Chương 1 - 100
Chương 6: Chơi có cái game mà cũng vênh váo!
2 Bình luận - Độ dài: 1,555 từ - Cập nhật:
Hứa Hiểu Phong farm quái thêm một lát nữa, cũng đã nắm được đại khái công dụng của "Long Phụng Chi Lực".
Thứ nhất, nó tăng sức tấn công ở một mức độ nhất định, nhưng do chỉ số cơ bản của nhân vật quá thấp, sát thương lại có dao động nên cơ chế tăng cụ thể vẫn chưa rõ.
Thứ hai, nó có thể gây hiệu ứng uy hiếp lên mục tiêu, bằng chứng là từ nãy đến giờ chưa có con quái nào bị cô đấm mà dám đánh trả.
Hơn nữa, kỹ năng này không tiêu hao mana, có lẽ là tiêu hao cái gọi là Thiên Vận, dùng một lúc sẽ tự động vào thời gian hồi chiêu.
Tóm lại, đây là một kỹ năng xịn xò, quả không hổ danh Hoàng Kim Truyền Thuyết.
Thấy cũng muộn, Hứa Hiểu Phong chuẩn bị về thành offline. Đây là một điểm khá phiền phức, với tư cách là một người chơi NPC đặc biệt, cô phải trở về khu vực an toàn mới có thể đăng xuất.
Thế nhưng khi vào thành, cô lại bị lính gác chặn lại. Vào ban đêm, người chơi ra khỏi thành thì lính gác mặc kệ, chết dí ngoài đó cũng được, nhưng vào thành thì bị kiểm soát rất nghiêm ngặt.
Cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị gã lính gác mặt quạu cằn nhằn cho một trận.
Là một NPC ban ngày, Hứa Hiểu Phong rất hiểu sự khó chịu của họ. Là một bé loli ngây thơ trong sáng, cô cũng rất đồng cảm.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô thù dai.
Chậc, gắt gỏng cái gì chứ! Mai mình đi mách lẻo, bình rượu mười năm của đội trưởng các người lần trước chính là do tên nhóc nhà ngươi uống trộm, xem đội trưởng của ngươi có xử đẹp ngươi không!
Sau màn kịch nhỏ này, Hứa Hiểu Phong trở về nơi ở của NPC loli, chuyển về hình dạng bình thường của cô bé rồi chọn offline.
Tại thế giới thực, trong một căn phòng nọ, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi tháo kính VR ra, ngồi dậy từ trên giường.
Anh chính là Hứa Hiểu Phong, một sinh viên đại học bình thường đang trong kỳ nghỉ hè.
"Uể oải~" Hứa Hiểu Phong vươn vai một cái, duỗi thẳng tay chân.
Anh kiểm tra tình trạng của bản thân.
Không hề mệt mỏi, tinh thần lại rất sảng khoái như thể vừa ngủ một giấc thật ngon.
"Game này ảo thật, rõ ràng đã cày hơn mười tiếng đồng hồ mà không thấy mệt mỏi chút nào, chỉ hơi đói bụng thôi."
Hứa Hiểu Phong cầm điện thoại lên xem, ba giờ mười hai phút sáng.
Thời gian trong game và ngoài đời lệch nhau, nhưng thời gian trên tất cả các máy chủ đều đồng nhất, cũng không rõ là lấy theo múi giờ của quốc gia nào.
Nhưng đối với người chơi Trung Quốc, khung giờ này lại vừa đẹp, buổi tối chính là giờ cao điểm chơi game.
Hứa Hiểu Phong vào bếp định tìm chút gì đó lót dạ nhưng tủ lạnh sạch bong kin kít.
"Đành phải ra ngoài ăn thôi."
Nghĩ ngợi một lát, anh vẫn đi đến trước cửa phòng ngủ bên cạnh, gõ cửa.
Cốc cốc cốc
Không lâu sau, cửa mở ra, một thiếu nữ mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở lờ đờ ngó ra.
"Anh, nửa đêm nửa hôm làm gì đấy?"
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, cô gái này có bảy tám phần giống Hứa Hiểu Phong. Đây là em gái của anh, Hứa Hiểu Nguyệt. Họ là anh em song sinh khác trứng.
"Khụ khụ..." Hứa Hiểu Phong có chút xấu hổ sờ mũi, anh cũng biết giờ này gõ cửa không hay cho lắm, "Em gái à, anh định đi ăn khuya, em có đi không?"
"Giờ này mà ăn khuya?" Hứa Hiểu Nguyệt nhíu mày, rồi như nghĩ ra điều gì đó, "Anh đừng nói là cày game đến tận bây giờ đấy nhé!"
Hứa Hiểu Phong im lặng.
"Anh trai, anh đúng là trâu bò thật! Em mười hai giờ đã gục rồi, anh chơi được đến tận bây giờ đúng là đỉnh của chóp."
"Thế tóm lại có đi không!"
"Đi! Anh bao!"
"Bao thì bao! Nói cho mà biết, anh mày có tiền rồi! Cứ tha hồ mà tiêu!"
Hứa Hiểu Nguyệt nhìn ông anh trai vênh váo, nghĩ ngợi một lát rồi che miệng, lắp bắp: "Anh, anh... không lẽ nào..."
"Hừ hừ..."
"Cặp kè với phú bà rồi!"
"Phú bà nào? Người ta là con trai."
"Vãi! Anh cuối cùng cũng đến được bước này rồi sao! Em đã thấy anh sinh nhầm giới tính rồi! Nhưng mà bây giờ giả gái đi khách thực ra cũng có thị trường lắm đấy."
"Cút cút cút! Em nói linh tinh cái gì thế! Anh chỉ bán được ít đồ trong game, kiếm được một khoản thôi."
Hứa Hiểu Phong mặt đen như đít nồi: "Em không ăn thì thôi, anh đi một mình!"
"Đừng mà anh trai, em tới liền đây!"
Hứa Hiểu Phong chỉ có thể bất lực lắc đầu. Anh thực sự bó tay với cô em gái của mình.
Là một đại mỹ nữ chính hiệu, dáng người khuôn mặt đều thuộc hàng top, ngay cả thành tích học tập cũng đứng đầu, được xếp hạng hoa khôi thứ hai của trường. Trước mặt người ngoài thì lạnh lùng băng giá, nhưng trước mặt người nhà thì cực kỳ lầy lội.
Giữ khoảng cách với người ngoài, vui vẻ cà khịa người nhà. Nói thẳng ra là chuyên bắt nạt anh trai.
Cô bắt nạt người khác cũng rất có nghề, chỉ trêu tức chứ không gây ra tổn thất thực chất nên chẳng bao giờ để lại sơ hở nào.
Ví dụ như, mỗi khi giới thiệu ông anh này cô đều nói là "chị gái", lại còn bịa ra đủ thứ chuyện như rối loạn nhận dạng giới tính, tâm lý yếu đuối, cứ thế mà dựng lên cho anh một hình tượng "mỹ nữ giả trai".
Ban đầu Hứa Hiểu Phong còn giải thích, nhưng mọi người lại tin Hứa Hiểu Nguyệt hơn, nên giờ anh mặc kệ luôn rồi.
Đây cũng là lý do tại sao Hứa Hiểu Nguyệt chỉ là hoa khôi thứ hai, vì hoa khôi thứ nhất chính là anh trai cô, Hứa Hiểu Phong.
Nhưng công bằng mà nói, nhan sắc của Hứa Hiểu Phong cũng không phải dạng vừa, quả thực có thể gánh được danh hiệu hoa khôi.
Phỉ phui! Là khôi vương chứ! Khốn kiếp!
Đợi Hứa Hiểu Nguyệt lề mề một lúc, hai anh em ra ngoài tìm một quán nướng ven đường.
Giờ này trên đường không một bóng người, hai người thong thả vừa ăn vừa trò chuyện.
Hứa Hiểu Phong gặm xiên thịt bò: "Em gái, game chơi thế nào rồi?"
"Cũng ổn, nhưng em không chú trọng lên cấp lắm nên bây giờ mới cấp 2. Em đang đi khám phá lung tung."
"Cũng phải, với 'thiên phú' chơi game của em thì đi khám phá lung tung là tốt rồi."
Nói giảm nói tránh là "đi khám phá"; nói thẳng ra là "gà thì phải luyện nhiều vào".
Hứa Hiểu Nguyệt rõ ràng đã hiểu được ý mỉa mai của ông anh: "Vâng vâng vâng, anh cày xuyên đêm đến giờ mới đi ăn là anh có lý. Nghiện game mà còn tự hào nữa à?"
Nghe vậy, Hứa Hiểu Phong im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Nếu là game khác, anh chắc chắn sẽ tự kiểm điểm, nhưng đối với game này, anh thấy mình thực sự nên tự hào."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Hiểu Phong, Hứa Hiểu Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc: "Ý anh là có ẩn tình gì đó?"
"Tất nhiên, em thấy công nghệ của game này thế nào?"
"Dù sao cũng là do năm cường quốc hợp tác phát triển, chắc là cũng ổn."
"Không, trước đây em không quan tâm đến ngành game nên không rõ. Anh có thể nói cho em một cách có trách nhiệm rằng, game này hoàn toàn là một bước nhảy vọt về công nghệ, nó vượt xa thời đại này cả chục năm. Hơn nữa em có cảm thấy trong game mọi thứ quá chân thực không."
Do Hứa Hiểu Phong có thể đóng vai NPC, nên đã trải nghiệm được cảm giác chân thực tuyệt đối. Thậm chí có thể nói đó là một thế giới khác.
"Anh nói vậy thì đúng là có thật."
"Cho nên em gái à, anh nói thật đấy, em nên nghiêm túc với cái game này. Các NPC bên trong em cũng tốt nhất nên coi họ như người thật, có lẽ sẽ có những bất ngờ thú vị đấy."
Hứa Hiểu Phong mơ hồ có một suy đoán, nhưng anh không dám chắc. Dù sao với tư cách là một người bình thường, thông tin có thể nắm được quá ít, suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
2 Bình luận