Tôi Chỉ Muốn Làm VTuber
Bánh Mì Kẹp Planaria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Danh sách chương

017. Bể cá và đại dương (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,478 từ - Cập nhật:

Ju Seo-yeon 7 tuổi... còn đúng một tuần nữa.

Đoàn phim lại đang tất bật chuẩn bị để quay một cảnh mới.

'Chắc là không thể trì hoãn thêm được nữa.'

Các nhân viên nghĩ vậy, rồi liếc nhìn Seo-yeon.

Nhìn Seo-yeon đang đứng ngây ra thì có vẻ không có gì, nhưng vì chuyện đã xảy ra trong buổi quay phim hai tuần trước, nên mọi người đều có vẻ lo lắng.

Bởi vì người đưa ra lời nhận xét đó không ai khác chính là diễn viên gạo cội Jung Eun-sun.

'Có vẻ như họ chưa nói ra.'

Seo-yeon cảm thấy hơi lạ khi thấy các nhân viên cứ liếc nhìn mình.

Bầu không khí được quan tâm và lo lắng thì cũng thoải mái, nhưng cô bé lại thấy hơi băn khoăn.

Cuộc nói chuyện hôm đó giữa Su-a, đạo diễn Gong Jung-tae và diễn viên Jung Eun-sun đã được giữ bí mật.

Chính vì vậy, diễn viên Jung Eun-sun đã trở thành người chỉ trích một diễn viên nhí sáu tuổi mà không có lý do.

Không, họ cũng có lý do mà họ tự đoán ra.

Là vì Seo-yeon chứ không phải Jo Seo-hee đã được chọn vào vai công chúa Yeonhwa.

Chính vì vậy, các nhân viên và diễn viên khác không thể không lo lắng cho những cảnh quay sắp tới của Seo-yeon và Jung Eun-sun.

Đặc biệt, người lo lắng nhất chính là đạo diễn hình ảnh Gong Jung-tae.

'Những cảnh quay còn lại hầu hết đều là những cảnh có Seo-yeon.'

Thậm chí số lần quay cũng không hề ít.

Bởi vì vai diễn mà Seo-yeon đảm nhận, công chúa Yeonhwa, chính là vai chính của bộ phim.

Thời gian xuất hiện của công chúa Yeonhwa lúc nhỏ chỉ có 3 tập.

Nếu chỉ nhìn vào số tập thì có thể nghĩ là ít, nhưng nếu tính theo số lần quay thì tuyệt đối không hề ít.

Thông thường, khi quay một bộ phim 16 tập, số lần quay sẽ là khoảng 100 lần.

Tức là, để quay được 3 tập, số lần quay cho mỗi tập sẽ là hơn 6 lần một chút.

'Đó là trong trường hợp không có sai sót gì.'

Số lần quay mà Seo-yeon phải thực hiện dự kiến là khoảng 20 lần.

Thế mà hiện tại số lần quay mà Seo-yeon đã thực hiện mới chỉ có một lần.

Cô bé còn phải trải qua tới mười chín lần quay nữa.

Dù có quay xen kẽ những cảnh khác, nhưng chắc chắn sẽ rất vất vả.

"Mẹ của Seo-yeon, liệu có ổn không ạ?"

"..."

Su-a nhìn Seo-yeon đang hăng hái khởi động ở phía xa.

Nhìn cái dáng vẻ thản nhiên không hề để tâm đến nỗi lòng của mình kìa.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì trông thật sự không có gì cả.

...Không, hay là thật sự không có gì?

Đến mức mà người lo lắng lại trông có vẻ kỳ quặc.

"C-chắc là ổn... ạ?"

"...Ừm."

"Phù, thành thật mà nói, tôi cũng không rõ nữa."

Su-a nghĩ, dù là con gái mình, nhưng thật lòng mà nói đây là một đứa trẻ đặc biệt.

Từ khi còn nhỏ, con bé đã hiếm khi khóc, và cũng chưa bao giờ tự mình nói muốn làm gì cả.

Ngay cả việc bắt đầu diễn xuất cũng là do Su-a đề nghị.

Thế nhưng, trường hợp lần này có chút khác biệt.

"Lần này, Seo-yeon đã tự mình nói muốn làm."

Dù cô con gái tự tin nói ra những lời đó trông rất đáng yêu, nhưng với tấm lòng của một người mẹ, bà không thể không lo lắng.

Ngược lại, bà chỉ biết cảm ơn đạo diễn Gong Jung-tae vì đã quan tâm đến Seo-yeon như vậy.

"Vì vậy, anh không cần phải lo lắng quá đâu ạ. Chỉ cần anh quan tâm đến mức này thôi là tôi đã biết ơn lắm rồi."

Thông thường, một đạo diễn hình ảnh hiếm khi quan tâm đến một diễn viên nhí đến mức này.

Bởi vì việc chăm sóc diễn viên, xét cho cùng, là trách nhiệm của cá nhân.

"Thì, một diễn viên tài năng cũng có lợi cho đạo diễn mà."

Dù hiện tại có những điểm còn lung lay, nhưng Gong Jung-tae tin rằng tài năng của Seo-yeon là thật.

Một tài năng thật sự đã được diễn viên Jung Eun-sun công nhận.

Trong lồng ngực nhỏ bé đó chứa đựng cả một đại dương cảm xúc rộng lớn đến mức không thể tự mình gánh vác.

Gong Jung-tae tuyệt đối không phải là một đạo diễn mới vào nghề.

Ông đã có vài tác phẩm ăn khách, và trong quá trình đó đã gặp gỡ rất nhiều diễn viên.

Trong số đó có những diễn viên như những vì sao băng.

Giống như, Seo-yeon của bây giờ.

'Không phải ngẫu nhiên mà đạo diễn Jo Bang-hoon lại để mắt đến đứa trẻ này.'

Đang nghĩ vậy, Gong Jung-tae thấy việc chuẩn bị phim trường đã gần xong liền gật đầu.

"Được rồi, cảnh quay hôm nay là cảnh mà Yoon Seo-il và Lee Hye-wol lúc nhỏ chính thức gặp nhau."

Cứ như vậy, Gong Jung-tae bắt đầu chỉ đạo diễn xuất cho các diễn viên nhí, những người sẽ gánh vác tương lai của Hàn Quốc, về cảnh quay lần này.

Ông giải thích chi tiết về cách diễn xuất, cách thể hiện phân cảnh.

Và rồi.

Buổi quay phim chính thức bắt đầu.

Trong vai Yoon Seo-il lúc nhỏ.

Park Jung-woo thầm thấy cô bé trước mặt thật kỳ lạ.

'Không hề căng thẳng.'

Park Jung-woo là con trai duy nhất của diễn viên thực lực Park Seon-woong.

Mười tuổi.

Nhưng kinh nghiệm diễn xuất đã được 5 năm, là một diễn viên nhí có thể coi là kỳ cựu.

Công chúa của phim truyền hình hàng ngày, Jo Seo-hee, trước mặt Park Jung-woo cũng chỉ là một diễn viên nhí bình thường.

Ít nhất ở cùng độ tuổi, không có diễn viên nhí nào có sự nghiệp hơn Park Jung-woo.

Trong mắt Park Jung-woo, Seo-yeon ngay từ đầu đã là một đứa trẻ kỳ lạ.

Ở buổi thử vai cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

"Được rồi, chuẩn bị quay nhé. ...Diễn!!"

Cùng với tiếng hô của Gong Jung-tae, buổi quay bắt đầu.

Diễn xuất của Yoon Seo-il và Lee Hye-wol lúc nhỏ.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, màn trình diễn của các diễn viên nhí bắt đầu.

Cuộc gặp gỡ giữa Yoon Seo-il, con trai của Đại tư thành Sungkyunkwan*, và Lee Hye-wol, người đã lẻn ra khỏi cung.

「Điện hạ, không phải người là công chúa Yeonhwa sao ạ?」

「Ng-người, người nhầm rồi!」

Trước lời nói nghiêm túc của Yoon Seo-il lúc nhỏ dù tuổi còn trẻ, Lee Hye-wol lúc nhỏ đã bỏ chạy như đang trốn thoát.

Thậm chí việc cắn vào lưỡi giữa chừng khi nói cũng vô cùng tự nhiên.

Gong Jung-tae xem lại kịch bản.

Rõ ràng có ghi "vì quá bất ngờ nên phát âm lộn xộn".

Không khác với kịch bản, nhưng lại có cảm giác được diễn giải một cách tự nhiên hơn.

'Cũng đã cảm nhận được điều đó trong màn trình diễn lần trước.'

Cảm giác như cô bé tự mình đọc kịch bản và nắm bắt được cảm xúc.

Cách diễn giải này, ông nghĩ, là một tài năng khác của Seo-yeon ngoài diễn xuất nội tâm.

'Hơn nữa.'

Gong Jung-tae im lặng theo dõi màn trình diễn.

Diễn xuất của cả hai thực sự không có gì để chê.

Không chỉ lời thoại, mà cả những cử chỉ nhẹ nhàng hay động tác cũng chính là Yoon Seo-il và công chúa Yeonhwa.

Đến mức các nhân viên cũng phải say mê theo dõi.

Các diễn viên thì mỉm cười và thầm thán phục.

Có vẻ họ đã ngạc nhiên trước diễn xuất của những mầm non đang lớn.

'Biên độ cảm xúc có vẻ đã giảm đi một chút so với trước đây?'

Cảm giác "công chúa Yeonhwa" đã bớt đi so với màn trình diễn trong buổi thử vai và khi diễn cùng Jung Eun-sun.

Nếu diễn tả diễn xuất nội tâm sâu sắc là việc đắm mình sâu xuống nước.

Thì lần này giống như đang dùng chân đá vào mặt nước.

'Điều buồn cười là, nhờ vậy mà lại hợp hơn.'

Không biết là có ý đồ hay không.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, đây là một cách diễn giải vô cùng đúng đắn.

Vốn dĩ, công chúa Yeonhwa Lee Hye-wol, từ lúc lẻn ra khỏi cung đã trở thành "công chúa Yeonhwa đang đóng vai thường dân".

Vì vậy, hành động hay giọng điệu có phần gượng gạo hoặc cảm xúc rối loạn là điều bình thường.

Giống hệt như Seo-yeon của bây giờ.

"Cắt! Cả hai làm tốt lắm! Hoàn hảo."

Khi Gong Jung-tae giơ tay hô lên, hai diễn viên nhí mới thở phào nhẹ nhõm.

Đặc biệt là Park Jung-woo, trong vai Yoon Seo-il lúc nhỏ, đã nhìn Seo-yeon với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

'Tự nhiên hơn trước một chút rồi.'

Hẳn là vẫn còn những thiếu sót trong hành động, nhưng bây giờ đã bớt đi.

Park Jung-woo cũng đã lướt qua kịch bản của Lee Hye-wol lúc nhỏ.

Thành thật mà nói, cậu nghĩ nó có chút khó, nhưng cô bé đã phối hợp với cậu một cách hoàn hảo.

"Cậu, giỏi thật đấy."

"Dạ?"

Seo-yeon, người đang lau mồ hôi trên trán, lại có chút ngượng ngùng trước lời khen của Park Jung-woo.

'Bị một đứa trẻ mười tuổi khen ngợi.'

Không, thì, diễn xuất là thứ mình bê nguyên từ kiếp trước ra nên giỏi là phải rồi.

Nhưng thành thật mà nói, lần này có hơi lung lay một chút, nhưng không ngờ lại được diễn giải một cách tự nhiên.

'Hóa ra việc mô phỏng một cách hời hợt lại khó hơn là mô phỏng một cách mạnh mẽ.'

Đây là lần đầu tiên cô bé nhận ra điều này.

Diễn xuất nội tâm của Seo-yeon là việc mô phỏng lại cảm xúc thật, nên luôn đặt mục tiêu "hoàn hảo".

Vì vậy, việc hạ thấp mức độ đó, lửng lơ ở ngưỡng thung lũng kỳ lạ, lại khó hơn cô bé nghĩ.

Cô bé tự kiểm điểm bản thân vì đã nghĩ rằng nó sẽ đơn giản.

'Đúng là diễn viên thực lực trẻ tuổi của tương lai có khác.'

Không phải là các diễn viên nhí đã diễn cùng Park Jung-woo từ trước đến nay bị lấn át.

Dĩ nhiên, Seo-yeon không có ý định bị lép vế.

Không, không được phép bị lép vế. Cậu bé đó mới thật sự có mười tuổi thôi mà.

Trong lúc Park Jung-woo nhìn Seo-yeon, người đang bừng bừng ý chí, với ánh mắt khó hiểu.

"Ở tuổi đó chúng ta đã làm gì nhỉ."

"Thì chúng ta cũng là diễn viên phụ mà, làm một ly đi."

Trong mắt các diễn viên khác, cả hai chỉ là những diễn viên nhí quái vật.

Đặc biệt là Seo-yeon, kinh nghiệm diễn xuất còn chưa được một năm.

Lại còn là lần quay phim truyền hình đầu tiên.

Thực tế, đó là một tài năng ở mức độ khó tin.

Kể cả khi có ký ức từ kiếp trước.

Bản thân Seo-yeon lại không nhận thức rõ về điều đó.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục quay cảnh tiếp theo nhé!"

Sau một hồi nghỉ ngơi, tiếng hô của đạo diễn Gong Jung-tae vang lên.

Giọng ông có phần nhẹ nhàng hơn lúc nãy.

Dĩ nhiên, các nhân viên cũng có thể đoán được lý do.

'Hôm nay chắc xong sớm đây.'

Ai cũng vậy, được về sớm thì tốt mà.

"Con gái, hôm nay quay phim thế nào?"

Ju Young-bin vừa tan làm về liền gõ cửa phòng con gái và bước vào.

Mở cửa vào, không hiểu sao ông lại thấy con bé đang ngồi với vẻ mặt rất nghiêm túc trước những món đồ chơi robot và búp bê Teenieping mà ông đã mua cho trước đây.

"...Con đang làm gì vậy?"

"Con đang suy nghĩ ạ."

"Về cái gì?"

"Teenieping và Tobot*. Ai mạnh hơn."

Câu hỏi này cũng khiến Ju Young-bin phải suy nghĩ một lúc.

Giữa phim hoạt hình cho bé trai và phim hoạt hình cho bé gái, rốt cuộc ai sẽ mạnh hơn.

Một chủ đề nghiêm túc mà ông chưa bao giờ nghĩ đến.

'Khụ, thỉnh thoảng nhìn con bé đúng là đặc biệt thật.'

Đồ chơi cho bé gái thì có vẻ không quan tâm chút nào, nhưng nếu đưa cho thì lại chơi rất vui vẻ.

Thế mà mỗi lần đi siêu thị lại tự nhiên ném những món đồ chơi robot vào xe đẩy.

Thậm chí, những món đồ chơi robot còn được trang trí cẩn thận, đúng là tay nghề của một chuyên gia.

"Ừm, thì không có chuyện gì là tốt rồi."

Dù sao thì, Young-bin cũng yên tâm khi thấy con gái mình có vẻ ổn.

Bởi vì gần đây vợ ông, Su-a, đã lo lắng rất nhiều.

"Vậy thì đừng chơi khuya quá nhé."

"Vâng ạ."

Nói vậy rồi Young-bin đóng cửa ra ngoài, Seo-yeon liếc nhìn một cái rồi ngả người ra sau.

'Ừm, không biết nữa.'

Dĩ nhiên, không phải là không biết ai mạnh hơn giữa Teenieping và Tobot.

'Diễn xuất nội tâm thật sự.'

Làm được, hay không làm được.

Nếu hỏi vậy thì có lẽ là có thể làm được.

Chỉ là, phải làm đến mức nào, và liệu mình có thể kiểm soát được điều đó không lại là một vấn đề khác.

Điểm này thì diễn viên Jung Eun-sun đã nói đúng.

Vốn dĩ tôi đã tự tin vào việc mô phỏng cảm xúc, nhưng việc tiến xa hơn nữa lại là một lĩnh vực chưa được khám phá.

Vốn dĩ, việc đối mặt với cảm xúc của chính mình là một điều xa lạ đối với tôi.

Nói không chừng còn có thể làm tổn thương đến tâm hồn trẻ thơ yếu đuối của mình.

Cơ thể TS thì bất bại, nhưng hormone hay tinh thần thì có thể lại khác.

Cẩn thận thì không có gì là xấu cả.

"Hừm."

Seo-yeon cầm lấy kịch bản để bên cạnh.

Ở đó, có những số cảnh được Seo-yeon đánh dấu bằng màu đỏ.

'Có hai chỗ cần đến diễn xuất nội tâm thật sự.'

Cảnh số S#24 và S#32.

Chỉ những chỗ này, cô bé muốn diễn bằng cả trái tim.

Bởi vì những cảnh này không phải là gì khác.

Mà chính là phần cao trào của nhân vật Lee Hye-wol lúc nhỏ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận