Chương 1 - 100

Chương 45: Tương lai nằm trong tay ta

Chương 45: Tương lai nằm trong tay ta

Yêu cầu về chỗ ở của Phong cũng chẳng có gì cao sang, chủ yếu là yên tĩnh và riêng tư.

Tiếp đó, cô bé nhờ Lai An giúp giới thiệu những thương nhân đáng tin cậy.

Cô bé muốn kiếm tiền, và phải là kiếm thật nhiều tiền!

Lai An soi xét Phong một lượt từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi: "Con muốn đi bàn chuyện làm ăn?"

"Vâng ạ! Ông đừng nhìn cháu thế này, thật ra cháu kiếm tiền siêu lắm đấy! Ở quê nhà cháu đã kiếm được cả một gia tài rồi ạ."

Lai An nghĩ lại những gì được mô tả trong thư, biết rằng cô bé này không hề đơn giản, bèn gật đầu: "Ta sẽ sắp xếp. Nhưng khi bàn chuyện làm ăn, ta sẽ cử một người đi cùng con."

"Con đừng hiểu lầm, ta không có ý định xen vào chuyện làm ăn của con, người được cử đi cũng sẽ không can thiệp vào mà chỉ là để làm bình phong, dù sao thì..."

Phong hiểu ngay tắp lự.

Với cái bộ dạng con nít này của cô mà đi bàn chuyện làm ăn với người khác, đúng là có hơi kỳ cục.

"Cảm ơn ông Lai An ạ."

Phong ngồi đó, vừa lướt diễn đàn xem mấy pha tấu hài của cư dân mạng, vừa kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng nửa giờ sau, vẫn là người tiểu nhị lúc nãy đi vào: "Ông chủ, đã sắp xếp xong rồi ạ."

Chỗ ở Phong chỉ liếc qua loa một cái rồi chốt đơn, nhanh chóng móc vàng ra trả tiền thuê.

Sau đó, cô đi theo đến một cửa hàng lớn.

Trên đường đến cửa hàng, cô gặp được người chịu trách nhiệm làm bình phong.

Gã này ăn vận bảnh bao, cử chỉ toát ra vẻ cao ngạo, nom y hệt một quý tộc.

Người đó nói vài câu với tiểu nhị, sau đó khẽ cúi người về phía Phong: "Tiểu thư, tôi là Sử Văn, sau này sẽ đi theo ngài."

"À, vâng, cảm ơn." Phong đáp lại có phần ngượng ngùng.

Khung cảnh này khiến cô có chút không quen. Trước đây ở Thành Lạc Diệp, mọi người đều rất hòa đồng, ngay cả thành chủ cũng chẳng cần người hầu cận nào.

Còn bây giờ, làm chút chuyện cũng phải có người làm bình phong, mà người làm bình phong trông cũng không đơn giản, cảm giác đâu đâu cũng có sự ràng buộc.

Nhưng là một người trưởng thành, khả năng thích ứng của cô rất mạnh.

Cô hắng giọng một cái, rồi nhìn bộ quần áo trên người mình: "Hay là, tôi đi thay quần áo trước đã?"

"Rất tốt."

Họ rẽ đường đến cửa hàng quần áo trước.

Sau khi bị đám nhân viên trong cửa hàng xoay như chong chóng một lúc lâu, cuối cùng Phong cũng thay xong một bộ quần áo trông trang trọng hơn.

Bộ trang phục độc quyền trước đó có thể ví như đóa hoa dại ven đường, còn bộ này bây giờ chính là đóa mẫu đơn trong vườn thượng uyển. Kết hợp với dung mạo tinh xảo của cô, trong nháy mắt từ cô em gái nhà bên biến thành thiên kim tiểu thư nhà quyền quý.

"Thế này thật là... có chút đáng sợ."

Nhớ lại ánh mắt như sói đói của đám nhân viên, da đầu Phong vẫn còn hơi tê dại.

Nếu không phải cô nhanh tay chọn một bộ rồi trả tiền, cô còn nghi ngờ họ sẽ bắt cô thử hết tất cả quần áo trong cửa hàng.

"Tiểu thư trời sinh xinh đẹp, tự nhiên được người khác yêu mến."

"Cảm ơn, chúng ta đi thôi."

Đi khoảng mười phút, hai người đến một thương hội lớn tên là "Thương hội Thanh Phong".

Sử Văn thành thục bước lên phía trước: "Tiểu thư nhà chúng tôi muốn bàn một vụ làm ăn lớn với hội trưởng của các vị, mong được giới thiệu."

Nhân viên lễ tân nhìn Sử Văn, rồi lại nhìn Phong ở phía sau, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Mời ngài."

Nơi này tuy là Hoàng Đô, nhưng dù sao cũng chỉ là ngoại thành, chủ yếu là dân thường. Bây giờ có hai nhân vật lớn mang dáng vẻ quý tộc đến, họ tất nhiên không dám thất lễ.

Quý tộc ở Đế quốc Thanh Ngọc có địa vị rất cao, cho dù chỉ là tiểu quý tộc cấp thấp nhất vẫn không phải là thứ mà dân thường có thể so sánh.

Có lẽ thương hội của họ về mặt tài chính có thể sánh ngang với nhiều quý tộc cấp thấp, thậm chí là cấp trung, nhưng có một thứ mà dân thường và quý tộc tuyệt đối không thể đối chọi được——sức mạnh.

Ở Đế quốc Thanh Ngọc, quý tộc và dân thường được phân biệt hoàn toàn dựa vào sức mạnh.

Nếu một gia tộc quý tộc nhân tài điêu tàn, mất đi sức mạnh áp đảo thì nó sẽ bị tước đoạt địa vị quý tộc.

Ngược lại, nếu có một dân thường do duyên phận tình cờ mà có được sức mạnh vượt qua cả một gia tộc quý tộc, thì người đó sẽ được thăng lên làm quý tộc, có quyền thành lập gia tộc.

Tuy nhiên, xác suất xảy ra trường hợp sau là cực nhỏ, mấy chục, mấy trăm năm mới có một trường hợp, trong khi trường hợp trước lại thỉnh thoảng xảy ra.

Thương hội của họ có thể thành lập một đội ngũ, có thể thuê một lượng lớn mạo hiểm giả, nhưng những người này không được tính là sức mạnh cá nhân.

Dưới sự ràng buộc của pháp luật, họ căn bản không có sức mạnh để đối đầu với quý tộc. Nếu không chính là đối địch với toàn bộ đế quốc.

Hai người rất nhanh đã được dẫn đến văn phòng của hội trưởng.

Sử Văn đi sau Phong nửa bước chân, cùng đi vào phòng.

"Hai vị khách quý ghé thăm, có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, mong được lượng thứ." Hội trưởng cười ha hả chào đón, "Mời ngồi."

Phong ngồi xuống, hội trưởng ngồi đối diện cô, còn Sử Văn thì đứng sau lưng Phong.

"Tiểu thư tôn quý, tôi là Hari, hội trưởng Thương hội Thanh Phong. Ngài xưng hô thế nào ạ?"

Mặc dù cô gái trước mặt trông rất trẻ, nhưng khí chất toát ra từ người lại không hề đơn giản. Hari không dám có chút lòng khinh suất nào.

Phong suy nghĩ một lát rồi đáp: "Cứ gọi tôi là Phong là được, cũng xem như có duyên với quý thương hội."

"Ha ha ha, quả là vậy. Vậy không biết cô Phong tìm đến Thương hội Thanh Phong của chúng tôi là có yêu cầu gì?"

"Tôi có một cơ hội làm ăn, muốn tìm một thương hội có uy tín để hợp tác, thế là được giới thiệu đến đây."

"Thương hội Thanh Phong của chúng tôi bất luận là thực lực hay danh tiếng, đều thuộc hàng nhất nhì ở ngoại thành này. Không biết cơ hội làm ăn của tiểu thư là gì?"

"Chuyện này không vội. Trước hết, tôi hy vọng hội trưởng Hari có thể giới thiệu một chút về những mặt hàng bán chạy nhất quanh Thành Phỉ Thúy hiện nay, tốt nhất là những loại có sản lượng lớn tại địa phương, chỉ cần qua chế biến đơn giản là có thể bán được.”

Hari gật đầu, gọi người đến thì thầm vài câu, sau đó tùy ý trò chuyện phiếm.

Phong cũng đơn giản đối phó, nhưng có không ít câu hỏi đều do Sử Văn trả lời.

Một lúc sau, có người mang đến mấy chiếc hộp đặt trên bàn. Đây chính là những sản phẩm bán chạy của Thương hội Thanh Phong.

Hari lần lượt giới thiệu, nhưng những mặt hàng đầu tiên đều không có sức hấp dẫn gì với Phong.

Chúng thuộc loại có thể kiếm được một ít tiền, nhưng cũng chỉ có một ít mà thôi. Thương hội tất nhiên sẽ không đem những thứ thực sự hái ra tiền của họ ra ngoài.

Cho đến khi Phong nhìn thấy một loại quả.

"Đây là?"

"Đây là Thiên Dương Quả. Dùng một lượng nhỏ có thể cường thân kiện thể, đối với võ giả là một món đồ bổ không tồi, có thể sinh trưởng với số lượng lớn ở gần Thành Phỉ Thúy. Nhưng vị của nó thật sự không ngon, lại thêm việc thu hái và bảo quản rất khó khăn, nên trước giờ vẫn chỉ kinh doanh nhỏ giọt, kiếm chút lời cỏn con thôi."

Nghe xong lời giới thiệu của Hari, rồi đối chiếu với bảng giới thiệu vật phẩm trước mặt, Phong đã chắc chắn, đây chính là nguyên liệu đột phá mà cô đã thấy trong tài liệu quảng bá của 《Dị Vực》 trước đây.

Đây chính là vật phẩm thiết yếu của người chơi mà!

Người chơi đến cấp mười sẽ phải đối mặt với vấn đề đột phá, chỉ có đột phá rồi mới có thể tiếp tục lên cấp, nếu không thì cứ chơi với bùn cả đời đi!

Chỉ cần nắm được thứ này, chẳng phải tiền sẽ không ngừng chảy vào túi sao?

Vị không ngon? Game thủ quan tâm chắc?

Bảo quản khó? Đấy là với NPC thôi, chứ túi đồ của người chơi đứa nào mà chẳng có hiệu ứng đóng băng thời gian?

Thu hái khó? Càng ngon! Tất cả đến tìm bà mà mua!

Phong đã nhìn thấy một con đường lát vàng chói lọi đang mở ra trước mắt.

"Chính là nó rồi!" 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!