Giúp Shi-chan thoát khỏi vòng vây của kẻ địch
Để vào được Vương thành không tốn quá nhiều thời gian.
Một mặt, cũng may là tôi không đang tắm rửa gì. Nhờ vậy mà có thể hành động ngay lập tức.
Trong Vương thành, Ōka đang chờ sẵn.
“Được phết nhỉ, thời gian phản ứng khá nhanh đấy. Tưởng đâu cậu phải về lấy sổ tiết kiệm rồi mới ì ạch đến chứ.”
“Không đời nào, đâu phải cháy nhà đâu mà cần đến cái đấy.”
“Mà cậu cũng có bao nhiêu tiền trong ngân hàng đâu mà sợ bị trộm, đúng không?”
“Đúng là sự thật, nhưng không cần phải nói thẳng ra thế! Thân là thường dân, tôi đã cố gắng hết sức để sống rồi!”
“Thế thì, theo tôi đến nơi trú ẩn khẩn cấp—căn phòng của mẹ tôi đi. Tôi cũng sẽ trốn ở đó.”
Vừa nói, Ōka đã bắt đầu di chuyển. Chắc chắn là cô ấy thường xuyên ghé phòng của mẹ, Chimegusa. Mọi động tác đều không có chút thừa thãi nào.
Ngược lại, bên trong Vương cung đang náo loạn, những bóng người chạy vội vã trên hành lang trở nên nổi bật. Bình thường tôi không để ý, nhưng hóa ra có rất nhiều người đang làm việc ở Vương cung này.
Có những binh lính mặc áo giáp kiểu thời Trung Cổ, xen lẫn với những người lính mặc quân phục hiện đại. Lại tự hỏi sao đất nước này vẫn giữ mấy chế độ kỳ quái, nhưng biểu cảm trên gương mặt của tất cả mọi người đều căng thẳng một cách đáng ngạc nhiên.
“Ōka, tin tức về kẻ địch thế nào rồi?”
“Nhóm ‘Tổ chức Thuần Khiết’ (Virgin Father) do Fuyukura Sairi cầm đầu, gồm mười lăm người, đã vượt núi và xâm nhập vào. Nhưng chỉ có vỏn vẹn mười lăm người thôi. Dù là một đất nước nhỏ bé đến đâu thì số lượng đó cũng quá ít để hủy diệt được.”
“Đúng vậy. Dù là đội ngũ tinh nhuệ đến mấy cũng có giới hạn chứ.”
“Thế nên, mục tiêu của bọn chúng chắc chắn là trung tâm Đế quốc, chính là bọn tôi. Nếu chúng tôi thoát được hoàn toàn, cuộc đuổi bắt này sẽ là phần thắng của chúng tôi. Có cơ hội thắng, thậm chí là rất cao.”
Trước hết, chúng tôi xuống tầng hầm thứ hai.
Đi qua nhà kho, đến cái nhà vệ sinh quen thuộc dẫn xuống hầm.
Lần này, khi gõ cửa, lại nghe thấy tiếng nói vọng ra: “Xin lỗi, tôi bị tiêu chảy, có lẽ sẽ mất một lúc…”
“Thấy ghê quá…”
“Dù sao thì cũng đỡ hơn bản trước rồi! Cậu phải biết ơn vì nó đã được cải thiện đấy!”
Trên đường đi qua một hành lang dài, có một nhóm nữ binh sĩ đang tụ tập.
Khi phát hiện ra Ōka, tất cả đồng loạt cúi chào theo nghi thức cao nhất.
“À… mấy cận vệ đây mà…”
“Đúng thế. Cận vệ có nhiệm vụ hộ tống tôi sát sao, nên tất cả đều là nữ—trừ Ryota ra.”
“Biết rồi. Cũng tại tôi mà mọi thứ trở nên hơi kỳ cục…”
“Đây là tuyến phòng thủ bán cuối cùng. Cận vệ sẽ chặn hoàn toàn hành lang này.”
Nhưng có một gương mặt quen thuộc bị thiếu mất.
“Ơ, Sasara đâu?”
“Sasara cũng ở đó. Sâu hơn nữa, ở tuyến phòng thủ cuối cùng. Ryota cũng phải đến đó.”
“Liệu tôi có đảm đương được trọng trách lớn như vậy không…”
Dù biết không được yếu lòng, nhưng đứng trước trách nhiệm to lớn thế này, tôi vẫn không khỏi lúng túng.
“Thật lòng mà nói, tôi không kỳ vọng nhiều vào Ryota đến thế đâu.”
“Nghe cái sự thật lòng đó phũ phàng ghê…”
“Nhưng, Ryota là cần thiết để giúp Sasara trở nên mạnh nhất. Shiren cũng hiểu điều đó, đúng không?”
Shiren thoáng nhìn Sasara với vẻ mặt có chút thông cảm.
“Chị gái thật là xấu tính.”
“Mày có một nửa dòng máu của tao mà lại đi chê bai như thế à, đứa em gái ngốc nghếch này!”
Với Ryota, có vẻ Ōka cố ý dùng từ “em gái”.
“Với tư cách là em gái của tôi, em gái của Hoàng đế, hãy đi theo tôi. Nếu để tôi thấy gương mặt đáng xấu hổ, thì đừng trách!”
“Đó là điều tôi mong muốn, chị gái!”
Hai chị em khẽ cười nhếch mép với nhau.
Cánh cửa dày đến mức có thể gọi là bức tường đã mở sẵn từ trước.
Phía sau cánh cửa đó, Sasara đang đợi.
Đương nhiên, là trong bộ giáp hiệp sĩ, vũ trang đầy đủ.
“Đã chờ ngài, Ōka-sama. Từ đây trở đi, dù là một con kiến cũng không thể xâm nhập, xin ngài cứ yên tâm.”
“Chính là vì tin vào đội hình này nên tôi mới bố trí thế. Ryota, cậu cũng ở lại đây cùng Sasara mà bảo vệ nhé.”
“Được rồi. Tôi sẽ cố hết sức. Mặc dù không mong là chúng sẽ đến đây chút nào.”
“À, tiện thể nói luôn, Rei-san được bổ nhiệm làm người phụ trách kiểm tra tình hình khi địch rút lui, còn Torao-kun là người đứng đầu nhóm bảo vệ khu vực thành phố.”
“Vậy còn tiền bối Alphonsina?”
“Bà ấy nói là Đại Thánh đường đệ nhất giống như một mê cung vậy, nếu đến được thì cứ việc đến. Đương nhiên là Đại Giáo chủ không thể bỏ mặc Đại Thánh đường được rồi.”
“Có người bảo vệ cho tiền bối không? Bà ấy là nhân vật quan trọng nên có thể bị nhắm tới…”
“Đừng lo lắng, bà ấy mạnh khủng khiếp nên sẽ ổn thôi. Với số lượng kẻ địch thế này thì chúng cũng không chia thành hai đội làm gì.”
Quả thật, nếu chia nhỏ mười lăm người thì nguy cơ bị tiêu diệt từng người sẽ tăng cao.
“Vậy thì, Ryota, tôi đi đây…”
“Ừ, cứ yên tâm như thể đang đi trên một con thuyền lớn nhé.”
Khi chia tay, Ryota và Shiren nhìn nhau.
Đây không phải lúc để nói chuyện dài dòng. Một câu là đủ rồi.
“Ryota, Sasara, cố gắng đừng để bị thăng hai cấp nhé.” (ý là đừng có chết rồi được truy phong)
“Không cần nói tôi cũng hiểu, Bệ hạ Hoàng đế.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không để mình chết trước khi Ōka-sama an toàn, xin ngài đừng lo lắng.”
Sasara cũng cười một cách hồn nhiên.
“Khi nào sắp chết, dù phải cầu xin tha mạng, tôi cũng sẽ cố gắng để có cơ hội gặp lại Ōka-sama.”
“Ài, lẽ ra tôi muốn cậu chiến đấu như một cận vệ cơ… Thôi được rồi… vậy cũng được…”
“Vậy thì, hai người cứ đi đi! Càng nhanh càng tốt!”
“Đúng thế! Dù có chết thì cũng phải sống sót đấy!”
Nhưng trước lúc chia tay, điện thoại của Ōka reo.
“Vâng vâng, Hoàng đế đây. À, thế à. Dù sao thì tôi cũng có linh cảm như vậy rồi. Vâng vâng.”
Ōka nói chuyện điện thoại với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Bọn ‘Tổ chức Thuần Khiết’ từ đầu đã không có ý định giao chiến. Có vẻ nhiệm vụ chính của chúng là đưa Fuyukura Sairi vào quốc gia an toàn. Giờ thì cô ta đã vào một cửa hàng tiện lợi rồi.”
“Cái đó… không lẽ nào…”
“Nghe nói là tiệm của Shijō-san.”
“Shijō-san không sao chứ…”
“Tamaki, cầu cho cậu ấy bình an…”
Cả Ryota và Shiren đều lộ vẻ lo lắng.
“À, thế à. Hừm. Nhưng tại sao nhỉ. Thôi được rồi, tôi cúp máy đây.”
Ōka kết thúc cuộc gọi.
“Chị gái, Tamaki có bình an không!?”
“Nghe nói cô ta vừa vào cửa hàng thì mặt đỏ bừng rồi đi ra ngay. Bảo là ở đó chỉ bán toàn sách báo đồi trụy.”
““Chắc chắn là tại bán ‘Kairakuten’ rồi!”” (Tạp chí người lớn)
Giọng của Shiren và Ryota hòa vào nhau.
“Cái cửa hàng tiện lợi đó đang làm cái gì vậy…? Đâu phải lúc đùa giỡn đâu…”
Ōka ho khan một tiếng để lập lại trật tự.
“Và rồi, chỉ có Fuyukura Sairi là đang tiến về phía này. Thật không ngờ, cô ta có vẻ muốn làm mọi chuyện một mình. Thật là coi thường người khác quá đi chứ.”
Chắc hẳn cô ta rất tự tin vào sức mạnh của mình. Đúng là thủ lĩnh hiện tại của ‘Tổ chức Thuần Khiết’ có khác.
“Lần này thì đi thật đây, hai người.”
Shiren cũng im lặng nhìn Ryota và Sasara.
“À này, nếu mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ phát cho Torao-kun một cái phiếu, cho phép cậu ấy hôn hít hay làm bất cứ điều gì với Sasara cả ngày.”
“Chuyện đó… quá đáng lắm rồi!”
“Trước hết, hãy tập trung vào kẻ thù của các cậu đi. Tạm biệt nhé.”
Ōka nắm tay Shiren rồi chạy đi.
Giờ thì, chỉ còn cách chờ kẻ địch ở hành lang này thôi.
Trong hành lang lạnh lẽo, trống trải, chỉ còn lại Ryota và Sasara.
Khóa chặt cánh cửa dày cộp phía trước.
Theo cài đặt, có thể nhập mười hai chữ số và chữ cái, nên tôi đương nhiên nhập đủ mười hai chữ số.
Ryota cầu nguyện rằng cánh cửa đó sẽ không bao giờ mở ra.
“Cuối cùng thì Rina cũng đến rồi đây.”
Chimegusa đã tỉnh dậy, đang dùng quan tài làm ghế ngồi.
“Sẽ là cuộc hội ngộ lâu ngày không, hay không, rốt cuộc sẽ là thế nào đây. Nói thật thì ta chẳng muốn nhìn mặt con bé chút nào. Cũng không muốn nghe giọng nói, ngay cả tiếng bước chân cũng không muốn nghe.”
“À mà mẹ tôi không hòa thuận với Fuyukura Sairi, đúng không ạ?”
Ōka ngồi xuống cạnh Chimegusa. Shiren ngần ngại, đứng đối diện quan tài.
“Ừm. Con bé là kẻ ta ghét thứ hai trong cuộc đời này. Một mặt, giải quyết ân oán ở đây có khi cũng thú vị đấy chứ. Khụ khụ khụ.”
Chimegusa lại cười như một ma cà rồng.
“Này, Shiren. Lâu ngày mẹ mới đến, con cảm thấy thế nào?”
Với tư cách là người lớn tuổi nhất và chủ nhân căn phòng, Chimegusa hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
“Phiền phức… Vì ngay cả khi không có mẹ, con vẫn sống đàng hoàng được.”
“Nếu phiền phức thì cứ nói là phiền phức đi. Cứ lè lưỡi trêu ngươi, hoặc tuôn ra một tràng từ ngữ cấm kỵ cũng được. Như thế thì tâm trạng sẽ thoải mái hơn đôi chút.”
Chỉ có Chimegusa là có vẻ mặt thoải mái.
Ngay cả Ōka cũng giữ vẻ mặt phức tạp, im lặng.
“Này, con cái có quyền chống đối cha mẹ đấy. Con cái làm cha mẹ phải khóc lóc thì mới ra dáng chứ. Chuyện này chỉ là việc con có thực hiện cái quyền đó hay không thôi. Chỉ có thế thôi.”
“Mẹ ơi, con có thể hỏi một câu được không ạ?”
Ōka hỏi Chimegusa bên cạnh.
“Người mẹ ghét nhất không phải là cha đúng không ạ?”
Lông mày của Chimegusa khẽ nhướng lên.
“Đúng vậy thì sao?”
“Tại sao vậy ạ? Mẹ là người của Huyết tộc (Sacred Blood), nhưng đáng lẽ đó là một cuộc hôn nhân tình yêu mà?”
“Ừm, đã từng rất yêu nhau đấy. Hồi bằng tuổi các con, đã làm rất nhiều chuyện mà không thể miêu tả trên truyện tranh thiếu niên đâu. Hừ hừ, đúng là những tháng ngày dục vọng và dâm đãng. Có muốn nghe ta kể chi tiết không?”
“Không cần đâu ạ. Con không có tâm trạng nghe chuyện tục tĩu đâu.”
“Trước hết, mỗi khi hắn tháo áo ngực của ta ra thì luôn luôn—”
“Con bảo không cần kể rồi mà!”
“Thỉnh thoảng hắn lại đi tàu điện mà không mặc quần lót—”
“Con bảo là không cần kể mà! Đã ngoài ba mươi rồi thì làm ơn giữ ý tứ một chút đi!”
“Ấy chà. Một cuộc đời không có chuyện tục tĩu thì chẳng khác gì tô mì xá xíu mà không có xá xíu vậy…”
Có vẻ thất vọng hơn tưởng tượng, Chimegusa cắn móng tay.
“À, đừng nói là ngoài ba mươi nhé. Ta là vĩnh viễn mười bảy tuổi…”
“Nói chung là, đừng có lợi dụng lúc hỗn loạn mà đánh lạc hướng câu hỏi của con chứ. Tại sao cha lại là người mẹ ghét nhất?”
“Đương nhiên là vì cuối cùng hắn đã chọn Sairi rồi!”
Chimegusa nói với vẻ mặt hờn dỗi như một đứa trẻ.
“Ta đã từng nghĩ rằng người hắn yêu nhất trên đời này chắc chắn là ta. Chà, hắn là Hoàng đế, nên ta cũng hiểu là không thể tránh khỏi việc có tình nhân hay thứ phi này nọ. Vì không chỉ tình yêu, mà còn liên quan đến cả quốc gia nữa.”
Đến đây, Chimegusa lộ vẻ mệt mỏi.
“Tuy nhiên, dù sao thì hắn cũng là kẻ háo sắc đến nỗi ai cũng có thể tán tỉnh… Chắc bây giờ, hắn đang ở Asgard, quốc gia của thần linh, lại đi tán tỉnh thêm một cô gái mới nào đó rồi…”
“À thì, cha là người như vậy mà…”
Có vẻ có cùng suy nghĩ, Ōka cũng đồng tình.
“Dù hắn là kẻ như vậy thì—”
Chimegusa nhìn Shiren đối diện.
“—ta vẫn nghĩ ta là người số một. Chẳng có khả năng nào khác tồn tại cả, ta đã tin tưởng như vậy ngay cả khi trời đất có đảo lộn. Thế mà lại bị phản bội một cách trắng trợn như vậy, thì ghét bỏ cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Shiren có cảm giác mình đã trở thành Sairi.
Có cảm giác như cô ấy đã sống cùng một dòng thời gian với mình.
“Chimegusa-sama, hình như cha bị bắn chết đúng không ạ?”
“Mọi chuyện là như vậy đó. Chắc chắn là đúng.”
“Vậy có phải vì yêu Sairi, nên cha đã nghĩ rằng bị Sairi của ‘Tổ chức Thuần Khiết’ bắn cũng được, rồi để cho bị bắn không?”
Sự thật về vụ án vẫn còn bị che giấu trong bóng tối.
Những gì biết được chỉ là Hoàng đế bị bắn chết và Sairi, kẻ bị phát hiện là gián điệp của ‘Tổ chức Thuần Khiết’, đã biến mất.
Đối với Shiren, lý do cho sự thù hận của Chimegusa mà cô có thể hình dung được chỉ có bấy nhiêu.
“Shiren, đây là lần đầu tiên con hỏi sâu về chuyện đó đấy.”
“Có lẽ vậy…”
Đáng lẽ cô nên xác minh sớm hơn.
Nhưng Shiren thiếu dũng khí đó. Cô thậm chí không có dũng khí để đến gặp Chimegusa.
Cô đã trở nên quá nhạy cảm với việc mình có thể bị ghét bỏ.
“Con đoán sai rồi. Ta cũng cảm thấy nhục nhã nên không muốn nói nhiều.”
Chimegusa nhìn xuống sàn nhà, như thể đang nhớ lại điều gì đó khó chịu.
Do đó, một vài món trang sức va vào nhau, tạo ra tiếng lách cách.
“Nhưng, Shiren, và cả Ōka nữa, có một điều này ta muốn nói với hai đứa.”
Chimegusa nói với một nụ cười gian xảo.
Nhưng nụ cười đó cũng có vẻ gì đó gượng gạo.
Thực ra, không có gì thú vị cả.
“Đàn ông chỉ có thể chọn một người phụ nữ. Cũng như phụ nữ chỉ có thể chọn một người đàn ông vậy.”
Một tiếng “Khụ khụ…” khẽ thoát ra.
“Thế nên, nếu đã lỡ yêu cùng một người đàn ông, chắc chắn sẽ có một kết cục bi thảm. Sẽ bị nỗi tuyệt vọng vây lấy, đến mức không bao giờ muốn nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Dù cho đó chỉ là một trong những hình thái của tình yêu thôi. Hahaha hahaha.
Cô Chimokuso, lý do thực sự khiến cô ghét mặt trời và ở lại đây là..."
"Tôi gần như đã chết khi Ouen chết. Đó là lý do tại sao tôi nằm trong quan tài ở đây. Tôi không có ý định lộ diện."
Khuôn mặt mệt mỏi của Chimokuso giống Ouka đến nỗi trông họ như chị em ruột.
Đó là lý do tại sao Shiren thấy nó thật đáng sợ.
Dường như một bi kịch tương tự có thể xảy đến với hai chị em.
"Là một người lớn tuổi, và là người đã trải qua bi kịch, tôi cho cô một lời khuyên... Nếu cô quá tuyệt vọng, hãy bỏ cuộc ngay đi. Ngay cả Ri và tôi, những người không cùng huyết thống, cũng đã ghét nhau đến vậy..."
Chimokuso ngập ngừng nói tiếp.
"Hơn nữa, hai người là chị em. Sau bao nhiêu công sức làm lành, lại bị dồn vào hận thù... Còn đau đớn hơn cả việc bỏ rơi người mình yêu... Thật sự, thật sự..."
Chimekusa ngước nhìn trần nhà theo phong cách Gothic.
Những con quái vật kỳ dị, không thể nhận dạng được khắc và vẽ trên tường, cột trụ và trần nhà.
Căn phòng nhỏ bé tựa như một địa ngục khép kín.
"Mẹ ơi, bình tĩnh nào..."
Ouka cảm thấy có điều gì đó không ổn nên cố gắng ngăn Chimekusa lại.
"Ta nói thẳng với con. Trên đời này chỉ có một Asagiri Ryouta. Hoặc một trong hai người phải nhượng bộ. Hoặc cả hai người phải nhượng bộ."
Chimekusa nhắc đến tên một người đàn ông.
"Nếu các ngươi tranh giành hắn, các ngươi sẽ bị hủy hoại. Giống như chúng ta vậy."
Chính vì đã phạm sai lầm nên Chimekusa mới đưa ra lời khuyên.
"Thật là một sai lầm lớn khi nghĩ rằng hòa bình sẽ đến chỉ vì chúng ta chối bỏ lý trí. Chiến tranh sẽ không kết thúc như vậy. Nó sẽ còn kéo dài rất lâu nữa."
Shiren và Ouka nhìn nhau gần như cùng lúc.
Mắt họ chạm nhau rõ mồn một.
"Em..."
Ouka là người đầu tiên cử động.
"Em yêu anh, Ryouta."
Shiren chỉ có thể nhìn Ouka một cách yếu ớt.
"Cho đến bây giờ, em đã chịu đựng mọi thứ chỉ vì em là hoàng đế, nhưng em không còn ý định kiềm chế nữa. Suy cho cùng, em đã yêu anh từ hồi tiểu học! Và giờ, thật trùng hợp, chúng ta đã gặp nhau, vậy tại sao em phải kiềm chế?"
Ouka hét lên bằng giọng vô cùng xúc động. Cô đã quên mất phẩm giá của một hoàng đế. Không, cô nhớ, nhưng lại lờ đi.
Giờ em không cần điều đó nữa.
Hãy ích kỷ đi.
"Đó là lý do tại sao em định dùng quyền lực của mình với tư cách là Hoàng đế để biến Ryota thành tay sai. Rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường."
"Chuyện đó... không liên quan..."
Shiren nói, vẫn cúi đầu.
"Chuyện gì vậy? Anh có điều gì muốn nói không?"
"Vâng!"
Shiren trừng mắt nhìn Ouka.
"Có thể tôi đã thích cô từ lâu, nhưng ngay lúc này, Ryouta là thuộc hạ của tôi! Tôi chưa từng sống với cô một ngày nào!"
Nếu cô lùi bước bây giờ, đó sẽ là dấu chấm hết.
Chính vì vậy, cô không thể im lặng.
Nếu không, đó sẽ là sự bất kính với chính mình, và hơn thế nữa, với Ryouta.
"Tất cả là nhờ lòng tốt của tôi! Nếu cô vẫn chưa biến anh ta thành thuộc hạ, thì hãy giao cho tôi!"
"Cô thua vì lúc đó cô đã thể hiện lòng tốt! Nếu cô thực sự yêu tôi, cô đã không có quyền làm điều như vậy!"
Ouka không biết nói gì.
Anh đã nói trúng vấn đề.
Nếu cô bảo anh ta trở thành thuộc hạ vì cô thích anh ta ngay từ đầu, thì cô đã không phải tiếp tục cố gắng đuổi bắt như thế này.
"Hình như cứ cãi nhau thế này thì cũng vô ích thôi. Một chọi một, chúng ta còn chẳng đạt được quyết định chung."
Ouka lạnh lùng nói.
"Vậy thì, khi nào Ryota đến thì hỏi. Đó là cách nhanh nhất."
Nói xong, mặt Shiren tối sầm lại.
Bởi vì Shiren biết.
—Mối tình đầu của Ryota chính là Ouka.
Họ đang đứng ngay trước nơi trú ẩn của Ouka và những người khác.
Ryota và Sasara đang đứng đó.
"Nghĩ lại thì, tôi đã chiến đấu với anh nhiều lần rồi, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta chiến đấu với kẻ thù chung."
Sasara nói với giọng bông đùa.
Tuy nhiên, điều đó không đúng với đôi mắt của họ. Đó là đôi mắt của một cận vệ Hoàng gia, đang lặng lẽ chờ đợi trận chiến.
"Vậy sao? Ồ, còn Toraha thì sao?"
"Tôi không nghĩ là chúng ta đã từng chiến đấu cùng nhau. Ít nhất thì, tôi đã chiến đấu với anh nhiều hơn là giúp anh."
"Ừ. Chúng ta thậm chí còn giết nhau nữa. Cảm giác thật kỳ lạ khi nghĩ rằng chuyện đó mới diễn ra chưa lâu."
"Ch-cái kiểu, ừm, hợp tác này có lẽ cũng tốt đấy chứ..."
"Sao anh lại đỏ mặt thế này...?"
"Để tôi yên. Nếu tôi nói ra ở đây, nó sẽ chỉ gây thêm rắc rối không đáng có. Hiện tại, ưu tiên hàng đầu của tôi là hoàn thành nhiệm vụ của một Cận vệ Hoàng gia."
"Anh nói đúng."
Thanh kiếm, lúc đầu Ouka đưa cho anh như một thanh kiếm mượn, giờ dần trở nên thoải mái hơn trong tay Ryota.
"Tất nhiên, họ khó có thể đi xa đến thế. Mười bốn Cận vệ Hoàng gia mới được bổ nhiệm đang đợi họ ở phía trước."
"Khoan đã, ban đầu chẳng phải có mười lăm Cận vệ Hoàng gia, tính cả Sasara sao? Tôi đoán với tôi thì chỉ có mười sáu. ... Nếu vậy, Sasara là người mạnh nhất và bị đối xử khác biệt."
"Khi tôi hét lên về tình yêu của mình với Ouka-sama, tôi đã bị gán cho cái mác biến thái và bị loại khỏi nhóm."
"Những lời bình luận của cô chắc hẳn đã gây ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội!"
"Tôi là người duy nhất không được mời đến các bữa tiệc và những thứ tương tự... Nhưng tôi không bị đuổi việc, vì Ouka-sama có quyền bổ nhiệm."
Hình như cô ấy đã bị đối xử khá tệ.
"Nhưng Mười Bốn Quý Tộc nghe có vẻ khá quyền lực. Tôi chỉ là một thành viên của Cận vệ Hoàng gia, và tôi không biết gì về họ cả..."
"Cô đang lười biếng. Vậy thì tôi sẽ kể cho cô nghe."
Sasara nói với vẻ mặt bực tức.
"Họ là mười bốn người: Asuka-Sức-Tỷ, Matilda-Ánh-Ánh-Ma, Mega-Hơi-Thối-Rỉ, Killue-Xấu-Đáng, Salea-Giết-Bướm, Lillu-Sấm-Lôi, Garuda-Huyết-Hỏa, Kana-Phong-Kiếm, Iliael-Xuyên-Xuyên, Naru-Phân-Phân, Philea-Tàn-Xã, Ilhyu-Ánh-Ánh-Băng, Saleril-Phá-Phá, và Amari-Dự-Thụ."
"Chỉ có người cuối cùng có vẻ yếu đuối kinh khủng!"
"Người cuối cùng có phải là Amari-Dự-Thụ không?"
"Tất nhiên rồi, đó là cô ấy! Nghe vậy càng thấy cô ấy yếu đuối hơn!"
"Hình như, khi Amari-dự-Thụ chơi bóng mềm, cô ấy vào sân thay người ở hiệp cuối, bị loại hai lần, và đội đang bị dẫn trước mười điểm."
"Đó chính xác là cách một cầu thủ dự bị nên vào sân! Họ đối xử với cô ấy như thể cô ấy nên được vào sân đánh bóng ít nhất một lần!"
"Hình như cô ấy đã bỏ bóng mềm hồi trung học và theo đuổi con đường kendo."
"Theo một cách nào đó, đó là quyết định đúng đắn, nhưng ngay cả biệt danh của cô ấy cũng hơi xúc phạm!"
"À mà, biệt danh của tôi là Sasara Biến Thái."
"Đó không phải biệt danh, họ chỉ đối xử với cô ấy như một kẻ biến thái thôi!"
"Tôi mạnh hơn Amari dự bị khoảng 15 lần, nên tôi không thể chấp nhận được điều đó..."
"Vị trí dự bị đó thật đáng thương..."
"Trước khi hiệp sĩ Marl bỏ cuộc, Marl là người yếu nhất."
"Cô ấy chỉ giỏi cờ shogi thôi!"
"Cô ấy bỏ cuộc khi trở thành một nữ kỳ thủ shogi chuyên nghiệp."
"Đừng giao cho những người có năng khiếu kỳ lạ những nhiệm vụ quan trọng như Đội Cận vệ Hoàng gia!"
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Sasara reo lên.
"Cái gì... Không thể nào!? Asuka Tỷ Sức Mạnh, Matilda Huyễn Nhiệt, Mega Hôi Thối, Killue Tà Ác Tối Thượng, Salea Bướm Đêm Sát Nhân, Lillu Lôi Điện, Garuda Huyết Sắc Bùng Cháy, Kana Phong Kiếm, Iliael Xuyên Thấu, Naru Biến Mất, Philea Tàn Bạo Kỹ, Ilhyu Ánh Sáng Băng Giá, và Saleril Tan Vỡ Tức Thời... cả mười bốn kẻ thế thân đều bị Ri đánh bại một mình sao...?"
"Fuyukura Ri quá mạnh! Này, cậu có thể gọi tên kẻ thế thân! Sao lại bỏ sót hắn ta chứ!"
"Không, kẻ thế thân và kẻ còn lại khá giống nhau, nên tôi cứ nghĩ chỉ cần một là được."
"Amari dù sao cũng là tên của một người... Nhưng tôi cứ linh cảm cô ấy sẽ bị đánh bại!"
Thật nguy hiểm khi tất cả những cái tên được nhắc đến cùng một lúc trong những tình huống như thế này. Trông như thể cô ấy sẽ bị đánh bại mà không thể đóng vai trò gì quan trọng.
"Sau khi mười ba người lần lượt bị đánh bại, người thay thế Amari là người ra về cuối cùng và dễ dàng bị đánh bại."
"Đúng như dự đoán, người thay thế Amari không thể đóng vai trò quan trọng!"
"Hình như Amari hét lên, 'Tôi đủ sức với cô gái này rồi! Những người khác, cứ tiếp tục đi!'"
"Không, hoàn toàn không đủ! Và cũng không phải cô ấy là người thả họ ra trước! Chính chúng ta mới là người giữ chân họ!"
"À, đó là cuộc gọi của Amari, nhưng nó bị ngắt giữa chừng, nên có lẽ hơi phóng đại. Có lẽ cô ấy không có nhiều cơ hội để tỏa sáng. Dù sao thì đó cũng là Amari."
"Tôi cảm nhận được sự khắc nghiệt của xã hội theo những cách mà tôi không hoàn toàn hiểu được..."
Nhưng, đến lúc này, có thể nói rằng tình hình đang trở nên tồi tệ hơn.
"Nếu chúng phá cửa, có vẻ như chúng ta sẽ phải đối đầu trực diện với Ri. May mắn thay, hay đúng hơn là, thật nhẹ nhõm khi không có ai ngoài Ri ở đó."
Thật vậy, chỉ cần hạ gục được một người thôi, chúng ta sẽ thắng.
"Này Sasara, thành thật mà nói, cơ hội chiến thắng của cậu là bao nhiêu?"
"Tôi sẽ thành thật với cậu. Với việc Mười Bốn Tinh Nhuệ đã bị hạ gục, tôi không nghĩ chúng ta có thể thắng. Nhưng nếu họ đã bị thương nặng thì lại là chuyện khác."
Sasara nói với một nụ cười mong manh.
"Tôi hiểu rồi. Nếu cậu không làm được, tôi tự hỏi mình có thể đi được bao xa... Tôi sẽ cố gắng hết sức để không trở thành gánh nặng."
Chân anh không còn run nữa. Anh đã thoát khỏi nhiều tình huống nguy hiểm, và miễn là kẻ thù không có ý định giết người rõ ràng, anh nghĩ ít nhất mình vẫn có thể sống sót.
Nhưng dù vậy, thật bực bội và đau đớn khi không thể hoàn thành vai trò của mình.
Nhưng, chỉ vì bị chặn lại, chẳng lẽ anh phải dừng lại sao?
Cho dù cô ta có là kẻ xâm phạm, người mà cô ta đang đối mặt lại chính là mẹ ruột của Shiren, người đã đến gặp cô ta.
(Liệu anh có nên nhường đường cho cô ta không...? Không! Làm vậy sẽ là phản bội tất cả mọi người.)
Anh ta dập tắt mọi do dự dù là nhỏ nhất.
"Cho dù cô có cản trở, tôi cũng sẽ chiến đấu hết mình như cô."
"Đừng lo, cô sẽ không cản trở gì cả."
Sasara khẳng định đầy tự tin.
"Sao cô biết?"
"Vì có cô ở đây, tôi có thể dùng sức mạnh gấp ba lần bình thường."
"Ouka nói ba lần, nhưng cô không phải đang nói quá đấy chứ..."
"Không đúng. Thực ra, ba lần có lẽ vẫn chưa đủ."
Ryouta không hiểu rõ ý nghĩa của những lời đó.
Rồi đột nhiên, Ryouta được Sasara ôm chặt.
À thì, đó không hẳn là một cái ôm, chỉ là một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Nó chắc chắn đủ tiêu chuẩn để được gọi là một cái ôm.
"S-Sasara...?"
"Tôi nghĩ Ouka-sama cũng sẽ làm những điều tội lỗi. Tôi không biết là vì lợi ích của riêng mình, hay vì lợi ích của tôi nữa."
"Này, Sasara, đây là..."
"Tôi xin lỗi nếu đã làm cô bối rối. Nhưng điều này chắc chắn sẽ tăng cường sức mạnh của tôi, nên xin hãy tha thứ cho tôi."
Cái ôm nhanh chóng kết thúc.
Mắt Sasara đã hướng về phía cửa.
"Fuyukura Ryouta, tôi thực sự rất vinh dự khi được chiến đấu bên cạnh cô."
"C-Cảm ơn..."
"Nếu có thể, tôi thật sự mong cả đời được cùng chiến đấu với anh, nhưng chắc đó chỉ là một ước mơ quá xa xỉ mà thôi."
"Nếu cả hai chúng ta sống sót, anh sẽ chiến đấu cùng em bao nhiêu cũng được."
"Haizzz... Cái sự vô tâm của anh thật sự khiến tôi phát điên lên được."
Sasara phụng phịu.
"Dù sao thì, nếu anh mà tinh ý quá thì tôi cũng khó xử."
Nhưng nét mặt đó nhanh chóng chuyển sang một nụ cười.
"À này, Sasara, em nghĩ Kotori có thể vượt qua cánh cửa kia không?"
"Tôi cá mười vạn Yên Huyết tộc là cô ấy sẽ vượt qua được."
"Thế thì đâu còn là ván cá cược nữa. Anh cũng nghĩ chẳng có thứ gì ngăn được cô ấy đâu."
Ngay khi họ đang trò chuyện, cánh cửa trước mặt liền... bị bổ đôi.
Một cánh cửa dày như tường vậy mà dễ dàng bị xẻ.
Vì vết cắt quá sắc bén, đến cả một mảnh vụn cũng hiếm khi rơi ra.
Nửa cánh cửa trượt sang bên và đổ rầm xuống sàn, mở ra một lối đi.
Bước ra từ đó là một người phụ nữ, tay cầm thanh kiếm có khắc hình rồng cuộn.
Vừa nhìn thoáng qua, tôi đã nghĩ cô ấy rất giống Shiren. Phải rồi, dĩ nhiên là vậy, họ là mẹ con mà.
Chỉ có mái tóc là ngắn hơn Shiren một chút (vì Shiren quá dài), nhưng vẫn đủ dài để chạm đến eo.
Mặc dù sở hữu sức mạnh phi thường, nhưng nét mặt cô ấy lại mang đến cảm giác dịu dàng hơn Shiren rất nhiều.
"Thật ngại quá, nhưng đối với một nơi ẩn náu của Hoàng đế thì bức tường này quá yếu ớt. Với trình độ này, dù không biết mã số thì tôi cũng có thể đột nhập rồi."
"Cô là Fuyukura Kotori..."
"Chính vậy đấy. Ngay từ đầu, tôi đã định tự mình tấn công tòa thành. Tất nhiên là sẽ rất nhiều người của chúng ta và đội cận vệ kia phải hy sinh nếu họ đụng độ. Vậy thì, để chênh lệch sức mạnh quá lớn lại tốt cho cả hai bên hơn."
"Đã lâu không gặp, Kotori-sama. Không ngờ cô lại mạnh đến thế này."
Sasara cũng đã hai năm không gặp Kotori. Mặc dù lần này, họ lại ở thế đối địch.
"Lâu rồi không gặp. Nhưng em nói sai rồi đấy. Hồi ở Đế quốc, tôi chỉ giả vờ yếu đuối thôi. Cũng may là vậy, dù hiện tại tôi vẫn hơi kém phong độ so với thời đỉnh cao."
Mong rằng đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng chỉ riêng luồng khí cô ấy tỏa ra cũng đã vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
"Hai năm trôi qua nhanh thật. Thì ra hai năm cũng dài ghê nhỉ. Giờ thì bên này đã chuẩn bị xong xuôi, nên tôi mới ghé qua thăm đấy."
Sasara lặng lẽ thủ thế với thanh kiếm.
Ryota cũng theo sau.
"Xin lỗi, nhưng bên này chưa ai chuẩn bị để tiếp đón cô cả. Chúng tôi sẽ bỏ qua việc cô phá hoại tài sản, nên mời cô quay về đi."
"Xin lỗi nhưng hai người biết rõ là hai người không đủ để làm tôi mất thời gian đâu đúng không? Nhưng nếu chỉ nói lý lẽ suông thì làm gì có chiến tranh."
"Chính là như vậy đó!"
Sasara là người khiêu chiến trước Kotori.
Thế nhưng, Kotori không hề nao núng, cô cũng dùng kiếm nghênh chiến. Rõ ràng là cô rất thuần thục. Dù tuổi đời có lẽ gấp đôi Sasara, nhưng cô không hề cho thấy dấu hiệu suy yếu vì tuổi tác. Vẻ ngoài của cô cũng trẻ trung một cách kỳ lạ.
Tiếng kim loại khô khốc vang vọng khắp hành lang.
Một âm thanh khó chịu đến mức cứ mỗi tiếng vang lên lại như xé toạc thần kinh.
Chênh lệch đẳng cấp quá lớn khiến Ryota không dám tùy tiện nhúng tay vào.
Chỉ cần một giây sơ suất, chắc chắn anh sẽ mất mạng.
"Ồ, Sasara, em tiến bộ không ít đấy nhỉ. Giờ thì tôi đã hiểu lý do em được bố trí ở vị trí cuối cùng trong đội cận vệ rồi."
"Được cô khen, tôi rất vinh hạnh."
"Cứ tưởng người cuối cùng là Norori dự bị chứ."
"Không phải Norori mà là Amari ạ! Cô nhầm tên rồi!"
"Giống nhau cả, có sao đâu. Dù sao thì cũng yếu như nhau cả mà."
"Đó là một câu nói đùa mà! Kệ đi!"
Amari dự bị, ngay cả khi không có mặt, vẫn bị nói xấu không thương tiếc.
"Là một Hiệp sĩ, có những tình huống tuyệt đối không được phép thua! Ngay lúc này đây!"
"Phải rồi, là một người dùng kiếm, tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng bên này cũng không thể thua được... vì tôi cần gặp con gái của mình."
Sát khí đột nhiên tăng gấp đôi.
Chỉ là đỡ kiếm bằng kiếm, vậy mà Sasara đã bị thổi bay, đập mạnh vào tường.
"Á!"
"Sasara!"
Khi Ryota định lao vào giúp sức thì... ý thức của anh cũng bay đi mất.
Ryota cũng đã bị thổi bay. Không biết vào lúc nào, nhưng một kẽ hở nhỏ bé mà chính anh cũng không nhận ra đã bị lợi dụng.
Khi ý thức trở lại, anh thấy mình nằm trên sàn, lê lết. Thậm chí còn không cảm thấy đau đớn.
"Không biết cậu là ai, nhưng đã đứng đây cầm kiếm thì tôi xem cậu là kẻ địch. Một lúc nữa cậu sẽ đứng dậy được thôi, cứ nằm nghỉ đi nhé."
(Mạnh quá... Dù chỉ là một khoảnh khắc, vậy mà mình đã bị đánh bại triệt để... Cơ thể không thể cử động, giống như đang ngủ vậy...)
Không có cách nào. Không thể so sánh với Kageha Masatsuna. Anh thậm chí không thể cầm kiếm lên. Không có cả thời gian để hạ quyết tâm.
"Đáng tiếc là có một sự khác biệt về đẳng cấp. Giữa một Hiệp sĩ của quốc gia nhỏ bé kiểu Galapagos với tôi thì có một sự khác biệt không thể nào san lấp được."
Kotori tra kiếm vào vỏ. Trong cô, mọi chuyện đã kết thúc.
"Nhưng không có gì phải xấu hổ cả. Em đang trong giai đoạn phát triển, biết đâu một ngày nào đó em sẽ vượt qua tôi. Ừm, có lẽ sau khoảng năm mươi lần đứng trước bờ vực sinh tử thì em sẽ làm được thôi."
Chậm rãi, nhưng chắc chắn, Kotori tiếp tục tiến về phía con đường mục tiêu.
Dường như cô tin chắc rằng, không còn ai có thể ngăn cản cô nữa.
"Không thể là 'một ngày nào đó sẽ vượt qua' được... Phải là ngay bây giờ..."
Giọng nói đó khiến bước chân Kotori dừng lại.
"Tôi... vẫn chưa nói là mình đã thua đâu..."
Lảo đảo, Sasara đứng dậy.
Vì không còn chút sức lực nào, cô trông gần như một bóng ma.
"Hành động liều lĩnh chẳng tạo ra được gì cả. Tôi cũng không muốn có người chết đâu."
"Việc tôi được bố trí ở đây nghĩa là tôi được đánh giá là có khả năng chiến thắng... Tôi thật sự khâm phục sự sáng suốt của Ouka-sama..."
Bước chân Sasara không chút do dự, tiến về phía Ryota.
"Fuyukura Ryota, xin lỗi nhưng... hãy cho tôi một chút máu..."
"Hả...? Cái đó thì được thôi..."
Huyết tộc khi hút máu của người mình yêu sẽ phát huy sức mạnh đặc biệt.
"Có thể, chỉ là có thể thôi nhé? Bằng cách đó, tôi có thể trở nên mạnh hơn... ực..."
Sasara nhẹ nhàng đặt răng lên cánh tay Ryota. Sau đó, cô cắn đứt thịt một cách dứt khoát.
Không có chút thời gian nào để hút máu một cách từ tốn.
Dù thô bạo, cô cũng phải tạo ra kết quả.
Nếu không, tất cả sẽ trở nên vô ích.
Ngay cả máu của Ryota chảy ra cũng sẽ trở nên vô ích!
"Azzzz..."
Ryota cũng phải chịu đựng cơn đau đó. Khi bản thân không thể trở thành siêu nhân, đó là chiến lược duy nhất để giành chiến thắng.
(Nhưng mà, Sasara lại có tình cảm với mình đến mức này...)
"Đã chuẩn bị xong!"
Không khí trong căn phòng rõ ràng đã thay đổi.
Như thể một cơn bão khổng lồ vừa quét qua hành lang.
"Fuyukura Ryota, máu của anh ngon thật đấy. Tôi ước gì có thể biến anh thành cận vệ và hút máu mỗi ngày."
Với bước chân rõ ràng khác hẳn lúc nãy, Sasara đứng dậy.
Đầu tiên, màu mắt đã khác. Một đôi mắt như đá quý, hòa trộn giữa xanh dương và đỏ, đang găm chặt vào Kotori.
Tiếp đó, ngay cả những người không quen chiến trận cũng nhận ra rằng khí chất cô ấy đã hoàn toàn khác.
Một sự thay đổi lớn đến mức có thể nhầm cô với một người khác.
"À, ra là vậy, hai người được xếp thành cặp để bảo vệ nơi này à. Quả nhiên sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại. Nãy giờ chỉ là màn dạo đầu thôi nhỉ."
Kotori lại một lần nữa rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Nếu cứ quá tự tin thì có thể cô sẽ chết đấy."
"Phải, tôi biết. Tôi cũng không phải nghiệp dư đâu mà."
Cả hai cùng lao tới.
Ryota, không thể cử động bình thường, thậm chí không còn nhìn thấy được diễn biến trận đấu.
Chỉ có sát khí và tiếng kiếm va chạm mới cảm nhận được.
(À... ba lần thực lực không phải là nói đùa chút nào...)
Nếu như lần đầu đối đầu với Sasara, cô ấy mà phát huy sức mạnh này thì tôi đã chết mà không kịp hiểu gì rồi. Đến mức này thì không còn nghi ngờ gì nữa, đó còn hơn cả kỹ thuật kiếm pháp.
(Nhưng tại sao lại có hiệu quả đến vậy... Có phải tình cảm có thể được hiểu theo nghĩa rộng hơn mình tưởng không...? Chẳng lẽ Sasara thích mình... không, vô lý quá.)
Dập tắt những suy nghĩ không đứng đắn. Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
Điều chắc chắn là Sasara đã vượt qua giới hạn và trở thành một chiến thần, và Kotori đang theo kịp cô ấy.
Cả hai không nói một lời nào.
Đẳng cấp của họ đã lên đến mức tuyệt đối không còn kẽ hở để thốt ra lời nào.
Kotori cũng không còn buông lời đùa cợt nữa. Chắc cô ấy cũng không còn thời gian để mở miệng.
Thời điểm giao chiến của cả hai hoàn hảo đến mức không cho phép bất kỳ yếu tố ngoại lai nào chen vào.
Chỉ cần một chút sai lệch, một trong hai sẽ chết.
Nếu có yếu tố ngoại lai can thiệp, yếu tố đó sẽ chết.
Nhưng tôi không thể cứ đứng nhìn.
Tôi cũng phải chiến đấu với tư cách là một cận vệ.
"Dù sao thì, tôi cũng là cận vệ... người thứ mười sáu đấy..."
Bằng cách nào đó, Ryota cũng đứng dậy. Nếu nói về sự bướng bỉnh khi sắp chết, anh tự tin mình là người giỏi nhất thiên hạ. Anh có ý định chống cự chừng nào còn sống.
Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ là một yếu tố ngoại lai.
Khí của Sasara hơi trùng xuống một chút.
Sự nhẹ nhõm khi thấy Ryota có đủ sức để đứng dậy đã khiến lực ở ngón tay cô chậm lại đôi chút.
Cô không thể triệt tiêu hoàn toàn cú va chạm mạnh như hai con thú khổng lồ đụng độ.
"–Á!"
Thanh kiếm của Sasara bị đánh bật.
Trận đấu đã có kết quả.
"Đừng chết nhé."
Ngay sau đó, một cú đâm thẳng vào áo giáp.
Vì có thể thốt ra lời nói, Kotori đã giảm bớt sức mạnh đi nhiều. Có lẽ vì thế mà nó không xuyên thủng áo giáp.
Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để kết thúc trận đấu.
Sasara bị đánh mạnh vào tường đến mức mặt đất rung chuyển.
Lần này thì Sasara đã kiệt sức thật sự.
Áo giáp nứt nẻ như mạng nhện.
"Đến... đến đây thôi rồi... Ouka-sama, tôi xin lỗi..."
"Em đã làm rất tốt đấy. Nhưng mà, tình yêu thật sự khó lường nhỉ. Nó vừa có thể giúp mình sống sót, lại vừa có thể hủy diệt mình."
Kotori khẽ cười gượng, khuôn mặt như thể đang hồi tưởng điều gì đó.
"Đúng vậy, lúc đó cũng như thế này."
Cứ thế, Kotori tiếp tục tiến về phía con đường phía trước.
"Chờ đã... Khoan đã..."
Ryota cố gắng đuổi theo, nhưng anh chỉ có thể dùng kiếm làm gậy, bước đi lảo đảo về phía trước là hết sức. Hơn nữa, anh còn bị hút máu, thể lực đã xuống mức thấp nhất.
Nhưng anh không thể dừng lại được.
Sasara thua là do anh.
Để cô ấy chịu vết thương nặng hơn anh rất nhiều cũng là lỗi của anh.
Nếu không bảo vệ được Shiren, đó cũng là lỗi của anh.
Kotori nhìn anh, như thể đang đánh giá tình hình. Cô ấy không còn lý do gì để vội vàng nữa.
"Tôi có thể chờ, nhưng cậu có làm được gì đâu. Tôi hiểu rõ cậu đang đứng vững bằng tinh thần thôi. À, chính bằng tinh thần đó mà cậu đã bảo vệ Shiren bấy lâu nay, cảm ơn nhé, Ryota-kun."
"Cô... cô biết sao..."
"Nhìn cậu kiên cường đứng dậy như thế, tôi mới nhận ra cậu là Ryota-kun. Chắc chắn rồi, tôi đã kiểm tra một số tình hình thực tế rồi. Mặc dù chỉ ở mức độ nhất định thôi."
Như thể để thể hiện sự tôn trọng tối thiểu, Kotori khẽ liếc nhìn Ryota.
"Cậu có một khuôn mặt rất đẹp. Một sự chuẩn bị tinh thần không thể chê vào đâu được để bảo vệ một ai đó."
"Chỉ bằng sự chuẩn bị tinh thần thôi thì không đủ đâu..."
"Đúng vậy. Cái cậu có chỉ là trái tim thôi. Như thế thì hơi khó đấy."
Kotori nói một cách từ tốn.
"Bởi vì, nếu đối phương cũng dồn hết trái tim ra đối đầu, thì làm sao mà xoay sở được?"
Kotori chỉ mỉm cười bằng khóe môi.
"Tôi buộc phải làm như thế này mới có thể gặp con bé."
Kotori không còn bận tâm đến Ryota nữa.
Căn phòng của Bloodpetal không khóa.
Ai cũng biết khóa cửa lúc đó chẳng có ý nghĩa gì.
Cánh cửa từ từ mở ra.
"Chào. Tôi đến mà không được mời. Nhưng đến và báo trước một tiếng thì không phải vô lễ đâu nhỉ."
Kotori đưa mắt nhìn mọi người trong phòng.
Shiren, người chạm mắt với cô, lộ vẻ sợ hãi.
"Ryota và Sasara đâu rồi!? Hai người họ sao rồi?"
"Ổn cả. Họ còn sống. Mặc dù có bị thương một chút. Mà nói đúng ra, một người còn đang đuổi theo đây này."
Ryota đang cố gắng tiến đến cũng lọt vào mắt Shiren.
"Ryota! Anh có sao không!"
"Kh... không sao cả... Nhưng những vết thương thế này, tôi gặp thường xuyên mà..."
Vấn đề là tình hình này sẽ chẳng giải quyết được gì. Kẻ thù chính vẫn còn khỏe mạnh.
"Lâu rồi không gặp, Bloodpetal."
"Lại một lần nữa ta phải đối mặt với ngươi. Ta đã ước gì có thể không bao giờ gặp lại ngươi nữa... Lần này, ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục sâu thẳm..."
"Thôi đừng cố mạnh miệng làm gì. Xin lỗi nhưng Bloodpetal chỉ là một Huyết tộc bình thường. Không thể đấu lại tôi. Nên lúc đó, bà mới phải dùng đến vũ khí."
Bloodpetal không khỏi tặc lưỡi.
Khuôn mặt bà như thể bị chạm đúng vào điều tuyệt đối không muốn nhớ lại.
"Vậy thì, thay vào đó, ngươi có muốn đẩy ta xuống địa ngục không? Nếu có thể đến thế giới của Ouen thì cũng vui đấy. Nếu không có ngươi thì cũng chẳng lo bị cản trở."
"Xin lỗi, tôi đến đây không phải để nói chuyện quá khứ. Bởi vì, chuyện đó đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Đổ lỗi cho tôi hay cho bà, thì cũng chẳng cứu được ai. Ngay cả Ouen đã chết cũng vậy."
Kotori nói bằng giọng điệu thản nhiên.
"Fuyukura Kotori... Cô... không phải đã giết cha tôi sao...?"
Ouka cũng không giấu nổi sự bối rối trước nghi phạm có vẻ gan dạ quá mức.
Nhưng ít ra còn có thể nói thành lời.
Shiren cứ nhìn chằm chằm vào Kotori, như thể đang ngơ ngẩn.
"Không ngờ ngay cả Hoàng đế đương nhiệm cũng không biết. Nhưng mà, muốn lừa kẻ thù thì trước hết phải lừa đồng minh đã. Nếu ngay cả Hoàng đế cũng không biết, theo một nghĩa nào đó, thì nó hoàn hảo rồi."
"Ý cô là sao? Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả..."
"Bloodpetal, tôi có thể nói ra không?"
Kotori hỏi, đôi mắt trở nên nghiêm túc.
"Hừ! Ngươi muốn làm gì khi nhún nhường ta như vậy chứ!"
"Bà đã chọn lựa đúng đắn. Bây giờ tôi vẫn nghĩ vậy. Tôi không biết bà nghĩ gì về tôi, nhưng tôi chưa bao giờ hận bà cả. Bởi vì, nếu ở vị trí ngược lại, tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Và tôi nghĩ kết quả cũng sẽ như vậy. Đúng là đã khiến Shiren phải chịu khổ, nhưng nếu xét cho toàn bộ Huyết tộc thì đó là điều tốt nhất."
"Rốt cuộc là chuyện gì! Đã có chuyện gì xảy ra!"
Ouka thét lên với giọng gần như muốn khóc.
Không có lý do gì mà cô không muốn biết. Lý do cha mình bị sát hại.
Nhưng một cách tự nhiên, cô đã tự phong tỏa bản thân, tin rằng đó là điều tuyệt đối không nên chạm vào. Cô đã sống cuộc đời mình mà không mở ra cánh cửa đó.
"Ouka, ta sẽ nói hết tất cả. Thậm chí, hãy trừng phạt ta vì đã không nói gì bấy lâu nay. Tất cả là do ta quá yếu mềm..."
Bloodpetal từ từ đứng dậy khỏi chiếc quan tài mà bà đang ngồi.
"Khi ta có bằng chứng chắc chắn rằng Kotori là gián điệp của 【Hội Tịnh Huyết】, ta đã xông vào phòng của con bé. Ouen cũng ở đó. Ta càng nghĩ rằng phải giải quyết nhanh chóng. Bởi vì nếu chần chừ, Ouen có thể bị giết."
Bloodpetal giơ tay phải về phía Kotori.
Bàn tay bà tạo thành hình khẩu súng.
"Thế nên, ta đã chĩa khẩu súng này vào Kotori. Ta không thể để ngươi sống sót được nữa. Ngươi cũng hiểu lý do đó, đúng không. Kotori cũng đã cam chịu, cô ta gật đầu."
Kotori cũng gật đầu, như thể đang tái hiện lại khoảnh khắc đó.
"Để Ouen làm điều này thì quá tàn nhẫn. Ta nghĩ nếu làm thì phải là ta, thế là ta nổ súng."
Khoảng lặng trôi qua.
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Như thể Bloodpetal vẫn đang cầu nguyện thời gian ngừng lại.
"Khoảnh khắc tiếp theo, Ouen đã lao ra chắn trước Kotori. Hắn ta đã che chắn cho Kotori. Và ngay lập tức, hắn ta đã trút hơi thở cuối cùng."
Bloodpetal nghiến răng ken két trong sự hối hận.
"Đây là suy đoán của ta, nhưng Kotori hẳn đã nghĩ rằng cô ta không thể lãng phí sinh mạng được Ouen bảo vệ. Cô ta đã bỏ trốn ngay lập tức. Vì thông tin Kotori là người của 【Hội Tịnh Huyết】 đã được xác nhận, nên kẻ sát hại Ouen được cho là Fuyukura Kotori. Để duy trì đất nước, những sự thật khác là không cần thiết."
Không ai có thể xen vào lúc đó.
Sự thật được kể ra.
"Nếu công bố rằng một người đàn ông là Hoàng đế lại liều mình hy sinh để bảo vệ một người phụ nữ được biết là thuộc 【Hội Tịnh Huyết】 thì sẽ thế nào? Huyết tộc sẽ không biết phải tin vào điều gì nữa. Và phần còn lại thì mọi người đều biết."
"Vậy thì, người giết cha tôi không phải là Kotori mà là..."
Ouka không kìm được quỳ sụp xuống.
Bloodpetal đã bắn chết cựu Hoàng đế.
Hay đó là "tự sát" của cựu Hoàng đế?
"Kẻ phạm tội không phải là Bloodpetal đâu. Bởi vì Bloodpetal chẳng có lý do gì để giết Ouen cả. Hơn nữa, Ouen đã nói với bà lời cuối cùng là gì đúng không?"
Như thể chuyện xảy ra hôm qua, Kotori thuật lại lời trăn trối của Hoàng đế.
"'Bloodpetal, xin lỗi, hãy nhờ cậy vào Đế quốc' đó."
Bloodpetal khẽ gật đầu.
"Thế nên, bà đã ngay lập tức tuyên bố Ouka-chan làm Hoàng đế, và với tư cách là Hoàng thái hậu, bà đã cố gắng làm dịu tình hình. Để quyền lực tập trung vào Ouka-chan, bà đã ẩn mình dưới lòng đất, đúng không?"
Kotori có vẻ mặt lạnh nhạt. Một vẻ mặt vô cảm, chỉ những người đã trải qua mọi thứ mới có thể có.
"Nhưng mà, mục đích của tôi không phải là kể chuyện quá khứ. Mục đích đã được viết rõ ràng rồi đúng không?"
Kotori nhìn chằm chằm vào Shiren.
"Đưa con gái của Ouen – Shiren về Nhật Bản."
Như thể không cần thêm lời nào khác, Kotori nói ngắn gọn.
"Tại sao... tại sao tôi phải đi Nhật Bản? Tôi là Huyết tộc. Một Huyết tộc chính danh mang trong mình dòng máu Hoàng đế. Tôi không muốn đi Nhật Bản!"
"Bởi vì Shiren và tôi không thể sống ở đất nước này được. Chỉ có thế thôi. Tôi sẽ nói thẳng, đây là sự ích kỷ của tôi. Tôi không biết liệu điều đó có tốt cho Shiren hay không."
Kotori dứt khoát khẳng định đó là mong muốn của bản thân.
Shiren lại nghĩ đó là những lời như thế.
Ích kỷ.
Những người có quan hệ máu mủ với mình toàn nói những lời ích kỷ.
— Nhưng đó có lẽ là sự trừng phạt.
Vì cô ý thức được rằng mình đã luôn theo đuổi mong muốn ích kỷ được ở bên Ryota.
"Điều duy nhất tôi có thể làm là tạo ra một môi trường để chúng ta có thể sống cùng nhau, vì em đã phải chịu đựng nỗi cô đơn bấy lâu nay. Vì vậy, 【Hội Tịnh Huyết】 cũng đã bị tôi kiểm soát. Sẽ không có ai ở Nhật Bản nhắm vào em nữa."
"Dù nói thế đi nữa, thì tôi cũng không thể chấp nhận ngay được..."
"Xin lỗi vì đã khiến em phải chịu đựng sự cô đơn bấy lâu nay. Này Shiren, hãy đến Nhật Bản đi. Ít nhất thì, nó an toàn hơn rất nhiều so với việc em sống ở Đế quốc."
"Ở Đế quốc cũng đâu có nguy hiểm gì..."
"Vẫn còn những Huyết tộc căm ghét em chỉ vì em là con gái của Fuyukura Kotori. Dù cho bấy lâu nay có hòa bình đi nữa, không ai biết liệu điều đó có tiếp tục không. Sẽ có những kẻ tìm cách hãm hại em trong tương lai, thậm chí còn rất có thể xảy ra."
Shiren không phản đối cũng không đồng ý, cô im lặng.
Người mẹ trước mặt cô không phải là kẻ sát hại cha mình, và giờ đây, đôi mắt ấy đang nhìn cô một cách chân thật, đầy yêu thương.
Shiren cũng hiểu rằng không có ác ý nào trong đó.
Dù đúng là cô đã phải chịu đựng vì mất liên lạc với mẹ bấy lâu nay, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mẹ thì chắc chắn là không thể làm gì khác được. Nếu hành động sơ suất, cô ấy cũng chẳng khác gì một điệp viên hai mang.
Chẳng có gì đặc biệt cả. Một điệp viên rơi vào lưới tình ở đất nước kẻ thù, sinh con gái... Một câu chuyện tình yêu như bước ra từ tiểu thuyết. Ngay cả việc mẹ con gặp lại nhau thế này cũng quá hoàn hảo.
Shiren đang đứng ở vị trí của người trong cuộc.
"Tôi nghĩ mình đã khiến em phải chịu khổ bấy lâu nay. Tôi không nghĩ mình có thể bù đắp được. Nhưng tôi có thể cùng em sống một tương lai mới... Chúng ta sẽ đi ăn món ngon, chúng ta sẽ đi chơi!"
Cả Ryota lẫn Ouka đều thấy Kotori đột nhiên trở nên yếu đuối.
Cô ấy không phải là chiến binh của 【Hội Tịnh Huyết】 gì cả. Chỉ là một người mẹ đáng thương, chỉ nhìn thấy con gái mình.
"Này Shiren, xin em... Tôi chỉ có một mình em thôi..."
Shiren nhìn về phía Ryota ở phía trong.
Rồi cô nhìn Ouka ở bên cạnh.
Cuối cùng, cô nhớ lại lời của Bloodpetal.
— Nếu giành giật nhau thì sẽ dẫn đến hủy diệt.
Hai người sẽ không thể hạnh phúc.
Bằng chứng sống đó—Bloodpetal và Kotori—đang ở đây.
Nếu cứ ở lại Đế quốc, một trong hai, cô hoặc Ouka, sẽ bất hạnh.
Vậy thì, nếu mình rời đến Nhật Bản...
Chỉ cần điều đó là đủ để giải quyết mọi chuyện...
"Shiren, không có gì đáng sợ ở Nhật Bản nữa đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ sẽ bảo vệ con. Mặc dù đã mất nhiều thời gian, nhưng con sẽ không bao giờ phải chịu đựng nỗi đau nào nữa. Mẹ, mẹ cần con!"
Đối với Kotori, việc đưa Shiren về chỉ là một cái cớ, mục đích thực sự có lẽ chỉ là để nói rằng cô ấy cần Shiren.
Shiren hiểu điều đó.
Cô có thể nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của mẹ mình.
Nếu cô nói "Không", người phụ nữ này sẽ ngay lập tức quay lại. Với khuôn mặt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô ấy sẽ trở về Nhật Bản.
Cô ấy thậm chí không tin rằng mình được con gái tha thứ. Cô ấy biết rằng con gái mình đang có một cuộc sống khác. Cùng lắm, cô ấy chỉ đang bám víu vào một tia hy vọng mỏng manh. Nếu tia hy vọng đó tan vỡ, cô ấy sẽ chấp nhận thôi.
Và một mình cô ấy sẽ sống ở Nhật Bản.
Shiren cắn môi.
Mùi máu có khác gì so với lúc cắn Ryota không nhỉ?
Cô đã luôn cô độc.
Cô đã trải qua nỗi đau đó rất lâu.
Cho đến khi gặp Ryota.
Vì vậy, cô không muốn ai phải cô độc nữa.
Hơn nữa, khuôn mặt của Kotori quá giống cô.
Đáng tiếc thay, nó giống hệt cô khi cô còn cô độc.
À, bấy lâu nay mình cứ nghĩ mình bị bỏ lại một mình.
Nhưng người này cũng cô độc như vậy.
Hơn nữa, nếu chỉ có mình mới có thể cứu người này.
"Mẹ ơi, con sẽ đi Nhật Bản."
Shiren đáp bằng giọng yếu ớt.
Cả Ouka và Ryota đều bất ngờ.
Nhưng trước đó, Shiren lại mở miệng.
"Chị gái, hãy chăm sóc Ryota giúp em nhé."
"Ể...?"
"Ryota phải là cận vệ của chị gái. Em nghĩ nếu vậy thì sẽ không có chuyện buồn xảy ra nữa."
"Chờ đã Shiren! Em đang mơ ngủ đấy à?"
"Mẹ ơi, đi thôi. Ở đây lâu không tốt đâu."
Shiren nắm lấy tay Kotori.
"À, ừ nhỉ..."
Kotori theo đó, kéo tay Shiren.
Họ đi ngang qua Ryota.
"Ryota, xin lỗi."
"Xin lỗi...? Không phải xin lỗi đâu!"
"Hợp đồng cận vệ đến đây là kết thúc. Sau này, hãy hạnh phúc với tư cách là cận vệ của chị gái. Hai người thì không thể nào không hạnh phúc được."
Quay lại, chỉ còn thấy bóng lưng Shiren.
"Khoan đã!"
Không thể có kết cục như thế này được.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Ryota nắm lấy tay Shiren.
"Đùa đấy à? Quay lại đi...?"
"Làm như thế này, tổng lượng hạnh phúc của mọi người sẽ là lớn nhất."
"Cái gì mà...? Hạnh phúc đâu phải thứ có thể định lượng được?"
"Không sao! Đây là quyết định của tôi! Nguyên Chủ nhân đã quyết định, thì Nguyên Cận vệ hãy im đi!"
"Làm sao mà im được! Mặt cô đâu có vẻ hạnh phúc đâu! Là cận vệ thì làm sao có thể đứng yên được chứ!"
Cận vệ phải hành động vì chủ nhân của mình.
Bất cứ lúc nào.
Dù cho bị chủ nhân từ chối bằng lời nói.
"Tôi không thể biến Ryota thành cận vệ của mình!"
Shiren nói như khóc thét.
"Đó là kết quả của tất cả mọi chuyện! Thực ra, việc tôi sống cùng Ryota đã là một điều kỳ lạ rồi! Ngay khi tôi đã có thể tự sống tốt, Ryota không còn nghĩa vụ gì phải sống cùng tôi nữa! Việc tôi cứ trì hoãn là vì tôi đã ích kỷ!"
Không quay mặt lại, Shiren tiếp tục nói.
"Hơn nữa — người mà Ryota yêu từ cái nhìn đầu tiên, không phải là chị gái sao!"
"Cái, cái đó thì đúng là vậy... Á!"
Ryota chạm mắt với Ouka.
Ouka trông như không biết phải thể hiện cảm xúc nào.
Khóe miệng cô khẽ mở.
"À... Ryo..."
Bằng cách nào đó, cô cố nặn ra tiếng nói.
"Ryota, là thật sao...?"
"À, ừ... Không phải nói dối..."
"Vui thật đấy... nhưng có lẽ đây không phải lúc để hỏi."
Ryota cũng không muốn điều đó được nhắc đến ở đây.
Nếu chuyện này được đưa ra, nó sẽ là đòn chí mạng.
"Thế nên, Ryota phải trở thành cận vệ của chị gái! Đó là định mệnh! Việc tôi ở cùng Ryota đến bây giờ mà không thể biến anh thành cận vệ chính là bằng chứng đó!"
Ryota quỵ gối xuống. Đó là giới hạn của sức lực.
Thậm chí, trái tim anh đã gục ngã trước.
Vì lúc đó, anh không thể đáp lại rằng "Không, anh yêu em!".
Bởi vì nếu nói như vậy, đó sẽ chỉ là những lời nói bột phát nhất thời, không thể đối mặt với sự chân thành của Shiren.
Bên cạnh Ryōta, Vương Hoa khẽ kề sát lại.
"Shiren... chị hỏi em lần cuối đây. Em, thật sự cam lòng sao?"
"Sao có thể thay đổi chuyện này chứ. Em cũng là công chúa của hoàng đế, lời nói ra không hai ý. Với lại chúng ta đã hứa với nhau ở trong cung rồi mà."
Khoảnh khắc Shiren buông tay Ryōta, Vương Hoa sẽ biến Ryōta thành Tùy tùng – lời hứa đó đã được trao đổi tại nơi có Sa Sa La và An Phong Thi Na chứng kiến.
"....Được thôi. Đổi lại, nếu em hối hận hay oán hờn chị, chị sẽ không chấp nhận đâu nhé. Con đường này là do tự em quyết định mà!"
Shiren chậm rãi quay người về phía Vương Hoa và mọi người.
Gương mặt đẫm lệ, từng dòng tuôn rơi.
"Đổi lại, nếu các chị không được hạnh phúc thì em cũng không cam lòng đâu đấy."
"Được rồi. Chị hứa."
Giọng Vương Hoa cũng hơi nghẹn lại vì xúc động.
"Mẹ ơi, chúng ta đi thôi. Thế là đủ rồi."
"Ừm phải đó. Nếu cứ ở lại thì lại càng tệ hơn mất."
Ryōta đã không thể cất lời nữa.
Đây là việc Shiren đã tự mình quyết định một cách rõ ràng.
Không tôn trọng điều đó, cũng giống như không thừa nhận Shiren.
Sau khi liếc nhìn Shiren và Lý đã đi xa,
"Triều Vụ Ryōta, ta, Hoàng đế đây, chính thức biến ngươi, một Cận vệ binh, thành Tùy tùng của ta. Ngươi có dị nghị gì không?"
"....Không. Dù sao thì tôi cũng không có chủ nhân nào cả. Nhưng...."
Thật đáng tiếc khi mặt lại hiện rõ vẻ muốn khóc, nhưng cậu không thể làm ra biểu cảm nào khác.
"Xin hãy đợi một lát rồi hãy hút máu. Sức khỏe của tôi tệ lắm..."
"Ừm, cũng phải. Chờ một chút, khi nào bình tĩnh hơn thì tốt hơn."
Vương Hoa cũng khẽ thở dài.
Rồi nhẹ nhàng đặt hai tay lên gương mặt mệt mỏi rã rời của Ryōta.
"Này Ryōta, chị đã luôn muốn em làm Tùy tùng của chị đó. Kể từ hồi tiểu học rồi."
Trước lời tỏ tình bất ngờ, đầu óc Ryōta càng thêm rối bời.
"Tôi có gì mà lại lọt vào mắt xanh của cô như vậy chứ?"
"Chuyện này làm gì có lý do nào. Đơn giản là chị cảm thấy vậy thôi."
"À.... có lẽ là thế thật."
"Vậy nên, nói thật lòng nhé, chị thấy nhẹ nhõm khi Shiren rời đi. Giờ thì chị có thể biến Ryōta thành Tùy tùng rồi. Hơn nữa, chúng ta là tình yêu song phương phải không? Hãy cùng nhau tận hưởng thời gian mà không phải lo nghĩ gì hết. Chị sẽ dùng hết quyền lực hoàng đế để chúng ta vui chơi pháo hoa, hồ bơi, lễ hội, Giáng sinh, trượt tuyết, viếng đền đầu năm, du lịch suối nước nóng, tất cả mọi thứ! Kẻ nào dám cản trở, chị sẽ bắt hết! Nghĩ đến thôi là đã thấy vui không kìm được rồi!"
"Nếu vậy thì, tại sao...."
Không thể nào tin được chuyện đó.
"Tại sao, Vương Hoa, cô lại đang khóc chứ...?"
Vương Hoa như đứt dây cảm xúc, nước mắt tuôn rơi lả chả. Trong đó, Ryōta hoàn toàn không thể tìm thấy bất kỳ cảm xúc "vui mừng" nào.
"Shiren rời đi, sao có thể không buồn chứ! Ngay từ đầu, mong muốn của chị đã là điều không thể cùng tồn tại rồi!"
Nước mắt Vương Hoa tuôn không ngừng, nhiều đến mức chính cô cũng không thể tin được.
"Chị định đoạt Ryōta từ Shiren... Chị đã nghĩ rằng dù Shiren có buồn thì cũng chẳng sao, miễn là vì bản thân chị... Nhưng không ngờ nó lại đau đớn đến thế này... Chẳng vui vẻ chút nào đâu!"
"Đây hẳn là lựa chọn đúng đắn mà. Dù có cảm thấy đau khổ thì đó cũng chỉ là ảo giác thôi."
Gương mặt Huyết Mục Thảo nói những lời đó cũng chẳng có vẻ gì là vui vẻ.
"Đúng vậy, chắc chắn chỉ là ảo giác thôi."


0 Bình luận