Tôi Chỉ Muốn Làm VTuber
Bánh Mì Kẹp Planaria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Danh sách chương

016. Bể cá và đại dương (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,498 từ - Cập nhật:

"Thật sự không có vấn đề gì bất thường đúng không ạ?"

"Vâng thưa chị. Bé Seo-yeon hoàn toàn ổn ạ. Thậm chí tâm lý của bé còn rất vững vàng."

"T-tốt quá rồi."

Vài ngày sau buổi quay đầu tiên.

Mẹ lập tức đưa tôi đến bệnh viện tâm thần.

Lý do bề ngoài là để quản lý căng thẳng, nhưng tôi đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân thật sự.

'Chắc là vì những lời nói lần trước.'

Lời nói của diễn viên Kim Mi-yeon, người đã cùng quay quảng cáo CF trước đây.

Và cả những lời nói của diễn viên Jung Eun-sun lần này có lẽ cũng đã khiến mẹ bận lòng.

Tôi có thể đoán được đại khái nội dung cuộc nói chuyện giữa đạo diễn Gong Jung-tae, mẹ và diễn viên Jung Eun-sun qua những chuyện đã xảy ra.

'Chắc là vì diễn xuất nội tâm.'

Tôi vừa nắm tay mẹ bước đi vừa nhìn gương mặt mình phản chiếu qua cửa sổ.

Một gương mặt của một cô bé dễ thương.

Sáu năm.

Không, đây là dáng vẻ của "tôi" sắp bước sang tuổi thứ bảy.

'Diễn viên Jung Eun-sun không thích diễn xuất của mình.'

Tôi không nghĩ đó là vì bà ấy ghét tôi.

Bà ấy là người có quan niệm mà người ta hay nói là "trẻ con thì nên ra dáng trẻ con".

'Diễn xuất nội tâm khi còn nhỏ nên hạn chế hết mức có thể, chỉ nên bắt đầu khi tâm lý đã trưởng thành.'

Đó có lẽ là ý định của diễn viên Jung Eun-sun.

Lời nói đó không sai.

Bởi vì khi còn là diễn viên nhí, không cần thiết phải diễn những cảm xúc sâu sắc.

Chỉ cần nắm bắt được dòng chảy cảm xúc bề mặt đã là quá đủ, thậm chí còn là dư thừa.

Tôi không ngốc.

Tôi dĩ nhiên biết người khác nhìn nhận diễn xuất của mình như thế nào.

Đặc biệt là Jung Eun-sun, có lẽ bà ấy đã nghĩ rằng diễn xuất của tôi rất mong manh.

Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ đây là diễn xuất.

Bởi vì đây chỉ là một hành động gần như là thường ngày đối với tôi ở kiếp trước.

Nói cách khác, phải.

Chuyện này có liên quan đến kiếp trước của tôi.

Hội chứng Alexithymia*.

Đây là một chứng bệnh khiến người ta không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác một cách đúng đắn, hoặc không thể tự mình thể hiện cảm xúc.

Nó hơi khác một chút so với những căn bệnh thường được gọi là sociopath hay psychopath.

Ở kiếp trước, việc tôi không hòa thuận với bố mẹ.

Và, việc thất nghiệp trong một thời gian dài, cuối cùng cũng là vì lý do này.

Vì vậy, từ nhỏ tôi đã bị ép buộc phải trở nên bình thường.

Không được phép đặc biệt.

Phải học cách cười khi vui, khóc khi buồn, giống như một người bình thường.

Tôi đã phải học từng cảm xúc một.

Sao chép cảm xúc.

Để làm được điều đó, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều phương tiện truyền thông.

Phim điện ảnh, phim truyền hình, sách, tiểu thuyết mạng, game.

Những thứ thể hiện rõ cảm xúc của con người.

Để có thể hòa nhập vào đám đông một cách tự nhiên.

Trong một thời gian khá dài, tôi đã chỉ sống vì mục đích đó.

Dù vậy, tôi nghĩ mình đã may mắn.

Bởi vì những người mắc chứng bệnh giống tôi thường không thể làm được cả điều này.

Bác sĩ thậm chí còn nói đây là trường hợp đầu tiên ông gặp.

"Mẹ ơi, con có việc làm rồi."

Khi tôi có thể mỉm cười nói ra những lời đó.

Tôi đã có thể thể hiện những cảm xúc giống hệt người khác.

"Thấy chưa, làm được mà."

Mẹ mỉm cười và ôm lấy tôi.

Nhưng ngay cả lúc đó, tôi vẫn không hiểu được cảm xúc ấy.

Tôi nghĩ rằng việc sao chép cảm xúc của mình khác với diễn xuất.

Việc chỉ đơn thuần bắt chước cảm xúc có thể gây ra sự gượng gạo.

Nó có thể rơi vào cái gọi là "thung lũng kỳ lạ"* và càng khiến người khác xa lánh.

Thế nhưng, tôi đã khẽ vượt qua ranh giới đó.

Một cảm xúc giả tạo gần gũi vô hạn với cảm xúc thật.

Tôi đã sống trong một thế giới như vậy.

Không đen, cũng không trắng, mà là màu xám.

Một thế giới xám xịt.

Trong thế giới xám xịt đó, điều tôi tình cờ bắt gặp là buổi phát sóng của một VTuber.

Ban đầu, tôi không hiểu tại sao người ta lại xem những thứ này.

Những người yêu thích một hình vẽ, chứ không phải con người.

Thế nhưng, mỗi khi VTuber đó làm gì, mọi người lại cùng nhau vui mừng.

Họ khen ngợi, và trông rất hạnh phúc.

Có lẽ là từ lúc đó.

Vì bận đi làm nên không thể theo dõi thường xuyên, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh, tôi đều xem.

Một chiếc mặt nạ ảo được tạo ra bằng 3D hoặc hình vẽ, không để lộ cảm xúc của con người.

Với thứ đó, có lẽ mình cũng có thể trông giống như một người bình thường.

Tôi đã nghĩ như vậy.

"Ju Seo-yeon."

Tôi ngẩng đầu lên, thấy gương mặt cau có của một cô bé.

"Cậu làm gì một mình ở đây thế? Không mau đi theo à?"

Lee Ji-yeon khoanh tay nói với thái độ rất ư là ra vẻ.

Thỉnh thoảng nhìn con bé này tôi lại tự hỏi không biết có đúng là sáu tuổi không nữa.

"Đi đây."

"Hừm."

Lee Ji-yeon quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Rồi, con bé nhìn chằm chằm vào cái bể nước khổng lồ phía sau tôi.

"Đang đợi cá voi trắng à?"

Nghe vậy, tôi liếc nhìn ra sau.

Hôm nay, tôi đang đi dã ngoại cùng trường mẫu giáo ở thủy cung.

Cảnh tượng vô số loài cá bơi lội trong một cái bể nước khổng lồ quả thực là một cảnh tượng ngoạn mục.

"Thế cậu làm gì ở đây."

"Tôi."

Lee Ji-yeon ngập ngừng một lúc rồi nói.

"Tôi đến để tìm trẻ lạc. Cậu đấy, phải, chính là cậu đấy."

'Bị lạc đường rồi à.'

Có vẻ như sắp có thông báo tìm trẻ lạc được phát ra từ loa của thủy cung.

Dĩ nhiên, trong đó có cả tôi.

"Gì chứ, đừng có cười! Thật mà!"

Tôi bật cười trước lời nói của Lee Ji-yeon rồi quay đầu về phía bể nước.

Cười.

Một hành động bình thường, nhưng đối với tôi lại vô cùng lạ lẫm.

Thật ra, sau khi sinh ra một thời gian khá dài, tôi không hề biết mình đã thay đổi những gì.

À, mình đã trở thành con gái.

Một đứa trẻ dễ thương nhỉ, tôi đã nghĩ như vậy và nhìn nhận bản thân từ một góc độ có phần xa cách.

Tôi không nghĩ sâu xa.

Bởi vì tôi không biết cách làm điều đó.

Điều đó đến bây giờ cũng gần như không thay đổi.

Bởi vì, vốn dĩ tôi chưa bao giờ cố gắng thích nghi.

Dĩ nhiên, tôi đã luôn nghĩ rằng cơ thể này cũng giống như ở kiếp trước và sống như vậy.

Tôi vẫn luôn có cảm giác có gì đó khác lạ, nhưng có lẽ tôi đã vô thức chối bỏ nó.

...Thật là ngốc nghếch.

Thời điểm tôi tự nhận ra điều đó là khi bắt đầu diễn xuất.

Dĩ nhiên, cơ thể này cảm nhận được cảm xúc một cách bình thường.

Không có bệnh tật gì, một cơ thể rất khỏe mạnh.

Đúng là một cơ thể TS bất bại.

Vì vậy, có thể nói rằng.

Tôi cảm thấy xa lạ với thứ gọi là "cảm xúc" này.

Nếu ý thức được thì sẽ không thể thể hiện ra được.

Tôi không muốn thể hiện một dáng vẻ giả tạo như ở kiếp trước.

Từ đó, mâu thuẫn nảy sinh.

Có lẽ, cả diễn viên Kim Mi-yeon.

Và cả diễn viên Jung Eun-sun.

Đều đã nhận ra sự mâu thuẫn trong cảm xúc của tôi.

Cả hai đều là những diễn viên quen thuộc với việc diễn xuất nội tâm.

Đặc biệt, diễn xuất nhập tâm của diễn viên Jung Eun-sun được cho là nằm trong top 3 của Hàn Quốc.

Chính vì vậy, họ đã nhận ra rằng tâm lý của tôi hiện tại đang ở trong một trạng thái rất không ổn định.

Cảm xúc thật xa lạ.

Đối mặt với nó thật đáng sợ.

Diễn xuất của tôi gần giống như việc tái hiện lại cuộc sống thường ngày ở kiếp trước.

Đó là kinh nghiệm được tích lũy trong hàng chục năm, nên việc nó trông giống như một màn trình diễn mà một đứa trẻ ở tuổi tôi tuyệt đối không thể làm được là điều hiển nhiên.

Nếu coi 100 điểm là một cảm xúc, thì tôi có thể sao chép được khoảng 95-98 điểm.

Vì vậy, nếu ai đó nhìn vào sẽ thấy đó là một màn diễn xuất nội tâm gần như hoàn hảo.

Nhưng cũng chỉ là gần thôi, chứ không phải là 100 điểm.

Và, tôi là một diễn viên nhí.

Yêu cầu cũng thấp hơn.

Nếu làm được ở mức độ vượt xa yêu cầu đó, việc người ta ngạc nhiên là điều tất nhiên.

Thế nhưng.

'Diễn xuất của các diễn viên trưởng thành, quả nhiên là khác biệt.'

Mọi người đều khen rằng tôi làm tốt hơn.

Nhưng, theo tôi thấy thì không phải vậy.

Đặc biệt là không thể nào so sánh được với diễn viên Kim Mi-yeon hay Jung Eun-sun mà tôi đã gặp trước đây.

Không phải 100, mà là 120.

Hoặc thậm chí còn cao hơn.

Những người có thể diễn xuất vượt xa yêu cầu thường được gọi là diễn viên thực lực.

Nếu cứ trưởng thành như thế này, dù tôi có thể trở thành một diễn viên gần đạt 100 điểm, nhưng sẽ khó mà vượt qua được mức đó.

Bởi vì càng lớn tuổi thì yêu cầu về diễn xuất cũng sẽ càng cao.

Diễn xuất không thay đổi của tôi, cuối cùng cũng sẽ bị chững lại.

"...Đúng là một bể cá."

"Cái gì? Đương nhiên đây là thủy cung rồi còn gì."

"Không, ý tôi là diễn xuất của mình ấy."

Tôi nhìn xung quanh.

Khung cảnh tuyệt đẹp của thủy cung hiện ra trước mắt.

Một thế giới mô phỏng lại đại dương.

Chỉ với sự mô phỏng này cũng đã có thể khiến con người ta thán phục, lay động cảm xúc.

Nhưng so với đại dương thật sự thì vẫn còn thiếu sót.

Đại khái là có ý như vậy.

"Cậu nói cái gì thế."

Lee Ji-yeon nói với thái độ rất ư là khó chịu.

Dĩ nhiên tôi cũng không mong đợi nhiều từ một đứa trẻ sáu tuổi.

Tôi hừ một tiếng, khoanh tay và cười.

"Trẻ con sướng thật đấy, chẳng phải lo nghĩ gì."

"Phản dame."

"..."

Trong một khoảnh khắc, tôi không tìm được lời nào để phản bác lại câu "phản dame" của Lee Ji-yeon.

Bởi vì nếu trả lời thì có cảm giác như mình sẽ thua cuộc.

'À, thôi kệ đi.'

Tôi quay đầu nhìn ra sau.

Không biết từ lúc nào, con cá voi trắng đang ẩn mình đã xuất hiện.

Đó là ngôi sao nổi tiếng của thủy cung này, được gọi là Beluga.

Tôi vươn tay về phía con cá voi trắng đang tiến lại gần, mõm của nó chạm vào thành kính.

'Phải thích nghi thôi.'

Lần này sau khi đi bệnh viện về, nhìn thấy mẹ lo lắng, tôi đã thay đổi suy nghĩ.

Ở kiếp trước tôi đã thất bại, nhưng lần này tôi không định lặp lại điều đó.

Và, kinh nghiệm của kiếp trước đã còn lại trong linh hồn tôi.

Đây chắc chắn là một sức mạnh quý giá của riêng mình mà không diễn viên nào có được.

'Và, cũng là vì một vai diễn (RP) đúng đắn!'

Chẳng phải VTuber mà tôi hay xem cũng đã nói sao.

Làm gì cũng phải thật lòng!

Từ trước đến nay mục tiêu của tôi là làm VTuber.

Việc tạo ra một "tôi" ảo, điều mà tôi ở quá khứ hằng ao ước.

Đến bây giờ, điều đó vẫn còn như một vết sẹo, không thay đổi nhiều.

Thế nhưng.

Không nhất thiết phải thật lòng với chỉ một thứ duy nhất, đúng không?

"Lee Ji-yeon."

"Hửm?"

Đứng quay lưng lại với ánh sáng xanh phát ra từ bể nước.

Tôi nói với Lee Ji-yeon đang ngẩn ngơ nhìn con cá voi trắng.

"Tôi."

Nở một nụ cười tự tin.

"Sẽ trở thành diễn viên."

Hơn nữa, còn là một đại diễn viên được vạn người yêu mến.

Gong Jung-tae đau đầu.

Đúng là sau khi nghe lời nói của diễn viên Jung Eun-sun, ông đã phải suy nghĩ về việc sẽ chỉ đạo Seo-yeon như thế nào.

'Nhưng mà, cũng có thể chỉ là lo xa thôi, đúng không?'

Trên đời này không có nhiều diễn viên nhí hoàn hảo như Jung Eun-sun mong đợi.

Có mấy ai có thể phân biệt được giữa diễn xuất nội tâm và diễn xuất bề mặt đơn thuần.

Hơn nữa, Seo-yeon từ trước đến nay chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi sau khi diễn.

Vì vậy, chắc là ổn...

"...Nếu nói vậy thì đúng là đồ tồi mà."

"Dạ?"

"...!!"

Gong Jung-tae giật mình, quay người lại.

Ở đó, Seo-yeon, không biết đã thay đồ từ lúc nào, đang đứng một cách ngoan ngoãn.

"Khụ, khụ. Ừ, Seo-yeon, không có chuyện gì chứ?"

"Vâng ạ. Cháu chào đạo diễn ạ."

Seo-yeon, như mọi khi, cúi gập người chào một cách dễ thương khi đến phim trường.

Lời chào của cô bé luôn khiến các nhân viên mỉm cười hài lòng.

'Đúng là không nên ép buộc con bé. Cứ thoải mái thôi, thoải mái.'

Ông vừa nghĩ vậy vừa gật gù.

Đang cố gắng xoa dịu tâm trạng phức tạp của mình thì.

"Chú không cần phải lo lắng về diễn xuất của cháu đâu ạ."

"...!"

Seo-yeon đột nhiên nói ra những lời đó.

'Nghe thấy rồi à!'

Ông định nói gì đó trong lúc bối rối, nhưng Seo-yeon đã cúi đầu chào một lần nữa rồi biến mất.

Bước chân của cô bé có phần nhẹ nhàng hơn mọi khi.

"...Hửm?"

Gong Jung-tae nhìn theo bóng lưng của Seo-yeon rồi nghiêng đầu.

Không hiểu tại sao.

Nhưng ông có cảm giác rằng có điều gì đó ở Seo-yeon đã thay đổi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận