Eromanga-sensei
Tsukasa Fushimi Hiro Kanzaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 13

第一章

0 Bình luận - Độ dài: 9,387 từ - Cập nhật:

Tôi là Izumi Masamune, học sinh năm hai trung học, mười bảy tuổi.

Vừa đi học, tôi vừa viết tiểu thuyết nhẹ (light novel), một tay viết bán chuyên.

Bút danh của tôi là Izumi Masamune.

Vì nhiều chuyện riêng tư, mấy năm nay tôi sống cùng cô em gái hikikomori của mình.

Và rồi, một ngày nọ, cuộc sống ấy bỗng có một cú rẽ lớn.

Tôi đã biết được “bí mật ẩn giấu” của em gái.

Hóa ra, họa sĩ minh họa Eromanga-sensei, người vẽ tranh cho các tác phẩm của tôi, chính là Izumi Sagiri, em gái tôi.

──Cái đoạn “tóm tắt câu chuyện” như vậy, tôi đã nhắc lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Mười lần ư? Không, có lẽ còn nhiều hơn thế.

Chắc hẳn mọi người đã thấy phát chán lắm rồi.

Nhưng lần này thì xin hãy cho tôi kể lại kỹ càng một chút.

Vì có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng rồi.

“Câu chuyện của tôi và Sagiri”. Không, “câu chuyện của chúng tôi” đang bước vào hồi gay cấn nhất.

Nếu ví như một game nhập vai, thì đây chính là thị trấn cuối cùng, ngay trước Hầm Ngục Cuối Cùng.

Một khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Sự tĩnh lặng trước cơn bão.

Đại khái là như vậy đấy.

Vậy thì, trước hết, xin hãy để tôi nhắc mọi người nhớ lại tình hình hiện tại nhé. Thong thả, từng chút một thôi.

Mùa đông, tháng Mười Hai.

Từ cái thời điểm ngay sau sự kiện Winter Comiket đó.

Câu chuyện của chúng tôi, xin được bắt đầu lại.

Bước ra khỏi ga Gotanda, luồng gió lạnh tháng Mười Hai táp vào má.

Cô nàng yêu tinh bước bên cạnh tôi vươn vai một cái thật dài.

“Aiza~, cảm giác như được về nhà rồi ấy nhỉ!”

“Đúng rồi, cũng khá lâu rồi từ hồi cậu chuyển đến đây mà.”

“Thì, đúng vậy mà. Tôi cũng hoàn toàn trở thành một cư dân Adachi-ku ‘chính hiệu’ rồi.”

Việc cô nàng đến từ nước ngoài lại cảm thấy thị trấn này như “quê hương” của mình, đối với một đứa đã sống ở đây từ bé như tôi, quả thực rất đáng mừng.

Yamada Elf. Một mỹ nhân tóc vàng xoăn tít, trông rất hợp với chiếc áo khoác dày dặn ấm áp.

Đối với hai anh em chúng tôi, cô ấy là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Đồng nghiệp, đàn chị đáng kính, đối thủ mạnh nhất, hàng xóm ồn ào.

Người bạn thân thiết nhất.

Và,

──Cả hai anh em các người, đều sẽ thuộc về tôi!

Cô nàng còn là tình địch, người không hề ngại ngần tuyên bố hùng hồn sẽ “chiếm đoạt cả hai anh em chúng tôi”.

Là tình địch của cả Sagiri lẫn tôi.

Nghe có vẻ kỳ lạ nhỉ.

Chuyện này quá là lập dị, đến mức tôi chẳng biết phải nói gì nữa. Thật sự bó tay.

Tuy nhiên, có một điều, tôi xin được tuyên bố rõ ràng.

Tôi yêu Sagiri nhất. Yêu nhất trên thế giới này ── không, yêu nhất cả trong vũ trụ này.

Tôi chỉ muốn yêu một người duy nhất, chỉ Sagiri mà thôi.

Đó chính là quan điểm tình yêu của Izumi Masamune.

Quyết không thay đổi.

Cho dù Elf có là cô gái quyến rũ đến nhường nào.

Cho dù Sagiri có nói ra những lời kiểu “chắc kiểu đó cũng được nhỉ”.

Tôi cũng tuyệt đối, sẽ không bao giờ dao động.

“Masamune. Tôi có chuẩn bị một chiếc bánh gato tự làm ở nhà, nên hãy mong đợi nhé.”

“Tuyệt vời. Mà này, nếu ngọt quá thì…”

“Thì Sagiri không ăn được, đúng không? Tôi biết rồi mà.”

“Đúng là cậu có khác.”

Một cô gái nhạy bén, tinh tế và thấu hiểu chúng tôi hơn bất cứ ai.

“Thật ra sáng nay tôi với Sagiri đã cùng làm đấy. Hề hề, muốn anh nếm thử mà.”

“………………”

“Tháng này bận rộn quá trời, nên bữa tiệc Giáng Sinh cũng như tiệc sinh nhật của Sagiri đều chưa được tổ chức đàng hoàng đúng không? Thế nên──”

Elf nhìn tôi với nụ cười quen thuộc, tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.

“Hôm nay sẽ là Giáng Sinh, là bữa tiệc ăn mừng sau Winter Comiket, và cũng là sinh nhật của Sagiri.”

“Anh thấy sao?”

“……………………”

Tuyệt đối! Tôi sẽ không bị lay động đâu!

“Masamune~? Sao tự nhiên anh im lặng thế?”

“À xin lỗi… Quyết vậy đi.”

Với cái đầu nóng ran, tôi không chút do dự mà trả lời.

Vì “đề nghị của Yamada Elf” chắc chắn sẽ là một điều tốt đẹp và hạnh phúc đối với chúng tôi.

Từ ga Gotanda, trên đường về nhà.

Trong lúc tôi và Elf đang sóng vai bước đi, một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Này, hai người kia.”

“Có chuyện gì thế, Amelia?”

Elf quay đầu lại, trả lời cô gái có mái tóc buộc hai bím.

Với vẻ ngoài có phần cá tính, cô ấy là họa sĩ minh họa Alumi-sensei.

Tên thật là Amelia Almeria.

Bạn thân lâu năm của Elf.

Không chỉ là một họa sĩ tài năng, cô ấy còn là một phụ nữ đa tài, hoạt động trong nhiều lĩnh vực sáng tạo. Thế mà không hiểu sao cô ấy không hòa vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, mà cứ đi lùi ở phía sau──

Bất chợt, cô ấy nói với giọng đầy lo lắng.

“Hình như Muramasa-sensei biến mất từ lúc nào rồi nhỉ?”

““……Ể?””

Tôi và Elf ngơ ngác.

Dừng lại, chúng tôi xoay người nhìn quanh, cố gắng sắp xếp lại tình hình.

Hôm nay, bốn người chúng tôi – tôi, Elf, Alumi, và Sagiri (dù chỉ là tham gia từ xa qua tablet) – đã cùng tham gia một nhóm tác giả tại Winter Comiket.

Chúng tôi đã bán hết sách tiểu thuyết kèm minh họa, thu về lợi nhuận.

Sau đó, chúng tôi gặp Muramasa-senpai và bây giờ đang trên đường về từ sự kiện.

Tất cả đang cùng nhau di chuyển đến nhà Elf.

Vậy mà, không biết từ lúc nào, bóng dáng Muramasa-senpai đã biến mất.

Tìm quanh cũng không thấy cô đàn chị mỹ nhân tóc đen mặc kimono đâu cả. Tôi lo lắng hỏi mọi người.

“Này… Lần cuối cùng thấy Muramasa-senpai là khi nào?”

“Lúc đổi tàu cuối cùng thì vẫn còn thấy mà.”

“Vậy là bọn mình cùng lên tàu rồi. Thế thì, cô ấy bị lạc ở đâu được chứ…?”

Chúng tôi cố gắng hết sức để nhớ lại.

Elf cung cấp thêm thông tin.

“Sau khi xuống ga Gotanda thì tôi không thấy nữa. Masamune này, anh có nhớ lúc đó cô ấy làm gì trên tàu không?”

“Không… Quả thật, tôi không nhớ chút nào là cô ấy có nói chuyện với tôi.”

Trong khi bình thường, cô ấy hay nói chuyện với tôi lắm cơ.

Cứ như một chú cún con, không ngừng toát ra hào quang muốn được chú ý vậy.

Nghe câu trả lời của tôi, Elf nhíu mày.

“Đúng rồi, tôi cũng không nhớ là có nói chuyện với Muramasa trên tàu. Amelia thì sao?”

“Tôi thấy cổ đọc doujinshi. Cái mà chúng ta tặng ở Winter Comiket đó.”

““A!””

Chỉ một khoảnh khắc, chúng tôi hiểu ra tất cả và vội vã chạy ngược về phía nhà ga.

“Mấy người tệ quá rồi đấy! Sao lại bỏ tôi lại trên tàu chứ!”

Một lúc sau. Gần cổng soát vé ga Gotanda.

Hình ảnh Muramasa-senpai nửa khóc nửa giận gầm lên về phía chúng tôi.

“Tôi cứ mải mê đọc sách, bất chợt nhận ra mình đã đến Takenotsuka rồi! Tôi cứ ngỡ là đang nói chuyện với Masamune-kun, hóa ra lại đang nói chuyện với một đứa trẻ xa lạ! Nếu không phải phụ huynh của đứa bé đó lên tiếng, có lẽ tôi đã đi thẳng đến ga cuối rồi!”

Tôi bất giác hình dung ra cảnh tượng đó.

Vừa cúi đầu nhìn cuốn doujinshi, vừa hồn nhiên nói chuyện với một gia đình xa lạ.

“Masamune-kun! Masamune-kun!” – đó là Muramasa-senpai.

Hoàn toàn là một kẻ khả nghi. Lầm một li là thành yêu quái hay truyền thuyết đô thị gì đó mất rồi.

Trong lòng vừa muốn bật cười, tôi vừa nói lời xin lỗi với vẻ hối lỗi.

“Xin lỗi senpai. Em không ngờ senpai lại không đi theo…”

“Thì phải thôi, có ai nghĩ cô ấy sẽ bị lạc đâu. Cô ấy đâu phải trẻ con đâu chứ… Bọn em đâu có lỗi.”

Elf nói với vẻ ngán ngẩm, như đổ thêm dầu vào lửa khiến cơn giận của senpai bùng lên.

“Grừ grừ…”

Dáng vẻ nghiến răng đỏ mặt của cô ấy, thật là đáng yêu.

Cô gái mỹ nhân tóc đen mặc kimono này, là Senju Muramasa-senpai.

Cô ấy cũng là một sự tồn tại quan trọng đối với hai anh em chúng tôi.

Là đại tác giả có số lượng bán ra vượt quá mười triệu bản.

Là đàn chị vĩ đại trong cùng ngành.

Là bạn thân ngang hàng với Elf.

Là fan cuồng nhiệt của tác giả light novel Izumi Masamune.

Và cũng là người từng tỏ tình với tôi.

Và, như đã thấy, cô ấy còn là một cô gái nhỏ tuổi đáng yêu.

Elf hỏi Muramasa-senpai đang đỏ mặt.

“Mà này, Muramasa. Cuốn doujinshi cậu đọc đó… không phải đã đọc xong ở hội trường rồi sao?”

“Tất nhiên là tôi đọc lại rồi!”

“Đọc thì về nhà mà đọc!”

“Làm sao mà nhịn được chứ? Khi sách đang ở ngay trong tay!”

“Cô ấy nói cứ như chuyện hiển nhiên ấy nhỉ.”

Alumi vừa cười khổ vừa nói, nửa đùa nửa thật.

“Ha ha, nếu mà đi du lịch với Muramasa-sensei thì chắc giữa đường sẽ biến mất thôi.”

“Hừm, ta không có kế hoạch đi du lịch với cô.”

“Hứm~, nếu Eromanga-sensei ── Sagiri có thể đi xa được, tôi định rủ mọi người đi cùng. Nhưng Muramasa-sensei không đi ư, vậy sao, tiếc thật~.”

“Đừng có bỏ rơi tôi chứ! Vết thương vì không được mời tham gia Winter Comiket lại mở ra mất thôi!”

“Này Alumi, đừng có trêu Muramasa-senpai nữa.”

“Kìa kìa, lỡ miệng thôi. Vui quá mà.”

Đúng là cô thích trêu những người mà mình yêu quý mà.

Giải thích một chút──

Để tham gia Winter Comiket, chúng tôi đã cố tình không mời Muramasa-senpai.

Lý do bí mật là, chúng tôi sợ sẽ trở thành gánh nặng cho Senju Muramasa.

Vì thế mà từ nãy đến giờ, cô ấy cứ hờn dỗi vì cảm thấy bị “bỏ rơi”.

Vì không thể nói ra lý do thật sự, nên chúng tôi cũng không thể hóa giải được hiểu lầm.

……Mọi người đã dần dần nhớ ra chưa?

Về chúng tôi.

Về vô vàn câu chuyện mà Izumi Masamune và Izumi Sagiri đã trải qua.

Nếu vẫn còn quên, thì xin hãy yên tâm.

“Thôi nào, dù sao thì mọi người cũng đã tụ tập đủ cả rồi. Mau về nhà thôi.”

“Đúng vậy. Chúng ta mau đến chỗ em ấy thôi.”

Chắc chắn, mọi người sẽ nhớ ra ngay thôi.

Chỉ cần được gặp Eromanga-sensei là được.

““Đến chỗ Sagiri!””

Từ ga Gotanda, đi bộ một lát… Nhà của hai anh em chúng tôi, gia đình Izumi, và ngay bên cạnh là dinh thự Yamada ── đã hiện ra trước mắt. Đó là ngôi biệt thự lộng lẫy mà chủ nhà, Elf, vẫn gọi là “Cung Điện Pha Lê”.

Gần đây, tôi và Sagiri đã ngủ lại ở Cung Điện Pha Lê này.

Vì nhà ngay cạnh nên cứ đi đi lại lại, lúc ngủ bên này, lúc ngủ bên kia.

Cuộc sống hằng ngày là thế đấy.

──Nghe đến đây, có lẽ có người sẽ ngạc nhiên.

Bởi lẽ, Sagiri vốn là một người nhút nhát, luôn ở lì trong nhà, giờ lại đang ngủ nhờ nhà bạn.

Đúng vậy.

Chứng hikikomori của Sagiri, gần đây đã cải thiện nhanh chóng. Dĩ nhiên, nỗ lực của bản thân em ấy là yếu tố quan trọng nhất, nhưng người cuối cùng thúc đẩy em ấy chính là Elf.

Đối với tôi, người đã làm anh của Sagiri bấy lâu, vừa vui mừng, lại vừa có chút tiếc nuối.

Tôi mang theo tâm trạng phức tạp, nhìn về phía dinh thự Yamada. Rồi,

“Anh hai! Elf-chan! Alumi-chan! ──Cả Muramasa-chan nữa!”

Từ cửa sổ Cung Điện Pha Lê, hướng về phía chúng tôi.

Cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ đang vẫy tay cười rạng rỡ.

“Mừng mọi người về nhà!”

Izumi Sagiri.

Là bạn gái của tôi, người đã hứa hẹn tương lai với tôi, là người cộng sự đáng tin cậy, là người hâm mộ đầu tiên của tôi ──

“Anh về rồi đây! Eromanga-sensei!”

“Em không quen ai tên đó hết!”

Cô ấy là em gái của tôi.

Trong phòng khách dinh thự Yamada, bữa tiệc bắt đầu.

““Chúc mừng sinh nhật, Sagiri!””

“Ehehe… Cảm ơn mọi người ạ.”

Sagiri đứng giữa mọi người, khẽ ngượng ngùng.

“Mọi người cũng vất vả rồi vì Winter Comiket. Chúc mừng mọi người đã bán hết sạch và có lời ạ.”

“Dĩ nhiên rồi! Là nhóm của tôi cơ mà! Kể cả Sagiri nữa!”

Elf ưỡn ngực tự hào.

“Tiền lời thì cũng chẳng đáng là bao.”

Alumi trêu chọc. Thực tế, số tiền lãi mà chúng tôi kiếm được ở Winter Comiket, chỉ đủ để chi trả cho bữa tiệc này mà thôi.

“Dù nói rằng không tham gia vì tiền – thì cũng xin lỗi các fan đã đến ủng hộ chúng ta nhé.”

“Lần này đã có thành tích rồi, chắc lần sau nên tăng số lượng phát hành lên thì hơn.”

“Lần sau, nhất định phải rủ tôi đấy! Một kế hoạch thú vị như vậy mà lại giấu tôi ư… quá đáng lắm rồi!”

Muramasa-senpai có vẻ vẫn còn để bụng lắm.

Dù cô ấy đang hùng hổ như vậy, nhưng cách cô ấy cầm đũa gắp bánh vẫn rất đẹp mắt.

Cô ấy hầu như không bao giờ dùng nĩa nhỉ.

“Hừm, mấy người cười cái gì. Tôi đang giận lắm đấy nhé?”

“Ha ha, xin lỗi senpai.”

“Nhưng mà, không cười cũng khó. Lý do thì tôi không nói đâu nhé.”

Cuộc đối thoại vừa rồi.

──Cũng phải rủ tôi nữa.

Câu nói đó.

Có nghĩa là chúng tôi đã được Senju Muramasa, một tác giả mà chúng tôi kính trọng, công nhận năng lực viết lách của mình.

Tôi và Elf chia sẻ cảm xúc, nhìn nhau cười.

“Lại tự hiểu nhau rồi…”

“Thôi nào thôi nào, hôm nay là ngày vui mà, đừng giận dỗi thế chứ.”

Arumi, một tay cầm ly, xoa dịu Muramasa-senpai.

“Nâng ly nào, Merry Christmas!”

“Merry Christmas!”

Những tiếng “Merry Christmas” vang lên đồng loạt, nghe có vẻ hơi... bất cần đời.

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Sagiri, là tiệc mừng kết thúc sự kiện Winter Comiket, mà cũng là tiệc Giáng Sinh luôn.

Cứ thêm thắt đủ thứ, giờ thì chả biết nó là tiệc gì nữa.

Thôi kệ, miễn vui là được── miễn Sagiri vui là được, nhỉ?

“Đây nhé, Sagiri. Quà sinh nhật từ bọn chị đây!”

Elf nghiêng người tới, đưa cho Sagiri một chiếc túi giấy.

“Hả... Quà á? Sinh nhật thật em cũng được nhận rồi mà... đâu thể nhận nhiều lần thế được.”

“Không sao đâu! Mở ra xem đi. Đảm bảo em sẽ thích mê cho coi!”

“Ơ...?”

Sagiri vừa ngơ ngác nhận lấy món quà, vừa mở túi ra xem──

“Ố hô hô hô hô hô hô hô~~~~~~~♡”

Cô bé thốt lên tiếng reo hò không hề giống một mỹ thiếu nữ chút nào.

Sagiri giơ chiếc túi giấy lên, với điệu bộ như Link vừa tìm thấy vật phẩm quan trọng trong game.

Hai mắt cô bé hiện lên hình trái tim lấp lánh.

Được thấy em ấy vui vẻ, mình cũng mừng── nhưng mà thế này thì... hơi quá đà rồi đấy! Tôi vừa toát mồ hôi lạnh, vừa nói:

“Cái đó── đáng đến mức phải vui vậy sao?”

“Đáng lắm chứ! Em thích mê luôn~~~~~~~~~~♡ Em đã nhờ mua quyển đồng nhân kia, cuối cùng cũng có rồi!”

Sagiri ôm chặt chiếc túi giấy vào lòng.

Món quà chúng tôi tặng chính là những quyển đồng nhân được bày bán ở Winter Comiket.

Vì Sagiri không thể đến tận nơi, nên chúng tôi đã mua hộ em ấy.

Tất nhiên, tất cả đều là loại mà trẻ vị thành niên đọc cũng không thành vấn đề, nên đừng hiểu lầm nhé.

“Hì hì hì... Mấy tác phẩm em đã theo dõi trên mạng bấy lâu... cuối cùng cũng có được bản cứng rồi...”

Thật mà. Không hề nói dối. Tôi chưa từng mua cho em ấy quyển sách nào quá ư là hư hỏng đâu... !

Mặc dù lời nói hành động của Sagiri đúng kiểu ông chú già, nhưng em ấy là “Sensei Họa sĩ Ecchi” mà, biết làm sao được.

Chuyện thường ngày ở huyện ấy mà.

Dù có hơi thế này, nhưng đáng yêu là được. Miễn em ấy vui là được.

Tôi khẽ mỉm cười, nói:

“Thế này thì tháng nào có sinh nhật Sagiri cũng được nhỉ.”

“...Đúng là Masamune, cứ hễ dính dáng đến em gái là lại thành kẻ khác người mà.”

Oan cho tôi quá.

“À này Sagiri, anh có một đề nghị, em có muốn nghe không?”

“...Anh có chuyện gì thế, anh hai?”

Sagiri lau nước miếng, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ngây thơ.

Tôi quay sang cô em gái đó, nói:

“Mọi người cùng đi lễ chùa đầu năm nhé?”

“Mọi người... là sao? ...Cả em nữa ạ?”

“Tất nhiên rồi.”

“...Lại như mọi lần, qua mạng thôi đúng không ạ?”

“Không, ra ngoài, đi cùng nhau ấy.”

“Ểểể...”

Sagiri tròn mắt kinh ngạc. Tôi cố gắng nói thật nhẹ nhàng:

“Không được à?”

“K... không được đâu! Chỗ đông người... em vẫn chưa được đâu!”

Sagiri nhắm tịt mắt, kịch liệt xua tay. Đúng như tôi dự đoán.

“Vậy nếu là chỗ 'không đông người' thì sao?”

“...Nếu thế thì chắc không sao... nếu có anh hai đi cùng... Dù, dù là...”

“Masamune-kun, làm gì có chỗ nào để đi lễ chùa đầu năm mà lại 'không đông người' chứ? Ngày mùng một, chỗ nào mà chẳng chật kín người.”

Muramasa-senpai ném một câu phản bác mang tính thường thức.

“Đúng vậy. Thế nên──”

Tôi gật đầu, nở một nụ cười tinh quái rồi nói:

“Chúng ta đi lễ chùa đầu năm vào ngày mai.”

“Masamune-kun? Ngày mai vẫn là năm nay mà?”

“Anh biết chứ, Senpai. ...Lúc nãy Elf đã nói rồi đó. Hôm nay là sinh nhật của Sagiri, là Giáng Sinh, là Winter Comiket. Cứ coi như là vậy đi. Nên, năm nay kết thúc vào hôm nay đi. Cứ coi ngày mai là mùng một tháng một đi. Nếu là ngày mai── người chắc sẽ ít hơn, Sagiri cũng có thể cùng đi lễ chùa đầu năm, đúng không?”

“Anh hai...”

“Hà hà, cậu ta bắt đầu nói mấy câu y hệt Emily mỗi khi gần đến hạn nộp bài rồi kìa.”

“Không chỉ tôi, tất cả những tiểu thuyết gia bán chạy đều có năng lực đặc biệt thao túng thời gian đó! Họ xuyên không về quá khứ để hoàn thành bản thảo!”

Vậy thì tại sao lại có những tiểu thuyết gia mà chẳng bao giờ thấy ra sách mới vậy nhỉ?

“Lễ chùa đầu năm à── so với Masamune thì đây không phải là ý tồi nhỉ. Khụ khụ... Với tôi, hôm nay là ngày 28 tháng Mười! Nhưng ngày mai, tôi sẽ đặc biệt cho nó thành ngày 1 tháng Một vậy!”

Đại sư Yamanda Elf đã “xuyên không” tận hai tháng, trốn tránh thực tại rồi.

Hạn nộp bài chắc chắn thảm họa rồi. Ấy vậy mà vẫn có thể vô tư chơi bời mà không chút tội lỗi. Cái tinh thần thép này.

Quả là người lớn. Mặc dù không muốn học hỏi chút nào.

Đúng lúc đó, Muramasa-senpai huých nhẹ vai tôi.

Cô ấy liếc nhìn tôi một cách quyến rũ, rồi nói:

“Masamune-kun, tất nhiên cậu cũng sẽ mời tôi đi cùng, đúng chứ?”

“Đương nhiên rồi. Tôi sẽ không bỏ rơi Muramasa-senpai đâu.”

“Vậy thì tốt. Vốn dĩ, tôi cũng định đến chơi sau khi năm mới đến. Đến sớm hơn vài ngày thì có sá gì.”

“Quyết định thế nhé.”

Elf nheo mắt cười ranh mãnh.

Tôi rất cảm kích sự quan tâm của mọi người── nhưng cũng không thể để cả đám cứ hào hứng mà bỏ quên người trong cuộc được.

“Sagiri, em thấy sao? Nếu không được thì anh còn có phương án khác mà──”

“Không đâu.”

Sagiri từ từ lắc đầu. Cô bé mỉm cười nhẹ nhàng, nói:

“Em muốn đi, lễ chùa đầu năm. Cùng với mọi người.”

“Vậy à.”

Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười.

“Vậy thì đi thôi. Cùng nhau.”

“Vâng!”

Thế là mọi chuyện được quyết định.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm, khi trời vẫn còn tờ mờ tối, chúng tôi đã xuất phát từ dinh thự Yamada.

Làn gió se lạnh mà trong lành khẽ vuốt ve làn da.

Tôi vươn vai thật dài, rồi hít thở sâu. Đúng lúc đó,

“Masamune! Đợi lâu chưa!”

Các cô gái trong trang phục kimono mừng năm mới xuất hiện, mở cửa chính.

Không chỉ Muramasa-senpai, người mặc đồ truyền thống hợp hơn bất cứ ai, mà cả Elf với vẻ ngoài rực rỡ và Arumi với khí chất nữ tính hoàn toàn thay đổi, đều tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt.

Và nổi bật hơn tất cả, là Sagiri trong bộ kimono mừng năm mới.

Em ấy trông như một tiên nữ giáng trần. Lúc ngắm em ấy mặc đồ bơi, tôi cũng dùng lời ví von tương tự. Là một nhà văn mà từ ngữ nghèo nàn thế này chắc bị mắng mất── nhưng là tiên nữ thì còn biết nói gì hơn.

Sagiri trong trang phục truyền thống, đúng là tiên nữ!

“Thật tuyệt vời, mọi người đều hợp. ──Nhưng Sagiri là nhất.”

“...Cảm ơn anh, anh hai.”

Sagiri ngượng ngùng nắm lấy bàn tay tôi đưa ra.

Cả hai nắm tay nhau, bước đi.

Bước qua cánh cổng Crystal Palace, đi ngang qua nhà Izumi.

Chầm chậm, từng bước một. Xa dần căn phòng nơi Sagiri từng luôn ru rú trong đó.

Mỗi bước đi đều mang một ý nghĩa nặng trĩu.

“Em có sợ không?”

“Không sao đâu, có mọi người đi cùng mà.”

“Vậy à.”

“Có anh hai ở ngay bên cạnh. Chúng ta đang nắm tay nhau mà.”

“...Vậy à.”

Thật xúc động, tôi suýt rơi nước mắt.

Nhìn lại, nhà Izumi đã nhỏ dần. Chỉ cần rẽ qua góc này, sẽ không còn thấy nữa.

Chúng tôi đã đi được một quãng đường thật xa.

Cha mẹ chúng tôi tái hôn, Izumi Masamune và Izumi Sagiri trở thành anh em.

Người thân yêu ra đi. Cô em gái nuôi trở thành người tự kỷ.

Rồi biết được thân phận thật của “Sensei Họa sĩ Ecchi”.

Cả hai đã cùng mơ một giấc mơ.

Và rồi cả hai đã cùng nhau đi đến tận đây.

“Sắp đến rồi, Sagiri.”

“Vâng.”

Chúng tôi bước qua cổng Torii đá.

Vùng này, nếu nói đến lễ chùa đầu năm quen thuộc, thì có lẽ là Nishiarai Daishi.

Nhưng dẫn Sagiri đến đó vẫn còn khó khăn. Hẹn hò trên tàu điện vẫn phải chờ thêm một chút nữa.

“Đúng là không có ai thật.”

“Chúng ta cũng không nên làm ồn ào quá.”

“Khụ khụ, đó là 'Komainu' kiểu Nhật à!”

Elf và Muramasa-senpai nhìn quanh sân chùa vắng vẻ.

Chút nữa là chuyển sang chế độ tác nghiệp, chắc là bệnh nghề nghiệp rồi.

Ngôi chùa chúng tôi đến lễ chùa sớm hơn vài ngày là một ngôi đền quen thuộc nằm ngay gần nhà Izumi.

Không có tòa nhà cao tầng nào xung quanh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thấy rộng lớn.

Không một gợn mây, bóng tối mờ ảo từ từ nhuộm dần thành màu bình minh.

Đông thì phải dậy sớm.

Bỗng nhiên, một câu nói như vậy chợt hiện lên trong đầu tôi.

“Này Muramasa-sensei. Lễ chùa đầu năm thì làm thế nào ạ?”

“Hãy làm theo tôi.”

“Masamune, Sagiri, chúng ta cũng đi lễ thôi.”

Trong lúc tôi còn đang lơ đãng, Elf và những người khác đã tiến vào trong sân chùa trước.

“Anh hai, đi thôi.”

“Ờ.”

Chúng tôi vội vã đi theo, chờ mọi người làm lễ.

“Lần này là đặc biệt đó. Tôi sẽ dùng lời cầu nguyện của mình vì lợi ích của hai người. Hừm... tôi sẽ cầu nguyện sức khỏe cho cả hai người và cả đội ngũ sản xuất anime 'Sekaiimo' vậy.”

“Sekaiimo”── “Em gái dễ thương nhất thế giới” là một light novel do Izumi Masamune sáng tác.

Phim hoạt hình dự kiến sẽ được phát sóng vào tháng Tư.

“Cảm ơn Elf-chan.”

Sagiri cười tự nhiên, nói lời cảm ơn.

Dù đã có thể ra ngoài, nhưng vẫn còn quá sớm để nói rằng đã hoàn toàn hồi phục.

Tôi đã cẩn thận quan sát Sagiri, nhưng hiện tại mọi thứ có vẻ ổn.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi Elf:

“Nguyện vọng của cô sao mà lòng vòng thế. 'Anime thành công' thì không được à?”

“Tác phẩm không phải thứ mà người ta cầu nguyện là thành công đâu chứ.”

“Nói vậy mới thấy đúng thật.”

「…Ờm, Elf-chan. Cái phong bì dày cộp em đang cầm trên tay là gì thế?」

「Tiền công đức đó mà.」

「Rõ ràng là cả một cọc tiền kia mà!」

Dù rất cảm kích nhưng mà đừng có làm thế chứ! Con bé này đúng là… cứ hễ mình lơ là một chút là nó lại làm mấy trò này.

Mới bữa sinh nhật mình thôi, nó cũng bảo 「Mình cùng chơi cái này đi!」 rồi tặng mình cả một bộ máy game.

Đúng là chi tiêu phóng khoáng quá thể mà.

Trong lúc đang ồn ào như thế, Muramasa-senpai và Alumi, những người đã hoàn tất việc viếng thăm đền, quay trở lại.

「Này Họa Sư Alumi. Cô đang ngó nghiêng cái gì thế?」

「Ưm~ Không, tôi đang tìm mấy cái Ema (thẻ cầu nguyện) ấy mà.」

「Giờ này sáng sớm thế này thì làm gì có quầy bán nào mở cửa chứ.」

「Thật á? Tôi đã mong chờ lắm cơ mà.」

Alumi thất vọng rũ vai xuống. Elf vỗ vào lưng cô.

「Cứ giao cho tôi, Amelia! Đề phòng trường hợp như vậy, tôi đã mua sẵn Ema rồi! Khi về nhà, chúng ta cùng viết nhé!」

「Tuyệt vời quá, Emily! Tôi yêu cậu!」

「Ehehe~ Tôi cũng vậy!」

「Viết Ema thì được, nhưng cậu định làm gì với chúng? Định mang đi cúng dường lần nữa sao?」

Muramasa-senpai hỏi.

「Tất nhiên là tôi sẽ treo trong phòng mình rồi. Chẳng phải sẽ có lợi lộc sao?」

Thầy Yamada Elf vĩ đại đã tự đánh giá mình lên tầm thần Phật.

「Nghĩa là cúng dường Ema vào phòng Elf sao? Cứ như thể cầu nguyện với cậu ấy vậy.」

「Khụ khụ, vậy thì cứ thành tâm cầu nguyện với Yamada Đại Minh Thần này đi chớ… Ta không phải là không thể ban phước cho ngươi đâu!」

Elf, với tư thế quý tộc xưa, giả mạo thần thánh.

Hướng về vị thần giả dối đó, Sagiri nhắm mắt lại, chắp hai tay và nói:

「Xin hãy cho cháu xem chỗ cởi quần lót ạ.」

「Thần phạt sẽ giáng xuống đó!」

「Anh hai! Elf-chan đánh em!」

「…Họa Sư Ero Manga có lỗi trước mà.」

「Em không biết người nào tên như thế cả.」

Thôi thì, nói chung.

Thật may mắn là hôm nay ở đền không có Ema.

Sau khi rời đền, chúng tôi bắt đầu quay trở về dinh thự Yamada.

Kể từ khi ra khỏi nhà, tôi và Sagiri vẫn nắm chặt tay nhau.

Nắm tay cô bạn gái thân yêu. Cái cảm giác tim đập như muốn nổ tung đó đã thuộc về quá khứ rồi.

Giờ đây, một cảm giác bình yên và mãn nguyện bao trùm. Dù vẫn có chút xao xuyến.

Một dòng chảy hạnh phúc ấm áp cứ tiếp tục mãi. Cái lạnh của giữa đông cũng chẳng còn đáng bận tâm.

Trên đường về. Sagiri lên tiếng gọi Elf, người đang đi ung dung phía trước.

「Elf-chan? Chúng ta đi qua nhà rồi, cậu định đi đâu thế?」

「Tất nhiên là bãi đất bồi Arakawa rồi.」

Elf quay lại, ưỡn ngực tự hào. Trong khi đó, Sagiri lại nghiêng đầu khó hiểu.

「Dù nói là ‘tất nhiên’ nhưng… Elf-chan lúc nào cũng giải thích thiếu.」

「Anh chắc là anh đã hiểu rồi.」

「Thật hả anh hai?」

「Ừ. – Sagiri, ngoài việc đi chùa đầu năm, còn có sự kiện nào khác vào sáng mùng Một Tết không?」

「Ờm… ăn Zoni (súp bánh gạo)?」

「Anh làm nhiều lắm, về rồi ăn nhé? Còn gì nữa không?」

「Ăn Osechi (món ăn mừng năm mới)?」

「Osechi thì tôi đã mang đến rồi. Đây là món tủ của tôi, nên cứ mong đợi nhé.」

Muramasa-senpai nói thêm.

À phải rồi, lúc nãy ở nhà Elf, mình thấy một hộp thức ăn lớn.

Thì ra đó là Osechi do tiền bối tự tay làm.

「Tất nhiên là tôi cũng làm rồi! Khụ khụ… đây là lúc để đấu tài nấu ăn với Muramasa nhỉ!」

「Hừ, thú vị đấy. Elf—cứ món ăn Nhật thì tôi không chịu thua đâu!」

Hai người tóe lửa tranh giành.

Không không, hai người lạc đề lớn quá rồi đó.

「Chắc là Sagiri đói bụng hả?」

「…Không phải đâu mà.」

Sagiri ngượng ngùng dậm chân cái *độp*.

Tiếng "dậm chân" quen thuộc đó đã nói lên tiếng lòng thầm kín của em ấy.

「Gì, gì mà cười? Em đã bảo không phải mà…!」

「Xin lỗi xin lỗi. Bữa sáng, đợi thêm chút nữa thôi nhé.」

Tôi ngừng làm màu và nói thẳng vào vấn đề.

Nhìn lên bầu trời vẫn chưa hửng sáng hoàn toàn, tôi nói:

「Đằng nào cũng đã ra ngoài vào ‘sáng sớm mùng Một’ rồi…」

「Mình đi ngắm bình minh đầu tiên đi.」

Cái suy nghĩ thô lỗ rằng hôm nay vẫn chưa phải là đầu năm, tôi đã hoàn toàn quên bẵng đi rồi.

Chúng tôi cùng nhau đi qua cây cầu vượt dẫn ra bãi đất bồi.

Từ thuở nhỏ, chúng tôi đã không biết bao nhiêu lần bước lên những bậc thang ấy, đi qua cây cầu ấy.

Xe cộ qua lại và tiếng ồn. Mùi khí thải.

Đây chẳng phải là một địa điểm du lịch hay gì cả.

Đã từng có lần tôi dẫm phải phân chó ở đây, thậm chí còn có ấn tượng không sạch sẽ.

Nếu hỏi người dân địa phương màu sắc biểu tượng của thị trấn, chắc chắn họ sẽ trả lời là màu xám.

Một cây cầu vượt bình thường trong thị trấn màu xám, đối với tôi, cũng là một khung cảnh quê hương đã in sâu vào tâm hồn.

Vượt qua cầu vượt, chúng tôi đến bãi đất bồi.

「Mặt trời đã mọc rồi nhỉ.」

「Aizzz… Có khi đã bỏ lỡ khoảnh khắc quyết định rồi.」

Tôi nói với Elf và Alumi đang tiếc nuối.

「Giờ này là vừa đúng lúc đó.」

「Vì sao thế? Masamune-kun.」

「Kia kìa.」

Tôi dừng bước và chỉ tay về phía trước.

Sagiri siết chặt tay tôi.

「Oa…」

Mặt nước phía dưới phản chiếu ánh bình minh rực rỡ.

Tôi nghĩ rằng cảnh hoàng hôn và bình minh nhìn từ đây là bảo vật của thị trấn này.

「Đây là nơi có nhiều kỷ niệm. Với gia đình.」

「Anh hai… ba và mẹ.」

「Ừ. Và cả… với Sagiri nữa.」

「Ơ…?」

Nói đột ngột như vậy, em ấy chắc sẽ không hiểu.

「Khi gặp chuyện khó khăn, anh thường… đến đây. Mọi quyết định quan trọng của anh đều là ở đây. Hồi mùa xuân năm đó… cái lúc anh gửi email cho người đó cũng ở đây.」

「……………………」

Những gì tôi nói là những từ ngữ không đầy đủ, không tạo thành một cuộc đối thoại trọn vẹn.

Nhưng mà, khi nào, thì…

Chẳng cần nói ra, chắc chắn em ấy cũng sẽ hiểu.

「Vậy ra là thế.」

「Hôm nay lại có thêm kỷ niệm nữa rồi.」

「Fufu.」

Cảm giác lòng bàn tay bị siết chặt.

「Masamune.」

Sagiri gọi tôi như vậy.

Cái cách gọi "Masamune" bây giờ khác hẳn với khi chúng tôi mới là người yêu của nhau.

「Chúng ta thử quay về quá khứ một chút đi.」

Giọng điệu trưởng thành, giống như hồi ấy.

Cảm giác đó thật hoài niệm.

「Tôi phải làm gì đây?」

「Cậu tự nói mà phải không? Hồi kể chuyện kỷ niệm ấy, cậu đã ngượng ngùng như thế.」

「À.」

Lúc đó tôi đã hiểu.

Hồi đó, tôi ngốc hơn, trẻ con hơn, liều lĩnh hơn bây giờ rất nhiều.

Tôi liều lĩnh, nhiệt huyết và vô cùng ngay thẳng.

Một thằng ngốc phù hợp với cái tên Dũng sĩ Masamune.

── À, đúng rồi.

Thằng nhóc đã mạnh miệng tuyên bố "sẽ trở thành tiểu thuyết gia light novel chuyên nghiệp" hồi đó, trong tình huống này, không đời nào không làm cái việc đó.

「Được rồi, làm thôi.」

「Làm đi!」

Hai người nhìn nhau, cười phá lên.

Rồi, hướng về ánh bình minh rực rỡ, hít một hơi thật sâu──

「「『Sekai Imo (Em gái thế giới)』 anime! Nhất định phải thành công!」」

Hai đứa tôi cùng hét lên.

「Hahaha.」

「Fufu──」

Tiếng cười bật ra từ miệng chúng tôi.

Hãy quay về là những đứa trẻ con đáng thương, ngây thơ ngày xưa và cùng nhau đón nhận sự kiện lớn này!

Để tác phẩm của chúng tôi được nhiều người xem, nhiều người đọc.

Và bản thân chúng tôi, những tác giả, cũng sẽ tận hưởng lễ hội này hết mình.

Rồi, chúng tôi sẽ biến giấc mơ thành hiện thực.

「Em quên mất chưa nói. Chúc mừng năm mới, anh hai.」

「Ờ, chúc mừng năm mới.」

Năm nay cũng mong được giúp đỡ, Họa Sư Ero Manga.

Mấy ngày sau chúng tôi, Tết Nguyên Đán cũng đến với thế gian.

Đúng nghĩa là mùng Một tháng Một.

Mùng Một thứ hai.

Nói thế thôi, chứ chúng tôi cũng đã hoàn thành mọi sự kiện Tết rồi, nên dù năm mới đến cũng chẳng có gì đặc biệt. Nếu phải kể ra một điều khác lạ thì… là thiệp chúc Tết đã đến.

Từ những người liên quan đến anime đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều năm ngoái.

Từ những người bạn đồng nghiệp. Từ ban biên tập.

Từ những độc giả cùng trường đã biết được thân phận thật sự của Izumi Masamune.

Từ các bạn cùng lớp của Izumi Sagiri.

Tôi đã đọc hết ngay từ sáng sớm.

Sáng hôm đó, vui vẻ vì những điều hạnh phúc ấy, tôi nướng bánh mochi và mời gia đình.

「Ngon quá~ Bánh mochi có nhiều cách ăn thú vị ghê!」

「Masamune, thêm nữa! Với xì dầu và rong biển!」

「Anh hai, em muốn bánh mochi kinako!」

Elf, Alumi và Sagiri ăn bánh mochi một cách ngon lành, tràn đầy năng lượng.

Muramasa-senpai vì nhà xa, nên đương nhiên là không có mặt.

Vì đã đi chùa đầu năm với mọi người rồi, nên có vẻ như mùng Một thứ hai này cô ấy sẽ dành thời gian bên gia đình.

「Rồi rồi, đợi anh chút nhé~」

Hôm nay, bữa sáng không phải ở nhà Elf, mà là ở nhà Izumi.

Mặc dù chúng tôi không đặt ra quy tắc gì đặc biệt, nhưng khi nào đến lượt tôi nấu cơm thì chúng tôi sẽ ăn ở đây.

「Anh hai có vẻ vui.」

「Ừ, mấy ngày nay được làm việc nhà đó mà.」

「Được làm… cách nói lạ ghê.」

「Có thể.」

Tôi cười vui vẻ.

Elf và Sagiri đều đảm nhiệm nhiều việc nhà khác nhau, thật sự rất đáng quý –

Nhưng nói thật đi. Tôi cũng muốn làm việc nhà mà!

Tôi muốn nấu ăn và đãi mọi người, muốn dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ!

Thuở còn sống hai người với Sagiri, chăm sóc em gái và làm công việc nội trợ là niềm vui đối với tôi.

Tuyệt đối không phải là tôi miễn cưỡng làm. Tôi làm vì yêu thích.

Vì vậy, dù không nói ra thành lời, nhưng đôi khi, tôi lại nhớ tiếng dậm chân của Sagiri.

「? Anh hai sao thế?」

「Không… chỉ là, anh cực kỳ vui khi chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau.」

Tất nhiên, đây cũng là lời nói thật lòng.

「Khụ khụ, Sagiri, có lẽ Masamune là…」

Elf nhếch miệng cười, và không đợi tôi kịp ngăn lại, cô ấy nói:

「Anh ấy nhớ Sagiri hồi còn hikikomori ấy mà.」

「Này!」

Nói gì vậy chứ! Mà chắc chắn cậu đang đọc lời độc thoại này của tôi đúng không?

Đã vượt qua cấp độ "nhạy bén" rồi đó!

「Thật vậy sao, anh hai?」

「…Một chút.」

Tôi đành phải thừa nhận. Dù đây là lời nói có phần phũ phàng với Sagiri đang nỗ lực không ngừng để vượt qua việc hikikomori, nhưng nói dối thì càng không được.

「Nhưng đừng hiểu lầm. Việc em đã vượt qua việc hikikomori, anh còn vui hơn, vui hơn rất nhiều, rất nhiều lần.」

「Vâng, em biết. Em biết rõ hơn ai hết.」

Em ấy khẽ mỉm cười hiền hậu. Rồi sau đó,

「Chăm sóc người mình yêu, vui mà nhỉ.」

Tôi cứ ngỡ tim mình ngừng đập.

Sagiri chắc cũng tự nhận thức được mình vừa nói một câu thật đáng xấu hổ. Má em ấy ửng hồng vì ngượng.

「Vậy nên, chúng ta sẽ làm luân phiên nhé.」

「À, đúng rồi.」

Hôm nay là lượt tôi.

Tôi sẽ tận tình chăm sóc em ấy hết mình.

「Khụ khụ khụ khụ── Nóng nực quá đi! Chẳng lẽ đã thành mùa hè rồi sao?」

「Masamune! Bánh mochi của ta đâu rồi?」

Mấy kẻ phá đám ồn ào lên, thổi bay cái không khí lãng mạn.

Tôi không thấy phiền phức. Thậm chí, tôi còn muốn phá lên cười mà nói:

「Xin lỗi xin lỗi, anh nướng ngay đây.」

Cứ như thế──

Mùng Một thứ hai. Bữa sáng ồn ào cứ thế tiếp diễn.

「Masamune, hôm nay chúng ta sẽ chơi gì?」

Elf liếm môi một cái rồi hỏi.

「Bài Karuta, cờ Sugoroku và cầu lông hanetsuki đã chơi rồi, tớ muốn thử thả diều ở bãi đất bồi!」

Có vẻ như Elf muốn "hoàn thành" tất cả các trò chơi Tết.

Tôi thẳng thừng trả lời cô ấy.

「Tôi sẽ làm việc bình thường.」

「Hả!?」

Elf la lớn, dùng hai tay bịt miệng lại, phản ứng thái quá.

「Làm việc từ mùng Một Tết, cậu bị điên hả?」

「Đồ bất lịch sự. Mùng Một đã làm rồi, xong từ hôm nọ rồi chứ gì? Theo đề xuất của cậu mà.」

「Dù vậy thì vẫn còn trong những ngày Tết mà.」

「Tôi đã nghỉ đủ rồi, giờ muốn làm việc.」

「Cậu đã làm việc rất nhiều từ trước rồi mà. Nên mới có thể tham gia Comic Market mùa đông đúng không? Ghi âm anime cũng phải đến giữa tháng mới có đúng không? Hạn chót gần nhất cũng chẳng có cái nào đúng không?」

「Mấy thứ cần kiểm tra của anime vẫn cứ liên tục gửi đến, bất kể Tết nhất đó.」

Nói cách khác, chắc chắn có vài người trong giới anime đang làm việc ngay lúc này.

「Oa…」

Tất nhiên, phía họ sẽ không bao giờ nói với tác giả nguyên tác rằng "mong anh làm việc cả Tết".

Không nói nhưng…

Kiểu như, hiểu mà phải không? Cũng cảm thấy có một ý chí như vậy.

Tôi muốn khảo sát các tiểu thuyết gia light novel khác và các bạn đã là người lớn, có kinh nghiệm xã hội.

Trong trường hợp này, các bạn nghĩ nên làm thế nào?

「Cậu nên chơi với Yamada Elf-chan! Sagiri cũng nghĩ vậy đúng không?」

「Nếu anh hai đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi thì em nghĩ anh cứ làm gì mình thích thôi.」

「Sagiri!」

Đúng là bạn đời của tôi. Em ấy hiểu lòng tôi mà!

Tôi không hề nói "phải làm việc".

Tôi đang nói "muốn làm việc".

「Grừ grừ…」

Một cô Elf tinh ý như thế, chắc chắn thừa biết điều đó nên mới rủ rê đi chơi đây mà.

Mặc kệ cô Elf im bặt vì thấy tình hình bất lợi, Sagiri cất lời:

“Anh hai… lát nữa công việc hôm nay xong xuôi… em có thể hỏi anh một chuyện nho nhỏ được không ạ?”

“Được chứ, có chuyện gì vậy em?”

Khi tôi hỏi──

“Em muốn… ra ngoài gặp bạn Megumi ạ.”

Đó chính là “lời thỉnh cầu” của Sagiri.

Jinno Megumi. Bạn cùng lớp và là lớp trưởng của Sagiri. Một cô bạn "hot" có nhiều bạn bè, cực kỳ nhiệt tình lo chuyện bao đồng, lại còn là fan của Eromanga-sensei và Izumi Masamune nữa chứ.

Với tôi và Sagiri, đó là một người bạn quý giá.

“Muốn ra ngoài gặp Megumi.”

Sagiri đã có thể ra ngoài được, dù là với những điều kiện nhất định.

Mấy hôm nay, cô bé mới bắt đầu cảm nhận – hoặc nhớ ra – cái cảm giác vui vẻ khi “ra ngoài chơi cùng bạn bè” như Elf, Alumi, tiền bối Muramasa…

Vậy thì, muốn gặp Megumi là chuyện hiển nhiên thôi.

“Thôi được, cứ để anh lo. Giờ mình liên lạc với cô bé ấy luôn nhé.”

Megumi vừa gửi tin nhắn chúc Tết qua LINE, mình chỉ cần trả lời tin nhắn đó là được.

“Ơ? Ngay bây giờ ạ? Công việc thì sao?”

“Ngày mai hẵng làm. Vốn dĩ anh chỉ ‘muốn’ làm thôi, chứ đâu có ‘việc gì phải làm ngay lập tức’ đâu.”

“Masamune! Thái độ của anh khác một trời một vực so với lúc tôi rủ đi chơi đấy nhé!”

Trước lời trách móc của Elf, tôi đáp:

“Ồn ào quá. Lời thỉnh cầu của Sagiri là ưu tiên số một đấy.”

“Anh nói cứ như cánh tay phải của Đại Ma Vương vậy! Thật là! Đúng là cái tính của anh mà!”

Xin lỗi nhé, Elf— Trong lòng thầm nhủ lời xin lỗi, tôi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Megumi, kèm theo lời chúc mừng năm mới.

Chỉ vài giây sau, tin nhắn hồi đáp đã đến.

“Nhanh thật!”

Đúng là Megumi, tốc độ trả lời tin nhắn đáng nể. Thỉnh thoảng tôi cứ nghĩ mấy đứa “hot” như vậy chắc là phù thủy ấy chứ.

“Anh hai. Megumi-chan nói gì ạ?”

“Để anh xem nào.”

──Mười giờ mình gặp nhau ở hiệu sách Takasago nha~ Sagiri-chan, ra đi nè~

“Đấy, bạn ấy nói thế đấy.”

Đọc xong, tôi như thấy hình ảnh Megumi tươi cười vẫy tay.

“Hiệu sách Takasago… là sao ạ?”

“Là hiệu sách ở trước ga ấy. Em nhớ không, chỗ mà nhà Tomoe đang trông coi ấy.”

“…Dịp Tết mà lại là hiệu sách ạ?”

Sagiri nghiêng đầu, không hiểu tại sao.

Dĩ nhiên, ngay cả tôi cũng chẳng rõ.

Hôm nay là mùng Một Tết.

Hiệu sách chắc chắn phải đóng cửa chứ?

Cả hai anh em tuy khó hiểu nhưng vẫn cùng nhau đi về phía hiệu sách Takasago.

Mấy đứa Elf thì đã đi riêng. Bọn họ đã ra bờ sông để tận hưởng trò chơi ngày Tết rồi.

Chúng tôi cũng chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài, định cúi xuống đi giày ở ngay cửa thì…

“…Chúc mừng năm mới ạ.”

Một mỹ nhân mặc đồ ngủ, mắt còn ngái ngủ, lảo đảo đi tới. Cơ thể cô ấy lắc lư, rõ ràng là vẫn chưa ngủ đủ giấc.

Đó là──

“Kyouka-chan! Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới, chị Kyouka.”

Tôi vội vàng tránh mắt, rồi gửi lời chúc Tết.

Izumi Kyouka.

Là người giám hộ của hai anh em chúng tôi.

Là dì ruột của tôi.

Là thành viên cuối cùng và cũng là người thân quan trọng nhất của gia đình tôi.

“Hai đứa đi chơi đấy à?”

“Vâng!”

“Vâng ạ. Bọn em đi gặp bạn. Cháu đã chuẩn bị bữa sáng rồi, chị ăn đi ạ.”

“Cảm ơn hai đứa. …Xin lỗi nhé, dì dậy hơi muộn…”

“Không sao đâu ạ.”

“…Tiền mừng tuổi… lát nữa dì sẽ đưa… cho…”

“Chúng cháu cảm ơn.”

Chị Kyouka đêm qua đã về muộn vì đi tiệc tất niên với đồng nghiệp.

Chắc hẳn chị rất mệt mỏi. Giờ vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, vẻ điềm đạm thường ngày của chị đã biến mất hoàn toàn.

“Kyouka-chan, Kyouka-chan.”

“…Dạ, có chuyện gì vậy, Sagiri-san?”

Giọng chị yếu ớt, uể oải. Đáp lại, Sagiri dùng giọng điệu có phần quan tâm nói:

“Áo ngủ của chị, cúc áo đằng trước mở hết rồi.”

“Dạ, đúng vậy nhỉ… uỵch…”

“Chị ấy tiêu rồi… ngủ đến chín phần mười rồi còn gì…”

“Anh hai không được nhìn!”

Từ phía sau, Sagiri che mắt tôi lại, thế là tầm nhìn của tôi tối đen như mực.

“Anh, anh đã ngoảnh mặt đi ngay rồi nên không có nhìn mà!”

“Dù vậy cũng không được!”

Thế tôi phải làm sao đây? Tôi đã cố gắng hết sức để làm điều tốt nhất trong tình huống này rồi mà.

Sau đó, mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây trôi qua…

“Ưm… Sagiri? Em định che mắt anh đến bao giờ nữa?”

“Em đang phác thảo trong đầu, đợi chút nhé.”

Xem ra, Eromanga-sensei lại đang thu thập tư liệu vẽ mới rồi.

Giải quyết xong vụ lùm xùm nhỏ ở cửa, chúng tôi nắm tay nhau đi về phía ga Gotanno.

“Em đã quen với việc ra ngoài hơn một chút chưa?”

“Ưm, chỉ một chút thôi ạ.”

“Vậy à.”

Đó là một tín hiệu tốt. Từ từ thôi, cả việc quen dần và cả quãng đường đi nữa.

Con phố buổi sáng trong lành.

Sagiri ngó nghiêng khắp nơi với vẻ hiếu kỳ. Cứ như một tinh linh từ thế giới huyền ảo lạc đến đây để du lịch vậy.

Dĩ nhiên rồi.

Tuy Sagiri gần đây đã dần dần quen với việc ra ngoài hơn.

Nhưng──

“Đúng là em chưa từng được đi dạo thong dong thế này nhỉ.”

“? Anh hai vừa nói gì ạ?”

“Lần tới mình lại đi dạo nữa nhé, bất cứ khi nào em muốn.”

“Vâng, cùng nhau.”

“Đúng vậy, cùng nhau.”

Vì là mùng Một Tết nên các cửa hàng đều đóng cửa.

Nếu Sagiri quen với việc ra ngoài hơn một chút, tôi muốn cùng em đi mua sắm ở thị trấn này.

Không cần là một nơi đặc biệt nào cả. Chỉ cần là những nơi tôi vẫn thường lui tới, như siêu thị chẳng hạn— hai anh em vừa trò chuyện vừa mua đồ ăn tối, rồi cùng nhau xách túi đồ đi về.

Tôi mong một ngày nào đó, khung cảnh đời thường như vậy sẽ đến.

“Hiệu sách Takasago ở đâu ạ?”

“Ngay gần ga. Kìa, em nhìn thấy rồi đó──”

Tôi chỉ tay về phía trước, nhìn theo.

Và rồi.

“──Ơ?”

Một khung cảnh bất ngờ hiện ra trước mắt.

“Cửa hàng mở cửa kìa?”

Đúng vậy. Mở cửa. Mặc dù là mùng Một Tết. Thậm chí còn hơn thế nữa,

“À! Anh hai, Sagiri-chan! Chúc mừng năm mới ạ~~~~~~~~~~♪”

Megumi trong bộ tạp dề, chào đón chúng tôi ở ngay trước cửa tiệm.

“Megumi-chan!”

“Em đang làm gì thế?”

“Như anh thấy đó ạ~!”

“Anh không hiểu nên mới hỏi đấy.”

“Ơ~? Đây này, cái này nè~”

Megumi chỉ toàn thân vào một cái xe đẩy chất đầy túi giấy to tướng.

“Em đang bán ‘Túi phúc đặc biệt của hiệu sách Takasago’ đó ạ!”

“Ốh~~~~”

Sagiri há miệng nhỏ xinh, tỏ vẻ ngạc nhiên… nhưng tôi vẫn chưa hết thắc mắc.

Tại sao hiệu sách lại mở cửa vào ngày đầu năm mới?

Tại sao Megumi lại làm nhân viên ở đây?

Túi phúc của hiệu sách Takasago là gì?

Càng nói chuyện với Megumi, câu hỏi trong tôi càng chất chồng.

“Chào mừng đến, Mune-kun.”

Lúc đó, người cứu rỗi tôi xuất hiện.

Một cô gái tóc đen mặc tạp dề, nở nụ cười hiền lành.

Cô ấy là Takasago Tomoe. Bạn cùng lớp của tôi – có lẽ là một người bạn cùng sở thích light novel thì đúng hơn.

“Tomoe, chúc mừng năm mới.”

“Ừ, chúc mừng năm mới. Và hoan nghênh, Sagiri-chan.”

“À, chúc mừng năm mới ạ.”

Sagiri hơi có vẻ căng thẳng.

Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Này, hôm nay có chuyện gì thế? Là Tết mà cậu lại mở cửa hàng à?”

“Không chỉ riêng cửa hàng của tớ, gần đây hiệu sách khó khăn lắm. Nên phải thử đủ kiểu chính sách thế này thôi.”

Tomoe, dù than thở về tình hình kinh doanh không mấy khả quan, cũng chẳng hề tỏ ra bi quan. Tôi quý mến cô ấy vì tính cách như vậy.

Thế nên, tôi cũng không buồn bã mà hỏi:

“Vậy là vì túi phúc à. ──Thế bên trong có gì?”

“Dĩ nhiên là túi phúc sách rồi! Mỗi túi đều do tớ tự tay chọn và sắp xếp đấy!”

À, hiểu rồi, vậy đúng là ‘Túi phúc đặc biệt của hiệu sách Takasago’ rồi.

“Nhưng sách thì không được giảm giá ở cửa hàng vật lý mà phải không?”

“Đúng vậy, có cái quy định gọi là chế độ duy trì giá bán lại ấy, không được giảm giá sách ở hiệu sách. Nên là— bọn tớ phải tặng điểm tích lũy— hoặc kết hợp với những sản phẩm không phải sách— để tạo thành những túi phúc hấp dẫn đó.”

“…Hừm hừm.”

Nhìn kỹ hơn, trên mỗi túi phúc đều dán một tấm bookmark ghi rõ thể loại bên trong, như ‘Chuyện tình lãng mạn’, ‘Mười cuốn trinh thám kinh điển’, hay ‘Light novel nên đọc trong năm nay’.

Giá cũng có vài mức khác nhau, cho phép người mua lựa chọn.

Vì bản thân cuốn sách không thể giảm giá, nên nếu muốn sáng tạo trong việc ‘kết hợp sách’, thì rất khó để đưa ra một mức giá chung cho tất cả.

“Quý khách ơi, có muốn mua một cái không ạ?”

Megumi dùng giọng điệu hơi lả lơi mà mời gọi. Dạo này cô bé này ngày càng quyến rũ hơn…

Nếu tôi không phải là người đang có cô bạn gái dễ thương nhất thế giới thì có lẽ đã bị cám dỗ mà mua hết cả đống túi phúc rồi.

“Này Tomoe… cô nhân viên mới này là sao thế?”

“Megumi giúp tớ trong dịp cuối năm và đầu năm mới. Phần thưởng là tớ sẽ cho mượn ‘Năm mươi cuốn light novel đề cử của Takasago Tomoe’.”

“Hóa ra là vậy.”

Phần thưởng đó, ngay cả tôi cũng muốn có lắm.

“Đúng đó ạ~ Em mê light novel quá trời nhưng tiền tiêu vặt không đủ~ Là học sinh cấp hai thì đâu có dễ đi làm thêm đâu ạ~”

Chỉ có thể mua ba cuốn mỗi tháng thôi, Megumi vừa nói vừa rũ vai.

Theo tôi, cô bé ấy đã là một độc giả tuyệt vời lắm rồi.

Học sinh trung học và cấp ba mua và đọc tác phẩm bằng số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình như thế đó.

Đó là điều rất đáng trân trọng— một sự thật nặng lòng mà chúng tôi, những tác giả light novel, không bao giờ được quên.

Không biết Sagiri có hiểu được suy nghĩ của tôi không, cô bé giơ một ngón tay lên trước Megumi trong bộ đồng phục nhân viên.

“Megumi-chan, cho em một túi phúc.”

“Cảm ơn Sagiri-chan~ Em chọn cái nào?”

“Ưm… Em chọn cái ‘Siêu hời! Light novel về những chàng trai chiến đấu của tác giả được chuyển thể anime!’ này vậy.”

“À!”

Tomoe giật mình, mặt hiện lên vẻ “hỏng rồi”.

Sagiri giật bắn mình.

“Ể? Gì, gì thế ạ?”

“À, thì… cái túi đó… không nên… mua thì hơn đó.”

“…Tại sao ạ?”

“Ưm, àm…”

Tomoe né tránh ánh mắt, vẻ mặt khó xử.

Tôi lờ mờ đoán được sự tình, khẽ nhìn trộm vào bên trong chiếc túi được ghim lại.

“Y như rằng! Toàn là light novel của tôi viết không à!”

“…Bị phát hiện rồi sao.”

Tomoe đáng yêu lè lưỡi, “Tehe~”.

Tay tôi run rẩy, run cầm cập:

“C, cậu… lại đi cho sách mà bạn bè cậu đã dồn hết tâm huyết để viết, vào túi phúc siêu hời à…?”

“M, Mune-kun, hiểu lầm rồi mà!”

“Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm! Còn tặng cả bộ cà phê cao cấp nữa, rõ ràng là siêu hời còn gì!”

Cái này chắc cà phê mới là vật phẩm chính rồi! Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương nghiêm trọng đó!

“Tôi nghĩ mấy chiến dịch giảm giá mà hiệu sách của tớ có thể làm thì chẳng là gì so với mấy chương trình giảm giá sách điện tử đâu.”

“Cậu không phải đang né tránh bằng cách đưa ra một vấn đề mà tôi không thể trả lời dễ dàng vì vị trí của mình đấy chứ?”

“Đâu có đâu. Nhưng mà này?”

Trước vẻ tức giận của tôi, cô nhân viên hiệu sách đã lôi ra một lá bài cấm kỵ.

“Nếu cậu tức giận tớ thì cũng phải phàn nàn về việc giảm giá sách điện tử nữa chứ.”

“Ực…!”

Thật là một lời nói dối trá…!

“Nếu không thì tớ thấy không công bằng chút nào.”

Ực… ưm…

Bị dồn vào đường cùng, tôi nhắm chặt hai mắt──

“Tôi cho rằng đây là một chiến lược tuyệt vời để thu hút độc giả mới.”

“Mune-kun yếu đuối quá!”

“Oa, anh hai, yếu nhớt quá đi~”

Tomoe và Megumi cười nhạo cái màn "lật mặt" đáng xấu hổ của tôi.

Sagiri vuốt lưng an ủi tôi.

“Nói xấu sách điện tử ở nơi công cộng là không tốt. Không còn cách nào khác.”

“Sagiri…”

Tình yêu tôi dành cho cô bé ngày càng sâu đậm… vì một lý do hơi ngớ ngẩn.

“Nói đùa vậy thôi.”

Với dư âm của tiếng cười vẫn còn đọng lại, Tomoe nói:

“Việc tớ buộc phải cho sách của cậu vào túi phúc là vì ‘Hội chợ Izumi Masamune’ đã hơi quá đà rồi, nên mong cậu tha thứ cho tớ.”

Nếu là chuyện đó thì đành chịu.

Từ trước đến nay, hiệu sách Takasago đã ủng hộ “Izumi Masamune” và “Sekaiimo” rất nhiều rồi.

“Mà thật ra thì ngay từ đầu tôi cũng chẳng giận lắm đâu.”

Đối với hiệu sách, người hâm mộ, và thậm chí đôi khi cả những người ghét bỏ nữa.

俺の本を読み、語ってくれたすべての人は、作品人気の貢献者で、 作 お 者 れが感謝すべき人々なんだって思う。悪く思うなんて、できやしない。

「そうかい? なら、ほっと一安心だ」

智 とも 恵 えと俺は、空気を緩めて微笑を交わす。

さっきはつい声を荒らげてしまったが、実際、ほとんど冗談だ。

福袋やら値引き施策やらも含めて、書店や出版社が企画するキャンペーンってのは、すべて、俺たちの作品を多くの人に読んでもらうためのものだ、ってのは、間違いのない真実なのだから。

忖 そん 度 たく抜きで断言するが、怒るようなことではない。ありがたいと思っている──思うべきだ。

多少の含みが残るのは、どうか許して欲しい。

少ないお小遣いから五百円を支払ってくれた読者のことや、出版するにあたってお世話になった多くの人たち。俺自身の、本に込めた 想 おもい。

色々あって、ありすぎて……。どうしても、値引きに申し訳なさを感じてしまう。

なかなか難しい問題だ。

「とりあえず、違う袋にしよう。── 紗 さ 霧 ぎり」

「うん……なら、これっ」

紗 さ 霧 ぎりに選び直してもらい、『甘ぁ~いお話』の入った福袋を購入する。

こうして、自分たちでも『お得な福袋』で本を買っているわけで。

『甘ぁ~いお話』の作者様に会ったとき、『福袋に入ってたから読みました』とは、なかなか言いづらいわけで。

俺に、怒る資格はないのかもしれない。

……いや、ちょっとはあるかな? みんなは、どう思う?

「大切に読もうね、兄さん」

「そうだな」

重く 頷 うなずく。福袋の中身を、ちらっと 覗 のぞくと、『 獅 し 童 どう 国 くに 光 みつ』という著者名が見えた。

……………………………………どうしよう。

友達の本を、福袋で入手してしまったぜ。

「 智 とも 恵 え、精神負荷の高い施策を、本当にありがとうな」

「どういたしまして、ボクとキミとの仲じゃないか」

「本題に入るけど、俺たち、めぐみに呼び出されてここに来たんだ。 紗 さ 霧 ぎりが、めぐみと会いたがってて」

「そうなの 紗 さ 霧 ぎりちゃん! 嬉 うれしい~~~~~~~~~~~~~♡」

めぐみが感激して、 紗 さ 霧 ぎりに抱きついてくる。

ぎゅ、と抱きしめられて、 紗 さ 霧 ぎりは苦しそうにしているが、 嬉 うれしそうにも見える。

「めぐみちゃん……私、外、出られるようになったから……だから……」

「うん! うん! 一緒にお出かけしようね!」

俺は、ふたりの会話を 微 ほほ 笑 えましく見守っていたのだが──

「だから……私……あの、ね」

「四月から、学校に……いくよ」

俺とめぐみの絶叫が、たかさご書店に 轟 とどろいた。

穏やかだった年始が終わり、物語は、佳境へと向けて加速していく。

休 おさ 息 らいは、ここまでだ。

和泉 いずみマサムネとエロマンガ先生の、最後のお話を始めよう。

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận