Tôi là Izumi Masamune. Vừa đi học vừa làm tiểu thuyết gia, một tay viết kiêm nhiệm.
Bút danh của tôi là Izumi Masamune, gần như tên thật.
Vì nhiều lý do, tôi và cô em gái hikikomori Izumi Sagiri sống cùng nhau.
Tháng Tư, tôi đã phát hiện ra "thân phận thật sự bị giấu kín" của em gái mình.
Em gái tôi, Sagiri, chính là──
Họa sĩ minh họa các tác phẩm của tôi, "Eromanga-sensei"!
Nào, sau khi đã điểm lại một chút, tôi xin được nói đôi lời mở đầu.
Bấy lâu nay, tôi vẫn thường kể những câu chuyện liên quan đến "Eromanga-sensei".
Những câu chuyện của Izumi Masamune về "cô em gái đáng yêu nhất thế gian" của tôi.
Những câu chuyện về "giấc mơ của hai anh em" chúng tôi đã ra đời và lớn dần theo thời gian.
Những câu chuyện về việc hai anh em đã luôn lạc bước rồi dần dần trở thành "anh em thực sự" của nhau.
Và lần này thì──
Tôi sẽ kể về "Eromanga-sensei", người họa sĩ minh họa ấy.
***
Ngày mười hai tháng Chín. Tại "Căn phòng bị khóa".
Chúng tôi đã chạm trán một họa sĩ minh họa bí ẩn mặc đồ đen, tự xưng là "Eromanga-sensei".
Trong căn phòng này, ngoài tôi và Sagiri, còn có Muramasa-senpai và Elf đang mặc đồ bơi.
Hai người họ đang làm người mẫu cho bức vẽ của Eromanga-sensei.
Dù cảnh tượng có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng tạm thời hãy gác chuyện đó sang một bên.
Điều quan trọng chính là màn hình máy tính đặt ở góc phòng. Chiếc máy nãy giờ vẫn chiếu "video vẽ tranh" của Eromanga-sensei, thì nay lại hiện lên một người lạ mặt bí ẩn.
Người đó đeo một chiếc mặt nạ hoạt hình thường bán ở các lễ hội, lại còn trùm thêm mũ áo hoodie nên ngay cả giới tính cũng không rõ. Vì căn phòng bên kia tối om lại thêm chất lượng hình ảnh kém, nên chúng tôi không thể nhìn rõ, nhưng trông người đó có vẻ hơi nhỏ bé.
Mà cái vẻ bề ngoài đó lại mang một ý nghĩa đặc biệt đối với chúng tôi.
──Cực kỳ giống Eromanga-sensei.
"Ô-Tôi không phải đâu nhé!?"
Tất nhiên, khi "chính chủ" đang ở đây, người trên màn hình không thể nào là Eromanga-sensei thật được.
Và dù "Eromanga-sensei giả mạo" xuất hiện trên màn hình trông rất giống Eromanga-sensei, nhưng vẫn có những điểm khác biệt tinh tế.
Chiếc áo hoodie và mặt nạ nhân vật hoạt hình của người đó đều có màu đen.
"Ồ, cái này đã chiếu lên rồi sao──"
"Tên kia" trên màn hình cất tiếng với giọng điệu thô lỗ, cũng dùng giọng máy như Eromanga-sensei.
Nhân vật trên chiếc mặt nạ của "tên kia" nở một nụ cười ngạo mạn đậm chất phản diện.
Cách nói chuyện đó rất phù hợp với hình tượng nhân vật.
"Tên kia" cười "khì khì" như một đứa trẻ hư hỏng rồi nói,
"Có thấy không, thằng giả mạo kia."
"Gì...!?"
Tôi giật mình nhìn sang em gái. Rõ ràng, đó là lời nói nhắm thẳng vào "Eromanga-sensei". Đôi mắt Sagiri mở to vì kinh ngạc.
"Giả mạo... ơ, ý là... tôi... sao...?"
"Đúng đấy, chính là mày, kẻ dùng bút danh 'Eromanga-sensei', vẽ minh họa 'giả mạo' để lừa thiên hạ thôi."
Không biết là tình cờ hay sao, "tên kia" đeo mặt nạ đen đáp lời với thời điểm hoàn hảo, như thể đang trực tiếp nhìn thấy phản ứng của Sagiri vậy.
"Nghe cho rõ đây, đồ giả mạo kia──"
Hắn chỉ ngón cái vào mặt mình,
"Ông đây mới là 'Eromanga-sensei' đích thực!"
──Câu chuyện bắt đầu từ đây.
Không gian đột ngột tĩnh lặng. Đầu óc tôi không theo kịp diễn biến bất ngờ này, hoàn toàn bị cứng đơ. Có lẽ những người khác cũng vậy──hay nói đúng hơn là...
Có một người thì không.
"? Cái này làm cách nào vậy?"
Người phản ứng đầu tiên không phải tôi, cũng không phải Sagiri hay Elf, mà là Muramasa-senpai.
Chị ấy thản nhiên tiến lại gần màn hình, cầm nó lên, lật ngược xuôi, rồi lại nhìn mặt sau để kiểm tra.
"Tự dưng có người từ trong màn hình nói chuyện với mình... Hình như còn nghe được tiếng của mình nữa... Chẳng lẽ là cái gọi là 'super hacker' gì đó sao?"
Mặc dù chị ấy nói chuyện như một người chưa từng biết đến tivi, nhưng phải biết rằng chị ấy là một nhà văn am hiểu khoa học đến mức có thể viết cả truyện khoa học viễn tưởng đấy.
Dù không biết dùng máy ATM.
"Ơ, này, cô là ai thế kia! Tự nhiên chen ngang vào chuyện của người khác!"
"Tên kia" tự xưng là Eromanga-sensei trên màn hình gào lên.
Nhưng senpai này thì có bao giờ biết đọc không khí đâu. Chị ấy ghé sát màn hình, nhìn chằm chằm rồi hỏi:
"Này! Cái này làm cách nào thế!? Ngầu quá đi mất, tôi muốn dùng làm ý tưởng cho tiểu thuyết! Chỉ tôi với!"
"Nghe người ta nói chuyện đi chứ! Trong phòng mà mặc cái đồ bơi gì mà tục tĩu thế kia! Biến thái à!"
"K-Không được nói chuyện đồ bơi! C-Cái này có lý do sâu xa...!"
Senpai đỏ bừng mặt, dùng một tay che ngực──khiến suýt nữa làm rơi màn hình. Đúng lúc không khí nghiêm trọng sắp bị phá hỏng bởi một người tự kỷ kinh điển, tôi chợt nhận ra.
"Hắn có thể thấy chúng ta!?"
"Ách..."
Sagiri giật mình khi nghe tiếng tôi, vội vàng đội mặt nạ lên che mặt thật──có lẽ đã quá muộn rồi.
Thân phận của em gái có lẽ đã bị đối thủ bí ẩn kia biết được. Tôi càng tăng cường cảnh giác.
"À này── ai mà biết được nhỉ."
Người họa sĩ minh họa đen kia nói lảng.
"Anh nói anh là 'Eromanga-sensei' đích thực!? Rốt cuộc là thế nào đây!?"
Elf lớn tiếng, khoa trương kéo câu chuyện quay lại.
"Là thế nào á? Ý là như đúng nghĩa đen ấy── cái 'Eromanga-sensei' đang đứng kia là hàng giả, còn ông đây mới là 'Eromanga-sensei' đích thực!"
"………………"
Sagiri──Eromanga-sensei, đang nhìn thẳng vào màn hình. Vì cô bé đang đội mặt nạ nên không thể nhìn rõ biểu cảm.
Tôi một lần nữa quay lại đối diện với màn hình, tức giận chỉ tay.
"N-Người giả mạo là mày mới đúng chứ! Người đã luôn vẽ minh họa cho tiểu thuyết của tao── tuyệt đối không phải mày!"
Tôi đã tận mắt chứng kiến những bức minh họa gợi cảm, đáng yêu ra đời từ ngòi bút của Sagiri.
Lúc ấy, lúc ấy và cả hôm nay── cô bé vẫn luôn vẽ vì "giấc mơ của hai anh em".
Vậy mà một "Eromanga-sensei" như thế lại là đồ giả mạo sao?
Elf cũng hùng hồn nói:
"Đúng vậy! Eromanga-sensei ở đây chính là người đã vẽ những bức minh họa vừa gợi cảm vừa dễ thương mà tôi phải lòng từ cái nhìn đầu tiên! Với cả, làm gì có chuyện giả mạo một họa sĩ minh họa đang làm việc với nhà xuất bản được chứ!"
Một khi đã làm việc với nhà xuất bản, đối tác chắc chắn sẽ biết thông tin liên hệ và danh tính của Eromanga-sensei. Cho nên, dù có một Eromanga-sensei giả mạo xuất hiện, cũng sẽ ngay lập tức bị nhận ra là người khác── như bây giờ.
Elf đang nói với ý đó.
Muramasa-senpai cũng nói một cách hiển nhiên:
"Ừm, cô bé ở đây mới là Eromanga-sensei đích thực. Nếu không phải vậy thì Masamune-kun đã sớm là của tôi rồi."
──Tôi không cho đâu!
Nếu Sagiri không xuất hiện lúc đó, có lẽ bây giờ tôi đã trở thành "tiểu thuyết gia độc quyền" của Senju Muramasa rồi.
Senpai dường như tin chắc rằng Eromanga-sensei là hàng thật, không cần bất kỳ lý lẽ nào.
Tôi cũng đồng ý như vậy.
"Không phải như thế đâu."
"Eromanga-sensei đen" trên màn hình uể oải lắc đầu.
"Hiện tại, kẻ đang nhận việc minh họa với bút danh 'Eromanga-sensei' đúng là đứa đang đứng đó. Các người nói đúng. Nhưng ý tôi nói không phải vậy."
"Vậy rốt cuộc là sao?"
"Ngày xửa ngày xưa... đã từng có một họa sĩ minh họa... tên là 'Eromanga-sensei' vô cùng tài giỏi. Bây giờ thì ông ấy không còn hoạt động nữa rồi."
"!"
"Có thể gọi là 'Eromanga-sensei Đời Đầu'. Và──"
Hắn bẻ cong một ngón tay, chỉ vào Sagiri.
"Con bé đó là 'Đời Hai' đấy."
Sagiri là Eromanga-sensei──Đời Hai?
"………………"
Tôi đã nhiều lần thắc mắc về bút danh "Eromanga-sensei" không mấy phù hợp với Sagiri.
Chẳng lẽ lý do là... đó không phải là bút danh tự cô bé đặt?
Mà là kế thừa tên của Eromanga-sensei Đời Đầu?
...Thật không ngờ, tôi lại thấy thuyết phục.
Tôi liếc nhìn Sagiri.
"...Sagi,"
Tôi định gọi, nhưng dừng lại giữa chừng.
Cô em gái nãy giờ vẫn còn đang hoảng loạn, lại tỏa ra một áp lực im lặng.
Rồi cô bé cất tiếng, bằng giọng máy quen thuộc của Eromanga-sensei.
"Anh là ai?"
Hai người đội mặt nạ đối mặt, nhìn chằm chằm vào nhau.
Không khí trở nên căng thẳng── như có tia lửa lóe lên giữa hai người.
"Tại sao── anh lại biết điều đó?"
Lần này, giọng điệu có hơi gần với giọng thật.
Sau một nhịp im lặng, câu trả lời đã đến.
"Bởi vì Eromanga-sensei Đời Đầu chính là sư phụ vẽ tranh của tôi. Cho nên, 'thân phận thật sự của cô' tôi cũng biết rất rõ."
"────"
Vai Sagiri giật mạnh. Tôi cũng mở to mắt.
Nếu lời đó là thật──
Kẻ này biết người cộng sự "Eromanga-sensei" của tôi chính là "Sagiri" sao?
"Nói cách khác, ông đây chính là truyền nhân chính thống duy nhất kế thừa tài năng của Eromanga-sensei Đời Đầu."
"...Truyền nhân, chính thống?"
Sagiri thì thầm.
"Đúng vậy, là người duy nhất."
Người họa sĩ minh họa mặt nạ đen lặp lại điều đó, rồi một lần nữa chỉ vào mặt mình,
"Cho nên, à phải rồi. Thay vì gọi tôi là kẻ giả mạo đang hoạt động kia, các người cứ gọi tôi là 'Eromanga-sensei' đích thực, theo ý nghĩa đó──"
"Hãy gọi tôi là 'Eromanga-sensei Great'!"
Hắn hùng hồn tuyên bố danh tính của mình.
"Cái gì cơ!?"
Elf lấy tay che miệng, cố ý kêu lên. Rồi cô ấy quay phắt lại nhìn tôi,
"Masamune, cậu nghe thấy không!? Một sự thật gây sốc vừa được tiết lộ! Eromanga-sensei Great ư! Quả là một bút danh ngầu quá đi mất! Cứ như thể tôi nghĩ ra vậy!"
"Im đi! Tại cô mà không khí nghiêm túc bị phá hỏng rồi đây này!"
Dù sao thì, thông tin mới đã được tiết lộ.
Chưa biết là thật hay giả, nhưng──
Eromanga-sensei hiện tại (=Sagiri) thực chất là đời thứ hai, và trước đó đã tồn tại một họa sĩ minh họa tên là Eromanga-sensei đời đầu.
Và họa sĩ minh họa mặt nạ đen tự xưng là "Eromanga-sensei Great" kia là truyền nhân chính thống duy nhất được trực tiếp chỉ dạy từ đời đầu... là như thế.
Cho nên, hắn ta mới khẳng định mình là "Eromanga-sensei" đích thực── hắn tuyên bố như vậy.
Thì ra là vậy... Nếu những lời của kẻ này hoàn toàn là sự thật, thì mọi chuyện đều hợp lý.
Nhưng──
Nào, tôi cứ cảm thấy có gì đó vướng mắc trong cuộc đối thoại vừa rồi.
Tại đây, tôi có cảm giác mình cần phải nhớ lại điều gì đó quan trọng.
──Bởi vì Eromanga-sensei Đời Đầu chính là sư phụ vẽ tranh của tôi.
Tôi có cảm giác như mình đang quên mất một điều gì đó rất quan trọng.
Với cảm giác mơ hồ không nhỏ, tôi nhìn Sagiri.
Eromanga-sensei sau khi nghe lời tự xưng của Eromanga-sensei Great (từ nay gọi là Great), vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình. Tôi không biết cô bé đang nghĩ gì.
Vài giây sau, Great nói:
"Là vậy đó. Nào! Tôi đã trả lời câu hỏi của cô rồi! Sao không nói gì đi? Này, Eromanga-sensei giả mạo──"
"Người tên đó──"
"Không biết đâu." Tôi cứ nghĩ câu tiếp theo sẽ là như vậy.
"──Chỉ một mình là đủ rồi."
Sagiri chỉnh lại chiếc mặt nạ hơi lệch một cách thật ngầu,
"Tôi là Eromanga-sensei."
Lần này, Sagiri đã khẳng định.
Trước đây, cô bé luôn đỏ mặt, kiên quyết không chịu thừa nhận──
"Giỏi lắm, đúng là Eromanga-sensei của tôi."
Tôi mỉm cười, vỗ vai em gái.
「…Ư…ư… Thôi đi mà! Đừng có nói nữa!」
Vừa dứt lời, Sagiri liền đấm thùm thụp vào người tôi. Xem ra, việc thừa nhận mình chính là “Eromanga-sensei” khiến con bé vô cùng ngượng ngùng.
Trước Sagiri, người thẳng thừng tuyên bố mình là “bản gốc đích thực”, Great cất tiếng cười “khì khì” đầy thích thú, cứ như thể hắn đã đoán trước được nước đi này.
「Được rồi!」
Hắn vỗ tay cái bốp,
「Vậy thì, để xem rốt cuộc ngươi là ‘hàng thật’ hay ‘hàng giả’ — chúng ta hãy làm rõ ràng mọi chuyện đi!」
「Hả?」
「Trước hết, để ta cho các ngươi xem bằng chứng rằng ta đây mới chính là ‘người kế nhiệm của Eromanga-sensei’!」
Màn hình chuyển cảnh, hiện ra giao diện desktop. Con trỏ chuột di chuyển rồi nhấp vào một biểu tượng. Đó là phần mềm vẽ tranh.
Một khung vẽ trắng tinh và vô số biểu tượng khác xếp thành hàng hiện ra trên màn hình.
Đây là thứ tôi đã quen mắt trong các buổi livestream của Eromanga-sensei.
“À, ra là vậy,” tôi thầm nghĩ.
Bằng chứng rằng mình mới là “người kế nhiệm của Eromanga-sensei”.
Việc đó chẳng cần gì cầu kỳ, chỉ cần “vẽ một bức tranh” rồi cho người khác xem là đủ. Người có con mắt tinh tường sẽ dễ dàng phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
「Cho người khác xem lúc mình vẽ thế này chẳng phải phong cách của ta chút nào, nhưng mà… thôi đành chịu」
Và rồi—
Ngay trước mắt chúng tôi, trên khung vẽ hiện ra trên màn hình, một nhân vật được phác họa với tốc độ cực nhanh.
「A… Nhân vật này là…」
Đó chính là nữ chính trong tác phẩm “Ngân Lang Chuyển Sinh” của tôi.
Cô bé có vòng một khiêm tốn, gương mặt non nớt, và đôi tai thú… Đó là dáng vẻ mà Eromanga-sensei yêu thích nhất.
「…Y hệt bức tranh của Eromanga-sensei vẽ…」
Bức tranh giống đến mức, nếu nói là do chính cô bé vẽ, thì ngay cả tôi cũng sẽ tin sái cổ.
Sagiri thốt lên bằng giọng nói thản nhiên của mình.
「Thế này… chỉ là bắt chước… tranh của tôi… và cả cách vẽ…」
「Ngốc! Ta cố tình vẽ cho giống đó thôi. Như vậy thì ‘sự khác biệt’ mới dễ thấy chứ gì nữa. Từ bây giờ mới là trọng điểm đó—nhìn cho kỹ đây!」
Giọng điệu thờ ơ bỗng chốc trở nên nghiêm túc hẳn.
「Hít… Fù…」
Great hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu tô màu lên bản vẽ đường nét. Dưới con mắt của một người không chuyên, các bước này trông y hệt như những gì tôi từng thấy trong video “vẽ tranh” của Eromanga-sensei trước đây.
「Dù Eromanga-sensei đời đầu là một họa sĩ tài năng, nhưng cô ấy không hề nổi tiếng — bởi vì cô ấy toàn làm những công việc không để tên minh họa. Cái bút danh đáng xấu hổ kia chỉ được dùng khi cô ấy vẽ tranh trong một góc khuất trên mạng mà thôi.」
Great vừa nói, vừa tô màu cho bức tranh, hệt như Sagiri.
「Ngươi, người kế nhiệm đời thứ hai, còn nổi tiếng hơn nhiều, vì ngươi đường đường chính chính minh họa cho các light novel. Bởi vậy, từ trước đến giờ chưa từng có ai dám buông lời dè bỉu ngươi là ‘đồ giả’ đâu nhỉ. — Nhưng cuối cùng thì cũng có kẻ dám gây sự với ngươi rồi. Đó chính là ta!」
Trên đùi được tô màu da người, một vẻ quyến rũ nồng nàn như đang tỏa hương dần hiện ra.
「Nói thẳng ra, hiện tại ngươi không có tư cách để sử dụng bút danh đó. Bây giờ ta sẽ cho ngươi hiểu rõ điều đó.」
Mái tóc trắng tinh, đôi tai thú, đôi mắt dị sắc (odd-eye) vàng và bạc — quá trình tô màu cho bức vẽ, thổi hồn vào nhân vật, cứ như một phép thuật vậy.
「Hô, đây là lần đầu ta thấy cảnh làm việc của họa sĩ, quả thực vô cùng tuyệt mỹ」
Muramasa-senpai, người có cảm nhận khá giống tôi, đang mê mẩn ngắm nhìn.
Quả nhiên, cô ấy nói không sai… Chết tiệt.
「Khà khà khà… Đúng chứ, đúng chứ」
Elf, không hiểu sao, lại cực kỳ vui sướng, nhếch khóe môi cười đầy bí hiểm.
Sagiri thì đang đeo mặt nạ nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của con bé — nhưng nó đang đứng cứng người, đôi vai run lên.
Đôi nắm tay siết chặt.
Và rồi —
「Được rồi, xong xuôi rồi đó」
Cuối cùng, bức tranh của Great đã hoàn thành.
Rốt cuộc, “hắn” sẽ đưa ra tác phẩm như thế nào đây?
Trước Sagiri—Eromanga-sensei, người đã vẽ những bức tranh đáng yêu và gợi cảm, được yêu thích trên mạng, hắn đã buông lời “không có tư cách sử dụng bút danh đó” và “từ giờ ta sẽ cho ngươi hiểu rõ điều đó”. Nguồn cội của sự tự tin đó, giờ đây được trình ra trước mắt chúng tôi.
「────────」
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào bức tranh của Great, tất cả chúng tôi đều nín thở.
「…Đúng là đẳng cấp…」
「Đ-Đây là…」
Ngay cả Elf, người tự xưng là sở hữu “Thần Nhãn”, và Muramasa-senpai—một nhà văn có cảm nhận đặc biệt, người từng nói “trong hiệu sách chẳng có cuốn sách thú vị nào”, “nên ta tự viết sách”—cũng đều trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
「Ách!」
Và tôi cũng vậy, cắn chặt môi dưới.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng dù hắn có đưa ra thứ gì, tôi cũng sẽ không kinh ngạc — vậy mà.
Tôi dụi dụi mắt.
「Kỳ lạ thật… Ảo giác sao…? Bức tranh… dường như đang phát sáng…」
「…Thật trùng hợp, đàn em. Ta cũng… thấy nó tỏa ánh sáng chói lòa — cứ như đang đọc… cảnh cao trào trong cuốn tiểu thuyết của cậu vậy」
Đó là lời khen lớn nhất mà Muramasa-senpai từng dành cho tôi.
「Một cảm giác thật kỳ lạ… Cứ như là… sự xúc động khi đọc… cuốn cuối cùng… trong lòng ta… đang được khuếch đại lên…」
「…Nhớ lại lần đầu nhận được thư của độc giả kèm theo tranh minh họa thật. Hồi đó… trong mắt mình… những bức tranh lẽ ra còn non nớt ấy, cũng lấp lánh như đang phát sáng vậy」
Elf sụt sịt, khóe mắt hoe đỏ.
「Người ta nói, khi một người thật sự, tận đáy lòng mình, bị lay động — họ sẽ nhìn thấy ‘ánh sáng ảo ảnh’. Đó là nguyên mẫu của ‘Hào quang’, được dùng để thể hiện những điều siêu nhiên trong hội họa… Thật không ngờ, lại được nhìn thấy điều đó… trong một bức tranh light novel… mà lại còn không phải là tác phẩm của chính mình…」
Chắc đó chỉ là một dạng ảo giác, chứ bức tranh không thật sự phát sáng.
Cũng không phải là một bức tranh có độ bóng cao.
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi lý do. Mấy lời giải thích hoa mỹ của Elf cũng chẳng quan trọng nữa —
Tôi cũng nhìn thấy bức tranh này phát sáng.
「…………Ưm…」
Bất giác, nước mắt tôi trào ra.
Vì tôi cảm thấy “vui sướng”. Vì tôi thấy thật tốt đẹp, khi “nhân vật” do chính tôi tạo ra được vẽ nên một cách sống động và cuốn hút đến vậy.
Không phải tiểu thuyết, cũng không phải manga — nhân vật của light novel, phải có hình minh họa mới hoàn chỉnh. Mới được thổi hồn.
Chính vì thế, với tư cách là tác giả gốc, lòng tôi rung động đến mức run rẩy.
Có lẽ…
Còn mạnh mẽ hơn cả lần đầu tiên được Eromanga-sensei thiết kế nhân vật nữa.
Sagiri gằn giọng, nghiêng người về phía trước.
「Xạo… Khoan đã… Cái này…! Không lẽ nào… Thật ư…!?」
「Đúng vậy! Bức tranh khiến người ta thấy ảo giác ánh sáng chói lòa này — ngươi hẳn cũng thấy quen thuộc chứ!」
Một cửa sổ hiện ra ở góc bức tranh, và khuôn mặt của Great lại xuất hiện.
「Đây chính là tuyệt chiêu cuối cùng của Eromanga-sensei đời đầu —」
「Đó là 『Eromanga Flash』!」
「………………Cái gì cơ?」
Tôi ngơ ngác nhíu mày, hỏi lại.
Tôi thừa biết đây là một cảnh cao trào, một câu thoại quyết định thắng thua long trời lở đất.
Nhưng tôi không thể không hỏi lại Great:
「Tên tuyệt chiêu tôi nghe không rõ lắm, anh làm ơn nhắc lại lần nữa được không?」
「Ơ… ừm… cái đó… là… Eromanga Flash đó」
「Hả, cái gì cơ?」
「…………Ero…………Flash」
「Làm ơn nói to và rõ ràng hơn một chút」
「Là 『Eromanga Flash』 đó! Đừng có bắt tôi nói nhiều lần! Ngại lắm chứ bộ!」
「À, hóa ra anh cũng nhận ra cái tên đó hơi xấu hổ hả?」
「Không phải… Cái… cái ‘Eromanga’ này… không phải là manga gợi cảm… cho nên, đây không phải là tên xấu hổ! Nhưng mà nói ra thì vẫn thấy ngại!… Anh hiểu mà, đúng không?」
Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác như đang nói chuyện với Sagiri vậy.
Trên thực tế, Sagiri cũng gật đầu lia lịa, tán thành mạnh mẽ lời giải thích của Great.
Dù trong tình huống này, con bé vẫn phải đồng tình.
「Khụ khụ — Dù sao thì!」
Cửa sổ phóng to, khuôn mặt của Great chiếm trọn màn hình.
「Đến đây chắc các ngươi đã hiểu rồi chứ! Rằng ta đây mới là người kế nhiệm chính thống của Eromanga-sensei! Cái bút danh đó… không xứng với một kẻ chưa lĩnh hội được tuyệt chiêu đâu!」
Bỗng dưng, không gian tĩnh lặng đến lạ.
Chắc hẳn, mọi người đều đã nhìn thấy “bức tranh phát sáng” do Great vẽ và đều nghĩ rằng “những gì hắn nói là đúng”.
Ngay cả Sagiri cũng vậy.
「Được rồi, vào vấn đề chính đây — Ta sẽ nói ra yêu cầu của mình」
Phá vỡ sự im lặng, lời nói của hắn vang vọng đầy trầm trọng.
「Hãy cùng ta giao đấu, lấy bút danh ra làm vật cược!」
「Tên của trận đấu là ‘Eromanga-sensei VS Eromanga-sensei G: Deathmatch Lột Mặt Nạ’! Chi tiết ta sẽ nói sau, cứ chờ mà xem!」
Với một tiếng cười “khì khì” đầy hiểm ác.
Cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc.
「………………」
……………………………………………………
Không gian lại tĩnh lặng. Không ai nói gì cả.
Màn hình lúc nãy còn chiếu khuôn mặt của “Great”, giờ đã chuyển sang “video vẽ tranh của Sagiri” một lần nữa.
Cứ như thể từ đầu đến giờ chưa hề có chuyện gì xảy ra, cảnh tượng thường ngày lại quay trở lại.
Bất chợt tôi nhìn sang Elf, cô ấy liền né tránh ánh mắt của tôi. Mọi khi cô ấy sẽ nhìn thẳng lại, nên phản ứng này khá lạ. Sau đó, cô ấy liếc mắt nhìn Sagiri.
「………………」
Sagiri ngồi bệt xuống sàn, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vì con bé đang đeo mặt nạ nên tôi không thể đoán được biểu cảm —
Nhưng nhìn cái cách nó phản ứng khi chứng kiến tuyệt chiêu với cái tên xấu hổ đó, chắc hẳn nó đã bị sốc nặng rồi.
Tôi hiểu cảm giác đó.
Vì nó đã bị vẽ một bức tranh xuất sắc hơn, bằng phong cách y hệt tranh của chính nó.
Y như tôi ba năm trước. Tôi ngày đó cũng từng bị đánh bại bởi một người có thể viết ra những tác phẩm hay hơn, với văn phong giống hệt mình.
Để đứng dậy được, tôi đã phải rất vất vả.
「Elf-chan, Muramasa-chan, hôm nay cảm ơn hai cậu. Nhưng mà, hai cậu về đi」
Sagiri nói với giọng đều đều, không chút biểu cảm.
Do cái tên nghe thật buồn cười là “Eromanga Flash”, nên mọi chuyện chưa thể trở nên nghiêm trọng hoàn toàn, nhưng tình hình này thực sự rất nguy cấp.
Vì Sagiri, không như tôi ngày đó, là một cô gái mỏng manh.
「………………Được rồi, Muramasa, chúng ta đi thôi」
Elf gật đầu, kéo Muramasa-senpai ra khỏi phòng.
Tôi cũng định bước theo, thì đột nhiên —
「…Sagiri?」
Tôi quay đầu lại khi cảm thấy một lực kéo nhẹ ở ống tay áo. Lúc này, Sagiri vẫn đeo mặt nạ, ngước nhìn tôi.
「…Anh hai, ở lại đi」
Elf và Senpai đã ra khỏi phòng, chỉ còn lại tôi và Sagiri trong “căn phòng bị niêm phong”.
「………………」
「………………」
Không một lời đối thoại, chúng tôi ngồi cạnh nhau, dựa lưng vào giường.
…Trong tình huống này, nếu tôi là một người anh trai ra trò, liệu tôi có thể nói được một câu an ủi khéo léo nào không nhỉ? Tôi thử nghĩ xem, nhưng câu nào cũng có vẻ sẽ phản tác dụng, khiến tôi sợ sẽ làm em gái mình tổn thương nhiều hơn… Cuối cùng, tôi không thể thốt ra lời nào.
Anh à, tranh của hắn vẽ, anh thấy sao?
Hả?
...Còn của em... thì cái nào đẹp hơn?
Mặc dù vẫn đang đeo mặt nạ, nhưng giọng điệu không phải của Ero-manga-sensei nữa, mà lại là giọng của Sagiri.
Cái đó thì...
...Hãy thành thật trả lời em.
Tôi đã ngập ngừng vài giây, có lẽ là lần lưỡng lự nhất trong đời mình──rồi đáp lại:
Tranh của hắn vẽ, đỉnh hơn.
Tôi đúng là một người anh trai tồi. Tuyệt nhiên tôi không thể nói dối để an ủi em gái mình.
Tôi đã chọn sự thành thật với người cộng sự luôn sát cánh bên mình bấy lâu. Bởi vì, nếu là tôi... tôi nghĩ mình sẽ không thể hợp tác với một người mà ngay cả trong lúc này cũng còn dối trá.
“Vậy à,” Sagiri── không, Ero-manga-sensei nói. Giọng cô bé nhẹ bẫng.
Tôi cũng nghĩ vậy.
...
Lại có một khoảng lặng ngắn.
...Em thua rồi.
Thôi nào, em nói gì thì nói, đối với anh, Ero-manga-sensei chỉ có mình em thôi. Thế nên────
Thế nên?
Lần đầu tiên, Sagiri ngước nhìn tôi.
...Thế nên, tiếp theo là gì?
─────
Thế nên──
Tôi định nói tiếp điều gì nhỉ?
Cố gắng lên? Thua cũng đừng bận tâm? Mặc kệ cái cuộc so tài vớ vẩn ấy đi?
Không đúng! Điều tôi thật sự muốn nói không phải là những thứ đó!
Nhưng, tôi có nên nói không? Tôi có nên bộc bạch hết lòng mình với đứa em gái đang bị sốc và tổn thương này không? Hay là không nên nói ra thì hơn?
Trong lòng tôi, sự do dự đang xoáy lên dữ dội. Thế nhưng, tôi vẫn mở miệng nói:
Thế nên, hãy giành chiến thắng.
Được rồi. Cứ để em lo.
Ngay sau đó, Sagiri lập tức vùi mình vào ‘căn phòng bí mật’, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Thậm chí đến bữa tối mà vẫn không thấy cô bé “đập tường” gọi cửa, có vẻ như Sagiri đang cực kỳ tập trung.
Tôi cũng không muốn làm phiền Ero-manga-sensei, nên đã chuẩn bị một bữa ăn có thể ăn nguội mà không vấn đề gì, cứ như một người cha có con đang mùa thi vậy, rồi đặt trước cửa phòng.
Quay về phòng, tôi ngồi xuống ghế và lẩm bẩm:
...Đã quên hỏi Sagiri nhiều điều rồi.
Có quá nhiều điều muốn hỏi, cần phải hỏi, đặc biệt là về Ero-manga-sensei đời đầu.
Dù cô bé có vẻ không biết gì về Great──nhưng cuộc trò chuyện giữa hắn và Sagiri lại khớp với nhau một cách kỳ lạ.
Từng có một họa sĩ minh họa siêu đẳng tên là Ero-manga-sensei đời đầu tồn tại.
Và Ero-manga-sensei hiện tại──Sagiri, là đời thứ hai.
Những lời của Great, có lẽ là sự thật.
...............Hừm.
Tự đặt cho mình một bút danh khủng khiếp như Ero-manga-sensei.
Tạo ra một chiêu thức bí truyền có cái tên quái dị như Ero-manga Kousen, cứ như thể chỉ để quấy rối học trò vậy.
Chỉ nhận những công việc không ghi tên, nên không nổi tiếng.
Có một người đệ tử kế thừa kỹ năng và tự xưng là Ero-manga-sensei Great.
Hiện tại, người đó không còn hoạt động nữa.
Mối quan hệ với Ero-manga-sensei đời thứ hai──Sagiri, vẫn còn là ẩn số.
...................................Chắc hẳn là vậy rồi.
Tôi có một mối liên hệ. Một điều mà tôi đã quên béng mất.
Nếu nhớ lại, mọi thứ đều khớp hoàn toàn.
...Trong lòng mình, hình ảnh của “người đó” đang dần dần sụp đổ.
Đúng vậy, nếu suy nghĩ này là đúng, thì tôi hẳn đã từng trực tiếp gặp ‘Ero-manga-sensei đời đầu’. Chà, giờ thì không thể gặp lại được nữa, và tôi cũng không thể nhờ người đó dàn xếp tình hình này.
Dù sao đi nữa──
Ở thời điểm hiện tại, điều duy nhất tôi có thể làm là tin tưởng người cộng sự của mình, và chờ đợi.
Tình hình bắt đầu có tiến triển vào ngày hôm sau.
Sau giờ học, ngay khi vừa về đến nhà, điện thoại của tôi đổ chuông, là từ biên tập viên phụ trách.
Có lẽ là về tập mới của “Em gái đáng yêu nhất thế giới” vừa ra mắt mấy hôm trước chăng?
...Khỉ thật... nhỡ nó bán không chạy chút nào, và bị đình bản ngay từ bây giờ thì sao...
Tôi nhấc máy với một sự lo lắng mơ hồ, và đầu dây bên kia cất tiếng:
“Izumi-sensei! Anh đã xem chưa?!”
Chị biên tập viên Kagurazaka ngay lập tức nói thẳng, bỏ qua chủ ngữ.
“Hả? Cô Kagurazaka, có chuyện gì mà cô thay đổi sắc mặt thế?”
“Giờ tôi sẽ gửi URL qua email, anh cứ xem đã!”
Tôi vội vàng mở laptop, click vào URL đính kèm trong email mới nhận.
Trang web hiện ra là một trang video quen thuộc.
C-Cái này là...!
Trong video đã có hơn năm vạn lượt xem đó, xuất hiện chính là họa sĩ đeo mặt nạ đen──Ero-manga-sensei Great.
"Đây chính là bí truyền cuối cùng của Ero-manga-sensei đời đầu── 'Ero-manga Kousen Flash'!"
Ero-manga Kousen lol Đời đầu luôn lol
Ero-manga Kousen lol
Bí thuật mạnh nhất tới rồi, sao lại đặt cái tên như vậy chứ...
Ero-manga Shinken Chính Thống Hậu Duệ Great-sensei ĐỈNHHHHHHHHHHHHHHHHHH
Ero hơn Ero-manga-sensei nữa, đúng là Ero-manga-sensei thật sự rồi
Có vẻ đây là một video đã được chỉnh sửa từ cuộc trò chuyện hôm qua...
...C-Cái này là cái quái gì vậy?!
"Cái gì mà ‘cái quái gì’! Anh làm thế này tự tiện quá tôi phiền lắm đó!"
Chị Kagurazaka nói không phải về vụ Ero-manga Kousen, mà là:
"Mang tên 'Ero-manga-sensei VS Ero-manga-sensei G - Đấu chết người lột mặt nạ'!"
Chắc chắn là cái này rồi.
Phần trò chuyện với chúng tôi đã bị lược bỏ khỏi video, thay vào đó là chi tiết về cuộc so tài.
Great tự mình giải thích bằng lời. Nội dung là thế này──
Vào lúc 3 giờ chiều, sáu ngày tới, cuộc so tài sẽ diễn ra trên trang video này.
‘Hai Ero-manga-sensei’ sẽ vẽ minh họa trực tiếp và tranh tài thắng thua.
Người chiến thắng sẽ được xưng là ‘Ero-manga-sensei’ từ nay về sau.
Người thua cuộc sẽ cởi bỏ mặt nạ, để lộ gương mặt thật.
Có năm giám khảo. Trong số đó, người viết light novel, Izumi Masamune-sensei── người đang hợp tác với Ero-manga-sensei để viết ‘Em gái đáng yêu nhất thế giới’── được mong muốn tham gia giám khảo, vậy nên rất mong anh sẽ có mặt trong buổi phát sóng trực tiếp.
Giám khảo──Tôi á?!
"Anh không biết sao?"
"Tôi không hề biết── Mà khoan, tôi làm giám khảo thì cuộc thi này đâu có thành lập được."
"Được chứ. Anh đã xem tranh của cái Ero-manga-sensei Great gì đó rồi phải không? Nếu có sự chênh lệch áp đảo như vậy, thì chỉ cần nhìn là biết ai thắng rồi── khán giả cũng vậy."
À!
"Izumi-sensei này, anh có thể thiên vị trước hàng vạn khán giả sao?"
"Nếu là vì Ero-manga-sensei thì tôi có thể làm dễ dàng, nhưng có lẽ nó chẳng có ý nghĩa gì."
"Đấy chưa!"
Dù tôi là giám khảo có khẳng định Sagiri thắng, nhưng nếu đa số khán giả không nghĩ vậy, nếu sự chênh lệch quá rõ ràng, thì các giám khảo khác cũng sẽ bỏ phiếu cho Great thôi.
Hơn nữa, đây là ‘Trận đấu tử thần lột mặt nạ’── nếu thua, Sagiri sẽ bị lộ mặt thật trên toàn mạng quốc gia.
Với một người nhút nhát như Sagiri, tôi không nghĩ cô bé có thể chịu đựng được.
Dù có tìm cách này cách nọ để tránh bị lộ mặt thật đi chăng nữa...
Chắc chắn, cô bé sẽ không thể vẽ như trước được nữa. Dù có đổi bút danh thì vẫn sẽ bị lộ qua nét vẽ, và sẽ bị dán nhãn là ‘kẻ hèn nhát bỏ trốn khỏi việc lộ mặt sau khi thua’ hay ‘Ero-manga-sensei giả mạo’.
Nếu vậy, Sagiri có thể sẽ suy sụp và nghĩ rằng mình không thể làm họa sĩ minh họa được nữa. Sinh mệnh họa sĩ của Sagiri sẽ kết thúc.
“Hình như các trang tổng hợp cũng đưa tin rồi, nên đang rầm rộ lắm đó. Khỏi nói cũng biết, nếu thua thì phiền phức to lắm đó!”
Tôi nghe loáng thoáng tiếng cô ấy lẩm bẩm, "Nếu thắng thì béo bở lắm."
“Chúng tôi sẽ thắng,” tôi nói.
“Ero-manga-sensei nhất định sẽ thắng. Thế nên, không cần lo lắng đâu.”
“Mấy cái dự đoán chủ quan thiên vị người nhà như thế, người lớn chúng tôi không thể yên tâm được đâu! Thật là quá đáng!”
Thế nhưng, tình hình đã sôi động đến mức này, không thể đơn giản hủy bỏ được.
Chị Kagurazaka cũng đồng ý về điểm đó.
Cuối cùng, cuộc điện thoại này vẫn chưa thể đưa ra ‘phương hướng cụ thể cho tương lai’ nào cả...
“Nào, giờ thì phải làm sao đây nhỉ...”
Sau này nghĩ lại, đó là một tiếng lầm bầm đầy ẩn ý.
Sau khi cúp điện thoại, không lâu sau──
Một tiếng “đoàng” vang vọng từ trần nhà.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng, leo vội lên cầu thang.
...Có lẽ Sagiri cũng đã xem ‘video đó’ rồi...
Và cô bé cảm thấy lo lắng nên gọi tôi sao...?
Vừa nghĩ cách an ủi, tôi vừa gõ cửa ‘căn phòng bí mật’.
Vài giây chờ đợi phản hồi dường như kéo dài vô tận. Cuối cùng, cánh cửa từ từ hé mở── và Sagiri xuất hiện với gương mặt mộc. Cô bé vẫn mặc bộ áo hoodie quen thuộc, nhưng có lẽ đây chính là trang phục làm việc của Ero-manga-sensei.
Sagiri, anh tới rồi đây.
...Ừm... vào đi.
Theo lời em gái thúc giục, tôi bước vào ‘căn phòng bí mật’.
Trên máy tính trong phòng, phần mềm vẽ đang được khởi động.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau.
“À... em gọi anh là để... giải thích rõ ràng một chút...”
Giải thích?
...Hôm qua, người đó đã nói rồi đó. Rằng em là Ero-manga-sensei đời thứ hai.
!
── Ngày xửa ngày xưa, có một họa sĩ minh họa tên là 'Ero-manga-sensei'... vô cùng tài năng.
── Đó là 'Ero-manga-sensei' đời đầu.
── Cô bé đó là 'đời thứ hai' đó.
Không ngờ── Sagiri lại chủ động nói ra điều này.
"Chuyện đó... là thật. 'Ero-manga-sensei' là... người đã... đã... người đã..." Sagiri ngừng lời một lát, có chút do dự rồi nói tiếp, "là người đã dạy em vẽ."
Cô bé mỉm cười nói vậy. Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán.
Chắc chắn nếu truy hỏi, cô bé sẽ kể chi tiết hơn, nhưng,
“Vậy à.”
Tôi im lặng lắng nghe câu chuyện của em gái. Tôi nghĩ không cần phải xác nhận thêm.
Sagiri nhìn xa xăm, chậm rãi kể:
“’Sensei’ giờ không còn nữa. Thế nên, bây giờ... em đã trở thành ‘Ero-manga-sensei’.”
“Vậy à.”
“Em hỏi ‘Có được dùng tên này không ạ?’, thì ‘Sensei’ vui vẻ đáp ‘Được chứ’.”
“Vậy à.”
Chúng tôi ra mắt ba năm trước... nên đúng là khớp về thời gian.
Sagiri không hề tự tiện dùng bút danh Ero-manga-sensei.
Cô bé đã được cho phép đàng hoàng.
“À... người đã làm việc cùng với Izumi-sensei ngay từ đầu... luôn là em.”
“Anh biết mà. Không cần em nói anh cũng biết.”
“Ưm...”
Không hiểu sao, em gái tôi lại đỏ mặt.
“À còn nữa... điều này cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ quan trọng...!”
“Ư... ừm. Chuyện gì vậy?”
“Tên ‘Ero-manga’ không phải do em đặt đâu.”
“Mấy lời đó em muốn nói từ lâu rồi đúng không!”
“Vâng ạ!”
Sagiri lộ vẻ mặt như vừa ‘hoàn thành một nhiệm vụ’ vậy.
“Thế nên, em không có hư hỏng đâu nhé. Anh hiểu chưa?”
“Anh hiểu rồi!”
“Được.”
Sagiri thở phào, như vừa trút được gánh nặng.
Đáng lẽ tôi không nên, nhưng tôi vẫn không kìm được mà trêu chọc:
“Nhưng, không phải em tự mình hỏi người tiền nhiệm là ‘Con có thể dùng bút danh đó không ạ?’ sao?”
!
Vậy thì, chẳng phải Sagiri vẫn hư hỏng lắm sao?
「Không phải đâu ạ! Không phải vậy đâu! Hồi đó—! Em vừa mới được bảo là tên đó không có nghĩa bậy bạ đâu, đó là tên của một hòn đảo mà! Em đâu có nghĩ đó là cái tên đáng xấu hổ gì đâu! ...Em cũng, ừm, nghĩ là, nếu vậy thì ổn... Nếu em làm việc với cái tên của Thầy, nếu em kế thừa nó, Thầy sẽ vui chứ ạ... Nên là... nên là...!"
Sagiri vung vẩy hai tay loạn xạ, cố sống cố chết biện minh.
"Thế mà sau khi ra mắt, trên mạng ai cũng bảo là tên bậy bạ, ai cũng bảo họa sĩ này biến thái, mà Thầy thì cứ cười toe toét bảo nó đâu phải tên đáng xấu hổ, giờ em cũng không đổi bút danh được nữa, hu hu hu hu, đồ ngốc! Đáng ghét...!"
Chắc đây mà là truyện tranh thì kiểu gì cũng có cảnh đôi mắt quay tít như chong chóng.
Ý nghĩ tuôn ra như thác đổ, cô bé nói năng lung tung chẳng còn biết mình đang nói gì nữa.
Sagiri thở hổn hển, bờ vai phập phồng lên xuống. Cô bé khẽ ngước mặt lên.
"......Giờ nói thì cũng muộn rồi, nhưng em xin lỗi vì cuốn tiểu thuyết của Izumi-sensei giờ cứ thành sách bậy bạ cả rồi."
"Đúng là giờ mới nói thì quá muộn rồi! Anh quen rồi nên không sao đâu!"
"Cuối cùng cũng nói được. Nhẹ cả người."
"Thật sao?"
Anh cũng vui. Lại thêm một chút, anh hiểu thêm về Sagiri.
"Em gọi anh là vì muốn nói chuyện này thôi sao?"
"Vâng. Nhưng còn một chuyện nữa."
"Thật à. Chuyện gì?"
"............Ừm..."
Đến đó, Sagiri lại im bặt. Má cô bé ửng hồng, phúng phính.
Cô bé nhắm tịt mắt, có vẻ đang rất băn khoăn.
Một giây, ba giây, rồi năm giây trôi qua... Sagiri khẽ mở mắt.
"...Chuyện... tia... dâm..."
"À, Tia Chớp Eromanga à?"
"Đừng, đừng nói ra chứ!"
Cái tên đó đáng xấu hổ đến vậy sao nhỉ?
Anh thì đã nói từ "Eromanga" nhiều đến mức chai sạn luôn rồi.
"Cũng hỏi cho chắc, nhưng cái tuyệt kỹ có cái tên rõ ràng là kì cục đó, thực sự có phải là đời đầu tiên đã dùng không?"
"Th, thầy ấy đã dùng thật đấy... thậm chí còn hô lên với khí thế còn cao hơn nữa cơ!"
"Ồ, ra là vậy."
Hô lên với khí thế cao ngút trời à.
Eromanga-sensei đời đầu... với vẻ ngoài đó thì quả thật chẳng thể nào tưởng tượng nổi.
"...À... ừm... nên là... cái... cái đó..."
Sagiri "khụ khụ" vài tiếng, hắng giọng.
"Người đó... để em thắng Great, em nghĩ mình cũng phải học cách dùng cái... cái đó..."
"Là Tia Chớp Eromanga đó."
"Đã bảo là đừng màaa!"
"Rồi rồi."
"Đồ đáng ghét, anh trai biến thái!"
Bị mắng mà lại nghĩ thế này thì chắc là không nên...
Nhưng mỗi khi Sagiri lẩm bẩm câu này, cô bé lại đáng yêu đến chết người.
—Anh trai biến thái.
Mỗi lần nghe, tim anh lại lỡ nhịp. Ước gì có thể thu âm lại.
"Hừm... Eromanga-sensei đời đầu cũng là thầy dạy vẽ của Sagiri phải không? Vậy thì, Sagiri chưa được thầy ấy dạy cách sử dụng Tia Chớp Eromanga sao?"
"Được dạy rồi."
Hả? Câu trả lời ngược lại với dự đoán của anh.
"Được dạy rồi ạ... nhưng em cứ nghĩ thầy lại đang đùa giỡn nói mấy chuyện điên rồ ấy, nên..."
Cô bé đã bỏ qua và không hề nghe một cách nghiêm túc.
Eromanga-sensei đời đầu đúng là chẳng được đệ tử kính trọng gì cả.
"Hay nói đúng hơn là, nội dung nó kiểu gì mà không thể nghe nghiêm túc được vậy? Cách sử dụng tuyệt kỹ, hay cách học, cách luyện tập?"
"Tại... tại vì cái tên của nó đã kỳ quặc rồi mà."
"...À, đúng rồi nhỉ. Anh thấy hoàn toàn thuyết phục."
Ví dụ, nếu một ngày nào đó anh được sư phụ dạy vẽ nói rằng sẽ dạy cho tuyệt kỹ mang tên "Tia Chớp Eromanga" chẳng hạn.
Thì chắc chắn sẽ nghĩ, đồ ngốc hả? Ai mà tin nổi cơ chứ.
"Đúng không ạ?"
Sagiri cúi đầu, môi nhỏ xinh chúm chím.
"............Hơn nữa... em không làm được."
"Hửm? Ý em là sao?"
"Không, không có gì!"
Sagiri đỏ bừng mặt, vẫy hai tay dữ dội.
Thấy cô bé có vẻ đang giấu giếm điều gì đó, anh nói:
"Nếu có chuyện gì em biết thì cứ nói đi? Hai anh em cùng nghĩ sẽ tốt hơn—"
"Không được!"
"Oái!"
Bị cô bé đột nhiên hét lớn mà không đeo tai nghe, anh giật mình.
"Không, không được là sao?"
"Không được là không được mà! Á... ứ... Em, em sẽ cố gắng... cố gắng tự mình làm được!"
Cố gắng tự mình làm được—thì anh hiểu rồi.
...Nhưng mà, sao cô bé lại có cái vẻ mặt dâm đãng này...?
Cách luyện tập tuyệt kỹ... rốt cuộc là cái gì vậy.
"Không được tưởng tượng bậy bạ! Đồ biến thái!"
Quả nhiên, lại là chuyện biến thái sao.
"Xong rồi ạ! Hết chuyện rồi! E, em sẽ tìm cách trước ngày thi đấu! Em sẽ vẽ ra những bức tranh tuyệt vời hơn cái kẻ đó!"
Trước lời tuyên bố đầy mạnh mẽ đó, đáng lẽ anh nên đáp lại một câu gì đó thật khéo léo.
"...À, à... cố lên... tự mình nhé..."
Thật sự xin lỗi. Anh thì chỉ biết day dứt với ý nghĩ: "Cách luyện tập tuyệt kỹ đó, rốt cuộc là chuyện biến thái cỡ nào đây ta?" mà thôi.
"Đã bảo là không được tưởng tượng mà! Đồ ngốc!"
Ba ngày sau—chỉ còn ba ngày nữa là đến "Đấu trường Lột Mặt Nạ" tai tiếng đó.
Từ đó đến giờ, Sagiri vẫn tự nhốt mình trong phòng, "tự mình cố gắng" luyện tập tuyệt kỹ cuối cùng "Tia Chớp Eromanga".
Trước một người bạn đồng hành như vậy, anh chẳng thể làm gì ngoài lo lắng, rồi tiếp tục công việc của mình—viết tập hai cuốn "Cô em gái đáng yêu nhất thế giới".
Mỗi khi Izumi Masamune gặp nguy, những bức tranh mà Eromanga-sensei vẽ luôn tiếp thêm động lực cho anh. Chúng trở thành nguồn động lực để anh viết những cuốn tiểu thuyết thú vị.
Vì vậy, anh cũng... quyết định viết xong một tác phẩm mới và tặng cho Eromanga-sensei trước cuộc thi đấu.
Anh không biết liệu Eromanga-sensei có vui như anh khi được nhận một cuốn tiểu thuyết hay không, thậm chí có thể cô bé sẽ nghĩ rằng không có thời gian đọc những thứ đó trước một cuộc thi quan trọng.
Nhưng anh chẳng nghĩ ra được cách nào khác. Anh chỉ có thể hỗ trợ người bạn đồng hành của mình bằng những việc nhỏ nhặt như tìm kiếm thông tin về Great trên mạng, hay chuẩn bị những bữa ăn ngon và bổ dưỡng...
Dù vô nghĩa, dù có thể gây phiền phức... anh cũng không thể không làm những gì mình có thể.
Cứ thế.
Vào một buổi trưa cuối tuần, khi anh đang làm việc trong phòng thì—
"RẦM RẦM RẦM RẦM!"
Một tiếng động cực lớn rung chuyển cả sàn nhà vang vọng.
"Cái... cái gì vậy?!"
Anh vội vàng chạy ra khỏi phòng riêng, tức tốc xông về phía phòng em gái.
Suốt khoảng thời gian đó, những tiếng "Rầm! Cành cạch!" như có ai đang nổi cơn thịnh nộ vẫn không ngừng vang lên, khi anh đến gần phòng hơn nữa thì:
"HyyyáaaAAAAAaaÁÁÁ!"
Tiếng hét của Sagiri!
"Sagiri! Em có sao không?!"
"Rầm rầm rầm rầm!" Anh gõ mạnh vào cánh cửa "Căn phòng bất khả xâm phạm"—và ngay lập tức, cánh cửa mở ra, em gái anh trong chiếc áo hoodie lao ra và ôm chầm lấy anh.
"Anhhh..."
"Sao thế! Có kẻ cướp sao?! Hay là tên biến thái?!"
"Không phải... là cái... kia..."
Anh nhìn theo hướng Sagiri chỉ—
"Vâng, chào ạ ♪"
Một cô tiên đang giơ hai tay đầu hàng, xuất hiện.
"............Cái gì thế này, tình huống gì đây?"
Dù đang rất bối rối, đó là câu đầu tiên anh hỏi.
"Elf... cô vừa làm gì để em gái tôi hét lên tiếng đó vậy hả?"
"Không, không phải vậy đâu... nghe tôi nói đã."
Theo lời Elf—
Hôm nay cô cũng như mọi ngày, đến thẳng "Căn phòng bất khả xâm phạm" từ ban công.
Vì cửa sổ không khóa, nên cô mới:
"Tôi định làm cho cô bé hơi giật mình một chút, nên mới mở cái rầm. Ai ngờ đâu, Eromanga-sensei lại đang làm vẻ mặt dâm đãng rồi hôn con thú nhồi bông chụm—hự!"
"Woa! Woa! Woa!"
Sagiri hét lớn, chạy đến Elf và bịt miệng cô lại bằng cả hai tay.
"Đó là luyện tập bí mật! Là, là luyện tập bí mật màaa!"
Elf, bị bịt cả miệng lẫn mũi không thở được, cố gắng gỡ tay Sagiri ra một cách tuyệt vọng.
"Phì... khụ khụ... à, à được rồi. Này Masamune, chính cô bé nói vậy mà... chuyện đó coi như xong nhé?"
"…………………………………………Nếu Sagiri đã nói vậy thì..."
Anh miễn cưỡng đồng ý.
Luyện tập bí mật... phải chăng là để luyện thành "Tia Chớp Eromanga" chăng.
"Nhưng mà, Sagiri vốn nhút nhát, bị nhìn thấy chuyện gì mà lại hét lên lớn đến vậy..."
"Không được tưởng tượng!"
"Không, anh có tưởng tượng ra đâu..."
Sagiri rốt cuộc đã làm gì—hành động nào, mà lại bị Elf chứng kiến? Anh liếc nhìn Elf, thấy cô hàng xóm đang nở một nụ cười gượng gạo đầy ngượng ngùng.
"Thôi nào, thôi nào! Hơn nữa, tôi nói chuyện của tôi được chứ?"
Rõ ràng là cô đang muốn chuyển hướng câu chuyện, nhưng vì đó cũng là vì Sagiri nên anh đành ngoan ngoãn chiều theo.
"Mời cô."
"Vậy thì, tôi sẽ làm lại màn xuất hiện huy hoàng của mình nhé."
Nói rồi, Elf mở cửa sổ ban công và bước ra ngoài.
Cánh cửa sổ lại mở cái "rầm".
"Làm lại nhé!"
Elf hít vào thở ra sâu, rồi hét lớn như thể mình vừa mới xuất hiện.
"Yahhhooo, Eromanga-sensei! Việc luyện tập tuyệt kỹ có tiến triển tốt không nào!"
Hóa ra, vốn dĩ cô muốn xuất hiện như thế này.
"………………………………"
Sagiri nheo mắt khó chịu.
"A! Quả nhiên là chẳng có tiến triển gì cả. Khụ khụ khụ khụ, tôi đã nghĩ vậy mà!"
"Elf, nếu cô đến để trêu Sagiri thì về đi."
"Khoan đã, khoan đã! Nghe đây mà! Khụ khụ... Sự xuất hiện của kẻ địch mới, khiến anh em Izumi rơi vào tình thế hiểm nghèo—chính tôi sẽ giúp đỡ các người!"
"Ý cô là sao?"
Anh hỏi thẳng thắn. Anh nhớ lại lần đối đầu với Muramasa-senpai trước đó, anh cũng được Elf giúp đỡ. Cô ấy là một đồng minh đáng tin cậy của anh em anh.
"Tôi có một người muốn giới thiệu cho hai người."
Elf chống một tay vào eo, lần lượt chỉ vào mặt anh và Sagiri.
"Im lặng đi theo tôi. Dĩ nhiên là cả hai cùng đi."


0 Bình luận