Tôi là Izumi Masamune, học sinh năm hai cấp ba, mười sáu tuổi.
Vừa đi học, vừa viết light novel, tôi là một tác giả "tay ngang".
Bút danh của tôi là Izumi Masamune.
Vì nhiều lý do, cho đến tận gần đây, tôi vẫn chỉ sống hai mình với đứa em gái tự giam mình trong phòng.
Mấy dạo này gia đình lại có thêm người... với sự góp mặt của dì, một cuộc sống ba người đúng nghĩa đã thực sự bắt đầu.
Việc em gái tôi sống khép kín cũng dần dần tốt hơn.
Câu chuyện bắt đầu từ khi tôi biết được bí mật của em gái mình.
Họa sĩ minh họa “Eromanga Sensei”, người chuyên vẽ tranh cho các tiểu thuyết của Izumi Masamune...
Người đó không ai khác chính là em gái tôi – Izumi Sagiri.
Hơn một năm đã trôi qua kể từ đó...
Giờ đã là tháng Mười. Dự án chuyển thể thành anime cho tác phẩm của chúng tôi, “Cô Em Gái Dễ Thương Nhất Thế Giới”, đang tiến triển thuận lợi.
“Hai anh em cùng nhau ngồi ở phòng khách để xem bộ anime từ tác phẩm do chính tay cả hai đã tạo nên.”
Giấc mơ của hai anh em lại tiến thêm một bước.
Vào một ngày nghỉ mùa thu như thế –
Sự việc đã xảy ra.
Ngày hôm đó, tôi chìm vào một giấc ngủ sâu hơn mọi khi.
Tất cả là do đêm hôm trước tôi đã quá hăng say làm việc, thành ra thức khuya.
Gần đây tôi vẫn luôn cố gắng để không làm gia đình lo lắng, nhưng cuối cùng lại lỡ lơ là.
Chuyện này thật sự khá phức tạp.
Nghe kể lại từ các đàn anh hay chính kinh nghiệm của tôi – một tác giả light novel trước khi anime hóa, dù có cố gắng làm việc trước bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ là quá nhiều.
Nào là giám sát đủ thứ từ kịch bản anime, storyboard, chuyển thể manga đến game, cộng thêm kiểm duyệt các bài phỏng vấn, bài quảng cáo, rồi lại đến dự án spinoff, và cả...
Những việc cần làm cứ thế mà **ùn ùn kéo đến**, chẳng có điểm dừng.
Vì thế mà tôi đã ngủ **li bì**, mệt rũ rượi.
Dù đã gần đến giờ thức giấc quen thuộc là năm giờ sáng, ý thức vẫn chẳng thể tỉnh táo nổi, hơn nửa trong trạng thái còn đang ngái ngủ.
Thế nhưng...
Tôi cảm giác mình đã nghe thấy tiếng “kít” như tiếng cửa mở.
“Ưm... ừm...”
Bình thường, chỉ cần một tiếng động nhỏ như vậy cũng đủ khiến tôi choàng tỉnh.
Nhưng ngày hôm đó, tôi không thức dậy. Cứ thế mà lờ mờ ngái ngủ, thậm chí còn chẳng thể mở mắt ra.
Sau đó, có tiếng bước chân. Tiếng khẽ khàng, lén lút như đang rón rén.
Có hơi thở người đang tiến gần đến giường tôi, nơi tôi đang say ngủ.
Dù vậy, tôi vẫn trong cơn mơ màng, “suỵt, suỵt” rồi lại rơi vào thế giới của những giấc mộng.
“...”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào cổ.
Nghĩ lại thì, chắc là chăn đã bị vén lên.
...Lạnh quá.
Tôi rùng mình, vẫn còn lờ mờ ngái ngủ mà đưa một tay về phía trước tìm chăn.
Và rồi –
Tôi cảm thấy một sự mềm mại **khang khác**.
Tiếp theo là một mùi hương ngọt ngào khiến đầu óc tôi quay cuồng.
“...?”
Hình như... chuyện là thế này.
Từ khi bắt đầu hẹn hò, Sagiri thường xuyên rúc vào chăn của tôi, hệt như một chú mèo con quấn chủ.
Đúng là đồ phiền phức mà – Khà khà, nhưng mà cũng đáng yêu thật đấy –
Vì quá buồn ngủ nên tôi chẳng có chút suy nghĩ nhạy cảm nào, chỉ có mỗi cảm giác yêu thương trào dâng.
Tôi **ôm chặt** lấy cô bé.
“Hyah!”
Sao lại nghe thấy tiếng nói không giống Sagiri thế nhỉ.
Tôi vẫn còn ngái ngủ mà tiếp tục đưa tay vào mái tóc của người cùng chăn mà tôi nghĩ là Sagiri, rồi vuốt nhẹ.
“Ưm, ưm... Ma, Masamune ơi.”
Sao Sagiri lần này lại có giọng nói như tiên tộc thế này nhỉ?
Với lại, cảm giác khi ôm có vẻ hơi **khác lạ**?
Hơn nữa, so với bộ đồ ngủ thông thường thì – không gian da thịt lộ ra hơi nhiều?
Không, không, hay nói đúng hơn là –
— Là trần truồng sao!?
“Chờ, chờ chờ chờ một chút! Sagiri!?”
Tôi lập tức bật dậy. Mắt tôi tỉnh hẳn ngay.
Chẳng lẽ Sagiri lại trần truồng chui vào chăn của tôi –!
Vụt! Tôi kéo phăng cái chăn ra, và thấy:
“Mồ... Masamune đúng là đồ biến thái mà...”
Một cô gái tiên tộc **trần truồng** đang nằm trong vòng tay tôi.
“──────Hì.”
Việc tôi không hét lên đúng là một phép màu.
Tôi muốn tự khen ngợi bản thân.
Nếu lúc đó tôi mà la lớn, chắc chắn cả nhà sẽ ngay lập tức tập trung lại tại “hiện trường” này.
Cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, làn da trắng muốt này, chính là Yamada Elf.
Tác giả light novel nổi tiếng sống ở ngay nhà bên cạnh tôi.
“Em... em... em...”
Tôi cứ há miệng ngậm miệng liên tục như con cá vừa mắc cạn.
Chắc mắt tôi đã lồi ra, trông như một con cá vàng mất rồi.
Hả? Cái gì thế này? Tình huống gì đây?
Tối qua, tôi, trước khi ngủ – chỉ có một mình thôi mà đúng không? Với tư cách là một người đàn ông đã có bạn gái, tôi chưa làm điều gì **sai trái** cả đúng không? Tôi có thể tin vào bản thân mình chứ!?
Tôi vắt óc suy nghĩ và khó khăn lắm mới hỏi được một câu hỏi hợp lý:
“Elf... em đến đây từ khi nào?”
Thế rồi, Elf đỏ bừng má, với vẻ mặt mà lúc đó tôi thấy đáng sợ nhất, đáp:
“Mới vừa nãy thôi ạ!”
“Đúng là như vậy! Vậy ra em đã tự ý vào đây à!”
Tôi nén giận nói lớn. Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
May quá... tôi chưa làm gì **sai trái**...
— Không phải vậy!!
Mừng thầm như thế vẫn còn quá sớm!
Bởi vì bây giờ, tôi đang nằm chung chăn với một cô gái **trần truồng**!
Dù không suy nghĩ kỹ càng cũng biết là **cực kỳ rắc rối**!
“Này, này... ra khỏi chăn của tôi ngay!”
“Khục khục, dám đuổi một cô gái xinh đẹp trần truồng ra khỏi nhà... đúng là suy nghĩ của kẻ biến thái mà?”
“Ai mới là kẻ biến thái chứ! Tôi sẽ quay lưng lại, vậy nên mau mặc quần áo đang nằm vỏng đó vào, rồi lén lút nhẹ nhàng chuồn ra ngoài, đừng để Sagiri nhìn thấy, làm ơn!”
“Chỉ dẫn chi tiết thế!?”
“Bởi vì tôi đang **rất gấp** đấy!”
Mặc dù tôi dốc sức từ chối Elf, nhưng ngoài việc van xin thế này, tôi chẳng thể làm gì khác được. Bởi vì tôi “không dám nhìn thẳng” và “không thể chạm vào”, nên đành bó tay.
**Trần truồng** là mạnh nhất rồi.
Chắc Elf cũng hiểu điều đó – cô ta cứ nhếch mép cười **đáng ghét**.
“Thay vì thế, Masamune ơi~? Anh phản ứng **hời hợt** quá không? Một cô gái siêu xinh đẹp đang trần truồng nằm chung chăn với anh đó? Một bàn tay của anh đang chạm vào làn da thiêng liêng của em đó!? Anh không nên xúc động hơn, bối rối hơn, hay **xông vào** làm gì đó sao!”
“Im lặng đi...!”
Sagiri mà nghe thấy thì sao!
Tôi đưa một tay bịt miệng Elf, nhưng cô ta chống cự nên không thành công.
“Em nói là đang **cực kỳ bối rối** đó!”
“Không hề! Trông anh không có vẻ gì như thế cả! Cảnh hai nhân vật chính nằm chung chăn thế này chẳng phải là cảnh kinh điển **kích thích tột độ** trong light novel sao! Anh sướng rơn lên chứ gì!?”
“Đồ ngốc!”
Cái cô này đang nói cái gì vậy.
Tôi thì từ sáng sớm đã bị **cám dỗ** mãnh liệt, đầu óc căng như dây đàn, vậy mà! Mỗi lần cô ta xuất hiện là lại **nguy hiểm** quá rồi!
Hiện tại tôi đã phải cố gắng đến nhường nào để giữ được sự **bình tĩnh**...
Mà, nếu bị cô ta nhìn thấu thì càng rắc rối hơn.
“Nói đúng hơn là... cái hành động **kỳ quặc** của em đây? Chắc là theo kiểu light novel lãng mạn tình cảm phải không... nhưng thẳng thắn mà nói, tôi thấy nó chẳng hiệu quả là bao đâu?”
“Cái gì!?”
Elf trợn mắt kinh ngạc.
“Ực... Tôi không ngờ lại bị chê bai cái tình huống này trong hoàn cảnh như vậy đấy... Dù sao cũng hỏi một câu, cụ thể thì cái gì là không được?”
Trong tình huống lạ lùng, tôi bắt đầu trình bày **quan điểm** của mình.
“Trước hết, cái tình huống ‘Sáng tỉnh dậy thấy mỹ nữ đang ngủ bên cạnh’ này. Tôi cũng từng viết rồi, phản hồi từ độc giả cũng tốt, nhưng... nếu nó thực sự xảy ra ngoài đời, thì sẽ bất ngờ đến nỗi chẳng còn nghĩ được đến chuyện lãng mạn gì đâu.”
Đúng vậy... Ngay cả với Sagiri, cô em gái quyến rũ nhất vũ trụ, tôi cũng chỉ cảm thấy hoang mang trước khi rung động.
Tôi rất muốn nói với các cô gái ngoài kia rằng –
Cái tình huống kinh điển này, tuyệt đối đừng làm ngoài đời thực.
Trừ khi đối tượng là một chàng trai mà hai bên đều có tình cảm **sâu sắc**, nếu không thì chỉ gây ra sự **sợ hãi** và **bối rối** mà thôi.
“Hừm hừm... cũng có lý đấy nhỉ.”
Elf vừa nói vừa đưa tay chạm vào cằm.
Một thoáng nhìn thấy vòng một trắng nõn của cô ta, tôi vội vàng quay mặt đi.
...Thôi được.
Elf đúng là khiến tôi **đau tim** khá nhiều.
Chắc cô ta là một trong số ít những ngoại lệ.
Dù vậy, vẫn có những cách khác hiệu quả hơn.
“Thêm một điều nữa. Elf cởi đồ nhanh quá, cứ như trong tác phẩm của em vậy. Tôi đã nói rồi mà – trần truồng là bộ đồ **ít quyến rũ** nhất thế giới đó.”
“Ý kiến đó của anh đã bị bác bỏ bởi sự thật rằng tác phẩm của tôi **đang cực kỳ ăn khách** mà!”
“Light novel lãng mạn của em ăn khách là vì những nữ nhân vật do cô Yamada Elf sáng tạo ra quá sức **cuốn hút**, và điều đó được truyền tải rõ ràng qua văn phong mà. Tôi nghĩ cảnh trần truồng không hề làm tăng thêm chút sức hút nào cho nữ nhân vật cả. Nói thẳng ra, nếu là cảnh 'kích thích' với quần áo thì có lẽ còn **ăn khách hơn** nữa kìa.”
“Không, không phải vậy! Chính vì **trần truồng** nên mới tạo ra những cảnh tình cảm lãng mạn **đầy sức công phá** đến thế! Chắc chắn ngay bây giờ, sự trần truồng của em cũng đang khiến Masamune **quay cuồng** vì những luồng sóng cảm xúc thiêng liêng đó!”
Cái kiểu nói chuyện **khó chịu** này của cô ta.
Mặc dù thực sự đang quay cuồng, nhưng tôi nhất định sẽ không nói ra.
“Hơn nữa, Elf trần truồng tôi cũng **chán** rồi.”
“Chán rồi!? Anh vừa nói chán cái cơ thể trần truồng của Yamada Elf này sao!? Từ khi nào mà tôi trở thành **bạn tình** của anh vậy hả!”
“Đừng dùng những từ ngữ tục tĩu như thế! Bị cởi đồ trước mặt nhiều lần thì đương nhiên phải **quen** và **chịu đựng** được chứ!”
“Tôi đâu có cởi nhiều như anh nói! Lần đầu là anh **lén nhìn** thôi mà, trò xoắn người là bị Eromanga Sensei **ép buộc** thôi mà! Ngay cả lúc cắm trại, tôi cũng chỉ cho anh xem đến bikini thôi đúng không! Anh nói tôi theo kiểu hình tượng ‘nhân vật **chuyên trần truồng**’ quá rồi!”
Bị một cô gái đang trần truồng nói như vậy thì **chẳng có chút sức thuyết phục nào** cả.
Nhưng lời nói của cô ta đúng là sự thật.
“Hừ, hừm... bị em nói vậy thì... quả thật...”
Nghĩ kỹ lại thì, có lẽ Elf cũng không mấy khi **trần truồng** hoàn toàn.
Lần cuối cùng cô ta trần truồng là khi Elf và Muramasa-senpai giúp tôi làm trợ lý, và... ngay cả trong các bức minh họa bản quyền của anime, Muramasa-senpai mới là người được giao vai trò nhân vật gợi cảm nhiều hơn. Tại sao lại có cảnh cô ấy tắm ở nhà tôi nữa chứ. Đấy là thiết lập bí ẩn gì vậy hả A-1 Pictures?
“Khục... Tôi đã **sai**. Tôi thừa nhận, em không hề **cởi đồ** nhiều như những gì tôi cứ nói về việc trần truồng.”
“Biết là được rồi – mà, sao cuộc nói chuyện này lại trở thành một màn **chẳng có chút yếu tố** quyến rũ nào thế này! Đáng lẽ không phải như vậy! Tôi đã cố gắng đến mức này mà chẳng có chút hiệu quả nào... tôi sắp **khóc thật** rồi đây này!”
“Tình huống này mà sắp khóc thì đúng là **ăn gian** quá rồi! Được rồi! Tôi cũng thừa nhận! Tôi đã cố hết sức tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra tôi đã **quay cuồng** vì sự quyến rũ của em! Tôi đã **tim đập thình thịch**! Suýt nữa thì **xông vào** rồi!”
“Ể...?”
Elf, người đang cắn môi hối tiếc, bỗng giật mình ngẩng mặt lên, má ửng hồng nhìn tôi.
“Thật hả?”
“À, à... thì, vậy nên, không phải là em **không có sức hấp dẫn** gì cả đâu.”
“Hừ, hừm. Thế à...”
Khẽ khàng, Elf cựa quậy trong chăn, rúc sát vào người tôi.
Không thể thoát được.
Nếu có phụ nữ nào nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ họ sẽ lấy làm lạ không hiểu vì sao.
Nhưng đàn ông thì phải hiểu. Đây chính là tình huống mà người ta cực kỳ khó cưỡng lại.
“────”
Tôi dốc hết sức mạnh ý chí, cố gắng cử động đôi tay đôi chân đang mềm nhũn ra.
Thế nhưng, như thể không muốn tôi thoát, Elf lại càng áp sát làn da trần vào người tôi hơn──
“Hai người đang làm gì thế?”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“!”
Cảm giác như có tảng băng đang đặt trên gáy tôi vậy.
“…………………………………………”
“…………………………………………”
Tôi và Elf nhìn nhau rồi lặng thinh, phải mất đến mấy giây sau mới quay đầu về phía phát ra âm thanh. Ở đó là…
“Anh hai, Elf-chan.”
Một cô gái tóc bạc xinh đẹp vận đồ ngủ.
Cô bé đang ôm chiếc gối nhỏ, đứng ở cửa phòng, dùng ánh mắt vô cảm nhìn chúng tôi.
Có vẻ như tinh thần tôi bị Elf vắt kiệt đến mức không còn nghe thấy tiếng cửa mở nữa rồi.
Người đó là em gái tôi, cũng là người yêu tôi, và cũng là vị hôn thê của tôi──
“Hai người đang làm gì thế?”
Izumi Sagiri.
Đây đúng là tình huống tồi tệ nhất đời.
“Ô, ô… Sagiri… chào buổi sáng…”
“E, em… đứng đó từ bao giờ vậy?”
Elf hỏi bằng câu y hệt lúc nãy tôi đã nghĩ. Sagiri đáp:
“Từ đoạn ‘Em đang ngây ngất vì sự quyến rũ’ cơ.”
“Hiểu lầm rồi! Chuyện này… là…!”
“Đây là cảnh bắt gian tại trận!”
“Câm miệng ngay đi cái con yêu tinh kia!”
Chẳng buồn cười chút nào đâu!
“Hừm.”
Sagiri thì thầm một tiếng, toát ra khí thế uy áp tựa Diêm Vương Đại Đế. Rồi cô bé chầm chậm nhặt quần áo của Elf đang vứt lăn lóc bên cạnh giường, sau đó đi ra ngoài phòng.
Chúng tôi chỉ còn biết ngơ ngác nhìn theo…
“Ơ? Chẳng lẽ mình bị cướp hết quần áo, giờ không thể trốn được ư?”
Đừng có nói mấy lời đáng sợ như vậy chứ!
Một lúc sau, Sagiri tay không quay lại.
“Trước hết thì Elf-chan, em đi tường trình đi. Đến phòng chị.”
“Quần áo của em đâu?”
“Hả? Cô thích mặc kiểu đó mà phải không? Thế thì… khỏi cần mặc đồ ha? Cũng không cần mặc quần lót nữa nha?”
Từ Sagiri, tôi thấy được ý chí sắt đá kiểu như ‘tuyệt đối sẽ không trả lại quần áo cho Elf’ và ‘sẽ thẩm vấn không quần lót’.
“………………”
Đến Elf cũng phải tái mặt. Còn tôi, bụng đau quặn, đau đến muốn chết luôn rồi.
Sagiri, trong vai trò một vị thẩm phán, liếc nhìn tôi.
“Em không muốn nhìn thấy mặt anh một thời gian. Anh đi khỏi nhà đi.”
“Ơ, nhưng… buổi trưa em có được về không ạ!?”
“Hả?──Thì cứ đi đi! Đồ ngốc! Đồ lăng nhăng!”
Mặc dù đó hoàn toàn là hiểu lầm──
Tôi, trong bộ dạng y hệt một tên lăng nhăng chính hiệu, đã bật khóc rồi chạy biến khỏi nhà.
Xin bổ sung thêm, dù cô nương ấy có tức giận đến mức nào, với tư cách là Izumi Masamune, tôi cũng không thể bị đuổi ra ngoài nếu không hoàn thành các công việc buổi sáng.
Sau khi tiễn Elf bị “áp giải” đi, tôi vội vã chuẩn bị bữa sáng, khoác ba lô chứa đồ nghề lên vai rồi chạy ra khỏi nhà.
Tôi đi đến bờ kè Arakawa. Sáng sớm, khi ngay cả quán cà phê còn chưa mở cửa, tôi ngồi xuống bờ kè, mở laptop và bắt đầu xử lý công việc của buổi sáng.
“Ư… đã nghỉ học rồi mà lại…”
Cái kế hoạch “làm việc trong khi ôm ấp cô người yêu ở nhà” cao cả kia xem ra đã tan thành mây khói một cách phù du.
May mắn là thời tiết đẹp, môi trường làm việc khá dễ chịu.
Xung quanh, có thể thấy mọi người đang tập thể dục hoặc chạy bộ.
“Được rồi, thế này thì… có vẻ tập trung được hơn mình nghĩ.”
Tôi lập tức chìm đắm vào công việc…
Vài giờ sau.
Bất giác, tôi nhận ra pin laptop đã giảm đi kha khá.
Nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi.
“Sagiri… vẫn còn giận mình sao ta…”
Đến trưa, Sagiri có lẽ sẽ đói bụng.
Dù con bé chưa tha thứ cho tôi, tôi vẫn nghĩ mình cần nấu bữa ăn cho nó.
──Mười hai giờ, mình sẽ mua món tráng miệng ngon lành mà Sagiri thích, rồi thử về nhà xem sao.
“Thôi nào.”
Tôi ngừng làm việc, vác đồ nghề lên vai và rời khỏi bờ kè.
Tôi đến hiệu sách Takasago.
Nhân tiện đổi gió, tôi sẽ ghé hiệu sách xem có sách mới không. Nếu tìm được cuốn nào ưng ý, tôi có thể mua về đọc.
Tiện thể, tôi sẽ than thở đủ thứ chuyện với Tomoe cho nhẹ lòng.
Đó là những tính toán trong đầu tôi.
“──Thế nên, tôi mới đến ngay sau khi cửa hàng mở cửa.”
“Thôi nào, ‘thế nên’ cái gì chứ. Nói rõ ràng ra đi, tôi sẽ nghe anh nói.”
Bối cảnh chuyển đến hiệu sách Takasago. Cô gái đang nở nụ cười ngán ngẩm nhìn tôi, vị khách đầu tiên trong ngày, chính là Takasago Tomoe.
Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, hợp với chiếc tạp dề và giày thể thao. Gần đây cô ấy cứ liên tục khẳng định mình là bạn thân thanh mai trúc mã, nhưng tôi phải cải chính lại lần nữa──chúng tôi không phải là bạn thanh mai trúc mã đâu.
Mối quan hệ bạn bè của chúng tôi chỉ bắt đầu từ sau khi tôi ra mắt tác phẩm đầu tay.
Thế nhưng… tôi nghĩ chúng tôi vẫn thân thiết hơn rất nhiều so với những đôi bạn thanh mai trúc mã khác.
“Nói thật thì… ừm, tôi đã kể cho cô đến đâu về chuyện nhà tôi rồi nhỉ?”
“Đến cái cảnh tình huống kỳ lạ hiếm thấy cả trong light novel, là anh đã đính hôn với em gái mình.”
Không hiểu sao, Tomoe lại đẩy môi dưới lên, trông có vẻ khó chịu.
“Không phải Mu-kun đã tự báo cáo với tôi sao. Kèm theo cái chuyện tình cảm tầm phào như ‘Biên tập viên của tôi bảo tôi chia tay đi’ ấy. Rồi còn làm chỉ số SAN của tôi tụt thẳng xuống âm, khắc sâu một nỗi ám ảnh trầm trọng vào trái tim thiếu nữ này nữa chứ.”
“Tomoe nói, ‘Tôi không quên cái cảnh tôi bị làm cho phát điên ngay trong cửa hàng đâu’.”
“À đúng rồi, đúng là như vậy──mà, sao cô nói chuyện khó nghe thế?”
“Hoàn toàn không đâu. Thế rồi sao nữa?”
“Sáng sớm đã cãi nhau một trận rồi bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Hoan hô! Đáng đời!”
Tomoe giơ tay làm động tác ‘guts pose’ hết sức mình.
“Sao cô cười tươi thế kia!”
“A, xin lỗi… vô tình nói thật──không phải, để tôi giải thích đã. Ừm… đó là thế này. Câu ‘đáng đời’ vừa rồi ấy──ý tôi là ‘đáng đời mày lắm, đồ ngu đần!”
“Còn tệ hơn lúc nãy nữa rồi!”
Chỗ nào là giải thích vậy?
“Đúng là… gay cấn thật. Hay hơn nhiều so với diễn biến ‘nhân vật chính của nhóm dũng giả bị trục xuất quay về báo thù’. Tuyệt vời.”
Cô ấy đang cực kỳ vui vẻ. Nụ cười nhếch mép của Tomoe không thể dừng lại được.
Cô ấy ưỡn ngực lớn và vỗ đét vào.
“Kể chi tiết hơn đi. Với tư cách là bạn thanh mai trúc mã thân thiết của anh, tôi sẽ nghe anh than thở.”
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi là cô không phải thanh mai trúc mã của tôi mà, sao cô cứ không hiểu thế?”
“Sẽ chia tay chứ? Hủy hôn chứ? Rồi anh sẽ đến với cô nàng tóc đen ngực lớn có tấm lòng nhân hậu giản dị chứ?”
Tomoe cứ liên tục chỉ vào mặt mình, rồi vui vẻ tiến sát lại gần.
“Tôi không đến với ai cả, không chia tay ai cả, và cũng không có cái cô nàng tóc đen ngực lớn có tấm lòng nhân hậu giản dị nào tồn tại xung quanh tôi cả!”
Tôi quyết liệt chỉnh sửa câu chuyện.
“Nhưng cô cứ phải nghe tôi than thở! Đằng nào thì tôi cũng đến đây vì chuyện đó mà!”
“Anh cũng thật là tự cao tự đại nhỉ… Thôi được rồi.”
Khi tôi nghiêm nghị chỉ tay vào mặt, Tomoe có vẻ hơi bị mất đi chút khí thế.
“Thế thì, Izumi Masamune-sensei. Mời anh than thở về vụ cãi nhau sáng nay.”
“Được thôi. Vậy thì… ngày hôm đó, tôi chìm vào giấc ngủ sâu hơn bình thường…”
Tôi kể lại câu chuyện sáng nay từ đầu, giống như một đoạn độc thoại trong light novel.
Tomoe ‘hừm hừm’ ra chiều đồng tình, gật gù lắng nghe.
“Anh vẫn bận rộn như thường lệ à? Công việc anime hình như bắt đầu từ rất lâu trước khi phát sóng thì phải──”
“Cũng vậy đó. Dù sao thì, đỉnh điểm công việc của tôi với tư cách tác giả gốc đã qua rồi, nên giờ cũng nhẹ nhàng hơn một thời gian trước.”
“Ôi, lạc đề rồi. Tiếp tục đi, tiếp tục đi.”
“À. Tôi kể đến đâu rồi nhỉ… đúng rồi, đến đoạn tôi cảm thấy chăn hơi bị kéo ra một chút. Thế rồi… vì tôi còn đang mơ mơ màng màng, tôi cứ nghĩ là cô ấy chui vào chăn nên đã ôm chặt──”
“Khoan! D, dừng lại!”
“…Sao thế?”
“M-Mu-Mu-kun? Chẳng lẽ, a, anh──ngủ chung với cô ấy sao?”
“Không, không phải thế.”
“Phù…”
“Tôi ngủ chung với Kyoka-san và hai anh em tôi.”
“Ngủ ba người ư!?”
Tomoe hét lên một tiếng thật lớn.
Uầy… giật cả mình. May mà không có khách nào khác… Sao tự nhiên lại hét toáng lên vậy chứ.
“Ách! Thế ra Tomoe! Cô hiểu lầm linh tinh rồi phải không! Không phải! Tôi chỉ thỉnh thoảng ngủ chung như gia đình thôi mà──”
Tôi lựa lời kể cho Tomoe nghe về mối quan hệ phức tạp giữa Kyoka-san và hai anh em chúng tôi.
Kyoka-san, vì đã trải qua nhiều chuyện, rất khao khát những tương tác ấm áp như gia đình.
Giống như hai anh em chúng tôi vậy. Bởi thế, chúng tôi chỉ đơn giản là đang vun đắp tình cảm cho quãng thời gian đã qua.
Ở tuổi này, việc nắm tay gia đình mà ngủ──cũng hơi ngại thật.
Nhưng tôi nghĩ, tạm thời một thời gian cũng không sao.
Nghe xong câu chuyện của tôi, Tomoe thở phào nhẹ nhõm.
“N, hóa ra là thế à… Làm người ta hiểu lầm ghê cơ. Chuyện này cũng tốt mà.”
“Cô đó, toàn suy diễn vớ vẩn thôi. Đầu óc toàn những tưởng tượng đồi trụy không à.”
“Tại dạo này mấy cuốn light novel có nữ chính lệch tuổi đang hot ấy mà… nên tôi lỡ suy nghĩ lung tung.”
Đừng có đổ tội cho light novel chứ.
Mà đúng là dạo này đang hot thật, nữ chính lệch tuổi với nhân vật chính──cả lớn tuổi hơn lẫn nhỏ tuổi hơn.
“Ừm, chắc ở đời thực không có diễn biến như vậy đâu nhỉ. Mà sao anh lại nhầm lẫn cô ấy với người khác rồi ôm vậy?”
“Vì dạo này cô ấy hay chui vào chăn của tôi.”
“Ủa ủa? Chẳng lẽ tôi đang nghe anh khoe người yêu chứ không phải than thở à?”
“À mà, khi tôi vén chăn lên, không phải cô ấy mà là một cô gái tóc vàng khỏa thân xuất hiện.”
“Đó là chuyện trong anime moe chứ gì. Tôi đã xem cái diễn biến đó trên MX vào đêm thứ Năm rồi mà.”
“Đó là chuyện có thật xảy ra với tôi đó!”
Tôi cố gắng kể cho Tomoe nghe về cuộc trò chuyện với Sagiri sau đó, dù cô ấy có vẻ không tin lắm.
“Thế là tôi bị coi là kẻ lăng nhăng và bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Haa, anh đúng là nhân vật chính light novel như mọi khi nhỉ.”
“Cái danh hiệu không mấy vẻ vang đó tôi xin nhận, vậy thì hãy tư vấn cho tôi đi. Cô nghĩ tôi nên làm gì?”
“Ưm.” Tomoe khoanh tay suy nghĩ. “Hay là anh chia tay cô người yêu khó hiểu như vậy đi, rồi kiếm một cô bạn gái bao dung, độ lượng và cũng thích light novel thì sao?”
Kiếm đâu ra cô bạn gái mới vừa ý như thế chứ. Mà nói thật, tôi cũng chẳng có ý định chia tay người yêu hiện tại.
“Không, không phải thế, cô Tomoe. Tôi muốn biết cách làm dịu cơn giận của cô nương ấy cơ.”
“Chắc không cần làm dịu đâu nhỉ? Đó là tình huống khó tránh mà phải không?”
“Đúng là vậy nhưng…”
“Được rồi! Nếu thế thì, chỉ còn cách chia tay thôi!”
“Sao cô lại vui vẻ thế hả!?”
Tomoe này, sao cô ta lại muốn tôi chia tay đến thế chứ!
"Ối dào! Tớ đây là đang thương cậu đó! Còn trẻ măng mà đã bị con nhỏ bám dính như sam thế kia, đúng là quá đáng thương! Nghe này Mune-kun, khi còn là sinh viên ấy, thì cứ tha hồ mà hẹn hò rồi chia tay, cứ lặp đi lặp lại như vậy để tìm được người phù hợp với mình chứ!"
"Th, tha hồ..."
"Phải, cứ tha hồ đi!"
Tomoe vừa nói vừa vung nắm đấm đầy khí thế.
"Có như vậy thì sau này mới có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc được, hiểu chưa?"
"À... ra vậy."
"Hiểu rồi chứ?"
"Ừ, hiểu rồi. Tớ hiểu ra là Tomoe hóa ra cũng có một cuộc sống tình dục phóng túng đến bất ngờ."
"Ai thèm phóng túng! Mảnh tình vắt vai còn chưa có nữa là, đồ ngốc!"
"Ng, ngốc..."
Chẳng phải chính vì cái kiểu động tí là giở thói thô lỗ này hay sao?
Thật tình là thấy hơi sợ đấy.
Tomoe tặc lưỡi một cái rồi nói:
"À phải rồi Mune-kun."
Cô nàng đột ngột lên tiếng.
"Hay là, thử hẹn hò với tớ xem?"
"Hả? Hẹn hò... gì cơ?"
Tôi bị bất ngờ quá nên chưa kịp hiểu chuyện gì, Tomoe thì vừa cười nham nhở vừa trêu chọc tôi: "Mu-fu-fun! Hẹn-hò đó nha! Trai gái giao du. Quan hệ người yêu. Hay là mình thử chơi trò đó xem sao?"
"Ơ... tớ có bạn gái rồi."
Con nhỏ này lại đang bày trò gì đây?
Tomoe vẫn giữ giọng điệu hết sức bình thản mà nói:
"Tớ biết là cậu có bạn gái rồi mà. Thế nên, chỉ là 'thử nghiệm' nhẹ nhàng thôi. Chỉ quen một cô gái thôi thì kinh nghiệm sao mà đủ được? Đằng này cậu lại có bạn gái khó nhằn nữa, càng cần phải luyện tập thêm chứ, cậu không thấy vậy sao?"
"Hừm... luyện tập á?"
"Ồ, bắt đầu hứng thú rồi nhỉ. Thế này thì sao? Coi như tớ và Mune-kun đang hẹn hò đi. Coi như đang thích nhau đi. C, coi như... đang yêu nhau thắm thiết đi, nhé?"
"Sao tự nhiên ngại thế kia?"
"Ai thèm ngại, đồ khốn!"
... Có cần phải dễ nổi nóng vậy không?
Tomoe tức giận đến đỏ cả mặt, nhe răng ra.
"Thấy chưa, làm tớ quên mất là đang nói đến đâu rồi!"
"Đến đoạn 'chúng ta yêu nhau thắm thiết' đấy."
"À, ừ... đúng rồi. Mình hãy thử mô phỏng xem, nếu... n, nếu chúng mình yêu nhau thắm thiết, thì sẽ như thế nào nhé?"
"Hẹn hò ở đâu, nói chuyện gì, trao đổi những gì... ý cậu là vậy à?"
"Đúng vậy."
Hừm...
"Coi như đi lấy tài liệu hẹn hò thì có vẻ thú vị đấy... cũng có thể."
"Okay, vượt qua được chướng ngại tâm lý đầu tiên rồi nhé."
"Cậu nói gì cơ?"
"Hả? Không có gì. ... Nào nào, giả sử cậu và tớ hẹn hò đi, tớ hỏi cậu một câu nhé. Nếu là buổi hẹn hò đầu tiên, Mune-kun sẽ đưa tớ đến đâu?"
"Tớ chẳng nghĩ ra chỗ nào cả."
"? Cậu mà giỡn mặt là tớ nghiền nát cậu đấy?"
"Tự nhiên hỏi thế ai mà nghĩ ra được ngay! Tớ còn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện hẹn hò với cậu mà!"
Hơn nữa, có cần phải nổi cáu khi đang đùa không vậy?
"Chưa từng nghĩ đến à. Hứ, chỉ là bạn bè thôi à. Yêu đương mà cứ từ từ chậm lửa là hỏng bét đó."
Tomoe cười nhẹ, tỏ vẻ bất lực.
"Thôi được rồi, hay là tớ sẽ nghĩ xem, nếu tớ hẹn hò với Mune-kun thì sẽ như thế nào nhé?"
"Ồ, thế thì hay quá."
Mắt tôi sáng lên. Tomoe thì ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
"Sao cậu háo hức vậy?"
"Thì viết light novel tình cảm mà, chuyện tình cảm là nguồn dinh dưỡng tuyệt vời mà."
Trên đời có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu kiểu tình yêu.
Xuất thân, sở thích, tư tưởng, những điều quan trọng, những thứ đáng ghét...
Thậm chí khác cả giới tính, những câu chuyện tình yêu do người khác tạo ra.
Đó là những thứ mà bộ máy sản xuất mang tên Izumi Masamune không thể nào tạo ra được.
Đó là những nguyên liệu quý giá mà chỉ có thể thu thập từ người khác.
"Hơn nữa, nếu đó là chuyện tình của bạn học cùng lớp, thì tớ nhất định phải nghe mới được."
"Mô phỏng ghép đôi" là một thủ đoạn thường thấy để nghĩ ra ý tưởng cho truyện tình cảm hài hước.
Chủ yếu là nhào nặn nên những "cặp đôi không chính thức trong các tác phẩm hiện có" bao gồm cả tác phẩm của mình, nhưng Tomoe lại muốn thực hiện điều đó ở ngoài đời thực.
Vậy thì làm sao mà không háo hức cho được.
Có lẽ, tôi cũng đang dần chuẩn bị để bước vào thế giới "nếu Tomoe là bạn gái mình" rồi cũng nên.
"Hừm, ra là vậy à? Mà nhắc mới nhớ, hồi cậu viết truyện đánh nhau ở trường học, cậu đã lẻn vào trường buổi tối và bị thầy giáo mắng đúng không?"
"Tớ viết cảnh đánh nhau ở trường vào buổi tối, ngay tại trường vào buổi tối đấy. Nhờ vậy mà có một cảnh rất hay."
Những điều như thế này, có lẽ là một lợi thế lớn đối với tác giả light novel trung học Izumi Masamune. Sân thượng vào giờ nghỉ trưa, bể bơi vắng tanh vào kỳ nghỉ hè,... không ai có thể miêu tả chân thực hơn tôi được. Bởi vì tôi viết ngay tại chỗ mà.
"Thế nên, tớ luôn rất hoan nghênh những câu chuyện tình cảm."
Tôi mỉm cười thúc giục Tomoe.
"Nào, kể nhanh đi."
"... Các cậu mong chờ thế này, tớ hơi khó nói đấy."
Tomoe ngượng ngùng xoa xoa má.
"À, nếu tớ là bạn gái của cậu thì tớ muốn hẹn hò đọc sách ở nhà."
"Hẹn hò đọc sách á?"
"Ừ, cậu tưởng tượng xem? Bây giờ mình nhờ bố trông cửa hàng hộ, rồi cả hai cùng đến phòng tớ. Sau đó, hai đứa cùng nằm ườn trong phòng vừa đọc light novel, vừa đọc manga. Chiếu anime cũng hay."
Có lẽ cô nàng đang tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Tomoe hé miệng cười "ni-he".
"Hai đứa cùng nói cảm nhận về nhau, đổi sách cho nhau... he he... tớ thấy đó là buổi hẹn hò lý tưởng... cậu thấy sao?"
"Cái đó làm với bạn bè là được rồi mà?"
"Sao lại được chứ!"
Có vẻ như câu trả lời của tôi đã làm cô nàng không vừa ý, Tomoe tấn công tôi bằng một tiếng hô hung ác rất chuyên nghiệp.
Một cú khóa đầu thuần thục. Tôi, một người không có kinh nghiệm chiến đấu, hoàn toàn không thể chống cự, bị khóa chặt.
"Buông, buông, buông ra! C, có cần phải nổi giận đến thế không!"
"Dám chê bai 'kế hoạch hẹn hò lý tưởng' mà tớ đã mơ mộng bao lâu nay! Tớ nhất định không tha cho cậu!"
"Thì tại vì cái kế hoạch đó, làm với ba bốn đứa bạn thân vui hơn là với người yêu mà!"
"Ồ, ra là cậu thích nằm ườn đọc light novel với đám con trai hơn à!? Hế, thú vị đấy!"
"Cậu thêm thông tin vào sau là ăn gian đó!"
Ngay cả khi đang trò chuyện như vậy, cú khóa đầu dai dẳng của Tomoe vẫn không hề nới lỏng.
Cô nàng dồn thêm sức lực, nói với tôi khi cổ tôi đang nghẹt thở, máu dồn lên não:
"Ngồi cạnh người yêu mình thích, cùng nhau thưởng thức những sở thích chung, thỉnh thoảng vai chạm vai! Cho nhau thấy vẻ mặt vô tư, hoàn toàn tin tưởng nhau! Tớ thấy những cảnh đó rất cảm động! Chứ không phải cái kiểu đám con trai lười biếng ngồi tán dóc!"
"Khó thở! Khó thở quá!"
"Tớ muốn nằm dài trên giường tớ đọc light novel rồi nhào vào lưng bạn trai tớ, kiểu 'goro-nyan' yêu thương đó! Cậu hiểu không!?"
Tôi được thả ra như ném đi, thở hổn hển, mệt lả.
Tôi cố gắng gằn giọng:
"Ừ, ừm... cũng hơi hiểu."
"Phải hiểu chứ!"
"Dạ!"
Ghê thật... Ai mà làm bạn trai Tomoe chắc là khổ lắm đây.
Đang đọc sách yêu thích mà bị "goro-nyan" yêu thương một cái thì dù là bạn gái làm cũng phải nổi giận chứ.
Vậy mà...
"Kế hoạch hẹn hò hay đấy."
"Thật á? Cậu nói thật không?"
"Ừ, sau khi nghe cậu giải thích kỹ thì tớ thay đổi ý kiến rồi. Tán dóc với đám bạn thân cũng hay, nhưng nếu được cùng người yêu mình thích, làm những việc mình thích, nói chuyện vui vẻ với nhau thì... tớ nghĩ là tuyệt nhất đấy."
"He he, đúng không?"
Tomoe đắc ý khoe khoang những giấc mơ của mình.
Tôi xoa xoa cái cổ đỏ ửng, nói:
"Nhưng mà, nếu không phải là người cực kỳ hợp nhau thì chắc không làm được thế đâu."
"Đúng là vậy... Đó là khó khăn duy nhất trong giấc mơ của tớ."
Nhưng...
Tomoe ghé sát mặt vào tôi, mỉm cười nói:
"Nếu là tớ và Mune-kun thì có lẽ làm được đấy?"
"------------"
Thật bất ngờ.
Tim tôi đã lỡ một nhịp.
Tôi vô thức hình dung ra cảnh tượng mà cô nàng vừa miêu tả, thay thế vào đó là hình ảnh của cả hai.
Tôi đang làm việc bên bàn, còn cô nàng thì nằm sấp trên giường đọc sách.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa, chiếu sáng vùng đùi trong của cô nàng.
Cô nàng liên tục gọi tôi nói chuyện, tôi thì vừa bảo là đừng làm phiền vừa không nhịn được mà bỏ dở việc, cùng nhau tán gẫu về light novel...
Đó hẳn là những ngày tháng hạnh phúc.
"Có lẽ làm được đấy." Tôi nói.
"Ồ. Vậy thì mình hẹn hò thật nhé?" Cô nàng nói.
Tôi lắc đầu.
"Không hẹn hò đâu."
"Cứng thế!"
Hôm nay cô nàng hét to quá rồi đấy. Tomoe không thể tin được mà nói:
"Cậu không hề dao động một chút nào luôn á? Cậu là 'Người Cô Đơn' à? Đó là câu thoại mà tớ đã ấp ủ bấy lâu nay, định dùng để tỏ tình đó biết không hả?"
Tomoe bĩu môi.
"Từ từ tăng độ thân mật, khi nào mối quan hệ trở nên thoải mái thì mới nhẹ nhàng tỏ tình. Nếu có dấu hiệu không ổn thì cả hai coi như là đùa thôi. Hạ thấp rào cản tâm lý của đối phương rồi mới tỏ tình thì mới thành công được. Thấy sao, kế hoạch hay không?"
"Cậu tính xa quá không?"
"Tớ biết rồi, đồ ngốc! Chết đi!"
Cảm xúc bất ổn định!
Phải làm sao bây giờ?
"Ừ, nhưng mà, thật ra thì... tớ cũng hơi dao động."
"Ồ, vậy à."
Tomoe nheo mắt như thể không tin. Tôi vội vàng xoa dịu:
"Tớ chỉ là trường hợp ngoại lệ thôi, tớ nghĩ là khi tỏ tình thật thì cậu chắc chắn sẽ thành công."
"Hừ."
"Không, tớ nói thật đấy, câu thoại đó hay thật mà. Muốn dùng nó trong light novel luôn ấy."
"Ha ha, cậu mà dùng thì tớ chôn cậu sau cửa hàng đấy nhé."
Tomoe hậm hực quay mặt đi.
Một giọng nói tươi sáng vang lên:
"Xin chào, Tomoe-chan và anh trai~"
Đó là một cô nàng xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa với nụ cười tươi rói - Jinno Megumi.
"Ồ, Megumi-chan kìa. Chào em."
"Chào ạ, em là Megumin mà ai cũng yêu quý đây~"
Cô nàng là bạn cùng lớp với Sagiri, cũng là lớp trưởng, đang vẫy tay cười tươi.
"Vậy ạ, câu chuyện tình yêu vui vẻ của mọi người kết thúc rồi ạ? Tomoe-chan?"
"Như cậu thấy đấy. Hàng phòng thủ thép đó."
"Ể~? Em đã nghe từ đoạn mở đầu rồi ạ, chẳng phải là tại cách làm của Tomoe-chan thôi sao?"
"Hả~? Mày nói cái gì, nhóc con?"
Tomoe trừng mắt nhìn Megumi với vẻ mặt hung dữ.
Megumi hoàn toàn không hề nao núng trước ánh mắt đe dọa của một thành phần bất hảo.
"Đúng là anh trai là kiểu người dị biệt, không yêu em từ cái nhìn đầu tiên được... nhưng em không nghĩ là anh ấy khó tiếp cận đến thế đâu ạ."
Nói rồi Megumi quay sang tôi:
"Tại vì hôm nay anh cũng vừa cãi nhau với bạn gái đúng không ạ?"
"Ư... từ, từ khi nào mà cậu nghe được rồi?"
"Không ạ, thật ra em đã đến nhà anh trai trước khi đến đây ạ."
"Ồ, thật á? Em định đến chơi với Sagiri à?"
"Hôm nay em có việc cần gặp anh trai ạ. Nhưng mà, em bấm chuông mãi mà không thấy ai ra mở cửa cả."
Thì ra là vậy, Sagiri không thể ra khỏi nhà, cơ bản chỉ còn cách giả vờ không có ai ở nhà thôi.
Đến cả tượng figure mỹ nữ mong chờ bấy lâu mà tôi còn dám trốn biệt, coi như không có nhà, thì dăm ba bữa bạn bè tới chơi cũng chẳng thay đổi được cái thái độ đó của tôi đâu.
“Em đã gọi điện thoại hỏi Sagi-chan đấy ạ. Nghe có vẻ lạ, đứng ngay ngoài cửa mà lại phải gọi điện thoại, nhưng mà… À mà thôi, cái này là bí mật nha!”
“Uầy, tớ tò mò quá!”
“Hề hề~”
Megumi nghịch ngợm che miệng lại.
“Em nghe cô ấy kể đủ thứ chuyện bực bội, rằng đã đuổi kẻ lăng nhăng ra khỏi nhà rồi đó… Lúc nói giận ra mặt luôn cơ.”
“À, à… thế à…”
Ư ư… Vẫn còn giận à… Tôi đang định về đây mà…
“Cô ấy bảo lần này tuyệt đối không tha thứ đâu.”
“Kiểu này chắc không được vào nhà rồi!”
“Thế nên là, anh trai tội nghiệp bị đuổi khỏi nhà mới nghĩ đến chỗ Tomo-chan chứ gì.”
Đúng y chang luôn, Megumi nói.
“Cãi nhau với bạn gái cái là đi tìm cô gái khác ngay được, đúng là anh trai của em có khác!”
“Nói thế là không được đâu nhé!”
Tôi phản xạ lại ngay tắp lự, nhưng người thốt ra lời lẽ "anh trai của em có khác" đầy ác ý đó lại không phải là Megumi.
Mà là một nhân vật khác quen thuộc.
“Mấy ngày rồi không gặp, anh trai ạ.”
Cô tiểu thư phong cách Nhật này là Usami Suzune. Một nữ sinh cấp ba, lớp 9 mà tôi mới quen gần đây.
Cô bé là bạn thân, đồng thời cũng là bạn cùng lớp với Muramasa-senpai.
“Khoan, sao Suzune lại ở đây? Chẳng lẽ ‘chuyện riêng với tôi’ mà Megumi nói là…”
“Vâng… Em đã nhờ Megumi-chan đấy ạ. Em muốn được gặp lại và nói chuyện với anh trai một lần nữa bằng mọi giá.”
“Cô bé cố tình nói gây hiểu lầm mà.”
Đó, xem kìa, Tomoe đang làm cái mặt kiểu ‘Cái gì… Lại có cô gái mới xuất hiện ư…?’ đó thôi.
Mà cũng phải, Suzune là bạn của Megumi mà nhỉ. Đúng là cô bé quen biết rộng thật.
“Vậy, nếu em có chuyện muốn nói với tôi thì tôi nghe đây.”
“Không ạ, lát nữa cũng được. Dù sao đây cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.”
“Nơi này tệ đến vậy sao? Mà cô là ai thế?”
Tomoe nói bằng giọng dỗi hờn, hỏi người kia.
Ngay lập tức, Suzune với nụ cười hiền lành thường thấy, cúi chào thật lễ phép.
“Em là Usami Suzune, lớp 9 trường nữ sinh Nanohana.”
“Ôi, tiểu thư đích thực! Sao cô lại quen biết với một người tầm thường như Munekun chứ?!”
“Mấy ngày trước trường em có tổ chức lễ hội văn hóa ạ, ở đó…”
Cuộc tự giới thiệu giữa Suzune và Tomoe kéo dài một lúc, đến khi tạm ngưng, cô bé mới lên tiếng.
“Nhân tiện Tomoe-san, cô vừa nói một câu chuyện rất thú vị nhỉ? Về việc liệu anh trai có phải là một ‘bức tường sắt’ trong chuyện tình cảm hay không ấy ạ.”
“Ừm. Tôi thì khẳng định tôi là bức tường sắt kiên cố, còn Megumin-chan thì bảo không hẳn.”
“Ồ, thế thì… Thú vị lắm… Đúng là một chủ đề hợp thời đó ạ.”
Phù phù… Suzune khẽ nhếch miệng cười ma mị, tạo thành hình lưỡi liềm.
Một luồng khí lạnh bất giác chạy dọc sống lưng tôi.
“Anh trai, nếu không có gì bất tiện, anh có thể cho em kiểm chứng được không? Chuyện này cũng liên quan đến việc riêng của em.”
“Hả, hả… kiểm chứng à. Nhân tiện thì kiểm chứng bằng cách nào?”
“Chỉ cần anh theo em một chút, thế là đủ rồi ạ.”
“………………”
…Đáng ngờ quá.
Mà nói thật, chính Suzune vừa nói lúc nãy mà.
Ngay trong cái ngày vừa cãi nhau với bạn gái mà lại đi theo lời mời của cô gái khác thì với tư cách một người bạn trai, thế có ổn không?
Tất nhiên Tomoe là bạn, cả hai không hề có ý đồ đen tối gì, và Megumi hay Suzune cũng tương tự như vậy.
Nhưng mà… không hiểu sao tôi lại có một dự cảm chẳng lành.
Khó mà diễn tả được, nhưng tôi có cảm giác như thể nếu mình chấp nhận lời mời, mình sẽ không thể quay lại được nữa.
Suzune toát ra một thứ bầu không khí như thế.
“Ừm…”
Tôi khoanh tay suy tư, định mở miệng từ chối, nhưng rồi…
“Anh nghĩ sao về việc đổi lại bằng ‘Chuyện tình cảm của Usami Suzune và Jinno Megumi’, Izumi Masamune-sensei?”
“Đi thôi.”
Tôi dễ dàng chấp nhận lời mời.
Cơ hội được phỏng vấn chuyện tình cảm của các nữ sinh cấp ba đang độ tuổi cặp kè đâu phải lúc nào cũng có.
Là một người viết tiểu thuyết lãng mạn hài hước, tôi không thể nào từ chối lời mời này.
Nhìn tôi như vậy, Megumi cười phá lên ha hả.
“Hô hô, thấy chưa, người này dễ dãi cực độ mà!”
“C-cái này chẳng qua là lợi dụng thói quen nghề nghiệp của Munekun thôi mà! Vẫn còn xa lắm! Cái sự ‘bức tường sắt’ của siêu nhân vật chính light novel này sẽ phát huy hết bản lĩnh từ bây giờ cơ!”
“Bản lĩnh của anh trai. Đó chính là điều em muốn biết ạ.”
Cô tiểu thư tóc đen nói bằng giọng điệu tôi đã từng nghe ở đâu đó.
“Em rất tò mò.”
Sau khi rời khỏi hiệu sách Takasago, chúng tôi đi theo sự dẫn đường của Megumi đến một quán karaoke gần ga Gotanda. Quán này có cái tên dễ thương và đặc trưng bởi những căn phòng chật hẹp. Đối với Jinno Megumi, người chắc hẳn rất sành sỏi về các địa điểm vui chơi, đây có vẻ là một lựa chọn hơi bất thường.
…Sao lại cố tình chọn quán này…?
Bình thường thì tôi đã thấy nghi ngờ rồi.
Thật đáng tiếc là vào lúc này, tôi đang hơi mất trí vì sắp được các nữ sinh kể chuyện tình cảm, nên dường như tôi không còn tỉnh táo nữa.
Dù nhìn thấy vẻ ngoài quán mang đậm phong cách Adachi-ku thời Showa, tôi vẫn đi theo mà không một chút nghi ngờ.
Chúng tôi đi dọc hành lang có thể gọi là mang bầu không khí cổ điển, rồi bước vào phòng.
“Đúng là Megumin-chan có khác. Một quán thật tuyệt vời!”
Người đầu tiên lên tiếng nhận xét lại là Suzune, cô tiểu thư toát ra khí chất quý phái nhất, nhưng lại ít hợp với nơi này nhất.
Tôi thầm nghĩ, có phải cô bé đang mỉa mai mình không? Nhưng Megumi lại đắc ý nói:
“Đúng không?”
Cả hai nữ sinh cấp ba dường như chỉ mình họ hiểu nhau.
“Nào, anh trai. Mời anh ngồi vào giữa chiếc ghế sofa tồi tàn, duy nhất trong phòng này.”
Giọng điệu cô bé cho thấy cô đã quen với việc ra lệnh cho người khác.
Dù đã rời khỏi ngôi trường trông như nhà thờ, cô gái Suzune vẫn tỏa ra một khí chất thần thánh.
“Ồ, ừ.”
Tôi chỉ có thể làm theo lời cô bé.
Tiếp đó, Megumi và Suzune ngồi xuống, kẹp lấy tôi ở giữa… Đến lúc đó, tôi mới chợt nhận ra rằng cách sắp xếp này không ổn chút nào.
Vì căn phòng rất hẹp nên ba người ngồi chật cứng.
Bị hai nữ sinh trung học xinh đẹp kẹp ở một nơi như vậy, tôi cảm thấy cô đơn và sợ hãi như thể bị lừa vào một bãi săn. Tuyệt đối không phải nơi mà bạn trai của các cô gái ấy nên đến. Cứ như là một căn phòng mà mấy tên trai đểu trong các truyện doujin *netorare* kéo ép các cô gái đã có bạn trai vào vậy.
Tình huống này không bị đảo ngược giới tính thì tôi sẽ không nói đâu nhé.
Tôi thấy mình viết hơi nhiều lời lẽ không hay về quán, nên mong người dân địa phương khu Adachi-ku đừng cố gắng tìm kiếm quán này. Xin hãy coi đây là một quán karaoke hư cấu.
Đó là lời thỉnh cầu từ Izumi Masamune. Ngoài ra, tôi muốn nhấn mạnh rằng đây là một quán rất tốt nếu tôi đi hát một mình, chứ không phải là không hợp với Megumi và Suzune.
Tóm lại, tôi đang ở trong một tình huống rất tệ.
“Ô kìa, ô kìa? Anh trai co rúm người lại thế kia là sao? Anh trai đáng yêu đang căng thẳng ư?”
“Phù phù… Được thân mật với một người đàn ông như thế này là lần đầu tiên trong đời em đấy ạ. Cứ như là đang làm điều gì đó không đứng đắn vậy, trái tim em cứ đập rộn ràng mãi.”
Mấy lời thoại của hai người này thật đáng nghi ngờ!
Chắc chắn là cố tình rồi! Hai đứa đang trêu tôi đúng không!
“………………………………”
Nhưng tôi không thể phản ứng vội vàng được.
Đặc biệt, Megumi dù giả bộ người lớn nhưng bản chất vẫn là một cô gái trong sáng không kém gì Sagiri. Nếu tôi chỉ ra rằng khuỷu tay mình đang chạm vào ngực cô bé thì cô bé có thể bật khóc. Vì vậy, tôi đành phải im lặng chịu đựng.
Còn Suzune thì… tôi không rõ.
Tôi không nói là về cái gì, nhưng cảm giác y như không có gì không kém Sagiri.
Tất nhiên, tôi không thể nào nói ra điều đó.
“Này… Giờ thì hơi muộn rồi, nhưng chúng ta đổi quán khác không?”
“Hả? Không được ạ! Nè, Suzune-chan?”
“Đúng vậy đó anh trai. Đổi quán là không thể chấp nhận được. Dù sao chúng ta cũng đã cố công kéo anh đến một nơi thích hợp cho việc thẩm vấn… à nhầm, kiểm chứng rồi mà.”
“Nói ‘thẩm vấn’ ư?! Sắp có chuyện gì xảy ra vậy?!”
“Chuyện tình cảm mà? Em đã nói thế rồi mà.”
“Cái đó cũng là thẩm vấn luôn đúng không!”
“À thì, đúng vậy.”
“Đúng thật! Tôi bị lừa rồi! Tôi sẽ về đây!”
“Tường phòng có vẻ mỏng đấy, nếu chúng em khóc lóc la hét ở đây thì sao nhỉ?”
“………………………………”
Chắc cái quán này cũng chẳng báo cảnh sát đâu…
Dù nghĩ vậy, nhưng tôi không có đủ dũng khí để thử.
“Kiểm chứng… thẩm vấn… Hai đứa muốn hỏi gì?”
“Anh trai… Vì sao anh lại từ chối Hana-chan?”
“!”
Bị bất ngờ, tôi ngẩng mặt lên.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Suzune ở ngay trước mắt.
‘Hana-chan’ mà cô bé nhắc đến là Muramasa-senpai, đồng nghiệp của tôi.
Cách đây không lâu, tôi đã được Muramasa-senpai mời đến lễ hội văn hóa của trường nữ sinh Nanohana mà cô ấy và Suzune đang theo học. Suzune, vì tò mò về người mà bạn thân mình thầm yêu là tôi, đã nhiều lần trêu chọc tôi trong suốt lễ hội văn hóa.
Để thử thách tôi.
Để truyền tải những nét quyến rũ của Muramasa-senpai mà tôi không biết – những nét quyến rũ của Umezono Hana mà tôi không biết.
– Bởi vì, nếu làm vậy, Hana-chan của chúng em sẽ không thể thua được mà.
Vào đêm bế mạc, Muramasa-senpai đã tỏ tình với tôi, và tôi đã trả lời:
– Nhưng tôi đã có người mình thích hơn rồi.
– Nên tôi không thể đáp lại được.
Đôi môi quyến rũ của Suzune khẽ cử động, dệt nên những lời lẽ ma mị.
“Em không thể nào hiểu được. Chỉ nghe kể lại thì không thể biết được. Thế nên…”
“Và em đã tạo ra cơ hội để anh trai có thể nói chuyện trực tiếp với cô ấy đó.”
Megumi nói.
“Hề hề~ Với tình huống thế này, anh trai đâu thể nào chối cãi được chứ?”
“Em thật sự cảm ơn Megumin-chan. Để đáp lại, em sẽ tiết lộ cho cô ấy biết là anh trai đang lén lút dùng khuỷu tay chọc chọc vào ngực em đó ạ.”
“Á! Ố, ồ, ồ, anh trai?!”
“Xin lỗi! Tôi cũng vừa mới nghe em nói mới nhận ra đó!”
“H-hả, thật ạ? T-thế thì… anh trai thật là biến thái!”
Dù đã quá muộn để cứu vãn, Megumi vẫn cố gắng giữ lại vẻ người lớn.
Mặt cô bé đỏ bừng, dùng tay ôm lấy cơ thể mình.
Và tôi đã xác định được. Suzune nguy hiểm hơn Megumi rất nhiều.
Nếu Megumi là tiểu ác ma giả bộ người lớn thì Suzune chính là ác quỷ giả dạng thánh nữ.
“Vậy thì… thế nào ạ?”
Ác quỷ đưa mắt liếc tôi nói.
“Xin hãy cho em biết lý do anh từ chối lời tỏ tình của Hana-chan.”
“Vì tôi đã có một người bạn gái rất mực yêu thương, nên không thể hẹn hò với người khác được.”
“Là người bạn gái mà anh đã cãi nhau sáng nay phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Cho đến đây thì vẫn giống như những gì em đã nghe. Chỉ là, em vẫn không thể hiểu được. Cho dù anh có một người bạn gái tuyệt vời đến mức nào đi nữa, thì trong tình huống được sắp đặt tỉ mỉ như vậy, em không nghĩ anh có thể từ chối lời tỏ tình của Hana-chan đâu ạ.”
Suzune nghiêng đầu, trông thật sự băn khoăn.
Có lẽ các cô gái trong lớp 3A cũng có cùng ý kiến như vậy.
Các cô ấy là bạn bè lâu năm nên hiểu rất rõ sức hút của tiền bối Muramasa—Hanachan Umesono. Họ biết rõ cô ấy đáng yêu đến mức nào, và người nào được cô ấy yêu mến thì hạnh phúc đến nhường nào.
Cứ cho là── tôi và Sagiri không phải là người yêu, và Sagiri có người trong mộng đi chăng nữa.
Nếu có chuyện Sagiri bị người đó từ chối, thì sao.
Tôi cũng sẽ nghĩ y như vậy.
"‘Không đời nào’, ‘Làm gì có thằng con trai nào lại từ chối một cô bé đáng yêu như Sagiri được chứ?’ Tôi sẽ nghĩ vậy."
“Ờ thì... từ góc nhìn của bọn mày, chắc là vậy rồi.”
“Vâng, đúng thế ạ. Sau khi nghe bố của Hanachan kể lại đầu đuôi sự việc, chúng em đã bí mật, lúc cô ấy vắng mặt, tổ chức họp nhóm với cả lớp. Tụi em băn khoăn chuyện này là sao, tên con trai u ám kia rốt cuộc là ai, liệu có phải chúng em đã bỏ qua điều gì đó nghiêm trọng hay không.”
“Mấy đứa... cứ nghĩ nguyên nhân tiền bối Muramasa bị từ chối là ‘không như tao đã nói’ à?”
“Thẳng thắn mà nói thì là thế ạ. Cho nên... sau một cuộc họp lớp dài dằng dặc, đây là kết quả sao ạ? Chúng em đã chuẩn bị sẵn một dự đoán rồi đây.”
Cả lớp tổ chức họp tổng kết lời tỏ tình ư, tiền bối Muramasa mà biết thì chắc xấu hổ chết mất. Nhưng mà chắc là cô ấy được cả lớp yêu quý lắm đây.
Thấy tôi hơi rụt rè, Suzune nói.
“Onii-sama, tụi em có thể đối chiếu câu trả lời không ạ?”
“Mày nói thử xem?”
“Nói thẳng ra là, có phải Hanachan đã rút dao ra giữa lúc tỏ tình không ạ?”
“Mấy đứa coi bạn thân lâu năm của mình là cái gì thế hả!?”
“Chúng em nghĩ cô ấy là người có thể làm những hành động kỳ quặc đến mức đó mà. Nếu Hanachan vừa rút dao vừa tỏ tình thì... lý do của Onii-sama là ‘đã có bạn gái’ hay ‘đã có người mình thích hơn’ sẽ trở nên hợp lý, tụi em có thể chấp nhận được. Cả lớp đều gật gù bảo ‘Nếu rút dao ra thì chịu rồi’. –Sao ạ? Dự đoán này... đúng chứ ạ?”
“Không đúng!”
Như thế thì quá là thất lễ với tiền bối Muramasa.
Tôi đang bức xúc vì câu nói bạo mồm đối với tiền bối đáng kính thì nhận ra Suzune đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Ừm... có vẻ Onii-sama không nói dối. Vậy thì... thật sự sao ạ? Onii-sama thích bạn gái hiện tại hơn cả Hanachan sao? Vì thế nên đã từ chối lời tỏ tình đó?”
“Đúng vậy.”
“Hừm hừm... chuyện như thế...”
Suzune làm vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Một bên, Megumi vừa nghe chúng tôi nói chuyện, vừa nghịch điện thoại.
Không biết có gì vui mà cô bé cứ tủm tỉm cười.
“Cười gì đấy?”
“Ấy chà~, Sagiri-chan được yêu chiều ghê luôn~.”
“Đương nhiên rồi. Mày nghĩ tao thích con bé đến mức nào cơ chứ.”
“Hì hì, đúng thế nhỉ~.”
Megumi nở nụ cười tươi tắn, nói như thể đang nói chuyện với chiếc điện thoại.
Sau đó, cô bé quay sang Suzune.
“Suzune-chan, vẫn cảm thấy chưa hài lòng sao?”
“Hừm... vâng.”
“Vậy thì, để kiểm chứng, chúng ta tiếp tục trò chuyện tình yêu đi nào! Chúng ta đã hứa sẽ kể chuyện tình yêu của bọn mình rồi mà!”
Megumi nháy mắt với tôi.
“Nghĩa là sao?”
“Tớ sẽ vừa nói về suy nghĩ của tớ về tình yêu, vừa kiểm chứng sự ‘kiên cố như bức tường sắt’ của Onii-sama!”
Nói rồi──
Megumi phấn khởi, “vèo” một cái, đặt mông lên đùi tôi.
“Ối, này...”
Cảm giác quen thuộc ùa về. Tôi nhớ lại ngày đầu tiên gặp Megumi.
Hôm đó cũng vậy, cô bé cứ thế áp sát vào tôi trêu chọc.
“Hì hì~, người của Onii-sama ấm quá~.”
Cái con bé này... cứ động vào khuỷu tay thì la oai oái đỏ mặt, mà bản thân lại cứ chủ động thân mật với người khác. Cái chỗ này, tôi thực sự không hiểu nổi kiểu cảm tính của nó.
Megumi còn ghé sát miệng vào tai tôi,
“Này... Masamune-kun.”
Cả sống lưng tôi khẽ rùng mình.
“Này, cái cách gọi đó là sao...?”
“Hì hì... em muốn gọi người con trai mình thích bằng tên riêng chứ ạ?”
“Sự—”
“Em... thích Masamune-kun đấy.”
Hơi thở cô bé phả vào tai tôi.
“Giấu Sagiri-chan... lén lút ngoại tình với em nhé?”
“Không đâu.”
Tôi trả lời ngay lập tức, rồi nghe tiếng cười khúc khích.
“Ồ, ghê đấy chứ Onii-sama♪ Anh đã chịu đựng được sự cám dỗ của em rồi này~. Ngoan ngoãn lắm. Nếu vậy thì em có thể rút lại lời nói rằng anh không phải là bức tường sắt cũng được.”
“Kiểu gì chẳng phải mày không nói thật lòng.”
“Ừm, chắc thế nhỉ~. Hì hì hì... Nếu anh nói ‘có’ thì... em có thể đã làm thật đấy. Nói ‘thích’ cũng không phải là nói dối đâu nhé── Này~.”
Để lại lời nói nguy hiểm, môi Megumi rời khỏi tai tôi.
“...Đủ rồi, xuống khỏi đùi tao đi.”
“À, chính là cái đó đấy ạ!”
Ngón tay Megumi chọc vào mũi tôi.
“Onii-sama rất rất rất yêu bạn gái của mình, đúng không? Em cũng nghĩ vậy, không có gì phải nghi ngờ cả. Nhưng mà, khi có cô gái khác đến gần, anh lại không chống cự mạnh mẽ mấy đâu nhé.”
“Ưm...”
Chuyện đó... có lẽ đúng là vậy. Nhưng tôi muốn viện cớ rằng, tôi cũng ngại chạm vào người con gái để đẩy họ ra... và tôi không biết phải làm thế nào cả.
“Nói thẳng ra thì đây chính là một trong những nguyên nhân của ‘cuộc cãi vã lần này’. Lý do em nói với Tomo-chan rằng Onii-sama không kiên cố như bức tường sắt cũng là đây. Chắc chắn nếu bị ép buộc quá đáng, Onii-sama sẽ chống cự thật sự, nhưng nếu trêu chọc như thế này thì Onii-sama dường như không thể chống cự mạnh mẽ được ấy. Cái này, em không nói là ai, nhưng chắc những cô bé hiểu chuyện thì sẽ hiểu thôi. –Thế thì nhé♪ Câu chuyện tình yêu của em như thế này được không ạ? Có hữu ích cho anh không?”
“Rất nhiều. Tao sẽ ghi nhớ điều đó.”
Đây là lời trách móc và khuyên nhủ từ Megumi.
Tôi tiếp nhận một cách nghiêm túc, và lần này tự mình đẩy Megumi xuống khỏi đùi.
“Anh, anh chạm vào đâu thế hả, đồ biến thái♡”
“Im đi.”
Rõ ràng nếu chạm vào chỗ thật sự nguy hiểm thì cô bé sẽ hét toáng lên cơ mà.
“À... Megumi... cảm ơn mày.”
“Không sao đâu ạ. Em muốn giúp bạn bè giải quyết nỗi lo lắng mà.”
Khi cuộc trò chuyện với Megumi tạm dừng, Suzune, người nãy giờ vẫn im lặng với vẻ mặt không hài lòng, lên tiếng gọi “Onii-sama”.
“Nếu không phiền... Onii-sama có thể kể chi tiết hơn một chút được không ạ? Về ‘bạn gái’ mà Hanachan hiện tại không thể vượt qua đó...”
“Về Sagiri sao?”
“Vâng. Em rất rất muốn biết lý do vì sao Onii-sama lại yêu người đó đến vậy.”
Suzune đặt tay lên ngực.
“Em nghĩ tình yêu... là thứ để mình trở nên hạnh phúc.”
“Ối, tiếp theo là chuyện tình yêu của Suzune-chan hả?”
“Đừng trêu chọc em mà, Megumin-chan. Em cũng đang nghiêm túc nói những chuyện như thế này... nên thấy hơi ngại. ...Em đã nghe Megumin-chan và Elf-chan kể nhiều về bạn gái của Onii-sama đó. Em cũng có cơ hội nói chuyện một chút qua màn hình. –Nghe nói là một người đáng yêu và xinh đẹp. Có tài năng hội họa, đã gắn bó lâu dài với Onii-sama, có nhiều kỷ niệm, có ước mơ chung – thật là một mối quan hệ tuyệt vời. Em ngưỡng mộ lắm ạ.”
“Ờ, cảm ơn nhé. Nghe người khác nói ra thì tao thấy ngượng ghê.”
“Nhưng mà, Onii-sama. Em vẫn không nghĩ rằng chỉ thế thì Hanachan lại thua được. Onii-sama hẹn hò với Hanachan chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn mà?”
“Nếu tao và tiền bối Muramasa là người yêu, rồi kết hôn, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Tôi đáp lại bằng giọng điệu ôn hòa. Vì tôi rất hiểu cảm xúc mà Suzune muốn nói.
“Nhưng mà, tao thấy ở bên Sagiri là hạnh phúc nhất.”
“────”
“Nghe Suzune nói, tao lại nhớ ra. Tao đọc trong một cuốn sách nào đó, hình như nói rằng... con người chỉ có thể hành động vì bản thân. Mọi việc làm vì người khác, xét đến cùng cũng là vì chính mình... Đại loại là vậy, tao thấy cũng khá đúng.”
Chắc Suzune không hiểu ý của tôi. Cô bé ngây ra nghiêng đầu.
Xin lỗi. Tôi cũng không thể nói trôi chảy như khi viết.
“Tao ấy, ngày xưa từng gặp chuyện không hay, sau đó cứ mãi suy nghĩ. ‘Hạnh phúc là gì nhỉ?’ Sau khi trở thành tiểu thuyết gia light novel, tao càng suy nghĩ cụ thể hơn. Vì tao muốn những người đọc sách của tao được hạnh phúc. ‘Hạnh phúc là gì?’ ‘Thú vị là gì?’ –Tao nghĩ nếu không hiểu thì không thể viết được.”
“Onii-sama... thật sự là không nói chuyện giỏi chút nào cả.”
Suzune khẽ cười khúc khích, rồi tiếp tục: “À mà thôi.”
“Em xin nghe kết luận... Hạnh phúc rốt cuộc là gì ạ?”
“Tao nghĩ mỗi người mỗi khác. Điều gì khiến ta cảm thấy thú vị, điều gì khiến ta hạnh phúc – mỗi người mỗi khác. Có thể có ‘điều mà nhiều người thấy hạnh phúc’, ‘điều mà nhiều người thấy thú vị’, nhưng dù có viết về điều đó, cũng không bao giờ là câu trả lời tốt nhất. Dù có được đọc bởi những độc giả hợp gu đến mấy, chắc chắn vẫn sẽ có một chút sai lệch. Chắc chắn, hạnh phúc lớn nhất đối với bản thân chỉ có thể đạt được bằng cách tự thiết kế riêng. Phải tự mình tìm kiếm, tự mình suy nghĩ, tự mình nắm lấy.”
Giống như “tiểu thuyết thú vị nhất thế giới” mà người đó từng theo đuổi.
Tôi nhắm mắt, hình dung.
“Hạnh phúc lớn nhất đối với tao, tao hiểu rõ ràng. ‘Sống bên cạnh gia đình yêu dấu, cùng nhau cười đùa’. Có thể là điều bình thường, nhưng tao luôn mong muốn những ngày như thế. Khi tao tưởng tượng ra hạnh phúc, luôn có nụ cười của Sagiri. Tao vì hạnh phúc của tao, muốn làm Sagiri hạnh phúc.”
Vì thế, không thể là bất kỳ ai khác.
Nói xong, Suzune thở dài một hơi đầy vẻ chán nản.
“...Em có cảm giác như vừa phải nghe một câu chuyện tình yêu khoe khoang khủng khiếp vậy.”
“Xin lỗi. Tao cảm thấy không truyền tải được tốt lắm, nhưng như vậy là được rồi chứ?”
“Onii-sama có một tầm nhìn tương lai hạnh phúc rõ ràng nhỉ. Vì anh đang hành động để đạt được điều đó, nên anh sẽ không làm bất kỳ điều gì khiến mình rời xa hạnh phúc, và sẽ không xiêu lòng trước bất kỳ người phụ nữ quyến rũ nào. À, quả nhiên là một đối thủ mạnh. Em đã hiểu ra rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“...Nếu muốn ‘hạ gục’ một Onii-sama như thế này – có lẽ con đường đúng đắn nhất là đưa ra một tầm nhìn tương lai còn tuyệt vời hơn. Em không biết đó là cái gì, nhưng... ví dụ như nếu là em thì...”
“Nếu là mày thì?”
“Em sẽ tìm cách khiến bạn gái của Onii-sama ngoại tình.”
“Thật lòng mà nói, tao mừng vì mày không thích tao.”
Đúng là tà đạo đến cùng cực.
Tất nhiên tôi không nghĩ Sagiri sẽ ngoại tình, nhưng tôi không muốn đối đầu với ác quỷ.
“Này... Masamune-kun à?”
“Megumi... mày bỏ cách gọi đó đi được không?”
Nghe rợn người lắm.
“Vậy thì, Onii-sama.”
“Gì?”
“Anh nên về nhà ngay bây giờ thì hơn đấy.”
“Tao bị đuổi khỏi nhà nên mới ở đây mà? Sagiri hình như vẫn còn giận... để đến trưa, mua đồ ăn ngon mà Sagiri thích rồi mới...”
“Không, nói thật đấy, em không nói điều xấu đâu! Anh nên về nhà ngay thì hơn!”
Không hiểu sao, mặt Megumi đỏ bừng.
Với vẻ bồn chồn như không thể chịu đựng thêm nữa, cô bé tắt điện thoại, rồi lấy tay che trán với vẻ mặt tan chảy.
"Ối... đến em cũng thấy choáng váng cả lên. Sương Vụ ơi (Sagiri-chan)... có vẻ vì ông anh này mà em gặp rắc rối lớn rồi."
Chuyện quái gì thế này?
Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, vừa ra khỏi quán karaoke theo lời Megumi, liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Phải về nhanh vì Sương Vụ. Không cần biết lý do, cứ mau chóng về nhà đi.
Bị thúc giục dồn dập như thế thì chỉ còn nước nghe theo thôi.
Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng Sương Vụ (Sagiri) lạnh lùng nổi giận sau khi chứng kiến cảnh tượng "bắt cá hai tay" (dù chỉ là hiểu lầm).
Trong lòng thấp thỏm không yên, tôi mở cửa nhà.
"Em... em về rồi đây."
Vừa dứt lời, một lực mạnh đập vào hông tôi.
"Ơ... Sương Vụ?"
Sương Vụ bất ngờ ôm chầm lấy tôi.
Có vẻ em đã đứng chờ tôi ở ngay cửa ra vào.
Em cúi gằm mặt, tôi không nhìn thấy biểu cảm của em. Em vòng tay ôm chặt lấy eo tôi,
"Ưm..."
Rồi càng lúc càng siết chặt cái ôm.
"Có... có chuyện gì thế?"
Trước đây cũng có vài lần Sương Vụ (Sagiri) ra đón tôi khi tôi về nhà, nhưng hôm nay trông em khác hẳn.
"Lúc anh không có nhà, đã xảy ra chuyện gì à?"
"Ưm..."
Sương Vụ lắc đầu nguầy nguậy.
Rồi em nói,
"Đồ ngốc! Đồ anh hai ngốc! Những chuyện... những chuyện như vậy... thật là xấu hổ mà!"
"Hả...?"
"...huhu"
Em dí sát mặt vào ngực tôi.
Thật sự... là chuyện gì thế này?
Megumi nói đúng. Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng... Sương Vụ đang gặp chuyện lớn.
Có vẻ không phải là bị thương hay bệnh tật gì cả, nên tôi cứ để mặc em muốn làm gì thì làm, dù chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
Chỗ ngực áo mà Sương Vụ đang vùi mặt vào nóng bừng lên.
Nhịp tim của tôi... chắc là em nghe thấy mất.
"À... hôm nay anh xin lỗi nhé. Chắc em đói rồi nhỉ? Anh làm bữa trưa ngay đây."
"... Vâng."
"Vậy... sau khi anh đi... cô Elf kia... thế nào rồi?"
"Em làm chị ấy khóc."
"À... ờ."
Chắc không nên hỏi chi tiết làm gì.
"Anh... anh hai."
Và rồi...
Cuối cùng Sương Vụ (Sagiri) cũng ngẩng mặt lên. Vẫn ôm chặt lấy tôi, em ghé sát lại gần,
"Từ nay về sau... chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, anh nhé."
Rồi nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.


0 Bình luận