Denpa Onna to Seishun Oto...
Hitoma Iruma Buriki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 5

0 Bình luận - Độ dài: 16,491 từ - Cập nhật:

Chương 5: 『Kẻ Lãng Mạn Của Lực Hút』

●Kết sợi chỉ hồng với lão chú. -4

●Cứ động đậy là điểm lại hao hụt! -1

●Cứ động đậy là điểm lại hao hụt! -1

●Cứ động đậy là điểm lại hao hụt! -1

●Cứ động đậy là điểm lại hao hụt! -1

●Cứ động đậy là điểm lại hao hụt! -1

●Ối, một gương mặt quen thuộc! -2

────────────────────

Tổng số điểm Thanh xuân hiện tại +10

"Hoshinaka"

"Niwachi"

"Yoshino"

"Maekawa"

"Jeff"

"Paula"

"Lão chú vũ trụ"

“À, đứa trẻ dạo trước đây mà, lớn thật rồi nhỉ.”

Một cuộc gặp gỡ như vậy, càng về sau thì dường như sự thấu hiểu về đối phương càng trở nên mơ hồ.

Lão chú và nam sinh cấp ba. Cặp đôi nữ sinh cấp ba. Nam nữ bình thường. Cuối cùng là… nhóm Bào Tử? Tôi không biết việc miêu tả sinh vật hình người là thể loại nấm mốc có phải là bất lịch sự hay không, nhưng cả hai đều liên tục phát ra những thứ mà người bình thường chẳng bao giờ có, nên cũng đành chịu vậy. Elior chỉ thò mặt ra khỏi chăn, và một thiếu niên cũng tỏa ra những hạt trắng từ mái tóc. Dù tôi tự nói thế này thì cũng hơi lạ, nhưng cả hai đều đẹp đến phi lý.

Hai người đó đang dùng sợi chỉ màu xanh nhạt buộc ngón út vào nhau. Khung cảnh ấy thực sự như thể những cư dân đến từ một thế giới khác đang tuân theo một phong tục hay nền văn hóa độc đáo nào đó vậy. Có lẽ nên gọi đó là cặp tháp đôi bí ẩn.

Nhưng hơn cả điều đó, tất cả chúng tôi đều không thể không đờ đẫn trước “người mà mình mang đến” của đối phương. Ít nhất thì tôi, khi thấy cô ấy – Hoshinaka Koumi – xuất hiện cứ như thể “Mày giăng bẫy từ chỗ quái nào vậy!” sau hai năm trời, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Lại còn kết sợi chỉ hồng với Maekawa-san nữa, dựa trên cái nhân quả nào mà cô ta lại xuất hiện kiểu đó chứ. Kiểu tóc vẫn y nguyên, gương mặt vốn đã hơi trẻ con cũng chẳng thay đổi là bao, cứ ngỡ mình bị quay ngược về thời cấp hai vậy. Nhưng mái tóc xanh nhạt của Elior đứng cạnh bên đã kéo ý thức tôi trở về thực tại. Hạt bụi của Elior mà cũng có lúc hữu dụng như thế này.

Vừa bình tĩnh lại được một chút, tôi liền lập tức lảng mắt khỏi Hoshinaka để dò xét phản ứng của những người xung quanh. Vì tôi là kẻ hèn nhát mà.

Bản thân Elior vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhìn chằm chằm vào lão chú – người đang quấn quýt với tôi như thể chúng tôi đang đào mộ chôn tình vậy. Còn lão chú thì khẽ nheo mắt lại, đón nhận ánh nhìn đó như thể cảm thấy hơi lóa mắt. Chú họ à? Không, nếu là thế thì tôi cũng biết chứ, đâu có gì lạ.

Maekawa-san và cậu trai đi cùng Ryūshi-san đang nhìn nhau. Maekawa-san nhìn xuống đối phương như thể đang thăm dò, còn cậu trai thì ngượng ngùng nhìn lên Maekawa-san. Có lẽ nhận ra cậu ta đang ngần ngại, khóe môi Maekawa-san dần nở một nụ cười thích thú. Cô ấy thích nghi nhanh thật.

Ryūshi-san tỏ vẻ ngạc nhiên hơn là kinh ngạc, chỉ tay vào chàng mỹ thiếu niên đang kết sợi chỉ với Elior. Mỹ thiếu niên đáp lại Ryūshi-san bằng một nụ cười dịu dàng “Ối xời!”. Xem ra Ryūshi-san lại có thêm một quân bài tẩy cực kỳ lợi hại trong các mối quan hệ xã giao rồi đây. Hơn nữa, hình như bạn bè là con trai còn nhiều hơn con gái… Hừm, không thể xem thường được.

“Từ lần đột nhập vào căn cứ đến giờ nhỉ. Vẫn chưa về vũ trụ sao?”

...Vũ trụ? Elior cũng phản ứng với từ đó, nhìn vào mặt chàng mỹ thiếu niên đang buộc chỉ với mình.

“À, đủ chuyện cả. Một mình thì không về được.”

Hahaha, chàng mỹ thiếu niên gạt phắt đi bằng một tiếng cười đầy kịch tính. Lại là cậu ta nữa! Công thức tóc phát sáng = mỹ nhân = đến từ vũ trụ đã có người thứ ba rồi! Elior, Yashiro, và mỹ thiếu niên!

Mà này, mái tóc của mỹ thiếu niên này trông giống Yashiro thật. Dù khuôn mặt không hề có điểm chung nào.

“Người ngoài hành tinh?”

Elior hỏi mỹ thiếu niên một cách đều đều. Nụ cười tự tin tràn đầy từ trước đến nay của mỹ thiếu niên khẽ cứng lại một chút, lộ rõ vẻ bối rối trước Elior. Ngạc nhiên thật, tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ chấp nhận một cách tự nhiên cơ.

Nhân tiện, hình như Yashiro cũng có phản ứng kỳ lạ khi gặp Elior lần đầu tiên.

“Cậu, nói sao nhỉ... là ai?”

“À, ELIOR, TÔ-Ư-OA.”

Mày định tự giới thiệu bằng tiếng Anh khi đối phương là người ngoài hành tinh sao? Vì tiếng Anh là ngôn ngữ Trái Đất chăng?

Mỹ thiếu niên cười khổ khi nhận ra cuộc đối thoại không thể diễn ra theo ý mình, rồi cúi đầu trước Elior và nói “Nai-s-tô mi-tu”. Phát âm tiếng Anh của cậu ta có vẻ y hệt kiểu người Nhật điển hình.

...Thôi được rồi, đến lúc đối mặt với chuyện của mình, không trốn tránh nữa. Hoshinaka đấy. Cô ta làm cái quái gì ở đây vậy.

Giá như cô ta gửi thư trước hay có một chút gì đó gọi là rào trước đón sau tỉ mỉ hơn thì hay biết mấy.

Hoshinaka cũng đờ ra như tôi. Ngay cả chớp mắt cũng ngừng. Nhưng rồi cô ấy nghiêng đầu, khẽ mấp máy môi.

“Niwachi-tchi, là ai vậy ta?”

“Ngoài tôi ra thì còn ai nữa chứ!”

Cái con bé này không học Ngữ văn hiện đại ở cấp ba à. Không thấy một chút tiến bộ nào so với thời cấp hai.

Và rồi, như thể đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời từ tôi, toàn thân Hoshinaka thả lỏng. Đứng cạnh Maekawa-san cao lớn càng khiến cô ấy trông nhỏ bé, khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt.

“Uwaaa, giọng của Niwachi này. Giọng thật đấy, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ.”

“Giọng không thật là cái gì. Giọng tổng hợp à?”

“Cái vụ bảo vệ quyền riêng tư ấy hả? Ê-a-nô-hi-tô-ít-su-da-rư-t-tê-ki-n-jô-đê-u-oa-sa-bát-kê-ri-si-tăn-đê-s-ô-y.”

“Uwaaa, đúng là Hoshinaka thật rồi.” Cái điệu bộ ấy. Cứ như thể khoảng cách giữa chúng tôi chưa từng bị chia cắt khi khác lớp vậy. Cảm giác lỗi thời cũng tràn ngập.

Tâm trạng tôi suýt chút nữa quay ngược lại, còn xa hơn cả vụ chuyển trường, về trước khi lên cấp ba.

“Thế, sao mày lại ở đây?”

“Tao có bạn ở câu lạc bộ bên trường này, cô ấy rủ đến lễ hội văn hóa.”

“Hừm. Thế giới này cũng nhỏ bé thật.”

Tôi cảm nhận được từ "lực hấp dẫn" một cách cụ thể hơn cả lời giải thích trong từ điển.

Hãy tạo thêm khoảng cách đi chứ. Đừng để những ký ức từ khơi xa ập đến, nuốt chửng cả bãi cát.

Mối quan hệ của chúng tôi, vốn đã hết cách cứu vãn từ năm cấp ba, giờ đây cũng chẳng có gì mới mẻ có thể bắt đầu được.

“Niwachi-kun, dù sao thì cũng là Niwachi-kun đó!”

“Vâng?”

Ryūshi-san giơ tay gọi tôi. Và dường như cô ấy chỉ gọi vậy thôi chứ không có việc gì tiếp theo. Cô ấy lầm bầm “Phải biết che chắn chứ!” rồi bước một bước dài đến gần.

“Chibababa!”

Vừa nói ra tiếng pháo hoa nổ lẹt đẹt, Ryūshi-san đã xen vào giữa tôi và Hoshinaka. Một hiệu ứng âm thanh nghe như pha trộn giữa một cuốn light novel nọ và tên một tỉnh nổi tiếng về đậu phộng. Và như mọi khi, trái ngược với sự nhiệt tình của cô ấy, nó hoàn toàn không có tí uy lực nào.

Hoshinaka nhìn qua đầu Ryūshi-san, dùng ánh mắt hỏi tôi giải thích “Con bé này là ai vậy?”.

Tôi khẽ mím môi, gửi đi một làn sóng điện thoại rằng ‘Đó là một người bạn tuyệt vời’, không biết Hoshinaka có nhận được không.

“Thôi nào, thôi nào, tôi không rõ mọi chuyện, nhưng đứng đờ đẫn trước cổng thế này thì làm phiền mọi người. Trước hết chúng ta hãy vào trong thưởng thức buổi hòa nhạc đã, rồi sau đó hãy thoải mái lo lắng như những người trẻ tuổi.”

Lão chú, người điềm tĩnh nhất trong tám người, làm chủ tình hình, thúc giục chúng tôi vào nhà thi đấu. Đúng là đứng tụ tập nói chuyện gần cổng đông đúc như mấy tên đầu gấu ở bãi đậu xe siêu thị vùng quê thì sẽ gây phiền phức thật. Dòng người đang tiến vào nhà thi đấu vẫn đang bị chúng tôi cản trở. Chúng tôi nhìn nhau, khẽ gật đầu và quyết định cứ thế mà bước đi. Không thể cứ mãi chiều theo trò đùa của lực hấp dẫn được.

Vừa đi, Elior vừa gọi lão chú. Giọng thân mật và đầy sức sống.

“Chú khỏe không?”

“Tạm được thôi. Còn cháu thì vẫn tập luyện đặc biệt ở công viên mỗi ngày… à mà cháu đâu còn nhỏ tuổi vậy nữa. Nhưng mà bộ dạng này trông có vẻ giống tập luyện gì đó nhỉ.”

Bị lão chú nói trúng, Elior khẽ “Ư” một tiếng nghẹn trong cổ họng. Việc ông chú không biết Elior quấn chăn kín mít chứng tỏ ông ấy đã gặp cô bé trước đó, và có vẻ ông ấy không sống ở thành phố này.

“Đây là, ừm, thời trang.”

“Ồ. Tôi nghĩ bộ này mặc vào mùa đông sẽ thoải mái hơn đấy.”

Không phải vấn đề đó đâu chú ơi. Lão chú này có vẻ hơi tách biệt khỏi thế giới, hay nói đúng hơn là hơi lạc lõng. Đúng là bạn bè của Elior, nên cô bé mới có thái độ thân mật như vậy. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

“Con mèo đó còn khỏe không? Hay là, đã không còn nữa rồi. Nó cũng già rồi mà.”

“Ừm, lần tới cháu sẽ hỏi.”

“À, lần tới nhé.”

Lão chú gật đầu với một nụ cười không lời, như thể đã hiểu rằng cái “lần tới” đó sẽ chẳng bao giờ đến. Tôi không nói xen vào, chỉ lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện. Rồi, một áp lực dài ngoằng sượt qua bên cạnh. Là Maekawa-san.

Maekawa-san khom lưng, chỉ vào Hoshinaka rồi thì thầm vào tai tôi.

“Nghe câu chuyện thì, cô bé Rì-bông này là bạn gái trước khi chuyển trường của cậu sao?”

Rì-bông? Là Hoshinaka sao. Nhưng cô bé có buộc tóc bằng ruy băng đâu.

“Đó là tiếng gì vậy? Còn Maekawa-san, người kia là bạn trai của cô à?”

Tôi chỉ ngược lại vào cậu trai đang đi cùng Ryūshi-san. Nghe thấy chăng, cậu trai bị sặc. Ryūshi-san bên cạnh đang tóe lửa với Hoshinaka. Không phải là ‘Bachichichi’ mà vẫn là ‘Chibababa’.

“Cô muốn mối quan hệ nào từ cậu học sinh chuyển trường đây?”

“À, giữ im lặng. Lời không nói là hoa.”

“Ồ, trốn rồi nhé.”

Cô ấy nói vẻ vui vẻ làm sao, tại sao chứ. Maekawa-san và cậu trai trao đổi ánh mắt nhưng dường như không có ý định nói thêm gì. Đặc biệt là Maekawa-san. Còn cậu trai thì có vẻ rất muốn nói điều gì đó. Nhưng cô gái cao kều ấy chỉ mỉm cười như trêu chọc bầu không khí đó, và giữ ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Niwachi là ai vậy?”

Ryūshi-san quấn quýt Hoshinaka. Hoshinaka tỏ vẻ thích thú, nhìn lại bằng ánh mắt soi mói.

“Niwachi-kun là ai vậy?”

Là tôi chứ ai.

Bước qua cánh cửa nhà thi đấu, khu vực tủ giày đông đúc hẳn lên. Các thành viên ủy ban tổ chức lễ hội văn hóa đều có mặt đông đủ, hướng dẫn như cảnh sát giao thông. Họ phát túi ni lông cho học sinh đến và dường như ý là để đựng giày cởi ra. Sự bất lịch sự đó giống hệt ở các trường học nông thôn, và kỳ lạ thay, nó lại khiến tôi có cảm tình. Nhận một túi ni lông từ một thành viên trong ủy ban,

Đang cúi xuống cởi giày, Elior cùng Jeff (Ryūshi-san gọi là Jeff) kéo nhau chạy lon ton, rồi đứng cạnh tôi. À, con bé này lại đi chân trần rồi. Vừa gọi "Itoko!" (Em họ!) và khẽ giơ tay phải, cô bé chợt nhớ ra điều gì đó, quay mặt đi rồi bắt đầu huýt sáo "Píp píp píp". ...Ha ha. Một chút ý nghĩ nghịch ngợm trỗi dậy.

“Không phải cô bé nói sẽ không đến lễ hội văn hóa sao?”

Dường như con bé đã quên lời tuyên bố đó cho đến khi chào hỏi tôi. Đúng là ngốc nghếch mà.

“K-Không phải là người khác đâu. Elior không phải là Mofumofu.”

Bị tôi nói trúng, cô bé liền chui mặt vào chăn ngay trong lúc đang nói. Vì các học sinh xung quanh đều chú ý đến khuôn mặt đó, có lẽ giấu hơi muộn rồi. Smackin nổi tiếng trong thị trấn mà, đằng nào cũng vô ích thôi. À mà Elior chắc là sẽ được Jeff, người đang buộc chỉ hồng với cô bé, dẫn đi. Elior vừa rụt mặt vào, tôi và Jeff đã chạm mắt nhau. Jeff trông có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng cậu ta nở một nụ cười đầy bao dung, như thể muốn nói “Anh cứ yên tâm đi mà.” Đó là một nụ cười như thể đã được hình thành theo một quy trình nào đó, chứ không phải là tự nhiên mà có. Nó mang nặng vẻ giả tạo hơn cả Elior và Yashiro.

“Chị gái kia không phải là người quen thân đâu. Chỉ là cùng nhau đột nhập bất hợp pháp thôi.”

“Vậy sao.”

Cảm ơn nhé, cậu bé. Nhưng cái giới thiệu này lại càng khiến tôi tò mò hơn đó.

“Còn Elior bên cạnh thì sao? Trông như không phải người quen, cậu đưa em ấy đến bằng cách nào vậy?”

Vừa nhìn thấy Elior đang phản đối việc bị đối xử như một món đồ, Jeff vừa mỉm cười đầy ẩn ý.

“À, tôi làm theo cái gọi là 'tiên tri' của cô bé mặc bộ đồ vũ trụ, thế là gặp được cô bé màu xanh nước biển này.”

“...Lại là tiên tri sao.”

Không biết có ai chịu làm một chương trình đặc biệt để điều tra tận cùng tên đó không nhỉ. Tôi thì lười nên xin từ chối.

Tôi cởi xong giày, đứng dậy, giũ mạnh túi ni lông đựng giày như muốn xua đi ánh mắt tò mò. Nhóm chúng tôi thật sự rất dễ gây chú ý. Một người cao kều, một người lấp lánh, một người quấn chăn.

Tôi tự ý thức được rằng mình cũng đang bị chú ý vì đi cùng lão chú trong số đó, nên cứ buột miệng tự giễu cợt. ...Hôm nay, ngay lúc này, tất cả đều tề tựu đông đủ.

Theo một nghĩa nào đó, đây là sự kiện chính của ngày hôm nay, với sự góp mặt của dàn all-star, buổi hòa nhạc.

...Nhưng mà, nói sao nhỉ.

Việc chúng ta gặp nhau ở đây, nếu là do lực hấp dẫn, tức là nhân vật chính của ngày hôm nay gây ra.

Vậy thì, trong một trăm lần tổ chức lễ hội văn hóa, chuyện này sẽ xảy ra bao nhiêu lần hả Hoshinaka?

Nhà thi đấu, tức là phòng hòa nhạc tạm thời, đã toát lên vẻ trang trọng đến bất ngờ, khiến tôi phải thán phục. Thực lòng mà nói, đây là lần đầu tiên tôi tham gia một buổi hòa nhạc kiểu này, nên tôi cũng không hiểu rõ lắm về loại hình biểu diễn này. Vì thế, tôi cứ mãi tò mò, nhìn ngang nhìn dọc nội thất bên trong.

Các cửa sổ được kéo rèm đen che ánh sáng, số lượng đèn thắp sáng cũng hạn chế nên không gian trở nên lờ mờ. Chỉ có sân khấu là được chiếu sáng rực rỡ, quá mức cần thiết. Trên sân khấu, nơi thường chỉ có thầy hiệu trưởng hoặc học sinh dọn dẹp mới bước lên, các thiết bị âm nhạc được bày biện kín mít. Với tôi, một người chỉ có kinh nghiệm thổi sáo recorder ở trường, thì chỉ có thể hiểu là ‘À, chúng đang ở đó’. Trên ghế piano đã có một phụ nữ ngồi. Cô ấy lại mặc yukata màu tím, không biết có phải cùng loại với công chúa Kaguya chăng. Trên tường bao quanh sân khấu có biển hiệu ghi tên trường và ‘Lễ hội Văn hóa lần thứ 27’. Ở một góc nhỏ, có ghi ‘Sản xuất bởi toàn thể thành viên Câu lạc bộ Mỹ thuật Ma’. Không biết có phải trò nghịch ngợm của Maekawa-san không.

“Buổi sáng bị mấy đứa kỳ lạ đuổi theo mới đến đây, nhưng lần này là tự nguyện hả. Ừm ừm.”

Jeff lẩm bẩm một mình khi nhìn lên sân khấu nhà thi đấu. À, đúng rồi, buổi sáng cô bé bị thành viên câu lạc bộ báo chí đuổi theo. Lúc đó tôi không ngờ cô bé lại là người quen của Ryūshi-san.

Hai bên nhà thi đấu có căng dây, chia không gian phía trước và khu vực trung tâm. Đó là vị trí ngay dưới sân khấu, được bố trí làm ghế đặc biệt dành cho những cặp đôi đã buộc chỉ hồng. Còn những người đến một mình hoặc khách mời sẽ ngồi ở hai bên hông khó nhìn thấy sân khấu hơn, hoặc ở phía sau xa. Và rồi, tám người chúng tôi từ lối vào, đi thẳng đến khu ghế đặc biệt. Ba cặp đôi kia thì không nói, nhưng tôi và lão chú có nên đường hoàng bước vào không nhỉ? Tôi nhìn lão chú, trao đổi ánh mắt và quyết định nhường cho ba cặp kia đi trước, còn mình thì lén lút đi cuối cùng. Vì đây là sự kiện lớn nhất của lễ hội văn hóa, nên bỏ về ngay cũng kỳ. Hơn nữa, Ryūshi-san, Maekawa-san, Elior và cả Hoshinaka đều đang đi đến khu ghế đặc biệt, nên nếu chỉ mình tôi đi đến khu ghế thường thì cũng tủi thân. Dù cho việc buộc chỉ với lão chú thật là bất đắc dĩ, và có khả năng trở thành một ký ức mà tôi không muốn bị đào bới trong tương lai, nhưng sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ.

“Mà này, Elior có hứng thú với buổi hòa nhạc sao?”

“Fê-phi-phô cha-pha-i mofumofu.”

Kẻ đi trước khẳng định “Không phải Elior” và vặn vẹo thân trên cuộn chăn. Tôi nhéo thử sợi tóc lòi ra khỏi chăn. Cô bé nhảy dựng lên, rồi quay đầu loay hoay muốn gạt tay tôi ra. “Moggu!” Dù bị nhéo tóc nhưng do cử động mạnh nên càng bị kéo đau hơn, cô bé lập tức dừng lại. Với tư cách là người thân, tôi thực sự lo lắng cho tương lai của con bé này.

“Hở, hồi xưa nó cũng như vậy sao?”

Lão chú nghiêng đầu hỏi. Có lẽ nghe thấy tiếng, Elior “Ưừm” một tiếng rồi chỉ thò mặt ra khỏi chăn. Quay lại, cô bé nhìn lão chú với vẻ mặt bối rối. Tôi buông tay khỏi tóc cô bé.

“Hay là cháu từ bỏ ước mơ phi hành gia rồi?”

Lão chú hỏi. Phi hành gia? Ước mơ của Elior sao? Chắc là từ rất lâu về trước.

"...Cháu xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi cả."

Lão chú cười một cách vô tư. Elior tránh mắt nhìn tôi. Tôi không phải là người trong cuộc, xin đừng dùng ánh mắt van vỉ như vậy. Tôi cũng không biết nói gì. Tôi im lặng, chỉ khẽ gật đầu một cách mơ hồ. Elior đi lùi lại một lúc, rồi cuối cùng quay mặt về phía trước.

Đến lúc đó, tôi mới mở đôi môi đang mím chặt, thở dài một hơi. Đoàn người tám người cũng sắp kết thúc. Khu ghế arena của nhà thi đấu đã chật kín bởi những người đã buộc chỉ hồng, lấp đầy khu ghế S sát sân khấu. Chúng tôi có thể xem ở ghế A là may lắm rồi. Vừa nghĩ vậy, khu ghế S bỗng xôn xao. Một người quay đầu lại, rồi một người khác, cứ thế như một chuỗi domino hay một sự lây lan, họ quay lưng lại sân khấu và tập trung chú ý về phía lối vào. Và rồi, họ lùi sang hai bên, nhường đường cho chúng tôi đi vào giữa. Có lẽ nói là “tránh ra” thì đúng hơn.

Những hạt phát ra từ nhóm Bào Tử đã phát huy tác dụng y như con dấu của Phó Nguyên Soái vậy... không phải, mà là do khuôn mặt của Elior nổi tiếng (theo nghĩa xấu) trong trường nên mọi người đã tự động nhường đường. Maekawa-san và Hoshinaka đi đầu, hoàn toàn không để ý đến phản ứng xung quanh, chiếm ngay vị trí tốt nhất ngay dưới sân khấu.

Ryūshi-san cũng theo sau, Jeff cũng không chút ngần ngại. Tôi và lão chú thì lúc nào cũng ngần ngại, nên ngược lại, không thu hẹp bước chân hơn nữa. Chỉ có Elior bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, rụt rè cúi đầu. Hơn nữa, khi cô bé nhận ra những ánh mắt đó và lắc đầu sang hai bên, mọi người đều lộ liễu quay đi. Mỗi lần như vậy, Elior lại cúi gằm mặt xuống. Tôi nhẹ nhàng đỡ lấy tấm lưng gù, yếu ớt của cô bé, và cả tôi lẫn Elior cũng đứng vào khu ghế S.

Việc di chuyển đã ổn định, chúng tôi đã có chỗ. Giữa sự phấn khích như sắp bắt đầu ngắm hoa anh đào, tôi nhận ra tiếng ồn ào xung quanh trở nên cao bất thường. Trước buổi hòa nhạc thì đây có phải là bình thường không nhỉ? Ở khu ghế phụ bên cạnh, các nam sinh đang ganh tị với những cặp đôi buộc chỉ hồng, vươn tay ra như những linh hồn đói khát và la ó. Nam sinh và nữ sinh có vẻ tụ tập thành từng nhóm nhất định, không có vẻ gì là hòa vào nhau một cách đồng đều. Tôi có cảm giác như những khối băng lớn đang lăn lóc khắp nơi vậy. À, Nakajima và Hanazawa-san cũng ở đó.

Bên phải, nổi bật nhất là bộ đồ hóa trang hình cây bài. Cặp đôi ngốc nghếch kia hình như đã vào rồi mà vẫn giữ nguyên trang phục. Vì đã quen với Maekawa-san nên tôi không cảm thấy quá lạ (bệnh nặng rồi), nhưng những người xung quanh thì lại kinh ngạc trước tấm "hàn the" đứng thẳng đơ.

Trong lúc đang nhìn quanh, Ryūshi-san bỗng hét lên "Urraaa!", rồi quay Yoshino – một cậu trai nào đó – một cách mạnh mẽ và đến bên cạnh tôi. Sau đó, cô ấy luân phiên nhìn sang Elior bên trái và lão chú bên phải để xác nhận, rồi giơ tay hô "Đề xuất thủ đoạn từ Ryūko-san!". "Nhầm, là tinh tế!" Lập tức có sự đính chính. Một sự thay đổi đường lối táo bạo.

“Tôi nghĩ nên đổi đối tác buộc chỉ thôi!”

“Dù đã vào trong thì cũng đừng đổi, mấy người trong ban tổ chức lễ hội văn hóa đã dặn ở tủ giày rồi mà.”

Đúng là nếu hai thằng con trai xuất hiện thì người ta sẽ lo lắng như vậy. Hơn nữa, đổi sao? Ai sẽ chịu buộc chỉ với lão chú này chứ? Là Yoshino đứng cạnh Ryūshi-san, mặt không mấy vui vẻ, cứ ngoái lại nhìn Maekawa-san mấy lần đó sao? Có vẻ cậu ta không phải nuối tiếc mà chỉ đơn phương thấy ngượng ngùng thôi.

“Niwachi-tchi, được nhiều người theo đuổi nhỉ. Cứ như chuyển nhà rồi ‘tớ’ thành ‘tao’ vậy?”

Nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, Hoshinaka trêu chọc. Ryūshi-san lập tức “Nyaaa!” lên, muốn hùng hổ đối phó, tạm thời cứ bỏ qua cô bé ấy. Có một điều tôi bận tâm từ câu nói vừa rồi.

“Mày biết tao chuyển đến đây sao?”

“Ưừm, tao cứ nghĩ mày vẫn ở quê. Tao đến đây chỉ vì bạn trong câu lạc bộ thổi kèn mời thôi. Nên đây là một sự trùng hợp cực kỳ lớn đó. Lớn đến mức tao có thể giải được cái vòng trí tuệ trong ba phút vậy đó.”

Đó là phạm trù của may mắn chứ không phải năng lực à. Đúng là tôi từng thấy Hoshinaka mân mê cái vòng trí tuệ, nhưng chưa bao giờ thấy cô bé giải được nó. Giống hệt mối quan hệ của chúng tôi thời cấp hai vậy.

“Cái cô bé đó là gì của anh vậy hả!”

Ryūshi-san truy hỏi mối quan hệ giữa tôi và Hoshinaka bằng một giọng điệu nghe quen quen. Tôi và Hoshinaka nhìn nhau, cả hai cùng nở nụ cười khổ. Bởi vì, biết nói sao đây…

Tôi cũng muốn hỏi là ‘Bạn trai Takimoto-kun có khỏe không?’. Chắc chắn sẽ vui một chút, như thể đốt nốt củi cuối cùng vậy.

“Mặt Trăng thôi.”

Dù tôi nghĩ người ngoài cuộc sẽ không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nhưng tôi chỉ có thể diễn tả như vậy.

“Moon. Pòe… Sun!”

Đột nhiên, Ryūshi-san giơ cả hai tay lên. Cô bé còn hơi mở chân ra, tạo dáng như thể dùng toàn thân thể hiện chữ X. Yoshino cũng bị buộc phải giơ một tay lên, cánh tay rũ xuống. Một hình ảnh được tạo thành, trong đó con rối chuyển động đầy năng lượng đến mức người điều khiển phải kiệt sức. Mà, cái gì đây?

“Về hệ mặt trời thì sao ạ!”

Tôi chẳng hiểu mô tê gì nữa. Khó mà bình luận được, tôi quay sang một bên thì thấy ai đó đang lầm bầm. Elior cũng bắt chước “Này, cái gì vậy!” với vẻ mặt vô cảm. Tôi nhìn chằm chằm thì cô bé hơi lùi lại “N-này, cái gì vậy!”.

“Mà nói chung là, thôi bàn chuyện hòa nhạc đi, đi đi.”

Ryūshi-san huých vai tôi vào bắp tay, mở tờ giới thiệu lễ hội văn hóa ra khoe. Hình như chính Ryūshi-san là người đã khơi chuyện. Rồi cũng chính Ryūshi-san là người đưa ra chủ đề tiếp theo. Tôi tự nhủ ‘Nếu là viết đè thì chấp nhận được’, rồi nhìn vào tờ giới thiệu.

Không quan trọng lắm, nhưng tờ giới thiệu đã thành vật cản, che mất mặt Hoshinaka. Tuy nhiên, mặt của Maekawa-san lại thò ra từ phía trên. Cô ấy quay lại nhìn tôi, cười khổ.

“Các tiết mục hòa nhạc hôm nay là: 『Tōkaidō Meros』, 『Nơi tận cùng của phế liệu sao trời』, 『StaRMan’s Children』, 『Nếu bão đến thì người làm thùng cũng phá sản』, và 『Kẻ lãng mạn của lực hút』 đã được xác nhận rồi đó.”

“Hừm, tự nhiên có mấy cái tên tiếng Anh xen vào thấy hơi lạ nhỉ.”

“Thế à? Misship Ryūko… nghe cũng ngầu đấy chứ.”

“Khi hát thì có vỗ tay không? Clập clập đúng không?”

Tôi nghe lỏm đủ thứ rồi hỏi lại. Ryūshi-san đang mắt lim dim tưởng tượng về Misship, liền lấy lại ý thức nhìn vào tờ giới thiệu.

“Mấy bài hát kiểu đó thì có. Nhưng khúc đầu chắc hơi khác một chút.”

Ừm… Cô bé nhìn chăm chú vào phần lời bài hát. Trong lúc đó, tôi khẽ nói với Elior đủ nhỏ để lão chú bên cạnh và Ryūshi-san ở phía trước không nghe thấy.

“À, Elior.”

“Hửm?”

Elior, người đang lơ đãng nhìn tờ lời bài hát, ngẩng mặt lên. Tôi tự hỏi mình có nên nói không, và băn khoăn sau khi đã bắt chuyện. Chẳng phải Mẹ - Meimei – mới là người nên nói sao. Nhưng Elliot-san đó, tôi có cảm giác cô ấy sẽ biến mất lần nữa sau khi lễ hội văn hóa kết thúc. Và lễ hội văn hóa chỉ còn buổi hòa nhạc này là kết thúc, thời gian đã cận kề rồi. Chỉ có bây giờ mới là lúc để nói.

Nếu không biết Meimei đang ở đâu trong khoảnh khắc quan trọng này, vậy thì tôi chỉ còn cách tự mình nói thôi.

“Ba của em, hôm nay có ở đây đó.”

Tôi cố ý giữ giọng thờ ơ, báo cho Elior về sự hiện diện của ba cô bé.

Meimei dường như đã gặp ông ấy trước đó, và có lẽ Elior cũng vậy. Tôi đã nghĩ như thế, nhưng nhìn vẻ mặt sững sờ của cô bé, tôi nhận ra điều đó hoàn toàn không thể. Môi Elior khép mở liên tục, cử động vô hồn.

“Ở đâu?”

“Thì ở trường chứ đâu.”

Đầu Elior hoảng loạn lắc lư dữ dội sang hai bên. Là phủ nhận, hay là đang tìm kiếm bóng người?

“Tại sao?”

“Tôi không biết.”

Giá mà tôi có thể nói câu “Tôi cũng có những điều không biết…” dù chỉ một lần, nhưng không khí lúc này không phù hợp chút nào. Mặt Elior trắng bệch, cô bé lập tức rúc mặt vào chăn. Dù tôi có huých chăn từ bên cạnh, cô bé chỉ khẽ cựa quậy, không hề có ý định bỏ “cái hang” đó ra.

Không lẽ tôi không nên nói ra, một vị đắng dâng lên từ tận chân răng.

Đứng lặng lẽ bên cạnh thật khó chịu. Lồng ngực tôi như muốn thở ra, khao khát không khí.

Và kèm theo sự căng thẳng, một hiện tượng sinh lý đặc trưng. Đúng là ngày xưa, trước các sự kiện của trường hay kỳ thi, tôi thường xuyên muốn đi vệ sinh.

Tôi giơ bàn tay đang dính chặt vào tay lão chú như sắp nắm lấy, để ông chú chú ý đến mình. Lão chú lập tức quay mặt về phía tôi, nheo mắt lại hỏi dò "Có chuyện gì vậy?".

“Đi vệ sinh thì có thể tháo chỉ ra được không ạ?”

Nếu ngay cả điều đó cũng không được phép, thì sẽ diễn ra lễ hội nhà vệ sinh nam nữ hỗn hợp mất. Trong chốc lát, có lẽ còn náo nhiệt hơn cả buổi hòa nhạc. Lão chú "Mừm" một tiếng, ra vẻ suy nghĩ, rồi quan sát xung quanh.

“Được chứ. Bên trong cũng lờ mờ nên chắc trong thời gian ngắn sẽ khó nhận ra.”

“Đúng rồi nhỉ. Vậy cháu đi đây một lát.”

Trước khi Ryūshi-san hay Maekawa-san kịp nhận ra, tôi đã cởi sợi chỉ và nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Chạy lon ton ngược dòng người, tôi hướng về nhà vệ sinh gần lối vào nhà thi đấu. Vừa chạy, tiếng ồn ào càng lúc càng giảm đi mỗi khi tôi rời xa sân khấu. Cảm giác như bị nuốt chửng bởi cái miệng ồn ào của sinh vật, rồi trượt vào dạ dày im lặng vậy. Chẳng lẽ chỉ ba mươi phút nữa thôi, nơi đây sẽ còn náo nhiệt hơn nhiều sao?

Trước giờ chưa từng đặt chân đến nơi như thế này nên tôi cũng không hình dung được rốt cuộc là một môi trường như thế nào.

Nửa sợ nửa háo hức, tôi vừa định bước vào nhà vệ sinh thì bị gọi giật lại.

"Makoto, lại đây."

"Hả?"

Tiếng gọi khẽ khàng, như sắp bị tiếng ồn náo nhiệt trong nhà thi đấu nuốt chửng. Tôi quay phắt về phía đó.

Trong góc tủ giày ngay lối vào, dì Tamura ngồi xổm, đồng hóa gần như hoàn toàn với bóng tối do cầu thang tạo ra. Dì đưa tay phải lên tai, ra hiệu. Tôi không hiểu mô tê gì nhưng vẫn bước lại gần.

Khi đến cạnh, dì Tamura nheo mắt cười tinh quái, vẻ mặt có chút “liêu trai” đặc trưng của dì Yoyo. Dì vẫy tay xuống. Tôi cúi người ngang tầm mắt với dì, dì ghé sát mặt vào tôi.

"Im lặng và nghe lén đi."

Dì thì thầm vào tai tôi, rồi run rẩy chỉ tay vào cầu thang ngay trước mặt chúng tôi, bên cạnh lối vào.

Tôi chẳng mảy may nghi ngờ, cứ thế ngoan ngoãn dõi mắt theo hướng dì chỉ.

"...À."

Trên chiếu nghỉ cầu thang, có hai bóng người.

Một bóng người có mái tóc xanh lam rực rỡ đến mức thần thánh, tắm mình trong ánh nắng mặt trời.

Bóng còn lại, với mái tóc màu chàm đậm, như bị nuốt chửng vào bóng của tay vịn cầu thang. Màu tóc là điểm nhấn quyết định của cả hai người.

"Cậu thấy món quà sinh nhật như thế này thế nào?"

Quà sinh nhật? Ai đó mang quà đến sao?

"Ngày sinh của Erio hoàn toàn khác mà. Nhưng sao cậu lại biết tuổi của con bé?"

"Tôi đâu phải thám tử vớ vẩn, đã điều tra rồi. Sinh nhật trùng với mùa lễ hội văn hóa nên tôi nghĩ không còn cách nào khác. Thôi thì năm nào cũng đón, cũng được thôi."

Ít nhất thì người phụ nữ tóc chàm đang ngước nhìn người tóc xanh lam kia là người tôi quen mặt. Cả hai có vẻ không mấy quan tâm đến xung quanh, dường như không để ý đến sự có mặt của tôi và dì Tamura. Từ người tóc xanh lam chỉ truyền đến giọng nói, hạt bụi và bóng hình. Còn người tóc chàm thì bị cầu thang che khuất, không nhìn rõ mặt. Tôi không thể đoán được biểu cảm của họ.

"Mà cậu này, cậu có những mối quan hệ kỳ lạ thật đấy. Làm sao mà quen được cô ca sĩ đó?"

"Mấy năm trước tôi được nhờ tìm chó lạc, thế là có duyên. Đồng nghiệp của tôi tình cờ bận việc khác vào thời điểm đó nên tôi đảm nhiệm... Hừm, cái này cũng coi như là sự dẫn lối của định mệnh nhỉ."

"Ồ, vậy là hôm nay cô ấy được mời đến trường này sao?"

Elliot-san đã mời ca sĩ sao? Vậy "kẻ chủ mưu" – dù nghe không hay lắm – có lẽ là Elliot-san. Nếu không thì cô ấy sẽ không đến đây.

"Cậu nghĩ Erio có thích không?"

"Con bé có khi lại ghét thêm ấy chứ. Con bé nhát gan lắm."

"Thế à. Cô cứ nghĩ con bé sẽ lớn lên thành một người năng động, vì là con của cô mà."

"Đúng là bố mà chẳng biết gì cả nhỉ. Về cả tôi nữa."

"Đúng thật," dì Tamura đồng ý, khẽ gật đầu. Dù trên mặt dì không có vẻ giận dữ. Ngược lại, một vẻ hiền từ, như đang dõi theo cuộc cãi vã đáng yêu của bọn trẻ, toát ra từ những nếp nhăn hằn sâu trên mặt.

"Hơn nữa, con bé không chỉ là con gái của tôi mà còn là con của cậu nữa đấy."

"Phải rồi, tôi cũng không thích nổi bật cho lắm."

"Vậy thì đi nhuộm tóc đen tuyền ngay đi!"

"Ha ha ha, cô vẫn cứng rắn như ngày nào nhỉ, chẳng bao giờ đùa cợt."

Đúng là người phụ nữ "liêu trai" này từ nãy đến giờ không hề mang dáng vẻ thường ngày. Giọng nói mộc mạc, trầm và đúng tuổi. Hay đây mới là bản chất thật của dì? Phải chăng vì có tình cảm đặc biệt với Elliot-san?

Nếu vậy thì thái độ thường ngày của dì là sao nhỉ? ...Không, cái đó cũng là "liêu trai" đấy chứ.

"Con bé, Erio. Giống cậu hồi mười bảy tuổi."

"Nhưng màu tóc thì y hệt bố."

"Đúng vậy. Đó là màu tóc được thừa hưởng từ bố tôi."

"Bố cậu là người gì?"

"Đó là bí mật."

Giọng điệu nửa đùa nửa thật. Dì Yoyo có vẻ không hỏi thật lòng, nhưng tôi thì cực kỳ tò mò. Ngay cả câu hỏi "người gì" cũng có hai cách hiểu: "người sống ở vùng nào trên Trái Đất" và "người đến từ hành tinh nào". Việc gia tộc Elliot-san có thể có cả hai cách hiểu này càng khiến mọi thứ thêm khó hiểu. Cuộc tranh luận về việc người ngoài hành tinh có tồn tại hay không suýt nữa thì bùng nổ trong đầu tôi.

"Thế, cậu định làm gì đây? Về rồi sao?"

"Không, tôi sẽ ở lại đây một chút nữa... À, tôi sẽ rời khỏi thành phố trong hôm nay. Cứ yên tâm."

"Yên tâm cái gì chứ. Cậu ở đây thì cũng chẳng khiến tôi bất an đâu."

"Đó là nói dối. Cô lo Erio gặp tôi sẽ tức giận chứ gì."

"Không phải tức giận, mà là khó xử thì đúng hơn. Con bé không biết phải đối xử thế nào, với lại..."

"Với lại?"

"Giờ có một đứa bé giống như vai trò làm bố đang sống cùng nữa cơ."

A ha ha, dì Yoyo ôm bụng cười phá lên, như thể thấy chuyện đó cực kỳ thú vị.

Ể, là tôi ư? Tôi hỏi ý kiến dì Tamura. Dì ấy lườm tôi như thể "Ngoài mày ra thì còn ai nữa, đồ ngốc!".

"Là đứa bé cạnh Erio ban nãy à?"

"Đúng vậy. Là đứa không lấp lánh ấy."

"À, là đứa bé trầm tĩnh hơn ấy nhỉ."

"Đây là lần đầu tôi nghe ai gọi sự giản dị là như thế đấy."

Ể, là tôi ư? Tôi giản dị sao? Tôi lại nhìn dì Tamura cầu mong ý kiến. "Giống Shōji đấy," dì ấy trả lời thờ ơ, lấp lửng. Ít nhất thì dì Yoyo đang coi tôi là một người đàn ông giản dị.

Tôi không cảm thấy tổn thương, nhưng đúng là cảm giác của Ryuushi-san thấm thía hơn. Tôi có gì đó không nổi bật ư?

"Đứa bé đó là đàn ông của Yoyo à, hay là bạn trai của Erio?"

"Kiêm nhiệm cả hai."

Này, nói dối trắng trợn!

"Hay thật nhỉ... Vậy thì không sao rồi."

"Không sao?"

"Gia đình của cô và Erio, ngay cả khi không có người cha, cũng sẽ ổn định thôi."

"Cái gì, lẽ nào cậu thật sự đến đây để sống cùng sao?"

"Nếu cô và Erio gặp khó khăn thì tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó rồi."

"Có mà thằng ngốc ấy, đi chỗ khác đi!"

"A ha ha, tôi sẽ làm vậy."

Bóng Elliot-san chuyển động. Cái bóng to đầu nhúc nhích, dần định hình thành dáng người.

"Hôm nay cảm ơn cô. Cô vẫn y hệt như hình ảnh xưa, nói chuyện với cô rất vui."

"Cậu ngay cả vẻ ngoài cũng vẫn như cũ nên tôi vừa ngưỡng mộ... vừa sợ."

"A ha ha. Tôi sẽ lên tầng hai ngắm Erio vậy. Ở đó dù có thế nào cũng sẽ không gặp con bé đâu."

"Đúng rồi. Nếu cậu đã quyết không gặp thì thế là tốt nhất."

"Chúng ta cùng ngắm chứ?"

"Tiếc quá, tôi muốn gặp Erio cơ."

Dì Yoyo cũng bắt đầu di chuyển từ giữa cầu thang. Dì quay đầu lại, đặt chân xuống những bậc dưới. Nếu cứ đứng trước tủ giày thế này, chẳng phải sẽ bị dì Yoyo đi xuống nhìn thấy sao? Dì Tamura vẫn giữ nguyên tư thế, không có vẻ gì là sẽ di chuyển. Mà có trốn cũng e rằng dì Tamura sẽ nói: "Makoto cũng ở đó đấy."

"...À, này Yoyo."

Giọng Elliot-san vang lên từ chiếu nghỉ cầu thang, khi bóng cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi tường. Giọng cao đặc trưng như giọt nước rơi từ đầu nhũ đá, tựa như từ trên trời đổ xuống.

"Gì?"

Dì Yoyo dừng bước, trả lời có chút cục cằn. Và Elliot-san nói.

"Nếu tôi yêu cầu được ôm cô ngay tại đây, cô sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ hét to 'quấy rối tình dục' và chấp nhận!"

"Thôi nào, đến đây," dì Yoyo dang rộng hai tay. Nụ cười gượng của Elliot-san truyền đến, như đang bước xuống cầu thang từng bậc một.

"Không, thật ra tôi định ôm cô rồi nói 'xin lỗi vì đột nhiên biến mất' cơ."

"Ối giời ơi, đúng là đồ ngốc!"

Dì Yoyo lẩm bẩm vẻ chán nản rồi bật cười. Elliot-san dường như hài lòng, cảm giác về cô ấy chuyển sang hướng đi lên. Tiếng bước chân lên một bậc cầu thang vang lên khe khẽ trên đầu chúng tôi.

"Elliot."

Lần này dì Yoyo gọi lại. Mọi tiếng động đi kèm với chuyển động của Elliot-san dừng lại.

"Hửm?"

"Tôi luôn biết ơn vì cậu đã ban Erio cho tôi."

"...Ừ."

Một tiếng đáp ngắn gọn, nhỏ bé. Giọng thở tương tự, như thể cô ấy hiểu rõ thói quen của con gái mình.

"Không có gì."

Dường như cuộc trò chuyện đã kết thúc hoàn toàn với lời đó, cả hai người đồng thời bắt đầu di chuyển. Elliot-san đi lên, dì Yoyo đi xuống.

Vừa bước xuống cầu thang và định vào nhà thi đấu, dì Yoyo nhìn chằm chằm vào tôi và dì Tamura. Mắt dì trợn tròn như muốn mở to mi mắt chỉ trong chốc lát. Dì đưa tay lên cằm, "Hừm hừm," rồi nhìn khắp lượt chúng tôi. Không chỉ tôi có vẻ khả nghi, mà dì Tamura vẫn còn giữ nguyên tư thế nghe lén hướng về phía cầu thang, nên khó lòng chối cãi được.

"Nghe thấy rồi à?"

"Đồ ngốc, dĩ nhiên là nghe lén rồi."

Đó là một câu trả lời không phải bao biện, mà như đang đưa ra một điều hiển nhiên. Dì Tamura quả là đáng tin cậy! Da mặt nhìn không dày, nhưng dây thần kinh lại dường như rất lớn. Dì ấy không hề tỏ vẻ hối lỗi một chút nào.

"Đúng thế nhỉ."

Dì Yoyo cũng gật đầu chấp thuận rất dễ dàng. Rồi dì nhìn thẳng vào tôi. Với nụ cười hiền lành thường ngày.

"Nhưng cứ yên tâm đi, Yoyo chỉ một lòng với Makoto thôi!"

"Dì Yoyo giang rộng hai tay, thể hiện rõ ý chí không cho tôi thoát, đang tiến đến gần!"

Hoảng loạn đến mức tôi buột miệng thốt ra câu tự thuật!

"Đến đây thì trò trẻ con kết thúc rồi, chúng ta thắt sợi dây của người lớn đi Makoto!"

"Sợi dây của người lớn là cái gì vậy!" Tôi không nói đâu rằng tôi đã thấy lòng mình rung động một chút vì những lời nghe có vẻ kích thích đó!

"Phù-phù-phù-phù."

"Đừng có nhả tơ từ miệng ra!"

Đây mới chính là "quỷ nhện" thực sự. Tôi lách người né tránh dì Yoyo đang lao tới trong gang tấc rồi chạy thục mạng vào nhà vệ sinh.

"Ối chà, Yoyo có muốn ôm Makoto ở đây không?"

"Người nói câu đó không phải tôi!"

"Vậy thì Yoyo sẽ ôm chặt Makoto cho sướng nhá!"

"Đừng đuổi tôi vào tận nhà vệ sinh nam chứ!"

10 giây trước đang nói chuyện nghiêm túc đâu mất rồi! Dì ấy tiêu hóa nhanh quá!

Một người có thể đảo ngược hình ảnh của mình trong chốc lát, một người vừa là người lớn vừa là trẻ con.

Trong thâm tâm, tôi tự hỏi liệu mình có phải đã đến mức trầm trọng không khi nghĩ rằng đó chính là phong cách của dì Yoyo.

Tưởng tượng dì Yoyo ôm Elliot-san... không hề tệ chút nào. Không hề có chút khó chịu.

Sau khi lễ hội văn hóa này kết thúc, chúng tôi, bao gồm cả 8 người kia cộng thêm dì Yoyo, sẽ đổ dồn vào bữa tiệc tổng kết với bầu không khí như một buổi xem mắt, và chủ yếu là tôi sẽ đau dạ dày. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

Trong nhà vệ sinh nam vắng người, tôi và người dì 40 tuổi ấy chạy vòng quanh, kim đồng hồ vẫn tiếp tục quay.

Món "quà sinh nhật" cho Erio đã được chuẩn bị, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu.

Không bắt đầu đúng 2 giờ có lẽ vì đồng hồ trong nhà thi đấu chạy nhanh hơn một chút.

Khi kim phút đã qua 3 phút, tất cả đèn ngoài sân khấu tắt, ánh nắng cũng bị che khuất bởi rèm đen. Tôi từ nhà vệ sinh trở lại, cẩn thận thắt lại sợi dây nối ngón út với chú già, rồi ngoan ngoãn chờ đợi buổi hòa nhạc bắt đầu trong không gian cuộn trào của nhiệt huyết và căng thẳng. Những người bạn của tôi – không biết có nên gọi là bạn không – 6 người kia cũng im lặng nhìn sân khấu kể từ khi kim đồng hồ vượt quá 1 giờ 50 phút.

Chỉ riêng Erio úp mặt vào chăn, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm "mô phồ mô phồ". Tôi cố tình phớt lờ điều đó.

"Kyaaa! Eri-tan!" Có vẻ có người ở khu ghế khán giả chung đang hiểu lầm đối tượng cổ vũ, hay là dì "quỷ nhện" có nói gì về người sẽ cùng mình thắt dây? ...À đúng rồi, có lẽ là người đang nhìn con gái từ tầng hai. Không rõ là tình cờ hay cố ý, nhưng cuối cùng dì ấy đã từ chối và ngồi ở khu khán giả chung. Cùng với dì Tamura trên lưng, một mình.

"I-phồ-phồ."

"Cái gì cơ? Sân khấu ồn quá không nghe thấy!"

Vấn đề là phát âm chứ không phải tiếng ồn. Erio cảnh giác điều gì đó, đầu tiên là ló mắt ra khỏi chăn. Dáo dác nhìn hai bên rồi mới để lộ cả miệng.

Cử động ấy gợi nhớ đến hình ảnh tàu ngầm trong truyện tranh kiểm tra mặt biển trước khi nổi lên.

"Anh họ đã gặp bố chưa?"

Erio hỏi với ánh mắt chân thành. Tôi hít hà mùi hương đặc trưng của khán phòng, mùi người, rồi gật đầu.

"Chỉ thoáng qua thôi. Không nhìn được một giây."

"Nhưng anh gặp bố nhiều hơn em."

"...Đúng vậy."

Sự khác biệt giữa số 0 và số thập phân. Sự khác biệt giữa "không có" và "có". Không biết Erio nghĩ gì về sự khác biệt đó. Tôi định liếc nhìn sườn mặt em xem có thể dò ra điều gì không, thì đúng lúc đó, tiếng "Poon" vang lên.

Tôi bất giác thẳng lưng và căng đầu gối. Những người khác cũng vậy, bỏ qua tiếng xì xào mà ngẩng mặt lên.

Bản nhạc đột ngột bắt đầu. Một người phụ nữ cúi đầu bắt đầu nhấn phím đàn piano đã được đặt sẵn trên sân khấu với những ngón tay điêu luyện. Đó là một đoạn dạo đầu dịu êm, như những nốt nhạc trôi theo dòng nước bình lặng. Những âm thanh nối tiếp nhau. Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp, như có một lớp màng mỏng liên tục căng ra bên tai, khiến tôi thấy hơi bồn chồn.

Ryuushi-san ở phía chéo trước tôi reo lên, "Là 'StaRMan's Children'!", đôi mắt cô ấy lấp lánh khi lẩm bẩm tên bài hát. Rồi từ sau tấm rèm đen ở bên cạnh sân khấu, một phụ nữ trẻ xuất hiện với những bước chân rộng rãi, không hề gây ra tiếng động. Người xuất hiện với động tác vung tay mạnh mẽ đó chính là cô gái chó mà tôi gặp giữa lễ hội văn hóa. Ngay khi cô ấy xuất hiện, một tràng pháo tay nồng nhiệt bùng nổ từ một bộ phận khán giả. Và như một làn sóng xung kích lan tỏa từ tâm chấn, làn sóng vỗ tay bao trùm toàn bộ nhà thi đấu. Chúng tôi, những người nối sợi dây bằng ngón út, chỉ có thể vỗ tay từng tiếng "bộp, bộp, bộp" ngắt quãng, nghe như một món đồ chơi đánh chiêng hỏng.

À, ra cô ấy là ca sĩ nên bị fan đuổi theo sao. Lúc đó bị đuổi ráo riết đến mức tôi nửa đùa nửa thật còn tưởng cô ấy ăn quỵt. Nhưng có cần phải trốn fan không nhỉ?

Trang phục của cô ấy vẫn là đồ bình thường, xuất hiện với phong thái như sắp biểu diễn đường phố.

Nijo Owari, cô gái chó, bước đến giữa sân khấu, rồi thực hiện một cú cúi chào vuông góc với tốc độ chóng mặt, không hề có chút thành kính hay cảm xúc nào. Tóc cô ấy rũ xuống theo chuyển động. Và ngay khi bắt đầu ngẩng đầu lên, cô ấy đột ngột bắt đầu hát hết sức mình, như đang đập âm thanh vào micro.

Toàn bộ khán phòng bất ngờ bị chấn động, không khí đột nhiên biến dạng trong khoảnh khắc, như bị áp chế bởi âm lượng khủng khiếp của cô ấy. Nijo Owari bắt đầu "xâm chiếm" bằng bài hát của mình, như một chiếc lưỡi không chút e dè chọc thẳng vào sự biến dạng đó. Trong thân hình không hề đồ sộ kia, khoang phổi với chức năng vượt trội đến vậy được đặt ở đâu? Giọng hát mạnh mẽ, tận dụng tối đa dung tích phổi, truyền khắp tường nhà thi đấu mờ ảo, tạo cảm giác như từng lời hát đang khắc sâu một cách gai góc.

Dù phần đệm là tiếng piano trầm lắng, nhưng cách hát mạnh mẽ lại hoàn toàn không ăn nhập. Không biết đây có phải là một bài hát cố tình tạo ra sự bất hòa như vậy, hay chỉ là một điều đặc biệt dành riêng cho khán phòng này.

Tôi liếc nhìn phản ứng của Ryuushi-san, một người hâm mộ, cô ấy trông có vẻ ngơ ngác, không quá cuồng nhiệt. Có vẻ đây không phải là cách hát gốc của bản thu âm. Giọng hát đầy nhiệt huyết của Nijo Owari tiếp tục, với ấn tượng mạnh mẽ rằng cô ấy đang tự do bộc lộ cảm xúc của mình. Khán giả bối rối trước sự kết hợp giữa phần đệm dịu dàng như trải thảm và giọng hát mạnh mẽ như đập bóng rổ, không có chút sự năng động nào. Họ bị áp chế bởi sóng âm, một bầu không khí bối rối bao trùm. Giá như có ai đó dẫn đầu và hòa mình vào âm nhạc, thì không khí sẽ thay đổi. Chính vì nghĩ vậy nên mọi người đều tìm kiếm "ai đó" đó. Mọi người đều mang theo không khí và vị thế từ lớp học, ý thức tham gia buổi hòa nhạc còn rất mơ hồ. Người chịu trách nhiệm phá vỡ sự trì trệ đang lan rộng ấy đã đập mạnh vào mặt nước lạnh lẽo trong lòng chúng tôi.

Một người đang vỗ tay mạnh mẽ, giơ tay lên từ khu khán giả chung. Vị khách mời với mái tóc màu chàm đậm, như hòa mình vào bóng tối mờ ảo, đang đung đưa theo nhịp. Đó chính là dì Yoyo. Dì ấy tiếp tục vỗ tay một mình, theo nhịp điệu của piano. Các học sinh xung quanh bắt đầu do dự trước "âm nhạc" của dì Yoyo. Dì ấy phớt lờ xung quanh, liếc nhìn về phía tầng hai của nhà thi đấu. Có phải tôi nghe nhầm không, hay có một tiếng vỗ tay rất khẽ cũng vọng xuống từ tầng hai?

Tiếp theo là Erio. Em ấy đưa bàn tay thò ra khỏi chăn, vỗ mạnh vào bàn tay đang nối sợi chỉ với Jeff. Lần vỗ đầu tiên hoàn toàn không ăn nhập với âm nhạc, là một tràng vỗ tay lộn xộn. Nhưng sau vài lần vỗ, Jeff đã khéo léo giữ nhịp bằng bàn tay nối sợi chỉ. Được điều chỉnh chính xác như nhạc cụ, tiếng vỗ tay của dì Yoyo, Erio và ai đó ở tầng hai hòa vào làm một.

Kỳ lạ thay, chính tiếng vỗ tay tinh tế đó đã làm thay đổi sự bất hòa giữa piano và giọng hát. Âm nhạc trước đó chỉ đơn thuần là giọng hát đặt trên nền piano, giờ đây nhờ tiếng vỗ tay đã được gắn kết, trở thành "nghệ thuật". Âm nhạc có lý lẽ đã biến giọng hát trước đó chỉ toàn sự mạnh mẽ, thành những bậc thang dẫn lên đỉnh cao. Và chúng tôi, những khán giả, cuối cùng cũng đặt chân lên những bậc thang đó. Đoàn người vỗ tay. Như thể đuổi theo người dẫn đầu, mọi người đều giơ cao hai tay. Mỗi lần vỗ, âm thanh lại cao hơn, như thể đang gẩy phím trên bậc thang âm nhạc, đẩy làn sóng đã nhận được vừa phải trở lại sân khấu. Tôi cũng không biết từ lúc nào đã cùng chú già vỗ tay theo một nhịp điệu độc đáo. Biểu cảm ngại ngùng nhưng cũng không kém phần mãn nguyện của chú già khi chúng tôi nhìn nhau, chắc hẳn đang như tấm gương phản chiếu tôi lúc này.

Như thể hài lòng với phản ứng của khán giả, cách hát của Nijo Owari cũng thêm phần sống động. Cô ấy dẫm chân lên sàn sân khấu, tiến thêm một bước, rồi dồn sức từ tận đáy lòng để truyền nhiệt huyết vào bài hát. Một giọng hát độc đáo vươn dài, khiến người nghe băn khoăn không biết nên muốn nghe đi nghe lại, hay muốn trân trọng ca khúc duy nhất này thành một kỷ niệm quý giá. Như thể mong muốn vượt qua chúng tôi, xuyên qua nhà thi đấu, vươn xa đến tận cùng.

Giọng hát cao vút xuyên gió, như thu hút không chỉ con người mà cả chim trời đang bay lượn.

Mặc dù lời bài hát có vẻ tiêu cực và pha chút suy đồi, nhưng bản thân Nijo Owari lại rất vui vẻ. Hình ảnh một người cứ thế chạy hết tốc lực về phía sau đã thực sự xâm chiếm một phần nào đó trong não tôi.

Nijo Owari kéo dài bầu không khí của chúng tôi đến phút cuối, và kết thúc bài hát đầu tiên. Tôi cảm thấy một sự thỏa mãn dài đến mức tin rằng kim phút đã quay hết một vòng, nhưng thực tế thì vẫn chưa đến 2 giờ 10 phút.

Vừa điều chỉnh hơi thở, Nijo Owari vừa vẫy tay "Chào mọi người!" Đây là giọng thật của cô ấy.

Cô ấy không hề ngần ngại mở rộng thế giới, hay đúng hơn là lãnh địa của mình. Ấn tượng đầu tiên về giọng hát và tính cách của ca sĩ Nijo Owari tập trung vào sự thẳng thắn một cách sảng khoái đến khó tin của cô ấy.

Giữa tràng pháo tay bùng nổ, Nijo Owari cúi đầu thật cẩn thận. Tôi và chú già đã quá lười vỗ tay, nên chỉ thể hiện sự hoan nghênh bằng cách nhìn chằm chằm vào sân khấu. Nijo Owari ngẩng đầu.

"Kon-nu-tsu-wa! Tôi là Nijo Owari đây! Đứng trên sân khấu nhìn xuống một không gian toàn học sinh trung học trẻ hơn mình, tôi hơi muốn đấm tường một chút đấy! Wa ha ha!"

Cô ấy tự cười phá lên trước khi khán giả kịp cười gượng. Khán giả mất vài nhịp mới bắt đầu cười vang vọng lại. Không biết cô ấy sẽ giữ phong cách biểu diễn, hay đúng hơn là kiểu nói chuyện như thế này liên tục không nhỉ? Nếu vậy thì cô ấy là một người lập dị.

Tôi dường như nghe thấy tiếng của một người 40 tuổi từ khu ghế khán giả chung vọng lên "Đúng y như vậy đó!", nhưng tôi vờ như không nghe thấy. "Yoyo-chan seventeen!" Ồn ào quá, cư xử lịch sự vào!

Tôi và Erio nhìn nhau. Má của Erio, ban nãy còn vô cảm vì lo lắng chuyện bố, giờ đã hơi giãn ra.

Mẹ thì vẫn như mọi khi. "Đúng vậy," tôi trả lời chỉ bằng cách mấp máy môi.

"Mọi người ơi, hôm nay cảm ơn đã tập trung ở đây vì những dục vọng tuổi mới lớn nhé! Trong đây có bao nhiêu người không biết tôi nào? Sáu năm trước, chỉ có khoảng ba người trên toàn Trái Đất biết tên tôi thôi đó! Là bố, là mẹ, và là tôi!"

Ha ha ha, cô ấy chống tay vào hông, tự giễu cợt mà cười lớn. Hát thì được, chứ cái kiểu pha trò này thì tôi không theo nổi. Tôi nhìn sang sườn mặt Ryuushi-san, đại diện của fan chung, cô ấy đang cười phá lên. Có vẻ bình thường cô ấy vẫn là kiểu người như thế này. Với tôi thì chỉ cần dì Yoyo là đủ rồi, những người thẳng thắn như vậy.

Không dám nhìn thẳng, tôi quay đi thì thấy một cái gì đó giống mũi chó hơi ló ra từ tấm rèm đen nơi Nijo Owari đã xuất hiện. Có lẽ là con chó tròn đó chăng? Nếu vậy thì cô ấy thật sự rất yêu chó.

"Nghĩ vậy thì thật là không thực tế khi có người gọi một người như tôi, người tự ý hát ở ga tàu, và có nhiều người đến nghe thế này! Giấc mơ và không thực tế có cùng nghĩa không nhỉ?"

Nijo Owari vừa đi vòng quanh sân khấu vừa lẩm bẩm như hát. Trong lúc đó, tôi quay lại nhìn tầng hai. Ở khu vực tầng hai đông đúc hơn cả hồ bơi công cộng mùa hè, một bóng người màu xanh lam đứng ở hàng đầu tiên đang nhìn xuống. Quay lại đi Erio, bố em đang ở đó kìa. Tôi phân vân không biết có nên nói với Erio không.

"Nếu cùng nghĩa, thì từ nào giống tôi hơn nhỉ?"

"Không thực tế!" Mọi người đồng loạt hét lên. Tôi, chú già và Erio đều im lặng vì chưa kịp phản ứng.

"Đúng nhỉ! Thế cuộc đời của tôi, người bị đáp lời ngay lập tức như vậy, là thế nào đây?!"

Vừa quay lại trung tâm, Nijo Owari vừa cười lớn, tiếng cười khuếch tán qua micro. Ồn chết đi được.

"Tiếp theo, 'Romantist của Lực Hấp Dẫn'!"

Cô ấy hét lên một trong những tên bài hát mà Ryuushi-san vừa nhắc đến. Đáp lại, sự cuồng nhiệt của mọi người như được kéo dài ra. Tiếng reo hò chào đón tựa như tiếng hét vang dội. Đây là bài hát đại diện của Nijo Owari sao? Hay bất cứ bài nào cũng vậy? "Bài hát tôi thích!" Ryuushi-san vui vẻ chỉ tay lên sân khấu, cười với tôi. "À, thế à," tôi đáp, rồi cả hai cùng quay mặt về phía sân khấu.

"À, nhưng trước đó. Tôi nghe nói lễ hội văn hóa này có chủ đề là lực hấp dẫn phải không?"

Vừa đi bộ về phía trước sân khấu, Nijo Owari thay đổi giọng điệu. Cô ấy đột nhiên diễn xuất theo kiểu phóng viên nữ vui vẻ một cách kỳ lạ, rất đáng ngờ. Nhưng với fan thì có vẻ chẳng hề bận tâm.

"Để ăn khớp với bài hát 'Romantist của Lực Hấp Dẫn' sắp hát, tôi cũng đã làm thế này!"

Nijo Owari đưa mu bàn tay phải về phía chúng tôi, nâng lên ngang tầm mắt, như khoe một chiếc nhẫn. Toàn bộ khán giả cúi người về phía trước, cố gắng xác định ý nghĩa của hành động đó. Một tiếng ồ vang lên từ hàng ghế đầu gần sân khấu, và không mất nhiều thời gian để lan truyền khắp nhà thi đấu.

Chúng tôi, những người ở ghế S, không bị ảnh hưởng bởi những lời truyền tai đó, mà tập trung vào "ngón út" của Nijo Owari.

Trên ngón út bàn tay phải của cô ấy có buộc một sợi chỉ. Nó trắng tinh, không trang trí gì cả, chỉ là một sợi chỉ thừa bình thường như bất cứ sợi nào khác. Ít nhất thì nó không phải là sợi chỉ do câu lạc bộ mỹ thuật làm và phát hôm nay.

Có vẻ cô ấy cũng tự buộc sợi chỉ để phù hợp với chủ đề của lễ hội văn hóa chúng tôi.

"À," Erio khẽ thốt lên. Rồi em cúi xuống nhìn tay trái mình như để kiểm tra. Tôi thắc mắc nhìn theo thì thấy, chẳng hiểu sao trên ngón út trái của Erio cũng có một sợi chỉ trắng tinh đang lủng lẳng một cách nhàn rỗi.

Dù cho ngón út phải của em vẫn đang nối với ngón tay của Jeff bằng sợi chỉ màu xanh lam.

"Sao lại thế?"

Erio nghiêng đầu. Tôi cũng muốn hỏi câu đó!

"Vì không nhận được sợi chỉ nên tôi đã buộc sợi chỉ thừa từ áo sơ mi vào!"

Nijo Owari lại tự giễu cợt, kể về nguồn gốc của sợi chỉ. Tiếng cười vang lên như một cơn lốc xoáy xung quanh. Nhưng tôi và Erio thì đang hoảng loạn vì có sợi chỉ giống với người đang được chú ý nhất trên sân khấu, nên không thể cười nổi.

"Nếu có ai chưa buộc sợi chỉ với ai và được phát sợi chỉ trắng tinh, tại sao không lên sân khấu cùng tôi thắt nó? Hát một mình thì buồn chán lắm, hãy song ca nào!"

Trước lời kêu gọi và fan service đó, toàn bộ khán phòng sôi sục như mặt nước trong nồi đang sôi. Đặc biệt là ở khu ghế khán giả chung, sự hỗn loạn đảo lộn trời đất đó không hề bình thường. Ai nấy đều kiểm tra lại sợi chỉ đang buộc ở ngón út của mình và không che giấu sự thất vọng. Nồi nước sôi dần lắng xuống, để lại một tiếng ồn ào khe khẽ trong khán phòng.

"Không ai sao?! Không có ai à?! Có mặt đông thế này mà lại nói là không có duyên thì tôi không chấp nhận đâu!"

Nijo Owari đặc biệt hướng lời kêu gọi đến chúng tôi ở khu ghế đặc biệt. Thông thường, dù có khả năng thì cũng phải là người ở khu ghế khán giả chung chứ. Chà, vì Erio đang buộc sợi chỉ trắng nên cô ấy tìm đúng chỗ rồi... À, ra là vậy. Cùng với thái độ tươi tỉnh một cách trắng trợn đó, tôi đã hiểu được ý định thật sự của Nijo Owari. Nói tóm lại, cô ấy không mời bất cứ ai lên sân khấu cả.

"Ôi ôi ôi ôi? Này, cậu kia! Kẻ đang cuốn chăn kia đó, đừng có quay mặt đi!"

Nijo Owari cố tình ra vẻ rất rõ ràng, nheo mắt từ sân khấu chỉ vào Erio. Trong không gian mờ ảo, làm sao có thể nhìn thấy sợi chỉ trắng trên tay trái mà em ấy không hề giơ lên? Nếu nhìn thấy thì cô ấy phải có thị lực bao nhiêu và đôi mắt cô ấy phải ứng phó với bóng tối tốt đến mức nào? Tôi cảm thấy Erio có ý định rút mặt vào chăn nên đã nhéo một chùm tóc trên đỉnh đầu em để ngăn lại. Nijo Owari vẫy tay gọi Erio.

"Thôi nào, lên đây đi! Người sẽ thắt sợi dây ở ngón út với tôi là cậu đấy!"

Từ khu ghế khán giả chung, bắt đầu có người nhận ra người mà Nijo Owari đang mời chính là Touwa Erio. Tiếng ồn ào, xì xào lại trở về trạng thái mất đi sự hứng khởi trước khi Nijo Owari hát, khiến không khí trong khán phòng trở nên khó chịu. Cảm nhận được điều đó, Erio ngẩng nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

Tôi nên làm gì đây? Tôi nên "hợp tác" với ai đây?

「Thích quá đi! Thích quá đi! Elio ơi thích quá đi!」 Ryuushi vừa lẩm bẩm như thể đang niệm chú vậy, dường như vì quá phấn khích mà ghen tị với Elio. Elio thì chỉ biết 「Ưm, ư...」 mà lúng túng trước cái điệu bộ đó.

「Elio ơi, lên đi chứ! Ngoài lễ tốt nghiệp ra thì còn bao giờ được lên sân khấu đâu! Nếu là người khác thì đây đúng là một sự kiện làm nên huyền thoại đó!」

Cách thuyết phục đó lạ lùng quá. Elio thì lắc đầu lia lịa.

「Tại... tại vì tôi không biết. Tôi chẳng biết hát hò gì cả.」

「Hôm nay, bài 'Inryoku Romanticist' đã được phát đi phát lại trên loa phóng thanh của trường suốt rồi đó. Chắc chắn cậu cũng lờ mờ nhớ được đây là bài gì mà.」

Maekawa tiến lại gần Elio, đưa tay giúp đỡ… à không, cô ấy đang triệt đường thoát thân của Elio thì đúng hơn. Hoshichu đứng cạnh trợn tròn mắt như thể lần đầu tiên thấy Elio 「Đứa nhỏ này là sao vậy trời?」. Còn Elio thì quằn quại.

「Như... nhưng tôi không biết lời!」

「Phư phư phư,」 Maekawa mỉm cười hiểm độc, như thể đã đoán trước được. Rồi cô lấy ra mấy tờ giấy gấp gọn từ phong bì kẹp dưới nách, dùng chồng giấy đó phe phẩy quạt vào mặt mình.

「Cũng vì đã lường trước được cả chuyện này rồi, nên tớ đã chuẩn bị sẵn lời bài hát ở đây rồi đây.」

「Chẳng lẽ cậu lúc nào cũng sống như thể có thể xảy ra bất cứ chuyện gì sao?」

Maekawa quả là đáng sợ. Dù không có chút kỹ năng sinh tồn nào nhưng lại cực kỳ cẩn trọng. Hay là do Elliot đã nói chuyện và cô ấy hợp tác nhỉ? Gương mặt đắc ý của cô đột ngột biến thành nụ cười tươi tắn.

Cô lật đật tiến lại gần, ghé sát mặt vào tai tôi, rồi thì thầm kể lại sự thật.

「Đó là nói dối hoàn toàn, sự thật là bố của Elio nhờ tớ giữ đó.」

「Ông Elliot á?」

Maekawa khẽ gật đầu. ...Chẳng lẽ đây là một kiểu "lực hút" ép buộc sao? Cả cái buổi hòa nhạc này nữa?

Nhưng mọi thứ đã được sắp đặt sẵn rồi đấy, Elio.

「Anh... Anh Ito...」

Đến lúc này mà sao lại bám víu vào tôi chứ. Đừng có kéo tay áo tôi bằng đôi mắt rưng rưng sắp khóc như vậy. Chẳng lẽ cô ấy định bảo tôi đi cùng, hoặc là thay cô ấy lên sân khấu sao? Như thế thì quá nuông chiều rồi đó.

Tôi cũng nhận ra điều đó. Đây chính là "món quà sinh nhật" muộn dành cho Elio.

Quả nhiên, Elio chắc chắn sẽ không thích. ...Thế nhưng.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên gáy Elio như muốn thúc giục. Cảm giác mái tóc mượt mà, mát lạnh và dễ chịu như khi chạm tay vào mặt nước hồ nhỏ.

「Năm ngoái không tham gia lễ hội văn hóa đúng không?」

「Ư... ừm.」

「Vậy thì hãy chơi cho đã phần của năm ngoái đi.」

Tôi nhẹ nhàng đẩy vào gáy Elio bằng ngón giữa. Elio bước một bước về phía trước, nhưng vẫn quay lại nhìn. Vẫn chưa đủ thúc giục sao? Đúng là khó chiều thật. Ừ thì, chắc chắn cần phải có dũng khí lắm.

Bởi vì Elio sẽ phải lên sân khấu trong khi hầu hết các học sinh đều đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt thù địch.

「Hơn nữa, đây là một cơ hội đó. Có lẽ là cơ hội cuối cùng.」

「C... cơ hội gì?」

「Tất cả học sinh trong trường sẽ chú ý đến lời của cậu. Đây là cơ hội tuyệt vời nhất. Cứ nói những gì cậu muốn đi.」

Dù là để xin lỗi.

Hay là để một lần nữa khẳng định mình là người ngoài hành tinh.

Cứ làm điều mình muốn đi, Touwa Elio. Vì đây là món quà dành riêng cho cậu, cậu có quyền tự do.

「Vậy thì, chắc là tôi không được rồi.」

Jeff nhanh chóng tháo sợi chỉ hồng buộc ở ngón út với Elio, vẫy tay tiễn cô bé. Tôi, Jeff và cả Ossan cùng nhau đẩy lưng Elio đang cuộn tròn trong futon. Elio suýt chút nữa thì loạng choạng, cô bé vừa cố gắng giữ thăng bằng, vừa ngoái đầu tìm kiếm sự giúp đỡ. Đáp lại, Ossan mỉm cười khuyến khích.

「Sân khấu không phải gần vũ trụ hơn một chút so với cái sàn nhà này sao?」

Đây chắc là lời cổ vũ của Ossan dành cho Elio. Tuy nhiên, quả là một lời cổ vũ không thống nhất. Tôi đã nghĩ đến lúc này Meme-san sẽ hét lên "Elio-chan!" nhưng dì tôi, người đang đứng ở hàng ghế khán giả, chỉ nhìn con gái mình với vẻ mặt nghiêm trang. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, dì gật đầu như ngầm bảo "xin nhờ".

「Đưa nó đi một đoạn đi.」

Ossan thúc giục tôi. ...Chà, mình đã khuyến khích rồi thì cũng phải có trách nhiệm chứ.

Tôi đứng cạnh Elio, đặt lòng bàn tay lên lưng cô bé. Rồi hai chúng tôi cùng bước đi. Có lẽ Elio đã chấp nhận điều gì đó khi có tôi ở bên cạnh, đôi chân cô bé bắt đầu cử động. Chầm chậm, chầm chậm.

「Nếu Niwachi ủng hộ thì tớ cũng sẽ đứng về phía đó thôi. Được rồi, cố lên, cố lên!」 Hoshichu nói.

「Tôi tin rằng dũng khí của Elio sẽ thay đổi thế giới!」 Maekawa.

「À, tôi thì chẳng có liên quan gì cả... nhưng mà, thấy mọi người đều nói vậy thì cậu cứ cố gắng xem sao?」 Yoshino.

「Chắc là mấy người đang theo dõi từ vũ trụ cũng đang rất mong chờ đấy.」 Jeff.

Lời cổ vũ dồn dập như thể sắp kết thúc, Elio và tôi dần dần tiến lên phía trước. Khi đến gần sân khấu, Elio tỏ vẻ như đã từ bỏ việc chống cự, rồi một lần nữa ngẩng mặt nhìn tôi.

「Nhân tiện, cứ nói hết những gì muốn nói với bố cậu đi. Chắc là ông ấy cũng đang ở đây đó.」

「...Ưm.」

Elio chậm rãi, run rẩy cụp cằm xuống, rồi thở ra. Cô bé cũng mất một khoảng thời gian tương tự để ngẩng mặt lên.

「Anh họ, hãy nhìn em.」

「...Được rồi. Hãy trở thành cô gái thanh xuân đi!」

Nói rồi, tôi đẩy lưng Elio để tiễn cô bé đi.

Những kỷ niệm đẹp đẽ lần lượt sống lại trong tôi khi bàn tay rời khỏi lưng Elio.

Cái ngày chúng tôi phóng tên lửa chai ở biển.

Cái ngày tôi đánh được quả home run trên bờ sông.

Cái ngày chúng tôi rung lắc hạnh phúc trên chuyến xe buýt trở về từ chuyến đi thị trấn.

Và khoảnh khắc tôi cùng Elio bay trên bầu trời bằng xe đạp.

Những điểm thanh xuân mà tôi đã tích lũy được kể từ khi đến thị trấn này.

Tôi sẽ nhường lại tất cả những gì đã tích cóp đó cho Elio.

Hãy dùng hết đi, trên sân khấu đó.

Và thế là Touwa Elio dứt khoát bước một bước mạnh mẽ về phía trước bằng chính đôi chân mình. Cô bé nặng nề bước đi, như thể muốn rũ bỏ những ánh mắt bủa vây, hướng về phía cầu thang bên cạnh dẫn lên sân khấu. Tôi dừng chân, tiễn Elio đi. Nheo mắt lại, như tiếc nuối một điều gì đó chói chang, đã vụt khỏi tầm tay. ...Sao mình cứ như bố của cô dâu vậy nhỉ. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa gãi gáy. Rồi tôi quay trở lại nơi mọi người đang chờ đợi, như đi ngược lại con đường mà Elio đã đi qua.

Và khi tôi dừng chân quay lại, vừa lúc Elio đã lên đến sân khấu, đang cởi bỏ cái futon như một chiếc áo khoác. Vải futon, tóc và làn da cọ xát vào nhau, những hạt bụi bay lất phất như một vệt sáng. Elio ném mạnh cái futon đã cởi ra về phía tôi, Touwa Elio đã từ bỏ vật che giấu, nhìn về phía xa xăm. Đôi chân cô bé hơi run run. Lưng cũng hơi khom lại.

「Chào mừng!」

Niijo Owari ra đón, và chấp nhận Elio. Trong khoảnh khắc đó, tiếng xì xào của học sinh trong nhà thi đấu chợt tắt ngúm, như thể đồng loạt nín thở. Không một tiếng sóng biển rút đi, như thể cả đại dương đã biến mất. Trong không gian im lặng như một ngôi trường về đêm, Elio trở thành tâm điểm chú ý. Niijo Owari nói 「Đây này」 rồi đưa micro cho Elio. Elio nhận lấy micro, cúi đầu chào.

Elio nắm chặt micro, nhìn bao quát khắp khán phòng, những cái đầu, những cái đầu... Rồi cô bé hé môi.

「...Ưm. ...Hả?」

「Tắt công tắc thì làm được gì?」

Niijo Owari đưa tay từ bên cạnh, điều chỉnh micro. Elio lại cúi đầu. Không biết có ổn không nữa.

Có lẽ cảm giác lúc này gần giống như đang xem buổi biểu diễn ở trường của con gái mình.

「Nào, hãy tự giới thiệu đi.」

「A, cái đó!」

Lần này, Elio ghé miệng quá gần micro, tạo ra một tiếng ồn khó chịu. Khán giả nhanh chóng dùng tay bịt tai. Có lẽ vì sợ hãi phản ứng đó, Elio vội vàng chạy xuống sân khấu. Nhưng Niijo Owari túm lấy gáy Elio không cho cô bé thoát. Elio từ bỏ việc chạy trốn sau khi bị ngăn lại, lần thứ ba thử sức.

「Àm, tôi là Touwa Elio.」

Lần này giọng nói đã được truyền đi một cách bình thường. Khán giả im lặng, không phải vì chờ đợi những lời tiếp theo của Elio, mà dường như đang bị cuốn vào sự bối rối: Tại sao người này lại ở đây?

「Chắc cũng có nhiều người đã lâu không gặp. Tôi, à thì, năm ngoái, đã đến trường này.」

「Không phải là đến năm ngoái, mà là chỉ năm ngoái thôi chứ.」

Ryuushi lẩm bẩm một mình. Đối với Ryuushi, đó là một lời nhận xét chính xác.

「Năm ngoái đã xảy ra nhiều chuyện, nên tôi đã bỏ học. Nhưng tôi nghĩ chắc vẫn có người nhớ.」

Elio tiếp tục nói, ngắt quãng bằng những từ ngữ vụng về. Một giọng điệu yếu ớt, pha chút đau đớn, còn xa mới đạt đến sự tự nhiên, sự khẳng định. Tôi không rời mắt khỏi Elio, người đang nói những lời đó như cọ xát vào micro. Xung quanh Elio, những hạt sáng màu xanh lam nhỏ li ti bay lượn, như bảo vệ cô ấy khỏi những ánh mắt dòm ngó. Trong bóng tối xung quanh và ánh đèn sân khấu mạnh mẽ, chúng càng trở nên rực rỡ hơn.

「Tôi đã nói nhiều điều kỳ lạ. Cũng đã làm nhiều điều kỳ lạ. Vì vậy, tôi biết mọi người đã tức giận và ghét bỏ tôi. Chuyện đó thì không sao... nhưng,」

Những lời cuối cùng của Elio tuôn ra như chạy nước rút, gần như vấp ngã. Với đà đó, Elio hơi nghiêng về phía trước, há to miệng như nuốt chửng micro, rồi hơi cứng người lại. Chắc là cô bé đã nín thở, vì khi khép môi lại rồi hé mở lần nữa, hơi thở đã loạn nhịp. Rồi, một giọng nói trong trẻo, trầm ấm như dòng nước xám tro cứng cáp, vang lên khắp khán phòng, tựa hồ một tiếng chuông gõ, thốt ra lời xin lỗi chân thành đến toàn thể học sinh.

「Tôi xin lỗi vì đã gây phiền phức, và vì đã xin lỗi quá muộn. Đó là điều tôi muốn nói.」

Elio cúi gập người thật sâu về phía chúng tôi. Không một tràng pháo tay, không một lời tán thưởng, cũng không một lời nguyền rủa nào dành cho cái đầu cúi thấp nghiêm trang ấy. Cả khán phòng vẫn lặng như tờ, tất cả mọi người nín thở dõi theo mái tóc màu huyền ảo gần như chạm đến sàn nhà.

Sau một hồi lâu, Elio mới ngẩng đầu lên, rồi lẩm bẩm thêm.

「À, nếu bố của tôi có ở đây... à, ừm, thôi, bỏ đi.」

Cô bé ngập ngừng, rồi cuối cùng bỏ dở câu nói, trả micro lại cho Niijo Owari. Có lẽ Elio không biết mình muốn nói gì.

Vì Elio không có chút hiểu biết nào về bố mình cả. Việc tạo ra thứ gì đó từ con số không là điều rất khó khăn trong phút chốc.

Niijo Owari nhận micro, ghé mắt nhìn Elio đang cúi mặt.

「Hết rồi sao?」

Elio gật đầu liên tục, mắt vẫn cúi xuống.

「Một màn trình diễn mic chán phèo.」

Elio định chạy trốn. Nhưng Niijo Owari đã đoán trước được và túm lấy áo Elio.

「Tuy nhiên, những gì cậu muốn nói thì cũng đã truyền tải được, một lời khẳng định dễ hiểu. Không quanh co như tôi cũng thú vị theo cách riêng của nó.」

Niijo Owari nhận xét với vẻ mặt đắc ý, như thể đang cố gắng xoa dịu. Elio dừng việc chạy trốn, ngây người nhìn về phía khán phòng, nơi tôi đang đứng. Lúc đó, Niijo Owari nắm lấy ngón út của Elio, rồi khéo léo buộc nó với một sợi chỉ từ ngón út của mình.

「A」, Elio khẽ thốt lên. Niijo Owari gọi vào phía sau bức màn đen, và một chiếc micro nữa được chuyển từ người này sang người khác, rồi đưa cho Elio. Elio vẫn há miệng ngạc nhiên, vô thức nắm lấy nó. Rồi Niijo Owari, như thể đã chờ đợi từ lâu, cất tiếng gọi lớn ra ngoài. Giọng nói đầy nội lực, được khuếch đại gấp nhiều lần qua micro, vang vọng khắp khán phòng.

「Vậy thì xin được tuyên bố lại! Bắt đầu nào, 'Inryoku Romanticist'!」

Niijo Owari tuyên bố bắt đầu bài hát thứ hai, như thể ngay lập tức làm sôi sục dòng nước lạnh giá đã nguội đi theo thời gian. Sự phấn khích của khán giả dâng trào trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, như thể một con cá hấp hối chợt sống lại. Tuy nhiên, câu hỏi làm thế nào để đón nhận Touwa Elio đang đứng cạnh ca sĩ đã gây ra sự hỗn loạn, và không thể nào đơn thuần khiến tâm trạng thăng hoa được.

Trong bầu không khí đó, tiếng piano lại bắt đầu. Đoạn dạo đầu có tiết tấu nhanh hơn một chút so với bài hát đầu tiên.

「Chúng ta cũng chuẩn bị thôi nào.」

Maekawa vẫy tay gọi chúng tôi. Theo hướng dẫn đó, chúng tôi chạy đến gần.

Tất cả chúng tôi cùng hợp sức để Elio có thể nhìn thấy món quà từ người ngoài hành tinh (giống người).

Maekawa, người cao nhất, hết sức giơ cao tờ lời bài hát, và chúng tôi—tôi, Ryuushi cùng mấy ông chú đi kèm—cùng nhau đỡ cô ấy. Trông như đang đỡ cái giỏ đựng bóng trong trò ném bóng ở hội thao vậy, cục gì đây trời? Bảy người cả nam lẫn nữ chen chúc giữa khán phòng hòa nhạc nóng bức, tạo thành một vật thể nặng nề. Thay vì mùi hương dễ chịu của các cô gái, mùi mồ hôi do cái nóng mới là thứ tỏa ra từ bên cạnh.

「Chuyện đó cũng tốt!」 —Đâu có nghĩ vậy đâu chứ, tôi đâu phải người mê mùi đâu.

Chẳng biết là gì, tóm lại là 「Được thôi!」 —Vẫn còn ở trong giới hạn đó.

「Ôi trời ơi!」

「A, lại tiếng kêu yếu ớt quen thuộc của Maekawa-san rồi! Mắt cô ấy xoay vòng vòng như trong truyện tranh kìa!」

「Phải đỡ chắc hơn nữa! Cứ như là chia sẻ năng lượng của mọi người trên Trái Đất vậy!」

Sân khấu thì lung linh như trong mơ, còn ở đây thì cứ như cuộc sống thường ngày vậy. Chắc là chọn người sai rồi. Tôi hối hận là lẽ ra nên để tôi cầm lời bài hát ngay từ đầu. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi. Sự hối hận cũng đang tiếp diễn. Đoạn dạo đầu đột ngột ngừng lại như bị cắt đứt, rồi Niijo Owari vỗ vào lưng Elio.

Hai người đứng lên phía trước sân khấu, nắm chặt micro. Elio nhìn gương mặt tự tin của Niijo Owari, rồi nhìn xuống tờ lời bài hát — thành quả tập hợp của chúng tôi, rồi khẽ khàng cử động môi.

「...A...」

Sự bắt đầu của bài hát đó, tiếng Elio khẽ thở ra, và hơi thở của tôi hòa vào nhau.

Lần này, bài hát bắt đầu một cách chậm rãi, như đang tiến đến gần. Không dữ dội, nhưng cũng không tạo cảm giác yên bình. Nó tiến về phía trước, cúi mặt, tuân theo một dòng chảy không thể cưỡng lại. Đó là một giọng hát trang nghiêm, tuân theo một lực hút hay số phận. Dòng đầu tiên của lời bài hát cũng bắt đầu bằng một đoạn miêu tả sự tuyệt vọng trước sự vô hình của lực hút. Niijo Owari hát điều đó với một vẻ hối tiếc thực sự.

Elio, cúi đầu vì không thể rời mắt khỏi tờ lời bài hát, khẽ ngân nga như đọc thơ. Giọng hát của Niijo Owari quá áp đảo, hầu như không thể nghe rõ Elio hát gì. Elio dường như cũng nhận thức được điều đó, cô bé nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, nhưng Niijo Owari không chút kiêng dè hay giữ kẽ, không thèm liếc nhìn người ca sĩ đứng cạnh. Trong suốt bài hát, như thể chỉ quan tâm đến bài hát của riêng mình, mỗi khi đặt một lời lên nốt nhạc, cô ấy lại nén lại một sức mạnh mãnh liệt, như thể đang thổ huyết. Cái khí phách đó bao trùm cả khán phòng, thu hút tất cả sự chú ý của khán giả khỏi Elio về phía mình. Hút sạch, cướp đoạt.

Như vậy, khi nỗi sợ hãi, sự ghét bỏ, và sự tức giận từ xung quanh đã được gạt bỏ, Elio dần dần có được một giọng hát vững chắc. Đôi chân trần vốn không ổn định giờ vững vàng đặt trên sàn sân khấu, đôi vai đang bất an cũng giữ được độ cao cân bằng. Hình ảnh Elio đứng bán hàng ở cửa hàng Tamura, có thể mạnh dạn nói 「いらっしゃーせー (Xin mời vào!)」 đã xuất hiện trên sân khấu. Mật độ của những hạt màu xanh lam tăng lên, ứng với sự thay đổi đó.

Maekawa đã hết sức chỉ giơ tay nên vai trò lật tờ lời bài hát thuộc về Ossan. Các tờ lời bài hát được lật liên tục để theo kịp những chữ viết cực lớn. Các trang lời bài hát được lật một cách mượt mà như quả táo lăn xuống từ đỉnh cầu thang xoắn ốc.

Vào khoảnh khắc lời bài hát chuyển sang câu nói về việc đặt lên cán cân những gì lực hút đã ban tặng và những gì đã cướo đi tất cả, Elio bắt đầu đặt cảm xúc vào bài hát, như thể cảm thấy nó đang hát về chính mình.

Mỗi lần Elio hát, những hạt bụi màu xanh lam lại theo sau giọng hát trong veo như nhạc cụ đó. Những hạt bụi màu xanh lam bay lất phất như thể được phun từ vòi phun nước trên trần nhà, rồi nhẹ nhàng rơi xuống chỗ chúng tôi. Chắc chắn đó là ảo giác do trí óc tôi hoạt động quá mức, và có lẽ những người khác không thể nhìn thấy chúng. Tuy nhiên, ánh sáng xanh lam đó không phải là ảo ảnh, mắt của khán giả bắt đầu xáo động một cách vội vã, như thể bị thu hút bởi một thứ gì đó bay lượn trong không trung.

Dần dần, giai điệu bài hát trở nên tươi sáng hơn, vẻ mặt căng thẳng của Niijo Owari cũng giãn ra. Đó không phải là sự tự do được chiếu rọi bởi ánh sáng, mà là câu chuyện về cuộc đời của một lon đồ hộp được giải thoát, lăn trên sàn nhà do sơ suất rơi khỏi băng chuyền vốn dĩ vẫn hoạt động. Tôi không thể làm gì, tôi chẳng thể làm gì, tôi không thể gặp gỡ, tôi không thể ban tặng. Khốn kiếp cái lực hút đó. Niijo Owari hét lên, Elio cũng rời mắt khỏi lời bài hát, cố gắng kéo dài âm cuối hết mức có thể hướng về phía trần nhà của nhà thi đấu.

Cửa kính phía sau bức màn đen rung lên bần bật. Nhưng không chỉ có kính rung. Tiếng hét đó còn làm rung cả làn da của chúng tôi. Má tôi giật giật, bắp tay tôi nóng bừng lên với một cảm giác tương tự sự bồn chồn. Dần dần tôi quên cả việc đang đỡ Maekawa, à không, xúc giác của tôi tê liệt đến mức thính giác phình to ra, tôi cố gắng hết sức để đón nhận âm thanh và luồng gió ngược từ sân khấu.

Chỉ im lặng lắng nghe thôi thì thật uổng phí. Giọng hát của hai người khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ như vậy. Đây là một bài hát tôi chưa từng nghe bao giờ, tôi cũng không phải người hâm mộ. Thế nhưng nếu tôi bị cuốn hút đến mức này, thì chắc chắn những người khác cũng vậy.

Như thể chứng minh suy nghĩ của tôi, một âm nhạc khác cũng vang lên từ phía khán giả.

Người đầu tiên vỗ tay theo điệu nhạc là nữ sinh của câu lạc bộ báo chí.

Cô ấy vỗ tay, tạo ra âm thanh như đang chụp ảnh. Vẻ mặt cứng nhắc, có chút hờn dỗi, buông thả, nhưng lại là một tràng vỗ tay cuồng nhiệt. Như chờ đợi tràng pháo tay đó, Meme-san ở hàng ghế đối diện cũng vỗ tay theo. Lẽ ra ngay từ đầu cô ấy đã phải làm thế. Chắc chắn Meme-san muốn điều đó.

Hai tràng pháo tay vang lên nhịp nhàng từ hai phía, như muốn khuấy động chúng tôi. Khi chúng bay qua bay lại như một quả bóng chuyền, lần lượt kéo cánh tay của khán giả lên cao. Số người vỗ tay tăng tốc chóng mặt, từ góc này đến góc kia, mỗi người đều đóng góp âm nhạc của riêng mình. Tôi vẫn trong tư thế bám vào thân người Maekawa, nhếch môi theo tiếng vang của âm thanh đó.

Tiếng piano đệm và giọng hát, cùng những hạt bụi xanh lam, vốn đang trôi đi một chiều rồi biến mất, giờ như bị tiếng vỗ tay giữ lại, tăng thêm dư âm, như thể được giữ trong một vòng tròn. Âm thanh vang vọng vào tai, và những hạt bụi Elio phát ra bám vào làn da của chúng tôi. Tôi choáng ngợp trước cảnh tượng ảo ảnh như tuyết rơi giữa cái nóng mùa hè còn sót lại, ánh sáng của thế giới mờ ảo. Âm thanh liên tục hút các hạt bụi, nhấn chìm chúng tôi vào một thế giới màu xanh lam.

Nếu người yêu nói rằng không có lực hút, thì hãy ném muối vào sợi chỉ định mệnh. Niijo Owari ngân nga những lời bài hát cực đoan đầy ý định như vậy, và Elio cũng tiếp nối. Elio đang nghĩ gì về phản ứng của khán giả? Cô ấy cảm thấy thế nào về khoảnh khắc này, khi bài hát của mình, những điều mình liên quan, đang được toàn thể học sinh đón nhận? Ít nhất, tôi rất vui khi Elio đang ở trên sân khấu. Elio đang đứng trên một sân khấu mà những người bình thường như chúng tôi, dù có mất bao nhiêu năm, bao nhiêu thập kỷ, cũng không thể đạt tới.

Lần này là đặc biệt. Mười sáu năm quà sinh nhật được bố cô ấy gom lại và trao tặng. Nhưng một ngày nào đó, Elio có thể đạt được điều đó bằng chính siêu năng lực của mình. Với giọng hát mạnh mẽ đó, cô ấy khiến tôi nghĩ vậy.

Nhiều thứ khác nhau được truyền đến tôi, một người chỉ là khán giả. Nhưng người kể về những điều đó là hai người trên sân khấu, và chúng tôi chỉ biết đón nhận, ngực rung lên, đầu nóng bừng, và cầu nguyện.

Giai điệu bài hát cũng được lọc sáng, chỉ còn lại ánh sáng ở một góc. Nó biến đổi thành một giọng điệu tôn kính, như đang hát về một điều gì đó thiêng liêng và không thể thay thế. Cầu nguyện. Tôi nhận ra rằng bài hát này ngay từ đầu đã là một lời cầu nguyện gửi đến lực hút. Biến đổi hình thái, thay đổi trái tim, hát lên những cảm xúc khác nhau về sự tình cờ của thế giới này.

Lực hút, những người tin vào sự kết nối, và những người được kết nối.

Tất cả mọi người đều là những người lãng mạn.

Bài hát của Niijo Owari kết nối những lẽ thường tình và cảm giác về thế giới của chúng tôi, rồi mang chúng lên sân khấu. Khán giả tiếp nhận cảm giác mới mẻ về thế giới, như một chất kích thích, rồi giải tỏa những gì dâng trào trong lòng bằng tiếng vỗ tay và nhịp điệu. Tôi cũng không phải ngoại lệ.

Tôi cảm ơn lực hút vì đã cho tôi được ở đây.

Trong thế giới được lực hút lãng mạn quy tụ, chúng tôi đang sống một cách tuyệt vời đến thế này.

Sau khi hát xong vài chục giây, Niijo Owari và Elio im lặng trên sân khấu. Tiếng piano cũng ngừng lại, khán giả đứng im. Dư âm của giọng hát tưởng chừng sẽ kéo dài mãi vẫn vang vọng trong tai, âm thanh không ngớt.

Phá vỡ bầu không khí đó, Niijo Owari hô lớn lời chào với giọng nói tươi sáng như mặt trời lật ngược.

「Cảm ơn rất nhiều!」

Niijo Owari chào, và tiếng vỗ tay cùng tiếng cổ vũ bùng nổ như thể một ngòi nổ đã được châm. Elio mệt mỏi đến mức gần như ngồi sụp xuống, nhưng lại mỉm cười đầy mãn nguyện. Tôi cảm thấy ánh mắt cô ấy bắt lấy tôi, nên tôi giơ ngón cái lên đáp lại. Nhân tiện, đội ngũ hỗ trợ lời bài hát lấy Maekawa làm trung tâm cũng giải tán.

「Tiếp theo nào! Đừng có nằm ra đó mà chuẩn bị đi chứ!」

「Tôi... tôi không biết bài hát khác.」

Maekawa khoanh tay tạo thành hình chữ X, ám chỉ rằng cũng không có lời bài hát. Nhưng Niijo Owari không dừng lại.

「Thế thì cứ hát nhép đi!」

Niijo Owari mạnh mẽ khoác tay Elio, tuyên bố 「Không cho chạy đâu!」. Tiếng cười vang lên, và tiếng piano đệm bắt đầu như thể đã hiểu được bầu không khí. Elio bị chặn mất đường thoát, 「A-u-u」 cô bé thở dốc.

Ôm vai Elio, cô ấy hét lên với giọng điệu thoải mái như đang hát karaoke say xỉn.

「Tiếp theo là bài tủ thời đi hát rong của tôi đó! Mỗi khi gặp ai đó~」

Đây có phải là cảnh tượng mà ông Elliot mong muốn không?

Vừa nghĩ vậy, tôi quay lại nhìn lên tầng hai thì thấy bóng người của ông Elliot, người đang đứng dựa vào phía trước, đã biến mất. Nhưng khoảnh khắc tôi ảo giác nhìn thấy những mảnh vỡ màu xanh lam trôi lơ lửng trong không gian đó, tôi liền tháo sợi dây kết nối với Ossan, rồi chạy ra khỏi nhà thi đấu. Tôi tự mình cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy.

Tôi chen lấn giữa dòng người, như đang lao vào một khu rừng xanh thẳm, tối tăm và sâu hun hút. Tiếng hát dần xa. Sợi chỉ mơ mộng tước ra, hiện thực buổi chiều hơi ấm áp lại tái tạo thế giới. Những hạt bụi màu xanh lam rơi xuống và bám vào tôi cũng đang kết thúc ánh sáng phù du của chúng và sắp tan biến. Trước khi điều đó xảy ra, tôi đã phóng ra khỏi khán phòng. Không kịp xỏ giày, tôi rời khỏi nhà thi đấu bằng vớ. Đẩy cánh cửa lối vào, tôi bước ra ngoài.

Tiếng cánh cửa cọt kẹt như báo hiệu sự trở về từ một thế giới khác. Touwa Elio, người khoác trên mình vẻ ảo mộng, và bố cô ấy, Elliot-san. Những hạt bụi xanh lam vẫn lơ lửng gần nhà thi đấu. Tôi tiếp tục chạy theo chúng, và cuối cùng đã đuổi kịp bóng lưng đó ở gần cổng trường.

Tôi định cất tiếng gọi, nhưng hơi thở hỗn loạn. Tôi ho sặc sụa. May mắn là tiếng ho đó khiến ông Elliot nhận ra và dừng bước quay lại. Ông ấy đáp lại một cách bình thản 「Ồ?」.

Ông ấy không tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi đuổi theo. Không chút mở đầu, ông ấy nói chuyện thẳng luôn.

「Cậu giống Shouji-kun ghê.」

「Vì tôi là con trai ông ấy mà.」

Tôi thở hổn hển, chống tay lên đầu gối và trả lời. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi có thể tự xưng mình như vậy một cách mạnh mẽ. 「Ra vậy」, Elliot mỉm cười nheo mắt lại. Ông ấy 「Khặc khặc」, đưa tay che miệng như không nhịn được điều gì đó, rồi lắc vai. Kiểu cười này thật khó chịu.

「Cậu có chuyện gì tìm tôi sao?」

「À không, thực ra tôi cũng không có gì để nói cả, nhưng mà,」

Tôi cảm thấy mình phải đuổi theo. Thay cho Elio, tôi.

「Một ngày nào đó,」

「Ừm?」

「Một ngày nào đó, hãy gặp Elio và hãy để vị trí của bố trong lòng cô ấy không phải là con số không nữa.」

Dù là âm hay dương đều được. Miễn là Elio không mãi mãi là số không.

Chỉ cần một chút khởi đầu, một ngày nào đó, cô bé sẽ đạt được điều gì đó.

Đó chính là siêu năng lực của con người mà, Hoshimiya Yashiro.

「Tôi hứa.」

Elliot gật đầu chắc nịch, rồi sau đó ông ấy đưa ra một yêu cầu cho tôi.

「Chăm sóc Elio nhé. Hơi sớm một chút, nhưng cậu có thể gọi tôi là bố vợ cũng được.」

「Vì tôi không muốn gọi Meme-san là mẹ vợ, nên xin phép được từ chối.」

Khi tôi từ chối như vậy, Elliot cười tươi nhất ngày hôm đó. Rồi ông ấy đi về phía bãi giữ xe đạp. Ông kéo chiếc xe đạp đang dựng ở phía phải nhà tạm ra, có lẽ còn không khóa, rồi đạp chân chống và ngay lập tức phóng đi. Khi đi ngang qua tôi, ông ấy khẽ vẫy tay.

「Làm bố cũng vất vả thật.」

Nói rồi, người cha bỏ con đó đã phóng đi. ...Đúng là vậy.

Elliot ngồi lên chiếc xe đạp màu huyền thoại, hết tốc lực phóng ra ngoài cổng trường. Trong giỏ xe không có người ngoài hành tinh nào, bóng lưng đạp xe hết sức mình, nếu đuổi theo chắc chắn sẽ kịp.

Người đó cũng là người Trái Đất mà. Một người không thể bay, chỉ có siêu năng lực tầm thường.

Tôi đứng nhìn ông ấy trên đường cho đến khi bóng dáng biến mất hoàn toàn, rồi quay trở lại trường học. Đi được một đoạn ngắn, tôi đã có thể nghe thấy âm thanh lan truyền từ nhà thi đấu, và khóe môi tôi giãn ra.

Xung quanh không còn ai, tôi nhìn quanh quầy hàng vắng vẻ, rồi chân tôi khuỵu xuống.

Tôi tựa lưng vào cổng trường và ngồi bệt xuống. Đặt tay lên trán, tôi vò rối mái tóc trước trán.

Giọng ca của Erio, tuy dần yếu đi trong tai nhưng vẫn văng vẳng mãi, khẽ lay động tâm can tôi. Tôi hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài, sớm hơn mọi người còn đang trong hội trường. Hơi gió ấy hòa cùng hơi ấm còn vương lại từ nhà thi đấu, cùng với nhiệt độ cơ thể tôi, dệt nên một trạng thái vừa phải: vừa chút hưng phấn nhẹ, vừa ấm áp. Đó không phải là một sự sảng khoái đơn thuần, mà là cảm giác thành tựu sâu sắc, trĩu nặng bao trùm lấy toàn thân.

Tưởng tượng Erio khẽ mấp máy môi hát, tôi cũng vô thức hé đôi môi mình. Chẳng thành lời. Chỉ là một ý niệm không chữ nghĩa, những hạt nguyên tử trong tâm hồn tôi như đang tan ra, bay lượn giữa không trung. Tôi tự chúc phúc cho những điều vô hình, trong suốt và không hề lấp lánh ấy, rồi khẽ ngân nga khúc ca riêng mình.

Lễ hội văn hóa năm nay, đã được sinh ra, bắt đầu, và rồi kết thúc trong chính tòa nhà ấy, kéo theo một sức hút mạnh mẽ đến tận những giây phút cuối cùng.

Trong dư âm đó, tôi nheo mắt nhìn những hạt bụi màu xanh nước biển tự mình bay lên và trở về bầu trời dưới ánh sáng chói chang. Từ sâu trong đôi mắt còn hơi hôi hám, sau vành mi khẽ trượt, tôi như vừa sinh ra những hạt ánh sáng từ chính con người mình.

Ánh sáng ấy, tựa như vầng trăng đã từng soi chiếu giữa tôi và cô ấy.

À, nhưng...

Vầng trăng hôm nay sao lại gần đến thế,

Và lại lấp đầy trái tim tôi bằng một điều hoàn toàn đối nghịch.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận