Ở thị trấn Ikenami nơi Tachibana Tooru sống có một khách sạn du lịch sang trọng, và chúng tôi đã ở lại đó. Sau khi ăn sáng tự chọn, chúng tôi gặp Izumogawa và Sakurakouji ở sảnh. Mái tóc uốn lọn dọc của Sakurakouji đã trở lại. Có vẻ cô ấy đã kiếm được máy uốn tóc ở đâu đó.
Ba chúng tôi lên taxi và di chuyển đến gần ký túc xá của Tachibana Tooru. Một chiếc xe đang đậu ở vị trí có thể nhìn thấy cửa sổ phòng anh ta, Minai Gorou đang ngồi ở ghế lái và ngấu nghiến một chiếc bánh mì anpan. Trong xe có vô số vỏ túi rỗng, nên không biết đó là chiếc bánh mì anpan thứ mấy rồi.
"Chào buổi sáng, Akuto-sama."
"Chào buổi sáng. Anh ta có trong phòng không? Đã không chạy trốn chứ?"
"Tôi đã canh chừng suốt đêm, cậu ta có vẻ đang ngoan ngoãn trong phòng thì phải nhỉ?"
Tachibana Tooru dường như có ấn tượng không tốt về Tập đoàn Jougasaki và muốn chạy trốn khỏi tôi. Nhưng, tôi không thể để mất sợi dây sinh mệnh của Hayama Haru mà mình đã khó khăn lắm mới tìm thấy được. Cư dân trong khu ký túc xá bắt đầu ra ngoài, di chuyển về phía nhà máy. Có vẻ giờ làm việc đã đến gần.
"Người dân bình thường mỗi sáng đều đi làm như thế này sao. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy cảnh đi làm đó."
"Trông như một đàn kiến đang diễu hành vậy."
Gần trưa, chúng tôi gõ cửa phòng anh ta.
"Xin chào, anh Tooru. Đã đến giờ hẹn rồi nên chúng tôi đến đón anh đây ạ."
Tay nắm cửa chuyển động, Tachibana Tooru rụt rè ló mặt ra. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta thét lên một tiếng "Hự!" rồi vội vàng định đóng cửa lại. Tôi liền chen mũi giày vào khe cửa, ngăn nó đóng sập lại. Cố gắng nở một nụ cười thật tươi, tôi áp mặt vào khe cửa và mỉm cười.
"Tôi là Jougasaki Akuto! Hôm nay mong được anh giúp đỡ!"
"Ơ, sợ quá...!"
Mặt anh ta tái mét. Nụ cười của tôi có vẻ đã phản tác dụng.
"Không sao đâu ạ. Akuto-sama trông vậy thôi chứ ngài ấy rất hiền lành."
"Đúng vậy đó. Tooru-sama, xin hãy yên tâm."
Izumogawa và Sakurakouji thay tôi lên tiếng, cuối cùng anh ta mới có vẻ yên tâm và bước ra ngoài cửa. Anh ta mặc một chiếc áo nỉ nhàu nhĩ, quần jean bạc màu và đi một đôi giày thể thao đã cũ.
"Chuyện hôm qua không phải là mơ sao. Một đêm trôi qua mà các cậu vẫn còn ở thị trấn này..."
Anh ta nhìn chúng tôi một cách cảnh giác. Gương mặt này nếu xuất hiện trong anime Kimi Aru có lẽ đã rất nổi tiếng. Một thiết kế nhân vật có vẻ sẽ được các fan nữ yêu thích. Đôi mắt có một nét u buồn, phảng phất một quá khứ bất hạnh nào đó.
Để cùng nhau ăn trưa, hôm nay tôi đã sắp xếp cho anh ấy nghỉ một hôm ở xưởng cơ khí. Chúng tôi phải di chuyển bằng xe của Minai đến nhà hàng đã đặt trước. Dù hơi chật chội một chút, nhưng tôi để anh ấy ngồi cùng Izumogawa và Sakurakouji ở hàng ghế sau.
“Chiếc xe này đã đỗ cạnh ký túc xá suốt đêm qua, phải không? Các người canh chừng tôi đấy à?”
“Đúng vậy đấy nhỉ? Tôi đã mong rằng cậu sẽ trèo qua cửa sổ mà bỏ chạy, nhưng cậu lại ngoan ngoãn ở yên đấy nhỉ?”
“Tôi sẽ không trốn nữa đâu. Hôm qua là do tôi bị dao động thôi.”
Chiếc xe băng qua khu phố sầm uất san sát hàng quán. Nghe nói thị trấn Ikenami này có nhiều điểm tham quan như hồ nước hay đài quan sát trong phạm vi có thể đi về trong ngày, nên thu hút rất đông khách du lịch. Vùng đồng bằng thì có các trang trại trải dài, và món kem tươi làm từ sữa bò mới vắt hình như rất nổi tiếng. Minai đỗ xe vào bãi của một liệu đình. Đó là một tòa nhà có kiến trúc kiểu Nhật nằm trong một khu vực tĩnh lặng.
“Nơi này làm tôi thấy thật thư thái, cứ như nhà của mình vậy.”
Xung quanh là rừng trúc, mặt đất rải sỏi trắng, đó đây có dựng những chiếc đèn lồng bằng đá. Khi chúng tôi đến lối vào, những người phục vụ đã xếp thành hàng ngay ngắn để chào đón.
“Kính chào quý khách.”
Bà chủ quán trang điểm kỹ lưỡng cúi chào chúng tôi một lễ rồi dẫn vào trong.
“Tôi không hề biết có một nơi như thế này.”
“Nghe nói các đời thủ tướng vẫn thường bí mật ghé qua đây. Tháng trước, một cựu tổng thống Mỹ cũng đã dùng nơi này để gặp gỡ mật với một chính trị gia tầm cỡ. Dĩ nhiên, nó không được đăng trên các cuốn cẩm nang ẩm thực thông thường. Chỉ những gia tộc có mạng lưới quan hệ đặc biệt mới có thể đặt chỗ ở đây.”
Izumogawa giải thích. Cảnh sắc nhìn từ hành lang cũng thật tuyệt vời. Những con cá chép bơi lội trong hồ ánh lên sắc vàng kim. Chúng tôi được dẫn vào một phòng ngồi có thể nhìn ra sân vườn, rồi ngồi xuống những tấm đệm ngồi êm ái.
“Cảm ơn vì đã cho tôi đi cùng nhé. Có cơm ngon ăn thì tốt quá nhỉ?”
Minai hai má ửng hồng vì háo hức mong chờ bữa ăn. Tuy nhiên, khi thức ăn được dọn ra, ông ta lại tỏ vẻ lo lắng. Ấy là bởi các món ăn chỉ được bày biện một ít trong những chiếc đĩa nhỏ.
“Với mấy món bé bằng đầu ngón tay út thế này, liệu có no bụng được không nhỉ? Cứ thế này thì ăn cũng như không ấy nhỉ?”
Thế nhưng, món nào cũng là hàng thượng phẩm. Người ta đã sử dụng các loại rau củ đúng mùa được thu hoạch tại vùng này. Tachibana Tooru đã thành niên nên đến tuổi được uống rượu. Nếu là bình thường, có lẽ tôi đã nhớ lại những buổi tiếp khách thời còn làm nhân viên văn phòng ở kiếp trước mà đưa cho anh ấy thực đơn đồ uống có cồn rồi nói những câu như, “Món đầu tiên anh dùng gì ạ”. Nhưng vì sau đây anh ấy còn phải đến bệnh viện lấy máu nên tôi quyết định bảo anh ấy kiêng đồ uống có cồn.
“Xin lỗi anh Tooru nhé. Lần sau hãy để tôi mời anh một chầu bia.”
“Không sao đâu. Vốn dĩ tôi cũng không uống rượu. Cậu nói mời bia này nọ nhưng đã đến tuổi uống đâu. Như thế là không được đâu đấy.”
Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện. Tôi kể lại quá trình tìm ra anh ấy, cũng như chuyện về Hayama Haru. Trong điện thoại của tôi có lưu ảnh của cô ấy nên tôi đưa cho anh xem. Tachibana Tooru nheo mắt, đầy xúc cảm ngắm nhìn người em gái thất lạc.
“Anh có muốn gọi điện thử không?”
“Thôi, cứ để sau đã. Đợi khi nào lòng tôi ổn định lại đã.”
Dần dà, cái bụng to của Minai cũng căng lên. Ban đầu chỉ toàn những đĩa nhỏ, nhưng từ giữa bữa, những món thịt và món lẩu với khẩu phần đủ để ông ta thỏa mãn bắt đầu được dọn ra. Izumogawa và Sakurakouji ăn không hết phải để lại, và Minai cứ thế xử lý hết món này đến món khác. Ông ta ăn hết bát cơm đầy ụ này đến bát khác, khiến bà chủ và những người phục vụ khác phải kinh ngạc. Món tráng miệng bằng đá bào được mang lên. Đó là kem sorbet hoa quả.
“Tôi đã hiểu là em gái mình đang trong tình trạng nguy hiểm,” anh nói với vẻ mặt đau buồn sau khi tôi giải thích về bệnh tình của cô ấy.
“Tôi cũng sẽ đi xét nghiệm HLA. Mong là sẽ tương thích.”
Chúng tôi thanh toán bằng thẻ rồi rời khỏi liệu đình. Chiếc xe di chuyển đến bệnh viện mà Sakurakouji đã sắp xếp. Tachibana Tooru được gọi vào phòng điều trị, một mũi kim tiêm đâm vào cánh tay anh, và chỉ một lượng máu rất nhỏ được rút ra. Một miếng băng dán được dán lên cánh tay đã xắn tay áo của anh, và thế là xong. Mẫu máu được gửi đi xét nghiệm, và có vẻ phải mất vài ngày mới có kết quả.
Chúng tôi quyết định đưa Tachibana Tooru về ký túc xá bằng xe hơi. Trên xe, anh ấy hỏi tôi về mối quan hệ của chúng tôi.
“Ba người các cậu thân nhau từ xưa à?”
“Tôi đã hầu cận Akuto-sama từ hồi tiểu học ở Học viện Kira rồi ạ. Akuto-sama khi đó rất là tinh nghịch.”
“Vâng, hai từ tinh nghịch vẫn chưa đủ để diễn tả đâu ạ. Nhưng một ngày nào đó, chúng ta phải xuất bản tiểu sử của Akuto-sama, nên những kỷ niệm thời ấy cũng cần phải ghi chép lại ạ.”
“Ba người các cậu giàu kinh khủng nhỉ? Nhìn cử chỉ của các cậu ở liệu đình lúc nãy là tôi hiểu rồi. Trông các cậu rất quen thuộc với những nơi như thế. Thế giới mà tôi đang sống hoàn toàn khác biệt.”
Chiếc xe dừng lại ở con hẻm trước ký túc xá. Đúng lúc đó. Từ phía xưởng cơ khí, có một thanh niên đang lê những bước chân loạng choạng đi tới. Cánh tay phải của anh ta được bó bột. Anh ta dùng một miếng băng tam giác để treo cánh tay từ vai, và mỗi khi bước một bước, anh ta lại nhăn mặt vì đau đớn. Tachibana Tooru ra khỏi xe và tiến lại gần người đó.
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Chàng thanh niên đó có lẽ là đồng nghiệp của Tachibana Tooru. Anh ta dừng lại khi thấy Tooru, rồi đưa cánh tay bó bột ra.
“Một kiện hàng bị đổ vào người tao. Là cái kiện chứa đầy linh kiện kim loại ấy. Mà, may là chỉ gãy xương tay thôi. Hình như cũng được hưởng bảo hiểm tai nạn lao động. Mà này Tooru, nghe nói mày xin nghỉ hôm nay à? May thật đấy. Nếu đi làm có khi bị vạ lây rồi. Tao bị thế này nên từ mai phải nghỉ một thời gian rồi.”
“Ừ, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Chàng thanh niên đi vào ký túc xá.
Tôi cất tiếng gọi Tachibana Tooru đang tiễn người quen.
“Nơi làm việc của anh nguy hiểm lắm à?”
“Bình thường không có chuyện thế này đâu.”
Tôi đột nhiên lo lắng cho cơ thể anh ấy. Nếu có tai nạn nào đó xảy ra ở nơi làm việc, khiến anh ấy không thể hiến tủy được nữa thì… Tôi bất giác mường tượng ra viễn cảnh tồi tệ đó. Anh ấy là sợi dây sinh mệnh của Hayama Haru mà tôi cuối cùng đã tìm thấy. Tôi phải bảo vệ anh ấy.
“À, nếu được, anh có muốn xin nghỉ phép vài tháng, sống một cách thong thả không? Tôi sẽ nói chuyện với bên xưởng giúp anh.”
“Làm thế được à?”
Trước sự nghi hoặc của anh, Izumogawa giải thích.
“Nếu dùng sức mạnh của Tập đoàn Jougasaki, việc mua lại cả xưởng cơ khí đó cũng rất đơn giản.”
“Nếu Tooru-sama muốn, chúng tôi còn có thể cung cấp cho ngài một công việc mới ạ.”
“Công việc mới? Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”
“Tại sao anh lại quyết định làm việc ở xưởng cơ khí vậy ạ?”
“Vì tôi không có nhiều lựa chọn. Viện trưởng có bảo tôi có thể ở lại trại trẻ đến hết cấp ba, nhưng tôi không muốn làm phiền nhiều quá nên đã tìm một nơi nhận cả người tốt nghiệp cấp hai. Ở đây vừa có ký túc xá, lại gần trại trẻ để tôi có thể ghé qua bất cứ lúc nào nên cũng tiện.”
Trong lúc nghe Tachibana Tooru kể chuyện, tôi lại nhớ về cuộc đời mình ở kiếp trước. Tôi tìm việc vào khoảng sau hai mươi tuổi. Công ty mà tôi vất vả lắm mới được nhận lại làm một ngành nghề tôi chẳng mấy mặn mà. Ban đầu tôi không hiểu nội dung công việc, cứ lúng túng không biết phải làm gì.
Có những người bạn đã được làm công việc mình mơ ước, cũng có những người không. Có người tự hào về công việc của mình, cũng có người làm việc với vẻ mặt như thể “tại sao mình lại phải làm cái việc này cơ chứ”.
“Tôi rất cảm kích lời đề nghị của các cậu, nhưng cứ để thế này là được rồi. Mà công nhận, suy nghĩ của nhà giàu thật đáng nể. Mua cả một xưởng cơ khí cơ đấy…”
Anh ấy có chút sững sờ. Cảm giác của tôi cũng đang dần tê liệt, nhưng phản ứng như vậy mới là bình thường.
“Hơn nữa, tôi không muốn mượn sức mạnh của Tập đoàn Jougasaki. Cảm ơn vì bữa ăn. Bữa trưa ngon lắm.”
Nói rồi, anh ấy cúi đầu chào chúng tôi, quay lưng và biến mất vào trong ký túc xá.


0 Bình luận