bay bổng nào, mà ngược lại còn thấy tự ti. Một vẻ đẹp vượt qua cả giới tính, một vẻ đẹp khiến "người nhìn phải đánh mất sự tự tin của một con người". Có lẽ nên gọi đó là vẻ đẹp mang tính công kích chăng?

Mái tóc đen nhánh bóng mượt được búi cao, cùng với nụ cười bí hiểm không để lộ chút cảm xúc nào. Thân hình mảnh mai được bao bọc trong bộ vest công sở màu xanh đậm ôm sát, càng làm tôn lên vóc dáng. Thoạt nhìn, cô ấy trông như một nữ doanh nhân thành đạt, nhưng phần ngực lại cố tình để hở một cách phóng khoáng, tạo ra một kẽ hở đầy cuốn hút và toát lên vẻ nữ tính.

Với phong thái đường hoàng này, ít nhất cô ấy cũng là giáo viên chứ không phải phụ huynh hay người có liên quan, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn toát lên một khí chất của một nhân vật lớn, khác hẳn với một giáo viên trung học bình thường.

Có lẽ vì đối phương như vậy nên tất cả mọi người, giống như tôi, đều im bặt. Mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán. Tôi và Chizuru-san đã sớm có cảm giác khủng hoảng rằng "nếu để bị cuốn theo thế này thì gay to", nhưng chính vì thế mà chúng tôi càng phải thận trọng hơn, và kết quả là…

「Tình bạn bền chặt ư? Đẹp đẽ ư? Ha ha, lâu lắm rồi mới nghe thấy những lời sáo rỗng như vậy.」

「Cái…」

Hội trưởng tỏ vẻ khó chịu… nhưng lúc đó, người phụ nữ kia không nhìn chị. Cô ấy chỉ liếc nhanh qua tôi và Chizuru-san. …À, tôi nhận ra rồi, suy nghĩ của chúng tôi đã bị đọc thấu hoàn toàn.

Và tôi đã hiểu. Cô ta đã tính toán thời điểm hoàn hảo để đột nhập vào hội học sinh này. Có vẻ như toàn bộ diễn biến cho đến giờ đều nằm trong lòng bàn tay của cô ta.

(Nguy rồi. Người này cao tay hơn chúng ta vài bậc.)

Cả tôi và Chizuru-san đều đủ thông minh để nhận ra điều đó. Trong một cuộc so tài về sự xảo quyệt như thế này, mọi thứ đều được định đoạt ngay từ lần gặp đầu tiên. Khi gặp Chizuru-san, tôi đã nhanh chóng từ bỏ vì nghĩ rằng "mình không thể nào thắng được người này", nhưng lần này, tôi nhận ra ngay cả Chizuru-san cũng đã giơ cờ trắng.

Và điều phiền phức là, thứ bậc này sẽ không dễ dàng bị đảo ngược. Người cao tay hơn sẽ mãi mãi ở trên, không phải là thứ có thể vượt qua trong một sớm một chiều, cũng không phải là thứ có thể chống lại bằng số đông.

Lý luận cũng giống như việc chỉ cần có một quân sư xuất chúng là cả đội quân sẽ trở nên mạnh áp đảo. Sự xảo quyệt là một thứ có sự chênh lệch về ưu-nhược quá lớn. "Một bậc" trong "cao tay hơn một bậc" là một khoảng cách vô cùng dày.

Vì thế, ngay lúc đó, một bầu không khí tuyệt vọng đã bao trùm giữa tôi và Chizuru-san, và chị em nhà Shiina cũng cảm nhận được không khí đó, khiến phòng hội học sinh bị bao trùm bởi một sự căng thẳng không thể tả xiết…

「Dùng một từ sáo rỗng để đánh giá một câu danh ngôn, rồi tỏ vẻ ta đây thượng đẳng, chính những kẻ như vậy mới là những kẻ sáo rỗng nhất đó!」

Chỉ có duy nhất một người, một người hoàn toàn không đọc được không khí hay thứ bậc gì cả, đã phá tan sự căng thẳng đó. Không, nói đúng hơn là… khuấy tung nó lên.

Lúc đó, tôi và Chizuru-san thật sự đã mong chị ấy sẽ lựa lời cẩn trọng hơn một chút…

「Phì…」「Ha ha.」

Nhưng gạt chuyện đó qua một bên, chúng tôi bất giác bật cười. Lời mắng mỏ không nể nang đối phương của Hội trưởng thật quá xuất sắc.

Ngay lập tức, không khí trong phòng hội học sinh dịu đi phần nào. Người phụ nữ xinh đẹp kia không hiểu sao lại nhìn cảnh đó một cách thích thú, rồi nói "Đúng vậy," và gật đầu với lời của Hội trưởng. Trước phản ứng bất ngờ đó, Hội trưởng kêu lên một tiếng ngớ ngẩn, 「Ơ hở?」.

「Đúng vậy, như lời cô nói. Chẳng có gì đáng ghét hơn những kẻ tỏ vẻ ta đây thượng đẳng. Tôi xin lỗi.」

「Ơ… Ờ! Đúng! Biết vậy là tốt rồi!」

Hội trưởng vênh mặt tự đắc. …Đôi lúc, tôi thực sự ghen tị với tính cách này của chị.

Cứ để Hội trưởng và người phụ nữ bí ẩn kia nắm thế chủ động mãi cũng thật khó chịu. Tôi cũng phải hành động thôi.

Tôi hắng giọng một tiếng rồi lườm người phụ nữ với ánh mắt sắc lẹm.

「Vậy, không biết cô là ai ạ? Điều duy nhất chúng tôi biết là cô là một người thậm chí còn không được dạy rằng phải gõ cửa trước khi vào phòng.」

Trước những lời gai góc của tôi, cô ta cười khổ. Tôi tự biết thái độ này không phải là dành cho người trên… Nhưng điều đó cho thấy, đối với chúng tôi, việc "người ngoài xâm nhập" vào hội học sinh này là một điều khó chấp nhận đến mức nào.

Cô ta khoan thai khoanh tay trước ngực, nhìn khắp mặt tôi như thể đang quan sát.

「Hô. Phó hội trưởng, Sugisaki Ken. Tôi nghe nói cậu là học sinh vào trường theo suất ưu tú… Quả nhiên, cậu cũng cá tính không kém gì, thậm chí còn hơn cả những thành viên được bầu theo phiếu tín nhiệm. Thú vị thật.」

「Thật ngại quá khi phải làm phiền lúc cô đang vui, nhưng đây là khu vực cấm người không phận sự. Nếu nhất quyết muốn vào phòng, xin hãy thiết lập quan hệ thể xác với tôi, phó hội trưởng này, rồi hãy quay lại sau.」

「Cậu cũng thú vị đấy. Mà, có sao đâu chứ? Tự nói thì hơi ngại, nhưng tôi vừa đẹp vừa thông minh. Tôi nghĩ mình có đủ tư cách để vào đây mà.」

「Tiêu chuẩn hậu cung của tôi nghiêm ngặt lắm. Nếu cô nghĩ chỉ xinh đẹp là vào được thì lầm to rồi.」

Nghe lời tôi nói, không hiểu sao Hội trưởng lại có chút cảm động, 「Sugisaki…」. …Sao chị lại để ý đến những điểm kỳ quặc vậy chứ. Ai đó giải thích tình hình căng thẳng này cho chị ấy đi, này.

Người phụ nữ xinh đẹp bí ẩn kia bật ra một tiếng cười đặc trưng, 「Khục khục」, rồi không hiểu sao lại tiếp tục tấn công với vẻ mặt vô cùng thích thú.

「Vậy, tiêu chuẩn khác là gì? Tôi tự tin mình có thể vượt qua tất cả đấy.」

「Là phải thích tôi.」

Ngay khi tôi vừa nói xong, tôi liền cảm nhận được những ánh nhìn từ khắp hội học sinh mang đầy hàm ý 「Tôi (em) cũng không đáp ứng được điều kiện đó」, nhưng tôi lờ đi.

Trước yêu cầu của tôi, người phụ nữ kia… đột nhiên ngước nhìn tôi, đôi mắt long lanh, và trớ trêu thay, cô ta còn nhấn mạnh khe ngực hờ hững của mình, rồi thỏ thẻ bằng một giọng nũng nịu khác hẳn với trước đây.

「Ken-kun, em yêu anh lắm. Em… sẵn sàng dâng hiến cả tấm thân này cho anh.」

「Tốt, cô đã trúng tuyển.」

Máu mũi chảy ròng ròng, tôi mỉm cười giơ ngón cái lên ra dấu "Tuyệt!". Ngay lập tức, tất cả mọi người đều ngã ngửa.

Minatsu hét lên!

「Trúng tuyển á!? Mà cái không khí căng thẳng ban nãy là sao hả, này!」

「Thì đấy, bị một mỹ nhân làm đến mức đó thì biết sao giờ.」

「Chẳng phải chỉ là bị quyến rũ nhẹ một cái thôi sao! Ý chí của cậu mỏng manh đến mức nào vậy hả!」

「Vô lễ. Ý chí của tôi có thể nghiền nát được cả một miếng xốp bọt biển mủn nát trong gang tấc đấy.」

「Thế thì yếu đuối cùng cực rồi còn gì nữa!」

「Vậy mà người phụ nữ bí ẩn này lại có thể bẻ cong ý chí đó của tôi trong nháy mắt… Thật đáng sợ!」

「Điều đáng sợ nhất là cái sự yếu đuối của cậu đấy!」

Trong lúc tôi và Minatsu đang trao đổi như vậy… đột nhiên, người phụ nữ kia phá lên cười một cách sảng khoái, 「A ha ha ha ha ha ha!」. Tiếng cười sảng khoái khác hẳn với ấn tượng ban đầu khiến chúng tôi ngẩn người ra.

Sau khi cười một lúc ra vẻ rất thích thú, người phụ nữ vẫn giữ vẻ mặt vui vẻ, quay lại đối diện với chúng tôi.

「Giới thiệu muộn quá nhỉ. Tôi là Magiru, giáo viên dạy Văn mới được thuê tạm thời. Magiru Satori. Rất vui được làm quen. Tiện đây, tôi đã tình nguyện làm cố vấn cho hội học sinh này, nhưng mà…」

Nghe lời tự giới thiệu đó, Mafuyu-chan thở phào nhẹ nhõm.

「Thì ra là… là cô giáo cố vấn ạ. Em cứ tưởng là ai, làm em hết cả hồn…」

「À, xin lỗi nhé.」

Người phụ nữ xinh đẹp… Magiru-sensei cười với Mafuyu-chan. Chúng tôi vẫn cảnh giác… nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm phần nào, thì Magiru-sensei như chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói.

「Vì vậy, hội học sinh này, hôm nay là kết thúc. Giải tán.」

…………………….

………………………………………….

…………………………………………………………………………………….

『Hả?』

「Hửm? Các thành viên của hội học sinh này đều bị lãng tai cả à? Hay đó là tiêu chuẩn tuyển chọn?」

『…………』

Trong lúc chúng tôi còn đang sững sờ, Magiru-sensei một lần nữa tuyên bố rõ ràng.

「Tôi đã trở thành cố vấn. Tôi sẽ tái lập hội học sinh theo tiêu chuẩn của mình. Vì vậy, hội học sinh hiện tại sẽ giải tán kể từ hôm nay. Hết.」

Lại là sự im lặng.

Tất cả thành viên hội học sinh đều không thể phản ứng.

「…Này, khoan đã chứ!」

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Minatsu cũng lên tiếng. Magiru-sensei vẫn không đổi sắc mặt.

「Không khoan.」

「Cô tự tung tự tác quá rồi đấy!」

「Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác không muốn bị cậu nói như vậy.」

「Dù, dù sao đi nữa, khoan đã! Cái gì thế này!」

「Trông cậu có vẻ bất phục nhỉ.」

「Ngoài bất phục ra thì còn gì được nữa! Cô lấy quyền hạn gì mà──」

「Tôi là giáo viên. Thông thường, tôi nghĩ giáo viên có nhiều quyền hạn hơn học sinh chứ.」

「Không hề! Ở ngôi trường này, hội học sinh cũng có quyền hạn tương xứng!」

Đúng vậy. Tùy trường hợp, hoạt động của hội học sinh còn có thể can thiệp vào cả lĩnh vực của giáo viên. Ít nhất thì cũng không thể đánh đồng với hội học sinh của các trường khác được.

Tuy nhiên…

「À, điều đó tôi cũng biết. Ngôi trường này khá thú vị đấy. Không chấp nhận việc phó mặc mọi thứ cho những giáo viên ngu ngốc, mà tự mình chịu trách nhiệm cho việc của mình… Thật đáng khen.」

「Vậy thì!」

「Tuy nhiên, đừng quên rằng. Quyền hạn hiện tại của các cô cậu cũng là do chính những 'người lớn', 'giáo viên', 'nhà trường' đó ban cho. Và hiện tại, tôi đang ở 'phía công nhận' quyền hạn của các cô cậu. Các cô cậu không phải là không hiểu điều này có nghĩa là gì, đúng chứ?」

「Ự! Nhưng mà! Thế này là quá độc đoán!」

「Đúng là độc đoán.」

「Cái──」

「Rồi sao? Tôi thừa nhận điều đó thì có gì thay đổi à?」

「Ự──」

Minatsu cúi gằm mặt xuống đầy cay cú. Magiru-sensei chỉ cười một cách bí hiểm.

…Quả nhiên là gay go. Gay go ở chỗ… nếu chỉ là sự độc đoán của một giáo viên ngu ngốc thì hội học sinh chúng tôi có thể đối phó dễ dàng. Dù đối phương có quyền lực đến đâu đi nữa. Thực tế, đã có những lúc chúng tôi tiến hành các hoạt động trấn áp được cả giáo viên. Vì vậy, nếu chỉ xét về quyền lực của đối phương, Magiru-sensei này vốn không phải là một đối thủ không thể thắng.

Nhưng, người này thì khác. Cô ta hoàn toàn nắm vững vị thế và cách sử dụng quyền lực của mình.

Nói tóm lại, nếu người vừa nhậm chức cố vấn này tận dụng triệt để quyền lực của mình, việc giải tán hội học sinh hiện tại là điều dễ như trở bàn tay. Chắc hẳn vì hiểu điều đó nên Minatsu mới phản ứng gay gắt như vậy. …Chuyện trở nên tồi tệ rồi.

Trong lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, Hội trưởng đã chớp lấy thời cơ, xông lên, 「Khoan đã!」. Thái độ hoàn toàn quên mất đối phương là giáo viên.

「Tôi, tôi không cho phép cô làm điều đó mà không có sự đồng ý của tôi đâu!」

「Không. Tôi sẽ tiến hành mà không cần sự đồng ý của cô bé.」

「Làm, làm gì có chuyện đó! Tôi sẽ không cho phép đâu!」

「Tôi đến đây đâu phải để xin phép. Chỉ là đến để thông báo thôi mà?」

「Thế nên tôi mới nói! Tôi sẽ ngăn chặn cô!」

「Hô. Như vậy cũng thú vị đấy. Vậy, Sakurano Kurimu. Cụ thể thì cô định ngăn chặn bằng cách nào?」

Magiru-sensei nheo mắt một cách thích thú. …Hoàn toàn đang bị trêu chọc. Chắc hẳn Hội trưởng cũng biết điều đó, nhưng chị vẫn không ngừng phản kháng.

「Tôi sẽ kiện lên phòng giáo viên…」

「Nhân tiện, tôi đã có được sự cho phép của hiệu trưởng và hiệu phó rồi. Họ nói sẽ 'giao phó' hội học sinh cho tôi.」

「Sao, sao có thể! Đó là nói dối! Bởi vì, nếu làm vậy, truyền thống sẽ…」

「Này này. Ở thời buổi này, tôi nghĩ hiệu quả quan trọng hơn truyền thống đấy? Thực tế, chẳng phải các cô cậu cũng biết sao? Cái hệ thống tuyển chọn hội học sinh chỉ toàn tập hợp mỹ少女 này, dù chính các học sinh đều chấp nhận, nhưng lại bị PTA đánh giá rất tệ.」

「Ự! Chuyện đó…」

Đúng như vậy. Dù có biện pháp cứu cánh là 《Suất ưu tú》, nhưng cái hệ thống quyết định vị trí đứng đầu chỉ dựa vào ngoại hình này thực tế vấp phải rất nhiều ý kiến phản đối. May mắn là trong nội bộ học sinh ít có tiếng nói bất mãn (có lẽ vì kết quả là ai cũng vui vẻ), nhưng thực trạng là PTA, những người chỉ nhìn vào sự thật từ bên ngoài, lại không mấy thấu hiểu.

Truyền thống, và việc vận hành trường học dựa trên sự tự chủ của học sinh… chỉ hai điểm này là chỗ dựa của chúng tôi. …Một chỗ dựa, vô cùng mong manh.

Hội trưởng định phản bác thêm bằng cảm tính, 「Nhưng, nhưng mà!」, nhưng đã bị Chizuru-san kéo tay áo. Sau một hồi lườm nhau với Magiru-sensei, chị đành phải ngồi xuống một cách cay cú.

「Ôi chao, hết rồi à?」

Cô giáo lẩm bẩm có vẻ hơi chán nản.

Minatsu và Hội trưởng, những người nóng tính, đã bị thuyết phục rồi thì… Để câu giờ, có lẽ đã đến lúc tôi phải ra mặt. Trong lúc đó, Chizuru-san sẽ nghĩ kế hoạch──

「Em, em nghĩ vẫn là lạ lắm! Như vậy thật quá đáng! Ma, Mafuyu cũng không chấp nhận đâu!」

Ngay khi tôi định đứng dậy, thật bất ngờ, Mafuyu-chan đã phản bác lại Magiru-sensei. Ngay cả cô giáo có vẻ cũng hơi bất ngờ trước điều này, nên đã ngẩn người ra.

「Việc Magiru-sensei đang làm… tuy đúng, nhưng không đúng!」

「?」

「Làm như vậy là không tốt! Dù có quyền lực đến đâu, việc hoàn toàn phớt lờ ý kiến của người dưới… là, là tuyệt đối không tốt.」

「Hô.」

Magiru-sensei quay lại đối diện với Mafuyu-chan. Mafuyu-chan thoáng rụt người lại, 「Hí」, nhưng rồi em ấy cố gắng lấy lại tinh thần, đứng dậy và lườm thẳng vào cô giáo. …Tay em ấy đang run lên bần bật. Chắc hẳn câu "Ếch bị rắn nhìn" là để chỉ tình huống này.

「Làm như vậy… ừm, giống như sa thải nhân viên một cách vô lý vậy!」

「Sa thải vô lý, cũng hay đấy chứ.」

「Hở?」

「Chuyện thường ở đời mà, chuyện đó ấy. Và ở đây vừa có thêm một vụ sa thải mới, chỉ vậy thôi.」

「Không… không được ạ!」

「Phản biện của Shiina (em) và Sakurano có vẻ không đi vào trọng tâm nhỉ…」

「Không phải ạ! Em nghĩ… những suy nghĩ logic như vậy không phải là tất cả! Như thế… như thế, chẳng có chút ấm áp nào của con người cả…」

「…………Hừm.」

Đến lúc này, nụ cười lần đầu tiên biến mất khỏi khuôn mặt của Magiru-sensei. Cô chống cằm, có vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc. Chính Mafuyu-chan có lẽ cũng không ngờ rằng lời phản bác mơ hồ của mình lại có tác dụng, nên em ấy trông có chút bối rối.

Magiru-sensei suy nghĩ sâu trong vài giây, rồi hướng ánh nhìn chân thành về phía Mafuyu-chan.

「Quả thật, lời chỉ ra của em không sai. Thiếu đi sự ấm áp, đúng là như vậy.」

「Vậy, vậy thì…」

「Tuy nhiên, dù đã cân nhắc điều đó, tôi vẫn sẽ không thay đổi phương châm hiện tại của mình.」

「Sao lại… tại sao…」

「Đơn giản thôi. Sau khi đặt 'sự ấm áp của con người' và 'lợi ích của việc tiến hành mọi việc theo kế hoạch' lên bàn cân để xem xét, tôi đã phán đoán rằng vế sau có giá trị hơn. Chỉ vậy thôi.」

「…Cô thật lạnh lùng.」

「Cũng như người bình thường thôi.」

「Như vậy… là sai trái.」

「Theo tiêu chuẩn của Shiina (em), có lẽ là sai trái. Nhưng buồn thay, theo tiêu chuẩn của tôi, Magiru Satori, thì đó hoàn toàn là chính nghĩa.」

Nghe lời của Magiru-sensei, Mafuyu-chan cúi gằm mặt xuống. Tôi lo lắng không biết em ấy có buồn không nên nhìn vào… nhưng ngược lại. Em ấy có chút tức giận. Lần đầu tiên tôi thấy Mafuyu-chan tức giận, nên tôi đành lẳng lặng lùi lại.

Mafuyu-chan vẫn cúi đầu, bắt đầu lẩm bẩm tấn công cô giáo.

「…Cô là đồ quỷ.」

「Đừng gộp tôi chung với lũ quỷ quèn.」

Cô là tồn tại cấp cao đến mức nào vậy chứ.

「…Cô là ác ma.」

「Theo nghĩa tốt.」

Đừng có tự tiện diễn giải theo hướng tích cực thế chứ!

「…Cô là đồ cầm thú.」

「Biết rõ quá nhỉ.」

Chuyện đó thì cô lại thừa nhận!

「…Cô là đồ poppokopo.」

「Đúng là poppokopo.」

Ra là poppokopo. …Mà cái đó là cái gì vậy! Cô giáo, cô hoàn toàn lờ đi rồi đúng không, vừa nãy!

「…Cô già…」

「Hừm. …Nhân tiện, Sugisaki.」

「Vâng?」

Bị gọi đột ngột, tôi giật mình. Magiru-sensei vẫn cười tươi rói hỏi tôi.

「Ở trường này, giết người có được không?」

「Không được đâu ạ! Mà cô đừng có dí đầu bút vào gáy Mafuyu-chan nữa!」

Trước pha ra tay quá nhanh đó, mọi người đều chết lặng. Còn Mafuyu-chan thì vì sợ hãi quá mà sùi bọt mép bất tỉnh luôn rồi.

Magiru-sensei nói 「Tiếc thật」 rồi cất bút đi. Tôi nhìn cảnh đó mà thở dài.

「Cô thực sự là giáo viên đấy à…」

「Thực ra thì không. Tôi là học sinh. Là nữ sinh trung học. Sao nào. Nói vậy thì cũng giống đấy chứ nhỉ.」

「Không, chẳng giống chút nào.」

「Giống mà.」

「Xin cô đừng vừa cười vừa rút bút ra. Cô có vẻ khá để tâm đến tuổi tác một cách bâng quơ──」

「Giống mà.」

「Giống ạ.」

Một cây bút được ném cắm sâu vào chiếc bàn dài trước mặt tôi. …Đúng là, hơn cả quỷ.

「Hừm. Vẻ đẹp của tôi vẫn còn đương thời nhỉ. Bị nhầm thành nữ sinh trung học cơ mà.」

「…………」

「Trông cậu có vẻ không hài lòng lắm nhỉ, Sugisaki.」

「Không ạ. Chỉ là, tôi đang cảm nhận lại một lần nữa rằng, cuộc đời này thật bất công thôi ạ.」

「Đúng vậy. Cuộc đời này bất công lắm, Sugisaki. …Đổi tên, Kinako Tarou.」

「Bất công quá!」

Hoàn toàn không hiểu lý do đặt tên. Quá bất công.

Magiru-sensei nhếch mép cười.

「Nhân tiện, Kinako Tarou.」

「Ai vậy ạ?」

Tôi giả vờ không biết.

「Là cái đứa có ham muốn tình dục thừa thãi nhất trong hội học sinh này.」

「Hội trưởng, người ta gọi chị kìa.」

「Không phải tôi!」

Hội trưởng đỏ bừng mặt. Nhìn thấy cảnh đó, Magiru-sensei nở một nụ cười bí hiểm rồi quay sang phía chị.

「Không, là cô đấy, Sakurano Kurimu, hay nên gọi là Kinako Tarou.」

「Diễn biến bất ngờ! Mà bất công quá đi!」

「Cuộc đời này bất công lắm, Kinako Tarou… hay nên gọi là 'Aaaaaaaaaa'.」

「Bị đổi thành cái tên bất công và qua loa nhất thế giới rồi!」

「Mà, gác chuyện đùa sang một bên.」

「Tự mình bắt đầu rồi tự mình kết thúc luôn!」

「'Aaaaaaaaaa' có ham muốn tình dục mạnh đến thế à? Cô lo lắng lắm đấy.」

「Chuyện đùa có được gác sang một bên đâu! Hơn nữa, cái thiết lập đó là do Magiru-sensei và Sugisaki tự bịa ra mà!」

「Sự thật lạ hơn tiểu thuyết. Hội trưởng dâm đãng hơn tưởng tượng.」

「Đừng nói như thể đó là danh ngôn chứ!」

「Cứ tâm sự với cô bất cứ lúc nào nhé, Sakurano. …Mà, đừng phiền muộn quá.」

「Tôi có phiền muộn đâu! Mà cái nguồn cơn phiền muộn lớn nhất lúc này chính là cô đấy!」

「Hả? Cô đang hứng tình với tôi à?」

「Tôi không có nói thế!」

「Gay go nhỉ.」

「Là tôi gay go đây này!」

「Mong được chỉ giáo.」

「Chấp nhận luôn à!」

「Vì tôi cũng có hơi hướng bách hợp.」

「Tại sao xung quanh tôi toàn những người như vậy hả!」

Hội trưởng đã rơi vào địa ngục tsukkomi. …Magiru-sensei… giỏi thật! Trong lòng tôi và Chizuru-san, Magiru-sensei lại được thần thánh hóa thêm một bậc.

「Này hai người kia! Đừng có nhìn cô giáo này bằng ánh mắt tôn kính vì những lý do kỳ quặc đó!」

「Nhưng, một nhân tài có thể trêu chọc Hội trưởng đến mức này… không có nhiều đâu ạ.」

「Không có cũng được!」

「Aka-chan. Em phải trân trọng những cuộc gặp gỡ chứ.」

「Không phải cái gì cũng trân trọng là tốt đâu!」

「Sakurano này. Gặp được em, cô rất vui đấy. Mong chúng ta sẽ gắn bó dài lâu.」

「Gắn bó dài lâu cái nỗi gì chứ! Mà cái tình huống quái quỷ gì đây! Kẻ thù hả! Hiện tại, tất cả mọi người trong hội học sinh đều là kẻ thù của tôi sao!」

Sau khi hét lên như vậy, Hội trưởng thở hổn hển, bước vào giai đoạn nạp lại năng lượng.

…Ưm. Tình hình có hơi hỗn loạn. Phải sắp xếp lại thôi. Ừm…

「Cuối cùng Sugisaki Ken cũng đã tìm ra thủ phạm thực sự, nhưng ngay lúc đó, anh lại trớ trêu thay ngã gục dưới viên đạn oan nghiệt của hung thủ… Liệu số phận của vụ án sẽ ra sao!」

「Xin cô đừng tự tiện bịa tóm tắt nội dung như vậy, Magiru-sensei!」

Cô giáo nở một nụ cười vô cùng thích thú. …Người này là sao vậy trời.

「Khụ. Dù sao thì…」

「Đúng đúng, đang đến đoạn thế giới song song có liên quan rồi nhỉ.」

「Tôi vừa cố gắng bắt đầu lại mà cô đừng có lái sang chuyện khác nữa! Cô định đùa giỡn đến bao giờ mới vừa lòng hả!」

「Cho đến khi KochiKame kết thúc.」

「Vô tận luôn đấy ạ!」

「Khiếu nại thì cứ nói với thầy Aki○.」

「KochiKame vô tội!」

「Hửm. Thế chẳng phải như thể lỗi là ở tôi sao.」

「Ngoài cách hiểu đó ra thì còn cách nào khác được nữa ạ!」

「Khó chịu thật. Thực sự rất khó chịu. Khó chịu như cảm xúc của bố mẹ Sugisaki ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của cậu khi mới chào đời vậy.」

「Tôi đáng thương quá rồi!」

「Giận rồi. Tôi về đây. Hứ hứ.」

「Đừng có tưởng có thể về với cái kiểu đó nhé! Mà thống nhất tính cách nhân vật đi chứ!」

Vì Magiru-sensei cứ tiếp tục diễn hài và thực sự định bỏ về, tôi vội vàng ngăn cô ấy lại. N-người này… cao tay hơn mình vài bậc theo nhiều nghĩa…

Mà thôi, nhờ cô giáo đùa giỡn mà Chizuru-san đã có đủ thời gian để vạch ra đối sách. Khi tôi nhận ra, đôi mắt Chizuru-san đã tràn đầy tự tin. Chị ấy còn ra hiệu bằng mắt với tôi, ý bảo "Cứ để đó cho tớ".

Ánh mắt kỳ vọng của tất cả các thành viên hội học sinh, trừ Mafuyu-chan vẫn còn bất tỉnh, đều đổ dồn về phía Chizuru-san. Nếu là người này… có lẽ, có thể đánh bại được vị giáo viên như thần thánh này.

Magiru-sensei dường như cũng nhận ra không khí đó, cô 「Phì」 một tiếng, rồi quay lại đối diện với Chizuru-san một cách vô cùng thích thú.

『…………』

Một sự im lặng đặc quánh bao trùm giữa hai người.

Không khí căng thẳng đến mức chúng tôi phải nuốt nước bọt ừng ực.

Sau một hồi im lặng… người mở lời đầu tiên là Chizuru-san. Chị nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình, và bắt đầu phản công với đầy sự tự tin!

「So với thế giới song song, thì diễn biến du hành thời gian hợp sở thích cá nhân của em hơn, thưa cô.」

「Hừm. Cái đó thì ta chưa nghĩ tới. Làm tốt lắm, Akaba.」

「Hai người đang nói cái gì vậy hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!」

Tôi bất giác dồn toàn lực vào câu tsukkomi. Hai người họ ngơ ngác nhìn tôi.

「Cậu làm ồn gì thế, Ki-kun. Tớ chỉ đang tự tin bắt đầu một cuộc thảo luận về khoa học viễn tưởng thôi mà…」

「Đúng vậy, Sugisaki. Đừng có phá đám.」

「Phá đám là phải rồi! Mà này, bây giờ đang là lúc hội học sinh đứng trước nguy cơ tồn vong đấy nhé!? Đang là thế trận Magiru-sensei VS thành viên hội học sinh hiện tại đấy nhé!?」

「Không, Sugisaki. Chỗ đó, phải là Magiru Satori VS Mothra mới hay chứ nhỉ?」

「Hay cái gì chứ!?」

「Không không, Magiru-sensei. Chỗ đó phải là Ki-kun VS Tập đoàn An○rera mới đúng…」

「Đến cả Chizuru-san cũng nói gì vậy!? Tớ không phải là nhân vật chính của phần tiếp theo trong Bio○hazard đâu nhé!?」

「Hừm, khoan đã? Này Akaba, Hội trưởng VS Hội trưởng máy cũng khó bỏ qua đấy.」

「Biến tôi thành máy móc để làm gì!?」

「Không không, Magiru-sensei. Nếu vậy thì, cũng có thể là Minatsu VS Kado○kawa.」

「Tại sao mỗi mình tớ lại phải đấu với một doanh nghiệp có thật vậy!? Hơn nữa, về mặt vị thế thì tớ hoàn toàn bất lợi!」

「Vậy, cứ quyết thế đi, Akaba. Quyết định.」

「Quyết định luôn rồi! Cái cặp đấu với đối thủ có vẻ nguy hiểm nhất đã được quyết định rồi!」

Minatsu bị hai người họ dồn vào chân tường. Tôi lơ đãng nhìn cảnh đó… rồi một mình thở dài.

A, thật là hỗn loạn. Nhìn Mafuyu-chan đang bất tỉnh mà tôi thấy ghen tị một cách lạ lùng.

…Nói ra thì kỳ, nhưng bây giờ tôi lại muốn có một chút cảm giác căng thẳng. Tôi là một người luôn cố gắng sống một cuộc sống thoải mái nhất có thể, nhưng lúc này, tôi lại không hiểu sao thấy nhớ nhung cái "bầu không khí nghiêm túc".

Mà tại sao tôi lại phải để ý nhiều đến thế này? Đúng rồi. Vốn dĩ, việc tôi phải đứng về phía tsukkomi đã là sai sai rồi. Tôi, chẳng phải nên là vai boke sao? Hừm. Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.

…Đúng rồi! Cứ mặc kệ vai trò tsukkomi hay nghiêm túc cho các thành viên khác, còn mình cứ việc nổi loạn thì sẽ thoải mái hơn chăng! Đó chính là chân lý à! Vì vậy, Magiru-sensei và Chizuru-san mới làm như vậy…

Nếu đã vậy thì dễ nói rồi! Tôi cũng sẽ xin phép được nổi loạn thỏa thích!

Tôi nhanh chóng quyết định sẽ hành động theo ý mình!

「Phư phư phư…. Magiru-sensei, Chizuru-san. So với Minatsu VS Kadokawa, thì Mafuyu-chan VS──」

「Nào, Magiru-sensei. Về việc duy trì hội học sinh này…」

「Này Akaba. Tôi không có ý định nhượng bộ đâu.」

「Dù cô không có ý định nhượng bộ, thì tôi cũng sẽ bắt cô phải nhượng bộ. Vì tôi… chỉ có nơi này mà thôi.」

「Hừ… Ánh mắt đáng sợ đấy, Akaba. Nhưng, dù cô có làm ra vẻ phản kháng đến đâu, thì hiện trạng cũng sẽ không thay đổi đâu.」

「Chuyện đó thì sao biết được, Magiru-sensei. Bên này… vẫn còn, con át chủ bài.」

「Cái gì?」

…………………….

…Đó là một bầu không khí vô cùng nghiêm túc. Tôi, người đã dừng lời thoại giữa chừng, co ro lại một góc. Ngồi bó gối trên ghế.

…………. …A, có một chút nước mắt ở khóe mi.

Tôi dõi theo tình hình qua tầm nhìn mờ nhòe. Chizuru-san và Magiru-sensei đã bước vào thế đối đầu. Cả Hội trưởng và Minatsu, thậm chí cả Mafuyu-chan người đáng lẽ vẫn còn bất tỉnh, cũng đã mang một vẻ mặt nghiêm túc. …Chỉ có mình tôi, là như người ngoài cuộc.

Chizuru-san nhếch mép cười.

「Magiru-sensei. Quyền hạn của giáo viên đúng là rất lớn. Nếu đã có sự cho phép của hiệu trưởng, lại còn có PTA về phe, thì chỉ với chúng tôi sẽ không thể nào chống lại được.」

「Chắc vậy rồi.」

「Tuy nhiên, thưa cô. Cô có quên đi bản chất của một ngôi trường không?」

「Bản chất?」

「Đúng vậy. Trường học, xét cho cùng, là 'của học sinh'. Và, hội học sinh hiện tại… chúng tôi đây, tự nói thì hơi ngại, nhưng lại nhận được sự ủng hộ rất lớn từ chính những 'học sinh' đó.」

「…Ra là vậy.」

Magiru-sensei lắng nghe lời phản bác của Chizuru-san một cách vô cùng thích thú. Chính Chizuru-san cũng không hề tắt đi nụ cười bí hiểm. …Cái, cái không khí này căng thẳng đến mức như thể rồng và hổ sắp được triệu hồi ra sau lưng họ vậy. Cuộc chiến của phụ nữ… thật đáng sợ.

「Này, khoan đã!」

Hội trưởng đột ngột xen vào cuộc trò chuyện của hai người. Không khí có phần dịu đi một chút.

「Đừng có tỏ vẻ như chỉ có hai người hiểu, giải thích cho chúng tôi với chứ!」

Trước lời yêu cầu của Hội trưởng, tôi và hai chị em nhà Shiina lập tức phản ứng.

「Hội trưởng. Chị nói 'chúng tôi', nhưng em thì hiểu ý nghĩa của nó đấy ạ?」

「Hả, hả?」

「Tôi cũng nắm được rồi đấy?」

「Mi, Minatsu cũng thế sao?」

「Mafuyu cũng hiểu rõ lời của Chizuru-san rồi ạ.」

「Hả, hả, hả?」

Hội trưởng hoàn toàn bối rối. Nhìn cảnh đó một cách thích thú, cuối cùng, Chizuru-san tung đòn kết liễu.

「Có vẻ như chỉ có Aka-chan là không hiểu thôi nhỉ.」

「Ự!」

Hội trưởng thoáng dao động, nhưng ngay lập tức che giấu.

「T-Tất nhiên là tôi cũng hiểu chứ? Nhưng, nhưng mà, tôi chỉ nghĩ là, nếu Sugisaki và mọi người không hiểu thì tội nghiệp quá thôi mà.」

「Nhưng có vẻ như Ki-kun và mọi người cũng hiểu cả rồi mà?」

「V-Vậy sao.」

「Vậy, chị cứ để em tiếp tục câu chuyện mà không cần giải thích nhé, Aka-chan.」

「…………Ờ, ờ.」

Hội trưởng khẽ lảng mắt đi. Oa, moe quá! Tôi chợt nhìn sang Magiru-sensei thì thấy cô ấy cũng đang nhìn Hội trưởng và thốt lên một tiếng mê đắm, 「Aaa」. Người này, quả nhiên là S như vẻ ngoài!

Chizuru-san sau khi tận hưởng trọn vẹn sự bối rối của Hội trưởng, lại làm sắc lại ánh mắt và đối đầu với Magiru-sensei.

「Đúng vậy, cho dù Magiru-sensei có vung vẩy quyền lực đến đâu, sự phản đối của chính các học sinh… hành động cụ thể là, nếu chúng tôi thu thập được chữ ký của hơn nửa số học sinh, thì phía nhà trường cũng không thể phớt lờ được đâu nhỉ.」

Chizuru-san đã khéo léo nói một cách dễ hiểu để ngay cả Hội trưởng cũng có thể hiểu được. Hội trưởng thoáng buột miệng hét lớn 「Ra là vậy!」, rồi sau đó liếc nhìn xung quanh, hắng giọng một cái, rồi ngoảnh mặt đi, 「T-Tất nhiên là tôi đã biết rồi.」

Magiru-sensei sau khi nghe lời phản bác của Chizuru-san vẫn giữ thái độ như muốn nói 「Thú vị hơn rồi đây」, hoàn toàn không có vẻ gì là dao động.

「Tốt lắm, Akaba Chizuru. Thay vì đối đầu trực diện với tôi, việc cô chuyển hướng suy nghĩ sang việc nhắm đến một cuộc lội ngược dòng sau này trong một thời gian ngắn như vậy, thật đáng để đánh giá cao.」

「Cảm ơn cô. Nếu cô có thể ghi điều đó vào bản đánh giá của tôi thì thật là vinh dự.」

「Ừm. Ta sẽ ghi là 'Akaba Chizuru là một người không thể xem thường. Cẩn thận'.」

「Thật vinh dự.」

Vinh dự thật! Bản đánh giá như vậy mà cũng được à!

Chizuru-san không hề tsukkomi, mà chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Vì tình hình cũng không cho phép người ngoài chen vào, nên tôi đành theo dõi diễn biến.

「Tuy nhiên, Akaba. Chắc cô cũng đã nhận ra rồi chứ? Đó cuối cùng cũng chỉ là lựa chọn rút lui tại đây mà thôi. Tôi sẽ giải tán hội học sinh này ngay trong hôm nay, nhưng sau đó nếu cô muốn tiến hành chiến dịch thu thập chữ ký, thì cũng sẽ mất một khoảng thời gian đáng kể để lật ngược tình thế. Trong khoảng thời gian đó… Akaba, cô nghĩ rằng 'hội học sinh mới sẽ không làm gì' sao?」

「…………」

Nghe lời của Magiru-sensei, Chizuru-san im bặt. Lần này Hội trưởng cũng lại nghiêng đầu thắc mắc, nên tôi đã sắp xếp lại cho dễ hiểu.

「Nói cách khác, Magiru-sensei. Sau khi được thành lập, hội học sinh mới sẽ không chỉ cản trở chúng tôi, mà còn thực hiện những màn trình diễn hấp dẫn để chiếm lấy trái tim của các học sinh ngay lập tức… có phải ý cô là vậy không?」

Dù tôi nói trong khi nhìn vào Magiru-sensei, nhưng thực chất đó là lời giải thích dành cho Hội trưởng. Chị ấy gật đầu thật sâu, 「À ha, ra là vậy」. …Hội trưởng…

Magiru-sensei hướng ánh nhìn về phía tôi.

「Đúng vậy, Sugisaki. Sức mạnh của hội học sinh hiện tại là 'sự ủng hộ áp đảo từ học sinh', điều đó tôi đã nhận thức rất rõ ngay từ đầu. Đừng có lầm tưởng rằng tôi sẽ lơ là sau khi hội học sinh mới được thành lập. Ngược lại, tôi sẽ thừa thắng xông lên.」

「Dù có vùng vẫy thế nào… chúng tôi cũng không có cửa thắng sao?」

「Tôi không nói vậy. Tôi không phải là thần thánh. Sẽ có những chuyện ngoài dự tính xảy ra. Cũng có thể tôi sẽ phải hét lên, 'N-Ngu ngốc! Ta… ta mà lại thua sao! Aaaaaaa!' rồi biến mất.」

「Cô là trùm cuối ở đâu ra vậy!」

「Nhưng, nếu được hỏi về sự tự tin, tôi sẽ chỉ nói rằng 'Tôi có đủ tự tin để chắc chắn chiến thắng'. Theo nhận định của tôi, hội học sinh hiện tại sẽ kết thúc vào hôm nay.」

「…………」

Tôi thử nhìn sang Chizuru-san. Cô ấy nhìn lại tôi, rồi lắc đầu quầy quậy. Đó không phải là phủ nhận lời của cô giáo. Mà có vẻ như là một dấu hiệu rằng 「Xin lỗi, tớ không thể phản bác thêm được nữa」.

Một bầu không khí tuyệt vọng bao trùm hội học sinh. Ngay cả Hội trưởng, lần này dường như cũng đã nắm được tình hình.

Đây không phải là một cuộc chiến không có khả năng chiến thắng. Ở thời điểm hiện tại, tôi tự tin rằng nếu tiến hành chiến dịch thu thập chữ ký, phần lớn học sinh sẽ ủng hộ chúng tôi. Tuy nhiên… với cô giáo này, nếu hôm nay cô ấy giải tán chúng tôi, thì từ ngày mai… không, tệ hơn là có thể ngay từ hôm nay, cô ấy sẽ lập tức bắt đầu hoạt động.

Dù ở vị thế đối địch, chỉ cần tiếp xúc một chút thôi, tôi cũng có thể hiểu. Người này… người này, trong việc chiếm lấy trái tim của người khác, là một chuyên gia siêu hạng. Có lẽ nên gọi đó là sức hút áp đảo chăng. Ít nhất, một khi đã đứng ở vị trí cao nhất, thì việc lật đổ cô ấy không phải là chuyện dễ dàng, điều đó đã quá rõ ràng.

Và trên hết, điều chí mạng là… tôi có cảm giác người này thực sự có thể đưa ngôi trường này đến một trạng thái tốt hơn. Bằng chứng là, ngay cả Hội trưởng, người vừa mới cắn xé cô ấy một cách vô cớ, giờ cũng đã im bặt.

…Điều phiền phức là. Người này, với tư cách là "hội học sinh", có vẻ sẽ làm tốt hơn chúng tôi. Vì vậy, việc chống lại người mà mình công nhận như vậy để bảo vệ vị thế của mình, chẳng phải chỉ là sự ích kỷ của chúng tôi sao, tất cả mọi người đều đang nghĩ như vậy.

「Nào, không còn ai phản bác nữa à?」

Lần này, Magiru-sensei nói với vẻ hơi chán nản. Hội trưởng và Minatsu hơi nhổm người lên định nói gì đó… nhưng cuối cùng, thời gian trôi qua mà họ không thể nói được gì.

Cô giáo từ từ nhìn vào khuôn mặt của từng người chúng tôi, rồi hỏi tất cả chúng tôi, như một lời cuối cùng.

「Tại sao các cô cậu lại muốn bảo vệ hội học sinh hiện tại?」

「Hả?」

Hội trưởng ngẩng mặt lên. Cô giáo nhìn thẳng vào chị.

「Sakurano. Vì điều gì mà cô lại bám víu vào hội học sinh này?」

「Chuyện đó…」

Hội trưởng im lặng. Rồi chị lần lượt nhìn tất cả chúng tôi. Chizuru-san, tôi, Minatsu, Mafuyu-chan. Chị nhìn tất cả mọi người… và tất cả mọi người, đều nhìn thẳng vào mắt chị.

Hội trưởng đón nhận tất cả… rồi với một vẻ mặt như đã thông suốt điều gì đó, chị quay lại đối diện với Magiru-sensei. Và, với một vẻ mặt ôn hòa, chị nói.

「Xin lỗi cô, thưa cô.」

「? Sao vậy?」

「Chúng tôi, thật ra, có vẻ như đã xem chuyện của trường học chỉ là thứ yếu thôi ạ.」

「Hô. Nói vậy có được không đấy?」

「Được ạ. Vì đó là sự thật mà.」

「Cô đã từ bỏ việc bảo vệ hội học sinh… bảo vệ thứ quan trọng của mình rồi sao?」

「Không ạ.」

Hội trưởng dứt khoát phủ nhận.

「Việc giao lại hội học sinh thật đáng tiếc… Nhưng, vì cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thứ quan trọng nhất sẽ không mất đi ngay cả khi chúng tôi không còn là hội học sinh nữa.」

「…Để tham khảo thôi. Tôi có thể hỏi đó là gì không?」

Trước câu hỏi của Magiru-sensei, Hội trưởng một lần nữa nhìn chúng tôi, rồi sau đó, trả lời bằng một nụ cười rạng rỡ.

「Câu danh ngôn của tôi hôm nay, không hề sáo rỗng.」

Nghe những lời đó, Magiru-sensei thoáng ngơ ngác... nhưng rồi như nhận ra điều gì đó, cô gật đầu 「Ra vậy」 rồi bật cười sảng khoái. Chúng tôi cũng vậy, dù trong hoàn cảnh thế này nhưng ai nấy đều mỉm cười.

Và thế là.

Ngày hôm đó, hội học sinh đã giải tán.

Ngày hôm sau.

「Ồ? Hội trưởng?」

「A, Sugisaki?」

Sau giờ học, khi đến phòng hội học sinh, tôi bất ngờ thấy hội trưởng đang ở đó. Vì hội trưởng đang ngồi ở chỗ quen thuộc nên dù có chút ngần ngại, tôi cũng ngồi vào chiếc ghế của mình cho đến tận hôm qua.

「Hội trưởng, chị làm sao thế? Sao lại ở đây?」

「Cả Sugisaki cũng vậy mà.」

Chúng tôi nhìn nhau rồi cùng nghiêng đầu thắc mắc... Hội học sinh của chúng tôi đã giải tán vào ngày hôm qua. Magiru-sensei thì hừng hực khí thế 「Được rồi, mình sẽ nhuộm màu hội học sinh mới theo sở thích của mình!」, và trong buổi tập trung toàn trường sáng nay, cùng với việc giới thiệu Magiru-sensei là giáo viên mới, nhà trường cũng thông báo rằng 「Một hội học sinh mới sẽ được thành lập dưới sự cố vấn của Magiru-sensei」.

Nói cách khác, chúng tôi không còn là cư dân của phòng hội học sinh nữa.

Vậy mà, cả hai chúng tôi hiện giờ lại đang ở trong phòng hội học sinh. Như mọi khi.

「Không, em thì lúc sắp về có nhận được lời nhắn từ Magiru-sensei, bảo là tập trung ở phòng hội học sinh để dọn dẹp...」

「A, chị cũng vậy. Bỗng dưng bị bảo là phải dọn dẹp phòng hội học sinh... Ừm, có lẽ ý cô là trước khi rời đi thì ít nhất cũng phải dọn dẹp những gì mình đã bày bừa ra nhỉ?」

「À, có lẽ vậy. Nhắc mới nhớ, Minatsu cũng có nghe giáo viên chủ nhiệm nói gì đó... Đúng là chuyện Magiru-sensei sẽ làm.」

「Đúng là vậy nhỉ.」

Tôi và hội trưởng cứ thế tán gẫu vài chuyện phiếm để giết thời gian. Chúng tôi vẫn chưa bắt đầu dọn dẹp.

Phòng hội học sinh này đã không còn là 「căn phòng của chúng tôi」 nữa. Vì thế, chúng tôi quyết định rằng dù là dọn dẹp thì cũng không nên tự tiện đi lại lung tung. Cả tôi và hội trưởng đều cho rằng cần phải rạch ròi những chuyện như vậy.

「Nhân tiện, hội trưởng. Cả một ngày không gặp em, chị có thấy cô đơn không?」

「Dù có hoạt động bình thường đi nữa thì cũng phải đến sau giờ học ngày hôm sau mới gặp lại nhau mà...」

「Không không, chị xem, là sau khi giải tán đấy. Chắc hẳn phải có sự thay đổi trong tâm trạng như kiểu 『A, thì ra mình thích Sugisaki đến thế...』 chứ.」

「Không có đâu nhé. Ừm. Ngạc nhiên thật. Xin lỗi em nhé.」

Tôi bị chị ấy xin lỗi mất rồi.

「Vì Chizuru là bạn cùng lớp nên vẫn gặp bình thường, còn Minatsu với Mafuyu-chan thì chị có thấy nhớ đấy, nhưng cho đến lúc gặp lại em ban nãy, bản thân sự tồn tại của 『Sugisaki Ken』 đã bay biến khỏi đầu chị rồi.」

「C-Chị lại nói thế rồi. Thật ra, chị vui mừng lắm khi gặp lại em──」

「A, Minatsu! Chào em!」

Khi tôi nhận ra thì Minatsu đã mở cửa bước vào. Hội trưởng lập tức đứng dậy, chạy về phía cô ấy. Thái độ rõ ràng khác hẳn lúc gặp lại tôi... Buồn ghê.

「Ủa? Hội trưởng và Ken cũng ở đây à?」

Hội trưởng bắt đầu giải thích cho Minatsu đang nghiêng đầu thắc mắc khi ngồi vào chỗ thường lệ của mình. Trong lúc đó, Chizuru-san và Mafuyu-chan cũng đến, và cuối cùng hôm nay tất cả mọi người lại có mặt đông đủ.

「Mafuyu, cảm động quá desuu.」

Mafuyu-chan vừa ngồi vào chỗ đã ngắm nhìn hội học sinh đông đủ rồi bắt đầu rơm rớm nước mắt. ...Một cô bé thật giàu cảm xúc.

Ngược lại, Chizuru-san dường như đã lường trước được tình huống này ngay từ đầu nên không mấy ngạc nhiên, nhưng có vẻ như, nét mặt cô ấy trông dịu dàng hơn.

Một lúc sau, cả bọn lại trò chuyện phiếm như mọi khi. Khi phần báo cáo tình hình gần đây (dù mới chỉ qua một ngày) vừa kết thúc, Magiru-sensei mở toang cửa một cách đầy uy압, bước vào với thái độ vẫn như mọi khi, như thể muốn nói 「Ta là Thần」. ...Cô ấy gọi người ta đến rồi lại đến muộn hơn hai mươi phút so với giờ hẹn.

「Chà, xin lỗi nhé. Đường từ phòng giáo viên đến đây có tỷ lệ chạm trán cao một cách kỳ lạ...」

「Rốt cuộc thì cô đã chiến đấu với cái gì vậy...」

Tôi chán nản hỏi. Magiru-sensei trả lời ngay lập tức.

「Học sinh. Đông lúc nhúc.」

「Xin cô đừng có đá bay học sinh trên đường đến đây! Cô là giáo viên kiểu gì vậy!」

「Lớp 3-B, cô giáo Musou.」

「Cô đến đây để dạy môn quái gì thế!」

「Hôm nay là buổi đầu tiên tôi dạy ở đây, nhưng những học sinh tham gia lớp học của tôi lần này, ít nhất cũng đã mạnh hơn năm mươi lần so với học sinh các lớp khác đấy.」

「Cô định làm gì với ngôi trường này đây!」

「Sau này tôi muốn nó tự lập thành một quốc gia độc lập.」

「Để làm gì chứ!」

「À thì, có thể nói là vì bạn trai chăng~」

「Ai lại đi xây dựng một quốc gia với cái động cơ đậm chất gyaru như thế chứ!」

「Thôi, bỏ qua ý định thật sự đi.」

「Không phải chuyện đùa đâu!」

Con người này là sao vậy. Tuy giờ mới nói nhưng không biết cô ấy lấy được giấy phép giảng dạy kiểu gì nữa. Tôi không nghi ngờ gì về năng lực của cô, nhưng tôi cảm thấy việc hình thành nhân cách của cô có vấn đề nghiêm trọng...

Magiru-sensei ngồi xuống chiếc ghế ở cuối phòng như hôm qua, mở laptop ra và bắt đầu gõ lách cách để chuẩn bị tài liệu cho buổi học. ...Cô có được làm những việc đó trước mặt học sinh không vậy.

Cứ thế, với thái độ tùy hứng, cô ra lệnh mà không thèm nhìn chúng tôi.

「Rồi, cứ vậy đi, dọn dẹp đi nào, hỡi các thành viên của hội học sinh mới.」

「Vâng vâng, hiểu rồi. Chỉ cần dọn dẹp là được chứ gì.」

Chúng tôi thở dài đứng dậy, gấp ghế dựa vào tường, lấy dụng cụ dọn dẹp từ trong tủ ra, và mỗi người uể oải bắt đầu công việc. Chizuru-san dùng phất trần phủi bụi, hội trưởng và Minatsu dùng chổi quét sàn, còn tôi và Mafuyu-chan thì dùng giẻ lau cửa sổ──

「…………」

Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều dừng tay.

Hội trưởng, Chizuru-san, Minatsu, và cả Mafuyu-chan nữa. Tất cả đồng loạt dừng lại... rồi nhìn nhau.

...Hình như ban nãy, mình vừa nghe thấy một từ gì đó là lạ...

Vì mọi người dường như đều đang vướng mắc ở cùng một điểm giống tôi, nên tôi quyết định đại diện hỏi Magiru-sensei.

「Ừm, ừm... Magiru-sensei?」

「Gì thế?」

Sensei trả lời mà không rời mắt khỏi chiếc laptop. Cô lôi ra một chiếc bánh anpan có vẻ như vừa mua ở đâu đó rồi bắt đầu nhai nhồm nhoàm.

「À, ừm... cô có thể nói lại câu ban nãy một lần nữa được không ạ?」

「Hửm? Gì ấy nhỉ? À, là 『Sugisaki... tôi thích cậu』 phải không?」

「Em không nhớ là mình đã nghe một lời tỏ tình đáng mừng nào như thế cả!」

「Hừm. Vậy thì... à, cái đó à. 『Tên chó ngốc nàyyyyy!』」

「Em không phải là sứ ma đâu ạ!」

「Xin lỗi xin lỗi. Cuối cùng cũng nhớ ra. Là 『Cáiiiiiiiiii gì!? Cánh tay biến mất rồi ư ư ư ư ư ư ư!?』 mà nhỉ.」

「Em bị tấn công bởi Stand từ đâu thế hả! Không phải! Ý em là cái câu bảo bọn em dọn dẹp ấy!」

「? Câu đó thì có vấn đề gì à?」

Magiru-sensei nghiêng đầu. Tôi nuốt nước bọt, rồi cất lời.

「Sau đó... cô đã gọi chúng em là... gì ạ?」

「Hỡi các thành viên của hội học sinh mới.」

「…………」

Vì cô nói một cách thản nhiên quá, tôi lại tưởng mình nghe nhầm. Tôi hỏi lại lần nữa.

「Ừm...?」

「Thì là, hội học sinh mới.」

「Đ-Đó là... cô đang nói về chúng em ạ?」

「Đúng vậy? Nói chi tiết hơn thì là, Hội trưởng Sakurano Kurimu, Thư ký Akaba Chizuru, Phó hội trưởng Sugisaki Ken, cũng là Phó hội trưởng Shiina Minatsu, và Thủ quỹ Shiina Mafuyu, cả năm người các cậu đấy.」

「…………」

Tất cả chúng tôi lại nhìn nhau một lần nữa. Đến cả Chizuru-san cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Với vẻ hoàn toàn bối rối, Mafuyu-chan hỏi.

「Ừm, chuyện đó, có nghĩa là... Có phải Mafuyu và mọi người, từ nay về sau vẫn là ủy viên hội học sinh... ạ?」

「? Ngoài cách đó ra thì còn cách hiểu nào mới lạ hơn sao?」

「K-Không ạ.」

Tiếp lời Mafuyu-chan, Minatsu lo lắng hỏi.

「N-Nhưng mà, hôm qua hội học sinh đã giải tán rồi mà...」

「Ừ, đã giải tán rồi. Hội học sinh cho đến ngày hôm qua ấy. Kể từ hôm nay, đây là hội học sinh mới, bao gồm những người được chọn theo tiêu chuẩn của tôi!」

「K-Không, nhưng mà, hội học sinh mới chẳng phải sẽ được thành lập lại sao...」

「Shiina (chị) nói chuyện lạ thật đấy. Đây chính là hội học sinh mới do tôi thành lập mà. Chẳng phải vì thế mà hôm nay tôi đã gọi các cậu đến đây sao.」

Nghe những lời đó, Chizuru-san đưa tay lên trán, hỏi.

「Ch-Cho tôi sắp xếp lại một chút. Ừm... tức là, những thành viên hoàn toàn giống với thành viên cũ đã được tuyển chọn làm thành viên hội học sinh mới sao?」

「Một sự trùng hợp đáng kinh ngạc.」

「...Cô đúng là...」

Hiếm khi thấy Chizuru-san bị xoay như chong chóng thế này.

Cuối cùng, hội trưởng hỏi thẳng vào vấn đề.

「Ừm... tức là chúng em, từ nay về sau vẫn...」

「Là hội học sinh chứ sao. Chính vì vậy mà hôm nay, với tư cách là công việc đầu tiên của hội học sinh mới, tôi đã ra lệnh cho các cậu dọn dẹp đấy. Các cậu tưởng là gì chứ? Măm măm.」

Sensei thản nhiên nhai bánh anpan.

『…………』

Một lần nữa, tất cả chúng tôi lại nhìn nhau.

Cứ như vậy trong vài giây.

Mỗi người, im lặng, suy ngẫm.

Suy ngẫm,

Suy ngẫm,

Và sau một hồi suy ngẫm.

Tất cả, tạm thời, đều đi đến một kết luận chung.

『Đùa giỡn người khác cũng có chừng mực thôi chứuuuuuuuuuuuuu (ạ)!』

「U-Uwa! Gì thế mấy đứa! Trả bánh anpan đây! Này, đừng có chia nhau ra thế chứ! Này!」

Và thế là vào ngày hôm đó.

Với sự góp mặt của một cố vấn quá mức tùy hứng, hội học sinh mới đã được thành lập.

Ừm...

Kết thúc có hậu... chăng?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!