Mười tháng Mười Hai là một ngày đặc biệt đối với anh em chúng tôi.
Là ngày phát hành tập hai cuốn light novel mới nhất của chúng tôi, "Cô Em Gái Dễ Thương Nhất Thế Gian".
Là ngày chương đầu tiên của bản truyện tranh "SekaImo" được đăng tải trên tạp chí manga hàng tháng "Comic Magical".
Là ngày cuối cùng tôi khiến cô bạn nhân viên hiệu sách, người vẫn luôn phê bình gay gắt các tác phẩm của Izumi Masamune, phải thốt lên lời "Hay thật!"
Và──cũng là sinh nhật của em gái tôi.
Em gái tôi, Sagiri, vẫn cứ là một "hikikomori" chẳng chịu ra khỏi phòng lấy nửa bước. Dẫu vậy, với vai trò là một họa sĩ minh họa, một người bạn cùng lớp, một cô em gái... em đã nhận được vô vàn lời chúc phúc từ mọi người và may mắn bước sang tuổi mới.
Một buổi livestream mừng sinh nhật quy mô lớn được tổ chức qua mạng.
Sau đó là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ nhắn, ấm cúng chỉ có hai anh em.
Ngồi giữa vô số món quà, cô em gái tròn mười ba tuổi trông thật sự hạnh phúc.
Hình ảnh và biểu cảm ấy, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được.
Mà đó mới chỉ là chuyện của ngày hôm qua thôi.
Hôm nay, sau một đêm, đã là ngày mười một tháng Mười Hai.
Trạng thái cá nhân đã được cập nhật, nên tôi xin tự giới thiệu lại lần nữa.
Tôi, Izumi Masamune / Mười sáu tuổi / Học sinh cấp ba năm nhất / Tác giả light novel "Izumi Masamune".
Em gái, Izumi Sagiri / Mười ba tuổi / (Theo tuổi) Học sinh cấp hai năm nhất / Họa sĩ minh họa hikikomori "Eromanga Sensei" / Tóc bạc mắt biếc, một mỹ nữ tuyệt sắc.
Em gái thêm một tuổi, thì anh trai cũng vậy, lại thêm một tuổi.
Cứ tưởng đã gần gũi hơn, vậy mà chớp mắt đã lại xa cách.
Một cuộc đuổi bắt không ngừng nghỉ, khoảng cách chẳng bao giờ rút ngắn được.
Cứ như mối quan hệ của anh em tôi vậy.
À không, phép so sánh đó có vẻ không hợp cho lắm. Khác với "khoảng cách tuổi tác"──cái này thì vẫn còn hy vọng.
Cho dù em có lẩn tránh bao nhiêu lần, dù tôi có chẳng hiểu được em gái mình đến thế nào đi chăng nữa, miễn là không từ bỏ, chắc chắn khoảng cách giữa hai anh em sẽ dần được thu hẹp.
Một ngày nào đó, chúng tôi sẽ trở thành anh em đúng nghĩa... tôi tin là vậy.
"Sagiri à, ăn sáng thôi nào! Ôi chà, mười ba tuổi rồi trông càng đáng yêu hơn nhỉ! Chụp một tấm ảnh kỷ niệm đi nào! Anh muốn đổi hình nền điện thoại!"
Cô em gái đang trong tư thế đẩy cánh cửa "phòng bất khả xâm phạm" bỗng ngước nhìn tôi đang cầm khay đồ ăn sáng, đôi mắt hé nửa ra nhìn chằm chằm.
"Không được... anh hai, anh biến thái lắm."
"Hả!? Anh làm gì đâu!?"
Tôi ngạc nhiên hỏi, Sagiri khẽ "Ka" một tiếng, má đỏ bừng:
"...Ảnh của em... đừng dùng làm hình nền điện thoại nữa."
"Anh không làm thế được. Bởi vì đó là nguồn sức mạnh của anh."
Tôi nói với vẻ mặt nghiêm túc. Em gái tôi bèn khinh bỉ lầm bầm:
"...............Biến thái."
Khiến người ta cứ rùng mình.
"Không biến thái. Một người anh yêu thương em gái mình thì việc này là đương nhiên."
"Biến thái mà. Bởi vì..."
Sagiri ngập ngừng một lúc rồi bỗng trừng mắt nhìn tôi.
"Hôm qua, sau bữa tiệc sinh nhật............... lúc em ngủ gật, anh đã làm chuyện biến thái với em đúng không?"
"Không có!"
"Có!"
"Sao lại dám khẳng định chắc nịch thế! Dù có là anh đã làm chuyện biến thái với Sagiri lúc ngủ gật đi chăng nữa! Thì bản thân em đã ngủ rồi, sao mà biết được chứ!"
"Hả! Anh... anh đúng là có làm thật!"
Sagiri chỉ thẳng vào mặt tôi.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, mà cô bé trông có vẻ hơi vui mừng, dù mặt đỏ bừng.
"Không có mà! Tuyệt đối không có! Đã bảo là không có rồi mà!"
"Anh hai cứ chối quanh chối co như thế này là 'có' rồi đó."
"Ơ... ư...! Cái này thì quả thật trúng tim đen, nhưng! Lần này anh thật sự không làm!"
"................Thật không?"
"Thật! Tin anh đi! Anh chỉ bế em đặt lên giường, đắp chăn cho em, rồi véo má một chút thôi, ngoài ra──"
"...Anh, anh không cần kể chi tiết đến thế đâu..."
"──Tuyệt đối không làm chuyện đáng ngờ nào hết. Anh thề bằng cả tính mạng mình."
"...Hừm. ............Không làm à. Vậy à, không làm à."
"Sao em lại càng giận hơn thế──Không tin anh sao? Anh trai em làm gì có chuyện làm mấy chuyện như thế với em gái chứ!"
"Đi ra ngoài."
"──Dạ?"
"Em bảo đi ra ngoài vì em muốn ăn cơm."
Sagiri nói với giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ.
"Đi ra ngoài! Ngay lập tức, biến mất khỏi mắt em đi!"
"Này, này... Aish da."
Em gái tôi với vẻ mặt cau có, khó chịu, đẩy tôi ra khỏi phòng.
"A, anh biết rồi mà..."
Tôi lại như mọi khi, bị đuổi ra khỏi phòng em gái mình──cánh "phòng bất khả xâm phạm".
Đằng sau lưng, cánh cửa đóng sầm lại,
"..................Đồ ngốc."
Lời lầm bầm mắng chửi tôi là điều cuối cùng tôi nghe thấy.
Một cuộc đối thoại hoàn toàn vô nghĩa. Sagiri đôi khi lại trở nên như vậy.
"Khốn kiếp... Cứ tưởng khoảng cách đã rút ngắn được một chút rồi chứ."
Này, Sagiri... Anh em mình... rồi một ngày nào đó... sẽ trở thành anh em đúng nghĩa... đúng không?
Ở Nhật Bản, tháng Mười Hai là tháng có vô vàn sự kiện nối tiếp nhau.
Với tôi, "sinh nhật em gái" chính là sự kiện quan trọng nhất.
Giáng sinh, kỳ nghỉ đông, đêm giao thừa, năm mới... vẫn còn rất nhiều điều khác nữa.
Nhưng thật đáng buồn thay, tôi không có quê để về, cũng chẳng có bạn gái để cùng đón đêm Thánh.
Thế là, trong giờ học, tôi, một tác giả light novel như thế này, cứ thế lặng lẽ ghi chép vào vở, rồi lẩm bẩm:
"Tập tiếp theo hay là mình viết về chủ đề Giáng sinh nhỉ..."
Ý thức của tôi cứ thế tự nhiên hướng về phía đó.
Một cuộc sống hàng ngày thật yên bình. Chuyện "danh tính thật của Izumi Masamune bị lộ" mà tôi vẫn luôn lo lắng bấy lâu nay, hiện tại ở trường vẫn chưa gây ra vấn đề gì.
Tuy nhiên... dù nói vậy đi chăng nữa.
Những kẻ đã biết thì chắc là đã biết rồi.
"Trận đấu tử thần lột mặt nạ."
Ngày mà thầy Alu – một streamer nổi tiếng và họa sĩ minh họa siêu cấp lừng danh hiện nay – lần đầu tiên lộ mặt thật trước mọi người.
Tôi cũng là khách mời trong chương trình đó mà.
Việc "tất cả những người quen mặt Izumi Masamune ở trường" lại không xem chương trình có hơn năm trăm nghìn lượt xem tính đến ngày mười một tháng Mười Hai này──chuyện đó đúng là quá hão huyền rồi.
Thế nhưng, hiện tại vẫn chưa có ai xông tới hỏi han kiểu "Mày là tác giả light novel à!" hay "Giới thiệu Alu-chan cho tao đi!" cả.
Đó là một xu hướng tốt. Tôi không muốn nói về chuyện đó ở trường.
Có lẽ trong lớp này cũng có người biết được thân phận thật của tôi.
Nhưng tôi rất mong họ sẽ giữ bí mật đó.
Cuối cùng tiếng chuông reo, báo hiệu đã hết giờ học.
Tiếng ồn ào, xôn xao vang vọng khắp lớp. Chủ đề chính vẫn thường xoay quanh Giáng sinh. Những cặp đôi đã có người yêu thì khỏi nói rồi, ngay cả những người cô đơn cũng bàn tán "sự kiện Giáng sinh thế này thế nọ" hay "buổi live concert Giáng sinh thế này thế nọ"──vân vân.
Ai cũng có đủ thứ chuyện riêng của mình.
"Thôi, về thôi."
Không có việc gì đặc biệt, nên tôi mau chóng về nhà nơi cô em gái dễ thương đang chờ.
Ngay khi tôi vừa cầm cặp đứng dậy.
"Ồn ào"──một tiếng xì xào lớn hơn hẳn những tiếng khác bỗng vang lên.
"Này... cái đó!" "Ôi chao, cô bé xinh quá đi mất!" "Tóc, tóc vàng!? Thật ư!?"
"Ai vậy?" "Đồng phục trường nào thế nhỉ...?" "Ủa, đi vào lớp rồi kìa..."
Tôi đưa mắt nhìn về phía cửa lớp, nơi tiếng xì xào vọng đến──
"Gắt!?"
Một ác quỷ tóc vàng đang đe dọa cuộc sống học đường yên bình của tôi xuất hiện ở đó.
──Elf!? Sao lại ở đây!?
Elf, trong bộ đồng phục cấp hai giống hệt bộ cô bé đã mặc ở bờ sông Arakawa lần trước, cứ thế sải bước về phía bục giảng, ánh mắt của cả lớp dán chặt vào cô bé.
Cô bé từ tốn cầm phấn,
viết cái tên Yamada Elf lên bảng đen.
Elf dứt khoát quay lại, đường hoàng tuyên bố danh tính:
"Tôi là học sinh chuyển trường Yamada Elf!"
──Cái gì mà con nhỏ này đang nói vậy!? Nó đang nói cái quái gì vậy!?
Hoàn toàn không theo kịp tình hình trước mắt, tôi chỉ biết hỗn loạn tột độ.
Cả lớp cũng vậy, chỉ biết phản ứng như vẹt "Học sinh chuyển trường à?" "Ủa, Elf á?" mà thôi.
Trong khi tôi vẫn đang sững sờ cứng đờ người nhìn, Elf bỗng giao ánh mắt với tôi, rồi giả vờ ngạc nhiên.
Cô bé chỉ vào mặt tôi:
"À, anh! Cái người hôm đó! Sao, sao anh lại ở đây vậy!?"
"Đó mới là lời tôi muốn nói! Sao cô lại ở trong lớp tôi mà diễn trò vớ vẩn này hả!?"
Sau khi hét lên hết sức mình, tôi chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
Tôi cảm nhận được tất cả sự chú ý trong lớp đều đổ dồn về phía tôi.
Elf, người vừa nhận được câu hỏi của tôi, chống tay vào hông, ưỡn ngực lên.
"Kufufu, đây là 'sự kiện học sinh chuyển trường' kinh điển trong light novel đấy! Tôi đến đây vừa là để tìm tư liệu, vừa để thí nghiệm một màn ra mắt đậm chất nữ chính lãng mạn hài hước! Sao, anh có thấy rung động không?"
"Tôi thì bất ngờ vãi ra!"
Với một ý nghĩa hoàn toàn khác với những gì cô mong đợi!
"Kufufu, đúng không! Đúng không! Tôi có thể tự hào hơn một chút nữa được không? Anh đang nhận được ánh mắt ghen tị từ mọi người, chắc sướng lắm nhỉ?"
"Cô nói cái gì..."
Nữ chính học sinh chuyển trường xinh đẹp xuất hiện trong lớp, thu hút mọi ánh nhìn, rồi gọi đích danh nam chính──quả thật, tình huống này có thể khá phổ biến trong các bộ rom-com học đường.
Nhưng khi thực sự bị làm như thế, tôi thấy chẳng vui vẻ gì.
Kiểu gì thì sau này tôi cũng sẽ bị hỏi dồn "Rốt cuộc là sao vậy!" cho mà xem. Kiểu gì thì cũng sẽ lộ chuyện tôi là tác giả light novel cho mọi người biết.
Trả lại sự bình yên cho tôi đi!
Tôi vội vã đứng dậy, kéo tay Elf, dẫn cô bé đến một góc khuất trong lớp.
Tôi khẽ hỏi với giọng thì thầm:
"Elf, cô đến đây làm gì thật vậy? Không phải chỉ vì muốn ra mắt thật hoành tráng... đúng không?"
"Kufufufu... Ừ thì..."
"Người quen của Izumi à...?" "Rốt cuộc có quan hệ thế nào...?"
"Yamada Elf á..." "À, tôi có thể biết đó. Lần trước trên Nico Nama thì──"
Aaaaaaaa! Chết tiệt! Tôi muốn chạy trốn ngay lập tức!
"Elf... mau nói ra mục đích đi. Tôi đang rất sốt ruột đây."
Với điệp khúc "Chết rồi, làm sao bây giờ" vang vọng trong đầu, tôi giục Elf.
Cô bé liền đối mắt với tôi ở cự ly gần, rồi vô cùng vui vẻ nói:
"Masamune, hẹn hò Giáng sinh với tôi nhé ♪"
Tôi túm lấy tay Elf, dùng hết sức bình sinh để bỏ chạy khỏi chỗ đó.
"Hộc, hộc... Phù, đến đây chắc là an toàn rồi."
Tôi dùng khăn mùi soa lau mồ hôi trên trán, rồi thở một hơi.
Quay đầu lại phía sau, Elf thở nhẹ, mặt đỏ bừng.
"...Kufufu, đã bảo rồi mà, anh muốn nhanh chóng ở riêng với tôi đến thế cơ à?"
"Không phải. ...Chết tiệt, phải làm sao đây. Ngày mai tôi phải giải thích với mọi người trong lớp thế nào đây?"
"Cứ nói là 'có bạn gái siêu mỹ nữ ghen tị không?' đi."
"Ngay trước Giáng sinh, trước mặt mấy thằng con trai không có bạn gái ấy à?"
Chắc chắn sẽ bị giết chết mất.
"Thôi được rồi, với màn này, tôi đã thu được dữ liệu phỏng vấn thực tế về phản ứng của một học sinh trung học bình thường khi có một nữ chính xinh đẹp bất ngờ chuyển trường."
"Nghe người khác nói đi chứ."
"Ngay cả phản ứng đậm chất nhân vật chính light novel của anh cũng không nằm ngoài khuôn mẫu cho lắm nhỉ."
"Chắc người đầu tiên viết ra cái khuôn mẫu đó phải là một người tài năng lắm."
Tôi không biết ai đã nghĩ ra, nhưng những bậc tiền bối đã tạo nên cái gọi là "khuôn mẫu" hay "kịch bản vương đạo" thực sự rất vĩ đại. Bất cứ ai cũng có thể dễ dàng sử dụng, và nó siêu mạnh. Dù không phải Elf, nhưng nếu có một tuyệt chiêu nào đó để tạo ra câu chuyện, thì đây chính là nó.
"...Thôi, dù sao đi nữa... về nhà thôi."
"Ừm, hay là chúng ta cứ nắm tay nhau về thế này nhé?"
"!? Ơ, xin lỗi!"
Tôi giật mình, vội buông bàn tay vẫn nắm chặt từ lúc rời khỏi lớp học.
"………………"
Nàng Elf cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, nơi vừa rời khỏi tay tôi.
"…………………………"
Cứ thế, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm, chúng tôi tiếp tục bước đi trên đường về. Đến gần nửa đường, nàng Elf mới cất lời sau vài phút im lặng.
"À mà, vậy anh định dẫn tôi đi đâu đây?"
"Hả?"
"Hẹn hò Giáng sinh chứ! Hẹn hò Giáng sinh ấy! Đến hai tuần nữa, anh phải lên kế hoạch và dẫn tôi đi đấy!"
"Tôi á, Giáng sinh này sẽ không ra khỏi nhà đâu."
"? Ờ thì... vậy là... hẹn hò trong phòng sao? ...Á! Chẳng lẽ... không đời nào...!"
Nàng Elf lập tức lùi xa tôi, ôm chầm lấy cơ thể mình.
Khuôn mặt xinh xắn ửng hồng vì ngượng ngùng, cô nàng làu bàu,
"Tên dê xồm này! Masamune dê xồm! Dù là đêm Giáng sinh đi nữa... không thể nào tự nhiên thế được!"
Tên ngốc này lại hiểu lầm cái gì không biết.
"Tôi chả hiểu cô đang nói gì cả – nhưng tôi định đón Giáng sinh ở nhà với em gái. Chắc là mua ít bánh ngọt về nữa."
"Ơ? Anh không phải là đang âm mưu làm những chuyện đen tối mà thậm chí không thể miêu tả trong *Dengeki Bunko* với tôi sao? Không phải anh muốn có một buổi 'giao lưu giết thời gian' thú vị sao?"
"Ai mà làm thế, ai mà làm thế chứ!"
Cái cách diễn đạt kỳ lạ gì vậy.
Nàng Elf phồng má, phụng phịu.
"À, thế à, ừm, với em gái... nhỉ. Đúng là đồ cuồng em gái."
"Mặc kệ tôi đi!"
"Này Masamune, chắc là thầy Eromanga cũng đã có kế hoạch đón Giáng sinh vui vẻ với mọi người trên mạng rồi, dù không có anh đâu nhỉ?"
"Cũng có thể."
Hồi sinh nhật cũng vậy. Cô bé phát sóng trực tiếp, cùng vẽ tranh và trò chuyện với fan hâm mộ và các họa sĩ khác – một buổi kỷ niệm vui vẻ.
"'Sagiri, anh sẽ đón Giáng sinh cùng em đấy' – nếu mà nói thế, tôi có cảm giác sẽ bị từ chối một cách lạnh lùng lắm đó? Ngược lại, tôi còn thấy viễn cảnh anh sẽ cô đơn một mình trong đêm Giáng sinh kia kìa."
"...C-cũng có thể lắm."
Không cần phải nói, dù tôi có ở nhà vào ngày Giáng sinh đi nữa, Sagiri có lẽ cũng chẳng vui mừng gì mấy.
Thậm chí có khi còn bị mắng vì cứ lo lắng thừa thãi.
Thế nhưng, tôi vẫn không thể không tưởng tượng ra.
Ngày 24 tháng 12, khi trên mạng và TV đang chiếu những chương trình đặc biệt về Giáng sinh... còn mình thì lại là kẻ "hikikomori", chẳng đi đâu được.
Sagiri một mình cô đơn, ở trong căn nhà trống trải – hình ảnh đó.
Tôi không muốn điều đó xảy ra... Tôi nghĩ vậy.
"………………Hừ. Dù thế vẫn không thay đổi ý định, à."
Nàng Elf như thể đọc được suy nghĩ của tôi, nghiêng mặt nhìn chằm chằm.
Cô nàng giang rộng hai tay và nói:
"Được thôi! Vậy thì, hãy gọi mọi người đến và tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh đi!"
Cũng trong ngày hôm đó, khi tôi vừa nhận được lời đề nghị đó.
"Anh ơi, chúng ta tổ chức tiệc Giáng sinh đi!"
Tôi lại nghe thấy một câu tương tự thêm lần nữa.
Người nói là bạn cùng lớp của Sagiri – cô bé hội trưởng "thích lo chuyện bao đồng", khả năng giao tiếp mạnh nhất mọi thời đại, Jinno Megumi.
Mái tóc nâu sáng, mặc đồng phục, nụ cười tràn đầy sức sống. Dù khác loại với em gái tôi, cô bé này cũng là một mỹ nữ đáng yêu.
Chuông cửa reo, tôi ra mở cửa và thấy Megumi đang đứng đó, nói thẳng ngay câu này ngay khi tôi vừa mở cửa.
Trước diễn biến bất ngờ này, tôi không khỏi chớp mắt liên hồi.
"Tiệc Giáng sinh ư?"
"Đúng vậy ạ! Hì, tiệc sinh nhật hôm qua, chúng ta đã bị vượt mặt rồi còn gì!"
Bị mọi người trên mạng vượt mặt.
Hôm qua, Megumi đã đến nhà tôi để chúc mừng sinh nhật Sagiri – nhưng trùng hợp là Sagiri đang phát sóng trực tiếp "video sinh nhật" trên mạng, nên họ không thể gặp nhau.
Vì vậy, có lẽ hôm nay cô bé đến để đích thân nói "Chúc mừng sinh nhật" với Sagiri.
Tôi đã nghĩ thế – mà đúng là có cả chuyện đó nữa – nhưng không ngờ lại là tiệc Giáng sinh.
Megumi đắc ý giơ ngón tay lên nói:
"Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này em định hẹn trước với Izumi-chan luôn!"
Nhảy phóc một bước đến gần, cô bé nhìn tôi với vẻ mặt đáng yêu:
"Vậy thì! Anh thấy sao ạ, anh ơi ❤️!"
"Ơ, ờ thì..."
C-cô bé này mặt gần quá rồi!
Đây gần như là một tư thế "quyến rũ" rồi. Tôi lùi lại một bước lớn, rồi hỏi:
"Tiệc Giáng sinh có nghĩa là ngày 24 à?"
"Vâng, em định thế."
"Em sắp xếp lịch ổn không đấy?"
"Àa~"
Megumi dường như đã hiểu ý tôi. Cô bé nháy mắt một cái thật quyến rũ.
"Cảm ơn anh đã quan tâm ạ! Em hiện tại chưa có bạn trai~, còn với bạn bè thì em sẽ tổ chức tiệc vào ngày 25 nên~, không sao đâu ạ!"
"Ồ, vậy à."
"Anh thấy nhẹ nhõm rồi à?"
"Không có đâu!"
Mà tên này, lần nào cũng vậy, rõ ràng chẳng có ý gì mà cứ làm vẻ như có "tín hiệu đèn xanh"...
Tôi phớt lờ lời nói của Megumi và tiếp tục xem xét chuyện tiệc Giáng sinh.
"Ờ thì... Megumi định tổ chức tiệc Giáng sinh vào ngày 24, còn ngày 25 thì bận, đúng không. Nhưng mà, không may là cả Sagiri và tôi đều đã có hẹn trước vào ngày 24 rồi."
"Ơ? 'Hikikomori' mà cũng có hẹn trước sao?"
"Có gì sai à! Hikikomori cũng có quyền có kế hoạch Giáng sinh chứ!"
Nếu thầy Eromanga có mặt ở đây, chắc cũng sẽ hét lên câu tương tự.
Megumi không hề nao núng, đưa ngón tay lên cằm.
"Hừm? Lại là với 'bạn bè trên mạng' sao?"
Tiện thể nói luôn, Megumi không biết Sagiri chính là thầy Eromanga.
Về Sagiri, tôi chỉ tiết lộ thông tin "thích vẽ tranh và hoạt động trên mạng" mà thôi.
Hừm hừm, được rồi... Lần này, mình sẽ chọc cho Megumi phải tức chơi.
Tôi đáp lại với giọng điệu tự mãn:
"Không, ngày 24, tôi sẽ tổ chức tiệc Giáng sinh ở nhà với bạn."
Nếu là Megumi, người luôn quan tâm đến việc "trở thành bạn thân đầu tiên của Sagiri", chắc chắn sẽ phải "Gư gư nư nư" thôi – thế nhưng.
"À, có lẽ nào..."
Phản ứng của cô bé lại khá dửng dưng. Megumi "bốp" một tiếng vỗ tay nhẹ.
"Là chuyện 'cô hàng xóm có hoàn cảnh tương tự với Izumi-chan' mà anh từng nói phải không ạ?"
"À đúng rồi, hình như ngày hẹn nhau ở tiệm sách Takasago, tôi có nói chuyện đó."
"Vâng, là lần em được Tomo-chan giới thiệu cho cả đống light novel chưa hoàn thành đó ạ."
À, có chuyện đó nữa.
"Cô hàng xóm có hoàn cảnh tương tự với Izumi-chan" – không cần nói cũng biết, đó chính là cô giáo Yamada Elf.
"À à, ra là vậy, ra là vậy... Ừm ừm... Nếu vậy thì tốt quá."
Megumi tươi rói giơ một tay lên –
"Vậy thì, em cũng sẽ tham gia bữa tiệc đó!"
Cô bé đã nói ra một điều phi lý như thể hiển nhiên vậy.
"...Ờ thì –"
Đương nhiên, tôi định từ chối.
Vì dù nghĩ thế nào đi nữa, đó cũng là chuyện không ổn.
Nếu bữa tiệc Giáng sinh theo đề xuất của Elf thành hiện thực.
Các thành viên tham gia có lẽ sẽ là Elf, thầy Eromanga, tiền bối Muramasa, Shidou-kun, thầy Aluminium và những người tương tự.
Nếu để đám "quái vật sáng tạo" đó và Megumi "gây rối" gặp nhau –
Ôi thôi rồi, chỉ nghĩ thôi đã thấy phiền phức!
Chẳng biết sẽ xảy ra những phản ứng hóa học kinh khủng nào nữa.
Cũng có thể trở thành cái cớ để "bí mật của thầy Eromanga" bị Megumi phát hiện.
Giờ thì, làm thế nào để từ chối đây.
Đang định mở lời từ chối thì một chuyện bất ngờ xảy ra.
"Muốn tham gia tiệc Giáng sinh à! Yêu cầu đó, đừng nói với Masamune, mà hãy nói với tôi – người chủ trì bữa tiệc này!"
Từ phía sau tôi, một hóa thân của rắc rối đã xuất hiện đầy ngoạn mục.
Đó là nàng Elf trong bộ đồng phục cấp hai.
À mà đúng rồi, cô nàng này sau "vụ đột nhập lớp học" hôm đó đã đi thẳng về nhà tôi, ngồi đọc manga trong phòng tôi...!
Với âm thanh "Bùm!" lớn vang vọng sau lưng, nàng đại sư Elf xuất hiện, khiến Megumi ngây người chớp mắt.
"Anh ơi, ai đây ạ? Cô bé đáng yêu này?"
"………………"
Tôi nhanh chóng suy nghĩ. Có nên trả lời thật lòng không. Thân phận là tác giả light novel "Izumi Masamune" của tôi đã bị Megumi phát hiện rồi.
Và nhờ âm mưu của cô nhân viên tiệm sách độc ác Tomoe, Megumi hiện tại chắc hẳn đã có kiến thức cơ bản về light novel rồi.
Vậy thì – nếu giới thiệu Elf ở đây, liệu có ngay lập tức phát sinh vấn đề không?
"Ờ thì, đây là 'cô hàng xóm có hoàn cảnh tương tự với Sagiri' mà lúc nãy tôi nói –"
"Ta là Yamada Elf! Người bạn đời thân yêu nhất và cũng là chủ nhân của Izumi Masamune!"
Tôi rút lại lời nói trước đó, làm sao mà không phát sinh vấn đề được chứ!
Cái cách tự giới thiệu điên rồ gì vậy! Đối phương là một nữ sinh cấp hai bình thường đấy!
Nghe xong cái này, Megumi chắc hẳn sẽ phải "đứng hình" lắm đây... nhưng không ngờ,
"À~, cô là cô giáo Yamada Elf ạ! Lần đầu gặp mặt ở đây, nhân tiện cảm ơn cô nhaa~ ♪"
Megumi cúi đầu chào.
Mà khoan,
"Khoan... hai người quen nhau sao?"
Tôi nhìn Megumi và Elf dò hỏi. Elf bối rối lắc đầu.
"L-lần đầu gặp mặt mà. Ừm... hình như từng gặp ở đâu đó rồi sao? 'Nhân tiện' gì cơ?"
"Ái chà, cô không nhớ à? Em là Jinno Megumi ạ."
"? Jinno Megumi... Đ-đã nghe tên này ở đâu đó thì phải... Là ở đâu nhỉ... có cảm giác khó chịu mơ hồ..."
"Kìa, lần trước, em đã bắt chuyện trên Twitter mà –"
"À! ...Á Á Á Á Á!"
Elf hét lớn, như thể nhớ ra điều gì đó.
Cô nàng run rẩy giơ ngón tay chỉ vào Megumi,
"Jinno Megumi! Cô! Chính là cái kẻ vô lễ hôm đó!"
Elf nghiến răng kèn kẹt, trừng mắt nhìn Megumi.
Trong khi đó, Megumi vẫn giữ nguyên nụ cười vô tư.
"À há, vô lễ gì chứ, ôi trời ơi~ cô là người của thời đại nào vậy ạ."
Quả đúng là như vậy, nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Tôi chau mày, hỏi Megumi:
"Này Megumi, em đã làm gì Elf vậy?"
"Ê~? Em chỉ nói là 'Em đã đọc sách của cô giáo Elf rồi~, kết bạn với em nhaa~' trên Twitter thôi ạ. – Rồi thì~ cô ấy~ chặn em luôn ạ~."
"Bởi vì cô cứ chọc giận tôi một cách chính xác mà! Kiểu như 'Sách của cô giáo Elf nổi tiếng thật nha~, em thấy đầy ở Book●ff đó!' hoặc 'Giảm giá còn một trăm yên một cuốn, em mua đủ bộ rồi! Ha ha!' gì đó! Quá vô lễ rồi còn gì! Chặn là phải thôi!"
Thật đúng là cái tên Megumi này, với cái tính vô tư thế mà vẫn kết bạn được với năm trăm người.
Nếu nhìn theo hướng "giỏi khuấy động cảm xúc người khác" – thì có lẽ phải nói là chính vì vậy.
"Thà rằng cô bị Megumi chọc giận mà lại có phản ứng khá hợp lý là chặn người ta đi, điều đó mới khiến tôi bất ngờ đấy..."
Cứ tưởng Elf sẽ dễ dàng nổi nóng, rồi lại đôi co om sòm với mấy người theo dõi, và thế nào cũng bị cộng đồng mạng ném đá tới tấp chứ.
"Tại tác phẩm của tôi sắp được chuyển thể anime rồi chứ sao! Tôi đã phải cố nuốt cục tức mà chịu đựng đó!"
"Giỏi lắm chứ."
"Thấy chưa! Khen tôi nữa đi chứ!"
"Giỏi lắm, giỏi lắm. Em đã chịu đựng tốt lắm."
"Ưm!"
Elf cười tươi rói với giọng điệu trẻ con, khiến tôi bất giác muốn xoa đầu cô bé.
Megumi nhìn thấy cảnh đó liền giơ một tay lên.
"Gian lận quá đi mất. Anh Masamune ơi, anh cũng khen em đi chứ!"
"Làm gì có chuyện đó."
"Nếu đặc biệt là anh thì em có thể cho anh xoa đầu mình đấy?"
"Anh không làm đâu!"
Lại nữa rồi, lại đòi tiếp xúc thân mật khiến tôi phải đỏ mặt nữa chứ.
Hừ, đừng hòng tôi mắc lừa cái trò trêu chọc đó lần nào nữa.
Tuy nhiên, phụ nữ là thế đấy, cả nhỏ này lẫn Elf, đều giỏi đọc suy nghĩ người khác hết – đáng sợ thật.
Megumi "khụ khụ" ho một tiếng rồi quay lại chủ đề.
"Thế nên là, em và cô Elf đây là bạn bè thân thiết của nhau đấy ạ!"
"Thân chỗ nào! Sao lại thành ra như thế được! Rõ ràng hai người đang cãi nhau một trận tơi bời còn gì!"
"………… Cô Elf nói thế đấy?"
Trước câu hỏi của tôi, Megumi vẫy vẫy ngón tay cái Ttch-Ttạch một cách đắc ý.
"…Đã cãi nhau rồi thì không phải cả hai đều là bạn bè hay sao?"
"Nghe giống câu nói nổi tiếng lắm, nhưng tôi nghĩ cãi nhau trên mạng thì không tính đâu."
Theo ý kiến cá nhân của tôi, cãi nhau thì nên mặt đối mặt mà làm.
Điện thoại, email, Twitter, LINE, Facebook hay mấy cái diễn đàn ẩn danh –
Dù thế giới có tiện lợi đến đâu đi chăng nữa, cãi nhau mà không nhìn thấy mặt thì thật chẳng ra sao cả.
Cứ như là tự chiến đấu với ảo ảnh của chính mình vậy, chỉ tổ mệt mỏi mà thôi.
Gặp mặt trực tiếp nói chuyện, thì hóa ra người ta lại là một người tốt bất ngờ – chuyện này không phải thường xuyên xảy ra sao.
Elf và tiền bối Muramasa cũng vậy, ấn tượng lần đầu gặp mặt tệ hết sức, vậy mà giờ thì họ thân thiết với nhau rồi đấy thôi.
"Vâng đúng thế ạ, anh Masamune nói đúng lắm ạ!"
Megumi nãy giờ cứ gật gù lắng nghe suy nghĩ của tôi, bất chợt nhào tới ôm chầm lấy Elf.
"Ch, này, cô kia—"
"Vậy thì càng phải làm lành thôi, chúng ta phải chơi cùng nhau! Nhé, Elf-chan! Cho em tham gia tiệc Giáng sinh nữa nha!"
"Con bé này…"
Dù thế nào thì cũng phải đi theo hướng đó sao. Đến là nể thật đấy.
"…Tôi coi đây là lời thách đấu đấy."
Elf bị Megumi ôm chặt, mặt đầy vẻ khó chịu, lầm bầm. Cô bé dứt ra khỏi vòng kìm kẹp rồi dứt khoát chỉ tay vào Megumi một lần nữa:
"Được thôi! Kan'no Megumi, tôi sẽ mời cô tới bữa tiệc Giáng sinh của tôi! Muốn thân thiết với tôi ư – làm được thì cứ thử xem sao!"
Tạm dịch thì là –
"Được thôi. Không biết có thân được không, nhưng nhờ cô nhé." chắc là vậy.
"Nói chuyện thì hóa ra là người tốt bất ngờ", đúng là nói về con bé này mà.
"– Thế nên, tôi định tổ chức tiệc Giáng sinh vào đêm Giáng sinh đó!"
Sau khi chia tay Elf và Megumi, tôi lập tức tiến thẳng đến "căn phòng bất khả xâm phạm".
Không nói cũng biết, là để hỏi ý kiến Sagiri về bữa tiệc Giáng sinh – nhưng mà.
"……………………"
Hoàn toàn không có tiếng trả lời từ Sagiri, người chắc chắn đang ở phía bên kia cánh cửa.
Nhân tiện, Megumi đã gửi lời chúc "Chúc mừng sinh nhật" đến Sagiri lúc rời đi rồi. Cũng như mọi khi, đó là hình thức gọi vọng từ bên ngoài nhà vào.
Lúc đó, Sagiri đã hé nhẹ tấm rèm, đỏ mặt vì ngượng ngùng.
Đó là một phản ứng không thể tưởng tượng nổi từ Sagiri trước đây.
Dần dần, từng chút một… có lẽ cô bé đã bắt đầu mở lòng với Megumi rồi.
"Sagiri à? Em không nghe thấy hả – Ero-manga Sensei, Ero-manga Sensei –"
Khi tôi gõ cửa liên hồi, "cạch", cánh cửa hơi hé mở, Sagiri hé mặt qua khe cửa. Cô bé cau mày nhìn tôi.
"E-Em nghe thấy! Với lại em không quen người nào tên đó nên đừng có gọi!"
"Gì vậy, nghe thấy thì ra đây nhanh lên đi chứ."
Cứ tưởng có chuyện gì xảy ra chứ – làm anh lo lắng muốn chết.
Sagiri lẩm bẩm với giọng điệu đầy hậm hực.
"…Sáng… mới đuổi ra xong…"
"Anh biết là em vẫn còn giận. Nhưng những chuyện như thế này phải hỏi ý kiến sớm chứ."
Như chuyện cãi nhau ban nãy, nếu đây là cơ hội để nói chuyện trực tiếp với em gái mình và làm lành thì tốt quá – thành thật mà nói, tôi cũng có tính toán như vậy.
"…Ừm…"
Sagiri giữ nguyên tư thế hé mặt qua khe cửa, trầm tư suy nghĩ.
"…Tiệc Giáng sinh…"
"Đúng, tiệc Giáng sinh."
"…………………………Làm sao… đây…"
Hình như cô bé đang phân vân.
"Chắc chắn sẽ vui lắm. – Tất nhiên, nếu em không thích, anh sẽ từ chối."
"K-Không phải vậy."
"?"
Tôi nghiêng đầu.
Cứ tưởng Sagiri đang phân vân về việc "làm thế nào để tổ chức tiệc Giáng sinh ở nhà" chứ, hóa ra không phải sao?
"Sagiri, em đang phân vân chuyện gì vậy?"
"Không nói cho anh biết."
Cô bé nói thẳng thừng. …Vậy sao.
"……………………………………"
"……………………………………"
Sự im lặng bao trùm giữa hai anh em.
Nói chuyện với em gái tôi, trạng thái này xảy ra khá thường xuyên.
Không phải là ngại ngùng gì cả.
Sagiri nãy giờ đang trầm tư suy nghĩ, bỗng ngẩng mặt lên nhìn tôi và khẽ nói.
"…Anh."
"Ơ, ừm? Gì vậy em?"
"Bây giờ là tháng mấy?"
"Tháng Mười Hai rồi…"
"Nghĩa là… mùa đông."
"Đúng rồi."
Tại sao cô bé lại hỏi những điều hiển nhiên như thế này nhỉ.
Sagiri ngập ngừng một lát rồi nói.
"À mà… bây giờ… bên ngoài… có lạnh không?"
"………………………"
Tôi chợt đứng hình một giây.
À, ra thế! Đúng là câu hỏi của một kẻ ở lì trong nhà mà!
Ở nhà suốt thì làm sao biết nhiệt độ bên ngoài, mà chắc cũng chẳng quan tâm đâu.
Tiện thể nói luôn, vì không đi học nên cô bé cũng chẳng còn khái niệm về thứ mấy ngày nào. Chỉ nhờ vào ngày chiếu anime hay ngày deadline mà cô bé mới biết được "bây giờ là khi nào" –.
Các tiểu thuyết gia chuyên viết truyện ngắn theo phong cách này thường rơi vào trạng thái này lắm.
– Hắt xì! Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng hắt hơi của Elf.
"Sagiri, bây giờ là mùa đông. Đương nhiên bên ngoài lạnh lắm."
Tôi trả lời một cách nghiêm túc. Giọng tôi có lẽ hơi nhẹ nhàng hơn bình thường một chút.
"Hmm, lạnh à. …………Vậy thì ổn rồi nhỉ…"
Sagiri lại trầm ngâm suy nghĩ, vẫn không chịu mở cửa hoàn toàn, mà chỉ nói ra câu này:
"À, anh. Anh mau đi thay bộ đồ mà anh thường mặc khi ra ngoài đi. Nhanh lên, ngay bây giờ."
"??????????"
Một yêu cầu hoàn toàn khó hiểu từ em gái tôi.
Vài phút sau –
"Đây, thế này được chưa?"
Tôi, trong chiếc áo khoác dạ quen thuộc, quay lại "căn phòng bất khả xâm phạm".
Lúc này Sagiri mới chịu mở hẳn cửa ra và để tôi nhìn thấy cô bé.
Một bộ áo khoác dày cộp.
Đó là món quà mà tôi đã tặng cô bé cách đây vài hôm.
…May quá, có vẻ như cô bé đang dùng.
Không hề để ý đến suy nghĩ của tôi, Sagiri chăm chú nhìn trang phục của tôi.
"…Anh, lúc nào cũng………… mặc đồ này khi ra ngoài à?"
"Đúng vậy… có gì lạ hả?"
– Anh quê mùa quá.
Nếu bị nói thế thì sao đây… Gần đây, tôi có đọc mấy bài báo trên mạng nói "áo khoác dạ trông giống otaku" ấy…
Trong lòng tôi đang run rẩy, thì Sagiri lắc đầu.
"K-Không… không có gì lạ cả."
Rồi cô bé tiếp tục chăm chú quan sát.
"………………Ồ………… Khăn quàng cổ thì sao?"
"Anh không hay đeo lắm. Nó cứ dặm dặm khó chịu nên anh không thích."
"!? …H-Hừm! Ra vậy!"
"Có chuyện gì sao?"
"…Không có gì. Anh, anh thử nhấc một chân lên xem."
"??? T-Thế này hả?"
Là gì nhỉ? Có phải định lấy làm tư liệu vẽ vời gì không đây.
"Đúng. Cứ giữ nguyên tư thế đó… nhớ để em xem cho kỹ nha."
Sagiri khẽ ngồi xổm xuống dưới chân tôi, rồi nghiêm túc nhìn vào lòng bàn chân tôi.
Ch-Chà, gần vậy… sao mà… ngượng quá vậy trời…
"Anh… chỉ có tất trắng thôi sao?"
"Ừ, chỉ có cái loại mà trường quy định thôi."
"Không có loại ấm áp dùng cho mùa đông à?"
"Không có nhưng…"
Thế thì có gì đáng nói nhỉ.
"Vì nó dặm dặm nên không thích chất liệu len à?"
"Đâu có đâu? Chỉ là không có thôi… Với lại đâu có đi học mà mang."
"Có thì anh có muốn không?"
"Thì… cũng muốn."
Vậy thì rốt cuộc là sao đây.
Tại sao em gái tôi lại đặc biệt quan tâm đến tất của anh trai mình đến thế chứ?
Hồi đi trại hè, cô bé cũng muốn Elf tặng tất làm quà lưu niệm…
Hả, chẳng lẽ… đúng là vậy sao… Sagiri quả nhiên là…………………… một kẻ biến thái cuồng tất!?
"Anh đang nghĩ chuyện thất lễ đúng không."
"Tại vì thái độ của em đáng ngờ quá mà. Này… Sagiri. Để giải tỏa sự hiểu lầm của anh, em có thể giải thích được không? Nào là hỏi nhiệt độ bên ngoài, rồi bắt anh cho xem quần áo ra ngoài, rồi lại ám ảnh một cách thái quá với tất của anh… Em đang nghĩ gì vậy?"
À mà, chuyện tiệc Giáng sinh thì sao rồi nhỉ?
Rõ ràng tôi đến đây để bàn bạc chuyện đó với Sagiri mà.
"Không nói cho anh biết."
Sagiri lặp lại câu nói y hệt ban nãy.
"Tiệc Giáng sinh, có thể tổ chức được. …Khi nào chốt xong thành viên thì nói em biết."
Cô bé nói mỗi thế rồi "cạch" một tiếng đóng sập cửa phòng lại.
…………………….
Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ.
Rồi ngày 24 tháng 12 đến. Đúng giữa trưa ngày diễn ra bữa tiệc Giáng sinh.
Địa điểm là phòng khách nhà tôi. Toàn bộ ghế sofa được đẩy sát tường để tạo không gian, một chiếc bàn lớn được đặt ở giữa. Đệm được xếp dọc theo bàn, chuẩn bị cho một bữa tiệc đông người.
Một cây thông Giáng sinh tuy nhỏ nhưng cũng được chuẩn bị sẵn.
Và bây giờ, tại địa điểm tổ chức tiệc đó, có mặt những gương mặt nổi bật.
Đầu tiên là tôi, Izumi Masamune, ngồi ở giữa, gần lối ra vào.
"Được rồi! Các cô cậu! Chúng ta bắt đầu bữa tiệc nào!"
Bên phải là hàng xóm kiêm tiểu thuyết gia light novel bán chạy, Yamada Elf. Hôm nay cô bé không mặc bộ đồ lolita thường ngày – mà là hóa trang thành cô bé Santa mini skirt dễ thương.
Đương nhiên là vô cùng hợp và đáng yêu. Chỉ cần có cô bé ở đó thôi là cả không gian sáng bừng lên.
Bên trái là tiền bối Senju Muramasa, tác giả chủ chốt cùng nhà xuất bản với tôi. Cô ấy mặc bộ kimono như thể Giáng sinh chẳng liên quan gì đến mình. Muramasa nhìn chằm chằm vào cô Santa Elf.
"Khụ… Cái… cái đồ hèn này. Định dùng bộ dạng lố lăng này để thu hút sự chú ý sao…!"
Cô ấy lầm bầm một cách chua chát. Elf nhận ra điều đó, liền nói:
"Á, chị đang ghen tị đó hả? May quá, thực ra tôi có chuẩn bị phần của chị nữa đó!"
"Mặc, mặc cái gì! Đồ nhạy cảm đó! Sao lại nói tới chuyện đó…!"
"Masamune nói là ‘muốn xem tiền bối Muramasa mặc đồ Santa lắm’ đó?"
Tôi đâu có nói! Mặc dù tôi muốn xem thật!
"…Gì, cái gì chứ…!? Khụ… K-Không thể… nhưng mà… ừm ừm…"
Tiền bối đỏ mặt vì xấu hổ, bứt rứt không yên.
Thấy vậy, Elf chỉ tủm tỉm cười.
Gần đây, mối quan hệ giữa hai người họ dường như là như vậy đó.
Kế đến, tôi vốn định giới thiệu thầy Shidou Kunimitsu – một tác giả đàn em của mình, nhưng tiếc thay hôm nay anh ấy lại không có mặt ở đây. Nghe đâu anh ấy vừa nhận được một cuộc họp đột xuất.
Dịp Giáng Sinh mà lại đi nghe điện thoại từ tòa soạn... Đúng là đồ ngốc!
"Elf-chan ơi! Nếu còn thừa trang phục thì cho tớ được đóng vai Ông già Noel được không?"
Đang nhướn người về phía Elf ngay trước mặt tôi là Megumi. Cô nàng vốn dĩ đã sành điệu, nhưng bộ cánh hôm nay lại đặc biệt được đầu tư. Chiếc váy liền kiểu người lớn, quần tất đen, đôi môi nhỏ nhắn bóng mượt. Mặc dù bây giờ đã cởi ra, nhưng trước đó cô ấy đã khoác lên mình chiếc áo khoác ngoài nổi bật một cách thật trang nhã.
Elf, người đang dỗ dành tiền bối Muramasa, phân vân "ưm..." trước lời đề nghị của Megumi:
"Mấy đứa đã muốn mặc sẵn rồi thì mặc vào có gì vui đâu chứ~ Với lại, bộ này mình mua cho Muramasa mà, không phải sẽ không vừa với cậu sao?"
"Elf-chan xấu tính ghê, ý cậu là nếu tớ mặc bộ đồ Ông già Noel của Muramasa-chan thì sẽ không vừa vòng một á? Tuy vậy mà tớ cũng có kha khá đó nha~ À mà, đúng không, anh trai?!"
"Sao tự nhiên lại lôi tôi vào chuyện này!?"
"Ơ, anh biết tỏng còn gì~"
Tôi làm quái gì có cơ hội biết cỡ ngực của Megumi đâu cơ chứ! Cái đồ õng ẹo giả tạo!
"Đúng là, làm chuyện dư thừa trước mặt Sagiri..."
Tôi thở dài thườn thượt.
Mà nói đi cũng phải nói lại – Megumi thân quen nhanh thật đấy.
Dù hay khiến người khác nổi giận, nhưng không biết từ khi nào, cô nàng lại cứ thoắt cái, thoắt cái – lại kết bạn được một cách dễ dàng. Thật đáng sợ... Đây có phải là sức mạnh của một chuyên gia kết bạn không?
"Mune-kun, cảm ơn cậu đã mời tớ hôm nay nhé! Một bữa tiệc Giáng Sinh mà có cả những tác giả light novel nổi tiếng tham gia thế này thì đối với một đứa mê light novel như tớ đúng là thiên đường!"
Ngồi bên trái Megumi là Takasago Chie. Cô bạn cùng lớp với tôi và là cô gái chủ tiệm của hiệu sách "Takasago Shoten" ở trước ga. Vẻ ngoài trông như một "cô gái văn học" với chiếc mũ nồi và áo len rất hợp với mái tóc đen dài của cô ấy.
"Không có gì đâu, nếu thế này coi như trả ơn được cái hồi đó thì tốt rồi."
"Hồi đó là hồi nào cơ?"
Dường như tôi nói không rõ, Chie nghiêng đầu thắc mắc.
"Thì cái vụ Elf đột ngột xông vào lớp học đó. Nếu Chie không đỡ lời giúp thì có lẽ mọi chuyện đã ầm ĩ hơn nhiều rồi."
"À ~ Có chuyện đó thật ha!"
Đây là chuyện tôi nghe từ một người bạn nam cùng lớp kể lại –
Sau khi tôi và Elf bỏ trốn khỏi lớp học, dĩ nhiên là cả lớp đã náo loạn cả lên. Người dẹp yên tình hình không ai khác chính là Chie. Dù sao thì việc tôi là một tác giả light novel cũng đã bị lộ tẩy, nhưng Chie đã khéo léo giúp xoa dịu mọi chuyện bằng cách nói "Mọi người đừng làm ầm ĩ quá".
Ngoài ra, Chie còn giúp giảm bớt sát khí của các nam sinh bằng cách nói "Con bé đó chắc đến trêu chọc Mune-kun thôi nhỉ?". Đúng là một pha xử lý xuất sắc. Chie-san thật tuyệt vời.
"Tôi nghĩ mình thật may mắn khi có những người bạn như cậu. Nói lại lần nữa, cảm ơn cậu nhé."
"Tớ đã bảo không cần khách sáo rồi mà, cậu đúng là người tỉ mỉ nhỉ."
Chie đưa tay ra sau gáy, tỏ vẻ ngượng ngùng.
"Mà, mà nói thế chứ—"
Chie thong thả đảo mắt nhìn quanh buổi tiệc.
Rồi sau đó—
"Khà khà khà, thấy chưa, đúng là không mặc vừa mà! Kìa kìa~ Megumi-chan nói là tự tin vào vòng một lắm mà~ Sao mà phần ngực lại trống hoác thế kia chứ nhỉ?"
"Ực ực ực, khoan, chuyện này không thể nào tin được! Muramasa-chan, vòng một của cậu là cỡ bao nhiêu vậy?!"
"Không, không nói được đâu! Đồ ngốc! Hya!? Đừng, đừng có mà đụng vàooo!?"
Tại điểm nhìn của Chie, Elf và mọi người đang gây ồn ào cách xa bàn tiệc, quay lưng về phía chúng tôi. Đúng là những lời con gái nói chuyện thật là... quá đáng.
Trong khi tôi cũng đang ở đây chứ.
Chie gật gù rồi đưa ra nhận xét:
"Thầy Yamada Elf, thầy Senju Muramasa, Megumin... và cả tớ nữa. Ai cũng dễ thương cả, toàn là mỹ nữ không vậy."
Cô nàng tự nhiên cho mình vào danh sách mỹ nữ rồi đó.
"Hừm... Này, Mune-kun."
Chie ghé sát mặt về phía tôi, thì thầm khẽ để những người khác không nghe thấy.
"Ai mới là người trong mộng của cậu chứ?"
"Bụp...!"
Tôi suýt sặc.
"Chie, Cậu, cậu nói gì bất chợt vậy...?"
"Nói gì ư, cậu có người trong mộng mà, phải không? Cậu đã nói vậy rồi còn gì – hồi trước khi tớ cầu hôn ấy."
"Đừng có nói những lời dễ gây hiểu lầm như thế!"
May mà mấy đứa kia không nghe thấy!
À, tôi nói rồi, đúng là đã nói rồi –
"Nếu Mune-kun có thể tạo ra một tác phẩm ăn khách đến mức được chuyển thể anime, và kiếm được thật nhiều tiền như thầy Yamada Elf thì –"
"Kiếm được nhiều tiền thì sao?"
"… Thì tớ cũng có thể đồng ý làm vợ của Mune-kun đó?"
"Không thèm che giấu ý đồ vì tiền gì hết!"
Đã từng có cuộc đối thoại như vậy.
Lúc đó tôi đã nói:
"Từ chối. Tôi có người trong mộng rồi."
Tôi đã trả lời như thế, phải không nhỉ.
"Người trong mộng của cậu – ở trong số những người này, phải không?"
"………………"
Trước câu hỏi của Chie, tôi hơi chần chừ một chút rồi đáp:
"Phải."
"Hừm... Ai nhỉ? Thầy Elf? Hay là... thầy Muramasa? Chắc không phải Megumin đâu nhỉ?"
"Ai mà biết được."
"Hay là........................"
Chie ngập ngừng một lúc, rồi với giọng điệu trêu chọc, nói nhẹ nhàng:
"Là tớ thì sao?"
Tôi bắt chước cô ấy, đáp lại hờ hững:
"Không phải đâu."
"Thế à, tiếc quá, tiếc quá."
Chie mỉm cười toe toét.
Vì một lý do nào đó mà chậm trễ, nhưng – tôi muốn giới thiệu thành viên cuối cùng của buổi tiệc.
Tôi như thường lệ, đang ôm chiếc máy tính bảng.
"...Em có ổn không?"
"...Ư...ưm...............Ổn mà, ổn thôi."
Hiện trên màn hình là "Eromanga-sensei" với chiếc mặt nạ nhân vật anime – không phải.
Mà ngạc nhiên thay, đó chính là "Sagiri không che mặt".
Lý do của việc này là vì có Chie và Megumi tham gia buổi tiệc. Cả hai đều không biết em gái tôi, Sagiri, chính là Eromanga-sensei.
Tôi cũng không có ý định tiết lộ chuyện này ở đây.
Vì thế, tôi chỉ còn cách "giả vờ như Eromanga-sensei không tham gia, còn em gái hikikomori của tôi, Sagiri, đang góp mặt vào buổi tiệc".
Sagiri nói rằng: "Tệ nhất là chỉ cần Megumi-chan không biết là được".
Mà, lỡ như bị lộ thì việc bịt miệng Chie chắc là dễ dàng thôi, còn việc bị một cô bạn cùng lớp biết mình là "Eromanga-sensei thích vẽ tranh hentai" thì – một nữ sinh cấp hai như Sagiri chắc chắn không thích đâu nhỉ.
Hôm nay, em gái tôi –
Không phải "Eromanga-sensei", mà là trong trạng thái "Sagiri", cùng mọi người tham gia buổi tiệc.
Đây là quyết định của Sagiri, theo ý muốn của em ấy.
Có thể hơi quá lời, nhưng tôi nghĩ... đây không phải là một bước tiến lớn sao.
Tôi nhìn xuống chiếc máy tính bảng trước ngực:
"………………Chúng ta hãy vui vẻ nhé, Sagiri."
"…………Ưm......"
Một tiếng đáp khẽ khàng.
Tôi từ từ nhìn quanh căn phòng. Trên bàn, ngoài bánh Giáng Sinh, còn có những ly rượu sâm-panh không cồn được sắp đặt ngay ngắn. Đồ ăn thì chưa được dọn ra vì Elf có "một đề xuất đặc biệt". Những cô gái đang nói chuyện riêng cũng đã quay trở lại bàn.
Có vẻ mọi người đều đã sẵn sàng.
"Được rồi, vậy thì – chúng ta bắt đầu thôi!"
Tôi nhẹ nhàng nâng ly:
"MERRY CHRISTMAS!"
Bữa tiệc Giáng Sinh chính thức bắt đầu.
"Bắt đầu đổi quà ngay thôi!"
Thầy Elf trong trang phục Santa váy ngắn, nhanh chóng điều hành.
Buổi trao đổi quà – là sự kiện mà tôi đã thông báo trước cho mọi người.
Mỗi người tham gia sẽ lần lượt trình bày món quà của mình – có thể là đồ vật, đồ ăn, hoặc một màn biểu diễn, nội dung gì cũng được.
"Món quà ẩm thực của tôi, 'Gà Tối Thượng Đêm Thánh Christmas Ultimate Chicken', sẽ được mang ra sau khi Alumin-chan đến."
Đó là một món ăn có cái tên nghe như có lực tấn công lên đến 4500 điểm.
"Thầy Alumin, hôm nay thầy ấy có đến không ạ?"
"Nghe nói cô ấy sẽ đến muộn. Vì cô ấy sẽ mang đến một 'màn trình diễn quà' thật hoành tráng, nên mọi người hãy cực kỳ mong đợi nhé!"
Elf dùng cử chỉ tay khoa trương để nhấn mạnh.
Cứ như thể muốn nói rằng món quà đó còn tuyệt vời hơn cả "món ăn" của cô ấy.
"Nếu Elf-chan đã nói vậy thì... có lẽ sẽ thú vị đây."
Sagiri khẽ thì thầm. – Tôi đã lo lắng không biết em ấy có ổn không, nhưng hiện tại thì có vẻ không có vấn đề gì.
Dù nói ít, nhưng em ấy đã có thể tham gia buổi tiệc một cách đàng hoàng.
"Cứ giao phó cho tớ, Sagiri."
Elf nhìn vào màn hình máy tính bảng, mắt đối mắt với Sagiri –
Lần đầu tiên, cô ấy gọi Sagiri bằng tên thật thay vì bút danh.
"………………Cảm giác thật lạ."
"Tôi cũng vậy."
Cả hai đều có vẻ ngượng ngùng.
Sau đó, Elf nhìn khắp tất cả mọi người:
"Chắc cũng có người chưa gặp bao giờ, nên tôi giới thiệu nhé. Đây là Sagiri-chan, em gái của Masamune."
Ngay lập tức –
"Em gái của Mune-kun. Rất vui được gặp, Takasago Chie đây ạ."
"Izumi-chan, cảm ơn cậu đã mời tới hôm nay nhé ♪ Vui ơi là vui ♪"
"Ta là Senju Muramasa. Lần nữa mong được chiếu cố – Đừng khách sáo, cứ gọi ta là chị dâu."
Mọi người lần lượt lên tiếng chào hỏi.
………………Tiền bối Muramasa nói gì thế hả trời.
Trước những lời đó, Sagiri thì –
"!"
Mặt em ấy đỏ bừng, cúi gằm xuống và không thể trả lời. Cuối cùng, chỉ khẽ thì thầm:
"…………Cũng............cảm ơn............"
Chắc chắn là giọng em ấy quá nhỏ nên mọi người không nghe thấy.
Chỉ riêng tôi mới nhận được.
"Anh cũng cảm ơn em."
"Mọi người, Sagiri – vì một số lý do nên không thể rời khỏi phòng được. Nhưng thay vào đó, tôi đã nhận món quà từ em gái."
Tôi phân phát những chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay cho mọi người – và cả cho chính mình nữa.
"Nào, mọi người mở ra xem thử đi. Thật ra tôi cũng không biết bên trong là gì đâu."
Trong khi giục giã mọi người, tôi cũng mở hộp của mình ra.
Vật bên trong là –
"À, cái này..."
"Hừm... Khéo tay thật đấy."
"Ồ... dễ thương ghê."
"Đẹp quá! Làm tốt ghê!"
Đó là những con búp bê len móc nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay.
Dành cho Elf là hình nhân vật trong tác phẩm "Dark Elf Bùng Nổ" của cô ấy.
Dành cho tiền bối Muramasa và Chie là hình nhân vật trong "Huyễn Tưởng Yêu Đao Truyện".
Còn của tôi là "nữ chính em gái" trong "Cô Em Gái Dễ Thương Nhất Thế Giới".
Và của Megumi là...
"...Cái này... có lẽ nào...............là tớ sao?"
Một con amigurumi giống hệt Megumi.
Trên màn hình, Sagiri cúi gằm mặt.
Dường như em ấy xấu hổ vô cùng khi món quà của mình đang bị mọi người ngắm nhìn.
Trong khi những bức tranh hentai tự vẽ thì em ấy lại không ngần ngại khoe cho hàng vạn người xem.
Đúng là một cảm giác khó hiểu.
"...Trước đây............em đã tập luyện..................dù không làm tốt lắm..................nhưng kịp xong là may rồi."
Megumi, như đại diện cho mọi người, nói to:
"Izumi-chan, cảm ơn cậu nhé! Tớ sẽ giữ gìn cẩn thận!"
"...Ưm............không có gì to tát đâu mà..................auuu."
"A ha ha – Izumi-chan đúng là, dễ thương ghê."
"!"
Tôi hiểu mà. Chọc cho Sagiri đỏ mặt đúng là vui ơi là vui.
Buổi trao đổi quà sau đó vẫn tiếp diễn trong không khí vui vẻ, hòa thuận.
Quà của Chie là sách thiếu nhi, sách tranh nước ngoài... quả đúng là một người làm hiệu sách có khác.
Còn quà Muramasa-senpai mang đến lại là một chiếc móc khóa hình nhân vật hoạt hình dễ thương một cách bất ngờ. Món quà này được Sagiri đón nhận nhiệt liệt.
Quà của Megumi toàn đồ nữ tính, nào dây buộc tóc đính charm, ruy băng, sơn móng tay... À mà toàn bộ đều dành cho nữ, không có lấy một món cho nam—
“Này mọi người nhìn xem! Tớ vừa ‘sáng tạo’ ra ‘Tiểu thuyết gia Light Novel Mỹ Nữ Masamune-chan’ từng gây sốt trên mạng nè!”
“Vô lý… Masamune-kun lại… đáng yêu sao…!”
Đúng là đã có một màn tôi bị bắt ép giả gái.
“Này, Megumi! Đừng có chụp ảnh chứ! Cậu định dùng làm gì thế hả?!”
“Ơ, tớ định đăng lên mạng cho mọi người cùng xem mà?”
“Dừng lại ngay!”
À mà, món quà tôi chuẩn bị là... à thì...
Thật ra, chả có gì hay ho đâu, nói chung là đồ dùng văn phòng phẩm thôi.
Tôi nghĩ đây là vật dụng cần thiết cho cả học sinh lẫn tiểu thuyết gia, lại vừa tầm làm quà Giáng sinh, không quá đắt mà cũng chẳng rẻ, nên là được thôi. Ai dè, về độ “ấn tượng” trong danh sách quà tặng thì lại hơi kém.
“Ồ ồ! Anh muốn em dùng cái đánh dấu sách này để đọc thêm nhiều light novel hơn nữa đúng không ạ, anh hai!”
“Bút bi ba màu… Quà tặng an toàn, đúng là phong cách của anh. Ừm, thì… cũng dùng được. Mà này, sau khi tiệc tùng xong xuôi, chắc anh còn quà riêng cho tôi đúng không? Đừng giấu làm gì, vẻ mặt anh bây giờ y hệt như vậy đó.”
“Cây bút chì có họa tiết dễ thương thật đấy. Em sẽ dùng nó để viết mấy cuốn light novel lãng mạn hài hước.”
“Kia rồi………… Mune-kun này… Cái này… hình như là đồ nhà mình mua thì phải………………?”
…Thôi kệ, dù sao thì mọi người cũng có vẻ thích nên tạm chấp nhận vậy.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả,
“Nè nè, Merry Christmas!”
Alumi đến muộn một tiếng so với mọi người.
Cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ, đôi mắt xếch, và chiếc áo khoác sukajan cực kỳ hợp này là Amelia Armeria.
Bút danh của cô ấy là “Alumi”.
Cô là cô bạn thanh mai trúc mã của Elf và là họa sĩ minh họa cho tác phẩm “Elf Tối Cao Bùng Cháy” của Elf. Alumi là một người cực kỳ đa tài và làm việc rất nhanh chóng, hiện tại cô còn đảm nhận phần vẽ comic cho tác phẩm mới của hai anh em tôi, “Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới”.
Tôi ra đón Alumi ở cửa và dẫn cô ấy vào phòng khách.
Ngay lập tức, Elf là người đầu tiên phản ứng. Cô bật dậy đứng thẳng người,
“Alumi-chan, cậu đến muộn quá đó!”
“Xin lỗi, xin lỗi, vụ kia chậm hơn dự kiến một chút… Khoan đã, ôi, ông già Noel kìa!”
“He he, đáng yêu không?”
“Tuyệt vời!”
Alumi giơ ngón tay cái lên.
Họ vẫn tương tác với nhau như một cặp tình nhân vậy.
Alumi cúi người ghé sát chiếc máy tính bảng tôi đang ôm trên tay,
“Sagiri cũng, Merry Christmas!”
“…………Ừm… ừm.”
“Không bị cảm đấy chứ? Ăn uống đầy đủ không? Bây giờ tớ ôm một cái được không?”
“Không bị. Có ăn. Không được.”
Thấy Alumi ân cần hỏi han Sagiri, Megumi lập tức phản ứng mạnh.
“!? Ồ ồ~ Izumi-chan, Izumi-chan, vị mỹ nữ mới này là ai thế ạ?”
“À thì… người này là…”
Alumi và Sagiri. Mối quan hệ giữa hai người này hơi phức tạp một chút nhưng mà…
“Chị gái.”
Chả có gì phức tạp cả, họ như chị em ruột vậy.
Có lẽ đây chính là “mối quan hệ mà tôi muốn có” với Sagiri.
Thật đáng ghen tị. Tôi thành thật nghĩ vậy.
“Đúng vậy, là chị gái đó. Gọi tớ là họa sĩ minh họa mỹ nữ Alumi-chan nhé.”
“!? Vô lý! K-Không thể nào! Là người thật sao?! Ôi trời ơi! Em là fan cứng của chị đó! Em đã xem ‘Đại Chiến Lột Mặt Nạ’ đó!”
Chie, một fan light novel, đang vô cùng phấn khích.
Cô bé này, lúc nãy khi tôi giới thiệu Muramasa-senpai cũng y hệt thế này.
Nếu mọi người vui vẻ như vậy thì… thật may mắn vì đã mời.
Trong khi đó, Megumi vẫn như thường lệ, nói chuyện với Alumi.
“À, hình như chị là người vẽ minh họa cho sách của Elf-sensei phải không ạ. Hề~ hóa ra lại là ‘chị gái’ của Izumi-chan sao~… Lát nữa tớ có nhiều điều muốn hỏi lắm. —À, tớ quên chưa giới thiệu! Rất vui được gặp, Alumi-chan! Tớ là Jinno Megumi. Cứ gọi tớ là Megumin nhé. Chúng ta làm bạn nhé!”
“Được thôi, rất vui được biết cậu nhé, Megumin!”
Khoảnh khắc đó, Megumi lại có thêm một người bạn mới.
Thật là dễ dàng, hay đúng hơn là quá nhanh gọn.
Hai cô gái kiểu mạnh mẽ thì lần đầu gặp mặt cứ y hệt như thế này đây…
Trong lúc tôi đang ngắm nhìn cuộc gặp gỡ mới mẻ đó—
“Masamune, Masamune.”
Alumi nhếch mép cười, khẽ ngoắc tay gọi tôi.
“? Gì thế?”
Tôi không chút cảnh giác bước đến gần, cô ấy bất ngờ choàng tay qua vai tôi,
“Nè, chào hỏi đi.”
Chụt, cô ấy hôn lên má tôi.
“!!!!!!!!!!”
Ngay lập tức, một tia sét lóe lên trong phòng khách nhà tôi. Không khí như thể đông cứng lại.
“M-Mune-kun… lẽ nào cô bé này là?”
Chie lại hiểu lầm một cách kỳ quặc.
“K-Kẻ thù…”
Ánh mắt của Muramasa-senpai trở nên đáng sợ, còn Megumi thì lấy hai tay che miệng và kêu “Kyaaah!” như một phản ứng khuôn mẫu.
“……………………………………”
Khuôn mặt của Sagiri đáng sợ đến mức tôi không dám nhìn.
“C-Cậu… l-làm cái…— ”
“Cậu đang làm cái gì vậy chứ—?!”
Thay cho tôi đang cứng đờ không thể nói thành lời, Elf hét toáng lên.
“Ame… Alu… cậu—!”
Cô nàng ông già Noel váy ngắn chạy bổ về phía chúng tôi với một vẻ mặt tức giận đến mức có thể miêu tả bằng từ “bùng nổ”.
“Cái kiểu chào hỏi vừa nãy là, c-cậu định làm cái gì thế hả?! A-A-A-Alumi! Cậu luôn miệng nói là không có ý định hẹn hò với con trai mà! Cậu còn cười khẩy bảo là với Masamune, người mà cậu thích có người khác rồi, thì chúng ta có thể làm bạn được mà! Thế mà giờ—!”
Bị Elf quát tháo ngay trước mặt, Alumi—
“Ưm!”
Run rẩy, run rẩy—và cô ấy có một vẻ mặt… gợi cảm.
…Quả không hổ danh là “chị gái” của Ero Manga Sensei, không chừng, cô gái này mới là kẻ biến thái nhất.
“Ồ, tớ đúng là không có ý định hẹn hò với con trai mà.”
Alumi vẫn đặt tay trên vai tôi, kéo tôi lại gần và thản nhiên nói.
“Lời nói và hành động không ăn khớp—gì cả! T-Từ trước đến nay tôi đã thấy khả nghi rồi! Hai người đó! Lúc hai người cùng về từ phòng của Alumi-chan hôm bữa, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó! Chắc chắn luôn! Con ‘mắt’ của tôi không thể bị lừa đâu!”
“Khá lắm Emily, đúng chuẩn luôn. Ồ ồ, đúng là có gì đó thật, có gì đó thật! Phải không, Masamune?”
“Alumi, cậu đang tính toán từng lời nói một đấy phải không…!”
Đúng là đã có “chuyện gì đó” thật!
Là điều kiện tiên quyết để nhận lời vẽ comic:
—Từ nay về sau, trước mặt Emily, hãy thân mật với ta.
Tôi và cô ấy đã thỏa thuận như vậy.
Với một động cơ kỳ quặc nào đó, kiểu như muốn nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Elf, muốn trêu chọc cô ấy.
“Hê hê hê.”
Alumi cười nham hiểm.
—Elf rất sắc sảo, không sợ diễn xuất bị lộ sao?
—Emily ngốc lắm, lừa dễ ợt.
…Cuối cùng thì mọi chuyện đúng như lời cô ấy nói.
“Tôi nói lại nhé, chúng tôi không hẹn hò, và cái vừa nãy là ‘nụ hôn chào hỏi’ giữa bạn bè. Ở các nước khác ngoài Nhật Bản thì là chuyện bình thường mà.”
“Bình thường cái nỗi gì—! Hôn giữa bạn bè thì đâu có cái vẻ mặt gợi cảm như vậy!”
“……………………Ơ… thật sao… tớ… tôi… có vẻ mặt đó sao?”
Trước lời chỉ trích của Elf, Alumi lần đầu tiên dao động, má cô ấy đỏ ửng.
Có vẻ như cô ấy không hề nhận thức được mình đã có vẻ mặt như thế nào.
Lúc đó, Muramasa-senpai không biết từ lúc nào đã lặng lẽ tiến đến gần, đưa chiếc gương nhỏ kiểu Nhật về phía Alumi.
“Như cô thấy đó, có một vẻ mặt đầy trơ trẽn đúng không? Khụ, k-cái loại… họa sĩ truyện tranh dâm đãng này! Quả nhiên người ta nói Ero Manga Sensei tuyệt vời là không sai! …Để tôi trừng phạt cô một trận, đứng yên đó!”
“Vẫn là cái cô gái mặt lạnh nói toàn mấy chuyện nguy hiểm này!”
Alumi ra sức chống lại “tấn công vật lý” của Muramasa-senpai.
Hai người này thường xuyên như thế này.
“Này, hai người làm ơn dừng lại đi chứ!”
Tôi rụt rè nhìn vào màn hình máy tính bảng.
Đồng thời Alumi vòng ra sau lưng tôi, nói chuyện với Sagiri.
“Này Sagiri, đừng có im lặng thế chứ, em không nói gì sao? Nè, anh trai em sẽ bị tớ cướp mất đấy nhé?”
“K-Không phải đâu Sagiri! Nghe anh nói đã! Anh định kể hết luôn đây là do Alumi… Khoan đã, Sagiri?”
“…………………………………”
“A!”
Tôi và Alumi đồng loạt cứng đờ.
Chết tiệt… Sagiri thật sự… đang khó chịu cực kỳ! Rất là tức giận…!
Cô bé bĩu môi, nhíu cằm tạo thành nếp “umeboshi”…
Hệt như một quả bom đã được châm ngòi.
Tôi hoảng hốt, lườm Alumi và thì thầm nhanh chóng.
“Này Alumi, làm gì đi chứ.”
“Tại, tại sao lại giao cho tớ chứ! C-Chúng ta đã thỏa thuận như vậy mà…! Là bảo nhau hãy tìm cách để khiến đối phương ghen tuông mà…”
Khi chúng tôi đang đấu đá đẩy trách nhiệm cho nhau thì—Sagiri buông một lời nói nặng nề.
“…………………………Ghét anh.”
“Sagiri, xin lỗ—i!”
“Chị gái đã sa—i rồi!”
Chúng tôi đồng loạt đứng dậy như chạy thi, lao về phía “căn phòng không mở cửa”.
Và thế là.
“Kế hoạch khiến Elf và Sagiri ghen tuông” mà Alumi đã sắp đặt đã bị bại lộ một cách thảm hại.
Sau khi tôi và Alumi phải xin lỗi lia lịa, cuối cùng cũng được Sagiri và Elf tha thứ.
Buổi tiệc Giáng sinh tiếp tục.
Mọi người (dĩ nhiên, bao gồm cả Sagiri đang ở trong phòng) thưởng thức “Món gà tối thượng đêm Noel - Christmas Ultimate Chicken” do Elf tự tay chế biến, và bây giờ đến lượt Alumi công bố “món quà” của mình.
“Cuối cùng là quà từ tôi—hay đúng hơn là…”
“Quà chung của tôi và Alumi-chan thì đúng hơn.”
Elf tiếp lời của Alumi.
“Mọi người chắc chắn sẽ rất bất ngờ!”
Elf có vẻ vui lắm.
Không biết cái “quà” mà Alumi mang đến là gì nhỉ?
“Chắc chắn sẽ làm hài lòng mọi người. …Vậy nên, Sagiri, vui lên đi mà~, nha?”
“…Em không giận. Đừng có nói chuyện thân mật với em.”
“Rõ ràng là đang giận dỗi rồi còn gì. Thật sự xin lỗi mà, không ngờ em lại tới mức đó, Masamune…”
“K-Không được! N-Nếu nói thêm nữa! Thì không còn là ‘chị gái’ gì hết!”
“Đ-Được rồi. Chị sẽ không nói nữa đâu…”
Alumi cầm máy tính bảng bằng hai tay, ghé sát mặt lại nói chuyện với Sagiri.
Cái cách Alumi bị Sagiri chèn ép nhìn rất giống tôi thường ngày, cảm giác thật kỳ lạ.
“Hừm hừm… Ra là vậy~, quả nhiên, hôm nay đến đây thật tốt♪ Về mọi mặt.”
Megumi buông một lời nói đầy ẩn ý. Sau đó cô vui vẻ nói chuyện với Elf.
“Vậy, món quà là gì thế, Elf-chan?”
“Hay lắm Megumi! Món quà đặc biệt mà chúng tớ đã chuẩn bị là—”
Elf nhận một chiếc hộp đựng đĩa mỏng từ Alumi và giơ cao lên.
"Đây là tập đầu tiên của phiên bản anime ‘Bakuen no Dark Elf’ đấy! Ngay bây giờ, chúng ta sẽ có một buổi chiếu ra mắt tại đây cho mọi người!"
Trong mắt tôi, khoảnh khắc ấy rực rỡ và chói lọi vô cùng.
Khỏi phải nói, món "quà Giáng sinh" mà Elf và Alumi mang đến –
Chính là đích đến mà anh em chúng tôi hằng mơ ước, một kết tinh của những khát vọng ấp ủ bấy lâu.
Ghế sofa trong phòng khách được sắp xếp lại, và tất cả mọi người cùng tập trung trước tivi.
Elf ngồi ở giữa sofa, bên trái là Tomoe, còn Megumi ngồi bên phải.
Năm người không thể ngồi vừa, nên tôi, tiền bối Muramasa và Alumi đành phải đứng xem.
Về phần Sagiri, em ấy cau mày phàn nàn, "…Khó nhìn quá," dù tôi đã đưa chiếc tablet PC mình đang cầm cho em.
"Chắc chắn mọi người đều biết rồi đúng không! Thứ chúng ta sắp chiếu đây chính là tập một anime ‘Bakuen no Dark Elf’, chuyển thể từ tác phẩm gốc của chính tôi, Yamada Elf! Alumi đã mang đến bản shirobako còn nóng hổi mới ra lò đấy! Đúng không nào?"
"Đúng vậy đó! Mới hoàn thành cách đây có vài tiếng thôi à nha! Vì đi lấy cái này nên tớ mới đến muộn đó," Alumi đáp.
"Mấy cậu thật siêu may mắn! Vì đây là… bộ anime kiệt tác nhất thế kỷ 21, mà lại được xem trước cả nửa tháng so với lịch phát sóng trên TV đó!"
"Dạ, shirobako là gì vậy ạ~?" Megumi hăng hái giơ tay.
Người trả lời là Tomoe. Cô ấy giơ một ngón tay lên, ra dáng giải thích:
"Megumin, shirobako ấy à…"
Shirobako là bản phim mẫu được phân phát cho những người có liên quan trước khi phát sóng. Ngày xưa, nó được đựng trong một chiếc hộp màu trắng và là "băng video", nhưng ngày nay, chúng thường được phân phát dưới dạng "đĩa DVD" màu trắng.
À, gần đây cũng có một bộ anime lấy tên này làm tiêu đề, chắc hẳn cũng có người biết.
"…Đại loại là thế đó. Em hiểu chưa?"
"Dạ hiểu rồi ạ!" Megumi đáp lại đầy phấn khởi. Tôi cũng nhìn Elf mà nói:
"Đúng là may mắn thật. Phần bình luận cứ giao cho cô nhé, tác giả."
"Cứ giao cho tôi!" Elf giơ ngón cái lên, nở một nụ cười rạng rỡ.
"…Cô Elf trông vui quá," Sagiri nhìn Elf đang hớn hở, khẽ mỉm cười đầy trìu mến.
"Chứ còn gì nữa… Đến tôi cũng vậy thôi, khi giấc mơ thành hiện thực, chắc chắn tôi cũng sẽ không khác gì."
Những nhân vật do chính mình nghĩ ra, tạo ra, giờ đây trở thành anime, cử động, nói chuyện, dệt nên một câu chuyện.
Khiến cho biết bao khán giả yêu thích và say mê.
Việc được chuyển thể thành anime chính là sân khấu rực rỡ nhất của tác phẩm và các nhân vật.
Nếu phải so sánh… thì có lẽ giống như cô con gái cưng của mình được đóng vai chính trong buổi biểu diễn văn nghệ của trường vậy.
"…………Đáng ghen tị quá." Tôi nghe rõ tiếng thì thầm khe khẽ của em gái.
Giá như có Sagiri thật ở đây, tôi sẽ đặt tay lên đầu em mà nói:
"Chẳng có gì phải ghen tị cả. Anh em mình, rồi cũng sẽ có ngày – cùng nhau thực hiện ước mơ đó thôi."
Megumi, như thể chia sẻ niềm vui, khẽ rung người theo nhịp:
"Cô Elf, bộ anime này hay đến thế sao?"
"Kuhahaha! Tôi cũng chưa xem nữa! Nhưng chắc chắn là siêu hay luôn!" Elf ngước nhìn Alumi đang đứng cạnh và nói:
"Vì tác phẩm gốc là của cặp đôi siêu thiên tài chúng ta mà! Alumi-chan phụ trách thiết kế nhân vật, còn vẽ cả hình minh họa bản quyền nữa đó!"
Alumi khẽ nở một nụ cười dịu dàng:
"Emilie cũng đã tham gia vào các buổi họp kịch bản, lồng tiếng, tự mình viết kịch bản – đã kiên trì giám sát và cố gắng rất nhiều mà."
"Đúng vậy, đây là bộ anime mà tất cả chúng ta đã cùng nhau dành mấy tháng trời để tạo nên!"
Tôi biết. Tôi rất rõ.
Nàng đã kể khoe không biết bao nhiêu lần rồi…
Đã hơn nửa năm kể từ khi tôi gặp Elf.
Trong khoảng thời gian đó… tôi luôn dõi theo cách nàng say sưa dốc hết tâm huyết vào anime… cách nàng làm việc hết mình, cách nàng hớn hở phấn khích.
Đã có lần nàng bị biên tập viên mắng, phải vừa khóc vừa làm việc.
Cũng có lúc nàng than vãn rằng không có thời gian để chơi.
Thỉnh thoảng nàng cũng trốn việc đi chơi, hoặc khẳng định chắc nịch rằng công việc chính là một trò chơi… tôi đã không dưới mười, hai mươi lần nghi ngờ liệu lập trường của nàng với tư cách là một tác giả có thật sự tồi tệ đến mức đó không.
Thế nhưng.
Cuối cùng, Elf chưa bao giờ phá vỡ một hạn chót nào.
Nàng vẫn đều đặn xuất bản tiểu thuyết gốc ba tháng một lần, đồng thời hoàn thành vô số công việc liên quan đến anime.
Đó là một thái độ làm việc đáng kinh ngạc… đáng tôn kính.
…Tuy xấu hổ nên không bao giờ dám nói trực tiếp với nàng.
Nhưng tôi rất vui khi có thể cùng nàng xem thành quả này.
"…………Giờ thì… sắp bắt đầu rồi đấy."
Elf cầm điều khiển từ xa, đứng thẳng trước tivi. Tay nàng khẽ run rẩy… điều đó khiến tôi có thiện cảm, hóa ra ngay cả nàng cũng biết căng thẳng.
Tôi nuốt "ực" một tiếng.
"Bắt đầu!"
Nút bấm được nhấn, và video bắt đầu phát trên chiếc tivi nhà tôi.
Đầu tiên là số 10.
Tiếp theo, 9, 8, 7… các con số lần lượt thay đổi.
Và rồi—
"Ồ, chiếu rồi kìa."
"……………………Thật sự thú vị chứ?"
"Oa, sao tự nhiên thấy hồi hộp quá đi mất♪"
"Suỵt, bắt đầu rồi."
Cuối cùng, đoạn mở đầu (video chiếu trước OP) bắt đầu.
Cũng giống như phần đầu của tiểu thuyết gốc ‘Bakuen no Dark Elf’, đó là cảnh chiến đấu của nhân vật chính Dark Elf với mái tóc đen, làn da ngăm.
Một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, khoác chiếc áo choàng đen tuyền.
Cực kỳ mạnh mẽ, thô bạo, và tự cao tự đại.
Vì một lý do nào đó mà hơi hư hỏng một chút, nhưng bên trong lại ngọt ngào như kẹo đường – chính điểm đó đã khiến giới học sinh cấp hai, ba hiện nay rất yêu thích.
Nhân vật chính phi nước đại xuyên qua khu rừng sâu.
Anh ta dùng thanh đại loan đao gạt đi, né tránh những mũi tên bay tới như mưa rào, rẽ cây cỏ mà cứ thế chạy về phía trước.
Nếu giống nguyên tác, sau đó anh ta sẽ lạc vào một khu thánh địa, và tại "suối nước ánh sáng", anh sẽ gặp gỡ người phụ nữ định mệnh của đời mình.
Trong anime, đoạn mở đầu của tập một là "cảnh đắt giá đầu tiên".
Hay còn gọi là màn chào sân, một đòn tấn công phủ đầu dành cho khán giả.
Thế nên phải là một phân cảnh cực kỳ hoành tráng, với hình ảnh và âm nhạc siêu ngầu –
…Thế nhưng, nó lại không được thể hiện như vậy.
"……………………"
"………………………………………………………………"
"…………………………………………………………………………………………"
Tất cả mọi người trong phòng đều cứng đờ, im lặng như tờ với vẻ mặt không sao diễn tả được.
Thật sự đau lòng quá, khổ sở quá, đến nỗi tôi chẳng muốn giải thích lý do gì nữa.
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm căn phòng khách nhà tôi.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt của tác giả—
"……………………"
Elf hai mắt đẫm lệ, run lẩy bẩy.
Vẻ mặt đau đớn như thể vừa nhận được tin báo về cái chết của người thân vậy.
Chỉ cần một tác động nhỏ, sợi dây căng thẳng của nàng có thể đứt ngay lập tức.
…Tôi không tài nào lên tiếng được.
Alumi đang đứng sững sờ bỗng quay gót, lảo đảo bước ra khỏi phòng khách.
Không ai đuổi theo được.
Trên màn hình, bộ anime với tình trạng khó tả vẫn tiếp tục phát sóng.
"………………………………………………"
Phòng chiếu phim lúc này chẳng khác gì một tang lễ.
Ngay cạnh tôi, tiền bối Muramasa thản nhiên nói:
"Chẳng phải đây là anime dở tệ sao."
"Cô…!"
Bốp! Tôi vả vào đầu tiền bối vĩ đại của mình.
Nàng ấy đã nói! Con ngốc này, nàng ấy đã nói ra rồi!
Tất cả mọi người trừ Elf và tiền bối Muramasa, chắc hẳn đều có cùng suy nghĩ.
Tiền bối Muramasa ôm đầu, vẻ mặt đầy tội nghiệp:
"…Làm gì thế, đau đấy chứ."
"Làm gì mà làm gì hả con ngốc này!"
"N-ngốc…?"
Tiền bối Muramasa như bị sốc nặng—
Nàng ấy không hiểu! Chắc chắn là không hiểu…!
"Masamune, rốt cuộc cậu đang giận gì thế? Tôi bình thường chẳng mấy khi xem anime, cũng không có mắt nhìn nhận tốt xấu, nhưng cái này nhìn kiểu gì cũng là anime dở tệ mà. Chuyện là sản phẩm kém cỏi. Chẳng lẽ họ mang nhầm bản chưa hoàn thành đến đây sao?"
"Cô không có lòng từ bi à!"
Quá đáng thật! Dù mọi chuyện đã đổ bể rồi, tôi cũng phải nói ra—
Đúng là! Bộ anime này, ngay từ cảnh đầu tiên, khuôn mặt nhân vật chính đã bị hỏng nét vẽ, bối cảnh cũng tùy tiện, chuyển động tay chân cũng bất thường!
"Cháu có học rồi nên cháu biết ạ! Cái này gọi là ‘sakuga houkai’ đúng không ạ!"
"Megumi, em im lặng một chút đi, nhé?"
Từ tiền bối cho đến đứa nhóc này… trong tình huống này mà nói ra câu đó thì không thể đùa được đâu!
Với tư cách là một fan, một khán giả, việc phàn nàn thì có thể chấp nhận được.
Nhưng mà, lại nói thẳng ra trước mặt chính tác giả – người đã vui vẻ và tự tin khoe sản phẩm của mình đến thế sao!?
"Elf đã dồn bao nhiêu tâm huyết… làm việc cật lực mấy tháng trời để tạo ra nó…"
"Và đây là kết quả." Tiền bối Muramasa lạnh lùng nói.
Vai Elf giật bắn lên.
Từng giọt nước mắt rơi xuống.
"Huhu… ơ… ư… hức hức…"
"Đừng khóc, đồ ngốc." Tiền bối Muramasa giật lấy điều khiển, tạm dừng video.
"Tôi thì, cái loại anime chuyển thể từ tác phẩm của mình ấy, chẳng có chút hứng thú hay quan tâm nào. Vì thế nên tôi tuyệt đối không nhúng tay vào. Nhưng cô thì không phải vậy đúng không. Cô luôn miệng khoe khoang rằng sẽ dốc hết sức mình, cùng mọi người tạo ra bộ anime tuyệt vời nhất. Cô đã kể những giấc mơ to lớn rằng muốn tất cả mọi người được đọc tiểu thuyết gốc còn hay hơn cả anime, muốn khiến toàn nhân loại cảm động. – Giờ thì nhìn cái bộ dạng này đi, thật là một trò hề."
"Này! Cô nói quá rồi đấy!"
Tôi nắm chặt vai tiền bối Muramasa, cố gắng ngăn nàng lại.
Nàng lườm tôi một cái.
"Im lặng."
Rồi nàng lại nhìn Elf – nhìn xuống.
"Có vẻ như ước mơ của cô đã không thành hiện thực. Cô hiện tại, đã phụ lòng độc giả, đang thua cuộc một cách thảm hại. Vậy thì, điều cô cần làm bây giờ không phải là ủ rũ khóc lóc đáng thương. Mà là đứng dậy ngay lập tức, suy nghĩ. Và hành động. Tôi không hiểu về anime… nhưng với tư cách là tác giả gốc, có thể vẫn còn điều gì đó có thể làm. Có thể có con đường giúp giảm nhẹ thất bại. Có thể học được gì đó từ sai lầm. – Làm đi, ngay lập tức."
Giọng nói của nàng lạnh lùng đến đáng sợ, không có chút đồng cảm nào.
Tôi cảm nhận được một ý chí mạnh mẽ, như thể nàng muốn đạp cho người đồng nghiệp đang mất khả năng phán đoán vì sốc kia tỉnh lại.
Mà… tôi hiểu đó là sự tử tế theo cách riêng của nàng.
Hiểu rất rõ… và tất nhiên, nó cũng rất hợp lý nữa…
Đừng khóc, đừng buồn bã.
Khi thất bại, hãy nhanh chóng đứng dậy, tự mình suy nghĩ và hành động vì một tương lai tốt đẹp hơn… Nhưng với một cô gái vừa chịu tổn thương tinh thần lớn, đó là một yêu cầu quá đáng.
"Tiền bối là quỷ à. Nếu muốn mà làm được ngay thì ai đời lại phải đau khổ cơ chứ."
Tiền bối Muramasa quỳ một gối trước Elf, nhìn thẳng vào mắt nàng và nói:
"Chắc chắn anh làm được mà!"
"Anh là nhà văn siêu thiên tài ăn khách kia mà? Mau chóng vực lại tinh thần đi, đồ ngốc!"
"Tách!" Một tiếng, ngón tay búng vào trán tôi.
Giọng điệu thì vẫn lạnh lùng, nhưng những lời đó như thể đang vỗ vai tôi một cách mạnh mẽ để động viên.
"... ư... gừ... gừ..."
Bỗng, một cảm giác như ngọn lửa bùng cháy.
"... Hự!"
Elf đứng dậy không nói một lời.
Cắn chặt răng.
Cô nàng dùng tay áo lau vội hàng nước mắt.
Nắm chặt hai tay thành quyền.
"Masamune!"
"Vâng, dạ!"
"An ủi tôi hết mình đi!"
"... Dạ?"
Tôi ngơ ngác. Ngay lập tức, Elf dang rộng hai tay về phía tôi,
"Cho tôi ôm một cái đi!"
"Hả, hả?"
"Nhanh lên! Tôi lại sắp khóc mất rồi! Tôi đấy!"
"Ưa" một tiếng, đúng như lời, đôi mắt cô nàng ngân ngấn nước.
Thêm vào đó là bộ đồ Noel hở eo khoe chân ngắn, sức công phá thật kinh khủng.
"Khụ, k..kh..không nhưng mà..."
Làm sao mà làm được chứ! Đúng là tôi muốn Elf vui vẻ trở lại, và muốn an ủi cô ấy thật lòng... nhưng mà, không thể nào với một người con gái không phải Sagiri được... mà sao tôi lại nghĩ thế này cơ chứ!?
"Thấy chưa, tôi khóc đấy! Hức hức... Khóc thật đấy! Mau ôm tôi một cái đi, vỗ về tôi đi, cho tôi khóc trên ngực anh đi! Như vậy chắc chắn tôi sẽ vực lại tinh thần ngay..."
"Bụp!" Mặt của Elf bị tóm gọn.
"Á Á Á Á Á! Đau quá!"
"Đừng có được nước làm tới nha, đồ á nhân đầu đất! Đừng có giở trò thèm thuồng... à không, đồi bại như vậy! Chẳng lẽ ngươi chưa vực lại tinh thần à?"
Muramasa-senpai mặt đỏ bừng bừng, tức giận gầm lên.
"Đau quá! Ai... Ai cho chị dùng chiêu kẹp sắt vậy hả! Sức mạnh gì thế này!? Chị là khỉ đột à!?"
"Ngươi muốn ta ôm chặt còn gì! Tiếp theo là vỗ về đúng không? Không cần phải ngại! Cứ việc nũng nịu đi... giỏi giỏi giỏi giỏi giỏi giỏi giỏi!"
Senpai vừa tóm lấy mặt Elf, vừa lắc mạnh qua lại.
Thương thay, Elf chỉ biết rên rỉ "Đợi, đau quá..." và mặc kệ cho bị giật đi giật lại.
Nói sao nhỉ... hoàn toàn là cảnh tượng thường ngày.
...À mà, Elf có vẻ đã vui lên rồi, tốt quá.
"Hì hì," Tomoe khẽ bật cười. Sagiri, ở trong màn hình, thở phào nhẹ nhõm.
Megumi, người đang nhìn chằm chằm Elf và Senpai, lẩm bẩm:
"Mối quan hệ bạn bè như thế này, có lẽ là mới lạ thật. Hai người thân nhau quá nhỉ."
"Ai mà... lại làm bạn với loại người này chứ."
Muramasa-senpai buông tay khỏi mặt Elf, vội vàng phủ nhận.
"Đau quá..."
Elf xoa mặt, mắt rưng rưng, khẽ cười.
"Trời ạ, em biết là chị lo lắng muốn vực lại tinh thần cho em mà, nhưng mà chị có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không?"
Senpai khoanh tay, quay mặt đi.
"Hừ... Đừng có hiểu lầm. Với ta, tiểu thuyết của ngươi vẫn không hề thú vị... nhưng mà, giấc mơ của ngươi, biết đâu một ngày nào đó sẽ tạo ra một tác phẩm tuyệt vời. Chỉ vì ta nghĩ vậy thôi... Cho nên ta mới ra tay làm nhục ngươi một chút... để ngươi thêm hăng hái... thế thôi..."
"Cuối cùng thì chị vẫn thích em đúng không?"
"Ta đã bảo là không phải rồi! Ngươi có nghe ta nói không hả!?"
"Vâng vâng, cảm ơn ạ. Vậy thì, em sẽ cố gắng đáp ứng kỳ vọng của chị nha! Được rồi, em sẽ vực l..."
Tình hình có vẻ đã lắng xuống...
"...ực."
Cánh cửa bật mở, Aluminium, người vừa rời phòng khách lúc nãy, quay trở lại.
Cô nàng giơ một tay lên, giọng điệu nhẹ tênh:
"Xin lỗi xin lỗi, cái video lúc nãy chỉ là bản nháp thôi à. Đây mới là bản hoàn chỉnh nè!"
"........................"
Cả căn phòng im lặng như tờ...
"Mày đùa tao đấy à hả hả hả hả hả hả!"
Tiếng hét giận dữ của tác giả vang vọng khắp nơi.
May mắn thay, tập một của "Dark Elf Bạo Viêm" phiên bản hoàn chỉnh, phải nói là quá tuyệt vời.
Sau khi bữa tiệc Giáng sinh kết thúc, mọi người đã về hết.
Tôi và Elf cùng nhau dọn dẹp phòng khách.
"Cũng đâu có bừa bộn lắm đâu, em không cần giúp đâu?"
"Không sao đâu mà."
Elf vui vẻ ném những hộp bánh kẹo rỗng vào túi rác. Rồi, cô nàng liếc nhìn tôi,
"Sao nào, có phải anh đang rất mong chờ... khoảng thời gian hai người không?"
"?"
Tôi nghiêng đầu, ngơ ngác.
"Hai người thì ai cũng thấy rồi... nhưng mong chờ là... mong chờ cái gì cơ?"
"Kufufufu, anh cứ giả bộ ngây ngô đi ~"
Elf che miệng, cười vui vẻ.
"Quà Giáng sinh chứ quà gì. Chắc chắn là có rồi đúng không, món 'quà Giáng sinh đặc biệt' cho em yêu dấu của anh?"
"Không có."
"Hả? L, lại nữa rồi ~"
"K, không có mà?"
"........................"
Trong một khoảnh khắc, Elf cứng đờ mặt lại, không cảm xúc,
"Xạo á! Rõ ràng lúc nãy anh..."
"Có phải anh có một món quà bí mật khác cho riêng em sau bữa tiệc không?"
"...khi em nói thế, mặt anh y như là bị trúng tim đen còn gì!"
"À... À cái đó hả? Cái đó là... Anh định tặng một món quà khác sau bữa tiệc... cho em gái anh."
"Từ bao giờ mà em thành em gái của anh vậy hả?"
"Không phải! Không phải cho em... Mà là cho Sagiri!"
"............"
Elf như bị sét đánh ngang tai.
Hình như tôi đã làm cô nàng hiểu lầm rồi, tôi thấy áy náy quá....
"A... À à à à, vậy hả! E, em gái! Sagiri hả! H, hừ! Chẳng phải anh không có quà cho em sao? -- Em không hề buồn đâu nhé! Em đã lờ mờ nhận ra rồi mà!"
Elf trừng mắt, chu môi, cả khuôn mặt thể hiện rõ chữ "KHÓ CHỊU".
"E, Elf?"
"Em không biết, đừng có nói chuyện với em."
"N, này..."
Bỏ ngoài tai tiếng gọi của tôi, Elf chạy vụt đi mất.
"Cái... Cái gì vậy trời..."
Rõ ràng là tự mình hiểu lầm rồi còn giận dỗi nữa chứ.
Nhưng mà, cảm giác tội lỗi dâng trào quá. Cô ấy cũng là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Trong khi tôi đang suy nghĩ về việc làm lành với Elf, thì "Ầm!" một tiếng, trần nhà rung chuyển.
..."Lên đây với ta đi."
Ý là như vậy đó.
"... Không lẽ lại đói bụng rồi chứ gì... Vừa mới ăn xong mà... Cứ tưởng em ấy mệt quá ngủ quên rồi chứ."
Vừa nghi hoặc, tôi vừa rời khỏi phòng khách, hướng về "Căn phòng cấm".
Nhân tiện, ghé qua phòng mình lấy quà Giáng sinh cho Sagiri luôn vậy.
Vài phút sau. Tôi đối diện với em gái mình trong "Căn phòng cấm".
Món quà cho Sagiri được bỏ trong túi giấy, tôi cầm nó trên tay.
"Sao thế, Sagiri?"
"........................"
Sagiri, mặc bộ đồ "dotera", đứng ngay trước mặt tôi, im lặng.
Con bé cúi mặt, hai tay để sau lưng, ngọ nguậy người.
Việc con bé không trả lời ngay là chuyện như cơm bữa đối với em gái tôi rồi, nên tôi không vội, cứ đợi đối phương lên tiếng thôi.
"........................"
Vài chục giây nữa trôi qua. Sagiri vẫn không mở miệng.
Đôi má ửng hồng lên, có lẽ là do điều hòa bật quá mạnh chăng?
Ngắm nhìn em gái mình như thế này cũng vui, nhưng mà, có lẽ nên tạo ra một bầu không khí dễ nói chuyện hơn thì hơn.
"Này, Sagiri này."
"Ơ... n, n, này này cái gì chứ!?"
Ối ối... Sao mà run rẩy dữ vậy nè.
Rõ ràng là con bé gọi tôi lên mà... Hay là có chuyện gì ám muội?
"Bữa tiệc Giáng sinh vui nhỉ."
"Ừ, ừm."
"Bí mật của em cũng không bị lộ... Hội trao đổi quà nữa."
"! "
Ngay khi tôi vừa nhắc đến "quà", Sagiri giật bắn cả mình.
"? ... Hội trao đổi quà nữa..."
"! " Giật bắn!
"Quà."
"! " Giật bắn!
"Có gì đó liên quan đến quà à?"
"Không! Không có gì hết!"
"V, vậy à."
Có vẻ là có gì đó thật. Thôi cứ bỏ qua để tiếp tục câu chuyện vậy.
"Hội trao đổi quà cũng náo nhiệt ha. Lúc Megumi đến, anh đã nghĩ là sẽ có chuyện gì xảy ra mất..."
"Megumi-chan, giỏi thật."
Sagiri chỉ nói đúng một câu đó. Con bé kiệm lời lắm, chắc là cái câu đó chứa đựng rất nhiều suy nghĩ trong lòng.
...Kỹ năng dịch thuật ngôn ngữ của em gái tôi vẫn còn kém quá.
"Mọi người có vẻ đã thân thiết hơn... tốt quá."
"Đúng vậy ha. Đúng là không hổ danh Megumi, khả năng hòa nhập của con bé quá đỉnh."
"..............."
"Sao thế?"
"Anh trai, mang bạn gái mới về."
"Sao em nói nghe khó nghe quá vậy!?"
"Tomoe-san ngực to... Hình như hai người đang nói chuyện trong bầu không khí vui vẻ lắm."
"Có gì đâu chứ."
"Hừm... Kệ anh thôi. Anh trai thích ngực to, thân với ai thì... Liên quan gì đến em chứ."
Con bé quan tâm đến ngực quá rồi đó.
"À còn nữa, anime của Elf cũng... hay lắm nhỉ."
"Ừm... Bản hoàn chỉnh... Tuyệt vời. Bài hát mở đầu, hình ảnh nữa, ngầu bá cháy."
"Đúng vậy ha. ...Có lẽ em không thấy... Nhưng mà,
"...Lúc xem opening, con bé đã khóc đấy."
"..............."
Một khoảng lặng bao trùm hai anh em.
Từ một ai đó, khẽ thốt ra:
"Bực thật."
"Nhưng mà, tốt thật."
Chắc chắn, cả hai đều là những lời thật lòng.
Vô vàn cảm xúc không thể diễn tả bằng lời cứ trồi lên rồi biến mất.
"Phải cố gắng lên thôi. Cả anh em mình nữa."
"Ừm."
Một bầu không khí ấm áp bao trùm "Căn phòng cấm".
Sagiri, người lúc nãy còn tỏ vẻ ương ngạnh, có vẻ đã bình tĩnh lại rồi.
"..............."
Ngược lại, tôi lại bắt đầu căng thẳng.
Lên đây không chỉ để nghe Sagiri nói chuyện... Mà còn vì mục đích tặng quà Giáng sinh cho Sagiri nữa.
Siết chặt tay cầm túi giấy. Lấy hết can đảm, tôi lên tiếng:
""...À...""
Rồi, giọng của tôi trùng với giọng của em gái.
"--------"
Hai anh em đồng loạt cứng đờ.
Sagiri, vẫn giấu hai tay sau lưng, nói:
"Anh trai... Anh nói trước... đi ạ."
"Ồ... À... Vậy à? Vậy thì..."
Tôi hoang mang trước tình huống bất ngờ, chìa túi giấy về phía Sagiri.
Ngày sinh nhật, vì quá ngại ngùng nên tôi đã không thể trao quà một cách suôn sẻ.
Tôi sẽ rút kinh nghiệm từ lần đó, cố gắng tươi cười hết mức, hành động dứt khoát.
"Đây, quà Giáng sinh cho em nè!"
"Ể..."
Tôi lấy ra chiếc tất len được thắt nơ màu Giáng sinh, khoe cho Sagiri xem.
"Em lúc nào cũng than lạnh chân mà! Nên anh đã thử đan tất cho em đấy!"
"Eeeeeeeeeeeeeeeeee!"
Sagiri phản ứng quá lớn. Tôi càng thêm bối rối.
"... Sao... Sao em lại giật mình vào đúng cái khoảnh khắc này chứ?"
"Đ, đ, đâu có phải... Tại... Tại... Là... đồ thủ công... á... ạ...?"
"Ừ! Tại anh không tự may cho em được cái "dotera" kia nên cứ day dứt mãi. Coi như để trả thù đời, anh đã thử đan đấy. -- Hồi xưa được mẹ dạy cho, anh cũng biết làm chút chút."
"... Em biết. Búp bê len hay được anh đặt cạnh cơm... hồi xưa..."
Chẳng hiểu sao, Sagiri lại tái mét cả mặt. Chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ món quà của mình... em ấy không vừa ý sao? Hay không phải là một "fan cuồng" tất?
"Sagiri cũng từng đan thú nhồi bông cho mọi người mà, phải không?"
"……………Kưuu…ưm…ư…m…"
Ơ, ơ kìa? Vai run lẩy bẩy thế kia, rõ ràng là có gì đó không ổn rồi...
"À, mà thôi kệ đi. Quan trọng hơn là em xem này! Chiếc tất anh làm bằng tất cả kỹ năng mình có đấy! Cuối cùng anh cũng có thể đan được những họa tiết phức tạp đến mức này rồi!"
"………………………………………………Ư... ư ư…"
Sagiri nghe anh thao thao bất tuyệt khoe khoang mà mồ hôi cứ vã ra như tắm.
Anh lại càng được đà tâng bốc tác phẩm của mình.
"Khá là tuyệt vời đấy chứ. Tất nhìn thì tưởng đơn giản nhưng họa tiết lẫn cảm giác khi đi đều phải giống y hệt nhau cả hai bên. Sợi len dành riêng cho tất nên chắc sẽ không bị ngứa đâu."
"…Mư…mư…"
"Cũng không phải đồ gì to tát đâu... nhưng nếu em thích thì..."
"…Gừ nựt!"
"Nếu dùng chung với áo khoác bông của em thì chắc chắn sẽ rất ấm đấy."
"…………………………"
"…………Sagiri?"
"…………Không có gì đâu. Cảm ơn anh. Em vui lắm."
Thế nhưng lời nói lại chẳng ăn nhập gì với biểu cảm cả? Rõ ràng là đang phụng phịu ra mặt mà? ...Sagiri à?
"…Bên này em cũng có nhiều thứ lắm. ...Thật sự là em vui mà, thật lòng rất vui… anh đừng bận tâm."
"Th-thế à? Vậy thì... được thôi. ...Mà... cái việc em muốn nói với anh là..."
Sagiri rụt rè thả vai xuống, giấu hai tay ra sau lưng rồi nói:
"Thôi, bỏ đi ạ."
"Hả?"
"………………Em thua rồi, nên thôi."
"…Ơ... anh không hiểu em nói gì cả..."
"………………Anh trai… em chỉ là... em lại thấy anh... thật sự rất giỏi…"
Sagiri mắt rưng rưng chực khóc.
Rốt cuộc, lúc đó, anh vẫn không tài nào hỏi được "chuyện em ấy muốn nói" là gì cả.


0 Bình luận