Omae no Gohoushi wa Sono...
Kisetsu Morita Ozaki Hiroki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 6

0 Bình luận - Độ dài: 9,996 từ - Cập nhật:

“Mật thất của cô chỉ đến thế thôi sao?”

“Nào, mọi người, vất vả rồi nhé~. Hôm nay không thu phí đâu, cứ tự nhiên mà tận hưởng đi nhé. Bởi vì không có phí. Không có phí nên là không có phí, nói tóm lại là miễn phí hoàn toàn đó!”

“Nhấn mạnh cái chuyện miễn phí quá đà rồi đấy! Biết rồi mà!”

Đây là Sảnh Tiếp Khách của Đế quốc.

Mặc dù nằm trong khuôn viên lâu đài, nhưng nó là một tòa nhà độc lập, cách lâu đài một quãng. Tầng một là đại sảnh dành cho tiệc tùng, từ tầng hai trở lên là các phòng nghỉ.

“Nhưng mà, gió chiều nào thổi vậy, sao tự dưng lại tổ chức cái bữa tiệc này thế?”

Ryouta không thể nào tin được chuyện Ouka lại tổ chức tiệc miễn phí.

“Tiệc tối bị hủy nên rảnh rỗi ấy mà. Chỉ là, muốn tận dụng hiệu quả thôi.”

“À, ra vậy.”

“Chứ không thì đâu có chuyện ta mời miễn phí hả? Đừng có mà đánh giá thấp ta chứ!”

“Cái kiểu vênh váo đó lạ lùng quá rồi đấy! Đúng ra là phải tức giận vì bị nghĩ là sẽ không bao giờ mời miễn phí chứ!”

“Nếu mà phung phí máu xương của dân vào tiệc tùng thì sẽ bị quả báo. Kẻ cầm quyền mà làm thế thì đáng bị loại bỏ.”

“Ối, tự dưng lại nói mấy câu ngầu lòi thế!”

“Vả lại, làm gì có đủ thuế thu để mà thích tiệc tùng kiểu gì thì làm! Mấy người dân kia, mau đóng thuế nhiều hơn đi! Ngân sách mà ít thế này thì chẳng làm được gì hết!”

“Chỗ đó đừng có nổi khùng lên chứ! Tệ hại nhất đối với một kẻ cầm quyền!”

À mà, bữa tiệc này là kiểu buffet đứng.

“Buffet đứng thì có thể tiết kiệm chút chi phí nhân công ấy mà.”

“Không cần thiết phải nói mấy chuyện trần trụi thế đâu.”

Thành viên tham dự gồm có— Hoàng đế kiêm chủ trì buổi tiệc, Ouka;

Cận vệ của cô ấy, Sasara;

Ninja phục vụ Hoàng đế, Rei;

Em gái của Ouka, Shiren;

Và cả Ryouta, tay sai (tạm thời) của cô bé;

Đại tổng giám mục Đế quốc, Alphonsina;

Cùng với Tamaki, bạn cùng lớp mà nhà có mở cửa hàng tiện lợi;

Và Kokoko, nhân viên của cửa hàng đó;

Và cả Kiyomizu, người không được mời mà tự tiện đến—tổng cộng là chín người.

Bầu không khí buổi tiệc vẫn náo nhiệt như thường lệ. Sasara thì “Phong thái dùng bữa của Hoàng hậu Ouka thật tuyệt vời! Phải chụp lia lịa mới được!” vừa nói vừa như kẻ bám đuôi dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp điên cuồng Ouka, thể hiện tình yêu cuồng nhiệt bất thường dành cho chủ quân của mình. Cùng lúc đó, Kiyomizu cũng với cái kiểu hăng hái tương tự mà “Cảnh dùng bữa của Ryouta-sama cũng phải quay lại chứ!” rồi chụp liên tục. Tamaki thì u sầu đến lạ: “Haizz… tôi thật có lỗi với gia đình mình tối nay chỉ ăn đồ ăn sẵn còn thừa từ cửa hàng tiện lợi với cơm trắng… Sinh ra đời thật xin lỗi mọi người…” Trong khi đó, Rei không may làm rơi dĩa vào chân mà hét ầm lên, Kokoko thì chỉ nhặt cà rốt trong món ăn ra mà ăn, còn Shiren thì cặm cụi ăn sạch chẳng kén chọn món nào.

Giữa những người đó, Alphonsina, có lẽ vì đã quen với tiệc tùng, nên giữ thái độ hết sức thanh lịch.

“Đúng là tiền bối có khác. Chẳng hề lạc lõng chút nào. Đây chính là sự khác biệt từ khi sinh ra sao…”

“Thỉnh thoảng cũng phải xả hơi chứ. Tôi đã thức hai đêm liền để hoàn thành hạn chót của manga đó.”

“Đâu có thanh lịch chút nào!”

“Thật ra, tôi cũng không còn nhiều sức để ăn nữa, nhưng nếu không ăn ở đây thì tôi có cảm giác sẽ ngã quỵ mất, nên đành cố gắng nuốt vào bụng thôi, phì phì phì…”

“Ê, tiền bối! Mắt chị hơi bị lờ đờ rồi đó! Trông chị sắp xỉu rồi!”

“Nếu mà tình hình tệ quá thì tôi sẽ dùng Yu*ker để lừa phỉnh thôi…”

“Kiểu sống vượt qua khó khăn bằng doping là không ổn đâu! Rồi sẽ có lúc chị gục ngã đấy!”

“Ôi, Sonko, em đang nói gì vậy… Binh pháp kiểu đó thì toàn quân sẽ bị diệt vong mất…”

“Cuối cùng thì chị cũng nói chuyện với nhân vật do mình tạo ra luôn rồi hả?! Thôi, chị đi ngủ đi! Chị đã vượt quá giới hạn rồi đó!”

“Không sao đâu, Rouko sẽ không sao đâu…………”

“Đến cả bản thân mình cũng tự nhận là nhân vật trong truyện luôn rồi sao?!”

Đúng lúc đó, Sasara lại tiến đến.

“Phù, mọi thứ đã xong xuôi (kể cả việc quay chụp Hoàng hậu Ouka xinh đẹp), giờ thì ta có thể tập trung ăn uống rồi.”

“Đúng là không có chụp ảnh thì cô cũng hòa nhập với chỗ này tốt ghê. Quả là quý tộc có khác.”

“Cũng ngon miệng phết đấy ạ. Nhưng mà, cá nhân thần nghĩ mì ramen xương heo của ‘Koni-shi-ya’, mì dầu của ‘O-to-ra’ hay ramen cá cơm của ‘Uji-teru’ vẫn ngon hơn.”

“Cuối cùng vẫn là ramen hợp khẩu vị nhất hả?”

“Không phải vậy đâu ạ. Nhưng nếu một quý tộc mà không hiểu biết về dân thường thì chẳng ra gì cả. Và nói đến dân thường thì đương nhiên phải nhắc đến ramen rồi. Ví dụ như, ramen của tiệm ‘Isokaze’ nổi tiếng đến mức tô bình thường cũng đã nhiều hơn cả tô lớn rồi, nghe nói là vì muốn làm cho những học sinh không có tiền được ăn no bụng với giá rẻ. Chuyện này hay ho lắm phải không ạ? A, ramen đúng là tuyệt vời nhất!”

“Thôi đi cô, rõ ràng là cô chỉ muốn nói về ramen thôi đúng không?”

“Không hề đâu ạ. ‘Sakuraya’ cũng có món gyoza rất ngon nữa. Chấm ngập với tương miso dùng riêng cho gyoza thì tuyệt đỉnh luôn. Vị miso quyện với nước thịt ngập tràn đúng là mỹ vị.”

“Tao không bảo cô chuyển sang nói về gyoza là được đâu!”

“À, và thêm cả món mì ramen cho tương hành tây của ‘Ryu-hei’ vào súp thì… ※Dưới đây là phần giải thích liên quan đến ramen trong một thời gian dài nên xin phép lược bỏ.”

(Dù sao thì, những người được chọn này cũng chẳng làm mình yên lòng nổi…)

Không biết là tình cờ hay cố ý chơi khăm, nhưng Ryouta cảm thấy xung quanh mình toàn là những cô gái có duyên nợ theo kiểu nào đó.

“Ryouta, trông mặt cậu không được tươi tắn mấy nhỉ. Món cà chua cao cấp nhất sẽ bị nguội mất đấy.”

Shiren vừa nói vừa nhồm nhoàm nhét cà chua trong đĩa vào miệng.

“Cậu đúng là vô tư sướng thật…”

“Thực phẩm là cơ bản của cuộc sống. Có gì sai khi tận hưởng bữa ăn chứ. Ừm, cà chua này ngon thật!”

“Nhưng mà, Huyết tộc (Sacred Blood) đúng là thích cà chua thật đấy…”

Huyết tộc về cơ bản có xu hướng thích đồ màu đỏ. Sống chung với họ, Ryouta càng cảm nhận sâu sắc điều đó.

“Nhưng mà, điểm đáng tiếc là vẫn còn nhiều thứ có nguồn gốc từ Nhật Bản. Phần lớn cà chua được trồng ở Nhật Bản đều thuộc giống Momotaro. Tuy nhiên, đó chỉ là một phần rất nhỏ trong số các loại cà chua trên thế giới. Tôi đang mong chờ cái ngày mà mình có thể ăn được nhiều loại cà chua hơn nữa. Chỉ như vậy thì thực đơn cà chua hoàn chỉnh mới có giá trị.”

“Đừng có nói chuyện cà chua nghiêm túc đến thế, tôi nghe không kịp đâu!”

“Ngoài cà chua ra thì món khác cũng ngon lắm đó.”

Đúng lúc đó, Ouka, chủ trì bữa tiệc, đi tới.

“Dù sao thì, đây đều là rau củ được thu hoạch từ vườn rau trong khuôn viên lâu đài, đảm bảo an toàn tuyệt đối mà.”

“À, đúng rồi, hình như cô đã trồng đủ thứ ở đó.”

“Đều là rau củ cao cấp, không thuốc trừ sâu, không độc hại hoàn toàn.”

“Cái chỗ ‘không độc hại’ thì không cần phải cố ý nhấn mạnh đâu.”

Nhắc mới nhớ, trong vườn rau của lâu đài có trồng đủ loại nấm độc đáng sợ. Ouka nói là sẽ dùng chúng trong chính trị.

Ryouta cũng không dám hỏi sâu thêm vì cảm thấy có vẻ nguy hiểm.

“Không lẽ, mấy cái nấm trong món ăn này cũng có độc chứ…”

Ryouta nhìn đĩa spaghetti nấm mình đã lấy.

“Thất lễ quá đi. Không sao đâu. Bằng chứng là ta cũng đang ăn ngon lành đây mà.”

Ouka nhìn sang đĩa của mình.

Quả thật, có một phần spaghetti đã được ăn.

“Nào nào, đây là món spaghetti nấm kiểu Nhật do đầu bếp số một Đế quốc làm đó, không ăn là phí lắm đó. Hơn nữa, hình như cũng hết sạch rồi.”

Đúng vậy, đĩa lớn đã trống trơn.

“À, thật kìa. Tôi không nghĩ mọi người ăn nhiều đến thế. Mà lại còn toàn là con gái trừ tôi ra nữa chứ.”

“Tại ta làm hơi ít để tiết kiệm chi phí nguyên liệu mà.”

“Quả nhiên là vì lý do đó!”

“Có gì lạ đâu. Thông thường các bữa tiệc buffet đứng chỉ làm khoảng bảy phần trăm số lượng khách mời thôi. Cậu có bao giờ nghe thấy tiệc tùng mà khách mời nào cũng ăn no nê chưa?”

“Cái đó thì, ừm, có lẽ là vậy…”

“Lần này thì ta còn chưa làm tới năm phần trăm nữa kìa.”

“Vì thế nên đồ ăn mới hết nhanh như vậy chứ!”

“Thế nên là, mau ăn nhanh đi thì hơn đó.”

“Đúng vậy. Vậy thì tôi xin dùng b──”

“Hoàng đế bệ hạ! Có vẻ như nấm độc đã vô tình bị lẫn vào!”

Người đầu bếp vội vàng chạy vào phòng và nói một điều gây sốc.

“““““Ặc Ặc Ặc Ặc Ặc!!!!”””””

Tất cả mọi người có mặt đều kêu lên.

Dường như, từ phản ứng của họ, tất cả trừ Ryouta đã ăn hết rồi.

“Ryouta-sama! Kiyomizu muốn vượt qua ranh giới với Ryouta-sama trước khi chết ạ!”

Kiyomizu nửa khóc nửa cười lao vào lòng Ryouta.

“Chi bằng cùng nhau đi luôn đi ạ! Cùng nhau kết tóc trăm năm dưới suối vàng nhé! Đi thôi ạ!”

“Khoan đã, khoan đã! Kiyomizu cũng bình tĩnh lại đi! Chúng ta nên làm rõ tình hình đã!”

Chuyện có độc thì có độc thật, nhưng cụ thể là loại độc gì thì vẫn chưa nghe nói. Có thể chỉ là ngộ độc nhẹ, mà dù nguy hiểm thì nếu nôn ra cũng có thể ổn.

“Mà, Kiyomizu dù sống hay chết thì cũng muốn vượt qua ranh giới──”

“Ít nhất thì, Kiyomizu bây giờ vẫn như mọi khi.”

Ryouta như mọi khi đẩy Kiyomizu ra bằng hai tay.

“Nhưng mà, đằng kia có một người mặt xanh lè ngã gục đó ạ…”

Bên cạnh, Rei đang nằm gục.

“Ôi, chị! Không sao chứ!”

“Giật mình quá, cơm mắc ở họng mất rồi… Khụ khụ…”

“Cái gì, không phải độc à. Vậy thì được rồi.”

“Ơ, em không định giúp chị sao… khụ khụ!”

“Nếu mà giúp chị vì chuyện như thế này thì một ngày phải giúp đến mười lần mất.”

Rei thường xuyên ngã gục đến mức chẳng còn ai thèm quan tâm nữa.

Phía trong, Tamaki đang viết gì đó trên bàn.

“Hụ… bị chết bởi một tai nạn như thế này, một mặt nào đó, đúng là phong cách của Tamaki mình rồi. Dù ngắn ngủi nhưng cuộc đời này cũng thật vui vẻ. Đi bộ đường dài với người cha thứ hai, suýt bị bỏ rơi trên núi; đi bộ đường dài với người cha thứ ba, suýt bị đẩy xuống vách đá; đi cùng người cha thứ tư, suýt bị chôn sống trong rừng… A, một cuộc đời thật tuyệt vời. Thôi, phải viết di chúc thôi…”

“Shijō-san, tuyệt vọng đến mức tôi không dám can thiệp vào luôn đó!”

“‘Cuộc đời thật sự vui vẻ, theo một nghĩa nào đó. Theo nghĩa bị người khác cười nhạo’… à…”

“Nội dung di chúc chẳng có chút hy vọng nào cả!”

“‘Nếu nghĩ rằng cuối cùng cũng được giải thoát, thì kỳ lạ thay, lại không còn thấy đau khổ nữa’… à…”

“Dừng lại đi! Nếu mọi chuyện ổn thì đi công viên giải trí đi! Làm gì đó thật hứng khởi đi!”

Trong lúc đó, Ouka đang nghe đầu bếp giải thích về nấm.

“À~, hiểu rồi. Không phải đầu bếp cố ý bỏ độc vào khi chế biến, mà là nấm độc đã bị lẫn vào nguyên liệu ấy hả. Ra là vậy~”

Thật là một câu chuyện khá đen tối.

Sau đó, Ouka sải bước đến giữa phòng và nói:

“Chưa phải lúc hoảng sợ đâu. Ta đã kiểm tra nội dung rồi, đây không phải loại nấm gây chết người hay đau đớn gì đâu.”

“À, nếu vậy thì có vẻ ổn rồi.”

Điểm đáng lo nhất đã được giải tỏa, bầu không khí nhẹ nhõm lan tỏa khắp sảnh.

“Thật may quá. Nấm ở trang trại ngay bên cạnh đây đáng lẽ đều là loại dùng để đầu độc hết đó. Giờ này chắc đã chết sạch rồi.”

“Vậy thì đừng có trồng mấy thứ đó chứ!”

“Không có bóng tối thì giá trị của ánh sáng cũng sẽ bị lu mờ, Ryouta à.”

“Tôi có cảm giác như đang bị đánh lận con đen bởi một câu nói nghe có vẻ triết lý vậy…”

“Hơn nữa, thứ đã ăn vào bụng vẫn là độc, nên đừng có bình tĩnh quá đà chứ.”

À mà đúng rồi.

“Nhân tiện, độc đó là loại gì vậy?”

“Dere.” (Trở nên ngọt ngào/e thẹn)

“Hả?”

Bầu không khí trong sảnh ngập tràn dấu hỏi chấm.

“Tên nấm độc đó là nấm Dere. Đây là loại nấm giống như thuốc kích dục, khi ở gần người mình có tình cảm thì sẽ trở nên vô cùng ngọt ngào, e thẹn. Thời gian phát tác có thể khác nhau tùy người, nhưng một khi đã phát tác thì sẽ dịu đi khá nhanh. Sau đó người ta sẽ ngủ thiếp đi, và khi tỉnh dậy thì sẽ trở lại bình thường. Đến sáng mai thì chắc mọi người đều sẽ hết độc thôi.”

“Sao lại trồng loại nấm độc như thế chứ…”

“Có thể dùng trong ngoại giao đó. Khéo léo cho ngoại trưởng nước khác ăn chẳng hạn.”

“Ngoại giao nguy hiểm thật!”

“Tóm lại là, chẳng có nguy hiểm gì đến tính mạng đâu nhưng mà──”

Không hiểu sao, Ouka nhìn Ryouta.

Với ánh mắt lườm nguýt.

“Ơ, sao lại nhìn tôi…”

“Không thể nói là không có nguy cơ các triệu chứng sẽ gây cản trở các mối quan hệ sau này. Vì vậy, mọi người hãy lui về phòng mình đi. Không gặp ai thì sẽ không có vấn đề gì.”

Cả đoàn lên tầng trên của sảnh tiếp khách.

Nơi đây có các phòng dành cho khách nghỉ.

Ngay từ đầu, họ đã định nghỉ lại đây đêm nay.

Mỗi người một phòng.

“Vậy thì, tuy hơi sớm một chút, nhưng hôm nay chúng ta giải tán ở đây nhé. Cứ khóa cửa ngủ thì sẽ không có chuyện Dere với ai đâu.”

“Nghe cứ như một vụ án mạng trong phòng kín vậy, có gì đó thật đáng ngại…”

Theo quy luật của truyện trinh thám, kiểu gì cũng sẽ có người bị giết.

“Bảo vệ tính mạng của khách là nhiệm vụ của chủ nhà, nên không được sơ suất đâu.”

Cuối hành lang có vài người mặc trang phục hiệp sĩ đầy phong thái.

“Đây là binh lính của Đế quốc. Nếu ai đó ra hành lang làm điều đáng ngờ, sẽ bị trấn áp ngay lập tức.”

“À, vậy thì an toàn rồi.”

“Đó là hai cận vệ dự bị Amari và Moroi.”

“Đem mấy người mạnh hơn đến đây coi!”

“Vì cấp bậc binh lính thấp nên có thể dùng hai người đó với mức lương rẻ mạt đó. Nếu bắt cận vệ cấp Sasara làm việc ngoài giờ thì tiền tăng ca sẽ đội lên khủng khiếp đó!”

“Cuối cùng vẫn là vấn đề tiền bạc hả!”

“Và này các binh lính, nếu Sasara cố tình vào phòng ta thì lập tức ngăn lại. Trinh tiết của ta đang gặp nguy hiểm đó.”

“Đúng là Sasara không được tin tưởng chút nào! Mà, Sasara cũng là cận vệ mà…”

“Nhân tiện, cửa của tòa nhà này đã được đóng kín rồi. Sẽ không có ai từ bên ngoài vào được đâu.”

“Càng lúc càng giống truyện trinh thám trong phòng kín rồi đấy…”

“À, và Ryouta, ta suýt quên nói một điều quan trọng với cậu.”

“Ơ, chỉ nói riêng với tôi thôi sao…?”

“Ở cuối hành lang có một máy bán thẻ video đó. Mua xong, nhập số vào TV trong phòng là có thể xem thoải mái các chương trình người lớn rồi.”

“Đừng có riêng tôi mà giải thích mấy chuyện đó chứ! Không mua, không mua!”

Đúng là thứ hay thấy ở các khách sạn công vụ. Nhưng Ryouta nghĩ, sao lại đặt ở sảnh tiếp khách chứ.

“Từ giờ về nguyên tắc là phòng sẽ khóa kín, nên nếu muốn mua thì chỉ có bây giờ thôi đó.”

“Càng khó mua hơn nữa chứ!”

“À, cậu có thể mua với lý do ‘để xem những bộ phim kinh điển ngày xưa’ cũng được đó.”

“Lý do ngụy biện lố bịch thế thì ai mà tin được chứ!”

“Thôi được rồi. Giá niêm yết là một nghìn Huyết tộc YEN, nhưng riêng Ryouta thì ta sẽ giảm giá còn năm trăm Huyết tộc YEN.”

“Nói rồi là không cần mà!”

Mặc dù có một chút bất an, Ryouta cũng bước vào phòng của mình.

Bên trong y hệt một phòng khách sạn, bên trái là phòng tắm và nhà vệ sinh, phía trong là giường ngủ. Ngoài ra còn có một chiếc TV, nhưng hơi cũ kỹ một chút. Đây có lẽ cũng là biểu hiện của việc tiết kiệm chi phí.

Ryouta, người không ăn nấm, thoải mái tắm rửa và thư giãn.

À mà, không có yukata hay áo choàng tắm, nên anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo đang mặc. Chắc là do tiết kiệm chi phí nên họ không chuẩn bị.

Vẫn còn chút thời gian trước khi ngủ, nhưng cũng không thể ra ngoài được, thật là một khoảng thời gian khó xử.

Cốc cốc, cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa phòng.

“Ơ, ai vậy…”

Lẽ ra không được phép đi lại ngoài hành lang.

Vậy thì tiếng gõ cửa này là của ai?

“Binh lính đây. Đang đi tuần tra. Xin mời mở cửa.”

“À, người bảo vệ à… Không, chỉ như vậy thì không thể an tâm được…”

Có vẻ như mở cửa là điềm báo tử vong.

“Tôi là Yamashita Amari (26 tuổi), cận vệ. Sở thích là trượt tuyết. Gần đây tôi mê làm bánh pizza tại nhà.”

“Kể cả có giới thiệu bản thân như vậy thì tôi cũng không biết thông tin đó có đúng hay không, nên chẳng thể tin tưởng được đâu!”

“Vậy thì có một cái lỗ để nhìn ra ngoài, xin mời ngài xác nhận ở đó.”

Kiểm tra ra ngoài. Một người phụ nữ trong trang phục cận vệ đang đứng đó.

“Quả nhiên là thật à… Tôi mở cửa đây.”

“Xin lỗi, tôi đã nói dối.”

“Hả…………?”

“Chuyện làm pizza là nói dối, thật ra là làm mì soba cơ.”

“Sự thật hay dối trá ở cái phần đó thì có quan trọng gì đâu! Chỉ cần biết là cô có sở thích nấu ăn là được rồi! Bây giờ không phải lúc nói chuyện đó!”

“Đó là sự sỉ nhục đối với ẩm thực đó.”

“Có thể là vậy, nhưng bây giờ không phải là chuyện chính, nên có quan trọng gì đâu! Tôi mở cửa đây!”

Chắc là sẽ không bị giết khi mở cửa đâu, Ryouta tháo khóa.

“Ryouta-sama, em muốn gặp anh lắm ạ!”

Ngay lập tức, Kiyomizu đã xông vào phòng. Mặc dù Ryouta chưa mở cửa hoàn toàn, nhưng cô nàng đã mạnh bạo chen vào.

“Nào, Ryouta-sama, chúng ta hãy tận hưởng một cuộc phiêu lưu tình ái không để lại dấu vết trong mật thất này nhé ạ!”

“Khoan đã! Cô làm thế nào mà đến đây được!? Có cận vệ ở đó mà!”

“Đánh gục họ rồi ạ.”

Trả lời tức thì.

Trên hành lang, hai cận vệ bất tỉnh nhân sự nằm sõng soài. Dường như họ đã bị mang đến đây như một màn kịch.

“Đúng là cận vệ cấp thấp có khác, yếu lắm ạ.”

“Ngay cả khi khách còn mạnh hơn cả cận vệ thì còn ý nghĩa gì nữa chứ…”

Việc tiết kiệm của Ouka đã phản tác dụng. Thế này thì thật là bản chất đi ngược lại mục đích ban đầu.

“Nhưng mà, cái giọng vừa nãy, cô đâu có—”

“Giọng nói, có thể thay đổi được hết ạ.”

Kiyomizu nói với giọng rất trầm.

“Kẻ nào cản trở giữa Kiyomizu và Ryouta-sama đều là kẻ thù ạ. Và đối với Kiyomizu của ‘Giáo đoàn Thanh Khiết (Virginal Father)’, dù là cận vệ nào cũng dễ dàng đánh bại hết ạ.”

(Nhắc mới nhớ, Kiyomizu ban đầu giống như một sát thủ mà…)

Nhưng không thể cứ để như vậy được.

“Này, Kiyomizu, mau về phòng của mình đi. Mà, về—ơ.”

Ryouta không biết từ lúc nào đã bị trói chặt bằng dây thừng.

“Nhanh thế chứ! Hơn nữa, đây không phải là kiểu trói mai rùa sao…”

“Kiyomizu và Ryouta-sama được sợi chỉ đỏ kết nối với nhau ạ.”

“Đây là dây thừng chứ không phải sợi chỉ! Hơn nữa, đâu phải ‘kết nối’ mà là ‘trói’ chứ! Khoan đã… nhắc mới nhớ.”

Anh cảm thấy có gì đó hơi bất thường.

“Ăn nấm Dere rồi mà Kiyomizu không hề thay đổi chút nào nhỉ.”

“Kiyomizu lúc nào cũng Dere với Ryouta-sama rồi, nên chắc ảnh hưởng ít ạ.”

“À, đúng vậy nhỉ…”

Vì lời nói và hành động của cô nàng đã bệnh hoạn thường xuyên rồi nên không có thay đổi gì cả. Hơi giải quyết được vấn đề rồi. Không, chẳng giải quyết được gì cả. Mà còn đang trong tình thế thập tử nhất sinh nữa chứ…

“Vậy thì, Ryouta-sama, chúng ta hãy tận hưởng một đêm dài nhé──”

Kiyomizu ‘pàt’ một tiếng, đổ sập lên người Ryouta.

“Dừng lại! Kiyomizu! …………Ơ?”

“Susu…” (Tiếng ngáy)

Có vẻ như cô nàng đã ngủ mất rồi.

Hiệu lực của nấm Dere đã hết.

Nghe nói sau khi hiệu ứng Dere kết thúc thì người ta sẽ ngủ thiếp đi, có vẻ đúng là vậy.

“May quá, may quá… Nhưng mà, bị trói thế này thì làm sao đây… Tự mình cởi ra khó lắm đó…”

Lúc đó, cửa phòng mở ra.

“Ôi, sao trông anh lại thế kia chứ…”

Đó là Tatsunami Sasara.

Chắc là chuẩn bị đi ngủ, nên cô nàng mặc đồ ngủ.

“Thấy ồn ào nên ra hành lang xem sao, ai dè lại có chuyện biến thái thế này… Ngoài hành lang thì Amari cũng ngã gục nữa chứ…”

“Chuyện này có nguyên nhân sâu xa lắm. Phiền cô cởi trói giúp tôi được không. Tôi vừa gặp chút tai nạn. Nhìn Kiyomizu thì cô sẽ hiểu thôi…”

“Nhưng mà, có lẽ đây cũng là cơ hội tốt.”

“Hả?”

Anh bị khiêng đến giường trong khi vẫn còn bị trói. Không lẽ nào, đây là…

“Phù Phù-kura Ryouta, anh đã từng cho tôi nếm máu rồi phải không… Mặc dù lúc đó là bất đắc dĩ, nhưng nam nữ chưa kết hôn mà lại nếm máu nhau thì, thật là một chuyện đáng xấu hổ mà ngay cả Huyết tộc cũng không nên làm… Vậ, vậy nên… anh phải chịu trách nhiệm đấy…”

Sasara mặt đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh.

Hoàn toàn là do ảnh hưởng của nấm Dere.

Đây là một dấu hiệu không tốt rồi…

“Sasara, dùng chút lý trí còn sót lại của cô mà nghe tôi đây. Cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ hối hận suốt đời đó. Nà, nà? Hơn nữa, cô còn có Ouka mà…”

Không hiểu sao Ryouta cảm thấy như đang hy sinh Ouka, nhưng anh không còn cách nào khác. Nhỡ đâu, Sasara cũng sẽ phải chịu tổn thương lớn…

“Tình yêu dành cho Ouka-sama và tình yêu dành cho nam nhân thì lại khác nhau. Đừng lo, tôi, tôi sẽ làm đến cùng. Quân đội Đế quốc cũng có chế độ nghỉ thai sản mà. À, con của tôi và anh, tôi cũng sẽ nuôi dưỡng bằng tất cả tình yêu thương…”

“Mấy cái kế hoạch tương lai đó có quan trọng gì đâu!”

“Tôi muốn có ba đứa con… Cả ba sẽ vào trường tiểu học danh tiếng.”

“Càng lúc càng cụ thể rồi đó!”

“Tên con sẽ là Nobunaga, Mitsuhide, Hideyoshi, để chúng lớn lên thành những võ sĩ vĩ đại.”

“Chuyện đó mơ hồ lắm, nghe cứ như một bi kịch nhuốm máu sẽ xảy ra giữa các anh em ấy, đừng làm thế mà!”

“Nếu cả ba đều là con gái thì trưởng nữ sẽ là Antoinette và—”

“Sao cô toàn chọn mấy cái tên nghe như sắp bị giết vậy!”

“Vậy thì Antonio thì sao ạ?”

“Đó là tên con trai mà!”

“Tên chỉ là một vật trang trí thôi ạ. Nếu có tình yêu thì dù là Butarou hay Funyako gì cũng được hết ạ.”

“Không được đâu! Hơn nữa, nếu có tình yêu thì đâu có đặt mấy cái tên đó chứ! Con cái sau này thế nào cũng hư hỏng hết!”

“Mà, mà… được rồi… trước hết thì, phải làm ra đứa trẻ đó đã…”

Cuộc nói chuyện đã đi theo một hướng tồi tệ.

“Vậ, vậy thì… tôi sẽ bắt đầu đây… Lần đầu tiên nên tôi không biết rõ lắm…”

Sasara đưa tay chạm vào quần Ryouta.

Cái này thật sự là rất nguy hiểm, có nguy cơ trở thành chuyện đã rồi mất…

“Ôi, đây là quần jean rẻ tiền của Uni*clo hả. Pufufu.”

“Đừng có chê bai trang phục của người khác chứ! Gia đình Fuyukura đang gặp khó khăn tài chính nên đành chịu thôi mà!”

“Thắt lưng cũng rẻ tiền nữa… Cả người toàn đồ rẻ tiền nhỉ… Mà, đến bữa tiệc tối mà mặc quần jean thì kỳ lạ thật đó.”

“Đừng có bình tĩnh kiểm tra thời trang lúc này chứ! Bị kiểm tra trong tình huống này lại càng tổn thương hơn!”

“Vậ, vậy thì… lần này tôi sẽ bắt đầu thật đó…”

Không tìm ra cách nào khác, quần của Ryouta suýt nữa bị tụt xuống.

“Dừng lại! Khi tỉnh lại cô cũng sẽ hối hận suốt đời đó! Dừng lại đi mà!”

“────Susu…” (Tiếng ngáy)

Nhưng ngay lúc đó, Sasara mất đi ý thức.

Cô nàng đã ngủ đúng lúc một cách hoàn hảo.

“May quá. Một mặt nào đó, có lẽ nhờ những cuộc đối thoại vô nghĩa mà mình đã câu được thời gian nên mới được cứu đó…”

Ryouta muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì bị trói nên anh không thể làm vậy.

“Nhưng mà, phải nhanh chóng cởi trói và khóa cửa lại mới được…”

Người bảo vệ đã bị Kiyomizu đánh gục rồi, cửa phòng đang mở toang, bất cứ ai cũng có thể vào.

Không biết quy tắc của ‘dere’ là gì, nhưng anh cảm thấy mình là người khác giới duy nhất nên chắc là nguy hiểm nhất.

“Khụ khụ.”

Đúng lúc đó, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía trên.

Chị gái của Ryouta, Rei, đang ở trên trần nhà.

Chính xác hơn là đang ngồi trên đèn chùm.

“Sao chị lại ở đó vậy, chị?”

“Chỗ này thì em có thể ứng phó ngay khi貞操 của Ryō-chan gặp nguy hiểm, chị nghĩ vậy là ổn đó. Khụ khụ khụ. Và vào thời điểm thích hợp nhất thì chị sẽ────hả!”

Đúng lúc đó, sợi cáp đỡ đèn chùm không chịu nổi sức nặng và đứt phựt.

“Hyauigo………guff…………”

Rei đập mạnh xuống sàn và bất tỉnh.

Cảm giác như có mảnh vỡ trang trí của đèn chùm đâm vào người, nhưng có lẽ không sao đâu. Từ trước đến nay chưa từng có chuyện gì không ổn cả, nên chắc là ổn thôi.

“May quá, sự xui xẻo của chị lại phát huy tác dụng ngay cả trong tình huống này.”

Rei là chị ruột của anh, nên nếu cô ấy cũng ‘dere’ và nhắm vào anh thì sẽ rắc rối hơn nhiều so với những người khác, nên anh cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.

“Nhưng mà, chuyện này chắc chắn chưa kết thúc đâu… Cửa cũng đang mở mà… Không có ai canh gác, ai muốn vào thì vào nhỉ…”

Nửa như cam chịu, anh chờ đợi, rồi cánh cửa ‘kẹt’ một tiếng mở ra.

Đầu tiên, anh thấy đôi tai dài y hệt tai thỏ.

“Chán quá nên đến chơi.”

“À~, là Kokoko à. Nhìn đôi tai thỏ đó thì biết rồi.”

“Đừng nói mấy chuyện ngớ ngẩn đó. Ta là cáo. Đừng có gộp ta với loài sinh vật hạ đẳng như thỏ.”

Kokoko được nuôi dạy với quan niệm mình là cáo, nên đến bây giờ vẫn tin mình là cáo. Không phải là chuyện đùa, mà là thật lòng.

“Thức ăn yêu thích của cô là gì?”

“Cà rốt! …………Và cả đậu phụ chiên.”

“Vừa nãy rõ ràng cà rốt được nói trước mà. Mà, cô đến đây có việc gì…?”

Kokoko sải bước vào phòng. Trên lưng cô bé có một chiếc túi màu trắng. Trong chiếc túi đó, như một chiếc túi thần kỳ của Doraemon, có chứa đủ thứ.

Từ trong túi, cô bé lấy ra một miếng đậu phụ chiên.

“Ta mang đậu phụ chiên ngon đến cho ngươi đó. Ăn đi, đừng có mà vô ơn.”

“Không cần đâu!”

“Đúng là kẻ nhiều lời mà. Vậy thì ta cho cà rốt đây.”

Lần này, thứ xuất hiện là một củ cà rốt.

"Ít ra cũng phải là đồ đã nấu chín chứ!"

"Hả… tớ có bao giờ tặng quà cho ai đâu… Hàng trăm, cả trăm năm mới có một lần thôi đấy…"

Kokoko nước mắt lưng tròng.

(À phải rồi… Con bé này mang dòng máu thần linh, nên nó chỉ toàn được người ta dâng cúng, có bao giờ phải tự mình dâng tặng ai cái gì đâu…)

Dù biết là do cái nấm *dere* kia gây ra, nhưng có lẽ mình cũng nên nhận lấy.

Với lại, cách bày tỏ của Kokoko cũng khá trẻ con so với mấy người kia, có vẻ sẽ không đến mức không cứu vãn được.

"Được rồi. Vậy thì, củ cà rốt đó, tôi sẽ nhận."

"Vậy hả. Thế thì, tớ sẽ chuẩn bị."

Kokoko kéo tụt quần Ryota xuống.

"Bị trói thế này, khó mà kéo xuống được."

"Khoan đã. Chuẩn bị cái gì?"

"Sẽ nhét củ cà rốt này vào hậu môn của cậu––"

"KHÔÔÔÔÔNGGGG LÀMMMMM!"

Tiếng Ryota hét vang vọng khắp khu chung cư, to đến mức chắc chắn sẽ có người khiếu nại.

"Thần linh đã nói lời nào thì không thể rút lại. Cậu cũng đã nói là muốn mà."

"Đừng có định bắt tôi ăn từ một chỗ trái với lẽ trời như thế! Ăn bằng miệng bình thường là được rồi!"

"Nhưng mà, nếu tớ đút cho cậu bằng miệng thì ngại lắm chứ… Mắt đối mắt lúc đó thì sao…"

Kokoko đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt.

(Đúng là cách bày tỏ vẫn còn trẻ con. Dễ thương đấy chứ…)

"Vì thế, dùng đường hậu môn thì sẽ không nhìn thấy mắt nhau, vừa hay hợp lý."

"Không hợp lý! Không hợp lý! Rất rất không hợp lý luôn đó!"

"À này, tớ có mua card đồ họa về xem mấy chương trình 18+ ấy, thấy họ có chơi kiểu *maso* như vậy đó. Có người đàn ông bị nhét cà rốt vào hậu môn."

"Thì ra đó là lý do! Khoan đã, trẻ con không được xem mấy cái đó!"

"Tớ là thần linh, về mặt tuổi tác thì hiển nhiên đã trên mười tám rồi."

"Hình như cái kiểu tiêu chuẩn kép của cô hơi… ti tiện đó nha…"

"Vì thế, chúng ta hãy thử nhét vào hậu môn xem sao."

"Cái ‘vì thế’ đó của cô sai quá rồi!"

"Biết đâu sau một thời gian dài, nó sẽ biến thành khoái cảm."

"Tôi không muốn thử ‘thời gian dài’ đó đâu!"

Đúng lúc Ryota bị kéo quần xuống hẳn thì—

"Ưm, buồn ngủ quá—khò khò…"

*Bịch*. Kokoko đổ vật xuống.

"Phù… Có lẽ mình vừa vượt qua một trong những nguy hiểm lớn nhất rồi…"

"Khò khò… Chậc, thật sự là đã nhét vào rồi, khò khò…"

"Này! Đừng có làm mấy thứ vớ vẩn đó trong mơ! Dậy đi!… Không, không thể để cô ta tỉnh dậy được! Đừng dậy! Mà cũng đừng có mơ mấy thứ đó nữa!"

"Vậy thì, chúng ta thử củ thứ hai xem sao… khò khò…"

"Tại sao mình lại bị vấy bẩn trong chính giấc mơ của mình chứ…"

Ryota tự nhủ rằng ít ra thì thực tế không bị ảnh hưởng là may mắn rồi.

Nhưng kẻ thù vẫn còn đó.

"Chúc ngủ ngon Ryota-kun! Đúng là một dàn harem hoành tráng nhỉ~"

Lần này, là Alphonsina.

(Lại thêm một người rắc rối đến nữa rồi…)

Ryota rùng mình. Với một Alphonsina bình thường đã hay có lời lẽ, hành động khêu gợi, thì nếu có thêm tác dụng của thuốc kích dục nữa thì quả là không thể đùa được…

Bị trói trước mặt Alphonsina chẳng khác nào một con chuột trước một con mèo. Thật sự, Ryota đã từng bị cô ta cắn.

"Shimizu-chan, Sasara-chan, Re-san, Kokoko-chan, có vẻ mọi người đang sống sung sướng quá nhỉ~"

"Sung sướng thì bình thường sẽ không bị trói đâu… Mà này, tôi biết là vô ích, nhưng liệu cô có thể cởi trói cho tôi không?"

"Không."

"Đúng là như vậy thật mà."

Alphonsina trèo lên giường cạnh Ryota.

(Haiz, xem ra chỉ còn cách chấp nhận thôi…)

"Fufufu, Ryota-kun, dạo này lâu lắm rồi không gặp nhỉ~"

Alphonsina vuốt ve má Ryota.

*Rùng mình*. Một cảm giác không thể diễn tả chạy khắp cơ thể.

Bị đối xử thế này, sao có thể không kích động cho được. Cảm giác như bị hành hạ nửa sống nửa chết.

"Nếu định cắn thì mau làm đi! Tôi có chạy được đâu!"

Chắc sắp đến lúc bị cắn một miếng rồi.

Nhưng Alphonsina không có hành động như vậy. Cô chỉ nhẹ nhàng vuốt ve má và tóc Ryota.

Sắc mặt của cô cũng có vẻ hơi khác mọi ngày.

Có gì đó bồn chồn, và biểu cảm cũng đầy lo lắng.

"Có chuyện gì sao, tiền bối…?"

"Ryota-kun, cậu có nghĩ tôi là một người phụ nữ tự do phóng khoáng không? Nhưng mà… tôi cũng thật lòng muốn dành thời gian yên tĩnh bên người mình yêu mà…"

"Hả… Vừa nãy, cô nói yêu…?"

Không không, chắc chắn là do tác dụng của Nấm *Dere*. Đừng để ý…

"Cứ thế này, được lười biếng mà không làm gì bên người mình yêu, thật tốt biết bao."

Alphonsina lặng lẽ ôm Ryota vào lòng.

Tim Ryota đập nhanh, nhưng sự ấm áp còn mạnh mẽ hơn cả sự cuồng nhiệt.

"Cứ thế này, đứng yên một chút được không, Ryota-kun…?"

"Vâ, vâng, cứ tự nhiên ạ…"

Bị nói bằng giọng nũng nịu như vậy, sao có thể từ chối được.

"Làm Đại Giáo Chủ cũng khá căng thẳng đó. Còn phải xuất hiện ở các diễn đàn chính trị nữa. Nên, chỉ lúc này thôi, hãy để Ryota-kun giúp tôi thư giãn chút nhé…"

"Vâng, nếu tôi có thể giúp được gì…"

"…Hức."

Chợt nghe thấy một tiếng nấc nghẹn.

"Ơ, tiền bối, cô khóc đó hả?"

Nhìn sang, Alphonsina đang rưng rưng nước mắt.

"Công việc Đại Giáo Chủ khổ quá đi! Thi thoảng cũng muốn được ai đó nũng nịu một chút! Oaaaahh!"

"Tiền bối, khi bày tỏ thì cô lại trở thành kiểu người như vậy sao? Kiểu người say rượu thì khóc à?"

Tính cách quá khác thường so với mọi khi khiến Ryota cũng bối rối.

"Sợ lắm… Đôi khi tôi chỉ muốn bỏ trốn thôi… Mệt mỏi quá… Hức… Khụt khịt."

"Vâng, không có gì đáng sợ đâu. Mọi người sẽ giúp cô mà, bình tĩnh nào…"

"Nhưng mà, công việc truyện tranh bận rộn gấp ba mươi lần, còn mệt hơn nữa!"

"Thế thì không thể cân bằng được gì nữa rồi!"

"Đúng vậy nhỉ… bận quá, hay là mình nên từ chức Đại Giáo Chủ đây…"

"Không, cô hãy bỏ công việc truyện tranh đi! Từ chức Đại Giáo Chủ là không ổn đâu!"

"Tôi đã cố gắng hai mươi mốt năm rồi, nếu nói là sức lực có hạn và tổ chức họp báo từ chức thì chắc là không sao đâu nhỉ…"

"Này, cô bé vị thành niên! Cô làm việc hai mươi mốt năm từ khi nào vậy!?"

"Dù sao thì, bây giờ hãy để tôi nũng nịu… nhé…? Được không?"

Cô ấy nói bằng giọng nịnh nọt. Thế này thì đúng là gian lận rồi.

"Được thôi, cứ thoải mái… nũng nịu đi…"

"Hức, hức………… khò khò…"

Dỗ dành một lúc, Alphonsina có lẽ đã khóc mệt mà ngủ thiếp đi.

"Thật sự bất ngờ với một khía cạnh hoàn toàn khác của cô ấy…"

Ryota khẽ động đậy cơ thể, cố gắng giải thoát đôi chân.

Anh di chuyển đến cạnh giường.

"Cầu mong không ai đến nữa, không ai đến nữa…"

*Cạch*.

Cửa lại mở.

"Ryota, còn thức không? "Xin lỗi đã làm phiền vào đêm khuya…"

Hai người bước vào là Shiren và Tamaki.

Có lẽ vừa từ phòng tắm ra, mái tóc thắt bím dài của Shiren và mái tóc đen của Tamaki trông hơi ẩm ướt.

(Hả, hai người cùng lúc? Nếu không bị ảnh hưởng của chất độc thì tốt quá…)

"Ryota, ta có chuyện muốn nói."

Shiren hùng hổ bước vào và hỏi.

Tamaki cũng đang lộ vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Ngươi sẽ chọn ta hay Tamaki?"

"Khoan đã, hai lựa chọn đó sai sai rồi!"

Chọn là chọn cái gì, có ý nghĩa gì chứ. Dù ý nghĩa gì cũng không ổn.

À mà, cả hai đều có vẻ như mắt không còn sinh khí. Là do nấm *dere* sao.

"Ryota, ta biết ngươi cũng đã từng bị Tamaki hút máu."

*Giật mình*.

Cũng có chuyện đó thật.

"Tuy nhiên, bề ngoài thì Ryota là thuộc hạ của ta. Dù chưa chính thức trở thành thuộc hạ. Nên, nếu ngươi định chọn Tamaki, ta muốn nghe rõ ràng ở đây."

Một câu hỏi nặng nề được đưa ra.

Chuyện quan trọng như vậy không nên nói khi đang trúng độc, nhưng có lẽ chính vì đang trúng độc mà họ mới dám nói ra.

"Ryota-kun, xin hãy đưa ra quyết định… Dĩ nhiên, Tamaki chấp nhận dù bị nói là 'Cút đi đồ rác rưởi'. Dù sao Tamaki cũng chẳng ôm hy vọng xa vời gì đâu. Chỉ là, nếu, nếu có thể ở bên nhau, lúc đó Tamaki sẽ làm mọi cách để cố gắng vì Ryota-kun…"

Tamaki nói một cách đầy nhiệt huyết. Có lẽ cô ấy thật sự đang sốt.

"Hừm, Ryota chắc chắn sẽ chọn ta, chủ nhân của hắn thôi."

"Không, xin lỗi nhưng tôi không nghĩ có thể khẳng định như vậy."

Tamaki hiếm khi phản bác.

"Cái gì! Ý ngươi là sao, Tamaki!"

"Bởi vì, nếu mức độ yêu nhau của hai người mạnh đến vậy, thì đâu có chuyện phải tranh cãi thế này."

"Không phải! Ryota và ta được nối kết bởi một thứ gì đó khác với tình yêu, đó là sự trung thành! Chỉ là như vậy thôi!"

"Vậy thì, phần trung thành tôi sẽ nhường lại, xin hãy nhường lại phần tình yêu cho tôi. Tamaki chỉ cần có thế là đủ rồi…"

"Thật trơ tráo mà, Tamaki! Ta không thể trao thứ đó cho ngươi được!"

"Đúng vậy, người quyết định là Ryota-kun mà."

Tình hình bắt đầu trở nên giống như một chiến trường.

"Hừ! Ryota chắc chắn sẽ chọn ta!"

"Không, là Tamaki!"

"Là ta!"

"Là Tamaki!"

*Xoạt*.

Shiren và Tamaki tiến thêm một bước.

"Nào, Ryota, ngươi sẽ làm gì?"

*Kẹt*.

Ryota lùi lại một bước.

Cuối cùng, anh ngồi bệt xuống giường. Đây là một ngõ cụt.

Shiren và Tamaki kẹp Ryota từ hai bên.

(Chỉ còn cách trả lời một cách an toàn thôi nhỉ…)

Đây là tình huống đáng sợ nhất từ trước đến nay. Áp lực thật khủng khiếp.

"À này, tôi là thuộc hạ của Shiren, nên chắc chắn phải tận tâm phục vụ chủ nhân của mình—"

"Tận tâm phục vụ hay gì, lúc này không quan trọng!"

Lời lẽ phòng thủ của Ryota bị cắt ngang.

"Vấn đề là, Ryota sẽ chọn ta hay Tamaki! Phục vụ hay thuộc hạ đều không quan trọng! Kể cả ta phục vụ Ryota cũng được!"

Shiren nói với giọng có vẻ đang vội vàng.

Dù là do tác dụng của chất độc, nhưng Ryota nhận ra rằng cô ấy rất nghiêm túc.

"Nào, hãy trả lời đi."

Shiren đặt tay lên vòng cổ của Ryota.

Đó là biểu tượng cho thấy Ryota là thuộc hạ của Shiren.

"Đúng vậy, Ryota-kun, xin hãy ban cho chúng tôi quyết định cuối cùng!"

Hai người ghé sát mặt lại gần. Ryota cố gắng nghĩ cách làm sao để giải quyết êm đẹp tình huống này nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra.

Bỗng chốc, một ý tưởng tuyệt vời lóe lên vào phút chót.

"À thì, ừm… Đây là vấn đề quan trọng, chi bằng, chúng ta đưa ra câu trả lời sau ba ngày nữa thì sao…?"

Chiến lược là trì hoãn kết luận cho đến khi tác dụng của nấm *dere* biến mất.

(Mình thông minh thật! Với cách này chắc chắn sẽ vượt qua được!)

"Vậy sao, ý ngươi là không thể nói ai đúng không?" "Cậu không thể trả lời được sao?"

(Đúng đúng, chính là như vậy đó.)

"Nghĩa là, ngươi muốn cả hai sao?" "Có nghĩa là đồng hạng nhất rồi."

"Tại sao lại ra được cái câu trả lời kỳ lạ đó chứ!"

*Chộp*.

Ryota bị nắm chặt hai cánh tay từ hai bên.

"Tamaki sẽ mãi mãi cống hiến vì Ryota-kun… Dù Tamaki có thể hơi đáng sợ, nhưng xin hãy tận hưởng nhé…"

Bằng bàn tay còn lại, Tamaki từ từ cởi nút áo ngực.

"Không không, không cần phải làm vậy đâu!"

"Hừm. Vậy thì, ta, ta cũng sẽ đối kháng…"

Shiren cũng vụng về kéo váy xuống.

"Dừng lại đi! Sau này mọi người sẽ hối hận đó, đừng làm mấy cái này!"

"Ryota, mấy cái này… phải mặc áo trên mới khiến ngươi hưng phấn sao…?"

"Đừng có hỏi tôi!"

"Đúng vậy nhỉ… Ryota-kun thích truyện tranh nào trong *Kairakuten* nhất?"

"Không thể nào kiểm tra sở thích bằng kiểu đó được!"

"Vậy thì, chúng ta hãy mua cái gọi là card đồ họa về để tìm hiểu xem sao."

"Nên mới nói, không cần phải kiểm tra như vậy!"

"Được rồi, Tamaki, ai khiến Ryota hưng phấn hơn thì người đó thắng."

"Đừng có đặt ra mấy cái luật kỳ quái đó!"

"Mát xa bằng chiếc quần lót vừa cởi ra thì sao, Ryota-kun?"

"Bị đề xuất như vậy thật sự rất khó trả lời! Biến thái quá rồi đó!"

Và, đúng lúc hai người chuẩn bị cởi hết đồ lót thì—

"Ách, buồn ngủ…" "Oa…"

Cả hai đều ngủ gật. May mắn thay, Ryota đã được cứu.

Thở phào một hơi, Ryota tự cởi trói cho mình.

Khi Tamaki định cởi đồ của Ryota, sợi dây bị nới lỏng nên anh cởi được dễ dàng hơn anh nghĩ. Đó là một điều may mắn trong cái rủi. Anh không muốn đón bình minh mà vẫn bị trói.

"Thật nguy hiểm, nhưng ít ra thì mọi người cũng đã ngủ rồi… Còn lại thì…"

"Chỉ còn mình ta thôi nhỉ."

Ouka chậm rãi bước vào.

(Cô ấy đã đến trước khi mình kịp trốn khỏi phòng sao…)

Ryota nghĩ đến từ "trùm cuối".

"Ouka, nhờ nấm độc mà mọi chuyện đã rối tung lên rồi đó. Cô cũng ăn nấm mà, mau về phòng ngủ đi."

"Ồ, ta không sao đâu. Ta đã uống thuốc giải độc trước rồi."

"Hả…?"

*Fufufu*.

Ouka mỉm cười đầy thách thức.

"Nấm *Dere* khiến người ta chú ý đến tác dụng bày tỏ, nhưng tác dụng gây mê ngay sau đó mới là lớn nhất."

"Cô, lại là cô giở trò đúng không… Nhưng mà, đúng là cô sẽ không tổ chức tiệc miễn phí đâu. Phải có gì đó ẩn khuất."

"Cậu nghĩ ta keo kiệt đến mức nào chứ! Việc buổi tiệc bị hủy là sự thật! Dù sao cũng phải trả tiền hủy bỏ nên ta mới tổ chức sự kiện thế này! Nếu không thì lãng phí lắm, ta sẽ không thực hiện đâu!"

"Đúng là keo kiệt mà! Mình nói đúng mà sao bị mắng vậy!"

Thái độ tức giận của cô ấy thật vô lý.

"Nhưng mà, rốt cuộc thì cô làm mấy chuyện này để làm gì…?"

Mục đích vẫn chưa thực sự rõ ràng.

"Này, cái đó… cậu phải tự hiểu chứ…"

Ánh mắt Ouka lảng vảng một chút.

"Cứ thế này, có lẽ ta có thể nói chuyện riêng với Ryota được chăng… Thời gian rảnh rỗi cũng chẳng có mấy…"

(À phải rồi, chúng ta đã quen nhau lâu rồi mà…)

Cô bạn thanh mai trúc mã từ thời tiểu học, khi gặp lại sau một thời gian dài, đã trở thành quân chủ của một đất nước xa lạ.

Sau đó, dù trở thành bạn cùng lớp, nhưng họ vẫn không có thời gian để nói chuyện phiếm vô nghĩa như xưa.

Có lẽ, chừng nào Ouka còn mang danh hiệu Hoàng đế, thì điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.

"Này, căn phòng này trông giống như một đống xác chết chất chồng vậy."

"Chắc chắn là do cô gây ra cả thôi…"

Những người đã bày tỏ rồi ngủ gật đang nằm la liệt khắp phòng. Có một người đang bất tỉnh vì rơi xuống.

"Căn phòng thế này thì chẳng thể nói chuyện phiếm thoải mái được rồi."

"Dù sao thì mật độ dân số cũng cao thật…"

"Vì, vì thế nên… cậu có muốn đến phòng ta không? Ta cũng đã chuẩn bị đồ uống rồi…"

Giọng Ouka đột nhiên cao vút.

(Căng thẳng cái gì chứ… Không, nhưng mà…)

Ryota cũng không hiểu sao lại cảm thấy bồn chồn.

"Cô không định lại đặt bẫy gì kỳ quặc trong phòng nữa đấy chứ?"

"Ta không làm gì như vậy! Cậu có đến không? Hay không đến? Mau quyết định đi! Ta cũng thấy khó xử lắm!"

Ouka đỏ mặt phản đối.

Ryota cũng không có can đảm để hỏi tại sao cô lại phải đỏ mặt như vậy.

"Vậy thì… tôi sẽ sang đó vậy…"

"Đúng vậy… cậu nên làm thế…"

"Nhưng mà, hai người ở cùng phòng, thì quả thật… hơi…"

"Không, không có vấn đề gì đâu… Vì ta biết Ryota là một quý ông mà… Tuyệt đối sẽ không làm điều gì kỳ quặc đâu…"

"Được nghe cô nói vậy thì thật cảm kích."

"Nhưng mà… trong phòng thì cậu phải tuân theo mệnh lệnh của ta đấy nhé… Vì ta là Hoàng đế bệ hạ mà…"

"Thôi, tùy vào tình thế…"

Hai người định chuồn khỏi phòng một cách tự nhiên.

Nhưng đúng lúc đó, một sát khí mạnh mẽ chợt xuất hiện.

(Không lẽ, có sát thủ trong tòa nhà sao?)

Ngay cả Ryota cũng nhận ra ngay lập tức.

Nó ở ngay sau lưng anh.

Có người đang phát ra sát khí.

(À phải rồi, một nhân vật quan trọng… Hoàng đế Ouka đang ở trong tình trạng vô phòng bị như thế này… Nếu thật sự có sát thủ đến…)

Đó sẽ là một cuộc khủng hoảng có thể dẫn đến sự diệt vong của Đế quốc.

Không, Đế quốc sao cũng được. Mạng sống của Ouka đang gặp nguy hiểm.

(Ouka, dù thế nào đi nữa, mình cũng phải bảo vệ cô…)

Và, khi quay đầu lại—

Sasara đang ở đó.

Không phải "ở đó" mà là đang đứng dậy. Như một zombie vậy.

"Ơ, cô tưởng cô ngủ rồi chứ—"

"Có mùi của Vương Hoa đại nhân…!"

Đúng là như vậy rồi, cô ấy đang ở đây mà—ngay khi Ryota nghĩ thế, Sasara đã lao vào Ouka.

"Vương Hoa đại nhân! Dù trong mơ hay hiện thực, chúng ta hãy yêu nhau mãi mãi!"

"Ý gì vậy chứ! Ta đâu có nghe nói hiệu quả bày tỏ lại mạnh đến mức vượt qua được tác dụng gây mê!"

Xem ra, sức mạnh bày tỏ vẫn còn tồn tại dù đã mất ý thức… Và việc Ouka xuất hiện ở đó đã khiến Sasara tỉnh giấc.

"Tôi đã đứng dậy bằng sức mạnh từ tiềm thức mà con người vốn không thể sử dụng! Vì tình yêu của Vương Hoa đại nhân!"

"Khoan đã! Hét lên 'yêu' thì làm được mọi thứ đều là chơi xấu đó!"

"Vương Hoa đại nhân, trên đời này là tình yêu cả. Tình yêu không gì là không thể!"

"Nên mới nói là gian lận! Ngủ đi chứ!"

"Vương Hoa đại nhân, xin thứ lỗi cho sự vô lễ này!"

Như một loài thú ăn thịt săn mồi, Sasara nhảy chồm lên Ouka.

Đó chính là tư thế *mount position*.

Mắt đối mắt, Ouka hiểu ra.

Thế này thì không ổn rồi. Không biết là do ngủ mê hay do nấm *dere*, nhưng cô ta đã mất lý trí rồi.

"Ách, Sasara, đến đó là quá giới hạn rồi, thật sự rất không ổn đâu, đây là tội bất kính hay là 18+ gì đó, ách, ách ách…"

Áo quần của Ouka đã sớm bị xộc xệch. Đồ lót của cô ấy đã lộ ra.

Ryota ban đầu cứng đơ vì chuyện bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Nếu không ngăn lại thì sẽ xảy ra chuyện lớn… Thậm chí, đã xảy ra rồi.

"Dù là giữa con gái với nhau, nhưng không giúp thì không ổn nhỉ… Này, Sasara, tránh ra!"

—Khi Ryota định đến kéo Sasara ra,

"NẾU DÁM PHÁ QUẤY THÌ TÔI SẼ GIẾT!"

Ryota bị lườm một cái khiến người yếu tim có lẽ sẽ chết vì sốc.

(Đây, đây chính là sát khí mình cảm nhận được lúc nãy sao…)

"Hãy biến đi. Nếu dám phá quấy, tôi sẽ thực sự giết cô đó. Tôi lúc này là thật sự nghiêm túc! Tôi sống hết mình ngay lúc này! Sau đó chết cũng được! Thậm chí nếu có thể chết giữa chừng thì chẳng khác nào chết ở thiên đường!"

Sasara thể hiện một quyết tâm phi thường. Dù định hướng sai lệch trầm trọng…

Ryota lưỡng lự.

Liệu anh có nên hạ quyết tâm, chấp nhận rủi ro cái chết để cứu Ouka không?

Hay là chấp nhận từ bỏ, rồi bỏ trốn?

(Ở đây, không cứu được bạn thanh mai trúc mã thì không đáng mặt đàn ông—)

"Winter Ryota! Ngươi lầm to nếu nghĩ cái khái niệm công lý mơ hồ đó của ngươi có thể phá hỏng hoài bão của ta! Ta sẽ chiến đấu vượt qua mọi lẽ thường và đạo đức!"

"Cái kiểu đàn ông một cách phi lý ở một nơi không thể ngờ!"

"Thậm chí, nếu định ngăn cản, hãy rút kiếm của tôi ra và chém chết tôi đi! Nhưng cho đến lúc đó tôi sẽ không dừng lại! Tôi sẽ không dừng lại cho đến chết! Đó là quyết tâm của một kỵ sĩ như tôi!"

"Đâu có cái loại quyết tâm đó chứ!"

Hết cách để ngăn cản rồi……………………

Dù sao thì cũng là con gái với con gái, chắc không sao đâu, chỉ là con gái chơi thân với nhau thôi mà—Ryota tự diễn giải,

"Ừm, hôm nay mình sẽ xuống phòng tiệc dưới tầng để ngủ vậy. Sàn nhà có vẻ lạnh, nhưng ở phòng này thì con trai ngủ không ổn rồi, đành chịu thôi. Ừ."

Hay đúng hơn là, nếu phản kháng sẽ thật sự bị giết.

"Ách, Ryota, đợi đã, đợi đã…"

"Không nghe thấy, tôi không nghe thấy gì cả…"

"Ách, Sasara, đừng cởi đồ nữa… Hơn nữa thì… ách…"

Ryota không quay đầu lại mà bước ra khỏi phòng.

Không phải lỗi của anh.

Thế giới này mới sai.

Không, rõ ràng là lỗi của Sasara.

Ngày hôm sau. Trong bữa sáng có mặt đầy đủ mọi người.

"Haiz… Cơ thể mệt mỏi quá…"

Không hiểu sao, Ouka trông rất mệt mỏi.

"À, Vương Hoa đại nhân, ngài thở dài mãi như vậy, có chuyện gì sao ạ?"

Sasara hỏi với nụ cười thân thiện, không chút ác ý.

Mọi người dường như đều không nhớ những hành động do nấm *dere* gây ra.

Tất cả đều ở trong phòng Ryota, còn bản thân Ryota lại ngủ ở tầng dưới, lý do không rõ, nhưng họ ngầm hiểu rằng chuyện này có vẻ phức tạp nên không ai nhắc đến.

"Trông cô có vẻ hạnh phúc nhỉ, Sasara."

"Vâng, thực ra tôi đã có một giấc mơ tuyệt vời không gì sánh bằng. Ngài có muốn nghe không, Vương Hoa đại nhân?"

"Tuyệt đối đừng nói ra."

"Gợi ý là về Vương Hoa đại nhân và tôi—"

"Thật sự đừng nói ra! Và, mau chóng quên ngay giấc mơ đó đi, Sasara!"

Ouka nói gần như run rẩy.

Có vẻ chỉ có Sasara, người đã tỉnh dậy và hành động, là còn mơ hồ nhớ được.

"Không, trước khi quên, tôi đã tốc độ gõ vào máy tính và biến nó thành một câu chuyện rồi."

"Cô làm việc nhanh quá đi!"

"Vừa vặn một tiểu thuyết ngắn, nên tôi đang định gửi dự thi giải tân binh đó ạ."

"Ta không muốn nghe nữa. Thật sự không muốn nghe chút nào…"

Ouka bắt đầu run rẩy. Chắc cô ấy đang nghĩ nếu nó được xuất bản thì sẽ thế nào…

"Này, Ryota."

Ouka gọi tên Ryota, khiến anh cũng giật mình.

Dù sao thì anh đã bỏ mặc cô ấy, nên cũng cảm thấy khó xử.

"Có chuyện gì sao, Ouka…?"

"Làm chuyện xấu không tốt chút nào nhỉ…"

Ouka lầm bầm với vẻ mặt mệt mỏi hiếm thấy.

"Phải, phải rồi. Dùng độc là không được đâu nhỉ…"

Ryota và Ouka đồng thời thở dài.

"Haiz…"

Lời bạt

Lâu rồi không gặp, tôi là Morita Kisetsu.

Cuối cùng, câu chuyện đã đi vào hồi gay cấn! Phần dưới đây có chứa một chút spoil, vì vậy những bạn chưa đọc hãy bỏ qua đoạn tiếp theo nhé.

Cuối cùng cũng xuất hiện, mẹ của Shiren, Sairei. Và mẹ của Ouka, Ominaeshi. Sự thật về thảm kịch ẩn chứa trong quá khứ của hai người là gì…!? Và Shiren, khi được mẹ mình, Sairei, yêu cầu quay về Nhật Bản, sẽ đưa ra quyết định gì…!? —Nội dung đại khái là vậy, tôi đoán thế. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó trở nên nghiêm túc đến thế kể từ tập một. Tôi có cảm giác như mọi thứ đã trở lại như xưa.

À thôi, nhắc đến chuyện tập sáu thì spoil rắc rối lắm, nên tôi xin chuyển đề tài một chút.

"Sự phục vụ của ngươi chỉ đến thế sao? Nico Plus" đã được phát hành!

Dự án spin-off do thầy Machida Toshiko sáng tác đã chính thức ra mắt bản in vào tháng Hai! Có thêm những trang phụ không có trên Nico Nico Manga nên xin hãy nhanh tay sở hữu nhé!

Thành thật mà nói, nhờ thầy Machida đã tạo ra một câu chuyện song song khác mà tôi cũng nhận được rất nhiều cảm hứng. Đặc biệt, về các thiết lập như 【Giáo đoàn Trinh khiết (Virginal Father)】, tôi cũng đã hấp thụ, hay đúng hơn là mượn ý tưởng của thầy Machida và tái cấu trúc lại ở đây. Có thể nói chính bộ light novel này cũng hình thành từ sự hợp tác với thầy Machida. Tôi thật sự biết ơn vô vàn.

Loạt truyện của thầy Urute trên Age Premium vẫn đang tiếp tục. Xin đừng bỏ lỡ nhé! Shiren và Ouka do thầy Urute vẽ có một vẻ quyến rũ, một sự huyền bí khác biệt so với nguyên tác, khiến tôi say mê không thôi.

Cuối cùng, xin gửi lời cảm ơn.

Chắc hẳn rất vất vả khi xuất hiện khá nhiều nhân vật mới, nhưng thầy Ozaki, chân thành cảm ơn những hình minh họa đáng yêu và ngầu lòi của thầy lần này. Cả hai nhân vật mới đều ở độ tuổi ba mươi, nhưng nếu ở thế giới thực mà những người ba mươi tuổi đều mạnh mẽ và xinh đẹp đến thế thì tương lai của thế giới sẽ thật tươi sáng.

Và dĩ nhiên, chúng tôi luôn nhận được sự hỗ trợ từ các vị biên tập, bộ phận kinh doanh, toàn thể nhân viên nhà sách, và quý độc giả.

Nhờ sự ủng hộ của tất cả quý vị, tôi sẽ cố gắng hết sức với series này thêm một thời gian nữa, mong quý vị tiếp tục ủng hộ!

Tác giả

Morita Kisetsu

Đầu đông bị nhiễm noro, đầu năm mới lại mắc viêm dạ dày do virus. Nếu giờ mà bị cúm nữa là đạt ba ngôi rồi.

Minh họa

Ozaki Hiroki

Họa sĩ thích đồ ngọt.

Sở thích là ngủ.

http://www.amato-pic.net/

Mong nhận được thư của người hâm mộ và phản hồi về tác phẩm

<Trang khảo sát tại đây>

https://emob.jp/m/fi.php?a=gabunko&d=6&i=5290

(Chụp màn hình trang này và quét bằng ứng dụng đọc mã QR để truy cập trang khảo sát)

<Địa chỉ>

〒106-0032

2-4-5 Roppongi, Minato-ku, Tokyo

SB Creative Co., Ltd.

Bộ phận biên tập GA Bunko

Gửi "Thầy Morita Kisetsu"

Gửi "Thầy Ozaki Hiroki"

http://ga.sbcr.jp/

GA Bunko

Sự phục vụ của ngươi chỉ đến thế sao? 6

Morita Kisetsu

Người phát hành: Ogawa Jun

Nơi phát hành: SB Creative Corporation

〒106-0032

2-4-5 Roppongi, Minato-ku, Tokyo

Thiết kế bìa: K’s Corporation (Ohashi Tsutomu / Hikosaka Nobuaki)

In ấn và đóng sách: Chuo Seihan Printing Co., Ltd.

Ấn bản lần đầu: Ngày 31 tháng 3 năm 2013

Ấn bản điện tử lần đầu: Ngày 1 tháng 10 năm 2013

Bản quyền © Kisetsu Morita

ISBN 978-4-7973-7289-2

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận