Để ta dẫn ngươi đi thăm thú Vương Thành!
"Ồ, đến đúng mười lăm phút trước hẹn nhỉ. Ra dáng đấy chứ."
Chín giờ mười lăm sáng, Lương Thái vừa đợi ở cổng chính trung tâm Vương Thành thì Vương Hoa đã đến ngay.
Ngay từ đầu Lương Thái đã phải tròn mắt kinh ngạc.
Hôm nay trường học được nghỉ, Vương Hoa mặc một bộ lễ phục xa hoa dành riêng cho Hoàng đế, điều này vốn là đương nhiên, nhưng…
Trang phục này có vẻ không phù hợp để làm việc. Hình như nó thường được dùng để chiêu đãi quốc khách hay những dịp tương tự thì phải?
Nhìn Vương Hoa lộng lẫy thế này, Lương Thái lại càng thấm thía sự khác biệt giữa cả hai.
Khí chất cao quý toát ra từ tận sâu bên trong. Không giống với Shiren trẻ con, Vương Hoa mang một vẻ đẹp trưởng thành. Và người mình thầm thương trộm nhớ vẫn đẹp đến khó tin.
Nếu hồi tiểu học, Vương Hoa ra lệnh "Ngươi hãy làm thuộc hạ của ta đi!" thì có lẽ cuộc đời Lương Thái đã định đoạt từ lúc ấy rồi.
(Tính cách thì có vấn đề thật, nhưng Vương Hoa quả nhiên là một Hoàng đế bẩm sinh...)
"Ngẩn người ra đấy làm gì? Chưa tỉnh ngủ à?"
"À, không phải... chỉ là..."
Vừa gặp mặt mà Lương Thái đã căng thẳng.
Ở trường cả hai có chạm mặt nhau, nhưng chưa bao giờ có cơ hội ở riêng như thế này.
Không rõ vì lý do gì, nhưng đối với Lương Thái, Vương Hoa vẫn là một người đặc biệt.
"Vậy đi thôi. Ta sẽ cho ngươi biết tường tận mọi ngóc ngách của tòa thành này. Cả những chỗ 'ấy' và chỗ 'kia' nữa đấy."
"Không cần phải cố tình nói kiểu gợi dục thế đâu."
"Ta còn định cho ngươi biết mật mã của 'bom hủy diệt Trái Đất' giấu dưới tầng hầm nữa cơ."
"Đừng có làm tôi ám ảnh! Với lại đừng có chế tạo cái thứ nguy hiểm ấy! Mau giải trừ quân bị ngay lập tức!"
"Nhưng mà, những lúc căng thẳng, đặt tay lên nút bấm rồi hát 'Bấm đây ta, hay là không bấm ta...♪' cũng giúp giải tỏa lắm đấy."
"Mỗi lần cô căng thẳng là thế giới này lại đối mặt với nguy cơ diệt vong à!"
Nghe những lời nguy hiểm như vậy, Lương Thái đành theo Vương Hoa vào thành.
Sảnh đón khách được xây dựng lộng lẫy đến mức người ta phải sợ hãi khi hỏi giá.
Đây là biểu tượng của quốc gia nên việc đầu tư tiền bạc là điều dễ hiểu, nhưng nguồn vốn lấy từ đâu ra vậy?
"Nhìn kỹ lại thì lâu đài này thật vĩ đại..."
"Nơi ở của Hoàng đế phải có sức mạnh khuất phục những kẻ có ý đồ xấu xa. Được rồi, ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi."
Vương Hoa chỉ tay vào cầu thang.
"Cầu thang này ban ngày có mười hai bậc, nhưng nếu đi vào ban đêm, chuông báo động sẽ reo lên vì tội xâm nhập trái phép."
"Cái đoạn 'ban ngày có mười hai bậc' là ý gì vậy!"
"Ta sẽ không chơi cái trò 'ban đêm có mười ba bậc' đơn giản thế đâu, liệu hồn đấy."
Không biết phải chuẩn bị tinh thần cho cái gì nữa.
"À, còn cái thang máy ở đằng kia nữa. Cái thang máy đó có hợp đồng bảo trì với công ty TNHH Dịch vụ Kỹ thuật Huyết Tộc (Sacred Blood). Mỗi tháng là sáu mươi lăm nghìn yên. Còn việc đánh bóng sàn nhà này cũng ký hợp đồng hàng tháng với công ty TNHH Dịch vụ Vệ sinh Huyết Tộc..."
"Nội dung giải thích sai hết cả rồi! Thông tin của mấy công ty đó ai cần!"
"Trên cánh cổng mà chúng ta vừa bước vào có khắc hình tượng ba con khỉ 'không nhìn, không nghe, không nói' và ba con khỉ 'không mua, không làm, không mang'."
"Nửa sau không vần với khỉ gì cả."
"Mà thôi, ta vẫn mang 'bom hủy diệt Trái Đất' vào đấy thôi."
"Làm ơn gỡ nó ra đi! Vương Hoa làm Hoàng đế rồi có ngày cô bấm thật đấy!"
Vương Hoa không chịu giải thích đàng hoàng, Lương Thái chỉ biết rằng nơi này rộng, đẹp và lộng lẫy.
Đột nhiên, Lương Thái cảm thấy có gì đó không ổn.
"Mà này, sao không thấy ai hộ tống vậy? Sa Sa La cũng không có à?"
Lương Thái nghe nói sẽ được hướng dẫn tham quan, nhưng cậu vẫn nghĩ ít nhất phải có cận vệ như Sa Sa La đi theo chứ.
"Hôm nay ta đã nói là chỉ cần một mình thôi. Về mặt địa vị, Lương Thái cũng là cận vệ của ta. Nếu có quá nhiều người hộ tống thì chẳng khác nào Hoàng đế không tin tưởng cận vệ của mình. Như thế không hay chút nào, phải không?"
"Ra vậy, Hoàng đế còn phải suy nghĩ đến những chuyện như vậy nữa."
"Tuyệt vời, như mọi khi, lý lẽ thật sắc bén."
"Hả? Cô nói gì à?"
"Không, ta không nói gì cả."
"Nhưng Sa Sa La có vẻ sẽ chẳng quan tâm đến ý kiến của Vương Hoa mà cứ bám theo thôi."
"Ta đã nói với Sa Sa La là 'lần sau ta sẽ tắm cùng ngươi, nên hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi đi', thế là cô ta chảy máu mũi rồi nói 'Tuân lệnh ạ'."
"Vương Hoa, cô cũng phải cố gắng nhiều ghê... Như vậy có ổn không vậy!"
"Ổn thôi. Sa Sa La cũng là con gái, chắc sẽ không làm gì kỳ lạ đâu... hay là không ổn nhỉ?"
Bình tĩnh suy nghĩ lại thì có vẻ Vương Hoa cũng thấy hơi sợ.
"Nhân cơ hội này tôi phải nói thẳng, việc bố trí Sa Sa La làm cận vệ là rất nguy hiểm. Về mặt trinh tiết."
Việc có một cận vệ mà việc bố trí lại nguy hiểm thì có vẻ hơi mâu thuẫn, nhưng với trường hợp của Sa Sa La thì điều đó không hề sai.
"Vì vậy, ta có tận mười lăm cận vệ đấy. Đến lúc nguy cấp, mười bốn người còn lại sẽ tiêu diệt Sa Sa La."
"Đúng là đặt nặng cái ngọn mà bỏ cái gốc!"
"Nhưng có Sa Sa La thì tiện lắm. Chẳng có người hầu nào tận tụy như cô ta đâu."
Đây quả là một mối quan hệ chủ tớ méo mó.
"Sa Sa La mà nghe được thì sẽ khóc đấy... dù cô ấy có khóc thì chắc cũng không nản đâu."
"Haizz, Lương Thái chẳng hiểu gì cả."
Vương Hoa thở dài với vẻ mặt thất vọng. Dù mặc trang phục lộng lẫy đến đâu, lời nói và hành động của cô vẫn như ngày nào.
"Nếu là người sẵn sàng hy sinh tính mạng vì mình, thì ta sẽ thuê, dù có phải gánh chịu một chút rủi ro. Vì đến lúc nguy cấp, người mà ta có thể tin tưởng chỉ có những người như vậy thôi."
"Ồ, cô cũng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề nhân sự đấy chứ."
Quả nhiên là Vương Hoa, việc gì cần làm thì cô vẫn làm rất nghiêm túc.
"Nhưng mà, Vương Hoa, công việc của Hoàng đế không bận lắm sao? Nói hơi quá, nhưng cô dành thời gian chỉ cho mình tôi như thế này có ổn không?"
"Cứ yên tâm đi. Ta đã hủy hết rồi."
"Hủy hết? Như vậy có ổn không với tư cách là một Hoàng đế?"
"Không sao đâu. Mọi công việc đều có Alphonseena làm thay mà."
Lúc đó, điện thoại của Lương Thái nhận được một email.
Người gửi là Alphonseena.
【Chủ đề】Cứu với
【Nội dung】Tôi sắp bị đống giấy tờ đè chết rồi, cứu với...
"Tiền bối, hình như cô ấy đang cầu cứu thì phải...?"
"Không sao. Cứ yên tâm, không sao đâu."
"Không có căn cứ nào để nói 'không sao' cả."
"Ta đã nói thế thì chắc chắn không có vấn đề gì đâu."
Xin lỗi tiền bối, hãy oán trách Vương Hoa đã nói không sao ấy.
"Lâu đài này cũng không thú vị lắm nhỉ. Hay là ra ngoài một chút đi?"
Nghe Vương Hoa nói vậy, Lương Thái đành ngoan ngoãn nghe theo.
Dù nói là "ra ngoài", nhưng tất nhiên vẫn là trong khuôn viên lâu đài. Cứ đi mãi về phía trước thì sẽ đụng bức tường thành bên ngoài, nhưng diện tích đất giữa hai nơi này chắc cũng phải bằng mấy chục sân vận động Tokyo Dome ấy chứ.
Đi được một lúc, cả hai đến một khu vực trông giống như vườn trồng bắp cải và cải thảo.
Đi xuyên qua khu vườn đó, cả hai lại thấy một loại cây trồng khác lạ.
"Đầu tiên là vườn rau nhé."
"À, ra là một nơi như vậy."
"Ở đây ta trồng đủ loại độc dược à nhầm, thảo dược."
"Ê, vừa nãy cô định nói độc dược đúng không!"
"Thảo dược rất quan trọng cho... à nhầm, để tăng cường sức khỏe mà."
"Vừa nãy cô định nói ám sát đúng không!?"
Lương Thái cảm thấy vừa nghe được một lời lỡ miệng đầy bất an.
"Uhm, hương thơm ngào ngạt. Thảo dược này thật tuyệt vời. Không thể nào đây là độc dược được. Chắc tâm hồn cậu dơ bẩn quá thôi?"
"Tiện thể hỏi, cái thảo dược đó tên gì vậy?"
"Vì nó có độc như rắn habu nên ta gọi là cỏ habu."
"Thì ra vẫn là độc à!"
"Ái chà chà, mắc bẫy rồi nhé~. Cỏ habu là tên của một loại dược thảo. Còn đây là cây Datura, một loại độc dược."
"Cuối cùng vẫn là độc dược à!"
"Có sao đâu. Ta sẽ không dùng nó với Lương Thái đâu! Ta sẽ tăng thuế đấy nhé!"
"Sao lại nổi giận ngược!?"
Vương Hoa lấy quạt che miệng rồi gõ gõ vào đó. Có vẻ cô đang rất tức giận.
Lương Thái không hiểu sao mình lại bị giận, nhưng Vương Hoa vốn là người nóng tính. Từ nhỏ cô đã được nuôi dưỡng như một thành viên của hoàng tộc, nên có lẽ cô không quen với việc bị người khác phàn nàn.
"Vậy chúng ta đi đến khu rừng đằng kia nhé."
Cả hai di chuyển đến một khu rừng tối tăm nằm sâu trong vườn rau.
Ở giữa có một con đường lát đá được xây dựng chỉnh tề, trông giống như đường đi dạo.
"Quả thật, có một nơi để hòa mình vào thiên nhiên như thế này cũng rất quan trọng."
"Đúng vậy. Hoàng đế phải làm chủ không chỉ văn minh mà còn cả thiên nhiên nữa."
"Ý tôi không phải vậy mà..."
Vương Hoa quả là một kẻ ngạo mạn đến mức không sợ cả thần thánh.
"Shiren đã huênh hoang lắm rồi, nhưng Vương Hoa còn hơn thế nữa."
Suy đi tính lại thì có lẽ hai chị em nhà này cũng có điểm giống nhau.
"Ta thực sự vĩ đại mà, nên đành chịu thôi. Haizz, sinh ra đã vĩ đại cũng là một cái tội mà."
"Cô nên cẩn thận kẻo bị lật đổ đấy. Ồ, nấm to quá."
Bên ngoài đường đi dạo mọc lên những cây nấm to gần bằng bàn tay.
"À, khu rừng này còn được dùng để trồng nấm nữa đấy."
"Thực phẩm tự nhiên tốt cho sức khỏe... khoan đã, tiện thể hỏi, cô trồng loại nấm gì vậy?"
"Nấm lửa."
Kiến thức nhỏ
Nấm lửa: Một trong những loại nấm độc mạnh nhất, liều gây chết người là 3g.
"Loại nấm đó chỉ có thể dùng cho mục đích chống đối xã hội thôi chứ!"
"Tiêu diệt những kẻ chống đối ta cũng là bảo vệ chế độ xã hội. Chẳng có vấn đề gì cả. Những kẻ thù của ta sẽ chết với toàn thân lở loét."
Lúc đó, một bóng đen vụt qua bên cạnh Lương Thái.
Nhìn kỹ thì đó là một người mặc trang phục ninja.
Ninja? Anh ta hái nấm lửa rồi chạy đi đâu đó.
"Người vừa nãy là ai vậy?"
"Ta không nhìn thấy gì cả."
Vương Hoa cố tình ngước lên nhìn trời.
"Này! Đó là ninja đấy! Đội ám sát đấy! Thảo nào hôm qua tôi cũng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình..."
"Nào, Lương Thái, hãy lắng nghe đi. Nghe thấy tiếng chim hót không? Thiên nhiên thật tao nhã. Và ta, người ngự trị trên thiên nhiên, còn tao nhã hơn nữa."
"Đừng có đột nhiên trở nên hoa mỹ rồi đánh trống lảng. Với lại, đừng có tự khen mình trong lúc đánh trống lảng."
Lương Thái thề rằng sẽ không bao giờ chống lại Vương Hoa nữa.
"Thôi, đi chỗ khác thôi! Đi chỗ khác!"
Cứ đi tiếp thế này thì có lẽ cậu sẽ thấy những thứ nguy hiểm hơn nữa, nên cả hai đi sang con đường khác.
"À, đường đó thì không được!"
Giọng Vương Hoa hốt hoảng vang lên từ phía sau.
"Vì có bẫy."
"Hả?" Lương Thái vừa thốt ra thì mặt đất dưới chân cậu sụp xuống.
Dưới chân cậu là những cây chông tre... Thế này thì đâm trúng mất, đâm trúng mất...
Lương Thái định nhắm mắt lại thì sự rơi xuống dừng lại.
Vương Hoa đã kịp túm lấy tay cậu.
"Phù, phù... nguy hiểm thật đấy. Dù là trong thành cũng phải cẩn thận chứ! Sơ sẩy là chết đấy!"
"Ừ, xin lỗi, tôi sơ ý... nhưng mà lạ lắm! Trong thành không phải là nơi sơ ý là chết đâu!"
"Sao lại không phải chứ. Lâu đài thì phải có hồ dung nham, vòng lặp vô tận, và ở cuối đường hầm là một con quái vật phun lửa và ném rìu chứ. Cậu không biết điều đó sao?"
"Đừng có lấy thế giới quan của một trò chơi mà ông chú có bộ râu rậm hay chơi ra đây!"
"Đã bảo là đừng tự ý đi lung tung khi ta đang dẫn đường rồi mà, nên mới xảy ra chuyện này. Việc cậu phớt lờ ta cũng giống như việc chống đối ta vậy. Làm thế thì tất nhiên là sẽ rơi xuống hố chông tre rồi."
"Cô sống trong một tòa lâu đài nguy hiểm như thế này mà có thấy yên lòng không vậy?"
Tiện thể nói thêm, từ nãy đến giờ cả hai vẫn đang nói chuyện trong tư thế treo lơ lửng.
"À, tôi ngại khi nói điều này khi vừa được cô cứu, nhưng tôi rất vui nếu cô có thể kéo tôi lên thêm một chút nữa..."
Lương Thái đang cố gắng bám vào tường, nhưng nếu Vương Hoa buông tay thì chắc chắn cậu sẽ tiêu đời.
Những cây chông tre sẽ đâm xuyên qua người cậu ngay lập tức.
"Ra vậy. Vậy là tính mạng của Lương Thái đang nằm trong tay ta nhỉ."
Vương Hoa cười quyến rũ như thể vừa nhận ra điều gì đó.
Lương Thái cảm thấy hơi lạnh sống lưng trước nụ cười đó.
Tình hình này có lẽ rất tệ...
"À, tay ta hơi mỏi rồi thì phải. Cứ thế này thì có lẽ không ổn đâu~"
"Làm ơn đi! Bệ hạ!"
"Thứ mà anh đánh rơi là Lương Thái bằng vàng, hay là Lương Thái bằng bạc? Lương Thái bằng đồng, Lương Thái bằng orichalcum, hay là Lương Thái bằng thép không gỉ...?"
"Mấy cái trò đùa vặt vãnh đó xin hãy bỏ qua một bên và giúp tôi đi!"
Phải rồi, nếu phải chọn giữa M và S thì tính cách của Vương Hoa chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: siêu S.
Thế này thì chắc cậu sẽ bị dồn đến đường cùng mất.
"Cậu biết không, Lương Thái? Có một đạo luật quy định rằng nếu chạm vào Hoàng đế quá mười giây thì thuế sẽ tăng gấp mười lần. Nó được gọi là 'Luật chạm vào Hoàng đế quá mười giây thì thuế sẽ tăng gấp mười lần'."
"Cô vừa mới bịa ra đúng không! Chắc chắn là vừa mới bịa ra đúng không!"
"Này, chẳng phải có hiệu ứng cầu treo sao?"
Vương Hoa nói, né tránh ánh mắt của Lương Thái như thể đang ngại ngùng.
Hiệu ứng cầu treo. Đó là khi sự bối rối và căng thẳng khi đi trên một chiếc cầu treo sắp sập bị nhầm lẫn với tình cảm yêu đương dành cho người ở đó.
Nhưng tại sao Vương Hoa lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?
Có phải cô đang cố gắng câu giờ bằng cách tán gẫu không?
"Cậu, cậu không có cảm giác gì à? Ví dụ như tim đập thình thịch chẳng hạn."
"Làm gì có thời gian mà cảm nhận!"
Lương Thái hét lên vì tính mạng đang bị đe dọa.
"......À, ừ nhỉ."
Vương Hoa thở dài với vẻ mặt hơi chán nản.
"Vậy ta sẽ giúp cậu. Nhưng mà Lương Thái, có một chuyện không hay lắm."
"Tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều gì, nên hãy nói cho tôi biết đi."
"Tay ta tê quá rồi..."
"Cố lên! Cố lên, Bệ hạ!"
Nhớ lại thì hình như trên khuôn mặt của Vương Hoa bắt đầu lộ rõ vẻ mệt mỏi...
"Ninja đã lấy nấm lửa rồi về mất, đúng là thời điểm tồi tệ nhất."
"Quả nhiên người vừa nãy là ninja! Mà sao ninja lại có mặt ở đất nước này! Nhưng mà chuyện đó bây giờ không quan trọng!"
"Thủ lĩnh ninja đang cho người theo dõi gia tộc Đông Thương, phải làm sao đây..."
"Quả nhiên hôm qua tôi đã bị theo dõi!"
"Ừm. Chắc sẽ ổn thôi. Thay vào đó, hãy hứa với ta một điều."
"Hứa, hứa gì?"
"Phải tuyệt đối nghe theo ta một chuyện."
Đây là một lời hứa đơn giản nhưng rất đáng sợ.
Nhưng cậu không thể từ chối ở đây được. Giống như trong game nhập vai, có hai lựa chọn 'Có' và 'Không', nhưng cuối cùng cậu vẫn phải chọn 'Có'.
"Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi sẽ không chấp nhận những chuyện vô nhân đạo như giết người đâu đấy."
"Được thôi, ta sẽ không dùng nó cho những chuyện vô nghĩa như vậy đâu."
Cuối cùng, lực kéo tay mạnh hơn. Lương Thái cũng đã trở lại mặt đất an toàn.
"Vậy là đã có được lời hứa rồi, chúng ta quay lại lâu đài thôi."
Vương Hoa vừa nói vừa phủi phủi chiếc váy bị dính đất.
"Xin lỗi, vì tôi mà làm bẩn váy của cô rồi..."
Chiếc váy có giá trị bằng mấy năm thu nhập của một người đi làm đã bị bẩn. Lương Thái cảm thấy có trách nhiệm.
"Không sao đâu. Nó xứng đáng với cái giá đó."
Vương Hoa vừa nói vừa bước đi trước với một nụ cười bí hiểm.
"Ta sẽ dùng nó vào thời điểm thích hợp nhất."
Cả hai trở lại lâu đài. Tiếp tục xem khu vườn thêm nữa thì quá nguy hiểm.
Lần này cả hai lên tầng hai.
"Vì là lâu đài, chắc có nhiều phòng lắm nhỉ? Chỉ cần lần lượt giới thiệu cho tôi những căn phòng đó là được."
"Haizz, ta đang dẫn cậu đi tham quan mà cậu còn lắm yêu cầu thế. Biết rồi, biết rồi, đây là phòng của người hầu. Hay còn gọi là phòng của hầu gái."
"Ồ, hầu gái à? Cái đó thì tôi muốn xem đấy."
Lương Thái thường là người phục vụ người khác, nhưng từ "hầu gái" lại khiến tim cậu xao xuyến.
"Ara ara, cậu lại nhìn bằng ánh mắt dâm dê rồi. Vậy được thôi, ta sẽ cho cậu xem."
Vừa mở cửa ra thì một võ đường như nơi tập judo hiện ra.
Trên đó, những cô hầu gái đang cầm chổi chiến đấu? và hô "Hả!", "Tê!", "Nam mô a di đà phật!", "Ora ora ora ora ora ora!"
"Không giống với những gì tôi nghĩ!"
"Là một hầu gái thì không thể không hạ gục được năm ba người vô lại. Vì vậy họ mới phải tu luyện. Tiện thể thì tất cả bọn họ đều có đẳng kiếm đạo đấy."
"Không có vẻ gì là dịu dàng cả."
Có vẻ an ninh sẽ được đảm bảo hơn thì có.
"Ơ, không phải hầu gái phải dùng nắm đấm để nói chuyện sao?"
"Không biết cậu đã hiểu như thế nào, nhưng tôi nghĩ không có chuyện đó đâu."
"Vậy chúng ta đi đến nhà bếp nhé."
Đúng như tên gọi, từ trước cửa phòng đã thoang thoảng mùi thơm ngon.
"Bữa trưa hôm nay sẽ có súp minestrone, món phụ là cà chua sốt thịt heo kiểu Nhật, món hầm cà chua, món chính là mì spaghetti với sốt cà chua và basilico."
"Tôi sẽ lờ đi mấy cái trò đùa cà chua lộ liễu đó đấy nhé."
Lương Thái đã quá ngán món cà chua sau khi trải nghiệm đủ với Shiren rồi.
"Nhưng Lương Thái cũng sẽ phải ăn nó thôi."
Có vẻ như mọi người trong gia tộc Huyết Tộc đều thích cà chua.
"Uầy, bình thường mà nghĩ đến món ăn toàn cà chua thì tôi phải vui mới đúng, nhưng không hiểu sao tôi lại không thấy vui!"
"Tiện thể, cấm tuyệt đối ăn vụng nhé. Vì có thể chết đấy."
"Vậy cô định ám sát ai vậy, hả!?"
"Trong cuộc đời dài đằng đẵng, có những lúc ta phải nghĩ đến chuyện ám sát. Đây là sự chuẩn bị cho những lúc đó."
"Tôi không cần những sự chuẩn bị đó."
Phòng tiếp theo có một bầu không khí trang nghiêm khác hẳn so với những phòng trước.
"Đây là phòng cầu nguyện của gia tộc Hoàng đế. Chúng ta cầu nguyện với vị thần của Thánh Giáo Huyết Tộc."
"Uầy, cứ như đại thánh đường ở Châu Âu ấy..."
Các cửa kính màu được dán khắp các bức tường, tạo nên một không gian huyền ảo. Tuy nhiên, đại thánh đường số một của Alphonseena hình như là một kiến trúc kiểu Nhật được tu sửa từ đền Thu Chi Cung, vậy chuyện này là thế nào? Nếu hỏi thì có lẽ mình sẽ thua mất.
"Đây có lẽ là không gian linh thiêng thứ hai trong lâu đài, chỉ sau phòng của ta thôi. Mỗi tuần vào Chủ nhật, mọi người trong thành sẽ tập trung lại để dâng lời cầu nguyện lên thần."
Ở giữa phòng, một bức tượng nữ thần có cánh đang ngự trị.
Đó là bức tượng mà cậu đã thấy lần đầu tiên ở đại thánh đường số một của Alphonseena. "Nữ Thần Huyết", vị thần của Thánh Giáo Huyết Tộc. Hai chiếc cánh như cánh dơi trông thật sống động và quyến rũ.
Và bức tượng này còn lộng lẫy hơn bức tượng ở đại thánh đường số một.
Về mặt giải phẫu học, việc con người mọc cánh từ lưng là điều không thể, nhưng vẻ đẹp của bức tượng như đang chế nhạo quy tắc đó.
"Quả thật, nơi này thật hùng vĩ... Cứ như là muốn tin vào tự nhiên và thần linh vậy."
"Vì đây là đền thờ mà. Nếu mọi người không chìm đắm trong cảm giác thành kính thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Và nếu mọi người không quyên góp nhiều thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Ít nhất trong lúc này, xin đừng nói đến chuyện tiền bạc!"
Đôi khi Lương Thái nghĩ rằng Vương Hoa giống một nhà kinh doanh hơn là một Hoàng đế.
Nhưng dù Vương Hoa có phá hỏng bầu không khí bằng những lời nói đó, thần tượng "Nữ Thần Huyết" vẫn rất đẹp.
Hoặc có lẽ vì cậu đã nhìn thấy Shiren thức tỉnh nên cậu mới cảm thấy như vậy.
"Này, Vương Hoa cũng có thể biến thân à?"
"Thành Ultraman á?"
"Rốt cuộc thì cô nghĩ tôi hỏi câu hỏi đó vì lý do gì vậy! Biến thân của gia tộc Huyết Tộc đấy! Cái kiểu mọc cánh ấy!"
"Điều đó thì ta không thể tiết lộ, dù cho Lương Thái."
Vương Hoa buồn bã cụp mắt xuống. Vẻ mặt đó của cô trông như đang dâng lời cầu nguyện lên thần.
"Này nhé, 'Nữ Thần Huyết' không chỉ là một vị thần tốt bụng đơn thuần đâu. Bà ấy còn mang trong mình yếu tố của thần hủy diệt và ác thần nữa. Vì vậy, không phải cứ thờ cúng là sẽ được ban phước đâu."
"Nghe có vẻ phức tạp nhỉ..."
"Có gì phức tạp đâu chứ. Alphonseena đang dạy cậu về giáo lý của Thánh Giáo Huyết Tộc mà, phải không?"
"Nói thẳng ra là tôi chẳng được dạy gì cả."
Lương Thái cảm thấy như cậu chỉ bị đùa giỡn mà thôi.
"Haha! Đúng là Alphonseena mà."
Vương Hoa cười với một vẻ mặt vô tư.
À, Vương Hoa cũng có thể cười như thế này. Chắc hẳn vì cô và Alphonseena đã quen nhau từ lâu. Có lẽ họ là bạn thân của nhau.
Và nụ cười đó đã hoàn toàn cướp lấy trái tim cậu.
Dù đã biết rồi, nhưng Vương Hoa quả nhiên rất dễ thương.
"Hả? Có chuyện gì à?"
"Không, không có gì..."
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể nói rằng mình đã lỡ ngắm nhìn cô.
"Vậy thì ta sẽ đích thân giảng giải cho cậu về Thánh Giáo Huyết Tộc nhé. Khóa học miễn phí thế này thì ta đúng là hào phóng."
Vương Hoa bước đến trước bức tượng thần rồi quay người lại.
"'Nữ Thần Huyết' vốn là một trong tám triệu vị thần của Nhật Bản. Đúng vậy, giống như những vị thần khác, bà ấy là một vị thần ích kỷ và không thể lay chuyển."
"Ơ, tôi cứ tưởng thần linh phải là những người chính nghĩa chứ. Dù là các vị thần Nhật Bản như Amaterasu, Hachiman, Inari hay Okuninushi, tất cả đều là những người chính nghĩa..."
"Đó là các vị thần sau khi lịch sử đã trôi qua. Thần linh Nhật Bản vốn chỉ là những linh hồn xấu xa và những kẻ ích kỷ, những kẻ sẽ nguyền rủa con người ngay lập tức nếu có điều gì đó khó chịu xảy ra. Để tránh bị họ làm điều ích kỷ, con người đã xây dựng những ngôi miếu nhỏ để thờ cúng các vị thần. Đối với con người thời cổ đại, họ không thể kiểm soát được tự nhiên, bệnh tật,... như người hiện đại. Chẳng phải họ đã coi những thứ đó là thần linh sao?"
Nói cách khác, các vị thần đến từ nỗi sợ hãi thiên nhiên.
"'Nữ Thần Huyết' cũng là một sự tồn tại mà những con người sợ hãi gia tộc Huyết Tộc đã coi là thần linh. Nhưng vì bản thân gia tộc Huyết Tộc đã bị tiêu diệt và biến mất, con người đã quên đi 'Nữ Thần Huyết'. Ta đã tìm thấy bà ấy và đưa bà ấy lên vị trí cao nhất của các vị thần. Vì vậy, 'Nữ Thần Huyết' cũng mang trong mình tính cách của một vị thần gây họa."
"Quả thật, Shiren cũng không có vẻ gì là chính nghĩa, mà giống một người trung lập hơn..."
Shiren khi thức tỉnh chỉ cố gắng tiêu diệt Sa Sa La, kẻ thù của cô, chứ không hề vì chính nghĩa.
"Vì vậy, tín ngưỡng Thánh Giáo Huyết Tộc cũng khá là tinh tế. Cậu hiểu chưa?"
"Ừm, tôi hiểu rõ rồi. Tôi cũng phải học hỏi thêm về gia tộc Huyết Tộc mới được. Dù sao tôi cũng là người phục vụ Vương Hoa."
Khuôn mặt của Vương Hoa đỏ lên trong giây lát.
"V, vậy thì, cận vệ cũng cần có trình độ học vấn nhất định mà. Ít nhất cậu cũng nên phục vụ ta cho tốt!"
"À, tôi biết rồi. Nhưng mà, nơi này đúng là lộng lẫy như một tòa lâu đài vậy. Không một hạt bụi nào rơi xuống. Ơ... có gì đó kìa."
Có một thứ gì đó được đặt ở góc phòng của thánh đường.
Những tờ báo và tạp chí cũ được buộc lại bằng dây và đặt ở đó.
"Tiện thể thì nơi này cũng được dùng làm nhà kho."
"Đúng là không có chút ý định nào muốn tin vào quốc giáo! Với lại, nhìn kiểu gì thì mấy quyển tạp chí đó cũng là tạp chí khiêu dâm đấy!"
"À, Lương Thái có cần không? Ta vứt đi nên cho cậu đấy."
"Đúng là quá báng bổ tôn giáo! Với lại, đừng có mua tạp chí khiêu dâm!"
"Ta không có mua. Tất cả các quyển sách được xuất bản trong Đế quốc đều được gửi bản mẫu đến đây mà."
"Đúng là lạm dụng đặc quyền Hoàng đế..."
Lương Thái cảm thấy tòa Vương Thành chỉ là nhà của một người bạn giàu có và hơi rộng một chút.
Nhưng Lương Thái cũng nghĩ rằng có lẽ như thế này thì tốt hơn.
"Nói chuyện theo kiểu hồi tiểu học như thế này khiến tôi thấy nhẹ nhõm."
Thành thật mà nói, Lương Thái nghĩ rằng cậu sẽ không thể có những cuộc trò chuyện thoải mái như thế này nữa kể từ khi Vương Hoa trở thành Hoàng đế.
"Cậu đúng là ngốc mà. Vì vậy nên ta mới gọi cậu đến đấy."
Vương Hoa thở dài với vẻ mặt chán nản. Đây là một hành động mà cô thường làm khi không vui.
"Lương Thái đâu có vui khi bị ép tham gia bữa tiệc với những món ăn cung đình cao cấp trong một khung cảnh trang trọng đâu, đúng không? Cậu thích mặc quần áo hở hang, ăn bắp ngọt Umami, cầm vợt bắt côn trùng chạy khắp khu rừng để tìm bọ cánh cứng, vui vẻ khi trúng thẻ lấp lánh trong máy bán thẻ, dán thẻ của Bartender Barcode tệ đến mức máy không đọc được rồi khóc, xem Gundam đời đầu theo thời gian thực và bị sốc, đắm mình trong tiệm cho thuê sách để đọc ngấu nghiến truyện tranh, uống sữa bột tách béo ở trường và bịt mũi lại, đúng không?"
"Các thế hệ bị trộn lẫn lung tung hết cả rồi! Với lại, cô biết rõ quá đấy!"
Nhưng quả thật cậu thích những trò vui hồi nhỏ hơn.
"Ừm. Tôi rất vui khi biết rằng Vương Hoa vẫn không thay đổi so với hồi tiểu học."
"Đương nhiên rồi. Vốn dĩ ta đã hoàn hảo rồi, nên không có gì để thay đổi hay che giấu cả."
"Ừm, những điểm đó của cô vẫn không thay đổi..."
Xem gần hết tầng này rồi, chỉ còn lại một căn phòng ở cuối hành lang nữa thôi.
"Vậy thì phòng cuối cùng kia nhé. Có vẻ nó nằm tách biệt với những phòng khác."
Lương Thái vừa bước về phía căn phòng ở cuối hành lang thì biểu cảm của Vương Hoa thay đổi hoàn toàn.
"Không được! Chỗ đó không phải khu vực công khai!"
"Chắc không đến nỗi có một căn phòng bước vào là chết đâu nhỉ? Không, biết đâu lại có thật... Nhưng nếu đặt bẫy thì phải đặt ở chỗ nào dễ thấy hơn chứ."
"Không phải bẫy. Nhưng mà không được..."
Lương Thái đã mở cửa ra ngay khi nghe thấy hai chữ "không phải bẫy". Miễn là không bị lấy mạng thì thế nào cũng được.
Trước mắt cậu là những bức tường màu hồng.
Rồi đến chiếc giường có màn che, những con gấu bông xếp hàng trên giường... một căn phòng màu mè đến lộ liễu.
Hay đúng hơn là trên tường còn treo cả đồng phục, rõ ràng đây là phòng riêng.
Để thể hiện điều đó, có cả một khoảng trống để cởi giày. Có vẻ như căn phòng này cấm đi giày dép vào.
「Này, đây có khi nào là phòng của Ouka không nhỉ?」
Trong hoàng thành chắc làm gì có nhiều học sinh cấp ba đến thế.
「Còn “có khi nào” gì nữa, đây là phòng của tôi đấy! Nhanh, ra ngoài mau!」
「Giường còn có thú nhồi bông nữa chứ, bất ngờ ghê, dễ thương thật đấy. Mà hình như không hợp với cô cho lắm.」
「Đừng có bình phẩm gì hết, đi ra ngay! Cấm nhìn!」
Ouka mặt mày tái mét chạy đến, toan kéo Ryota quay lại.
Mặt cô ấy đỏ bừng, chẳng còn chút bình tĩnh thường ngày nào.
Quả thật đây là hành vi xâm phạm quyền riêng tư. Mình không rút lui e rằng không ổn rồi.
Thế nhưng, bất chợt một vật trên bàn lọt vào tầm mắt cậu.
Là một khung ảnh. Trong ảnh là Ouka thời tiểu học, nhìn cái là biết. Tất nhiên rồi, đây là phòng của Ouka cơ mà. Trông cô bé hồi đó chẳng khác bây giờ là bao. Nhưng mà, người đứng cạnh bên kia là ai thế nhỉ?
「Đây, có khi nào... là mình không?」
Ryota cầm lên ngắm nghía. Xem ra đúng là bản thân cậu.
「Đừng nhìn! Đừng có nhìn! Cút ra ngoài! Tôi sẽ xé xác cậu ra thành từng mảnh đó! Trả đây!」
Ouka càng thêm hoảng loạn. Cô bước vào phòng, vươn tay về phía Ryota.
「Trả lại ảnh cho tôi! Trả lại!」
「Rồi rồi, tôi biết rồi, bình tĩnh nào! Móng tay của Ouka dài thế kia nguy hiểm lắm đấy!」
「Thay vì lèm bèm, thì mau đưa đây cho tôi! Cấm tuyệt đối không được nhìn vào bức ảnh dù chỉ một giây!」
「Đừng đẩy chứ! Đổ bây giờ, mau dừng lại!」
Đang giằng co như thế, chân Ryota bị chân Ouka vướng phải.
Trọng tâm của Ouka nghiêng hẳn về phía Ryota.
「Á, Ryota, thế này là ngã rồi. Chắc chắn là ngã rồi!」
「Cái chuyện đấy thì cô có nói tôi cũng chẳng biết phải làm sao cả!」
「Chắc, chắc chắn rồi chứ! Đừng có đứng đực ra đó nữa, hợp tác với tôi chứ!」
「Ể? À, ý cô là kêu tôi đỡ để khỏi ngã hả?」
「Tôi sẽ ngã xuống đó, nên lúc đó cậu phải ngoan ngoãn làm nệm đỡ cho tôi! Để tôi ngã thẳng xuống sàn thì nhục nhã lắm!」
「À ra thế, mình cứ nghĩ từ khi chưa lên ngôi cho tới bây giờ cô ấy vẫn giữ nguyên cái tư tưởng của hoàng đế nên chẳng thay đổi gì cả... Khoan, mà sao mạnh thế! Đỡ không nổi đâu!」
Cuối cùng, Ryota bị Ouka đẩy thẳng về phía sau.
Ryota ngã vật xuống, đầu chạm đất. Dáng vẻ như bị Ouka đè lên.
Tuy nhiên, cậu lại không cảm thấy mấy chấn động.
Chỗ này đúng ra phải là cái giường mà.
Ấy, cái giường... ư?
Tức là, cậu đang nằm kẹt giữa giường và Ouka.
Ế... Thế này thì chết dở rồi.
Nói cách khác, cậu đang bị đẩy ngã lên giường trong phòng của một bạn nữ cùng lớp. Dù xét về mặt đạo đức thì thế nào cũng không ổn. Không, trước cả vấn đề đạo đức, nếu bị phát hiện đang làm mấy chuyện này với hoàng đế, có lẽ cậu sẽ bị tử hình mất.
「Ưm... À, thì ra là ngã xuống giường. Không bị thương là may rồi...」
Giọng của Ouka vang lên từ vùng bụng Ryota. Có vẻ cô ấy ngã sấp vào ngực cậu. Hiện tại cô ấy vẫn chưa ý thức được tình hình.
「Ơ, Ouka, mau tránh ra... Chuyện này nguy hiểm lắm...」
Tình huống này thật sự, thật sự dễ khiến người ta hiểu lầm.
Hơn nữa, đây là phòng của hoàng đế. Chiếc giường cũng lộng lẫy xa hoa đến mức dư thừa, có cả màn che nữa...
「Tô, tôi biết rồi... Nhưng mà cái váy này, chật quá...」
Ouka cựa quậy trên người Ryota.
Đừng mà, làm vậy càng rắc rối hơn đấy.
「A~, bị lún rồi. Đúng là đã đặt phải cái giường mềm quá mà... Khó mà đứng dậy được...」
Ouka loay hoay mãi, làm khó đủ điều – trên người Ryota.
Nhiều bộ phận trên cơ thể cô ấy va chạm với Ryota. Hoàn toàn không ổn chút nào.
「Ái, hình như có cái gì đó cứng cứng... Eo ôi, không thể tin được!」
Ouka phát ra một tiếng kêu đầy ghét bỏ. Không nhìn rõ mặt cô ấy, ít ra cũng đỡ được phần nào.
「Tôi biết mình có lỗi, nhưng cô không nghĩ là không phấn khích trong tình huống này mới là chuyện bất thường sao?」
Mùi nước hoa đắt tiền kinh khủng. Cậu không có kiến thức đến mức có thể phân biệt đó có phải là hàng cao cấp hay không chỉ qua mùi hương, nhưng chắc chắn là hàng cao cấp. Kiểu như, một mùi hương khiến dân thường phải e ngại vậy.
Ryota hối hận vì đã từng có tình cảm với Ouka. Thế này thì làm sao xứng đôi được. Cậu và Ouka quá đỗi khác biệt. Giống như kiến mà lại đi yêu hổ vậy.
Thôi rồi, bây giờ cậu chỉ muốn chạy thẳng ra biên giới để trốn thoát. Cứu tôi với!
「Này, Ryota.」
Ouka tiến mặt mình lại gần mặt Ryota, rồi dừng lại.
Cái vị trí cô ấy dừng lại, thật là...
Mặt đối mặt, môi đối môi, chỉ cách nhau vỏ nhiêu chục centimet.
「Chuyện gì thế...」
「Nếu bây giờ tôi nói rằng tôi thích cậu, cậu sẽ làm gì?」
「...............」
「.................................」
「....................................................Đừng nói mấy lời kỳ cục thế chứ, rõ ràng có định nói thật đâu.」
「............... Đúng rồi ha~. Đúng là một trò đùa kém duyên thật.」
Cả hai cùng cười xua đi sự im lặng. Nếu không cười, có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ thật. Trong lòng Ryota, có một thứ gì đó như "quả bom hủy diệt" đang chực chờ được bấm nút.
Cuối cùng, Ouka cũng đứng dậy.
「Đã đến giờ ăn trưa rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy nhỉ.」
Đúng là đã gần ba tiếng trôi qua lúc nào không hay.
「Cuối cùng, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo quanh nơi tôi yêu thích. Nào, đi thôi.」
Ouka nhẹ nhàng nắm lấy tay Ryota.
Cậu nghĩ, đó là một bàn tay mềm mại và yếu ớt đến nỗi, nếu dùng lực mạnh một chút, dường như nó sẽ biến mất.
「Khoan... Không sao đâu. Tôi tự đi được mà...」
Mọi chuyện vừa xảy ra khiến cậu càng thêm bận tâm.
「Tôi là hoàng đế cơ mà. Việc hộ tống khách mời là chuyện đương nhiên. Đây chính là, phép tắc của hoàng tộc!」
「............... Ouka.」
「Chuyện gì?」
「Cô đi hơi nhanh đó.」
「Là một đế vương, phải điềm tĩnh hơn một chút. Phải rồi, Ryota nói đúng.」
Ouka hít một hơi thật sâu tại chỗ.
「Vậy thì, đi thôi.」
Lần này, không có nấm độc nguy hiểm mọc lung tung, nói về điểm đó, đây là một khu vườn bình thường.
Một con suối nhỏ chảy giữa vườn, bắc qua một cây cầu nhỏ kiểu Tây.
「Đây là hậu viên của thành. Nhìn kìa, phía sau đã là rừng tự nhiên rồi phải không?」
Quả thật, phía sau khu vườn là một ngọn núi dốc trải rộng. Gọi là núi, nhưng đúng hơn là vách đá dựng đứng. Khu vườn này được xây dựng ở dưới chân vách đá.
「Ngọn núi này nối thẳng đến thành Ooshiro của Nhật Bản. Nếu leo núi bằng cách liều lĩnh thì chắc sẽ đến nơi đấy? Dù sao thì cũng sẽ bị phát hiện và lôi xuống thôi.」
「Thế thì có nguy hiểm về mặt an ninh không? Chẳng lẽ đội đặc nhiệm của Lực lượng Phòng vệ sẽ tấn công từ trên đó xuống à?」
Ryota hơi sợ hãi ngẩng đầu nhìn vách đá.
「Nếu phát động tấn công bất ngờ từ vách đá thế này, thì chỉ có nước lăn xuống chết thôi. Hơn nữa, trên núi cũng có lính gác mà. Nhân tiện, các đường biên giới khác cũng đã tăng cường cảnh giác sau vụ xâm nhập ở Chùa Jōryūji Kiyomizu trước đây. Còn cảnh giác với Sasara nữa, nên không có sơ hở đâu.」
「Lính cận vệ bị cảnh giác song song với biên giới... rốt cuộc là sao đây...?」
「Thế nên, không thể có chuyện kẻ nào đó không đứng đắn xâm nhập vào đây được đâu.」
Nếu cô ấy nói vậy, có lẽ đúng là như vậy.
Tuy nhiên, so với thái độ đường hoàng lúc nãy, Ouka bây giờ lại có vẻ khác lạ.
Tổng thể có vẻ căng thẳng. Bước chân cũng hơi lúng túng.
「Ouka, cô bị đau ở đâu à? Trông cô lạ lắm.」
Ryota bỏ qua chuyện bị đẩy ngã mà hỏi.
「Không cần bận tâm đâu... Mà hơn nữa, tôi vừa nói là sẽ không có kẻ nào không đứng đắn xâm nhập vào phải không?」
「À, tôi nghe rồi.」
「Thế nên, khu vườn này đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có ai cả. Tức là, chỉ có Ryota và tôi thôi.」
「Thế thì, không phải là nguy hiểm sao...」
「Thế nên, chỉ mười phút thôi nhé.」
Lúc nhận ra, Ryota đã được Ouka hộ tống đến thẳng dưới chân vách đá.
Đó là điểm cuối của khu vườn. Ngẩng đầu nhìn lên, vách đá sừng sững vươn cao tít tắp.
Tại đó, Ouka quay lại nhìn Ryota.
Trong mắt cô ấy ẩn hiện một nỗi buồn khó tả.
「Này, đối với Ryota, Shirei chỉ là chủ nhân tạm thời, chứ không phải một mối quan hệ gì hơn thế, đúng không?」
「À, đương nhiên rồi...」
Không hiểu sao, cậu lại đỏ mặt vì cụm từ "mối quan hệ gì hơn thế", nhưng tất nhiên, cậu chẳng có gì mờ ám cả.
「Vậy thì, nếu không làm tùy tùng, thì việc trở thành cận vệ của tôi không có vấn đề gì phải không?」
「Nói thẳng ra thì tôi cũng được tặng kiếm rồi mà, nên đúng là thế phải không?」
Cậu chưa trả lại thanh kiếm nhận từ Ouka. Nên theo quy tắc, cậu hẳn là cận vệ.
「Dù đã trao kiếm một cách giản lược, nhưng vẫn chưa làm lễ phong tước. Bây giờ tôi nghĩ sẽ làm nó.」
Cậu đã từng nghe nói trong môn Lịch sử thế giới. Một nghi thức thề trung thành với vua và chính thức được phong làm hiệp sĩ, đại khái là như vậy.
「Nhưng mà, tôi đâu có biết gì về lễ phong tước đâu?」
「Chuyện đó thì tôi biết rồi mà. Đừng lo, nhanh thôi.」
Ouka nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay phải ra.
「Ryota, tôi chấp nhận cậu làm cận vệ của tôi. Bởi vậy... như một minh chứng, hãy... hôn lên mu bàn tay tôi.」
Trong chốc lát, thời gian như ngừng lại.
「Hả? Không, chuyện đó thì...」
Thật quá đỗi đường đột. Ryota vô thức lùi lại một bước.
Dù chỉ là bàn tay, nhưng lại là hôn người con gái đầu tiên mình yêu mến.
「Nghĩ gì kỳ cục thế! Đây chỉ là một nghi thức bình thường của hiệp sĩ thôi, nghi thức!」
「Không, cái đó, thì có lẽ là nghi thức bình thường thật đấy, nhưng mà...」
「Ấy, tôi nói rồi đúng không... cậu phải nghe lời tôi một lần mà...」
Dù đáng lẽ là một mệnh lệnh, nhưng Ouka lại đỏ mặt, giọng nói có vẻ thiếu tự tin.
Quả thật, khi suýt bị cắm vào cây giáo tre, cậu đã vội vàng đồng ý.
「Cô thật sự không sao chứ? Đừng có hối hận đó.」
「Hối hận gì chứ! Mau làm nhanh đi!」
「Ể, vậy có nghĩa là gì...」
Ouka lúc này đã hoảng đến mức chẳng còn chút phong thái hoàng đế nào nữa.
「À, đó là, hoàng đế đã nói thì không có chuyện thất hứa. Nếu cứ nói rồi lại hối hận, thì không xứng làm hoàng đế nữa! Thế nên, mau hôn đi!」
Hôn Ouka.
Hôn người con gái đầu tiên mình yêu.
Hít vào thở ra hít vào thở ra.
Ryota cố gắng bình tĩnh lại, trấn tĩnh bản thân. Nào, như kiểu nhập định vô ngã, vô tâm... không được rồi. Máu đã dồn lên não mất rồi.
Thôi bỏ đi. Không thể chần chừ hơn nữa.
「Ouka, tôi tới đây...」
「Đợi lâu quá rồi, đồ ngốc.」
Và rồi, khi cậu tiến mặt mình lại gần mu bàn tay cô ấy,
──────────────── Rầm rầm rầm!
Một tiếng động mạnh, như có thứ gì đó rơi xuống, vang lên.
Một người đã ngã xuống cạnh hai người họ.
Chắc là từ vách đá.
「Oa! Tai nạn, tai nạn! Phải gọi xe cấp cứu ngay! Hay là địch tấn công?」
Lúc này, chẳng còn tâm trí nào mà hôn nữa, ý thức của Ryota hoàn toàn hướng về vụ tai nạn. Nhưng có phải tai nạn không? Không thể nói rằng không có chuyện đội đặc nhiệm của Lực lượng Phòng vệ tấn công.
「Đừng có đùa! Cái vận xui gì mà tai nạn vào đúng lúc này chứ!」
「Không phải lúc tức giận đâu! Này, cô có sao không? Còn sống không?」
Ryota vội vàng chạy đến bên nạn nhân.
「À... Tôi, tôi chết rồi sao... Cuộc đời thật ngắn ngủi...」
Nghe giọng, người ngã xuống là một phụ nữ trẻ. Có lẽ do vết thương, giọng cô yếu ớt.
Dù nói là chết, nhưng ít ra còn có ý thức đã là may rồi. Ít nhất là chưa chết.
「Cố gắng lên! Tỉnh táo lại đi!」
「Nếu biết thế này, thì tôi đã leo núi Tenpōzan vào mùa đông rồi...」
「Không, cái núi đó cao vài mét thôi, là ngọn núi thấp nhất Nhật Bản đó! Đừng có nói như kiểu 'Đỉnh Everest mùa đông' vậy chứ!」
「Nếu biết thế này, thì tôi đã muốn lái thuyền buồm vượt bể, vượt qua cái hồ bơi dài hai mươi lăm mét đó...」
「Đưa thuyền buồm vào hồ bơi còn phiền phức hơn nữa! Đừng có nói như kiểu vượt Thái Bình Dương vậy chứ!」
「Tôi nên đi xem nền văn minh cổ đại huyền thoại... ở Nara...」
「Tự đi mà xem đi, có cả tàu điện lẫn ô tô cơ mà!」
「Tôi đã muốn thống nhất thiên hạ... trong trò chơi...」
「Thôi rồi, muốn làm gì thì làm đi.」
Cô ấy nói chuyện lưu loát đến ngạc nhiên, chẳng lẽ cô ấy không sao sao?
「A, có lẽ không được rồi... Bởi vì, tôi thấy ảo ảnh của Ryo-chan... Đây là thiên đường rồi phải không, là thiên đường đúng không, tôi đã làm việc rất chăm chỉ mà, cũng chẳng có làm mấy chuyện bất chính đâu...」
Ủa, giọng nói này quen quen...
Hay nói đúng hơn, là người đó.
Đáng lẽ cậu phải nhận ra ngay từ đầu, nhưng bộ não dường như đã từ chối hiểu.
「Ể, không lẽ nào, là chị?」
「Ể, không lẽ nào Ryo-chan?」
Nhìn kỹ lại thì người phụ nữ đó chính là chị gái của Ryota, Asagiri Rei.


0 Bình luận