Omae no Gohoushi wa Sono...
Kisetsu Morita Ozaki Hiroki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 8,835 từ - Cập nhật:

Hãy sống một cuộc đời học sinh cấp ba giữa bốn bề thọ địch!

Từ xưa đến nay, Ryota đã sợ đến trường.

Tất cả là tại lời nguyền. Vì ông nội quá ế, nên đã cầu nguyện cho cháu mình được vạn người mê. Vì thế, Ryota luôn bị những dị tính nhắm đến.

Thậm chí còn có lần suýt bị bắt cóc, đâu còn là cái mức được yêu thích đến vui sướng gì nữa.

Việc sống ở Đế quốc Huyết tộc (Sacred Blood Empire) cũng là vì Huyết tộc (Sacred Blood) không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền. Cậu đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể sống một cuộc đời học sinh bình thường ở đất nước này.

Nhưng gần đây, Ryota cảm thấy đến trường là một cực hình.

Không phải vì cậu học dốt. Thậm chí còn có thể nói là học giỏi.

Cũng không phải vì bị bắt nạt một cách thâm độc. Ngược lại, cậu là người có công lớn giúp Shiren hòa nhập với lớp.

Cũng không phải vì trò chơi nhục nhã khi phải đeo xích cổ và đi bộ đến trường. Vì Huyết tộc có thể biến người thường thành minion nên có nguy cơ bị nhắm đến.

Đúng là xấu hổ thật, nhưng đó không phải là lý do cậu không muốn đi học.

Tất cả là vì một tuần trước, có ba học sinh chuyển trường đến.

Việc có học sinh chuyển trường có lẽ là điều khiến những học sinh cấp ba bình thường cảm thấy háo hức, nhưng vì toàn là những người quen cả nên chẳng có gì mới mẻ.

Thật phiền phức. Ý là về mặt giao tiếp xã hội.

"Ừm, sao thế, Ryota? Trông con có vẻ không được khỏe. Hay là bị trĩ à?"

"Đến cả Shiren cũng biết à? Không sao đâu, không nghiêm trọng đến thế đâu."

"Nhưng nếu cứ để cơn đau hoành hành, có thể không phải trĩ mà là ung thư đấy. Tốt hơn là nên đi khám bác sĩ sớm đi. Ta sẽ không cười đâu."

"Không phải trĩ mà! Thật sự thật sự không phải!"

"Không cần phải giấu giếm đâu. Ta tuyệt đối sẽ không cười con đâu! Cũng không lan truyền trên thư điện tử đâu!"

"Này! Đừng có chắc chắn kỳ lạ thế! Với lại, người bình thường ai lại lan truyền trên thư điện tử chứ!"

Trong lúc đang trao đổi những câu như mọi khi, thì đến trường.

Đây là trường "Trường Trung Học Phổ Thông Số Một Quốc Lập Cao Quý nhằm Đào tạo Nhân tài Xuất sắc Xây dựng Tương lai của Chúng ta", một cái tên dài dòng mà chẳng ai có lợi lộc gì. Chắc là do Hoàng đế Oka hứng lên mà đặt thôi.

"Phù, từ khu nhà của lâu đài mà đi đến 'Trường Trung Học Phổ Thông Số Một Quốc Lập Cao Quý Chúng Ta là Người Ngoài Hành Tinh Tên Chưa Nghĩ Ra' thật là xa."

"Anh à, làm ơn đừng cố dùng cái tên chính thức mà anh còn không nhớ hết được không? Cứ gọi là Trường Số Một là được rồi mà?"

"Nhưng nếu gọi tắt như thế thì sẽ không phân biệt được với 'Trường Trung Học Phổ Thông Số Một Quốc Lập Bảng Xếp hạng Oricon Tuần Này Ai Đứng Đầu Vậy' đâu."

"Đừng có đặt cái tên chẳng liên quan gì đến giáo dục như thế chứ!"

"A~, buổi sáng mà mọi người sung sức quá ha. So với mọi người thì Tamaki hôm nay vẫn còn tụt huyết áp quá……"

Một nữ sinh quen biết gặp cậu ở cổng trường.

Shijo Tamaki. Bạn cùng lớp của Ryota và Shiren.

Nhìn bề ngoài là một mỹ nhân mang phong cách Nhật Bản với mái tóc đen dài, nhưng tính cách lại tiêu cực đến mức người ta chẳng còn để ý đến vẻ ngoài nữa.

"Hôm nay trời đẹp quá ha. Vậy mà ngay từ sáng sớm Tamaki đã gặp mặt mọi người rồi, xin lỗi mọi người nha……. Từ ngày mai em sẽ đi bằng cửa sau……. À, em không phải là nhập học bằng cửa sau đâu nha, Tamaki làm gì có mối quan hệ nào để nhập học bằng cửa sau chứ……"

"Tạm thời thì tôi không nhớ là mình có gì để mà bị xin lỗi cả, ngẩng đầu lên đi, Shijo-san!"

"Ngẩng đầu lên để bị chặt đầu sao……đúng rồi ha, việc Tamaki còn sống đến giờ đã là một tội rồi……xin lỗi xin lỗi……"

"Đến cả Oka cũng không làm thế đâu!"

"Vậy thì, em đã được cho phép rồi, em xin phép được ngẩng đầu lên ạ……"

Chỉ để ngẩng đầu lên thôi mà cũng tốn bao công sức.

Nhưng khi mắt chạm mắt, một phản ứng khác xuất hiện.

"Á……kya……a……"

Tamaki dần đỏ mặt.

Cô vội lấy cuốn sách đang cầm trên tay che mặt đi.

"Cái đó……giờ nhắc lại thì cũng kỳ quặc, nhưng……nhân cơ hội này em muốn chính thức xin lỗi anh……"

"Ừm, chuyện gì?"

"Thứ bảy tuần trước nữa em đã gây phiền phức cho anh……"

"Thứ bảy tuần trước nữa à, có chuyện gì à……à, cái chuyện ở thư viện à."

Hình ảnh ở thư viện sống lại trong đầu Ryota.

Lúc đó cậu đang giúp Tamaki tra tài liệu ở thư viện, do một sự cố nhỏ mà cậu đã đẩy ngã cô.

Tất nhiên, cậu không hề có ý đồ gì cả, nhưng Tamaki đã cắn nhẹ cậu, khiến bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.

"Không, chuyện đó là do tôi cũng có lỗi mà……"

"Không, Ryota-kun không có lỗi gì cả. Tất cả là do Tamaki bị ngã là lỗi hết……"

"Khoan khoan khoan! Chuyện này đang đi theo hướng kỳ lạ rồi! Đúng là tôi đã đẩy ngã cậu là sự thật, nhưng……"

"Em hiểu mà. Ryota-kun tốt bụng không thể bỏ mặc những người đang đau khổ, nên đã ngay lập tức đẩy ngã em. Nếu không phải thế thì anh đời nào lại đẩy ngã một người vô vị như em chứ."

Tại sao chứ. Càng nói chuyện thì có cảm giác tình hình càng trở nên tồi tệ.

Với lại, giọng của Tamaki khá là vang. Cái từ "đẩy ngã" cứ được lặp đi lặp lại trước cổng trường, thành ra một tình huống có vấn đề về mặt đạo đức.

"Hơn nữa, ở đó em đã không kìm được sự cám dỗ mà……cắn Ryota-kun mất rồi……. Mặc dù biết anh là minion (ứng cử viên) của Fuyukura Shiren-san……. Quả nhiên, Tamaki không xứng là Huyết tộc, là đồ bỏ đi……thà bị tái chế thành giấy vệ sinh còn hơn……"

Đúng là lúc đó nguy hiểm thật. Nếu Shiren không đến thì rất có khả năng cậu đã bị biến thành minion của Tamaki rồi. Nếu vậy thì cuộc đời hiện tại của cậu cũng đã thay đổi chóng mặt rồi. Mỗi sáng, cậu có lẽ sẽ phải nói, "Shijo-san, sắp đến giờ ăn sáng rồi đấy. Vì cậu bị tụt huyết áp nên phải ăn uống đầy đủ chứ".

○ Trong lúc tưởng tượng ○

"Shijo-san, đến giờ rồi. Dậy đi."

"Ryota-kun, chào buổi sáng……xin lỗi anh, em bị yếu buổi sáng……Để không gây phiền phức cho minion Ryota-kun, hay là em cứ nhảy từ cửa sổ xuống luôn cho xong……"

"Đừng có nhảy! Với lại, đây là tầng một thôi mà! Chỉ là ra vườn thôi!"

"Xin lỗi anh, vì chân em đang loạng choạng, anh có thể cõng em được không……"

"Đúng là cậu bị tụt huyết áp thật đấy. Được thôi, Shijo-san là chủ nhân của tôi mà."

"Cảm ơn anh. Lần này, Ryota-kun có thể ra lệnh cho em cũng được đó ạ."

"Không, cái đó có nhiều vấn đề lắm……"

"Vậy thì, xin thứ lỗi cho sự xấc xược này, em có thể xin anh được không ạ……?"

"Tất nhiên là được thôi, nhưng là gì?"

"Cái đó, vì em rất hay bị tụt huyết áp, nên em phải làm những việc giúp hệ thần kinh tự chủ hoạt động tích cực hơn, và……cái đó, hôn chúc ngủ chẳng hạn……"

○ Kết thúc tưởng tượng ○

Ơ, cái này cũng hay đấy chứ.

Nhưng vì trí tưởng tượng của cậu đang tiến triển theo hướng quá có lợi cho mình nên Ryota đã tạm dừng suy nghĩ. Tamaki đời nào lại nói những điều tích cực như thế chứ.

Nhân tiện, cái câu "không kìm được sự cám dỗ" trong lời nói vừa nãy của Tamaki có nghĩa là gì?

Tại sao cậu ấy lại muốn cắn mình đến thế……?

À, vì là Huyết tộc nên muốn hút máu người mà nhỉ. Đã có một khoảnh khắc cậu suýt chút nữa đã hiểu lầm là cậu ấy có cảm tình với mình. Đồ ngốc.

"Ơ, Ryota-kun, anh làm sao vậy ạ? Trông anh có vẻ đang mơ màng lắm ạ. À, Tamaki đối với anh có lẽ là một người thừa thải ngay cả khi đứng trước mặt anh đi chăng nữa……xin lỗi anh, em đã không biết thân biết phận……"

"Không không, tôi không có ý đó đâu!"

Ngược lại, cậu đang nghĩ những điều có lỗi với Tamaki, nên đã ra sức xin lỗi.

"Tamaki cứ cô đơn làm thủ thư là được rồi ha……. Giờ ra chơi cứ buồn bã đọc sách trong thư viện là được rồi ha. Chắc chắn là sẽ chẳng có ai thèm bắt chuyện với một người như em đâu……"

"Vậy nên, tôi mới bảo là không phải thế mà! Ngược lại, Shijo-san đọc sách lặng lẽ trong lớp, tôi thấy bầu không khí điềm tĩnh đó rất thích đó!"

"Ơ…………th, thích ạ?"

Ánh mắt của Tamaki trở nên sợ hãi. Chết rồi, lỡ lời rồi, có lẽ sẽ gây ra hiểu lầm mất.

"Vậy sao……một người cô đơn không có bạn bè như em mà cũng được anh nghĩ tốt đến thế, Ry, Ry, Ryota-kun thật là tốt bụng quá……"

"Ừm, nên đừng có tiêu cực như thế, ừm……"

Cả hai bỗng trở nên gượng gạo một cách kỳ lạ.

"Đau……!"

Ở đó, một lực lớn tác động từ bên cạnh.

Nghĩ là chuyện gì thì ra Shiren đang kéo dây xích cổ cậu.

"Nói chuyện dài dòng quá. Ta tưởng chân ta sắp tê rần đến nơi rồi chứ!"

Nói là kéo thì đúng hơn là đang bám vào xích. Kéo bằng cả sức lực.

"Đau đấy! Shiren, phải có giới hạn chứ! Ta biết rồi, bỏ ta ra!"

"Nói dối! Rõ ràng là đã biết rồi mà còn nói lâu như thế! Ngươi đã quên chủ nhân của mình rồi!"

"Ta không quên mà……. Không, cứ coi như ta đã quên đi, cứu ta với……"

"Ryota này. Chúng ta nói chuyện ở trong lớp đi, ừm, nói chuyện đi. Tamaki cũng thấy thế được chứ?"

"À, dạ vâng, xin lỗi……"

Tamaki đương nhiên là đồng ý rồi.

Cứ thế, cậu bị lôi đi xềnh xệch. Không phải là không thể chống cự, nhưng cái vòng cổ đau lắm.

Mối quan hệ giữa Tôn Ngộ Không và Đường Tăng có lẽ cũng như thế này.

"Ryota này. Ta không muốn làm những việc như trói buộc minion của mình đến cùng tận. Ta nghĩ rằng chỉ cần con làm những việc phục vụ tối thiểu thôi, còn lại thì cứ tự do làm những gì mình muốn. Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn chứ."

"Giới hạn là sao chứ?"

"Đừng có dùng cái từ đẩy ngã nhiều lần trong một phút để nói chuyện với nữ sinh trong lớp!"

Cổ cậu lại bị kéo. Dừng lại đi, ý thức của cậu sắp bay đi mất.

"Minion mà không làm đàng hoàng thì phẩm giá của ta cũng bị hạ thấp! Làm nghiêm túc vào!"

"Về điểm đó thì……ta hiểu rồi, sau này ta sẽ cẩn thận."

Về điểm đó thì Ryota cũng chỉ có thể tuân theo Shiren.

Nếu có thêm những tin đồn kỳ lạ nữa thì sẽ gây cản trở cho cuộc sống học đường. Nếu có thêm cản trở hơn bây giờ nữa thì sẽ không còn là chuyện đùa nữa.

Chỉ là, một khi đã vào hành lang thì cậu không thể tiếp tục tuân theo được nữa.

"Tháo xích ra đi. Tôi sẽ trốn trong nhà vệ sinh cho đến hết giờ ra chơi."

Ryota tái mét mặt mày giơ tay lên trình báo.

"Quảng cáo Bolano**l thú vị ghê ha."

"Nên mới bảo là đừng có nhắc đến trĩ nữa! Anh là người của khoa hậu môn à!"

"Nhưng mà, rốt cuộc là cậu định làm gì thế? Suốt giờ ra chơi ở trong nhà vệ sinh, đó là nơi trốn điển hình của những đứa bị bắt nạt đấy. Nếu có ai bắt nạt cậu thì nói với ta. Chủ nhân đây sẽ ra tay giúp cậu."

"Tấm lòng đó thì tôi cảm kích, nhưng lý do hoàn toàn khác mà. Với lại, phải là 'ra tay cởi áo' chứ không phải 'ra tay giúp đỡ'."

Cậu nhìn vào sâu bên trong hành lang. Ở phía trước có nhà vệ sinh. Không phải là đặc biệt sạch sẽ cũng không phải là bẩn thỉu, nhưng đối với Ryota thì đó là một nơi như ốc đảo.

Đúng hơn là, chỉ có ở đó mới có chốn an bình.

"Ít nhất thì tôi muốn được sống yên bình trong giờ ra chơi mà……"

Chỉ mười phút mà chuông reo thôi cũng được, cậu muốn được yên bình.

Gần đây, cậu có cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm trong giờ học.

Đúng hơn là có thể nói là bị giám sát.

Đến mức cậu không thể bình tĩnh được.

Đây không phải là vọng tưởng hay là ảo giác.

Bởi vì, Oka ngồi bên cạnh cậu đang nhìn cậu chằm chằm mà.

Thậm chí còn di chuyển bàn học nghiêng chín mươi độ nữa.

Nói cách khác, Oka luôn nhìn thấy Ryota.

"Này, Oka, có hơi kỳ lạ không?"

"Không có gì kỳ lạ cả. Hôm nay ở Đế quốc trời đẹp và mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Cổ phiếu mà ta đang giữ cũng không bị sụt giá gì cả."

"Vậy à. Hãy nhìn nhận vấn đề ở một góc độ vi mô hơn một chút đi. Có thể có người đang gặp khó khăn ngay trước mắt cậu đấy. Giúp đỡ người khác bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt như thế mà."

"Việc ta là Hoàng đế đã là giúp đỡ người khác lớn nhất rồi, và vì Trái Đất này nữa nên ta đành vậy thôi. Nhân tiện, tai anh bẩn quá đấy, có rửa ráy cẩn thận không đấy?"

"Sao cậu lại quay mặt về phía này chứ. Kỳ lạ quá đấy!"

Hay nói đúng hơn là cái bàn xoay chín mươi độ kia đang gắn chặt vào bàn của Ryota. Khoảng cách chỉ cần với tay ra là chạm được. Nhân tiện, tôi nghĩ rằng việc vươn tay ra trong giờ học rồi chạm vào những học sinh khác cũng chẳng có lợi lộc gì đâu.

Chuyện này chẳng phải là một kiểu cản trở giờ học hay sao?

"Có sao đâu, có mất mát gì đâu."

"Cậu à, cái câu đó là câu biện minh của mấy thằng con trai nhìn trộm phòng tắm nữ đấy."

"Trong khi nói thế thì thực ra trong lòng đang hưng phấn khi bị nhìn thấy đấy chứ gì. 'Ha ha, tai bẩn của mình đang bị nhìn thấy, ha ha……' Chắc đang nghĩ thế đấy. Ta ban ơn cho sự ham muốn bỉ ổi đó của anh đấy, ít ra thì cũng nên cảm ơn ta đi chứ."

"Đừng có bịa đặt những tin đồn vô căn cứ chứ! Tệ hại quá rồi!"

"Tin đồn của ta không hề vô căn cứ đâu. Rồi hoa sẽ nở, hạt sẽ rơi, và tạo thành một khu rừng lớn, đó mới là thực lực của Hoàng đế đấy!"

"Đừng có tự hào tuyên bố sẽ lan truyền tin đồn thất thiệt như thế chứ!"

Đánh giá thế nào thì cũng chỉ thấy đó là quấy rối thôi.

Nếu đây là một người mà cậu chỉ mới biết ngày hôm qua ngày hôm nay thì cậu có thể kiện vì tội bắt nạt rồi, nhưng Ryota và Oka không phải là mối quan hệ nông cạn như thế.

Từ rất lâu về trước, khi cuộc cách mạng còn chưa xảy ra, Ryota đã là bạn cùng lớp với Oka khi Oka còn là người Nhật và đang học tiểu học. Bây giờ nghĩ lại thì họ cũng có thể coi là có mối quan hệ khá tốt.

Và cậu đã phải lòng Oka lần đầu.

Đúng như cái tên Oka (Vương Hoa), Oka đã sở hữu một vẻ đẹp mãnh liệt ngay từ khi còn nhỏ.

Mái tóc dài đỏ rực như ngọn lửa, biểu cảm tự tin và đầy khí chất, vóc dáng mảnh mai.

Và hơn hết, vì là Huyết tộc nên Oka không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền khiến cậu bị các nữ sinh yêu thích một cách đơn phương, và có thể thoải mái nói chuyện với Ryota.

Ryota nghĩ rằng với tất cả những lý do đó thì việc không thích cậu ấy mới là điều vô lý.

Huống chi, việc cậu phải bình tĩnh khi người mình thầm thương trộm nhớ đang ở ngay bên cạnh mới là điều vô lý.

"Nói thẳng ra thì những chuyện vặt vãnh như mấy bài giảng này thì tớ nắm vững hết từ lâu rồi nha~. So với việc đó thì quan sát hệ sinh thái của Ryota, người Nhật duy nhất ở đất nước này, có ích hơn nhiều đó. Về mặt thú vị ấy mà."

"Cái đó mà là……ư, ớn lạnh quá."

Định phản bác lại thì, lần này một luồng sát khí ập đến từ phía sau.

Hay đúng hơn là thứ gì đó như một khối sát ý.

"Việc cãi lời Oka-sama sẽ khiến cho cổ và đầu có khoảng cách đó ạ."

Quay đầu lại thì đương nhiên là Sasara đang trừng mắt nhìn cậu rồi.

Tatsunami Sasara. Vệ binh cận vệ của Oka, cánh tay phải đắc lực của Oka.

Về mặt địa vị thì vệ binh cận vệ là minion của Oka, nhưng về mặt cấp bậc thì là tầng lớp quý tộc, và dáng vẻ cũng giống như một tiểu thư cao quý. Đến cả đồng phục bình thường cũng trông như một chiếc váy độc nhất vô nhị.

Nghe nói là dù công việc của họ là bảo vệ Hoàng đế, nhưng một số nữ sinh lại gọi họ là "hoàng tử". Quả thực, họ có một loại sức mạnh cốt lõi của một võ nhân mà những nữ sinh bình thường không có.

Nếu chỉ giải thích những sự thật đó thôi thì hoàn hảo rồi.

Ừm, nếu chỉ có những sự thật đó thôi thì.

"Tôi hiểu rồi……tôi sẽ cố gắng hòa thuận để không bị chia làm hai."

"Cô nói gì!? Cậu bảo sẽ hòa thuận với Oka-sama!? Đúng là quá kiêu ngạo rồi! Tôi sẽ chia đôi cậu ra đó! Ra đó!"

"Vậy thì tôi sẽ không hòa thuận."

"Đó là hành vi phản nghịch chống lại Bệ hạ đó. Tôi sẽ chia đôi cậu ra."

"Ơ……vậy là……tôi chắc chắn sẽ bị chia làm hai à?"

Rốt cuộc thì họ vẫn muốn giết cậu bằng mọi giá hay sao. Đây là một loại phiền toái khác với Oka.

"Xin đừng lo lắng. Tôi sẽ xây cho cậu một ngôi mộ thật hoành tráng."

"Xin hãy dồn nỗ lực đó vào việc kéo dài tuổi thọ của tôi đi!"

"Việc cậu dám đến gần Oka-sama của tôi đến mức này……. Thật không thể tha thứ thật không thể tha thứ thật không thể tha thứ thật không thể tha thứ Hãy cho phép tôi lắp đặt một chiếc camera giấu kín bên dưới bàn của cậu nhé ở một vị trí có thể nhìn trộm váy của Oka-sama ạ"

"Cô đang nói cái gì vậy……"

Nếu phải dùng một câu để miêu tả Sasara thì đó là bách hợp.

Đúng hơn là chỉ vì người cậu ấy thích tình cờ lại là người cùng giới thôi, có phải là sở thích của cậu ấy hay không thì không rõ.

Sasara quá trung thành với Oka, người cậu ấy phục vụ, và điều đó đã đạt đến mức độ yêu đương rồi.

Nhân tiện, số lượng thú nhồi bông Oka do cậu ấy tự tay làm đã vượt qua con số ba chữ số cách đây không lâu. Cậu ấy đeo một trong số đó vào thắt lưng và luôn mang theo bên mình.

Vốn dĩ Ryota là vô hại với cậu ấy, nhưng vì Oka cứ đến gần Ryota nên cậu bị coi là kẻ thù trên lý thuyết.

"Dù gì thì cậu cũng phải tránh xa Oka-sama ra đi. Ít nhất là phải xa hơn khoảng cách giữa tôi và Oka-sama."

"Thì tôi đã bảo là Oka đang tiến đến mà. Đây là vị trí cố định của tôi mà!"

"Đây là câu trả lời của tôi ạ."

Sasara đặt thú nhồi bông Oka lên bàn.

Sau đó, cậu ấy nắm chặt phần thân của nó.

"Ồn ào quá đi! Luật lệ là do ta đặt ra đó! Vẫn còn một ngàn vạn năm nữa mới đến lượt ngươi được cãi lời ta đó!"

Đó là cách lời nói đã được thu âm trước đó của Oka vang lên khi cậu ấy nắm chặt. Đúng là một tác phẩm tuyệt vời.

"Tự mình nói đi! Đừng có dùng thú nhồi bông chứ!"

"Tôi chỉ nghĩ rằng sẽ rất hay khi có thể nghe được giọng của thú nhồi bông Oka-sama trong giờ học thôi ạ."

"Sasara, cậu đang tiến lên quá nhiều rồi đấy. Lùi lại một chút đi chứ. Bất lịch sự quá."

"Đừng có mà nói trong khi cậu đang quay bàn học khác hướng chứ!"

Nhân tiện, vì Sasara đang tiến lên quá nhiều, nên cậu ấy không thể hạ ghế xuống được.

"Ơ? Đáng lẽ phải phàn nàn cái người đang xoay một trăm tám mươi độ chứ, sao lại chỉ phàn nàn người chín mươi độ như tớ thôi thế? Hay là Joryuji-san đặc biệt lắm à?"

Chết rồi. Đạp trúng mìn rồi.

"Đúng thế, tôi đặc biệt đấy ạ!"

Một giọng nói vang lên từ phía trước mặt Ryota.

Hơn nữa là hướng thẳng về phía Ryota.

Khi cậu hướng mắt về phía trước, cậu thấy một nữ sinh mà dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy là học sinh tiểu học đang ngồi ngược chiều bàn học.

Đây là Joryuji Kiyomizu.

Cậu nghĩ rằng tại sao học sinh tiểu học lại trà trộn vào đây, nhưng cậu ấy là một học sinh cấp ba chính hiệu.

Có rất nhiều chuyện mà cậu không muốn nhớ lại liên quan đến Kiyomizu, nhưng nếu giải thích một cách ngắn gọn thì Kiyomizu là một thành viên của một tổ chức ám sát nhắm đến việc tiêu diệt Huyết tộc tên là [Purest Order] (Trinh Khiết Giáo Đoàn), và cậu ấy đã lẻn vào Đế quốc từ Nhật Bản, nhưng rốt cuộc đã thất bại và không thể trở về Nhật Bản, nên không hiểu sao cậu ấy đã đường hoàng chuyển đến trường trung học của Huyết tộc.

Nếu phải dùng một câu để miêu tả cậu ấy thì đó là đang bệnh hoạn ở mức độ cuồng Ryota.

"Giữa Kiyomizu và Ryota-sama có sợi chỉ đỏ định mệnh đấy ạ. Chắc chắn là đặc biệt đấy ạ! Đặc biệt như hộp sô-cô-la có thiên thần vàng đấy ạ!"

"Cái từ nằm ngang kỳ cục quá đấy. Ơ, sao tự nhiên tay mình yếu thế này……"

Một vật gì đó như sợi dây thừng màu đỏ đang quấn quanh cánh tay cậu.

Nó dày cỡ dây thừng.

Chắc lại là do Kiyomizu tự ý kết nối (lúc nào không hay) đấy.

Quả không hổ danh là sát thủ, những động tác như thế này cậu ấy rất thiên tài.

Việc có một sát thủ trong lớp giờ phiền phức quá rồi nên kệ đi vậy.

Tuy nhiên, sợi dây này có vẻ co giãn. Hay đúng hơn là cảm giác khi chạm vào nó không giống như dây thừng.

Đầu mút của sợi dây lè lưỡi ra.

Đó là một con rắn.

"A a a a a! Rắn rắn rắn!"

"À, đây là rắn ngô màu đỏ máu nè. Nếu không nhầm thì đây là loài sống ở Mỹ đó."

Oka đang giải thích một cách bình thản. Tất nhiên là Ryota không ở trong tình huống có thể bình thản được rồi.

"À, tôi nghĩ là không có độc đâu. Nhân tiện, Joryuji-san, cô kiếm được cái này ở đâu thế?"

"Khi tôi bảo là dùng để làm việc ở tổng bộ của [Trinh Khiết Giáo Đoàn] thì đã được tính vào chi phí rồi ạ. Cái tổ chức đó có tiền vô ích lắm đó ạ."

Bộ phận kế toán của Giáo đoàn đó thế nào vậy nhỉ.

Rốt cuộc, sau một hồi vật lộn thì cậu cũng đã giải thoát được khỏi con rắn.

"Con rắn đó thú vị ghê ha. Cho tớ nuôi đi."

"Dù sao cũng là đồ mua bằng tiền công quỹ nên cô cứ việc. Cứ việc mang đi ăn trộm đấy ạ."

"Cứu tôi trước khi hợp đồng chuyển nhượng được ký kết đi!"

"Tớ ghét bò sát lắmmm."

Oka nói bằng giọng đọc thoại rõ rành rành.

"Chắc chắn là nói dối rồi! Vậy thì đừng có đòi nuôi chứ!"

"Thật mà. Tớ không thích canh rắn cho lắm."

"Đây là phát ngôn về mặt ăn uống à!"

Đúng là cũng có những khu vực ăn rắn, nhưng vấn đề không phải ở đó.

※ Nhân tiện, con rắn đã được Kiyomizu thu hồi an toàn.

"Mấy người tự do quá đấy. Tớ nhượng bộ là mấy người làm thế vào giờ ra chơi thì cũng được đấy, nhưng xin mấy người hãy làm đàng hoàng trong giờ học đi. Thật sự là xấu hổ lắm đó."

Tất nhiên là cậu sẽ trốn biệt vào nhà vệ sinh trong giờ ra chơi rồi.

"Mà, cũng phải thôi, ai mà muốn học cái lớp này chứ. Bài kiểm tra chuyển trường của cậu ta, trừ bài luận ra thì được điểm tuyệt đối hết đó."

"Với đầu óc của Kiyomizu thì chuyện đó dễ như ăn kẹo ấy ạ."

"Hể, Kiyomizu là kiểu người học giỏi đến thế à."

"Với cái hệ thống giám sát đó thì việc đánh cắp câu trả lời dễ như ăn kẹo ạ (nói nhỏ)."

"Cậu nói gì à?"

Cậu có cảm giác như đã nghe thấy một phát ngôn có vấn đề rất đen tối.

"Không, tôi không nói gì cả. Tôi xin thề với Đức Phật A Di Đà, Bồ Tát Quán Thế Âm và Bất Động Minh Vương là tôi không nói gì cả."

"Đừng có để bị báo ứng đấy……"

"Tôi có đến hai trăm mười sáu loại phiền não đấy ạ."

"Nhiều gấp đôi người bình thường!"

"Trong số những phiền não đó thì có hai trăm mười ba loại là liên quan đến Ryota-sama đấy ạ. A a, nếu trên đời này không có Ryota-sama thì tôi đã có thể sống một cuộc đời như thánh nữ rồi. Nhờ Ryota-sama mà tôi đã bị vấy bẩn đấy ạ."

Khi những lời thoại như thế này cứ thản nhiên thốt ra trong lớp thì nói thật là rất khó xử.

"Nhân tiện, có một điều mà tôi không thể chấp nhận được, đó là tại sao bài luận đó lại không được điểm tuyệt đối chứ ạ. Tôi không hề nghĩ là mình sẽ bị trừ điểm gì cả đấy ạ."

Có vẻ như dù các bài kiểm tra khác ngoài bài luận đều được điểm tuyệt đối, Kiyomizu vẫn không hài lòng.

Có lẽ cậu ấy đã tham gia kỳ thi một cách nghiêm túc đến mức đó.

"Tình yêu ở trong đó có chỗ nào để trừ điểm chứ ạ!"

"Khoan đã. Rốt cuộc thì cậu đã viết cái bài luận gì thế hả?"

Bản năng mách bảo cậu rằng nguy hiểm đang đến gần.

Vì Kiyomizu đã gây ra quá nhiều chuyện nguy hiểm cho cậu rồi nên cậu khá là nhạy bén.

"Đây là bài luận đó ạ. Vì nó là tác phẩm mà tôi tự tin nhất nên tôi đã xin lại ạ."

Vấn đề bài luận

Để xã hội và Trái Đất trong tương lai tốt đẹp hơn thì nên làm gì? Hãy viết suy nghĩ của bạn.

Nhà tôi là chùa, nhưng tôi nghĩ rằng tư tưởng Phật giáo sẽ mang lại nhiều gợi ý cho xã hội hiện đại đang ngày càng toàn cầu hóa và cho xã hội hiện đại mà ta không thể bỏ qua môi trường tự nhiên.

Trong Phật giáo có sử dụng từ "duyên khởi". Điều này chỉ ra rằng mọi thứ chỉ phát sinh do mối quan hệ duyên, và không có thực thể chắc chắn nào. Nếu nghĩ theo cách này thì ta có thể hiểu một cách thành thật rằng chúng ta được sống là nhờ liên kết với mọi thứ khác. Nếu làm như thế thì ta sẽ từ bỏ cách sống ích kỷ và nảy ra ý tưởng sống vì người khác và bảo vệ tự nhiên.

"Thôi, mấy chuyện nhạt nhẽo đó bỏ đi."

Ryota-sama nhẹ nhàng chạm ngón tay trỏ vào môi của Kiyomizu.

"Ryo, Ryota-sama?"

"Cái việc kết nối với mọi thứ trên thế giới đó thì tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn kết nối với Kiyomizu em thôi."

Ryota-sama kéo Kiyomizu lại và hôn một cách thô bạo.

Chỉ với điều đó thôi mà ý thức của Kiyomizu dường như sắp bay đi đâu mất.

Đã bao giờ cậu ấy cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh và rõ ràng đến thế này chưa?

"Tôi sẽ khiến em cảm thấy tuyệt vời. Bằng tất cả sức lực của tôi."

Và lần này, bàn tay đó hướng về phía váy

Đọc đến đó thì cậu xé nó đi.

"Á! Bài luận tình yêu của Kiyomizu!"

"Xin lỗi. Bản năng bảo tôi phải xé nó đi."

Nhân tiện lý trí cũng bảo cậu phải xé nó đi.

"Đừng có viết tiểu thuyết khiêu dâm trong bài luận rồi tự ý sử dụng tên của tôi chứ! Vừa vừa thôi đấy, tôi kiện đấy!"

Nhân tiện vẫn còn có vẻ như bài luận vẫn còn tiếp tục, nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra? Chỉ nghĩ thôi là đã thấy kinh khủng rồi. Không, không được nghĩ.

"Dù gì thì tôi cũng chỉ muốn là thật lòng──"

Cộc cộc. Có ai đó đang vỗ vai cậu.

Hướng từ ghế của Oka.

Quay lại thì chắc chắn sẽ gặp xui xẻo thôi. Cậu đã ở đất nước này được hơn hai tuần rồi. Cậu đã bắt đầu hiểu những điều đó rồi. Nhưng nếu cậu phớt lờ nó ở đây thì cậu sẽ gặp xui xẻo hơn nữa sau này.

Nó giống như sâu răng vậy. Cậu không thích đến nha sĩ. Nhưng nếu cậu bỏ mặc sâu răng thì sau này cậu sẽ phải đi nha sĩ lâu hơn và chịu khổ sở hơn. Đây là nơi cậu phải chịu đựng. Hãy chịu đựng đi, Ryota.

Vì vậy, vì không còn cách nào khác nên cậu đã quay lại.

Ai đó đã ấn vào mắt cậu.

"…………………"

Vì hét lên sẽ gây phiền phức nên hãy âm thầm chịu đựng. Xin ai đó hãy khen ngợi sự mạnh mẽ này của cậu đi.

Nhân tiện, người ấn là Shiren đó ạ.

"Ồ, cuối cùng cậu cũng đã học được cách chịu đựng rồi à. Quả không hổ danh là minion của ta."

"Ai ấn vào thì đừng có mà ngạc nhiên chứ……Đây là nỗi đau địa ngục đấy……Lần này là cái gì nữa……?"

"Ryota này, tại sao mình phải đau khổ đến thế thì câu trả lời đáng lẽ đã có rồi chứ."

Shiren có vẻ đang bực mình thật sự.

"Ta nghĩ là cậu hiểu rồi, nhưng ta vẫn phải nói ra thôi. Trong giờ học phải giữ trật tự!"

Quá là chính lý luôn.

"Xin lỗi."

Dù cậu nghĩ rằng lỗi là do những thành viên chuyển trường gây ra, nhưng việc cúi đầu cũng là một sự dũng cảm đáng nể đấy.

Dù biết là do lỗi của học sinh chuyển trường đi nữa, nhưng tôi cũng đâu phải người ngoài cuộc, cái tội vẫn là cái tội.

"Đúng rồi, giờ đang là giờ học mà..."

Không tập trung học được, không nghe thấy tiếng thầy cô giảng bài, nếu bị nói những điều đó thì tôi cũng chỉ biết xin lỗi mà thôi. Shiren, người nãy giờ cứ giận dỗi mãi, vẫn còn vẻ mặt hằm hằm chưa nguôi, mái tóc tết hai bên cứ như muốn dựng đứng lên.

"Xin lỗi. Tôi lỡ mất kiểm soát, gây phiền phức cho mọi người xung quanh mất rồi—"

"Trật tự đi! Ồn ào thế này thì làm sao mà ngủ được chứ!"

Tiếng la oang oang đó nghe đâu vang đến tận lớp bên cạnh.

"Tôi dạy cho cậu một câu thành ngữ này nhé. 'Ăn cắp còn la làng' đấy."

"Tôi đã nghĩ có thể tranh thủ giờ Sử thế giới ngủ một giấc là may mắn lắm rồi, vậy mà ồn ào suốt khiến tôi chẳng tài nào chợp mắt nổi."

Hay là vì chủ nhân, mình nên nhéo má cô ta một trận thật đã tay nhỉ? Thôi dẹp đi, lấy lý do vì chủ nhân gì đó thật giả tạo. Đơn thuần là tôi chỉ muốn nhéo cô ta thôi. Để cô ta biết đừng có mà coi thường thế gian này, coi thường xã hội này.

"Với lại, lần này chị cũng có một phần trách nhiệm. Cái bàn của chị kỳ cục quá! Đặt ngay ngắn về phía trước đi!"

"Ơ kìa, em, thầy giáo có nhắc chị đâu mà ~"

Ouka nói với giọng điệu của một cô nàng sành điệu với chỉ số IQ thấp.

"Em đó, đừng có mà giở cái thói ương bướng với cả em gái mình nữa chứ."

"Tất nhiên là việc làm ồn ào là không được, em cũng biết thừa ấy chứ. Nhưng mà giáo viên phụ trách không nói gì, thì có thể hiểu là vẫn nằm trong giới hạn cho phép chứ nhỉ? Thế nên, khi nào thầy cô nhắc nhở thì em sẽ sửa. Này, cô Takasegawa giáo viên Sử thế giới ơi?"

Ánh mắt đen láy đầy gian xảo như xuyên thủng cô Takasegawa.

Cô Takasegawa Yuko (28 tuổi, độc thân. Là thành viên huyết tộc. Giáo viên môn Lịch sử thế giới. Cho đến năm ngoái, cô dạy học ở một trường cấp ba ở Tokyo. Cô đang hẹn hò với một nhân viên văn phòng hơn mình một tuổi và dự định kết hôn, nhưng khi Đế Quốc được thành lập, với mong muốn được dạy dỗ trẻ em ở một đất nước mới, cô đã dứt khoát chia tay bạn trai để đến Đế Quốc. Tuy nhiên, cô vẫn chưa tìm được người mới, nên đang hơi sốt ruột. Ước gì có ai đó tổ chức buổi hẹn hò mai mối nhỉ) mặt mếu máo.

Bởi vì, đối phương là...

"À, em đừng bận tâm chuyện em là Hoàng đế nhé. Chỉ cần nghĩ em là một học sinh, cô là một giáo viên có trách nhiệm quở trách học sinh thôi. Hãy quên đi chuyện em là người quyền lực nhất ở đất nước này, và nắm giữ cả quyền lực về nhân sự ở các trường cấp ba nữa. Này, cô có nghĩ em sẽ nói mấy lời kinh khủng như 'Vì ghét giáo viên nên em sẽ tăng thuế tiêu dùng lên 2%' không? Này, cô Takasegawa của tầng lớp bình dân, bình dân, bình dân ơi?"

"Đứ... Đức Thánh Hoàng, à không, Salano-san... mấy chuyện này thì..."

"Ừm, nếu cô có điều gì muốn nói thì cứ nói nhé, cô giáo."

"Thế này nhé, Salano-san, tôi với tư cách là một nhà giáo dục thì..."

"Cô Takasegawa, chúng ta tổ chức buổi hẹn hò mai mối nhé?"

"Fuyukura-san, đừng có ngủ trong giờ học!"

"Thầy giáo đã khuất phục quyền lực rồi!"

Thật ra, đúng là ngủ trong giờ không được, nhưng có gì đó sai sai.

"Về hướng bàn thì, thôi được, tôi nghĩ là ổn thôi. Miễn là các em hiểu bài, miễn là không làm phiền người khác thì tôi nghĩ là được. À mà này, hình như mấy giáo viên nhiệt huyết quá dễ bị căng thẳng rồi bỏ việc đấy, nên tôi nghĩ các em cũng nên cẩn thận."

Cô Takasegawa có vẻ hơi mếu máo và bất cần.

Đúng là có Hoàng đế trong lớp thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Ryota cảm nhận rõ ràng điều đó.

"Vì vậy, không có vấn đề gì. Được chứ?"

Ouka nhìn về phía Shiren với vẻ mặt đắc thắng.

Mà thường ngày cô ta đã luôn có vẻ mặt đắc thắng rồi, nên giờ trông còn đắc thắng hơn nữa.

"Khặc khặc khặc. Em nghĩ với tư cách là Hoàng đế, thái độ đó là không ổn chút nào đâu..."

"Cứ việc nói bao nhiêu tùy thích. Chị đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần bị người ta căm ghét rồi đâm chết rồi."

"Không, cô chuẩn bị tinh thần quá mức rồi đó. Vả lại, bớt làm những chuyện bị căm ghét đi chứ!? Lo nghĩ cho dân chúng cho đàng hoàng vào!"

Không biết cô ta nói đùa đến mức nào, nhưng dù sao tôi cũng nhắc nhở cô ta một cách hơi nặng lời, không phải kiểu mắng mà là kiểu góp ý.

"Ơ... không ngờ lại bị mắng... bởi cái tên Ryota..."

Có vẻ lời nói của tôi có tác dụng, Ouka dùng ngón trỏ viết chữ "no" lên mặt bàn.

"Ơ, không ngờ cô lại xìu xuống thế này, tôi lại thấy khó xử đấy..."

"Chị là Hoàng đế nên ít khi bị người ta than phiền lắm..."

Dường như cô ta không ngại bị góp ý, nhưng lại không quen bị mắng.

"Lần này chị phải rút kinh nghiệm, tự kiểm điểm bản thân đi."

Có lẽ vì đã hả dạ, Shiren cũng bắt đầu đắc thắng theo.

"Này, cái kẻ định ngủ gật như em thì không có quyền làm cao đâu."

Có cảm giác như ánh mắt của Ouka bỗng sáng lên một cái *kìa* (*kilann*).

Cô ta có vẻ mặt như vừa nghĩ ra được điều gì đó hay ho.

"Ryota, thôi vậy. Chị cũng hiểu cảm giác của Shiren mà."

"Hiểu cái gì cơ?"

"Là cái đó đấy. Con minion của mình đang nói chuyện với nữ sinh khác, nên cảm thấy ghen tị đúng không?"

Fufufu.

Với ánh mắt như muốn vang lên tiếng cười đó, Ouka nhìn Shiren chằm chằm.

Mặt Shiren thoáng đỏ lên.

Biểu cảm cũng thay đổi thành "chết rồi, bị bắt thóp rồi..."

"Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Không không không không không không không không không không không có chuyện đó đâu!"

"Cứ như là đang rất bối rối vậy? Không ngờ em lại phản ứng lộ liễu đến mức này đấy."

"Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Không không không không không thể nào suy nghĩ hẹp hòi như thế được. Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... Kh... vốn dĩ, giữa tôi và Ryota chỉ có mối quan hệ chủ nhân và minion mà thôi, kh... kh... kh... kh... kh... kh... chuyện ghen tị gì đó là không thể nào có..."

"Chưa bao giờ nghe cái 'vốn dĩ' nào như thế này cả."

Nếu không có lời chen ngang của Ouka, Ryota cũng chẳng hiểu cô ấy đang nói gì.

"A ha, vậy ra là chị nhầm rồi à. Cảm giác ghen tị đó là do chị nhầm thôi nhỉ?"

"Ừm, là em nhầm rồi..."

Ryota nhìn hai người họ trò chuyện, và chợt nghĩ.

Chuyện Shiren nói Ouka ghét mình, ý là cái này sao?

Có thể diễn tả là Ouka đang trêu chọc Shiren.

Không có ý xấu (tôi muốn nghĩ vậy), nhưng Shiren lại có tính cách đơn thuần, còn Ouka lại có tính cách "trên trời dưới đất chỉ có ta là độc tôn", nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này.

"Vậy thì, cô giáo cũng đã đồng ý rồi, em có thể quay bàn về phía Ryota rồi đúng không?"

Một lý lẽ khá thô lỗ, nhưng bằng cách nào đó, việc bàn của Ouka được quay về phía Ryota đã được chấp thuận.

"Khặc khặc khặc khặc khặc khặc, đúng là chị mà..."

Trong khoảng mười lăm giây, Shiren cứ lầm bầm "khặc khặc khặc" như thể đang chịu đựng cơn đau bụng, nhưng rồi,

"Vậy thì, tôi cũng có cách của riêng mình!"

Cô ấy bất ngờ xoay bàn 90 độ, rồi ghép vào bàn của Ryota.

Nếu ép buộc phải diễn tả bằng hình ảnh thì sẽ trông như thế này.

"Thôi được, thế này thì đành chịu vậy... Chấp nhận thôi."

Ouka cũng thỏa hiệp. Cô gật đầu với vẻ mặt tiếc nuối.

"Không, tôi chẳng hiểu rốt cuộc phải chấp nhận cái gì cả..."

"Đúng là em gái tôi, dù có 'nát' cũng vẫn có lúc làm được việc ra trò đấy."

"Đừng có tự khen mình một cách gượng ép như thế! Với lại, đừng có làm hỏng hình ảnh của em gái tôi!"

À mà Shiren thì chẳng bận tâm gì khi bị gọi là "nát" hay gì cả, còn nói "dù có 'nát' nhưng khi cần vẫn sẽ làm được việc!". Đúng là ngốc nghếch.

"Này, cái cách sắp xếp này thực sự không thể chấp nhận được..."

Nếu là bị con gái vây quanh thì còn chấp nhận được.

Nhưng tất cả các bàn đều quay về phía này thì quá vô lý đúng không?

Khi quay về phía trước, Shimizu mắt lấp lánh nói: "Em và Ryota-sama đã giao nhau ánh mắt rồi ạ!"

"Giao nhau ánh mắt với Ryota-sama, giao nhau ánh mắt với Ryota-sama, giao nhau với Ryota-sama, giao nhau với Ryota-sama..."

"Đừng có bỏ qua chữ 'ánh mắt' chứ!"

Phiền phức quá nên tôi định chuyển hướng nhìn sang chỗ khác, nhưng hai bên trái phải thì khỏi phải nói.

Thử nhìn sang bên trái.

"Đừng có nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kỳ cục đó chứ. Tôi tính tiền đấy."

Bên phải.

"Ưm... khừ..."

Shiren đang ngủ say như chết.

"Không thể nào! Shiren đã ngủ rồi sao!? Mới một phút trước còn đang di chuyển bàn rồi nói chuyện với Ouka mà!"

"Khừ khừ... Ryota à, đừng đưa ngón tay lại gần con ba ba, nó sẽ cắn đứt đó..."

"Mơ cái quái gì thế!?"

Thử quay đầu ra phía sau,

"Đang trong giờ học đó. Hãy nghiêm túc quay về phía trước. Tôi không cho phép hành vi lề mề đâu."

Sasara đã nói một câu khá hợp lý.

Sau đó, cô ấy siết chặt phần thân con búp bê Ouka.

"Ồn ào quá! Ta là luật lệ ở đây! Nhanh mồm nhanh miệng như thế còn sớm đến một vạn năm nữa!"

"Vô tình phá hỏng lời thoại của chính mình bằng giọng búp bê!"

"Nếu không nghe thấy giọng búp bê này năm mươi lần một ngày là tôi không thể bình tĩnh nổi đâu..."

"Như kẻ nghiện thuốc lá vậy."

Dù không gây hại cho sức khỏe, nhưng về tinh thần thì có lẽ đã quá muộn rồi.

"Nói chung là, một khi còn ở trong căn phòng này, chúng ta đều là học sinh. Việc học hành chăm chỉ là điều đương nhiên phải làm ồn ào quá! Ta là luật lệ ở đây! Nhanh mồm nhanh miệng như thế còn sớm đến một vạn năm nữa!"

"Đừng có ấn vào khi đang nói chuyện chứ! Không nghe thấy gì hết!"

Một phong cách nghệ thuật mới đang dần được hình thành ở một cấp độ cực kỳ vô nghĩa.

Ryota lẩm bẩm trong lòng.

"Tứ diện Sở ca."

Ôi, quay đầu đi đâu cũng thấy toàn kẻ địch... ý là vậy đó.

"Shimenza Koka? Đó là tên của cô gái nào vậy? Tùy trường hợp có khi sẽ không yên ổn đâu."

Ouka lập tức phản ứng.

"Không ngờ lại là một thành ngữ được nhân hóa!"

"Shimenza Koka, luôn nói những lời ngạo mạn khiến mọi người xung quanh đều thành kẻ thù, nhưng thực ra là một cô bé 14 tuổi, học cấp hai, rất thương anh trai."

"Đừng có tự tiện tạo ra bối cảnh như thế. Hơn nữa, còn cố ý đặt theo nghĩa của tứ diện Sở ca nữa chứ."

"Nghe giống như sẽ xuất hiện trong truyện 'Nàng là Lão Tử, còn Khổng Tử là tôi!' nhỉ."

"Ouka cũng đọc bộ truyện tranh đó sao..."

"Thầy Hayashi Mori Kin nằm trong top mười họa sĩ truyện tranh hài hước trong Đế Quốc đó."

"Chẳng biết tài năng đến mức nào nữa."

Không biết có bao nhiêu họa sĩ truyện tranh hài hước trong Đế Quốc nhỏ bé này.

Lúc đó, chuông báo hiệu hết giờ reo lên.

Tiết đầu tiên cứ ngỡ dài lê thê ấy cuối cùng cũng kết thúc.

Vừa đến giờ giải lao, tôi lập tức đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Dù không buồn đi vệ sinh, tôi vẫn ngồi xuống bồn cầu kiểu Tây. Chắc chắn không có con gái nào vào đây đâu. Mấy cô như Shimizu thì có khi còn xông thẳng vào ấy chứ.

Cái chuỗi ngày hỗn loạn này đã kéo dài vài ngày rồi.

Hơn nữa, mọi chuyện có vẻ còn đang tồi tệ hơn.

"Thế này thì chẳng khác gì thời ở Nhật Bản cả..."

Trong nhà vệ sinh, Ryota thở dài lần thứ năm trong ngày.

Hồi ở Nhật Bản, Ryota đã khổ sở vì một lời nguyền. Một lời nguyền thoạt nhìn có vẻ may mắn: được con gái quá yêu thích. Nếu chỉ được người mình thích yêu thích thì không sao, nhưng số lần bị bắt cóc hay lâm vào tình thế nguy hiểm không phải là một hai lần.

Đã từng có lúc suýt nổ ra cuộc chiến giữa các cô gái câu lạc bộ kiếm đạo và câu lạc bộ cung đạo.

Lý do ban đầu tôi muốn sống ở Đế Quốc là vì lời nguyền đào hoa này không có tác dụng với huyết tộc => có thể sống bình yên! Nhưng mà...

"Tại sao vậy? Dần dần lại chẳng khác gì hồi ở Nhật Bản... Hơn nữa, lại còn bị vướng vào những kẻ phiền phức hơn cả hồi ở Nhật Bản nữa chứ..."

Chỉ có một điều an ủi là số kẻ gây rối vẫn còn đếm được.

"Vẫn còn một phút à. Ước gì mình có thể ở đây thêm bảy phút nữa."

Nếu không nghỉ ngơi đầy đủ trong giờ giải lao, cơ thể sẽ không chịu nổi mất.

Lúc đó, tôi lại cảm thấy một luồng sát khí nào đó.

Không xác định được vị trí. Nhưng có lẽ là trong nhà vệ sinh.

Có phải là sát thủ không nhỉ? Ngay cả Shimizu cũng là thành viên của tổ chức [Giáo đoàn Thuần khiết], nên không phải là chuyện không thể xảy ra. Hơn nữa, ngay cả trong Đế Quốc cũng có đủ loại tư tưởng con người.

Tuy nhiên, cảm nhận từ khí tức thì không phải là thứ nguy hiểm đến vậy. Có vẻ là một cảm giác lỏng lẻo hơn.

Có tiếng nói vọng ra từ bên ngoài, cụ thể là phía bồn tiểu nam.

"Tại sao chỉ có mỗi Fuyukura được yêu thích vậy?"

"Dù sao thì vụ sáng nay cũng quá đáng rồi..."

"Cứ cái đà này, có khi tất cả con gái trong lớp sẽ kéo về phía hắn ta mất."

"Thế thì đúng là hậu cung rồi, không thể nào. Hoàng đế陛下 là một mỹ nữ thì khỏi phải nói, ngay cả Ryuunami-san cũng chắc chắn nằm trong top năm của khối. Joenji-san cũng đã có một câu lạc bộ fan hâm mộ được thành lập trong giới những người có sở thích đặc biệt rồi. Là 'Hội bảo vệ Joenji-san' thì phải."

(Ôi không! Câu lạc bộ fan của Shimizu cũng được thành lập ở đất nước này rồi sao...)

Shimizu chắc chắn đang được yêu thích trong một phạm vi hẹp.

(Không không, không phải lúc để nghĩ về chuyện đó... Điều mình lo sợ đang sắp xảy ra rồi...)

Mặc dù đã lo lắng, nhưng quả nhiên tôi đang bị các nam sinh ghen ghét.

Nếu ở vị trí ngược lại, tôi cũng sẽ nghĩ "Tại sao chỉ có mỗi hắn ta...". Chuyện này quá bất công. Và nếu sự ghen ghét này tiếp diễn, tôi sẽ bị coi là tội phạm bởi các nam sinh, và sẽ chẳng còn nơi nào để lòng tôi được bình yên nữa.

Sau đó tôi phải giải thích để họ hiểu lầm, nếu không sẽ bị cô lập trong lớp mất.

Thế nhưng, tình hình đã gần như tiến triển đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi.

"Không, không phải vậy! Không phải chuyện đơn giản như thế! Tất cả mọi thứ đều xoay quanh người đàn ông tên Fuyukura Ryota, đây chẳng phải là một cuộc cách mạng hay sao! Lớp 2-3 này đang bị Fuyukura Ryota, một cá nhân, độc tài cai trị! Chuyện như thế này có thể được chấp nhận trong một xã hội dân chủ sao! Chúng ta không cần đứng lên vì tự do sao!"

"Hãy đứng lên! Ngay bây giờ, hãy lật đổ Fuyukura Ryota!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Giải phóng lớp học khỏi tên độc tài!"

"Tự do cho huyết tộc!"

"Tăng tiền tiêu vặt lên!"

"Tôi cũng muốn được yêu thích!"

(Này này này! Trước khi ngăn cản, mục tiêu đã thành "lật đổ" rồi... Hơn nữa, đây là Đế Quốc mà... Đâu phải dân chủ gì chứ...)

Ryota vẫn không thể ra khỏi nhà vệ sinh, và tiếp tục quan sát tình hình. Trước đây tôi cũng từng bị ghét bỏ khá nhiều do thể chất của mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị gọi là kẻ độc tài.

Tứ diện Sở ca không chỉ bao trùm chỗ ngồi của tôi, mà còn lan rộng ra toàn bộ lớp học.

"Nhưng, vẫn còn quá sớm để hành động. Fuyukura Ryota chưa làm gì cụ thể cả. Chúng ta vẫn chưa có lý do chính đáng. Nếu hành động lúc này, sẽ dễ bị cho là mấy tên ế ẩm, không có đời sống xã hội đàng hoàng đang ghen ghét mà thôi."

"Đúng vậy, chúng ta không chỉ là những kẻ ế ẩm, không có đời sống xã hội đàng hoàng ghen ghét, mà là vì tự do, vì dân chủ mà."

(Tốt quá. Đúng là đồ ngốc.)

"Vì vậy, bây giờ chúng ta hãy án binh bất động. Tuy nhiên, nếu có chuyện gì đó khiến các cô gái trong lớp phải khóc, thì chúng ta cũng phải cầm vũ khí lên. Cụ thể là, chúng ta phải trang bị thước kẻ 30 centimet để vũ trang."

(Vũ khí có vẻ cùi bắp quá...)

"Tôi là Hôtetsu, thanh kiếm yêu thích của Kondou Isami của Shinsengumi!"

"Còn tôi là Gungnir, cây thương đáng sợ trong thần thoại Bắc Âu!"

"Tôi sẽ chém nát bằng Excalibur của Vua Arthur!"

(Này này... Sao mấy người lại sở hữu hàng loạt vũ khí huyền thoại thế kia! Kh... Tôi sẽ bị giết mất...)

"Và tôi là một War Hammer! —Với tinh thần như vậy, hãy vung thước kẻ lên. Trong số chúng ta, thước kẻ chính là Hôtetsu và Excalibur!"

(Tốt quá. Đúng là đồ ngốc.)

"Vậy thì, các bạn, hôm nay giải tán! Hẹn gặp lại vào giờ giải lao tiếp theo!"

"「Vâng!»"

Cuộc mật đàm khó hiểu đó có vẻ đã kết thúc.

Trước mắt, có vẻ sẽ không bị tấn công đột ngột.

Nhưng với tình hình này, chiến lược cố thủ trong nhà vệ sinh cũng sẽ không kéo dài được bao lâu.

Phải làm gì đó thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận