Chương 1 - 100
Chương 19: Khoảnh khắc tỏa sáng của Thiên tai Thứ tư
1 Bình luận - Độ dài: 1,738 từ - Cập nhật:
Ngay cả làng 66 được mệnh danh là làng tân thủ mạnh nhất cũng có bộ dạng ma quỷ này rồi, mấy làng khác còn thảm hơn.
Trước khi đánh BOSS thì hùng hồn tuyên bố, lúc chạm mặt BOSS thì im lặng không lời, sau khi bị BOSS giết thì buông lời bẩn thỉu.
Hăm hở lao lên một cách thiếu não, bị nó cho bay màu trong một nốt nhạc, còn làm được gì nữa chứ?
Đứa thì rớt cấp, đứa thì bay trang bị, đứa thì gào khóc thảm thiết, đứa thì mất hết tâm huyết đành châm điếu thuốc.
Trong lòng các người chơi đồng loạt nảy ra một suy nghĩ: Nhà phát hành lại bắt đầu giở trò buồn nôn rồi chứ gì.
Khoan... Tại sao lại nói "lại"?
Tóm lại là gặp chuyện khó thì chửi nhà phát hành, tâm trạng không tốt cũng chửi nhà phát hành, vận may không tới cũng chửi nhà phát hành.
Chửi trong game, chửi trên diễn đàn, chửi dưới video.
Thông thường mà nói, nếu chín mươi chín phần trăm người chơi trên toàn bộ máy chủ của cả game đều đang chửi một chuyện, thì nhà phát hành game về cơ bản sẽ thay đổi.
Tuy nhiên, lần này người chơi đã gặp phải thứ dữ rồi.
Nhà phát hành đã nhanh chóng đăng cùng một thông báo trên các diễn đàn chính thức của mỗi máy chủ:
Sau khi điều tra và nghiên cứu, chúng tôi nhận thấy mọi dữ liệu của BOSS thế giới lần này đều bình thường, phù hợp với dự kiến, mời các người chơi tích cực công phá.
Nếu người chơi cảm thấy khó khăn có thể từ bỏ, nhưng hậu quả của việc bỏ mặc BOSS thì xin người chơi hãy tự gánh chịu.
Mặc dù giọng điệu của thông báo có vẻ rất thành khẩn, nhưng... Mẹ nó đây không phải là lời đe dọa trắng trợn sao?
Một cái game thôi mà, làm quá lên rồi. Tao không chơi mày thì tao còn... ờ, hình như đúng là chỉ có mỗi game này.
Không chơi? Vậy thì mời bạn tiếp tục về ngắm mấy em waifu 2D đi nhé.
Thái độ cứng rắn như vậy của nhà phát hành là điều người chơi không ngờ tới. Sau một khoảng thời gian ngắn bình tĩnh lại, các người chơi lần lượt bước ra từ điểm hồi sinh, tiếp tục tiến ra ngoài thành.
Còn làm được gì nữa? Cạo gió thôi! Dù sao cũng là BOSS thế giới mà, độ khó cao cũng có thể hiểu được.
Đã lỗ sấp mặt thế này rồi, nếu còn không thịt được con BOSS thì đúng là lỗ tới tận nhà bà ngoại luôn.
Hơn nữa nói thật, cho dù mỗi lần chỉ đánh BOSS mất một giọt máu, với số lượng người đông như thế này vây vào thì thật sự không có chuyện không giết nổi.
Huống hồ, hack lớn nhất của người chơi chính là chết đi sống lại. Kể cả khi con BOSS này tung một chiêu AOE phạm vi siêu rộng giết sạch tất cả, bọn họ vẫn có thể tiếp tục sự nghiệp cạo gió vĩ đại.
"Thảm liệt thật..." Hứa Hiểu Phong vừa lướt diễn đàn, vừa nhìn dòng người như kiến trên đồng bằng, không nhịn được mà lắc đầu.
"Vốn tưởng nửa tiếng là giết được BOSS, xem ra thế này hai tiếng còn khó."
Từ lần đầu chạm trán BOSS đến giờ đã hơn mười phút, BOSS còn chưa bị cạo mất một vạn máu.
Hơn nữa, cô quan sát lâu như vậy đã phát hiện ra, BOSS có tự động hồi phục, ba phút hồi một phần trăm.
Ngoài ra, cái cảnh đánh BOSS kiểu này đúng là chán thật.
Không có chiến thuật, không có sắp xếp, thậm chí có thể nói là nghề nghiệp cũng vứt đi. Bạn chỉ cần dí sát vào chém là xong.
Chiến binh với Thích khách đằng nào cũng dính một phát là nằm, chém một nhát được một giọt máu.
Mục sư? Mày đứng ngây ra đó thà xông lên vung gậy phang nó vài cái còn hơn.
Pháp sư đại nhân? Gồng nửa ngày mới ra một quả cầu lửa gây cho kẻ địch một điểm sát thương, còn gây cho đồng đội năm sáu mươi điểm sát thương? Mày với Mục sư xếp hàng đi vung gậy còn hơn.
Du hiệp? Mày đừng có đứng đó ngắm nửa ngày rồi bắn trượt. Thực tế chút đi, xông lên mà lấy tên chọc vào mắt nó.
Cái gì? Mày nhanh nhẹn cao, mày có thể di chuyển thả diều à? Mày nhìn xem bị vây như bánh chưng rồi, nhúc nhích được hai bước đã là mày giỏi.
Vì quá nhàm chán, không ít người đã mở livestream, bắt đầu phát trực tiếp tiến độ công phá của họ.
Có thể nói tiến độ của mọi người đều sàn sàn như nhau, khung cảnh cũng tương tự.
Kể cả làng 66 được đặt nhiều kỳ vọng cũng như vậy.
Bởi vì những người chơi cấp cao không dám tùy tiện ra tay, lỡ như bị toi đời thì tổn thất sẽ rất lớn. Mà cho dù có ra tay, người ta đánh một giọt máu, bạn đánh được năm sáu giọt hay chục giọt, có khác gì nhau không?
Vì vậy họ chọn cách bỏ tiền thuê người xông lên. Chết thì được bồi thường, rớt một cấp được năm vàng. Rớt trang bị thì đền bù theo ảnh chụp màn hình.
Hôm nay lại là một ngày tốn tiền, nhưng các đại gia không quan tâm đến những thứ này. Điều họ quan tâm nhất là lần hạ gục đầu tiên.
BOSS phải bị tiêu diệt, và phải do làng của mình tiêu diệt!
Vốn dĩ có một số làng tân thủ đã từ bỏ trước khi bắt đầu công phá BOSS, cho rằng không có cơ hội tranh giành. Nhưng bây giờ nhà phát hành chơi một vố thế này, lại kéo tất cả các làng về cùng một vạch xuất phát.
Kể cả làng 66 cũng phải từ từ cạo gió cho tôi! Cuối cùng nhà nào có khả năng cạo gió mạnh hơn thì vẫn chưa nói trước được.
"Anh Thiên, cứ thế này thì kết quả khó nói lắm. Chẳng phải đã biến thành trò chơi may rủi rồi sao?"
Vài vị cán bộ của làng 66... à không, là vài người đứng đầu các người chơi đang tụ tập lại bàn bạc.
Mọi người đều đang cạo gió, nếu làng nào may mắn hơn một chút, BOSS đỡ đòn ít hơn một chút, có lẽ họ sẽ cạo chết nó trước.
Tình hình bây giờ, việc first kill là của ai không còn quan trọng nữa, vì không thể nào để lại vài giọt máu để đặc biệt cho người nào đó giết, nhưng việc hạ gục đầu tiên thuộc về thế lực nào, làng nào thì lại rất quan trọng.
Đây là danh tiếng, là traffic.
"Không sao, cứ tiếp tục làm vậy đi."
"Vậy cái vụ anh đã thỏa thuận với chúng tôi trước đó thì..."
"Yên tâm, tôi, Lưu Hạo Thiên này, nói một là một, chuyện đã đồng ý sẽ không đổi ý, đã hứa cho các người thì nhất định sẽ đưa, dù cho có xảy ra sự cố ngoài ý muốn này đi nữa."
"Tốt! Tôi nể nhất là tính cách này của cậu! Sau khi chuyện này thành công, sau này chúng ta sẽ hợp tác nhiều hơn."
"Đó là điều tất nhiên."
Khóe miệng Phong Hỏa Liên Thiên nhếch lên một đường cong.
Những người khác đâu có biết Phong Hỏa Liên Thiên này có chiêu cuối cả đấy.
Các người còn đang ở đây cạo từng giọt từng giọt, còn tôi một chiêu có thể gây ra bảy nghìn điểm sát thương chuẩn đấy. Năm phần trăm máu của BOSS chính là ngưỡng kết liễu của tôi, các người lấy gì mà tranh với tôi?
May mắn ư? Nực cười! Người có thực lực thật sự không cần phải cầu nguyện thứ vận may hư vô mờ mịt đó!
Vốn dĩ trước khi BOSS xuất hiện, Phong Hỏa Liên Thiên còn có chút hoảng, lỡ như BOSS chết quá nhanh, mấy làng khác có người cũng ém hàng sẵn, nói không chừng sẽ cuỗm mất lần hạ gục đầu tiên.
Còn bây giờ, với con BOSS có độ khó biến thái thế này, cho dù có ém hàng cũng không thể nào ăn được!
Hắn chỉ có thể nói mình không hổ là người được chọn, ngay cả ông trời cũng đang giúp mình.
"Anh em, gắng sức lên nào. Đợi chúng ta giành được lần hạ gục đầu tiên của BOSS thế giới, sẽ có thưởng lớn!"
Ở một bên khác, Edward đứng trên ngọn cây nhìn về phía Lang Thần Chi Ảnh đang bị đám đông vây quanh ở phía xa.
Sau khi ông xác nhận lại nhiều lần, ông tin chắc đây chính là Tai Thú bậc Đồng trung cấp.
Với trình độ này, cho dù là Tai Thú, ông cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Điều này khiến người ta vô cùng khó hiểu. Rõ ràng dị tượng trời đất đáng sợ như vậy, tại sao tai ương thực tế lại nhẹ nhàng đến thế?
Tuy nhiên, điều mà Edward không biết là lần này Tai Thú xuất hiện không chỉ một con, mà là hàng ngàn, hàng vạn con.
Nếu số lượng Tai Thú này tập hợp lại một chỗ, đó mới là sự khủng bố thật sự.
Edward lại liếc nhìn con Tai Thú kia một lần nữa, rồi ước tính thực lực và số lượng của các mạo hiểm giả, sau khi xác nhận rằng chỉ cần dựa vào những mạo hiểm giả này cũng có thể xử lý được thì ông không quan tâm nữa.
Tốt nhất là không cần dùng đến một binh một tốt nào trong thành. Còn về đám mạo hiểm giả ngoại lai này? Bọn họ tự đi nộp mạng, không quản được.
Nhưng nhìn dòng người đông đúc như vậy, ông lại nặng nề thở dài một hơi.
Ta phải đi đâu để tìm con nhóc chết tiệt đó đây...
1 Bình luận