Hãy tìm hiểu nội tình đối phương.
Cũng trong lúc ấy, Joryuji Kiyomizu đã rời khỏi Đế quốc, chuẩn bị trở về Nhật Bản.
(Thật tình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ. Thông tin của Giáo đoàn đột ngột bị cắt đứt thế này, ghê rợn quá đi mất thôi.)
Liên lạc định kỳ từ Giáo đoàn bỗng dưng mất tăm. Nàng đang trên đường đi xác minh chuyện này.
Dĩ nhiên, nàng chẳng mảy may để tâm đến biên giới.
Đối với Kiyomizu, biên giới chẳng khác nào không tồn tại. Cho dù có bị lính tuần tra biên giới phát hiện thì nàng cũng không thể thua được. Mà ngay cả khi Đế quốc có tồn tại những kẻ cứng đầu, thì bọn chúng cũng đã được bố trí sâu trong nội bộ Đế quốc với vai trò Cấm vệ binh. Chẳng có kẻ nào đủ sức ngăn cản Kiyomizu cả.
Joryuji Kiyomizu— đích nữ của gia tộc Joryuji, gia tộc thống trị 【Thần Giáo Thanh Tịnh (Verginal Father)】, và được mệnh danh là người mạnh nhất trong các lực lượng tác chiến.
Trải qua nhiều biến động, Giáo đoàn Thanh Tịnh hiện tại có tầng lớp lãnh đạo chủ yếu do dòng họ Joryuji nắm giữ.
Gia tộc Joryuji phân chia thành các chi tộc như Seigawa, Gomain, Akaike, cùng với Tông gia, để kiểm soát nội bộ Giáo đoàn trên khắp cả nước.
Mỗi chi tộc đều sở hữu sức mạnh chuyên biệt để chống lại Huyết tộc (Sacred Blood). Thậm chí có người còn nói rằng, để đối phó với Huyết tộc, gia tộc Joryuji cũng đã biến dị thành những thực thể dị hình.
Mặc dù đôi khi mối quan hệ trở nên xấu đi, nhưng mạng lưới chằng chịt đã luôn kết nối cả gia tộc lại với nhau.
—Ấy vậy mà, liên lạc lại đứt đoạn.
(Mong là không có chuyện gì... Mặc dù cũng có khả năng ông bố ngốc ấy lại gây thêm rắc rối...)
Nàng phóng đi nhanh hơn cả loài thú, xuyên qua núi rừng rồi xuất hiện ở khu vực núi non của thành phố Ooshiro, phía Nhật Bản.
Không cần phải xuống phố thị. Dãy núi trải dài giữa Đế quốc và Ooshiro vẫn cứ tiếp tục dốc thoai thoải.
Giữa dãy núi đó, có một nơi là mục tiêu của Kiyomizu.
Đi theo những con đường mòn không dấu vết, nàng bắt gặp một hang động há miệng trống rỗng.
Một bức tượng Quan Âm nhỏ bằng đá, phong hóa đáng kể, nhưng vẫn cho thấy dấu vết của bàn tay con người. Chắc hẳn là tác phẩm của những người thợ đá phái Iha, vốn hưng thịnh vào thời Kamakura.
Dù đá có phong hóa đến mấy, nơi đây vẫn luôn có bàn tay con người chăm sóc.
Đây vừa là đạo trường tu luyện, vừa là nơi ẩn náu của phái Joryuji.
Khi có chuyện gì xảy ra, tất cả sẽ tập trung tại hang động này – động Zenjo. Bởi lẽ, nếu trực tiếp quay về tổng hành dinh Joryuji, mà nơi đó đã rơi vào tay địch, thì mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa.
Hang động tuy cửa vào hẹp, nhưng chỉ cần khom lưng đi vào một đoạn là lập tức dẫn đến một khoảng không rộng rãi.
Phía trước, gia tộc Joryuji đã ở đó.
Trong hang động, chiếu tatami được trải sàn, đèn điện sáng trưng, thậm chí còn có môi trường Wi-Fi nên một số người đang lướt Internet. Một số khác thì đang thưởng trà bánh, đọc truyện tranh.
Số lượng khoảng mười lăm người, độ tuổi đa dạng, nam nữ cũng xấp xỉ nhau, thậm chí có cả những người giới tính không rõ ràng. Trang phục cũng muôn hình vạn trạng, từ áo cà sa kiểu sư thầy đến y phục của các hành giả tu tiên.
Một cách nào đó, đây chính là hình ảnh thường thấy của gia đình Joryuji.
“Mấy người đang làm cái gì ở đây vậy chứ?”
Nàng lên tiếng hỏi người cha đang khòm lưng xem TV, Joryuji Rakan. Trông ông có vẻ hơi luộm thuộm.
Đầu ông cạo trọc như một vị sư, nhưng thay vào đó lại để một bộ râu dài rậm rạp.
“Ồ, Kiyomizu, con đã về từ Đế quốc rồi à… Bố vẫn đang đợi con đấy.”
“Không thèm gọi mà lại dám đợi con ư, đúng là tên lươn lẹo! Thế rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cả lũ đều trong trạng thái sơ tán thế này mà.”
“Thật ra thì… ở trụ sở chính của Giáo đoàn Thanh Tịnh có chút vấn đề…”
“Cứ vào hang động thế này là biết có vấn đề rồi! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Con không nghĩ Giáo đoàn có thể bị kẻ thù bên ngoài tấn công đâu.”
“…Con hứa không giận chứ?”
“Tùy trường hợp thôi! Kể cả là bố, con cũng sẽ đánh cho nửa sống nửa chết, miễn là không chết hẳn!”
“…Con hứa không giận chứ?”
“Nếu không nói, con sẽ phải chịu hậu quả tồi tệ hơn nhiều đấy! Ngay cả mồ mả con xây cho bố cũng sẽ bị đào lên!”
“…Con hứa không giận chứ?”
“Á à, thôi đi! Được rồi, nói lẹ đi! Có chuyện gì xảy ra khi Kiyomizu vắng mặt hả!”
“Do cuộc đảo chính của Fuyukura Sairi, chi bộ trưởng khu vực Tokai của 【Thần Giáo Thanh Tịnh】, tổ chức trên thực tế đã tan rã, giờ đây chỉ còn một số ít người đi theo Fuyukura Sairi… Ngay cả Joryuji cũng bị chiếm mất rồi…”
“Fuyukura Sairi ư, cái tên đã từng là người tình của Huyết tộc Hoàng đế đó sao… Thật không thể tin nổi, biết rõ là Huyết tộc mà còn sinh con với hắn…”
【Thần Giáo Thanh Tịnh】 theo tư tưởng của mình, có thể nói là căm ghét Huyết tộc. Vì vậy, việc sinh con, dù là vì một kế hoạch nào đó, cũng là điều không thể chấp nhận được.
“Đúng rồi, Sairi vì sinh con rồi quay về nên hẳn là bị Giáo đoàn coi là dị giáo… Nếu chỉ là dị giáo thì còn đỡ, nhưng việc bị lờ đi đã tạo cơ hội cho ả làm phản thì phải…”
“Đúng vậy… Cái việc tin lời ả rằng ả đã ám sát Huyết tộc Hoàng đế rồi sắp xếp cho ả một vị trí chi bộ trưởng, đã hại chúng ta… Suy nghĩ kỹ lại thì, làm sao có chuyện ả sống với Huyết tộc Hoàng đế mười mấy năm vì một kế hoạch được… Chúng ta đã bị lừa một cách dễ dàng…”
Rất hiếm khi có người ngoài gia tộc Joryuji nắm giữ trọng trách. Hơn nữa, toàn bộ 【Thần Giáo Thanh Tịnh】 vốn dĩ được duy trì nhờ tài lực của gia tộc Joryuji, đó là điều tất yếu.
Tuy nhiên, chính điều đó lại khiến chi bộ của Fuyukura Sairi bị tách rời khỏi mạng lưới liên kết giữa các chi bộ, và đã tạo cơ hội cho ả nổi dậy.
“Nhưng mà, lạ thật đó. Ả làm gì có đủ tiền để tiến hành đảo chính? Tài chính đâu có giao cho Sairi quản lý, ả không thể nào lật đổ toàn bộ tổ chức được.”
Có điều gì đó không ổn. Nếu chỉ chiếm đoạt chi bộ Tokai thì còn tạm hiểu, nhưng chiếm đoạt toàn bộ Giáo đoàn thì quá bất thường. Các chi bộ khác chắc chắn sẽ không đứng yên.
“…Con sẽ không giận đâu nhỉ…?”
“Bố còn tưởng có quyền lựa chọn sao?”
Kiyomizu lướt qua thứ gì đó sắc nhọn như cây kim.
“Con sẽ đâm hết tất cả các loại kim! Tất cả đều tẩm độc! Đây là độc gây nấm chân, đây là độc gây viêm loét miệng, đây là độc làm hôi nách, còn đây là độc làm ngáy to hơn!”
Tuy bình thường, nhưng toàn là những loại độc khó chịu.
“À, cô ta, cô ta đã mời bố đi du thuyền sang trọng…”
“Rồi sao nữa?”
“Chỗ đó, biến thành một sòng bạc khổng lồ…”
“Ồ, ồ.”
“Mải mê quá, đến khi nhận ra thì bố đã mất hết sạch gia sản… Và mọi thứ thuộc về gia tộc Joryuji đều bị cô ta mua lại hết…”
Kiyomizu từ đâu đó lấy ra một chiếc quạt giấy—
“Ơ, thứ đó từ đâu ra vậy—?”
“Từ cái túi bí mật nối với không gian bốn chiều đó!”
Rồi nàng không chút thương xót mà quật mạnh. Không, là quật tới tấp mấy lần.
“Đây là phần của Kiyomizu! Đây là phần của họ hàng! Đây là phần của tất cả mọi người trong tổ chức! Nếm thử nỗi đau này đi!”
“Ối! Ối! Ư… Dừng lại, chết mất, chết mất…”
“Quạt giấy thì chết thế nào được! Thế còn các thành viên đông đảo khác thì sao? Chỉ riêng người của Joryuji thì làm sao mà đủ chứ!”
【Thần Giáo Thanh Tịnh】 nếu chỉ tính về quy mô, có số lượng thành viên ngang ngửa với quân đội của Huyết tộc Đế quốc. Tất nhiên, không phải toàn bộ tổ chức đều thuộc gia tộc Joryuji.
“Các thành viên cấp dưới của tổ chức đều bị sa thải, sau đó được Sairi dàn xếp, tất cả đều tìm được việc làm ổn định. Khi cuộc sống ổn định, họ dường như cũng chẳng còn quan tâm đến lòng thù hận Huyết tộc nữa, nên đã tự nhiên tan rã…”
Trong lúc không hay biết, tổ chức đã sụp đổ.
Ngay cả Kiyomizu cũng cảm thấy hơi choáng váng.
“Rốt cuộc, gia tộc Joryuji đã mất sạch tất cả rồi… Thôi thì, đây cũng là dòng chảy của thời đại thôi. Giờ có muốn tận diệt Huyết tộc cũng gần như là không thể, mà phe cực đoan cũng không có chỗ dung thân, có lẽ như thế này lại tốt… Dù tội lỗi của ông bố ngốc thì không thể biến mất được.”
“À, hóa ra vẫn không tha thứ cho bố…”
“Dĩ nhiên, khi chuyện này lắng xuống, con sẽ truy cứu trách nhiệm triệt để!”
“Cái đó, nghe có vẻ như là cờ tử đấy… Rốt cuộc sẽ ra sao—”
“Ông bố ngốc, Giáo đoàn Thanh Tịnh hiện tại là do Fuyukura Sairi và thân cận của ả tự ý vận hành, đúng chứ?”
Kiyomizu phớt lờ lời của Rakan.
“Ừm, đúng là như vậy… Đó là một tổ chức hoàn toàn khác, được tinh giản với số lượng ít ỏi.”
“Trước mắt, con sẽ xem xét tổ chức đó, rồi sau đó mới quyết định phương hướng tiếp theo. Bố có danh sách không?”
Người cha lấy ra một tờ giấy từ ngăn kéo sâu trong hang động.
“Đây hẳn là sơ đồ tổ chức mới. Dù gia tộc chúng ta đã bị gạt ra rìa rồi…”
“Ừm, để xem nào… Ai còn ở lại vậy? …………………………………………”
“Hử? Sao thế? Tự nhiên im bặt vậy?”
“Danh sách này, khó hiểu quá. Con đã nghĩ nếu có nhiều phần tử cực đoan thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng xem ra không phải vậy… Tiêu chuẩn tuyển chọn khó hiểu quá. Cũng có khá nhiều người mới, không phải thành viên cũ của Giáo đoàn…”
Có điểm chung nào không? Nhưng Kiyomizu với kiến thức của mình thì không thể hiểu được.
“Toàn những người có điểm TOEIC trên tám trăm trở lên thôi.”
“Còn dám đùa giỡn, bố cũng gan dạ đấy.”
Nàng lại dùng quạt giấy quật mạnh. Kể cả là cha ruột cũng không được tha.
“Vậy thì, chẳng lẽ họ chỉ tập hợp những kẻ mạnh đơn thuần thôi sao…?”
“Nếu là vậy thì xem tên là biết ngay. Có vẻ không phải dựa vào thực lực.”
“Vậy thì, trình độ học vấn?”
“Nếu đùa nữa thì con sẽ nhổ sạch râu của bố đấy.”
“Dừng lại! Bố đã hói đầu rồi, chỉ còn bộ râu này thôi mà!”
“Cái gì! Thì ra không phải cạo đầu để làm sư, mà là bị hói đầu sao! Đây là sự thật gây sốc mà lần đầu tiên con mới biết!”
“Hồi còn trẻ, bố quậy phá nhuộm tóc nhiều quá, da đầu bị tổn thương thì phải…”
“Thôi, bố im miệng đi! Từ giờ Chủ nhân gia tộc Joryuji sẽ là Kiyomizu! Như thế còn tốt hơn nhiều!”
“Ơ… Cứ để bố làm Chủ nhân thêm chút nữa đi. Dù chỉ trên danh nghĩa thôi cũng được…”
Kiyomizu nhổ năm sợi râu của ông ta.
“Đau… Được rồi. Con hãy làm Chủ nhân đi…”
“Con xin cung kính nhận mệnh!”
Cứ thế, Chủ nhân mới Joryuji Kiyomizu ra đời. Xung quanh cũng vang lên những tiếng nói “Đúng rồi, Kiyomizu-chan là được rồi mà” hay “Hãy để Kiyomizu làm đi”. Có vẻ như đã được chấp thuận an toàn.
“Dù sao thì, Sairi đó, đang toan tính cái gì đây… Chắc chắn ả có âm mưu gì đó. Trước hết, ông bố ngốc, mau mang bản đồ đến đây cho Tân Chủ nhân!”
“Bản đồ thế giới được không?”
Nàng lại dùng quạt giấy đánh bố.
“Khỏi nói cũng biết, là bản đồ Joryuji và khu vực Ooshiro! Mang theo cả bút màu hay gì đó nữa!”
Trên tấm bản đồ được đưa ra, Kiyomizu khoanh tròn lớn vào ký hiệu vạn tự.
Đây là Joryuji. Nếu đây là căn cứ của Sairi, thì quyền kiểm soát toàn bộ khu vực Ooshiro hẳn đã được thiết lập. Nhưng hiện tại, động Zenjo nằm phía sau ngôi chùa có vẻ an toàn. Nơi này chỉ có người trong gia tộc biết, lẽ nào chúng không tới đây tìm kiếm?
Hoặc, Sairi đang nhắm đến phía trước ngôi chùa?
“Xem ra, nó đang dần trở lại Joryuji với ý nghĩa ban đầu rồi.”
Kiyomizu vẽ một mũi tên lên trên từ Joryuji.
Phía trước đó, qua ngọn núi, là thành phố Akinomiya – tức là Huyết tộc Đế quốc hiện tại.
Sairi đang chuẩn bị giáng đòn gì đó vào Đế quốc.
Bỗng, một người bạn học cùng lớp hiện lên trong tâm trí nàng.
Ryota – không phải. Ryota không phải Huyết tộc, nên không có mối đe dọa trực tiếp nào.
(Thế còn Fuyukura Shiren thì sao?)
Mẹ có thể đang tấn công. Không chỉ nguy hiểm khi bị tấn công, mà cả vị trí của con gái bà là Shiren cũng sẽ lung lay.
Dù sao thì, Sairi đang nghĩ gì, nàng cũng không rõ.
(Một người căm ghét Huyết tộc không thể nào ở cùng một đám như vậy. Nhưng cũng là sự thật rằng hoàng đế của bọn họ đã chết đúng lúc…)
Chuyện lần này có quá nhiều điều kỳ lạ.
“Có một dự cảm xấu không ngừng dấy lên… E rằng trong thời gian này không nên trở lại Đế quốc thì hơn… Dù rất buồn vì không thể gặp Ryota-sama, nhưng đành phải chịu đựng với chiếc gối ôm đặt riêng thôi…”
Trước đó, nàng còn có những việc phải làm.
“Ông bố ngốc, chọn ra năm người giỏi nhất trong số những kẻ có năng lực đi!”
“Sao thế? Đi nhậu à…?”
Nàng dùng quạt giấy “bụp” một tiếng vào đầu hói của ông.
“Là đi điều tra nội bộ, của Joryuji!”
“Ơ, đáng sợ quá…” Rakan nói và lại bị đánh. Nàng nghĩ, ông ta nên nghiêm túc lại đi.
“Kẻ không biết đang nghĩ gì còn đáng sợ hơn nhiều.”
“Bố đâu có nghĩ gì đâu, Kiyomizu ơi.”
“Đủ rồi đó!”
Kiyomizu thật sự tức giận, giáng một cú đấm vào mặt ông.
“Ư ư… Quả nhiên là có chuyện chẳng lành đang chờ đợi mà…”
Vừa đến nhà Fuyukura, Tamaki đã bật khóc nức nở.
Còn Kokoko đi cùng thì lại tỉnh bơ.
“Ôi… Những kẻ đáng sợ đó sắp tấn công rồi… Tamaki chắc chắn sẽ bị giết đầu tiên mất… Hơn nữa, còn bị giết sau khi trải qua những chuyện mà sách truyện thiếu niên không thể viết được… Ôi, giờ có nên tự sát luôn không nhỉ…?”
Vì một thông báo khẩn đã được phát ra trên toàn Đế quốc, rằng tổ chức khủng bố mang tên 【Thần Giáo Thanh Tịnh】 có thể tấn công, nên thông tin đã lan truyền đến cả những người dân thường như Tamaki.
Tuy nhiên, do Đế quốc đã được thành lập một thời gian, nên phần lớn người dân vẫn mang tâm lý lạc quan rằng sẽ không có chuyện gì nguy hiểm như vậy, và không hề có sự hoảng loạn.
Đại đa số người dân đã quay trở lại cuộc sống thường ngày như khi còn sống ở Nhật Bản. Quá thờ ơ cũng không tốt, nhưng còn hơn là để người dân hoảng loạn.
“Oa oa oa… Nếu Nine-Eleven do em quản lý cũng bị nhắm đến thì sao đây… Nếu cửa hàng bị phá hoại, sẽ tốn một khoản chi phí sửa chữa khổng lồ… Ồ, trước đó Tamaki sẽ chết mất rồi, vậy thì tốt quá… Không cần phải lo lắng nữa rồi, Tamaki hạnh phúc quá… Tamaki hạnh phúc, Tamaki hạnh phúc mà!”
Trừ những người tiêu cực như Tamaki ra.
“Tamaki, bình tĩnh lại đi! Đừng cố gắng chấp nhận cái hạnh phúc kỳ quặc đó!”
Thấy cô bé không có vẻ gì sẽ ngừng, Shiren liền can thiệp. Lần này, mức độ tiêu cực của Tamaki đã vượt ra khỏi trạng thái cá nhân, nên càng trở nên trầm trọng hơn.
“Sợ hãi vì một kẻ thù không biết khi nào đến thì cũng chẳng ích gì, chỉ cần khóa cửa cẩn thận là sẽ ổn thôi…”
“Nhưng ít nhất thì Shiren-san cũng sẽ bị bắt đi mất… Rồi cả Tamaki cũng sẽ bị giết như một nhân vật quần chúng… Giống như những kẻ bất hảo bị giết giữa phố đêm trong ba trang đầu của truyện tranh vậy đó…”
“Yên tâm đi. Cửa hàng tiện lợi của Tamaki đóng cửa lúc mười một giờ đêm, nên sẽ không bị tấn công khi trực cửa vào ban đêm đâu.”
“Thậm chí, để tiết kiệm chi phí, em đang xem xét việc rút ngắn giờ kinh doanh từ mười một giờ đêm xuống chín giờ tối đó…”
“Thế thì chẳng khác gì một siêu thị bình thường nữa rồi…”
“Vì vậy, 【Thần Giáo Thanh Tịnh】 có đến cũng không sao cả… Dù sao Tamaki cũng kết thúc rồi… Khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà.”
Giờ đây, Tamaki đã chìm trong tâm trạng tuyệt vọng như thể đám tang và lễ viếng cùng ập đến một lúc. Hôm nay, cô bé đến đây với ý định coi như đây là lần gặp cuối cùng ở kiếp này.
Bốp bốp.
Kokoko, người đi cùng, vỗ nhẹ vai Tamaki.
Dần dần, Kokoko có vẻ đã trở thành người chị của Tamaki hơn. Về tuổi tác, thì điều đó đúng là chính xác.
“Chị Tamaki ơi, cứ bi quan thế này cũng chẳng giải quyết được gì đâu.”
“Em biết mà… Dù sao về nhà cũng chỉ có cả núi bánh mì mứt thôi…”
Nhắc mới nhớ, vụ án mười vạn ổ bánh mì mứt vẫn chưa được giải quyết.
“Phía ‘Kairakuten’ thì đã bán được chín vạn bản rồi, nên cũng tạm ổn…”
“Số lượng người mua đông đảo thật đấy, Đế quốc! Với mật độ dân số thì bán quá chạy rồi! Chắc chắn mỗi người mua hơn một cuốn!”
Ryota không nhịn được mà nói to. Theo một nghĩa nào đó, đây đúng là một thị trường tiêu thụ khổng lồ.
“Mọi người thường mua khoảng sáu cuốn: một để dùng, một để dự trữ, một để ngắm, một để truyền bá, một để cúng tổ tiên, và một để nhét dưới gầm giường làm nghi binh, giấu thứ thật sự kinh khủng.”
“Đừng có cúng tổ tiên chứ! Với lại, thứ thật sự kinh khủng là gì vậy!”
“Chắc là tiểu thuyết fantasy đen tối tự sáng tác hồi trung học ấy nhỉ?”
“Đúng là nghĩ đến chuyện bị bạn bè phát hiện thì vết thương đó có thể sẽ rất sâu đấy!”
Ryota không có thứ đó, nhưng nếu có thì chắc chắn phải giấu ở nơi không ai tìm thấy được mới an toàn.
“Này, bán chạy thế thì chắc cũng lời kha khá rồi chứ…?”
“Vâng… Đang phân vân giữa việc thu hẹp quy mô kinh doanh, hay cố gắng tồn tại một cách hơi đi ngược lại thuần phong mỹ tục. Thậm chí có đề xuất đổi tên cửa hàng thành ‘Hiệu sách Dâm Dật’ và chỉ bán những loại sách đó…”
“Dù không thể thành thật ủng hộ, nhưng nếu không có thu nhập thì cũng khó khăn, nên chẳng biết nói sao nữa…”
“Cá nhân em nghĩ, nếu đổi thành ‘Hiệu sách Dâm Dật’ và lập một khu vực hạn chế tuổi thì tốt hơn. Vì Tamaki—”
Tamaki khẽ đưa tay ra trước.
Trên cánh tay cô bé có một chiếc băng đội trưởng.
“—là thành viên ban thư viện của lớp! Việc nhà em thành hiệu sách có lẽ là định mệnh rồi!”
Tamaki có vẻ quyết tâm hơn những gì mọi người nghĩ.
“À, đúng rồi! Shijo-san đúng là thành viên ban thư viện thật! Nhưng mà, hướng đi của hiệu sách đó có gì đó sai sai rồi! Hiếm khi thấy cậu nhiệt huyết thế này, nhưng chắc chắn là có gì đó sai!”
Shiren lên tiếng với Ryota đang bối rối.
“Ryota này, tôi chưa bao giờ thấy Tamaki rạng rỡ như vậy. Sao chúng ta không để Tamaki làm theo ý mình đi? Chẳng phải đó là điều chúng ta có thể làm sao?”
“Này, cậu nói với cái vẻ mặt như người mẹ nhân từ tiễn con gái muốn làm họa sĩ manga vậy, hoàn toàn không phải là một câu chuyện đẹp đâu nhé!”
“Này, cái ví dụ đó là sao chứ… Chẳng phải nó khiến tôi và Ryota trông như một cặp vợ chồng hay sao…”
Shiren bất giác đỏ mặt.
“Không phải! Toàn là hiểu sai thôi! Sao lại ra cái kết luận đó được chứ!”
“Nhưng mà… Với ví dụ đó, Ryota sẽ là người cha ngăn cản con gái rằng ‘Thế giới manga không phải là nơi mà một đứa yếu đuối như con có thể sống sót được. Ngày xưa bố cũng từng muốn làm họa sĩ manga nhưng đã bỏ cuộc, rồi thành tiểu thuyết gia’, còn tôi sẽ là người mẹ ủng hộ rằng ‘Con bé đã nghiêm túc nói muốn làm thì cứ để nó làm đi’ thì phải…”
“Cậu thêm thắt nhiều chi tiết riêng vào quá nên khó mà bắt bẻ được. Không cần thiết phải đặt người cha vào vai ‘người đàn ông đã từ bỏ con đường manga để trở thành tiểu thuyết gia’ đâu. Cứ để làm nhân viên văn phòng bình thường là được rồi.”
“Tôi muốn khắc họa cảm xúc phức tạp của một người cha ngăn cản con gái cố chấp bước vào con đường mà mình đã thất bại, rằng ‘Con không có tài năng’.”
“Sao lại cứ thêm cái sự cố chấp méo mó đó vào vậy!”
“À, về phần người mẹ thì, ‘sau khi con gái chào đời, cô ấy từng rời khỏi tuyến đầu của nghề cắm hoa, nhưng khi nhìn thấy ý chí của con gái, cô ấy đã quyết định trở lại với công việc—”
“Đừng thêm chi tiết nữa! Đừng có tự tạo ra câu chuyện gốc bằng trí tưởng tượng nữa!”
Vì Shiren, câu chuyện đã bay xa tít tắp đến một hướng hoàn toàn khác.
“Nhưng mà, khi Giáo đoàn Thanh Tịnh tấn công thì Tamaki sẽ chết mà… Khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà.”
“À, may quá. Vẫn là Shijo-san quen thuộc.”
Dù có cảm giác không được tốt lắm, nhưng Tamaki mà tích cực thì lại khó đối phó.
“Ra vậy, chị Tamaki ơi. Nếu đã có ý định chết rồi, thì sao không làm những gì chị muốn trước khi chết?”
Kokoko nói với một chút vẻ bất cần.
“Những gì em muốn làm trước khi chết ư… Là học thuộc lòng tên tất cả các Thủ tướng Nhật Bản theo thứ tự sao?”
“Chị Tamaki ơi, những gì chị muốn làm trước khi chết, quy mô nhỏ quá.”
“À, mười lăm vị Tướng quân Tokugawa em đều nói được hết đó. Mà, các Tướng quân từ thời Kamakura trở đi em đều nói được!”
“Nói được cả từ giữa thời Kamakura trở đi cũng khá giỏi đấy. Thường thì các Tướng quân nhiếp chính hay Tướng quân hoàng tộc không ai biết đâu. Không, không phải chuyện đó.”
Thấy câu chuyện chẳng đi đến đâu, Kokoko dứt khoát nói.
“Là những chuyện hơi đen tối một chút.”
“Hể…?”
“Này, Fuyukura Ryota, làm chuyện hơi đen tối một chút với chị Tamaki đi.”
Thật sự là một lời nói kinh thiên động địa.
Shiren mắt tròn xoe.
Ryota cũng mắt tròn xoe.
Mạch suy nghĩ tạm thời hoàn toàn ngừng lại. Nghe thì có nghe, nhưng không thể hiểu được ý nghĩa của nó…
Mất khoảng ba giây để khởi động lại.
“Cậu đang nói cái gì vậy hả!”
“Đúng thế! Hãy giữ TPO (Thời gian, Địa điểm, Dịp)! Mặc dù theo cài đặt thì tuổi tác lớn hơn, nhưng nói thẳng quá rồi đấy!”
“Ôi, ch… Kokoko-chan, dừng lại, ch… ặc…”
Tamaki cũng trong trạng thái không biết phải nói gì.
Đương nhiên, tất cả mọi người trừ Kokoko đều hoang mang.
“Không sao mà. Đằng nào chị Tamaki cũng định chết rồi mà? Vậy thì trải nghiệm chuyện đó một lần cũng được chứ sao. Nếu đã chết, thì còn gì là xấu hổ với sĩ diện nữa.”
“Này, Kokoko, bình tĩnh lại đi!”
Ryota nắm tai Kokoko.
“Á! Dừng lại! Chỗ đó không phải tay cầm đâu!”
“Cậu nói chuyện lạc đề quá rồi đấy. Ban đầu cậu nói ‘Hãy làm những gì muốn làm rồi chết’ mà. Tamaki-san mà làm những gì không muốn rồi chết thì sao!”
“Đồ ngốc. Đồ ngốc Ryota.”
Kokoko xụ mặt xuống.
“Những gì chị Tamaki muốn làm, mình biết mà.”
Mặt Tamaki đỏ bừng một cách không thể tin nổi.
“Kokoko-chan, đừng nói đùa kiểu đó… ặc…”
Rồi Tamaki im lặng luôn.
Đó là một sự im lặng vô cùng sâu sắc.
Không chỉ Tamaki, mà mặt Ryota và Shiren cũng đỏ bừng.
Đặc biệt là mặt Shiren…
“A… Ryota… cái đó… ừm… cái đó… ừm… cái đó…”
“Shiren, sao thế… bình tĩnh đi chứ…?”
Dù nói vậy, Ryota cũng không hề bình tĩnh chút nào. Bầu không khí trở nên kỳ lạ. Tất cả là do một câu nói của Kokoko.
Shiren nhìn chằm chằm vào Tamaki. Mắt Shiren cũng đã ươn ướt.
“Sh-Shiren-san…?”
“Tamaki, chúng ta là bạn bè, đúng không…?”
“Mặc dù Tamaki là một thứ rác rưởi không biết sống để làm gì, nhưng nếu chị nói vậy thì em rất vui…”
Shiren đã vứt bỏ một thứ gì đó trong lòng.
“Ư ư… T-tôi đi mua sắm đây! Đi mua sắm đây! Tôi đi mua sắm đây nhá! Nào, Kokoko đi theo tôi! Sẽ không quay lại trong một thời gian đâu! Oa oa! Tôi sẽ đi siêu thị Warakia và mua cà chua cho đến khi không thể ăn hết nổi!”
Shiren nắm tay Kokoko và lao ra khỏi nhà.
(À, cái cô nàng đó… chẳng lẽ lại cố tình làm ra vẻ để….)
Ryota và Tamaki, hai người duy nhất còn lại trong phòng, chạm mắt nhau.
“À… Ry-Ryota-kun… cái đó… Kokoko-chan có thói quen nói dối thì phải… Hay là do em dạy dỗ không tốt, hay là bị ảnh hưởng bởi Tamaki không lành mạnh nên mới nói những lời đó, cái đó…”
Lời của Tamaki nghẹn lại ở đó.
Không biết phải nói gì hơn nữa.
“Đâu có… Shijo-san làm gì có chuyện không lành mạnh…”
“Tamaki không lành mạnh cũng được… ặc.”
Đó là một lời nói vô tình bật ra…
Có vẻ như một công tắc nào đó trong Tamaki đã được bật lên.
“Ryota-kun… Nếu Ryota-kun không chê một người rác rưởi như Tamaki, thì Tamaki… sẽ cùng Ryota-kun làm chuyện không lành mạnh…”
Tamaki bước một bước về phía Ryota.
“Ơ ừm, Shijo-san…?”
Đầu Ryota hoàn toàn trống rỗng.
Anh lùi dần về phía sau, nhưng lưng nhanh chóng đập vào cột nhà.
Tamaki tiến đến gần.
“Được mà, phải không ạ…? Đ-được mà, chỉ một lần thôi có được không ạ…? Đằng nào cũng chết mà, được chứ ạ…?”
Giờ đây, tay Tamaki đã gần chạm vào Ryota.
Bàn tay trái của Tamaki vươn ra chạm vào má Ryota.
Chát.
Tiếng khô khốc khi bàn tay trái bị đánh.
Bàn tay phải đã kịp giữ tay trái lại.
— Là bàn tay phải của Tamaki.
“Á á á á á! Không được đâu! Phản bội tình bạn với Shiren-san thì còn tệ hơn cả đồ rác rưởi! Tamaki cũng có lòng tự trọng của một đồ rác rưởi mà! Đừng có coi thường đồ rác rưởi! Đồ rác rưởi thì phải vào đúng thùng rác!”
Tamaki vừa khóc dở mếu dở vừa hét lên.
“Thế này thì chỉ là bị cuốn theo thôi! Giống như Tamaki chưa quyết định được gì cả! Vậy thì làm sao Tamaki dám đối mặt với mọi người nữa!”
Trong mắt Tamaki toát lên một ý chí khác hẳn so với trước đây.
“Em sẽ đi tìm hai người họ ngay lập tức! Ryota-kun đợi ở đây nhé!”
Lần này, Tamaki lao ra khỏi nhà.
Vừa nãy còn khóc dở mếu dở, giờ thì đã khóc nức nở.
“Thế này thì Tamaki không thể chấp nhận được! Phải bằng cách của một đồ rác rưởi tự mình giành lấy mới được! Không được là không được!”
Cứ thế một mình, Ryota cảm giác như đã thật lâu rồi mình mới được hít thở bầu không khí dễ chịu như vậy.
Suýt nữa thì xong rồi. Nếu cứ tiếp diễn như thế, có lẽ mọi chuyện đã chẳng dừng lại được.
(Mình suýt nữa đã phải kế thừa cái cửa hàng tiện lợi đó, hay một cái cửa hàng... kiểu như vậy... Có lẽ là chỉ còn cách một bước chân thôi...)
— Mười lăm phút sau đó.
“Ryota à, chị về rồi đây...”
“Ryota-kun, em về rồi...”
“Mấy món ăn vặt mới này ngon ghê. Cộp cộp.”
Hai người với khuôn mặt phờ phạc mệt mỏi cùng Koko-chan, người vẫn thản nhiên như không, đã quay lại.
“Chẳng hiểu sao nữa, nhưng cứ coi như mọi chuyện đã ổn thỏa cả rồi, có được không nhỉ...?”
Bản thân Ryota cũng không biết phải nói gì, cảm giác thật ngượng ngùng.
“Trước hết, pha trà cho mọi người đi. Còn Ryota, cậu cứ ra chỗ khác một lát đi.”
Thế là Ryota cứ thế bị “mời” khéo ra ngoài.
Uống trà xong, Tamaki đã phần nào bình tâm hơn, Koko-chan nhìn cô bằng ánh mắt tinh nghịch từ dưới lên.
“Rõ ràng là tôi đã cố tình tạo ra cơ hội lớn nhất cho chị mà. Thế này có nghĩa là đây chính là câu trả lời của Tamaki-oneechan rồi.”
“Nhưng, nhưng mà... chuyện như thế này làm sao có thể tha thứ được chứ...? Em áy náy với Shiren-san quá...”
“Nếu chị đã đưa ra câu trả lời đó từ chính suy nghĩ của mình, vậy thì tôi sẽ không nói gì nữa.”
*Vỗ vỗ*.
Koko-chan lại vỗ vai.
“Đây là quyết định của Tamaki-oneechan, người đã chọn tình bạn. Cứ ngẩng cao đầu mà tự hào đi.”
“Vâng, vâng ạ... Vẫn còn quá sớm đối với Tamaki. Hiện tại như thế này là tốt rồi... Lần sau em sẽ cố gắng hết sức mình...”
Với động tác chậm rãi, Tamaki gật đầu.
“Nếu bỏ lỡ cơ hội này, tôi nghĩ Tamaki-oneechan chắc chắn sẽ ngày càng rơi vào thế bất lợi đấy. Chị vẫn chấp nhận điều đó ư?”
“Vâng, có những phần mà dù là kẻ thua cuộc cũng không thể vứt bỏ được... Việc đặt cược vào một phần trăm khả năng, có lẽ sẽ phù hợp với Tamaki hơn thì sao?”
“Tamaki-oneechan cũng trưởng thành hơn một chút rồi đấy nhỉ.”
Với vẻ mặt lạnh nhạt, Koko-chan chỉ khẽ mỉm cười.
“Nhưng mà, khả năng đó không đến nổi một phần trăm đâu. Coi như đã đến lúc dừng lại là tốt rồi. Cùng lắm thì, may mắn lắm cũng chỉ một phần vạn mà thôi.”
“Koko-chan, cô có thể nâng cao tỉ lệ lên một chút nữa không...? Ít nhất là lên khoảng ba phần vạn đi...?”
Koko-chan là một người cực kỳ thực tế.
“Shiren, cô cũng đã phiền phức rồi. Cứ coi như kết quả ổn thỏa rồi nên bỏ qua cho tôi nhé. Tôi đã cố gắng quá sức vì Tamaki-oneechan. Cố gắng quá không tốt đâu.”
“T-tôi là vì tin tưởng Tamaki mà... Có gì đáng sợ đâu... Chỉ là hơi giật mình và lỡ khóc thôi mà...”
Mắt Shiren và Tamaki vẫn còn đỏ hoe. Chắc là vì đã khóc dù có thể chẳng phải chuyện buồn.
“Cộp cộp cộp cộp, nhìn hai người mà tôi càng cảm thấy tình bạn thật khó hiểu. Tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi. Mà nói đến, món bánh này ngon ghê, cộp cộp cộp cộp, mỗi tội số lượng hơi ít, cộp cộp cộp cộp.”
“Nếu đã định nói mấy câu ra vẻ người lớn thì ít nhất cũng hãy ngừng ăn mấy thứ đồ ăn vặt đó đi!”
Dù vẻ ngoài hoàn toàn là trẻ con nhưng những lời cô nói ra dường như có trọng lượng, mà cũng dường như không.
“Vậy thì, Tamaki chúng em xin phép về trước... Chúng em còn phải xử lý mấy cái bánh mứt nữa.”
“À, vậy sao, cố gắng lên nhé.”
“Có lẽ chúng em sẽ phải sống bằng bánh mứt trong khoảng ba tháng tới.”
“Vậy sao... Nhớ phải bổ sung đủ chất dinh dưỡng đấy nhé...”
“À, Ryota-kun.”
Cuối cùng, Tamaki gọi Ryota.
“Ừ, chuyện gì thế?”
“Em lỡ mua quá nhiều ‘Kairakuten’, nên xin phép để lại khoảng năm mươi cuốn làm quà nhé.”
“Tôi không cần nhiều như thế đâu! Mà nói đúng hơn là, xét về giới hạn tuổi thì tôi không cần đến một cuốn nào cả!”
“Đó là một câu đùa thôi mà.”
“Mấy câu đùa của Shijou-san hơi khó hiểu đấy...”
“À, nếu lỡ trong tương lai, vì một sai lầm nào đó mà anh muốn thử làm việc ở cửa hàng tiện lợi, thì hãy gọi Tamaki nhé.”
“Ừ... tôi hiểu rồi.”
“Khi đó, Tamaki sẽ cống hiến cả đời cho anh...”
“Hả?”
Dường như Ryota nghe thấy một lời nào đó xa lạ thoát ra từ miệng Tamaki...
Khuôn mặt cô đỏ bừng nhưng đâu đó lại ánh lên vẻ kiêu hãnh.
“Tamaki có hơi tiêu cực. Nhưng em không nói dối đâu.”
“Ế, à, ừm...”
“Vậy thì, Tamaki đi đây. Koko-chan, mình cũng về thôi.”
“Ừm. Dường như tôi chẳng cần phải trông chừng Tamaki-oneechan nữa rồi nhỉ.”
Koko-chan cũng có vẻ hài lòng với kết quả đạt được.
Nhưng cuối cùng, cô lại nói thêm một câu.
“Giá như mọi chuyện cứ thế này, không tranh chấp, không gì cả thì tốt biết mấy nhỉ.”
Cô thở dài một tiếng, có chút như bà cô.
“Nhưng mà, đằng nào thì cũng sẽ chẳng suôn sẻ như thế đâu.”
“Này, đừng có nói mấy lời gở như thế. Nghe ghê chết đi được.”
Shiren càu nhàu với vẻ mặt khó chịu.
“Chỉ vì mấy lời nói mà đã lo lắng thế này thì khi thực tế ập đến, cô sẽ gặp rắc rối đấy. Kẻ tiếp theo cần phải quyết định không phải là Tamaki-oneechan đâu, mà có thể là cô đấy.”
Những lời của Koko-chan đọng lại trong lòng Shiren một chút.
---
Trong khi đó.
“Hừm, vậy ra là thế à~. Vậy thì có nghĩa là không có bất kỳ sự hợp tác nào ở cấp độ quốc gia phải không~?”
Alphonsina đang gọi điện thoại trong văn phòng của Đại giáo đường thứ nhất.
Đối phương là một nhân vật quan trọng ở Nhật Bản.
“Đúng vậy nhỉ. Giờ mà Đế quốc sụp đổ, dân di cư tràn lan thì Nhật Bản cũng sẽ hỗn loạn lắm đây~. Một quốc gia làm sao có thể hợp tác vào một chuyện nguy hiểm như thế được chứ~.”
Alphonsina lướt bút trên cuốn sổ tay, viết nguệch ngoạc: “Nhật Bản không liên quan.”
Theo một nghĩa nào đó, đây là kết quả đúng như dự đoán.
Tiền đề về sự tồn tại của Đế quốc Huyết tộc, dù tốt hay xấu, đã dần được thiết lập ở Nhật Bản. Về mặt kinh tế, Đế quốc Huyết tộc cuối cùng cũng đã trở thành một thị trường của Nhật Bản. Ở đây, việc đi nước cờ tồi tệ là phá hủy chính Đế quốc là điều không thể xảy ra.
Nếu vậy, đây có phải là việc làm của một giáo phái cuồng tín không màng đến hậu quả?
“À~, vậy thì, anh có biết về 【Hội thuần khiết】 không? À không, tôi nghĩ ít nhiều thì anh cũng biết từ ngữ này mà~, gần đây có thấy động thái bất thường nào không? Gần đây khá là im ắng đó~.”
Nếu nắm được nội tình của 【Hội thuần khiết】, cô sẽ tự động biết được nên hành động thế nào.
“Hả? Nửa đường giải tán tan tành rồi sao?”
Chuyện này bất ngờ đến mức Alphonsina cũng ngẩn người ra.
“Vâng, vâng. Tôi đại khái đã hiểu rồi~. Vậy thì, chuyện kia cứ làm phiền anh nhé~. Từ nay về sau mong được giúp đỡ~.”
Nhưng cuộc gọi không kết thúc ở đó.
“Ế? Chuyện đó đang tiến triển thế nào ấy à?”
Alphonsina quay đầu nhìn về phía sau phòng. Không có ai đứng đó cả.
Để chắc chắn, cô mở cửa một lần để kiểm tra không có ai rồi khóa cửa lại.
“Nói một cách đơn giản, không phải là tôi không có ý kiến gì đâu. Bản thân tôi cũng đang suy nghĩ.”
Alphonsina thì thầm với chiếc điện thoại.
“Thế nhưng, ‘hàng rào’ đó kiên cố lắm. Không phải là chuyện có thể giải quyết bằng cách thẳng thắn yêu cầu, cũng không thể nắm được điểm yếu, lại còn không thiếu tiền nữa chứ.”
Alphonsina nở một nụ cười đen tối.
“Vâng, tôi biết là sẽ có đủ tiền. Nhưng mà, đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng tiền đâu~. Anh thấy đấy, trái tim thì đâu có dễ dàng lay động đến vậy.”
Nội dung cô đang nói hiện giờ, trong Đế quốc, chỉ có mình cô biết.
Thậm chí, Hoàng đế cũng không được phép biết. Nếu chuyện đó xảy ra, địa vị của cô có thể bị lung lay.
Tất nhiên, phần thưởng là rất lớn. Vì vậy, cô chỉ nói sẽ cân nhắc để mà thoái thác đi.
“Tôi cũng đang cố gắng khiến đối phương thấy hứng thú, rằng nó thú vị hơn tôi nghĩ gì đó~, nhưng dù sao thì tôi nghĩ đối phương bận rộn lắm, có lẽ là không được rồi~. Thôi thì, tôi cứ cố gắng hết sức vậy. À~, nếu anh thông cảm được thì thật cảm ơn.”
Đối phương cũng có vẻ đã nhận định rằng việc tiếp tục ép buộc lúc này là vô ích.
“Vậy thì, kế hoạch quảng bá idol Ouka-chan sẽ được tạm hoãn nhé.”
Thực ra, Alphonsina đã nhận được một yêu cầu bí mật từ Nhật Bản như thế này.
Liệu có thể biến Saranon Ouka thành idol được không.
Ý nghĩa của nó cũng kha khá. Nếu Hoàng đế xuất hiện trên TV với tư cách idol, có thể sẽ có nhiều người cảm thấy gần gũi hơn với huyết tộc, và có thể xóa bỏ cảm giác xa lạ về việc một quốc gia mới đã hình thành. Dù sao thì, về ngoại hình không thể phân biệt chủng tộc chút nào, lại lớn lên ở Nhật nên nói tiếng Nhật lưu loát, có thể tạo cớ để coi Đế quốc Huyết tộc như một quy định ngoại lệ trong chế độ một quốc gia hai chế độ.
Và có lẽ là sở thích cá nhân của các quan chức chính phủ nữa.
Thậm chí, đó mới là mục đích chính, còn ý nghĩa chính trị chỉ là phần thêm vào thôi, chắc chắn là vậy.
“Hơn nữa, Ouka-chan có tính cách khá dữ dằn~. Thậm chí còn có nguy cơ gây ra sự phản cảm, nên xét về mặt đó, tôi nghĩ nên chọn một đứa trẻ ngoan ngoãn hơn thì tốt hơn~. Thậm chí còn có thể gây ra vấn đề quốc tế nữa chứ~.”
Cô cảm thấy Ouka sẽ phát ngôn bùng nổ trong các chương trình tạp kỹ. Hay nói đúng hơn, cô tin chắc là thế.
“Vì vậy, nếu được thì việc quảng bá một đứa trẻ khác sẽ an toàn hơn~. Một đứa tính cách yếu đuối, nhưng những gì đã nói ra thì sẽ làm, và quan trọng nhất là một đứa trẻ đáng yêu... À, đúng rồi.”
Một ý tưởng tuyệt vời lóe lên trong đầu Alphonsina.
“À này~, có một cô bé đạt trình độ rất tốt đó. Là cô bé tên Shijou Tamaki~. Giờ tôi sẽ gửi ảnh qua máy tính nhé~. Vâng, đã gửi rồi~. À, thế nào ạ? Được không? Ấy, không có gì để chê ư? Cô bé này đúng lúc đang túng thiếu tiền bạc, có lẽ sẽ dễ dàng chấp nhận thôi~. Vậy thì, tôi sẽ tìm cách thuyết phục cô bé một cách tế nhị nhé~.”
Lúc đó, Tamaki nằm mơ cũng không ngờ rằng một kế hoạch như vậy đang diễn ra.
Trước hết, cúp điện thoại, Alphonsina thở phào một hơi.
“Tamaki-chan, em không phải là người chỉ để làm nhân viên cửa hàng tiện lợi đâu.”
Câu chuyện đã đi quá xa so với 【Hội thuần khiết】.
Thật sự không ổn, nên cô hắng giọng để thay đổi tâm trạng.
“Trước hết, việc Nhật Bản không liên quan đến vụ này là chắc chắn rồi~. Cũng không có vẻ gì là có chiến dịch quy mô lớn gì cả~.”
Với tình hình này, liệu có cần quá lo lắng về Ri không nhỉ? Không, Toukura Ri là một người khó nắm bắt. Tốt nhất là nên cảnh giác hết mức có thể.
Đối với Alphonsina, Toukura Ri là một người phụ nữ không rõ lai lịch.
Cô ấy hoàn toàn đóng vai người tình, hay đúng hơn là người vợ thứ hai của cựu Hoàng đế, và hoàn toàn che giấu sự tồn tại của mình với tư cách thành viên 【Hội thuần khiết】. Không chỉ che giấu, cô ấy còn sống một cách bình thản như mẹ của Shiren trong một thời gian dài.
Thế mà, cô ấy đã ám sát cựu Hoàng đế vào một thời điểm không thể nào tuyệt vời hơn, rồi biến mất không dấu vết. Nếu Ouka không thông minh, Đế quốc Huyết tộc có lẽ sẽ chẳng bao giờ thành hình được.
Cô ấy có yêu Hoàng đế không?
Cô ấy có trung thành với giáo phái không?
Hay cô ấy có một kế hoạch hoàn toàn khác?
Alphonsina không thể đọc được tâm tư của cô ấy, và không thể đưa ra câu trả lời.
Cô chợt nhìn vào bức tượng Nữ thần Huyết tộc được thờ cúng.
Trong chốc lát, cô dường như thấy máu chảy ra từ mắt bức tượng.
“À, gì thế, chỉ là hơi nước đọng lại thôi à...”
Chẳng biết từ lúc nào độ ẩm trở nên cao, hơi nước đã đọng lại trên bức tượng kim loại.
Mặc dù vậy, vẫn có một cảm giác gở gì đó.
“Lại muốn gọi Ryota-kun đến quá...”
Cô cảm thấy lo lắng. Cô muốn gọi một người đáng tin cậy, một minion đến bên cạnh mình nếu có thể.
Ra khỏi phòng, cô ngồi xuống gian thờ. Nếu niệm ở đây, chắc chắn Ryota sẽ đến ngay lập tức.
Nhưng—
“Đó không phải là hành động đúng đắn của một Đại Giáo chủ.”
Cô thực hiện nghi lễ cầu nguyện. Tuy nhiên, nội dung đã thay đổi.
“Bảo vệ quốc gia, an lạc cho nhân dân...”
Giờ đây, cô sẽ cầu nguyện cho tất cả mọi người trong Đế quốc. Đó là vai trò của cô.
“Đại Giáo chủ cũng chẳng phải vị trí béo bở gì cho cam... Nhưng bây giờ thì đành chịu vậy. Tim tôi cứ đập thình thịch.”
Cô siết chặt cây trượng cầu nguyện.
“Đêm nay thức trắng! Xin lỗi, ‘Gade Gade’ tạm ngừng xuất bản vì tác giả phải cầu nguyện!”
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại reo.
“Trời ạ! Đang định tập trung mà! Alo, alo! À, biên tập viên phải không? Tôi là Hayashi Morikin đây.”
Đó là cuộc điện thoại từ biên tập viên của bộ truyện “Gade Gade”.
“Ế? Chuyện lần này tôi đã tập trung vào tình yêu nghiêm túc quá mức sao...? Dù là thể loại bách hợp hài hước thì cũng được thôi, nhưng nếu nghiêm túc đến mức này thì độc giả sẽ bất ngờ sao...?”
Cô bị chỉ ra nhiều vấn đề hơn cô nghĩ.
“Làm gì có chuyện đó~. Chuyện có xảy ra điều gì trong cuộc sống thực hay không, hoàn toàn không liên quan gì cả~. Anh suy nghĩ sâu xa quá rồi. Đây đâu phải là tiểu thuyết tự truyện đâu, không cần phải để ý đến thế đâu~.”
Có lẽ vô thức đã bị ảnh hưởng thật rồi. Vì hoàn toàn không ý thức được điều đó, Alphonsina cũng ngạc nhiên.
“Vậy rốt cuộc biên tập viên muốn tôi làm gì?”
Nội dung cuộc điện thoại là khuyên cô không nên để nhân vật phụ Kouson Ryuuko tỏ tình với nhân vật chính. Chuyện Kouson Ryuuko không thể tỏ tình và luôn thất bại đã trở thành một trò đùa, nếu tỏ tình rồi thì trò đùa đó cũng sẽ bị phong ấn.
“Không.”
Alphonsina dứt khoát từ chối.
“Đây là lúc Kouson Ryuuko phải dứt khoát thổ lộ. Dù rất khó diễn tả thành lời, nhưng đây là lúc cô ấy phải thể hiện tất cả. Cô ấy có thể kém ăn nói, nhưng là một nhân vật nghiêm túc đến vậy! Vì thế với diễn biến câu chuyện này, cô ấy sẽ nói ra! Chuyện này tôi không thể nhượng bộ!”
Biên tập viên ở đầu dây bên kia cũng có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi đâu có nóng giận. Nhưng dù là thể loại hài hước hay gì đi nữa, tôi không thể để nhân vật nói dối, chỉ đơn giản là vậy. Nếu bẻ cong điều đó, chắc chắn sẽ có sự méo mó trong một series dài tập, và không thể có chuyện chuyện lần này sẽ đột ngột giảm sức hút, vì vậy hãy để tôi làm theo cách này.”
Lời đồng ý đã được đưa ra. Ý kiến của Alphonsina đã được chấp nhận.
“Phù, mình cũng được phép hơi tùy hứng một chút thế này nhỉ~.”
Trong đầu Alphonsina hiện lên khuôn mặt của Ouka.
“À, xin lỗi, tôi nói lẩm bẩm một mình thôi. Vậy thì, cứ theo hình thức đó nhé~. Tôi bên này cũng phải thức trắng đêm đây~.”
Từ điện thoại vọng lại một giọng nói ngạc nhiên. Theo lịch trình thì vẫn còn nhiều thời gian mà.
“Vì tôi làm cả hai việc mà.”
Alphonsina cười với vẻ mặt của một người làm việc chuyên nghiệp.
“Nếu không làm cả hai một cách nghiêm túc thì một người lớn như tôi sẽ thấy xấu hổ lắm chứ?”
Biên tập viên vừa cười vừa nói.
“Hayashi-sensei, cô vẫn còn là học sinh cấp ba mà.”
“Học sinh cấp ba cũng là người lớn đáng kính rồi.”


0 Bình luận