Eromanga-sensei
Tsukasa Fushimi Hiro Kanzaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09

第三章

0 Bình luận - Độ dài: 12,221 từ - Cập nhật:

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi và Sagiri bắt đầu hẹn hò.

Tình hình ở nhà Izumi cũng đã có nhiều thay đổi đáng kể.

Thay đổi đầu tiên là Elf và Muramasa-senpai đã chuyển sang nhà bên cạnh, khiến số người trong nhà giảm đi.

Điều ngạc nhiên là kể từ đó, Elf và Muramasa-senpai vẫn chưa một lần ghé qua nhà tôi.

Dạo này chúng tôi sống chung nhà suốt, nên cảm giác cứ là lạ. Thật lòng mà nói, tôi cũng thấy hơi buồn nữa.

Về chuyện hai người kia không đoái hoài gì đến mình, Sagiri tỏ vẻ cảnh giác, lẩm bẩm "…Cứ thấy có gì đó mờ ám", nhưng tôi lại nghĩ cô bé lo xa quá.

Elf thì có vẻ đang bận rộn với deadline của mình, còn Muramasa-senpai chắc cũng muốn tập trung viết lách.

Lần này, họ đã giúp chúng tôi thoát khỏi nguy nan, nên nhất định tôi phải báo đáp ơn này cho hai người.

Tôi đã nghĩ như thế.

Một điểm nữa là về Kyoka-san.

Tôi định sẽ báo ngay với Kyoka-san chuyện tôi và Sagiri đã hẹn hò, nhưng…

“Masamune-kun, thực sự xin lỗi nhé. Tớ sẽ vắng nhà vài ngày.”

Cô ấy đã liên lạc trước cho tôi như vậy.

Lý do là do công việc, nhưng… nói mới nhớ, Kyoka-san làm công việc gì nhỉ?

Tôi chưa từng hỏi cô ấy.

Thôi thì dù sao, chuyện báo cáo cho Kyoka-san hiện tại đang bị hoãn lại.

Tức là, bây giờ trong nhà Izumi chỉ còn lại anh em tôi và Makina-san mà thôi.

Nói chung thì… tình hình nhà tôi là vậy đấy.

Rồi một ngày nọ.

Khi chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách chỉ khoảng hai giờ chiều.

“Masamune-san! Masamune-san! Masamune-san! Masamune-san!”

Makina-san – người mà chúng ta đã nhắc đến – bỗng dưng lao vào phòng khách, vừa hét to tên tôi.

Để chắc chắn, tôi xin giới thiệu lại một lần nữa.

Aoi Makina – cô gái đeo kính phụ trách phần kịch bản và biên tập series cho bộ anime "Em gái đáng yêu nhất thế giới" mà anh em tôi là tác giả gốc.

Kết quả của việc liên tục ăn những món ngon do Elf và mọi người nấu, dạo này cô ấy đang dần… tròn trịa hơn một chút.

Tất nhiên, không phải là tính cách đâu nhé.

“Masamune-san! Chuyện lớn đã xảy ra rồi!”

Mỗi lần nhìn vòng một đồ sộ của cô ấy, tôi lại thoáng cảm nhận được một thứ sức hút quyến rũ, không chỉ vậy, tôi còn muốn véo một miếng thịt bụng trên chiếc áo nỉ đang che đi đường cong cơ thể cô ấy nữa.

“Sao thế, Makina-san? Hình như cô vừa ra ngoài từ sáng thì phải…”

Tôi đang rửa bát, bèn lau vội tay rồi tiến lại gần cô ấy.

“Hay là cuối cùng cô cũng đã lên cân và biết được sự thật đau lòng rồi à?”

“Đúng vậy, cuối cùng hàng chục đã tăng lên một số… À mà không phải! Tôi đã nói là đừng nhắc đến chuyện cân nặng với một cô gái trẻ trung như tôi rồi mà!”

“Nếu việc sống ở nhà tôi mà khiến sức khỏe và nhan sắc của cô bị ảnh hưởng thì tôi thực sự không muốn đâu, nên là cô hãy giảm cân đi nhé.”

“Đồ chết tiệt, nói thẳng thừng ghê! Anh em nhà các cậu thật là khắt khe với tôi quá đáng!”

Makina-san bàng hoàng, mắt rơm rớm nước.

Thực ra, cô ấy vẫn còn ở mức “hơi mũm mĩm đáng yêu” thôi, nhưng tôi sẽ không nói những lời đường mật.

Tôi bỏ qua phần an ủi mà đi thẳng vào vấn đề.

“Nếu không phải chuyện đó thì lý do cô làm ầm lên là gì thế?”

“Anime mùa xuân! Anime mùa xuân!”

Giữa lúc mùa hè đang oi ả, Makina-san lại thốt ra một từ ngữ bất ngờ.

“Anime mùa xuân à, đó là thời điểm mà ‘Sekaimo’ được phát sóng mà.”

“Ừ, đúng vậy đó. Tôi cũng đã nói sơ qua với cậu rồi phải không? Là tôi có một tác phẩm muốn nghiền nát bằng ‘Sekaimo’ đó.”

Cô ấy đã nói vậy.

“Tôi không muốn tác phẩm của chúng tôi trở thành vũ khí để cô chiến đấu với đối thủ đâu.”

“Từ chối! Nhìn cái bộ mặt khóc lóc tủi hổ của tên đó là mục tiêu lớn nhất đời tôi đó!”

Thật là vô lý mà!

…Thôi được rồi, dù sao thì cũng không sao.

Những lời đối đáp như thế này chỉ là đùa vui, còn về mục đích của Makina-san thì tôi đã hiểu rõ khi đến căn hộ của cô ấy rồi.

“Sao cũng được. Miễn là cô cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu lớn đó.”

“Khỏi nói cũng biết!”

Makina-san siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy tính chiến đấu.

Tôi, Sagiri, đạo diễn, Makina-san và các nhân viên sản xuất anime khác.

Tất cả mọi người đều làm việc hết mình dưới cùng một ý chí là “tạo ra một bộ anime hay”.

Tuy nhiên, đằng sau ý chí chung đó, mỗi người lại có những mục tiêu cá nhân riêng.

Ví dụ, là để làm em gái mình mỉm cười, hay là để đánh bại đối thủ phát sóng cùng mùa.

Cũng có thể có người muốn đạt thành tích để thăng tiến trong công ty nữa.

Mỗi người đều có ước mơ và khát vọng riêng.

Và chính vì thế mà họ muốn tạo ra một bộ anime hay, một bộ anime thú vị.

Thế là tốt rồi. Dù sao thì mỗi người là một cá thể riêng biệt, đi trên những con đường khác nhau.

Và chính vì vậy, họ mới có thể trở thành những người đồng đội đáng tin cậy.

Mục tiêu cuối cùng có khác biệt cũng chẳng sao. Kể cả là hành thiện hay ác, tôi cũng chẳng quan tâm.

Mỗi người hãy ấp ủ ước mơ của riêng mình, hãy cháy hết mình vì nó, và hãy tạo ra những tác phẩm tuyệt vời.

Tôi nghĩ vậy.

“Mà này!”

Makina-san tiến lại gần, nói với khuôn mặt đáng yêu hơi tròn trịa của mình.

“Hôm nay, tôi đã gặp kẻ thù truyền kiếp của mình! Kiểu như báo cáo giữa chừng, hay thăm dò lẫn nhau vậy!”

“Ồ! Sao rồi?”

Tôi cũng đã từng làm chuyện đó với Elf và Muramasa-senpai rồi!

Mỗi lần, tôi luôn ở thế thua trong giai đoạn giữa chừng.

Makina-san nói với vẻ mặt đầy kịch tính,

“Căng lắm!”

Quá đơn giản nên tôi không hiểu. Makina-san đang hoảng loạn, vậy thì…

“Nghĩa là ‘tác phẩm của họ có vẻ hay’ đúng không?”

“Đúng vậy! Hay hơn tôi nghĩ nhiều! Chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện, và cậu ta khoe khoang kinh khủng! Dường như họ đang tập hợp được một đội ngũ nhân viên cực kỳ hoành tráng. Này, cái tác phẩm siêu hit của Elf-chan ấy… tên gì nhỉ? Cái vụ bạo viêm gì đó ấy.”

“‘Dark Elf Bùng Cháy’?”

“Đúng rồi đó! Đó là đội ngũ sản xuất của bộ đó đó!”

“Ồ──Vậy thì, đáng để mong đợi đấy nhỉ.”

Bộ anime đó hay thật mà. Ngay từ bản gốc đã là một kiệt tác vừa hài hước vừa gây xúc động, nhưng nhờ sự nhiệt huyết và tài năng của đội ngũ sản xuất, nó càng trở nên tuyệt vời hơn.

Họ đã tái hiện thế giới mà độc giả truyện gốc hình dung theo một cách vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Nếu những người đó tham gia thì lần này có lẽ cũng sẽ là một tác phẩm tuyệt vời.

Dù là tác phẩm của người khác, nhưng tôi vẫn cảm thấy háo hức.

“Tôi bắt đầu thấy hào hứng rồi. Hay là tôi cũng nên đọc truyện gốc ngay bây giờ để chuẩn bị nhỉ?”

“Kẻ thù!”

Makina-san giáng một cú chặt vào trán tôi, mạnh như cú đấm cường lực của Edmond Honda vậy.

“Đau! Làm sao thế!”

“Không được trông mong vào tác phẩm của kẻ thù!”

“Đó là kẻ thù của Makina-san thôi. Không phải kẻ thù của tôi.”

Có lẽ tôi đã từng nói trước đây, nhưng đối với tôi, những người trong cùng ngành hay những tác phẩm khác không phải là kẻ thù.

Họ có thể là đối thủ đáng gờm tranh tài trên cùng một sân khấu, nhưng điều quan trọng vẫn là “ước mơ của bản thân”, “mục tiêu của bản thân”, còn việc so sánh với người khác hay tác phẩm khác thì tôi không quá để tâm.

Nếu họ đứng chắn con đường thực hiện ước mơ của chúng tôi như Elf hay Muramasa-senpai──

Lúc đó thì tôi sẽ đối đầu hết sức.

Nhưng về cơ bản, “tôi muốn tác phẩm của đối thủ cũng thành công” là quan điểm của tôi.

Bởi vì tôi muốn được xem thật nhiều tác phẩm hay mà.

Nếu cứ mãi xem họ là kẻ thù thì làm sao một người hâm mộ như tôi có thể tận hưởng được chứ── tôi nghĩ vậy.

Makina-san, người có vẻ đối lập với ý kiến của tôi, nghiến răng ken két.

“Aaaa bực mình quá, tôi phải làm sao để dập tắt cái bộ mặt đắc thắng tự mãn đó mới được! Tôi phải nhờ nhà sản xuất sử dụng chiến thuật ngoài bàn ngay! Phải phá đám tên đó!”

Những người đồng đội đáng tin cậy của tôi, thực sự đều thuộc phe phản diện nên thật rắc rối.

Makina-san, bao phủ trong một luồng khí đen tựa phản diện, một lần nữa lườm tôi.

“Kịch bản cũng vậy! Bản thân tác giả gốc đã viết tất cả các tập, và nó siêu – siêu hay! Có những cải biên rất tốt khiến cả chuyên gia cũng phải nể phục, cứ như thể một họa sĩ truyện tranh mà cũng làm được đến thế!”

Makina-san mà cũng phải tấm tắc khen thì chắc chắn là một tác phẩm rất đáng nể.

Đội ngũ sản xuất siêu hoành tráng + kịch bản gốc tuyệt vời nhất.

Quả là một đối thủ mạnh.

“Mà kịch bản đã hoàn thành toàn bộ rồi đó! Mới là anime mùa xuân mà!”

“Sớm thế à?”

Tôi mới chỉ tham gia một chút nên không thể hiểu được cảm giác trong ngành anime.

“Siêu sớm luôn! Tôi thì luôn luôn là mùa đông mới xong mà!”

“Cái lịch trình đó là…”

“Đó là tiến độ cực kỳ bình thường đó, thật sự đó! Đừng có cái mặt ‘chỉ tại cô chậm thôi’ nữa!”

Mùa đông thì cũng… là tháng mười một hay tháng hai cơ chứ. Từ đầu đến cuối có đủ loại.

Dù sao thì chúng ta sẽ biết sau, nhưng thực ra tôi đã không còn lo lắng gì về kịch bản nữa rồi.

Bởi vì,

“Vậy đó, Masamune-san, xin lỗi nhé, tôi sẽ tạm thời ở lại công ty và tự nhốt mình để viết kịch bản! Trước hết, với tư cách là người viết chính, tôi phải thắng được kịch bản của tên đó!”

Makina-san đang bùng cháy.

Tuy cô ấy là một người rắc rối, không làm việc một mình.

Nhưng chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vì bây giờ cô ấy không còn đơn độc nữa.

“Hãy tạo ra một bộ anime hay” – cô ấy có những người đồng đội cùng chung mục tiêu.

“Căn nhà này thật sự là một nơi tuyệt vời. Ngày nào cũng có đồ ăn ngon tự động xuất hiện, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm, chỉ cần đập tường là có người quan tâm ngay…”

Cô ấy nói rằng đây là thiên đường đối với một người sống ẩn dật.

Đặt tay lên ngực, cô ấy tiếp tục nói bằng một giọng trang trọng không giống thường ngày của mình.

“Quan trọng nhất là, nơi đây tràn ngập những sự kiện kích thích khơi dậy ý tưởng sáng tạo của tôi. – Vậy là đủ rồi. Những gì có thể có được từ anh em nhà các cậu, tôi đã có được tất cả. Giờ chỉ việc dồn hết ý chí này vào kịch bản mà thôi.”

“Makina-san…”

“Ôi chao, không cần nói ‘tạm biệt’ đâu nhé? Vì chia tay thì sẽ buồn đó.”

Makina-san tạo dáng kiểu cách rồi quay gót, định bước ra khỏi phòng khách.

Tôi nói vọng theo bóng lưng cô ấy.

“Tôi đã cầu hôn Sagiri rồi.”

“HỐ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ!”

Cú đánh bất ngờ đã trúng đích, Makina-san giật nảy mình nhảy dựng lên vì kinh ngạc.

Cứ tưởng cô ấy sẽ rời đi thật ngầu, ai dè lại tan tành cả.

“À, cô bất ngờ lắm à?”

“Tưởng chết luôn đó! Cái gì vậy?! Cái gì vậy?! Cầu hôn Eromanga-sensei sao?! Hai người sắp cưới rồi à?! Sao lại khác với kế hoạch tôi được nghe vậy?! Nói, nói chi tiết đi!”

Chuyện này không chỉ chạm đến “dây đàn” mà còn gây ra một “trận động đất lớn” đối với Makina-san, cô ấy xông đến gần tôi với tốc độ chóng mặt. Bị túm cổ áo, tôi hỏi lại.

“Không phải cô đã có được tất cả những gì cần có từ anh em tôi rồi sao?”

“Đừng có ác ý như vậy chứ! Anh em cưới nhau thì chắc chắn là chuyện thú vị mà! Thật tình, so với việc bị đối thủ chọc tức, tôi còn thấy hào hứng và phấn khích hơn nhiều đó!”

Cô ấy la hét ầm ĩ chất vấn, dường như đã quên hết ý định rời đi một cách trang trọng.

“Khoan đã, tôi sẽ kể đàng hoàng mà, làm ơn đừng siết cổ tôi nữa!”

Tôi phải mất khoảng ba mươi phút để giải thích cặn kẽ chuyện tôi đã bắt đầu hẹn hò với Sagiri cho Makina-san đang phấn khích nghe.

Với khuôn mặt hớn hở, Makina-san quay lại ở cửa ra vào khi chuẩn bị đến chỗ “nhốt mình viết kịch bản” rồi nói lời cuối cùng.

「Nhận được cả quà tiễn biệt thế này rồi thì… Chuyện này không chỉ là vì bản thân tôi, mà còn là vì hai anh em các cậu nữa – nhất định phải thắng rồi!」

Anh em nhà tôi và chị Makina, dù mang những mục tiêu cuối cùng khác nhau để hành động.

Thế nhưng, chúng tôi vẫn hướng về cùng một phía, và cứ thế cùng nhau bước đi.

「Từ giờ tôi sẽ ra tiền tuyến đây! Nếu chuyện yêu đương của hai đứa có tiến triển gì, hay có sự kiện tình cảm hài hước thú vị nào xảy ra, nhớ phải báo cáo ngay đó!」

Bấy giờ là tháng Tám.

Chỉ còn tám tháng nữa là đến ngày phát sóng tập một của anime 『Sekaiimo – Em Gái Thế Giới』.

Trong "Căn phòng bí mật", tôi đã báo với Sagiri rằng chị Kyouka và chị Makina sẽ không về nhà một thời gian.

「–Vậy nên. Từ hôm nay chúng ta lại sống hai người thôi.」

「Thì ra là vậy… Lại, chỉ hai người…」

Sagiri, trong chiếc áo hoodie, đã phản ứng với một vẻ mặt khó tả.

Dù đã ở bên nhau lâu đến thế, đôi khi vẫn có những lúc tôi không thể đọc được cảm xúc của Sagiri.

Cô bé đảo mắt lung lay, đôi má ửng hồng vì nóng.

Từ thái độ này, tôi chỉ miễn cưỡng nhìn ra được một chút cô đơn và… xấu hổ? Chắc là vậy.

Tôi vẫn chưa sắp xếp được suy nghĩ của mình, nhưng trước hết, muốn xua tan đi sự cô đơn của em ấy, tôi lên tiếng.

「Mà, dạo gần đây nhà mình náo nhiệt quá mà. Mọi người cứ tụ tập ở đây… chia việc nhà, cùng ăn cơm. Tự dưng đi hết một lượt thế này, cô đơn là phải rồi.」

「…Ừm.」

Sagiri khẽ gật đầu. Tôi cố ý nói thật tươi tắn.

「Nhưng mà, không sao đâu. Chỉ là trở lại như cũ thôi mà. Anh em mình đã sống với nhau hai người lâu rồi mà, đúng không?」

「…Ừm… nhưng mà…」

Lần này Sagiri không gật đầu mà lắc nhẹ.

「Nhưng mà? Sao nào?」

「…Không trở lại, như cũ. Ừm… bởi vì… chúng ta đã, bắt đầu hẹn hò rồi mà.」

「…À!」

Đến lúc đó, tôi mới chợt nhận ra lý do đằng sau phản ứng kỳ lạ của Sagiri.

Hoàn toàn không giống như cũ chút nào!

Trước mắt tôi, khi tôi đang choáng váng, đôi môi Sagiri khẽ cử động một cách quyến rũ.

「Đây là lần đầu tiên… chúng ta sống chung hai người, kể từ khi trở thành người yêu.」

「──────」

Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Tôi không kìm được run rẩy bần bật, máu dồn lên não nhanh chóng.

Tôi cố gắng lắm mới vặn ra được một giọng nói bình thường.

「Đúng, đúng là như vậy rồi.」

「Ừm… chúng ta nên làm gì đây?」

「Làm…」

Làm gì đây á! Làm gì đây á!

Rốt cuộc là nên làm gì cơ chứ! Tôi lại suy nghĩ lung tung mất rồi!

「Ý em là gì…」

「Ở nhà chỉ có hai người, có nhiều việc chúng ta có thể làm hơn…」

「……………………」

Nghe cứ như toàn là ý nghĩa đen tối, tôi chỉ có thể cứng đờ người và im lặng.

「…Nên em muốn làm những việc đó.」

「…Việc đó, là gì?」

「…Tập luyện!」

Sagiri nắm chặt tay lại, dẫu giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn mạnh mẽ tuyên bố.

「Tập, tập luyện… *ực*」

Rốt cuộc là loại tập luyện nào mà chỉ có thể làm khi ở nhà hai người chứ.

Tôi nuốt khan, chờ đợi câu nói tiếp theo của em ấy.

Sagiri vừa lắc nhẹ nắm tay như chiếc maraca, vừa tha thiết nói.

「Nếu chỉ có hai người, em… em có thể ra khỏi phòng… nên em muốn tập luyện.」

「À──」

「Tập luyện để sinh hoạt bình thường. Tập luyện… ra ngoài.」

Cái cảm giác "đen tối" trong tôi phút chốc bay biến.

「Tập luyện… là ý đó sao?」

「Vâng. Còn tám tháng nữa anime mới phát sóng… nên em muốn tập luyện cho đến lúc đó… rồi anh biết không?」

Sagiri thú nhận với vẻ mặt tủm tỉm cười.

「Nếu giấc mơ thành hiện thực, chúng ta hãy cùng nhau đi chơi nhé. Lần này… là ra ngoài.」

「…*Ha ha*」

À, đúng rồi──── đó đúng là một phần thưởng tuyệt vời.

Hẹn hò qua mạng cũng vui đấy, nhưng.

Ở thế giới thực, được cùng Sagiri đi suối nước nóng, đi biển… đi công viên giải trí.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, tôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Đưa Sagiri ra khỏi phòng, cùng nhau xem anime của tác phẩm của chúng tôi trong phòng khách.

Đó chính là 'giấc mơ' của hai anh em.

Điều Sagiri vừa nói là câu chuyện sau khi giấc mơ thành hiện thực.

Trong khi tôi đang chuẩn bị cho 'khoảnh khắc giấc mơ thành hiện thực', thì Sagiri cũng đang tự mình tạo ra 'tương lai sau giấc mơ'.

「Nếu vậy thì, những nơi anh muốn cùng Sagiri đi chơi, anh cũng sẽ nghĩ sẵn. Cứ mong chờ đi nhé.」

「Vâng ạ! Vậy thì, anime cũng nhất định phải thành công rực rỡ!」

「Đúng vậy.」

Tạo ra một bộ anime đỉnh cao, hai anh em cùng xem, cười thật sảng khoái trong không khí lễ hội vui vẻ. Đón chào khoảnh khắc tuyệt vời nhất, thổi bay mọi nỗi buồn.

Giấc mơ của chúng tôi đã bắt đầu như thế mà.

Để đạt được mục tiêu cuối cùng của chúng tôi, hãy dốc toàn lực vào việc sản xuất anime.

Để đạt được mục tiêu cuối cùng của chúng tôi, hãy 'tập luyện'.

Mọi thứ đều liên kết chặt chẽ với nhau.

「Vậy thì… chúng ta nên làm gì đây?」

Sagiri lặp lại câu nói gần giống với lần trước. Lần này thì tôi không còn nghĩ đến ý nghĩa đen tối nữa rồi.

「Ừm… 'Ra ngoài' thì có lẽ vẫn còn khó khăn quá… Vậy thì mình bắt đầu từ việc tập luyện 'sinh hoạt bình thường' trước đi.」

「Ừm.」

Sagiri tràn đầy nhiệt huyết, mắt sáng rực. Tôi giơ ngón tay lên, đề xuất với em ấy.

「Trước hết, chúng ta hãy đổi chỗ.」

Tôi dẫn Sagiri đến phòng khách.

Sagiri bước *tốc tốc* trên hành lang.

Sagiri từ từ xuống cầu thang.

Chỉ cần nhìn em ấy như thế, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả.

「…A, anh nhìn gì vậy?」

Sagiri bĩu môi vì ngại, tôi gãi gáy và nói.

「…Không, anh hơi xúc động. Khi nhìn em ra khỏi phòng và hoạt động bình thường như thế này.」

「Anh này… em đâu phải động vật quý hiếm đâu. Trước giờ chẳng phải em vẫn ra hành lang trước mặt Masamune rồi sao?」

「Đó toàn là những lúc đặc biệt thôi mà. Hoặc là khi mọi người sống chung, thì thỉnh thoảng mới bắt gặp em ra ngoài.」

Việc cùng nhau đi bộ trong nhà như thế này – thì chưa bao giờ có cả.

「…Thật sự là đã có thể ra khỏi phòng một cách bình thường rồi. – Tốt quá rồi.」

Tôi thở hắt ra, lòng tràn đầy cảm xúc.

Sau đó, tôi mở cửa, bước vào phòng khách trước Sagiri.

「……………………………………Anh vui đến thế sao?」

Tiếng thì thầm của em ấy bị tiếng cửa mở che lấp, hầu như không lọt được vào tai tôi.

Trong phòng khách, hai anh em chúng tôi đối mặt nhau.

「Vậy thì, chúng ta bắt đầu 'tập luyện sinh hoạt bình thường' ngay nhé.」

「Vâng ạ!」

Sagiri tràn đầy khí thế.

「Em phải làm gì ạ?」

「Em cứ thử 'sinh hoạt bình thường' trước mặt anh xem sao? Ừm, hồi trước khi hai anh em mình sống chung, lúc anh không có ở nhà, em vẫn xuống tầng một đúng không?」

「Vâng.」

「Vậy thì, cứ như thế, em cứ sinh hoạt như bình thường mọi ngày xem.」

「…Như vậy là được rồi sao?」

Sagiri chớp chớp mắt. Tôi gật đầu,

「Ừ. Chứ đặt mục tiêu cao quá ngay từ đầu thì cũng chẳng ích gì. Anh cũng tò mò không biết khi anh không có ở nhà, Sagiri đã sống thế nào nữa.」

「…………………………………………………………Biến thái.」

「Hả!?」

Trong mạch hội thoại này, có chỗ nào để tôi bị chỉ trích là biến thái chứ!?

「Em định nói là khi anh không có ở nhà, em đã làm chuyện biến thái sao?」

「Không phải ý đó!」

Sagiri mặt đỏ bừng bừng phủ nhận.

「Vậy thì là gì?」

Tôi bĩu môi hỏi, Sagiri đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, cúi đầu xuống và nói.

「…Khi Masamune ra ngoài, em… em đi tắm mà.」

「À – thì ra là vậy. Hiểu rồi, đi tắm, đi tắm à…」

「Anh, anh đã tưởng tượng bậy bạ đúng không!」

「Không hề, không hề!」

Đừng nói quá thế chứ. Bị nói vậy thì kiểu gì cũng nghĩ bậy rồi còn gì!

Tôi cố gắng hết sức giữ vẻ mặt nghiêm túc, *khụ khụ* ho khan để che giấu.

「Tất nhiên là không cần phải tái hiện cảnh tắm đâu. Sau khi tắm xong, em thường làm gì?」

「Ưm~」

Sagiri đặt tay lên cằm suy tư. Chắc là chưa nghĩ ra ngay, em ấy ngồi phịch xuống ghế sofa, rồi càng vùi đầu vào suy nghĩ.

Cuối cùng, em ấy ngẩng mặt lên và nói.

「Ừm, dọn dẹp… chẳng hạn?」

「À… đúng rồi, thi thoảng em cũng có dọn dẹp thật nhỉ.」

Tôi từng rất ngạc nhiên khi về nhà thấy nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cũng có lần tôi lo lắng vì không biết vị trí đặt dụng cụ dọn dẹp đã thay đổi. Chắc đó là chuyện thường tình khi sống chung.

「Sau khi sống chung với mấy chị Elf… em đã rút ra được kinh nghiệm.」

Sagiri trịnh trọng mở lời.

「Việc chỉ làm việc nhà khi chợt nghĩ ra thì không có ý nghĩa gì cả. Cách làm trước đây… hoàn toàn không giúp giảm gánh nặng cho Masamune.」

Ừm… Quả thực là dù Sagiri có dọn dẹp hay không, thì tôi vẫn dọn dẹp vào những ngày cố định, nên gánh nặng cũng không hề giảm đi.

「Nhưng mà anh vẫn vui. Kiểu, à, Sagiri hôm nay đã làm việc nhà giúp mình – vậy đó.」

「…Em nghĩ đó là mối quan hệ giữa con nít và người bảo hộ. …Em nghĩ chúng ta không bình đẳng.」

Sagiri nhìn thẳng vào mắt tôi,

「…Từ giờ trở đi, chúng ta hãy quy định rõ ngày, và chia việc nhà nhé.」

Giống như hồi mấy chị Elf còn ở đây vậy.

Trước đề xuất của một người bạn cùng nhà bình đẳng,

「Được thôi. – Nhờ em cả.」

Tôi gật đầu sâu sắc.

「Anh… em muốn anh dạy em cách dọn dẹp thật tử tế.」

「Cứ để anh lo. Mà hôm nay anh dọn dẹp rồi, nên để ngày mai nhé. Chúng ta cùng dọn dẹp với nhau một thời gian đi.」

「Và… nếu được thì cả nấu ăn nữa… anh dạy em nhé.」

「Nấu ăn? Sagiri muốn nấu ăn sao?」

「…Em muốn nấu cho… cho bạn trai.」

Vì em ấy ngước nhìn lên mà nói, tôi không khỏi nín thở.

「…Không được sao?」

「Sao mà không được chứ. Anh sẽ dạy em, bao nhiêu cũng được.」

「Yayy!」

Một cú đấm nhỏ vui sướng, nắm nhẹ cả hai bàn tay.

「Thật ra, em định lén lút tập luyện… rồi khiến Masamune bất ngờ…」

Bây giờ thì chỉ có tôi mới có thể ở cùng em ấy ngoài phòng.

Cũng không thể nhờ Elf hay tiền bối Muramasa dạy được.

「Thế là đủ rồi. Thậm chí nói ra còn tốt hơn nữa. Bởi vì nếu cùng nhau nấu ăn, chắc chắn sẽ vui lắm đó.」

「Thật… sao ạ?」

「Ừ, chắc chắn luôn.」

Và thế là, chúng tôi đã hẹn nhau sẽ cùng nhau nấu bữa tối ngay từ hôm nay.

'Tập luyện sinh hoạt bình thường' – từng bước, chậm rãi tiến triển.

「Tắm rửa, dọn dẹp… sau đó là gì?」

Tôi vừa gập ngón tay hỏi, Sagiri vừa nói với một giọng điệu có vẻ tự đắc.

「Tập thể dục.」

「Tập thể dục!?」

C… cái này đúng là một từ nằm ngoài dự đoán của tôi rồi.

「Tập thể dục là… vận động đúng không?」

「Đúng vậy mà… sao anh lại ngạc nhiên?」

「Không phải chứ, Sagiri mà? Sagiri và vận động, nghĩ kiểu gì cũng là một sự kết hợp không hợp chút nào mà.」

「Hừm… Thật là thất lễ.」

Sagiri bĩu môi, đẩy môi dưới lên vẻ hờn dỗi.

「Trời đất ơi… đúng là không hiểu gì về *hikikomori* cả…」

Sagiri dang hai tay ra như thể cô bé đang bó tay vậy.

Cô bé lắc lắc ngón tay,

「Để có thể *hikikomori* lâu dài, tập thể dục là rất quan trọng đó.」

「Hả?」

「Vì cứ mãi ở trong nhà mà không vận động có ý thức, thì cơ thể sẽ ngày càng trì trệ đi đúng không?」

「Anh không biết. Anh chưa từng *hikikomori* bao giờ.」

「Đó là kiến thức cơ bản của *hikikomori*, anh nên nhớ nhé.」

Một kiến thức cơ bản mà tôi nghĩ mình sẽ chẳng có dịp sử dụng.

「Với lại không chỉ *hikikomori* đâu, cả họa sĩ minh họa hay nhà văn cũng vậy! Nếu cứ mãi làm việc ở nhà, sẽ nhanh chóng thiếu vận động, rồi mắc đủ thứ bệnh tật đó!」

「Ví dụ như?」

「Gút, tiểu đường…」

「Toàn là bệnh do lối sống thôi mà!」

"Cứ như ông cụ non ấy!"

"À... chuyện đấy thì, Sa-gi-ri còn sớm lắm... chưa đến mức phải lo đâu."

Thật hết chịu nổi cái cảnh một cô bé xinh xắn mà cứ lo mấy bệnh của người lớn!

Tôi khẽ lùi lại một bước, nhẹ nhàng nhắc nhở, còn Sa-gi-ri thì giả vờ đảo mắt đi chỗ khác như để che giấu tâm tư.

"Với lại... nếu cứ thiếu vận động mãi thì... khụ khụ khụ..."

Mấy lời cuối tôi nghe không rõ, nhưng đại khái thì cũng đoán được phần nào.

À ra thế... đây chắc là lý do chính.

Tôi cố gắng dùng từ ngữ thật khéo léo để tiếp tục câu chuyện.

"Ồ, đúng rồi, thiếu vận động kéo dài thì sẽ bị cái ấy ngay mà."

"Đúng vậy, sẽ bị Ma-ki-na liền!"

Trời ơi, cô bé dùng một phép ẩn dụ "ác quỷ" thế này cơ chứ.

Nếu để đích thân người trong cuộc nghe thấy thì chắc tức đến chết mất...

Tức là, sẽ bị "béo ú", đúng không?

Thấy quá bất lịch sự với chị Ma-ki-na, tôi bèn khơi lại chuyện quá khứ của Sa-gi-ri với ý trách móc.

"À nói mới nhớ, hồi thu năm ngoái hình như em cũng tròn quay ra đấy chứ?"

"Ơ!"

Sa-gi-ri giật mình như thể "đứa này dám nói ra!" nhưng rồi lại vội vã chối bay biến.

"E-em không biết gì hết!"

"Quên rồi sao? Vụ con yêu tinh mang khoai lang đến, em ăn lia lịa mãi, cuối cùng phải tập tành giảm cân vất vả ấy?"

"Waaaaa! Waaaaa! Waaaaa!"

Cô bé gào to át lời tôi.

Mà nói đi thì cũng nói lại, ở đây chỉ có mỗi mình tôi nên tiếng gào ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chắc Sa-gi-ri cũng nhận ra điều đó, nên cô bé bực bội nói.

"Đ-đáng ghét! Nhờ thất bại ấy mà em mới chịu khó tập thể dục đều đặn đấy!"

"Không đáng ghét chút nào, là tốt đấy chứ— được rồi, vậy làm luôn nào!"

Tôi nói rồi từ tốn bắt đầu động tác thể dục gập người.

"Ơ? Bây giờ, ở đây ạ?"

"Anh đã nói 'thử làm "cuộc sống hàng ngày" của em trước mặt anh' mà? Tiện thể thì dạy anh tập tành luôn đi, bài tập thể dục ấy."

"Ừm, quả thật Ma-sa-mu-ne cũng có vẻ thiếu vận động nhỉ."

"Thấy chưa?"

Dù lo lắng về bệnh người lớn có hơi sớm, nhưng tập thể dục vẫn là điều nên làm.

Giữ gìn sức khỏe là điều cần thiết để tạo ra những tác phẩm hay.

Sa-gi-ri ngẫm nghĩ về đề nghị của tôi, rồi cuối cùng "Ưm!" một tiếng, đầy quyết tâm.

Rồi cô bé lại chỉ tay vào tôi với một tư thế oai vệ, đến yêu tinh cũng phải chịu thua.

"Được rồi! I-zu-mi Ma-sa-mu-ne! Ta sẽ cho ngươi gia nhập 'Boot Camp Của Ta'!"

"Dạ! Xin đội trưởng nhận lời! Đội trưởng Eromanga!"

"Chẳng biết ai có cái tên ấy cả!"

Và rồi đột nhiên—

"Eromanga's Boot Camp" bắt đầu.

"Music, start!"

Từ dàn âm thanh vang lên một bản nhạc sôi động. Sa-gi-ri đứng giữa phòng khách, nơi đồ đạc đã được dọn sang một bên, đối mặt với tôi. Cô bé đã cởi áo hoodie, giờ chỉ mặc áo phông và quần bó sát nhẹ nhàng.

Vừa nhún nhảy theo nhạc, cô bé vừa dứt khoát chỉ tay vào tôi nói:

"Chào mừng đến với Boot Camp của ta! Hôm nay là chương trình 'super hard' đấy!"

"Vâng! Đội trưởng!"

Có vẻ như đây là kiểu tập theo các động tác của đội trưởng. Dù là "ăn cắp" ý tưởng từ một video nổi tiếng nào đó, nhưng điểm đặc biệt của chương trình này là lời nói và hành động của đội trưởng Eromanga lúc nào cũng ngộ nghĩnh đáng yêu. Thật lòng mà nói, nếu nội dung thế này thì tôi muốn mua cả bản BD. Dù 50 vạn yên cũng nhất định mua.

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa!"

"Rồi! Đội trưởng!"

Tôi và đội trưởng vừa nhún nhảy trái phải, vừa vỗ tay theo nhịp.

"Thật ra thì còn dùng cả dây co nữa! Nghe cho kỹ đây, ta sắp nói một điều rất quan trọng! Mấy đứa ở lì trong nhà nhất định sẽ không làm nổi đâu, nên tốt nhất là bỏ đi!"

"Vâng! Đội trưởng!"

...Hình như vừa nãy cô bé nói là chương trình "super hard" mà nhỉ?

Giữ nguyên câu hỏi đó trong đầu, buổi huấn luyện boot camp vẫn tiếp tục.

"Hai tay đưa lên ngang vai! Vẫn tiếp tục vỗ tay!"

"Vâng! Đội trưởng!"

"Ư... động tác này mệt chết đi được! Nhưng mà, tuyệt đối đừng bỏ cuộc!"

Tôi không thể nói là "có vẻ chẳng mệt lắm" được.

Trong bản gốc thì động tác này mới chỉ là giữa phần khởi động thôi mà.

"Tốt lắm! Cứ thế... hộc, hộc!"

"Đội trưởng có ổn không ạ!"

"Phù... phù..."

Đội trưởng ơi, sao cô bé nhanh mệt thế!

Các bước nhảy của đội trưởng Eromanga chậm hẳn lại rồi dừng hẳn. Vừa thở hổn hển, nhún vai liên tục, cô bé vừa đưa một tay ra và nói:

"Đã, đã đến giờ nghỉ giải lao mười phút rồi..."

"Mới bắt đầu được một phút mà đã kiệt sức rồi sao!"

Dù gì thì thể lực cũng kém quá rồi.

"Hộc... hết chịu nổi rồi. ...Khóa super hard còn quá sớm với mình..."

Sa-gi-ri ngồi bệt xuống sàn, thừ người ra.

À ra thế, đây là khóa "super hard" dành cho đội trưởng cơ đấy.

"Sắp chết rồi, sắp chết rồi... lấy nước uống thể thao cho em đi."

Chắc chắn lượng calo từ nước uống thể thao này sẽ cao hơn lượng calo tiêu thụ khi vận động mất.

"Đây."

Tôi đưa khăn và nước uống thể thao cho Sa-gi-ri đang đầm đìa mồ hôi.

"Không cần phải làm màu đâu, chúng ta cứ tập những bài tập em hay làm là được mà?"

"V-vậy thì làm thế đi."

Thế là, thay vì "boot camp", chúng tôi cùng nhau thực hiện "chương trình thường ngày của Sa-gi-ri".

Và bất ngờ thay, Sa-gi-ri đã có thể gập bụng được một lần!

Quả là một tiến bộ đáng kinh ngạc.

Sau khi tập thể dục xong, chúng tôi lần lượt đi tắm, rồi trở về phòng của Sa-gi-ri.

"Luyện tập cuộc sống bình thường" – sau khi tập thể dục, cô bé thường làm việc trong phòng.

À mà, đúng rồi, đó là Sa-gi-ri mà.

Hôm nay tôi cũng mang laptop vào "Căn phòng bí mật" để làm việc cùng phòng. Tiện thể nói luôn, hiện tại tôi đang lo chỉnh sửa kịch bản anime đã nộp gần đây, chỉnh sửa tập 6 của nguyên tác, giám sát bản sửa kịch bản game, và kịch bản drama CD đi kèm anime.

Có thể bạn nghĩ: "Mấy cái này hình như mới làm xong mà?"— nhưng loại công việc này, nộp rồi không có nghĩa là xong. Chúng cứ hồi sinh hết lần này đến lần khác.

Nộp bản thảo đầu, chỉnh sửa, chỉnh sửa, rồi viết lại toàn bộ, đó là chuyện thường ngày mà.

Có người yêu rồi thì cũng không thể cứ mãi chìm đắm trong hạnh phúc được.

Dù cô người yêu bé bỏng trong bộ đồ ngủ vừa tắm xong trông thật quyến rũ, cũng không thể cứ mãi bẽn lẽn được.

"Sa-gi-ri đang làm công việc gì thế?"

"Hôm nay em sẽ giám sát thiết kế nhân vật cho anime."

"Ồ."

Bộ "Cô em gái đáng yêu nhất thế giới" có I-zu-mi Ma-sa-mu-ne tôi làm tác giả, nhưng các chi tiết về ngoại hình nhân vật thì do Eromanga-sensei phụ trách.

Quy trình diễn ra như sau: đầu tiên I-zu-mi Ma-sa-mu-ne viết tiểu thuyết.

Sau đó gửi nội dung tiểu thuyết và bản phác thảo ngoại hình nhân vật đơn giản cho Eromanga-sensei.

Eromanga-sensei vẽ bản phác thảo thiết kế nhân vật.

Tác giả gốc, biên tập viên phụ trách, và họa sĩ trao đổi để thống nhất thiết kế nhân vật.

Sau đó, chỉnh sửa lại nội dung tiểu thuyết sao cho phù hợp với thiết kế nhân vật đã được xác nhận.

Đó là quy trình tạo ra "thiết kế nhân vật nguyên tác".

Còn hiện tại Eromanga-sensei đang giám sát "thiết kế nhân vật anime" dựa trên "thiết kế nhân vật nguyên tác".

Tôi ngó vào máy tính của Sa-gi-ri từ phía sau lưng.

"Đạo diễn A-ma-mi-ya gửi email hỏi rằng... 'Nhân vật này mặc quần lót loại gì bên dưới bộ đồ ngủ vậy?'— em vừa mới trả lời thư rồi đó."

Dù là câu hỏi buồn cười, nhưng chắc chắn đó là một yêu cầu xác nhận công việc vô cùng nghiêm túc.

"Anime còn phải quyết định đến cả những chi tiết nhỏ như vậy sao."

"Tất nhiên rồi. Nếu không thì sẽ có những góc quay không thể vẽ được."

"Ồ, vậy à. Thế Sa-gi-ri trả lời thế nào?"

"Không mặc gì ạ!"

Một câu trả lời đầy mạnh mẽ.

"Với câu trả lời đó, sẽ có những góc quay không thể vẽ được mất chứ?"

"Vì nhân vật này không mặc gì thật mà."

Eromanga-sensei nói rằng không thể nói dối được.

Đây là sự cố chấp mạnh mẽ của một người sáng tạo, nằm ẩn trong việc "không mặc quần lót" đó.

"Từ những người làm mô hình cũng nhận được nhiều câu hỏi này, nhưng— nhân vật này khi mặc bộ đồ này thì tuyệt đối không mặc quần lót đâu. Những ai mà tự ý cho mặc quần lót vào thì em nhất định không cho phép."

"Đúng là một giám sát viên khó tính ghê! Nhưng mà anh hiểu cảm giác đó!"

Thật là có những điều không thể nhượng bộ được mà.

"Thấy chưa?"

"Hiểu thì hiểu thật... nhưng bên đối tác có vẻ sẽ gặp khó khăn đấy?"

"À, đạo diễn vừa mới trả lời thư."

Sa-gi-ri mở email trên máy tính, đạo diễn A-ma-mi-ya đã gửi một email có đính kèm hình ảnh.

Hình ảnh đó là bản thiết kế nhân vật nữ chính mặc đồ ngủ—

【Tôi đã hiểu ý của Eromanga-sensei. —Thế này thì sao ạ?】

"Đúng rồi! Cái này cái này! Cứ như thế này là được!"

Eromanga-sensei vỗ tay tán thưởng hết lời. Rồi cô bé "Ưm" một tiếng đầy thán phục:

"Đúng là đạo diễn A-ma-mi-ya có khác! Thật sự hiểu được chân lý của quần lót!"

"...Tôi nhìn bản thiết kế này mà vẫn chẳng thể hiểu nổi cái gọi là chân lý của quần lót đó chút nào."

Dù bảo là không mặc quần lót, nhưng nhân vật vẫn mặc hẳn một cái quần dài mà...

"Hừm, người nghiệp dư thì không hiểu được rồi..."

Sa-gi-ri xoa thái dương, ra vẻ đã hiểu rõ mọi thứ.

"Để em dạy cho. Bây giờ, em cũng đang mặc bộ đồ ngủ mỏng mùa hè mà—"

Sa-gi-ri nhảy phóc xuống ghế, rồi bò bằng bốn chân ngay tại chỗ.

Cô bé quay lưng về phía tôi, hướng mông ra ngoài, rồi nghiêm túc bắt đầu giải thích:

"Làm thế này thì dễ hiểu hơn. Phần thân dưới trong bản thiết kế được gửi tới, vì không mặc quần lót nên hình dáng có chút khác biệt tinh tế... Với lại, quần áo mỏng thì đường nét có thể nhìn xuyên qua được đúng không?"

Tôi chăm chú nhìn vào mẫu minh họa mà Eromanga-sensei đã "hy sinh thân mình" trình bày, rồi nói:

"À, anh hiểu rồi, hóa ra mặc quần lót vào trông mới gợi cảm."

Thì ra đây chính là chân lý của quần lót... !

"Đúng vậy! Vì thế, để làm nổi bật sự trong sáng, việc cố ý không mặc quần lót chính là—!"

Sa-gi-ri vẫn giữ nguyên tư thế bò bằng bốn chân, chỉ quay mặt lại nhìn tôi, thì bất chợt cô bé nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. "Bốp!" một tiếng, mặt cô bé đỏ bừng lên nhanh chóng:

"Anh bắt em làm cái gì thế này!"

"Là em tự khoe ra mà!"

Sa-gi-ri như không nghe thấy lời tôi phản đối, vội vàng đứng dậy rồi chui tọt vào trong chăn.

Từ trong tấm chăn cuộn tròn, cô bé chỉ ló mặt ra và nói:

"Quên hết đi! Xóa hết ký ức đó đi!"

"Đừng nói những điều vô lý thế chứ."

"Thế thì anh cũng làm dáng quyến rũ đi! Có mỗi mình em xấu hổ thế này thật bất công!"

"Cái đồ nói năng bừa bãi này!"

Và cứ thế—

Một khoảng thời gian êm đềm trôi qua.

Không biết đã bao lâu rồi...

Khi cả hai tập trung vào công việc, chúng tôi không hề trò chuyện hay để ý đến nhau.

Dù cô người yêu đáng yêu đang ở ngay cạnh, tôi cũng không hề xao nhãng.

Đạt đến cảnh giới của sự trống rỗng.

Trong "Căn phòng bí mật" yên tĩnh, chỉ còn tiếng "cạch cạch" vang lên.

Đó là tiếng tôi gõ bàn phím laptop.

Bạn còn nhớ lần họp với Ka-gu-ra-za-ka-san, chúng tôi đã nói về việc "tạo ra một sự kiện lớn trong tác phẩm để đồng điệu với thời điểm anime phát sóng" không?

Việc tôi đang làm bây giờ chính là đưa "sự kiện lớn" đó vào bản thảo đã nộp trước đó.

Viết lại khoảng bốn phần mười — nhưng mà, một khi ngón tay đã bắt đầu di chuyển, thì cũng chẳng tốn nhiều thời gian lắm.

Ngón tay tôi biết phải sửa thế nào.

—Nghe thì có vẻ "ngầu" nhưng thực ra là "nếu ý tưởng chưa hình thành thì một chữ cũng không viết được". Trong lúc tập trung, không biết từ lúc nào mà đã trôi qua khá nhiều thời gian, điện thoại của tôi rung lên, báo hiệu đã năm giờ chiều.

"Ối, đã giờ đó rồi sao. Phải đi mua đồ ăn tối thôi."

Giờ thì yêu tinh và chị Mu-ra-ma-sa không còn ở nhà này nữa. Tôi phải tự nấu bữa ăn thôi.

À, mà hình như tôi có hẹn với Sa-gi-ri.

—Đó là... nếu được thì... hãy dạy em nấu ăn.

"Sa-gi-ri, chúng ta cùng nhau nấu bữa tối nhé?"

Tôi ngẩng mặt khỏi laptop, vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, đưa mắt nhìn quanh phòng tìm kiếm bóng dáng Sa-gi-ri.

"Anh đi mua đồ ở ga tàu nhé—nhưng mà..."

Tôi định hỏi có muốn yêu cầu món gì không, nhưng giọng tôi bỗng nghẹn lại.

「──────」

Sagiri đang nằm dài trên giường... thì ra là đã ngủ thiếp đi. Chắc hẳn cô bé đã ngủ gục trong lúc làm việc.

Tiếng thở đều đều... chứng tỏ cô bé đang ngủ ngon lành.

"Thật là hết nói nổi. Ngủ mà cũng chẳng thèm đắp chăn gì cả."

Anh khẽ cười gượng, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Sagiri.

"……………………………………"

Chỉ ngắm nhìn thôi, lồng ngực anh đã ngập tràn một thứ hơi ấm khó tả.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng, thứ mà anh hằng khao khát bấy lâu, nay đã ở ngay trước mắt.

...Ước gì có thể mãi ở bên nhau. Hạnh phúc biết bao.

Thoáng chốc anh nhận ra, đôi môi Sagiri đã ở ngay trước mặt mình.

"...Ách──"

Anh định đánh thức Sagiri dậy để đi mua đồ ăn tối.

Anh đã nghĩ thế, nhưng ánh mắt anh lại chẳng thể rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại kia.

"……………………"

Anh rướn người về phía cô bé đang ngủ, chậm rãi ghé sát mặt lại.

"…………………………………………!"

Trái tim anh đập thình thịch, vang vọng ầm ĩ đến mức át cả lý trí, xua đi mọi suy nghĩ bình thường. "Là cô ấy mà... bọn mình đã hẹn hò rồi mà... có sao đâu chứ?", một con quỷ nhỏ thì thầm.

Chỉ còn vài centimet nữa là đôi môi sẽ chạm vào nhau──

"Áá──!!"

Đúng khoảnh khắc cuối cùng, anh dừng lại kịp. Anh bật người ngả về sau, đưa mặt rời khỏi môi Sagiri.

"Ôi, ôi nguy hiểm quá...! Suýt nữa thì..."

Cái lý do biện hộ kiểu "Sagiri là em gái mình" có lẽ đã từng là một rào cản tâm lý. Nhưng giờ đây, khi cô bé đã từ "em gái" trở thành "bạn gái" của anh, những khao khát trong lòng anh dường như sắp mất kiểm soát.

Mặc dù vậy.

"Không thể thế được, Masamune à...! Chuyện này 'bây giờ' không thích hợp...!"

Anh quỳ trên giường Sagiri, ôm đầu đầy dằn vặt.

Nhìn từ ngoài vào, trông anh chẳng khác nào hung thủ tại hiện trường vụ án.

May mắn là ở đây không có ai ngoài anh và Sagiri, nhưng──

"Tôi thấy hết rồi đó."

"Hả!?"

Giọng nói phụ nữ từ phía sau khiến anh giật mình bắn người, kinh hãi quay phắt lại.

Đứng đó là Elf, đôi mắt lim dim nhìn chằm chằm vào anh.

Chắc lại là từ ban công sang chứ gì── Khoan đã!

"Cô... cô ở đó... từ bao giờ vậy...?"

"Từ lúc anh hét lên, rồi dừng lại đúng lúc chuẩn bị hôn."

Elf cầm điện thoại một tay, như đang nghịch ngợm.

"Tiếc ghê, suýt nữa là có được một tấm ảnh đẹp rồi."

"Này!"

"Đó là đùa thôi. Tôi định sẽ ngăn anh lại mà. Tuy là khá sát nút, không biết có kịp không nữa."

"À, ừ. ...Đã để cô thấy cảnh xấu hổ."

Anh bước xuống giường, quay lại đối mặt với Elf. Cô bé nheo mắt nhìn anh:

"Thật đấy. Dù có yêu nhau đến mấy thì như thế là không được. Nếu anh làm đến cùng thì── tôi sẽ khinh thường anh đó."

"...Tôi không có lời nào để biện minh cả."

Có lẽ cô bé đang giận. Giọng Elf lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Sau một lúc im lặng, cô bé khẽ thở dài "Phù".

Không khí trong phòng hơi dịu đi một chút.

"Mà, tôi tin anh mà. Dù có dao động đi chăng nữa... anh cũng sẽ không làm thế với người mình yêu đâu."

Anh không biết phải phản ứng thế nào.

Thật sự quá đỗi khó xử.

Cứ như sách bậy bạ giấu trong phòng bị bạn nữ phát hiện vậy── thậm chí còn khó chịu hơn thế nữa.

"Elf... ừm... hôm nay cô đến đây có chuyện gì à? Gần đây có thấy mặt đâu. Với lại, leo qua ban công sang là... lâu rồi không thấy nhỉ?"

"Lý do tôi đến đây à? Hừm..."

Elf dường như đang suy nghĩ, rồi khẽ bật cười:

"Này, tôi có thể nói dối một chút không?"

"Chuyện đó cô hỏi trực tiếp tôi à?"

Nếu anh đồng ý, cô bé sẽ nói dối mất thôi.

"Không nói dối, nhưng cũng không nói hết."

"Được rồi, thế cũng được."

Nghe anh trả lời, Elf gật đầu.

"Lý do tôi đến đây... thì là cái đó thôi."

Với một vẻ khá bất cần, cô bé nói tiếp:

"Tôi đến để phá đám hai người yêu nhau mới đây đó mà."

"Rõ ràng thế thì tốt quá rồi."

"Ồ, anh không giận à?"

"Vì là Elf nên tôi nghĩ kiểu gì cô cũng sẽ đến. Không thấy đến nên tôi còn thấy hụt hẫng cơ. Cứ nghĩ không biết có khi nào cô bé lạ lùng quan tâm đến bọn tôi không."

Sagiri thì nói "Không đời nào, đáng ngờ lắm."

"Thì tôi phải đến chứ. Bởi vì... người mình thích mà lại đang chim chuột với bạn gái... thì tôi khó chịu lắm."

Elf lầm bầm, vẻ mặt hơi bĩu môi, dường như có chút ủ rũ.

Thật hiếm khi cô bé nói chuyện mà không nhìn vào mắt anh.

Elf cúi đầu, gần như giống hệt Sagiri ngày trước... rặn từng lời thốt ra như muốn tan biến:

"Khó chịu lắm."

"………………………………"

Anh đã từ chối tình cảm của Elf để hẹn hò với Sagiri, nên chẳng có gì để nói cả.

Anh không có tư cách đó. Vì vậy, anh chỉ im lặng lắng nghe.

"Việc tôi phá đám chậm mấy ngày cũng có lý do, nhưng... tôi không muốn nói nhiều về chuyện này lắm. Nói một cách đơn giản là..."

Cô bé liếc mắt nhìn anh:

"Tôi đã cãi nhau với Muramasa. ...Vì chuyện của anh đó."

"………………"

"Anh không muốn nghe chi tiết chứ?"

"Không... nếu có gì tôi có thể làm được thì... tôi sẽ nghe."

"Không có nên không nói."

"...À, ừ."

"Nói sao nhỉ... Muramasa... con bé đó, nó có quan điểm tình yêu khác với tôi. Hoàn toàn không hợp ý nhau. Dù tôi đây là Love Comedy Master, định như mọi khi sẽ dễ dàng xoay chuyển nó, nhưng chuyện này thì vô ích. Y như Senju Muramasa thầy giáo bướng bỉnh vậy."

Không biết giữa hai người đã có cuộc đối thoại thế nào. Elf khoanh tay, vẻ mặt tỏ ra không vui.

"Dù nó cũng suy nghĩ nhiều theo cách riêng của nó, nhưng đứng im như thế thì tôi không chấp nhận được. Thế nên tôi sẽ tự làm theo ý mình── vậy thì, tôi sẽ hành động ngay đây!"

*Bang!* Elf dùng bàn tay phải tạo hình khẩu súng, "bắn xuyên" qua ngực anh.

Sau đó, cô bé nhếch môi cười gian xảo rồi mở lời:

"Masamune, anh còn nợ tôi một ân huệ phải không?"

*Critical Hit* Một đòn chí mạng. Đối với anh, đó là một câu nói tuyệt đối không thể bỏ qua.

Vì vậy, anh trả lời với tất cả lòng biết ơn.

"Không chỉ một đâu. Trong mấy tháng qua, Elf và Muramasa-senpai đã giúp tôi không biết bao nhiêu lần."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Elf liên tục gật đầu "ừm ừm" khi nghe anh nói.

Anh tiếp tục dốc hết tâm tư chân thành vào cô bé:

"Không chỉ từ khi quyết định anime hóa. Từ trước đó rất lâu, Elf đã luôn mang lại những ảnh hưởng tốt đẹp cho tôi. Tôi của ngày hôm nay, là nhờ có cô đó."

"...Ồ, thế à? Đến mức đó sao?"

"Phải."

Hai người đã cược anime Eromanga Sensei.

Anh đã được thấy một phong cách làm việc với giá trị quan khác biệt, và đã rất phấn chấn.

Khi bố mẹ không còn, Sagiri lại trở thành người tự kỉ... đó là lúc anh đau khổ nhất.

Elf đã cho anh đọc light novel hay, và khiến anh bật cười.

Và.

Elf đã yêu anh, đã nhiều lần tỏ tình nồng nhiệt với anh.

"Có biết bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ đâu. ...Thật sự cảm ơn cô rất nhiều."

"Hừ, hứm. Lời cảm ơn nghe chán ngắt rồi."

Mặc dù miệng thì đòi anh phải cảm ơn như ban ơn, nhưng khi được cảm ơn thật lòng thì cô bé lại ngượng đỏ mặt.

Elf chính là cô gái như vậy.

"Á, á ơ kìa! Làm tôi mất tự nhiên quá! Phải trả lời cộc lốc hơn chứ! Như mấy nhân vật chính light novel thời xưa ấy!"

"Ai mà biết. Tôi có phải nhân vật chính light novel đâu."

Cuộc đối đáp này, đã bao nhiêu lần rồi nhỉ. Cái màn đối đáp quen thuộc này, thực ra anh lại không hề ghét.

"Vậy thì── Elf, tiếp theo là gì? Cô không định đưa ra một cách để tôi trả 'món nợ lớn' này sao?"

"Đúng vậy."

Dường như hối hận vì đã để quyền chủ động cuộc trò chuyện rơi vào tay anh, Elf có vẻ bất mãn.

Cô bé tiếp tục với giọng điệu ngạo mạn, hòng kéo cuộc trò chuyện về nhịp độ của mình:

"Anh hãy nghe tôi một điều ước thôi. Rồi tôi sẽ xóa hết những món nợ trước giờ."

"Được."

"Hừ, tất nhiên anh sẽ không thể trả lời khi chưa nghe nội dung đâu nhỉ── Ấy, sao trả lời luôn vậy!?"

Dường như tình huống nằm ngoài dự đoán, Elf kinh ngạc hét toáng lên.

Anh cũng bất ngờ đó chứ.

"...Có gì mà phải ngạc nhiên vậy chứ. Vì cô, chuyện gì tôi cũng làm."

"Chuyện, chuyện gì cũng... chuyện gì cũng sao?"

Mặc dù tự mình đưa ra lời đề nghị, nhưng Elf lại rụt rè hỏi lại. Anh gật đầu:

"Phải, thật sự, cứ nói ra bất cứ điều gì cô muốn. Cô đã làm rất nhiều điều cho tôi."

"...Anh đó... đừng có dễ dàng nói những lời như vậy chứ. Nếu tôi... đưa ra một 'mong ước' kỳ quặc thì anh tính sao?"

"Cô sẽ làm vậy sao? Một 'mong ước' kỳ quặc ấy hả?"

"Không đời nào! Đến mức được tin tưởng như vậy, tôi có muốn cũng không làm!"

"Thế thì sao nào?"

"Grừ grừ...! Anh của hôm nay, thật sự làm tôi mất hết cả tự nhiên!"

Elf nghiến răng lườm anh.

"Dù sao thì!"

*Bịch!* Cô bé chĩa thẳng ngón tay vào mặt anh:

"Hãy chuẩn bị tinh thần đi! Tôi sẽ đưa ra cho anh một 'mong ước' cực kỳ hoành tráng đó!"

Ngay lúc đó, điện thoại của cô bé rung lên bần bật.

Elf im lặng nhìn vào màn hình điện thoại── có lẽ là có email hoặc cuộc gọi đến── rồi vẫn giữ nguyên tư thế chỉ tay vào anh, nói tiếp:

"Tức là, sau khi tôi vượt qua được hạn chót đã!"

Dường như Elf vẫn còn một chút thời gian nữa trước khi đưa ra cái "mong ước hoành tráng" đó cho anh.

Rồi sau đó──

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, màn đêm buông xuống.

Hiện giờ, họ vừa ăn xong bữa tối đơn giản đầu tiên tự làm cùng Sagiri, ngay tại phòng khách.

Ngồi đối diện qua bàn, Sagiri khẽ bật cười khúc khích.

"...Trông anh vui vẻ quá."

"Em nhận ra à?"

"Vâng... Tại sao vậy ạ?"

Rõ ràng là cô bé biết mà.

"Được 'cùng Sagiri ăn tối trong phòng khách'── đó là điều anh đã luôn muốn làm mà chưa thể thực hiện được."

"………………"

"Nên là, anh rất, rất vui."

"…………Ra vậy. Vậy thì, nếu biết thế... lẽ ra chúng ta nên làm vậy sớm hơn."

Trong lời nói đó, có lẽ đã ẩn chứa vài ý nghĩa.

Anh cụp mắt, gật đầu nói "Phải đó."

"Lần tới... cả Kyouka-san nữa... cả gia đình chúng ta sẽ cùng ăn nhé."

"Vâng."

"Kyouka-san về hôm nay... phải không nhỉ?"

"Chị ấy gửi tin nhắn nói là sắp về rồi ạ."

"À, ừ. Vậy thì... ừm..."

Đến giờ anh vẫn ngại khi nói ra. Mặt anh nóng bừng lên.

"Hôm nay chúng ta sẽ báo tin cho Kyouka-san... là chúng ta đã hẹn hò rồi... nhé."

"...Ư, ừm."

Sagiri cũng ngượng nghịu, vặn vẹo người.

"...Không biết khi nghe chúng ta hẹn hò rồi... Kyouka-chan sẽ nói gì nhỉ?"

"Chị ấy sẽ mừng cho chúng ta thôi."

Chắc chắn... với nụ cười khó hiểu đó, chị ấy sẽ chúc phúc cho họ.

"Bởi vì chị ấy, đối với hai anh em chúng ta, giống như một người mẹ thứ hai vậy."

Đối với Sagiri là người mẹ thứ hai.

Đối với anh là người mẹ thứ ba── mẹ.

"…Vâng", Sagiri khẽ gật đầu.

Sau đó, một khoảng im lặng bao trùm.

Cả Sagiri lẫn anh đều không phải là người hoạt ngôn, nên đôi khi cuộc trò chuyện lại đứt đoạn như vậy.

Nhưng điều đó không hề gây khó xử một chút nào.

Cảm giác an tâm khi ở bên gia đình... hay sao đó.

Mà, đó lại chính là yếu tố cản trở sự tiến triển của hai người khi đã trở thành một cặp đôi.

Mặc dù vậy, anh không muốn đánh mất sự bình yên này. Anh muốn trân trọng nó.

"Nè."

Sagiri lại bắt chuyện. Tôi cũng đáp gọn lỏn, "Hử?"

"Trước khi chị Kyōka về… bây giờ, em sẽ tập luyện."

Giọng con bé nghe quả quyết lắm, nên tôi chẳng cần hỏi cũng biết ngay nó muốn tập gì.

"Thì ra là 'tập đi ra ngoài'."

Hai anh em tôi cùng nhau bước ra cửa chính.

"............Ực."

Đứng trước cánh cửa ra vào nhà Izumi, Sagiri nuốt khan một tiếng.

Đó chỉ là một cánh cửa bình thường, chẳng có gì đặc biệt mà nhà nào cũng có. Vậy mà trong mắt Sagiri, nó hẳn là một rào cản khổng lồ.

Hơn hai năm đã trôi qua kể từ khi Sagiri nhốt mình. Trong suốt khoảng thời gian ấy, con bé chưa từng bước chân ra khỏi nhà, thậm chí còn chưa một lần mở cánh cửa này.

"…Em có ổn không?"

Thế nên, chính tôi lại đâm ra lo lắng. Nếu thấy khó khăn, đâu nhất thiết phải cố gắng tập luyện đến thế.

"Ừm."

Đáp lại tôi, Sagiri mỉm cười với khuôn mặt trắng bệch.

"Tập luyện thì… trước giờ em đã làm nhiều lần rồi. Masamune cứ… đứng đó mà nhìn. Mà cổ vũ cho em."

"…Anh hiểu rồi."

Tôi cúi xuống tủ giày, lấy ra đôi giày của Sagiri. Đôi giày mua mới mỗi năm – nhưng vẫn còn nguyên như mới. Vừa nhìn thấy vật tượng trưng cho 'thế giới bên ngoài' đó…

"…!"

Cả người con bé bỗng đổ mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch càng thêm tái mét.

"…ư…ư…"

Toàn thân Sagiri run lẩy bẩy từng đợt nhỏ. Con bé không thể nhúc nhích một bước. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào một điểm, như thể đang trông thấy thứ gì đó kinh khủng lắm.

— Con đi đây.

— Anh sẽ mua thật nhiều quà về cho em nhé.

Con bé có đang ảo tưởng về những người đã nói vậy rồi ra đi không?

Tôi dùng tay che mắt Sagiri lại, nói khẽ khàng:

"Tới đây thôi."

"Em đã cố gắng rất nhiều rồi, Sagiri."

"…Hộc… hộc…"

Sagiri buông xuôi, lảo đảo ngồi sụp xuống đất. Một lúc sau, khi thấy hơi thở của con bé dần ổn định trở lại.

Tạm thời thì… có vẻ như con bé đã ổn.

"…Em không làm được."

Sagiri lí nhí nói, vẻ tiu nghỉu.

"Lần trước tập… em còn chạm được vào cửa rồi mà…"

Chắc hẳn là vấn đề tâm lý rồi. Sagiri của ngày hôm nay, đã thực sự muốn bước ra ngoài. Dù nói là tập luyện, nhưng cảm xúc của con bé lại như đang đối mặt với thực tế. Chính vì thế, con bé mới sợ hãi hơn rất nhiều so với những lần tập trước… hẳn là vậy.

Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc khăn thể thao lên đầu con bé.

"Chà, vậy là cũng tiến bộ kha khá rồi còn gì?"

"…Chẳng được gì cả."

"Đâu có. Không phải thế đâu."

Trước kia, con bé còn không thể bước ra khỏi phòng. Giờ đây đã xuống được tầng một, cùng tôi tập đi ra ngoài. Nếu đây không phải là tiến bộ thì là gì chứ?

Hơn nữa, Sagiri còn chưa hài lòng với tình hình hiện tại. Con bé vẫn có ý chí nỗ lực để tiến xa hơn. Điều đó hơn mọi thứ khác, khiến tôi vững tâm.

"Được rồi, vậy thì, chúng ta về phòng thôi nào—"

Nghỉ ngơi chút đã.

Tôi định nói tiếp như vậy, thì bất chợt, nắm đấm cửa chính xoay một vòng.

"!"

Tiếng "cạch" khiến cả tôi và Sagiri đồng loạt quay đầu.

Mở cửa bước vào nhà là chị Kyōka trong bộ đồ công sở.

Izumi Kyōka – em gái của bố tôi, cũng là người giám hộ cho hai anh em chúng tôi.

Chắc chị ấy không hề nghĩ rằng sẽ có người ở khu vực cửa chính.

"Chị về rồ—"

Lời nói được thốt ra khi nghĩ là không có ai, bỗng dừng lại giữa chừng.

"…Ơ? Ma, Masamune-kun… Với lại…"

Chị Kyōka chớp chớp mắt. Đôi mắt chị mở to khi nhìn tôi, rồi nhìn Sagiri.

"Sagiri-san!?"

Chắc chắn chị ấy phải phản ứng như vậy rồi. Một Sagiri siêu-siêu-shut-in mà lại đang ở cửa chính thì đúng là khó tin thật.

"Chị về rồi ạ, Kyōka-san."

Dù sao thì, cũng nên đón người nhà vừa đi làm về.

Sagiri cũng di chuyển nấp sau lưng tôi, vừa lấp ló chào chị Kyōka.

"…C, chào… mừng chị về nhà."

"Vâng, vâng… Chị về rồi ạ."

Chị Kyōka đứng ngẩn người. Chị ấy là người khó đoán biểu cảm, nhưng lần này tôi biết chắc chị ấy đang rất kinh ngạc. Chị nhìn tôi như tìm kiếm sự giúp đỡ.

"Masamune-kun… Chuyện này là sao vậy?"

"Dạo gần đây Sagiri đã có thể xuống nhà khi có em ở đó. Và bây giờ chúng em đang 'tập đi ra ngoài' ạ—"

"Sa, Sagiri-san… đi ra ngoài sao?"

"Dạ, vẫn chưa được đâu ạ, nhưng em ấy đang dần bắt đầu tập luyện. —Nè, Sagiri?"

Khi tôi hỏi Sagiri, con bé vẫn nấp sau lưng tôi, gật đầu lia lịa. Dù nỗi sợ hãi đối với chị Kyōka đã giảm bớt, nhưng có lẽ khi ra khỏi phòng thì con bé vẫn chỉ ở mức này thôi.

Trong khi đó, Kyōka-san sau khi nắm được tình hình thì tỏ vẻ rất ấn tượng:

"…Tuyệt vời quá còn gì…!"

"Hư hử, tuyệt vời đúng không?"

Tôi tự hào khoe thay Sagiri.

"M, mà… còn chưa được gì cả mà… nói quá rồi."

Bản thân Sagiri có vẻ ngượng ngùng, nhưng cũng không hẳn là khó chịu.

Và chị Kyōka vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau cú sốc.

"Hả… Đ, đúng rồi. Nếu đã vậy thì, phải tổ chức ăn mừng thôi! C, chị sẽ đi mua bánh kem!"

"Ôi Kyōka-san! Khoan đã, khoan đã!"

Tôi giữ tay chị Kyōka lại, sợ chị sẽ chạy đến tiệm bánh kem mất. Giờ khi mọi hiểu lầm đã được hóa giải, tôi mới hiểu — người này quá đỗi yêu quý hai anh em chúng tôi rồi!

"Người vừa đi làm về mệt mỏi thế này, em đâu thể để chị làm chuyện đó!"

"N, nhưng mà! Sagiri-san đã cố gắng đến thế này cơ mà! Phải làm gì đó… phải làm gì đó chứ!"

Kyōka-san cuống quýt cả lên, hết sức sốt sắng.

Thấy người cô đáng yêu như vậy, tôi cười khổ đề nghị:

"Vậy thì, em sẽ chạy đi mua cho ạ."

Nghe vậy, Kyōka-san vội vàng móc hết mấy tờ nghìn yên trong ví da ra, định đưa cho tôi.

"Masamune-kun, nhờ cháu mua chiếc bánh kem ngon nhất mà tiền này mua được nhé."

"Chị tính mua bánh cưới à!?"

Làm gì có thứ đó bán ở gần đây!

"Không cần nhiều tiền thế này đâu ạ… ừm, bánh kem dâu trang trí là được rồi phải không?"

"Đừng quên miếng socola ghi lời nhắn nhé. Nội dung là 'Chúc mừng Sagiri-chan'."

Kyōka-san cứ nói mấy câu ngô nghê đó với vẻ mặt nghiêm túc như thật. Không trách ngày xưa hai anh em tôi lại hiểu lầm chị ấy.

"Dạ, em biết rồi."

Tôi nín cười đáp lời. Ngay lúc đó, Sagiri kéo nhẹ vạt áo tôi.

"Hử? Gì vậy, Sagiri?"

"…Chuyện đó… kh, khai báo."

"À, đúng rồi. Phải rồi—"

Trước khi đi mua sắm, có một việc quan trọng cần làm. Tôi nghiêm túc nói.

"Kyōka-san, chúng cháu có… một chuyện quan trọng muốn báo cáo."

"Hả? Với chị ư?"

"Vâng."

"…Ch, chuyện gì vậy…?"

Kyōka-san có vẻ hơi e dè.

…À, chắc là chuyện này rồi.

— Ero-manga Flash!

Chị ấy đang nhớ lại chuyện đó. Kyōka-san từng gặp rắc rối lớn vì một yêu cầu từ hai anh em chúng tôi trước đây.

"À, không, Kyōka-san. Lần này không phải là yêu cầu quá đáng gì đâu nên chị cứ yên tâm."

"K, không đâu ạ! Nếu vẫn cần đến sức lực của tôi, xin hãy cứ nói bất cứ lúc nào. Vì các cháu, tôi lúc nào cũng sẵn lòng đứng lên với tư cách là Ero-manga Sensei!"

Kyōka-san đấm ngực nói lớn. Lời nói nghe sao mà đáng tin cậy. Dù đã từng chịu đựng một chuyện đáng xấu hổ đến thế… Tôi cảm nhận được tình yêu mạnh mẽ của chị dành cho chúng tôi.

"Cảm ơn chị. Nhưng thực sự lần này không phải chuyện đó. Chỉ là có chuyện muốn báo cáo thôi ạ…"

"? Báo cáo sao?"

"Vâng. Ừm, thì… chúng cháu— đã bắt đầu hẹn hò rồi ạ."

Cuối cùng cũng vào vấn đề chính. Nghe vậy, Kyōka-san…

"—Hả?"

Đơ người ra với vẻ mặt bất ngờ.

"Hả? …Nh, nhầm lẫn… ư? Nghe như… hẹn hò… phải không?"

"Không phải nhầm lẫn đâu ạ. Em và Sagiri đã trở thành người yêu của nhau."

"—"

Kyōka-san mở to mắt. Phản ứng của chị ấy mạnh hơn dự kiến, khiến tôi cũng phải bối rối.

Kyōka-san, sao chị lại ngạc nhiên đến vậy chứ?

Chị ấy nhìn chúng tôi với vẻ mặt nghiêm nghị quen thuộc, trông cứ như đang vô cùng tức giận.

"Xin hãy giải thích. Từ đầu, một cách chi tiết."

"Dạ, vâng…"

Tuy biết chị ấy không ghét bỏ hay giận dữ chúng tôi, rằng chị là người nhân hậu, nhưng uy lực của chị quá lớn khiến tôi không thể không sợ hãi. Tôi vẫn sát bên Sagiri mà run lên cầm cập.

Sau đó, tôi kể cho Kyōka-san nghe chuyện tình của tôi và Sagiri, hệt như đã kể cho Tomoe vậy.

Chuyện tôi đã yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Chuyện tôi đã tỏ tình qua tiểu thuyết, và cứ tưởng mình bị từ chối.

Chuyện đó là một sự hiểu lầm, và Sagiri cũng đã yêu tôi suốt thời gian qua.

Chuyện tôi và Sagiri đã gặp nhau qua mạng, từ rất lâu trước khi bố mẹ tôi kết hôn.

Chuyện em ấy là định mệnh của tôi.

Và,

"Em đã cầu hôn Sagiri. Rằng 'Hãy kết hôn với anh'—"

"……………………"

Kyōka-san im lặng lắng nghe, với vẻ mặt mà tôi chỉ có thể nghĩ rằng chị ấy đang căm ghét tôi.

"…Sagiri-san, cháu nói sao?"

Người trả lời câu hỏi là Sagiri.

"Em đã nói là chưa thể kết hôn bây giờ… Rồi em tỏ tình với anh ấy. 'Hãy hẹn hò với em'… Và 'Sau này, hãy cưới em làm vợ nhé'…"

"Và thế là— chúng tôi bắt đầu hẹn hò."

Tôi tiếp lời, kết thúc câu chuyện. Kyōka-san nhắm mắt lại, im lặng như đang nghiền ngẫm từng lời của chúng tôi. Khoảng vài phút sau, chị mở mắt và nói:

"Tức là… hai đứa bây giờ đang hẹn hò… và cũng đang nhắm tới việc kết hôn trong tương lai, phải không? …Là vậy đó… phải không?"

"Vâng."

"Vâng."

"Việc báo cáo với tôi là… muốn xin phép, phải không?"

"Ngoài Kyōka-san ra, chúng cháu không còn ai để nói 'Xin hãy gả con gái cho tôi' cả."

Bố của Sagiri đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi. Bố mẹ Sagiri, giờ chỉ còn có mình chị ấy thôi. Tương tự, bố mẹ tôi, cũng chỉ còn có mình chị ấy.

Vì vậy, "được Kyōka-san chấp thuận" là một việc rất quan trọng đối với hai anh em chúng tôi.

Tôi đã nghĩ chị ấy sẽ nói: "Tôi hiểu rồi. Tôi chúc phúc cho hai đứa."

Thế nhưng…

"………………Không được."

"Ơ…?"

Chị ấy vừa nói gì vậy…?

Kyōka-san nén lại tiếng run rẩy.

"Mối quan hệ của hai đứa, và cả việc kết hôn— tôi không thể chấp nhận."

Kyōka-san với khuôn mặt tái mét, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hai anh em chúng tôi.

"……………………"

Cả tôi và Sagiri đều ngẩn người ra. Vì chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bị phản đối mạnh mẽ đến vậy.

── Sau khi nghe Sương Mù kể chuyện, rồi đọc tác phẩm của cậu… tôi cảm thấy việc cứ để hai đứa các cậu sống chung thế này e rằng cực kỳ nguy hiểm.

Quả thật, tôi vẫn thấy Kyōka có vẻ dè chừng mối quan hệ anh em của bọn tôi… nhưng tôi cứ nghĩ đó chỉ là cái cớ để cô ấy thường xuyên ghé thăm nhà mà thôi.

Thật không ngờ, thái độ cô ấy lại cứng rắn đến độ này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

Áp lực tựa cơn bão tuyết do Nữ hoàng băng giá tỏa ra cứ đè nặng, giày vò hai anh em tôi.

— Không phải lúc để sợ sệt.

“Cho… cho phép tôi hỏi lý do được không ạ?”

Tôi cố kìm nén thân mình đang run lên bần bật, và trước tiên hỏi cô ấy như vậy.

Tại sao cô ấy lại phản đối chuyện yêu đương hay kết hôn của chúng tôi?

Nếu không nghe giải thích của cô ấy, mọi thứ sẽ chẳng thể bắt đầu.

“……………………”

Ánh mắt Kyōka càng thêm sắc bén.

Cô ấy lườm nguýt, nhìn tôi đầy khinh thường, rồi có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Một khoảng im lặng trôi qua, rồi cô ấy lên tiếng.

“……………………Lý do là──────”

“Không thể nói.”

“……Hả?”

Lần này đến lượt tôi, như Kyōka ban nãy, thốt ra một tiếng không thể hiểu nổi.

“K-không thể nói… là ý gì…?”

“Chính xác như lời tôi nói. Tôi không chấp nhận mối quan hệ của hai cậu, và tôi cũng không có ý định giải thích lý do.”

“Thế thì làm sao mà chấp nhận được chứ──”

“Chắc chắn rồi.”

Kyōka nói, như thể đã giết chết mọi cảm xúc. Cô ấy tiếp lời với giọng điệu không cho phép phản đối:

“Hai đứa các cậu là trẻ con. Chỉ cần nghe lời người giám hộ là được rồi──”

“Cái gì…!”

“──Nếu là tôi của trước đây thì chắc sẽ nói vậy nhỉ.”

“Ơ…?”

Bất chợt, áp lực Kyōka phát ra yếu đi.

Nó chuyển thành một bầu không khí mong manh, yếu ớt, đến mức tôi còn cảm thấy nó thật mỏng manh.

Phù… cô ấy thở ra một hơi mệt mỏi, rồi nói:

“Tôi xin lỗi… hai đứa. Tôi… không thể chúc phúc cho mối quan hệ của hai cậu.”

“……Tại sao ạ?”

Sương Mù hỏi, giọng điệu như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ nhỏ hơn mình.

Lúc này, Kyōka khẽ lắc đầu, đầy bất lực:

“……Tôi không muốn nói.”

““……………………””

Tôi và Sương Mù nhìn nhau.

Chúng tôi hiểu rằng chắc chắn có một lý do nào đó rất nặng nề và quan trọng.

Cái “bí mật” mà tôi từng cảm nhận được ở Kyōka từ trước đến nay—tôi cảm thấy mình vừa chạm đến tận cùng cốt lõi của nó.

“Kyōka-san. ……Lý do của việc ‘không muốn nói’ là gì ạ?”

“Masamune-kun. ……Tôi trân trọng hai anh em cậu… Khi những hiểu lầm đã được hóa giải, khi chúng ta có thể trò chuyện bình thường trở lại… và có thể sống chung cùng nhau… tôi cảm thấy ‘hiện tại’ mà tôi vừa đạt được này, thật sự rất hạnh phúc.”

“Chúng tôi cũng vậy ạ. Vì thế Kyōka-san cần phải…”

“Chính vì vậy mà tôi không thể nói.”

Lời từ chối ấy cắt ngang lời tôi.

“Đây là giới hạn cuối cùng tôi có thể thốt ra.”

“……………………”

Nếu tiếp tục dấn thân, “hiện tại” sẽ tan vỡ. Có phải ý cô ấy là như vậy không?

“……Masamune.”

Sương Mù nhìn thẳng vào mắt tôi.

“……À, anh hiểu rồi.”

Tình cảm của cả Sương Mù và tôi dành cho Kyōka đều giống nhau.

Để thay cho cô em gái ít nói, tôi sẽ lên tiếng.

“Bọn em cũng rất yêu quý Kyōka-san. Sống chung cùng nhau, mỗi ngày đều vui vẻ… bọn em rất hạnh phúc.”

“……Masamune-kun.”

“Cho nên, nếu Kyōka-san không vui vẻ thì sẽ không được đâu. Bọn em không chỉ muốn hẹn hò. Không chỉ muốn kết hôn. —Mà là muốn được hạnh phúc.”

Tôi đã dấn thân. Dù cho ‘hiện tại’ quý giá có thể bị phá vỡ, tôi vẫn phải làm điều này.

“Làm ơn hãy nói cho bọn em biết. Chuyện mà Kyōka-san đang giấu bọn em.”

“………………………………”

Kyōka không đáp lời ngay, mà chỉ buồn bã nhìn tôi.

Izumi Masamune, Izumi Sương Mù, Izumi Kyōka.

Một gia đình ba người.

Cứ như thể ‘mối quan hệ hiện tại’ sẽ kết thúc ngay hôm nay.

Cô ấy cúi mắt, rồi từ từ bắt đầu kể.

“Masamune-kun… có lần cậu đã hỏi tôi đúng không? ‘Tại sao cô lại nhận nuôi hai anh em bọn cháu?’ —Phải không?”

“! …Vâng.”

“Lý do tôi không thể chúc phúc cho mối quan hệ của hai cậu. Lý do tôi nhận nuôi hai anh em cậu. Hai điều này, là một.”

“……Đó là────”

Trước lời nói bất ngờ này, hai chúng tôi đều mở to mắt.

Kyōka thú nhận, như thể đã buông bỏ tất cả.

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi nói:

“Vì tôi đã giết cha mẹ của hai cậu.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận