ARC 4 - Khôi Lỗi Chi Sinh - Tướng Quân Seo
Chương 141 - Quái Quân (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,216 từ - Cập nhật:
Quang Hàn Giới, trên đỉnh núi cao nhất của Bạch Vân Châu.
Đỉnh Thiên Liên Sơn.
Nơi đó, một lầu các trắng tinh bằng bạch ngọc sừng sững.
Bên trong lầu, những tia sáng kỳ dị xoáy quanh, che lấp tầm nhìn.
Vô số quang mang chuyển động qua lại quanh lầu.
Wo-woong!
Rồi, khi một tia sáng lướt vào trong—
Pasusu!
[Hừm… lại có kẻ từ Thủ Giới phi thăng? Một tên đã giết tuần tu sĩ của Phi Tiên Đài, đoạt lấy thân xác rồi trốn thoát ư…]
Pajik, Pajijijik!
Quang mang cuồn cuộn không dứt.
Bên ngoài những tia sáng, một vật từ trong lầu vọt ra—
Đó là một cành cây trắng muốt.
Cành cây được nắm trong một bàn tay nhăn nheo, trắng bệch.
[Thật không ngờ, từ thế giới ghê tởm ấy lại xuất hiện kỳ tài… Một trăm hai mươi nghìn năm rồi, giờ những kẻ xuất chúng lại trỗi dậy, cả thiên hạ tất sẽ rơi vào hỗn loạn… Vận mệnh rồi sẽ đi về đâu…]
Paaaat!
Đầu cành trắng phát ra một quang cầu, lao vút đến phương xa.
[Đã gửi tín hiệu… nhưng đám hậu bối Tán Tinh rời đi bao giờ mới quay lại… Là trưởng bối Quang Hàn Giới, ta phải sớm chữa lành vết thương do Kim Thần gây ra, thiên hạ mới ổn định được…]
Bàn tay nhăn nheo run rẩy, rụt vào lầu.
Wo-woong!
Quanh lầu các, ánh sáng dần tĩnh lại, tiếp tục xoay tròn như trước.
Kugugu!
Sau khi bị Quái Quân bắt giữ và vượt núi băng sông một hồi.
Wo-woong!
Băng qua núi non, hải vực, và muôn vạn không gian kỳ lạ, cuối cùng Quái Quân đặt ta cùng Kim Yeon xuống.
Đó là một thung lũng khổng lồ, sâu đến ba bốn mươi dặm, như vực không đáy.
‘Quang Hàn Giới… quả nhiên rộng lớn khôn cùng…’
[Cuối cùng, đám phiền toái kia cũng thôi bám theo!]
Quái Quân nở nụ cười khoái trá, lấy từ hộp ra một vật.
Kugugu!
Ngay khi mở hộp, một tòa thành khổng lồ bật ra—
‘Không lầm được…’
Đó chính là Kỳ Diệu Huyền Thành.
Tòa thành này tựa như Phục Lệnh Cung, nhưng ghép từ ba cung điện thành hình tam giác.
Khác chăng chỉ là sắc nâu gạch và đá đen, trái ngược ngọc bích và bạch thạch của Phục Lệnh Cung.
Ta chỉ lặng lẽ quan sát, không dám cất lời.
‘Phải tìm cơ hội trốn… hoặc tự sát.’
Nhưng ngay cả ý định tự sát cũng bất khả—
Bởi nàng, cao mười trượng, toàn thân tỏa quang, đóng băng linh khí trời đất, khóa chặt mọi chuyển động.
[Mở ra, Kỳ Diệu Huyền Thành. Quét sạch bên dưới.]
Ba cổng thành đồng loạt mở.
Từ trong, vô số rối đồng loạt tràn xuống đáy vực.
Kugugugu!
Một lát sau, tiếng ầm vang vọng lại.
Lũ rối ôm xác yêu thú, côn trùng tựa yêu thú trở về.
[Được. Giờ hạ thành xuống đáy vực thôi.]
Kuuuuuuu!
Tòa thành khổng lồ lơ lửng rồi từ từ hạ sâu vào lòng thung lũng.
[Hehe, nàng mang bọn trẻ xuống. Ta xuống trước.]
Taatt!
Quái Quân nhảy thẳng vào vực sâu, nơi Kỳ Diệu Huyền Thành vừa hạ.
Cùng lúc, nàng vươn tay—
Thân thể ta và Kim Yeon lập tức bị nâng lên.
‘Chết tiệt…’
Ta thử vận Vô Hình Kiếm, vô ích.
Wo-woong!
Thân hình khổng lồ của nàng di động, mang cả hai ta theo xuống.
Shuiiiiii
Trong khi hạ dần xuống đáy, Quái Quân đã cho vô số rối dọn đường, chuẩn bị nơi đặt Kỳ Diệu Huyền Thành.
Kugugugu!
Thành đã an vị, cổng lớn mở ra.
[Vào đi, cưng. Các ngươi cũng thế. A ha ha! Tài liệu Tứ Trục! Thật tuyệt diệu, ta phấn khích muốn phát điên!]
Wo-woong!
Nàng khổng lồ rung nhẹ, thân thể co lại dần, chỉ còn tầm vóc con người.
Khi ấy ta mới thấy rõ—
Nàng khoác bạch y, sau lưng đeo song thương có thể ghép thành một trường thương.
Mặt che khăn trắng, dung nhan bất khả phân biệt.
Bước đi tự nhiên, nhưng—
‘Không giống cử động của nhân loại.’
Khớp xương chuyển động khác hẳn.
Rõ ràng là… một con rối.
Zzzzt…
‘Khó nhìn lâu… Tứ Trục thật.’
[Sao còn đứng đó? Mau vào.]
Wo-woong!
Lời Quái Quân vừa dứt, ta và Kim Yeon bị cuốn lên, hút thẳng vào trong thành.
Taatt!
Ta suýt đập đầu xuống sàn, may kịp xoay người, đỡ lấy Kim Yeon đang bay cạnh.
‘Nơi này…’
Bên trong Kỳ Diệu Huyền Thành, không gian bị nén nhưng rộng lớn vô ngần.
Quan trọng nhất—
‘Khác hẳn nội cung Phục Lệnh Cung.’
Kugugugu!
Vô số rối qua lại.
Hàng chục lầu các, đại sảnh, xưởng chế tác, hủy bỏ, tu bổ rối.
Ở nhiều khoang, rối đang được tạo tác, quản lý…
‘…?’
[Nhật Thường].
Đúng như tên.
Hai rối tựa phu thê nắm tay một rối nhỏ, dạo bước trong thành.
Không chỉ vậy.
Có rối mở quán.
Rối múa hát.
Rối nhỏ chạy khắp nơi líu ríu.
Tựa như—
Một thành phố loài người thực thụ.
Nhưng…
Rùng mình…
‘Quái dị quá…’
Tất cả rối ấy cử động tự nhiên như con người,
nhưng không hề có sinh mệnh.
Chúng liên kết bằng dòng linh lực kỳ lạ, tinh xảo đến mức mô phỏng cả ý chí.
Chỉ là mô phỏng.
[Ngươi nhìn gì mà mê mẩn? Qua đây.]
Kugugugu!
“…!?”
Không gian quanh ta vặn xoắn, cuốn ta và Kim Yeon đến một khu vực khác.
Một xưởng khổng lồ ngập bánh răng và cánh tay máy,
âm thanh click click dồn dập.
Trước bệ chế tác, Quái Quân cười khanh khách, chỉnh sửa một rối giáp lục.
[Quả nhiên thân thể tu sĩ Tứ Trục là nền tảng tuyệt hảo. Ổn định hoàn toàn dòng linh lực cho nàng. Hoàn mỹ!]
Hắn tỉ mỉ chế tác thật lâu.
Ta nhìn Kim Yeon bên cạnh—
Nàng không chỉ ngất đi, mà còn bị phong ấn thần thức bằng pháp cấm tương tự Ngũ Hành Huyết Chú Kỳ.
Đúng lúc ta kiểm tra, Quái Quân quay lại:
[Giờ thì… quyết định số phận các ngươi thôi.]
Gương mặt ta cứng đờ, Vô Hình Kiếm đã sẵn trong tay.
Tưởng đã khống chế ta, hắn nới lỏng linh lực, cho ta tự do.
‘Nếu cần, ta sẽ tự vẫn… hoặc giết cả Kim Yeon.’
Nhưng Quái Quân lại nhếch mép:
[Làm gì vậy? Ta chẳng bảo sẽ thu các ngươi làm đệ tử sao? Không định bái sư ư?]
“…?”
Ta khựng lại, tay ngưng chém.
‘Hắn… nghiêm túc chăng?’
Snap!
Hắn búng tay.
Ngay lập tức, phong ấn trong thượng đan điền của Kim Yeon tan biến.
Puuwhack!
Kugugugu!
Một luồng thần thức khổng lồ bùng nổ, tỏa khắp bốn phương.
Ý thức nàng như muôn sợi chỉ, giăng khắp trời đất.
Nhưng…
‘Đây là…?’
Ta sững sờ trước luồng khí lạ tỏa ra từ nàng.Dù thần thức bùng nổ mạnh mẽ, nàng không còn như sắp nổ tung đầu như trước.
Ta lập tức hiểu lý do.
Quanh thân nàng, hai luồng hào quang vàng và lam đan xen,bao phủ và ổn định thân thể.
“Chân Linh Căn ?”
[Trước khi bước vào Thăng Thiên Môn, ta đã cho nàng dùng một loại linh dược trân quý. Chính là Hồng Linh Nhân Sâm, giúp nàng kết thành Hồng Linh Mộc Thể. Không có Hồng Linh Mộc Thể, nàng chẳng thể chịu đựng nổi luồng thần thức khổng lồ như vậy.]
“Hồng Linh Mộc Thể!?”
Ta giật mình.
Nếu Quỷ Đạo Âm Hóa Tiên Căn hay Kim Thần Thiên Lôi Thể là những thể chất huyền thoại gần như hoang tưởng,thì Hồng Linh Mộc Thể tuy không thần thoại đến vậy, nhưng lại nổi danh trong giới tu luyện.
Đây là thể chất dung hợp thuộc tính Mộc và Thổ trong linh căn,tốc độ tu luyện không kém gì Thiên Linh Căn,lại cảm ứng cực nhạy biến hóa của mộc–thổ linh khí, vượt xa đồng cấp.
Đặc biệt, Hồng Linh Mộc Thể không do huyết mạch truyền mà do hấp thu linh dược.Hồng Linh Nhân Sâm vốn mang sẵn linh lực ấy,dù phàm nhân hay tu sĩ chỉ cần phục dụng đều có thể khai mở thể chất này.
‘Thảo nào… thể chất này còn hòa hợp và củng cố thân thể, giữ cho đầu nàng không nổ tung.’
Khi phong ấn thần thức tiêu tan, nàng dần tỉnh lại.
Chẳng bao lâu, Kim Yeon mở mắt, ngơ ngác đứng lên.Nàng dụi mắt, ánh nhìn chạm ta.
“…Mơ ư? Ta nhớ là đã chia tay Phó Tướng Seo…”
“Không phải mơ đâu, tỉnh táo lại đi.”
Ta đỡ nàng, nàng run rẩy, giọng lạc đi.
“…Phó… Phó Tướng Seo? Không phải mơ…?”
Kim Yeon tràn ngập xúc động,nhưng ánh mắt ta vẫn hướng về Quái Quân, kẻ đang quan sát bằng đôi mắt lóe sáng.
“…Tiền bối định làm gì với chúng tôi?”
Dù có liều, ta vẫn phải hỏi.
Quái Quân nhe răng cười.
[Ta đã nói rồi. Trước mắt, ta sẽ thu nhận hai ngươi làm đệ tử—không, đệ tử tạm. Trước tiên ta dạy các ngươi, rồi chọn một kẻ kế thừa chân chính và hoàn thiện Kỳ Diệu Huyền Thành này.]
Kỳ Diệu Huyền Thành…Rốt cuộc nơi này là gì?Chẳng lẽ liên quan đến “nàng” kia?
Ta có cả núi câu hỏi, nhưng nỗi sợ hắn phát điên mà đem ta ra cải tạo khiến ta nín lặng.
[Chẳng lẽ không cảm tạ khi được ta thu nhận sao?]
Đôi mắt Quái Quân lóe sáng.
Ta nuốt khan, khẽ ấn vai Kim Yeon, thì thầm:
“Đi theo ta, Đội Trưởng Kim.”
“V-vâng? Vâng.”
Kim Yeon bối rối làm theo, cùng ta hành lễ bái sư.
[Tốt, rất tốt… Một đệ tử có thần thức đỉnh cao Tứ Trục ngay khi còn phàm nhân. Một đệ tử chưa từng học công pháp mà đã đạt thần thức cảnh giới Kết Đan, tự mình phi thăng… Ta nhất định bồi dưỡng hai ngươi, thực hiện đại mộng của ta…!]
Quái Quân vuốt chòm râu, giọng đầy cuồng nhiệt.
[À, suýt quên. Xin lỗi.]
Hắn quay sang nàng bên cạnh.
[Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu cho tử tế, cũng suýt quên tên các ngươi. Cảm ơn ngươi, quả thật ta không thể thiếu ngươi.]
“…”
“…?”
Ta nắm chặt nắm tay, nhìn hắn vừa cười vừa khóc, ôm chặt thân rối của nàng.
Kim Yeon vẫn hoang mang, đầy sợ hãi.
[Hừm, ta là Quái Quân Jo Yeon (早緣). Chắc các ngươi biết tên ta, khỏi cần dài dòng. Tên các ngươi?]
“Ta là Seo Eun-hyun.”
“Kim Yeon… là tên của tôi.”
[Được, ta nhớ rồi. Kim Yeon, ngươi đã được kiểm tra thiên phú trước Thăng Thiên Môn, lại phục dụng Hồng Linh Nhân Sâm, chẳng còn gì phải biết thêm. Ngươi vào trong trước đi.]
Snap!
Hắn búng tay, một con rối ong bay đến, mang Kim Yeon đi.Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị rối ôm, nhảy qua không gian, biến mất.
Giờ chỉ còn ta và Quái Quân.
[Còn ngươi, ta vẫn chưa xác định được thiên phú. Từ nãy đã thấy tò mò. Luồng thần thức bao quanh thân thể ngươi rốt cuộc là gì? Không giống pháp môn yêu thú, rốt cuộc là thứ gì?]
Ta trầm ngâm giây lát.
Bo-oongTa khẽ vung tay, Vô Hình Kiếm xoay quanh.
[Ha! Xuyên tầng giới ư? Cái gì vậy?]
“…Đây là một phương pháp đặc biệt dùng ý thức của ta. Nhờ nó ta mới có thể phi thăng. Ý chí và cảm xúc là cốt lõi khống chế sức mạnh này. Nếu tùy tiện cải tạo ta, có thể ta sẽ mất khả năng này.”
[Ồ, quả nhiên. Lực ấy liên hệ trực tiếp với tâm nguyên… Khoan, nghĩa là… ngươi…]
Whoosh!
Quái Quân bất chợt lướt đến ngay trước mặt,đôi mắt chạm thẳng ánh nhìn ta.
[Vậy là ngươi cũng thấy tâm nguyên chứ? Nếu đã nắm được tâm nguyên, sao lại không thấy?]
“…”
Tâm nguyên của ta và hắn chạm nhau, không khí căng như dây đàn.
‘Nên trả lời thế nào?’
Nếu lỡ tiết lộ, hắn có thể mổ xẻ ta, giữ lại duy nhất tâm nguyên…
“…Ta… không thấy.”
[Hừm, vậy sao…]
Quái Quân khẽ lùi, thoáng thất vọng.
Ta vừa định thở phào—
[Vậy thì… nằm lên bàn giải phẫu kia. Trước tiên, ta muốn cải tạo một cánh tay của ngươi, thử xem ngươi còn phóng được thứ trong suốt kia với cánh tay rối hay không. Được chứ?]
“Th-thực ra, ta có thể thấy tâm nguyên! Xin tha thứ vì lỡ lời!”
[Ồ? Thật thú vị. Ta đã đoán vậy rồi. Tốt, nằm xuống đi.]
Whirring!
Bên cạnh bàn phẫu rối bằng gỗ, một bàn giải phẫu khác trồi lên, trên đầu là vô số cánh tay máy cùng cơ cấu rối kỳ dị từ từ hạ xuống.


0 Bình luận