Eromanga-sensei
Tsukasa Fushimi Hiro Kanzaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 12

第三章

0 Bình luận - Độ dài: 17,929 từ - Cập nhật:

Một nhóm doujin do Elf Yamada đứng đầu vừa được thành lập ngay khi mặt trời ló rạng.

Chúng tôi, những người bắt đầu buổi họp đầu tiên từ trước năm giờ sáng, đã thống nhất được phác thảo công việc và đường hướng chung, rồi tạm thời quay lại với cuộc sống thường nhật của mình.

Dù sao thì, hoạt động doujin vẫn chỉ là thú vui, là phút giây giải tỏa căng thẳng, và cũng là một cuộc tu luyện để trưởng thành hơn.

"Còn công việc chính thì vẫn phải hoàn thành cho tử tế."

Cái gọi là công việc chính, nó không chỉ đơn thuần là viết light novel, vẽ minh họa hay giám sát các dự án chuyển thể đa phương tiện... mà còn là hoàn thành bổn phận của một học sinh, của một hikikomori, hoặc thậm chí là của một đứa trẻ bỏ học đang chìm đắm trong các trò chơi mới nữa.

Tôi, sau khi hoàn thành việc học và công việc hàng ngày, đã bắt đầu dùng chút thời gian ít ỏi trước khi ngủ để viết tiểu thuyết cho doujinshi.

Không phải là "bắt đầu viết" mà là "bắt đầu thực hiện".

Việc viết light novel thương mại gần như là một dự án cá nhân, thế nên tôi thường không cần bàn bạc với ai mà cứ thế bắt tay vào viết.

Nhưng lần này là một sản phẩm tập thể. Mọi người cùng nhau làm nên một cuốn sách.

"Hồi viết truyện tiếp sức, ai cũng hứng đâu viết đó nên thành ra lộn xộn cả."

Không thể dẫm lại vết xe đổ cũ. Lần này, nhất định phải cẩn trọng hơn mọi khi nhiều.

Vì vậy, trước tiên tôi lập một danh sách những điều muốn viết, thứ còn chưa tới mức một bản kế hoạch nữa.

Sau đó, tôi đưa cho mọi người xem để cùng nhau lên ý tưởng. Elf chắc cũng sẽ có một danh sách tương tự, Sagiri và Amena cũng vậy, mỗi người đều có cốt truyện mình mong muốn.

Cần phải trao đổi.

Ngay cả khi cặp đôi Eromanga Sensei và Elf là đối thủ cạnh tranh để xem tác phẩm ai tốt hơn thì cũng vậy.

Để tạo ra một cuốn sách hoàn hảo nhất.

"À nào── xem nên viết câu chuyện gì đây..."

Tôi khẽ liếm môi.

Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đối với Izumi Masamune.

Sáng sớm, năm rưỡi, hai ngày sau khi nhóm được thành lập.

Tôi vừa thức dậy đã nhanh chóng rửa mặt và thay quần áo.

Giờ này thì chắc Elf "mẹ" sẽ không mắng tôi vì dậy sớm quá đâu.

Văng vẳng đâu đó là tiếng phụ nữ trò chuyện và tiếng lạch cạch nấu nướng.

Dường như buổi học của các cô gái đã bắt đầu rồi.

Tôi mở cửa phòng khách, hướng về phía bếp và cất tiếng chào "Chào buổi sáng".

"Chào buổi sáng, Masamune." "Anh trai, chào buổi sáng." "Chào buổi sáng, Masamune-kun."

Ba người đang nấu ăn đáp lại lời chào buổi sáng.

Tiếp đó, từ ghế sofa trong phòng khách cũng vọng tới tiếng chào:

"Yo, chào."

Dù là mùa đông, người đang đọc báo và khoe đùi ra là:

"Ơ, Amena. Mời vào── Có chuyện gì thế?"

"Hê hê, được mời ăn sáng mà."

"À."

Tôi ngồi xuống đối diện Amena và nói:

"Nếu mọi người có mặt đông đủ thì tiện quá. Sau khi ăn sáng, chúng ta bàn bạc về doujin được không? Mấy thứ tôi muốn viết đã tổng hợp lại rồi."

"Thật sao?"

Amena nói như thể không thể chờ đợi thêm nữa.

"Chắc còn lâu mới có đồ ăn, nên tôi muốn nghe chuyện đó trước đã."

"Tôi đã làm thành danh sách rồi, để tôi cho xem trên máy tính."

Tôi lấy chiếc laptop từ phòng mình ra. Biến đổi nó thành dạng máy tính bảng, hiển thị "Danh sách những điều muốn viết" và đưa cho Amena xem.

"Ồ, đây là tài liệu của Izumi Sensei mà lại đọc được rõ ràng nè!"

"Phê bình thẳng thừng ngay từ đầu!"

Sensei Amena, người phụ trách chuyển thể thành truyện tranh!

Trước giờ tài liệu khó đọc xin chân thành cáo lỗi!

Tôi đã cố gắng sửa lại rồi đó! Vì từ giờ tôi sẽ phải đưa tài liệu mình tự làm cho nhiều người khác xem nữa!

"Hừm hừm hừm hừm── ồ, à, ra vậy."

Amena dùng ngón tay lướt màn hình máy tính bảng, đọc danh sách.

Trả lại chiếc máy tính bảng cho tôi, cô nói:

"Vậy thì cứ theo cái này đi. Dù vẫn cần hỏi ý Emily và những người khác nữa, nhưng cá nhân tôi thì, ý tưởng nào Masamune viết ra cũng được hết."

"Nói nhẹ nhàng vậy! Cậu không có thứ gì cậu muốn vẽ, hay mong muốn cốt truyện nào sao?"

"Tôi thích vẽ những gì được yêu cầu. Với lại, tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi là fan cuồng light novel của Izumi Masamune mà. Nên tôi muốn cậu viết những gì cậu muốn viết, và chỉ cần nhanh chóng phác họa những gì 'người cộng sự' muốn tôi vẽ, theo đúng ý tưởng và với chất lượng vượt mong đợi thôi. Nếu nhất định phải nói một nguyện vọng, thì có lẽ là mọi việc cứ tiến triển thuận lợi để điều đó thành hiện thực."

"Sensei Amena đỉnh quá!"

Kiểu họa sĩ lý tưởng hoàn hảo đến thế là sao chứ.

Đón nhận lời khen ngợi không ngớt, Amena có vẻ hơi ngượng, đưa ngón tay nghịch nghịch phần vai áo ba lỗ.

"Cái gì thế Masamune~. Cậu bắt đầu thích tôi rồi hả?"

"Thích!"

Tôi nghĩ bất cứ đồng nghiệp nào cũng sẽ nói vậy.

"Hê, thích Emily hay thích tôi hơn?"

Trước câu nói trêu chọc đó, tôi lập tức đáp.

"Thích Sensei Amena!"

"...Thật luôn à."

Khi tôi thể hiện tình cảm hết sức mình, Amena đột nhiên co rúm lại.

"Tôi thấy hôm nay Sensei Izumi đã tăng vạn điểm thiện cảm cho tôi rồi đấy."

Cô ấy ngạc nhiên tròn mắt.

Ngay lúc đó, có tiếng bước chân dồn dập chạy tới──

"Hai cái cặp đôi đối thủ kia! C, c, c, các người vừa nói chuyện gì đó ghê gớm lắm phải không!"

Elf, trong chiếc tạp dề, chen ngang.

"Amelia! Cô tại sao chỉ trong vài phút đã vượt qua thiện cảm Masamune dành cho tôi, thứ mà tôi đã mất rất nhiều thời gian để vun đắp cơ chứ!"

"Hi hi hi, Emily đang tức giận cũng đáng yêu ghê. À, tôi chỉ nói với Masamune là 'Tôi là fan cuồng của cậu đó' và 'Tôi sẽ vẽ bất cứ bức tranh nào cậu thích, đúng như cậu tưởng tượng' thôi, thế là thiện cảm tăng vù vù luôn."

"Gì thế kia, chơi ăn gian! Như thế thì đến tôi cũng phải thích mất!"

"Anh trai! Em đang ở ngay đây mà anh còn tơ tưởng đến người khác là sao hả!?"

Thậm chí cả Sagiri, cầm vá bếp, cũng tham gia.

"Mà, mà em cũng luôn vẽ cho anh đó thôi!"

Keng keng keng keng, Sagiri dùng vá gõ vào đầu tôi.

"Đồ đáng ghét, đáng ghét!"

Hoàn toàn không đau chút nào. Chỉ thấy đáng yêu thôi.

"Nghe này Eromanga Sensei, Sensei Amena bảo sẽ lắng nghe yêu cầu của tôi và vẽ đúng theo ý tưởng!"

"Ưm ừm, hừm! Cách nói đó của anh cứ như thể em luôn phớt lờ yêu cầu của Sensei Izumi vậy!"

Sagiri phồng má như sóc, đưa ra một lời phản đối đáng yêu.

Tôi hỏi:

"Em không phớt lờ sao?"

"Có chứ!"

Đúng mà.

May quá, em ấy còn có tự giác.

"Eromanga Sensei không chỉ phớt lờ yêu cầu mà đôi khi còn cố tình không vẽ theo đúng mô tả nữa."

Đặc biệt là ngoại hình nhân vật nữ, đa phần là cô ấy sẽ thay đổi.

Những lúc như vậy, sau khi bản minh họa hoàn thành, tôi lại phải sửa lại phần văn bản.

"Vì làm vậy chắc chắn sẽ đáng yêu hơn mà."

"Anh biết mà. Anh biết em muốn đưa ra gợi ý qua bản minh họa, để nhân vật anh viết trở nên cuốn hút hơn. Vì vậy anh luôn nghĩ, nhân vật là do anh và em cùng tạo ra── anh vẫn luôn nghĩ như vậy."

Một họa sĩ vẽ hoàn toàn đúng theo ý tưởng.

Và một họa sĩ vẽ có chút khác biệt so với ý tưởng, nhưng lại mang đến những bản minh họa còn xuất sắc hơn.

Chắc hẳn đó là một câu chuyện như vậy.

Không thể nói ai tốt hơn ai.

Cả Eromanga Sensei và Sensei Amena đều là tuyệt vời nhất đối với tôi.

"Chỉ là, hai người có cách làm việc khác nhau thôi. Sensei Amena trở thành cộng sự, cảm thấy thật mới mẻ."

"Đúng chứ, đúng chứ, Amena-chan của tôi tuyệt vời lắm phải không? Khà khà khà── Masamune! Cậu đã nhanh chóng mê mẩn cái việc 'đổi cộng sự để hưởng thụ' rồi đấy nhỉ!"

"Đừng nói mấy lời mờ ám đó!"

Không chút lay động trước lời mắng của tôi, Elf vẫn cười khà khà.

Có vẻ cô ấy rất vui vì Amena được khen ngợi tài năng.

"Tôi cũng muốn cảm nhận sự mới mẻ trong cách làm việc của cộng sự mới. Phải không, Eromanga Sensei?"

"Tôi không biết người có cái tên đó."

Sagiri quay phắt đi, hờn dỗi.

"Nhưng em sẽ tuyệt đối, tuyệt đối không thua kém Amena-chan đâu."

"Tôi rất, rất mong đợi đó."

Elf đấm nhẹ vào ngực Sagiri. Tôi nói với cô ấy:

"À, Elf. Tôi cũng vừa nói chuyện với Amena rồi── sau khi ăn sáng, chúng ta họp về doujin nhé?"

"Xin lỗi, tôi chưa làm gì cả."

"Lộ rồi! Tôi đã nghĩ là hôm qua cậu chơi game nên mới vậy! Tôi muốn bắt đầu viết sớm mà!"

"Bình tĩnh nào, Masamune. Chờ đợi công việc của đồng đội cũng là một trong những cái hay của làm việc nhóm mà?"

"Không phải cái hay của làm việc nhóm mà là điểm đáng ghét của làm việc nhóm!"

"Đồ nhanh tay nhanh mắt hay hấp tấp thật là phiền phức. ──Rồi rồi, tài liệu họp nhé. Tôi sẽ làm sớm nhất có thể, đợi thêm vài ngày nữa đi."

"Nhờ cậu đó! Tôi đang tràn đầy năng lượng đây!"

"Cậu cứ hễ quyết định làm là y như rằng khí thế dâng trào ngay lập tức ấy nhỉ. Khà khà khà~, tôi thích cái tính đó của cậu đó."

"Ư... ưm, không được dùng lời nói đáng yêu để lấp liếm đâu nhé!"

Cứ thế──

Những ngày sáng tạo với việc "đổi cộng sự" bắt đầu.

Vài ngày sau đó, vào một buổi chiều ngày thường sau giờ học.

Bối cảnh vẫn là phòng khách nhà Izumi. Tất cả thành viên trong nhóm đã có mặt đầy đủ.

"Elf, cậu đã quyết định muốn viết gì chưa?"

"Chuyện đó để sau!"

Elf đứng bật dậy.

"──Các người, bây giờ tôi sẽ nói một chuyện cực kỳ quan trọng!"

Ở giữa phòng, Elf cất lời như đang diễn thuyết.

"Hiện tại tôi đang triển khai hai bí sách."

Nhắc mới nhớ, hoạt động doujin này bắt đầu như là "Bí sách số hai" của Elf mà nhỉ.

Bí sách số một để đảo ngược tình thế của Elf Yamada-chan──

'Rèn luyện Sagiri thành một cô gái siêu đáng yêu và quyến rũ!'

Bí sách số hai để đảo ngược tình thế của Elf Yamada-chan──

'Tạo doujinshi và tham gia Comiket mùa đông!'

Trước nay, Elf đã thực hiện nhiều hoạt động khác nhau đúng như tuyên bố đó. Cả hai bí sách, số một và số hai, đều vẫn đang tiếp diễn── cô ấy nói vậy.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa nắm bắt được hoàn toàn ý đồ trong hành động của cô ấy.

Hay nói cách khác, tôi không tài nào hiểu nổi. Nhìn vào quá trình thực hiện các bí sách thì...

Cứ như là Elf và Sagiri trở nên thân thiết hơn, Sagiri lại càng trở nên siêu đáng yêu hơn, và chúng tôi được thúc đẩy phát triển với tư cách là người sáng tạo── đại loại là thế.

Vì mọi người đều có lợi nên tôi chẳng có gì để phàn nàn──

Tình cảm tôi dành cho Elf cũng hiển nhiên là tăng lên──

──Đúng vậy, có một cảm giác vòng vo kỳ lạ.

Nói đúng ra, không hề trực tiếp chút nào theo phong cách của Elf.

Hay đúng hơn là, tuy hùng hồn tuyên bố nhưng đòn tấn công lại quá nhẹ nhàng.

Nếu cố gắng ví von theo phong cách của Elf, thì nó giống như trong một trò chơi giải đố đối kháng, đối thủ đáng lẽ là cao thủ nhưng lại không đưa ra đòn tấn công nào đáng kể── một sự khó hiểu đến vậy.

Như thể trên màn hình của đối thủ mà tôi không thể nhìn thấy, một chuỗi phản ứng liên hoàn lớn đang âm thầm được hình thành vậy.

Trong dự cảm đó, Elf khoa trương ra hiệu và tuyên bố── không.

"Bí sách số ba để đảo ngược tình thế của Elf Yamada-chan!"

"Tôi sẽ chữa bệnh hikikomori cho Sagiri!"

Bùm.

"..."

"..."

Tôi, Sagiri, Amena. Cả ba chúng tôi im lặng đáp lại. Không một ai thay đổi sắc mặt.

Bởi vì đối với chúng tôi, đó là một chuyện quá đỗi hệ trọng.

"Hả?"

Người đầu tiên lên tiếng là Sagiri.

"...Ưm... anh nói cái gì cơ?"

"Nếu cô không nghe rõ, tôi sẽ nói lại lần nữa── Chúng ta sẽ cùng nhau chữa bệnh hikikomori cho Sagiri."

"Làm── làm thế nào?"

Câu hỏi chất phác bật ra từ miệng tôi.

Bởi vì từ trước đến nay, tôi và Kyoka-san đã cố gắng đến nhường nào──

Thế nhưng Elf lại nói như thể đó là một chuyện không có gì to tát:

"Cứ thế mà mở cửa chính, rồi bước ra ngoài thôi."

"...Ể?"

"Này, Sagiri. Không phải em đã... luyện tập việc ra ngoài mãi sao?"

"............."

Tôi biết chứ. Đó là chuyện từ rất lâu rồi. Thậm chí, từ cái thời mà tôi phát hiện ra bí mật của Sagiri, em ấy đã liên tục "tập ra ngoài" và "tập để vượt qua chứng hikikomori" của mình.

Và vào cái ngày đáng nhớ ấy, ngày mà cuốn tiểu thuyết "Cô em gái đáng yêu nhất thế giới" tập một ra mắt.

"Mừng anh về nhà!"

Sagiri đã bước ra khỏi phòng, xuống cầu thang, và đợi tôi ở ngay tiền sảnh.

"Con bé đã có thể mở cánh cửa 'căn phòng bất khả xâm phạm' đó."

Elf nói, với giọng nói thật dịu dàng, thuật lại chặng đường mà Sagiri đã đi qua.

"Em đã có thể nói chuyện với người luôn bảo vệ mình, có thể tâm sự những bí mật, rồi có thể mời bạn bè bị bịt mắt vào phòng chơi."

Từng chút một, từng chút một, em đã tiến về phía trước.

"Khi Muramasa đến tấn công, Sagiri đã xuống nửa cầu thang, tự mình đuổi cô ta về."

— Không được đâu!

— Tuyệt đối không được đâu!

Sagiri, cô bé yếu ớt ấy, đã hét lên một tiếng thật lớn đến mức cả căn nhà rung chuyển.

"Để được cô ruột công nhận, em còn tổ chức 'trò chơi đi học' ở đây nữa phải không?"

"À... đúng vậy."

Tôi cũng hồi tưởng lại quãng thời gian đó.

"Ngay cả khi có người lạ ở trong nhà, nếu đó là bạn thân hoặc người thân, con bé đã có thể rời phòng và ở cùng không gian với họ."

"Thậm chí mới đây thôi... em còn mời bạn về nhà, rồi tổ chức tiệc ngủ nữa chứ."

"...Ừm."

Sagiri gật đầu, nhìn Elf. Tôi cũng đã hiểu ý Elf muốn nói là gì.

"Vậy nên, Sagiri. Em —"

"Không phải em đã có thể ra ngoài rồi sao?"

Chẳng phải chứng hikikomori của Sagiri đã khỏi rồi ư? Elf đang nói điều đó. Chỉ có Elf, người đã quan tâm và dõi theo Sagiri không kém gì gia đình chúng tôi, à không... thậm chí còn hơn cả gia đình, mới có thể nói ra những lời như vậy.

"Giờ thì, sao em không thử ngay bây giờ?"

Nghe vậy, Sagiri.

"............."

Cúi đầu, rồi lại ngước lên nhìn Elf, đảo mắt nhìn quanh một cách bối rối. Em đặt tay lên ngực, hít vào rồi thở ra.

Sau đó, Sagiri nói. Với ánh mắt kiên định, đầy quyết tâm:

"Em sẽ thử."

Sagiri rời phòng khách, nhanh chóng bước về phía tiền sảnh. Chúng tôi im lặng đi theo sau em. Hành lang tĩnh mịch đến lạ.

".............."

Càng đến gần cửa, bước chân Sagiri càng chậm lại. Tôi cố gắng kìm nén thôi thúc muốn lao tới, dõi theo bóng lưng em. Cuối cùng, Sagiri cũng đến được tiền sảnh.

Đôi giày của cô bé, người chưa bao giờ bước ra khỏi nhà, đã được đặt ở tiền sảnh từ một thời gian trước. Ý nghĩa của hành động đó, tất cả những người có mặt ở đây đều hiểu rõ.

".............."

Sagiri cúi người, xỏ bàn chân nhỏ xíu vào đôi giày còn mới tinh — nhưng vừa vặn hoàn hảo. Rồi em đứng thẳng dậy, bước một bước, hai bước. Từ từ, từ từ... vươn tay về phía nắm cửa.

Và rồi—

"A, thôi, không được rồi."

Em rụt tay lại ngay lập tức, rồi thè lưỡi ra.

"Dễ dàng bỏ cuộc thế á?!"

"Cố gắng thêm chút nữa đi chứ!"

Tôi và Elf không kìm được mà đồng thanh buông lời trêu chọc.

"Nhưng mà..."

Sagiri bĩu môi phụng phịu.

"Hôm nay em cũng vừa mới luyện tập và thất bại mà. Dù có được cổ vũ thì cũng đâu thể đột nhiên làm được đâu."

Sagiri quay mặt đi một cách dỗi hờn, nhưng rồi đột ngột quay ngược lại. Em nhìn về phía tôi, dang rộng hai tay.

"Vậy thì, chúng ta cùng ra ngoài đi."

"——————"

Tôi mở to mắt, chớp chớp. Rồi Sagiri lặp lại.

"Một mình thì em không làm được... nhưng nếu có anh ở cùng."

"Được chứ!"

Tôi mỉm cười đáp lại, lao tới ôm chặt lấy em.

"Ôi, ôi... ngại quá."

"Chính em là người bảo anh làm vậy mà."

"Đúng là vậy... nhưng khi làm thật thì lại thấy ngại."

"Anh cũng vậy."

Không phải lúc để như thế, chúng tôi sắp phải đối mặt với một thử thách lớn, vậy mà vẫn cứ mỉm cười cùng nhau. Tôi vội vã xỏ giày.

"Masamune!"

"Anh biết rồi — chúng ta sẽ đến nhà Elf."

Không cần phải nói, hiện giờ tôi đang tràn ngập lo lắng! Chân tôi run lẩy bẩy đến mức sắp khuỵu xuống! Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy hồi hộp đến tột độ! Vô cùng phấn khích! Không chỉ vì đang ôm người mình yêu. Mà còn vì hai chúng tôi sắp cùng nhau tiến về phía trước.

"Nếu thấy khó khăn, hãy nói ngay nhé."

"Vâng."

Tôi vẫn ôm chặt Sagiri, bước một bước về phía trước, rồi nhẹ nhàng gỡ một tay ra khỏi người em, đặt lên nắm cửa. Vặn mạnh và xoay —

"Đi thôi!"

Cánh cửa mở ra. Ánh nắng rực rỡ tràn ngập. Đối với tôi, đó là ánh nắng mặt trời bình thường, không hề quá chói chang.

"—————!"

Sagiri nheo mắt lại vì chói. Em siết chặt, siết chặt chiếc áo của tôi. Chân tôi thoắt cái muốn lùi lại —

"Không được!"

Ngay lập tức, tiếng hét lớn của Sagiri vang lên, khiến tôi đứng vững lại.

"Đi đi! Cứ thế mà đi!"

Lực siết áo của tôi càng mạnh hơn. Nhìn em, Sagiri đang nhắm chặt mắt.

Tôi gật đầu một cái, rồi cứ thế bước chân ra ngoài.

"...Ha ha."

Nước mắt chảy dài trên má. Cuối cùng thì Sagiri cũng đã bước ra khỏi nhà một lần nữa.

"..................."

Vừa theo dõi Sagiri, tôi vừa thận trọng bước vài bước.

"Này, chúng ta đã qua cổng rồi."

Không có tiếng đáp lại. Em vẫn cố gắng bám chặt lấy tôi. Trên trán, mồ hôi lấm tấm.

Elf và Yamada Alu chạy từ phía sau tới, vượt qua chúng tôi.

"Còn nửa đường nữa thôi!"

Elf mở cổng nhà mình, cùng Alu đứng đợi chúng tôi. Tôi bước thêm vài bước, hạ quyết tâm, rồi lao đi. Cứ thế, tôi chạy qua cổng, rồi lao nhanh thêm vài mét.

Chỉ vài mét thôi. Nhưng đó là vài mét mà chúng tôi đã không thể vượt qua suốt một thời gian dài.

"...Đến nơi rồi."

Tôi bước vào tiền sảnh, nhẹ nhàng đặt Sagiri xuống. Vẫn chưa thể lơ là cảnh giác được.

"Gức" Tôi nuốt khan.

"Đến nơi rồi, Sagiri. Giờ thì em có thể mở mắt được rồi."

"..............Ừm."

Tôi vẫn giữ chặt hai vai của Sagiri, chăm chú theo dõi em. Mí mắt Sagiri khẽ giật giật, rồi từ từ mở ra. Đôi mắt mở to hoàn toàn, phản chiếu khuôn mặt tôi.

"................................"

Sao đây...? Trong trường hợp xấu nhất, tôi phải đưa em về nhà ngay lập tức. Tôi giữ toàn thân trong trạng thái căng thẳng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi? Vài giây ư... hay vài phút...? Cảm giác về thời gian đã bị đảo lộn, tôi không thể xác định rõ. Cuối cùng, đôi môi Sagiri hé mở, một tiếng nói nhỏ thoát ra.

"Có vẻ như ổn rồi."

"Thật sao? Em không cố gắng chịu đựng đấy chứ?"

"Vâng. ...Em nắm tay anh nhé?"

"Đương nhiên rồi."

Tôi cười, chìa tay ra. Sagiri nắm lấy tay tôi, rồi đứng dậy. Em đảo mắt nhìn quanh.

"Đây là nhà của Elf-chan sao."

"Đúng vậy. Chào mừng em đến, Sagiri. Đến pháo đài của chị, Cung điện Pha lê."

À đúng rồi, hình như nó có cái tên đó. Không phải chứ... Đúng là cái cô nàng này... Cô ta đúng là chuyên gia phá vỡ không khí căng thẳng mà...

Đúng vậy, người tôi đang nghĩ đến, tất nhiên là Sagiri. Tôi sẽ không lơ là, nhưng xem ra tình hình này thì em ấy thực sự ổn rồi.

"Hay quá, Sagiri!"

Alu đã cướp lời tôi định nói trước. Cô bé vỗ mạnh vào lưng cô em gái thân thiết của mình, mặt nhăn nhó mà cười. Khóe mắt em, lấp lánh những giọt nước mắt. Cô bé là người có cảm xúc thật mạnh mẽ. Chắc hẳn em đã rất đồng cảm với Sagiri và tôi.

"Ôi, Alu-chan, đau đấy."

Sagiri vừa than phiền, vừa bẽn lẽn.

"...E he he... Thế này thì vẫn còn xa lắm..."

"Fufu, đúng vậy."

Elf nói, giọng vui vẻ.

"Đưa Sagiri đến会場 (hội trường) Comic Market mùa đông thì vẫn còn khó lắm."

"Cậu còn nghĩ đến chuyện đó sao!"

Chắc chắn là không thể rồi.

"Chà, mục tiêu càng cao thì càng tốt chứ. — Nhưng em làm tốt lắm, Sagiri. Chị sẽ khen thưởng cho em."

Elf nhẹ nhàng vươn tay xoa đầu Sagiri. Sagiri đỏ mặt vì ngại, nhưng lại trông có vẻ rất vui.

"Ừm... Cảm ơn chị."

Elf, nhận được nụ cười thiên thần đó, nhe răng cười một nụ cười vương giả, nói:

"Sagiri!"

"Dạ, dạ. Gì thế ạ? Elf-chan?"

Sagiri chớp chớp mắt ngơ ngác, Elf liền nói to và rõ ràng:

"Chị muốn đi biển với em!"

"——Ể...!?"

"Một ngày nào đó — chị muốn cùng em đến hội trường và tham gia sự kiện. Chị muốn tổ chức lại trại hè và đưa em đến hòn đảo của chị, cũng muốn đi du lịch riêng hai đứa. Chị còn muốn đưa em đi xem các buổi trình diễn thời trang quốc tế nữa. — Có rất nhiều nơi chị muốn đến, rất nhiều điều chị muốn làm cùng em, nhiều đến mức nói không hết được."

Thế nên, Elf nói. Cô chạm nắm đấm vào ngực Sagiri như thể muốn thúc đẩy.

"Chị rất mong chờ ngày đó."

"Vâng..."

Sagiri khẽ gật đầu, rồi dùng hai tay bao lấy nắm đấm của cô bạn thân, siết chặt.

"Vâng!"

Một lần nữa, em gật đầu thật mạnh.

"Tốt!"

Elf rút nắm đấm lại, rồi dịu dàng chuyển đề tài.

"Nếu em thấy ổn rồi thì chúng ta nghỉ ngơi chút nhé. Em có muốn ăn gì không?"

"Không, em chỉ muốn nằm một chút thôi."

"Thôi được, bất kể em yêu cầu gì, chị cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi."

Đúng vậy. Cô nàng này là người như thế mà.

"Ư hứ hứ, vậy thì, chúng ta đi đến giường Elf-chan ngay thôi!"

"Con bé này, có vẻ khỏe khoắn rồi nhỉ!"

Sau đó, chúng tôi đã chứng kiến cảnh Sagiri, nhìn chiếc giường sạch sẽ không còn vương chút "hương thơm thiếu nữ" nào mà tỏ vẻ không hài lòng.

Xem ra "Eromanga-sensei" (Thầy giáo manga người lớn) này chẳng thể giữ được chút không khí lãng mạn nào cả.

Và cứ thế—.

Chứng hikikomori của Sagiri đã được cải thiện thêm, em đã có thể ra ngoài một chút cùng với Izumi Masamune. Đặt Sagiri lên giường của Elf, tất cả chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm. Sagiri ngoan ngoãn nằm trên giường của Elf. Dù trước mặt mọi người em vẫn tỏ ra vui vẻ, nhưng chắc là em đã mệt rồi. Dù không ngủ, nhưng từ nãy đến giờ em không nói một lời nào, chỉ mơ màng như đang thiu thiu ngủ.

"Ưm..."

Cô em gái tôi khẽ cựa quậy, rồi ngồi dậy trên giường.

"Ồ, em dậy rồi à?"

"Ngay từ đầu em đã không ngủ mà. Phù à..."

"Nhưng trông em có vẻ buồn ngủ. Về nhà rồi ngủ luôn hôm nay nhé?"

Tôi nhìn ra cửa sổ. Từ khe hở rèm cửa, bầu trời hiện ra một chút, đó là bầu trời hoàng hôn. Sagiri lắc đầu.

"Không... em sẽ dậy."

"Vậy sao."

Việc chúng tôi ở lại trong phòng này sau khi Sagiri nằm xuống là theo yêu cầu của em. Tôi cũng không có ý định để Sagiri ở một mình trong tình huống này. Elf, người đang ngồi đọc light novel trên ghế, ngẩng mặt lên nói:

"Hai đứa cứ ở lại nhà chị mà ngủ đi. À, hay là ở hẳn đây một thời gian đi."

"Không được. Sẽ tạo gánh nặng cho Sagiri."

Tôi từ chối thẳng thừng. Nghe vậy, Elf nói:

"Đó chẳng phải là cơ hội để luyện tập sao?"

"................"

Tôi khẽ nhìn Sagiri. Sagiri mỉm cười và nói:

"Nếu có anh ở cùng, thì không sao đâu."

Em gái tôi sao mà đáng yêu thế này... Haizz... Yêu quá đi mất...

Để kiềm lại bộ não đang muốn tan chảy ra tức thì, tôi hắng giọng ho khẽ một tiếng.

“Elf à. Vậy là… đây cũng là một phần trong kế hoạch ‘chữa bệnh tự kỷ’ cho Sagiri phải không?”

“Đúng vậy. Nhưng không chỉ thế đâu, vui mà, phải không? Tớ đã ở phòng của Sagiri rồi, vui lắm. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức tiệc ngủ ở nhà tớ. Chắc chắn cũng sẽ vui không kém đâu.”

Quả đúng là cái lý lẽ “kiểu Elf” mà không ai có thể bì kịp.

Tôi chẳng còn cớ gì để từ chối nữa.

“Làm đi thôi, Masamune, Sagiri. Thực ra, tôi đây cũng vì một lý do nào đó mà đã sống ở đây từ tháng trước rồi. Nếu mấy người chịu đến sống chung thì nhà cửa sẽ rộn ràng hơn, vui vẻ hơn nhiều đấy!”

Yamada Tomoe (Aluminum) cũng vừa nói vừa đẩy lưng tôi.

Đúng như tôi dự đoán, Tomoe vẫn luôn ở nhà Elf.

Thế nên mới có chuyện Elf vừa gọi một tiếng là cô ấy đã có mặt ở nhà tôi chỉ trong vỏn vẹn năm phút.

…Thú thật, về chuyện đó thì vẫn còn nhiều điểm đáng để thắc mắc lắm, và cái đoạn “vì một lý do nào đó” cũng khiến tôi băn khoăn mãi.

Nhưng nghe được vậy thì tốt rồi! Mừng là mọi chuyện không phải vì một lý do “đen tối” gì đó…!

“Được thôi. Nếu Sagiri đồng ý thì tôi cũng chịu.”

Cuối cùng, tôi cũng chấp thuận—

“Cám ơn nhé, Elf-chan.”

“Khu khu khu~ Tớ cũng vậy!”

Và thế là, “Buổi tiệc ngủ sáng tác doujin” với nhà Elf làm sân khấu đã chính thức bắt đầu.

Chúng tôi sẽ cùng Sagiri ở lại nhà Elf đêm nay.

Nói thì đơn giản vậy thôi, nhưng dĩ nhiên là cần rất nhiều sự chuẩn bị.

Bởi vì đâu phải chuyện đùa, chính cô bé Sagiri, lại đi ngủ ở nhà bạn cơ mà!

“Đầu tiên phải báo cáo cho chị Kyoka đã, nhỉ? Rồi còn quần áo thay, đồ dùng cá nhân phải mang theo nữa chứ.”

Tôi vừa đếm trên ngón tay thì Elf đã hớn hở cắt ngang.

“Tiệc ngủ ở Tinh Thể Cung Điện—À nhầm, lâu đài của ta—là do chính tay ta đề xuất đó chứ? Những vật dụng thiết yếu để Sagiri có thể sống sót, ta đã điều tra kỹ càng và chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, cần gì phải nói nữa!”

Cô nàng nói, chỉ cần mang mỗi thân thôi là đủ rồi.

“Cái điệu bộ nói chuyện cứ như rước dâu về nhà ấy là sao?”

“Nếu muốn Sagiri ở lại, không có cái ý thức đó thì ‘anh trai’ sẽ không cho phép đâu, phải không? Cả cô chú đáng sợ mà nhân từ nữa chứ.”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Thế nên, chỉ cần cậu lo việc liên lạc với phụ huynh thôi nhé.”

“Được rồi. – Sagiri, em còn cần gì nữa không?”

Sagiri đang ngồi dậy trên giường, có vẻ vẫn còn buồn ngủ nên đầu cứ lắc lư gật gù.

Thế nhưng vẫn cố gắng phản ứng lại câu hỏi của tôi.

“Đồ vẽ, gối ôm của em, máy tính và…”

Em ấy kể ra những thứ cần thiết, làm động tác như thể đang viết ghi chú vào lòng bàn tay vậy. Cuối cùng, Sagiri nhìn tôi, giọng ngái ngủ nói:

“Anh trai là cần nhất.”

“Ờ, ờ vậy sao…”

Aaaaaaaa! Muốn ôm quá đi mất!

Sagiri lúc buồn ngủ đúng là đáng yêu chết đi được…!

Tôi nhắm chặt mắt, cố kìm nén冲 động.

Yamada Tomoe (Aluminum) nói với giọng chán nản.

“Nếu đã thế thì Masamune cứ ở bên Sagiri đi. Lâu lắm rồi Sagiri mới đến một nơi không phải phòng của mình, phải không? Đồ nghề hay gì đó thì tôi sẽ đi lấy cho.”

Tôi suy nghĩ một lát, rồi nói “Nhờ cô vậy,” và đưa chìa khóa cho cô ấy.

Tomoe là đồng nghiệp, lại là con gái, chắc sẽ phù hợp hơn.

“Được rồi, cứ giao cho tôi!”

Tomoe rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi, Sagiri và Elf.

Sagiri có vẻ đã đạt đến giới hạn của cơn buồn ngủ,

“Fuu…aaa…”

Em ấy ngửa người ra sau và đổ xuống.

“Buồn ngủ… ngủ trưa…”

Sagiri nhắm mắt lại thật thanh thản, chỉ trong chớp mắt đã ngáy đều đều, “sù… sù…”

“Ngủ rồi kìa.”

Elf khẽ bật cười.

Sau đó, cô nàng hạ giọng, đưa ngón tay lên môi làm động tác “suỵt”.

“Để đến bữa tối rồi mình gọi dậy nhé.”

“Ừm.”

Đối với Sagiri, đây là lần đầu tiên em ấy đi ngủ nhờ. Lần đầu tiên ra ngoài sau bao lâu.

Dù vẫn theo dõi em ấy với sự lo lắng, nhưng nếu có thể yên tâm ngủ thế này thì có lẽ mọi chuyện thật sự ổn cả rồi. Dẫu vậy, tôi vẫn không có ý định rời khỏi phòng.

Elf cũng có vẻ có cùng suy nghĩ đó. Cô ấy nhìn Sagiri đang say giấc nồng với ánh mắt trìu mến.

“…May quá.”

“Ừ.”

Không cần nói nhiều lời.

“Cậu có nghĩ là mình đã quá liều lĩnh không?”

“Tôi biết ơn cậu. Cả tôi và chắc chắn là cả Sagiri nữa.”

Những cuộc trao đổi ý nghĩ nén gọn diễn ra giữa chúng tôi.

“Dù cậu sẽ nói là ‘không cần’ nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu nhé.”

“Hừm, nếu cứ nói đi nói lại thì toàn là mấy lời sáo rỗng mất thôi.”

“Thế nhưng…”

“Thế thôi.”

Nếu người ngoài nghe thấy, chắc sẽ chẳng hiểu gì về cuộc trò chuyện này đâu.

Cứ mỗi khi chỉ có tôi và Elf nói chuyện, thì y như rằng sẽ thành ra như vậy.

Vì chúng tôi quá hiểu ý nhau, nên những từ ngữ lẽ ra cần thiết lại bị lược bỏ.

Chúng tôi sánh vai nhau, ngắm nhìn khuôn mặt Sagiri.

Thấy Elf quay sang tôi từ khóe mắt.

Cô ấy dường như định nói gì đó, nhưng tôi đã lên tiếng trước.

“Này, có thật là cho Sagiri ngủ lại trong phòng này không đấy?”

“Đúng vậy đó. Dù còn phòng trống, nhưng tớ cũng muốn ngủ chung phòng với Sagiri. Này, tớ cũng từng được Sagiri cho ngủ nhờ phòng mà.”

“Nhưng chỉ có một cái giường thôi đó.”

Tôi hỏi, ý định sẽ giúp nếu cô ấy muốn khiêng giường từ phòng khác sang, nhưng Elf lại trả lời bằng giọng nhẹ tênh, “Giường lớn nên không sao đâu.”

“Như thế mới đúng là ‘tiệc ngủ’ chứ, phải không?”

“…Lần tiệc ngủ trước không tham gia được vì cảm cúm, cậu vẫn canh cánh trong lòng ghê nhỉ.”

“Xấu sao?”

“Không… thì cũng không sao cả. – Vậy tôi sẽ ngủ ở đâu đây?”

“Hmm… Hay là… ngủ chung phòng này luôn?”

“Hả!?”

Tôi bất chợt quay phắt mặt về phía Elf, cô nàng đưa ngón trỏ lên môi,

“Suỵt.”

“…Xin lỗi. Mà là do cậu chứ. Tự nhiên nói mấy câu đùa cợt vớ vẩn…”

“Đâu phải đùa đâu. – Thôi thôi, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho cậu tử tế mà, đừng có cái mặt đấy chứ.”

Cái mặt đấy là cái mặt nào chứ.

Haizz… Cái kiểu nói chuyện này… y hệt bà thím vậy.

“Này, Masamune. Cứ ngồi không thế này chán chết nhỉ?”

“Ngay trước mắt Sagiri đang ngủ say mà lại chán được à?”

“Kinh!”

Đúng là mấy câu châm chọc ngắn gọn thì sát thương càng cao mà!

“Hừ, kinh cũng được. – Vậy hả? Cậu định nói gì đây?”

“Tớ đã viết xong bản ghi nhớ ý tưởng doujin rồi, cậu đọc thử nhé?”

“Ối, cuối cùng cũng xong rồi à. Tôi mong mãi đấy.”

“Để cậu chờ lâu rồi. Nhưng bù lại, tớ rất tự tin đấy.”

Nếu Elf đã nói thế thì tôi sẽ đặt kỳ vọng cao.

Cô nàng đứng dậy khỏi ghế, bước tới chiếc bàn làm việc kiểu cổ.

Từ đó, cô lấy một tập giấy rồi quay lại.

“Đây này.”

Thứ đưa ra trước mặt tôi là một tập tài liệu khổ A4.

Được kẹp lại bằng một chiếc kẹp giấy màu đen nhỏ.

“Vậy thì tôi xin phép đọc nhé.”

Tài liệu không có trang bìa.

『Về sản phẩm sẽ ra mắt tại Comiket mùa đông của doujin circle “Yamada Elf và những người hầu”, với tên gọi tạm thời viết in đậm:』

“Hôm trước cậu có làm cái ‘danh sách việc muốn làm’ ấy mà, có cái ‘Thế giới chung’ phải không? Tớ thấy cái đó hay lắm, nên đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời nhất đấy.”

Tôi đã hoàn toàn quen với kiểu tự khen mình một cách tự nhiên của cô ấy rồi.

“Thế giới chung” (Shared World) là việc nhiều tác giả cùng chia sẻ một bối cảnh thế giới để sáng tác.

Ví dụ nổi tiếng nhất là “Thần thoại Cthulhu” cũng là một dạng của thế giới chung.

Tôi đã đề xuất “Muốn làm Shared World!” thông qua danh sách đã nói ở trên.

Tài liệu mà tôi đang đọc này được Elf tạo ra để đáp lại đề xuất đó của tôi.

Nói một cách ngắn gọn về nội dung thì – “Tớ muốn làm một Shared World như thế này nè!” đại khái là vậy.

“Tớ và Eromanga-sensei, cậu và Yamada Tomoe, chia thành hai cặp đôi để tạo ra hai tác phẩm và so tài với nhau—chúng ta đã quyết định vậy rồi phải không? Vậy thì, hay là làm Shared World, và đặt thêm một chủ đề chung nữa thì sao?”

Elf vừa giải thích miệng phần tôi đang đọc.

“Cùng một bối cảnh thế giới, cùng một chủ đề để sáng tác, phải không? – Cái đó sẽ thể hiện rõ sự hơn thua đấy.”

Đúng là đề xuất rất Elf.

“Không chỉ vậy đâu. Toàn bộ cuốn doujinshi sẽ có một sự thống nhất. Đề xuất ‘Hãy làm Shared World’ của cậu cũng là đã nhìn xa trông rộng đến việc này rồi phải không?”

“Chúng ta sẽ chọn chủ đề gì đây?”

“Hãy chọn thể loại Sekai-kei nhé.”

Cuộc đối thoại diễn ra dồn dập, nhanh chóng.

Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà một cách uể oải, trầm tư suy nghĩ.

“Sekai-kei à…”

Sekai-kei là gì?

Vì sẽ rất dài dòng, nên tôi xin phép bỏ qua phần giải thích chi tiết và định nghĩa.

Với những ai có kiến thức sâu rộng về Sekai-kei, tôi xin lỗi và mong các bạn tiếp tục đọc với một tinh thần bình thản.

“Ờ thì… kiểu câu chuyện ‘chọn người yêu (heroine) hay chọn thế giới’ ấy à?”

Tôi quay sang Elf, đưa ra một nhận định cực kỳ tổng quát, nhưng,

“Đúng vậy đó.”

Có vẻ như đã đúng.

“Một đôi nam nữ du hành qua một thế giới đang sụp đổ. Nếu nữ chính hy sinh, thế giới sẽ được cứu rỗi.”

Với giọng kể như đang diễn kịch, Elf liệt kê từng yếu tố của câu chuyện.

“Tớ và cậu sẽ viết về số phận của hai cặp đôi nam nữ có hoàn cảnh tương tự nhau. Nếu Izumi Masamune và Yamada Elf cùng viết về một chủ đề thì…”

“Chắc chắn sẽ ra những câu chuyện hoàn toàn khác nhau đấy nhỉ.”

“Tính cách nhân vật, cách nói chuyện, họ là ai, đi đâu, và đạt được điều gì ở cuối cuộc hành trình—Cuối cùng họ sẽ đưa ra lựa chọn nào, và kết thúc nào đang chờ đợi họ. Từ cùng một chủ đề, cùng một bối cảnh thế giới, chắc chắn sẽ sinh ra những câu chuyện hoàn toàn khác biệt! Và độc giả sẽ—”

“Đọc liên tục!”

“Đúng vậy!”

Hai tác giả với trình độ ngang tài ngang sức, tung hứng các ý tưởng cho nhau như những cú bóng bàn, mài dũa chúng để tạo ra những tác phẩm tốt hơn. Tạo ra những tác phẩm vượt qua khả năng vốn có của mỗi người.

Quãng thời gian đó thật sự rất vui vẻ.

Cái cảm giác hào hứng như hồi còn bé thơ cứ kéo dài mãi không dứt.

“Bối cảnh thế giới sẽ là gì?”

“Chúng ta cùng nói ‘một… hai… ba…’ nhé. – Một… hai… ba!”

“Thế giới hậu tận thế!”

“Thế giới fantasy kiếm và phép thuật!”

“Sao lại vậy! Nếu gói gọn trong một truyện vừa thì làm thế giới có phép thuật sẽ hay hơn mà!”

“Đã mất công làm Shared World thì tôi muốn tập trung vào bối cảnh thế giới cho thật sâu sắc! Tôi muốn xây dựng một thế giới hậu tận thế thật chi tiết!”

“Cái đó chắc chắn sẽ bị quá số trang cho phép luôn!”

“Nghịch… đúng là… Này Elf, cậu có thể chia bớt một ít số trang cho tôi không…”

“Không đời nào! Cậu ngốc à!”

Đôi khi lại cãi vã như vậy đó.

Dù chúng tôi đều ngầm hiểu là phải giữ yên lặng, nhưng cả tôi và Elf, chẳng biết từ lúc nào, giọng nói đã to lên dần.

Và, cũng chẳng biết từ lúc nào—

“…………………………”

Sagiri, lẽ ra đang ngủ, đã mở mắt khi vẫn nằm ngửa, và chăm chú nhìn chúng tôi trò chuyện.

““Ối!””

Khoảnh khắc nhận ra điều đó, tôi và Elf đồng loạt cứng đơ người. Dù không làm gì khuất tất cả, nhưng bị bất ngờ quá nên chúng tôi vẫn giật mình.

“Sa, Sagiri…”

“Xin lỗi, hình như tụi chị đánh thức em rồi.”

“…………………………”

Cả hai cùng cất tiếng, nhưng Sagiri không đáp lời, vẫn duy trì ánh mắt quan sát về phía chúng tôi.

Một cô gái đẹp như mơ mà lại im lặng, vô cảm thì thật sự đáng sợ, tôi chợt nhận ra điều đó.

Sagiri im lặng thêm vài giây nữa, rồi cuối cùng cũng mấp máy môi.

Với vẻ mặt cảnh giác, em ấy nói:

“Elf-chan, quả nhiên không thể lơ là được.”

“Chỉ là đang bàn chuyện làm doujin có cốt truyện như thế nào thôi mà!”

Tôi vội vàng thanh minh.

Chẳng phải chuyện gì ghê gớm, vậy mà cứ có cảm giác như bị bắt quả tang đang ngoại tình vậy.

“Masamune nói thật đấy, Sagiri. Lần này, không phải là bí quyết gì của tớ đâu.”

“Ừm, em biết mà. Anh Masamune và chị Elf chỉ đang bàn bạc về bối cảnh tiểu thuyết thôi. Em không có hiểu lầm đâu.”

“À, ra vậy.”

Vậy mà sao lại nói “không được chủ quan” chứ.

Sagiri vẫn nằm nghiêng trên giường, vươn một cánh tay, khẽ chạm vào má tôi.

Véo một cái.

“...Đau đấy!”

“Tại anh với Elf trông vui vẻ bàn bạc quá, em lỡ ghen tị một chút thôi.”

Sagiri vừa nói thế, như thể đáp lại câu hỏi thầm kín trong lòng tôi, vừa buông ngón tay khỏi má tôi rồi lăn người quay mặt sang phía đối diện.

“…………Chắc là thế.”

Lời lẩm bẩm nhỏ xíu của cô bé không lọt được vào tai tôi.

Sau đó──

Sagiri thức giấc, và thế là chúng tôi quyết định chuẩn bị bữa tối sau khi Aluminium quay về.

Người phụ trách nấu ăn, như thường lệ ở nhà Izumi dạo gần đây, vẫn là Sagiri và Elf.

“Oa… trong bếp này có nhiều máy móc mà nhà em không có.”

“Tại tớ bị cái bếp của mẹ Masamune trang bị kích thích quá nên đã mua sắm đủ thứ đấy. Lại đây nào, tớ chỉ cách dùng cho.”

“Vâng.”

Sagiri trông có vẻ đang được Elf hướng dẫn như vậy.

— Hừm, Sagiri sướng thật. Tôi cũng muốn được chỉ dạy. Muốn dùng thử máy nấu chậm đời mới nhất.

Như mọi khi, tôi bị loại khỏi danh sách đầu bếp, và tranh thủ thời gian chờ bữa tối để gọi điện cho Kyoka-san.

Sau khi nghe tôi giải thích mọi chuyện, người giám hộ đáng kính của chúng tôi đã “Cái gì cơ!” và bất ngờ vô cùng.

Đương nhiên rồi… Chuyện Sagiri ra ngoài, lại còn ở lại nhà bạn – đó là chuyện động trời mà.

Cùng với tiếng hét “Tôi về ngay đây!” thì điện thoại cũng bị ngắt ngang.

— Mình nên gặp mặt mọi người để giải thích rõ ràng hơn mới phải.

Tôi đang gọi điện ở phòng khách nhà Elf, liền cất tiếng vọng vào bếp.

“Elf! Sagiri! Chuẩn bị thêm phần của Kyoka-san nữa nhé!”

“Vâng! Tớ đã làm sẵn cho năm người rồi!”

Đúng là cô ấy có khác!

“Vẫn còn mất thời gian lắm, Masamune cứ chọn phòng rồi đợi đi. Amelia, dẫn đường cho cậu ấy nhé.”

“Hô hô, được thôi.”

Kèm theo tiếng đáp nhẹ nhàng, Aluminium xuất hiện từ nhà bếp.

Cô bé vừa nhón một miếng thịt nguội ăn vặt vừa đi về phía tôi.

“Vậy nên, đi theo tớ.”

“À, nhờ cậu nhé.”

Elf lúc thì gọi Aluminium bằng bút danh, lúc lại gọi bằng tên thật.

…Liệu có quy tắc nào cho việc này không?

Nói gì thì nói, tôi cũng thế với Sagiri mà. Lúc thì gọi là Sagiri, lúc lại gọi là “Cô giáo Eromanga”, cũng có quy tắc nhất định để dùng xen kẽ.

Mà thôi, vì gọi bằng bút danh sẽ làm cô bé tức giận một cách đáng yêu nên thường thì tôi vẫn dùng tên thật.

Vừa nghĩ vẩn vơ như thế, tôi vừa theo Aluminium bước đi. Lên cầu thang, tới tầng hai.

“Masamune cứ chọn một phòng bất kỳ trên tầng hai để ở đi.”

“Bảo chọn phòng tùy thích thì cũng khó đấy nhỉ.”

Tôi nhớ trước đây Elf từng dẫn tôi đi thăm hết các phòng trong nhà rồi.

— Hãy cảm thấy vinh dự đi! Anh là vị khách đầu tiên đến lâu đài của ta đó!

Lần đầu tới căn nhà này, Elf mới chuyển đến nên hầu hết các phòng đều chất đầy thùng các tông, chưa được dọn dẹp.

Với lại…

— Ta đã tạo ra vài trò vui giải trí trong lâu đài của ta đó.

Đúng rồi, còn có chuyện đó nữa.

Hồi đó, mỗi phòng đều được trang trí theo một chủ đề đặc biệt, nên có lẽ không thể dùng để tham khảo khi chọn phòng ở lại được.

Elf cho tôi chọn phòng để ngủ lại, nhưng tôi không có đủ thông tin để quyết định.

Aluminium quay lại đưa ra lời khuyên cho tôi.

“Bố cục tầng hai gồm phòng ngủ của Emily và Sagiri, phòng làm việc của Emily, phòng tớ đang ở, và hai phòng dành cho khách.”

“Hừm hừm.”

“Nói chi tiết hơn thì một trong hai phòng khách là phòng mà Muramasa thường dùng khi ở lại, mang hơi hướng bán phòng kiểu Nhật. Phòng còn lại là phòng anh Chris dùng khi qua đây. Cả hai đều có giường ngủ.”

Đúng là Aluminium. Cô bé nắm rõ bố cục căn nhà như thể chính nhà mình vậy.

“Ồ… So với lần trước được cậu dẫn đi thì thay đổi nhiều nhỉ.”

“À, tại con bé Emily đó cứ bày đặt đổi kiểu bố trí suốt mà.”

Tôi hiểu. Elf trông có vẻ là kiểu người thích mấy chuyện như vậy.

“Nhân tiện thì con bé Amelia đây là bạn thân đặc biệt của Emily nên được cho phép dùng phòng rộng và tuyệt vời hơn phòng khách bình thường đó, nhớ đấy.”

Aluminium tự dưng khoe khoang một cách khó hiểu.

…Giờ thì, dựa trên thông tin vừa được chỉ dẫn, tôi sẽ quyết định phòng để ở.

Thế này thì là “phòng mà tiền bối Muramasa thường ở” hay “phòng mà Chris-san thường ở” – hai lựa chọn này. Nếu phải chọn thì tôi thích phòng kiểu Nhật hơn… nhưng nếu là phòng mà con gái hay dùng thì có lẽ nên tránh thì hơn. …Mình có đang lo lắng quá mức không nhỉ?

Tôi hỏi Aluminium để đưa ra lựa chọn an toàn hơn.

“Aluminium đề xuất phòng nào?”

“Sao không thử ở chung phòng rộng và tuyệt vời với Amelia nhỉ? Có hai giường lận đó.”

Aluminium chỉ ngón cái vào mặt mình.

“…Nếu không phải nói đùa thì dù sao tôi cũng muốn nghe lý do.”

“Vì cặp đôi Emily và Sagiri cũng ở chung phòng để sáng tác, đúng không? Chúng ta cũng nên làm thế chứ?”

“À… ừm, tôi hiểu lý do đó.”

Không phải cứ ở chung thì sẽ tạo ra tác phẩm hay hơn – tôi không nói vậy. Không đời nào dễ dàng thế.

Thế nhưng… thay đổi môi trường làm việc có thể mang lại nhiều điều bổ ích. Hoặc đơn giản là trông sẽ vui hơn.

Tôi cũng nghĩ vậy đấy.

“Nếu cậu không phải con gái thì cũng được đấy. …Nhưng không được đâu.”

“Tớ có để tâm đâu?”

“Tôi mới là người để tâm đấy!”

Bình thường thì phải ngược lại chứ!

“Sao con gái lại hào hứng hơn là sao chứ.”

“Hê, Masamune coi tớ là con gái sao?”

“Hả? Đương nhiên rồi? Sao lại hỏi câu đấy chứ?”

“Tại cậu có tình cảm yêu đương gì với tớ đâu, đúng không?”

“Tuyệt nhiên, không có.”

Khi tôi thẳng thắn thừa nhận, Aluminium “Gyahaha” và phá lên cười.

“Thấy chưa. Thế thì có sao đâu.”

“Không được là không được!”

Sao mà không hiểu gì thế!

Cô bé có vẻ không hiểu sự từ chối hết sức mình của tôi, Aluminium nghiêng đầu một cách khó hiểu.

“Có gì mà không được? Có chuyện gì quan trọng hơn việc tạo ra tác phẩm hay sao?”

“Cậu đúng là…”

Câu nói đó, xét trên lập trường một nhà sáng tạo thì rất đúng đắn, và tôi cảm thấy sự tôn trọng của mình dành cho cô bé sâu sắc hơn. Thế nhưng, xét trên góc độ một cô gái, đó lại là một lời phát biểu hết sức khó xử, và tôi, vừa ngao ngán không hiểu tại sao mình phải thốt ra những lời này, vừa dứt khoát tuôn ra một tràng dài.

“Nghe đây? Tôi không muốn nói nên sẽ nói một mạch luôn – Tôi chưa bao giờ có cảm giác rung động với Aluminium, và cũng không hề có tình cảm yêu đương nào cả. Thế nhưng, đó là một chuyện khác, tôi vẫn thấy Aluminium xinh đẹp, và cũng từng có một khoảnh khắc rung động khi thấy cậu mặc đồ ngủ lần trước, nên nhỡ đâu vì một lý do nào đó, tôi sẽ có cảm giác “đen tối” thì sao! Vì vậy, chung phòng là không được! Hết!”

“……………………”

Aluminium, sau khi nghe tôi giải thích một tràng dài như thế, chớp chớp mắt. Rồi sau đó,

“Được, được rồi.”

Cô bé khẽ gật đầu, đồng thời vòng tay ôm lấy cơ thể mình.

Má đỏ bừng,

“Ừm… ở với tớ… có cảm giác ‘đen tối’ sao?”

“Có.”

“…………Để tham khảo… là khi nào?”

“Khi cậu mặc áo ba lỗ mỏng như bây giờ, mỗi khi nhìn thấy đùi, hoặc rốn, hoặc sắp nhìn thấy ngực.”

“Có được mách Sagiri không?”

“Chính cậu đã ép tôi nói ra mà!”

“Thế nhưng mà đáng xấu hổ chứ! Nói sao nhỉ? Tôi tưởng mối quan hệ của chúng ta là tình bạn thân thiết không có ý nghĩa giới tính chứ. Vậy mà tự dưng lại khiến tôi phải để ý tới chuyện nam nữ!”

Aluminium vặn vẹo cơ thể, như thể muốn che giấu mình khỏi tôi.

Với cô bạn khác giới đang mất bình tĩnh, tôi nói lên suy nghĩ của mình.

“Vẫn là tình bạn thân thiết không có ý nghĩa giới tính thôi. Còn việc tôi có cảm giác ‘đen tối’ là chuyện khác.”

“Này tiểu thuyết gia! Trước sau câu nói mâu thuẫn đấy!”

“Không có! Hoàn toàn có thể song song tồn tại! Con trai sẽ hiểu thôi mà!”

Chuyện gì thế này.

Tôi chỉ thành thật từ chối chung phòng, lẽ ra tôi không có lỗi gì cả…

Tại sao lại có vẻ như tôi đang bị trách cứ chứ.

“Thôi được, dù sao cũng là như vậy. Tôi sẽ ở một mình, trong cái phòng kiểu Nhật này.”

“...Phòng đó thì không có đồ lót của Muramasa tiền bối để lại đâu nhé.”

“Đừng biến tôi thành nhân vật biến thái chứ!?”

Tôi có làm chuyện gì đáng bị nhìn bằng ánh mắt kỳ thị như thế đâu! Tôi là một người đàn ông chung thủy mà!

“Hì hì, đùa thôi mà. Tôi xin lỗi.”

Aluminium cười toe toét, để lộ răng nanh.

Đã hoàn toàn trở lại không khí thân thiết như ban đầu.

Như thể cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

“Đúng là…”

Tôi quay gót, đi về phía cầu thang. Vừa bước đi, một tiếng gọi từ phía sau vọng đến.

“Này, Masamune.”

“Gì cơ?”

Tôi trả lời cộc lốc, như thể với một người bạn nam, thì cô bé nói.

“Ăn cơm xong, đến phòng tớ nhé.”

Tôi không quay lại, giơ một tay lên ra hiệu đã hiểu, rồi bước xuống cầu thang.

…Khỉ thật… Vừa nói chuyện kỳ quặc xong nên nghe ra mấy ý nghĩa lạ lùng…

Tôi lo lắng không biết liệu có bị phát hiện sự bối rối không nữa.

Tôi báo cho Elf biết mình đã chọn phòng xong, rồi tạm thời quay về nhà.

Lý do là để đón Kyoka-san. Và để mang theo đồ nghề làm việc – dù chỉ là chiếc máy tính xách tay thôi – đến đó.

“Con đã về rồi ạ! Masamune-kun! Sagiri-san đâu rồi!”

“...C-cô ở đây ạ.”

Tôi đón Kyoka-san, người đã lao về nhà hết tốc lực trong bộ vest, rồi cùng quay lại nhà Elf.

Trong khi Kyoka-san nghỉ ngơi ở phòng khách, tôi hỏi chủ nhà mật khẩu Wifi và đặt máy tính xách tay trong phòng mình.

Vậy là môi trường làm việc đã hoàn thành.

Nếu muốn, chỉ cần giấy bút hay một chiếc điện thoại – nói thẳng ra là, nếu đào sâu đến cùng thì chỉ cần một bộ não là đủ để viết lách rồi, bàn ghế hay máy tính cũng không phải là thứ thiết yếu.

Có chúng chỉ để hiệu quả hơn thôi.

Căn phòng tôi chọn là phòng kiểu Nhật mà tiền bối Muramasa thường dùng.

Mặc dù được bài trí bằng đồ nội thất kiểu Nhật nên có cảm giác như phòng kiểu Nhật, nhưng về cơ bản vẫn là phòng phương Tây. Giường ngủ cũng là giường bình thường.

Vì có một chiếc bàn gỗ và ghế, tôi đặt máy tính xách tay lên đó.

“Tiền bối Muramasa chắc đã viết bản thảo bằng tay trên chiếc bàn này.”

Nghĩ vậy, có lẽ đây là một món đồ khiến fan phải thèm thuồng.

Sau đó, chẳng mấy chốc bữa tối đã hoàn thành. Bữa ăn do Sagiri tự tay nấu trong một căn bếp khác thường ngày được năm chúng tôi, tôi, Sagiri, Elf, Aluminium và Kyoka-san thưởng thức.

Vừa ăn, tôi vừa báo cáo lại với Kyoka-san về những chuyện đã xảy ra hôm nay và những quyết định đã được đưa ra.

“...Tôi hiểu rồi. Nếu đã vậy, chúng ta hãy tôn trọng mong muốn của Sagiri-san.”

“Ồ, cô chấp nhận dễ dàng hơn tôi nghĩ đấy nhỉ?”

Elf ngừng ăn, nhìn Kyoka-san.

Kyoka-san khẽ gật đầu “Vâng”, rồi chuyển ánh mắt từ Elf sang tôi.

“Masamune-kun sẽ ở lại cùng đúng không? Vậy thì, tôi yên tâm rồi.”

“Vâng, xin cứ giao phó cho tôi.”

Tôi không nghĩ sự tin tưởng đó là một gánh nặng. Bởi lẽ, đó là trách nhiệm đương nhiên mà tôi phải gánh vác.

“Thôi được rồi, thực ra thì, tôi sẽ phải nhờ vả Elf nhiều thứ, vì cậu ấy ở chung phòng với Sagiri mà.”

"Yamada-san, xin nhờ chị nhé." "Elf-chan, lại phải phiền em rồi."

"Cứ để đấy cho tôi!"

Việc giải thích mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, phần lớn là nhờ Kyoka-san rất tin tưởng Elf.

Và sau bữa tối...

Tôi đã đến phòng của Alumi, cốt để thực hiện lời hứa vừa rồi.

Tôi gõ cửa rồi đợi.

Đối với tôi, hành động này mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Kiểu như, một nghi thức để gặp em gái vậy… dù là tôi tự cho là thế thôi.

Vậy nên, giờ đây, không phải Sagiri mà là Alumi – người mà tôi sẽ gặp gỡ, điều đó khiến tôi có một cảm giác lạ lùng… một thứ gì đó như sự trái khoáy, phản luân thường đạo lý.

Alumi mở cửa.

Không phải kiểu e dè như Sagiri mà là một cú mở mạnh mẽ, dứt khoát.

Thoáng thấy dáng vẻ của cô ấy, tôi đã nghĩ ngay đến đủ thứ, nào là: "Lại xõa tóc nữa rồi…", "Lại mặc áo khoác nữa rồi…".

Mặc dù có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, tôi vẫn cố gắng tỏ ra bình thường như mọi khi.

"Yo," tôi giơ tay chào, và Alumi cũng đáp lại "Yo".

Đó là lời chào thân mật của những người bạn thân thiết.

"Đợi cậu đấy, Masamune. Mời vào."

"Ừm."

Được cô ấy mời, tôi bước vào phòng.

"A… mùi của phòng mỹ thuật."

"Phòng của tôi mà. Mà này, đừng có mà ngửi, ngại chết đi được."

"Xin lỗi."

Đó là một nơi mà chỉ cần nhìn qua đã biết ngay là phòng của Alumi.

Nói một cách đơn giản, đó là một xưởng vẽ trang nhã.

Những món đồ nội thất đắt tiền, có gu chắc hẳn là do Elf sắm sửa. Mặt khác, những dụng cụ vẽ mà Alumi mang đến, ngoại trừ giá vẽ ra thì toàn là những thứ tôi chẳng biết tên. Trên một chiếc tủ nhỏ hình dáng kỳ lạ, rất nhiều cọ và bảng màu được sắp xếp gọn gàng.

Quanh khu vực máy tính, những dụng cụ kỹ thuật số mà tôi từng thấy trong phòng Sagiri cũng được bày biện.

Chỉ cần lướt mắt nhìn quanh là thấy ngay nào sổ croquis, nào tạp dề dính đầy màu vẽ… và đủ thứ khác nữa.

"Căn phòng này đúng là có đủ thứ thật."

"Phòng của tôi mà."

Dù là một căn phòng khá rộng, nhưng với tài năng bẩm sinh, với số lượng công việc có thể làm, đồ đạc ngày càng nhiều thêm, khiến căn phòng dần trở nên chật chội. Bất giác, tôi so sánh với phòng mình, so sánh với dụng cụ làm việc của mình.

Một cảm giác hỗn độn giữa sự sốt ruột, ngưỡng mộ và cả chút thương cảm chợt lướt qua.

"Vậy, Alumi-sensei, có việc gì thế?"

Cái suy nghĩ đen tối mà tôi vừa nảy ra khi tạm biệt cô ấy, giờ đây đã tan biến hết sạch bởi căn phòng này.

Lúc này, tôi chỉ muốn dồn hết tâm trí vào sáng tạo thôi.

Alumi nói.

"Tôi muốn cho cậu xem bản nháp minh họa dùng cho doujin."

"Hả? Khoan đã, chúng ta còn chưa quyết định viết gì mà."

Mới nãy tôi và Elf vừa mới tranh cãi về bối cảnh thế giới xong.

Làm gì có chuyện cô ấy có thể vẽ minh họa vào lúc này được.

Tôi nhìn Alumi với ý muốn hỏi như vậy, nhưng cô ấy lại nhìn tôi như thể muốn nói: "Cậu đang nói gì thế?".

"Mấy ngày trước Masamune có cho tôi xem 'danh sách những việc muốn làm' rồi đúng không? Tôi xem cái đó rồi vẽ đấy. Nếu cậu muốn chọn ý tưởng khác thì cũng được thôi. Dù sao thì tôi cũng sẽ vẽ để luyện tập mà."

"À… thì ra là vậy."

Tuy câu nói đó có nhiều điểm đáng để thắc mắc, nhưng…

"Vậy thì, dù sao thì… cậu cho tôi xem được không?"

"Được chứ!"

Alumi vui vẻ giơ cả hai tay ra, đưa cho tôi những bức vẽ mà cô ấy giấu sau lưng.

Những bức vẽ được phác thảo bằng bút chì trong cuốn sổ croquis không chỉ có một tờ.

"…………………………"

Tôi chăm chú nhìn bức minh họa đầu tiên… rồi lặng lẽ lật sang trang kế tiếp.

"!"

Một thoáng mở to mắt kinh ngạc, rồi tôi lại im lặng một lúc. Sau đó, tôi tiếp tục lật trang.

Cứ lặp lại như vậy vài lần, tôi quay lại trang đầu tiên và lần này, tôi im lặng nhìn rất lâu.

"Thế nào rồi, Izumi-sensei? Có gì muốn nói không?"

"…Biết nói gì bây giờ."

Theo nghĩa tốt, không… theo nghĩa quá tốt, tôi chỉ biết cười khô khan.

Và một câu hỏi đầy thắc mắc.

"Này, Alumi-sensei."

Ở trang đầu tiên và thứ hai là hình minh họa của nhân vật chính và nữ chính. Họ mặc đồng phục rách nát bên ngoài, với những trang bị bằng da đã cũ kỹ. Cả hai đều trẻ, trông như học sinh cấp ba – nhưng lại mang dáng vẻ không một kẽ hở. Từ nụ cười lạc quan của họ, tôi cảm nhận được một sức sống mãnh liệt.

Nhiều biểu cảm khác nhau, góc nhìn từ các phía không phải chính diện, cận cảnh các vật dụng nhỏ và lời giải thích –

Chúng được vẽ chi tiết, đầy đủ đến mức có thể dùng trực tiếp làm bản thiết kế nhân vật cho anime.

Từ trang thứ ba trở đi là hình ảnh những tòa nhà đổ nát, cỏ dại xuyên qua mặt đường nhựa.

Rừng cây xanh tốt trở lại. Những con sông lấp lánh tuyệt đẹp. Hoa cỏ khoe sắc.

Và một ngôi làng bình yên, nơi những người sống sót sau thảm họa của Ngày Tận Thế sinh sống.

Bối cảnh câu chuyện dù tăm tối nhưng lại ẩn chứa một bầu không khí tươi sáng của thế giới hậu tận thế.

"Đầu tiên, cái đó, sao cậu lại vẽ mấy cái này?"

"Không phải cậu muốn tôi vẽ sao?"

"Dù… là… vậy…"

Ôi… Giọng nói của tôi nghẹn lại. Tôi hít một hơi thật sâu vài lần, cuối cùng mới gắng sức thốt ra lời.

"Đúng là vậy! Đúng là tôi muốn cậu vẽ thật! Nhưng trong danh sách đó có rất nhiều ý tưởng khác nhau mà! Tại sao lại chọn cái này để vẽ chứ? – A! Elf đã nói cho cậu biết sao? Không phải! Tôi mới vừa nói chuyện về bối cảnh với cô ấy mà!"

"Bình tĩnh nào."

Alumi vỗ nhẹ vai tôi bằng lòng bàn tay để xoa dịu. Rồi cô ấy nói.

"Trong danh sách đó, cái mà cậu muốn viết nhất chính là cái này đúng không? Tôi đọc là biết ngay, nên tôi muốn vẽ thử. Thế là tôi vẽ thôi. Được chưa?"

"……………………"

Tôi chăm chú nhìn thẳng vào mắt Alumi.

Cô ấy lảng tránh ánh mắt tôi một cách khó chịu, rồi nói,

"Có lẽ Masamune sẽ viết cái này. Tôi không biết cuộc thảo luận giữa cậu và Emily sẽ ra sao, nhưng cuối cùng cậu vẫn sẽ viết cái này thôi. Vì cậu muốn viết nó mà, đúng không?"

"À, tôi cũng nghĩ vậy. Sao cậu biết hay thế?"

"Biết chứ. Vì tôi hiểu rất rõ cậu mà."

Không cần phải đoán xem cô ấy đang nghĩ đến ai khi nói điều đó.

"Quả nhiên là tôi vẫn rất thích Alumi-sensei."

"Tôi cũng siêu thích Izumi-sensei đó."

"Chúng ta đúng là tình trong như đã."

"Say đắm luôn."

Alumi khúc khích cười, rồi trêu chọc hỏi.

"Giữa Eromanga-sensei và Alumi-sensei, cậu thích ai hơn? Giữa Sagiri và Amelia-chan, cậu thích ai hơn?"

"Tôi thích Eromanga-sensei hơn. Tôi thích Sagiri hơn."

"A ha ha ha."

Alumi-sensei phá ra cười lớn. Tôi cũng cười thật sảng khoái.

"Ôi, đây sẽ là một dự án thú vị đây. Quyết định hoán đổi đối tác là hoàn toàn đúng đắn."

"Đúng vậy."

"Viết thật hay nhé, Izumi-sensei."

"Chuyện đó là tất nhiên rồi."

Và rồi, như thể mở van đập, chúng tôi bắt đầu trò chuyện không ngừng.

Bắt đầu từ những lời nhận xét chi tiết về minh họa, tôi tiết lộ những thiết lập chỉ có trong đầu mình, từ đó bay sang chuyện về dụng cụ vẽ, rồi lại nói về anime "Sekaimo" đang trong quá trình sản xuất.

Cứ thế, toàn là những câu chuyện về sáng tạo –

Bất chợt, Alumi nói.

"Này, Masamune."

"Gì thế?"

"Cậu nghĩ Emily đang định làm gì?"

"Ý cậu là cái… 'bí mật' đó sao?"

"Đúng vậy đó."

"Thật ra, tôi cũng không biết. Ban đầu tôi rất cảnh giác, nhưng khi mọi chuyện được sáng tỏ, thì tất cả những gì cô ấy làm đều là vì Sagiri… Nghe cậu hỏi vậy, Alumi đã biết rồi sao? Hay là Elf đã nói cho cậu biết?"

"Không… tôi chẳng nghe thấy gì cả. Cũng không biết cô ấy muốn làm gì."

"Vậy sao."

"Chỉ là…"

Alumi, với biểu cảm rạng rỡ nhất, nhìn về phía một ai đó không phải tôi, rồi nói.

"Vì tôi thích Emily. Thích đến mức không thua kém gì cái cách cậu thích Sagiri đâu."

"…Tôi muốn để cô ấy được làm những gì mình muốn."

"Cái đó nghĩa là sao?"

Nghĩ rằng trong lời nói của Alumi ẩn chứa nhiều ý đồ, tôi hỏi lại một cách mơ hồ.

"Này Masamune. Tôi sẽ không bảo cậu thay đổi ý định đâu. Tôi sẽ không bảo cậu thay đổi người mình thích."

Tôi nín thở chờ đợi lời tiếp theo. Alumi gật đầu một cái, rồi nói tiếp.

"Tôi muốn Emily hoàn thành những gì cô ấy muốn làm. Cho nên, cho nên… cái đó. Nếu lỡ sau này, có chuyện gì đó khiến cô ấy không thể làm được."

"Tôi sẽ giúp đỡ. Chuyện đó là đương nhiên mà?"

Không cần phải nghe hết câu.

Tôi chen ngang nói, Alumi mở to mắt ngạc nhiên, rồi sau đó.

"Đồ ngốc, đồ hỗn xược mà lại dám nói thế hả Masamune."

Cô ấy áp sát mặt lại, cười hì hì rồi dùng ngón tay búng vào trán tôi.

Cứ thế, những ngày tháng sáng tạo trôi qua.

Đúng như Alumi đã dự đoán, tôi chấp bút cho "câu chuyện lấy bối cảnh thế giới hậu tận thế", trong khi Elf cũng tiếp tục viết "thế giới giả tưởng kiếm và phép thuật" mà cô ấy muốn.

Không phải sẽ cùng bối cảnh sao?

Về chuyện đó, sau đó tôi đã bàn bạc với Elf và chúng tôi đã điều chỉnh thiết lập để cả hai có thể cùng tồn tại.

Chúng tôi tập trung ở phòng khách để thảo luận như thế này.

Mấy ngày trước –

"Sau thời kỳ văn minh sụp đổ, trải qua một thời gian rất dài – 'thế giới' biến đổi thành 'thế giới của kiếm và phép thuật' – cậu thấy như thế nào?"

"Ý là viết về 'thế giới' biến đổi theo từng thời điểm khác nhau à. Vậy thì cả hai chúng ta đều có thể viết câu chuyện mình muốn rồi."

"Đã mất công rồi, hay là chúng ta đăng tải tiểu thuyết theo thứ tự thời gian đi. Đầu tiên, Izumi Masamune sẽ viết về thế giới ngay sau khi sụp đổ. Sau đó, Yamada Elf này sẽ viết về thế giới giả tưởng hoàn toàn thay đổi sau vài trăm năm."

"Nếu vậy thì, thông tin thiết lập bối cảnh nên được tiết lộ từng chút một. Sẽ thú vị hơn nếu chúng ta để đến cao trào trong câu chuyện của Elf mới tiết lộ rằng đây là cùng một bối cảnh."

"Cứ giao cho tôi. Ngoài ra, việc mà các nhân vật chính do cậu viết 'đã làm' trở thành nguyên nhân thay đổi thế giới – cách này cũng được đó."

"Được chứ. Nhân vật chính của tôi vì muốn cứu nữ chính mà làm ra chuyện gây ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới. – Chắc là chúng ta nên xem qua cốt truyện của nhau rồi thảo luận kỹ hơn nhỉ?"

"Nếu là tác phẩm thương mại thì chắc chắn phải làm vậy, nhưng lần này thì không."

"Không là sao chứ?!"

"Không là vì sẽ cảm thấy giống như một tác phẩm đồng sáng tác. Có một cách hay hơn, nên chúng ta hãy làm theo cách đó."

"Nói thử xem."

"Chính là, chúng ta hãy đọc tác phẩm của nhau trong khi không biết thông tin về tác phẩm của đối phương. Sau đó, chúng ta sẽ sửa lại để nó thú vị hơn. Cách đó sẽ vui hơn trong quá trình thực hiện mà, đúng không?"

"Đó là một cách làm tốn công đó."

Nhưng.

"Thật sự thì tôi cũng muốn đề xuất như vậy. Chuyện đó chắc chắn rất vui."

Yamada Elf và tôi cùng đọc tác phẩm của nhau, rồi đưa ra nhận xét.

Chắc chắn sẽ giúp chúng tôi trưởng thành rất nhiều. Thực tế, tôi cũng đã học được rất nhiều điều khi đọc kịch bản cùng với các biên kịch chuyên nghiệp trong các buổi họp kịch bản anime.

Với tư cách là nguyên tác giả, tôi cần phải giải thích rõ ràng từng cảnh trong nguyên tác, còn cô giáo Aoki Makina, biên kịch, đã giải thích về kịch bản mà cô ấy đã viết. Nếu tôi đặt câu hỏi, cô ấy đều trả lời rõ ràng.

Cách những người có năng lực ngang hoặc hơn tôi tạo ra một cảnh quay.

Cách biên kịch trả lời trước những ý kiến và yêu cầu từ nhiều vị trí khác nhau như nhà sản xuất, nguyên tác giả, đạo diễn.

Mọi cuộc trao đổi đều diễn ra ngay trước mắt tôi.

Khi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy đây là một kinh nghiệm vô cùng quý giá.

Và chúng tôi đang định làm một điều tương tự như vậy, chỉ là dưới dạng một trò chơi.

Elf từng nói rằng cô ấy sẽ dốc toàn lực vì đó là một trò chơi.

Giờ đây, tôi cũng có cảm giác tương tự.

"Khufu khufu, vậy là quyết định rồi nhé."

"Vậy thì, chúng ta cứ thảo luận sơ bộ bằng miệng ngay tại đây, rồi bắt đầu viết luôn được không?"

"Cứ làm thế đi. Còn cốt truyện của cậu thì cho bạn thân của cậu xem đi nhé."

"Được rồi, được rồi."

Chuyện này cũng giống như đang chơi đùa, nên tinh thần của tôi rất phấn khởi.

Vừa ngâm nga huýt sáo, tôi vừa ngó sang tổ họa sĩ.

Thầy Eromanga và thầy Alumi đang bàn bạc về minh họa trang bìa ngay sát bên chúng tôi.

“Này, tôi đã bảo rồi mà, mình vẽ hai cặp nhân vật chính và nữ chính lên bìa đi. Kiểu thiết kế vỏ game ấy, cả phần nền nữa—”

“Không được. Bìa chỉ cần mấy cô gái thôi. Không cần nền. Cấu trúc thì để nhân vật của tôi ở phía trên… Kiểu thế này… Được rồi, như vậy là dễ thương.”

“Này, khoan đã! Thế này không được! Chỉ làm nhân vật của mình nổi bật thôi là sao! “Phía trên” cái gì mà phía trên, cái chân của cô lấn sang chỗ của tôi rồi kìa!”

Bên đó lại ầm ĩ tranh cãi rồi.

Và cứ thế, thêm vài ngày nữa trôi qua.

Cuối cùng, ngày mà tôi hằng mong đợi cũng đã đến.

“Nào, chúng ta bắt đầu buổi đọc thử nhé!”

“Tuyệt vời!”

Phòng khách nhà Elf.

Trong không gian tràn ngập đồ nội thất sang trọng mà nhà tôi chẳng có, tôi sẽ trình bày thành quả lao động của mình. Không phải cho độc giả, cũng chẳng phải cho biên tập viên.

Mà là cho những người bạn đồng hành, lần đầu tiên.

Môi trường, hoàn cảnh, mọi thứ đều khác hẳn thường ngày.

“…”

Nắm chặt bàn tay, mồ hôi ứa ra.

Tôi cảm thấy khó mà diễn tả hết cái cảm xúc háo hức này.

Nếu nhất định phải nói, thì đại khái là…

Giống như sau khi luyện tập điên cuồng một tựa game đối kháng, hay nuôi nấng những con quái vật đáng tự hào của mình đến mức siêu mạnh, rồi tự tin ra sân tham dự giải đấu game nội bộ với bạn bè vậy.

Hay như lần đầu mời người yêu đến xem một trận đấu câu lạc bộ mà mình đã khổ luyện để trở thành cao thủ vậy.

Dù có lẽ hơi khác một chút, nhưng cảm giác là thế đấy.

Tôi, Elf, Sagiri, Alumi. Toàn bộ thành viên trong nhóm đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn.

Tôi và Elf ngồi đối diện nhau, Sagiri và Alumi cũng vậy.

Elf hào hứng phát bản thảo. Những tờ giấy khổ A5 được kẹp ghim cẩn thận. Định dạng y hệt bản chính thức.

“Cả phần minh họa cũng được đưa vào trong rồi đấy.”

Sagiri vừa chỉ vào trang bìa được đặt trước mặt mình vừa nói.

Trên đó là một bức minh họa trắng đen.

Bản bìa chung tay của thầy Eromanga và thầy Alumi. Dù lần trước họ đã cãi nhau nảy lửa vì bố cục, nhưng thành quả cuối cùng thì không chê vào đâu được.

“Tuy chưa lên màu, nhưng bìa sẽ trông như thế này.”

“Tôi rất muốn nói cảm nhận về bìa ngay lập tức nhưng—”

“Việc góp ý cứ để sau khi mọi người đọc hết đã.”

Tất cả đều gật đầu.

Alumi một tay cầm bản thảo, nhìn quanh mọi người.

“Tôi và Sagiri không hiểu về tiểu thuyết nhiều như Emily hay Masamune. Còn mấy cậu cũng không rành về tranh vẽ như tôi và Sagiri đâu nhỉ. Nhưng đừng ngại gì cả, cứ thoải mái nói ra. Tôi cũng sẽ làm vậy.”

“Tất nhiên rồi, phải thế chứ.”

Chắc hẳn mọi người đều nghĩ vậy.

Bởi lẽ, cuốn sách mà chúng tôi đang cùng nhau tạo ra, luôn luôn là thứ để nhiều người đọc. Vậy nên, những nhận xét từ người khác, từ những người không phải chuyên gia, mới là điều quan trọng nhất.

“Alumi, Sagiri cũng vậy, cứ tự nhiên góp ý về cuốn tiểu thuyết mà tôi và Elf đã viết nhé.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Sagiri, từ vị trí chéo phía trước tôi – một vị trí lạ lẫm, đối thủ thay vì bạn bè – nói:

“Hãy bắt đầu thôi.”

Một lời lẽ không thường ngày, đã khiến không khí thay đổi.

Tất cả im lặng gật đầu, cầm bản thảo lên.

Và buổi đọc thử bắt đầu.

Không gian chìm vào tĩnh lặng. Từ bên ngoài nhìn vào, có lẽ trông thật nhàm chán.

Nhưng đối với chúng tôi, đó là khoảnh khắc cô đọng, vô cùng hồi hộp và phấn khích.

Bởi vì.

Ngay lúc này, tác phẩm của chính mình, đã rời khỏi tay tôi, đứng trên sân khấu đầu tiên.

Đồng thời, những tác phẩm tinh khôi như tuyết mới, do những người sáng tạo mà tôi kính trọng đã tạo ra, vẫn chưa chạm đến mắt ai, đang đợi được đọc trong tay tôi.

Một khoảnh khắc hạnh phúc đến nhường này, hiếm hoi lắm mới có trong đời.

“…………………………………………………………”

Mọi người im lặng đọc. Lật trang, đọc, rồi lại lật trang.

Quá tập trung đến mức tôi không còn ý thức được gì nữa từ giữa chừng, nhưng chắc hẳn những người bạn của tôi cũng đang như vậy.

Không khí căng thẳng bao trùm. Chỉ có tiếng kim giây của chiếc đồng hồ treo tường vẳng đến tai.

Nếu có người thứ ba nào đó ngoài các thành viên của nhóm chúng tôi ở đây, chắc hẳn sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Họ có thể sẽ nghĩ rằng đây là một không gian đầy căng thẳng, hay thậm chí là đáng sợ.

Nhưng mà… đối với những người trong cuộc thì.

Buổi đọc thử này, siêu vui.

Tôi cười tủm tỉm.

Khi đọc tác phẩm của mình, tôi nghĩ: ‘Mình tự thấy chuyện này hay thật đấy,’ rồi lại rụt rè: ‘Chỗ này hơi chán thì phải,’ và cũng trăn trở: ‘Chỗ này! Mình thì thấy ổn, nhưng mình chưa từng viết kiểu này bao giờ, không biết có được không nhỉ?’

Khi đọc tác phẩm của người khác, tôi thốt lên: ‘Hay quá trời!’

Lại không ngừng đọc đi đọc lại, nghĩ: ‘Này này, sao lại thế này được chứ?’

Hay có khi lại nghĩ với giọng điệu bề trên: ‘Cảnh này mình thắng rồi nhé♪’ ‘Nếu là mình, mình sẽ làm thế này!’

Tôi xin nhắc lại.

Buổi đọc thử hôm nay, thực sự rất vui.

Mong rằng cảm xúc này sẽ đến được với mọi người.

“Phù…”

Đã đọc xong. Có lẽ vì đã trải qua khoảng thời gian đầy cô đọng, tôi thở ra một hơi dài.

Giơ hai tay lên cao, vươn vai thư giãn những múi cơ đang căng cứng.

Ngay lập tức, như thể đã chờ đợi sẵn, Elf lên tiếng.

“Này!”

Cô ấy mở rộng trang bản thảo liên quan, cười tươi và chĩa về phía tôi.

“Chỗ này! Siêu hay luôn đấy!”

Lời khen từ một người tiền bối đáng kính. Đương nhiên tôi phải vui mừng—khoan, không phải vậy.

“Hả? Chỗ đó á?”

Một câu hỏi bật ra trước tiên. Bởi lẽ, đoạn văn mà Elf hết lời khen ngợi ‘siêu hay’ không phải là ‘đoạn văn mà tôi tự tin nhất’ hay ‘đoạn văn mà tôi lo lắng không biết có ổn không’. Đó chỉ là một đoạn tôi viết rất bình thường, khi đọc lướt qua để chọn lọc, tôi cũng đọc rất nhanh.

Nói một cách tiêu cực, đó là một cảnh không có nhiều cảm xúc đối với tác giả.

“Đúng rồi, chỗ này đấy,” Elf nói.

“Tôi thích cái kiểu này trong tiểu thuyết của anh. Những phép ẩn dụ gần gũi, đời thường mà tiểu thuyết của Izumi Masamune luôn có.”

“Chỗ đó ấy à. Chẳng có gì ngầu, nữ chính cũng không xuất hiện, văn phong cũng không phải đặc biệt xuất sắc… Thật sự hay đến vậy sao?”

“Hay lắm chứ. Nó có cảm giác ‘đúng là văn của Masamune’ ấy.”

“V-vậy sao… Cảm ơn.”

Thay vì vui mừng, tôi lại thấy xấu hổ.

Tôi gãi gãi má.

—Mình đúng là hay thế này khi được khen không đúng với dự đoán mà…

“Vậy, vậy còn diễn biến cuối truyện thì sao? Tôi tự tin ghê lắm đấy!”

Trong lúc ấy, tôi ném ra câu hỏi đó, một phần cũng để che đi sự ngượng ngùng của mình.

Thế rồi Elf khẽ bĩu môi dưới lên, và nói:

“Một màu. Hết.”

“Chỉ một lời thôi á!?”

Cảnh đó tôi đã tự đọc và nghĩ ‘mình tự thấy light novel mình viết là đỉnh nhất!’ mà!

“Tôi đâu có nói nó không thú vị. Mà còn rất thú vị nữa là đằng khác ấy chứ. Khi ‘thế giới’ và ‘người mình yêu’ đặt lên bàn cân, nhân vật chính của anh sẽ không chút do dự mà chọn bảo vệ ‘người mình yêu’ – dù thế giới có sụp đổ cũng mặc kệ, chiến đấu đến cùng chỉ vì ‘người mình yêu’. Một diễn biến cực kỳ nhiệt huyết và tuyệt vời phải không?”

“Đúng không?!”

Elf-sensei hiểu đấy chứ!

“Đây chính là sở trường của Izumi Masamune! Đây là cảnh tôi muốn viết nhất!”

Tôi vừa nắm chặt tay, vừa hùng hồn nói, tiền bối Elf mỉm cười nói:

“Nhưng mà một màu. Nhân vật chính anh viết lúc nào chẳng vậy. Hễ có cô gái mình thích là sẽ một lòng một dạ cống hiến hết mình, sẵn sàng hy sinh tính mạng hay vượt qua giới hạn vì cô ấy.”

“Thế thì tôi muốn viết như vậy chứ sao nữa!”

“À thì đúng vậy. Hơn nữa, đây cũng là ‘điều mà fan của Izumi Masamune mong đợi ở anh’. Họ muốn đọc những câu chuyện như thế, những nhân vật chính như thế, nên mới cầm sách của Izumi Masamune lên mà.”

Tác giả viết những điều mình thích, và những người thích điều đó sẽ đọc.

Độc giả nói rằng nó hay, tác giả lại càng cố gắng hơn nữa để viết tiếp.

Đó chính là mối quan hệ lý tưởng giữa tác giả và độc giả.

Vì thế, chúng tôi luôn cố gắng thu hút những độc giả có thể tạo nên mối quan hệ như vậy với mình.

“Nhưng đó không phải là một giấy phép miễn tội để anh cứ thế lặp lại những diễn biến tương tự. Vừa đáp ứng kỳ vọng, thi thoảng cũng cần phải gây bất ngờ chứ – ví dụ như, kết hôn với một cô gái không phải nữ chính ban đầu chẳng hạn!”

“Nu-gừ gừ…”

“Ừm… Lần này đặc biệt là trùng với diễn biến quen thuộc của thể loại sekaikei thì càng không tốt.”

“Đến cả thầy Eromanga cũng vậy!”

Khốn kiếp… Họ cứ mặc sức mà nói.

Nhưng vì họ nói đúng, tôi không thể phản bác được.

Tôi cắn chặt lời bình khắc nghiệt đó, rồi nói:

“Vậy thì tôi sẽ không thay đổi diễn biến này, mà sẽ làm cho nó thú vị hơn nữa.”

“Và rồi, anh lại nói thế đấy nhỉ.”

Elf nhún vai như thể đã biết trước điều đó.

Tôi bĩu môi, nói bằng giọng hờn dỗi:

“Với lại, tôi đâu có đổi được. Cảnh tôi muốn viết nhất là cảnh này, và để có cảnh đó thì bọn họ mới có tính cách như thế, bối cảnh và diễn biến cũng mới ra nông nỗi này.”

Biên tập viên, độc giả, rồi nhà xuất bản nữa, họ cứ dễ dàng nói ‘hãy thay đổi mỗi phần này’ hay ‘hãy thay đổi kết cục’, nhưng xin hãy lắng nghe lời tôi nói.

“Cũng giống như việc bảo sửa lại mỗi cảnh tìm ra hung thủ trong truyện trinh thám mà không thay đổi gì cả, điều đó là bất khả thi.”

“Tôi hiểu lắm chứ. Nếu phải thay đổi chỗ đó thì thà bỏ đi viết lại từ đầu còn hơn – tôi cũng hay nghĩ thế mà.”

Ngay cả Elf cũng nghĩ vậy sao. Có lẽ các tác giả light novel, trừ những trường hợp ngoại lệ như tiền bối Muramasa, đều đã trải qua những điều tương tự.

“Vậy thì diễn biến vẫn giữ nguyên. Đổi lại, tôi sẽ viết sao cho nó thú vị hơn.”

“Cụ thể là gì?”

“Tôi định tăng cái giá phải trả khi chọn ‘người mình yêu’ lên, cho nó khó hơn nữa.”

“Hay đấy. Anh cứ tạo ra một tình huống mà người bình thường không bao giờ cứu nữ chính, rồi sau đó, anh vẫn không chút do dự mà chọn nữ chính. Không phải light novel thương mại hay series truyện dài tập gì cả, cứ thoải mái mà làm tới đi. Anh đang vô thức kìm hãm bản thân đấy.”

“Tôi không tự nhận ra, nhưng… có lẽ vậy thật… để tôi suy nghĩ thêm.”

Khi tôi đang chống cằm suy nghĩ, chìm vào chế độ tự kiểm điểm, Alumi ngồi bên cạnh liền vỗ mạnh vào vai tôi.

“Masamune! Tôi thấy nó siêu hay luôn đó!”

“Anh đọc cái gì mà chẳng bảo siêu hay.”

“Tôi thật lòng thấy vậy mà, biết làm sao được. Một màu hay gì tôi không cần biết, nó hay thì cứ thành thật mà nhận lấy lời khen đi.”

“Biết rồi… Cảm ơn nhé.”

Có lẽ vì anh ấy là người như vậy, nên lời khen của anh ấy mới thấm sâu vào lòng tôi như thế.

“Này, thầy Izumi.”

Có vẻ như đã đến lượt mọi người cùng nhau bình phẩm về tác phẩm của tôi, thầy Eromanga đã đưa ra câu hỏi này.

“Tại sao thầy lại viết một câu chuyện khác hẳn mọi khi như vậy?”

“Masamune, anh thường hay xây dựng câu chuyện ‘hướng về nhân vật’ rất nhiều, nhưng lần này lại là ‘hướng về thế giới quan’. Có phải thầy Eromanga muốn hỏi điều đó không?” Elf nói thêm vào.

“Đúng vậy.”

Sagiri gật đầu, rồi hai má ửng hồng.

“À mà, đang đọc thử thì không cần gọi bút danh đâu. …Vậy thì, thế nào, thầy Izumi?”

“À thì, vì không phải light novel thương mại, nên tôi định viết những điều thường ngày không làm được thôi mà.”

“Không chỉ có vậy đâu, đúng không?”

À, cái này, nếu tôi trả lời thật lòng thì thầy Eromanga sẽ khó chịu mất.

Dù biết vậy, tôi vẫn không thể thay đổi hành động của mình. Vì đây đang là buổi đọc thử.

Với những gì liên quan đến tác phẩm, tôi không thể nào lấp liếm được.

Tôi đã trả lời thật lòng.

“Là vì không phải thầy Eromanga, mà là thầy Alumi, sẽ vẽ minh họa cho tiểu thuyết của tôi.”

“!”

"Thế nên, lần này tôi mới nghĩ sẽ xây dựng một thế giới quan trau chuốt hơn thường lệ, rồi viết một cuốn tiểu thuyết làm bật lên cái thế giới ấy."

"……………… Hừm."

"Không phải tôi nói Eromanga-sensei vẽ bối cảnh dở đâu nha."

"Em hiểu. Không phải do dở hay không dở… mà là do Arumi-chan có thể vẽ được thế giới quan đúng như tưởng tượng của thầy Izumi, nên thầy mới muốn viết một 'câu chuyện đậm chất thế giới quan' khác với thường ngày, đúng không?"

"Hả? Đợi đã, Sagiri. Rõ ràng là tôi vẽ bối cảnh đẹp hơn nhiều chứ?"

"Giờ em đang nói chuyện với thầy Izumi nên lát nữa mới tranh luận về chuyện đó."

Hai đứa làm hòa với nhau đi chứ. Đừng có sát khí đằng đằng vậy.

"Này, Masamune nghĩ sao?"

Đừng có kéo tôi vào chứ!

Nhưng tôi vẫn đáp.

"Việc ai vẽ đẹp hơn thì tôi không bình luận. Chỉ là, những bức minh họa lần này Arumi vẽ… đặc biệt là… những bức phông nền tràn trang này, thật sự quá tuyệt."

Phù, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã mê mẩn không biết bao nhiêu lần rồi, chẳng thể nào không ngợi khen được.

"Hình ảnh thế giới quan khớp đến từng chi tiết. Vừa xem bản phác thảo là ý tưởng cứ thế ồ ạt tuôn ra. Đây là lần đầu tiên tôi hợp tác với ai đó mà thấy ăn ý đến vậy. Cảm giác cứ như thể có 'một Masamune khác với năng lực của họa sĩ minh họa' đang vẽ vậy."

"Chị hiểu mà!"

Elf, người thường xuyên hợp tác với Arumi, cũng gật gù tán thành một cách thấm thía.

Nhận được phản ứng của chúng tôi, Arumi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Hề hề hề! Sagiri, em nghe không? Anh ấy nói thế đấy!"

Xin em đừng lấy tôi ra để khiêu khích Eromanga-sensei nữa!

Mặt Sagiri đỏ bừng như trái táo kìa.

Em gái tôi khả năng chịu đả kích kém lắm đấy!

"Ưmm… Tức quá! Em sẽ nhớ đấy!"

Sagiri tức giận đứng bật dậy, chĩa ngón tay đầy nước mắt vào tôi và Arumi.

Thấy Sagiri với vẻ mặt đáng yêu không lời nào tả xiết đó, Elf cũng đứng dậy, vỗ vai "Thôi nào, thôi nào" an ủi. Rồi cô ấy lần lượt nhìn chúng tôi và Arumi, sau đó tạo dáng khoa trương nói:

"Đúng là Arumi-chan lúc nào cũng siêu đỉnh thật, nhưng Eromanga-sensei của chúng ta cũng chẳng kém cạnh đâu nhé! — Nào, hai người! Tiếp theo, hãy nhận xét tác phẩm của Yamada Elf và Eromanga-sensei đi!"

"Tác phẩm của Elf và Eromanga-sensei à…"

Tôi lật dở bản thảo trên tay, mở đến trang tiểu thuyết do Elf viết. Tôi dùng những mẩu giấy ghi chú đã dán sẵn để tìm kiếm cảnh cần xem.

"Tôi có hai điều muốn nói…"

"Nếu có điều gì muốn chê bai thì tôi muốn nghe cái đó trước."

"Thật sao? Vậy thì… mà không phải chỗ dở, mà là tôi có thắc mắc này."

"Cứ tự nhiên."

"Truyện này của Elf viết, hình như nó chưa kết thúc thì phải?"

"Nó kết thúc rồi mà."

"Đúng là vậy thật."

Tôi lia mắt xuống trang cuối cùng.

"Số trang cũng không đủ, tác phẩm này chưa hoàn thành mà. — Không kịp sao?"

"Không phải, tôi cố ý để vậy mà gửi đi đó."

"Nếu viện lý do kiểu đó, biên tập viên sẽ gửi thư điện tử với giọng điệu hơi bực tức đấy."

Mấy kiểu thư lịch sự kiểu 'tôi xin phép đưa ra lời khuyên chân thành như một người bà lo lắng cho cháu', nhưng rõ ràng là chứa đựng sự tức giận ấy.

"Không phải viện cớ đâu mà! Cảnh cuối cùng, tôi muốn viết sau khi đọc xong tiểu thuyết của anh trong buổi đọc thử hôm nay!"

"À… vì chủ đề là Seikai-kei, nên em sợ cảnh 'lựa chọn' cuối cùng sẽ bị trùng lặp à?"

"Không phải."

Elf lắc đầu tỏ vẻ bất mãn.

"Việc trùng lặp diễn biến hay lựa chọn của nhân vật chính thì có vấn đề gì đâu chứ. Tôi và anh, đâu thể nào cho ra cùng một thứ được."

Chà, đúng là vậy. Ngay cả khi viết một câu chuyện với cùng một cốt truyện, tác phẩm của tôi và Elf chắc chắn sẽ là hai thứ hoàn toàn khác biệt. Đó chính là cá tính.

"Nếu có trùng lặp ngẫu nhiên thì tôi chỉ cần viết ra một tác phẩm hay hơn là được, đúng không?"

"Nói thẳng trước mặt tác giả thì hơi khó chịu, nhưng tôi nghĩ đó là thái độ đúng đắn đấy. – Vậy, lý do không viết cảnh cuối cùng là gì?"

"Vì tôi nghĩ đọc tiểu thuyết của anh sẽ tiếp thêm động lực cho tôi."

"────"

"Hôm qua, tôi đã viết trong trạng thái tuyệt vời nhất. Nhưng nếu là tôi của bây giờ thì…"

Elf vuốt ve bản thảo một cách trìu mến. Sau đó, cô ấy nhìn thẳng vào tôi và cười một cách dữ tợn.

"Tôi có thể viết một cảnh kết thúc hay hơn nữa."

"Vậy sao. Thế thì tôi rất mong đợi."

Vị tiểu thuyết gia vĩ đại này là người luôn nói được làm được.

Elf nheo mắt cười đáp lại sự tin tưởng của tôi.

"Hãy cứ trông chờ đi. – Vậy thì, cuối cùng tôi cũng có thể nghe điều thứ hai mà anh muốn nói rồi chứ? – Tiểu thuyết của tôi, chỗ nào là hay nhất?"

Đó là một câu hỏi mà cô ấy hoàn toàn tin chắc rằng điều thứ hai tôi muốn nói chính là như vậy.

Thực tế đúng là vậy, nên tôi chỉ biết cười gượng.

"Để xem nào…"

Tôi lại tiếp tục tìm kiếm trang đó.

Thấy vậy, Arumi liền xen vào, như thể không thể chờ đợi hơn được nữa.

"Tôi thích chỗ này!"

"Chỗ đó ư? Lựa chọn một nơi ngoài dự kiến nhỉ…"

"Em thì… chỗ này. Cái chỗ mà cô gái này, người lúc nào cũng không để lộ cảm xúc, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của chàng trai ấy."

"Sagiri thích chỗ đó, em còn chủ động nói 'em muốn vẽ minh họa cho cảnh này'. Tuy là một cảnh khá mờ nhạt, nhưng có tranh minh họa vào thì nó trở thành một cảnh cực kỳ chạm đến lòng người."

"… Vì đó là cảnh nữ chính thể hiện tình cảm qua cử chỉ mà. Em muốn mọi người cảm nhận được nên… em muốn vẽ minh họa cho cảnh đó."

"Đây đúng là cảnh "cute" nhất của cuốn doujinshi này, kể cả tác phẩm của tôi nữa."

Mặc dù có hơi cay cú, nhưng tôi không thể không công nhận.

Cảnh đó là một cảnh nhỏ nhưng xuất sắc, thể hiện tinh tế tình cảm chớm nở của nữ chính qua văn chương tỉ mỉ.

Nếu chỉ là chữ không thôi, có lẽ đã bị đọc lướt qua.

Nhưng nhờ có minh họa của Eromanga-sensei, nó đã được nâng tầm thành một cảnh kinh điển đọng lại trong lòng mọi người.

"Sagiri! Chị nghĩ sức hút của nhân vật là điểm mạnh của chúng ta đấy!"

"Vâng!"

Đó là sự cộng hưởng lý tưởng giữa tiểu thuyết và minh họa.

Đến mức, với tư cách là một đối tác viết lách chính thức, tôi phải cảm thấy ghen tị.

"Này này, nhân vật nữ chính tôi vẽ là đáng yêu nhất, Arumi-chan nghĩ sao?"

"Thằng khốn này… đã là em gái, đệ tử lại còn dám chọc ghẹo chị hả, gan cũng to thật…"

"Hề hề, tôi thắng rồi."

"Khừ khừ khừ…………… Chết tiệt."

Một cuộc đối đáp hoàn toàn trái ngược với ban nãy đang diễn ra.

Elf chống tay lên bàn, nhoài người về phía trước.

"Này! Masamune thấy chỗ nào hay nhất?"

"Tôi thích chàng trai nhân vật chính."

"Thật ư? Đây là tác phẩm chú trọng sự đáng yêu của nữ chính mà, sao anh lại thích nhân vật chính?"

"Tôi luôn thích những nhân vật chính mà Elf viết. Nhân vật chính của 'Hắc Tiên Tinh Nổ Tung' thì cực mạnh, ngầu lòi, và có sức hút dễ thấy."

"Nhân vật chính lần này đâu có cá tính nổi bật như 'Hắc Tiên Tinh' đâu. Chỉ là kiểu nhân vật thanh đạm thôi, là một tạo hình khó đề xuất cho tiểu thuyết thương mại của Yamada Elf."

"Dù là câu chuyện có bối cảnh u ám về một thế giới đang diệt vong, nhưng tác phẩm vẫn giữ được không khí tươi sáng. Tôi nghĩ đúng là tài tình, nhưng… điều đó là nhờ nhân vật chính đấy. Dù liên tục gặp phải những tình huống khá tuyệt vọng, cậu ta chẳng bao giờ nói, làm hay nghĩ điều gì tiêu cực. Tuy không được viết rõ ràng, nhưng cậu ta luôn tỉ mỉ quan tâm đến nữ chính đúng không. Để cô ấy vui vẻ, không phải chịu đựng đau khổ, để cô ấy có thể cười mà sống, cái thái độ ấy nhất quán xuyên suốt."

Tôi đã nói với Elf rằng tôi thích những điều như vậy.

"Vậy… vậy sao… Thế thì, hay là tôi thử đào sâu hơn về một 'nhân vật chính mạnh mẽ' xem sao?"

Có lẽ vì nhân vật của mình được khen nhiều quá, Elf đỏ bừng mặt quay đi.

Như muốn che giấu sự ngượng ngùng, cô ấy nói lớn "Hơn nữa!" và chuyển chủ đề.

"Mấy người này, nhận xét của mọi người sao mà lộn xộn hết cả lên vậy! Hơn nữa, những chỗ mà tôi dồn hết tâm huyết để viết, nghĩ rằng 'đây chắc chắn sẽ là một cảnh siêu hay!', thì mấy người lại cố tình né tránh mà khen ở những chỗ khác!"

Cái quái gì vậy! Elf giận dỗi.

Được khen nhưng lại phát cáu.

Tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác đó.

Vừa nãy tôi cũng vậy.

"Tôi hiểu mà. Chúng ta, muốn truyền tải những thứ mà mình cho là hay ho! Và muốn xác nhận rằng nó đã được truyền tải đúng cách! Hoặc là muốn xác nhận rằng nó đã không được truyền tải!"

"Đúng đúng! Cho người khác đọc tác phẩm của mình chẳng khác nào 'so đáp án' đâu? Tôi muốn được khen đúng ý, thậm chí là muốn bị chê bai đúng như những gì tôi lo lắng nữa! Dĩ nhiên, là một cách nhẹ nhàng để trái tim tôi không bị tổn thương nhé?"

Đòi hỏi độc giả nhiều ghê.

Tuy tôi không thể trần trụi đến mức đó, nhưng tôi cũng có những cảm xúc tương tự.

"Nếu mục tiêu của tôi không đạt được, hay những lo lắng của tôi trở thành hiện thực, và bị nói là không hay, thì tôi có thể chấp nhận thất bại đó, tự kiểm điểm hoặc phân tích. Nhưng mà, khi được khen ở những chỗ ngoài dự kiến thì… sao mà ngượng kinh khủng!"

Đúng là vậy.

Ngượng ghê gớm.

Vừa sung sướng tột độ, lại vừa cảm thấy lúng túng lạ thường—

"Được khen là hay ho, nhưng lại cảm thấy như mình đã thất bại vậy."

"Đến mức đó thì hơi kiêu căng rồi đấy."

"Vậy sao. Chẳng phải sẽ tiếc nuối lắm sao khi những cảnh không cố ý viết lại được khen là hay hơn những cảnh mình dồn tâm huyết để viết?"

"Tiếc nuối. Vui nhưng mà tiếc nuối."

"Đúng không?!"

"Thế nhưng… những nhận xét ngoài dự kiến như vậy, chẳng phải rất quan trọng sao?"

"Hừm, chuyện đó thì tôi biết mà."

Elf khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng giọng điệu cô ấy dịu lại, nói:

"Những 'điểm mạnh mà bản thân tôi cũng không biết' thì chỉ có thể được độc giả chỉ cho mà thôi."

Được độc giả chỉ dạy, những "điểm mạnh mà bản thân không biết" sẽ trở thành "điểm mạnh mà bản thân biết".

Và rồi lần tới, chúng ta sẽ có thể cố ý viết ra được những điều hay ho đó.

Những điều có thể làm sẽ tăng lên.

Viết, cho người khác đọc, lắng nghe nhận xét, suy nghĩ, rồi lại viết.

Chúng tôi sẽ lặp đi lặp lại chu trình này mãi mãi.

Từ ngày đầu tiên viết tiểu thuyết, có lẽ cho đến khi chết.

Vì vậy, tôi lúc nào cũng muốn hỏi độc giả:

— Chuyện lần này thế nào? Chỗ nào là hay nhất?

Sau đó, buổi nhận xét tiếp tục diễn ra—

"Buổi đọc thử thành công tốt đẹp. Đó là một kết quả giữa kỳ tuyệt vời."

Chúng tôi đã tạo ra tác phẩm, cùng nhau nhận xét, và nhận được cả những nhận xét đúng như dự kiến lẫn những nhận xét bất ngờ.

Có thể nói là mọi chuyện đều suôn sẻ.

"Đây là lần đầu tiên làm việc ngoài công việc chính thức, nhưng… tôi cảm thấy mình đã học được nhiều điều."

"Masamune có lẽ nên xem thêm những nhận xét trên mạng thì hơn."

"Người duy nhất khuyên 'nếu là nhà văn light novel thì hãy xem mạng đi' là cô đấy. Tôi xem nhận xét qua bản tổng hợp của biên tập viên là đủ rồi, xin hãy bỏ qua cho tôi đi."

"Về mặt marketing thì có lẽ vậy là đủ, nhưng đừng chỉ xem danh sách nhận xét được phân loại lớn rồi cho đó là 'tiếng nói của độc giả' nhé."

Tôi cảm thấy giọng Elf đã mất đi vẻ đùa cợt.

Tôi thành thật lắng nghe lời của tiền bối.

"Độc giả của tôi bây giờ có hơn năm triệu người, nhưng… không có cái gọi là 'năm triệu độc giả' đâu. Mà là 'một độc giả' lặp lại năm triệu lần đấy."

Lời của tiền bối Elf thấm thía trong tôi.

Kết quả của buổi đọc thử hôm nay chính là một phần nhỏ của bức tranh lớn đó.

Có bốn người thì có bốn ý kiến nhận xét khác nhau, và cũng có bấy nhiêu điều để học hỏi.

Có năm triệu người thì có năm triệu ý kiến nhận xét khác nhau, và cũng có bấy nhiêu điều để học hỏi.

Có những điều không thể thấy được từ dữ liệu được liệt kê.

Không được nuốt chửng một nhận xét duy nhất.

Cũng không được coi thường một nhận xét chỉ vì nó đến từ một người.

Hãy suy nghĩ! Cô ấy đang nói với tôi điều đó.

「Nếu đã ghét đến vậy thì không xem mấy bình luận trên mạng cũng được. Nhưng đừng quên rằng mỗi một người đọc – với sở thích, giới tính, tuổi tác khác biệt – vẫn đang dành thời gian và tiền bạc quý giá của cuộc đời mình để đọc cuốn sách của chúng ta nhé.”

Đó là lời kết thúc của buổi đọc kịch bản hôm ấy.

Tôi gật đầu thật mạnh, thành thật đáp rằng sẽ khắc cốt ghi tâm lời dạy đó.

“Con cứ làm thế nhé. …Khà khà, vui quá nên thi thoảng chúng ta lại làm mấy buổi như thế này nữa nhé!”

“Được thôi.”

Bầu không khí trong phòng dịu hẳn đi. Alumi vươn vai một cái thật dài bên cạnh tôi.

“Được rồi, vậy thì dựa trên kết quả hôm nay, mọi người sẽ tự sửa lại tác phẩm của mình— vậy có được không?”

“Hãy chốt luôn thời hạn đi.”

Quả nhiên, Shagiri hôm nay rất tích cực.

“Ai không phải trưởng nhóm thì làm đi nhé.”

“Sao lại không phải tôi chứ! Trông tôi giống kiểu không biết quản lý lịch trình lắm à!?”

“Đúng thế.”

“Grừ grừ grừ…”

Cứ thế, dù thỉnh thoảng có những màn cãi vã vui vẻ, nhưng hoạt động nhóm làm doujinshi vẫn tiến triển thuận lợi.

Tất cả mọi người đều đã nộp bản thảo đầu tiên, cùng nhau góp ý và sắp tới sẽ bắt tay vào làm bản thảo thứ hai.

“Hình dáng thành phẩm cuối cùng cũng dần hiện rõ rồi nhỉ.”

“Từ giờ chúng ta sẽ nâng cao chất lượng hơn nữa!”

Alumi và Elf đang cất tài liệu, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Và đúng lúc đó.

Tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên, như muốn át đi cả những âm thanh rộn ràng đang có.

“!”

Shagiri đang ngồi bất giác giật nảy mình.

Em gái tôi, một cô gái hikikomori chính hiệu, cực kỳ ghét tiếng chuông cửa và tiếng điện thoại.

Thấy vậy, Elf khẽ phì cười.

“Tớ đã gọi pizza rồi. Chúng ta cùng ăn trưa nhé.”

Elf điềm nhiên đứng dậy, kiểm tra màn hình chuông cửa.

Bị ảnh hưởng, tôi cũng nhìn vào thứ Elf đang nhìn.

Thứ hiện ra trên màn hình không phải là nhân viên giao pizza, mà là──────

“……………Mẹ sao?”

“Hả, mẹ của Elf—“

“Mẹ sao?”

Tôi và Shagiri thốt lên tiếng ngỡ ngàng.

Hình như mẹ của Elf sống ở nước ngoài thì phải.

Vậy mà sao lại đột nhiên đến Nhật, không hề báo trước cho con gái mình?

Một vị khách không mời mà đến bất ngờ, xuất hiện trong căn phòng đang sôi nổi với chuyện làm doujinshi.

Cứ như thể đang chơi vui với bạn bè thì bỗng dưng một người thân chưa từng gặp mặt quay về nhà vậy. Đặc biệt, đối với Shagiri, người cực kỳ sợ người lạ, đây không phải chuyện đơn giản.

“A-Anh hai, làm thế nào bây giờ!”

“Bình tĩnh đi Shagiri. Tạm thời chúng ta về phòng đã. Elf, thế được chứ?”

“Ừm, xin lỗi nhé. Tạm thời cứ làm thế giúp tớ. …Mẹ ơi là mẹ, tự nhiên đến đây thế này thì có chuyện gì vậy không biết?”

Giọng Elf chứa đựng niềm vui vì sắp được gặp lại mẹ sau một thời gian.

Tuy nhiên, tiếng tặc lưỡi khó chịu của Alumi lại báo trước một cuộc náo động sắp sửa xảy ra.

Tất cả vội vàng lục đục di chuyển.

Tôi dẫn Shagiri lên phòng tầng hai.

Khi đến nơi, em gái tôi nhờ vả.

“Anh hai… anh đi xem tình hình thế nào được không?”

“Anh không muốn rời xa em lúc này đâu.”

Đây không phải nhà của chúng tôi, cũng chẳng phải phòng của cô bé. Một người chưa từng gặp mặt đang ở cùng trong căn nhà này.

Môi trường vừa mới thay đổi, không biết Shagiri sẽ bị ảnh hưởng thế nào.

“Em không sao đâu. Em chỉ lo cho Elf-chan thôi. Mẹ cậu ấy tự nhiên đến mà không báo trước… Không biết có chuyện gì…”

“Anh nghe nói mối quan hệ mẹ con họ không tệ. Chắc chắn không cần lo lắng đâu.”

“Nhưng…”

Shagiri dường như đang lo lắng về sự xuất hiện của mẹ Elf.

“Anh biết rồi. Anh sẽ đi xem một chút.”

Tôi chấp nhận lời đề nghị của em gái. Tôi mỉm cười, khẽ đóng cửa và bước xuống cầu thang.

“Nhưng mà —”

Dù đã nhận lời rồi đấy.

Nếu nghĩ kỹ lại, đây là nhà của một cô bé trung học sống một mình — dù nghe nói Chris-san cũng thỉnh thoảng về nhà — nhưng dù sao thì.

Việc một nam sinh trung học như tôi đang ở lại đây mà bị mẹ của Elf biết thì chẳng phải là không hay lắm sao?

Không, tất nhiên tôi không làm gì khuất tất cả, nên nếu giải thích rõ ràng mọi chuyện thì tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng ngay lúc này, có lẽ tốt hơn hết là mẹ của Elf không nên nhìn thấy tôi…

Đúng, cứ thế đi.

Tôi, với suy nghĩ đầy vẻ bảo toàn bản thân, rón rén bước xuống cầu thang.

Đi được nửa chừng, tôi khẽ ló đầu ra hành lang tầng một thì──

“Mẹ lúc nào cũng vậy! Sao mẹ không hiểu cho con chứ!”

Một giọng nói lớn, đầy gay gắt vang lên.

Đó là giọng của Elf.

“Đưa con bé đi.”

“Ơ kìa… Này—! Buông ra—!”

Một cảnh tượng náo loạn quen thuộc.

Những người phụ nữ mặc đồ đen bắt giữ Elf, người đang la hét bằng nhiều thứ tiếng, bao gồm cả tiếng Nhật, rồi kéo cô bé về phía cửa ra vào.

Cảnh tượng này thường xuyên xảy ra giữa Chris-san và Elf mỗi khi hạn nộp bài của thầy Yamada Elf đến gần.

Tuy nhiên, ở đây không có Anh cả Chris-san, và người đang ra lệnh bắt Elf là một người phụ nữ tóc vàng.

Chỉ thấy từ phía sau nhưng tôi lập tức nhận ra.

Có lẽ đó là mẹ của Elf.

Dáng đứng thẳng thớm, quý phái. Mái tóc xoăn, thấp thoáng bóng dáng của cô con gái.

Khi người phụ nữ đó hét lớn bằng một ngôn ngữ nước ngoài, tiếng la hét đầy vẻ hài hước của Elf bỗng im bặt. Một áp lực của nữ hoàng, tương tự nhưng không giống như áp lực tựa bão tuyết mà Kyōka-san thường tỏa ra.

Chỉ cần lơ là một chút, có lẽ tôi sẽ quỳ gục ngay tại chỗ.

Giữa bầu không khí khó thở đó,

“Này, phu nhân.”

Giọng Alumi vang lên. Dù ngữ điệu có vẻ đùa cợt, nhưng giọng điệu của cô ấy lại cứng rắn vô cùng.

Cô ấy đang đối mặt trực tiếp với mẹ của Elf.

“Chẳng phải bà đã nói là ‘sẽ để Emily được làm những gì nó thích một thời gian’ sao?”

“Đã đủ rồi chứ?”

Lời thoại ngắn ngủi, nhưng nghe lại vô cùng uy quyền.

Đúng vậy, nếu Elf trưởng thành và xinh đẹp hơn nữa, cô bé chắc chắn sẽ nói chuyện như vậy.

“Bà không phải là người quyết định.”

“Không, chính ta là người quyết định, Amelia.”

Mẹ của Elf từ từ tháo kính râm ra —

Và quay lại nhìn tôi.

“!”

Mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi có cảm giác như bà ấy đã “thấy” tôi, biết tôi đang ở đây.

Đôi mắt cùng màu với Elf. Nét mặt mạnh mẽ, rất giống nhau.

Người phụ nữ đó nhìn chằm chằm vào tôi một lúc với ánh mắt sắc như xuyên thủng, rồi đột ngột quay gót.

Bà ấy nói bằng tiếng Nhật:

“Ta sẽ đưa Emily về nhà. Con bé sẽ bỏ công việc hiện tại, và đính hôn với người ta đã tìm cho nó.”

“Khoan đã—”

Tôi bất giác lao xuống cầu thang. Tôi vươn tay về phía mẹ Elf đang rời đi — nhưng không kịp. Ai đó nắm chặt vai tôi, khiến tôi phải dừng lại.

Rầm!

Cánh cửa đóng sập ngay trước mặt tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận