Danh sách chương
001. Tôi chỉ muốn làm vtuber thôi mà (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,697 từ - Cập nhật:
Đó là một ngày hè, khi tiếng ve sầu đang kêu inh ỏi.
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong vòng tay của một người phụ nữ xa lạ.
"Con gái Seo-yeon của mẹ, xinh thật đấy chứ."
"Thường thì trẻ sơ sinh ít khi xinh xắn được thế này, nhưng con gái chị đúng là nét nào ra nét nấy."
Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa người phụ nữ đó và một người khác.
Người phụ nữ đang bế tôi thì tôi không rõ là ai, nhưng người còn lại thì chắc chắn là một y tá.
‘Rốt cuộc là chuyện gì thế này...’
Đầu óc tôi quay cuồng.
Sao lại có chuyện này được chứ?
‘Rõ ràng là mình đã gục ngã...’
Tôi không thể nhớ chính xác được.
Chỉ biết là tôi vừa mới thoát kiếp thất nghiệp, đang làm việc tại công ty thì đột nhiên cảm thấy đau nhói ở ngực.
Tôi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, rồi được đưa lên cáng, đó là ký ức cuối cùng của tôi.
Và rồi, khi tỉnh lại thì đã ra nông nỗi này.
‘Hừm.’
Tôi mút ngón tay cái một cái rồi đi đến kết luận.
Ngón tay cũng bé tí hệt như cái miệng nhỏ xíu của tôi vậy.
‘Mình đã chuyển sinh...’
Nghĩ đến đó, tôi quyết định đi ngủ trước đã.
Cơn buồn ngủ ập đến, và cơ thể này còn quá yếu ớt để có thể chống cự.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Nhìn vào gương, tôi thấy một bé gái chừng năm, sáu tuổi đang khoanh tay lại và nhìn chằm chằm vào chính mình.
‘Dễ thương thật.’
Tôi giơ tay lên, khẽ chạm vào bím tóc dài được buộc hai bên.
Trông cũng đáng yêu ra phết, tôi khá là ưng.
Rồi khi ghé sát mặt vào gương, tôi thấy một đôi mắt hơi hoe đỏ.
‘Chắc không phải bệnh gì lạ đâu nhỉ?’
Bác sĩ bảo rằng chỉ là màu mắt khác thường thôi chứ không có vấn đề gì cả.
Mà thực ra màu mắt cũng không phải đỏ rực, nếu nhìn từ xa thì chỉ trông giống màu nâu nhạt mà thôi.
‘Dù sao thì mình vẫn chưa quen được.’
Lúc mới chuyển sinh, tôi đã không kịp nhận ra.
Nhưng cũng chẳng mất bao lâu để tôi biết được sự thật rằng mình đã chuyển sinh thành một cô bé.
Kiếp trước, tôi là một người đàn ông.
Vậy nên, bạn thử nghĩ mà xem, tôi đã hoang mang đến mức nào khi chuyển sinh thành một cô bé.
Dù đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thích nghi, nhưng tôi cũng đã quen hơn nhiều rồi.
Nhìn bản thân trong gương, thử tạo vài dáng điệu, tôi thực sự cảm thấy mình giống như đang ngắm một đứa trẻ đáng yêu hơn là chính mình.
Có lẽ lý do mà sau năm năm tôi vẫn chưa quen được là vì ngoại hình này đây.
Thật tình, so với kiếp trước thì mình chẳng phải đã trở nên đáng yêu quá rồi sao?
"A a."
Giọng nói cũng dễ thương nốt.
Mỗi lần nhìn vào gương, tôi lại thấy hài lòng vì mình quá sức đáng yêu.
Chuyển sinh đúng là một trải nghiệm đáng để thử một lần.
Nếu kiếp trước tôi cũng đáng yêu thế này, chắc trưởng phòng Kim đã không đày đọa tôi đến thế.
"Ồ, con gái của mẹ. Con đang làm gì trước gương thế? Muốn làm người mẫu à?"
Người phụ nữ vừa bắt chuyện với tôi không ai khác chính là người mẹ ở kiếp này.
Thật lòng mà nói, với một người có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với cha mẹ ở kiếp trước như tôi, thì người mẹ lúc nào cũng vồn vã thế này khiến tôi có chút không quen.
"Ưm, con không làm người mẫu đâu ạ."
"Tại sao thế? Con gái mẹ xinh thế này cơ mà?"
"Con biết ạ, nhưng con không làm đâu."
Tôi chẳng mấy để tâm đến những lời như vậy, vì mẹ nào mà chẳng khen con mình.
Bởi vì ngay từ khi nhận ra mình là con gái, tôi đã vạch sẵn một kế hoạch không thể hoàn hảo hơn.
Phải, nói một cách đơn giản thì...
Mình sẽ trở thành một VTuber. [note80265]
Thường thì, những người đàn ông bị TS như tôi sẽ có vài con đường để lựa chọn.
Streamer, người nổi tiếng, VTuber, vân vân.
Và trong số đó, tôi đã chọn làm VTuber.
‘Trước hết là vì ban đầu không cần phải lộ mặt.’
Tôi cầm chiếc gương tay lên ngắm nghía khuôn mặt mình.
Bây giờ thì trông đáng yêu hết sảy, nhưng ai biết được lớn lên rồi sẽ thế nào.
Chẳng phải người ta vẫn hay nói đến chuyện "dậy thì thất bại" đó sao?
‘Dù chưa thấy ai bị TS mà dậy thì thất bại bao giờ...’
Nhưng vấn đề là những ví dụ đó chỉ toàn là nhân vật hư cấu.
Ai mà biết được "tế bào TS bất bại" có tồn tại ngoài đời thực hay không.
Vì lẽ đó, VTuber chính là một lựa chọn an toàn, dù có dậy thì thất bại đi nữa cũng chẳng cần phải lo lắng.
‘Dù thời điểm này VTuber vẫn chưa nổi lắm.’
Sau khi chuyển sinh, tôi nhận ra mình đã quay về quá khứ, trước cả thời điểm tôi chết.
Và đây cũng là thời đại mà khái niệm VTuber vẫn chưa tồn tại.
VTuber chỉ thực sự bùng nổ trong khoảng tám năm tới, và thị trường sẽ phình to ra sau khoảng mười ba năm nữa.
Nếu mình gia nhập sớm và xây dựng nền tảng thật tốt...
"Vậy nên phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng mới được."
Với sự cần cù đã giúp tôi suýt soát trượt đại học top đầu ở Seoul, nếu bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, chắc chắn tôi sẽ gặt hái được thành quả tốt đẹp.
"Đầu tiên là luyện thanh."
Làm VTuber có thể không cần gì khác, nhưng giọng nói nhất định phải hay.
Dù giọng của tôi bây giờ cũng đủ dễ thương rồi, nhưng chỉ dễ thương thôi thì khó mà cạnh tranh trên thị trường được.
"A a a~"
Thế là, tôi bắt đầu tự mình luyện thanh trong phòng, bắt chước theo chương trình thể dục nhịp điệu trên TV một cách tự nhiên nhất có thể.
"Anh ơi, hình như Seo-yeon nhà mình muốn làm người nổi tiếng thì phải."
Lặng lẽ quan sát con gái, cô Min Su-a, mẹ của Seo-yeon, mỉm cười hài lòng.
Con bé từ nhỏ đã không khóc cũng chẳng mè nheo.
Thậm chí còn lễ phép, nói năng kính ngữ răm rắp chẳng giống một đứa trẻ.
Nó luôn tự tìm việc để làm, lúc nào cũng luôn tay luôn chân chẳng mấy khi ngơi nghỉ.
"Người nổi tiếng á?"
Người chồng, anh Ju Yeong-bin, đang xem tin tức, cảm thấy khó hiểu trước lời của vợ.
‘...Con bé đó sao?’
Dù là con gái ruột, nhưng anh luôn cảm thấy con bé có chút kỳ quặc.
Nó đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu đến mức cưng không để đâu cho hết.
Nhưng đôi khi, anh lại chẳng thể nào hiểu nổi con bé đang nghĩ gì trong đầu.
"Anh xem này, Seo-yeon nhà mình ngày nào cũng xem chương trình ‘Vườn Trẻ Thơ’ rồi luyện thanh đấy."
"Ừm, thì đúng là vậy thật."
Cái đó mà là luyện thanh á?
Con bé đúng là hay lẩm bẩm một mình thật, nhưng anh chẳng hiểu việc đó thì có liên quan gì đến luyện thanh.
"Em lén xem thì thấy con bé còn diễn xuất đủ kiểu nữa cơ. Dễ thương đến mức em chỉ muốn chạy vào ôm chầm lấy nó thôi đấy."
‘Hừm, đến mức đó sao?’
Dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Ju Yeong-bin không nỡ nói ra.
Vì đây là biểu hiện thường thấy của những bà mẹ yêu con hết mực.
"Seo-yeon nhà mình nói sõi từ rất sớm, chắc chắn nếu làm diễn viên sẽ ổn lắm đấy anh nhỉ?"
Nhìn con bé ngày nào cũng luyện tập như thế, chắc hẳn nó cũng có hứng thú với việc này.
"Ừm, nếu em đã nói vậy thì hay là cho con bé thử đi casting diễn viên nhí một lần xem sao?"
Thường thì trong những chuyện thế này, cứ để nó đối mặt với thực tế là cách tốt nhất.
Ju Yeong-bin tuy công nhận con gái mình rất đáng yêu, nhưng anh cũng biết thừa rằng để trở thành người nổi tiếng không phải là chuyện dễ dàng.
Ngoài kia có biết bao nhiêu đứa trẻ tài năng?
Con gái anh tuy có chút đặc biệt, nhưng nếu hỏi có tài năng hay không thì anh không nghĩ vậy.
‘Với lại dạo này người ta đều cho con đi học diễn xuất từ bé rồi.’
Nhà anh tuy không nghèo khó, nhưng cũng chẳng dư dả đến mức có thể đầu tư cho con theo học các môn năng khiếu.
Giữa một rừng những đứa trẻ được đào tạo bài bản, Seo-yeon, một cô bé chỉ xem ‘Vườn Trẻ Thơ’ mà tập tành, thì làm được gì cơ chứ?
"Vậy hả anh?"
Ngược lại, Su-a mừng rỡ ra mặt, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Thấy vợ có vẻ nghiêm túc thật, Yeong-bin có chút chột dạ.
Phải chăng anh, với tư cách là một người cha, đã quá khắt khe khi đánh giá con gái mình?
‘Mà biết đâu đấy? Nhỡ con bé thực sự có tài thì sao.’
Nhìn vợ mình đang hăm hở tìm kiếm các buổi casting diễn viên nhí, Ju Yeong-bin gãi đầu.
Thôi thì, đằng nào cũng làm, cứ thử một lần cho ra trò cũng tốt.
"Dạ? ...Đi casting diễn viên nhí ạ?"
Thế nhưng.
Đây lại là một con đường hoàn toàn xa rời với tương lai mà Seo-yeon hằng ao ước.


0 Bình luận