Chương 1 - 100
Chương 32: Suy đoán không chắc đúng hết, nhưng cũng không hẳn sai hết
3 Bình luận - Độ dài: 1,623 từ - Cập nhật:
Vương Tinh Hạo và Hứa Hiểu Phong không cùng một học viện nên rất nhanh đã tách nhau ra.
Hứa Hiểu Nguyệt và Hứa Hiểu Phong không chỉ cùng một học viện, mà còn cùng một lớp, đi chung một đường.
Rắc rối lớn nhất đã gặp phải, hơn nữa còn đã giải quyết xong, tâm trạng của Hứa Hiểu Phong nhẹ nhõm đi không ít.
Sau này Vương Mập chắc chắn sẽ còn làm phiền đủ kiểu, nhưng chuyện đó để sau hãy nói.
Hứa Hiểu Phong lấy điện thoại ra, mở Wechat. Trước tiên tiễn tin nhắn của Vương Mập vào dĩ vãng, giao diện tức thì sạch bóng cái thông báo 99+, trông thoáng đãng hơn nhiều, sau đó mới xem tin nhắn trong nhóm lớp.
Hơn một tháng không xem tin nhắn Wechat là thế này đây. Đã bơ thành công Vương Mập cả một kỳ nghỉ hè, cũng chẳng trách sáng nay cậu ta phải đến sớm như vậy để chờ sẵn.
Hứa Hiểu Phong đã đoán trước được hành động của Vương Mập, kết quả là hai người đoán trúng ý nhau.
Cũng không đúng, nếu không có một đứa đồng đội tạ, cậu đã có thể toàn thắng!
Còn về tin nhắn trong nhóm, những tin quan trọng đều sẽ được em gái chuyển lời lại cho cậu, những tin không quan trọng thì thôi.
“Anh, anh với Mập giận nhau à?”
“Không có, vẫn tốt chán. Tình bạn giữa đàn ông em không hiểu đâu. Có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu, bạn bè là để bán đứng mà! Em xem sáng sớm cậu ta đến chặn anh, chẳng phải là chuẩn bị đến hố anh sao.”
“Ồ.” Hứa Hiểu Nguyệt gật đầu như đã hiểu.
Hai người rất nhanh đã đến tòa nhà học viện, tìm giáo viên chủ nhiệm báo danh.
Giáo viên chủ nhiệm họ Đỗ, rất nhanh đã xử lý xong. Sau đó nói với họ, buổi tối sẽ có một buổi họp lớp.
“Thầy Đỗ, tại sao lại họp vào buổi tối ạ?” Hứa Hiểu Phong liền không vui.
Buổi tối đổi sang trong《Dị Vực》chính là buổi sáng, đây là thời gian vàng để kiếm tiền mà!
Thầy Đỗ ngớ người một lúc, rồi vỗ vỗ vai cậu: “Nhóc con muốn chơi game đúng không.”
“Thầy Đỗ cũng chơi ạ?”
“Chơi chứ! Game của thời đại đương nhiên phải thử rồi. Đừng nhìn thầy thế này, thực ra cũng không lớn hơn mấy đứa bao nhiêu đâu.”
“Xem ra là do thầy cân nhắc không chu toàn. Lát nữa thầy sẽ gửi tin nhắn trong nhóm để mọi người bỏ phiếu quyết định thời gian họp.”
“Được! Chỉ vì câu này của thầy Đỗ, thầy cho em ID game, sau này em gánh thầy bay!”
“Ha ha ha, được.”
Nói đến đây, Hứa Hiểu Phong đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng...
Toang rồi! Lỡ mồm rồi. Cậu làm sao mà đi gánh người khác được, nhân vật trong game và người thật của cậu khác nhau một trời một vực!
“Khụ khụ... cái đó, Tiểu Nguyệt. Hay là em gánh thầy Đỗ đi? Anh phát hiện ra mình thật sự không tiện lắm.”
Hứa Hiểu Nguyệt liếc lại anh một cái tóe khói.
Thầy Đỗ thấy tình hình có vẻ không ổn, liền cười hề hề: “Không sao không sao, game mà, tự mình chơi cũng khá hay.”
“Không được không được, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Tiểu Nguyệt, sau này em tìm thời gian gánh thầy chủ nhiệm, anh sẽ bù đắp cho em. Vụ thần tượng của em ấy.”
“Được!”
Nói đến đây, Hứa Hiểu Nguyệt lập tức có hứng, hình tượng tảng băng trôi suýt chút nữa không giữ được.
Thầy Đỗ không biết đôi anh em này đang giở trò gì, cũng chỉ đành bất lực nhún vai.
Xong việc, hai anh em liền rời đi.
Họ lần lượt đi về ký túc xá nam và nữ, về phòng dọn dẹp một chút.
Tuy đã thuê nhà ở ngoài trường, nhưng ký túc xá thỉnh thoảng vẫn cần ở.
Hứa Hiểu Phong hành động rất nhanh, dọn dẹp giường chiếu, quét dọn vệ sinh, cất gọn những thứ cần thiết.
Xong! Chuồn thôi!
Đúng lúc này, cửa ký túc xá mở ra.
Một chàng trai xách vali bước vào, người cao to, cao hơn Hứa Hiểu Phong một cái đầu.
“Tiểu Phong, chào buổi sáng, cậu đến sớm thế.”
Hứa Hiểu Phong không thể lẻn đi một cách không ai hay biết, đành phải chào hỏi: “Đại Bân, chào, sao cậu cũng đến sớm thế.”
“Đây không phải là đến sớm một chút, xử lý xong việc vặt sớm một chút sao. Sau đó...”
“Sau đó chơi game!”
Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói, một chàng trai có vóc người trung bình, không quá cao cũng không quá mập, nhưng cũng cao hơn Hứa Hiểu Phong gần nửa cái đầu.
Quái, sao hôm nay mình cứ xoắn xuýt vụ chiều cao thế nhỉ! Cao thì mài ra mà ăn được à!
Hứa Hiểu Phong gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu, quay sang chào hỏi: “Bác Văn, chào. Mấy cậu từng người một không lẽ đều...”
“Đúng vậy! Còn có tôi nữa!”
Rất nhanh người cuối cùng cũng xuất hiện, không thấp hơn Đại Bân bao nhiêu, nhưng trông có vẻ gầy hơn.
Lưu Chí Bân, Trần Cao Vân, Triệu Bác Văn, Hứa Hiểu Phong, đây chính là F4 của ký túc xá bọn họ.
Biệt danh: Đại Bân, Đại Vân, Bác Văn, Tiểu Phong.
Hứa Hiểu Phong nhìn những người bạn cùng phòng này, cậu nghiêm trọng nghi ngờ tên của bố mẹ mình có vấn đề, nếu không tại sao chiều cao của những người khác đều...
À phui! Sao lại là chiều cao nữa, cứ bám riết lấy vấn đề này không buông là sao!
Trần Cao Vân bước vào cửa, vừa cất đồ vừa nói: “Ba đứa bọn tôi hẹn nhau cùng chơi game đấy, vốn cũng định gọi cậu, nhưng cậu nhóc này cứ như mất tích vậy, thế nào, cùng chơi không?”
“Tớ không...”
“Cậu đừng nói với tôi là cậu không chơi game nhé, bọn tôi vừa từ chỗ thầy chủ nhiệm về, thầy ấy nói cậu vội chơi game, nên mới đề nghị đổi thời gian họp lớp đấy.”
Toang! Sao mình lại không quản được cái miệng này chứ! Ra vẻ cho lắm vào rồi gặp vấn đề rồi!
“Nhưng chúng ta đâu có ở cùng một làng tân thủ.”
“Cậu ở làng bao nhiêu?”
“Tớ ở làng 6... 62.”
“62 à? Tiếc thật, tôi còn tưởng cậu ở 66.”
“66 thì sao?”
“Làng Loli mà cũng không biết à?”
Làng Loli mẹ nó chứ! Thằng nào đặt cái biệt danh này, bước ra đây, tao đảm bảo cho nổ chết mày!
Triệu Bác Văn đột nhiên sáp lại gần, cười hì hì: “Tôi ở Làng Loli đấy, Tiểu Phong có ghen tị không.”
Hứa Hiểu Phong lập tức đứng thẳng người, trừng lớn mắt: “Cái gì?!”
“Mấy cậu xem, tôi đã nói là phản ứng của cậu ta sẽ rất mạnh mà.” Triệu Bác Văn giơ tay hình chữ V với những người khác.
Hai người kia cũng gật đầu tán thành.
“Cái tên lolicon Tiểu Phong này đúng là...”
“Hết cách rồi, thể trạng của Tiểu Phong chỉ cân được loli thôi. Mấy loại khác có khi còn bị lật kèo ấy chứ.”
“Hai người các cậu cút cho tôi!” Hứa Hiểu Phong gầm lên một tiếng, rồi trịnh trọng hỏi Triệu Bác Văn, “Cậu thật sự ở Làng Tân Thủ số 66 à?”
“Đúng vậy, tôi may mắn.” Triệu Bác Văn nhướng mày, “Nói cho cậu biết nhé, tôi đã nhìn thấy Em gái Hạt Nhân ở cự ly gần. Đáng yêu thật sự luôn. Đừng nói là tên lolicon như cậu, ngay cả một người theo hệ chị gái như tôi cũng suýt chút nữa sa ngã.”
Hứa Hiểu Phong bĩu môi: “Eo ôi~, ghê quá.”
“Sao tôi lại ngửi thấy mùi chua lè thế này nhỉ.”
“Được rồi được rồi, Bác Văn cậu đừng kích động Tiểu Phong nữa.”
“Được được được, Tiểu Phong cậu thêm bạn game của tôi đi, sau này có cơ hội tôi chụp cho cậu vài tấm ảnh.”
“Tôi không cần! Cảnh cáo cậu một tiếng, quay lén là phạm pháp, có thể bị phạt tù cao nhất là ba năm.”
Nói xong, Hứa Hiểu Phong co cẳng chạy biến khỏi ký túc xá, để lại ba người bạn nhìn nhau ngơ ngác.
“Tiểu Phong bị làm sao vậy?”
“Tôi không biết nữa.”
“Bác Văn cậu chọc giận nó rồi à?”
“Chắc không đâu, dù sao nó cũng là bạn thân của chúng ta, đùa kiểu này cũng khá bình thường mà...”
“Vậy... đến tháng à?”
Nghe vậy, Đại Bân và Bác Văn lập tức nhìn chằm chằm vào Đại Vân, nhìn đến mức da đầu cậu ta có chút tê dại.
“Khụ khụ... đùa chút thôi mà. Con trai thì làm gì có đến tháng.”
Đại Bân ngược lại có vẻ suy tư, do dự nói một câu: “Nhưng mà Tiểu Phong cậu ấy... có lẽ hơi khác một chút? Dù sao cậu ấy cũng là hoa khôi của trường mà. Hoa khôi Nguyệt không phải đã nói sao...”
“Mà này, lúc nãy mấy cậu có để ý không... Tiểu Phong hình như để tóc dài, buộc ở sau gáy.”
“Hít~, lẽ nào... là thật?!”
Ba người trong ký túc xá bắt đầu suy nghĩ, và càng nghĩ càng thấy hợp lý.
3 Bình luận
Đau vai quá 🐧
Những đóa hoa bách hợp đua nở thì hên xui🌸