Mẹ ơi, con... con ăn hết chỗ này được không ạ?
Trước mặt Shirei là hàng chục chiếc đĩa lớn.
Họ đang ở một nhà hàng trong khách sạn cao cấp.
Chính xác là khu vực buffet tự chọn.
"Con thích ăn thì cứ việc ăn thỏa thích đi. Mẹ đã bao trọn tầng cao nhất khách sạn làm chỗ ở của con rồi. Theo hợp đồng thì con có thể ăn ở đây mỗi ngày. Con thử nghĩ xem, xây một dinh thự to như cung điện thì tốn kém lắm, lại còn dễ gây chú ý nữa chứ? Chuyện bảo an cũng phiền phức. Thế nên, trước mắt đành ở tạm khách sạn vậy. À mà còn nữa..."
Sairi hơi nhấn giọng bổ sung:
"Ăn uống thì tất nhiên phải là ăn thỏa thích rồi. Chuyện cơ bản mà, đúng không con?"
"Đúng là mẹ, thấu hiểu tận cùng bản chất của việc ăn uống! Ăn uống vốn dĩ là chuyện tự do tự tại, nên phải thoát khỏi những ràng buộc thường ngày, muốn ăn gì thì cứ ăn thoải mái — đó mới là cái thú, cái tinh hoa của việc ăn uống!"
"Vì là con gái của mẹ, nên con mới có thể thấu hiểu sâu sắc—"
Chưa nghe mẹ nói dứt lời, Shirei đã vội vàng vun thức ăn đầy ắp đĩa của mình.
"Bánh hamburger, trứng chiên, đồ nướng xiên que, chikuzenni (món hầm kiểu Nhật)... Ăn chừng này cũng tạm rồi, chắc phải lấy đĩa thứ hai thôi."
Đĩa tiếp theo, các món ăn vẫn chất chồng như núi với khí thế ngất trời.
Thoắt cái, đã hoàn thành một đĩa đồ ăn mà chỉ có những nhà hàng tự hào về khẩu phần lớn mới dám phục vụ.
"Cà ri có ba loại lận à? Thế thì cơm trắng cũng phải chia làm ba phần mới được chứ. Chuyện nhỏ vậy chắc ăn hết. Súp cũng ba loại hả? Ba phần chắc uống hết. Nên ăn cơm hay ăn bánh mì đây nhỉ? Thôi kệ, ăn cả hai vậy!"
"Shirei, ở đây không bắt buộc khách phải ăn hết tất cả các món đâu con."
"Con mong mẹ đừng đánh giá thấp con. Nói con phải chọn món này món kia thì ngạo mạn quá rồi. Thất lễ với người làm ra món ăn như vậy, con không làm được đâu. Dù có no căng bụng thì con cũng sẽ cố ăn hết sạch."
Trước đây, Shirei không thể ăn uống tùy theo ý muốn.
Shirei bắt đầu với món bánh hamburger.
"Cái lý này cũng giống như người có bảy đứa con vậy đó. Bởi vì có bảy đứa con, nên người đó có thể không yêu thương một đứa nào sao? Không đời nào. Chắc chắn họ sẽ muốn dành tình yêu thương đều như nhau cho từng đứa — ý con là, ăn buffet cũng theo lý đó cả thôi."
"Shirei, lâu ngày không gặp, con lớn thật rồi."
Sairi lại cảm động đến mức khó hiểu.
Đôi mắt bà thậm chí còn hơi đỏ hoe.
"Vậy thì, mẹ cũng sẽ theo con đến cùng, mỗi món cũng ăn một ít."
Nhai nhai nhai nhai.
Sairi cũng cùng Shirei ăn uống say sưa.
Mâm của bà tuy bày trí đẹp mắt hơn Shirei, nhưng số lượng và số đĩa lại nhiều hơn.
Tokura Sairi, quả đúng là một người phàm ăn chẳng kém cạnh con gái.
Vài phút sau, chiếc bàn vốn dành cho tám người đã chất đầy đĩa bát của hai mẹ con.
"Vậy thì, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sự thịnh vượng của Đế quốc Thánh Huyết tộc nhé (Shirei đã bắt đầu ăn rồi)!"
"Vâng, thưa mẹ."
Sairi cầm ly rượu vang đỏ.
Shirei cũng cầm ly nước ép cà chua.
Keng.
Ly chạm nhau phát ra âm thanh trong trẻo.
"Tuyệt vời! Ngon quá! Mỗi món ăn đều giữ nguyên hương vị của nguyên liệu, được phát huy trọn vẹn! Gia vị không hề lấn át, mà hợp tác ăn ý đến mức như thể đôi bạn tâm giao. Đúng vậy, chính là thế này! Đây không phải là hành vi cố tình bẻ cong hương vị nguyên liệu bằng cách chế biến hay tài năng của đầu bếp, mà là sự hòa hợp tuyệt đối với nguyên liệu, dẫn dắt đến đỉnh cao của mỹ vị. Đầu bếp ở đây đã nắm bắt được điều này!"
Shirei liên tục đưa đồ ăn vào miệng với tốc độ kinh ngạc.
Không biết từ lúc nào, khóe miệng đã dính đầy tương cà.
"Đúng chứ. Đế quốc cũ chắc chắn không có đầu bếp nào tay nghề cao như vậy đâu nhỉ?"
"Đế quốc cũ là chỉ Đế quốc Huyết tộc ở Akino-miya ạ?"
Cách gọi lạ lẫm khiến Shirei nghi hoặc nghiêng đầu. Nhưng tay cô bé vẫn không ngừng ăn uống.
"Đúng vậy. Đây là Tân Đế quốc, còn kia là Đế quốc cũ. Dĩ nhiên, Đế quốc cũ không có nghĩa là đã biến mất. Thôi, giờ mình cứ tập trung ăn uống đã."
"Mẹ nói đúng quá ạ. Cái hương vị thanh nhã này Đế quốc cũ không thể nào có được. Ngày trước con hay muốn gọi bà chủ ra lắm, nhưng do kinh phí cắt giảm, Đế quốc ngay cả trong thành cũng chẳng có bà chủ nào."
"Mẹ nghĩ đó không phải là vấn đề tiền bạc đâu con, mà là trong thành vốn dĩ chẳng có bà chủ nào..."
"Đầu bếp hạng nhất thì có, nhưng siêu hạng thì không. Món ăn siêu hạng, không chỉ ngon, mà còn chứa đựng một tư tưởng nào đó."
Điểm yếu của Đế quốc cũ chính là sự khép kín, tính lưu động thấp.
Ngay cả đầu bếp giỏi nhất của Đế quốc cũng chỉ nổi tiếng trong một quốc gia vài trăm nghìn dân là cùng.
Nhưng Đế quốc Thánh Huyết tộc này lại giống như một tổ chức đặt trong một thành phố lớn ở Nhật Bản.
Vì vậy, nó thậm chí không có khái niệm lãnh thổ, mà tổng hành dinh nằm ngay tại Nhật Bản.
Tuy nhiên, nhờ vậy mà có thể duy trì liên lạc với các quốc gia trên toàn thế giới.
"Shirei, đây cũng là một kiểu giáo dục đó."
"Giáo dục? Con cứ nghe từ gì liên quan đến bài vở là lại nổi mề đay..."
"Con phản ứng gay gắt với việc học quá... Mẹ nói không phải là bài vở ở trường đâu."
"Vậy thì là kiểu giáo dục nào ạ?"
"Con là Hoàng đế của Đế quốc Thánh Huyết tộc. Vị giác của Hoàng đế mà rẻ tiền quá thì phiền phức lắm. Dù sao thì, trước đây con chắc toàn ăn những món của dân thường thôi đúng không?"
"Đúng vậy ạ... Con ăn uống đạm bạc... tiền nong cũng eo hẹp..."
Mặc dù vẫn nhận được tiền nhờ chế độ trợ cấp, nhưng Ouka vốn keo kiệt nên số tiền rất thấp.
"Tuy nhiên, quà vặt của dân thường cũng có ưu điểm riêng. Dù hương vị không cao cấp, nhưng niềm hạnh phúc mà chúng tạo ra thì trên toàn thế giới—"
"Shirei, cái này con không cần nói mẹ cũng hiểu rõ. Bởi vì mẹ từng chạy khắp nơi chỉ để nếm thử những món quà vặt chỉ bán ở một khu vực nhất định."
Với vẻ mặt như thể đang nói "mẹ thấu hiểu sâu sắc," Sairi có phần nghiêm túc. Dường như cứ hễ nhắc đến chuyện ăn uống là hai mẹ con họ lại trở nên nghiêm túc.
"Nhưng cũng có những món ngon mà không chịu bỏ ra giá cao thì không thể nào thưởng thức được đâu nhé. Shirei tuyệt đối không được không hiểu hương vị đó, vì con là Hoàng đế."
"Vâng ạ. Con muốn hiểu rõ tất cả các hương vị trên toàn thế giới."
Shirei tuy có vẻ mặt như thể "mình nói câu này ngầu ghê," nhưng dáng vẻ thì chẳng hề ngầu chút nào.
"Từ giờ trở đi, con hãy tận hưởng sự xa hoa hết mức đi. Cần phải bồi dưỡng uy nghiêm xứng đáng với một Hoàng đế."
"Đây là thiên đường sao ạ?"
"Đây không phải thiên đường. Đây là Tân Đế quốc — Đế quốc Thánh Huyết tộc."
Sau khi dọn sạch miệng, Sairi nói tiếp:
"Mẹ nghĩ, Ouka sau khi trở thành Hoàng đế chắc cũng đang làm những việc tương tự như vậy."
"Nói vậy thì cô ấy cũng có đầu bếp riêng..."
"Một trong những mục đích của mẹ chính là mang đến cho con một môi trường không hề thua kém vị Hoàng đế bên kia. Điểm này mẹ tuyệt đối không thỏa hiệp."
"Tại sao ạ?"
Sairi trìu mến nhìn Shirei với khóe miệng còn dính tương cà.
"Ouka và Shirei đều là con gái ruột của Hoàng đế. Nhưng, Shirei vì có mẹ làm mẹ nên phải chịu cuộc sống vô cùng thiệt thòi. Chỉ vì huyết thống trời sinh mà hai chị em bị đối xử khác biệt thì không được."
"À..."
Shirei cuối cùng cũng phần nào hiểu ra đó là sự quan tâm của Sairi.
"Vậy nên, những gì Ouka có, mẹ sẽ cho Shirei có tất cả. Mẹ thành lập Đế quốc Thánh Huyết tộc này cũng vì mục đích để Shirei làm Hoàng đế."
"Nhưng con không giỏi giang bằng chị ấy... Bảo con làm Hoàng đế thì con..."
Shirei vẫn chưa có cảm giác chân thật về việc mình trở thành người có địa vị cao.
Shirei hiểu rõ năng lực và sự nỗ lực của Ouka.
Chỉ để gánh vác vị trí Hoàng đế, Ouka đã phải trải qua nhiều khó khăn. Sau khi mất cha, cô ấy không một lời than thở, nghiêm túc tái thiết tổ chức trước khi thành lập quốc gia.
Vì vậy, việc Ouka thực thi quyền lực Hoàng đế là điều đương nhiên. Shirei cũng không nghĩ Ouka là người chỉ nhờ huyết thống mà được ưu đãi, dù có oán giận về cuộc sống gian truân của mình, nhưng không hề bất mãn chuyện mình không làm Hoàng đế.
"Shirei có năng lực làm được."
Sairi mỉm cười với con gái.
"Mẹ cũng sẽ hỗ trợ con với tư cách là Đại Tổng giám mục. Mẹ sẽ không bắt con ở cái tuổi này phải tự mình vận hành tổ chức đâu."
"Nhưng điểm trung bình bài kiểm tra của con, chắc chỉ khoảng năm điểm thôi."
"Cái này... cái này đúng là hơi tệ."
Sairi cảm nhận sâu sắc sự ngốc nghếch của con gái.
"Vậy à... Phải tìm cho con một gia sư giỏi nhất mới được."
"Có loại tài liệu nào mà chỉ cần vừa ngủ vừa nghe là điểm sẽ tăng vùn vụt không ạ?"
"Không thể gian xảo như vậy được, con phải chăm chỉ học hành đàng hoàng."
Ý định muốn sống an nhàn của Shirei đến đây là kết thúc.
"Mà thôi, mấy chuyện nhỏ nhặt đó sao cũng được. Bởi vì quốc gia này có thể mang lại hạnh phúc cho huyết tộc toàn thế giới, Tân Đế quốc này được thành lập cũng vì mục đích đó."
Sairi nở nụ cười thong dong.
Bà hẳn đã chuẩn bị kỹ lưỡng theo cách riêng của mình.
"Được, con sẽ thử xem!"
Shirei uống cạn ly nước ép cà chua một hơi.
Để hạ quyết tâm, cô bé dứt khoát làm một mạch.
Sau tương cà, lần này là nước ép cà chua đọng lại trên môi.
Tiếp theo, cô bé sẽ ở bên cạnh Sairi, làm những gì mình cần làm. Từ khi chọn đến Nhật Bản cùng Sairi, điều này đã định sẵn rồi.
Hiện tại, cô bé chỉ cần tập trung hành xử với tư cách là Hoàng đế của Đế quốc Thánh Huyết tộc.
Bởi vì, bên cạnh cô bé có Sairi.
Có thể làm được. Chắc chắn làm được.
Chỉ có điều, vẫn có cảm giác thiếu vắng điều gì đó.
Trước mắt rõ ràng là tất cả các món ăn buffet, tiếp theo rõ ràng là cuộc sống xa hoa trong căn phòng khách sạn — vậy mà lại có một sự trống rỗng.
(Thôi, mình đừng nghĩ nữa.)
Shirei khóa chặt suy nghĩ của mình.
Bởi vì cô bé cảm thấy càng nghĩ thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.
Tin tức không ngừng đưa tin về Đế quốc Thánh Huyết tộc.
Ryota vừa ngủ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, chỉ hiểu được rằng—
Tuy có danh xưng quốc gia, nhưng đó không phải là một quốc gia độc lập.
Về nguyên tắc, đó là một tổ chức được thành lập trên lập trường đối lập với Đế quốc Huyết tộc ở Akino-miya.
Shirei là Hoàng đế, Sairi là Đại Tổng giám mục.
Người dân ở đây thì nghĩ: phía Tân Đế quốc gọi bản Đế quốc là "Đế quốc cũ" thì thật đáng tiếc. Nhưng thôi, vì dễ phân biệt nên cứ để họ gọi vậy đi ~ (Về điểm này, Ryota cũng như thường lệ cảm thấy đây đúng là một quốc gia lơ là).
Chỉ có bấy nhiêu thông tin đó mà thôi.
Phần còn lại dù thế nào cũng không phải là mức độ có thể nắm bắt qua các bản tin truyền hình nhanh gọn.
"Biến thành chuyện lớn rồi đây..."
Những tin tức nghe được khi tỉnh dậy trên giường bệnh ở bệnh viện khiến Ryota ngây người thốt ra cảm thán như vậy.
Cú sốc quá lớn, đầu óc còn chưa kịp phản ứng.
"Mọi chuyện thực sự rất nghiêm trọng."
"Haizz, không ngờ lúc tôi ngủ lại thành ra thế này. Nếu là trò đùa Cá tháng Tư thì tôi sẽ vui vẻ chấp nhận, nhưng giờ lại chẳng đúng mùa."
"Hoàng đế Ouka chắc hẳn đang rất bận rộn, để an ủi tâm hồn, tôi định sản xuất búp bê Hoàng đế Ouka với số lượng lớn. Tuy tất cả đều làm thủ công, nhưng nếu đẩy nhanh tốc độ, tôi có thể làm ra ba con mỗi ngày."
"Không cần đâu. Cái thứ đó một ngày một con đã là nhiều rồi — lạ nhỉ?"
Bên giường bệnh là Sasara.
Trông cô ấy toàn thân đầy vết thương, đang chống nạng để đứng vững.
"Không ngờ người bị trọng thương là tôi lại tỉnh dậy trước."
"Sasara, cô có khỏe không?"
"Khỏe thì đã không phải dùng nạng thế này rồi... Tôi phải tĩnh dưỡng một thời gian..."
"Xin lỗi... Tôi chẳng giúp được gì cả..."
Khi Sairi và Sasara chiến đấu, Ryota hoàn toàn chỉ có thể đứng ngoài cuộc.
Nói đúng hơn, chỉ vì Sasara cạn kiệt khả năng tập trung, nên mới rơi vào thảm cảnh.
"Nếu anh cứ xin lỗi vô nghĩa như vậy, tôi sẽ đánh anh một trận đấy."
Sasara khẽ liếc nhìn Ryota.
"Lúc đó, cả hai chúng ta hẳn đã cố gắng hết sức rồi. Kết quả dù thất bại, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Hay là, thực ra anh đã nương tay?"
"Sao có thể!"
"Vậy thì không phải được rồi sao?"
Sasara cười nhạt.
Vẻ mặt điềm tĩnh đến mức người ta không thể nghĩ cô ấy đang bị thương.
"Cảm ơn cô, Sasara..."
"Tôi không có lý do gì để nhận lời cảm ơn của anh. Vậy, tôi về giường bệnh của mình đây."
Bên cạnh giường bệnh của Ryota, phía bên kia hành lang có một giường bệnh trống.
"Kỳ lạ? Cô nói không lẽ là bên kia à?"
"Vì cả hai chúng ta đều là bệnh nhân cấp cứu nên đành phải ở chung một phòng. Vốn dĩ anh cứ mãi không tỉnh lại làm tôi rất lo, nhưng xem ra anh cuối cùng cũng đã hồi phục ý thức."
"Cô vẫn luôn quan tâm tôi sao... Cảm ơn..."
"Tôi, tôi đã nói rồi mà, tôi không làm gì để anh phải cảm ơn đâu!"
Má Sasara đột nhiên ửng hồng.
"Tôi nghĩ, đã không còn chỗ cho tôi xuất hiện nữa rồi..."
Rồi cô bé khẽ nói, mang theo chút buồn bã.
"Vậy thì, tôi về giường bệnh đó đây. Đứng mãi cũng khó chịu — á!"
Sasara mất thăng bằng.
Dường như bị lảo đảo.
Cứ thế ngã thẳng vào người Ryota.
Sau đó là tiếng nạng rơi xuống đất.
"Này, cô không sao chứ?"
"Tôi thì không sao... nhưng không có nạng thì tôi không đứng dậy được..."
"Ý cô là, cô không thể cử động sao..."
Dù là do bất khả kháng, nhưng giờ đây Ryota đang ôm chặt Sasara.
Mặt Sasara vừa vặn tựa vào ngực Ryota.
"Tokura Ryota, anh hình như cũng không dùng được sức phải không?"
"Thế này thì hèn nhát lắm, nhưng tôi mới tỉnh lại thôi mà..."
Ryota hiện tại, ngay cả ôm một mình Sasara cũng không thể.
"Để tôi nhấn chuông gọi y tá... Trên tường có nút bấm..."
Nhấn nút.
Xe dừng tại trạm tiếp theo. Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ.
"Tại sao lại biến thành nút bấm của xe buýt thế này! Nhìn kỹ thì rõ ràng đây là nút bấm của xe buýt!"
"Xem ra là lỗi thiết kế. Vì trông giống nhau nên đã nhầm lẫn."
"Bình thường thì đâu ai nhầm đâu! Hai thứ đó không giống nhau đến mức đó! Nút chuông gọi y tá để người ốm cũng dễ bấm nên thường sẽ làm rất lớn! Nút chuông dừng xe buýt thì để hành khách không vô ý đụng phải mà chuông lại reo, nên đều làm nhỏ tí!"
"Anh không cần phải nói cụ thể thế đâu."
"Cái này là tôi được rèn luyện sau khi sống ở đất nước này... Tóm lại, cái nút bấm giống chuông dừng xe buýt trong bệnh viện này, rốt cuộc có nối đến phòng y tá không hả?"
"Xin chào, có chuyện gì ạ?"
Qua nút bấm truyền đến giọng nói giống như từ máy bộ đàm, lẫn tạp âm.
"Cái nút này đúng là chuông gọi y tá thật. Xin lỗi, tôi là bệnh nhân nằm viện, ờ... số phòng, số phòng là..."
Trên cửa phòng viết "42".
"Có thể phiền anh chị cử người đến phòng 42 được không? Làm ơn đừng dùng số không may mắn thế này trong bệnh viện chứ..." (Chú thích 1)
"Ơ? Đây là phòng nghiệp vụ xe buýt ạ."
"Đúng là nối đến cơ sở liên quan đến xe buýt thật rồi!"
Lại là một lỗi thiết kế nghiêm trọng.
"Nếu đã vậy, thì đành phải giữ nguyên tư thế này chờ thôi... Kiểu gì cũng sẽ có y tá đi ngang qua thôi mà. Anh nhìn xem, trên tường chắc có ghi thời gian đó."
Sasara khẽ nói khi đang nằm gục trên người Ryota.
Chú thích 1: Số 42 trong tiếng Nhật đọc tương tự "tử vong."
"Trên tường? Là ghi thời gian tuần tra sao? Bệnh viện này nghiêm túc thật đấy!"
Thời gian dự kiến y tá đến
9:25
11:20
14:07※
17:24
20:03※
(※Dừng vào thứ Bảy, Chủ Nhật, ngày lễ)(Có thể đến trễ do tình trạng đường đi ở hành lang hoặc tình trạng bệnh nhân ở các phòng khác)
"Đừng làm y như xe buýt chứ!"
Mặc dù nghĩ rằng số lần tuần tra là hợp lý, nhưng vì được viết giống y chang bảng giờ xe buýt nên càng khiến người ta có cảm giác rất ít chuyến.
"Tôi thì không sao... nhưng Sasara chờ được không? Tư thế này đối với quý tộc, sẽ không bị mất lễ nghi sao..."
"Cái, cái này là do bất khả kháng mà... Hơn nữa so với vết thương trên người, chuyện nhỏ này tôi còn chịu đựng được. Không, dù là mấy tiếng, hay mỗi ngày đều như vậy..."
Ryota cũng hiểu Sasara đang rất căng thẳng. Ở khoảng cách gần như vậy, mọi cảm xúc đều có thể cảm nhận được.
"Mỗi ngày như vậy thì quá đáng rồi..."
"Không quá đáng. Tuy đây chỉ là giả định thôi, nhưng, nhưng nếu chúng ta kết hôn, tôi nghĩ thỉnh thoảng sẽ gặp phải chuyện như thế này..."
"Cái gì mà kết hôn..."
"Tôi không ngại kết hôn với người như anh đâu."
"Hả..."
Theo cách diễn giải khác sẽ thành ra rất giống một lời tỏ tình.
"Tuy anh có nhiều vấn đề, nhưng chỉ cần tôi cố gắng thì chắc chắn sẽ có thể bù đắp được... Có lẽ chúng ta sẽ hòa hợp ngoài sức tưởng tượng. Tôi nghĩ chúng ta cũng không quá bất hòa..."
"À, Sasara, cô nói vậy là ý gì—"
"Tất cả những gì tôi nói, đều chỉ là giả định."
Sasara cười một cách buồn bã.
"Chúc mừng anh đã trở thành cận vệ của Hoàng đế Ouka."
Lời nói này khiến Ryota nhớ lại tất cả.
(Ouka luôn nói với mình rằng muốn biến mình thành cận vệ của cô ấy...)
"Trong tình cảnh đó mà trở thành cận vệ của cô ấy, dù cô có chúc mừng thì tôi cũng không vui lên được."
Đầu óc Ryota chìm trong u tối.
Ouka xuất hiện trước mắt với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Ối giời ơi! Đừng đột ngột xuất hiện thế chứ!"
"À... Hoàng đế Ouka, đây chỉ là do tôi hơi bị ngã thôi..."
"Tôi vốn nghĩ hai người đều là người bị thương nên cho ở chung phòng cũng chẳng sao, không ngờ lại ngay lập tức gây ra vấn đề! Hai người cũng vừa phải thôi chứ! Thôi được rồi! Ryota cũng không bị gãy xương, tỉnh lại thì có thể xuất viện rồi! Ryota qua đây! Sasara cứ từ từ nằm ở đó!"
Sasara nhờ tay Ouka mà trở về giường bệnh.
Trong lúc đó Ryota cũng đứng dậy. Quả thật, anh không hề đứng không vững.
"Hoàng đế Ouka, xin người hãy nghe con... Con luôn chúc phúc cho hai người được hạnh phúc..."
"Điều đó ta tin. Vừa rồi trông con cũng đã kiềm chế rất tốt."
"Cảm ơn người đã tin con..."
"Tiếp theo xin con hãy hành động phân biệt rõ thời gian, địa điểm, tình huống. Rõ ràng có cơ hội mà không tận dụng, đó là lỗi của con. Sự tự nhận thức này hẳn là con có, đúng không?"
"Vâng... Tất cả đều là lỗi của con..."
Haizz.
Sasara thở dài một cách yếu ớt.
Như thể muốn trút sạch mọi thứ còn sót lại trong cơ thể.
Ouka nhẹ nhàng vỗ vai Sasara đang trong tình trạng đó.
"Thật vui vì con hiểu chuyện như vậy. Sau này cũng xin con hãy làm tốt công việc cận vệ nhé."
"Vâng lệnh! Hoàng đế Ouka, cảm ơn người đã trọng dụng!"
"Con xuất sắc như vậy, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ tìm được người tốt thôi, không cần lo lắng. Ta nhớ là, em họ của con là Tora... "
"Con quyết tâm từ nay về sau sống hết lòng vì Hoàng đế Ouka."
"Ta hơi không hiểu con đang nói gì."
"Con quả nhiên vẫn chỉ có Hoàng đế Ouka mà thôi. Con muốn trở về điểm xuất phát để suy nghĩ kỹ lại."
"Chỗ đó mới không phải là điểm xuất phát!"
Sasara lấy ra một vật từ trên giường bệnh.
Là một chiếc gối ôm có hình Ouka.
"Người xem, con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Cái chuẩn bị gì thế này! Hơn nữa, cái thứ này con mang vào bệnh viện từ lúc nào vậy!"
"Là do phụ thân và mẫu thân đến thăm bệnh mang tặng. Họ đã giúp con mang những đồ có trong phòng đến."
"Bảo họ đừng mang mấy thứ này đến nữa!"
"Cả hai người họ đều đã khóc."
"Chắc họ không thể hiểu nổi con gái mình bị làm sao rồi!"
Ouka chán nản nhận định nếu cứ thế này sẽ không bao giờ kết thúc.
"Ryota, đi thôi! Ta muốn tránh xa cái gối ôm đó càng nhiều càng tốt!"
"Ồ, vậy à..."
Trước khi ra khỏi phòng bệnh, Ryota và Sasara chạm mắt nhau.
Ryota hơi do dự không biết nên nói gì. Mặc dù không phải là từ biệt.
Người mở lời trước là Sasara.
"Chúc anh hạnh phúc."
"Ừm, cảm ơn cô..."
"Bởi vì tôi cũng sẽ hạnh phúc."
Thấy nụ cười của Sasara.
"Tôi cũng sẽ hạnh phúc!"
Ryota cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Ryota được xe hơi đưa vào Vương thành.
Đến khu vực đầy những căn phòng đơn trong thành.
Cảm giác giống hệt hành lang của một khu căn hộ, chắc là nơi ở của những người làm việc trong thành.
"Vì anh là cận vệ của Hoàng đế, nên phải sống trong căn phòng xa hoa xứng với thân phận."
"Vậy à, thật sự sẽ bắt đầu cuộc sống mới rồi..."
Nếu quay về căn nhà đã sống cùng Shirei, tâm trạng cũng sẽ buồn bã, thế này vừa đúng lúc.
Hành lang trải thảm đỏ lớn, tạo nên bầu không khí xa hoa.
"Nào, căn phòng số 4242 này, từ hôm nay sẽ là chỗ ở của Ryota."
"Sau phòng bệnh, số phòng cũng thật là không may mắn..."
"Bên cạnh là phòng 406 và phòng 408, tôi nghĩ anh sẽ không nhầm lẫn đâu."
"Vậy thì căn này chắc là phòng 407 chứ! Tại sao chỉ có căn này số phòng là bốn chữ số!"
"Để thể hiện rằng căn phòng cận vệ này rất đặc biệt. Anh nên cảm thấy vinh dự."
"Lời này có nghĩa là..."
"Ý là nơi đây đã được thanh tẩy kỹ lưỡng đặc biệt. Số phòng cũng đã đổi, những thứ mang oán hận với phòng 407 sẽ không dám lại gần."
"Quả nhiên chỗ này từng xảy ra chuyện gì đó! Đây là nhà ma mà!"
"Kệ đi, chắc vẫn ở được thôi. Nào, để tôi giới thiệu nhà mới cho anh."
Mở khóa căn phòng, một lối vào vô cùng rộng rãi hiện ra.
Thà nói đó là một sảnh lớn của cả tòa nhà còn hơn là lối vào.
"Ở đây, tường cũng là đá cẩm thạch sao..."
"Lối vào này an ninh rất nghiêm ngặt đó. Nếu muốn đột nhập mà không được phép, sẽ chạm phải cảm biến và bị điện giật."
"Hơi nguy hiểm đấy..."
"Không sao đâu. Ryota đương nhiên đã được đăng ký vào danh sách cư dân rồi, cảm biến chỉ phản ứng với những kẻ phá khóa hoặc đột nhập qua cửa sổ — hình như có gì đó đổ trên mặt đất..."
Rei cháy đen nằm trên mặt đất.
Xem ra đã cố gắng đột nhập nhưng thất bại.
"Ngay cả ninja đột nhập cũng không tha. Hoàn hảo quá."
"Chị ơi! Chị cố gắng lên! Chị ơi! Làm sao đây... Tim ngừng đập rồi... Cơ thể cũng càng ngày càng lạnh. Thật sự sẽ chết mất..."
"Người này đằng nào cũng sẽ sống lại thôi. Nào, chúng ta hít thở sâu một chút rồi nói tiếp đi."
"Người đối xử với người thân của con quá ư là tùy tiện!"
"Nếu chuyện nhỏ này mà cũng sợ hãi, người này đúng là một ninja vô dụng rồi!"
"Đúng là chị ấy phát bệnh ngất xỉu cũng là chuyện thường xuyên xảy ra..."
"Ngay cả khi rơi vào máy xay công nghiệp bị nghiền nát thành bột, cô ấy cũng chẳng hiểu sao lại hồi sinh được."
"Đó không còn là sinh vật sống nữa rồi!"
"Lúc không cẩn thận chìm vào đầm lầy không đáy, ba ngày sau cô ấy cũng trồi lên."
"Thật sự không phải con người nữa rồi!"
Và rồi, Rei thực sự tỉnh lại.
"Em lại đến thế giới có vườn hoa rồi... Người đàn ông tỏ tình với em trước đây, đã hẹn hò với người phụ nữ khác rồi. Tuy em vốn dĩ không có ý định hẹn hò với anh ta, nhưng cũng hơi bị sốc..."
"Có thể quay lại đây không phải tốt hơn sao..."
"Hơn nữa, người đàn ông đó còn nhờ em một công việc, bảo em chuyển lời."
"Chị ơi, chị đã trải qua vô số lần cận kề cái chết, giờ khả năng chống chịu với những chuyện đáng sợ cũng quá cao rồi!" "Thế nên, em phải đi làm việc đây."
"Ờ, sao em lại cảm thấy từ 'rời đi' mà chị nói bây giờ hình như có nghĩa khác..."
"Vậy thì, em xin cáo từ! Lần sau em nhất định sẽ đột nhập thành công!"
"Không cần phải thử mấy chuyện đó đâu!"
Rei quang minh chính đại rời khỏi phòng qua cửa.
Khi cô ấy vừa ra ngoài, cảm biến có lẽ sẽ không kích hoạt đâu — cô ấy vừa nghĩ thế, liền bị điện giật mạnh.
"A pụp pụp pụp pụp pụp pụp!"
"Chị ơi! Chị cũng quá không chịu học khôn rồi!"
Mười phút sau, Rei đã hồi sinh và lần này thực sự rời đi.
Cảm biến dường như cũng không thể ngăn cản hoàn toàn người bất tử.
"Bảo an vẫn có vấn đề. Phải lắp đặt chức năng điện giật đủ sức giết chết người bất tử mới được."
"Cảm giác sức mạnh tăng lên một cách khó hiểu..."
"Thôi hít thở sâu một chút rồi tiếp tục giới thiệu phòng nhé... Bên kia là tủ giày, bên kia là công tắc đèn hành lang, bên kia treo tranh sơn dầu phía sau có dán bùa chú nhưng không cần bận tâm. Không gian kia là chỗ đặt máy giặt—"
"Khoan đã! Vừa nãy người lén lút thêm thông tin gì đó rất không ổn vào đúng không!"
"Không có đâu. Để người lớn tuổi cũng dễ bấm, công tắc đèn sử dụng loại lớn. Tủ giày cũng có thể đựng rất nhiều giày, máy giặt Đế quốc sẽ cung cấp cho anh."
"Người cố tình bỏ qua phần tranh sơn dầu đúng không!"
"Tranh sơn dầu là bức tranh nổi tiếng được đấu giá trên Yahoo! Auctions với giá ba nghìn năm trăm yên đấy."
"Tuy tôi không biết giá thị trường, nhưng rẻ quá vậy!"
"Giá trị của một bức tranh không nằm ở giá tiền. Tuy có những kẻ sẽ lập tức hỏi tác phẩm của danh họa giá bao nhiêu, nhưng, đó là một hành động rất bị khinh thường, tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm như vậy."
"Được rồi, chuyện hội họa dừng ở đây. Tại sao phía sau lại dán bùa chú chứ!"
"Bởi vì bùa chú ở đó."
"Dám nói như thể danh ngôn vậy!"
"Rất thịnh hành trong giới trẻ đó."
"Lời nói dối này quá thô thiển!"
"Cả căn phòng này nói chung là một điểm năng lượng. Để điều hòa sức mạnh như vậy nên mới có bùa chú. Đơn giản vậy thôi."
"Làm ơn cho tôi một căn phòng không có năng lượng."
"Chỉ cần sống trong căn phòng này, anh sẽ có thể tiếp nhận sức mạnh của tự nhiên và thần linh."
"Quả nhiên có ma! Tình hình nhất định rất tệ!"
Cuối cùng, chuyện bùa chú lại được bỏ qua và họ tiếp tục.
"Đây là nhà bếp. Chỗ đựng đồ bên trên tuy cũng có dán bùa chú, nhưng không cần bận tâm đâu."
"Tôi rất bận tâm chứ! Bên trên rốt cuộc viết gì thế..."
Ryota quyết định xé tấm bùa chú xuống xem cho rõ.
GIÁN CHẠY MẤT HẾT
"Thấy chưa, không cần bận tâm đúng không?"
"Thứ này có tác dụng với gián không..."
"Gián hiểu lời nói của con người, lại có tấm lòng lương thiện, và nhận thấy tấm bùa chú này thì sẽ bỏ đi."
"Xác suất bằng 0 mất thôi."
"Hơn nữa, chảo rán được trang bị đầy đủ như đồ dùng thường xuyên. Đã được gia công hoàn chỉnh rồi."
"Ồ, người nói là phủ chống dính Teflon chứ?"
"Gia công trừ tà diệt quỷ."
"Tôi đã bảo là đổi phòng đi! Người đừng có bày trò bậy bạ với căn phòng này nữa!"
"Ngay cả khi có ác quỷ tấn công anh, anh cũng có thể dùng chiếc chảo này để đánh chúng một trận."
"Nếu phải đến mức đó thì cứ niêm phong căn phòng này lại đi..."
Sau khi giới thiệu xong nhà bếp, cả hai đi đến căn phòng tiếp theo.
"Đây này, là phòng tắm đó. Tôi nhớ kích thước bồn tắm chắc phải một mét rưỡi vuông."
"To quá... Chỉ riêng tiền nước và tiền điện dùng căn phòng tắm này cũng không thể xem thường được đâu..."
"Vậy thì, anh có muốn sử dụng nhà tắm công cộng lớn ở dưới tầng hầm không? Thực ra tòa thành này có dẫn suối nước nóng vào đó. Vì nói toạc ra sẽ gây phản cảm cho người dân, nên tôi đã không nói."
"Thực ra, chỉ là người trong thành muốn tắm suối nước nóng nên mới làm thôi đúng không..."
"Vốn dĩ tôi còn muốn làm bồn tắm lộ thiên riêng cho phòng, nhưng cuối cùng thì không thể."
"Cũng phải. Dù sao thì cũng không thể làm một cái giếng trời được."
Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Trần nhà dán đầy bùa chú.
"Nếu được thì cứ giải quyết ở nhà tắm công cộng lớn đi..."
"Cảm ơn anh đã giúp tiết kiệm nước."
Mặc dù khắp nơi đều có bùa chú đáng ngờ, nhưng nếu bỏ qua điều đó, thì thực ra căn phòng này tràn ngập cảm giác sang trọng. "Kia là ban công. Tôi nghĩ cảnh nhìn ra rất đẹp."
"Ồ, để tôi xem."
Quả nhiên tầm nhìn rất rộng.
Tầm nhìn rộng là nghĩa địa.
"Cái này là sao? Nhìn đâu cũng toàn là mộ thế này!"
"Anh nghe tôi nói này, đất gần nghĩa địa chẳng phải rất rẻ sao? Rất phù hợp khi xây tòa thành này đó."
"Sự coi trọng khía cạnh kinh tế đã gây ra những ảnh hưởng xấu rồi."
"Anh nghe tôi nói này, đá dưới nắng chói chang lắm đó. Khiến người ta không khỏi say mê."
"Tôi say mê nấm mồ làm sao được!"
"Đã được thanh tẩy hết rồi, nên anh không cần bận tâm."
"Cần thanh tẩy đều là do cái địa điểm này gây ra mà!"
"Sáng sớm đôi khi sẽ tỉnh giấc giữa tiếng chim hót hoặc tiếng rên rỉ của người chết."
"Tôi sẽ đóng chặt cửa sổ mà ngủ..."
Sang trọng thì có sang trọng, nhưng lại là một căn phòng có vẻ sẽ có thứ gì đó chạy ra.
"Được rồi, còn hai căn phòng nữa cần giới thiệu."
Ouka đứng trước cánh cửa phòng đóng chặt.
"Xin lỗi, căn phòng tiếp theo Ryota không thể vào."
"Chắc lại là đồ quỷ quái gì đó, tôi đã đoán ra rồi."
Ryota đoán chắc là một loại "căn phòng không thể mở" nào đó, nhốt linh hồn.
"Bên trong có truyện tranh người lớn được tuyển chọn kỹ lưỡng. Nên người dưới mười tám tuổi cấm vào."
"Đừng có tạo ra cái căn phòng kỳ cục thế này chứ!"
"Có thể vừa ngắm cảnh, vừa sử dụng sách báo khiêu dâm đó. Lãng mạn lắm đúng không!"
"Thì cũng được thôi nếu muốn thêm chút lãng mạn ở đây. Khoan, đừng nói 'sử dụng', ít nhất cũng phải nói 'đọc' chứ!"
"Bởi vì, nếu gặp những trang có nhiều từ tượng thanh, độc giả đâu có đọc kỹ từng chữ đâu? Chắc sẽ lướt nhanh qua phải không?"
"Đừng có nghiêm túc ở chỗ này! Hơn nữa, tuy nói là ngắm cảnh—"
"Đương nhiên, là ngắm cảnh nghĩa địa đó."
"Ngắm cảnh cái đầu! Cứ để căn phòng này mãi mãi không mở cửa đi! Đủ rồi, nhanh giới thiệu căn phòng cuối cùng đi!"
"Cũng phải. Cuối cùng là phòng ngủ đó. Nào, đi lối này."
Cảm giác rất sạch sẽ, cũng không thấy chỗ nào dán bùa chú.
Không gian xa hoa không thể chê vào đâu được.
Một căn phòng thời thượng với tông màu đen trắng, đặt một chiếc giường đôi cỡ lớn.
"Dù sao thì một người ngủ chiếc giường này cũng quá rộng rồi phải không?"
"Vì tôi sẽ sống ở đây, nên giường mới lớn như vậy."
"Vậy à, nếu thế thì đúng là cần lớn như vậy... Hả?"
Dường như vừa nghe thấy một nội dung vô cùng gây sốc...
"Ouka, người nói sẽ sống ở đây? Người phải có phòng riêng chứ?"
Căn phòng của Ouka trong thành Ryota cũng từng thấy. Đó là một căn phòng mang phong cách mơ mộng, không hề hợp với tính cách của Ouka.
"Anh thử nghĩ xem, việc cận vệ vây quanh tôi là vì cần phải đề phòng những kẻ có ý đồ xấu ám sát tôi hoặc Sasara. Cận vệ về nguyên tắc là nữ giới cũng là vì vậy."
"Nếu vậy thì cảnh vệ phải vô cùng nghiêm ngặt mới được. Hơn nữa, cận vệ phải xếp ngang hàng với kẻ ám sát thì xin người bỏ qua đi."
"Ở đây tôi lại suy nghĩ ngược lại. Chỉ cần tôi ngay từ đầu ngủ trong phòng của cận vệ, tình hình sẽ rất rõ ràng. Đương nhiên, không phải ngày nào cũng làm như vậy."
"Ng, nghe người nói vậy tôi cũng không phải không hiểu... Nhưng ngủ trong phòng của con trai thì thật là..."
"Hả? Anh chắc sẽ không làm gì kỳ quái với Hoàng đế điện hạ đâu nhỉ?"
Mắt sắc bén, Ouka nhìn Ryota.
"Đ, đương nhiên không..."
"Vậy thì không có vấn đề gì rồi."
Ouka cười một cách không chút sợ hãi. Có lẽ mọi thứ đều đã được tính toán kỹ lưỡng rồi.
Từ lập trường của Ryota, anh không có ý định chống đối, cũng không có lập trường chống đối.
"Được rồi... Tôi đã hứa sẽ trở thành cận vệ của người, sẽ bảo vệ người thật tốt..."
"Đúng vậy, đúng vậy. Ryota là cận vệ của tôi, anh nhớ rất rõ mà. Vậy thì—"
Ouka đặt tay lên hai vai Ryota.
"L, làm ơn hãy chính thức trở thành cận vệ của tôi đi..."
Như thể công tắc đã được bật, Ouka lúc này mang vẻ mặt lo lắng.
Thái độ đầy uy lực vừa rồi như thể một người khác. Giọng nói cũng trở nên rất nhỏ.
"Chính thức là ý gì..."
Ryota cảm nhận được một điều gì đó không trong sáng từ lời nói của Ouka.
Nếu chỉ nói về lời nói, đó không phải là một điều gì sai trái.
"Ryota, hãy để tôi hút máu của anh. Làm ơn... hãy hoàn toàn trở thành vật sở hữu của tôi."
Cảm giác như máu chảy ngược khắp cơ thể bao trùm Ryota.
"Ý người là, sẽ cắn vào cánh tay hay chỗ nào đó của tôi sao?"
"Đúng vậy... Làm ở đây sẽ không có ai nhìn thấy... Đừng, đừng bắt tôi giải thích nhiều nữa... Cảm thấy xấu hổ quá..."
Tay Ouka hơi run rẩy, và truyền từ vai Ryota xuống toàn thân anh. Như thể đi kèm với sự run rẩy đó, tim Ryota cũng đang đập nhanh hơn.
"Ng, ngày mai được không ạ..."
"Không được... Chuyện này, một khi đã trì hoãn, để mở lời nói lại thật sự rất khó chịu... Cảm giác này, anh hẳn là hiểu, đúng không..."
Ryota thực sự cảm thấy mình "hiểu" tâm trạng của Ouka. Anh cảm thấy Ouka và mình đồng điệu đến mức đáng sợ. Thậm chí anh còn có cảm giác bàn tay đặt trên vai mình không phải là của Ouka, mà là của chính anh.
Khác biệt, chỉ là lập trường của cả hai mà thôi.
"Nhưng, Shirei... À, thôi kệ cũng được rồi."
Tokura Shirei không còn ở đất nước này, cũng không còn là chủ nhân của Ryota nữa.
Khoảnh khắc những điều đó trở thành quá khứ, Ryota và Ouka đều đã tận mắt chứng kiến.
Chủ nhân hiện tại đang ở ngay trước mắt Ryota. Một chủ nhân độc nhất vô nhị, không trùng lặp với bất kỳ ai khác.
"Vâng lệnh... chủ nhân của tôi..."
Vừa thốt ra lời này, liền nảy sinh một cảm giác kỳ lạ vừa như được giải thoát, vừa như thắt chặt lòng. Như vậy, một điều gì đó mơ hồ, không rõ ràng trước đây đã chấm dứt.
"Vậy thì, Ryota, xin anh hãy ngồi xuống giường..."
Ryota ngồi xuống giường, Ouka đứng bên trái anh.
"Đưa tay ra. Sẽ đau một chút đó, n, nếu anh thấy đau có thể nói với tôi..."
"Tôi nói đau, người sẽ dừng lại sao?"
"Không."
"Vậy thì tôi nói cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thôi kệ, tôi đã bị nhiều người cắn rồi, chắc cũng quen rồi."
"Anh tùy tiện đến mức nào vậy. Thông thường, đây không phải là chuyện có thể quen được đâu."
"Người nói vậy cũng có lý... Sau này, tôi sẽ cẩn thận hơn..."
"Chuyện đó còn phải nói sao? Anh phải có ý thức của cận vệ Hoàng đế."
"Tôi sẽ cố gắng không để Hoàng đế Ouka mất mặt."
"Xin anh đừng bao giờ quên quyết tâm này. Quan trọng nhất là tấm lòng. Con người muốn được người khác kính trọng có hai cách: một là để lại công trạng khiến không ai có thể phủ nhận trong một lĩnh vực nào đó. Cách thứ hai là bất kể thế nào cũng có thể kiên trì sống một cuộc đời ngay thẳng về nhân cách, làm một người tốt không ai sánh bằng. Ryota không có tài năng phi thường, vậy nên ít nhất cũng phải có thể kiên trì làm một người tốt."
"À... người còn muốn hút máu tôi nữa không?"
Mặt Ouka đỏ bừng như lửa phun. Ryota cũng cảm thấy mình như vừa nói ra điều gì đó quá đáng, có một cảm giác tội lỗi.
"V, vì tôi cảm thấy xấu hổ quá... Tôi vốn nghĩ nói gì đó ra thì sẽ bớt căng thẳng, ai dè lại càng khó hạ quyết tâm hành động... Anh chờ một chút đi! Vì tôi là lần đầu tiên..."
"Kỳ lạ? Lần đầu tiên? Người chưa từng hút máu cận vệ sao?"
"T, tôi nói anh này... Hút máu cận vệ đồng giới, với hút máu Ryota là nam giới, ý nghĩa khác nhau chứ... Hơn nữa, có lẽ vì anh không phải huyết tộc... Cảm giác cứ kỳ lạ. Tôi rõ ràng vẫn luôn muốn làm vậy, nhưng khi đến lúc quyết định, vẫn sẽ trở nên sợ hãi khi phải hành động... Thật sự chỉ có thể dùng từ 'cảm giác kỳ lạ' để diễn tả... Chuyện nhỏ này, làm ơn anh phải hiểu ra chứ..."
"Xin lỗi... tôi không có tâm tư tinh tế đến vậy..."
"Lần này tôi thực sự sẽ hành động! Tôi sẽ dứt khoát hành động!"
Ouka nắm lấy cánh tay Ryota.
"Xin hỏi một chút."
"C, có chuyện gì?"
"Có phải tôi nên đi rửa sạch cánh tay ở bồn rửa mặt thì tốt hơn không..."
"Không sao đâu... Anh không cần phải quá 'tinh tế' một cách kỳ quặc như vậy đâu..."
Và rồi, Ouka nhắm mắt lại, từ từ đặt răng lên da Ryota.
Cơn đau ban đầu, Ryota nghiến răng chịu đựng.
Cơn đau này ban đầu là khó chịu nhất. Vì là nơi vốn không đau đột nhiên đau nhói. Sau đó, thì từ chỗ đã có cảm giác đau tiếp tục diễn ra, cảm giác chênh lệch giảm đi.
Nhìn Ouka đang hút máu cảm thấy khá ngượng ngùng, nên Ryota dời mắt đi.
Nên nói thế nào đây? Ouka khi đang hút máu trông có vẻ còn ít phòng bị hơn cả khi ngủ.
(Mình bảy năm trước, không thể nào tưởng tượng được... sau này sẽ xảy ra chuyện như thế này.)
Lúc đó, đối với Ryota sống ở Nhật Bản, tất cả con gái đều là "kẻ thù".
Do ảnh hưởng của lời nguyền, ai cũng muốn tấn công bất ngờ Ryota. Nếu chỉ chịu những ánh mắt kỳ dị thì còn tạm, nhưng mọi chuyện thậm chí nghiêm trọng đến mức anh bị bắt cóc.
Mỗi cô gái đều không coi Ryota là người, bản thân Ryota cũng không cảm thấy những cô gái đó là con người có thể giao tiếp bằng lời nói. Anh có cảm giác mình sống một mình trong một khu rừng đầy quái vật.
Trong số đó, chỉ có Saranoya Ouka coi Ryota là một người bình thường.
Lý do rất đơn giản. Vì Ouka là huyết tộc, nên cô ấy có thể duy trì tâm trí bình thường trước mặt Ryota.
Lời nguyền không có tác động đến huyết tộc.
Trong số các bạn học nữ trong lớp, chỉ có một người có vẻ mặt lạnh lùng, đó là Ouka.
Ouka như vậy đối với Ryota mà nói sẽ là một đối tượng đặc biệt, ở một ý nghĩa nào đó cũng là điều rất tự nhiên.
Anh dành cho Ouka một tình cảm gần như sùng bái, sau này biến thành tình yêu.
(Ouka khác với những cô gái mình từng quen. Chỉ có cô ấy coi mình là người, mình chỉ là người trước mặt Ouka.)
Vì vậy, Ouka trở thành mối tình đầu của Ryota. Ngay cả khi Ouka chuyển trường, mối tình này cũng không thể làm mới mà vẫn duy trì ở trạng thái đóng băng.
Chắc chắn, không có cô gái nào có thể thay thế Ouka. Đối với Ryota, người đặc biệt chỉ có Ouka mà thôi. (Hồi đó mới học lớp 4, nghĩ nhiều nhất chắc cũng chỉ là "muốn được hôn cô ấy" thôi. Hoàn toàn không nghĩ sẽ muốn bị Ouka hút máu. Mà thôi, như vậy là được rồi.)
Ouka liên tục hút máu Ryota, nên không thể nói chuyện.
Khoảng thời gian không có đối thoại đó trôi qua khi Ryota vừa suy nghĩ về chuyện cũ.
Có lẽ vì đã bảy năm trôi qua, những ký ức ngày xưa được tô điểm vừa vặn, không một chút tì vết.
(Đây có phải là cái gọi là định mệnh không...)
Có lẽ, là vì đúng lúc, đúng chỗ, mình bây giờ mới đang bị Ouka hút máu. Cơn đau ở cánh tay này, có lẽ là mình đã định phải nếm trải.
Tuy nhiên, cơn đau này cũng không kéo dài lâu.
Cơn đau dần dần biến mất.
Thay vào đó là cảm giác buồn ngủ ập đến.
Đây là một loại thuốc mê. Huyết tộc để bảo vệ cận vệ, sẽ gửi một chất làm giảm đau do hút máu vào cơ thể đối phương. Chất đó đã bắt đầu phát huy tác dụng.
(Mình không thể ngồi vững nữa rồi...)
Ryota ngã xuống giường.
Toàn thân dần trở nên vô lực.
"Một chút nữa thôi."
Có lẽ vì Ryota ngã xuống giường, Ouka thoáng nới miệng nói khẽ. Giọng nói nghe lười biếng. Như thể thuốc mê cũng có tác dụng với chính Ouka.
Sợi nước bọt của Ouka đứt đoạn trên cánh tay Ryota. Ryota nhận thấy Ouka toàn thân đẫm mồ hôi. Giống như một người bệnh sốt cao, mặt đỏ bừng.
Ouka cũng nằm xuống.
"Tôi sẽ tiếp tục đây."
Một khi đã bắt đầu hành động, thì không thể dừng lại.
Nắm lấy cánh tay Ryota, đặt cơ thể mình nằm ngang, lại há miệng ngậm vào. Rồi lại sát lại gần Ryota, cắn xuống.
"Được, người cứ tiếp tục đi."
Vì đã không còn cảm thấy đau, Ryota cũng không biết Ouka đã làm gì với mình. Dù đầu óc không tỉnh táo, những ký ức cũ cũng không thể suy nghĩ suôn sẻ, nhưng kỳ lạ là anh lại không muốn nhắm mắt.
Đột nhiên, anh muốn ôm chặt Ouka. Tuy nhiên, vì họ là quan hệ chủ tớ, làm vậy là không được phép. Anh tự khuyên nhủ mình trong đầu óc mơ hồ. Anh cảm thấy, việc muốn ôm Ouka lúc này chắc là do bị ảnh hưởng bởi tâm trí không thể duy trì bình thường. Mặc dù Ouka chắc chắn sẽ không trách anh, nhưng chính vì vậy, nếu anh không ôm vào một ngày khác thì quá gian xảo.
"Tôi cảm thấy toàn thân nóng rực."
Ouka có vẻ như khẽ gật đầu.
Và rồi, ba phút không rõ là dài hay ngắn đã kết thúc.
"Thế này chắc được rồi chứ?"
Ouka từ từ ngẩng đầu nói.
"Kết thúc rồi sao? Tôi thấy đầu óc trống rỗng kỳ lạ. Mà nói đúng ra, tôi chưa từng bị hút máu lâu đến ba phút như vậy." "Nếu ai cũng hút máu anh ba phút, đó đúng là một vấn đề lớn đó. À, Ryota, anh vẫn còn chảy máu, hãy sát trùng trước..."
Ouka lấy ra miếng gạc sát trùng di động từ trong ngực.
"Người ngay cả cái này cũng chuẩn bị, ý là tất cả đều theo kịch bản của người sao?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Không, không có gì cả."
"Tất cả, đều không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu."
Ouka vừa cười, vừa dùng gạc lau vết thương.
So với biểu cảm, động tác lại có vẻ vụng về.
"Tôi sẽ thử một mệnh lệnh đơn giản. Xác nhận xem liệu đã thành công biến Ryota thành cận vệ chưa."
"Vâng ạ. Nếu thành công, bên tôi hẳn sẽ cảm nhận được điều gì đó."
Ouka nhắm mắt lại, không nhúc nhích, lẩm bẩm trong miệng.
Một lát sau, ý niệm của Ouka cũng truyền vào đầu Ryota.
—Lại gần thêm chút nữa. Lại gần thêm chút nữa.
"Tôi nhận được rồi! Tôi cảm nhận được ý nghĩ của Ouka rồi!"
"Thật sao!"
Ryota và Ouka mở mắt nhìn nhau.
Và rồi, cả hai quay người đi.
Rõ ràng vừa nãy còn đang hút máu, không hiểu sao hai người lại cảm thấy ngượng ngùng vì điều đó.
"Nhưng mà, tại sao lại cho tôi mệnh lệnh này... Chúng ta đã rất gần rồi mà..."
"Chỉ là kiểm tra thôi... Không cần phải là nội dung thực dụng cũng được mà."
Khụ khụ.
Ouka hắng giọng.
"Vậy thì, từ nay về sau, xin anh với tư cách cận vệ hãy chuẩn bị tinh thần sẽ bị trêu chọc đủ kiểu."
"Làm ơn hãy nương tay."
"Đứa em ngốc của tôi cũng không còn ở đây nữa rồi, nên tôi sẽ trả lại gấp đôi cả phần của nó."
Lời nói này khiến cả Ouka và Ryota cùng chìm trong u tối.
"Ouka, người quả nhiên vẫn buồn..."
"Tôi buồn. Shirei không ở đây tôi sao có thể không buồn được. Nhưng, nỗi buồn này đổi lại cũng ban cho tôi bảo vật."
Ouka quay lưng về phía Ryota, nói:
"Bởi vì, nếu Shirei còn ở đây, tôi sẽ không thể có được Ryota."
Lời nói mà không dám nói khi nhìn thẳng vào Ryota, cho thấy Shirei không ở đây có ảnh hưởng lớn đến mức nào.
"Có mất có được. Bước này, chúng ta sớm muộn gì cũng phải vượt qua thôi. Giống như ngày đầu tiên đi học ở trường mới vậy."
"Ouka, người không cần phải tỏ ra mạnh mẽ."
"Ryota anh cũng vậy. Nếu anh cảm thấy tức giận với Shirei, cứ nói ra đi."
"Tại sao tôi phải tức giận với cô ấy?"
"Ryota, anh vẫn chưa hiểu sao?"
Ouka buồn bã nhìn Ryota.
"Bởi vì anh đã bị Shirei bỏ rơi."
Ryota cũng không nói nên lời.
Mặc dù rất muốn nói "không phải vậy", nhưng có lẽ một phần nào đó lời này cũng đúng.
"Ryota rõ ràng đã cố gắng vì cô ấy nhiều đến thế. Người quan tâm đến cô ấy nhất trên đời này chính là Ryota mà."
"Đó là chuyện không thể tránh khỏi mà. Vì tôi không thể thay thế vị trí của mẹ."
"Tôi sẽ không bỏ rơi Ryota đâu."
Với vẻ mặt nghiêm túc đầy uy nghiêm của Hoàng đế, Ouka nói.
"Vâng lệnh, chủ nhân."
"Hơn nữa, máu của Ryota vô cùng ngon. Ngon hơn bất kỳ món ăn nào tôi từng ăn trước đây."
"Ồ, vậy sao... Cái này, tôi có thể nói 'cảm ơn vì lời khen' được không..."
"Thật sự rất ngon, tôi rất muốn hút máu Ryota ngay lập tức. Vì như vậy anh sẽ ngất xỉu, nên tôi đã cố gắng nhịn."
"Máu của tôi không có thành phần gì đặc biệt cả."
Ryota ngượng ngùng nói.
"Có. Đối với tôi thì là đặc biệt."
Mặt khác, Shirei đang bị công việc vây hãm trong văn phòng Hoàng đế.
Tuy nói là văn phòng Hoàng đế, thực ra cũng chỉ là một căn phòng trong tòa nhà. Tòa nhà này thuộc sở hữu của huyết tộc giữ khoảng cách với Đế quốc cũ ở Akino-miya. Sairi dường như vì thế mà mới có thể thuê sử dụng.
"Để xem nào, tình hình thế nào? 'Điều khoản' đọc thế nào? 'Môi giới' đọc thế nào? 'Ký kết' đọc thế nào? 'Bồi thường thiệt hại' con chỉ biết đọc 'thiệt hại' thôi. 'Thực hiện' có vẻ biết đọc nhưng thực ra lại không... Thế này thì đáng tiếc quá, thôi cũng được. Mẹ sẽ bảo người dưới viết dễ hiểu hơn, chắc là không vấn đề gì đâu. Nhanh đóng dấu của Hoàng đế! Được, văn kiện tiếp theo!"
Shirei đóng dấu lên từng văn kiện một.
"Con cố gắng lên nhé, Shirei. Vì thời gian này con tạm thời sẽ phải làm công việc đóng dấu này."
Sairi đối diện cũng đang kiểm tra văn kiện tương tự.
"Mẹ đừng lo, thưa mẹ. Con đang đóng dấu hết phần này đến phần khác mà không cần xem nội dung."
"Nếu được thì mẹ vẫn mong con xem qua một chút... Đây là vấn đề cần đối mặt sắp tới. Giờ con cứ全力 đóng dấu đi."
"Cứ giao cho con! Con sẽ đóng dấu với tốc độ nhanh hơn bất kỳ ai!"
"À, đúng rồi. Tối nay con phải phát biểu trước những người liên quan đến Tân Đế quốc. Shirei, con phải nghĩ trước xem mình sẽ nói gì nhé."
"Hả? Con đâu có thời gian suy nghĩ đâu..."
"Cứ thoải mái mà nói thôi. Vì sau này công việc như vậy cũng sẽ ngày càng nhiều."
Hội trường buổi tối là phòng tiệc của một khách sạn khác, không phải khách sạn nơi Shirei đang ở. Trong số khách mời thậm chí còn có cả những chính trị gia Nhật Bản từng xuất hiện trên truyền hình.
Đầu tiên, người lên sân khấu là Eifuruna Tokura Sairi.
"Kể từ khi Đế quốc Huyết tộc được thành lập ở Akino-miya, không biết từ lúc nào thời gian đã trôi qua. Tôi thậm chí còn có cảm giác như Đế quốc đã tồn tại từ mấy chục năm trước rồi. Chắc hẳn trong số những người có mặt ở đây, nhiều người vừa tự hào vì huyết tộc đã lập quốc, lại vừa hoài nghi về sự phát triển như trò đùa trẻ con đó. Ngay cả khi tổ tiên của tôi là giáo chủ của Huyết tộc Thánh giáo, tôi cũng cảm thấy kỳ quặc. Ít nhất, việc xuất bản tập ảnh bikini của Đại Tổng giám mục Huyết tộc Thánh giáo gì đó, căn bản không phải là hành vi bình thường nên có."
Đương nhiên, bà đang nói về Eifuruna XIII, Kimura Matsuko.
Trong số những người tham dự, có vài người lặng lẽ cúi đầu xuống. Chắc là những người đã mua tập ảnh bikini đó.
"Tôi nghe thấy rất nhiều người nói rằng 'không mong muốn bên ngoài cho rằng một quốc gia như vậy là đại diện cho huyết tộc'. Phải làm sao mới tốt đây? Tôi trăn trở, đau khổ, suy nghĩ nghiêm túc. Và rồi, tôi quyết định dấn thân vào hoạt động 'kiến quốc' của Tân Đế quốc — Đế quốc Thánh Huyết tộc. Tân Đế quốc khác với Đế quốc cũ ở Akino-miya, mục tiêu là trở thành một quốc gia ý thức được sự hòa hợp với thế giới. Như quý vị đã biết, quốc gia này nói nghiêm ngặt không phải là một quốc gia độc lập. Hiện tại đã có rất nhiều người không phải huyết tộc gia nhập, hỗ trợ. Trong thế kỷ XXI, quan niệm tự quyết dân tộc, một dân tộc đơn lẻ lập nên một quốc gia đã lỗi thời. Ý nghĩ chỉ dựa vào huyết tộc mà có thể thành công là một sai lầm không hợp thời, cũng không thể mong đợi bất kỳ kết quả nào. Tiếp theo chúng ta phải từ bỏ tư duy hạn hẹp chỉ dựa vào huyết tộc, phải trên lập trường huyết tộc dốc toàn lực thúc đẩy phát triển. Hiện tại, dù Đế quốc Thánh Huyết tộc chỉ có tổng hành dinh ở một thành phố lớn, nhưng sau này sẽ dần dần xây dựng mười chi nhánh trên thế giới, kết nối với huyết tộc toàn cầu — Shirei I, xin đứng dậy. Hoàng đế, đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy!"
Khi Sairi đang phát biểu, Shirei đã ngủ gật.
"Khụ~ a... À... Con không ngủ! Con có nghe nghiêm túc mà!"
"Vậy thì, con nói thử xem mẹ đã nói gì."
"Tại sao các quán mì soba và mì ramen thỉnh thoảng lại thể hiện sự kiên trì bí ẩn? Mì soba thì ngụm đầu tiên phải không chấm gì cả, bát mì ramen này phải uống một ngụm nước súp rồi mới ăn mì, muốn ăn thế nào là quyền tự do của khách chứ? Tuy vẫn chưa đề xuất nên còn tạm được, nhưng quy định nhất định phải ăn thế này thế nọ của các cửa hàng quả là vô lý. Tự cho mình là đúng quá mức rồi, ăn uống nên là tự do vui vẻ — đại khái là nội dung như vậy đó."
"Chẳng sai chút nào."
Không ngoài dự đoán, Shirei hoàn toàn không nghe lọt tai, Sairi đành nói một cách mỉa mai.
Kết quả là, Shirei lộ ra vẻ mặt đắc ý, khiến Sairi cảm thấy sốt ruột.
"Được rồi. Hiện tại Hoàng đế Shirei I của Đế quốc Thánh Huyết tộc có lời muốn nói, những lời rất thú vị và không hề nhạt nhẽo đâu. Nhất định sẽ khiến quý vị cười vỡ bụng! Xin hãy cẩn thận đừng cười đến chết! Lịch sử giới hài kịch sẽ được viết lại tại chính nơi này hôm nay! Kính mời quý vị vỗ tay nhiệt liệt chào đón người!"
Bốp bốp bốp bốp! Tiếng vỗ tay như sấm.
"Khoan đã, khoan đã! Đừng có nâng độ khó kỳ quái thế chứ!"
"Hừm! Đây là hình phạt vì con không chịu nghe lời mẹ!"
Sairi hơi dỗi nói. Con gái không ngoan ngoãn nghe lời còn dám kháng nghị.
Không còn cách nào khác, Shirei đành bước lên sân khấu.
"À, tôi là Hoàng đế. Có ý kiến gì không?"
Khởi đầu đã vô cùng không ổn.
"Chính sách mà tôi muốn theo đuổi là chính sách giúp toàn bộ huyết tộc trên thế giới đều được ăn no mặc ấm. Phải nói là, tôi chỉ có duy nhất mục tiêu này. Tại sao lại như vậy? Vì bụng đói thì không làm được gì cả. Trên thế giới đương nhiên có người giàu người nghèo, đó là chuyện không thể tránh khỏi. Biến tất cả mọi người trên thế giới thành người giàu, chuyện này á, ừm, tôi thấy, theo nguyên lý thì chắc là không thể. Tuy nhiên, không thể tạo ra những người không có cái ăn. Nếu gặp khó khăn trong việc ăn uống, cũng sẽ không còn tâm trí để nghĩ cho người khác. Ngay cả tâm hồn cũng sẽ trở nên nghèo nàn theo. Thiếu dinh dưỡng thì lại dễ bị bệnh. Ngược lại, nếu bụng được ăn no căng, sẽ có dư dật để làm những việc khác. Khi đó, cơ hội sống vui vẻ cũng tăng lên rất nhiều. Cũng có thể tốt bụng với người khác. Vì vậy, quan trọng nhất là ăn uống. Ăn, ăn, ăn, ăn. Bốn bữa một ngày. Chỉ cần no bụng, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì. Thức ăn là trên hết!
Vì không biết phải nói gì, Shiren đã nói thẳng ra những điều mình nghĩ.
Mặc dù cô cũng biết điều này có thể khá tệ, nhưng cô không thể im lặng.
"Những công việc như ngoại giao hay đàm phán quá khó, nên hãy giao cho những người có đầu óc. Việc tôi phải làm là chính trị dựa trên lý tưởng. Vì Hoàng đế không cần phải tự mình làm mọi thứ vẫn có thể cai trị đất nước. Có ý kiến gì không?"
"Ồ ồ ồ!"
Phản ứng của hội trường đặc biệt nồng nhiệt.
"Diễn thuyết hay hơn mình mong đợi!", "Ban đầu không hề kỳ vọng, nhưng nói cũng khá hay đấy chứ!", "Hoàng đế vạn tuế!", "Theo một nghĩa nào đó, có lẽ thật sự không có chỗ nào để chê!"
Thật bất ngờ, được đánh giá cao.
"Shiren, tốt quá rồi. Đây là kết quả của việc con đã suy nghĩ nghiêm túc đúng không."
"Nên nói là kết quả của việc con suy nghĩ, hay là con chỉ nghĩ gì nói nấy thôi..."
"Cảm ơn con, Shiren. Mẹ thật là người hạnh phúc."
Saori nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
"Trong lúc mẹ không để ý, con đã trưởng thành nhiều đến vậy rồi. Mẹ vui lắm."
"Nói vậy thì quá lời rồi."
"Mặc dù mẹ rất bận tâm đến việc điểm số của con không tốt."
"Chuyện đó thì đừng bận tâm!"
"Hãy kể tên năm tiểu thuyết của Natsume Soseki đi."
"Goshirou, Goshirou, Watashi wa Inu, Sorekara, Dakimakura." (Chú thích 2)
"Xem ra con có đọc qua Watashi wa Inu rồi."
"Đó là một tiểu thuyết tình yêu dài kể về mối tình không thành giữa một con chó tưởng mình là mèo và một con mèo cái."
Chú thích 2: Tên đúng là Sanshirou, Botchan, Wagahai wa Neko de Aru, Sorekara, Kusamakura.
"Dù con nhớ lộn xộn, mẹ vẫn khen con một chút, nhưng tất cả đều sai rồi. Con cần phải học hành nghiêm túc hơn nữa."
Saori cười vui vẻ.
Shiren vì thế cũng cảm thấy vui lây.
Cô nghĩ rằng, nụ cười sảng khoái và không có chút u ám nào của Saori chắc chắn là nụ cười chưa bao giờ xuất hiện kể từ khi cô rời xa người con gái này.
(Mình có thể sống vì Okaasan được...)
Dù phải đối mặt với những chuyện đau khổ đến đâu trong Đế quốc Huyết tộc Thần thánh.
Nhưng, Shiren vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Thiếu thứ mà nếu duy trì hiện trạng, tuyệt đối sẽ không thể có được.
(Chuyện này không cần phải nghĩ nhiều.)
Shiren chủ động ngừng suy nghĩ.
Nếu đào sâu hơn, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.
— Trực giác của cô mách bảo như vậy.


0 Bình luận