Omae no Gohoushi wa Sono...
Kisetsu Morita Ozaki Hiroki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 2

0 Bình luận - Độ dài: 7,330 từ - Cập nhật:

Hãy kiểm tra các địa điểm trú ẩn khẩn cấp.

Do "tính khí thất thường" của Ouka (王花), bầu không khí trở nên kỳ lạ.

"À, ừm, dù sao thì chúng ta cũng đã chia sẻ thông tin cơ bản rồi, hay là giải tán đi...? Tôi nghĩ là chắc cũng không có chuyện kẻ địch tấn công ngay lập tức đâu..."

Ryota (良太) cảm thấy không khí gượng gạo nên đã đề nghị như vậy.

Thật lòng mà nói, cậu muốn về nhà.

Ở đây, cậu cảm thấy một áp lực vô hình. Ánh mắt của mọi người xung quanh khiến cậu khó thở.

"Ryota, cậu thật là ngây thơ. Từ nay tôi sẽ gọi cậu là Cà Chua Bi Ryota."

"Đừng lôi cà chua vào mọi chuyện như vậy chứ."

"Có thể [Tổ Chức Thuần Khiết (ヴァージナル・ファザー)] và Sairi (理) sẽ đến đấy. Dù thế nào thì chúng ta cũng phải bàn về các biện pháp đối phó chứ. Cậu nghĩ chúng ta tập hợp lại để làm gì?"

"Nhưng mà, vì lượng thông tin quá ít nên có làm gì được đâu?"

Thời gian hoàn toàn không rõ, số lượng người cũng chẳng biết. Ngay cả việc đây là một phần của chiến dịch quân sự của [Tổ Chức Thuần Khiết] hay chỉ là Sairi đến thăm Shiren (詩憐) cũng không ai biết.

Hơn nữa, Đế quốc bị Nhật Bản bao vây tứ phía. Đường xâm nhập thì vô số. Chắc chắn là không có quân đội nào có thể bảo vệ được toàn bộ mọi hướng đâu.

"Tất nhiên là không thể làm một cách tỉ mỉ được. Nhưng chúng ta có thể chuẩn bị trước từ thời bình. Có rất nhiều điều chỉ khi có hỏa hoạn thực sự mới biết, nhưng chúng ta vẫn có thể tập huấn sơ tán ngay bây giờ chứ?"

"Ừ thì, tập huấn thì tốt hơn là không. Nhưng sơ tán... thì đi đâu?"

"Ngay bây giờ, tôi sẽ cho cậu biết những địa điểm trú ẩn khẩn cấp của đất nước này. Đó là những nơi đặc biệt, nên Ryota và Shiren chắc chắn không biết đâu. Vì mục đích của Sairi dường như là nhắm vào Shiren, nên nếu có chuyện gì xảy ra, Shiren hãy trốn đến đó."

"Địa điểm trú ẩn khẩn cấp sao. Lần đầu tôi nghe thấy đấy. À không, có lẽ nó vốn nên tồn tại thì đúng hơn."

Vì phong cách của Đế quốc quá tùy tiện nên cậu chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của những cơ sở như vậy.

"Giống như kiểu 'Khi có động đất thì hãy sơ tán đến trường' ấy hả? Chắc chắn là tôi biết vị trí của trường học rồi."

"Từ nhà Fuyukura (冬倉) thì lâu đài gần hơn nhiều chứ. Vì nó nằm trong khu đất mà."

Nhà Fuyukura được xây dựng ở một góc khu vườn, mà khu vườn lại nằm ở một góc rộng lớn của lâu đài Hoàng gia. Mặc dù nằm trong khu đất của lâu đài, nhưng nó hoàn toàn không lộng lẫy, mà ngược lại còn rất tồi tàn. Ngược lại, lâu đài thì rất xa hoa, khiến cho sự tương phản càng thêm rõ rệt.

Ouka chỉ xuống sàn nhà.

"Gì thế? Định ám chỉ ai đó phải xuống địa ngục à?"

"Không phải! Ý tôi là có một địa điểm trú ẩn sâu dưới lòng đất của lâu đài này."

"Nhắc mới nhớ, lần trước khi được dẫn đi tham quan, tầng hầm cũng bị bỏ qua. Chắc cùng lắm thì cũng chỉ có kho thôi."

"Chị à, chẳng lẽ có những cơ chế như trong nhà ninja, kiểu sau bức tranh cuộn (掛け軸) là lối vào bí mật, hay đáy giếng cổ dẫn đến một nơi nào đó không!?"

Đột nhiên Shiren trở nên phấn khích. Dường như cô đang mong chờ những địa điểm ẩn nấp kiểu ninja.

"Shiren, dù thế nào thì cũng không có những thứ quá lộ liễu như vậy đâu."

"Bức tranh cuộn trong phòng kiểu Nhật ở tầng một thực sự có một lối đi bí mật đấy. Nó dẫn xuống tầng hầm."

"Thật á!? Họ chuẩn bị đến mức đó cơ á!"

Ryota một lần nữa nghĩ rằng cái lâu đài và đất nước này cái gì cũng có thể.

"Nhưng mà, kể cả đi qua đó thì cũng chỉ đến được phòng xem sách khiêu dâm thôi."

"Thế thì đâu còn là lánh nạn nữa!"

"Có lẽ nó tốt cho việc trốn tránh thực tại đau khổ chăng?"

"Như thế thì cũng không ổn lắm đâu! Thà là nghĩ cách làm cho thực tại đau khổ trở nên tốt đẹp hơn thì hơn!"

"Phụt, 'làm cho thực tại đau khổ trở nên tốt đẹp hơn' à. Chỉ có học sinh trung học mới nói được câu đó nhỉ."

"Cậu cũng là học sinh trung học mà, đừng có mà cười khẩy như thế!"

Ryota cảm thấy có gì đó bất công.

"Dù sao thì, tôi nghĩ là lâu đài cũng cần có chút gì đó vui vẻ, nên tôi đã cho xây cái phòng đó."

"Cô này, nếu cô dùng tiền thuế để xây cái phòng như thế, chắc chắn sự bất mãn của người dân sẽ tăng cao đấy..."

"Không sao đâu. Tôi không dùng tiền thuế của người dân, mà cắt giảm mười phần trăm lương của công chức trong khoảng nửa năm để xây đấy."

"Nếu làm thế thì công chức sẽ nổi điên đấy!"

Dù thế nào thì chính trị cũng đã quá mục ruỗng rồi.

"Được rồi, được rồi, tất nhiên là có đường lánh nạn khẩn cấp khác mà."

Trong tay Ouka từ lúc nào đã cầm một vòng chìa khóa kêu leng keng. Có lẽ đó là chìa khóa dành riêng cho Hoàng đế.

"Tôi định dẫn mọi người đến đó ngay bây giờ. Tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp."

"Ừ thì, dù sao chúng ta cũng đã ở trong lâu đài rồi mà."

"Đi theo tôi, tôi sẽ cho mọi người thấy vực thẳm."

"Sao cách diễn đạt nghe đáng sợ thế..."

"Nhưng, trước hết tôi sẽ cho mọi người xem phòng xem sách khiêu dâm."

"Cái đó thì không cần đâu!"

"Bây giờ miễn phí phí gia nhập, phí thường niên là mười hai nghìn huyết tộc YEN."

"Tôi cũng không gia nhập đâu!"

Trước tiên, họ xuống tầng hầm hai bằng thang máy.

"Chị à, đây rõ ràng là tầng kho mà?"

Shiren dường như cũng có một chút kiến thức. Trên thực tế, từ hộp thuốc và lương thực khẩn cấp, đến giấy vệ sinh và mực in, tất cả đều được chất đống chật kín.

"Đúng vậy, ít nhất thì tầng hầm hai là như vậy."

"Đúng là số lượng vật phẩm của lâu đài thật là khủng khiếp..."

Có rất nhiều thứ được chất đống. Tiêu chuẩn không phải là hộ gia đình, mà là doanh nghiệp.

"Đằng kia là giấy cỡ A4 này. Phía trong kia là cỡ B5, đằng kia là A3, chỗ hơi lệch một chút là giấy màu..."

"Không cần thiết phải giải thích về giấy đâu!"

"Cái hộp nhỏ kia là mực in thường dùng nhất này. Cái khổng lồ kia là loại dùng cho máy in đặc biệt, nên không có nhiều đâu. Đằng kia có hộp đựng trống từ (drum cartridge)..."

"Cũng không cần thiết phải giải thích về vật tư in ấn đâu!"

"Ở đằng kia có bảng trắng không dùng nữa và cọc tiêu màu dùng cho sự kiện này. Cái hộp kia là bộ dụng cụ dùng cho sự kiện, bên trong có dao rọc giấy, kéo, băng dính, dây thừng, dụng cụ các loại, máy bộ đàm loại nhỏ, đủ thứ hết."

"Vậy nên hãy bỏ qua phần giới thiệu về kho đi! Hay đúng hơn, em là Hoàng đế mà sao lại biết rõ cả những chuyện nhỏ nhặt thế!"

Những việc đó không phải là nên để cho bề tôi làm hay sao. Tôi nghĩ là không có nhiều Hoàng đế nắm rõ cả vị trí đặt mực in đâu.

"Vì nó giống như nhà của mình mà, nên tôi không thể không để ý được."

"Ừ nhỉ, đối với Ouka, nơi này vừa là công ty, vừa là nhà mà..."

"Này, chị à, cái cuộn băng dính vải ở đằng kia, cho em xin một cái được không?"

"Không được, tất cả các vật phẩm ở đây đều được mua bằng tiền thuế của người dân đấy."

"Chị em nói những lời nghiêm túc kìa!?"

Shiren ngạc nhiên một cách khiếm nhã với chị mình.

"Dù là tập huấn sơ tán, nhưng mà không có chút căng thẳng nào cả... Đúng là chỉ là cái kho thôi mà."

"Nhưng mà, có cơ chế đấy."

Ouka dừng lại ở hành lang.

Cô gõ nhẹ vào tường, cộc cộc, cộc cộc.

Có một âm thanh vọng lại như thể bên trong có khoảng trống.

"Có một căn phòng bí mật ở bên trong."

"Ra vậy, hóa ra địa điểm lánh nạn khẩn cấp được giấu ở một nơi như thế này."

Không thấy lối vào đâu cả, và bình thường thì sẽ không ai nhận ra là có một căn phòng ở đó đâu.

"Không phải. Đó là phòng xem sách khiêu dâm."

"Em đã bảo là không cần thiết phải giải thích về cái đó rồi mà!"

"Điểm yếu là vì tường mỏng, nên nếu âm lượng lớn quá thì âm thanh sẽ lọt ra ngoài hành lang."

"Cái ý nghĩa của phòng bí mật không được bao nhiêu!"

"Nhưng vì có những người cảm thấy hưng phấn vì có thể bị nghe thấy, nên tôi đã để tường mỏng như vậy."

"Tôi không muốn nghe về cái sở thích đó đâu!"

"Có lẽ chúng ta cần một chính sách nhân văn hơn với những người thiểu số chăng."

"Đừng có cố đánh tráo nó thành một nội dung cao thượng như vậy!"

"Được rồi, được rồi, vậy thì chúng ta đi nhanh vào bên trong thôi."

Ở cuối kho có một cánh cửa nhỏ. Dường như là loại cửa đẩy để mở.

Trên cửa có biểu tượng nhà vệ sinh nữ.

"Ryota, cậu mở thử đi."

"Sao lại là tôi mở chứ! Theo logic thì là con gái mở mới đúng chứ!"

"Chị à, em cũng là con gái mà..."

"Shiren mở thì không thú vị."

Có vẻ như cô ấy chọn người dựa trên tiêu chí thú vị.

Giờ thì, cảm giác khủng hoảng đã về con số không tròn trĩnh.

"Đừng lo, không có ai bên trong đâu. Này, mở ra đi. Lệnh của Hoàng đế đấy."

"Ừ thì, nếu không có ai dùng thì cũng được... Nghe như tội phạm ấy..."

Khi bước vào bên trong, đương nhiên là có khoảng ba buồng vệ sinh xếp hàng. Nhân tiện, chỉ có buồng cuối cùng là đóng. Đúng là một nhà vệ sinh bình thường.

"Ủa, có chút gì đó sai sai..."

"Ryota, có phải là vì cậu là con trai mà lại vào nhà vệ sinh nữ không?"

"...Không, không phải là loại違和感 (iwakan – cảm giác sai sai) đó. Có gì đó khác với bình thường... A."

Các buồng vệ sinh đều có ổ khóa.

"Cái nhà vệ sinh này có thể mở từ bên ngoài bằng chìa khóa này."

"Chính xác. Này, Ryota, mở cái buồng cuối cùng ra đi."

"Cái này, có ai đó đang ở bên trong không...?"

"Không sao, không sao. Nếu có thì cậu cứ gõ cửa xem sao."

"Đây cũng là lệnh của Hoàng đế sao...? Tôi hiểu rồi."

Không còn cách nào khác, cậu gõ cửa cộc cộc.

『HAITTEMASU』 (Tôi đang ở trong)

"Sao lại có giọng trả lời kiểu Vocaloid vậy..."

"Đó là hệ thống giọng nói tự động. Nó ngụy trang như thế đấy. Nào, mở ra bằng chìa khóa đi."

Khi mở buồng vệ sinh ra, bên trong không phải là nhà vệ sinh, mà là cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

"Ra vậy... Họ đã tạo ra một cầu thang bí mật bên trong nhà vệ sinh nữ... Theo một nghĩa nào đó, có lẽ cô ta là một người mưu mô..."

Ryota nhìn về phía Ouka, và cô ta trông rất đắc ý.

"Thành thật mà nói, tôi sợ thảm họa do con người gây ra hơn là thảm họa tự nhiên - sợ bị kẻ thù tấn công hơn. Vì vậy tôi đã xây dựng nó ở một nơi khó hiểu như thế này."

"Tôi đã rời khỏi lâu đài khi nơi này đang được xây dựng, nó đã tiến bộ rất nhiều đấy."

Shiren cũng cảm động trước mánh khóe đó.

"Giọng trả lời khi gõ cửa quá bất thường, nên việc ngụy trang đó không có tác dụng gì đâu..."

"Cái đó, nhóm dự án quốc gia đang phát triển. Nhưng có một vài mẫu giọng nói tự động đấy. Nếu câu trả lời hoàn toàn giống nhau thì dễ bị nghi ngờ mà."

"Tôi nghĩ là có vấn đề với giọng nói, nhưng tôi hiểu ý cậu."

"Gõ cửa lại lần nữa thử xem."

Cộc cộc. Ryota lại gõ cửa một lần nữa.

『Tiếp theo là khu Nakahara 3-chome, xin mời những ai đến phòng khám nội khoa Yoshida xuống xe tại đây』

"Đừng có chèn giọng thông báo như xe buýt vào chứ! Quá bất thường!"

"Có vẻ như vì họ chỉ tăng số lượng nên đã có lẫn nhiều thứ vào đấy. Ừ thì, cũng có những thứ kỳ lạ như vậy."

『Tiếp theo, xe sẽ dừng. Xin vui lòng ngồi yên cho đến khi xe dừng hẳn』

"Hơn nữa còn có cả mẫu ghi âm về việc ai đó tự động xuống xe nữa!"

"Có lẽ họ đã cố gắng tạo ra cảm giác chân thực."

"Nhà vệ sinh thì không cần cảm giác chân thực đâu!"

Để chắc chắn, cậu gõ cửa lại một lần nữa.

『Đây là máy ATM tự động. Vui lòng chạm vào nút bạn muốn sử dụng』

"Máy ATM của ngân hàng kìa! Như thế này thì bị lộ ngay lập tức!"

"Lạ thật... Tôi đã định chèn những thứ đàng hoàng hơn mà..."

Ouka cũng gõ cửa thử.

『~~♪~~ Cửa hàng chúng tôi xin thông báo đóng cửa vào lúc chín giờ tối, xin chân thành cảm ơn quý khách đã đến và hẹn gặp lại (Nhạc nền Hotaru no Hikari - Ánh Đom Đóm)』

"Sao lại là thông báo đóng cửa chứ! Làm nghiêm túc đi! Tôi sẽ tăng thuế đấy! Tôi sẽ giảm lương đấy!"

"Người dẫn đường mà lại nổi giận thì còn ra gì!"

"Thôi được rồi! Chúng ta xuống cầu thang và đi tiếp thôi! Giọng nói tự động tôi sẽ cải thiện sau! Tôi sẽ giảm lương của nhóm dự án!"

Khi xuống cầu thang, họ đi vào một hành lang ở tầng hầm ba.

Chiều rộng khoảng năm mét, cũng khá rộng.

Nhưng đến mức những thứ đó không còn quan trọng nữa, hành lang kéo dài và không thấy điểm cuối.

"Ra vậy... Trong trường hợp khẩn cấp thì có thể cố thủ ở đây..."

"Đúng hơn là, địa điểm lánh nạn khẩn cấp còn ở xa hơn nữa. Hãy nghĩ về nó như là Indiana Jo○es."

"Không có những cái bẫy như tảng đá tròn to lớn lăn xuống chứ...?"

"Tôi đã cắt giảm vì lý do ngân sách."

"Hóa ra lúc đầu định làm thật à..."

"Tôi cũng thích cái ao dung nham, nhưng cuối cùng tôi phải từ bỏ vì lý do ngân sách."

"Nếu làm cái đó thì chỉ riêng việc bảo trì thôi cũng đã thảm họa rồi."

"Ngoài ra, nếu có thể thêm chức năng vòng lặp vô tận thì tuyệt vời, nhưng dường như khoa học hiện đại vẫn chưa thể làm được."

"Nếu phát triển được thứ đó thì có thể trốn thoải mái rồi!"

"Ồ, nhưng Ryota này, cũng có vài thứ hay ho đấy."

Shiren chỉ vào một cái máy bán nước tự động.

"Hơn nữa là loại tất cả các sản phẩm, kể cả chai nhựa, đều đồng giá một trăm yên! Nếu phát hiện ra nó vào mùa hè thì sẽ rất tuyệt đấy!"

"Vì đường dài nên tôi nghĩ những người khát nước sẽ mua, nên tôi đã đặt nó ở đó. Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì nó sẽ giúp tăng thu ngân sách."

"Không, tiền điện chắc chắn sẽ cao hơn đấy! Hay đúng hơn, nếu nhà cung cấp máy bán hàng tự động còn vào được đây thì còn ý nghĩa gì bảo mật nữa."

".................................Ra là vậy."

"Đến giờ mới nhận ra hả!"

"Tôi quá tập trung vào việc vắt kiệt tiền thuế nên đã đánh mất những điều quan trọng."

"Cách diễn đạt 'vắt kiệt' đối với nhà cầm quyền thì có rất nhiều vấn đề đấy!"

"Tôi nghĩ là thời đại ngày nay cần một nền chính trị thành thật chứ không phải chỉ là hình thức."

"Thành thật quá mức đến mức tôi hơi sợ đấy!"

Đi thêm vài trăm mét trong hành lang, họ lại thấy một thứ kỳ lạ.

"Chị à, sao lại có thứ này ở đây...?"

Trước mặt họ là một cái máy bán vé và một cái cửa soát vé tự động.

Hơn nữa, phía sau cửa soát vé tự động là một cầu thang khác dẫn xuống tầng hầm.

"Nơi này có thông số là nếu không mua vé thì không thể đi tiếp được. Chúng ta phải chặn đường như thế."

Nhìn về phía máy bán vé.

Đến tầng hầm bốn phía Đông: 320 huyết tộc YEN

Đến tầng hầm bốn trung tâm: 450 huyết tộc YEN

Vé đi lại tự do 1 NGÀY: 800 huyết tộc YEN

"Giá vé khởi điểm cao thế!"

"Vì đào hầm tốn rất nhiều tiền, nên tôi đã đặt giá cao cho đến khi có thể khấu hao. Nhân tiện, tầng hầm bốn là tầng dưới tầng này một bậc."

"Đây là đường sắt của khu dân cư mới nổi à... Hơn nữa, tôi không hiểu vé đi lại tự do 1 NGÀY để làm gì."

"Nếu làm việc và đi lại thì nó sẽ là thứ có lợi nhất."

"Hay đúng hơn, cái tàu điện ngầm này đã được xây dựng từ bao giờ vậy...?"

Không đời nào mà có thể xây dựng một cách bí mật được.

"Vì chúng ta không mua xe, nên đó chỉ là đi bộ đến nhà ga thôi. Chúng ta sẽ đi bộ trong lòng đất này."

"Gì thế, cái hệ thống giống như trạm kiểm soát này..."

Không ngờ mình sẽ bị lấy tiền ở một nơi như thế này, nên cậu đã rất kinh ngạc.

"À, vì các cậu sẽ đi đi về về, nên mua vé đi lại tự do thì hơn đấy."

"Hả...? Chúng tôi phải trả tiền á?"

"Đương nhiên rồi. Lấy tiền thuế từ tất cả người dân mà không thiên vị ai là tôn chỉ của tôi. Tôi đang hướng tới một nền chính trị trong sạch."

"Có cảm giác về cơ bản là hơi bẩn rồi đấy."

Ryota nghĩ rằng họ nên thành lập một Tổng thống riêng biệt với Hoàng đế.

"Nhân tiện, sự khác biệt giữa 'tầng hầm bốn phía Đông' và 'tầng hầm bốn trung tâm' là gì?"

"Các cậu cũng có thể lên từ tầng hầm bốn phía Đông đến tầng ba này và đi tiếp đấy. Trong trường hợp đó, các cậu phải hoàn thành những trò chơi kinh điển như điện giật Irai○ gậy và Strike A○t thì mới có thể đi tiếp được. Vì vậy nên mua vé đến tầng hầm bốn trung tâm là tốt nhất."

"Xin lỗi... Về mặt thế hệ thì tôi không còn biết đó là trò chơi gì nữa rồi..."

"Hơn nữa còn phải hoàn thành cả Wagi○n Land nữa thì mới có thể đi tiếp được."

"Cái đó chỉ là sở thích của cô thôi mà... Tôi không hiểu gì cả... Tóm lại, nếu cứ đi thẳng ở tầng hầm ba này thì sẽ có bẫy à."

"Là vậy đó."

"............Sao không chỉ đi ở tầng hầm ba ngay từ đầu luôn đi..."

"Tôi nghĩ rằng nếu người tạo ra nó không thấy thú vị thì những người khác cũng sẽ không vui."

"Đừng có mang yếu tố sáng tạo vào một nơi như thế này chứ."

"À, Ryota, vì tôi không mang theo ví, nên hãy mua vé cho cả phần của tôi nữa."

"Vâng, vâng... Không ngờ lại phải chi nhiều tiền ở một nơi như thế này... Nhân tiện, Ouka không cần mua vé sao?"

"Tôi có cái này."

Ouka đưa ra một tấm vé không rõ tên là vé ưu đãi cho cổ đông.

"Cái khái niệm cổ đông này có hơi sai sai thì phải... Thôi được rồi, tôi mệt rồi..."

Sau đó, họ mua vé đi lại tự do 1 NGÀY, xuống tầng hầm bốn, và đi lên tầng hầm ba từ cầu thang có ghi lối ra tầng hầm bốn trung tâm.

Đi bộ thêm khoảng mười phút nữa, họ đi đến trước một cánh cửa trông rất chắc chắn.

"Trông cứng cáp quá... Giống như cái két sắt trong ngân hàng vậy..."

"Tôi nghĩ rằng nó chắc chắn hơn những ngân hàng bình thường đấy."

Dường như là kiểu khóa bằng mã số, phải nhập số thì mới mở được.

"Phía trước cánh cửa này là nơi lánh nạn khẩn cấp. Ít nhất thì không ai có thể đến được đây."

"Ừ, dù đến được đây thì cũng không thể vượt qua nếu không biết mật khẩu. Cuối cùng thì cũng có vẻ bảo mật rồi. Nhưng mà không biết mật khẩu thì sao vào được nơi lánh nạn khẩn cấp khi khẩn cấp chứ?"

Hay là chỉ những người thân cận hoặc những người đặc biệt mới được cho là sẽ trốn thoát?

"À, cái đó thì không sao đâu."

Ouka bấm nút.

1 1 1 1 Píp, lạch cạch

"Mở rồi. Nào, đi thôi."

"Này, mật khẩu thì phải đặt phức tạp hơn chứ! 1111 là mật khẩu không nên đặt nhất đấy..."

"Ừ thì, được rồi mà, dù sao thì mục đích là để kiểm tra địa điểm lánh nạn. Nào, đây này."

"Uoa, chị à, cái phòng này là cái gì vậy..."

Shiren vô thức bịt miệng lại.

Nơi đó là một căn phòng có nội thất rùng rợn, như một bàn thờ ma thuật đen tối vậy.

Xung quanh phòng có treo rèm thêu hình đầu lâu và dơi, trên sàn rải rác hoa hồng đỏ.

Trên tường đặt tượng Nữ thần máu.

Và ở trung tâm là một cỗ quan tài bằng gỗ khổng lồ.

Nó ở mức có thể dùng làm một căn phòng trong nhà ma.

"Chờ, chờ một chút... Chị à, đáng sợ quá... Em sợ những thứ đáng sợ..."

"Shiren mà lại sợ thì còn ra gì. Đây là địa điểm lánh nạn khẩn cấp. Dù là [Tổ Chức Thuần Khiết] thì cũng khó có thể đến được đây. Khi có chuyện gì thì hãy trốn đến đây."

"Em hiểu rồi, nhưng cái quan tài ở trung tâm đó là gì vậy...? Nó trông như thể có ai đó đang ở bên trong vậy..."

Ánh mắt của cậu vô thức dán chặt vào quan tài.

"À, tất nhiên là có người bên trong rồi. Một người mà Shiren biết rõ nữa đấy."

"Hả...?"

Ouka không ngần ngại gõ vào quan tài như một cánh cửa.

"Xin hãy dậy đi, tôi có khách đến thăm."

"Ư~, buồn ngủ quá... Hãy cho ta ngủ thêm năm mươi tiếng nữa..."

Một giọng nói phát ra từ bên trong quan tài. Và đó là một yêu cầu không thể tin được.

"Ngủ nhiều quá rồi. Nào, xin hãy dậy đi."

"Vậy thì hãy cho ta ngủ thêm bốn mươi chín tiếng sáu mươi lăm phút nữa đi..."

"Chị là con nít mùa hè à! Hơn nữa, chị còn xin thêm năm phút so với lúc nãy kìa!"

"Ta ghét, ta ghét, ta ghét. Trên đời này chỉ có ngủ là niềm vui duy nhất thôi mà~. Ta muốn ngủ hai mươi lăm tiếng một ngày~."

Nghe giọng thì có vẻ là phụ nữ, nhưng vì không nhìn thấy mặt nên không rõ.

"Này, Ouka, ai ở trong cái chỗ này vậy? Ít nhất thì tôi cũng biết là người đó có vẻ là một người thất bại trong cuộc sống..."

"Lát nữa cô ấy ra thì tôi sẽ giới thiệu. Vấn đề là khó mà lôi cô ấy ra được... Cái địa điểm lánh nạn khẩn cấp này cũng là phòng riêng của người đó. Cô ấy thích những nơi tối tăm và yên tĩnh."

"Tôi xin lỗi, nhưng cái phòng này không phải là nơi có gu thẩm mỹ tốt cho lắm..."

"Ryota, em đoán được ai rồi... Một người mà đến mức như vậy thì chỉ có thể là người đó..."

Khuôn mặt Shiren hơi u ám.

"Có phải là một đối tượng mà cậu không thích không? À không, cô ta trông hơi đau khổ, theo một nghĩa nào đó thì điều đó là tự nhiên nhỉ..."

Mặt khác, Ouka vẫn chưa thể lôi chủ nhân quan tài ra được.

"Ha ha ha ha, không ai có thể quấy rầy giấc ngủ ngon của ta được! Cái quan tài này có thông số là voi giẫm lên cũng không vỡ đâu. Nhưng mà, nếu có voi giẫm lên thật thì ta sẽ sợ lắm đấy... Mặc dù voi không thể đến được nơi này. Fu ha ha ha!"

"Thôi đi mà! Làm ơn ra ngoài đi! Phiền phức quá đi!"

"Ha ha ha ha! Ngươi hãy nếm trải nỗi khổ của ta khi không thể gặp được trùm cuối mà không thể phá đảo game đi! Ta không thể phá đảo Do○que III... Chắc ta đã dùng vật phẩm sai chỗ... Cái cầu đáng lẽ phải được xây lên để đến lâu đài của Ma vương thì ta làm thế nào cũng không xây được..."

"Tôi không muốn biết những câu chuyện kỷ niệm đó đâu!"

"Trong Dora○e I ta đã khóc vì viết sai câu thần chú phục sinh, và trong Dora○e IV thì ta đã khóc vì cuốn sách phiêu lưu bị xóa. Lúc đó ta đã nguyền rủa Thần. Ta đã nghĩ rằng mình nên trở thành Ma vương và tiêu diệt thế giới."

"Tôi không muốn nghe những câu chuyện kỷ niệm đó đâu! Xin hãy ra ngoài!"

"Trong Dora○e V, khi ta chọn Flora thay vì Bianca, bạn bè ta đã nói rằng đó là lý do tại sao mày là một người thất bại trong cuộc sống, mày là loại người bị tiền làm cho mờ mắt..."

Tôi không biết đó là ai, nhưng tôi biết người đó thích game.

"A~, nếu vậy thì chỉ còn cách dùng cái tên đó thôi..."

Ouka dường như cũng đã từ bỏ cách tiếp cận chính thống.

"──Mẹ, có lẽ Sairi sẽ đến đấy ạ."

Rầm!

Nắp quan tài vốn đang đóng chặt bị mở ra một cách dứt khoát.

Người bước ra là một người phụ nữ trưởng thành có nét giống Ouka.

Chỉ là, trang phục của cô ta là một chiếc váy đen tuyền, với bầu không khí như một ma cà rồng thực thụ. Cổ đeo đầy phụ kiện, toát ra phong thái của một trùm cuối.

"Sairi đến là sao? Chẳng phải con nhỏ đó đã trốn đến Arcadia, một vùng đất xa xôi rồi sao?"

"Chuyện là, có lẽ con nhỏ đó sẽ quay lại, thưa mẹ. Chi tiết thì con sẽ giải thích sau."

Ouka hiếm khi có vẻ khó xử. Có lẽ là do vấn đề địa vị.

"Ouka, từ nãy đến giờ con cứ gọi là mẹ... Người này là..."

"Im miệng. Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra! Ta là Hoàng Thái hậu Sarano (沙羅野)・Elisabetha・Alexandra・Florentina・Sylvia・Rosanna・Victoria・Ominaeshi (血目草)!"

Hoàng Thái hậu ưỡn ngực tự giới thiệu.

"Mẹ à, đừng tự ý kéo dài tên ra. Là Sarano・Elisabetha・Alexandra・Florentina・Sylvia・Rosanna・Ominaeshi chứ. Không có Victoria đâu!"

"Ta đã thêm vào để có thể tái sinh thành một con người mới."

"Không cần! Thay vì thế, nếu mẹ muốn tái sinh thì hãy cải thiện cuộc sống khép kín của mình đi!"

Tên chính thức của hoàng tộc quá dài, và đây là lần đầu tiên Ryota nghe thấy tên chính thức kể từ lâu. Ouka thường chỉ dùng tên Sarano Ouka.

(Nhắc mới nhớ, Ouka không phải là con gái của Sairi, và mình cũng chưa từng nghe nói về việc chính thất của Hoàng đế bị giết, nên việc bà ấy còn sống là điều đương nhiên... Mình cứ thắc mắc là sao bà ấy không bao giờ xuất hiện, hóa ra là bà ấy ở một nơi như thế này...)

Ryota đã hiểu ra nhiều điều.

"Hừm, Shiren, con gái của Sairi à. Lớn nhanh quá. Dần dần con càng giống Sairi rồi đấy. Tuy nhiên, hãy cố gắng đừng giống ả đến tận trái tim."

"Dạ, đã lâu không gặp, Ominaeshi-sama..."

Shiren kính cẩn chào.

Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ kế, nên chắc chắn cô ấy cũng cảm thấy khó xử.

"Ta đã nghe Ouka nói về việc con đang làm tốt mọi việc. Nhân tiện, cái gã nghèo nàn kia là ai vậy?"

"Nghèo... nàn..."

Ryota có chút tổn thương.

"Mẹ à, cậu ấy là Ryota..."

"Ồ, ra là thằng nhóc mà Ouka nói là thích con – Mgguu!"

Ouka phản xạ bịt miệng Ominaeshi.

"Ôi trời, mẹ à, hay là mẹ vẫn còn ngái ngủ nhỉ. Hay là mẹ nên ngủ lại một giấc thì hơn? Hay là ngủ vĩnh viễn luôn?"

"Mgguu, mgguu! Mgu!"

Ouka khá tàn nhẫn với cả mẹ mình.

"Lần trước bà ấy còn nói là mấy năm mới gặp lại, đó chẳng phải là định mệnh hay sao – Mgguu!"

"Mẹ à, có vẻ như mẹ đã biết quá nhiều rồi. Tạm biệt. Với ý nghĩa là vĩnh biệt nhé."

"Ta, ta hiểu rồi... Con gái yêu quý của ta, con nên biết đọc không khí khi nói chuyện... Hay đúng hơn là nếu ta không đọc thì có thể sẽ bị giết mất... Ta đã nói là ta muốn ngủ năm mươi tiếng chứ ta không muốn ngủ vĩnh viễn..."

"Vâng, không ai biết được chuyện gì có thể xảy ra trong căn phòng bí mật dưới lòng đất này đâu mẹ à, hãy cẩn thận nhé."

"Hừm... Ta không yếu đến mức bị một con nhóc đánh bại đâu."

"Xin đừng có tỏ vẻ mình giỏi khi mà cả RPG cũng không phá đảo nổi."

"Chuyện RPG là từ cấm kỵ... A... Trong đầu ta lại vang lên bản nhạc khi cuốn sách phiêu lưu bị xóa..."

Một mối quan hệ mẹ con hơi khó chịu.

"Nhân tiện, sao bà lại ở một nơi như thế này vậy, Ominaeshi-san?"

Ryota hỏi một câu hỏi ngây ngô. Có vô số điều cậu muốn biết, nhưng trước tiên cậu quyết định tấn công từ những điều lớn.

"Kukukuku... Ngươi muốn biết sao? Nhưng nếu ngươi chạm vào chân lý đó, có lẽ ngươi sẽ không còn tỉnh táo nữa đâu. Ngươi vẫn muốn biết sao, kukuku... Ta không chịu được ánh nắng mặt trời."

Lý do lại khá bình thường so với đoạn mở đầu.

「À, đúng là có những người không chịu được ánh nắng mặt trời vì cơ địa mà, nhỉ.」

「Không phải cấp độ đó đâu… Bản cung mà phơi nắng là sẽ bị… bị tạo ra Vitamin D đó…」

「Trời đất ơi, cái đó phải tốt cho sức khỏe chứ! Hơn nữa, đó là phản ứng hết sức tự nhiên của con người mà!」

「Thôi thôi Ryota, cậu đừng có tin lời mẹ làm gì. Bà ấy chỉ thích cái kiểu ‘phơi nắng là toi đời’ thôi. Bệnh trung nhị kinh niên đó mà. Ba mươi tuổi đầu rồi còn bày đặt.」

「Vương Hoa à, ba mươi tuổi là từ tối kỵ đấy. Bản cung đây vĩnh viễn mười bảy tuổi cơ mà.」

「Ối chà, vậy hả? Vậy thì thôi nhé, từ nay trở đi con sẽ chẳng mang shochu khoai tây hay shochu kiều mạch tới nữa đâu. Để xem, phải đợi đến khi đủ hai mươi tuổi mới được uống rượu đó nha~」

「Khoan! Dừng lại! Dừng lại! Ngay giờ phút này bản cung đã tròn hai mươi tuổi rồi! Uống rượu được! Uống shochu khoai tây được!」

Chimegusa vừa nói vừa kịch liệt khẳng định. Có vẻ bà ấy nghiện rượu lắm.

「Nhân tiện nói đến, hình như có một đống vỏ chai rượu chất ở góc phòng thì phải…」

Trong thùng rác chuyên dụng đựng vỏ chai thủy tinh, một hàng dài những chai rượu rỗng được chất kín.

「Hừm… không uống rượu vang đỏ tươi như máu thì làm sao ra dáng chứ?」

「Dường như… tất cả đều là shochu khoai tây cả mà…」

Dù sao thì, Ryota cũng đã hiểu Chimegusa là một người mắc bệnh trung nhị phiền phức đến mức nào.

「Vậy thì, chuyện Rizu đến là sao chứ? Chẳng lẽ tội của ả đã biến mất rồi sao?」

「À, về chuyện đó thì… mọi sự là thế này, thế này ạ.」

Vương Hoa đã giải thích đại khái mọi chuyện.

「Hừm hừm. Tức là, ả sẽ từ vùng đất xa xôi Eldorado tới Đế quốc để giành lại con gái của mình sao.」

Chimegusa gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

「Này Vương Hoa, Arcadia hay Eldorado cậu vừa nói là gì vậy?」

「Là Nhật Bản đó. Mẹ tớ không chịu nổi nếu không diễn đạt các quốc gia khác bằng mấy cái tên trung nhị đó. Và đáng tiếc là bà ấy lại khá ẩu.」

Ryota thầm nghĩ, đúng là một người phiền phức mà.

「Bỏ qua Eldorado thì, đúng là như vậy ạ.」

「À ra, à ra, cuối cùng thì ả ta cũng từ mảnh đất xa xôi Wikipedia mà tới rồi sao.」

「Mẹ ơi, Wikipedia không phải là tên một vùng đất ạ.」

Vương Hoa nói với vẻ cực kỳ mệt mỏi.

「Và như vậy, khi có chuyện khẩn cấp, con nghĩ căn phòng này rất thích hợp để trú ẩn.」

「Đúng vậy. Ở đây thì làm gì có ánh mặt trời chiếu tới, nhỉ.」

「Mẹ ơi, Huyết Tộc đâu có chết khi tắm nắng đâu ạ.」

「Vương Hoa à, xem ra con vẫn chưa biết sự đáng sợ của mặt trời. Trong Super Mario 3, mặt trời cứ đuổi theo không ngừng đó.」

「Con không biết mấy trò chơi ngày xưa.」

Những trò chơi được cài đặt dưới tầng hầm cũng là sở thích của Chimegusa, không phải của Vương Hoa.

「Với lại, ngủ trong cái quan tài cứng nhắc này, mẹ không thấy khó chịu sao?」

「…………Thật ra thì… có.」

Hóa ra không phải bà ấy sống ở đây vì thoải mái, mà là một phần trong việc xây dựng hình tượng nhân vật.

「Nếu là một chiếc giường êm ái, với ngân sách Hoàng gia thì có thể mua ngay lập tức đó.」

「Bản cung bị cám dỗ ghê gớm đó, nhưng hình như nếu thỏa hiệp ở đây thì không được thì phải…」

Dường như bà ấy đang thực sự giằng xé nội tâm.

「Chị hai ơi, nếu ngân sách Hoàng gia tuyệt vời như vậy, thì cho nhà mình một cái giường êm ái đi!」

「Xin lỗi Shiren, đầu năm nay Shiren vẫn chưa được xếp vào hàng Hoàng gia, nên hẹn năm sau nhé.」

Shiren nhân cơ hội đó định nâng cao chất lượng cuộc sống nhưng không thành.

「Nếu Shiren đạt tám mươi điểm trong bài kiểm tra, chị sẽ mua cho.」

「Làm sao mà con đạt được chứ! Bá đạo quá!」

「Shiren… con… ý chí quá thấp kém rồi đó…」

Vì đó là một con số khá thực tế nên Ryota muốn Shiren thử thách bản thân.

「Với lại, hình như chúng ta đang lạc đề rồi, chúng ta đang nói về chuyện gì ấy nhỉ…?」

「À phải rồi nhỉ…」

Vương Hoa hụ một tiếng ho khan.

「Mẹ ơi, nếu kẻ địch tấn công, con định cho Shiren trú ẩn ở đây… Mẹ thấy sao ạ?」

Ryota cảm thấy có gì đó khác thường trong giọng điệu của Vương Hoa.

Nó không giống việc xin phép chủ nhân căn phòng, mà giống một lời xác nhận có ý nghĩa lớn lao hơn.

「Bản cung nào có để tâm chứ. Bản cung ghét nhất chỉ có Rizu và Ouen thôi. Dù là con gái của ả hay cha của ả, bản cung cũng không hẹp hòi đến mức thù hận. Mà hơn nữa…」

Chimegusa nhìn Shiren với đôi mắt to tròn.

「Điều quan trọng không phải là đứa nhỏ này nghĩ gì sao?」

Vai Shiren khẽ run lên.

(À phải rồi, mẹ của Shiren có thể đã giết chồng của Chimegusa-san…)

Mối quan hệ giữa hai người họ không chỉ là mẹ kế – con chồng đơn thuần.

Nó còn phức tạp và nhuốm màu máu hơn nhiều.

(Với lại, hình như Chimegusa-san vừa nói cũng ghét Ouen thì phải?)

Hình như Sarano Ouen là tên của tiền Hoàng đế – tức là cha của Vương Hoa và Shiren, người được cho là đã bị Rizu giết.

Quả nhiên là có một nhân duyên phức tạp kỳ quái. Một nhân duyên không cho phép người ngoài xen vào một cách bất cẩn.

「Nếu con không muốn gặp Rizu, bản cung sẽ giúp con hết sức. Bởi vì, bản cung ghét ả ta đứng thứ hai trên đời này mà. Có thể phá đám ả thì ngon cơm. Khụ khụ khụ.」

Chimegusa cười một cách thích thú. Dù là mẹ của Vương Hoa nhưng bà ấy trông khá trẻ. Mười bảy tuổi chắc là nói đùa, nhưng có lẽ dưới lòng đất có hiệu quả chống lão hóa thật chăng?

「À… Chimegusa-sama… con không muốn ở với mẹ mình mà muốn sống cùng mọi người ở đây, xin ngài…」

Shiren cúi đầu.

「Ừm, được thôi. Cứ việc chạy trốn đến đây đi. Khụ khụ khụ… Rizu à, bản cung sẽ chọc tức ả một trận ra trò… Sẽ nghiền nát ả một cách đơn phương bằng đòn hiểm như trong game đối kháng ngày xưa…」

Vì ngoại hình có vẻ giống một nhân vật phản diện, nhưng dường như lại rất đáng tin cậy.

「Ả ta, luôn chỉ mạnh bất thường ở mấy trò chơi xếp hình… Ả ta làm mười dây liên tục như không ấy mà… Với lại, ở Smash Bros. cũng mạnh khủng khiếp… Bản cung bây giờ khác xưa rồi đó…」

Dường như hai người họ còn là bạn bè chơi game.

(Thế này thì, dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể xoay sở được. Kẻ thù chắc cũng không dễ dàng đến được đây.)

Ryota cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

「Sau đó, trong trường hợp khẩn cấp, tớ sẽ cho cận vệ canh gác trước căn phòng này. Lúc đó Ryota cũng phải chiến đấu nữa, nhờ cậu nhé.」

「Được thôi. Dù sao thì tôi cũng là cận vệ mà.」

Mặc dù thời gian ngắn, nhưng Ryota cũng ý thức được mình là cận vệ.

Thông thường, anh không hành động cùng với các cận vệ khác, nhưng bù lại, anh luôn sống với nhiệm vụ bảo vệ Shiren, em gái của Hoàng đế.

「Nhưng tôi chắc cũng không có nhiều sức chiến đấu đâu…」

「Không sao đâu. Có cậu ở đây, sức mạnh của Sasara sẽ tăng lên gấp ba lần đấy.」

「Ể, tại sao…?」

Ryota không hiểu tại sao Sasara lại xuất hiện trong cuộc nói chuyện này.

「Tớ là Hoàng đế mà. Tớ hiểu rõ thuộc hạ của mình lắm.」

Vương Hoa nói vậy nhưng khuôn mặt lại không mấy hứng thú.

「Nếu có thể thì tớ thà không làm Hoàng đế còn hơn. Tớ ghen tị với Sasara.」

「Hả? Ý cậu là Sasara tự do hơn, trông vui vẻ hơn à?」

「Chuyện này không phải là nội dung để nói với Ryota đâu.」

Vương Hoa lại nở nụ cười đúng chất Hoàng đế.

「Hỡi Giáo đoàn Thanh Tịnh, cứ tới đây đi. Người giành chiến thắng cuối cùng sẽ là ta!」

「Miễn là Vương Hoa còn giữ vẻ mặt đó, sẽ chẳng có gì đáng sợ cả. Khụ khụ khụ.」

Chimegusa cười đầy ngạo nghễ.

「Nếu nói về thứ đáng sợ, thì chỉ có mấy miếng cá khô Katsuobushi uốn éo trên bạch tuộc nướng Takoyaki nóng hổi mà thôi.」

「Cái thứ đó mà cũng sợ à! Đúng là thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ mẫu giáo thấy ghê ghê thật, nhưng!」

「Cái đó không phải khá sốc sao…? Cứ như có một sinh vật bí ẩn đáng ngờ trên Takoyaki, làm mất khẩu vị không?」

「Dạ, người bình thường chắc là không sao đâu ạ…」

Ít nhất thì Ryota vẫn ổn.

「Ngươi nói bản cung không phải người bình thường sao, đồ ranh con!」

「Thế không phải là ngài đang cố tạo ra hình tượng một người không bình thường sao!?」

「Mẹ con là người rất cá tính. Mẹ sở hữu những điều mà không thể đo lường trong phạm vi của sự bình thường đâu ạ.」

Vương Hoa từ bên cạnh chen vào giải thích… hay là sao đó.

「À ra, à ra. Quả nhiên là con gái của bản cung, hiểu bản cung rất rõ.」

「Vâng, làm con gái mẹ mười mấy năm rồi thì con cũng quen cách đối phó rồi ạ.」

Tuyệt nhiên không có chút kính trọng nào trong lời nói đó.

「Thôi được, khi Rizu tới thì cứ việc đến đây. Trong Đế quốc không có nơi nào an toàn hơn ở đây đâu. Shiren cũng không cần phải khách sáo. Khặc khặc khặc.」

Chimegusa nhìn Shiren và lại cười một lần nữa.

(À, hóa ra người này bản chất là người tốt.)

Dù hơi lập dị, nhưng khi có chuyện, Ryota có thể tin tưởng giao Shiren cho bà ấy.

「Vâng, con cảm ơn ngài! Chimegusa-sama!」

「Giao cho con đó. Bởi vì, có thể nói chúng ta có chung kẻ thù là Rizu mà.」

Dù địa vị khác nhau, nhưng mục đích lại rõ ràng trùng khớp.

「──Tuy nhiên, không biết chung kẻ thù sẽ duy trì được bao lâu nữa thôi.」

「Hả…?」

「Không cần phải quyết định tất cả ngay bây giờ. Cách đối mặt với Rizu thế nào, Shiren à, con có thể tự lựa chọn lại. Rồi sẽ đến lúc đó thôi. Khặc khặc…」

Với một giọng nói không biết đâu là thật đâu là giả, Chimegusa cười.

「Khặc khặc, khặc khặc… Vậy thì, mệt quá rồi, bản cung đi ngủ đây.」

Nói rồi, Chimegusa chui vào quan tài và tự đậy nắp lại.

Nhìn toàn cảnh thì thấy khá là hài hước.

「Vậy thì, mẹ con có vẻ đi ngủ rồi, chúng ta về thôi.」

Như thể mọi chuyện đã xong, Vương Hoa định rời khỏi phòng.

「Đúng, đúng vậy… Cũng không còn việc gì để làm trong căn phòng này nữa…」

Shiren cũng đi theo sau.

Tuy nhiên, khuôn mặt cô bé hơi lo lắng, có lẽ là do lời nói của Chimegusa.

「Này, Shiren──」

「Làm gì có chuyện thay đổi ý định.」

Một câu độc thoại nhỏ.

「Ghét lắm, ghét lắm…」

Ryota đã hoàn toàn nghe lén được.

「À, Ryota, cậu nói gì à?」

「Không, không có gì đâu.」

Mang theo một nỗi băn khoăn trong lòng, Ryota cũng đi theo hai người họ.

「Đi thôi, Ryota.」

Không phải tình huống khẩn cấp, nên không có lý do gì để ở lại đây.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận