Denpa Onna to Seishun Oto...
Hitoma Iruma Buriki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Chương 6

0 Bình luận - Độ dài: 11,652 từ - Cập nhật:

**Chương 4: Vươn tới ánh sáng**

● Little Sumakin phát tán tín hiệu kỳ quặc. -2

● Tôi đành phải dính vào chuyện đó. -2

─────────────────────

Tổng điểm tuổi trẻ hiện tại: -5

Liệu những giấc mơ không thành có ý nghĩa gì không?

Hay việc ôm ấp những giấc mơ không thể thực hiện là một sự khờ dại?

Những ngày này, tôi ước gì mình biết được "liều lượng" giấc mơ vừa phải để sống một thực tại tốt đẹp hơn.

Gặp Sumakin là tôi lại bay. Phương trình đó gần như đã được thiết lập, và tự hỏi dạo này mọi người thế nào, tôi đạp mạnh bàn đạp xe đạp, hướng câu hỏi tới một khán giả tưởng tượng nào đó. Chân tôi bất chợt rời ra, chiếc bàn đạp còn lại kêu lạch cạch quay tít trong không khí. Tôi nghiêng người sang phải, rẽ cua.

"Tôi mong đây sẽ là lần cuối cùng Sumakin 'đổ bộ' đấy nhé."

“Nếu mà nổi tiếng thì thành series luôn, rồi sẽ có Người Chăn Đệm thứ ba, thứ tư…”

“Để không xảy ra chuyện đó thì giờ tôi mới đi ‘đóng phim’ này đây.”

Tôi phóng như bay trên chiếc xe đạp, ra biển. Lại một lần nữa, đến cái nơi mọi chuyện đã bắt đầu. Chính xác mà nói, lần này tôi không định xuống biển mà chỉ muốn "nhờ vả" con dốc dài kia thôi. Vì mục đích đó, tôi cắm đầu chạy.

Bánh xe quay tít, bàn đạp chuyển động nhanh chóng, thoải mái hơn nhiều so với chuyến đi hồi tháng tư.

“Em đang hồi hộp vô cùng mà không hợp với tính cách mình chút nào.”

“Chẳng truyền tải được cái gì cả, bởi vì đấy là Sumakin mà.”

“Trước giờ em vẫn thắc mắc, Sumakin là cái gì ạ?”

“Hãy nhìn vào gương đi.”

Nhìn mặt nước cũng được, nhưng biển sắp tới có vẻ đục nên chẳng phản chiếu gì đâu.

Tôi phóng nhanh vun vút như đang đi đường tắt, vượt qua con đường hai tiếng hơn của ngày xưa bằng chiếc xe đạp rỉ sét. Nếu cứ tiếp tục tốc độ này, tôi có cảm giác một ngày nào đó mình sẽ thực sự bay lên trời. Chính những ảo ảnh chồng chất như thế có lẽ đã tạo ra Sumakin.

“Liệu sức mạnh của tôi và anh có thể thực sự giúp chúng ta bay lên không?”

“Ai mà biết. Lần trước thì thất bại thảm hại rồi còn gì.”

“Đấy là chuyện đương nhiên ạ, người Trái Đất với nhau thì không thể tạo ra sức mạnh được đâu.”

Mới hôm nay lần đầu xem phim “E.T.” mà nó đã mê mẩn hoàn toàn rồi. Anh trai đây lo lắng cho tương lai của đứa nhỏ này quá, sợ bị kẻ xấu lừa gạt. Tiện thể, Erio cũng ngây thơ đến đáng ngờ.

“Thế này, thế kia… xoay chuyển… sức mạnh, đẩy tới trước… fumomo.”

“Mày đang tính toán cái gì đấy. Với lại, những suy nghĩ mâu thuẫn đó không cần phải viết ra giấy để thông báo đâu.”

Việc nó yêu cầu tôi phản ứng có lẽ là sai lầm rồi. Lời khuyên ư, đó là một lĩnh vực nằm ngoài khả năng của tôi.

“……………………………………….”

Erio và cô Tamura đã tiễn tôi đi với tâm trạng thế nào nhỉ? Tôi đã hứa với hai người là sẽ không làm chuyện nguy hiểm gì rồi chia tay ở tiệm Tamura. Riêng Erio thì có vẻ lo lắng tôi sẽ lại lao xuống biển, vì tôi đã nói những điều giống hệt lần trước. Tôi đã trấn an là yên tâm đi, nhưng không biết liệu cô bé có tin không.

Rồi, khi mặt trời đã bắt đầu đứng bóng giữa trưa.

Tôi phanh xe lại trên đỉnh con dốc đó, dừng tạm thời.

Trong lòng vừa có cảm giác "đã đến rồi đây",

Lại vừa pha lẫn sự "mình lại đến rồi đấy" như một lời chào.

Biển và hàng rào chắn vẫn còn quá xa để nhìn thấy. Rừng cây um tùm đang ngả màu thu, lá rụng bay phất phơ trước mắt. Xe cộ qua lại vẫn đông đúc như hồi đó. Cứ như thể mọi thứ đã được sắp đặt sẵn vậy. Tôi gần như vô thức đưa tay gạt chuông xe. Tiếng chuông vang lên, như thể con bướm trong lòng tôi đang bay ra khỏi kẽ hở đó.

“Tôi đã chờ khoảnh khắc này, mofumofu!”

“Hả?”

“Cuối cùng thì tôi cũng có thể trở về với gia đình rồi.”

“…Vậy thì tốt quá rồi.”

Ước gì mày có thể cởi bỏ chiếc chăn bông rồi trở về nhà. Lúc đó tao sẽ tiễn mày một đoạn.

Tôi hít một hơi thật sâu để xua đi căng thẳng. Xoay vai phải hai lần, điều hòa hơi thở. Cái cảm giác tăng tốc dần dần sống lại trong ký ức. Chỉ có ký ức là vượt trước, lao xuống dốc. Lưng tôi rờn rợn, tôi bất giác xoa xoa như muốn gạt đi cảm giác đó. Vỗ lưng ba cái, rồi tôi nắm chặt tay lái.

Giờ thì tôi sẽ dốc hết sức mình lao xuống con dốc này.

Đương nhiên, tôi không hề có ý định bay thật sự.

Nếu mà lao xuống biển thì lần này tôi chắc chết mất, mà quan trọng hơn là tôi không thể làm hỏng chiếc xe đạp mới toanh này. Nên tôi sẽ không bay, nhưng vẫn chạy. Tăng tốc theo kế hoạch, rồi phanh lại giữa chừng.

“Này Little Sumakin, đây là cái gì?”

Tôi giơ ngón trỏ ra trước mặt Sumakin. Little Sumakin rướn người, “Mofufu.”

“Đây là câu đố mẹo phải không ạ. Đó là hình một khẩu súng, bakyun!”

“…Có vẻ nó nhìn thấy thật.”

Tôi không biết nguyên lý là gì, nhưng nếu phía trước có thể xác định được thì không vấn đề gì. Chạy mới có ý nghĩa.

Tôi sẽ chạy, tăng tốc, và trước khi nhảy xuống, tôi sẽ dạy Little Sumakin cảm giác sợ hãi. Nếu tôi khơi dậy nỗi lo lắng về việc rơi xuống, dù là một phương pháp điều trị khắc nghiệt, nhưng có lẽ sẽ khiến nó tỉnh ngộ khỏi ý định cất cánh. Tôi nghĩ vậy.

Để chứng minh mình không phải người ngoài hành tinh, tôi lại một lần nữa lao xuống dốc, biết rõ rằng mình không thể bay.

Lần này, với một chút trí tuệ và sự bảo toàn bản thân, tôi kiềm chế sự liều lĩnh.

“Vậy, đi thôi!”

Tôi cúi người về phía trước, đặt chân phải lên bàn đạp. Một cảm giác phấn khích như đang ở vạch xuất phát của một cuộc thi, xen lẫn sự co thắt nội tạng hành hạ tôi. Mồ hôi và gió cùng ùa ào lướt qua phía sau.

“Mofufu.”

Như thể nó đang trả lời: "Cứ tự nhiên đi."

Tôi đạp mạnh chân xuống đất, đưa bánh xe trước chồm tới con dốc.

Và thế là, tôi bắt đầu chạy.

Ban đầu chậm rãi, tôi để cơ thể trôi theo dòng chảy của dốc xuống mà không cần đạp mạnh. Tôi chẳng biết gì về đua ngựa, nhưng đó chính là cảm giác khi cổng xuất phát mở ra. Con đường một chiều rộng mở.

Hình ảnh một cây cột trong suốt đâm xuyên qua sống lưng tôi ập đến.

Một bức tường nhỏ hiện hữu giữa thân trên và thân dưới, mỗi phần dường như muốn độc lập. Tôi nắm chặt tay lái để kiểm soát chiếc xe. Trong khi đó, đôi chân tôi đạp mạnh bàn đạp, bắt đầu tăng tốc không ngừng. Con dốc dường như khuyến khích cả hai động thái đó, cuốn hút tôi.

Cảnh vật lướt qua. Cây cối xung quanh vụt qua từng chập, tôi lao vào một thế giới bất ổn. Chỉ còn tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên rõ mồn một như hàng ngàn con ruồi khổng lồ bay vè vè bên tai, làm tê liệt các giác quan khác.

Little Sumakin vốn ngoan ngoãn ẩn mình trong chiếc lồng cũng bắt đầu vươn người ra theo đà tăng tốc.

Dù tầm nhìn bị Sumakin che khuất, tôi vẫn nhấc mông khỏi yên xe, hướng tới tốc độ cao hơn nữa.

Thật sảng khoái!

Một tốc độ mà bình thường, dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể đạt được, nuốt chửng cả cơ thể tôi.

Khuôn mặt co giật như bị nhuộm bởi sự điên cuồng, mồ hôi đọng nơi chân tóc lập tức bắn tung tóe.

Bàn đạp quay tít với tốc độ kinh hoàng, truyền toàn bộ năng lượng tới bánh xe. Bánh xe gào thét cùng mặt đất, tuân theo mọi yêu cầu của tôi và bàn đạp.

Tâm trí tôi nhẹ bẫng trôi bồng bềnh. Tôi như đang quan sát bản thân, chiếc xe đạp và Little Sumakin từ một vị trí cao hơn. Ngắm nhìn mình từ trên cao, tôi say sưa. Tôi tìm thấy khoái cảm trong việc chạm tới giới hạn tốc độ, đôi chân không ngừng đạp bàn đạp. Càng chạy, dường như tôi càng nhanh hơn.

Nhanh hơn bất cứ ai.

Thân trên có nhiệm vụ ghìm giữ chiếc xe đang có nguy cơ vượt khỏi tầm kiểm soát và đổi hướng. Thỉnh thoảng, tôi phải kiềm lại bánh xe trước đang muốn bốc lên, cúi đầu tuân theo trọng lực, trung thành với con dốc.

“Đang tới rồi! Sắp rồi!”

Little Sumakin giơ một tờ giấy ghi tin nhắn mới lên, tôi vô thức đưa mắt dõi theo.

Và rồi, ý thức đang chìm đắm trong sự ngây ngất chợt bừng tỉnh.

Tôi chớp mắt liên hồi sau khi đã quên chớp mắt, xúc giác sống dậy.

Nỗi sợ hãi tràn ngập khắp cơ thể cũng đồng thời dội ngược vào bên trong một cách dữ dội.

Tôi không thể bay như thế này được.

Tôi đã trở lại bình thường!

Tôi nhìn chằm chằm vào tay lái.

Được rồi, phanh ngay bây giờ! VỤT!

“A…?”

Thời gian bóp méo, dòng chảy của tôi và chiếc xe đạp không còn ăn khớp.

Người bị bỏ lại phía sau là tôi, người vừa bừng tỉnh khỏi sự thoát ly ý thức chỉ trong khoảnh khắc.

Chiếc xe đạp tiếp tục lao đi vài bước.

Và ở giữa đó là một sự việc bất ngờ ập đến. Một tai nạn. Một tính toán sai lầm.

Cái phanh tôi đã nắm chặt hết sức, bị gãy.

Kẹc! Nó gãy gập lại.

“Á, hở, ờ?”

Tiếng “cạch” khẽ vang lên khi mảnh phanh gãy tuột khỏi ngón tay và rơi xuống đất. Tiếng “quờn quờn” loảng xoảng vang lên, bánh trước chiếc xe đạp lắc lư sang hai bên. Chiếc xe không dừng lại, như một phép màu mà nó không đổ nhào, dù người lái đang vô cùng hoảng loạn. Vạch đích đang đến gần, và việc bỏ cuộc là không thể chấp nhận.

Tôi thấy máu trong người rùng mình.

Cơ thể tôi như muốn bay ngược về phía sau theo làn gió.

“Tới rồi tới rồi!”

Đối lập với tiếng hò reo của thứ trong lồng, miệng tôi thét lên một tiếng kinh hoàng.

Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt máu như sắp trào ra.

Tiếng hét của chính mình lấp đầy không gian xung quanh, rồi cực điểm là một sự im lặng chết chóc. Mức độ lo lắng dâng trào trước tình huống bất ngờ, hơi thở tôi ngừng lại. Tim tôi có lẽ cũng ngừng đập hai giây cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

Phanh, phanh hỏng rồi! Hỏng cả hai luôn! Răng tôi va vào nhau lạch cạch, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng thét! Ọt ạch! Á á á á tăng tốc!

Nổi da gà hơn cả chim, sức mạnh ước mơ đôi cánh còn cao cả hơn bất cứ ai. Nhưng tôi không thể bay!

Điểm cuối của con dốc bất ngờ ập đến. Đồng thời, cũng là kết thúc cuộc đời tôi?

Không đời nào!

Gào thét. Gào thét. Tôi ồn ào. Thực sự rất ồn ào. Nhưng ngược lại, trong đầu tôi mọi thứ lại dần sắp xếp lại. Little Sumakin gần như đứng thẳng dậy, cúi người về phía trước, nghiêng trọng tâm.

Không phải để dừng chiếc xe không phanh, mà là để tăng tốc nó.

Tiếng bánh xe quay.

Một âm thanh "gào ồ ồ ồ ồ" như đang mài mòn mặt đất, hoặc bị mặt đất mài mòn.

Âm thanh đó nghiền nát những âm thanh khác như một chiếc máy nghiền.

Dái tai tôi căng phồng lên vì máu dồn quá mức, bị gió xoa bóp râm ran đến đau đớn. Khóe mắt mở to khô khốc, nước mắt tự nhiên ứa ra. Má tôi nổi gồ lên như cục đất sét bị bỏ quên, cứng lại, khuôn mặt co giật không có dấu hiệu trở lại bình thường. Hai cánh tay tôi nắm chặt tay lái chiếc xe đạp, bất động, không thể buông ra. Giữ cho chiếc xe chạy thẳng đã là tất cả những gì tôi có thể làm.

Cằm tôi nhô cao, họng khò khè khi nhìn chằm chằm về phía trước.

Nơi giao thoa giữa màu xanh của trời và biển, tôi và chiếc xe đạp lao xuống dốc như muốn chen ngang vào đó. Tốc độ này quá bất thường đối với việc xuống dốc, có thể gọi là mất kiểm soát. Thỉnh thoảng, bánh trước bốc lên không trung, nhảy những cú nhỏ. Chỉ cần sai một ly trong điều khiển, chiếc xe nghiêng đổ, tôi có thể phải chấp nhận cảnh da thịt bị lột sạch, dù có đội mũ bảo hiểm màu vàng đi chăng nữa.

Mặc dù vậy, hai chân tôi vẫn tiếp tục đạp mạnh bàn đạp. Quay liên tục như muốn làm hỏng nó.

Tôi như hòa vào làm một với chiếc xe đạp. Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra làm ướt vùng xương bả vai, da thịt nhấp nhô rùng mình. Chuyện gì sẽ xảy ra với chiếc xe đạp, tôi và Sumakin trong lồng sau đó, tôi đã trải qua rồi.

Đúng vậy, chắc chắn sẽ rơi xuống.

Thế nhưng tôi vẫn tiếp tục lao xuống dốc.

Con dốc dốc đứng, rồi ngay sau đó là dốc lên, như thể được sắp đặt để tôi cất cánh. Đà lao xuống không hề giảm, mà còn lao vút lên dốc. Tốc độ không hề chết đi. Thậm chí tôi còn cảm thấy nó đang tăng tốc.

Tôi lên đến đỉnh dốc, ngả người ra sau. Các ngón tay tôi nắm chặt tay lái đến nỗi sắp ứ máu, nhưng tôi không bận tâm, vẫn siết chặt hơn nữa, hướng chiếc xe lên cao. Với động tác nhấc bánh trước, chiếc xe bổng lên.

Như một con cá vọt lên khỏi đại dương trong thoáng chốc.

Như yêu say đắm ánh sáng, mà lao mình ra khỏi biển cả.

Với sự cố gắng đáng thương hệt như vậy đẩy tôi đi. Tôi hướng về phía mặt trời và bầu trời rộng lớn.

Đầu và hai bên mắt tôi trắng xóa vì đón nhận ánh sáng, miệng tôi há ra gào thét gì đó.

Không khí xoáy thành vòng, nuốt chửng tiếng thét đó, và chẳng có gì, chẳng nghe thấy gì.

Và rồi, tôi bay.

Trên chiếc xe đạp, tôi bay giữa không trung.

Thế nhưng.

Ngay khoảnh khắc bắt đầu bay lên, một ý thức đang bám víu sau gáy chợt nghĩ.

Tại sao. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

“Dừng, lại, đi, mà, đó!”

Tôi nuốt gió vào họng, họng run lên như muốn khóc nhưng vẫn cố hét.

Dừng, lại, đi, mà!

Vì tôi là một chàng trai tuổi trẻ nhiệt huyết!

Và trong giỏ xe đạp là một cô gái điện sóng! Á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á Á ž á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á ÁY NGÁT TRỜI XANH”

**Chương 4: Vươn tới ánh sáng**

● Little Sumakin phát sóng tín hiệu lạ. -2

● Tôi đành phải chịu trận. -2

─────────────────────

Tổng điểm tuổi trẻ hiện tại: -5

Liệu những giấc mơ không thành có còn ý nghĩa không?

Hay việc nuôi giữ những giấc mơ viển vông là sự ngu dại?

Những ngày này, tôi ước ao biết được bao nhiêu là đủ cho một giấc mơ để sống trọn vẹn với thực tại.

Gặp Sumakin là y như rằng tôi phải bay. Gần đây, phương trình này đã trở thành chân lý, tôi tự hỏi thính giả tưởng tượng của mình đang sống ra sao, rồi đạp mạnh bàn đạp xe đạp. Chân tôi bất chợt rời khỏi, bàn đạp còn lại lạch cạch quay tít trong không khí. Tôi nghiêng người sang phải, cua một vòng.

"Tôi chỉ mong đây là lần cuối Sumakin 'đổ bộ' thôi đấy."

“Nếu nổi tiếng thì nó sẽ thành series, rồi sẽ có Người Ngoài Hành Tinh Chăn Đệm thứ ba, thứ tư…”

“Chính để tránh chuyện đó xảy ra, nên bây giờ tôi mới đi ‘đóng phim’ đây này.”

Tôi phóng như bay trên chiếc xe đạp, hướng thẳng ra biển. Lại một lần nữa, đến nơi mọi chuyện đã bắt đầu. Chính xác mà nói, lần này tôi không định xuống biển mà chỉ muốn tận dụng con dốc dài đó thôi. Để đạt được mục đích, tôi cắm đầu chạy.

Bánh xe quay tít, bàn đạp chuyển động nhanh chóng, thoải mái hơn rất nhiều so với chuyến đi hồi tháng Tư.

“Em đang run bắn lên, khác hẳn với mọi khi.”

“Chẳng truyền tải được chút gì cả, bởi vì mày là Sumakin mà.”

“Trước giờ em vẫn luôn nghĩ, Sumakin là cái gì vậy?”

“Hãy nhìn vào gương đi.”

Nhìn mặt nước cũng được, nhưng biển sắp tới có vẻ đục nên chắc chẳng phản chiếu được gì đâu.

Trên chiếc xe đạp rỉ sét, tôi phóng đi nhanh vun vút như đang đi đường tắt, vượt qua đoạn đường hơn hai tiếng đồng hồ. Nếu cứ chạy với tốc độ này, tôi hơi mộng tưởng một chút, liệu có ngày nào đó mình sẽ thực sự bay lên trời không. Chính những ảo giác chồng chất như thế có lẽ đã tạo ra ra Sumakin.

“Liệu sức mạnh của tôi và anh có thể thực sự giúp chúng ta bay lên không?”

“Ai mà biết. Lần trước thì thất bại thảm hại rồi còn gì.”

“Đấy là chuyện đương nhiên, người Trái Đất với nhau thì không thể tạo ra sức mạnh được đâu.”

Mới hôm nay lần đầu xem phim “E.T.” mà nó đã mê mẩn hoàn toàn rồi. Anh trai đây lo lắng cho tương lai của đứa nhỏ này quá, sợ bị kẻ xấu lừa gạt. Tiện thể, Erio cũng ngây thơ đến đáng ngờ.

“Thế này, thế kia… xoay chuyển… sức mạnh, đẩy tới trước… fufufu.”

“Mày đang tính toán cái gì đấy. Với lại, những suy nghĩ rối ren đó không cần phải ghi ra giấy để truyền đạt đâu.”

Việc nó yêu cầu tôi phản ứng có lẽ là sai lầm rồi. Lời khuyên ư, đó là một lĩnh vực nằm ngoài khả năng của tôi.

“……………………………………….”

Erio và cô Tamura đã tiễn tôi đi với tâm trạng thế nào nhỉ? Tôi đã hứa với hai người là sẽ không làm chuyện nguy hiểm gì rồi chia tay ở tiệm Tamura. Riêng Erio thì có vẻ lo lắng tôi sẽ lại lao xuống biển, vì tôi đã nói những điều giống hệt lần trước. Tôi đã trấn an là yên tâm đi, nhưng không biết liệu cô bé có tin không.

Rồi, khi mặt trời đã bắt đầu đứng bóng giữa trưa.

Tôi phanh xe lại trên đỉnh con dốc đó, dừng tạm thời.

Trong lòng vừa có cảm giác "đã đến đây rồi",

Lại vừa pha lẫn sự "mình lại đến rồi đấy" như một lời chào.

Biển và hàng rào chắn vẫn còn quá xa để nhìn thấy. Rừng cây um tùm đang ngả màu thu, lá rụng bay phất phơ trước mắt. Xe cộ qua lại vẫn đông đúc như hồi đó. Cứ như thể mọi thứ đã được sắp đặt sẵn vậy. Tôi gần như vô thức đưa tay gạt chuông xe. Tiếng chuông vang lên, như thể một con sâu trong lòng tôi đang bay ra khỏi kẽ hở đó.

“Tôi đã chờ khoảnh khắc này, mofumofu!”

“Hả?”

“Cuối cùng thì tôi cũng có thể trở về với gia đình rồi.”

“…Vậy thì tốt quá rồi.”

Ước gì mày có thể cởi bỏ chiếc chăn bông rồi trở về nhà. Lúc đó tao sẽ tiễn mày một đoạn.

Tôi hít một hơi thật sâu để xua đi căng thẳng. Xoay vai phải hai lần, điều hòa hơi thở. Cái cảm giác tăng tốc dần dần sống lại trong ký ức. Chỉ có ký ức là vượt trước, lao xuống dốc. Lưng tôi rờn rợn, tôi bất giác xoa xoa như muốn gạt đi cảm giác đó. Vỗ lưng ba cái, rồi tôi nắm chặt tay lái.

Giờ thì tôi sẽ dốc hết sức mình lao xuống con dốc này.

Đương nhiên, tôi không hề có ý định bay thật sự.

Nếu mà lao xuống biển thì lần này tôi chắc chết mất, mà quan trọng hơn là tôi không thể làm hỏng chiếc xe đạp mới toanh này. Nên tôi sẽ không bay, nhưng vẫn chạy. Tăng tốc theo kế hoạch, rồi phanh lại giữa chừng.

“Này Little Sumakin, đây là cái gì?”

Tôi giơ ngón trỏ ra trước mặt Sumakin. Little Sumakin rướn người, “Mofufu.”

“Đây là câu đố mẹo phải không ạ. Đó là hình một khẩu súng, bakyun!”

“…Có vẻ nó nhìn thấy thật.”

Tôi không biết nguyên lý là gì, nhưng nếu phía trước có thể xác định được thì không vấn đề gì. Chạy mới có ý nghĩa.

Tôi sẽ chạy, tăng tốc, và trước khi nhảy xuống, tôi sẽ dạy Little Sumakin cảm giác sợ hãi. Nếu tôi khơi dậy nỗi lo lắng về việc rơi xuống, dù là một phương pháp điều trị khắc nghiệt, nhưng có lẽ sẽ khiến nó tỉnh ngộ khỏi ý định cất cánh. Tôi nghĩ vậy.

Để chứng minh mình không phải người ngoài hành tinh, tôi lại một lần nữa lao xuống dốc, biết rõ rằng mình không thể bay.

Lần này, với một chút trí tuệ và sự bảo toàn bản thân, tôi kiềm chế sự liều lĩnh.

“Vậy, đi thôi!”

Tôi cúi người về phía trước, đặt chân phải lên bàn đạp. Một cảm giác phấn khích như đang ở vạch xuất phát của một cuộc thi, xen lẫn sự co thắt nội tạng hành hạ tôi. Mồ hôi và gió cùng ùa ào lướt qua phía sau.

“Mofufu.”

Như thể nó đang trả lời: "Cứ tự nhiên đi."

Tôi đạp mạnh chân xuống đất, đưa bánh xe trước chồm tới con dốc.

Và thế là, tôi bắt đầu chạy.

Ban đầu chậm rãi, tôi để cơ thể trôi theo dòng chảy của dốc xuống mà không cần đạp mạnh. Tôi chẳng biết gì về đua ngựa, nhưng đó chính là cảm giác khi cổng xuất phát mở ra. Con đường một chiều rộng mở.

Hình ảnh một cây cột trong suốt đâm xuyên qua sống lưng tôi ập đến.

Một bức tường nhỏ hiện hữu giữa thân trên và thân dưới, mỗi phần dường như muốn độc lập. Tôi nắm chặt tay lái để kiểm soát chiếc xe. Trong khi đó, đôi chân tôi đạp mạnh bàn đạp, bắt đầu tăng tốc không ngừng. Con dốc dường như khuyến khích cả hai động thái đó, cuốn hút tôi.

Cảnh vật lướt qua. Cây cối xung quanh vụt qua từng chập, tôi lao vào một thế giới bất ổn. Chỉ còn tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên rõ mồn một như hàng ngàn con ruồi khổng lồ bay vè vè bên tai, làm tê liệt các giác quan khác.

Little Sumakin vốn ngoan ngoãn ẩn mình trong chiếc lồng cũng bắt đầu vươn người ra theo đà tăng tốc.

Dù tầm nhìn bị Sumakin che khuất, tôi vẫn nhấc mông khỏi yên xe, hướng tới tốc độ cao hơn nữa.

Thật sảng khoái!

Một tốc độ mà bình thường, dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể đạt được, nuốt chửng cả cơ thể tôi.

Khuôn mặt co giật như bị nhuộm bởi sự điên cuồng, mồ hôi đọng nơi chân tóc lập tức bắn tung tóe.

Bàn đạp quay tít với tốc độ kinh hoàng, truyền toàn bộ năng lượng tới bánh xe. Bánh xe gào thét cùng mặt đất, tuân theo mọi yêu cầu của tôi và bàn đạp.

Tâm trí tôi nhẹ bẫng trôi bồng bềnh. Tôi như đang quan sát bản thân, chiếc xe đạp và Little Sumakin từ một vị trí cao hơn. Ngắm nhìn mình từ trên cao, tôi say sưa. Tôi tìm thấy khoái cảm trong việc chạm tới giới hạn tốc độ, đôi chân không ngừng đạp bàn đạp. Càng chạy, dường như tôi càng nhanh hơn.

Nhanh hơn bất cứ ai.

Thân trên có nhiệm vụ ghìm giữ chiếc xe đang có nguy cơ vượt khỏi tầm kiểm soát và đổi hướng. Thỉnh thoảng, tôi phải kiềm lại bánh xe trước đang muốn bốc lên, cúi đầu tuân theo trọng lực, trung thành với con dốc.

“Đang tới rồi! Sắp rồi!”

Little Sumakin giơ một tờ giấy ghi tin nhắn mới lên, tôi vô thức đưa mắt dõi theo.

Và rồi, ý thức đang chìm đắm trong sự ngây ngất chợt bừng tỉnh.

Tôi chớp mắt liên hồi sau khi đã quên chớp mắt, xúc giác sống dậy.

Nỗi sợ hãi tràn ngập khắp cơ thể cũng đồng thời dội ngược vào bên trong một cách dữ dội.

Tôi không thể bay như thế này được.

Tôi đã trở lại bình thường!

Tôi nhìn chằm chằm vào tay lái.

Được rồi, phanh ngay bây giờ! RẮC!

“A…?”

Thời gian bóp méo, dòng chảy của tôi và chiếc xe đạp không còn ăn khớp.

Người bị bỏ lại phía sau là tôi, người vừa bừng tỉnh khỏi sự thoát ly ý thức chỉ trong khoảnh khắc.

Chiếc xe đạp tiếp tục lao đi vài bước.

Và ở giữa đó là một sự việc bất ngờ ập đến. Một tai nạn. Một tính toán sai lầm.

Cái phanh tôi đã nắm chặt hết sức, bị gãy.

Rắc! Nó gãy gập lại.

“Á, hở, ờ?”

Tiếng “cạch” khẽ vang lên khi mảnh phanh gãy tuột khỏi ngón tay và rơi xuống đất. Tiếng “quờn quờn” loảng xoảng vang lên, bánh trước chiếc xe đạp lắc lư sang hai bên. Chiếc xe không dừng lại, như một phép màu mà nó không đổ nhào, dù người lái đang vô cùng hoảng loạn. Vạch đích đang đến gần, và việc bỏ cuộc là không thể chấp nhận.

Tôi thấy máu trong người rùng mình.

Cơ thể tôi như muốn bay ngược về phía sau theo làn gió.

“Tới rồi tới rồi!”

Đối lập với tiếng hò reo của thứ trong lồng, miệng tôi thét lên một tiếng kinh hoàng.

Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt máu như sắp trào ra.

Tiếng hét của chính mình lấp đầy không gian xung quanh, rồi cực điểm là một sự im lặng chết chóc. Mức độ lo lắng dâng trào trước tình huống bất ngờ, hơi thở tôi ngừng lại. Tim tôi có lẽ cũng ngừng đập hai giây cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

Phanh, phanh hỏng rồi! Hỏng cả hai luôn! Răng tôi va vào nhau lạch cạch, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng thét! Ọt ạch! Á á á á tăng tốc á á á á á!

Nổi da gà hơn cả chim, sức mạnh ước mơ đôi cánh còn cao cả hơn bất cứ ai. Nhưng tôi không thể bay!

Điểm cuối của con dốc bất ngờ ập đến. Đồng thời, cũng là kết thúc cuộc đời tôi?

Không đời nào!

Gào thét. Gào thét. Tôi ồn ào. Thực sự rất ồn ào. Nhưng ngược lại, trong đầu tôi mọi thứ lại dần sắp xếp lại. Little Sumakin gần như đứng thẳng dậy, cúi người về phía trước, nghiêng trọng tâm.

Không phải để dừng chiếc xe không phanh, mà là để tăng tốc nó.

Tiếng bánh xe quay.

Một âm thanh “Gào ồ ồ ồ ồ” như đang mài mòn mặt đất, hoặc bị mặt đất mài mòn.

Âm thanh đó nghiền nát những âm thanh khác như một chiếc máy nghiền.

Dái tai tôi căng phồng lên vì máu dồn quá mức, bị gió xoa bóp râm ran đến đau đớn. Khóe mắt mở to khô khốc, nước mắt tự nhiên ứa ra. Má tôi nổi gồ lên như cục đất sét bị bỏ quên, cứng lại, khuôn mặt co giật không có dấu hiệu trở lại bình thường. Hai cánh tay tôi nắm chặt tay lái chiếc xe đạp, bất động, không thể buông ra. Giữ cho chiếc xe chạy thẳng đã là tất cả những gì tôi có thể làm.

Cằm tôi nhô cao, họng khò khè khi nhìn chằm chằm về phía trước.

Nơi giao thoa giữa màu xanh của trời và biển, tôi và chiếc xe đạp lao xuống dốc như muốn chen ngang vào đó. Tốc độ này quá bất thường đối với việc xuống dốc, có thể gọi là mất kiểm soát. Thỉnh thoảng, bánh trước bốc lên không trung, nhảy những cú nhỏ. Chỉ cần sai một ly trong điều khiển, chiếc xe nghiêng đổ, tôi có thể phải chấp nhận cảnh da thịt bị lột sạch, dù có đội mũ bảo hiểm màu vàng đi chăng nữa.

Mặc dù vậy, hai chân tôi vẫn tiếp tục đạp mạnh bàn đạp. Quay liên tục như muốn làm hỏng nó.

Tôi như hòa vào làm một với chiếc xe đạp. Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra làm ướt vùng xương bả vai, da thịt nhấp nhô rùng mình. Chuyện gì sẽ xảy ra với chiếc xe đạp, tôi và Sumakin trong lồng sau đó, tôi đã trải qua rồi.

Đúng vậy, chắc chắn sẽ rơi xuống.

Thế nhưng tôi vẫn tiếp tục lao xuống dốc.

Con dốc dốc đứng, rồi ngay sau đó là dốc lên, như thể được sắp đặt để tôi cất cánh. Đà lao xuống không hề giảm, mà còn lao vút lên dốc. Tốc độ không hề chết đi. Thậm chí tôi còn cảm thấy nó đang tăng tốc.

Tôi lên đến đỉnh dốc, ngả người ra sau. Các ngón tay tôi nắm chặt tay lái đến nỗi sắp ứ máu, nhưng tôi không bận tâm, vẫn siết chặt hơn nữa, hướng chiếc xe lên cao. Với động tác nhấc bánh trước, chiếc xe bổng lên.

Như một con cá vọt lên khỏi đại dương trong thoáng chốc.

Như yêu say đắm ánh sáng, mà lao mình ra khỏi biển cả.

Với sự cố gắng đáng thương hệt như vậy đẩy tôi đi. Tôi hướng về phía mặt trời và bầu trời rộng lớn.

Đầu và hai bên mắt tôi trắng xóa vì đón nhận ánh sáng, miệng tôi há ra gào thét gì đó.

Không khí xoáy thành vòng, nuốt chửng tiếng thét đó, và chẳng có gì, chẳng nghe thấy gì.

Và rồi, tôi bay.

Trên chiếc xe đạp, tôi bay giữa không trung.

Thế nhưng.

Ngay khoảnh khắc bắt đầu bay lên, một ý thức đang bám víu sau gáy chợt nghĩ.

Tại sao. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

“Dừng, lại, đi, mà, đó!”

Tôi nuốt gió vào họng, họng run lên như muốn khóc nhưng vẫn cố hét.

Đó là, vì!

Tôi là một chàng trai tuổi trẻ nhiệt huyết!

Và trong giỏ xe đạp là một cô gái điện sóng! Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á VÀ NGƯ!

Những kẻ đó, rồi cuối cùng cũng chỉ kịp phô bày chút ít "dấu hiệu" của người ngoài hành tinh rồi biến mất tăm.

“…Ha ha, ha, ha ha…”

Đúng là cái lũ người ngoài hành tinh ấy, sao mà toàn những kẻ vòng vo tam quốc thế không biết.

Và rồi bị chúng lôi kéo, bị xoay như chong chóng, mà bay lượn trên trời cao.

Đó chính là…

“Tuổi trẻ của tôi!”

Tôi gào thét vào đại dương mênh mông, để gió biển thiêu đốt cuống họng.

Giữa tầm nhìn mờ mịt vì chói sáng, tôi khẽ nhếch môi cười.

Tôi dứt khoát dừng lại cuộc truy tìm những điều bí ẩn đó, hoàn toàn đầu hàng trước tình yêu của các cô ấy dành cho “vũ trụ”.

Tấm nệm còn sót lại được tôi giơ lên như một lá cờ chiến thắng, dõng dạc vẫy phấp phới giữa không trung.

Cứ như vậy.

Hướng về một ai đó trên thế gian này, hoặc mạnh dạn mà nói, là từ phía bên kia bầu trời đang dõi theo chúng tôi.

Tôi cất lời kêu gọi khép lại mọi thứ, gửi tới những người ngoài hành tinh kia.

Xin giới thiệu, Niwa Makoto đây.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận