Denpa Onna to Seishun Oto...
Hitoma Iruma Buriki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 11,059 từ - Cập nhật:

Chương một: Khúc cuối đầu hè bất tận

Tổng điểm thanh xuân hiện tại: +3

(Được cộng dồn từ lần trước)

“Mô, mốp phừ phừ mốp phừ phừ. Mô, mốp phừ phừ phừ.”

“À, ừm… Nausicaa à?”

“Mốp phừ, mốp phừ.”

Hình như đoán đúng rồi. Nếu sai, nó sẽ đáp lại bằng ‘phừm phừm’.

“Mô-phừ-phừ, mốp phừ phừ mốp phừ mô.”

“À ừm, nhạc chủ đề của Bạo Chúa Tướng Quân.”

“Mốp phừ – mốp phừ.”

Chọn nhạc kiểu gì mà bí hiểm thế không biết. Thôi nào, đừng có mà nhảy tưng tưng cả chăn lẫn người lên như vậy, bụi bay mù mịt cả ra.

“Mốp phừ mốp phừ mốp phừ mốp phừ mốp phừ phừ phừ phừ.”

“Nguy hiểm lắm, dừng lại ngay.”

“Mừm!”

Tôi bịt miệng nó từ bên ngoài cái chăn để nó không thể làm bậy nữa. Mấy chú chuột kia, kẻ làm loạn đã được tôi dạy dỗ rồi, xin cứ an lòng.

Thế nhưng, có thể gọi là hữu ích không nhỉ cái kỳ nghỉ hè mà vì quá đỗi rảnh rỗi nên tôi đành cùng cô em họ quấn trong chăn, ngay giữa ban ngày ban mặt mà chơi trò đố nhạc hiệu trong phòng khách. À, tất nhiên tôi là Niwa Makoto, xin chào.

Học sinh cấp ba năm hai, cái thời kỳ đỉnh cao của tuổi trẻ. Thế mà kỳ nghỉ hè quan trọng đến thế cũng chỉ còn vỏn vẹn một tuần nữa thôi. Thi thoảng lại thấy xác ve sầu còn nguyên vẹn nằm ở xó đường, báo hiệu một chút hương vị cuối hè đang dần lan tỏa.

Dẫu vậy, tiếng ve "chíu chíu chíu" từ sân vườn vẫn vẳng lại như âm điệu của mùa hè. Nhìn ra sân, đám cỏ dại dù đã được cắt tỉa cách đây mấy tuần nay lại mọc um tùm, phủ kín cả mặt đất.

“Mô-mốp phừ – mốp phừ phừ, mốp phừ phừ. Mô-mốp phừ – mốp phừ phừ, mốp phừ phừ phừ phừ.”

“Vẫn còn đang chơi đố nhạc nữa à. Ờm… cái gì thế này. Không biết.”

“Mốp phừ phừ phừ – mốp phừ phừ – mốp phừ phừ phừ phừ.”

“Có nói đáp án thì tôi cũng chẳng hiểu đâu. Từ điển chuyên dùng cho chăn ở hiệu sách gần nhà đâu có bán.”

Kẻ mà tôi gọi là yêu quái vùng miền Smakin, Touwa Erio, đang nằm lăn lộn dưới sàn nhà. Mức độ ẩn dật của nó thì đúng là giống ve sầu thật. Chỉ có điều khác là, ve sầu dù có thoát xác thì cũng chẳng thay đổi ngoại hình đáng kể, còn con bé này thì lại có một sự lột xác kinh hoàng. Nếu một sinh vật giống kiểu người ngoài hành tinh ninja vũ trụ bỗng chốc lột xác thành một thiếu nữ xinh đẹp thì đương nhiên xung quanh ai cũng phải ngỡ ngàng.

Mẹ của “yêu quái” đó, cô Touwa Meme, đang ló đầu từ hành lang vào phòng khách. Để bảo vệ danh dự của người phụ nữ tuổi tứ tuần đang cố tình thể hiện cử chỉ dễ thương bằng cách ngoẹo đầu và thò mặt ra một cách rõ rệt, tôi xin ghi chú rằng vài giây trước đó đã có tiếng chân chạy ‘thình thịch’ như trẻ con vang vọng khắp hành lang.

Hôm nay cô ấy mặc cái áo sơ mi ngoại cỡ của tôi, bên dưới là quần đùi, tóc thì dùng khăn tay búi gọn. Khuôn mặt thì trông ngây thơ, lúc nào cũng toát lên vẻ trẻ con bất chấp tuổi tác.

“Eri-chan ơi, Papa ơi. Cơm xong rồi đó!” “Mô-phừ!” “Đừng có 'mô-phừ'!” Tôi giữ đầu Erio đang định đáp lại. Nó lại nằm lăn ra sàn, "Mô-mô-phừ phừ!" – Vừa la vừa giãy giụa hai chân phản kháng.

Phản kháng kiểu này chỉ làm bụi bay mù mịt thôi, thật vô nghĩa. Đến mức có người còn có thể buông ra câu đó.

“Ai là Papa hả?”

Tôi lườm nụ cười ngây thơ khó tin của cô Touwa Meme – dì tôi. Ôi dào, bố trong cái chăn thì làm gì chứ. Gì? Chăn lông vũ cao cấp nhất? Giường? Chăn điện?

“Àn – Eri-chan ơi!”

Dù chẳng lấy đà gì mà cô ấy lại trượt đầu rất nhanh, lao sầm vào tôi và ôm chặt không chút khách khí. Hai tay cô nhanh chóng và chắc chắn quấn lấy lưng tôi, áp sát không còn một kẽ hở. “Ôi không, ngực dì đang chạm vào cháu!” Ư! Cái gì đó trong tôi "ư!". “Nếu đã gọi thế thì hành động cho nhất quán, ôm luôn bên đó đi!” Eri-chan của dì đang nằm lăn ra đằng kia kìa! Thật không ngờ đây lại là dì tôi, chắc chắn Trái Đất đang dần điên rồ theo hướng thuận lợi rồi.

Tôi lôi dì đang bám chặt lấy eo mình, rồi lăn Smakin về phía bếp. Dù nhiệt độ cao như nhiệt độ cơ thể người, là một mùa hè điển hình của Nhật Bản, nhưng mẹ con nhà này hoàn toàn không biết tự trọng là gì. “Đừng có kéo áo cháu. Mà nói thật là buông ra đi.” Tôi dùng lòng bàn tay đẩy mạnh vào trán cô. Nhưng làm thế thì Meme-san lại thở phì phì, bám chặt hơn nữa. Tại sao tôi lại phải đóng vai trò giữa Gió Bấc và Mặt Trời trong cái nhà nóng nực chết tiệt này chứ? Còn Smakin thì làm ơn, đừng có để bị lăn nữa mà tự đi bằng chân mình đi.

“Mako-kun cũng lớn nhanh quá nhỉ, thật thấm thía. Meme-chan muốn khóc mất.”

“Nếu bố cháu nhìn thấy dì bây giờ chắc sẽ khóc đấy ạ.”

“Khi Meme-chan lần đầu gặp Mako-kun là một cô gái hai mươi mấy tuổi còn căng tràn nhựa sống… ư ư, hức hức.”

À, hóa ra là chuyện đó à.

Xoèn xoẹt, lộc cộc. Âm thanh di chuyển trên hành lang hoàn toàn khác xa so với người bình thường.

Bước vào bếp nơi chiếc quạt nhỏ đang quay đầu, ngay lập tức một mùi hăng hăng đặc trưng xộc lên, báo hiệu món ăn trưa. Meme-san đã chuẩn bị mì soba. Mùi này là của gừng mài. Nhân tiện, hai ngày trước cũng là mì soba, nhưng lại biến thành cuộc chiến gừng khi cả hai cứ đổ thêm gừng vào bát nước chấm của đối phương, khiến cân bằng hương vị tan tành. Tôi không nhớ nguyên nhân là gì, nhưng hình như tôi đã buột miệng một câu nói chạm đúng chỗ hiểm của một người tuổi tứ tuần quá mức trẻ con. Hôm nay tôi sẽ cố gắng để chuyện đó không xảy ra nữa.

“Mà này, hình như đã đến lúc nên có một câu chuyện về nữ sinh cấp ba xinh đẹp, đáng yêu Meme-chan nhỉ.”

“Chuyện của cái thời trước khi chúng cháu ra đời thì nói làm gì ạ.”

“Tinh trùng của Mako-kun!”

Sau những lời đối đáp quen thuộc như vậy, Meme-san, tôi và Erio ngồi xuống hình tam giác. “Hừm,” Erio rên lên, hình như nó vừa va ống chân vào chân ghế. “Thoát khỏi cái chăn đi.” “Ư.” Có lẽ vì đau ống chân, nó ngoan ngoãn làm theo. Từ dưới chăn, nó đưa tay ra, dù có vẻ khó chịu nhưng vẫn khéo léo gỡ những sợi dây buộc. Đến mức này thì trong nhà chẳng còn ai chú ý từng hành động của nó nữa. Trong lúc tôi và Meme-san đang chuẩn bị đũa và gia vị một cách thầm lặng, cuối cùng Erio cũng chịu ló mặt ra.

…Vẫn như mọi khi, trông nó cứ dị thường như thể là một lỗi của hệ sinh thái vậy. Mái tóc màu xanh nước biển, đến nỗi chỉ cần chải tóc ở tiệm làm đẹp cũng thấy tiếc những sợi tóc rụng xuống. Làn da trắng ngần kết hợp với mái tóc ấy gợi nhớ đến bầu trời xanh ngắt. Gương mặt vô cảm hoàn mỹ, đến nỗi tôi nghĩ nên chia bớt cho nó một chút sự điềm tĩnh vô song của người tuổi tứ tuần. Mà dạo gần đây nó cũng đã biểu cảm hơn nhiều rồi. Tôi chỉ đơn giản là hy vọng và đề nghị rằng nếu dì tôi có thể trưởng thành và điềm đạm hơn một chút thì tốt biết mấy.

Và rồi, Erio giơ chân lên một cách táo bạo, như muốn khoe ống chân bị va đập cho tôi xem. Mặc một bộ váy giống như chiếc váy liền, dù không che chân bằng vải, không biết Erio có còn chút e thẹn nào không nữa. Quần của nó lộ rõ ràng rồi kia. “Thật thô tục!” – Tôi thầm tức giận, nhưng đôi lúc vẫn không khỏi liếc nhìn, tự nhủ kiểu này chắc là hợp với học sinh cấp ba nhỉ! Không à? Vậy thì thôi.

“Ống chân đỏ gay.”

“Để một lúc nữa là nó sẽ bầm tím đấy.”

“Giống đèn giao thông.”

Chắc thấy lời mình nói rất vui, Erio cười tít mắt. Cứ mỗi lần nó cười như vậy, sức hấp dẫn lại thay đổi một cấp độ, như thể nó vừa lột xác thêm một lần nữa vậy. Liệu trên Trái Đất này có ai có thể nhìn thẳng vào nó được không nhỉ?

Nghe nói ở trường nó bị mấy đứa con gái xa lánh, à, thì ra là vậy, tôi cũng hiểu được phần nào.

“Em họ, kỳ nghỉ hè sắp hết rồi à?”

“Ừ, tháng tám kết thúc mà. Cơ mà nửa sau toàn ở lì trong phòng thôi.”

Bên ngoài trời đẹp thế này, không biết kết thúc kỳ nghỉ hè mà cứ ở trong nhà mãi có ổn không nhỉ?

Đang suy nghĩ như vậy, Meme-san lại bắt chuyện như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

“À, mà nói đến đây thì, dì mới nhận được thông báo về chuyến du lịch qua bảng tin.”

“Du lịch ạ?”

“Là chuyến du lịch hai ngày một đêm trong thị trấn thôi. Mako-kun với mấy đứa có muốn đi không?”

Vừa cho thêm nước vào nước chấm mì soba để điều chỉnh, Meme-san vừa nhìn mặt tôi và Erio. Erio lầm bầm "du lịch" với vẻ mặt vô cảm rồi liếc nhìn tôi. Đôi mắt xanh ngọc tròn xoe trong veo như mặt nước trong vắt, chạm vào sẽ gợn sóng. Cái đó thì tốt, nhưng sao nó lại chờ phản ứng của tôi nhỉ?

“Ừm, đi du lịch ở đâu ạ?”

“Bảo là biển gần đây. Có tiệc tùng, đồ uống thả ga. Mà nói là đồ uống thì Meme-chan đâu có cho uống đâu, nên chẳng liên quan gì đâu nha.”

Tôi lờ đi lời nói của người phụ nữ lớn tuổi đang uốn éo một cách khó hiểu, rồi đảo mắt suy nghĩ. Biển. Biển mùa hè. Mỗi lần sóng xô vào bờ cát, như thể mang đến điểm thanh xuân, một không gian thanh xuân đầy truyền thống và thành tựu.

Một chàng trai đang độ tuổi thanh xuân mà kết thúc mùa hè mà chưa một lần đặt chân đến biển thì đó là một sự tiếc nuối sánh ngang với nỗi buồn của một cầu thủ không thể đặt chân lên sân Koshien. Vậy có lý do gì để tôi không gật đầu đây chứ!

…Tuy nhiên, hãy bình tĩnh mà suy nghĩ lại. Đây là chuyến du lịch của khu phố. Độ tuổi của những người tham gia khác xa so với một chuyến đi của trường. Thật ra khi nghe đến biển, ban đầu tôi đã bị lôi cuốn bởi hình ảnh bikini, nhưng ai sẽ tham gia đây?

Cũng không rõ "trong khu phố" là xa đến mức nào. Nhưng ít nhất nhà Ryuushi-san chắc chắn không thuộc diện đó. Còn Maekawa-san thì sao nhỉ? Tôi không có ấn tượng rằng cô ấy sống gần đây.

“Con, muốn đi.”

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Erio đã trả lời với giọng hơi hớn hở. Nó nhìn tôi và Meme-san.

“Con muốn đi biển chơi với mẹ và em họ.”

Việc Erio chủ động đề xuất với giọng điệu và nét mặt rạng rỡ như vậy khá là hiếm.

Tôi và Meme-san nhìn nhau, rồi gật đầu đồng tình.

Tôi tự cho mình là không đến nỗi ngoan cố mà lắc đầu nói "không" được đâu.

“Được rồi, quyết định vậy nhé! Bộ đồ bơi cực kỳ táo bạo, giới hạn độ tuổi R-18 của Meme-chan sẽ làm Mako-kun say mê chết người đó!”

“Ơ, say mê chết người?”

Không biết mình sẽ phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đến mức nào đây, tôi rùng mình. Không ngờ, việc cấm trẻ em dưới mười tám tuổi xem lại có ích đến vậy. Một quy định với lý do nghe có vẻ chính đáng như "bồi dưỡng thanh thiếu niên lành mạnh" mà lại khiến người ta đồng tình đến thế này thì đúng là hiếm có. Mà nói thật thì, mấy cái đồ đó định cho ai xem vậy chứ? Cái người tên Yamamoto kia à?

“Eri-chan cũng đi mua đồ bơi nhé.”

“Con, mặc quần áo cũng bơi được.”

Erio vừa gắp mì soba vừa trả lời. Con bé này đến cả tắm cũng mặc quần áo mà.

“Không được! Nếu không làm dịu cái hơi thở phì phì của Mako-kun đang đêm hôm mơ tưởng đến bộ đồ bơi của Eri-chan thì sẽ thải ra quá nhiều CO2, hàng xóm sẽ mắng là không bảo vệ môi trường mất thôi.”

“Ừm.”

“Đừng có gật đầu!”

Erio liếc nhìn tấm chăn đang gấp gọn đặt trên sàn. Đối với nó, nếu hỏi muốn đồ bơi nào, chắc chắn nó sẽ không do dự mà chỉ vào một tấm chăn mới tinh cho xem.

“Nào, Eri-chan, ‘a – àn’ nào.”

Meme-san đưa miếng mì soba nhúng nước chấm đến miệng Erio. Erio hơi đỏ mặt vì bị đối xử như trẻ con, mắt nó liếc dọc ngang như thể ngại ánh mắt của tôi. Nhưng cuối cùng, nó vẫn “a – àn” rồi há miệng cắn lấy đũa và mì soba của mẹ. Mùm mụp, nó húp mì nhanh hơn mọi khi.

“Ngon không?”

“Ư, ừm.”

Erio gật đầu, vội vàng nuốt chửng mà dường như chẳng cảm nhận được mùi vị. Rồi cũng như Meme-san, nó gắp một đũa mì soba, nhúng đẫm vào nước chấm rồi đưa đến miệng tôi. Khoan đã.

“Em họ, a, a – àn.”

Sao lại thế này. Hành động của Erio, tại sao? Nó đã sử dụng mạch tư duy nào để tạo ra dòng chảy Meme-san → Erio → tôi vậy chứ? Vì không quen nên vai tôi hơi cứng lại, má cũng đỏ bừng.

“Nào Mako-kun, một hơi, một hơi nào!”

Meme-san vừa cười tươi tắn vừa cổ vũ. Thậm chí còn vỗ tay, đúng là một cao thủ bẩm sinh trong việc làm người khác nổi điên.

“A, nước chấm chảy rồi. Em họ, mau ‘a – àn’ đi.”

Erio cũng thúc giục. “Thôi được rồi!” Tôi nhắm mắt, há miệng. Và rồi, vị và độ lạnh của mì soba tràn ngập khoang miệng tôi – “A!” – Tôi nếm thấy vị máu xộc lên cổ họng. Vội vàng mở mắt ra. Vì không quen và không biết kiểm soát lực, đầu đũa của Erio đã đâm vào lưỡi tôi. Hơn nữa, nó còn tiếp tục không chút ngại ngần nhét mì soba vào miệng tôi. Khoang miệng tôi đầy ắp các loại dịch, nước chấm thấm vào lưỡi.

“Ngon không?”

“Quả nhiên là mấy vụ dính líu đến mày chẳng bao giờ ngọt ngào gì cả…”

Dù việc ‘a – àn’ với con gái nằm ngoài khuôn khổ điểm thanh xuân, nhưng mà nó ngọt ngào quá đi mất.

Mà vấn đề thực sự có lẽ là sau đó. Lén nhìn. Ôi không, dì tôi đang ngồi đối diện đã há hốc miệng “ừm ngaaa” chờ đợi rồi. Tôi có thể nhìn rõ cả cổ họng cô ấy, nhưng mà tôi chẳng muốn nhìn chút nào.

“Ư, đói bụng quá đi mất. Papa ơi, cho con chim non ăn đi.”

Sinh vật tổ tiên gì đó đang nói gì kìa. Thôi, tôi mặc kệ, xúc thật nhanh mì vào miệng cô ấy. “Gặm gặm,” cô ấy cắn cả chiếc đũa của tôi, nhất quyết không chịu nhả ra.

“Chụt chụt chụt.”

“Đừng có liếm đũa!”

Tôi giật mạnh đũa ra. Nó trở về với đầy nước bọt. Ai mà dám dùng cây đũa này mà không rửa thì đúng là dũng sĩ. À, nếu là Erio thì chắc chẳng sao đâu nhỉ… Giá mà hướng mũi tên đảo ngược thì tốt biết mấy.

“Tam giác mỹ lệ này, đây chính là sức mạnh của kim tự tháp mà.”

“Kim tự tháp này phẳng phiu quá vậy ạ.”

Chỉ là một tam giác méo mó thôi mà. Đúng là mối quan hệ của những người sống trong gia đình Touwa.

“...Ưm…”

Meme-san lầm bầm khi nhìn vào chiếc đĩa nhỏ đang cầm trên tay. Cô ấy dường như đang lườm khuôn mặt mình phản chiếu trong nước chấm.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Dù chẳng muốn biết Meme-san đang bận tâm điều gì, nhưng tôi sợ cô ấy sẽ lại dính lấy mình cho đến khi có người hỏi, nên tôi đành ra tay trước.

“Gần đây cháu thấy Meme-chan, hình như nếp nhăn trên mặt đã biến mất rồi phải không ạ?”

“Chẳng qua là mắt lão thị của dì nặng thêm nên không phân biệt được nữa thôi chứ gì?”

Cuộc chiến gừng đã bắt đầu. Gia đình Touwa hôm nay (đầu óc của các thành viên) vẫn nồng nhiệt như mọi khi.

“Vậy thì, ngày kia chúng ta sẽ tham gia chuyến du lịch đó!”

“Ưm, Papa không cho phép chuyện đó đâu!”

“Ơ…”

Mấy ông Papa xung quanh tôi phức tạp quá. Thế mà nếu vẽ gia phả ra thì chắc lại thành một đường thẳng mất.

Tôi chống tay vào bệ cửa sổ mở rộng, nghiêng người ra ngoài, lấy gió đêm và tiếng máy bay xé không làm mái nhà, đang gọi điện cho Mifune Ryuushi-san. Gần đây tôi sợ tốn tiền điện thoại nên chủ yếu là nhắn tin, nhưng khi tôi gửi tin "Chúng ta sẽ đi du lịch" thì cô ấy gọi lại ngay lập tức.

Ngoài trời, một làn gió yếu ớt thổi qua, lất phất như một tờ khăn giấy. Đứng yên thì cũng khá mát mẻ, một hơi ẩm lạnh lẽo, độc đáo đến mức làm tóc ướt đẫm, dường như đang cuộn xoáy.

“Ngủ lại bên ngoài mà không được phép thì quả là nguy hiểm đối với sự tồn vong của Niwa-kun đó!”

“Sự tồn vong thật sự ư? Không biết chuyến đi quan trọng hay mạng cháu nhẹ hơn hydro nhỉ?”

À mà, không được phép thì tôi phải xin phép ai đây? Chẳng rõ lắm, nhưng Ryuushi-san có vẻ đang tức giận khi nghe đến chuyện du lịch. Không biết là cô ấy ghen tị hay có lý do gì khác. Mà nói đến đây, hồi tháng năm khi tôi nằm viện, cô ấy đã từng tìm cách cấm tôi đi biển. Cô ấy còn nói "sứa cứ nhũn nhũn" gì đó nữa. Ưm, từ hồi đó đến giờ, cô ấy có khá nhiều câu nói khó hiểu… Những phần bí ẩn đó cũng thật quyến rũ! Thôi được rồi, hôm nay tầm nhìn của mình cũng vẫn hẹp như mọi khi.

“Tóm lại, chừng nào Ryuuko-san còn chưa chết, cô sẽ không bao giờ dung thứ cho đạo đức của Niwa-kun! Nếu cậu muốn đi biển với Touwa-san bằng mọi giá, thì hãy hạ gục tôi trước đi!”

“Suỵt, suỵt, suỵt,” tiếng nắm đấm xé gió… được cô ấy tự tạo bằng miệng. Nghe cứ như tiếng huýt sáo thất bại mà thôi. Nhường cô ấy một trăm bước, đó là âm thanh thất bại khi đốt diêm.

“Cháu đâu có đi biển với mỗi Erio đâu… Mà nói thật thì, cháu có được phép hạ gục cô không?”

“Ơ, vậy bây giờ cậu đến nhà tớ không?”

Sao lại thành ra thế được nhỉ. À thì muốn hạ gục thì phải gặp mặt, nhưng sắc thái lời nói của Ryuushi-san có vẻ hơi quá mềm mại. Việc được chiêm ngưỡng căn phòng của Ryuushi-san rất hấp dẫn, nhưng gia đình Touwa cấm ra ngoài vào ban đêm.

“À, mà nói đến đây thì, cháu có nhận được email nói là gia đình Maekawa-san cũng sẽ tham gia chuyến du lịch đó.”

“Tại sao?!”

“À thì, họ cũng sống cùng khu phố mà. Với lại, đây là lần đầu tiên cháu nghe một câu hỏi nghi vấn mà chẳng có chút nghi vấn nào.”

“Đó là điều bí ẩn đến mức không có thời gian mà nghiêng đầu suy nghĩ đó!”

“Phụp bụp bụp,” nghe như tiếng chân đá vào giường mà giãy giụa. Giống tiếng Erio cuộn trong chăn mà nhảy nhót. Chăn của Ryuushi-san à, mùi gì thì khỏi nói nữa.

“Niwa-kun lúc nào cũng gạt tớ ra rìa hết!”

“Đâu có đâu có. Mà cháu đâu phải người đứng đầu chuyến đi này đâu.”

“Niwa-kun đồ keo kiệt!”

“Xin lỗi nha, chuyến đi này dành cho ba người… Cháu có nói thế bao giờ đâu mà bị bảo là keo kiệt.”

“Đồ siêu keo kiệt!”

“Cô thích dùng từ mức cao nhất nhỉ, Ryuushi-san.”

“Là Ryuuko-chan mà… À, tớ nghĩ ra rồi!”

Cô ấy còn cố tình tạo ra tiếng “bộp” của lòng bàn tay đập vào nắm đấm truyền sang đây.

“Ơ, gì vậy?”

“Ryuuko-san chui vào ba lô!”

“………………………………………Hả?”

“Ryuuko-san, vào ba lô. Niwa-kun, chắc chắn tóm lấy nó! Lên đường đi du lịch, đến biển rồi, úi chà, Ryuuko-chan ở trong đó – Ba bang! …Chuyện là vậy đó.”

“À, ừm…”

“Kế hoạch Thần giao cách cảm của Mifune để đến biển một cách tự nhiên, cậu thấy thế nào?”

“Không biết thế nào đây…”

“Ưm ưm, thái độ không mấy hào hứng nhỉ. À, có khi nào cậu đang bận tâm điều đáng khinh là không biết có vác nổi ba lô có tớ ở trong không phải không? Thật là đáng khinh đó Niwa-kun!”

Bị đoán sai ý, cô ấy giận dỗi. Mà nói thật thì, Ryuushi-san mà chui vào ba lô… vác cái đó thì tôi thà mang về phòng mình chứ chẳng đi biển gì hết. Nhưng tôi không thể nói thẳng mặt như vậy được.

“Nếu vậy thì kế hoạch thứ hai, ‘Kế hoạch nhận nuôi Niwa-kun một ngày’ chỉ có thể được triển khai thôi!”

“Thôi được rồi, nói thật là. Chẳng cần phải lập mấy kế hoạch siêu cấp như thế đâu, nếu cứ nói là muốn tham gia bình thường thì có lẽ họ sẽ cho phép mà phải không?”

Dù rất tò mò về phác thảo của kế hoạch, tôi vẫn đề xuất một cách an toàn. Chuyến du lịch trong khu phố chắc quản lý cũng lỏng lẻo, và nếu trả tiền thì chắc không vấn đề gì đâu, tôi nghĩ vậy. Nói cho cùng thì tôi đâu phải cư dân thực sự của khu này đâu chứ.

“Cái đó là, Ryuuko-chan ‘nhạt nhẽo’ hơn những người khác nên dù có đi theo thì cũng chẳng ai để ý đâu! Đó là một kiểu ‘tấn công bắt nạt theo phong cách Niwa-kun’ vòng vo à?”

“Tại sao cô lại phải tự ti đến mức đó chứ?”

“Là Niwa-kun khiến tớ thành ra thế đó.”

Hả? Tôi có liên quan gì đến phức cảm về việc mình “nhạt nhẽo” không? Ưm… Chẳng hiểu gì sất.

“Mà này, Niwa-kun, ờ thì… cậu có muốn tớ cũng đến biển không? Có chứ nhỉ?”

“Đương nhiên rồi. Có cô thì sẽ vui hơn mà.”

“Bù phừ!”

Cô ấy bật ra tiếng gì đó một cách tinh quái. Ơ, có phải cô ấy đang bắt chước Ryuushi-san, rằng ‘cậu vui thì được rồi, mình cũng thấy thú vị lắm, theo nghĩa mình thấy cậu buồn cười’ không?

“Vậy thì, vậy thì Ryuuko-chan cũng đi hè bất tận cùng nha!”

“Đi cũng được đó, mà nói thật thì dù không đi thì bây giờ cũng đang là mùa hè rồi mà.”

Dù giả vờ tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi lại là “Có! Có!” đến cả việc đếm xem đã giơ nắm đấm bao nhiêu lần cũng lười. Bởi vì bạn ơi, đó là biển đó. Biển + Ryuushi-san. Nếu hình ảnh cô ấy trong bộ đồ bơi không tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời thì bạn ơi, biển đúng là nước muối thôi chứ gì nữa. Còn tệ hơn cả nước pha clo.

“Ryuuko-chan cũng bận rộn với bóng rổ, với câu lạc bộ, nhưng vì là người giám hộ của Niwa-kun nên đành chịu thôi. Lịch trình, chút xíu là có thể sắp xếp trống được thôi mà.”

“Hình như vừa rồi cô dùng tiếng Nhật kiểu như ăn ‘gạo’ với ‘rice’ vậy phải không?”

“Gì, gì chứ! Nghi ngờ tớ à? Ryuuko-chan bận cả việc công lẫn việc tư đó nha!”

Câu phản bác của cô ấy giống hệt học sinh tiểu học. Mà thật ra thì cô ấy cũng là người lúc nào cũng có vẻ gì đó của học sinh tiểu học mà.

Vì vậy, tôi cũng bị cuốn theo cảm xúc của học sinh tiểu học, muốn trêu chọc một chút.

“Bận rộn ư, ví dụ như thế nào ạ?”

“Ơ, thì là chơi với Mickey nè.”

“Ừm ừm.”

“Rồi trong câu lạc bộ thì ‘bam bum’ bóng rổ nè.”

“Ừm ừm.”

“…Mickey chơi với tớ nè.”

…Hình như tôi không nên “ừm ừm” nữa thì phải. Cứ thế này thì quả bóng sẽ thành bạn của cô ấy mất. Nói thật, tôi lại nhớ đến lúc đi tham quan công ty, hỏi giám đốc: “Thưa giám đốc, công việc của giám đốc là gì ạ?” và ông ấy trả lời: “Ký giấy tờ.” “Vâng.” “Đóng dấu.” “Vâng.” “...Ký giấy tờ.”

“Đó, đại loại là có rất nhiều chuyện như vậy đó.”

“Đúng vậy ạ.”

Giống như “tôi và bạn” nhưng lại thành “chúng tôi”, hai màu cũng thành “muôn màu” vậy.

“Nhưng nếu đã đi biển thì không được lơ là chuẩn bị! Bởi vì sự tồn vong hay phồn thịnh của Niwa-kun đều nằm ở đó cả!”

“Đúng vậy đúng vậy, đi biển thì phải chuẩn bị đồ bơi chứ.”

Vô tình, những suy nghĩ thật lòng cứ tuôn ra. Nhưng chúng không lọt vào tai Ryuushi-san đang hưng phấn tột độ.

“Vậy thì Niwa-kun, tạm biệt nhé!… Chúc cậu vui vẻ ở biển!”

“Đương nhiên rồi ạ.”

Cô là vì sao hy vọng của tôi đó, Ryuushi-san. Vô tình, tôi lại tưởng tượng ra hình ảnh khỏa thân của Ryuushi-san, như thể đang mua sách báo người lớn vậy. Tôi đấm vào thái dương của kẻ thật thà đó.

…Ơ, tại sao lại không mong đợi hình ảnh Maekawa-san trong bộ đồ bơi ư? Ngại ghê, cái người đó làm gì có chuyện mặc thứ đó chứ. Đến mức cô ấy có mặc bộ đồ Judo người cá đến thì tôi cũng chẳng còn ngạc nhiên nữa rồi.

Điện thoại kết thúc, tôi thở phào. Gọi điện cho Ryuushi-san thì vui thật, nhưng tôi là một người bình thường nên đầu óc cũng mệt mỏi vì bị sự ngây ngô của cô ấy làm cho quay cuồng. Tôi xoa bóp cánh tay đang bị giữ nguyên vị trí và xoay vai.

“……………………………………….”

Trên cánh tay chạm vào, vết sẹo như vết bầm do mảnh thiên thạch sượt qua vẫn còn. Có thể nó sẽ mờ dần theo thời gian, nhưng sẽ không biến mất hoàn toàn. Vết sẹo này chính là biểu tượng kỳ lạ của mùa hè năm nay.

Tôi đã nhận được một thứ gì đó khá mạnh mẽ. Hình ảnh ấy đôi khi vẫn sống lại trong đầu tôi.

Hiện tại, như thể đang xua tan thứ vừa tái hiện đó, tôi đưa tay ra phía trước, rồi lại ra phía trước nữa. Gió đêm thổi qua bao phủ vết sẹo, như thể đang dần hòa tan những hạt thiên thạch còn sót lại trên da.

“...Ồ?”

Ở sân trước, Erio cùng với kính thiên văn đang vẫy tay về phía tôi ở tầng hai. Dưới bầu trời đêm không trăng, mái tóc của nó tự tỏa ra các hạt ánh sáng, khẳng định sự hiện diện mạnh mẽ của mình.

“Em họ ơi – Sao kìa!”

“Được rồi được rồi – Anh đến ngay đây!”

Vừa vẫy tay lại, tôi chợt nghĩ đến việc đi trên mái nhà rồi nhảy xuống sân, nhưng rồi lại ngoan ngoãn quay vào phòng. Là người Trái Đất, tôi phải dùng cầu thang trong nhà một cách đàng hoàng. Dịch chuyển tức thời thì chịu thôi.

Nếu không tự đặt chân mình về phía trước, tôi sẽ chẳng thể đi xa thêm năm centimet nào cả.

“...Và đó là chuyện vậy đó, phần kết của kỳ nghỉ hè, bắt đầu thôi.”

Mùa hè năm nay đã quá sức ấn tượng theo nhiều nghĩa.

Vì vậy, như thể cơ thể đã mệt lử sau khi bơi ở bể bơi, nằm dang tay ra để nghỉ ngơi.

Tôi chỉ khiêm tốn hy vọng rằng chuyến du lịch này sẽ trở thành một kỳ nghỉ hè đúng nghĩa.

“Đồ bơi! Biển! Mùa hè!”

“Thứ tự có vẻ không ổn phải không ạ?”

“Dì đang cố đọc thấu tâm trạng của Mako-kun đó mà.”

Cái con người này, chăm sóc thật chuẩn xác! Với lại, đừng có hét ngoài đường, mọi người đang nhìn đó. Thật là ngại quá, tôi có cảm giác như một đứa trẻ muốn kéo tay áo của mẹ mà nói “mẹ ơi!”, nhưng con gái ruột của cô ấy lại đang xấu hổ với thiên hạ vì một lý do khác, trốn sau lưng tôi. Hừm, cái đồ nhút nhát này. Nhưng tôi lại chẳng thể nói thẳng Erio đừng kéo áo tôi. Hừm, cái đồ mỹ nhân này.

Thứ bảy cuối cùng của tháng tám, những người tham gia chuyến du lịch khu phố đã tụ tập gần trạm xe buýt ở cuối phố mua sắm. Xe buýt thuê riêng có vẻ đã bị loại bỏ để tiết kiệm chi phí. À, xe buýt thường chắc cũng vắng khách, nếu tiết kiệm được thì tốt hơn, một kẻ ăn nhờ ở đậu như tôi nghĩ vậy. Dù sao thì Meme-san sẽ là người trả tiền du lịch mà.

“Tức là chuyến đi này coi như là đã mua Mako-kun rồi! Từ hôm nay đến ngày mai, cháu sẽ là nô lệ của dì!”

“Đừng có vừa đọc thấu suy nghĩ của cháu vừa hét lớn những lời lẽ không đúng mực như vậy ạ.”

Tôi nghĩ cần có một cái núm điều chỉnh âm lượng ở sau lưng người này. Để mọi người xung quanh có thể sống một cách bình thường và không bị căng thẳng. Nhưng bây giờ có bắt cô ấy hành xử đúng tuổi cũng chỉ thấy gượng gạo, nên tôi đành mặc kệ tính cách này. Nói thật thì, con người ta quen rồi thì ghê lắm.

Thế nhưng, tôi có vẻ chẳng bao giờ quen được với ánh nắng hè gay gắt đổ xuống. Trước trạm xe buýt, nơi có nhiều cây xanh từ những chậu cây và cỏ dại đặt trước các tòa nhà, mùi cỏ nồng nặc bay lên. Con phố mua sắm, vì không có cây lớn nên ve sầu hầu như không kêu, sự thay đổi về thính giác và thị giác không rõ rệt nên cái nóng cứ lầm lì, phẳng lặng.

Bị bao quanh bởi những tòa nhà như ngôi nhà với biển hiệu tiệm thuốc lá đã hỏng, tiệm bánh Wagashi nơi Maekawa-san làm thêm, tiệm xe đạp vắng khách và tiệm quần áo đang bán đại hạ giá, gió cũng chẳng thể lùa vào. Thêm vào đó, Erio thì dính chặt sau lưng tôi, và hễ tôi lơ là một chút là Meme-san lại khoanh tay ôm lấy, khiến tâm trí tôi cứ muốn bay thẳng ra biển mà không cần đi xe buýt. Tai tôi hơi ù đi.

Gia đình Maekawa, những người tham gia chuyến du lịch, đang đứng ba người cạnh con đường ray cũ đã ngừng hoạt động. Chiều cao của bố mẹ họ không khác biệt nhiều, nhưng riêng Maekawa-san lại nổi bật hẳn lên. Hiện tại, họ đang tạo thành một vòng tròn, trò chuyện vui vẻ. Gia đình Maekawa đã đến đây trước chúng tôi, và chúng tôi đã chào hỏi nhau lúc nãy. Vì bố của Maekawa-san tỏ ra cảnh giác rõ rệt với mối quan hệ giữa tôi và con gái ông ấy, nên tôi không thể nói chuyện lâu được.

À mà này, cô Maekawa hôm nay không hiểu sao lại mặc nguyên bộ đồ thể thao màu đỏ từ trên xuống dưới. Lại còn vác cái ba lô to sụ. Bản thân cô ấy thì bảo là "diện đúng kiểu đi trại huấn luyện thể thao". Còn cái ba lô ấy, tôi đoán chắc mẩm bên trong là bộ đồ cosplay sẽ mặc ở biển, nên cũng chẳng cần nhắc đến làm gì cho mất công.

Cơ mà, không biết bố mẹ cô Maekawa sẽ nhìn nhận sở thích cosplay của con gái mình thế nào nhỉ? Nghĩ đến cũng hơi tò mò.

"Ư... Này, kéo áo quá rồi!"

Cổ áo siết chặt, tất nhiên tôi phải quay sang nhắc nhở Erio đang đứng sau lưng. Hóa ra con bé đang túm chặt áo tôi, đu lủng lẳng y như một con gấu Koala bám cây. Tôi bèn giũ phắt xuống. Erio tiếp đất với tiếng "Ư ư", lầm lì cúi đầu xuống, thi thoảng lại liếc nhìn ánh mắt của những người lớn xung quanh. Haiz, đúng là…

Tính cả chúng tôi thì đoàn đi du lịch này chắc tầm hai mươi người gì đó. Ông quản lý ban nãy còn hồ hởi khoe rằng năm nay đã đông hơn mọi năm rồi. Mấy đứa trẻ như tôi và Erio mà tham gia thì khá hiếm thấy, nên mọi người đều thân thiện vô cùng. Erio cũng chẳng bị ai nhìn bằng ánh mắt đặc biệt.

Thật tình mà nói, nhìn quanh thì thấy đa phần là những gương mặt có độ tuổi trung bình chắc phải vượt ngưỡng tứ tuần. Chuyện này cũng đáng ngạc nhiên, nhưng trong số đó, cô Meme lại thuộc dạng trẻ trung đấy. Tự dưng tôi phải lo lắng cho tương lai của trái đất mất thôi.

"Gì cơ, cậu nói cậu cảm nhận được một luồng sinh khí tươi trẻ như trà mới trên người bé Meme à? Mako-kun cuối cùng cũng đã xiêu lòng rồi! Vạn tuế bà dì nô lệ!"

"Ấy, con bảo người không cần phải hiểu những thứ thuộc về mặt con người thì xin đừng cố gắng hiểu chứ... À mà, con bé không phải con người à? Cũng có lý đó."

Cứ coi cô Meme là một sinh vật đặc thù đi. Nhưng từ một người mẹ cá tính mạnh như thế, sao lại có thể sinh ra một cô con gái nhút nhát như con vật nhỏ bé e sợ thế gian này nhỉ? Tên Touwa Meme mà viết bằng Romaji là “touwame-me”, nghe cứ như “mimi” ấy. Mỗi lần nhìn thấy cái tên đó trên điện thoại (do cô Meme tự ý đổi lại), không hiểu sao mặt tôi lại nhăn nhó một cách kỳ cục.

À, Erio tính mang cả chiếc nệm yêu thích đi du lịch (thậm chí chẳng chuẩn bị hành lý nào khác), nên tôi đành ép nó phải bỏ lại. Quần áo đã được cất chung vào túi của cô Meme rồi. Thành ra con bé đi tay không. Hơn nữa, nó còn định ra ngoài với đôi chân trần như thể đi dạo, nên tôi đã tốn không ít công sức để bắt nó xỏ dép đi biển vào. Mà nói chứ, tại sao tôi cứ phải lo từng li từng tí cho con bé này chứ? Cứ nhìn cái dáng vẻ ngờ nghệch và hành động thiếu ý thức của Erio thì tự nhiên tôi lại cư xử như một người giám hộ.

Thế nhưng, cái cách nhìn của một người giám hộ lại trái ngược với "điểm thanh xuân" mất rồi. Bởi vậy nên tôi mới khó chấp nhận. Dù vậy, lý do lớn nhất khiến tôi âm thầm chấp nhận việc Erio cứ dính chặt lấy lưng mình thì đơn giản thôi:

"Itokooo!"

Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ. Hiệu quả tuyệt vời hơn cả việc bị gọi thẳng tên nữa.

"Itokooo!"

Lần này con bé khẽ khàng kéo áo tôi. Hơn nữa, nó còn gọi tôi bằng đúng giọng điệu và ngữ điệu mà tôi đã nghe trong đầu, như thể đang tái hiện lại trong thực tế.

"Gì vậy?"

"Gọi chơi vậy thôi."

"................................................."

Con bé này toàn học những thói xấu của mẹ nó thôi à? Itoko, tôi đây, không có nghĩa vụ phải lo lắng cho tương lai của đứa trẻ này, nên đành giữ im lặng. Vậy nên, đừng có kéo áo tôi một cách vô nghĩa nữa.

Đang lúc tôi loay hoay với Erio thì cô Ooi Tooe, cô thợ cắt tóc đang cõng con gái Ran-chan trên vai, mỉm cười đi đến gần. Người này cùng gia đình cô ấy cũng tham gia chuyến du lịch lần này. Cả hai mẹ con vẫn trắng trẻo đến mức, có nói là tối nào cũng dùng ma quỷ để thoa lên da thì tôi cũng tin sái cổ. Mái tóc dài quá thắt lưng của cô Ooi mỗi khi đung đưa lại khiến tôi vô thức dõi theo. Mái tóc ấy khác hẳn với tóc của Erio, óng ả và đầy sức sống. Hôm nay cô ấy đội một chiếc mũ rộng vành màu đỏ, có vẻ đã cũ sờn theo năm tháng.

"Gia đình Touwa, chàoooo!"

Cô ấy cất lời chào chúng tôi bằng một cách tổng kết lạ tai. Sao cô ấy lại gộp cả tôi vào gia đình Touwa chứ? Tôi đâu có ý định nhập tịch, chôn xương cốt ở thành phố này và trong nhà Touwa đâu.

...À, mà sao nhỉ. Tôi cũng không phải là muốn về nhà cũ ngay tắp lự. Nhưng dù sao thì, rồi ngày đó cũng sẽ đến. Haiz, đúng là cảm giác của một học sinh chuyển trường. Hơn nữa, lần này có lẽ sẽ lưu luyến lắm đây.

"Ơ, ờm... chào buổi sáng ạ."

Erio lấp ló mặt ra từ sau cánh tay tôi, gật đầu lia lịa chào cô Ooi. Sau đó, không hiểu sao nó lại nhìn chằm chằm vào cô bé đang được cõng trên vai. Chăm chú lắm. Cô bé nhìn mái tóc màu xanh da trời của Erio đầy vẻ tò mò, còn Erio thì như bị đứng hình vì ánh mắt đó. Hai đứa này ngang cấp độ nhau à?

"Erio-chan, chào cưng. Lúc nào cũng dễ thương mà mắt thì cứ long lanh như muốn rụng vậy."

Ối trời, mắt cô ấy sáng rực lạ thường. Giống như mèo con tìm thấy con vật yếu ớt ấy. Kiểu tính cách hay bắt nạt người khác vậy.

Erio hình như cảm nhận được điều đó, liền rụt rè núp hẳn sau lưng tôi.

"Khen Eri nhà tôi có mắt nhìn đấy, cô tiệm cắt tóc."

Cô Meme vô tình gõ vào vai cô Ooi một cái, như thể đang che chở cho Erio. Cô Ooi nghe vậy, chỉ cười khổ nói: "Tôi là tiệm làm đẹp chứ." Người này khi cười, gương mặt trưởng thành lại thoảng thêm vẻ hồn nhiên của một đứa trẻ đang toan tính trò nghịch ngợm. Trông thì hợp đấy, nhưng lại là một nụ cười mâu thuẫn, có chút gì đó không cân xứng.

"Mà nè nè, nãy giờ chị cứ thắc mắc, ba đứa tóc dài ra rồi đấy. Tốt nhất là cắt trước khi hè kết thúc đi, chị cắt cho!"

Cô ấy chào hàng bằng giọng điệu vui vẻ, hai ngón tay xòe ra khép lại trước mặt, như hình cái kéo. Cô bé cũng "phù, phèee" kêu như dê con, rồi bắt chước cái kéo của mẹ, "choóc choác".

Tôi thì, có lẽ chưa cần đâu nhỉ, tôi vừa nghĩ vừa vuốt vuốt tóc mình.

"Cô Ooi cũng vậy, tóc càng ngày càng dài ra ấy chứ."

Dù là một câu hỏi chẳng mấy quan trọng, nhưng thợ làm tóc có tự cắt tóc cho mình được không nhỉ?

"Hừm hừm, không thể thua được chứ!"

"Hả?"

"À, chuyện của chị thôi. Đừng bận tâm, đây không phải là tình tiết gây sốc hay gì đâu."

"Ồ, may quá, nhẹ nhõm ghê."

Cô Meme không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm. Mấy người này, hình như đang gây sự với một "dòng chảy lớn" nào đó thì phải.

"Trước khi năm học mới bắt đầu, nếu cả nhà đến thì sẽ có giảm giá gia đình đó. Chờ mọi người nha!"

Không hiểu sao cô ấy kết thúc bằng một giọng điệu kiểu [cô bé] Mū-chan rồi bỏ đi. Cô con gái cũng "phèee" vẫy tay nho nhỏ, có lẽ đỡ rụt rè hơn một chút rồi. Tôi vẫy tay đáp lại, rồi buột miệng nói ra điều mình vừa nghĩ.

"Erio cũng ngang cấp độ với cô bé đó nhỉ. Cả thái độ lẫn sự đề phòng nữa."

"K, không phải vậy! Không phải!"

Erio ưỡn ngực ra. Thôi được rồi, nhưng mà làm ơn buông tay khỏi áo tôi rồi hãy ra vẻ hùng hổ chứ.

Sau đó, cô Ooi cũng nói chuyện với cô Maekawa và vuốt vuốt tóc cô ấy. Cô Maekawa không hất tay ra mà chỉ ngại ngùng mỉm cười. Khi đứng cạnh cô Ooi, họ trông thật giống hai người lớn.

"À mà này, Maekawa-chan. Kaguya không đi du lịch à?"

"Hôm qua, lúc ở tiệm, cô ấy có nói gì đó. Đại loại là nếu dọn dẹp nhà xong thì có lẽ sẽ đi."

Kaguya? Nghe cách nói chuyện thì có vẻ là bạn của cô Ooi. Tên nghe như công chúa vậy.

"Hừm. Mà thôi, sao cũng được. Nếu cả nhỏ đó cũng đến thì giống như chuyến đi chơi của học sinh cấp ba quá."

Cô Ooi khúc khích cười. Sau đó, cô ấy bỏ tay khỏi tóc cô Maekawa và quay về chỗ chồng.

Thế là hết mấy người trẻ tham gia chuyến du lịch của thị trấn rồi. Phần còn lại là các ông, các bà ngoài năm mươi, sáu mươi tuổi làm "hàng tiền đạo" giữ đội hình. Mọi người có vẻ là những người thân quen nhau, đang tạo thành một vòng tròn lỏng lẻo và trò chuyện rôm rả.

Cô Meme hình như cũng mời cả bà Tamura ở cửa hàng Tamura Shouten, nhưng bị từ chối rồi. Cô ấy nói rằng "Nếu ra biển thì thân hình tiều tụy này sẽ bị người ta cười cho thối mũi mất", rồi kể với vẻ hơi buồn bã.

"Chào buổi sáng, Niwa-kuuun!"

"...Ối, giọng đó, sự năng động đó, đó là Ryuushi-san!"

Từ phía bên kia đường, Ryuushi-san, người không cần giới thiệu, đang chạy tới với động tác "te-tte-ko". Hôm nay cô ấy đội một chiếc mũ phớt màu xanh lá cây, đeo một chiếc túi khoác vai màu đen. Nhìn từ xa, cô ấy trông như một học sinh tiểu học đang đi dã ngoại hoặc tham quan xã hội. Rất đáng yêu. Cô ấy vẫy tay lia lịa. À, còn một người tham gia trẻ tuổi nữa nhỉ.

Cô ấy cứ thế chạy đều đặn đến, phát ra tiếng "kiki!" mô phỏng âm thanh phanh gót chân rồi dừng lại trước mặt tôi, Erio và cô Meme. Chỉnh lại mũ xong, cô ấy lần lượt nhìn mặt tôi, Erio, rồi cô Meme.

Tiện đây nói luôn, biểu cảm trên mặt cô ấy đã chuyển từ vui vẻ, sang cười lúng túng, rồi lại suy tư “ừm ừm” theo đúng thứ tự.

"Chào chào Niwa-kun, hôm nay tôi được mời tới đây!"

"Ôi không không, chính chúng tôi mới phải cảm ơn vì đã tới nơi nóng bức như thế này..."

Tôi vội cắn lưỡi để không lỡ buột miệng hỏi thăm kiểu "đã chuẩn bị đồ bơi kỹ chưa?" như một lời chào. Ham muốn ấy hãy dẹp đi và biết đọc không khí chút đi. À mà, hôm qua khi Erio và cô Meme đi mua đồ bơi, tôi được lệnh ở nhà trông nhà. “Sẽ có bất ngờ ở điểm đến”, cô ấy bảo vậy. ...Là bất ngờ cho ai nhỉ?

"Và cả cô Touwa nữa, và ừm, cả bà dì nữa! Ố hì ha hì ha ha!"

"Ai đồng ý đổi tên Hoppe Punimi thành Hoppe Tsunemi giơ tay nào, haizzz!"

Má Ryuushi-san bị ngón tay cô Meme véo, kéo dài ra "bỉ bỉ". Giống như chuột bay vậy. Rồi cô ấy kéo cái má dài ra đó lên trên, như thể biến nó thành một cánh tay giơ lên biểu quyết. Cô Meme hôm nay có thể coi là người lớn vì không ném Ryuushi-san đi không cần hỏi. Chắc là do trước chuyến đi tâm trạng tốt chăng.

"Mako-kun, cậu chưa dạy dỗ bạn bè của mình kỹ lưỡng rồi đấy."

"Ôi không, bạn bè thì đâu có phải là thứ để dạy dỗ đâu ạ."

Với lại, tôi còn bận dạy dỗ con gái của cô nữa ấy chứ. Tôi vừa nghĩ thế, vừa liếc nhìn Erio, thì thấy con bé vẫn mặt không cảm xúc, chỉ tay vào cái mặt kéo dài ra của Ryuushi-san.

"Cái cô Ryuushi gì đó, mặt trông ghê quá."

"Cái cô gì đó" là sao chứ? Con bé này hầu như chẳng có ý định nhớ tên người khác gì cả.

"Hừ hừ hửm..."

Chúc cho tinh thần của Ryuushi-san, người không bao giờ từ bỏ cái tên Ryuuko Yacchū ni, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.

"Ái ái... Cô Mochi-sensei nghiêm khắc quá."

Ryuushi-san, người vừa được giải thoát, lảo đảo, ôm lấy hai má bằng lòng bàn tay. Maekawa-san, cũng đang lảo đảo "Ối!" vì sức nặng của cái ba lô, nhìn chằm chằm vào Ryuushi-san.

Các ông các bà xung quanh cũng có vẻ đang chú ý đến Ryuushi-san, người vừa xuất hiện đầy năng lượng và bị véo má ngay lập tức. Tiếng cười nói đang tiếp diễn bỗng chìm hẳn xuống như bị chôn vùi dưới lòng đất.

"Ồ, Ryuushi cũng tham gia chuyến đi à?"

Được hỏi, Ryuushi-san lấy lại thăng bằng. Cô ấy đứng thẳng lưng và trả lời Maekawa-san. Maekawa-san cũng chỉnh lại ba lô và đứng nghiêm chỉnh. Khi đó, góc độ cằm của Ryuushi-san và ánh mắt thấp của Maekawa-san tạo nên một bố cục của người lớn và trẻ con.

"Vâng vâng. Tuy là con nhà người ta nhưng xin được chiếu cố nhé, Ryuuko Yacchuuni."

"À ha ha, được thôi. Nhưng ai mời thì cũng dễ đoán lắm nhỉ."

Nói xong, cô ấy liếc nhìn tôi một cái rồi nhếch mép cười. Chà, chắc chắn là tôi rồi. Tuy chẳng làm gì sai, nhưng cứ bị người ta nhìn thấu tâm can bằng ánh mắt dò xét thì tôi lại thấy bất an.

Khi tiếp xúc với cô Maekawa, thỉnh thoảng tôi lại thấy lúng túng vì cái cảm giác bị nhìn thấu đó. Cô ấy thông minh lắm, có lẽ vậy.

"Đi du lịch ấy, khoảnh khắc trước khi khởi hành là hồi hộp nhất nhỉ!"

Ryuushi-san, với đôi má đã trở lại bình thường, mỉm cười rạng rỡ từ phía đối diện. Nụ cười của Ryuushi-san sau gần một tuần xa cách mang một sức hút khiến người ta tin rằng trái đất chắc chắn sẽ có ngày mai.

Nhưng rồi cũng chỉ trong chốc lát, Ryuushi-san mở bừng mắt. Cô ấy khoanh tay lại, thở dài "phù" một tiếng.

"Nhưng lập tức không được rồi. Với tư cách là người giám hộ của Niwa-kun, điều này không thể bỏ qua được!"

"Cái gì mà 'không thể bỏ qua'? Mà 'người giám hộ' gì chứ," À, người lớn đang đứng cạnh không cần phải ứng cử đâu.

"Nếu cứ để cô Touwa dính chặt lấy Niwa-kun như vậy, tôi nghĩ lưng của Niwa-kun sẽ đầy rôm sảy, ngứa ngáy khủng khiếp cho mà xem. Ôi đáng sợ quá."

Ryuushi-san dùng giọng điệu kể chuyện ma và cử chỉ hai tay phe phẩy như đang nói về sự kinh hoàng của rôm sảy. Hình như đó là cử chỉ khi kể về nỗi sợ sứa biển thì phải. Đa năng ghê (luôn luôn mù quáng một cách kỳ lạ).

Và không biết Erio nghĩ gì về câu chuyện đó mà gãi lưng tôi cành cạch. Móng tay của con bé không hề nương nhẹ, nên đau phết đấy. Đặc biệt là móng tay giữa của nó cứ cào vào da tôi rất khéo.

"Làm gì đó?"

Tôi quay lại hỏi Erio. Khi tôi nhìn xuống, Erio, vẫn mặt không biểu cảm, hơi đắc ý một chút.

"Phòng ngừa rôm sảy."

"...Không, sớm quá rồi đấy."

"Mà nói chứ, cách tốt nhất là đây này!"

Ryuushi-san bước vòng ra sau lưng tôi. Sau đó, kéo tay Erio đi.

"Buông ra!"

"K, không buông đâu!"

Ồ, tuy yếu ớt nhưng con bé cũng chống cự đấy. Nó cứ dính chặt lấy lưng tôi như keo ấy. Trời ơi, Eri-chan à. Nãy giờ tôi muốn nói rồi, đừng nói chuyện nóng bức hay gì đó, cứ như vậy làm tim tôi đập thình thịch lắm nên bỏ đi.

"Hừm!" Ryuushi-san véo má Erio và kéo.

"Á!" Erio phản công. Nó véo má Ryuushi-san kéo lại.

Rồi càng ngày càng leo thang, cả hai đứa nắm chặt má đối phương bằng cả hai tay.

"Ưm ới! Ưm ới!"

Hai đứa vừa hô hào như kéo co, vừa kéo má đối phương. Cô Meme cũng kéo má Ryuushi-san nữa, có phải đây là thú vui đang thịnh hành của phụ nữ Nhật Bản không nhỉ? Cả hai đứa chân đạp lạch bạch tại chỗ như chạy tại chỗ, mặt thì ngửa lên trời như muốn thoát khỏi tay đối phương.

Trong tình trạng đó, cả hai đứa cứ nháo nhác chạy tới chạy lui, mặt đứa nào đứa nấy đỏ bừng.

...Thấy thú vị nên tôi cứ mặc kệ. Chẳng biết là thân hay là ghét nhau nữa.

Cô Meme cũng mỉm cười nhìn con gái mình chơi đùa với cô bé đồng trang lứa. ...Chắc cô ấy vui lắm, thật sự. Dù đã trải qua nhiều chuyện, nhưng việc Erio, con gái mình, lại chơi đùa với bạn bè thế này.

Cô Maekawa cũng lùi lại một bước, nhìn ngắm cảnh tượng này với nụ cười ngạc nhiên.

Đang lúc ngắm nhìn hai cô bé giằng co má nhau, một lúc sau, từ phía ngược lại với hướng Ryuushi-san chạy đến, một chiếc xe buýt màu đỏ đang tiến lại, gần như sắp cào vào các tòa nhà ven đường.

"Vâng, chúng ta sẽ lên chiếc xe buýt đó! Mọi người xếp hàng nhé!"

Phản ứng với tiếng động ồn ào của xe và chỉ thị của ông quản lý, nhóm ông lão đang đứng vòng quanh bắt đầu lề mề di chuyển và xếp hàng gần trạm dừng. Thấy vậy, những người trẻ tuổi thuộc gia đình Touwa, gia đình Maekawa và gia đình Ooi, đang tản mát bên lề đường, cũng dừng cuộc trò chuyện và di chuyển theo sau nhóm ông lão.

Trên lưng tôi vẫn còn Erio dính chặt, hai bên là Ryuushi-san và ừm, cô Meme.

"Đây là chuyến du lịch tân hôn à? Hay là chuyến du lịch tiền hôn nhân? Mako-kun muốn sao thì cứ quyết định đi."

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn trả lời những câu hỏi có điều kiện tồn tại trên trái đất thôi. Với lại, đừng có khoác tay tôi. Nghe nói sẽ bị rôm sảy nặng hơn đấy."

"Lần đầu tiên tôi và chồng hợp tác là làm rôm sảy đấy."

"Kiểu này thì toàn nước Mỹ khóc nức nở theo một nghĩa khác mất!"

"À, khoác tay bà dì kìa! Lại còn thiếu tôn trọng Ryuuko-san nữa!"

"Lại còn tạo ra từ mới hay ho nữa. Mà nói chứ Ryuushi-san, ơ, khoác, khoác tay á?"

"Ừm! Nhưng mà Niwa-kun với tớ thì, ờ, trái tim đã gắn kết chặt chẽ rồi mà!"

"Hả? À... ừm, chắc vậy..."

"Itokooo!"

"Cái câu 'phản ứng im lặng đối với việc gọi chơi chỉ giới hạn ba lần' tôi sẽ tạo ra ngay bây giờ đấy, cái con bé này..."

"Ra biển vui thật đấy!"

Ngay lúc đó, đà nói chuyện bị cắt phắt, tôi tạm dừng lại. Erio mỉm cười nhìn tôi.

Không ngờ tôi lại trực diện nhìn nụ cười ấy, một nụ cười khiến tôi cảm thấy "điểm thanh xuân" tăng vọt.

".....................................Ừ."

Cô Maekawa đứng ở phía trước hàng quay lại, cười nhìn tôi, người cố tình đáp lại một cách lạnh nhạt.

Dù sao đi nữa, xe buýt đã đến, tôi cuối cùng cũng có thể thoải mái cong đôi má đau nhức vì chờ đợi lâu.

Rồi tôi lại “phù phù” mà cười một cách kiêu ngạo.

Điện tử nữ là gì? Đại loại thế.

Trong chuyến du lịch này, tôi là đại sứ thiện chí của truyện tình cảm.

Cứ như thể, dù chiến tranh vũ trụ đột ngột nổ ra, tôi cũng sẽ nắm tay cô ấy chứ không phải cầm kiếm.

Mấy chuyện đó, cứ tin tôi đi.

Có nhiều ý kiến khác nhau như “không có sự ngẫu nhiên nào trên đời” hay “việc khẳng định như vậy vốn đã là sai lầm”. Tôi nghĩ rằng việc tự ý quyết định cái gì là đúng vốn dĩ đã sai rồi, nhưng liệu tình huống trên xe buýt này có ẩn ý gì không? Tôi lại không khỏi nghi ngờ.

Chiếc xe buýt đến trạm dừng, nơi không khí chợ búa vẫn còn đọng lại, quả nhiên là trống rỗng. Vì vậy, luồng gió điều hòa mát lạnh chào đón chúng tôi đến mức hai bên thái dương lạnh buốt. Theo sau ông quản lý, chúng tôi lếch thếch lên xe buýt. Các ông cụ không hề ngồi lấp đầy từ phía trong, mà mỗi người đều chọn một chỗ ngồi mình thích. Và thế là, chúng tôi cũng tùy tiện ngồi vào những chỗ còn trống, kết quả là mọi thứ trở nên hơi kỳ quặc. Chắc chẳng có quy luật nào ở đây, nếu không quá câu nệ thì có thể gọi đó là sản phẩm của sự ngẫu nhiên. Ryuushi-san và Erio đã ngồi cạnh nhau.

Trên đường đi, vì tranh giành chỗ ngồi mà hai đứa đã véo má nhau rồi lên xe, và đây là kết quả. Cả hai đều có vẻ nghiêm trọng, liếc nhìn mặt đối phương. Nhưng chúng lại không yêu cầu người xung quanh đổi chỗ cho.

Và rồi, chiếc xe buýt đã tạm dừng để đón khách, giờ đã chật kín, bắt đầu lăn bánh. Bùng bục, ghế ngồi rung lắc. Tôi ngồi cạnh Ryuushi-san và Erio, đúng vào vị trí ghế nằm phía trên bánh xe sau. Có lẽ vì vậy mà độ rung mạnh hơn các chỗ khác. Dạ dày tôi cứ rung lắc nhè nhẹ.

À tiện thể nói luôn, ngồi cạnh tôi, phía cửa sổ là cô Maekawa. Khi Erio và Ryuushi-san đang "ưm ới" thì không biết từ lúc nào cô ấy đã ngồi cùng tôi rồi. Ưm, ngồi cạnh nhau thì đúng là với chiều cao vượt trội, cô ấy cũng có một vẻ uy nghi đáng nể. Hơn nữa, ánh mắt của bố cô Maekawa từ hàng ghế phía trước cũng khá là áp lực đấy.

"Với tư cách là học sinh chuyển trường, cậu thích Ryuushi hay Touwa ngồi cạnh hơn hả?"

Cô Maekawa hỏi, với thái độ và nụ cười hơi chế giễu. Tôi liền xua tay "Không không".

"Ban nãy tôi chưa nói chuyện nhiều với cô Maekawa, nên giờ thế này là vừa rồi."

Tôi nói vậy, không hiểu sao cô Maekawa lại "ưm gực" như bị nghẹn ở cổ họng, mắt đảo trắng đen. Cô ấy chống cằm vào cửa sổ, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt không yên, như thể đang đánh giá tôi vậy.

"Ưm, có chuyện gì sao?"

"Không lẽ, học sinh chuyển trường là kiểu người tự nhiên thái quá sao?"

"Ơ, tôi á? Tôi thấy mình bình thường mà."

Mà nói đến tự nhiên thái quá thì phải là Ryuushi-san chứ. Tôi liếc sang nhìn xem cuộc thăm dò của cô ấy thế nào rồi, thì thấy Ryuushi-san đang cố gắng đối thoại với Erio, với hình ảnh các cửa hàng của phố mua sắm đang lướt qua phía sau. Bố cục này gợi nhớ đến cảnh trong một bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó, khi cậu bé đưa bánh sô cô la cho người ngoài hành tinh.

"K, kẹo cao su không?"

Ryuushi-san với tư thế trông như thể lợi dụng một loại phối cảnh lạ kỳ, cố gắng đưa một miếng kẹo cao su vị nho lấy từ túi ra cho Erio. Chắc đó là bằng chứng của tình hữu nghị chăng? Không biết Erio sẽ phản ứng thế nào.

"Ơ, cảm ơn ạ. Ngoàm ngoàm."

Erio ngậm cả ngón tay Ryuushi-san cùng với kẹo cao su và bắt đầu nhai. Ryuushi-san hơi ngớ người vì sự chấp nhận quá đỗi thẳng thắn đó. Chẳng phải là kết bạn mà giống như đang cho ăn vậy.

"Ơ, sao vậy?"

Erio vẫn nhai kẹo cao su, lục lọi túi váy. Tôi đang chú ý xem con bé, người đáng lẽ ra tay không, đang tìm gì thì nó lấy ra một chiếc túi rút nhỏ.

Tháo dây túi ra, những viên kẹo rơi lách tách như những giọt mưa lớn. Con bé bóc một viên kẹo sữa trong số đó ra, chìa ra trước mũi Ryuushi-san.

"Ơ, kẹo ngậm không?"

"K, cảm ơn! Lẹt lẹt!"

Ryuushi-san cũng bắt chước Erio, ngậm kẹo cùng với ngón tay đối phương. Ryuushi-san có vẻ nhột nhưng Erio không rụt tay lại mà cứ thế cắn nốt miếng kẹo cao su đang nhai dở. ...Rắn nuốt đuôi nhau chắc là cảm giác như thế này nhỉ? Mà thôi, dù sao thì còn hơn là cứ lảng tránh ánh mắt nhau, tiến gần lại với nhau như thế này chẳng phải tốt hơn sao? Ừ ừ, tôi gật đầu coi như không thấy gì. Rồi chợt cảm thấy một ánh mắt mạnh mẽ, tôi quay sang nhìn cô Maekawa, thì thấy cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt lườm.

"Cậu có muốn ngồi ghế phụ bên kia không?"

Tôi buông thõng tay chỉ về phía Ryuushi-san và Erio. "Không không," tôi lại xua tay một lần nữa, vừa suy nghĩ không hiểu sao cô Maekawa lại tỏ ra khó chịu. Chắc không phải là bộc lộ sự mong muốn được quan tâm đâu nhỉ. Tôi không thể tưởng tượng được. Cô Maekawa trông chững chạc hơn những người cùng lứa tuổi ở đằng kia nhiều mà.

Vậy thì là gì nhỉ? Không lẽ cô ấy muốn thay đồ cosplay ngay trên xe buýt, và tôi lại vướng víu sao?

"Ừm, điện thoại," cô Maekawa nheo mắt, lục lọi túi áo khoác. Chiếc điện thoại di động cô ấy lấy ra rung bần bật, tiếng chuông mô phỏng điện thoại bàn kiểu cũ vang lên "reng reng". Điện thoại của cô Maekawa trông rất gọn gàng, khác hẳn với kiểu dây đeo lủng lẳng đầy màu mè của Ryuushi-san. Đúng là tính cách hiện rõ ra ngoài, tôi vừa thầm khen vừa mơ màng nhìn cô ấy bắt máy.

"Vâng, vâng. ...Hả? Chi tiết? Không có? À, vậy à."

Cô Maekawa đưa điện thoại ra khỏi tai, quay sang nhìn tôi. Mắt chúng tôi chạm nhau ngay lập tức, tôi liền thủ thế, không biết cô ấy định nói gì vì tôi cứ nhìn chằm chằm. Nhưng từ miệng cô ấy không phải là lời cằn nhằn mà là một câu hỏi.

"Học sinh chuyển trường, trái hay phải?"

"Hả?"

"À, không, tôi vừa bị hỏi câu đó. Bảo tôi đừng nghĩ nhiều, cứ trả lời theo trực giác. Cô ấy có nói gì đó về chiến tranh vũ trụ, nhưng chuyện đó là bình thường nên cứ phớt lờ đi là được."

Sao cô ấy lại giao cho tôi việc trả lời chứ. Mà điện thoại của ai vậy, cái vụ chiến tranh vũ trụ kia. Cái điện thoại từ một người lúc nào cũng nói mấy chuyện vớ vẩn như vậy thì sao nhỉ. Nội dung bị lược bỏ quá nhiều, những câu hỏi nghi vấn cứ quay mòng mòng trong đầu, siết chặt lấy tôi. Nhưng mà, người bên đầu dây bên kia hình như cũng đang chờ câu trả lời, và hơn nữa, nếu đã nói là cứ theo trực giác thì cứ làm theo thôi.

"Vậy thì, trái." Lý do thì nhảm nhí thôi, vì tôi đang ngồi ở ghế bên trái.

"Ừm, hiểu rồi. Vâng, chờ lâu nhé, hình như là bên trái."

Cô Maekawa nhẹ nhàng nói vậy qua điện thoại, nói thêm hai ba câu rồi ngắt cuộc gọi. Cô ấy cất điện thoại vào túi, rồi lại chống cằm vào cửa sổ. Mắt cô ấy nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

"Chuyện gì vừa rồi vậy?"

"À, chỉ là một người quen thôi."

Câu trả lời hơi lạc quẻ. Cô Maekawa thường xuyên trả lời kiểu úp mở như vậy nhỉ.

Và khi câu chuyện đó kết thúc, lại có thêm một ánh mắt dính dính khác chiếu thẳng vào vùng trán tôi. "Gì vậy, đừng có chú ý mỗi tôi chứ, bên trái có hai đứa thú vị hơn nhiều kia mà," tôi vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên, thì thấy cô Meme thò mặt ra từ hàng ghế phía trước, nhìn chằm chằm vào tôi. Chắc cô ấy đang đặt đầu gối lên ghế, giống như một học sinh tiểu học nghịch ngợm hoặc không giữ trật tự vậy. Này, làm ơn chớp mắt đi chứ.

"Khi xe đang chạy, xin vui lòng thắt dây an toàn và ngồi yên."

Tôi giả giọng hướng dẫn viên nhắc nhở, lúc đó mí mắt cô ấy mới chớp chớp hạ xuống. Không, ý tôi là đừng có chỉ tiếp thu những lời nhắc nhở mà tôi không nói ra bằng lời, mấy hành động phi phàm đó thì nên hạn chế thôi.

"Tôi sẽ canh chừng Mako-kun suốt để cậu ấy không chán!"

"Không phải cô đang chán thôi sao?"

Bà lão đội mũ phụ nữ ngồi cạnh cô Meme đang gật gà gật gù, dựa đầu vào cửa sổ.

"Đúng vậy đó!"

Cô Meme bay phắt ra khỏi ghế. Cô ấy lăn lộn, đá chân lên sàn nhà như một cái lỗ kim nhảy nhót trên chiếc xe buýt đang chạy, bận rộn lắm. Rồi cô ấy chui rúc vào khoảng trống giữa ghế trước và tôi. Chỗ để chân vốn đã chật hẹp giờ lại đầy ắp cô Meme. Meme-san tràn ngập khắp nơi. Chẳng khác gì một cảnh tượng địa ngục!

"Nè nè, chúng ta chơi bài đi! Chán quá à, kiểu vậy đó!"

Cô ấy kéo tay tôi và cô Maekawa như một đứa trẻ nhỏ.

"Nhưng tôi có mang bài đâu."

Vừa trả lời, tôi và cô Maekawa nhìn nhau, mỉm cười khổ sở như đang bàn bạc xem phải làm gì với đứa trẻ to xác đang làm tổ dưới chân mình. Sự khó chịu của cô Maekawa dường như tan biến, cô ấy lại trở về với vẻ mặt hơi chế giễu quen thuộc.

"Bài thì tôi có chuẩn bị trong hành lý rồi."

"Ồ, đúng là Maekawa-san chu đáo!"

Vừa khen ngợi, trong lòng tôi lại "ưm á!". Tôi chẳng có kỷ niệm đẹp gì với bài bạc cả. Ví dụ như bị dì đoạt mất nụ hôn đầu chẳng hạn.

Ôi trời ơi.

"Hừm hừm, dám thách đấu bài với tôi, người có bạn là thành viên câu lạc bộ nghiên cứu bài ư!"

À không, người khiêu chiến là tôi mới đúng.

Cái người đang bị kẹp dưới chân tôi đây này. Cớ gì tôi cứ phải rụt chân lại, chịu bó buộc khó chịu chỉ để người ta không bị đè, không phải đau cơ chứ? Cuộc đời này đúng là vô lý hết sức.

Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Maekawa-san đúng là vẫn như mọi khi, quen biết rộng thật là rộng một cách kỳ lạ.

"Nhân tiện, câu lạc bộ nghiên cứu này không được trường công nhận đâu nhé."

"Cái chỗ dựa đã mong manh rồi, sao còn muốn tự mình làm nó tệ hơn nữa chứ!"

Một nắm đấm từ dưới vọt lên đầy uy lực, suýt nữa thì đấm trúng cằm tôi.

"Được thôi! Vậy thì bắt đầu vòng một trò rút bài ăn gian, cược môi Memetan nhé!"

"Làm gì có cái trò bệnh hoạn ấy!"

...Vậy đó, không biết là ngẫu nhiên hay tất yếu, có một thứ gì đó trên đời đang bày mưu tính kế chăng.

Trên chuyến xe buýt đi đến nơi, người gần gũi nhất với "đại sứ tình yêu học đường tự xưng" lại chính là dì tôi.

...Ơ, thế thì có gì khác với cuộc sống thường ngày đâu nhỉ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận