Eromanga-sensei
Tsukasa Fushimi Hiro Kanzaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

第一章

0 Bình luận - Độ dài: 19,691 từ - Cập nhật:

Izumi Masamune, mười sáu tuổi, học sinh năm hai cao trung.

Tôi là một tác giả làm thêm, vừa đi học vừa viết tiểu thuyết.

Bút danh của tôi là Izumi Masamune. Gần như là tên thật.

Vì một vài lý do, tôi sống cùng cô em gái hikikomori đã hai năm nay.

Cô em gái này đúng là một nhân vật khó nhằn, kiểu gì cũng không chịu ra khỏi phòng.

Dù sống chung dưới một mái nhà, tôi gần như không gặp mặt em ấy. Tôi lo lắng tìm cách thay đổi tình hình, ngày nào cũng nấu ăn rồi mang đến phòng em gái. Cuộc sống cứ thế trôi qua.

Bước ngoặt lớn xảy ra vào năm ngoái.

Tôi đã biết được "bộ mặt thật" của em gái mình.

Người vẽ tranh minh họa cho tiểu thuyết của tôi, "Sensei Eromanga".

Người cộng sự mà tôi chưa từng gặp mặt lần nào.

Chính là em gái tôi, Izumi Sagiri.

Một người hoạt bát, thích phát trực tiếp quá trình vẽ tranh và trò chuyện vui vẻ với người hâm mộ.

Một người cực kỳ thích vẽ tranh khiêu dâm, được các tác giả nổi tiếng săn đón.

Sensei Eromanga là một người như vậy. Vậy mà lại là em gái tôi, người chỉ ru rú trong phòng và không giao tiếp với ai!

Thật sự là quá đỗi ngạc nhiên.

Nhưng tôi lại thấy đây là một cơ hội.

Một cơ hội để cải thiện mối quan hệ với cô em gái luôn trốn trong phòng.

Từ những người xa lạ sống chung một nhà, tôi và em gái đã trở thành...

...những người cộng sự cùng nhau sáng tạo tác phẩm.

Ừm... sau đó thì cũng có nhiều chuyện xảy ra.

Tôi được phép vào "căn phòng cấm địa" của em gái.

Em gái tôi có bạn bè. Tôi thú nhận với em gái rằng mình đã yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bị từ chối thẳng thừng.

Tôi bắt đầu viết tiểu thuyết mới cùng với Sensei Eromanga. Tác phẩm đó còn được chuyển thể thành truyện tranh.

Tôi và người cô mà tôi luôn nghĩ là ghét mình đã xích lại gần nhau hơn một chút. Em gái tôi tuyên bố rằng một ngày nào đó sẽ "ra khỏi phòng" và "đi học".

Và tôi, người luôn muốn trở thành "anh trai bình thường" của Sagiri, thì nhận được...

"Em... em thích anh."

"À, nhưng là... em thích anh với tư cách là em gái thôi đấy."

"Anh... anh muốn... trở thành anh trai của em, đúng không?"

"Anh trai em gái yêu nhau là... không thể nào, đúng không?"

"Vậy thì... em cũng thích anh... với tư cách là em gái."

Những ngày tháng êm đềm trôi qua, dù mang trong mình một mâu thuẫn chết người.

Dù sao thì, "bài kiểm tra định kỳ" của Sagiri vào ngày 1 tháng 4, kể cả những sự chuẩn bị trước đó, dường như đã mang đến những thay đổi trong nội tâm của Sagiri.

Có thể gọi đó là một cuộc cách mạng.

Đúng vậy. Đó là vào giữa tháng Tư...

Buổi sáng. Tôi đang mơ.

"... Khò... khò..."

"... Anh à. Đến đây đi."

Tôi mơ thấy một thiên thần mang khuôn mặt em gái, đang nô đùa trong vườn hoa.

"... Ư hư hư, anh ngốc quá đi. Đến đây này..."

Nụ cười ngây thơ thuần khiết. Chiếc váy trắng tinh khôi. Đôi cánh sau lưng khẽ rung rinh đầy đáng yêu.

"... Em yêu anh, anh à!"

Đúng là một chốn thiên đường.

Cho đến lúc đó.

Ở góc khuất tầm nhìn, có một cây táo lớn, dưới gốc cây, ác ma mang khuôn mặt của cô Yamada Elf đang ngồi xổm như dân anh chị, liếc xéo tôi.

"... Hứ, âu yếm nhau ghê ta. Đã là Masamune rồi còn..."

Cứ vài giây, nó lại quật cái đuôi giống Bakinman xuống đất như roi da. Rồi nó nhổ hết cả đám rau cần dại mọc hoang lên, vừa nhổ vừa ăn, vừa nhổ vừa ăn.

"... Rau cần ngon quá..."

Cứ như một con quỷ đói khát dưới địa ngục, nó ngấu nghiến ngồm ngoàm.

Nghĩ lại thì, có lẽ việc tôi vừa làm món rau cần luộc cho Elf ở thế giới thực đã phản ánh vào giấc mơ theo cách này. Đúng là vô lễ hết chỗ nói.

Đúng là một cơn ác mộng.

"... Ư ư ư..."

Tôi đau khổ, lật người.

"... Anh..."

"... Ư gừ gừ... Thôi đi...! Ít nhất cũng phải sơ chế rồi mới ăn chứ...!"

"... Anh à, dậy đi."

"A, tiếng thì thầm của thiên thần... ngay bên tai mình..."

"... Anh à."

Một cảm giác mềm mại chạm vào má tôi.

Đồng thời với việc thiên thần hôn lên má tôi trong mơ.

"Á..."

Quá đỗi chân thực, tôi bật dậy ngay lập tức.

Mở mắt ra, thiên thần - em gái ngoài đời thực đang đứng bên cạnh giường, nhìn xuống tôi.

"... A, dậy rồi."

"Sa... Sagiri!?"

Tôi vội sờ lên má, nơi vẫn còn cảm giác sống động.

Chẳng lẽ đây là...!?

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Em gái nghiêng đầu khó hiểu,

"Em dùng tay chọc để đánh thức anh... đau lắm ạ?"

"K... không."

Không thể nói ra là tôi đã tưởng đó là nụ hôn buổi sáng.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi vội vàng nuốt xuống.

Bởi vì tôi đã nhận ra tình hình dị thường trước mắt.

"E... em... tại sao...?"

"? Tại sao... là sao ạ?"

Sagiri nghiêng đầu một cách đáng yêu.

"Hả? Gì chứ?... Mơ à?"

Tôi nghĩ vậy cũng phải thôi. Bởi vì Sagiri, một người mắc chứng hikikomori nặng, bình thường không thể bước chân ra khỏi "căn phòng cấm địa" trên tầng hai... vậy mà lại... ở trong phòng tôi... ở tầng một...?

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt em ấy, Sagiri liền...

"... Ừm..."

Cô bé khẽ vỗ vai tôi theo nhịp điệu quen thuộc như khi "đè" tôi xuống sàn nhà.

Rồi xấu hổ quay mặt đi,

"... Em đói rồi... nấu cơm cho em đi."

Nói xong, em ấy chạy vụt ra khỏi phòng tôi như thể đang trốn chạy.

".............................."

Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng em gái.

Và khẽ lẩm bẩm.

"Phải rồi... em ấy... có thể ra khỏi phòng rồi mà..."

Đương nhiên là chứng hikikomori vẫn chưa khỏi hẳn. Chỉ là... nhờ một năm qua... và đặc biệt là buổi luyện tập "kiểm tra định kỳ" tháng trước, tình hình đã được cải thiện đáng kể.

Sagiri có thể ra khỏi phòng và hoạt động một chút, ngay cả khi tôi đang ở nhà.

Cần bổ sung thêm là, có vẻ như nếu "trong tình huống có thể chạy về phòng ngay lập tức" và "chỉ có một người an toàn ở nhà" thì em ấy sẽ tương đối ổn. Giống như trong "bài kiểm tra định kỳ", em ấy chỉ có thể ở lại những nơi đông người hoặc có bạn bè thân thiết trong thời gian ngắn.

Cứ như một siêu anh hùng chỉ có thể chiến đấu trong ba phút.

""Người an toàn" là chỉ cụ thể ai?""

Tôi hỏi vậy thì em gái có vẻ ngập ngừng, do dự,

"... Anh... chẳng hạn..."

"Anh á? Vậy còn ai nữa? Elf hay Megumi chẳng hạn?"

".................................. Thì là..."

"?"

"........................ Bí mật."

Không biết tại sao lại phải giữ bí mật nữa.

Tóm lại, tôi nằm trong danh sách "người an toàn", nên Sagiri có thể hoạt động tương đối tự do ngay cả khi tôi ở nhà. Mức độ tự do là bao nhiêu thì tôi cũng không rõ.

Thật sự, từ tận đáy lòng, tôi muốn chúc mừng vì đây là một dấu hiệu tốt.

Nhưng... vì điều đó, một vấn đề mới đã nảy sinh trong cuộc sống của anh em tôi.

Ví dụ, khi tôi đang làm việc trong phòng... thỉnh thoảng, tôi cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình từ phía sau.

Tôi khẽ quay lại thì...

"............!"

Cánh cửa đóng sầm lại. Trong khoảnh khắc, tôi có cảm giác như vừa nhìn thấy một bóng đen...

"Chắc là mình nhìn nhầm... thôi?"

Ban đầu, tôi đã nghĩ như vậy. Thế nhưng, chuyện tương tự cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.

Ví dụ, khi tôi đang nấu ăn trong bếp... thỉnh thoảng, tôi cũng cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.

Tôi khẽ quay lại thì...

"Ha... hawaaa..."

Lén la lén lút...

Một bóng người nhỏ bé bỏ chạy.

"............C... cái gì vậy?"

Hoặc có lần khác, khi tôi vừa tắm xong và đang lau người trần truồng trong phòng thay đồ thì...

Tôi thỉnh thoảng cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình. Ngay vị trí mông của tôi.

"A... ai đó!?"

"!"

Ầm ầm ầm! Một bóng người bỏ chạy với tốc độ như phát ra âm thanh đó.

Rốt cuộc là ai vậy - thủ phạm thì biết thừa rồi còn gì!

"Đừng có quá đáng như vậy nữa, nhóc kia!"

Tôi đuổi theo tên biến thái rình trộm kia trong tình trạng khỏa thân. "Kẻ đó" đang chạy trước mặt tôi, liếc nhìn lại tôi một cái rồi,

"Á..."

Kêu lên một tiếng thất thanh đầy khó chịu rồi vấp ngã. Đương nhiên, không cần nói cũng biết đó chính là Sagiri.

Tôi vội chạy đến chỗ cô em gái đang ngã nhào.

"Em không sao chứ, Sagiri!"

"Mặc quần áo vào! Mặc quần áo vào! Mặc quần áo vào!"

Sagiri vừa đảo mắt vừa hét lên. Tôi không quan tâm, túm lấy vai em gái đang nằm dưới đất,

"Đây không phải lúc lo chuyện đó! Anh giúp em đứng dậy ngay đây Sagiri!"

Nếu đây là anime, chắc chắn sẽ có hiệu ứng che chắn bộ phận nhạy cảm như trong "Inukami!".

Tiếng voi kêu paooon paooon chắc chắn sẽ vang lên ầm ĩ.

"Anh... anh cố tình làm thế, đúng không! Anh biến thái!"

"Ai cho phép em nói hả! Tên biến thái! Sensei Eromanga!"

"Em không biết ai tên như vậy cả!"

Ngay lập tức mở cuộc họp gia đình.

"Hừmmm... thật là...! Anh trai thật là...! Cho em gái... xem... những thứ kỳ quái...! Tệ quá đi...! Nếu em mơ thấy thì sao!"

"Sao em lại là người giận chứ! Người muốn giận là anh mới đúng!"

Thời điểm là 7 giờ tối cùng ngày. Địa điểm là "căn phòng cấm địa". Tôi đứng đối diện với cô em gái đang đeo mic và cãi nhau gay gắt.

"Anh trai ngốc! Đồ đáng ghét! Biến thái!"

"Anh cũng nói y chang như vậy cho em đấy! Con em gái biến thái! Đồ rình trộm!"

"Em không có rình trộm mà. Chỉ là vô tình nhìn thấy thôi."

Ngụy biện quá rồi đấy em gái.

"Mở hé cửa phòng thay đồ ra rồi cứ nhìn chằm chằm vào mông anh, đó mà là vô tình à?"

"Sao anh lại nói những điều như vậy chứ!? Không thể tin được!"

"Cái trò vừa nói vừa lườm để trốn tránh khi bị dồn vào chân tường đó em học ở đâu vậy? Bản năng à?"

Con gái ai cũng làm vậy mà.

"Đừng có cố gắng lảng tránh không trả lời câu hỏi của anh."

"... Ư... ư..."

Sagiri nghiến răng nghiến lợi, nhắm tịt mắt.

"Nào, hãy nói ra sự thật đi. Sagiri, tại sao em lại rình trộm anh thay đồ? Em muốn nhìn mông của anh trai lắm hả?"

"Không phải như vậy mà!"

Có vẻ như không phải vậy.

"Vậy là sao?"

Sagiri đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm.

"Em... em ra khỏi phòng được rồi nên..."

"? Sao cơ?"

"Ra khỏi phòng được rồi nên... em làm những chuyện mà trước đây... em không làm được."

Vậy là...?

"Có nghĩa là vì em ra khỏi phòng được rồi nên em mới dám quấy rối tình dục anh trai, ý là vậy?"

"K... không phải... không phải mà..."

Không thể diễn đạt ý mình một cách trôi chảy, Sagiri lo lắng vung vẩy hai tay.

"... Chỉ là... em hơi muốn... nhìn... anh nấu ăn, hay... gương mặt khi ngủ của anh... nhiều thứ khác..."

"Hả?"

Tôi chẳng hiểu gì cả. Nhìn những thứ đó thì có gì vui chứ?

Tôi suy nghĩ một lúc rồi...

"A, anh hiểu rồi!"

"!"

Sagiri vô cùng bối rối trước sự giác ngộ của tôi. Hai tai đỏ ửng, cô bé cuống cuồng xua tay như thể muốn nói "Đừng nói nữa".

Tôi mặc kệ, nói ra những gì mình vừa nghĩ.

"Chính xác là em muốn lấy tài liệu để vẽ tranh minh họa, đúng không!"

"............Ế?"

Sagiri chớp mắt ngơ ngác.

"Nhắc mới nhớ, lần trước trong bản thảo anh vừa viết xong có cảnh một người đàn ông tắm mà."

"A...a..."

""Sensei Eromanga chỉ muốn vẽ những thứ mà mình tận mắt chứng kiến" - vậy nên để vẽ người đàn ông khỏa thân, em đã rình trộm anh trai thay đồ!"

"!"

Sagiri vừa bối rối tột độ vừa chỉ tay vào tôi.

"Đ... đ... đúng vậy! Em lấy... tài liệu!"

"Quả nhiên là vậy!"

"... Ừ... Vì lấy tài liệu... em đã phải khắc sâu vào đôi mắt này cái mông của anh mà em còn chẳng muốn nhìn..."

Khuôn mặt cô bé tràn đầy khổ sở.

Chẳng muốn nhìn à. Cái con bé này lúc nào cũng thừa lời thế nhỉ.

"Nếu là vậy thì bây giờ anh cởi luôn nhé?"

Tôi đặt tay lên thắt lưng quần. Sagiri vội vàng ngăn cản.

"K... không cần đâu...! Không cần đâu! Tuyệt đối không được! Em đã lấy đủ tài liệu rồi...! Dừng... dừng cởi ra đi!"

"À, vậy hả?"

"Đúng vậy! Thôi thôi! Chấm dứt câu chuyện này tại đây!"

Sagiri giơ hai tay lên cao, cố gắng kết thúc cuộc họp gia đình một cách cưỡng ép.

Tôi cũng không có ý kiến gì khác, nên tặc lưỡi cho qua rồi chuyển sang chuyện khác:

"Sagiri giờ có thể ra khỏi phòng khi có anh bên cạnh rồi nhỉ?"

"Ừ... ừm."

Nhân lúc có thể trò chuyện với Sagiri thế này, tôi tranh thủ nói luôn:

"Thật ra... anh từng nghĩ, nếu em ra khỏi phòng được, anh muốn cùng em... làm một vài chuyện ấy."

"...Hừm."

Sagiri liếc mắt nhìn lên:

"Chuyện gì? ...Cứ hỏi thử xem."

"Anh muốn cùng em tắm chung!"

"..."

"Bốp!" Một cái tát trời giáng giáng xuống mũi tôi.

"Ghét! Em ghét! Em ghét!"

Sagiri, phải nói thế nào nhỉ... mang vẻ mặt giận dữ rất đáng yêu, bốc khói nghi ngút từ trên đầu.

Tôi ôm lấy sống mũi, liên tục nói: "Đùa thôi! Đùa thôi mà!"

"Đau... đừng giận dữ thế chứ. Chỉ là một câu đùa dễ thương thôi mà."

"Nế-nếu em đồng ý thì đâu còn là đùa nữa!"

"Đương nhiên rồi!"

"Đồ ngốc! Đồ biến thái!"

Thật tình mà nói, tôi thấy vui không chịu được. Biết chọc giận em gái mình nhưng vẫn cứ làm.

Tôi càng ra sức vắt óc và vận dụng hết khả năng ăn nói của mình:

"Nếu là 'anh em bình thường' thì tắm chung cũng là chuyện thường thôi."

"Cái đó là anh em trong light novel nào thế?"

"Không không! Ngoài đời thực, chuyện anh em tắm chung cũng là một kỷ niệm đẹp thường thấy mà, đúng không?"

"Đó là chuyện hồi còn bé thôi!"

"Em cũng có lớn gì cho cam."

Sagiri làm động tác che ngực, lườm tôi:

"Em là học sinh cấp hai đó! Lớn cả rồi!"

Má phúng phính, môi chu ra. Nếu thực sự là người lớn thì đã không nói câu "lớn cả rồi".

Làm gì có người lớn nào mà dễ thương đến thế chứ.

"Mấy idol hay kể chuyện 'Hồi cấp hai em vẫn tắm chung với anh trai' mà. Nghĩa là... xã hội nhìn nhận chuyện đó cũng bình thường mà, đúng không?"

"Hừ! Đó chỉ là chiêu trò tạo vẻ ngây thơ thôi! Hoặc là lấy chuyện với bạn trai để nói thành chuyện với anh trai hoặc em trai thôi!"

Em gái tôi cũng biết suy diễn sâu xa phết đấy.

"Haizz... vậy đành chịu thôi. Xem ra phải từ bỏ ý định 'tắm chung với em gái' rồi..."

"...Đương nhiên rồi. Sa-sao anh lại có vẻ tiếc nuối thế..."

"...Nếu mặc đồ bơi thì..."

"Đồ dai dẳng! Càng không được!"

Ừm, "tắm chung với em gái" mà thêm vào chữ "mặc đồ bơi" thì xem như tan tành mây khói cái hình tượng đẹp đẽ. Nghe càng thêm biến thái.

"Vậy thì, nói lại lần nữa nhé – kế hoạch thứ hai của anh, điều anh muốn làm cùng em gái khi em đã ra khỏi phòng."

"..."

Sagiri ném cho tôi một ánh nhìn lạnh lẽo đến sởn cả gai ốc.

"Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó chứ? ...Lần này anh nghiêm túc đấy."

"Vậy... vừa nãy là anh chỉ đùa thôi à?"

Bị lộ rồi à.

"Vậy anh nói đây. Sagiri, từ giờ em có thể ăn cơm cùng anh mỗi ngày được không?"

Tôi đã mong muốn điều này kể từ khi em gái tôi còn chưa thể rời khỏi "căn phòng đóng kín". Vì đủ thứ chuyện chen ngang mà đến giờ tôi vẫn chưa thể mở lời.

Cuối cùng cũng nói ra được rồi. Cùng nhau ngồi quanh bàn ăn, cùng ăn những món ăn, cùng trò chuyện, cùng cười đùa – đó chẳng phải là những hoạt động gia đình mà anh em chúng ta từng có, nhưng giờ đã đánh mất hay sao?

Sagiri sau khi nghe đề nghị của tôi thì,

"...Hả..."

Ngơ ngác một lúc rồi chợt bừng tỉnh:

"Mỗi... mỗi ngày...?"

Má ửng đỏ:

"Là... luôn bên nhau...?"

"...Luôn... bên nhau..."

Sagiri cúi gằm mặt, không hiểu sao lại vô cùng xấu hổ.

Mình vừa nói cái gì kỳ quặc à? Mình nghĩ đây là một lời đề nghị hoàn toàn nghiêm túc mà.

Sagiri ngượng ngùng lắc lư người, hỏi với khuôn mặt đỏ bừng:

"An-anh à... cái đó... là sao ạ?"

"Sao là sao... ý là đúng như những gì anh nói đấy? Mỗi ngày anh sẽ nấu cơm, cả nhà sẽ cùng nhau ngồi vào bàn... cùng nhau ăn. Hồi còn bố, nhà mình đã có quy định như vậy rồi mà."

Kết quả của việc bà Kyouka nổi trận lôi đình, thuyết giảng sấp mặt với ông bố hơi bỏ bê con cái của chúng tôi.

"Vậy nên... từ giờ mình làm như vậy nhé? ...Đó là đề nghị của anh."

Vì anh muốn... khôi phục lại cuộc sống gia đình bình thường như xưa.

"À... ...ư... ừm... vậy ạ."

Sau khi nghe đề nghị của tôi, Sagiri cau môi với vẻ mặt vừa bất mãn, vừa chấp nhận, thật khó hiểu. Vì không thể đoán được ý định của em gái, tôi đành hỏi lại:

"Em nghĩ nó có nghĩa gì khác à?"

"...Không biết."

"Hứ!" Em quay mặt đi. ...Sao lại giận rồi?

Tôi gãi gãi đầu, hỏi:

"Vậy... đề nghị của anh, thế nào?"

"Không thích."

Sagiri liếc nhìn rồi trả lời ngay tắp lự.

"Tạ-tại sao?"

".....Tại... tại em ngại."

Lý do này, tôi thấy hơi khó hiểu...

"Ra vậy, anh hiểu rồi."

Vốn dĩ tôi cũng không định ép buộc em gái. Dù có hơi thất vọng, nhưng tôi vẫn nhanh chóng chấp nhận.

Sagiri cúi gằm mặt, lẩm bẩm:

"...Khi khác nhé."

Vài ngày sau. Tôi đang đối diện với biên tập viên Kagurazaka trong phòng họp của tòa soạn.

"Thầy Izumi, thật ra... hôm nay tôi có một chuyện quan trọng muốn bàn với thầy, với tư cách là biên tập viên phụ trách."

"Chuyện quan trọng!? L-lẽ nào cuối cùng cũng được chuyển thể anime rồi ạ!?"

Tôi đứng bật dậy. Cô ấy khẽ cười, cái kiểu cười khiến tôi muốn đấm cho một phát:

"Tiếc ghê! Hoàn toàn không phải nha! – Không phải vậy, chuyện chính là về 'Lễ hội mùa xuân' cuối tháng này của chúng ta."

"..."

"Lễ hội mùa xuân... Ý cô là chuyện ký tặng sao?"

Mọi người còn nhớ không? Vào tháng tư năm ngoái, cái "buổi ký tặng của Izumi Masamune" đã trở thành cơ duyên giúp tôi biết được thân phận thật sự của Eromanga Sensei.

Đó là một phần trong "Lễ hội mùa xuân" được nhà xuất bản tổ chức thường niên vào tháng tư tại Ikebukuro.

Năm nay, tôi – Izumi Masamune cũng nhận được lời mời ký tặng từ mấy tháng trước rồi.

Vậy nên khi nhắc đến "Lễ hội mùa xuân", tôi nghĩ ngay đến chuyện đó.

Nhưng,

"Việc đó cũng liên quan, nhưng chuyện chính lại là cái này."

Cô Kagurazaka nhướn người lên nói tiếp:

"Lần này, chúng tôi muốn thầy Izumi tham gia sự kiện trên sân khấu nữa ạ."

"Hả? Sự kiện trên sân khấu... ạ?"

Trước lời đề nghị bất ngờ từ biên tập viên, tôi chớp mắt ngơ ngác.

"Vâng, chuyện này đột ngột như vậy là do trưởng ban biên tập chứ không phải do tôi đâu nhé. Tôi, tôi đã cố gắng hết sức để quảng bá cho 'Thế Giới Em Gái' trong các cuộc họp! Tại trưởng ban cứng đầu quá nên mất thời gian thuyết phục lắm! Thế nên tôi báo cáo với thầy Izumi trễ như vậy, nghe như kiểu báo trước cho xong chuyện ấy nhỉ, tiếc thật đó! À... mọi chuyện lần này đều là do cấp trên hết chứ không phải do tôi đâu! Thật là đáng ghét! Tôi đã cố gắng hết mình như vậy mà! ...Thầy Izumi hiểu cho tôi đúng không ạ? Lẽ ra tôi phải làm trưởng ban biên tập mới đúng! Kagurazaka này không có một chút sai sót nào hết!"

Người này không vừa bộc lộ mình vô tội thì không nói chuyện được à?

"Tôi hiểu mà... Vậy rốt cuộc là thế nào?"

"Ta đa! Chúng tôi đã giành được một khung giờ riêng cho 'Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới' trong chương trình chính của 'Lễ hội mùa xuân' năm nay!"

"Ồ..."

Chuyện này chẳng phải tốt sao? Dù tự ý quyết định mọi chuyện mà không hỏi ý kiến tôi trước thì hơi quá, nhưng đương nhiên nó sẽ giúp quảng bá cho tác phẩm, và vì là sự kiện nên chắc chắn sẽ có những kế hoạch, mánh khóe thú vị để độc giả vui vẻ.

"Sự kiện trên sân khấu có khung giờ riêng nghĩa là, sẽ làm PV cho tác phẩm, tổ chức talk show, công bố dự án truyền thông hỗn hợp! Đúng không ạ!"

"Về cơ bản là vậy."

"Có... có lẽ nào! Vẫn còn giấu tôi chuyện gì đó, đến ngày đó sẽ công bố chuyển thể anime một cách bất ngờ...!"

"Tôi bảo là không có mà."

...À, vâng.

"Vì vấn đề ngân sách nên chúng tôi cũng không làm PV đâu."

"Ehhh."

"Thay vào đó thì, hay là chúng ta nhờ Eromanga Sensei vẽ một tấm hình visual chủ đạo cho sự kiện nhỉ?"

"Ồ!"

"Thật ra hình minh họa đã xong lâu rồi đó."

"...Tôi không hề được nghe gì luôn."

Bản phác thảo cũng không cho tôi xem luôn.

"Tôi không nói mà. – Hiện giờ thì chúng tôi đang gấp rút may bộ trang phục cosplay giống với nhân vật nữ chính của hình visual đó. Đến sự kiện sẽ có một cô bé xinh xắn mặc."

"Ồ, hay đó!"

Chắc là sẽ mời mấy em PG đến nhỉ? Eromanga Sensei chắc chắn sẽ thích lắm đây!

Ra là dồn ngân sách vào chỗ đó à. Nếu nghe giải thích cẩn thận thì tôi cũng thấy hợp lý thôi.

"Bản thân sự kiện trên sân khấu sẽ là một buổi talk show, trả lời câu hỏi của độc giả, kể những bí mật sáng tác mà chỉ có ở đây mới biết, đại loại vậy."

"Tôi sẽ lên sân khấu, đúng không?"

"Đúng vậy. Khẩu hiệu là 'Sự đồng cảm với độc giả'! – Thấy sao ạ?"

Ừm, nghe khá là vui đấy. Giống như buổi ký tặng, đây sẽ là một cơ hội quý báu để tôi gặp gỡ những độc giả đã yêu thích cuốn sách của mình. Nó cũng là một cơ hội quảng bá quan trọng cho tương lai.

Dù đây không phải là một sân khấu hoành tráng để công bố dự án truyền thông hỗn hợp... nhưng đã làm thì phải làm cho độc giả cảm thấy vui vẻ, nghĩ rằng "đến đây thật là đáng". Để làm được điều đó thì...

"Nếu tôi giúp được thì cứ giao cho tôi. Thật ra thì tôi không giỏi ăn nói trước đám đông, cũng không hợp với mấy sự kiện sân khấu này, nhưng – vì tác phẩm và vì độc giả mà thôi!"

Và vì giấc mơ của chúng ta nữa!

Tôi gật đầu đồng ý mạnh mẽ. Cô Kagurazaka nở một nụ cười rạng rỡ, chìa tay ra bắt.

"Tôi tin là thầy Izumi sẽ nói như vậy mà!"

Tôi đứng dậy định bắt lấy bàn tay đó.

"Vâng! Chắc chắn sẽ tổ chức thành công sự kiện này! Nếu tôi có thể giúp gì thì cứ nói với tôi nhé!"

"Tôi đã lỡ ghi trong bản kế hoạch là 'Eromanga Sensei lần đầu lộ diện trên sân khấu! Bất ngờ thay, đó lại là một cô gái xinh đẹp!' nên nhờ thầy thuyết phục giúp nha."

"Đồ ngốc!"

"Bốp!" Tôi giật phăng cái bắt tay tin tưởng kia ra.

Mối liên kết ngắn ngủi thật!

Con này bị điên à?

...Thật đó.

Con này bị điên à!

"Sao cô có thể làm thế chứ! Cô biết rõ thân phận của Eromanga Sensei, biết rõ tình hình của chúng tôi mà!"

"Vâng, tôi biết chứ ạ."

Cái bản mặt bất cần đời này là sao.

"Vậy thì, cô phải biết là Eromanga Sensei tham gia sự kiện trên sân khấu là chuyện không thể nào rồi chứ! Chuyện lộ mặt là chuyện trời sập cũng không xảy ra được!"

"Không, kế hoạch xong hết rồi. Giờ không thay đổi được nữa đâu. Thầy phải tìm cách giúp tôi đó."

Cô Kagurazaka thản nhiên nói rồi siết chặt nắm đấm.

"Dự án đã khởi động rồi! Đã có hàng chục... không, hàng trăm chuyên gia tham gia vào! Tất cả là để làm cho 'Lễ hội mùa xuân' này, và tác phẩm của thầy trở nên thành công! Chẳng lẽ thầy muốn vì sự ích kỷ của mình mà ngăn chặn cả một dòng chảy lớn như vậy sao!?"

Con nhỏ này. Định dụ dỗ tôi theo hướng đổ lỗi cho tôi đấy à. Đừng hòng.

Chết tiệt, phải làm sao đây.

"Kagurazaka-san thật không thể tin được! Sao chị lại nói thế!"

Tạm thời cứ thử mè nheo kiểu Sagiri để kéo dài thời gian xem sao.

"Đương nhiên là vì thầy Izumi rồi! Tôi luôn luôn là bạn của tác giả mà!"

Á... Vô dụng! Trò mè nheo trẻ con của tôi bị đánh bay bằng mấy lời sáo rỗng một cách dễ dàng.

Kagurazaka vừa xoay xoay ngón tay vừa nói:

"Dạo này có mấy họa sĩ lộ mặt rồi trở thành streamer nổi tiếng đó thôi ~"

"... Ý thầy là nói về thầy giáo Arumi ạ? Có chuyện gì sao?"

"Ồ, tại hiệu ứng quảng cáo của thầy ấy quá đỉnh ấy mà, nên tôi muốn tranh thủ cơ hội, dùng 'con' nhà mình, làm thêm một lần nữa. Kiểu như 'Eromanga-sensei' hóa ra lại là một mỹ thiếu nữ! Tuy là chiêu cũ rích, nhưng sức công phá thì khỏi bàn ha? Tôi nghĩ chắc chắn sẽ bùng nổ, khỏi cần bàn cãi luôn, đúng không?"

"Thì...em gái tôi dễ thương vô đối mà. Thầy giáo Arumi cũng xinh, nhưng so với bé Sagiri nhà tôi, người tỏa sáng như bạch kim thì chỉ như lon rỗng thôi."

"Vậy thì, nhất định phải chứng minh điều đó! Thế nên, làm ơn thuyết phục bé Sagiri giúp tôi nhé!"

"Nên tôi mới nói là không được mà. Dù anh có tâng bốc tôi lên mây đi nữa thì không được là không được."

"Sao mà cứng đầu thế. Nếu là Izumi-sensei thường ngày, chỉ cần thế này là 'dụ' được rồi ấy chứ."

"Tiếc quá ha!"

Nếu chuyện này là về tôi thì chắc tôi đã bị dụ lên thuyền một cách dễ dàng rồi.

Nhưng chuyện của Sagiri thì khác. Tôi sẽ kiên quyết đến cùng.

"Hừm hừm...ra là vậy, 'Sagiri-chan xuất hiện tại sự kiện' là không thể đúng không? Tôi hiểu rồi. Nhưng mà Izumi-sensei à, tôi đã nói từ trước rồi, việc 'Eromanga-sensei xuất hiện' đã được quyết định, không thể thay đổi được."

"......................"

"À, tôi biết thầy muốn nói gì rồi. Biết chứ, nhưng mà làm ơn nghe tôi nói hết đã. Tôi nhắc lại nhé – việc 'Eromanga-sensei xuất hiện' đã được quyết định rồi, không thể thay đổi được."

Aaa...

Tôi bắt đầu hiểu ý người này muốn nói gì rồi... Tôi ghét cái cảm giác mình đang hiểu ra này...

"........Vậy...ý cô là?"

Tôi chán nản hùa theo, Kagurazaka-san nở một nụ cười gian xảo như Tể tướng gian thần.

"Chúng ta sẽ chuẩn bị một 'thế thân' cho Eromanga-sensei, một người đóng vai thôi."

...Cái này là sao đây?

Không ổn rồi! Vì đây là nói dối mà! "Chuẩn bị một 'thế thân' cho Eromanga-sensei" – tôi không nghĩ đây là một ý hay. Ít nhất đối với tôi, điều này gây ra một sự khó chịu trong lòng.

Chính bản thân Eromanga-sensei cũng sẽ không thích điều này.

Có lẽ tôi đang quá lo lắng, nhưng tôi cảm thấy sự khó chịu như thể giấc mơ của chúng tôi đang bị vấy bẩn.

Đồng thời, tôi cũng hiểu Kagurazaka-san. Gạt bỏ cảm xúc cá nhân sang một bên, việc thay đổi một quyết định đã được thông qua trong cuộc họp là...rất khó.

Vì mục đích quảng bá tác phẩm...thì tôi cũng hiểu. Nếu cô ấy nói rằng điều này là vì độc giả thì tôi cũng hơi yếu lòng. Lần đầu tiên Eromanga-sensei lộ diện – chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Độc giả sẽ vui mừng. Tác phẩm sẽ bán chạy, và có thể dẫn đến cơ hội chuyển thể thành các loại hình truyền thông khác.

Nuốt hết mọi thứ vào trong, chỉ còn cách thực hiện thôi sao...? Hay là nên từ chối lại...?

"Gừ..."

Dù sao thì, cứ thử hỏi Eromanga-sensei đã.

Tôi vẫn chưa quyết định được phương hướng của mình, rời khỏi tòa soạn và hướng về "căn phòng cấm".

Eromanga-sensei sau khi nghe tôi nói, suy nghĩ một lúc rồi mở lời:

"...em...em không thể...lộ mặt..."

Em nhắm chặt mắt và mặt tái mét.

Tôi vội vàng dịu dàng khuyên nhủ:

"Tất nhiên là anh hiểu mà. Anh đã từ chối thẳng thừng rồi, em cứ yên tâm. Nhưng mà, chuyện là...người ta đang bàn đến việc 'chuẩn bị một thế thân cho Eromanga-sensei' đấy."

Sau khi tôi giải thích ý tưởng của Kagurazaka-san, Sagiri lại im lặng.

"Ưm..."

Em nhíu mày, vẻ mặt lo lắng. Thỉnh thoảng em liếc nhìn tôi bằng ánh mắt ngước lên.

"Anh...có muốn làm không? ...Sự kiện trên sân khấu ấy?"

"Ừ, nhưng anh không muốn làm bất cứ điều gì em không thích."

Vì người hâm mộ, vì quảng bá tác phẩm, những điều đó rất quan trọng, nhưng đối với tôi, có những thứ quan trọng hơn thế.

Sagiri lẩm bẩm "...vậy à", rồi cúi đầu.

Sau một hồi im lặng, em nói:

"...Tuy là...rất ghét...nhưng mà...tùy thuộc vào đối phương."

"Đối phương...ý em là đối tượng mà mình nhờ làm thế thân sao?"

"Ừ."

Eromanga-sensei lẩm bẩm. Giọng nói được khuếch đại bằng mic cài đầu:

"Nếu nhất định phải nhờ người đóng thế, thì người đó nên...sẽ mãi mãi là 'Eromanga-sensei'. Nên là người sẽ không bao giờ phản bội. Nên là người trung thực, không nói những điều kỳ lạ ở nơi công cộng...Nên là một người...đáng tin cậy..."

"Hmm."

Điều kiện mà Eromanga-sensei đưa ra rất hợp lý.

Đúng vậy. Nếu tìm người đóng thế cho Eromanga-sensei, thì không thể chỉ làm cho có. Nếu để một người không đáng tin cậy làm, rồi sau này lại có chuyện "Thật ra thì...", thì thật là thảm họa.

Những người bốc đồng, những người không kín miệng cũng không được. Mối quan hệ chỉ dựa trên tiền bạc cũng không được.

"Nếu là...người mà em cảm thấy, có thể thay em...trong vai em...nói chuyện với người hâm mộ...Nếu em...có thể chịu trách nhiệm cho những gì người đó nói...thì sẽ không phải là...phản bội người hâm mộ."

"Giấc mơ của chúng ta" cũng sẽ không bị vấy bẩn.

Điều kiện mà Sagiri đưa ra, đối với tôi, là giới hạn cuối cùng mà tôi có thể thỏa hiệp.

"Vấn đề là...có người như vậy tồn tại hay không."

"Muu..."

"Hơn nữa, để phù hợp với mục đích của kế hoạch, thì người đó phải là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Vì trên đời này không có ai xinh đẹp bằng Sagiri, nên dù có phải thỏa hiệp thì cũng vậy thôi. Có mỹ thiếu nữ nào có thể thỏa hiệp, mà lại đáp ứng được những điều kiện kia không?"

Bỗng nhiên tôi nhận ra, mặt Sagiri đỏ như trái táo, em cúi gằm mặt.

"Sao vậy?"

"Em...em không biết! Đồ ngốc!"

"Sao tự nhiên lại thế?"

"Em...em đã bảo là em không biết rồi mà! Hơn nữa..."

"Hơn nữa gì?"

"Nếu tìm người đóng thế cho em...thì em nghĩ nên là một người ngực to, gợi cảm!"

"Ể...?"

Cái con bé này đang nói cái gì vậy? Không phải lúc nói cái đó mà!

"Như vậy có kỳ cục lắm không? Nếu một mỹ nhân ngực khủng, gợi cảm mà xuất hiện trên sân khấu với vai trò Eromanga-sensei, anh không tự tin là mình có thể nhịn cười đâu đấy?"

"Vô...vô lễ quá!"

Em gái tức giận lấy cái máy tính bảng đập liên tục vào đầu tôi.

"Đau! Đau đó! Nhưng mà, bỏ qua chuyện đùa sang một bên, không phải lúc để sĩ diện hão đâu đấy."

"Em, em không có sĩ diện hão mà. Ý em là...dù là người có hình tượng khác với em cũng được thôi."

Xạo ke. Rõ ràng trong câu nói của em, có một ý chí mạnh mẽ muốn mọi người hình dung Eromanga-sensei = mỹ nhân ngực khủng, gợi cảm mà.

"Mà, cũng đúng...Một mỹ nhân có kiểu khác với Sagiri cũng được."

Dựa trên ý kiến đó...có người phù hợp hay không.

Để tôi nghĩ xem.

Mỹ thiếu nữ hoặc mỹ nhân, đáng tin cậy, không phản bội, trung thực...

"...Erufu-chan, chẳng hạn?"

"Chắc chắn con bé đó đáng tin cậy và siêu dễ thương...nhưng mà nó lộ mặt rồi, lại còn hay nói linh tinh, ngốc nghếch nữa chứ?"

"...Vậy ha."

Nếu Erufu mà nghe thấy, chắc chắn sẽ tức điên lên.

"...Cùng lý do đó, Arumi-chan cũng không được...Vậy thì, Muramasa-chan?"

"Chắc chắn Muramasa-senpai đáng tin cậy, siêu dễ thương, ngực to nữa...nhưng mà con bé ngây thơ hay nói linh tinh, lại còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, yếu bóng vía nữa chứ. Con bé chắc chắn không hợp với sân khấu bằng Sagiri đâu. Người đó đến cả sân khấu thông báo anime hóa tác phẩm của mình cũng không thèm đến mà, biết không?"

Dù gần như là bắt buộc phải tham gia, quả là quyền lực của tác giả nổi tiếng có khác.

"Muu...Vậy, vậy thì...ể...Megumi-chan?"

"Chắc chắn Megumi đáng tin cậy, siêu dễ thương, lên sân khấu cũng sẽ hoạt ngôn, pha trò giỏi...nhưng mà nó thích nổi bật, thích nói chuyện, hơn nữa lại còn mù công nghệ đến mức hủy diệt, nên nguy cơ bị ném đá trên mạng là cực lớn. Với lại nó nổi tiếng ở Adachi-ku, nên nếu làm thế thân thì chắc chắn sẽ xảy ra nhiều vấn đề lắm."

"Muu..."

Sagiri ôm đầu rên rỉ.

Tuy nói vậy...

Có thể dễ dàng đưa ra những người mà có thể giao phó vai "Eromanga-sensei"...thật là may mắn.

Tôi và Sagiri thật là được ưu ái.

"Vậy thì...phải làm sao đây?"

Trong số những ứng cử viên thế thân vừa rồi...Megumi...hay sao?

Không...chờ đã. Chờ đã chờ đã...Có gì đó cấn cấn.

Trong góc ký ức, có gì đó.

Mỹ thiếu nữ hoặc mỹ nhân, đáng tin cậy, không phản bội, trung thực...

"?...Anh sao vậy?"

Tôi không nghe thấy giọng nói lo lắng của Sagiri, lẩm bẩm một mình và cố gắng tìm kiếm sâu trong ký ức.

"...Trên đời này không có ai xinh đẹp bằng Sagiri..."

Thật sự là vậy sao?

Có thể nói điều tương tự ngay cả khi lật tung tất cả ký ức không?

"Từ này có gì cấn cấn vậy? Khuôn mặt xinh đẹp bằng Sagiri, đến cả trên TV cũng chưa thấy bao giờ...Có khi nào mình đã thấy ở đâu đó không? ...Thật hả? Xạo đấy à nha? Nếu vậy thì sao mình không yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên? Gặp nhau ở đâu...? Ở đây? Ở nhà? ------- Khi nào?"

"Anh, anh hai?"

"-------- Nó đây rồi."

"Phẹ?"

Bỏ qua Sagiri đang giật mình vì tiếng hét lớn, tôi lao ra khỏi "căn phòng cấm". Điểm đến là tầng một – phòng của bố mẹ. Tôi dùng ngón tay vuốt qua những giá sách lớn để tìm kiếm.

"Chắc chắn, ở đây có...!"

Tôi cầm "nó" mà tôi tìm thấy trên giá sách, vội vàng trở lại chỗ của Sagiri.

"Sagiri!"

"Anh, anh hai...anh làm sao vậy...từ nãy đến giờ?"

"Không sao, em xem cái này đi! Bất ngờ lắm đó!"

Phắt!

Tôi mở "nó" – cuốn album gia đình mà tôi mang từ giá sách của bố ra, và khoe nó với Sagiri.

"----Hự"

Eromanga-sensei, họa sĩ biến thái cuồng mỹ thiếu nữ, nín thở và nhìn chằm chằm vào "bức ảnh đó". Ở đó có--------

"Phooo! Cái này, là!"

Một khuôn mặt xinh đẹp bằng Sagiri,

Mặc đồng phục cấp hai giống Sagiri,

Một em gái xinh đẹp buộc tóc hai bên cực kỳ tinh ranh,

Đang đứng cạnh anh trai, mỉm cười ngại ngùng.

Ngày... tháng Tư. Vào ngày diễn ra "Lễ hội mùa xuân", nhiều sự kiện khác nhau đã diễn ra tại Akihabara Bellesalle và các cửa hàng xung quanh. Buổi ký tặng của tôi, Izumi Masamune, cũng là một trong số đó.

"Izumi-sensei, Eromanga-sensei – cảm ơn hai người đã đến Akihabara. Về lịch trình ngày hôm nay, xin mời xem tờ giấy trên tay."

Tại phòng chờ ở tầng B1F của Bellesalle Akihabara, tôi và Eromanga-sensei đang nghe Kagurazaka-san giải thích về sự kiện. Tôi và Eromanga-sensei ngồi cạnh nhau trên ghế xếp, đối diện với Kagurazaka-san qua một chiếc bàn.

Chỉ có ba người chúng tôi ở đây.

Nói cách khác, đây là một cuộc họp chỉ có những người biết "sự tình".

Trong phòng chờ dán áp phích hình ảnh chủ đạo do Eromanga-sensei vẽ.

Tôi và Eromanga-sensei nhìn xuống tờ giấy được in ra theo lời. Đó là một bản tiến trình đơn giản chỉ có một trang giấy. Kagurazaka-san bắt đầu huýt sáo vui vẻ và tiếp tục giải thích trong tâm trạng vui vẻ:

"Sau đây, từ 11 giờ, hai người sẽ tham gia sự kiện sân khấu 'Em gái dễ thương nhất trên thế giới' tại hội trường B1F. Sau đó, sẽ có giờ nghỉ trưa, và hai người sẽ di chuyển đến phòng chờ ở tầng 2, và buổi ký tặng của hai người sẽ bắt đầu từ 13 giờ. Hai người có câu hỏi nào không?"

Eromanga-sensei trong bộ đồ cứng nhắc, giơ tay lên.

"Vâng, xin mời, Eromanga-sensei."

"...............Bây giờ có cần thiết phải gọi bằng cái tên đó không?"

"Fufufufu, để quen thì nên gọi như vậy từ bây giờ thì hơn mà ~♪"

Kagurazaka-san trang bị quần áo và trang điểm theo phong cách sự kiện tươi sáng hơn bình thường, đang cười tủm tỉm từ nãy đến giờ. Trông cô ấy siêu vui vẻ. Hình ảnh đó trái ngược với Eromanga-sensei, người mặc một bộ đồ đen, tỏa ra một luồng khí u ám, khó chịu.

Tất nhiên, cô ấy không phải là Eromanga-sensei thật – Sagiri.

Ánh mắt sắc bén, lưng thẳng tắp. Hình ảnh凛々lịch sự trong bộ đồ スーツ.

"Nữ hoàng băng giá", người đóng băng mọi thứ cô ấy nhìn thấy.

Người thân duy nhất của tôi.

Người đang đứng trước mắt chúng tôi không ai khác chính là Izumi Kyoka, người giám hộ của tôi và Sagiri.

“...Được thôi. Vậy thì, Kagurazaka-san. Tôi muốn xác nhận lại một chút về buổi ký tặng. Có đúng là tôi chỉ tham gia sự kiện trên sân khấu thôi, và không cần xuất hiện trong buổi ký tặng không?”

“Vâng, hoàn toàn chính xác. Dĩ nhiên, về lý mà nói thì chúng tôi rất muốn thầy Ero Manga Sensei đích thân tham gia buổi ký tặng. Nhưng mà, chính bản thân thầy ấy đã nói thẳng là ‘Không được! Nếu người đóng thế mà ký thì sẽ thành giả mạo mất thôi!’, nên chúng tôi đành chịu.”

Buổi ký tặng lần này của chúng tôi sẽ diễn ra theo hình thức chỉ có mình Izumi Masamune tôi tham dự. Trên những tấm shikishi đã có chữ ký thật của thầy Ero Manga Sensei từ trước, tôi sẽ viết thêm chữ ký vụng về của mình vào, rồi trao tận tay cho người hâm mộ. Chắc hẳn người hâm mộ sẽ thất vọng lắm khi sự kiện lộ diện lại không có mặt thầy ấy, nhưng việc này thì không còn cách nào khác. Thật xin lỗi, mong mọi người hãy kiên nhẫn một chút.

“Tôi không còn câu hỏi nào nữa. Mời cô tiếp tục.”

“Vâng. Vậy thì...”

Kagurazaka-san đặt một chiếc micro cài tai lên bàn.

“Trong suốt sự kiện trên sân khấu, hai người sẽ đeo cái này.”

“Tại sao vậy?”

“Đó là yêu cầu từ chính thầy Ero Manga Sensei, muốn ‘cố gắng truyền đạt lời nói của mình đến người hâm mộ một cách chân thực nhất’.”

“...Có nghĩa là, trong sự kiện, con bé sẽ ra lệnh cho tôi qua chiếc micro này?”

Và giọng nói đó, không chỉ Kyoka-san mà cả tôi cũng sẽ nghe được, phải vậy không.

“Chính xác là vậy đó ạ♪”

“...Tôi hiểu rồi.”

Thầy Ero Manga Sensei thở ra một hơi nặng nề.

Tôi khẽ cúi đầu trước cô ấy.

“Kyoka-san, một lần nữa, xin cảm ơn chị. Đã lắng nghe lời nhờ vả của bọn em...”

“Không có gì. Masamune-kun cuối cùng cũng biết cách dựa dẫm vào người lớn rồi, đó mới là điều đáng mừng nhất.”

Đáng tin cậy, không phản bội, chân thành...

Một người phụ nữ đáng yêu đến mức có thể sánh ngang với Sagiri.

Kyoka-san chính là người đáp ứng gần như toàn bộ các điều kiện mà Ero Manga Sensei đưa ra.

Tôi từng luôn xem người này là “kẻ thù”.

Cứ khăng khăng nghĩ rằng mình bị ghét bỏ từ thuở nhỏ.

Từng sợ hãi cô ấy như một con quỷ đã lôi xềnh xệch Sagiri đang tự nhốt mình ra khỏi phòng.

Chỉ là...

— Sagiri-san. Con đã làm rất tốt.

Đó dường như là một sự hiểu lầm... Cái quãng thời gian tôi coi cô ấy là kẻ thù quá dài... Thành thật mà nói, đến giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn dỡ bỏ cảnh giác.

Dù tôi rất muốn coi Kyoka-san là người nhà, dù tôi nghĩ sẽ tuyệt vời biết bao nếu chúng tôi có thể một lần nữa trở thành gia đình, nhưng tôi không sao làm được điều đó.

Vẫn có một ranh giới nhất định, với suy nghĩ: “Nếu cô ấy là người sẽ gây hại cho Sagiri thì sao...”

Mặc dù tôi đã biết rằng điều đó không thể xảy ra.

“Tôi rất vui khi có thể làm được điều gì đó cho hai anh em cháu.”

Một câu nói ấm áp được thốt ra bằng giọng điệu lạnh lùng như băng.

Tôi muốn tin rằng câu sau mới là sự thật.

Vậy nên...

Tôi đã nghĩ, mình hãy cứ dựa dẫm thử xem.

Dù cách làm có hơi trẻ con.

Cứ dựa dẫm hết mình, cứ vòi vĩnh, và nếu “hôm nay” có thể kết thúc một cách an toàn...

Tôi muốn trở thành gia đình với người này.

Sau khi nói chuyện đó với em gái...

Tôi đã ngỏ lời nhờ Kyoka-san, muốn giao phó Ero Manga Sensei cho cô ấy.

À đúng rồi... Chắc là lúc đó tôi đã nói thế này—

“Kyoka-san... Cái... Em có chuyện muốn nhờ ạ.”

“Masamune-kun, không cần phải căng thẳng đến thế. Cứ nói đi. Tôi là người giám hộ của hai anh em cháu mà.”

Vậy thì, tôi không khách sáo nữa—

“Xin hãy thay Sagiri làm Ero Manga Sensei trong một ngày!”

“..........................................................................................................”

Kyoka-san lộ vẻ mặt như Diêm Vương địa ngục.

“Cái... gì cơ? Tôi... lại đi làm truyện tranh người lớn sao?”

“Không phải! Không phải ý là chị hãy làm mẫu cho truyện tranh người lớn đâu ạ?!”

“T-Tôi biết! Chỉ là tôi nghe nhầm một chút thôi!”

Ôi trời ơi.

Tôi, dù sắp đóng băng vì luồng khí lạnh Kyoka-san phát ra, vẫn cố gắng giải thích tình hình.

“Tức là... em muốn Kyoka-san thay Sagiri tham gia sự kiện trên sân khấu với tư cách Ero Manga Sensei ạ.”

“...Thì ra là vậy... Tôi hiểu rồi.”

Sau khi nghe xong, Kyoka-san vẫn nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt nghiêm nghị như cũ – ít nhất thì là như vậy.

Nhưng chắc chắn cô ấy không tức giận... đâu.

“F-Fufufu... Fufufufufufu.”

Thật không thể tin nổi! Dù mặt không hề cười chút nào!

“Nói cách khác, cháu muốn nói thế này phải không? – Muốn cái con người mỏng manh yếu đuối này của tôi đây, lên sân khấu sự kiện có hàng trăm otaku tập trung.”

Hả, mỏng manh yếu đuối? Ai cơ?

“Muốn cái con người hay xấu hổ này của tôi đây, đứng trước mọi người mà tự xưng ‘Tôi là Ero Manga Sensei’ à?”

Vâng.

“Hơn thế nữa, muốn tôi trưng ra những bức minh họa... hở hang của nhân vật nữ mà Sagiri-san vẽ, rồi tự hào tuyên bố ‘Tôi đã vẽ chúng’ – cháu muốn nói vậy đúng không?!”

“Đúng thế ạ! Em và Sagiri đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài chị ra thì không ai khác làm được đâu ạ!”

“..........................................”

“Chỉ có Kyoka-san, người là gia đình của hai anh em em mới có thể nhờ cậy thôi ạ! Nên xin chị hãy giúp đỡ!”

Tôi, thậm chí đã sẵn sàng đón nhận cái chết, mà nói ra.

Sau đó—

Cô ấy thở ra một hơi nặng nề.

“Nghe đây, Masamune-kun. ...Nói thẳng ra, tôi không phải là kiểu người phù hợp với những sự kiện phải nói chuyện trước đám đông. Hơn hai mươi năm từ khi sinh ra, tôi luôn bị người khác hiểu lầm, bị sợ hãi, bị ghét bỏ liên tục – và ngay cả bây giờ, tôi vẫn đang khiến đứa cháu trước mặt phải run sợ đây.”

Nói cách khác, đó là cái không khí nặng nề khi bị người lớn khiển trách.

Nó đã tràn ngập khắp nơi – cả phòng khách nhà tôi.

Mặc dù chính Kyoka-san đang khẳng định rằng cô ấy không hề tức giận.

Vậy nên, chắc chắn sau đó cô ấy sẽ từ chối.

Nhưng những lời thốt ra từ miệng cô ấy lại là một câu nói bất ngờ.

“Nếu tôi thay thế Sagiri-san, có lẽ tôi cũng sẽ khiến người hâm mộ của hai cháu sợ hãi.”

Đó là sự lo lắng cho tôi, Sagiri và những người hâm mộ.

“Nếu vậy vẫn chấp nhận được, tôi sẽ làm hết sức mình.”

Kyoka-san, người đã nghiêm túc đồng ý với khuôn mặt trang trọng, khi ấy trông cứ như một người chị của hai anh em chúng tôi.

— Quay trở lại hiện tại.

Sau khi phần giải thích và sắp xếp sự kiện kết thúc, một không khí có chút thả lỏng bao trùm phòng chờ. Mỗi người đều uống nước, trải qua những giây phút tĩnh lặng.

Bỗng Kagurazaka-san đặt chiếc cốc xuống và bất ngờ nói với Kyoka-san:

“À, đúng rồi, tôi suýt quên mất một điều quan trọng. Thật ra, chính thầy Ero Manga Sensei có một yêu cầu mạnh mẽ về việc ‘lộ diện’—”

“? Gì vậy?”

“Thầy ấy rất muốn cô thay một bộ trang phục đặc biệt khi lên sân khấu.”

“...Hả?”

“Đây ạ!”

Bốp!

Bộ trang phục mà Kagurazaka-san cầm từ móc áo trong phòng chờ là—

Chiếc “đồng phục thủy thủ” mà các nhân vật trong tác phẩm của chúng tôi “Em gái đáng yêu nhất thế giới” vẫn mặc.

Hơn nữa, đây là phiên bản đặc biệt, một phiên bản khác (another version) được vẽ riêng cho hình ảnh chủ đạo (key visual) của sự kiện lần này.

Đó là một bộ đồng phục thủy thủ mini-skirt hở rốn, bộc lộ sở thích của Ero Manga Sensei.

“————”

Và trên đó, còn dán kèm một tin nhắn viết tay từ chính Ero Manga Sensei.

Theo Ero Manga Sensei—

“Muốn xem Kyoka-chan cosplay đáng yêu!”

“Khụ! Khụ!”

Tôi đã phun mạnh ngụm cà phê đang uống vào mặt của biên tập viên phụ trách.

Em gái à! Sao mày không nói cho anh biết chứ!

“Sagiri, màyyyyyyyyy! Làm cái trò gì thế này! Sao lại là cái trò này chứ?!”

Tôi gầm lên giận dữ vào chiếc máy tính bảng ở một góc phòng chờ. Trên màn hình máy tính bảng tôi đang ôm hai tay, hiện rõ hình nửa người của em gái.

Con bé ngạc nhiên nghiêng đầu,

“Chuyện gì vậy? Anh hai?”

“Đừng có giả ngơ?! Là chuyện bộ đồ cosplay mày giao cho Kagurazaka-san đó!”

“À, chị ấy mặc rồi à?”

Sagiri đập nắm đấm vào lòng bàn tay một cái "bốp". Mặt con bé nở một nụ cười rạng rỡ như hoa,

“Cho em xem!”

“Không phải ‘cho em xem’!”

Đáng yêu quá đi mất!

Tôi liếc nhìn Kyoka-san và Kagurazaka-san.

“Cái gì! T-Tại sao tôi lại phải mặc bộ trang phục thế này cơ chứ?!”

Kyoka-san, mặt đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ, hét lên.

Trong khi đó, Kagurazaka-san thì cực kỳ phấn khích, như thể sắp nhảy múa đến nơi.

“Là-thế-này-ạ♪ Đây là yêu cầu mạnh mẽ từ chính thầy Ero Manga Sensei đó ạ~. Với cả, ngay từ đầu, chủ đề chính của sự kiện sân khấu này là ‘Ero Manga Sensei ấy, hóa ra lại là một siêu mỹ nữ!’ mà! Nên tôi cũng mong muốn có trang phục đáng yêu hơn!”

“M-mỹ nữ... T-Tôi không hề nghe nói chuyện đó!”

“Ôi chao~, đó là lỗi của thầy Izumi rồi!”

Khốn kiếp! Hình như trong lúc tôi nói chuyện với em gái, trách nhiệm lại bị đổ cho tôi!

Tôi quay lại màn hình, nhìn Sagiri,

“Giờ này đang cãi vã to lắm đó! Nhờ cái ‘quả bom’ cosplay mà mày đã cài vào đấy! Rốt cuộc là sao?! Thật ra mày vẫn còn ôm hận vụ bị kéo ra khỏi phòng đúng không?!”

“Không phải. Em muốn xem Kyoka-chan cosplay thôi. Em nghĩ chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”

“À, vậy à! Đúng là chẳng thay đổi gì cả!”

Không biết từ lúc nào mà “Kyoka-sama” đã biến thành “Kyoka-chan” rồi.

“...V-Với lại, chị ấy là người đóng thế cho em mà... em muốn chị ấy thật đáng yêu nhất có thể. Kyoka-chan thường ngày... tuy ngầu thật... nhưng mà lại hơi giản dị.”

Bỏ qua cuộc trò chuyện giữa tôi và Sagiri, Kagurazaka-san vẫn tiếp tục thuyết phục nhiệt tình.

“Thấy chưa! Sagiri-chan cũng nói thế đó! Mặc đi nào! Nha, nha!”

“Khụ... N-Nhưng mà!”

“À tiện đây, kiểu tóc của nhân vật này là twintail nên cô cũng đeo tóc giả nhé. Đây này!”

“Tôi đã ngoài hai mươi tuổi rồi mà?!”

“Thì sao ạ? Chắc chắn hợp luôn! Nếu hợp thì tuổi tác chẳng liên quan gì đến kiểu tóc cả.”

Kagurazaka-san chỉ vào màn hình chiếu hình ảnh sân khấu.

“Nhìn xem kìa! Diễn viên lồng tiếng đang làm MC trên sân khấu bây giờ, còn lớn tuổi hơn Kyoka-san mà vẫn búi tóc twintail, đang nhiệt tình cosplay đó. Chị ấy còn lên tạp chí với danh hiệu ‘Diễn viên lồng tiếng mỹ nữ’ nữa.”

“Đó chắc chắn là vì công việc! ...Nếu tuổi tác không liên quan đến kiểu tóc, vậy tại sao Kagurazaka-san không búi twintail rồi cosplay luôn đi?”

“Ể? Xấu hổ nên tôi không thích!”

“Tôi ghét cô!”

Kagurazaka-san thật tài tình. Làm sao mà cô ấy lại có thể chọc ghẹo Kyoka-san đang thực sự tức giận được vậy.

Đứng ngoài nhìn thôi mà tôi đã thấy đau dạ dày rồi.

“Thầy Izumi cũng thuyết phục Kyoka-san đi chứ~”

“Không được. Không được đâu.”

Tôi sẽ bị giết mất.

Lúc đó, Sagiri nói một câu qua Skype:

“...Em nghĩ Kyoka-chan hợp với tóc twintail lắm. Bằng chứng là bức ảnh này.”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Kyoka-san gầm lên một tiếng như khủng long Indominus Rex.

“C-Cô lấy thứ đó từ đâu ra vậy?!”

Sagiri phóng to cận cảnh trên màn hình là hình ảnh Kyoka-san thời trẻ.

Đến cả Kagurazaka-san cũng bị bất ngờ đến sững sờ.

“Ặc ặc ặc ặc ặc?! Ai thế này? Siêu mỹ nữ nào đây?!”

“Là Kyoka-san thời trung học đó ạ. Đáng yêu kinh khủng phải không?”

“Đ-đáng yêuuuu...!”

Nếu là “công chúa băng giá” trẻ tuổi này, chắc chắn cô ấy có thể thay thế Sagiri được. Dù khi trưởng thành, phong cách có thay đổi, nhưng sức hút của cô ấy đến giờ vẫn không hề suy giảm.

Còn việc có hợp với tóc twintail hay không thì tôi không biết.

Kyoka-san vung vẩy hai tay tức giận.

“Dừng lại đi! Dừng lại ngay! Cả... cả Masamune-kun nữa... nói cái gì vậy... Sagiri-san, làm ơn tắt nó đi ngay!”

“Không chịu.”

“T-Tại sao cơ?!”

“Lần này, em đã quyết định cùng anh hai là sẽ dựa dẫm vào Kyoka-chan hết mình.”

“————”

Kyoka-san mở to mắt, cứng người. Sau đó, cô ấy giật mình nhìn sang tôi.

Mặc dù bị ánh mắt lạnh buốt như cột băng ghim chặt, tôi vẫn cố gắng giải thích mọi chuyện.

"Ơ... vâng... là vậy ạ. Bọn em đã nói chuyện với nhau... và quyết định sẽ làm như thế. Rằng là, nếu thử một lần được nuông chiều hết mực, thì biết đâu mọi ràng buộc, vướng bận... sẽ chẳng còn nữa..."

Cơ mà, Eromanga Sensei này có hơi "bung lụa" quá rồi đấy. Để lộ hết cả mọi dục vọng của mình ra.

Làm tới mức này thì... tôi chưa hề nghe nói tới đâu nhá.

"Thế... là như thế thật sao..."

Như trút bỏ được cơn giận, chị Kyoka thở hắt ra một hơi thật dài.

Với vẻ mặt nhăn nhó khó coi, chị ấy nhìn bộ đồ cosplay, nhìn bức ảnh của mình thời trung học, rồi nhìn tôi──

"A... tôi đã nói là sẽ nuông chiều em rồi mà nhỉ..."

Chị ấy đỏ mặt, khuôn mặt có vẻ bối rối, khẽ thốt lên một câu.

".................................Được thôi. Chúng ta sẽ làm cái thứ gọi là cosplay đó."

Thật á!?

Không ngờ chị ấy lại đồng ý...!

Tại sảnh B1F của Trung tâm hội nghị Bellesalle Akihabara,

Sự kiện sân khấu chính thức đầu tiên của "Cô em gái đáng yêu nhất thế giới" đã bắt đầu.

"Chào mừng quý vị đến với sân khấu của 'Cô em gái đáng yêu nhất thế giới'!"

Người dẫn chương trình là cô Kagurazaka, biên tập viên của chúng tôi, và cô diễn viên lồng tiếng idol tóc hai bím, người cũng đã từng lên sân khấu trước đó.

Khách mời là tôi, Izumi Masamune, và Eromanga Sensei.

Hai MC đứng phía bên trái từ phía khán giả nhìn vào, còn tôi thì ngồi ở bên phải.

Eromanga Sensei – tức chị Kyoka cải trang – vẫn chưa lên sân khấu. Nhìn xuống hàng ghế khán giả từ sân khấu, tôi thấy chật kín người đến mức phải có cả người đứng, khiến trái tim tôi, vốn không quen với những nơi đông đúc như thế này, đập thình thịch liên hồi.

──Uooa, đông ghê ha!

Không phải tất cả mọi người đều đến đây chỉ để xem sân khấu của bọn tôi đâu nhỉ.

Có lẽ sân khấu của tác phẩm khác diễn ra sau đây mới là mục đích chính của họ.

Thế nhưng, tôi vẫn thầm nghĩ "Cảm ơn mọi người đã đến."

Tôi lấm lét, nhìn quanh khán đài từ trên sân khấu như kẻ khả nghi.

──Ồ, người kia là người đã đến buổi ký tặng năm ngoái mà! A, người kia cũng quen mặt lắm nè!

Tôi gần như chẳng có mấy dịp gặp mặt độc giả, nên nhớ khá rõ mặt từng người. Chắc cũng có người nghĩ "Khó chịu thật, tác giả lại nhớ mặt mình", nhưng chuyện này đành chịu thôi, mong mọi người thông cảm.

Mỗi khi được nghe câu "Em/cháu/con luôn ủng hộ anh/chú/cậu!", thì mừng rỡ đến mức muốn quên đi cũng khó.

À mà, cái thằng nhóc đã tiết lộ danh tính thật của tôi cho Megumi đó! Năm nay mà đến buổi ký tặng thì nhớ chuẩn bị tinh thần bị tôi giáo huấn một trận ra trò đó.

"Này, bọn tao đến rồi đây Izumi!"

"Izumi-kun, cố lên nhé!"

"Heyy, Masamune! Bọn tớ cũng đang xem cậu đấy!"

Rồi, bất chợt đưa mắt nhìn hàng ghế đầu tiên, tôi thấy những tác giả light novel quen mặt đang cười tươi vẫy tay về phía mình.

──Ối giời, bọn này! Thế mà cũng đến hết sao! Bị nhìn chằm chằm thế này ngại chết mất!

Kusanagi-senpai, Shido-kun, Elf-sensei... Muramasa-senpai cũng hơi ngượng ngùng giơ một tay lên chào.

Tiện thể, Kusanagi-senpai dự kiến sẽ lên sân khấu "Pure Love." của bọn tôi sau hai chương trình nữa.

Và tâm điểm của chương trình chính "Lễ hội mùa xuân" chính là sân khấu của tác phẩm siêu nổi tiếng "Huyễn Tưởng Yêu Đao Truyện" do Muramasa-senpai chấp bút, thế nhưng... đương nhiên tác giả gốc sẽ không lên sân khấu đâu.

Cơ mà, hình như người này chẳng có chút hứng thú nào với những chuyện liên quan đến tác phẩm của mình, mà chỉ đơn thuần là đến xem sân khấu của tôi thì phải.

Dù sao thì tôi cũng vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Biên tập viên phụ trách khăng khăng không có bất ngờ nào về việc công bố anime cả, nhưng liệu đó có phải là lời nói dối không, và thực sự sẽ có thông báo anime không? Tôi cũng có chút hy vọng. Cô ấy là kiểu người sẵn sàng làm những chuyện như vậy, với lại MC là diễn viên lồng tiếng nổi tiếng cũng có vẻ đáng nghi.

Có khả năng lắm đấy! Hồi hộp quá! Đại loại là cảm giác như vậy.

Đương nhiên, tôi cũng có một nỗi bất an lớn. Không cần phải nói cũng biết, chính là điều này:

"Vâng, tiếp theo là tác giả gốc, Izumi Masamune-sensei, xin mời quý vị đón chào người tiếp theo! Đó chính là họa sĩ minh họa Eromanga Sensei!"

Cả hội trường "Ồ!" lên một tiếng.

Tôi cứng đờ cả người, nhìn về phía cánh gà sân khấu.

"Thật bất ngờ khi hôm nay, Eromanga Sensei, người vốn luôn được bao phủ trong bí ẩn, sẽ lần đầu tiên lộ diện! Mọi người ơi! Đã sẵn sàng để ngạc nhiên chưa ạ?"

"Vâng!" – Khán giả đồng thanh đáp lại.

"Trả lời tốt lắm ạ! Vậy thì──chào mừng Eromanga Sensei bước ra sân khấu! Xin mời!"

Khi nữ MC lồng tiếng mời Eromanga Sensei ra sân khấu──

Chị Kyoka, trong bộ thủy thủ váy ngắn lộ eo, run rẩy và từ từ bước lên sân khấu.

Trong khoảnh khắc đó,

"Hả!?" "Ể!?" "!?"

Khán giả xôn xao lớn,

"────────────"

Rồi mọi thứ lại im phắc.

...À, đúng rồi, thế nào cũng phải thế này thôi.

Thông báo trước sự kiện sân khấu lần này đã hé lộ sơ qua rằng Eromanga Sensei sẽ lộ diện, nhưng thân phận thực sự của cô ấy là một mỹ nữ (cố ý không gọi là mỹ nhân) thì lại được giữ kín cho đến tận bây giờ.

Cô Kagurazaka nói: "Như vậy mọi người sẽ bất ngờ và tạo ra chủ đề bàn tán hơn."

Vì vậy, tất cả mọi người ở đây chắc hẳn đều nghĩ Eromanga Sensei là đàn ông. Giống như tôi trước đây, đa số đều nghĩ đó là "một ông chú otaku cực kỳ thích vẽ tranh người lớn."

Chắc chắn họ không bao giờ mơ rằng sẽ có một mỹ nữ cosplay xuất hiện.

".................................................................................................."

Đúng như dự tính của cô Kagurazaka, khán giả hoàn toàn bị sốc nặng.

Elf-sensei có vẻ mặt hiểu ra "Hừm, thì ra là vậy, nước đi này hay đó!".

Muramasa-senpai thì vẻ mặt thờ ơ "Chẳng quan tâm tí nào."

Shido-kun thì vẻ mặt kinh ngạc "Không phải gay sao!?"

Kusanagi-senpai, người đang sợ chị Kyoka, mặt tái mét,

"Khó đỡ quá! (Ở tuổi đó mà mặc vậy thì) khó đỡ quá!" Anh ấy mấp máy môi, nhưng rồi lại phải bụm miệng khi bị chị Kyoka trên sân khấu nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như thể sắp bắn ra Optic Blast vậy.

Eromanga Sensei – tức chị Kyoka trong trang phục cosplay – dừng lại giữa sân khấu và quay người đối mặt với mọi người.

Đến lúc đó, những khán giả đã sốc nặng cuối cùng cũng dần dần lấy lại tinh thần. Tiếng ồn ào ngày càng lớn hơn.

Giữa lúc đó, chị Kyoka, với đôi má hơi ửng hồng, khẽ cúi đầu.

"...X-xin chào, mọi người."

Chị ấy ngẩng mặt lên,

"Tôi là Eromanga Sensei."

"────────"

Tiếng ồn ào dừng lại,

"UÔOOOOOOAAH!!! OÀO ÀO ÀO ÀO ÀO AAAAAAAAAAAAAAAAAH!!!"

Một tiếng hò reo vang dội nổ ra.

Các otaku trong hội trường đồng loạt đứng dậy, giơ nắm đấm lên cao và la hét.

Giống hệt như khi có thông báo công bố anime vậy.

Phản ứng quá tốt khiến chính chị Kyoka, người vừa chào hỏi, cũng "Hả? Hả?" mà hoang mang.

"Gyaaaaaaaah!", "Ôi trời ơi! Ôi trời ơi!", "Fuhahaha, cái gì thế này...!",

"Đỉnh quáaaaaaaaaaa!"

Các otaku đứng vỗ tay như điên dại.

"Eromanga Sensei dễ thương quá điiiiiii!?", "Khiêu gợi! Khiêu gợi chết đi được!", "Nói dối à! Thế này cũng được sao!?", "Đỉnh quá! Gia nhập fanclub thôi!", "Eromanga Sensei thật khiêu gợi!"

"Một mỹ nữ vừa sexy vừa đáng yêu thế này, mà lại là người vẽ mấy bức tranh khiêu gợi siêu đáng yêu đó sao!?"

Chụp! Chụp chụp chụp! "Phải tweet ngay thôi!" Tách tách tách!

Không ai còn có thể ngăn cản được nữa. Một cơn cuồng nhiệt hệt như bài diễn văn của Gihren Zabi đang càn quét Akihabara.

"Eromanga Sensei!", "Eromanga Sensei!", "Eromanga Sensei!", "Eromanga Sensei!"

"Eromanga! Eromanga!", "Eromanga! Eromanga!"

Đối với chị Kyoka, đây hoàn toàn là một màn "tra tấn" sự xấu hổ.

Đối với một người nghiêm túc và cứng nhắc như chị ấy, đây chắc chắn là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời.

"Eromanga! Eromanga!", "Eromanga! Eromanga!"

"Eromanga! Eromanga!", "Eromanga! Eromanga!"

"Eromanga! Eromanga!", "Eromanga! Eromanga!"

Giữa một cảnh tượng sau này được gọi là "Màn lộ diện huyền thoại", chị Kyoka (2x tuổi), trong bộ thủy thủ váy ngắn lộ eo, đứng cứng đờ, mặt đỏ bừng tới tận mang tai, mắt rưng rưng run rẩy.

"Eromanga! Eromanga!", "Eromanga! Eromanga!"

"Eromanga! Eromanga!", "Eromanga! Eromanga!"

"Eromanga! Eromanga!", "Eromanga! Eromanga!"

Còn tôi, chỉ biết không ngừng tự nhủ trong lòng: "Làm ơn đừng nữa mà!", "Thật sự là làm ơn đừng nữa!"

.................................

.................................................................

Cuối cùng, khi hội trường đã dần lắng xuống và Eromanga Sensei – tức chị Kyoka – đã ngồi vào chỗ, HP của chị ấy đã chạm ngưỡng "red zone" rồi.

"...Phù, phù... phù phù phù..................phù phù phù..."

Giới hạn tinh thần đã cận kề.

Chỉ có tôi ngồi cạnh là nhận ra điều đó. Về khoản không để lộ cảm xúc ra mặt, hiếm ai có thể bì kịp chị Kyoka. Và hiện tại, điều đó may mắn thay lại phát huy tác dụng tốt.

Tôi và chị Kyoka đều đang đeo micro tai nghe.

Từ đó, tôi nghe thấy giọng của Sagiri truyền đến qua liên lạc.

《Chị đang xem trực tiếp đó! Bình luận cũng nhiều lắm! Được mọi người đón nhận tốt, vui quá nhỉ!》

Vui vẻ cái nỗi gì. Rốt cuộc em đã xem cái cảnh vừa rồi bằng con mắt nào thế hả?

《Ehehe... Mọi người nói Eromanga Sensei dễ thương quá... Em vui lắm.》

Người được khen dễ thương là chị Kyoka chứ không phải em đâu.

《Tuyệt vời! Thế này thì mình sẽ thắng Alu-chan trên bảng xếp hạng video thôi!》

Lý do mà em đồng ý cho chị Kyoka đóng thế là vì cái đó hả!?

《...D-đương nhiên, vì 'giấc mơ của chúng ta' mới là điều quan trọng nhất mà.》

Sao con bé này lại biết tôi muốn cằn nhằn điều gì thế nhỉ?

《Thôi thì... đến giờ mọi chuyện đều suôn sẻ rồi.》

Đúng vậy.

Đánh đổi bằng linh hồn của chị Kyoka, sự kiện sân khấu đang trở nên cực kỳ đáng chú ý.

Đến thời điểm này, có thể nói mọi thứ đã thành công mỹ mãn.

《E hèm.》

Sagiri ho nhẹ một tiếng, rồi thay đổi giọng điệu sang kiểu của Eromanga Sensei.

《Kyoka-chan, cuộc nói chuyện sắp tới, chị hãy nói đúng theo chỉ dẫn của em nhé. Nếu không thì những người xem stream thường xuyên sẽ phát hiện ra đó là người khác mất.》

".............................."

Chị Kyoka gật đầu khẽ. Sau tất cả những gì đã phải chịu đựng, chị ấy vẫn cố gắng vì hai anh em chúng tôi. Một lần nữa, tôi chỉ biết cảm ơn. Cảm ơn, thật lòng cảm ơn chị, Kyoka.

"Vâng! Quý vị khán giả đã rất bất ngờ với thân phận thật của Eromanga Sensei đúng không ạ!"

Nữ MC lồng tiếng vừa nói vừa đặt một tay lên ngực.

Bản thân cô ấy cũng vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nhưng quả nhiên là dân chuyên nghiệp. Khả năng phục hồi thật nhanh.

"Vậy thì, một lần nữa, chúng ta hãy tiếp tục sự kiện sân khấu của 'Cô em gái đáng yêu nhất thế giới' nhé! Chuyên mục đầu tiên là 'Giới thiệu tác phẩm' ạ!"

Trên màn hình lớn của sân khấu, các trang bìa của những tập đã xuất bản của "Cô em gái đáng yêu nhất thế giới" được chiếu lên.

"Chị biên tập viên, xin mời chị nhé!"

"Vâng, cứ giao cho tôi ạ. 'Cô em gái đáng yêu nhất thế giới' là một tác phẩm mà──"

Cô Kagurazaka tươi rói đón lấy lời mời từ nữ MC lồng tiếng.

Cô ấy giới thiệu sơ lược về tác phẩm, về nhân vật chính và nữ chính, sau đó nói về việc tập ba mới nhất đã được phát hành vào tháng ba... và bản thảo tập bốn đã hoàn thành và ngày phát hành là mùng mười tháng bảy.

"──Vâng, là như vậy đấy ạ! Xin mời quý vị đón chờ tháng bảy nhé!"

"Vâng! Cảm ơn chị Kagurazaka! Đây đúng là một tác phẩm cực kỳ thú vị đúng không ạ? Tôi cũng muốn đọc thử quá chừng! Tiếp theo đây, chuyên mục thứ hai của chúng ta là! Ta-đaaan!"

Hình ảnh trên màn hình lớn nhanh chóng chuyển đổi. Nền là hình nữ chính trong visual chính, và tên chuyên mục hiện ra. Nữ MC lồng tiếng đọc to:

"Chuyên mục Hỏi đáp với Eromanga Sensei!"

"Các bạn độc giả thân mến! Đã có rất nhiều câu hỏi gửi về cho Ero Manga-sensei, người vừa chính thức lộ diện lần đầu tiên. Và đây chính là chuyên mục đặc biệt, nơi cô ấy sẽ thẳng thắn giải đáp mọi thắc mắc của quý vị!"

Ngay lúc đó, Kagurazaka-san đã nắm bắt thời cơ hoàn hảo để giới thiệu chuyên mục.

Tiếng "Ồồồ!" cảm thán vang lên từ phía khán đài. Đúng là mấy tên otaku này nhiệt tình ghê!

Nhân tiện nói luôn, bọn tôi hoàn toàn không biết nội dung các câu hỏi này. Kịch bản chẳng hề ghi, có hỏi Kagurazaka-san thì cô ấy cũng nhất quyết không chịu tiết lộ. Đúng là một sân khấu kiểu "chơi hết mình" đến mức bất ngờ!

"Vậy thì, tôi xin phép được đọc lên những câu hỏi mà tôi đang cầm trên tay đây ạ! Ero Manga-sensei ơi, cô đã sẵn sàng chưa ạ?"

"Vâng, tôi sẵn sàng rồi ạ." Kyoka-san đáp lời với một giọng hơi cứng.

"Vậy, câu hỏi đầu tiên đây ạ──Ba bàm!"

Nội dung trên màn hình lớn liền thay đổi.

"『Ero Manga-sensei ơi, tại sao bấy lâu nay cô lại giấu mặt vậy ạ?』"

Trước câu hỏi đó, Sagiri, tức Ero Manga-sensei, đã trả lời như sau, mượn lời của Kyoka-san:

"Vì tôi có gương mặt đáng sợ."

Lại còn bắt chính Kyoka-san nói ra điều đó nữa chứ!

Với vẻ mặt vô cùng đáng sợ (đúng như lời thoại mà Ero Manga-sensei đã chỉ thị), Kyoka-san nói, các cơ mặt giật giật:

"Ha, tôi... tôi không giỏi biểu cảm, nên... nên cứ vô tình làm mặt khó coi. Tôi cứ nghĩ là sẽ làm mọi người sợ, nên mới đeo mặt nạ... nhưng tôi không hề giận đâu, mọi người đừng lo nhé."

"Vâng ạ!" "Vâng ạ!"

Đúng là lũ otaku biết nghe lời!

"..."

Với gương mặt như đang nếm trải nỗi khổ, Kyoka-san kết thúc câu hỏi đầu tiên.

"Câu hỏi tiếp theo đây ạ──Ba bàm!"

Nội dung trên màn hình lớn lại thay đổi.

"『Ero Manga-sensei có thật sự không muốn vẽ những gì mà mình chưa từng thấy bằng mắt thường không ạ?』"

"V-vâng ạ... Thật là vậy ạ."

"Vậy thì──"

Phập! Trên màn hình lớn, hình ảnh các nữ chính trong bộ đồ bơi từ tập 3 của "Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới" hiện lên phóng to.

"Những hình minh họa đồ bơi vừa gợi cảm lại tuyệt đẹp này cũng là do cô thấy tận mắt sao ạ?"

"V-vâng, tất nhiên rồi ạ!"

"Ôi chao? Thế thì hẳn là có ai đó đã làm người mẫu cho cô rồi đúng không ạ?"

Vị seiyuu MC không ngừng chất vấn một cách hào hứng.

Trước câu hỏi đó, Sagiri, người đang theo dõi sân khấu từ "căn phòng bất khả xâm phạm," đã thành thật trả lời:

"Em tự mặc."

Khoan đã, Sagiri?

"Em tự mặc bộ đồ bơi hồi trung học, soi gương rồi vẽ."

Khoan đã! Ero Manga-sensei!

Tuy có thể hình dung ra một cảnh tượng vô cùng đáng yêu và khẽ mỉm cười đấy, nhưng!

Cô định bắt Kyoka-san (2x tuổi) nói ra những lời đó ư!?

Điều đáng sợ nhất là, bộ đồ bơi hồi trung học kia...

Là sukumizu (đồ bơi học sinh) đấy!

"..."

"? Ero Manga-sensei...? Hình minh họa này là do cô đã nhờ ai đó làm mẫu mà vẽ đúng không ạ?"

"..." "Khụ!"

Bị vị seiyuu thúc giục, Kyoka-san như hạ quyết tâm, trợn tròn mắt.

Và đường hoàng trả lời. Cô ưỡn ngực, bụng để lộ rốn, nói rõ ràng:

"Tôi tự mặc."

"Hả?"

"T-tôi nói là tôi tự mặc bộ đồ bơi học sinh hồi trung học, rồi soi gương mà vẽ đấy!"

"Thật ư?!" "Thật ư?!"

Đúng là một dũng sĩ mà!

"Ôi trời ơi!" "S-sensei ơi!" "Cô đúng là biến thái mà!"

Chụp! Chụp chụp chụp! "Phải gửi ngay lên LINE mới được!" Click click click click!

Trước hành động dũng cảm mà Kyoka-san thể hiện, cả khán phòng lại một lần nữa choáng váng.

Chắc chắn ai cũng đã tưởng tượng ra cái cảnh tượng chấn động kia rồi──một nữ họa sĩ ở độ tuổi đôi mươi, khoác lên mình bộ đồ bơi học sinh, vừa soi gương vừa cầm bút vẽ!

"K-không ngờ... cô có sự tỉ mỉ đến thế sao...!"

Ngay cả vị seiyuu MC cũng kinh ngạc đến mức mắt muốn lồi ra.

Chính Kyoka-san, người vừa nói ra những lời đó, đang bĩu môi tạo thành "trái mơ muối" dưới cằm, đôi mắt thì ngân ngấn nước. Mặt cô đã đỏ bừng từ nãy đến giờ. Cô nói với giọng như muốn phá bỏ mọi thứ:

"X-xin mời... câu hỏi tiếp theo!"

"Vâng ạ! Cứ để tôi lo!"

Có lẽ đã cảm nhận được sự quyết tâm nào đó từ giọng nói của Kyoka-san──vị seiyuu gật đầu mạnh mẽ.

"Câu hỏi tiếp theo sẽ đến từ chính các khán giả có mặt tại đây ạ!"

"Mời cứ đến!"

Nhìn Kyoka-san tuyên bố với đôi mắt xoáy tròn, tôi cảm nhận được một khí thế "Đã đến nước này thì mình sẽ làm tới cùng!"

"Ai muốn đặt câu hỏi cho Ero Manga-sensei, xin mời giơ tay ạ!"

"Vâng ạ!" "Em ạ! Em ạ!"

Những cánh tay giơ lên khắp nơi trên khán đài. Vị seiyuu chỉ vào một trong số những otaku đó.

"Vậy thì, anh bạn đeo kính đằng kia ạ! Mời anh đặt câu hỏi!"

"Vâng ạ, à thì... hiện giờ cô có muốn món đồ gì không ạ?"

Trước câu hỏi an toàn từ một fan nữ, Kyoka-san thở phào nhẹ nhõm.

Sagiri, mượn lời của Kyoka-san, trả lời như sau:

"À thì, để làm tư liệu vẽ minh họa, tôi rất rất muốn có một cuốn sách đã tuyệt bản và không thể tìm mua được nữa."

"Cuốn sách tên là gì ạ?"

"『Toàn Tập Quần Lót Xưa Và Nay』!"

Ero Manga-sensei! Cô trả lời thẳng thắn quá mức rồi đó!

Kyoka-san đang đỏ mặt đến mức sắp bốc hỏa rồi!

Vị seiyuu đang đặt câu hỏi cũng hơi ngượng ngùng.

"Ồ, ra vậy ạ! Đúng là cô có khác!"

Chẳng hiểu có gì là "khác" nữa, nhưng dù sao thì vị seiyuu vẫn cố gắng tiếp tục chuyên mục.

"Vâng, vậy thì──tiếp theo, mời bạn đằng kia! Xin mời đặt câu hỏi ạ!"

"Vâng ạ──À, tôi muốn hỏi về bộ trang phục tuyệt đẹp mà Ero Manga-sensei đang mặc ạ! Cô có thể cho biết những điểm đặc biệt khi thiết kế, hay những chi tiết mà cô thấy thích thú khi vẽ không ạ?"

Đây là một câu hỏi khá hay, có yếu tố giúp khuấy động cuộc trò chuyện.

"Ưm... điểm đặc biệt à..."

Sagiri tạm dừng một chút như đang suy nghĩ, rồi chỉ thị cho Kyoka-san trả lời.

Đúng lúc đó, vị seiyuu hỏi Kyoka-san:

"Ero Manga-sensei, xin mời cô trả lời ạ!"

"Đ-điểm đặc biệt là cái rốn thì phải! Đó là điểm khác biệt nhất so với bộ đồng phục thường ngày, và tôi đã dồn hết tâm huyết để vẽ đó! Còn điều vui nhất khi vẽ là vùng tuyệt đối giữa váy và vớ đùi! Cái tỉ lệ vàng vừa như thấy mà lại như không, thật là gợi cảm và khiến người ta rạo rực phải không!?"

Cô ấy nói ra những lời đó khi đang mặc bộ đồng phục thiết kế riêng với nhiều chi tiết hở hang.

Và trong lòng mang theo nỗi xấu hổ tột độ.

Từ góc nhìn của người ngoài, cô ấy hoàn toàn là một "nữ vương gợi cảm."

Và Kyoka-san, hơn ai hết, tự mình hiểu rõ điều đó.

"Còn nữa, là đường cong từ lưng đến mông! Góc minh họa có thể khó thấy, nhưng thật ra đó là phần gợi cảm và đáng yêu nhất, nên mọi người hãy chú ý nhé──Khoan! Chú ý bằng cách nào ạ?!"

Nghe cứ như đang tự mình làm trò rồi lại tự mình đính chính vậy.

Đó là vì cô ấy đã nói y nguyên lời thoại từ Sagiri.

"Kyoka-chan. Ra giữa sân khấu, xoay một vòng!"

"Cô vừa nói gì cơ!?"

Kyoka-san phản ứng quá mạnh với giọng nói của Sagiri vọng đến từ tai nghe, khiến mọi người đều tròn mắt. Vị seiyuu rụt rè hỏi:

"E-Ero Manga-sensei?"

"..." "Ư-ừm... bây giờ... phải làm gì đây..."

Kyoka-san đang mải mê nói chuyện với Sagiri nên không nghe thấy gì.

"Ra giữa sân khấu, khoe cho mọi người xem đi. Cái phần gợi cảm nhất trong bộ trang phục mà em đã thiết kế ấy."

"..." "Khụ... Cái đó... có... nhất thiết phải làm không ạ?"

"Ừm, nếu Ero Manga-sensei thật sự ở đó... chắc chắn sẽ làm vậy thôi."

"..."

Kyoka-san im lặng một lúc... rồi nghiến răng ken két, nói:

"Được thôi!"

Cô bật dậy khỏi ghế một cách mạnh mẽ, và xoay tròn giữa sân khấu.

Đây là cách cô phô bày rõ ràng những điểm nhấn trong bộ trang phục mới được thiết kế.

"Ồồồ!" Khán giả lại vang lên những tiếng cảm thán.

Bỗng nhiên, một ai đó trong số khán giả nhiệt tình bỗng la lên:

"Xin hãy làm Ero Manga Flash!"

"...Hả?"

Kyoka-san đang tạo dáng nhấn mạnh vòng ba, bỗng ngơ ngác.

"À, tôi cũng! Tôi muốn xem Ero Manga Flash trực tiếp!"

Một fan khác lại tiếp tục đưa ra yêu cầu về phía sân khấu.

Vị seiyuu MC nghiêng đầu, hỏi Kyoka-san:

"...Ero Manga Flash là gì vậy ạ?"

"..."

Đương nhiên Kyoka-san không thể trả lời được. Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế ưỡn mông, chỉ biết đỏ mặt.

Người thay thế cô ấy giải thích chính là Kagurazaka-san.

"Để tôi giải thích! Ero Manga Flash là chiêu tất sát của Ero Manga-sensei, được dùng để đánh bại Ero Manga-sensei G! Với ánh chớp lóe sáng, cô ấy sẽ vẽ ra những hình minh họa gợi cảm và đáng yêu đầy rực rỡ!"

Có phải vậy đâu nhỉ?

"Vâng, vâng. Cụ thể là... thế nào ạ?"

"Không thể biểu diễn thực tế được, nên chúng ta hãy cùng hô tên chiêu tất sát──kèm theo một động tác đáng yêu nhé!"

"Ểh... ểh!?"

Kyoka-san bối rối đến tội nghiệp trước yêu cầu quá đáng của Kagurazaka-san. Việc cô ấy lộ vẻ mặt bối rối đến vậy thật sự là chuyện hiếm có. Kagurazaka-san mỉm cười rạng rỡ, vô tình thông báo:

"Nào! Ero Manga-sensei! Mời cô!"

"Mời" cái gì mà "mời."

Ngay cả một seiyuu đang làm việc cũng chẳng thèm la lên những lời thoại đó đâu!

Người phụ nữ này định bắt Kyoka-san, người đã thay thế Ero Manga-sensei dù không phải là sở trường, làm cái trò gì vậy!

Ngay cả Sagiri cũng cẩn trọng nói:

"...À... Kyoka-chan... em không cần phải cố gắng quá sức đâu nhé?"

"...Không đâu."

Kyoka-san thì thầm khe khẽ.

"Hãy nhìn đây... sự quyết tâm của tôi!"

"K-Kyoka-chan?"

Kyoka-san, trong bộ thủy thủ váy ngắn lộ rốn, từ từ đứng thẳng giữa sân khấu.

Rồi, cô hít một hơi thật sâu.

"Ero Manga Flasssshhhh──!"

Sau khi mọi thứ kết thúc, theo đủ mọi nghĩa...

Trong phòng chờ B1F của Belle Salle Akihabara, Kyoka-san đang tựa vào ghế xếp, như thể đã kiệt sức hoàn toàn.

Linh hồn cô ấy đã bay ra ngoài miệng hơn nửa rồi.

"...Masamune-kun."

"V-vâng, Kyoka-san có chuyện gì vậy ạ!?"

"...Sao rồi ạ? Tôi... có làm tốt vai trò thay thế Sagiri-san không ạ?"

"Tất nhiên rồi! Sagiri cũng đã khóc vì cảm động và cảm ơn cô đó!"

"Vậy... sao. Phù... vậy thì... tốt... rồi..."

Giọng điệu cô ấy giống hệt như những lời trăn trối vậy.

Tôi nói lên suy nghĩ từ tận đáy lòng với người thân duy nhất của mình, khi cô ấy yếu ớt nhắm mắt:

"...Cảm ơn cô rất nhiều."

Sân khấu sự kiện đã kết thúc thành công rực rỡ.

Giấc mơ của chúng tôi lại tiến thêm một bước.

Nhưng không chỉ vậy.

Có lẽ hôm nay đã trở thành một ngày kỷ niệm quan trọng hơn thế.

Là ngày mà chúng tôi, hai anh em, một lần nữa,

Có được một gia đình yêu thương.

「…Anh trai ơi, chữ Hán này đọc sao vậy? Khó quá…」

「…Thấy chưa, chán phèo!」

Sự đánh giá của Sagiri và Muramasa-senpai dành cho tôi đều thê thảm.

Nói đúng hơn thì, quyển tiểu thuyết này, trước cả vấn đề đó nữa…

Thôi được rồi… tôi sẽ kể nội dung trước đã.

Nội dung của "Chương Một", do Umesono Rintaro viết, là một câu chuyện về một chàng trai bình thường và một cô gái ốm yếu ấp ủ ước mơ trở thành họa sĩ.

Hai người là bạn thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ. Chàng trai thường xuyên lui tới nhà cô gái, người mà vì bệnh tật ít khi được ra ngoài. Bối cảnh là Nhật Bản thời Showa. Cô gái sống trong một tòa biệt thự kiểu phương Tây cũ kỹ, và khí chất bí ẩn của cô được thể hiện bằng ngòi bút điêu luyện, sống động đến mức dường như tác giả đã chứng kiến tận mắt.

Cô gái khao khát thế giới bên ngoài, và khi lớn lên, cô càng chìm đắm vào sáng tác.

Trong thời đại chưa có internet, người duy nhất được xem tác phẩm của cô là người bạn thuở nhỏ của cô.

Mặc dù chàng trai chẳng hề có hứng thú gì với hội họa, nhưng vì cô gái mà anh yêu, anh vẫn say sưa ngắm nhìn các tác phẩm của cô, đưa ra nhận xét và duy trì mối giao lưu ấy.

Những tháng ngày đó cứ thế tiếp diễn cho đến khi họ trưởng thành.

Sự nhiệt huyết của cô gái dần dà, từng chút một, trở nên mãnh liệt đến mức khác thường…

Chàng trai nhận ra điều đó nhưng chẳng thể làm gì, bởi lẽ hạnh phúc của cô gái quả thực nằm ở nơi đó.

Cô gái sống một cuộc đời hạnh phúc đúng nghĩa, còn chàng trai, dù mang nặng nỗi lo âu, bồn chồn, vẫn hạnh phúc — họ cứ thế sống qua ngày.

Cuối cùng, cô gái qua đời, để lại lời trăn trối cho chàng trai.

—Em vẫn chưa vẽ đủ. Chẳng chút hài lòng nào.

Làm sao đây, ●●-kun, em vẫn chưa thể đặt bút xuống được —

Trước lời thỉnh cầu cuối cùng của người yêu, chàng trai đáp lại bằng nụ cười.

—Nếu vậy, phần tiếp theo của em, anh sẽ vẽ giúp.

Cứ thế, chàng trai bị nguyền rủa.

Anh dành phần lớn cuộc đời mình để tiếp tục vẽ những bức tranh mà giờ đây anh đã ghét cay ghét đắng.

Mãi mãi, anh thực hiện lời hứa với cô gái.

Một câu chuyện không có lối thoát như vậy.

「Cái kết thảm khốc kinh khủng khiếp mà!」

「Cái lão già gàn dở này! Có hiểu ý nghĩa của cái gọi là ‘tiểu thuyết tiếp sức’ không hả!?」

Mọi chuyện quá sức chịu đựng, tôi đành dùng hết sức lực để càm ràm với người lớn.

Umezono Rintaro vẫn điềm nhiên như không, bỏ ngoài tai mọi lời chỉ trích của chúng tôi, và nói.

「Thế nào, văn phong đã hợp với giới trẻ chưa?」

「Văn phong thì có!」「Còn nội dung! Nội dung thì saoー!」

「Nữ chính chết mất xác ngay lập tức!」「Chương Một đã hoàn thành rồi thì sau đó tính sao đây!?」

Rintaro-shi đưa chiếc laptop về phía tôi.

「Izumi Masamune-sensei.」

「Hả?」

「Cậu hãy viết tiếp đi.」

「Cái gì—」

「Truyền “cú đấm khó” cho tác giả tiếp theo chính là cái thú vị nhất của tiểu thuyết tiếp sức mà, phải không?」

「Đây đúng là một cú chuyền bóng chết người chứ không vừa đâu!」

Người này…! Về chuyện này thì không phải là vô tư đâu!

Ông ta biết thừa mọi chuyện và cố tình làm vậy!

「Với Izumi Masamune-sensei, tác giả mà Hana-chan vô cùng kính trọng, đề tài như thế này chắc chắn là dễ dàng xử lý mà, đúng không?」

「Hay là đang cố tình gây sự hả ông!?」

Tôi và Muramasa-senpai đâu có chuyện gì với nhau đâu…!

Tại sao tôi lại phải chịu đựng kiểu thử thách "chàng rể" từ bố vợ thế này chứ!

Tuyệt đối là có gì đó không đúng!

「Tất nhiên rồi. Nếu là Masamune-kun thì chắc chắn sẽ làm được.」

「Muramasa-senpai cũng đừng có trả lời thay tôi ở đó chứ!」

「Hả? Em làm được mà, phải không?」

「…………………………」

Sự tin tưởng vô điều kiện này… nặng nề quá! Không! Tôi không có thực lực như thế đâu!

Ước gì có thể nói thẳng ra thì mọi chuyện đã dễ dàng biết mấy!

「Ôi chà, bị nói vậy rồi kìa, Masamune.」

「He he… anh tính sao đây, anh trai?」

「…Khụ… khụ khụ…」

Cả Sagiri và Elf nữa, bọn họ cứ thay nhau dồn ép tôi.

Tôi thở hắt ra một hơi, như thể muốn xua đi mọi thứ —

「Làm thì làm chứ cái quỷ gì! Có chuyện gì thì đừng có trách tôi đó nha!」

Đã đến nước này rồi! Tôi sẽ biến nó thành một cái kết đại đoàn viên vui vẻ kinh thiên động địa luôn.

Và thế là.

Luật của tiểu thuyết tiếp sức lần này là người viết sẽ chỉ định "người tiếp theo".

Nhận lấy cây bút tiếp sức, tôi thay Umesono Rintaro ngồi trước bàn thấp và bắt đầu viết.

Những ngón tay tôi gõ phím với tốc độ vũ bão. Viết tiểu thuyết ứng tác là sở trường của Izumi Masamune.

Cũng giống như tôi vẫn thường làm vậy thôi.

「Mặc dù vậy, 'đề bài' lần này khó kinh khủng khiếp…」

Trong lúc nói chuyện, ngón tay tôi vẫn tiếp tục gõ phím lia lịa.

Theo tiền lệ, tôi cũng quyết định tải tiểu thuyết lên đám mây định kỳ để mọi người đọc.

「Masamune-kun, từ cái kết tồi tệ đáng ghét này, em định nối tiếp câu chuyện thế nào đây?」

Trước câu hỏi của Muramasa-senpai, tôi trả lời ngắn gọn:

「Em sẽ thử sức ở thể loại mà mình giỏi nhất bây giờ.」

「Phẹt?」

「Ồ, thể loại mà cậu giỏi nhất ư?」

Rintaro-shi nhìn tôi đầy vẻ mong đợi như muốn xem tài năng của tôi đến đâu.

Tôi vừa viết vừa đáp:

「Nói trắng ra là thế này — Nữ chính đã chết sẽ tái xuất hiện dưới dạng hồn ma và ám lấy nhân vật chính! Sau đó, cô ấy sẽ gây nên một cuộc tình tay ba với cô em gái của nữ chính mới —」

「Lại cố tình biến nó thành rom-com rồi!」

「Lại cố ý đưa một nhân vật em gái vào ư!?」

「Từ một cái kết buồn thảm lại chuyển sang rom-com ư? Một diễn biến bất hợp lý như thế… có được không vậy?」

「Tiểu thuyết tiếp sức thì được chứ sao.」

Tôi tuyên bố đầy tự tin.

Nếu là các tác giả của Fujimi Fantasia Bunko thì chắc chắn họ sẽ tạo ra những diễn biến còn kinh ngạc hơn nữa, nên tôi ổn thôi.

「Được rồiーッ, tôi sẽ viết tất cả những gì mình thích! Hãy biến nó thành một câu chuyện thật tươi sáng và vui vẻ, tràn ngập tiếng cười, thêm cả những cảnh H nóng bỏng nữa! Eromanga-sensei, nhờ cậu vẽ minh họa nhé!」

「Cứ giao cho tôi!」

Một câu trả lời vui vẻ vọng đến.

Đúng là về khoản minh họa nóng bỏng thì cô ấy đáng tin cậy thật!

「Hừm hừm hừm, liệu với những nhân vật u ám mà tôi đã tạo ra, cậu có thể tạo nên một diễn biến hài hước như vậy không?」

「Cảm ơn ông vì đã tự thú gây phiền toái, sensei! Mấy cái tình tiết buồn thảm mà ông đưa vào, tôi sẽ tận dụng triệt để nên không sao đâu!」

Trong thực tế, có rất nhiều tác phẩm, ví dụ như manga về những cô gái kém giao tiếp, không được ưa thích, hoặc light novel về những học sinh không có bạn bè lập câu lạc bộ, đã biến những tình tiết tiêu cực thành những trò cười.

Vì vậy, không cần phải sợ những thiết lập nặng nề và u ám.

Ngay cả tôi, người đã viết rom-com bấy lâu nay, chắc chắn cũng có thể tạo ra một diễn biến thú vị.

「Vậy thì… nữ chính bị ám vào nhân vật chính nên cả khi đi tắm cũng không thể rời xa…」

「Khoan đã, lột đồ con trai để làm gì vậy!」

「【Cần gấp】Cách lột đồ nữ chính hồn ma!」

「Cái kiểu ỷ lại này!」

「Nếu ngượng thì chỉ quần áo bị xuyên thấu thôi! Ten ten! Giống như hình minh họa này nè!」

「Eromanga-sensei lúc nào cũng tự tiện thêm cài đặt qua hình minh họa nhỉ! Cứ thế mà làm đi!」

Trong tiếng hò reo náo nhiệt, tôi tiếp tục viết.

Muramasa-senpai bối rối buột miệng nói khẽ:

「…Thế này có ổn không?」

「Ổn chứ. Vì đây là tiểu thuyết tiếp sức mà.」

「Dù bây giờ nói thì hơi muộn, nhưng quyển tiểu thuyết này thực sự đã sai trình tự rồi. Chương Một thì viết cực hay, nối tiếp bằng Chương Hai viết như shit ấy.」

「Không sao đâu! Vì đây là tiểu thuyết tiếp sức mà!」

Kể cả như thế này, tôi cũng đã tiến bộ rất nhiều so với thời mới ra mắt đó nha!

「Được rồi, thế là xong, giờ chỉ còn phần kết nữa thôi. Hừm, làm sao bây giờ nhỉ?」

「Nhanh thế!? Hơn nữa, vừa băn khoăn mà ngón tay vẫn gõ phím lia lịa! Đồ quái dị!」

「…Mọi người không ai thế này sao?」

「Cái cảnh viết lách kì dị này chỉ có anh thôi. Vậy, làm thế nào để nối chuyện sang ‘người tiếp theo’ đây?」

「Yên tâm đi, tôi đã nghĩ ra một chiêu kết thúc cực kỳ gay cấn rồi.」

「Ồ, rất muốn được nghe đây.」

「Vâng vâng, tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.」

Hai cha con tác giả nổi tiếng xích lại gần.

Tiện thể nói luôn, Eromanga-sensei nãy giờ vẫn đang say mê vẽ minh họa nóng bỏng.

Chỉ nghe thấy tiếng bút vẽ lướt trên tablet, kèm theo tiếng cô ấy ngân nga khe khẽ.

Tôi hướng về ba người, trừ cô em gái ra, và nói lớn:

「Nhân vật chính và nữ chính kết hôn, và có con!」

「…Nghe có vẻ… rất giống một cái kết có hậu… Dù mới là Chương Hai.」

「Chà chà, Izumi Masamune-sensei. Cậu có hiểu ý nghĩa của từ 'tiểu thuyết tiếp sức' không vậy?」

Tôi chẳng muốn bị nói như thế bởi chính người đã ném quả chuyền "tử thần" kinh khủng kia chút nào!

「…Masamune, cậu… cái đó… thực ra cũng không sao, nhưng mà… cậu có nghĩ kỹ chưa đó? Kiểu như làm thế nào để nối từ cái kết siêu cấp hạnh phúc này sang phần tiếp theo, rồi cả câu trả lời cho câu hỏi liệu nữ chính hồn ma có thể có con được không nữa chứ?」

「Không sao cả, chẳng có vấn đề gì hết.」

「Thật ư? Em có một dự cảm rất xấu đó.」

Hướng về phía Elf đang lo lắng, tôi thong thả đưa chiếc laptop ra.

「Yamada Elf-sensei sẽ tự xử lý thôi.」

「Kyaa! Tôi biết ngay mà!」

Truyền “cú đấm khó” cho tác giả tiếp theo chính là cái thú vị nhất của tiểu thuyết tiếp sức mà.

「Ha ha, khuôn mặt của Elf lúc đó, đúng là một kiệt tác.」

「Mặc dù đã bắt đầu viết, nhưng cậu ấy cứ ôm đầu trước máy tính suốt, tội nghiệp ghê.」

Hoàn thành chương của mình, tôi được Muramasa-senpai dẫn đi, bước trên hành lang dinh thự Umesono.

Cô ấy nói rằng có chuyện muốn nói… nên đã lôi tôi ra ngoài.

「Con bé đó, thực ra thì nó cũng sẽ xử lý được thôi. …Chỉ là có lẽ sẽ mất một chút thời gian đó.」

Lâu lắm rồi tôi mới lại thấy Elf viết tiểu thuyết…

Cái cách cô ấy vừa khổ sở vừa viết, thật sự rất thảm hại.

Thảm hại ở chỗ, cứ viết xong một trang, cô ấy lại bật ứng dụng game xã hội lên, gọi đó là 'phần thưởng cho bản thân', rồi quay gacha.

Viết một trang, quay gacha, viết một trang, quay gacha.

Nếu ra SSR thì khoe trên Twitter.

Bản thảo cứ chậm rì rì mãi không xong.

Đúng là đã trở thành công cụ trốn tránh thực tế hoàn toàn rồi còn gì.

Không phải lúc để nói 'job của mình bây giờ là cái này' đâu.

Job của cô là tiểu thuyết gia, không phải Dark Fencer gì hết.

「Với cái đà đó, không biết đến bao giờ cậu ấy mới viết xong.」

「…Ừm.」

Eromanga-sensei thì cứ say mê vẽ minh họa, chẳng thèm để ý gì đến tôi.

Thành thật mà nói, tôi gần như sắp rảnh rỗi quá đà rồi.

Thế nên, việc Muramasa-senpai gọi tôi đi, xét ở một khía cạnh nào đó, lại thật đúng lúc.

「Vậy, senpai. Chúng ta đang đi đâu thế?」

「……………………Ưm…」

Muramasa-senpai không trả lời ngay.

Có một sự im lặng ngập ngừng, rồi cô ấy khẽ liếc nhìn lên:

「…………Phòng của tôi.」

Phòng riêng của Muramasa-senpai là một căn phòng kiểu Nhật trải chiếu tatami, nhìn ra khu vườn.

Tôi chầm chậm nhìn quanh căn phòng.

Căn phòng về cơ bản trống trải. Chẳng có gì nhiều ngoài mấy cái đệm ngồi và chiếc bàn thấp để viết lách. Tôi đã thấy nhiều phòng của các nhà sáng tạo rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một căn phòng riêng không có giá sách.

Tôi nhớ lại khuôn mặt của cô ấy khi nói rằng — chẳng tìm thấy cuốn sách thú vị nào cả.

Ở góc phòng, sách vở học tập, sổ đại học, giấy bản thảo, v.v., chất thành đống lộn xộn. Trên bức tường gần bàn thấp, rất nhiều hình minh họa tự vẽ, ghi chú cài đặt, có vẻ là cốt truyện và những đoạn tiểu thuyết ngắn, v.v., được dán lên bằng đinh ghim.

Tiểu thuyết của Izumi Masamune được sắp xếp gọn gàng trên giá sách nhỏ đặt trên bàn.

Dù không có giá sách, không có máy tính, đây vẫn là một căn phòng của tiểu thuyết gia không thể nhầm lẫn được.

「Ồ… đây là phòng của Muramasa-senpai sao.」

「…………Đ-đúng vậy. …Hừm… cậu lại nói như thể đây là lần đầu thấy… nhưng vừa nãy cậu đã lén nhìn rồi mà.」

「Tình cờ! Chỉ là tình cờ liếc thấy thôi mà! Cả về góc độ, thời gian lẫn tinh thần, tôi không có đủ khả năng để nhìn kỹ vào trong đâu!」

Tôi không thể nói là vì mải mê ngắm nhìn cô gái xinh đẹp đang thay đồ được.

「Nói sao nhỉ… đúng là một căn phòng rất giống senpai.」

「Không biết tôi nên vui hay không với lời nhận xét đó đây. Cậu dùng cái đệm ngồi kia đi.」

「À ừ.」

Tôi và senpai ngồi đối diện nhau.

「………………」

「………………」

Không hiểu sao, cả hai đều ngượng nghịu im lặng.

T-tại sao mình lại căng thẳng thế này nhỉ? Ở riêng với một cô gái xinh đẹp — dạo này mình đã quen với em gái và Elf rồi mà. Thật là một cảm giác kỳ lạ.

「S-senpai… sao chị lại im lặng vậy?」

Nói gì đó đi chứ. Tôi đâu có đủ bình tĩnh để mở lời đâu.

「Chị gọi tôi ra là có chuyện mà…」

Senpai ‘ừm’ một tiếng, rồi gật đầu.

"…Vì quá căng thẳng mà tôi… quên sạch mất mình định nói gì rồi."

Suýt nữa thì tôi ngã ngửa ra sàn.

"À-Ài… nhưng… nhưng mà đành chịu thôi chứ! Có ai đời lại để con trai vào phòng mình bao giờ! Ngoài người thân trong gia đình ra, cậu là người đầu tiên đó!"

"Ơ, thật ư?"

Cách cô ấy nói nghe vậy, tự nhiên tôi lại thấy tim mình đập thình thịch dữ hơn.

"Thế còn bạn bè ở trường thì sao?"

"Chưa từng gọi ai đến nhà cả. Vì bố tôi nổi tiếng, cũng có người muốn tôi cho gặp mặt, nhưng tôi đều từ chối hết."

"Lại sao nữa vậy?"

"Vì… tôi không giỏi giao thiệp với người khác cho lắm."

Nghe cô ấy nói mà thấy hơi có vẻ buồn buồn.

…Ôi, mình hỏi hớ rồi.

Nếu bình thường mà để ý thì rõ ràng là mình đã hiểu ngay.

Nếu ở trường mà cũng cái kiểu này thì chắc chắn là cô ấy khó lòng mà có được nhiều bạn bè.

"Tôi thì…"

Tiền bối Muramasa vẫn giữ nguyên tư thế seiza đoan trang, cúi gằm mặt rồi thốt lên khe khẽ.

"Tôi… cứ ngỡ là mình sẽ không bao giờ có được những người bạn thật sự."

"Hả? Ý cô là sao?"

"Dù tôi… có ở cùng, hay có trò chuyện với bạn bè ở trường đi nữa… tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì mấy."

Trong giọng điệu của cô, hoàn toàn không có cái cảm giác ưu việt tự cho rằng 'mình là người đặc biệt' thường thấy ở tuổi dậy thì.

Thứ tôi cảm nhận được, chỉ có duy nhất sự tội lỗi.

"Tôi không hiểu tại sao mọi người lại cười. Tôi chỉ nghĩ là liệu lúc đó mình có đang nói gì vui vẻ đến vậy không. Chuyện tivi, chuyện âm nhạc, rồi cả những lời nói xấu người không có mặt ở đó… Dù là bạn cùng lớp, dù tôi cũng muốn thân thiết với họ… nhưng tôi không thể cùng cười với họ được. Cứ mỗi lần giả vờ cười, tôi lại thấy có lỗi, cứ như mình đang nói dối vậy."

"À…"

Tôi có thể hiểu được cảm giác đó… nhưng không thể nói câu ấy một cách qua loa với người này được.

Ngay cả tôi cũng có những lúc cảm thấy tương tự.

Với công việc, việc nhà, rồi cả em gái nữa—cứ chăm chú làm những việc ấy là thời gian trôi qua vèo vèo, và tôi không thể nào theo kịp những trào lưu của lớp học nữa. Tự nhiên tôi trở nên ít giao du, và vì thế mà càng không hợp chủ đề nói chuyện—đó là một vòng luẩn quẩn.

Mặc dù vậy, họ vẫn là bạn cùng lớp, ngày nào cũng phải gặp mặt.

Cũng không thể cắt đứt quan hệ bạn bè được.

Tình cảnh này quả là khó khăn. May mắn cho tôi là mọi người đã biết rõ hoàn cảnh của tôi, và cũng có những người như Tomoe quan tâm giúp đỡ nên tôi cũng tạm ổn.

"Những thứ mà mọi người thấy thú vị thì tôi lại không thấy thú vị… Còn những thứ tôi đã cố gắng hết sức, cuối cùng mới tìm thấy niềm vui trong đó thì mọi người lại chẳng mấy hứng thú. Cứ càng nói say sưa, tôi càng cảm thấy xung quanh lạnh nhạt đi. Tôi cảm nhận được bầu không khí 'thôi cái đó đi, nói chuyện khác đi'. Điều đó làm tôi rất khổ sở… nên tôi bỏ cuộc rồi. Tôi nghĩ là 'Thôi, đủ rồi'… và tôi đã từ bỏ."

"Tiền bối thì tiêu chuẩn về 'sự thú vị' hơi cao quá, mà trên hết, hình như gu cảm nhận của cô cũng lệch pha với số đông thì phải."

Chính vì thế mà cô ấy mới có thể tạo ra những tác phẩm độc đáo đến vậy.

Mà khoan, tiền bối lại là một độc giả mê mẩn tác phẩm của tôi, vậy thì lời này nghe tự vả ghê gớm quá! Cứ như là tác phẩm của tôi lại được một người có gu cảm nhận lệch pha yêu thích vậy!

Và, cái 'chủ đề khiến mọi người lạnh nhạt' trong câu chuyện quá khứ u ám vừa rồi, chắc hẳn là về tác phẩm của tôi rồi đúng không? Tôi không muốn nhận ra điều đó chút nào!

Trong lòng tôi đau nhói, nhưng vẫn tươi tỉnh nói.

"Tiền bối lúc nào cũng suy nghĩ mọi chuyện quá nặng nề. Mấy người nói chuyện vui vẻ ở trường, biết đâu trong lòng cũng nghĩ 'chủ đề này nhảm nhí vãi' thì sao?"

"Thật ư?"

"Đúng vậy đó. Nhưng mà, dù cho họ có biết rằng đó là 'chủ đề nhảm nhí' đi nữa—chắc họ vẫn thấy vui đến mức có thể cùng cười đấy. Vì họ là bạn bè mà."

Chủ đề thực ra là gì cũng được. Ngay từ đầu, họ đã nói chuyện để cùng nhau cười mà.

Chẳng ai ngày nào cũng căng thẳng, nghĩ ra những câu chuyện thú vị để nói đâu.

Cứ thoải mái một chút là được. Chắc vậy.

Nói về những điều mình thích, người đối diện cũng nói về những điều họ thích, dù nhảm nhí cũng có thể cùng nhau cười.

Có lẽ tiền bối đã không tìm thấy người như vậy ở trong lớp học.

Nói một cách đơn giản thì chỉ là như vậy thôi.

"Này, tiền bối. Elf có tới chín phần là toàn nói những chuyện nhảm nhí phải không?"

"Đúng vậy! Hầu hết những gì hắn ta nói đều là những chuyện kỳ cục hoặc khó hiểu! Đặc biệt là mấy chuyện hắn ta trốn việc chơi game, hay chuyện doanh thu của người khác, tôi cảm thấy từ tận đáy lòng là chẳng đáng bận tâm chút nào!"

Đúng là như vậy thật.

"Thế nhưng… tôi thấy. Ở cùng hắn ta, tôi cũng không đến nỗi ghét lắm."

"…………………………………………"

Mặt tiền bối Muramasa đỏ bừng lên, và sau đó, cô ấy khẽ nói,

"…Tôi cũng vậy."

Vừa nói ra tôi đã thấy ngại. Những lời này sao có thể nói trước mặt cô ấy chứ.

Thật may là chỉ có hai chúng tôi thôi.

"Với lại… à thì… bạn bè ở trường… có thể thấy câu chuyện của tiền bối nhàm chán, nhưng mà, tôi… nói chuyện với tiền bối, vui ơi là vui đó."

"Hả?"

"Vì tiền bối thích tiểu thuyết của Izumi Masamune, còn tôi lại thích tiểu thuyết của Senju Muramasa mà. Dĩ nhiên là chúng ta hợp chuyện rồi! Chúng ta có thể thoải mái kể những câu chuyện cực kỳ thú vị đối với mình cho người cũng cảm thấy nó cực kỳ thú vị lắng nghe. Chẳng có điều gì vui sướng như vậy đâu."

"…Ưm!… Ưm!… Đúng vậy!"

Cô ấy gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy vui sướng.

Và rồi đột nhiên, cô ấy chồm tới ôm chặt lấy tôi.

"K-Khoan đã… Tiền bối—"

"Tôi vẫn là thích cậu! Thật sự rất thích cậu!"

Một nụ cười có sức công phá tuyệt vời ập thẳng vào mặt tôi, và tôi bị cô ấy đẩy ngã về phía sau.

"Cậu vẫn là người định mệnh của tôi! Là chàng hoàng tử của tôi!"

"—! —!"

Ngực tôi, ngực tôi… Mềm mại—không phải, là khó thở… Tôi không thở được!

"Phù!"

Tôi khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cặp gò bồng đảo đang ghì chặt lấy, cố gắng hít lấy oxy một cách điên cuồng.

"T-Tiền bối… b-b-b-bình tĩnh lại đi…"

"Hả…"

Tiền bối cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế đẩy ngã đàn em, nhìn tôi bằng vẻ mặt như sắp khóc. Dĩ nhiên, mặt cô ấy đỏ bừng.

"X-Xin, xin lỗi… tại tôi… lỡ…"

"À-À không… không sao đâu."

Cái người này! Nguy hiểm thật…!

Elf thì sau khi suy nghĩ kỹ càng về tôi, về Sagiri và đủ thứ chuyện khác, mới tấn công một cách quyết liệt.

Còn tiền bối Muramasa thì chỉ đơn thuần là quá ngây thơ.

Tôi chỉ có thể cố gắng chịu đựng sự cám dỗ tự nhiên này, trong khi nhận ra má mình đang nóng ran.

"………………Tiền bối à… giờ thì… cô có thể… tránh ra một chút không…"

Tránh ra mau đi! Kẻo không kịp nữa đấy!

Trước khi tinh thần tôi bùng nổ!

"……………………K-Không còn chút sức lực nào…"

Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy! Không ngờ tới!

Bị một người khác giới đầy cuốn hút đẩy ngã, thì ra lại không thể kháng cự nổi!

"………………"

"………………"

Mặt tiền bối ngay sát cạnh.

Đôi mắt ướt đẫm long lanh. Gò má ửng hồng.

Và khe hở từ chiếc kimono hé lộ đôi chút phần ngực.

"………………………Masamune-kun."

Và lời thì thầm ngọt ngào, chất chứa nỗi niềm.

"…Ưm…"

Đầu óc quay cuồng. Cảm giác hạnh phúc dâng trào trong não, dần dần tôi không thể suy nghĩ được gì nữa.

Cả cơ thể nhũn ra như tan chảy, bất lực không sao chịu nổi.

"………………"

"………………"

Chúng tôi đã nhìn nhau ở cự ly gần như vậy trong bao lâu nhỉ…

"…Masamune-kun… Em… đã… nhận ra rồi…"

Cô ấy vẫn dán chặt vào tôi, nhìn sâu vào mắt tôi.

Tôi, như một sự kháng cự cuối cùng, co cứng toàn thân, nhắm chặt mắt lại—

"Tình huống này thật kỳ lạ! Trong tiểu thuyết thì thường tình huống này phải là nam nữ đảo ngược chứ!?"

Một giọng nói lớn vang lên, phá tan bầu không khí lãng mạn.

…À, vâng, đúng là vậy rồi.

Chúng tôi vội vàng ngồi dậy, trở lại vị trí ban đầu.

"………………………"

"………………………"

Sau một sự im lặng vô cùng ngượng ngùng,

"À… Masamune-kun… về cái 'chuyện' cậu vừa nói ấy…"

Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi, khẽ gọi.

"H-Hả, chuyện gì?"

"………………………À thì… cái đó… ưm."

Cô ấy bối rối ngập ngừng một lúc, rồi khó xử vặn vẹo người.

"Ch-Chờ tôi một chút!"

Đột nhiên, cô ấy quay về phía bàn, bắt đầu viết nguệch ngoạc gì đó bằng bút chì lên một tờ giấy nhớ.

"————"

Cái dáng vẻ đoan trang với tấm lưng thẳng tắp của cô ấy, hôm nay lại khiến tôi mê mẩn.

Cô ấy chăm chú dùng bút chì viết một lúc.

Một lúc sau…

"Cái này…!"

Tiền bối Muramasa nhắm chặt hai mắt, rồi như thể "ấy da" mà đưa tờ giấy bằng cả hai tay.

"T-Tôi… không giỏi nói chuyện… nên không thể diễn đạt rõ ràng được…"

Mặt cô ấy đỏ bừng. Đôi mắt sắc sảo của cô ấy ướt đẫm, như sắp khóc.

"…Đọc đi."

"À, ừm…"

Tôi nhìn xuống tờ giấy nhớ từ tiền bối Muramasa.

Nét chữ vẫn đẹp như thường lệ.

À này… cái gì đây?

Gửi Masamune-kun.

Hôm nay tôi đã trải qua rất nhiều điều bất ngờ.

Một là, cậu đã nhìn thấy cái dáng vẻ đó của tôi.

Làm ơn hãy quên ngay cái hình ảnh xấu hổ đó mà cậu đã thấy lúc nãy đi. Cầu xin cậu đó.

"…À, vâng."

Nó đã in sâu vào mắt tôi, chắc khó mà quên được.

Điều bất ngờ thứ hai là, hai cậu đã đến nhà tôi.

Tôi nghĩ bố tôi hẳn sẽ rất vui khi gặp bạn của tôi.

Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy bố vui vẻ đến vậy.

"Cô đang nói thật đấy à? Bố cô không phải là siêu khó chịu sao?"

"Không hề, ông ấy vui vẻ cực kỳ đó. Đặc biệt là rất quý Masamune-kun."

"Tôi thì chỉ nhớ mỗi việc bị ông ấy mắng té tát thôi…"

Có bạn bè đến chơi nhà… đó là lần đầu tiên trong đời tôi.

Tôi không biết phải làm thế nào, cũng đã để lộ nhiều điều đáng xấu hổ… nhưng cảm ơn vì đã đến. Xin lỗi vì đã làm các cậu lo lắng. Tôi rất cảm kích.

"À, ừm… không có gì đâu."

Đọc lá thư ngay trước mặt người đã viết, quả thực là thấy ngượng.

"…Ư, ừm."

Chắc là phía bên kia cũng có cảm giác tương tự.

Tôi lật tờ giấy nhớ sang trang.

Điều bất ngờ thứ ba… Điều bất ngờ lớn nhất hôm nay… là chuyện tiểu thuyết tiếp sức.

Đã cùng mọi người viết tiểu thuyết tiếp sức…

Đúng như tôi lo lắng, một cuốn tiểu thuyết đúng nghĩa rác rưởi đang dần hình thành…

"Xin lỗi thật nhiều vì cả tiên phong lẫn thứ phong đều trở thành tội đồ của trận chiến này."

Vậy mà, tôi lại… đang cảm thấy nó 'thú vị' một cách lạ kỳ.

Ngày nghỉ… Bạn bè đến nhà từ sáng sớm, mọi người cùng nhau viết tiểu thuyết tiếp sức, nói những chuyện nhảm nhí đến không thể cứu vãn nổi… và tạo ra một cái thứ lộn xộn giống như tiểu thuyết.

Nếu là tôi bình thường, chắc hẳn tôi đã bị cảm giác tội lỗi vì không thể chia sẻ niềm vui đó đè bẹp rồi.

Không biết Elf sẽ đưa baton như thế nào nhỉ?

Bằng ngòi bút của mình, tôi sẽ cố gắng kết thúc câu chuyện mà tất cả chúng tôi đã tạo ra một cách thật thú vị.

Cứ nghĩ như vậy thì… không hiểu sao?

Tôi của ngày hôm nay, đang mỉm cười một cách tự nhiên.

Vui vẻ, hạnh phúc, không thể kiềm chế nổi.

Thật khó hiểu. Nhưng, không tệ chút nào.

Chắc hẳn đây chính là điều mà Masamune-kun muốn truyền đạt cho tôi nhỉ.

"Ừm… đúng vậy đó."

Nếu chúng ta có thể truyền tải cái 'sự thú vị' mà chúng ta đang cảm nhận này đến độc giả…

Dù mức độ hoàn thiện có thấp, dù diễn biến có lộn xộn, chắc chắn họ cũng sẽ cảm thấy 'thú vị'.

Tiểu thuyết tiếp sức là thứ để 'mọi người cùng chơi', bao gồm cả độc giả.

Đó là điều tôi nghĩ.

"…Cậu lúc nào cũng vậy."

Cậu đã cho tôi 'cuốn sách thú vị nhất thế giới'.

Đã toàn lực đối đầu với tôi ích kỷ, và đánh bại tôi.

Đã đón nhận suy nghĩ của tôi, và nghiêm túc đối diện với nó.

Đã cho tôi những lời chỉ dẫn khi tôi định từ bỏ việc viết tiểu thuyết.

Hôm nay cũng vậy, nếu không phải cậu đã nói hãy làm điều đó, tôi đã không thể trải nghiệm 'sự thú vị' này. Cậu lúc nào cũng… chỉ cho tôi những khung cảnh mới, dù tôi có bảo thủ đến mấy.

"Masamune-kun, thật sự cảm ơn cậu."

"À, không… tôi có làm gì đâu."

Thật may mắn vì đã gặp được cậu.

Thật may mắn vì đã có thể làm bạn với mọi người.

Hôm nay thật vui—

"Làm ơn, cậu hãy thay tớ nói với mọi người."

"Senpai..."

"Dạ... dạ vâng!"

Muramasa-senpai ngẩng phắt đầu lên, chỉnh lại tư thế.

Tôi nhếch mép cười đểu cáng:

"Tự đi mà nói."

"Thì... thì tại không nói được tớ mới nhờ cậu! Với con Elf lúc nào cũng cãi nhau chí chóe, với Sarugi ngoài lúc sàm sỡ tớ ra thì chẳng bao giờ thèm mở miệng, tớ biết phải nói lời cảm ơn thế nào đây hả...!"

"Cứ nói y như vậy chẳng phải được sao."

"K... không được! Tớ vụng ăn vụng nói, lại còn xấu hổ nữa..."

"Dù có vụng về, có lộn xộn thì tự mình nói vẫn tốt hơn."

Chính vì thế, tớ mới cảm động trước lời tỏ tình của cậu đó.

"Ư... ư..."

Muramasa-senpai bĩu môi, vẻ mặt khổ sở hệt như trẻ con.

Tôi vỗ vai cô:

"Thôi nào, về thôi senpai! Chắc giờ Elf đã cưỡng lại được cám dỗ 'trốn đời' vào game và viết xong chương ba rồi đấy."

"...Tớ thấy trước tương lai tớ, người đảm nhận vai trò chốt sổ của cuốn tiểu thuyết viết tiếp sức này, sẽ bị ẻm bày trò vô lý quá đáng cho xem."

"Đó chẳng phải là cái thú của nó sao."

"Hừ..."

Những gì chúng tôi đang trao đổi chỉ là mấy chuyện tầm phào.

Cô mỉm cười đầy hứng thú:

"Chắc chắn rồi."

Rồi bước về phía những người bạn của mình.

Khi chúng tôi trở lại phòng khách, đúng như senpai dự đoán, một thứ gì đó kinh khủng đã ra đời dưới bàn tay của Yamada Elf-sensei.

"...Ồ... không ngờ lại có thể lèo lái chiêu 'có con rồi hạnh phúc' một cách bá đạo như vậy."

Bố của Muramasa-senpai – Umezono Rintaro-shi – khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trầm trồ thán phục.

Người ưỡn ngực đón nhận lời khen, không rõ là thật lòng hay khách sáo, của bậc tiền bối đương nhiên là Yamada Elf đại sensei.

"Thì tớ quyết định chơi tới bến, 'biến thành câu chuyện về thế hệ sau'! Khư khư khư khư, câu trả lời quá đỉnh luôn đúng không! Mọi người có thể gọi Yamada Elf này là thiên tài và tung hô tớ cũng được đó?"

"Có ai khen cô đâu. Tôi chỉ kinh ngạc trước cái kiểu ném đá bỏ chạy quá sức vô trách nhiệm của cô thôi. Ý tưởng chẳng có gì mới mẻ cả, với lại nhân vật chương một coi như thành vai phụ hết rồi còn gì ạ."

Muramasa-senpai nheo mắt lẩm bẩm.

"T...thì đây là chuyện tình hài hước của những nhân vật thế hệ sau mà! Đề bài 'trai gặp gái' vẫn thỏa mãn còn gì!"

"...Ừm... Có điều, mỗi chương ba do Elf viết thì đã thành tình hài mất rồi, ngược lại thành ra vấn đề đó. Khó viết tiếp quá trời luôn. Họ thành một đôi rồi, giờ viết cái gì nữa trời?"

"Masamune, cậu thì đừng có nói ai."

"Elf-chan cho ra nhân vật mới nhiều quá đi, nhân vật cũ thì trưởng thành quá nhanh đi, vẽ minh họa mệt quá đi."

"Cố lên đi! Eromanga-sensei làm được mà!"

"Tôi không biết ai tên đó đâu."

"Vậy... Yamada Elf-sensei à... Chương cuối là do tôi viết, tôi phải tiếp tục cái mớ hỗn độn này như thế nào đây?"

"Không sao đâu, dễ ợt à..."

"Senju Muramasa-sensei sẽ lo liệu tất!"

"Biết ngay mà!"

Vài giọng nói đồng thanh vang lên.

"................................."

Muramasa-senpai đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại. Chầm chậm gật đầu:

"À, rồi tớ sẽ tìm cách mà xem."

"Ồ, có vẻ tự tin nhỉ."

"Muramasa-chan định viết thành câu chuyện như thế nào?"

"Tất nhiên, một câu chuyện tình yêu nồng nhiệt."

"Nhưng senpai, câu chuyện này họ thành một đôi rồi, làm gì có khe hở để chen vào nữa?"

"Kẻ yếu thế thua thiệt giành chiến thắng trước kẻ mạnh áp đảo. Tớ đã viết không biết bao nhiêu câu chuyện như vậy rồi. Cho dù rơi vào hoàn cảnh khốn cùng đến đâu đi nữa, chỉ những ai ấp ủ hoài bão, ngẩng cao đầu và bước về phía trước mới là nhân vật chính mà tớ muốn viết. Bản thân người viết là tớ cũng muốn được như vậy."

Lời thoại của cô, liệu có phải chỉ ám chỉ đến cuốn tiểu thuyết viết tiếp sức này không?

"Masamune-kun. Có vẻ như tớ... rất dở trong chuyện tình cảm. Tớ không biết đọc bầu không khí, mọi việc tớ làm đều trật lất, với người tớ thích, tớ chỉ có thể vụng về áp đặt cảm xúc của mình. Sau khi gặp cậu, tớ luôn hối hận vì những lời lỡ lời và hành động bốc đồng, chỉ muốn biến mất thôi."

Muramasa-senpai khẽ cười:

"...Nhưng, những chuyện đó không phải là lý do để không thử. Không phải là lý do để thua cuộc mà không chiến đấu."

Cô ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nói với tôi như thể đang thách thức:

"Tớ sẽ dùng ngòi bút của mình, kết thúc cuốn tiểu thuyết viết tiếp sức này như một câu chuyện tình yêu tuyệt vời cho cậu xem."

"Nếu làm được... cậu có thích tớ hơn một chút không?"

Trên đường về từ nhà Umezono, Kagurazaka-san gọi điện đến.

"Alo, Izumi-sensei~, bản thảo của 'Gento' có phải là đã cướp được từ Muramasa-sensei vì em rồi không~?"

"À, xin lỗi, em quên mất."

"Hả!? Anh làm cái gì vậy hả!?"

"Thì tại có nhiều chuyện ấy mà. Nhưng không sao đâu chắc vậy. À thì, em với Yamada Elf-sensei với Umezono Rintaro-sensei với mọi người cùng viết tiểu thuyết tiếp sức ấy mà,"

"Hả!? Tiểu thuyết tiếp sức của Yamada Elf-sensei, Umezono Rintaro-sensei và Senju Muramasa-sensei cơ á!?"

"Izumi Masamune-sensei cũng có mặt đó."

"Người đó tương đối không quan trọng!"

Này, lộ bản chất rồi đó.

"Em kinh ngạc quá! Chuyện lại thành ra quan trọng thế này!"

"Chắc không sao đâu ạ? Muramasa-senpai có vẻ đã vui vẻ trở lại rồi, bản thảo của 'Gento' sẽ nhanh chóng..."

"--Phải nhanh chóng xuất bản cuốn tiểu thuyết tiếp sức do cái đám người khủng khiếp đó viết!"

"Ể!?"

"Em sẽ đến đó ngay bây giờ, mình gặp nhau ở đó nha! Bye!"

*Tút*

Có vẻ như anh đã bị từ chối phũ phàng rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận