Danh sách chương
002. Tôi chỉ muốn làm vtuber thôi mà (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,387 từ - Cập nhật:
Cuộc sống thường ngày sau khi tái sinh của tôi khá là viên mãn.
Sáng nào cũng vậy, cứ mở mắt ra là tôi lại tập một bài thể dục nhịp điệu, sau đó bắt đầu ngay vào việc luyện thanh.
Tôi cũng không quên dành thời gian xem TV và bắt chước diễn xuất theo các nhân vật.
Bạn hỏi tại sao tôi lại phải tốn công học diễn xuất ư?
Đơn giản là để có một màn RP thật hoàn hảo.
RP, hay còn gọi là Role Playing, chính là chiếc mặt nạ, là concept mà một VTuber sẽ khoác lên mình khi hoạt động. [note80266]
Nói cách khác, đó chính là thiết lập nhân vật của VTuber đó.
Có những VTuber giữ RP rất tốt, nhưng cũng có không ít người chẳng mấy quan tâm đến nó.
Cá nhân tôi thì cứ thấy VTuber nào phá RP là lại thấy tụt hết cả hứng.
Thế thì khác gì streamer bình thường đâu chứ.
‘Nói thì nói vậy, chứ thực ra mình cũng chẳng xem VTuber nhiều.’
Là một nhân viên văn phòng bận tối mắt tối mũi, tôi làm gì có thời gian mà xem thường xuyên. Cùng lắm cũng chỉ là lướt mấy đoạn clip ngắn hoặc mấy video do clipper đăng lại mà thôi.
‘Biết thế hồi đó chịu khó xem nhiều hơn một chút.’
Bây giờ ngành công nghiệp này còn chưa thành hình, nên đôi lúc tôi cũng thấy mông lung, chẳng biết phải làm gì.
Tạm thời thì cứ tập trung vào luyện thanh và diễn xuất đã.
Thêm vào đó, đã muốn làm streamer thì dĩ nhiên phải có khiếu hài hước...
‘Kỹ năng livestream thì đúng là khó mà nắm bắt được nếu không tự mình làm thử.’
Mọi chuyện quả là nan giải.
Dù là streamer hay VTuber, việc lên ý tưởng cho nội dung luôn là phần quan trọng nhất.
Nhưng may mà bây giờ có thể chuẩn bị trước, sau này đỡ phải chật vật.
‘Về khoản chơi game, chắc mình sẽ ổn thôi nhỉ?’
Theo lẽ thường tình, cơ thể sau khi nhập hồn thế nào cũng có phản xạ ở một tầm cao mới.
Thế nên tôi chẳng mấy bận tâm về khoản chơi game.
‘Nhưng mà, nếu RP thì nên chọn concept gì đây nhỉ.’
Nói chung, việc suy nghĩ về concept cho VTuber cũng là một niềm vui.
Năm sau vào mẫu giáo thì sẽ không còn nhiều thời gian rảnh rỗi như bây giờ nữa, nên tranh thủ làm trước thì hơn.
‘Hừm, nghĩ lại thì, làm VTuber cũng có thể dùng hình tượng con trai mà.’
Bản ngã của một người đàn ông trong tôi vẫn còn khá mạnh, nên tôi đã thoáng nghĩ đến chuyện đó, nhưng rồi lại lắc đầu nguầy nguậy.
Trời cho mình một giọng nói hay như thế này, nếu lãng phí ưu điểm đó thì đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Cứ thế, ngày qua ngày, tôi đều đặn thực hiện lịch trình của mình.
Những công việc mà ở kiếp trước có lẽ chỉ làm được một tháng đã oải, giờ đây đã trở thành một thói quen.
Và rồi một ngày, mẹ đột nhiên hỏi tôi.
"Con gái, con có muốn thử đi casting diễn viên nhí không?"
"Dù là buổi casting công khai, nhưng mà trời ạ..."
Đạo diễn casting Kim Hyung-seok gãi đầu, thở dài thườn thượt.
Buổi casting này được tổ chức để tìm một diễn viên nhí cho CF sắp tới, nhưng xem ra anh đã phạm một sai lầm lớn. [note80267]
"Chọn đại một diễn viên nhí nào có chút tên tuổi chẳng phải sẽ tiện hơn sao ạ?"
Nghe một nhân viên nói vậy, Kim Hyung-seok lắc đầu.
"Cậu nghĩ dễ lắm à? Ngân sách có hạn, không đủ đâu."
"Nhà quảng cáo gì mà keo kiệt thế không biết..."
Các nhân viên càu nhàu, nhưng cũng đành chịu.
Vốn dĩ đây không phải là quảng cáo của một tập đoàn lớn, mà chỉ là một dự án nhỏ từ một công ty vừa và nhỏ.
Kim Hyung-seok đã làm đạo diễn casting khá lâu, nhưng trường hợp thế này đúng là hiếm gặp.
Thường thì với ngân sách eo hẹp thế này, người ta sẽ chọn chạy quảng cáo trên mạng, chứ ít ai vắt kiệt tiền để quay CF.
Đến cả cái gã ngồi ghế đạo diễn CF trông cũng rõ là một tay mơ mới vào nghề.
‘Nhìn là biết con ông cháu cha rồi.’
Chẳng cần đoán mò, nếu không có chút quan hệ, một người trẻ tuổi như vậy không thể nào được giao vị trí đạo diễn CF.
Tất cả đều được thực hiện theo tiêu chí "rẻ, rẻ nữa, rẻ mãi".
Thật nực cười khi người được trả lương cao nhất trong ê-kíp này lại chính là anh ta, một đạo diễn casting.
May mà ít ra họ cũng chuẩn bị được một cái studio tươm tất.
Có lẽ gã đạo diễn CF tay mơ kia cũng biết điều đó, nên đã chủ động đến chào hỏi Kim Hyung-seok trước.
"Haha, ờm, mong được anh giúp đỡ. Tôi mới chuyển từ mảng thiết kế quảng cáo sang nên còn nhiều bỡ ngỡ."
"À, vâng, bên quảng cáo có nhắn tôi là chúng ta cùng cố gắng hết sức."
"A, haha."
Nhìn nụ cười gượng gạo của gã đàn ông, Kim Hyung-seok tặc lưỡi.
Tên gã là gì nhỉ, Jo Min-tae thì phải.
Tất nhiên, Jo Min-tae không thể biết được Kim Hyung-seok đang nghĩ gì, nên vẫn tỏ ra thân thiện.
"À, đạo diễn Kim. Anh đã xem qua hồ sơ của các bé tham gia casting hôm nay chưa?"
"Hồ sơ à. À, vâng. Tôi cũng có xem qua rồi..."
Đối với một buổi casting diễn viên nhí, thông tin trên hồ sơ rất hạn chế.
Đặc biệt là với một buổi casting công khai như thế này.
"Không thấy được răng của các bé, phiền phức thật. Chắc phải kiểm tra từng bé một thôi."
Điều này đặc biệt tai hại khi quay quảng cáo cho "thực phẩm".
Trong các buổi casting cho trẻ em, việc các bé bị sún răng là chuyện thường tình, nhưng điều đó sẽ khiến quảng cáo trông không đẹp mắt, nên họ thường tránh chọn.
"À, anh đã lọc các bé trong độ tuổi từ năm đến bảy tuổi rồi đúng không?"
"Vâng. Bên quảng cáo cũng muốn tìm các bé trong độ tuổi đó..."
Các bé dưới năm tuổi thì khó giao tiếp, còn trên tám tuổi thì lại không hợp với hình ảnh sản phẩm.
Trong số đó, Kim Hyung-seok chọn ra hồ sơ của một cô bé nổi bật và đưa ra.
"Không biết bé này đã đến trường quay chưa nhỉ?"
"Để tôi xem... Hình như là chưa ạ."
"À, vậy sao? Tiếc thật, tôi đã mong bé sẽ đến."
Thấy Jo Min-tae tỏ vẻ tiếc nuối, Kim Hyung-seok liếc nhìn hồ sơ.
‘Năm tuổi... gương mặt thì, đúng là không chê vào đâu được.’
Màu mắt của cô bé có chút kỳ lạ.
Trông như màu nâu, nhưng lại có sắc tố nhạt, nhìn thoáng qua lại thấy hơi hoe đỏ.
Chỉ xét về ngoại hình, anh thực sự đã phải kinh ngạc.
Đến mức anh có thể hiểu được tại sao Jo Min-tae lại chọn hồ sơ của cô bé này.
"Anh cũng biết rồi đấy, một đứa trẻ chỉ có ngoại hình xinh đẹp thôi thì chưa đủ đâu."
"Ối dào, tôi biết chứ."
Kim Hyung-seok gật đầu trước thái độ bông đùa của Jo Min-tae.
Rồi anh kéo rèm xuống, quan sát các phụ huynh và những đứa trẻ vừa bước vào trường quay.
Ai nấy cũng đều mang vẻ mặt tự tin, như thể con mình là xinh đẹp nhất.
‘Xem ra không có nhiều bé có kinh nghiệm, vậy nên cuộc cạnh tranh sẽ càng khốc liệt đây.’
Và đúng như Kim Hyung-seok nghĩ, bên trong phòng casting đang diễn ra một cuộc chiến ngầm.
"Ồ, chị Mi-yeon cũng đến ạ."
"Hình như lần casting trước em cũng gặp chị rồi thì phải. Chào Hyun-su nhé~"
Tuy chào hỏi với nụ cười trên môi, nhưng đó lại là một cuộc đối thoại ngầm đâm chọt lẫn nhau.
‘Lần trước đã rớt rồi mà còn không biết xấu hổ, lại vác mặt đến đây nữa à.’
‘Chị mới là người nên từ bỏ đi chứ? Con chị chẳng phải chỉ đến đây để chào hỏi thôi sao?’
Có những người tìm đến các buổi casting công khai, và trong số đó cũng có những đứa trẻ được đào tạo diễn xuất bài bản từ các công ty quản lý.
"Ji-yeon nhà chúng ta khác hẳn mấy đứa đó. Con biết rồi chứ?"
"Vâng, thưa mẹ."
Lee Ji-yeon ưỡn ngực, nhìn xung quanh theo lời mẹ.
Khác với những đứa trẻ đang run rẩy, Ji-yeon lại tỏ ra khá tự tin.
‘Mình đã thuộc công ty quản lý rồi mà.’
Tuy đó chỉ là một công ty nhỏ.
Nhưng so với những đứa trẻ chưa từng học diễn xuất bài bản, cô bé đã được đào tạo khá kỹ lưỡng.
‘Khuôn mặt của Ji-yeon nhà mình cũng là xinh nhất.’
Bà Hong Jin-hee, mẹ của Ji-yeon, liếc nhìn xung quanh rồi tặc lưỡi.
Lũ trẻ trang điểm cái kiểu gì thế kia.
Thế này thì chắc chúng chẳng hiểu diễn viên nhí là cái gì cả.
‘Thế này thì chắc chắn sẽ được chọn thôi.’
Đây là công việc đầu tiên của Ji-yeon.
Công ty giải trí Galaxy mà con bé đang theo chẳng phải đã nói rồi sao?
Với thực lực của Ji-yeon, những buổi casting nhỏ thế này chỉ là chuyện muỗi.
Cô bé đến đây chỉ để lấy kinh nghiệm và thêm một dòng vào sơ yếu lý lịch mà thôi.
Cạch.
Đang mải suy nghĩ, cánh cửa phòng chờ bỗng mở ra.
Đang đứng gần cửa, bà Hong Jin-hee vô thức quay lại nhìn.
"...!"
Đó là một cô bé đáng yêu với mái tóc đen dài mượt mà.
Điều nổi bật nhất chính là đôi mắt có màu sắc kỳ lạ.
Cùng với gương mặt trong sáng và những đường nét thanh tú, cô bé còn xinh đẹp hơn bất kỳ diễn viên nhí nào mà bà Hong Jin-hee từng thấy ở công ty.
Nhưng nếu chỉ có ngoại hình nổi bật thì bà đã không ngạc nhiên đến vậy.
‘Khí chất có gì đó... khác lạ.’
Một cảm giác siêu thoát kỳ lạ.
Nó khác với hào quang của các diễn viên, nhưng lại có nét gì đó tương đồng.
‘Chị có biết con bé đó không?’
‘Làm sao tôi biết được?’
Không chỉ mình bà cảm nhận được điều đó, cả phòng chờ bỗng trở nên xôn xao.
Giữa không khí bàn tán, cô Su-a, mẹ của Seo-yeon, mỉm cười dịu dàng.
"Ôi, có các bạn ở kia kìa, Seo-yeon à. Nhưng mà con biết mẹ thấy con là xinh nhất rồi đấy nhé."
Nắm tay người được cho là mẹ, cô bé bước vào một cách khoan thai, không hề mang lại cảm giác của một đứa trẻ.
Thậm chí, trước lời của mẹ, một đứa trẻ bình thường sẽ có những phản ứng đáng yêu như "Thật á??" hay "Mẹ đừng đùa nữa mà~".
"Vâng ạ."
Câu trả lời của cô bé lại vô cùng dứt khoát, như thể đó là một điều hiển nhiên.
Đó không phải là một câu "vâng" chỉ để thừa nhận mình xinh đẹp trong mắt mẹ, mà là một lời khẳng định đầy tự tin rằng trong buổi casting này, mình là người xinh đẹp nhất.
Chính vì thế, các bà mẹ trong phòng casting lại một lần nữa phải đoán già đoán non xem cô bé này là ai.
Liệu cô bé đã từng hoạt động với tư cách diễn viên ở đâu đó chưa?
Họ trao đổi ngắn với nhau xem đã từng gặp cô bé ở buổi casting nào khác chưa, nhưng không ai có bất kỳ thông tin gì.
‘Hừm.’
Nhìn những người đó, Seo-yeon khoanh tay lại, gật gù.
‘Cũng coi như là một trải nghiệm.’
Casting diễn viên.
Thú thật, đây là một việc mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, nên lúc đầu cũng có chút bối rối.
Nhưng nghĩ lại thì, đây cũng là một cơ hội tốt.
‘Thế này cũng được tính là diễn xuất nhỉ?’
Nghĩ đến việc ra mắt với tư cách VTuber sau này, có thêm kinh nghiệm thế này cũng không tệ.
Nó sẽ giúp ích cho việc RP, và việc giao tiếp nhiều với mọi người cũng sẽ giúp cải thiện khả năng ăn nói.
‘Sau này mình có thể dùng nó làm chất liệu để kể chuyện, chẳng hạn như ‘hồi nhỏ mình từng đóng CF’ hay ‘mình từng là diễn viên nhí’.’
Vậy nên, Seo-yeon không mấy quan tâm đến kết quả của buổi casting này.
‘Dù sao thì mình vẫn là người xinh đẹp nhất.’
Ngoại hình sau khi TS là bất khả chiến bại.
Mấy cô bé bình thường sao mà so bì được.
Nhưng cô cũng biết rằng, một buổi casting không chỉ dựa vào ngoại hình để lựa chọn.
Vì thế, Seo-yeon thản nhiên ngồi phịch xuống một chiếc ghế trống.
Hành động đó không hề cho thấy một chút căng thẳng nào thường thấy ở một đứa trẻ bình thường.
‘Con bé này chắc đã quen với những buổi casting như thế này rồi sao?’
‘Hay là... thực sự là người của công ty quản lý?’
Tuy không thấy quản lý đâu, nhưng đối với diễn viên nhí, mẹ thường đảm nhiệm luôn vai trò đó.
Vậy nên, dù Seo-yeon có thuộc một công ty quản lý hay một tập đoàn giải trí lớn nào đó cũng không có gì là lạ.
‘Seo-yeon nhà mình điềm tĩnh thật đấy.’
Trong lúc các bà mẹ và một vài người có liên quan đang xì xào bàn tán, cô Su-a, mẹ của Seo-yeon, chỉ dịu dàng vuốt ve mái tóc tròn của con gái.
Đối với cô, con gái mình đơn giản là người đáng yêu nhất.


0 Bình luận