Hồi Quy Tu Tiên Truyện
엄청난 - Tremendous Failose , fanart
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ARC 5 - Hội Bố Chi Họa

Chương 152 - Thanh Thiên Tạo Hóa Tông (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,775 từ - Cập nhật:

Tinh Quang Hộ Hư Thể.

Tôi lướt qua những yếu quyết của công pháp và chợt nhận ra:

“Pháp môn này… dường như chỉ là phần giữa, không có mở đầu hay kết thúc?”

Nghe tôi nói, Thanh Hổ Thánh Nhân bật cười vuốt râu:

“Ha ha, mắt nhìn tinh tường. Quả nhiên, nguyên bản chia thành ba phần.”

Ông tiếp tục giảng giải:

Thanh Linh Kích Nguyên Thuật – phụ trách công kích và bùng nổ.

Tinh Quang Hộ Hư Thể – phụ trách phòng ngự và ổn định.

Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh – phụ trách chịu đựng, trị liệu và tái sinh.

Ba công pháp ấy lần lượt đại diện cho phần đầu, phần giữa và phần cuối của nguyên bản.”

Bùm!

Một tia lam quang lóe lên trên tay Thanh Hổ Thánh Nhân.

Đó là sinh khí chữa lành của Mộc Linh Khí.

“Đệ tử Thanh Thiên Tạo Hóa Tông thường bắt đầu tu luyện từ Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh, tách thành năm pháp riêng theo thuộc tính Ngũ Hành.

Khi đã thuần thục mới chuyển sang Tinh Quang Hộ Hư Thể.

Sau cùng mới học Thanh Linh Kích Nguyên Thuật.

Khi đạt đến trình độ nhất định ở những pháp môn này, mới được chính thức truyền thụ bản hợp nhất – Thanh Linh Tinh Quang Tinh Hoa Đại Pháp.

Còn ngươi là đệ tử thân truyền, tiềm lực ta đã thấy rõ, nên ta bắt đầu dạy thẳng Tinh Quang Hộ Hư Thể.”

“Đa tạ sư tôn.”

Sau khi bái lạy Thanh Hổ Thánh Nhân, tôi chợt nảy lòng hiếu kỳ:

“Nhân tiện… có thể cho đệ biết Trưởng quan—à không, Sư huynh Oh—đang tu luyện gì không ạ?”

“À, ý ngươi là Oh Hyun-seok?”

Suy nghĩ một lúc, Thanh Hổ Thánh Nhân mỉm cười có phần tinh quái:

“Có lẽ ngươi nghe sẽ hơi khó chịu… nhưng hắn sắp được trực tiếp truyền dạy Thanh Linh Tinh Quang Tinh Hoa Đại Pháp.”

“…Ồ.”

“Quả nhiên Độc Nhất Thánh ThểĐộc Nhất Thánh Thể. Tuy cảm giác chiến đấu vẫn còn thua xa ngươi, nhưng sau mỗi lần bị đánh rồi tự chữa lành, thân thể hắn lại mạnh lên rất nhanh. Kế hoạch là cứ để hắn ‘đấu chịu đòn’ một thời gian mà chưa dạy chiêu thức, xem sức bền đến đâu, sau đó mới truyền pháp đúng chuẩn.”

“…”

Nói cách khác, sư huynh Oh sẽ còn bị đánh dài dài.

‘Tưởng sư huynh đến với Thanh Hổ Thánh Nhân thì ít nhất cũng được sướng…’

Xem ra bị oánh nhừ tử sẽ là thường nhật cho đến khi đạt trạng thái thích hợp.

Sau màn cáo lui có phần gượng gạo—vì sư tôn trông còn… hào hứng với việc đánh sư huynh Oh—tôi ôm tấm bia khắc Tinh Quang Hộ Hư Thể quay về chỗ ở.

Đọc kỹ Tinh Quang Hộ Hư Thể, tôi hiểu ngay đây chẳng phải pháp môn đơn giản.

‘Cho dù linh khí Quang Hàn Giới dồi dào, mình cũng không nên tự cao.’

Tôi vốn dĩ hiểu rõ giới hạn thiên phú của bản thân.

‘Phải mất bao lâu thì một thân thể như mình mới luyện cho ra hồn?’

Nghĩ ngợi một lát, tôi nhớ đến lời sư tôn:

‘Đệ tử Thanh Thiên Tạo Hóa Tông thường bắt đầu với Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh, chia thành năm pháp riêng…’

Vậy nghĩa là,

trước khi học Tinh Quang Hộ Hư Thể, học Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh sẽ hữu ích.

‘Đúng. Không ôm đồm, cứ từng bước một.’

Tôi quyết định đến Tàng Kinh Các của Thanh Thiên Tạo Hóa Tông để tìm Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh.

‘Nghe nói Tàng Kinh Các đã ổn định xong từ vài tháng trước…’

Triệu Linh Phong của Thanh Thiên Tạo Hóa Tông.

Tôi lên đó tìm Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh.

Và khi đang đi về phía Triệu Linh Phong—

“…?”

Tôi thấy điều gì đó lạ lùng.

‘Sao Tàng Kinh Các… hình như đang di chuyển?’

Khi tôi cẩn thận tiến gần cái “thư viện náo động” ấy,

cảnh tượng trước mắt khiến tôi không thể tin nổi.

“Sư… huynh?”

Kugugugugu!

Ngay dưới nền Tàng Kinh Các,

một nam tử cơ bắp đang thở hồng hộc, nâng cả tòa Tàng Kinh Các lên xuống để luyện thân trên.

Trên quần anh ta thêu một áng mây xanh.

Đệ tử Thanh Thiên Tạo Hóa Tông phân cấp theo số mây trên y phục:

Ngũ Vân: đệ tử mới nhập môn.

Tứ Vân: đạt Luyện Khí.

Tam Vân: đạt Trúc Cơ.

Nhị Vân: đạt Kết Đan.

Nhất Vân: đạt Nguyên Anh.

Từ Nhất Vân trở đi, đã có tư cách tranh vị Trưởng lão trong Thanh Thiên Tạo Hóa Tông—địa vị vô cùng tôn quý.

Thực tế, các Trưởng lão của tông đều là Nhất Vân, chính là lớp đệ tử nòng cốt dẫn dắt tông môn.

Từ hàng Thiên Nhân trở lên, chỉ mặc thanh bào tượng trưng Thanh Thiên (bầu trời xanh) không thêu mây.

…Còn Thanh Hổ Thánh Nhân, cảnh giới Tứ Trục, thì đơn giản là không mặc áo.

Xét về cảnh giới tu luyện, Oh Hyun-seok và tôi thực ra chỉ ở hàng Ngũ Vân, nhưng nhờ là đệ tử thân truyền của Thanh Hổ Thánh Nhân nên được phép mang hoa văn Nhị Vân.

“Khuuuu…”

Nghe tôi gọi, Nhất Vân đang “tập thân trên bằng Tàng Kinh Các”—một người tên Cheon Hoon (踐薰)—ngẩng đầu nhìn:

“Ồ, chẳng phải đệ tử mới của Tổ Sư ư? Tính bối phận thì… gọi ngươi là sư đệ cho tiện. Sư đệ đến Tàng Kinh Các có việc gì?”

Vừa một tay giữ cả tòa nhà, anh ta vừa tay kia lau mồ hôi hỏi.

Tôi nhìn cảnh tượng khủng khiếp, dè dặt thưa:

“…Đệ tìm Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh chia thành năm pháp để học…”

“À, ra là cái đó. Ha ha, đệ tử của Tổ Sư mà vẫn chịu xây nền—đáng khen đấy.

Lên tầng hai, giá màu vàng thứ ba, ngăn thứ ba ngay cửa.

Đó là công pháp cơ bản của tông, ai cũng được chép mang đi.

Nhưng muốn lấy kinh điển khác, cần chứng minh tư cách.”

“Chứng minh… bằng cách nào ạ?”

“Đơn giản. Mang kinh đến thủ khố. Sau khi thủ khố đánh giá tầm quan trọng của cuốn kinh, ngươi phải đấu tay thắng họ.

Thường thì với kinh Luyện KhíTrúc Cơ, nếu ngươi vật tay thắng ngón út của thủ khố là được.

Ta chỉ dùng ngón út, còn ngươi muốn dùng cả người cũng được.”

Tôi nhìn ngón út của anh ta—dày hơn cả ngón cái của tôi.

“…Vậy đệ chỉ lấy Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh thì không cần đấu chứ?”

“Tất nhiên. Nhưng ta đang tập dở, lười đặt tòa nhà xuống, sư đệ cứ tự vào nhé.”

“…Vâng.”

Tôi khẽ nhảy, đáp xuống ngay cửa tầng hai.

Từ dưới vọng lên giọng Cheon Hoon:

“Cảm ơn đã thông cảm! À mà ta còn nâng-hạ thêm vài nhịp cho buổi tập, nên Tàng Kinh Các sẽ lắc đấy, sư đệ biết nhé.”

“…Tùy sư huynh.”

Không lâu sau, tôi tìm được các sách Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh đúng vị trí sư huynh chỉ.

Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh chia thành 5 pháp cơ sở, cũng như Năm Đạo Siêu Phàm Tu Luyện, mỗi pháp ứng với một hành:

Hỏa Đạo Trường Nguyên Kinh

Thủy Đạo Trường Nguyên Kinh

Mộc Đạo Trường Nguyên Kinh

Kim Đạo Trường Nguyên Kinh

Thổ Đạo Trường Nguyên Kinh

Tôi lần lượt mở từng bộ, ghi nhớ toàn bộ yếu quyết.

‘Ra là cảm giác nó như thế…’

Khi với tay sang kệ khác—

Vù!

Tất cả thư tịch còn lại đều bị đặt cấm chế.

Vừa mới nhấc một quyển lên—

[À, sư đệ. Muốn học cuốn đó thì vật tay thắng ta, ta sẽ chỉ cách gỡ cấm.]

“….”

Tôi lặng lẽ đặt sách về chỗ cũ, rời Tàng Kinh Các.

“Đa tạ sư huynh đã chỉ dẫn. Sau khi học xong, có gì cần đệ sẽ lại nhờ.”

“Haha, tùy đệ. À, đã học Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh thì nên đến Ngũ Hành Điện.”

Cheon Hoon giơ tay chỉ về năm ngọn núi xa xa:

“Đệ biết Ngũ Hành Điện chứ?”

“Vâng, đệ có nghe qua. Nơi ấy rèn thể đạo theo từng hành, học các thể luyện pháp tương ứng.”

“Đúng thế. Nhiều sư huynh cũng bắt đầu từ Ngũ Hành Trường Nguyên Kinh, ai nấy đều sẵn lòng giúp.”

“Đa tạ sư huynh.”

Tôi đã biết sơ sơ về Ngũ Hành Điện, nhưng chưa từng đến.

Vì mất thời gian dời dọn các cơ sở từ Hạ Giới lên Thanh Hàn Đảo, nên chỗ này chỉ mới được khôi phục gần đây.

Kugugugu!

Tôi rời Cheon Hoon—vẫn đang nâng Tàng Kinh Các luyện cơ—rồi đi tìm Ngũ Hành Điện.

Ngũ Hành Điện

Hỏa Đạo Thể Luyện Điện

Kugugugu!

Vừa tới nơi, tôi lập tức thấy có gì bất thường.

“Kahaha! Thổi lửa to hơn!

“Aaaaargh!”

“Các sư huynh tha cho bọn đệ tử mới!”

“Còn chần chừ gì? Nướng hết số tân đệ tử kỳ này đi!”

Vút!

Bạn đã từng nghe kiểu xử thiêu cọc chưa?

Dựng cọc, trói tội nhân, chất củi phía dưới rồi đốt.

Và—

tại Hỏa Đạo Thể Luyện Điện, nơi lẽ ra học Hỏa Đạo Trường Nguyên Kinh,

họ vừa trói các tân đệ tử có Hỏa Linh Căn vào một hàng cọc, châm lửa phía dưới.

“Ta… ta muốn về! Không ngờ lại như thế này!”

“Im! Người từ Hạ Giới đều mạnh lên theo cách này, nên mới có Thanh Thiên Tạo Hóa Tông hùng mạnh ngày nay!

Linh khí thiên địa ở Quang Hàn Giới dày đặc, tác dụng càng mạnh! Đốt lên!

“Arghhhhhh!”

Vù!

Tôi ngẩn người nhìn đệ tử Luyện Khí bị lửa nướng.

Ùm!

Rồi tôi quay đầu nhìn nhóm Nhị Vân luyện tập gần đó.

Miệng núi lửa!

Một miệng núi lửa sôi sùng sục.

“Tất cả, nhảy xuống!

Và các Nhị Vân của Hỏa Đạo Thể Luyện Điện lập tức lao xuống dung nham theo lệnh Nhất Vân.

Ùm! Ùm! Ùm!

Đám Nhị Vân chìm vào dung nham khá lâu vẫn không trồi lên.

“Cái gì thế! Sao chưa thấy họ lên!?”

“Họ đang trôi đi cả rồi! Cheon Hae, kéo họ lên mau!”

“Rõ!”

Một nữ đệ tử cơ bắp cuồn cuộn không hề do dự lao mình vào dung nham, lôi lên từng Nhị Vân đỏ rực vì nóng.

Xem được vài nhịp, tôi lập tức chạy khỏi Hỏa Điện.

“Hình như Hỏa Đạo không hợp với mình cho lắm…”

Kim Đạo Thể Luyện Điện

Đương nhiên là khác Hỏa Điện.

“Arghhh! Sư huynh, đệ không muốn chết đâu!”

“Xin tha mạng!”

Tân đệ tử bị trói dây, từ từ thả xuống một hố nhỏ.

Kagagagagagak!

Kagagak! Kagagakak!

Nhìn kỹ, trong hố có hàng ngàn con cá mập răng vàng cỡ nhỏ lượn lờ, nhe răng sắc nhọn.

“Tất cả, vận hành Kim Đạo Trường Nguyên Kinh!

Bị Kim Xỉ cắn sẽ giúp cảm thụ Kim Linh. Nắm đúng cảm giác, vận công cho chuẩn là qua hết!”

“Arghhhhh! Nói nhảm gì thế! Điên rồi…”

Ùm!

Một Ngũ Vân hoảng loạn trượt chân rơi thẳng vào bầy cá.

“….”

Lạ thay, dù bị cá cắn tới tấp, Ngũ Vân ấy không chết.

Hắn quẫy đạp điên cuồng, cố gắng vận kim lực mà sống sót.

Tôi vội vã rời Kim Điện không dám ngoái lại.

‘Các điện khác… có phải cũng kiểu này không?’

Hình như là đúng.

‘…Dù sao, biết đâu có điện nào hợp mình, cứ xem qua đã.’

Thủy Đạo Thể Luyện Điện

Ùm!

“Rrrghrghrgh!”

So với hai nơi trước khốc liệt, chỗ này trông có vẻ ổn hơn một chút.

Nhưng các Ngũ Vân ở đây bị sư huynh kéo xuống tận đáy hồ, rèn luyện chịu áp lực nước.

‘…Sâu đến mức khuất hẳn tầm mắt.’

“Người tiếp theo, xuống!

“Khoan đã! Vấn đề không phải áp lực nước… mà là không thở được…”

“Im! Đệ tử Thanh Thiên Tạo Hóa Tông không có gì là không thể!”

Ùm!

“Rrrrghrrgh…!”

Một Ngũ Vân, chân buộc đá to bằng cái đầu, bị dìm thẳng xuống hồ.

Hồ sâu hàng chục trượng, đến mức hắn mất hút sau một lúc.

Tôi lắc đầu, đi tiếp.

Mộc Đạo Thể Luyện Điện

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!

“Kuoaàaaaa!!”

“Kughhm—”

“Ughhm!”

Tại đây, Tam Vân truyền sinh lực vào quyền, trói Tứ VânNgũ Vân vào cọc rồi đấm liên hồi.

Khác ba điện trước—nơi đệ tử còn la hét được—

Mộc Điện, TứNgũ Vân đều bị nhét nẹp miệng, chỉ có thể nghiến răng chịu đòn.

Bộp! Bộp! Bộp!

Mỗi cú đánh khiến thân thể bầm tím, xương gãy, rồi lại được quyền mang sinh lực chữa lành ngay, liên tục t tôi thịt da thành cường thể.

“…”

Tôi nín thở nhìn một lát, rồi cũng chuồn khỏi Mộc Điện.

Thổ Đạo Thể Luyện Điện

“…”

Khác hẳn các điện khác vừa đáng sợ vừa ồn ào, nơi này lại yên tĩnh kỳ lạ.

Nhất VânNhị Vân nhắm mắt luyện thể… tuy việc nâng đá to bằng Tàng Kinh Các hay cả đỉnh núi có hơi… quá tay.

‘Nhưng Tam, Tứ, Ngũ Vân đâu cả rồi?’

Đúng lúc đó—

Rắc!

Một bàn tay bất ngờ trồi lên từ lòng đất của Thổ Điện.

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Không lâu sau,

một Ngũ Vân áo quần tả tơi chui hẳn lên, thở hổn hển rồi cắm đầu chạy về phía tôi.

“Chỗ này điên hết rồi! Ai cũng điên! Nếu biết Thanh Thiên Tạo Hóa Tông như thế này, tôi đã không tới…”

Và rồi—

Kugugugugu!

Một Nhị Vân đang ung dung luyện với đỉnh núi bỗng đặt xuống, đáp thẳng trước mặt gã bỏ chạy.

“Sư đệ định đi đâu? Tiếp tục luyện cho xong buổi hôm nay đã.”

“E-em… em không muốn… Cứu em…”

Cùng lúc, Nhị Vân kia xoay bàn chân.

Ầm!

Ngay dưới chân hắn ra một hố sâu.

Hắn tóm gáy Ngũ Vân bỏ chạy, ném thẳng xuống hố.

“Giờ thì… leo ngược lên bằng Thổ Đạo Trường Nguyên Kinh. Quen rồi sẽ chẳng sao đâu, sư đệ.”

Kết ấn xong, miệng hố khép lại, Ngũ Vân kia lập tức bị chôn dưới đất.

‘Thì ra là vậy…’

Sở dĩ Thổ Điện yên tĩnh là bởi đệ tử cấp thấp đều nằm dưới lòng đất.

Xem chừng phương pháp ở đây là chịu áp lực thổ địa rồi tự vượt đất trồi lên.

Sau khi chứng kiến một lượt các kiểu rèn luyện, tôi bừng ngộ một chân lý muộn màng:

‘Hay là lặng lẽ quay về luyện Tinh Quang Hộ Hư Thể thì hơn.’

Nhưng đúng lúc đó—

“Khoan đã, nghĩ kỹ thì… ngươi chẳng phải đệ tử thân truyền mới của Tổ Sư sao?”

“…”

“Haha, tốt quá. Đã đến Thổ Đạo Thể Luyện Điện, tất nhiên là ngươi định học Thổ Đạo Trường Nguyên Kinh rồi, đúng chứ?

Thật đáng khen—đệ tử của Tổ Sư mà vẫn bắt đầu từ căn bản, dù hoàn toàn có tư cách học pháp cao hơn.”

Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!

Sau lưng, hai bên và trước mặt, NhấtNhị Vân đã chắn kín đường ra.

Tôi cười gượng:

“…Chắc đệ đi lạc rồi, xin các sư huynh cho đệ ra ngoài—mọi người cứ tiếp tục luyện vui vẻ…”

“Haha—vào thì tùy, ra thì không.”

Nói xong, đám Nhất và Nhị Vân đồng loạt xông tới.

Lâu lắm rồi tôi mới tập trung như sinh tử, đọc từng luồng ý niệm sát phạt.

Vô số lộ tuyếnquỹ tích hiện lên rõ ràng trước mắt.

‘Tới tự do…!’

Tôi dồn toàn bộ ý chí, nhập Khởi Thức.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận