— Em sẽ đưa Emily về nhà. Em sẽ bắt con bé nghỉ việc, và đính hôn với người mà em đã tìm.
Cánh cửa đóng lại.
Bàn tay vươn ra không với tới, hình bóng Elf đã khuất dạng.
Tôi quay phắt lại lườm cái người đang giữ vai mình.
“Này!”
“Thôi nào, bình tĩnh đã.”
Người giữ tôi lại là Alumi. Cô nàng này, đáng lẽ ra là bạn thân của Elf mà—
Định hỏi cho ra nhẽ tại sao Alumi lại ngăn mình, thì…
“────”
Tôi không thốt nên lời. Bởi vì đã hiểu ra.
Cô gái trước mặt, còn giận dữ hơn tôi nhiều.
Cô ấy đặt hai tay lên vai tôi, siết chặt đến kêu ken két.
“Masamune, cậu chẳng hiểu chuyện gì cả. Cậu đi thì làm được gì? Cậu có thể nói được gì với quý bà ấy?”
“Có cả núi điều tôi muốn hỏi.”
“Thế thì tôi có thể trả lời cho.”
“Ngăn Elf bị đưa đi—”
“Cậu khỏe như mấy đứa nhân vật chính light novel à?”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Vậy thì vô ích thôi. Cậu nghĩ có bao nhiêu tên vệ sĩ áo đen ở đó?”
“…………Đúng là vậy.”
Tôi cúi đầu suy nghĩ, rồi lại ngẩng mặt lên.
“Alumi nói đúng. Kể tôi nghe chuyện đi.”
“Ờ, cứ để tôi lo.”
Vẻ mặt căng thẳng của Alumi dịu đi đôi chút.
Vậy là, tôi nghe Alumi kể chuyện, cùng với Sagiri.
Chúng tôi tập trung ở phòng khách.
Sagiri cũng từ trên lầu xuống, cùng tôi và Alumi ngồi quanh chiếc bàn.
Trên bàn, bản thảo và dụng cụ viết mà chúng tôi vừa đọc chung vẫn còn đó, dư âm của khoảng thời gian vui vẻ khẽ thắt chặt lồng ngực tôi.
Chắc là để không tạo bầu không khí nặng nề, Alumi nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
“Mấy đứa, mấy đứa biết bao nhiêu về chuyện của Emily rồi?”
“Tôi nghe nói là bố em ấy đã mất từ rất lâu rồi, và di nguyện của ông là ‘mong các con được hạnh phúc’.”
Chính xác thì là thế này—
“Xin hãy nuôi dạy các con nên người.”
“Xin hãy cho các con được hạnh phúc.”
“Các con” ở đây là Elf và chị Chris.
“Em cũng chỉ biết đến đó thôi.”
Sagiri nhìn Alumi nói.
Tôi thì nghe được lúc cắm trại biển, còn Sagiri thì hình như cũng nghe Elf kể về chuyện đó riêng.
Nghe chúng tôi trả lời, Alumi gật đầu,
“Vậy thì nhanh gọn rồi. Đó là lời cầu xin cuối cùng của người chồng để lại cho vợ mình. Người phụ nữ ấy đang cố hết sức để thực hiện điều đó.”
“Em Elf nói là mẹ em ấy bảo sẽ ‘tự quyết định hôn phu’ cho em ấy, nên hai người cãi nhau… phải không ạ?”
“Nhưng con bé cũng nói ‘đó không phải là lý do bỏ nhà đi’.”
Mối quan hệ mẹ con giữa Elf và mẹ cô bé chưa bao giờ tồi tệ.
Ít nhất tôi hiểu như vậy. Bản thân Elf cũng từng nói thế, và hôm nay khi mẹ đến thăm, con bé cũng có vẻ vui mừng.
Dù ngay sau đó, Elf đã bị lôi đi mất.
“…Chuyện của em Elf mà chúng ta biết, và chuyện vừa xảy ra… có sự khác biệt.”
À, đúng rồi, Sagiri.
Điều chúng tôi muốn hỏi chính là ở điểm đó.
“Trước khi Emily rời nhà, người đó—đúng là đã cãi nhau với mẹ. Tôi cũng có mặt ở đó. Bà ấy bảo gặp những người được chọn làm hôn phu, con bé phản đối, rồi hai người cãi nhau.”
—Mẹ đúng là ngốc nghếch!
—Mẹ đã rất vui vẻ mỗi ngày khi ở bên bố đúng không?
—Cho nên mẹ mới có được hạnh phúc đúng không?
—Để được hạnh phúc, con cũng sẽ làm giống như bố.
—Con sẽ bắt được một chàng rể thật tuyệt vời, và sống hạnh phúc cả đời! Có ý kiến gì à?
“Con bé đã thẳng thừng tuyên bố như vậy và khiến bà ấy phải chấp nhận.”
Tôi dường như hình dung được cảnh đó. Elf tuyệt đối không làm những việc trái với ý mình.
Ngay cả khi đó là lệnh của người mẹ mà cô bé rất mực yêu quý.
“Nhưng không phải là bà mẹ đó hoàn toàn chấp nhận đâu,”
Alumi nói tiếp.
“Việc bà ấy cho phép Emily sống một mình ở Nhật Bản, và cho phép con bé hoạt động với tư cách là một tác giả light novel, chỉ là tạm thời thôi. Bà ấy để con gái làm theo ý mình một thời gian, nếu thấy không ổn thì sẽ ‘theo cách riêng của bà ấy’ để cho con bé được hạnh phúc—kiểu như vậy.”
Đem về nhà, bắt nghỉ việc, và đính hôn với người bà ấy chọn.
“Chuyện này, Elf có biết không?”
“Không, con bé cứ nghĩ là bà ấy đã hoàn toàn chấp nhận rồi. Cho nên mới vui vẻ như thế chứ gì? Nhìn thấy mặt mẹ qua màn hình chuông cửa đó.”
“…Đúng là vậy.”
“Chị Alumi thì sao?”
“Tôi biết chứ. Ngay từ đầu, chính bà chủ đã trực tiếp bảo tôi đi theo Emily và báo cáo tình hình mà. Tôi có nói trước đây rồi không? Nhà Granger là chủ của tôi mà.”
“Gurenjaa?”
“Alumi, cái tên gia tộc đó…”
“Là họ của Emily. Hả, chẳng lẽ mấy đứa không biết à?”
Có lẽ vì bất ngờ, Alumi chớp chớp mắt.
“…Em không biết.”
“…Tôi cũng vậy.”
“Vậy à. Thôi thì, tác giả light novel hay họa sĩ minh họa thì có lẽ là vậy. Ngay cả bạn bè thân thiết cũng thế.”
“Đúng là một mối quan hệ lạ lùng, nếu nghĩ vậy.”
Thế nghĩa là tên thật của Yamada Elf là—
Emily Granger sao.
Không ngờ lại biết được bằng cách này.
“Tôi vốn là gia sư của Emily, được gia đình Granger thuê. Được một nhà buôn tranh quen giới thiệu, rồi cứ thế mà làm thôi. Ban đầu tôi định từ chối… thôi, chuyện này giờ không liên quan.”
Chắc là đang nhớ lại hồi đó, Alumi đỏ mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Em tò mò muốn chết đi được.”
“Là một thiên anh hùng ca cảm động đấy, lần sau tôi kể cho nghe. À, quay lại chuyện tôi được gia đình Granger thuê đi, bà chủ đó đã ra lệnh cho tôi quan sát tình hình của con gái bà ấy và báo cáo định kỳ.”
“Vậy nên chị mới đi theo Elf đến Nhật Bản?”
“Cậu hỏi mà còn không biết sao, Masamune. Tôi đến theo không cần ai nói cũng được. —Tuy nhiên, tôi vẫn báo cáo định kỳ đấy. Emily đã cố gắng thế nào ở Nhật, đạt được những thành quả tuyệt vời ra sao, gặp gỡ những ai, xây dựng mối quan hệ như thế nào—tôi đều kể lại không giấu giếm.”
Nghĩa là, mẹ của Elf nắm rất rõ tình hình và mọi chuyện trong cuộc sống của con gái ở Nhật Bản.
“Thế thì, tại sao lại đến đón về?”
Sagiri nói ra một thắc mắc hiển nhiên.
Nếu Elf đang ổn ở Nhật Bản, thì không cần thiết phải đưa về.
Alumi trả lời thẳng thừng.
“Bà ấy là mẹ ruột của Emily đấy?”
“………………………………………………”
“………………………………………………”
Cả tôi và Sagiri đều im lặng vì sức thuyết phục quá lớn.
Không biết phải nói sao, im lặng một lúc lâu… rồi vẫn thẳng thừng đưa ra giả thuyết.
“Là kiểu người siêu ích kỷ phải không?”
“Đúng vậy.”
“…Từng bị con gái thuyết phục một lần, nhưng cuối cùng vẫn muốn làm con bé hạnh phúc ‘theo cách riêng của mình’?”
“Tôi chưa xác nhận nhưng chắc là vậy. Tôi đã đề phòng là bà ấy sắp đến rồi.”
Chắc chắn, đó là lý do cô ấy ở lại căn nhà này.
Tôi suy nghĩ một lát,
“…………Hãy nói chuyện giả định nhé. Nếu Elf trưởng thành, có con gái, và rơi vào hoàn cảnh tương tự—cậu nghĩ con bé sẽ làm cái chuyện siêu ích kỷ đó không?”
“Em nghĩ là có.”
“Tôi cũng nghĩ chắc chắn là có.”
“Có đúng không!”
Ý kiến của tất cả đều trùng khớp một cách kỳ diệu.
“Ôi trời, đúng là cặp mẹ con phiền phức mà! Khó chịu chết đi được!”
“Này, Masamune? Hình như cả thiện cảm với Emily cũng bị tụt luôn thì phải? Lần này con bé là nạn nhân, có làm gì sai đâu.”
“Không nhưng mà, nếu con bé làm mẹ thì chắc chắn sẽ làm y chang như vậy thôi.”
“Chắc chắn rồi. Không sai vào đâu được. Elf-chan là kiểu người sẽ gây rắc rối cho người mình yêu quý theo kiểu ‘tưởng là tốt’. Tôi cũng từng bị ở tập 4 rồi.”
“Đúng là thế mà.”
Chúng tôi tạm thời huyên thuyên nói xấu Elf một lúc.
Rồi bỗng… quay trở lại bầu không khí nghiêm túc, như để tóm tắt suy nghĩ của mọi người,
“Vậy—chúng ta làm gì đây?”
Alumi nói. Ngay lập tức Sagiri phản ứng.
“Em muốn được kể lại một lần nữa… Chuyện gì đã xảy ra lúc em Elf bị đưa đi?”
“À, Sagiri ở trên lầu mà. Masamune cũng chỉ nhìn thấy từ giữa chừng thôi nhỉ.”
Vậy thì để tôi kể cho nghe, cô ấy nói.
Cô ấy bắt đầu kể lại, như để ôn lại mọi chuyện.
Chuông cửa reo, Elf ra cửa đón mẹ—rồi sau đó.
—Mẹ ơi, lâu rồi không gặp! Hôm nay sao mẹ lại đến?
—Mẹ đến để đưa con về nhà. Nghỉ việc và đính hôn đi.
—Hả? Khoan đã, mẹ vẫn còn nói mấy chuyện đó sao? Lúc con ra khỏi nhà, chúng ta đã nói chuyện rồi mà—
—Con vẫn chưa đến tuổi kết hôn, nên trước mắt, con sẽ gặp mặt những người đã được mẹ chọn làm hôn phu. Mau chuẩn bị đi.
—…Mẹ lúc nào cũng vậy! Tại sao mẹ không hiểu con chứ!
—Đưa con bé đi.
Hình như đã có cuộc đối thoại như vậy.
Thực tế thì, đó là cuộc trò chuyện pha trộn nhiều ngôn ngữ, bao gồm cả tiếng Nhật.
Khi nghe Alumi dịch lại nội dung đó… tôi chỉ có thể thốt lên “kinh khủng thật”.
Đúng là cái kiểu hành xử không cho phép ai có ý kiến gì.
“Alumi có biết cái hôn phu đó là người như thế nào không?”
“Chỉ biết tên thôi. Có vài người ứng cử viên… tôi chưa từng gặp. Nhưng mà, mấy đứa đó đều là con nhà danh giá cả, với lại là những người bà chủ chọn mà. Chắc chắn không thể hiểu nổi cái văn hóa otaku Nhật Bản đâu.”
“Vậy thì không được. Không thể nào để Elf-chan kết hôn với người như thế được.”
Sagiri phụng phịu, phì phì giận dữ.
Trong khi đó, miệng tôi, vẫn bình tĩnh thốt ra từng lời.
“Trước hết, đây là vấn đề của Elf—của gia đình Granger. Chúng ta không thể xen vào chuyện gia đình người khác mà không có sự cho phép của chính chủ được.”
“Hả!? Anh hai! Anh đang nói gì vậy!”
“Với lại, nếu là Elf, vấn đề nhỏ nhặt như thế này, con bé sẽ tự giải quyết thôi.”
Đúng vậy. Đối với con bé, chuyện này—chẳng phải là nguy cấp hay gì cả.
Dù chúng tôi không làm gì, con bé chắc chắn sẽ tự mình làm “theo ý muốn”.
Sẽ tự giải quyết mọi chuyện, và rồi sẽ quay lại thôi.
Không cần phải lo lắng.
“Có thể là vậy nhưng…!”
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà…
“Khó chịu thật đấy—”
“…Anh hai?”
“Tôi, tại sao mình lại giận đến thế này nhỉ?”
Tôi lẩm bẩm, không biết nói với ai.
Đúng vậy… bây giờ, tôi dường như đang rất giận dữ.
Nhưng, đó là nỗi giận dữ như thế nào. Giận vì chuyện gì, giận ai?
Giận dữ vì tình cảnh của Elf, giận người mẹ là kẻ chủ mưu ư?
Một nỗi giận dữ đơn giản và chính đáng. Sagiri có lẽ đang mang trong lòng nỗi giận đó.
Nhưng tôi thì sao? Chỉ vậy thôi ư? Tôi nghĩ cũng có điều đó. Nhưng liệu có thật sự chỉ vậy thôi không?
Bản thân tôi cũng không hiểu rõ. Nhiều thứ lẫn lộn, tôi đang hoảng loạn, không thể phân tích được.
Tôi không nghĩ rằng nỗi giận dữ này khi hóa thành lời nói sẽ được truyền đạt đúng đắn.
Chắc chắn tôi sẽ nói ra những điều kỳ quặc.
Một cảm xúc mà ngay cả chính tôi cũng không thể “biên dịch” được.
Ngay cả với người có thể thấu hiểu nhau bằng tâm ý, nó cũng sẽ được truyền đạt theo một cách méo mó.
Nghĩ lại thì, từ lần đầu gặp mặt.
Lần nào cũng vậy.
Con bé luôn khuấy đảo tâm hồn tôi.
Khiến tôi mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, và trả lại cho tôi trái tim ngông cuồng của một đứa trẻ.
“Này, Izumi Masamune-sensei.”
Alumi nói một cách hài hước với tôi, người đang cắn chặt môi.
“Kiểu tình huống này, trong sáng tác thường thấy lắm nhỉ. Kiểu nữ chính sắp bị ép hôn không mong muốn ấy. Rồi nhân vật chính đến giải cứu, phá tan đám hỏi, và cướp cô gái đi.”
「Cậu bảo tôi làm cái đó á?」
「Cậu làm sao mà làm được? Cô nàng của cậu đâu phải là Emily đâu cơ chứ.」
「………………………………」
Tôi nheo mắt nhìn cô ấy. Arumi liếc qua Sagiri một cái. Tôi không dịch chuyển ánh mắt của mình, mà thay vào đó, nhìn Sagiri phản chiếu trong đôi mắt của Arumi.
Nàng thơ của tôi, cô ấy đã gật đầu.
「Tôi đã quyết định rồi.」
Tôi nói. Lòng vẫn còn ngổn ngang trăm mối, chẳng rõ mình đang tức giận điều gì.
「Tôi sẽ nhúng tay vào chuyện này.」
Tôi đã nói ra điều mình muốn làm.
「Chẳng phải cậu đã nói không cần lo cho Emily rồi sao?」
「Đúng là thế. Nhưng tôi vẫn sẽ nhúng tay vào.」
「Cậu định bắt cóc con gái nhà người ta, phá nát hôn sự của họ── rồi tự mình thế chỗ kết hôn ư? Như một tên nhân vật chính nào đó ấy à?」
「Tôi sẽ kết hôn với Sagiri.」
「Chỉ làm những gì mình muốn rồi không chịu trách nhiệm ư?」
「Trách nhiệm gì mà trách nhiệm! Này, Elf ấy à, nếu mà cô ấy không thích thì dù là đính ước hay kết hôn cũng tuyệt đối sẽ không làm đâu; còn nếu đã muốn rồi thì dù ai có làm gì đi nữa cũng nhất định sẽ kết hôn với người đàn ông mà cô ấy để mắt đến thôi. Phải không nào?」
「Cậu có biết mình đang nói cái gì không đấy?」
「Không biết. Từ nãy đến giờ tôi cứ bứt rứt khó chịu, chẳng bình tĩnh được chút nào cả.」
Thế nhưng, điều tôi muốn làm thì lại rất rõ ràng.
「Tôi muốn đi nói hết những lời chất chứa trong lòng với Elf và mẹ cô ấy. Cậu giúp tôi nhé.」
Sau khi tôi truyền đạt yêu cầu, Arumi thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy chán nản.
「Mắt cậu trợn trừng ra rồi đấy. Rốt cuộc cậu định nói gì thế hả?」
「Ai mà biết. Giờ tôi mới bắt đầu sắp xếp suy nghĩ đây.」
「Thật là…」
Arumi gãi gãi má, lời nói ngập ngừng.
「Mà nói đi cũng phải nói lại. Cậu có vẻ tin rằng Emily sẽ làm mọi thứ theo ý mình. Nhưng đừng quên rằng người mà Emily phải chống đối cũng là một người giống y chang Emily đấy nhé. Để mà làm cho người đó thay đổi ý kiến thì khó nhằn lắm đó.」
「Vậy à… Thế thì…」
Đầu tôi dần nguội đi một chút.
「Bây giờ, cô ấy… chắc đang lo lắng lắm.」
「Ừm…」
Sagiri cũng cúi mặt xuống, đồng tình với tôi.
「Em… không muốn Elf-chan biến mất. Em muốn giúp cô ấy được ở lại Nhật Bản. Nếu có điều gì em có thể làm, em sẽ làm tất cả.」
「Emily không phải là tình địch của cậu sao?」
「Vâng, đúng là thế… nhưng mà…」
「Nhưng mà gì?」
「Vì là bạn bè.」
Đúng vậy.
Chỉ cần ‘Sagiri đang ở đây’ thôi, là đủ rồi.
Đối với Izumi Sagiri, Yamada Elf là một người quan trọng, không thể để mất.
Và có lẽ, đối với tôi cũng vậy.
「…Tôi hiểu tấm lòng của hai cậu rồi.」
Arumi mỉm cười, như trút được gánh nặng.
「Tôi cũng── muốn làm một điều gì đó. Nếu có thể giúp Emily dù chỉ một chút, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Việc cho Masamune gặp Phu nhân có tốt cho Emily hay không… tôi không biết… nhưng cũng chẳng còn cách nào khác khả thi hơn.」
「Được.」
「Vâng.」
Chủ trương đã quyết. Phần còn lại là phương pháp cụ thể.
Gia đình Granger hiện đang ở đâu, làm thế nào để gặp và khiến họ lắng nghe.
「Chúng ta phải làm gì đây, Arumi?」
「Tôi đã liên lạc với 『người có liên quan trực tiếp hơn』 chúng ta rồi. Chắc là họ đang làm việc tốt đó.」
Arumi giơ chiếc điện thoại của mình ra như để khoe với chúng tôi, rồi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Như để đáp lại cử chỉ ấy, tiếng động cơ xe hơi vang lên.
* * *
Này Yamada Elf! Hiện tại, cô đang bị bịt miệng, bịt mắt và trói chặt ở ghế sau xe!
Thủ phạm là Mẹ── chính xác hơn là những người của Mẹ── nhưng chẳng phải điều này quá đáng lắm sao!
Dù cho tôi có quen với kiểu bị trói buộc này đến mấy đi chăng nữa!
Bị cưỡng ép bắt đi như thế này, làm sao mà vui vẻ cho được!
「Mugư──! Mugumugu! Mugư──!」
Những tiếng kêu của tôi biến thành những âm thanh thật khó coi.
Tôi vặn vẹo cơ thể dữ dội, cọ mặt vào ghế, cố gắng dịch chuyển tấm bịt mắt.
Và rồi, tôi thấy hình bóng của Mẹ qua gương chiếu hậu. Một nhan sắc mà tôi luôn khao khát đạt được.
Đã lâu không gặp, lại trong tình cảnh éo le như thế này, vậy mà một cảm giác ấm áp lại dâng đầy trong lồng ngực tôi.
──Mẹ vẫn như xưa nhỉ.
Từ ngày xưa, Mẹ vẫn luôn tự mình lái nhiều loại phương tiện khác nhau.
Mẹ thường chở Bố, người vụng về đến mức chẳng thể lái bất cứ thứ gì, và tôi hồi bé, đi khắp nơi.
Thật ngầu. Tôi rất thích dáng vẻ nghiêng mặt khi Mẹ cầm lái.
Tôi cũng sẽ lấy bằng lái, mua xe, rủ bạn bè đi chơi── hay là mua tàu, tự mình lái rồi chở Masamune và mọi người đi cũng được nhỉ── Không phải!
Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó!
Hãy nhận thức được tình hình hiện tại đi, Yamada Elf!
「Mugưư!」
Tôi trừng mắt nhìn Mẹ.
Qua gương chiếu hậu, tôi có cảm giác như ánh mắt hai mẹ con đã chạm nhau.
「Khi ta đang lái xe thì phải ngoan ngoãn ngồi yên. Ta đã dạy con như vậy rồi mà.」
Giọng nói đầy uy quyền đó, vẫn thật ngầu làm sao. Khi còn bé, tôi đã bắt chước cách nói chuyện đó biết bao lần.
「………………」
Tôi ngoan ngoãn tuân theo. Về cơ bản, tôi là một đứa trẻ vâng lời cha mẹ.
Dù có những thứ tôi không thích, nhưng đối với những điều không phải như vậy, tôi đều cố gắng làm theo lời họ.
Vì tôi yêu họ rất nhiều. Vì chúng tôi là gia đình. Đó là điều hiển nhiên.
「Emily, con có vẻ không phục lắm nhỉ. Con không muốn về với mẹ sao?」
Vì không thể nói thành lời, tôi chỉ gật đầu lia lịa.
「Phải vậy sao. Nhưng mẹ sẽ đưa con về. Vì mẹ đã quyết định như vậy.」
Chính là điều này! Chính là điều này đây! Lúc nào cũng như thế này! Tôi thật lòng kính trọng và ngưỡng mộ Mẹ, và cũng muốn noi gương Mẹ như một hình mẫu phụ nữ lý tưởng.
Thế nhưng! Cái cách cư xử độc đoán, không cho phép ai nói nửa lời của Mẹ.
Thật sự── khiến tôi tức điên lên được!
Bởi vì Mẹ làm cái hành động ngông cuồng lần này là để “khiến tôi hạnh phúc”.
Mẹ thực sự tin rằng làm như vậy sẽ khiến tôi hạnh phúc.
──Hoàn toàn không thể tin được.
Vì là người thân thiết ruột thịt với tôi nên đương nhiên rồi, Mẹ không hề ngu ngốc chút nào.
Ngược lại, Mẹ còn rất thông minh, tinh tế, và trong lĩnh vực kinh doanh, Mẹ dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương như một nhà ngoại cảm vậy.
Ngay cả trong những cảnh sinh hoạt gia đình, có không ít lần tôi muốn trốn học thêm, nhưng Mẹ đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi và cảnh cáo tôi. Hiện tại dù tôi bị bịt miệng, cuộc trò chuyện vẫn diễn ra mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Vậy mà, khi nói đến ‘tương lai của tôi’ thì── Mẹ lại trở nên thiển cận.
Mẹ cứ khăng khăng rằng ‘những gì mình làm là hoàn toàn đúng’.
Ngày thường, Mẹ là người có tư duy linh hoạt hơn nhiều cơ mà.
Phải chăng là vì đó là ‘đứa con gái yêu quý’ của Mẹ? Hay vì đó là ‘ước nguyện cuối cùng mà Bố đã để lại’?
Thật là lo chuyện bao đồng, hay nói đúng hơn là…
Đúng vậy, Mẹ thuộc tuýp người gây rắc rối cho người khác với ý nghĩ ‘làm vậy là tốt cho con’.
Thật sự rất phiền phức!
Hơn nữa, tôi thực sự gặp rắc rối rồi! Mẹ là người cực kỳ độc đoán, đã nói làm là sẽ làm. Cứ thế này thì tôi sẽ bị đưa về nhà cũ mất.
Rồi vài ngày nữa sẽ phải gặp mặt những kẻ hôn phu sao?
Tất nhiên tôi không đời nào chịu đính hôn với những kẻ đó, và tôi tin rằng mình sẽ giải quyết được mọi chuyện và trở về Nhật Bản được.
Nhưng “rồi thì” không được──.
Tôi phải về ngay lập tức. Về để hoàn thành bản thảo cho Comiket mùa đông──
Và cả ‘bí kíp’ cũng còn đang dang dở. Đã thuận lợi… hay không thì không biết, nhưng mọi việc đang tiến triển, vậy mà lại bị phá hỏng ngay lúc này thì đúng là trò đùa!
Tôi phải thuyết phục Mẹ.
Khi xuống xe, chắc chắn tôi sẽ được tháo cùm trói ra.
Dù không thể chạy trốn, nhưng tôi có thể nói chuyện.
「──────」
Đó chính là cơ hội cuối cùng của tôi──.
* * *
Tôi── Izumi Masamune, hiện đang di chuyển bằng xe hơi đến trung tâm thành phố.
Vì có chuyện nên tinh thần tôi không được thoải mái. Thực sự không phải lúc để làm người kể chuyện được…
Nhôi sẽ cố gắng hết sức có thể.
Tôi ngồi ở ghế phụ lái, tập trung như khi viết cảnh cao trào trong một cuốn light novel.
Người đang lái xe là anh trai của Elf── Chris-san.
Một mỹ nam tóc vàng, mang dáng vẻ tiên tộc.
「Có vẻ tôi đã cuốn hai bạn vào vấn đề của chúng tôi rồi. Xin lỗi nhé.」
「Không, không sao ạ. Ngược lại, cảm ơn anh đã lắng nghe yêu cầu của tôi.」
Tôi muốn nói chuyện với mẹ của Elf.
Yêu cầu đó đã được anh ấy chấp nhận một cách dễ dàng.
Anh ấy nói rằng sẽ sắp xếp cuộc nói chuyện và đưa chúng tôi đến chỗ Elf.
「Tôi đã nói chuyện điện thoại với ‘mẹ của Emily’.」
Chris-san, người đang lái chiếc xe hạng sang, gọi người phụ nữ ấy – cũng là mẹ ruột của mình – như vậy.
Hình như── người này là con trai cả nhưng lại rời nhà thì phải.
Tôi đã nghe Elf kể như thế.
…Chắc hẳn có những chuyện phức tạp. Chuyện gia đình, đó là kiểu như vậy.
「Tôi cũng không hề biết rằng người đó sẽ đến Nhật. Việc ứng phó của tôi đã bị chậm trễ. Trước hết, tôi nói thẳng luôn── Với tư cách là anh trai của Emily, tôi không có ý định để em gái mình trở về nước đâu.」
Tiếp sau câu nói đầy tình yêu thương dành cho em gái, anh ấy bỗng chốc nở một nụ cười u ám.
「Với lại… Với tư cách là biên tập viên phụ trách của tác giả Yamada Elf-sensei, việc bắt cô ấy bỏ dở công việc là điều không thể chấp nhận được. Hạn chót của tác phẩm ‘Dark Elf Bùng Nổ’ cũng đang đến gần rồi.」
「Tôi thấy thật an tâm.」
Đặc biệt là câu cuối cùng.
Tôi biết rõ rằng, để đảm bảo tác giả phụ trách của mình hoàn thành đúng hạn, anh ấy sẽ dùng mọi biện pháp.
Dù là em gái ruột, người này vẫn có thể thoải mái trói buộc hay giam giữ tác giả mà không một chút do dự.
「Thế nhưng, người đó sẽ không lắng nghe lời tôi nói đâu. Thật đáng xấu hổ, nhưng mối quan hệ của chúng tôi không được tốt đẹp cho lắm.」
「Vâng, là vậy sao.」
Tôi chỉ đáp lại thế thôi, không tiện hỏi sâu hơn.
「Này Masamune, Chris-oniichan ấy à, vẫn còn trong thời kỳ nổi loạn đó.」
Arumi ghé người từ ghế sau ra và nói với tôi.
「Hơi có chút biến tấu của kiểu đàn ông bị ám ảnh bởi mẹ đó.」
「Cô làm ơn đừng nói những lời thừa thãi như vậy được không, Arumi-sensei.」
「Bây giờ đâu phải đang trong giờ làm việc. Cứ gọi tôi là… Amelia như mọi khi đi?」
「………………」
? Khoan đã… cuộc đối thoại này…
Tôi cảm thấy có chút bất thường, nhưng tôi vẫn im lặng.
「Này Masamune, không có câu móc mỉa như mọi khi sao? Tôi còn đang mong chờ câu kiểu như 『Ê! Cuộc đối thoại vừa rồi nghe cứ như hai người đang hẹn hò ấy!』mà?」
「Tôi không có tâm trạng đó.」
「Biết là cậu đang lo lắng nhưng mà! Bị lướt qua như thế thì ngại lắm chứ! Nếu cuộc đối thoại dừng lại ở câu nói vừa rồi thì cứ như thể tôi có ý với Chris-oniichan vậy!」
「Thôi những chuyện ngớ ngẩn đó lại đi, Amelia.」
Từ ghế lái, anh ấy thẳng thừng dập tắt, Arumi liền lên tiếng "Hề" một cách bất mãn.
Hiếm khi thấy hai người này nói chuyện với nhau, nhưng…
Chà… Ra là khi ở ngoài đời, họ lại như thế này.
Một mối quan hệ khác, không chỉ đơn thuần là anh em.
‘Bạn thân của em gái, người đã quen biết từ lâu.’
‘Anh trai của người bạn thân yêu quý.’
Một khoảng cách khá tinh tế. Nếu là tôi của ngày thường, có lẽ đã phát tác bệnh nghề nghiệp và đi sâu phân tích rồi.
「Chúng ta quay lại chuyện chính nào.」
Chris-san nói, trong khi nhấn ga.
Chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc thủ đô.
Con đường tôi thường đi bằng taxi khi lỡ chuyến tàu cuối sau các buổi họp.
「Mọi việc đã được sắp xếp. Việc cho hai bạn gặp người đó là hoàn toàn có thể. Hơn nữa…」
「Hơn nữa?」
「Không… Thực ra, những dự đoán của tôi về người đó, có lẽ không đáng tin đâu.… Cứ gặp đi, và cứ thoải mái nói chuyện. Bất kể cuộc nói chuyện sẽ diễn biến như thế nào, tôi sẽ đưa em gái mình về.」
Anh ấy đã nói rõ rằng ‘chính anh ấy’ sẽ đưa em gái mình về.
Việc đưa chúng tôi đi, giống như là một phần phụ thêm mà thôi.
「Không phải tôi không mong đợi đâu. Sự có mặt của những người bạn thân thiết ở Nhật Bản—chính là các em—biết đâu sẽ giúp thuyết phục được người đó. Quả thực tôi có suy tính như vậy. Tuy nhiên, các em đừng quá căng thẳng. Vốn dĩ, đây là vấn đề mà tôi và em gái tôi phải tự giải quyết. Dù sao đi nữa, tôi vẫn rất vui khi được các em giúp đỡ.”
Chris cất giọng trầm ấm và cuốn hút, khiến bầu không khí dịu đi phần nào.
…Cơ mà, tôi cảm thấy anh ấy cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều vào chúng tôi đâu.
“Người đó khó hiểu lắm. Cuộc nói chuyện có thể kéo dài đấy. Tệ nhất là có khi tôi phải về tận nhà cũ, mất mấy tháng trời để thuyết phục cho bằng được.”
“Ôi anh Chris ơi, nếu mà đến mức đó thì…”
“Chắc phải cân nhắc đến việc hoãn cả tập truyện mới nữa. Và… tôi xin lỗi, khi đó thì khả năng cao là các em cũng sẽ phải bỏ lỡ dịp Winter Comiket.”
“──────”
Tôi nén nỗi bàng hoàng, quay ngoắt lại nhìn hàng ghế sau.
Tôi nói bằng một giọng dứt khoát, đủ to để mọi người trong xe đều nghe thấy:
“Chỉ cần hôm nay đưa được Elf về là xong!”
Tôi nhất định sẽ làm thế.
*
Ôi, Yamada Elf đây! Cô công chúa tội nghiệp, xinh đẹp và tài năng nhất thế gian, bị mụ phù thủy độc ác bắt cóc, giờ đang bị “giam lỏng” trong căn phòng suite tại một khách sạn sang trọng này đây!
Đúng vậy, giam lỏng.
Khà khà, một từ ngữ tuyệt vời với cảm giác lạ lẫm, phi thường. Tôi từng nghĩ, nếu có dịp, mình sẽ dùng từ này để miêu tả tình cảnh của bản thân. Đúng là tôi có khác, một ước mơ đã thành hiện thực rồi.
Đúng nghĩa đen, tôi không thể ra khỏi phòng. Bởi vì những người phụ nữ mặc đồ đen đang đứng nghiêm bất động, canh chừng tôi đây. Nhưng cũng không có trói buộc gì tôi cả.
Không bị bịt mắt, bịt miệng, cũng chẳng bị trói dây.
Tôi đang ngả người trên chiếc ghế sofa khá chất lượng – dù không thể sánh bằng đồ của tôi – đối mặt với mẹ mình.
Đã lâu lắm rồi tôi mới nhìn mẹ trực diện thế này.
Mái tóc xoăn vàng óng ánh như bờm sư tử.
Không được sợ hãi. Chưa đánh đã thua thì còn gì là tinh thần chiến đấu.
Tôi cũng là một quý cô mang trong mình dòng máu của bà ấy mà.
Vậy thì hãy thật duyên dáng mở lời nhé.
“Vậy thì, thưa mẹ…”
Tôi làm ẩm cổ họng bằng một ngụm nước cam rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Chúng ta bắt đầu đàm phán nhé?”
“Về thời gian bay ư? Hay là về thực đơn bữa tối của con đây?”
Khà khà, mẹ tôi mỉm cười đầy quyến rũ.
Tất nhiên là bà đang trêu chọc tôi rồi—đúng là tính tình tệ hại mà.
Nhưng tôi cũng thừa thãi đáp lại:
“Về tương lai của con.”
“Con định lặp lại cuộc đối đáp mà chúng ta đã có khi con rời nhà à?”
“Có lẽ là vậy đó.”
“Nghe có vẻ là một khoảng thời gian vô nghĩa rồi.”
Một sự từ chối rõ ràng, cho thấy bà không hề có ý định lắng nghe yêu cầu của tôi.
“Chưa chắc đâu. Mẹ phải nghe thì mới biết được chứ?”
“Đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, mẹ con nói chuyện phiếm một chút cũng không tệ. Nhưng… chuyện cũ thì mẹ chỉ muốn giải quyết một lần thôi.”
“?”
Tôi nghiêng đầu, không hiểu ý tứ lời nói của bà.
Khi đó, lần đầu tiên hôm nay, mẹ tôi nhăn mặt lại một cách khó chịu.
“Mẹ đã nói chuyện với ‘anh trai con’.”
Bà ấy gọi con trai ruột của mình như thế đó.
“? À, ra thế, Amelia đã…”
Tôi hình dung lại toàn bộ sự việc kể từ khi tôi bị bắt cóc trong đầu, rồi thốt ra kết luận:
“Chris sẽ đến đây. Nếu vậy thì những chuyện quan trọng, chúng ta đợi cả hai anh em có mặt rồi hẵng nói chuyện nhé.”
“Sao con không thể phát huy sự thông minh ấy vào việc học hành chứ?”
“He he, chịu thôi mẹ ạ. Con xin lỗi các thầy cô, nhưng mà nó chán ngắt à.”
“…………Hừm… Em ấy sắp đến đây rồi—cùng với ‘bạn bè’ của con nữa.”
“Masamune cũng đến ạ!?”
Dựa vào giọng điệu của mẹ, tôi đoán vậy, liền chống tay lên bàn trước mặt, nhoài người về phía trước.
Chắc hẳn cảm xúc của tôi đã truyền đến bà.
Nhưng mà, tôi chẳng bận tâm đâu!
Bởi vì vui quá còn gì! Chẳng phải đây là một diễn biến siêu tuyệt vời sao?
Giống hệt một câu chuyện cổ tích vậy! Công chúa và hoàng tử! Không, đúng hơn là—
Một câu chuyện chính thống, phá vỡ số phận định mệnh!
Mẹ tôi nhìn tôi với đôi mắt sáng lấp lánh và nói đầy bối rối:
“Con… thích cậu ta đến vậy sao?”
“Vâng ạ!”
Lòng tôi mách bảo, buột miệng bật ra.
Vì tôi vẫn luôn muốn tự hào khoe cậu ta với người mẹ mà tôi yêu quý bấy lâu nay.
Nói chung, đây có phải là mình thắng nếu khiến mẹ thừa nhận cậu ta tuyệt vời hơn vị hôn phu mà mẹ đã sắp đặt không? Nghĩa là mình chỉ cần kể thật nhiều ưu điểm của cậu ta phải không?
Thế thì quá tốt rồi! Vì ngay từ đầu tôi đã muốn làm thế mà!
Đây là việc mà tôi *vô cùng* muốn làm!
“Xin mẹ hãy nghe cho kỹ đây! Người con yêu thích là—!”
Nào! Tôi sẽ kể hết bằng cả trái tim mình!
Và rồi, đã bao lâu trôi qua nhỉ?
“Và này, mẹ hãy xem bức ảnh này đi! Lúc đó Masamune đã thì thầm lời yêu với con đấy!”
Mẹ tôi túm lấy mặt tôi, đang mải mê nói chuyện và áp sát người vào bà, rồi kéo tôi ra xa.
“Mụm!”
Tôi đã phát ra một tiếng kêu chẳng hề nữ tính chút nào—bà ấy đang làm cái quái gì vậy chứ?
Tôi lườm bà ấy bằng ánh mắt dữ dằn, nhưng mẹ tôi lại nói bằng giọng lạnh lùng chẳng mảy may bận tâm:
“Mẹ muốn nghe con mãi, nhưng hình như họ đến rồi.”
“Masamune đến rồi!? Vì con ư!”
“Ừm—nhưng mẹ không chắc có phải vì con không.”
Mẹ tôi liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang đứng thẳng tắp gần lối vào, rồi ra lệnh:
“Cho họ vào.”
Người đàn ông đồ đen lặng lẽ đi về phía cửa ra vào.
Trong khi lơ đãng nhìn cảnh tượng đó—
“Khà… khà…”
Tôi đang hình dung tương lai sắp tới trong đầu.
“Hì hì…”
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười ranh mãnh.
Masamune, người yêu quý tôi đã bị mụ phù thủy cướp mất, lúc ấy, trước khi cánh cửa đóng lại, đã đưa tay về phía tôi—
Giống hệt vị hoàng tử không bảo vệ được công chúa!
Chắc hẳn cậu ta đã nghe rõ ngọn ngành mọi chuyện từ Amelia và Chris rồi.
Masamune hẳn đã lo lắng lắm. Lo sợ rằng mình sẽ phải chia lìa với người yêu dấu!
Không… khoan đã. Liệu có phải vậy không?
Cậu ta hình như đánh giá Yamada Elf khá cao… nên biết đâu lại chẳng hề lo lắng chút nào…
—Nếu là Yamada Elf mà mình yêu, chắc chắn cô ấy sẽ tự giải quyết được thôi—
—Không cần lo lắng. Cô ấy chắc chắn sẽ quay về—
Đại loại là vậy đó.
Sự tin tưởng ấy tuy khiến tôi vui, mà thực tế cũng đúng là vậy thật, nhưng về mặt một cô gái thì lại có chút khác biệt.
Tôi muốn được cậu ta lo lắng hẳn hoi.
Tôi muốn cậu ta phải hồi hộp lo sợ trước nguy cơ NTR *thật sự*.
Cậu ta thế nào nhỉ… Liệu cậu ta có tức giận hay lo lắng không khi nghe tin tôi có thể bị ép cưới một người tôi không thích?
Khóe miệng tôi mềm nhũn, lo âu gợn sóng.
Và rồi.
“Elf!”
Giọng của Masamune! Tôi vội ngẩng mặt lên, thu bóng hình cậu ta vào mắt.
Cậu ta bước vào qua cánh cửa đang mở, hùng dũng đi đến—
A, hay quá, cậu ta đang tức giận!
Làn sương mù cuộn xoáy trong lồng ngực tôi bỗng tan biến hoàn toàn.
Aaa! Quả nhiên! Quả nhiên là cậu ta đã lo lắng cho tôi!
Sau khi nghe ngọn ngành, cậu ta lo lắng, và để cứu tôi, để giành lại cô gái mình yêu từ tay mụ phù thủy.
Từ tận xó xỉnh Tokyo, cậu ta đã lặn lội đến tận trung tâm thành phố—
“Elf có ở đây không!”
“Masamune! Em ở đây nè!”
Tôi gọi tên cậu ta bằng giọng nói tràn ngập niềm vui.
U oa! Được lắm chứ!
Hôm nay trông cậu cũng có vẻ giống hoàng tử điển trai đó!
Trời ạ, mặt tôi nóng ran cả lên rồi…!
Tôi đặt tay lên ngực. Trái tim đập thình thịch.
Cậu ta lại gọi một lần nữa,
“Elf!”
Và vượt qua mặt mẹ tôi, vội vàng lao đến gần cô công chúa—
“Này, cô tính làm gì với Winter Comiket hả!?”
“HAAAAAAAAAAAAAÁ!??”
Tôi phản xạ la toáng lên.
Cái tên này… tên này…!
“Đồ Masamune ngốc nghếch! Nhìn thấy mặt tôi mà câu đầu tiên anh nói là cái đó à!?”
“Chứ còn gì nữa đồ phiền phức! Chuyện về nước hay đính hôn là chuyện nhà cô chứ! Viết bản thảo xong rồi mới đi chứ!”
“Sao có thể nói như vậy chứ!”
Nước mắt tôi trào ra. Giờ chỉ còn biết giậm chân thình thịch thôi.
“TỆ HẠI! Thật sự quá TỆ HẠI! Anh… Anh đúng là hoàng tử có lời thoại tệ hại nhất luôn đấy!”
“Ai là hoàng tử hả đồ ngu xuẩn! Tôi đang giận đây! Thôi đi, mau viết bản thảo! Không chỉ bản Winter Comiket mà cả ‘Dark Elf’ nữa! Mọi người đang chờ tập mới đó! Đây đâu phải lúc trốn chạy khỏi đất nước! Cô liệu mà chuẩn bị tinh thần đi! Tôi nhất định sẽ lôi cô về!”
“Aaaa đáng ghét thật! Đúng là cảm ơn anh *rất rất* nhiều vì một ý kiến hoàn toàn đúng đắn của một otaku và một người sáng tạo! Ngồi xuống đây! Tôi sẽ phán xét tội lỗi của anh vì đã đùa giỡn với tấm lòng trinh nguyên của thiếu nữ!”
Chúng tôi nhe nanh múa vuốt, trút hết cảm xúc ra, trán kề trán—
Chúng tôi gầm gừ cãi vã.
“Á á!”
“Cái gì hả!”
Chuyện có mẹ ở đây hay hoàn cảnh hiện tại, tất cả đều tan biến.
Chúng tôi chửi rủa nhau hết sức bình sinh, một trận cãi vã long trời lở đất.
Tất cả mọi người trừ chúng tôi đều sững sờ.
Chỉ có mẹ tôi là nhíu mày, nhìn chúng tôi chằm chằm.
Mãi sau khi hàng trăm lời mắng mỏ bay qua bay lại, cuối cùng khi có một khoảnh khắc ngưng lại, thì—
“Con là Izumi Masamune, phải không?”
*
Tôi, Izumi Masamune, đối mặt với mẹ của Elf.
“Con là Izumi Masamune, phải không?”
Giọng nói không hề lớn. Vậy mà, chúng tôi lập tức ngừng cãi vã, chuyển sang tư thế lắng nghe lời nói của cô ấy—mẹ của Elf.
Một giọng nói ẩn chứa ý chí mạnh mẽ, rằng "Hiện tại là tôi đang nói chuyện".
“Chào cháu, mẹ của Emily đây.”
Tất nhiên, đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp.
Khi Elf bị bắt đi, ánh mắt chúng tôi chắc chắn đã chạm nhau. Hơn nữa, theo lời của Aru-chan, cô ấy hẳn đã đến Nhật Bản khi đã nhận biết được sự tồn tại của tôi.
Cô ấy không tự giới thiệu tên, cũng không xin lỗi về vụ ồn ào ở nhà Izumi.
Rất có thể, cái "cảm giác khó chịu" này là do cô ấy cố ý tạo ra.
Cô ấy hẳn đã quá hiểu hành vi của mình sẽ tạo ra ấn tượng thế nào cho đối phương.
Và dựa vào đó, cô ấy có thể phần nào kiểm soát đối phương.
Tôi cũng từng gặp những người lớn—những người làm trong xã hội—có kỹ năng như vậy, và dần dà cũng nhận ra khi bị họ chi phối.
Tuy nhiên, chỉ vậy thôi. Đọc được ý đồ của đối phương và thoát khỏi sự dẫn dắt… tôi không nghĩ mình có thể làm được đến mức đó. Với một học sinh cấp ba, kỳ vọng khả năng đối nhân xử thế như vậy thì thật khó.
Ít nhất thì, tôi phải nói chuyện theo nhịp điệu của mình.
“Chào cô, cháu là Izumi Masamune. Cháu là hậu bối của Yamada Elf-sensei, và cả em gái cháu nữa, hai cháu đều được cô ấy chăm sóc rất nhiều.”
Tôi từ tốn tự giới thiệu. Nghe vậy, cô ấy lại—
“Izumi Masamune-kun.”
Lại một lần nữa gọi tên tôi. Cô ấy bước đến gần, rồi buột miệng nói một câu khiến tôi không khỏi bất ngờ:
“Mong cháu hãy chia tay con gái tôi.”
“……………………Hả?”
Vì lời nói quá đỗi bất ngờ, mắt tôi tròn xoe.
Tôi nhìn Elf, thấy cô ấy né mặt đi với vẻ mặt kiểu "chết dở rồi".
“……………………”
Ê… chuyện này là sao vậy…
Đầu óc tôi chẳng thể sắp xếp được suy nghĩ. Tôi quay lại đối mặt với mẹ của Elf, gượng gạo nói ra sự thật:
“Chúng cháu… có hẹn hò đâu.”
“À, vậy sao.”
Khà khà, cô ấy cười một cách khó ưa. Cử chỉ và biểu cảm y hệt Elf.
Với thái độ như thể "Tôi đã biết cậu sẽ nói vậy rồi", cô ấy nhìn con gái mình.
“Này, Emily? Chẳng phải con đã nói đây là ‘người yêu quý dấu, đã cùng con thề hẹn tương lai’ ư?”
“Phụa!”
Gương mặt nàng tiên bỗng đỏ bừng như cái ấm đun nước siêu tốc.
"Kho... kho... khoan đã, mẹ à!?"
Nàng tiên cuống cuồng xua hai tay. Ta thì ngơ ngác, hỏi chính người vừa khơi mào câu chuyện.
"Chuyện gì vậy ạ?"
Mẹ nàng tiên khẽ mỉm cười, đưa cho ta chiếc điện thoại.
Hình như, cái máy này là...
"Á! Đó... đó không phải điện thoại của con! Từ bao giờ thế!?"
"Là con tự tay đưa cho mẹ đấy. Còn vui vẻ lắm cơ."
"Khụ khụ khụ..."
Nàng tiên nghiến răng ken két. Hóa ra chiếc điện thoại này là do chính nàng đưa cho mẹ mình.
Vậy... lý do bà ấy cho ta xem cái này là gì?
Ta cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại, và thấy hình ảnh phòng khách nhà ta.
Một bức ảnh tự sướng hai người giữa nàng tiên và Izumi Masamune.
Nàng tiên cười tươi rói, giơ dấu chữ V đầy vẻ hạnh phúc.
Trong khi đó, ta trong ảnh thì hoàn toàn không hay biết gì, mặt đần thối ra, đang cặm cụi viết tiểu thuyết.
Cái này gọi là chụp lén hả?
Và bức ảnh đó còn có dòng chữ tiếng Anh thế này:
"Con đã có bạn trai ở Nhật Bản rồi nhé!"
"..............."
Ta im lặng nhìn thủ phạm – nàng tiên.
Nàng ta thì quay mặt đi, huýt sáo một cách lộ liễu.
Ta lại vuốt màn hình sang tấm tiếp theo.
"Phụt!"
Ta sặc cả nước bọt.
Cái bà mẹ này! Bà ta dám cho ta xem cái gì thế này!
Nội dung bức ảnh khiến ta điên đảo cả người, là cảnh chụp trước cây đàn piano ở Cung điện Pha lê... không! Thật không thể nào miêu tả nổi!
Chỉ có thể nói tựa đề thôi!
"Con đã bị anh ấy nhìn thấy toàn thân rồi! Giờ chỉ còn cách bắt anh ấy chịu trách nhiệm thôi!"
Trời ạ... cô ta cho mẹ xem cái này luôn ư!?
Cái đứa này! Mẹ con nhà nó rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì thế hả!?
Mà khoan đã...
"Cái đó chỉ là tai nạn thôi mà!"
"Nhưng... nhưng anh cũng thấy rồi chứ!"
"Chỉ thoáng qua thôi mà!"
Chết tiệt, linh cảm chẳng lành dâng lên quá mạnh mẽ!
Dù đã phải trải qua chuyện này, ta vẫn không thể không mở bức ảnh tiếp theo.
Vì ta không biết cái quái gì sẽ xuất hiện nữa.
Ta vội vàng lướt qua những bức ảnh tiếp theo.
"Hẹn hò ở quán cà phê tại Iidabashi nè ~♪"
"Đi du lịch riêng hai người đó nha"
"Tắm suối nước nóng cùng nhau luôn nè ♥"
Hàng loạt! Hàng loạt câu chuyện bạn trai do cô ta tự bịa ra!
Muốn phủ nhận từng cái một cũng không xuể!
"Toàn là nói dối không vậy!"
"Đâu... đâu có nói dối đâu! Chỉ là hơi thêm mắm dặm muối một chút thôi mà!?"
Một chút của cô là quá trời luôn đó má! Cái ảnh khỏa thân toàn tập này còn không phải chụp trong ngày hôm đó nữa chứ!
Ta ôm đầu tại chỗ.
"Haa... tha cho tôi đi. Bảo sao mẹ cô lại bảo cô 'chia tay' với cái loại bạn trai dâm dê thế này."
Ta đành "chấp nhận" như vậy.
Mẹ nàng tiên quan sát vẻ mặt rối rít, ầm ĩ của chúng ta. Bà ấy nghĩ gì về ta, một thằng nhóc thô lỗ tự nhiên xông vào đây rồi cãi nhau với con gái bà ấy?
Ít nhất thì chắc chắn không phải là có thiện cảm, nhưng ta không thể đọc được cảm xúc từ khuôn mặt bà.
Bà ấy hỏi với cử chỉ tao nhã:
"Sự thật là thế nào?"
Trước khi ta kịp trả lời, một người khác đã xen vào cuộc trò chuyện.
Người đã cùng ta vào phòng từ đầu nhưng vẫn chưa nói một lời nào.
Anh Chris. Mang dáng vẻ của một thành viên hoàng tộc High Elf.
Anh ấy thẳng thắn nói ra sự thật mà không hề thêm bất cứ cảm xúc thừa thãi nào:
"Người tắm suối nước nóng riêng với cậu ấy không phải là Emily, mà là... tôi."
"Hả!? Chẳng lẽ...?"
Mẹ nàng tiên quay phắt sang nhìn ta với vẻ kinh ngạc tột độ.
"Không phải vậy!"
Lần đầu tiên bà ấy bộc lộ cảm xúc, nhưng bà ấy lại hiểu lầm một cách quá đáng rồi, bà quả phụ này!
Anh Chris cũng thật là, sao anh lại có thể nói ra những lời đó với bộ mặt nghiêm túc đến thế chứ!?
Ta liên tục thầm gào thét trong lòng và buột miệng thốt ra:
"Tôi không hẹn hò với ai cả, và tôi đã có người mình thích rồi!"
Nghe thấy tiếng hét của ta, mẹ nàng tiên bỗng nhiên...
Gật đầu một cách đầy khó chịu.
Sau tiếng hét của ta, một khoảng lặng kéo dài. Mẹ nàng tiên im lặng nhìn đi nhìn lại giữa ta và nàng tiên, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không hiểu sao, ta có cảm giác mình không nên động đậy, không nên xen vào chuyện của họ, nên ta đứng im như trời trồng tại chỗ.
Từ lúc đến đây, ta còn chưa nói chuyện đàng hoàng với mẹ nàng tiên.
Vậy mà bà ấy lại nói với giọng điệu như đã hiểu thấu mọi chuyện:
"Tôi hiểu rồi."
Rồi bà ấy gọi tên ta đầy đủ: "Izumi Masamune-kun."
"Hãy nói chuyện riêng với tôi."
"Nói chuyện riêng... ạ?"
Ta lặp lại câu hỏi với một chút bối rối. Sở dĩ chỉ "một chút" thôi là vì ta đã biết trước rằng bà ấy là mẹ của nàng tiên.
Giống như con gái bà ấy, bà ấy cũng quá nhạy bén, khiến cho một số cuộc trò chuyện lẽ ra cần thiết đã bị lược bỏ bớt.
Nghĩ vậy thì ta cũng hiểu ra. Nhưng bà ấy không phải là nàng tiên, mà chỉ là một người lạ ta mới gặp hôm nay.
Ta cần phải xác nhận.
"Vậy thì, tôi..."
"Cậu đến để đưa Emily về, đúng chứ? Emily đã thân thiết với cậu ở Nhật Bản, người hàng xóm sống bên cạnh, đồng nghiệp hậu bối của cậu... Izumi Masamune-kun."
"...Vâng."
Bà ấy đã nắm bắt được mọi chuyện, nên không cần ta phải giải thích gì cả.
Ý tại ngôn ngoại rất rõ ràng.
"Vậy thì cậu hẳn là đang muốn có cơ hội nói chuyện trực tiếp với tôi. Tôi cũng muốn nói chuyện với cậu. Tôi rất... hứng thú."
Bà ấy... là người phụ nữ quyến rũ nhất mà ta từng gặp.
Dù bà ấy lớn tuổi hơn ta rất nhiều, và không thể nào trở thành đối tượng yêu đương của ta, nhưng ta vẫn hồi hộp đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy.
"Này Masamune! Bỏ tôi sang một bên rồi rung rinh với mẹ tôi là sao hả!"
"Ai... ai thèm rung rinh với bà chứ!"
"Tôi cũng sẽ như vậy sau vài năm nữa thôi! Chờ đó mà xem!"
"Ơ... bà đang nói cái gì vậy...!"
Khụ! Ta ho khan để đánh trống lảng và quay lại chủ đề chính. Ta nhìn thẳng vào mẹ nàng tiên và nói:
"Tôi cũng muốn nói chuyện với bà."
"Quyết định vậy nhé."
Bà ấy dùng cử chỉ mời ta ngồi. Ta từ từ ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện bà ấy.
Ta căng thẳng một cách kỳ lạ. Chắc chắn ngay cả trong buổi phỏng vấn cuối cùng của một công việc có thể có trong tương lai, ta cũng sẽ không căng thẳng đến thế này.
Nàng tiên cũng ngồi xuống bên cạnh ta. Nghe nói là "nói chuyện riêng", ta đã nghĩ là sẽ nói chuyện tay đôi, nhưng có vẻ như cô nàng này cũng sẽ tham gia. Mẹ cô ta cũng không trách móc gì hành động của con gái.
Chắc là đã đoán trước được rồi.
Ta và nàng tiên ngồi cạnh nhau, đối mặt với mẹ cô ấy.
Cứ như là đang lập đội để đối đầu với trùm cuối vậy – một ý nghĩ vụt qua trong đầu ta.
Đối phương ra đòn trước.
"Này, Izumi Masamune-kun. Tôi muốn biết về cậu."
"Chẳng phải bà đã điều tra về tôi rồi sao?"
Ta đã nghĩ từ nãy đến giờ, tiếng Nhật của bà ấy giỏi thật đấy.
Nàng tiên cũng vậy, cứ như là người bản xứ vậy.
"Đúng vậy. Nhưng có những điều chỉ có thể biết được khi nói chuyện trực tiếp."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như cậu sẽ trả lời câu hỏi của tôi như thế nào, chẳng hạn. Cậu..."
Khu, bà ấy cười một nụ cười tươi tắn y hệt con gái.
"Có phải là kiểu người chủ động tiếp cận khi thích ai đó không? Hay là kiểu người chờ đợi đối phương tiếp cận?"
"Tôi là kiểu người chủ động tiếp cận."
"Hừm, ra vậy. Cậu nói thẳng thắn thật đấy. Quả là không uổng công có hôn ước từ khi còn trẻ."
"...Cảm ơn bà."
Thật sự thì cứ như là đang trò chuyện phiếm vậy.
Cứ như là không liên quan gì đến câu chuyện về vấn đề gia đình của nàng tiên mà ta định nói.
Mà, người này đã điều tra thông tin về ta đến mức nào vậy chứ?
Ít nhất thì tất cả những câu chuyện tình yêu mà nàng tiên thêu dệt đã bị bà ấy nhìn thấu hết rồi.
Bà ấy lại đưa ra một câu hỏi khác.
"Tình yêu, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng nên chung thủy tuyệt đối hay sao? Ví dụ, sau khi người bạn đời qua đời, tìm một người mới và tái hôn thì có đúng không?"
"Tôi nghĩ tùy vào từng người. Tôi không nghĩ đó là một điều xấu."
Ta nói trong khi nhớ đến khuôn mặt của bố và mẹ.
"Còn bà thì sao?"
"Tôi nghĩ tôi sẽ không làm vậy."
Ta nói trong khi nhớ đến khuôn mặt của Sagiri.
"Tôi sẽ tiếp tục thích người mình thích, kể cả khi họ không còn nữa, nên tôi không thể tìm một người mới."
"Ngược lại, nếu cậu qua đời trước thì sao? Cậu nghĩ gì về việc người vợ mà cậu để lại tái hôn?"
"Nếu cô ấy thật sự yêu người đó và có thể hạnh phúc thì tôi nghĩ đó là một điều tốt."
"Cậu có chấp nhận được việc người mình thích kết hôn với người không phải là mình không?"
"Tôi chấp nhận được. Vì nếu người mình thích được hạnh phúc thì những chuyện khác cũng không quan trọng lắm."
"Vậy bản thân cậu cũng không quan trọng lắm sao?"
"So với hạnh phúc của người mình thích thì đúng vậy."
"Cậu trả lời không chút do dự nhỉ."
"Haa... cảm ơn bà.
Bởi vì tôi chỉ nghĩ đây là một cuộc trò chuyện phiếm. Và đó cũng không phải là một điều cần phải do dự.
"Nhân tiện... đối với cậu, những sinh vật không phải con người có thể trở thành đối tượng yêu đương được không?"
"...Hả?"
???
Những câu hỏi "chắc chắn không bao giờ được nghe trong thế giới thực" xuất hiện, khiến ta không khỏi bối rối.
"Không phải con người, tức là?"
"Ví dụ nhé... ví dụ như... rồng chẳng hạn."
"Rồng, tức là rồng thật á?"
Không phải là những cô nàng quái vật nửa rồng nửa người Dragoon?
"Đúng vậy, những con thằn lằn lớn phun ra lửa ấy. Không biến thành người được đâu. Chỉ là loài bò sát thôi."
Cái cuộc trò chuyện quái quỷ gì thế này. Nhanh chóng biến thành một buổi nhậu của hội otaku rồi.
Kiểu như là có nên hẹn hò với người nhện Arachne hay người rắn Lamia hay không ấy.
À, Shidou thì "tuyệt vời luôn đó!" và bảo vệ ý kiến của mình đến cùng luôn.
Còn ta á? Nếu mặt cô ta là Sagiri thì ok.
Vậy thì, đối với câu hỏi này, ta sẽ trả lời rằng:
"Tôi đã có người mình thích rồi, nên cả con người lẫn không phải con người đều không thể trở thành đối tượng yêu đương của tôi được."
"Vậy à."
Mẹ của nàng tiên có vẻ vui mừng ra mặt luôn kìa.
Chuyện gì vậy? Bà làm tôi sợ đấy?
"Vậy thì hãy thêm điều kiện 'không giới hạn ở cậu' vào nhé. Cậu có nghĩ rằng tình yêu giữa những chủng tộc hoàn toàn khác nhau là có thể xảy ra không?"
"Tôi nghĩ là có thể."
Nếu là một nhà văn light novel, nếu là một otaku, thì đương nhiên sẽ trả lời như vậy rồi.
"Cậu có yêu một con thằn lằn lớn không?"
"Nếu đối phương có trí tuệ và có thể giao tiếp, thì tôi nghĩ là tình yêu có thể nảy sinh. Có những người đàn ông cảm thấy những cô nàng rồng rất xinh đẹp mà. Dù đối phương là rồng, là người ngoài hành tinh hay là người nước ngoài, thì cũng vậy thôi. Tôi nghĩ là nó không khác gì so với tình yêu giữa những người Nhật Bản cả."
"Đúng vậy nhỉ."
Bà ấy đồng ý rất mạnh mẽ luôn.
Có một từ lóng rất phù hợp để miêu tả tình hình hiện tại của bà ấy.
Một từ mà các nữ otaku hay dùng.
Tôi thấu hiểu sâu sắc. (Wakarimi ga fukai)
"Izumi Masamune-kun. Tôi rất đồng cảm với quan điểm tình yêu của cậu."
"Dạ... vậy ạ."
Tôi không biết mình đã chạm đến điểm nào của bà ấy nữa.
Mẹ nàng tiên đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại.
"Đúng vậy. 'Được một người đàn ông yêu thương mãnh liệt và chung thủy' mới là một tình yêu hạnh phúc."
"Chẳng phải đó chỉ là kinh nghiệm yêu đương duy nhất mà mẹ biết thôi sao?"
"Ưm! Ưm!"
Mẹ nàng tiên ho khan để ngắt lời con gái.
Có lẽ má bà ấy đỏ lên là vì bị nói trúng tim đen chăng?
"Emiri, làm ơn giữ yên lặng đi."
"Đừng có quanh co nữa! Mẹ chỉ muốn con có một tình yêu giống hệt của mẹ, chỉ vì mẹ từng hạnh phúc thôi chứ gì? Kiểu đó gọi là áp đặt đấy!"
"Đừng để mẹ phải nhắc lại nhiều lần. Chúng ta đang phỏng vấn đấy."
Mẹ Elf hờ hững đảo mắt khỏi con gái.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục nào—Izumi Masamune-kun."
"Vâng, dạ."
"Trong mắt con, Emiri là người thế nào?"
"Khoan đã—mẹ ơi!" Elf vội vàng ngắt lời cuộc đối thoại.
Tôi chỉnh lại tư thế ngồi, cẩn thận chọn lời. Bởi đây là một câu hỏi trực tiếp dẫn đến việc "thuyết phục", khác hẳn với những lời nói phiếm không rõ ý đồ vừa rồi.
"Sensei Yamada Elf, với tôi, cô ấy vừa là người tiền bối đáng để noi gương, vừa là ân nhân. Cô ấy cũng là người đã thực hiện được giấc mơ mà chúng tôi đang theo đuổi lúc này nữa—"
Hàng loạt ký ức ùa về trong tâm trí tôi. Ký ức gần nhất, dĩ nhiên, là việc mọi người cùng nhau làm *doujinshi*.
"Tôi đã nhận được rất nhiều lời khuyên hữu ích từ cô ấy. Các tác phẩm và thái độ làm việc của cô ấy luôn… mang đến cho tôi nguồn cảm hứng và động lực lớn lao."
"Ma-Masamune? Sao tự dưng… phải trả lời nghiêm túc đến thế chứ…"
Elf bối rối xoay vòng vòng, hai mắt đảo loạn.
"Đó là thật lòng."
"V-vậy sao… Dù sao thì, cũng phải thôi! Tôi biết mà! Rằng cậu tôn kính tôi hết mực là chuyện hiển nhiên mà!"
Cô ấy cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng giọng nói run rẩy.
Đã tự tin thái quá vậy rồi, sao lại ngại ngùng đến mức đó chứ? Chuyện này làm tôi cũng thấy ngượng lây…!
"Cảm ơn con vì những lời chia sẻ quý giá. Nhưng Masamune-kun à, điều mẹ muốn hỏi là 'con nghĩ gì về Emiri với tư cách một người phụ nữ' cơ."
"Với… với tư cách một người phụ nữ ạ?"
"Đúng vậy, trả lời đi."
Mẹ Elf nở nụ cười quyến rũ.
Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc. Nuốt khan một ngụm nước bọt, tôi trả lời thật lòng.
"Cô ấy là người rất… đáng yêu."
Tôi có cảm giác đã từng có một cuộc đối thoại tương tự ở trại huấn luyện trên biển rồi thì phải. Nhưng có một điểm khác biệt rõ rệt so với lúc đó—
Cô ấy đang ngồi ngay bên cạnh đây mà bắt tôi nói ra những lời này là sao!
Tôi liếc mắt sang bên, Elf đã che mặt bằng hai tay, như thể không chịu đựng nổi nữa.
Vậy mà mẹ Elf còn dồn dập hỏi thêm:
"Đúng vậy, con hãy nói cụ thể hơn nữa đi."
"Mái tóc đẹp, khuôn mặt, giọng nói… tất cả đều tốt, tôi nghĩ vậy, nhưng…"
"Phư phư, đúng là con gái của tôi."
Biết rồi mà! Đúng như dự đoán! Người phụ nữ này yêu thương con gái mình hết mực đây mà!
Cô ấy ra hiệu thúc giục tôi "hãy nói thêm đi".
Tôi chớp chớp mắt nhìn Elf, do dự vài giây, rồi nhắm chặt mắt— và nói ra hết những lời trong lòng, với một chút liều lĩnh.
"Cô ấy sạch sẽ, nấu ăn ngon, lúc nào ở bên cạnh cũng vui vẻ—có lẽ tương lai sẽ trở thành một người vợ tốt!"
Tôi đã phải nói ra trước mặt cô ấy những lời y hệt như tôi đã từng nói với Chris-san. Còn cô ấy, vẫn đang che mặt bằng hai tay, giậm chân rầm rầm và gào lên:
"Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này…! Khó chịu chết mất thôi…!"
"Đó mới là lời tôi muốn nói!"
Nhìn thấy chúng tôi đang quằn quại khổ sở, mẹ Elf nheo mắt lại, ánh mắt đầy thích thú.
"Mẹ đã cho con gái học mọi thứ tri thức. Để con có thể sống một cuộc đời hạnh phúc. Để con trở thành một người phụ nữ quyến rũ khi gặp được người phù hợp nhất trong tương lai."
"…Con biết ơn mẹ rất nhiều. Rất rất nhiều. Nhờ có mẹ—… Mẹ nghe thấy rồi chứ?" Elf thầm thì, một cách hiếm hoi.
"Phải rồi."
Mẹ Elf liếc nhìn tôi, rồi nói:
"Nhưng mà…"
"Sao cơ?"
"Izumi Masamune-kun—con có thể cho mẹ biết nghề nghiệp và thu nhập của con không?"
Bà ấy phớt lờ câu hỏi của con gái mình, hỏi tôi điều mà có lẽ bà đã biết.
"Sinh viên kiêm tiểu thuyết gia light novel. Thu nhập năm ngoái của tôi khoảng 8,8 triệu yên."
"Con có dự định học lên hay đi làm không?"
"Tôi sẽ thi vào một trường đại học ở Tokyo. Sau khi tốt nghiệp, tôi vẫn muốn tiếp tục sự nghiệp viết lách, nhưng sẽ cân nhắc lại tùy tình hình vào năm thứ hai đại học."
"Với cách nói đó, có khả năng con sẽ từ bỏ sự nghiệp viết lách và đi làm đúng không?"
"Vâng, có thể ạ."
"Gì cơ! Sao lại thế chứ!" Elf chất vấn tôi với giọng điệu đầy trách móc.
"Vì thu nhập không ổn định. Dù đã có quyết định chuyển thể thành anime, được quảng bá rầm rộ, và anime cũng đã chiếu—có lẽ thu nhập năm nay và năm tới sẽ tăng. Nhưng không biết có thể duy trì được bao lâu."
Đối với tôi, công việc tiểu thuyết gia light novel là sở thích, cũng là giấc mơ. Nhưng nó không phải là sở thích đơn thuần—không chỉ là sở thích.
"Đây là công việc để kiếm tiền."
"À mà đúng rồi. Cậu đã nói thế ngay từ đầu mà nhỉ."
"Vì thế nên chúng ta mới cãi nhau."
"Đúng vậy rồi."
"Cho nên, nếu có thể tìm được một công việc ổn định hơn, việc chuyển đổi công việc hoàn toàn có thể xảy ra." Tôi trả lời mẹ Elf như vậy.
"Có những điều quan trọng hơn cả điều con muốn làm hay giấc mơ của con… có phải thế không?"
"Vâng." Lời nói tuột ra dễ dàng.
"Tôi muốn kết hôn với người mình yêu và sống một cuộc đời hạnh phúc."
Tôi cười và nói.
Và cô ấy cũng cười, rồi nói.
"Thật mừng vì đã có thể trò chuyện. Mẹ đã hiểu rất rõ con là người thế nào. Và cũng hiểu rất rõ tình hình."
Bà ấy nói, rằng không có bất kỳ sự hiểu lầm nào cả. Mẹ Elf gật đầu vài lần, như thể đang đối chiếu câu trả lời, từng chút một để tự mình tin tưởng.
"Emiri." Bà gọi con gái, rồi nói, "Con hãy bỏ qua chàng trai này đi."
"Sao mẹ lại đi đến kết luận đó chứ!" Elf gầm gừ chống trả, như muốn cắn xé. "Mẹ ơi, con thấy mẹ có vẻ chấp nhận Masamune mà!"
"Mẹ đã nghĩ cậu bé là một người rất chín chắn. Với độ tuổi này thì hơi bất thường."
"Đúng chứ?"
"Khi nãy… khi cậu ta bước vào phòng này, cậu ta cố tình chọc tức con để giải tỏa lo lắng. Con có nhận ra không?"
"Dĩ nhiên rồi! Ngay khi mở miệng, cậu ta đã giận dữ với con, nhưng—kẻ chủ mưu của vụ đó không phải con, mà là mẹ. Nổi giận với con là không hợp lý chút nào. —Cái cách quan tâm vụng về đó thật đáng yêu đúng không ạ? Mẹ cũng nghĩ vậy mà?"
"Cái cách cố che giấu những điều lộ liễu đó, y hệt cha con. Thật ngốc nghếch đến buồn cười."
Hai mẹ con họ đang phân tích lời nói và hành động của tôi. Mặc dù cuộc trò chuyện đang dần đi vào trọng tâm, dao động như một quả *knuckleball*, và có lẽ đây là một khoảnh khắc quan trọng.
Nhưng thật là một sự sỉ nhục khủng khiếp. Tôi chỉ biết cắn chặt môi mà chịu đựng.
"Mẹ cũng thích kiểu người như thế này đúng không? Mẹ đã kết hôn với bố mà!"
"Đừng có hiểu lầm, mẹ nào có thích một người đàn ông chỉ có khuôn mặt và gia thế như thế… đâu. Tình yêu chân thành của ông ấy dành cho mẹ thì đúng là thật, nhưng vì ông ấy quá dai dẳng, nên mẹ mới kết hôn với ông ấy vì lòng thương hại thôi."
Cô ấy ngoảnh mặt đi, má ửng hồng, vui vẻ một cách thầm lặng, như đang hoài niệm về điều gì đó. Đó là một câu nói đầy sức hấp dẫn, mang vẻ đẹp cổ điển mà tôi không tiện nói ra.
"Phư phư… So với cái gã chồng ngốc nghếch đó thì Izumi Masamune-kun có vẻ sẽ là một người chồng tốt hơn nhiều."
"Đúng rồi đúng rồi!"
"Nhìn con và cậu ta cãi nhau, mẹ thấy rất đáng yêu. Hợp nhau, hòa thuận, cứ như vợ chồng cãi vã vậy, khiến mẹ nhớ lại chuyện xưa."
"Đúng chư—ứ!"
"Nhưng mà, con hãy bỏ qua đi. Cậu ta có quan điểm về tình yêu giống mẹ, có kế hoạch tương lai vững chắc, có suy nghĩ riêng của mình, tuy hơi thấp bé nhưng rất hợp với con, tôn trọng con, hòa thuận, và nếu sống cùng thì có vẻ sẽ khiến con hạnh phúc—nhưng dù thế nào, con cũng hãy bỏ qua đi."
"Toàn lời khen thôi mà! Vậy thì tại sao lại đi đến kết luận đó chứ,"
"Chính vì vậy, mẹ mới nói là hãy bỏ qua đi." Bà mẹ bác bỏ lời con gái. "Kiểu đàn ông này sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ đâu."
"—!"
"Suốt đời, cậu ta sẽ chỉ yêu một người phụ nữ thôi. Mẹ hiểu rõ điều đó. Vì thế không được đâu, Emiri. Dù là con, dù là cô con gái mà mẹ tự hào, con cũng không có cơ hội thắng đâu."
Cả căn phòng bỗng chìm vào tĩnh lặng. Elf cắn môi cúi đầu, im lặng, nhưng—
Đột nhiên cô ấy ngẩng mặt lên. Với vẻ quả quyết, cô ấy bắt đầu nói:
"Con hiểu tại sao mẹ lại đến Nhật rồi."
"Ồ… vậy sao, con nói mẹ nghe xem nào."
"Là Amelia đúng không? Con bé đó hình như đã báo cáo tình hình của con ở Nhật về nhà—cho mẹ. Trong bản báo cáo đó, chắc chắn có điều gì đó khiến mẹ phải đến Nhật."
"Thế rồi sao?"
Như được khuyến khích bởi ý tứ ngầm "hãy nói tiếp đi", Elf nói:
"Con đã có mối tình đầu ở Nhật. Và người đó—đã đính hôn rồi."
Ngay cả một người đần độn như tôi cũng hiểu cô ấy đang nói đến ai.
"Biết được tình hình đó, mẹ đã nghĩ rằng con sẽ thua cuộc, rằng con sẽ không hạnh phúc… và để cứu cô con gái yêu quý của mình, mẹ đã đến Nhật. —Con nói có sai không?"
"…Mẹ không phủ nhận." Mẹ Elf quay mặt đi.
Một cử chỉ "Vâng" quá đỗi dễ đoán.
"Emiri này, mẹ muốn con có một tình yêu hạnh phúc. Vì thế, mẹ sẽ chuẩn bị điều đó cho con."
"Một tình yêu do mẹ sắp đặt, liệu con có hạnh phúc được không? Mà liệu đó có còn là tình yêu không?"
"Mẹ không biết." Mẹ Elf nói dứt khoát. Đối với một người phụ nữ tự cho mình là trung tâm và kiêu ngạo như cô ấy, đây là một câu nói quá đỗi thẳng thắn và bất ngờ. "Mẹ đã cân nhắc và chọn lọc kỹ lưỡng những người có thể là vị hôn phu, nhưng… liệu đó có phải là người phù hợp với con hay không, mẹ vẫn chưa biết. Vì thế mẹ muốn con hãy gặp mặt họ. Để con tự mình đánh giá."
"À, không phải là 'hãy đính hôn ngay lập tức với người này do mẹ chọn' à?"
"Dĩ nhiên rồi. Kết hôn hay đính hôn đều là những việc quan trọng đối với cuộc đời con. Chúng ta phải thật thận trọng, dành thời gian, và cùng nhau lựa chọn kỹ lưỡng—phải không?"
"Đúng vậy. Mẹ… muốn chọn một người đàn ông không thua kém gì bố con."
"Hả? Làm gì có nhiều đàn ông thua kém ông ấy đâu?"
"Đúng là vậy, nhưng không phải ý đó, không phải là về thể chất hay sự xuất sắc của một người đàn ông… ừm…"
…Hai mẹ con này nhắc đến người cha quá cố thật tệ.
Elf lưỡng lự vài giây, rồi nói:
"Vậy có nghĩa là thế này sao? Con hãy cùng mẹ tìm một người có thể khiến con hạnh phúc. Hãy dốc toàn lực cho việc 'tìm bạn đời'. Việc tìm bạn đời quan trọng hơn công việc, vì nó liên quan đến hạnh phúc của con—cho nên, hãy bỏ ngay công việc và về nhà đi. Đầu tiên là mẹ sẽ cho con gặp vị hôn phu—có phải vậy không?"
Mẹ Elf trả lời ngay lập tức khi nhận được câu hỏi.
"Mẹ rất vui vì con đã hiểu."
"Con xin lỗi! Cái đó! Không phải ngốc nghếch sao? Đồ ngố—ỐC không cơ chứ!?"
Elf đứng bật dậy, phát ra tiếng động "gầm" và gào lên.
"Con có tham vọng chinh phục thế giới bằng light novel! Con không thể đi theo cái trò tiêu khiển của mẹ được đâu!"
"Phải, mẹ đã nắm rõ mọi hoạt động của con. Bây giờ, ở Nhật Bản và trên thế giới, sách của con đang được đọc. Con đã đạt được những thành tựu tuyệt vời—quả nhiên là con gái của mẹ."
Tôi nhận ra cơn giận của Elf đã được mẹ cô ấy tiếp nhận một cách nhẹ nhàng.
"…G-gì chứ… Tự dưng lại thế."
Bị mẹ đột nhiên khen, Elf tỏ vẻ bối rối xen lẫn ngượng ngùng, như thể mất đi điểm tựa của nắm đấm đang giơ lên.
Mẹ Elf nhún vai nói, "Mẹ không có ý gì khác đâu."
"Mẹ công nhận và tán thưởng những gì con đã làm đấy. Cứ thẳng thắn mà đón nhận đi."
"...Thế à. Điều đó... con cảm ơn... Thật sự... con vui lắm."
Bầu không khí vốn đang căng thẳng chợt trở nên ấm áp, dịu đi nhiều.
"Thế nên,"
Mẹ của Elf mỉm cười dịu dàng rồi──
"Đến đây là đủ rồi, phải không con?"
Ngay lập tức, không khí như đóng băng.
"Con gái mẹ ấy mà, từ nhỏ đã hay cả thèm chóng chán. Việc gì làm cũng giỏi, nhưng mà một khi đã thấy chán rồi thì sẽ chẳng bao giờ động vào nữa đâu──Dù có đang làm một việc rất thích thú, chỉ cần gặt hái được thành quả lớn, cảm thấy mọi thứ đã viên mãn là... y như rằng con bé sẽ hài lòng và bỏ ngang."
Bà bắt chước dáng vẻ của cô con gái bé bỏng, cất tiếng.
"『Ôi chà, vui quá đi mất』── là thế đấy con ạ."
"...Mẹ ơi... Cái đó..."
"Việc học piano mà con từng say mê đến thế cũng đâu có khác gì? Các thầy cô giáo đều công nhận con có một tài năng xuất chúng. Con đã từng nói sẽ trở thành nghệ sĩ piano giỏi nhất thế giới kia mà. Thế rồi đùng một cái, có một ngày, con đã cười và tuyên bố,『Thôi cái đó tạm được rồi』để bỏ dở đấy thôi?"
"Con đâu có bỏ. Con vẫn tập luyện đều đặn mà──chỉ là con tìm thấy một thứ thú vị hơn piano thôi."
"Thế thì lần này cũng vậy thôi. Nếu con tìm thấy một thứ thú vị hơn nữa, con sẽ chán công việc hiện tại này thôi. Mẹ là mẹ của con, nên mẹ biết rõ điều đó."
"Dừng lại đi mẹ..."
"Mẹ cứ tưởng con đã bắt đầu thấy chán rồi, nên mới bàn chuyện tìm vị hôn phu cho con... Có lẽ mẹ hơi vội vàng một chút thì phải? Nhưng mà cũng sắp rồi thôi. Loạt anime từ tác phẩm của con sắp được chiếu lại trên TV phải không? Khi mọi chuyện kết thúc, tiểu thuyết gốc cũng hoàn thành, có được một dấu mốc rồi──"
"Dừng lại ngay!"
"『Con không như thế đâu』── Lúc con say mê piano, hẳn con cũng đã nói y chang vậy rồi nhỉ?"
".............."
"Nếu con về nhà với mẹ ngay bây giờ, có khi đến lúc về đến nơi, con đã chẳng còn chút hứng thú nào nữa rồi ấy chứ?"
"Không... phải đâu..."
"Vậy thì, chúng ta cứ thử xem sao. Cứ về nhà, gặp gỡ những vị hôn phu mà mẹ đã chọn, rồi sau đó, chúng ta sẽ xác nhận lại cảm xúc của con một lần nữa."
Cứ như là đang nhượng bộ, bà từng bước dẫn dắt hành động của con gái.
Bà đang cố khiến Elf tự mình thốt ra câu "về nhà".
"Vậy được rồi chứ, Emily. Chỉ là về nước vài ngày thôi mà. Con có thể quay lại Nhật Bản bất cứ lúc nào."
".............."
Tại sao mình lại có cảm giác như thế này... Nếu cứ để mẹ đi tiếp như thế này, mình sẽ không còn được gặp Elf nữa sao?
Dự cảm bất chợt thoáng qua trong đầu khiến tôi rùng mình.
Lẽ nào, đối với Elf mà nói, điều đó lại có thể xảy ra ư.
Elf cúi đầu, lắc đầu như đang bối rối.
"Chuyện đó──"
"Không được!"
Một giọng nói đáng lẽ ra Elf không thể nào nghe thấy.
"Cái đó... tuyệt đối không được!"
Mở cửa và cùng Alumi bước vào, cô ấy với những bước chân loạng choạng, suýt ngã, lao về phía Elf.
"Sagiri!?"
Elf gọi tên cô bạn thân của mình.
"Ơ... Cậu... cậu... Sao lại..."
Mắt cô ấy trợn tròn, rồi cô ấy cứng họng.
Mẹ của Elf cũng vậy.
Nếu đã tìm hiểu kỹ về con gái mình, tất nhiên bà cũng phải biết rõ tình trạng hiện tại của Sagiri──
"...Cô bé là bạn của Emily đúng không nhỉ... chẳng phải là một hikikomori sao? Con bé... ra khỏi nhà... như thế này... có ổn không vậy?"
Với sự căng thẳng không kém gì Kyoka, rõ ràng là có vẻ bối rối, bà nhìn Sagiri.
Tôi cũng cắn môi, kiềm chế xung động muốn lao đến bên em gái, chỉ có thể đứng đó nhìn.
Từ lúc em gái rời khỏi nhà, cùng chúng tôi ngồi ở ghế sau xe, cho đến khi đến đây...
Tôi biết Sagiri đã rất cố gắng.
Những việc mà thông thường cần nhiều tháng để thực hiện.
Vì bạn bè, để bày tỏ cảm xúc của mình.
"Tất cả là nhờ Elf-chan!"
Giờ đây, cô bé hét lớn.
Sagiri, vốn đã cực kỳ sợ người lạ, làm sao có thể thuyết phục bằng lý lẽ được chứ.
"Em ở đây là nhờ Elf-chan! Vì em được làm bạn với Elf-chan, nên mới vui vẻ đến thế này! Em... em..."
Mạch lạc chả đâu vào đâu, cô bé chỉ biết dùng toàn bộ cảm xúc của mình để thổ lộ.
"Em không muốn rời xa Elf-chan! Chán công việc hay hôn nhân gì đó, em không quan tâm!"
"Sagiri..."
Lảo đảo, Elf tiến đến gần cô bạn thân đang la hét.
Sagiri nắm chặt tay Elf trong hai bàn tay mình, đôi mắt đẫm lệ van vỉ.
"Về cùng em đi! Từ giờ về sau──cứ ở bên em nhé!"
"Ừ, đúng vậy nhỉ."
Khẽ khàng, vẻ bối rối trên mặt Elf tan biến. Cô ấy dùng bàn tay còn lại vuốt nhẹ mái đầu Sagiri đang kiệt sức ngồi bệt xuống, rồi quay sang đối mặt với mẹ mình.
"Mẹ ơi!"
"Gì vậy con gái?"
"Mẹ yêu quý của con──người mẹ rất mực yêu thương con gái mình──nói tóm lại, 『mẹ đúng là hay lo chuyện bao đồng』đó!"
"Con nói điều nào vậy?"
"Tất nhiên là tất cả! Trước hết con khẳng định luôn──con sẽ không bao giờ chán công việc hiện tại này đâu! Và con nhất định sẽ hiện thực hóa được ước mơ của mình!"
"Cơ sở nào? Nếu con dám khẳng định mình khác trước, thì hãy chứng minh cho mẹ thấy."
"Vì con có người bạn đồng hành đáng tin cậy là Alumi, người bạn tuyệt vời Sagiri, và cả những đối thủ để cùng tranh tài nữa!"
".............."
Mẹ của Elf nhìn chằm chằm vào con gái như đang dò xét. Sau đó, bà lần lượt nhìn Sagiri đang ngồi bệt dưới sàn và tôi đang đỡ em gái mình.
Bà đứng yên như vậy một lúc. Có lẽ do bị lệ của Sagiri lay động mà vẻ mặt bà cũng trông như sắp khóc.
Trước người mẹ như thế, Elf tuyên bố.
"Thế nên mẹ ơi, con sẽ không về nhà đâu."
Elf nhìn tôi (đối thủ), nhìn Sagiri (bạn), nhìn Alumi (đồng hành), rồi nhìn mẹ mình.
"Con sẽ ở đây, cùng mọi người, tiếp tục công việc này."
"Thế à... Vậy thì cứ làm đi."
"...Hở... Thật sao ạ?"
"Mẹ cho rằng con sẽ giữ lời. Mẹ đã nghe con nói và cảm thấy thỏa đáng. 『Tiếp tục công việc hiện tại』. 『Hoàn thành ước mơ』. Cứ thử làm xem sao, không phải sao?"
"Mẹ ơi!"
Mặt Elf bừng sáng.
"À, nhưng mà..."
"Nhưng mà?"
"Con vẫn phải gặp hôn phu. Không cần ngay bây giờ cũng được."
"Tại sao!"
Kết thúc viên mãn không phải là Happy End sao! Elf la lên.
"Như mẹ đã nói rồi đó. Mối tình con đang có không có phần thắng đâu. Nó sẽ không dẫn đến hạnh phúc của con. Con hãy trở thành một người phụ nữ tuyệt vời hơn, kết hôn với một người đàn ông tốt, và khiến cho hai đứa kia phải thầm ngưỡng mộ con."
Nghe cứ như lời nói xuất phát từ tấm lòng yêu thương con gái vậy.
Mẹ đã hiểu rõ lòng con. Con không cần phải bỏ công việc. Cứ sống ở Nhật Bản như thế này cũng được.
Nhưng mối tình đó, con hãy từ bỏ đi──
Trước lời khuyên của mẹ, Elf đáp lại.
"Bé!"
Cô ấy lè lưỡi thật dài, dùng ngón tay kéo mí mắt dưới xuống, chế nhạo những lời nói ngốc nghếch đó.
"Không đời nào. Con đã bảo là tất cả đều là lo chuyện bao đồng rồi mà. Không chỉ công việc, mà cả chuyện tình cảm cũng vậy. Mẹ ơi, đúng là mẹ chẳng hiểu gì cả."
"...Có điều gì mà mẹ không hiểu cơ chứ?"
Như thể chuyện đó là một câu hỏi ngu ngốc, cô ấy nhe răng cười tươi roi rói.
"Con sẽ thắng!"
"Con đang cố tỏ ra mạnh mẽ? Hay là con thật sự không hiểu chuyện và nói ra những điều đó──"
"Vậy thì── 『con chỉ cần chứng minh cơ sở để con chiến thắng』là được đúng không?"
".............."
"Nếu con có thể khiến mẹ tin rằng con sẽ đạt được mối tình này, thì mẹ sẽ ngừng lo chuyện bao đồng chứ?"
"Tất nhiên rồi. Nếu con thật sự có thể làm được điều đó, thì mọi lo lắng của mẹ sẽ chỉ là những lo âu vô cớ mà thôi."
Mặc dù vẫn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng trong đôi mắt bà, một sự phấn khích trẻ con đang trỗi dậy, muốn biết cô con gái đáng tự hào của mình sẽ nói gì tiếp theo. Trong mắt Alumi và mắt Chris-san cũng vậy, một ánh sáng tương tự đã lóe lên.
Chỉ có khuôn mặt tôi và Sagiri là chợt tái xanh.
Một dự cảm cực kỳ! Cực kỳ đáng sợ đang đến!
──Con bé này, rốt cuộc là định nói gì──
Elf hài lòng nheo miệng cười tủm tỉm.
"Khụ khụ, thật trùng hợp làm sao khi tất cả mọi người đều có mặt ở đây. Mặc dù không phải sân khấu đã định, nhưng đây có lẽ là một cơ hội tốt."
"Ô, này... Elf..."
"Masamune, đứng đó mà nhìn cho rõ đây nhé."
"Elf-chan...?"
"Sagiri, cậu vốn là hikikomori mà lại chịu làm đến mức này vì tớ... Tớ xúc động quá. Tớ muốn khóc quá. Không, tớ đang khóc rồi đây này. ...Hãy nghe tớ nói thêm một chút nữa nhé."
Elf nói.
Bí quyết lật ngược thế cờ của Yamada Elf-chan──
"Nào, đến lúc đưa ra câu trả lời rồi."
Yamada Elf đứng giữa phòng, như một nữ diễn viên chính trên sân khấu.
Như một thám tử tài ba đang công bố suy luận, cô ấy bắt đầu hùng hồn kể.
"Tớ đã luôn ấp ủ bí quyết và tiến hành nó. Như mẹ nói, tình hình hiện tại dường như tớ không có phần thắng. Bởi vì Masamune ấy à, cực kỳ yêu Sagiri, rất chung thủy, và hoàn toàn là một bức tường sắt──mà, đó cũng chính là điểm tốt của cậu ta đấy."
He he he, Elf khoe khoang.
"Thực ra thì, nếu tớ cướp được trái tim của Masamune từ Sagiri, khiến cậu ta thích tớ, hẹn hò, rồi kết hôn──thế thì tớ có thể nói đó là chiến thắng của tớ không nhỉ? Liệu tớ có được hạnh phúc không?"
Đó là động cơ xuất phát từ cùng một gốc rễ với mẹ cô ấy.
Một ý chí mạnh mẽ muốn thực hiện ước nguyện cuối cùng của cha.
Và cũng là tình cảm chung của tôi và Sagiri dành cho những người thân đã khuất.
"Tớ đã nghĩ rằng, nếu như thế, tớ không thể đạt được điều kiện chiến thắng của mình."
──『Phải được hạnh phúc』.
"Bởi vì tớ rất yêu Sagiri mà. Tớ đâu có đi học, cậu là một người bạn thân cực kỳ quý giá của tớ. Nếu cậu khóc thì──sao được chứ?"
"...Elf-chan."
Được Elf dịu dàng nhìn, Sagiri đang bối rối.
"Cái đó, không thể gọi là chiến thắng hoàn toàn được. Không phải là kiểu dễ dãi, qua loa, hay làm qua loa đâu. Cách làm cho Sagiri khóc thì kiểu gì cũng không thể công phá được anh trai yêu em gái đó──Và vạn nhất, nếu có thắng được bằng cách đó đi nữa, thì tớ cũng sẽ cảm thấy không vui. Tớ không làm những điều mà tớ ghét, bởi vì tớ sẽ sống hạnh phúc mỗi ngày mà."
"Thế thì──"
Elf nói đè lên lời của mẹ định ngắt lời.
"Nếu từ bỏ thì đó cũng là thất bại thôi. Thất bại hoàn toàn, đứng dậy, rồi tìm một con đường khác──kiểu đó cũng rất giống tớ. Nhưng đầu hàng thì vẫn còn quá sớm."
"Mẹ không hiểu con muốn làm gì. Vậy con định làm gì? Làm thế nào thì con mới thắng được?"
"Tớ sẽ có cả hai!"
Lời nói ra quá đỗi nhẹ nhàng khiến không ai kịp phản ứng.
"Masamune đã nói rằng hạnh phúc của Sagiri chính là hạnh phúc của cậu ấy. Cậu ta luôn luôn, chắc chắn sẽ chọn lựa điều khiến Sagiri hạnh phúc nhất. Cậu ta là người như thế đấy."
Đúng vậy.
Thế nên tôi, với Elf thì──
"Vậy thì, tớ sẽ làm điều đó cho cậu ta. Tớ sẽ khiến cậu ta hiểu rằng, nếu cậu ta thuộc về tớ, thì tớ sẽ khiến Sagiri hạnh phúc hơn nữa."
──Nó đang nói cái quái gì vậy?
Tự mãn ưỡn ngực, nó vừa nói cái gì cơ?
"『Khiến Sagiri hạnh phúc』── đó chính là bí quyết của tớ!"
"Mày... mày..."
Tôi không thể nói thành lời, và bị mẹ của Elf ngắt lời.
"『Thuộc về tôi』 nghĩa cụ thể là gì? Là cậu ta sẽ cưới cả hai người phụ nữ sao?"
Đang trong tình huống phải hỏi lại một cách bình tĩnh à?
Con gái của bà đang nói mấy điều trời ơi đất hỡi đấy bà có biết không hả!?
"Hôn nhân pháp lý ư? Chuyện đó không quan trọng. Điều cốt yếu là tôi sẽ biến cả hai người thành của riêng mình. Không phải anh ấy, mà là *tôi* cơ. Đừng nhầm lẫn nhé. Nói cụ thể hơn thì, cả ba sẽ sống chung một nhà – và tất cả sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều – chính là tôi muốn tạo ra một hình mẫu như thế."
"Tạm gác lại cảm nhận của tôi, cô nghĩ anh ấy sẽ phản ứng thế nào trước đề xuất đó?"
"Đầu tiên, anh ta sẽ phản ứng kịch liệt theo cảm tính. Sau đó, nhìn phản ứng của Sagiri, suy nghĩ kỹ lưỡng, và cuối cùng thì sẽ khuất phục, tôi đoán vậy."
"Ai mà thèm khuất phục chứ!"
Những lời vẫn âm ỉ sâu trong cổ họng cuối cùng cũng bật thốt ra.
"Tao... đúng là ghét mày!"
"Hề hề, ghét bỏ mà, cũng giống như yêu thích ấy chứ."
"Hoàn toàn KHÔNG GIỐNG! Dù là trong công việc hay tình yêu, bao nhiêu lần tôi đã nghĩ rằng mình không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của Yamadā Erufu – nhưng lần này thì cực kỳ khó chịu! Những gì cô nói, từ đầu đến cuối tôi chẳng hiểu chút nào! Mà cũng chẳng muốn hiểu! Tôi chỉ yêu mỗi Sagiri thôi! Sẽ không yêu bất cứ ai khác! Tình yêu của tôi là như thế đó!"
"Tôi biết mà. Vì vậy, tôi mới dành thời gian, tính toán chiến lược, rồi cùng nhau thấu hiểu không phải sao?"
"Na..."
"Đối với anh, có 'những điều quan trọng hơn cả ước mơ hay những gì mình muốn làm'. Đó chính là 'Sagiri được hạnh phúc' – vì điều đó mà anh sẵn sàng từ bỏ công việc yêu thích, chuyển việc để có cuộc sống ổn định, kiếm tiền. Thậm chí còn không ngại phá vỡ nguyên tắc của mình. Đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nếu anh trở thành của tôi, anh sẽ có một cuộc sống ổn định, không phải lo nghĩ về tiền bạc suốt đời đó."
".............................."
"Tôi sẽ bảo vệ anh khỏi mọi thứ. Những ngày tháng vui vẻ và viên mãn sẽ tiếp diễn mãi mãi, tôi xin lấy danh dự ra mà hứa. Cả Sagiri và anh, sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiềuuuu..."
…………………………………………………………………………………….
…………………….
"Mày, cái cách làm đó..."
"Có gì phải ngại. Cha tôi cũng dùng cách này để giành chiến thắng trong tình yêu mà. Này mẹ, phải không ạ?"
"Người đó còn thô thiển, ngốc nghếch và nhiệt thành hơn nhiều."
Mặc kệ cuộc đối đáp của hai mẹ con, tôi nhìn Sagiri. Sau khi dốc hết sức lực mà hét lên, Sagiri vẫn mềm oặt ngồi bệt xuống sàn.
Thế nhưng, cô bé vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ về cái đề xuất ngớ ngẩn của Erufu.
Trong tình trạng kiệt quệ, cận kề cái chết, tuyệt vọng vô cùng, Sagiri cố gắng hít thở thật đều –
Rồi cuối cùng cũng ngẩng mặt lên,
"Ừm... vậy mà cũng nghĩ ra được à..."
"Chậc! Mày đang phân vân cái gì vậy!"
"Nhưng mà... tự nhiên em thấy, có vẻ được đó..."
"Tao sẽ không còn là của riêng Sagiri nữa đâu!"
"...Chuyện đó, tuyệt đối, không được."
"Đúng không!?"
"Nhưng mà............. ư, ưm..."
"Sagiri! Tỉnh táo lại đi! Đừng có mà lung lay!"
Đừng có mà lảo đảo chứ! Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo rồi hãy bình tĩnh suy nghĩ!
Đúng là Erufu chắc chắn sẽ khiến chúng tôi hạnh phúc, nhưng...!
Đây đâu phải thế giới khác! Đây là Trái Đất, nơi đa số các quốc gia đều theo chế độ một vợ một chồng!
Cái cách làm vô lý thế này, sao có thể chấp nhận được chứ!
Đồ hèn hạ Erufu! Dám tấn công Sagiri trước, thế mà cũng được sao!
Erufu, người vẫn đang quan sát cuộc đối thoại giữa hai anh em, lúc này lại trưng ra một khuôn mặt nghiêm túc.
"Trước đây tôi đã nói rồi mà."
──Tôi sẽ khiến hai anh em các người hạnh phúc.
──Vì vậy, Masamune. Hãy yêu tôi đi.
"Lúc đó, anh đã từ chối. Vì vậy, hôm nay, tôi sẽ thay đổi cách nói."
Hai người, hãy trở thành của tôi đi. Cùng nhau, chúng ta sẽ hạnh phúc.
"Từ chối!"
Tôi dứt khoát đáp lời. Phải dứt khoát đáp lời.
"Ồ. Vậy thì, để lần sau, tôi sẽ hỏi lại anh nhé──"
Quay lưng lại với tôi, cô ấy lại quay sang mẹ mình.
Dù đã từ chối, tôi lại chẳng có cảm giác là mình đã từ chối được.
Sự bực bội, hoang mang, hào hứng và hồi hộp đang điên cuồng khuấy đảo trong lồng ngực tôi.
Trước mắt tôi, mẹ con nhà Granger đang trao đổi những lời tạm biệt.
"Vậy thì mẹ. Xin mẹ hãy hủy bỏ hôn ước với những ứng cử viên mẹ đã chọn giúp con."
"Emily... Bản thân mẹ tự thấy mình có một quan niệm tình yêu khá ngây thơ, như một cô gái trẻ. Ngay cả một người như mẹ cũng thấy con đang làm những điều thật kỳ quặc."
"Cảm ơn mẹ, được mẹ nói vậy, con thấy rất vui."
"Mẹ ghét cái điểm đó của con lắm, Emily. Giống hệt bố con, thật khó chịu."
"Con và bố đều rất yêu người mẹ như vậy đó."
Họ dùng "ghét" và "yêu" như những từ đồng nghĩa.
Sau đó,
"Này, con đã qua được thử thách chưa?"
"Ôi, con nói gì vậy?"
Trước người mẹ giả vờ ngây thơ, Erufu nói bằng một giọng điệu vô cùng trang nhã.
"Mẹ. Những lo lắng mẹ dành cho con, con đã giải quyết được chưa ạ? Mẹ đã hài lòng với cách làm của con chưa?"
"Cũng không biết nữa. Thật lòng mà nói, mẹ thấy lo lắng chỉ phí công. Chỉ là..."
Người phụ nữ đã đến Nhật Bản vì lo lắng cho cô con gái đang lao đầu vào một mối tình vô vọng thở dài ngao ngán, rồi cười khổ.
"Con có vẻ sẽ thắng rồi, con gái."
"Vâng!"
"Hạnh phúc của con gái là ước nguyện của chúng ta. Vì điều đó, mẹ sẵn lòng giả vờ làm một người chồng vụng về."
"Mẹ sẽ ủng hộ tình yêu của con ư?"
"Có thể nói là vậy. Đừng ngại ngùng mà cứ dựa vào mẹ. Nếu là những gì mẹ có thể làm được, mẹ sẽ giúp con đạt được tất cả."
Có được sự hỗ trợ toàn diện từ gia đình Granger, Erufu quay người lại đầy đắc thắng,
"Thế là giải quyết xong! Nào mọi người! Về tiếp tục làm doujinshi thôi!"
"Chuyện của tôi chẳng giải quyết được gì cả! Tôi ghét cô! Sẽ không bao giờ thích cô đâu!"
"Khufu khufu~, không biết anh có thể cứng rắn được đến bao giờ nhỉ! Tôi rất mong chờ đó – Izumi Masamune!"
Erufu thẳng tay chỉ vào mặt tôi.
Cô ta, vẫn kiêu ngạo và ngông cuồng như lần đầu gặp mặt.
Thế nhưng, số kỷ niệm tôi và cô ấy đã trải qua, số tình cảm cô ấy dành cho tôi...
Tôi thì────!
"Tôi chỉ yêu mỗi Sagiri thôi! Tuyệt đối, sẽ không bao giờ khuất phục đâuuuu────!"
Lời tuyên bố cố thủ vang vọng như một tiếng gào thét.


0 Bình luận