Chương 1 - 100

Chương 74: Tôi không tên là Này, tôi tên là Mặc Kệ Anh

Chương 74: Tôi không tên là Này, tôi tên là Mặc Kệ Anh

Phong nào có thèm đến chỗ đó.

Sáng sớm tỉnh dậy, sửa soạn xong xuôi, cô liền đi đến trận pháp dịch chuyển dẫn vào khu nội thành.

Đã hẹn trước với chị Ellieya hôm nay đi dự lễ kỷ niệm rồi mà.

Lễ kỷ niệm thì chắc chắn có nhiều đồ ăn ngon rồi!

Còn sạp hàng ở khu ngoại thành thì sao? Cô chẳng thèm bận tâm.

Vẫn là câu nói đó, game thủ nào không có mắt dám gây rối trên địa bàn của Hứa-trùm-thế-lực-ngầm-thiên-thần-hai-mặt-bậc-thầy-bom-hạt-nhân-em-gái-của-công-chúa-Hiểu-Phong chứ?

Đúng như cô dự đoán, dù chỉ là một NPC nam không quen biết đứng ở đó, các game thủ vẫn ngoan ngoãn xếp hàng.

Hả? Nhiệm vụ thì vẫn phải làm thôi chứ? Chỉ là không được gặp Em gái Hạt Nhân có hơi tiếc một chút.

Nhưng cũng có kẻ càu nhàu, cảm thấy đây là một hành động rất vô trách nhiệm.

“Mấy người không thấy, cô ta làm vậy là hoàn toàn không coi chúng ta ra gì sao? Cái kiểu tìm người làm thay này thật sự là...”

Lời còn chưa nói xong, gã đã cảm nhận được vô số ánh mắt không thiện chí từ bốn phía, và số lượng ánh mắt vẫn đang tăng lên.

“Thật sự... là... quá cá tính! Tôi thích chính là điểm này! A! Vừa nghĩ đến việc cô ấy hoàn toàn không coi tôi ra gì, ánh mắt tràn ngập vẻ ghét bỏ, não tôi co giật luôn ấy chứ! Đúng là không thể ngừng được mà!”

Nghe vậy, ánh mắt xung quanh lập tức chuyển thành đồng tình và tán thưởng.

Thằng nhóc này có tiềm năng, có thể bắt về cho nhà nước dùng tình yêu phát điện được rồi.

Phong vừa bước ra khỏi trận pháp dịch chuyển, quả nhiên đã thấy Aimier [note84241] đang đứng đây chờ.

Họ chào hỏi nhau rồi cùng đi về một hướng.

Cảnh lại chuyển.

Lần này không dẫn theo Sử Văn, ba cô gái ở bên nhau cũng thoải mái và tùy ý hơn nhiều.

Ví dụ như Aimier đã nhiều lần cố gắng đưa tay ra xoa đầu Phong, nhưng lại rụt về ngay khi sắp bị Phong phát hiện.

Ellieya đối với việc này cũng chỉ cười mà không nói gì.

Ai bảo cô em gái này của cô lại đáng yêu như vậy chứ? Người bình thường đều sẽ không kìm lòng được nhỉ?

Hôm nay Ellieya đã thay một bộ lễ phục màu sáng, nhưng Phong không nhìn ra có gì đặc biệt.

Dù sao thì cô cũng không nhìn ra bộ lễ phục này và bộ thường phục hôm trước có gì khác nhau, đều tinh xảo và xa hoa, đều đắt tiền như vậy.

“Vốn dĩ chị cũng định để Tiểu Phong thay một bộ lễ phục khác. Nhưng dường như bộ đồ này của em cũng không tầm thường, lại càng làm nổi bật khí chất của em hơn. Chị muốn hỏi em bộ đồ này từ đâu mà có?”

Câu hỏi này có hơi làm khó Phong rồi. Thật sự không biết phải trả lời thế nào.

Cô chỉ biết đây là trang bị độc quyền của mình, từ đâu đến, làm như thế nào, thậm chí cả chất liệu cũng là một chữ bẻ đôi không biết.

Thế là cô đành lắc đầu: “Em cũng không biết, từ lúc em có ký ức thì nó đã luôn ở đó rồi.”

Ellieya nghe xong, trong lòng lập tức dâng lên một trận bão táp, não tự động tưởng tượng ra một cốt truyện tiểu thuyết mười vạn chữ về việc cha mẹ rời xa, để lại món quà cuối cùng, cô bé đơn độc lớn lên, kiên cường sinh tồn.

Cô dịu dàng ôm nhẹ lấy Phong, vỗ về lưng cô an ủi: “Không sao đâu, em chỉ cần biết đây là một thứ rất quan trọng là được rồi.”

Tuy có chút nghi hoặc trước hành động đột ngột của Ellieya nhưng Phong vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng vâng, thật sự rất quan trọng.”

Đợi đến khi thời gian gần tới, ba người lên đường đến địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm.

Lễ kỷ niệm được tổ chức tại một quảng trường xa hoa, họ đi qua một trận pháp dịch chuyển là đến thẳng nơi.

Trong quảng trường có một tòa tháp hơi cũ nát, có chút không ăn nhập với cách bài trí trang hoàng xung quanh.

“Đó là Tháp Thử Luyện Anh Linh, trong tháp có rất nhiều tầng, tùy theo người đi vào mà mỗi tầng sẽ tạo ra một hình chiếu anh hùng tương ứng để đối chiến. Đây sẽ là tiết mục cuối cùng của buổi lễ, cũng chính là hạng mục đề cử mạo hiểm giả đến tham gia.”

Ellieya cẩn thận giải thích cho Phong.

“Leo tháp à, nghe có vẻ thú vị đấy.”

Đây chẳng phải là đồng nghĩa với phần thưởng sao?

Tuy ai cũng ngán leo tháp đến tận cổ, nhưng ai cũng thích phần thưởng của tháp.

Ellieya vừa xuất hiện ở quảng trường, lập tức có vô số người vây lại bắt chuyện.

Còn Phong thì theo sự ra hiệu của Ellieya lẳng lặng chuồn đến một góc.

Cô không có chút hứng thú nào với nội dung cuộc trò chuyện của những người này, thế nên ánh mắt cô đã dán chặt vào bàn tiệc.

Cái quả màu đỏ này trông ngon ghê... cái bánh ngọt này thơm quá... màu của ly nước trái cây này đẹp thật...

Ực.

Cô nuốt nước bọt, nhưng hai tay lại đè dưới mông, không cho chúng duỗi ra.

Mình là người lớn, rất hiểu quy tắc, chủ nhân chưa nói bắt đầu thì không được động vào. Đấy, đôi tay này dù có bị quỷ nhập không nghe lời cũng đã bị mình mạnh mẽ phong ấn rồi.

Đừng có coi người ta là đứa trẻ ba tuổi!

Tuy Phong đã cố gắng chuồn đi nhanh nhất có thể, cũng cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình nhưng vẫn có một số người chú ý đến cô.

Họ nhìn động tác kỳ quặc của cô loli nhỏ, nghiêng đầu: “Đứa bé này từ đâu đến vậy?”

“Không quen, hình như đến cùng với Công chúa Điện hạ. Hay là cậu qua hỏi thử xem?”

“Đi cùng Công chúa Điện hạ? Vậy thì thôi, không dính vào rắc rối này.”

Trẻ con rất phiền phức, đặc biệt là những đứa trẻ không rõ lai lịch lại có vẻ có địa vị. Lỡ không cẩn thận bị ăn vạ, tám phần là phải lột một lớp da.

Hơn nữa tình hình Hoàng đô bây giờ rất căng thẳng, phe của Công chúa Điện hạ dù có yếu thế cũng không thể trêu vào, lỡ như cuối cùng cá chết lưới rách thì chẳng phải là xui tám đời sao?

Thế là, không ít người dù đã chú ý đến Phong nhưng cũng không có ý định đến bắt chuyện, điều này lại khiến Phong thoải mái hơn không ít.

Đợi đến khi người đã đến gần đủ, Ellieya lên bục cao phía trước đọc diễn văn, sau đó tuyên bố lễ kỷ niệm bắt đầu.

Chủ đề của lễ kỷ niệm này là sự ra mắt của thế hệ mới, thực ra là tập hợp thế hệ trẻ của quý tộc trong Hoàng đô và các thành trì lân cận lại để ra mắt, tổ chức một lễ trưởng thành chung.

Đây là buổi lễ thường niên, đặc biệt là mấy năm gần đây khi hoàng đế bệnh nặng, sức mạnh của thế hệ trẻ càng trở nên quan trọng hơn, buổi lễ cũng ngày càng long trọng hơn.

Lần này là do đích thân Đại Công chúa của đế quốc chủ trì buổi lễ.

Lễ trưởng thành của Đế quốc Thanh Ngọc là mười sáu tuổi, nên Phong còn xa lắm, cô đơn thuần chỉ đi theo Ellieya đến chơi thôi.

Sau khi buổi lễ chính thức bắt đầu, hiện trường liền trở nên náo nhiệt, náo nhiệt đồng thời cũng có vẻ hơi hỗn loạn.

Và một khi không còn sự ràng buộc của các bậc trưởng bối, những người trẻ tuổi máu nóng liền trở nên ngông cuồng.

Họ chú ý đến một cô bé ở trong góc đang chất mấy đĩa đồ ăn cao như núi vừa ăn vừa nhồm nhoàm mà không khỏi nhíu mày.

Bộ dạng này hoàn toàn không phù hợp với lễ nghi của quý tộc, cứ như mấy trăm năm chưa được ăn gì vậy.

“Này! Nhóc con! Người lớn nhà mi đâu? Không ai dạy mi lễ nghi à?”

Phong nghe vậy ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, rồi chỉ vào mình: “Anh nói tôi à?”

“Đúng, chính là mi.”

Cô chùi vệt kem trên miệng, ưỡn thẳng người nói: “Đầu tiên, tôi không tên là Này! Tôi tên là... Mặc Kệ Anh.”

“Thứ hai, nhóc con, người lớn nhà anh đâu? Không ai dạy anh lễ nghi à? Làm phiền người khác ăn uống là cực kỳ vô duyên đấy.” 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Đổi từ Aimée sang Aimier
Đổi từ Aimée sang Aimier