Chương 1 - 100

Chương 51: Lưỡi câu thẳng cũng câu được cá à?

Chương 51: Lưỡi câu thẳng cũng câu được cá à?

Phong lại chào ông Lai An.

Nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn mình có gì đó là lạ.

Bầu không khí hơi ngượng nghịu khiến cô chuồn lẹ. Cô đi thẳng về căn nhà mình thuê ở Hoàng Đô.

Không sao, chuyện nhỏ thôi, mình phát tiền cho mọi người mà, đây là mình đang làm phúc cho xã hội mà!

Cô ngồi ngẫm nghĩ một hồi, hôm nay đúng là chẳng có việc gì để làm.

Hoàng Đô giờ này vắng tanh bóng người chơi, một mình cô cũng chẳng thể mở livestream được.

Thế là cô gọi một tiếng.

"Chú Sử Văn, hay là chúng ta đến thương hội xem thử lần nữa nhé?"

"Xin tuân theo sự sắp xếp của cô chủ."

Sử Văn là người cô dắt về từ quán rượu, xem tình hình này, có vẻ như chú ấy sắp trở thành quản gia của cô thật.

Nhưng Phong lại rất hoang mang về chuyện này.

Nhà mình làm quái gì có thứ gì cần quản đâu, cần quản gia để làm gì chứ? Không lẽ là để quản mình... chắc là... không phải đâu nhỉ.

Họ đến Thương hội Thanh Phong.

Nhân viên lễ tân của thương hội vừa thấy cô liền lập tức tiến lên đón: "Tiểu thư Phong, cô đến thật đúng lúc, hội trưởng đang cho mời cô."

Họ nhanh chóng đến căn phòng quen thuộc mà Phong đã ghé qua vài lần.

"Hội trưởng Harry, tình hình vẫn thuận lợi chứ?"

Vốn dĩ Phong định hỏi chi tiết hơn, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn quyết định chỉ hỏi qua loa cho có lệ. Ừm, hỏi chi tiết quá có khi người khó xử cuối cùng có khi lại là chính mình. Chứ lỡ lại phải nghe hội trưởng Harry báo cáo tình hình dân chúng Hoàng Đô nữa thì biết làm sao? Đây là đối tác làm ăn chứ có phải người nhà đâu mà giở trò mè nheo cho qua chuyện được.

"Mọi việc đều thuận lợi."

Harry cũng là một người khôn khéo, xử sự đâu ra đấy.

"Chỉ là gặp một chút rắc rối nhỏ, có lẽ cần phải báo cáo với cô một chút."

"Xin mời nói."

"Là có một bộ phận người nói rằng trên đường trở về đã đụng phải sơn tặc, quả bị cướp mất, người cũng bị thương."

"Sơn tặc? Xung quanh Hoàng Đô mà cũng có sơn tặc ư? Chuyện này không phải nên giao cho vệ binh hoặc kỵ sĩ đoàn xử lý sao?"

Harry thở dài: "Đúng vậy, đã báo cáo rồi. Nhưng mà... phải nói sao đây."

Ông ta đắn đo một lúc rồi mới nói tiếp: "Chỉ là những người đó chỉ bị thương rất nhẹ, ngoài vật phẩm hái lượm ra thì gần như không có tổn thất gì, ngay cả vết thương cũng toàn là do bị ngã. Cuối cùng cấp trên coi đây là chuyện vặt nên chẳng thèm để tâm."

Nói cách khác, người gần như không bị thương. Còn về đồ đạc, do đều là hái lượm trên mặt đất nên không thể trực tiếp xác định là tài sản cá nhân, càng không thể định mức thiệt hại.

Những chuyện vặt vãnh thế này vệ binh dĩ nhiên sẽ không để tâm.

Ai biết được có phải anh ra ngoài mà chẳng thu hoạch được gì rồi tự mình té ngã hay không? Nếu chuyện gì cũng xử lý nghiêm túc thì ở một Hoàng Đô lớn thế này, vệ binh mỗi ngày chẳng phải bận chết đi được.

"Họ không thuê mạo hiểm giả sao?"

"Có thuê, nhưng băng sơn tặc khá đông, cuối cùng mạo hiểm giả thấy tình hình không ổn liền chạy thẳng."

"Làm sao ông xác định được tính xác thực của thông tin?"

"Những người đó cũng coi như là nhân viên cũ của tôi rồi, lời họ nói vẫn đáng tin."

Nếu là thật thì hơi khoai rồi. Đầu tiên, việc xuất hiện băng sơn tặc trong phạm vi Hoàng Đô về cơ bản là chuyện không thể nào, vậy nên rất có thể là có kẻ giở trò. Có lẽ là những kẻ khác nảy sinh ý đồ xấu, nhân lúc tình hình hỗn loạn mà tạm thời làm trò hớt tay trên, hoặc cũng có thể là thương hội khác cố tình phá rối. Đương nhiên còn có khả năng khác, nhưng bất kể là tình huống nào đối với việc kinh doanh lớn của cô đều có hại chứ chẳng có lợi gì sất. Mẹ nó, hỗn loạn sẽ ảnh hưởng đến việc hái quả, mà không có ai hái quả thì tổn thất chính là những đồng tiền vàng lấp lánh của mình đó!

"Họ gặp cái gọi là 'băng sơn tặc' ở đâu?"

"Tiểu thư Phong, cô định làm gì vậy?"

"Tôi... tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra một chút."

Nghe vậy, Harry thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta thật sự lo lắng vị tiểu thư này sẽ tự mình chạy thẳng đến đó.

Cơ mà, lo lắng của ông chuẩn thật đấy!

Phong biết được vị trí đại khái, liền nhanh chóng rời khỏi thương hội.

"Sử Văn, chú về trước đi, tôi đi tìm người."

Tìm người nào chứ? Chẳng lẽ ở Hoàng Đô cô còn quen biết người nào khác sao?

Sử Văn thầm giật mình.

Lúc nãy nghe đối thoại, chú còn tưởng cô chủ sẽ nhờ mình giúp đỡ. Kết quả xem tình hình này không lẽ cô ấy thật sự định tự mình đi!

Dù trong lòng đầy bão tố nhưng bề ngoài Sử Văn vẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng chú ta đã dùng tốc độ nhanh nhất để đến quán rượu truyền tin tức, sau đó lại quay người chạy đến cổng thành gần nhất.

Cuối cùng, chú ta đã đến cổng thành trước, sau đó lẳng lặng bám theo Phong vừa đến sau.

Phong không hề biết sau lưng mình lại có thêm một gã to con bám đuôi. Nếu biết, chắc chắn cô sẽ sợ đến mức báo cảnh sát ngay tại chỗ rồi về nhà trốn trong chăn khóc hu hu. Mẹ ơi! Có biến thái! Mà còn không chỉ có một tên! Không đúng, người lớn trưởng thành sao lại khóc chứ! Người trưởng thành đều biết dùng vũ khí pháp luật, hoặc là bóc phốt chúng nó lên mạng. Gia đình ơi, ai mà hiểu được chứ.

Đi khoảng hai mươi phút, Phong đã đến vị trí được chỉ định.

Sức chân hiện tại của cô đã cao hơn trước rất nhiều, dù không dùng ma pháp không gian vẫn đi được quãng đường gần gấp đôi so với trước kia.

Cô nhìn rừng cây, bụi rậm và vùng núi xung quanh, đầu óc bắt đầu đau như búa bổ.

Làm sao mà tìm được cái băng sơn tặc kia bây giờ.

Thực ra cô là một người rất độc lập tự chủ, nhiều chuyện có thể tự giải quyết thì sẽ tự giải quyết, thực sự không còn cách nào mới cầu cứu người khác.

Bất kể là bố mẹ, người nhà, anh em chí cốt ngoài đời thực, hay là các chú các thím, bà con lối xóm trong game.

Quen ở một mình rồi, nên ngay từ đầu cô sẽ không nghĩ đến người khác.

Vậy nên... Thả câu thôi! Nếu đã không tìm được bọn họ, vậy thì để bọn họ chủ động đến tìm mình. Đây chính là mồi câu hình người loli đó nha, chắc là không ai không cắn câu đâu nhỉ!

Phong nhìn trái nhìn phải, tìm một nơi phong thủy vừa dễ thấy lại không nguy hiểm rồi ngồi lên một tảng đá lớn bắt đầu nhập tâm.

Hai phút sau, cô đột nhiên bật khóc.

Vừa lau nước mắt vừa la lên: "Hu hu hu, có ai không ạ, đây là đâu, người ta không về được nữa rồi."

"Hu hu hu, ba mẹ ơi, hai người ở đâu..."

Tiếng khóc từng đợt từng đợt, dưới sự gia trì ma pháp có chủ đích của Phong đã truyền đi rất xa.

Nhưng khu vực này sớm đã bị cư dân và mạo hiểm giả càn quét hết lần này đến lần khác, không còn Thiên Dương Quả nữa rồi. Gần như chẳng còn ai chạy đến đây.

Sử Văn đang nấp ở phía xa nhìn màn thao tác màu mè này của cô chủ mà không khỏi ôm trán.

"Aiyo, tiểu thư ơi là tiểu thư. Làm vậy sao mà dụ được người ta ra chứ. Huống chi ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, cho dù cô có gào rách họng cũng chẳng có ai trả lời đâu." Đây chính là kiểu câu cá bằng lưỡi câu thẳng, mà vị trí lại còn chọn ở vũng nước ven đường. Câu được mới quỷ!

"Rách họng!!" [note83277]

Phía bên kia truyền đến một tiếng hét khó hiểu.

Sau đó...

"Cô bé, sao lại ở đây một mình thế. Người nhà của cháu đâu?"

Mấy gã đàn ông to con từ sau ngọn đồi bên kia lộ ra thân hình, chậm rãi bước tới.

Vãi chưởng! Lại được thật à?!

Sử Văn miệng thì châm chọc, nhưng trong lòng đã kéo cảnh giác lên mức tối đa, gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy người kia.

Ở phía bên kia, khóe miệng Phong khẽ nhếch lên.

Thật ra cô cũng chỉ thử bừa thôi, biết đâu lại được? Không được thì đổi chỗ khác, vẫn không được nữa thì... thì thôi vậy. Dù sao cô cũng đang rảnh rỗi không có gì làm. Đấy, trúng số luôn rồi!

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
"Rách họng": Một meme/trò đùa chữ bắt nguồn từ phim của Châu Tinh Trì. Khi một nhân vật nói "cứu với, la đến rách họng cũng không ai cứu đâu", một nhân vật khác tên là "Rách Họng" sẽ trả lời "Ai gọi Rách Họng đó?". Trong bản gốc, Sử Văn nghĩ "喊破喉咙" (hǎn pò hóulóng - gào rách họng), và có người trả lời "破喉咙" (Pò hóulóng - Rách họng).
"Rách họng": Một meme/trò đùa chữ bắt nguồn từ phim của Châu Tinh Trì. Khi một nhân vật nói "cứu với, la đến rách họng cũng không ai cứu đâu", một nhân vật khác tên là "Rách Họng" sẽ trả lời "Ai gọi Rách Họng đó?". Trong bản gốc, Sử Văn nghĩ "喊破喉咙" (hǎn pò hóulóng - gào rách họng), và có người trả lời "破喉咙" (Pò hóulóng - Rách họng).