Ngày nọ, vào một ngày tháng Sáu tại nhà xuất bản.
Sau khi kết thúc buổi họp bàn về cuốn tiểu thuyết mới của 『Thế Giới Em Gái - Sekaimo』, cô biên tập viên phụ trách Kagurazaka-san đã mở lời với tôi:
“Izumi-sensei này, về cái vụ tiểu thuyết tiếp sức mà thầy nhận lời từ trước đó ấy.”
Đó là một dự án chung, quy tụ các nhà văn của cùng nhà xuất bản, nhằm đăng tải một cuốn tiểu thuyết tiếp sức lên tạp chí. Chuyện này hình như đã được đưa ra từ tuần trước, và tôi cũng đã bắt tay vào viết rồi.
Tôi đáp lời với một thái độ tự tin hiếm thấy:
“À, cái đó ạ. Bản thảo đầu tiên gần như đã hoàn thành rồi, tôi sẽ gửi ngay sau khi kiểm tra lại.”
“Đúng là Izumi-sensei có khác. Nhanh nhẹn thật đấy. Vậy thì vụ đó cứ thế mà tiến hành nhé.”
“Vâng, ừm… còn gì nữa không ạ?”
Vậy là buổi họp gần như đã xong. Chỉ cần xác nhận lại cho chắc chắn rồi tôi sẽ nhanh chóng về nhà, nơi có cô em gái bé bỏng đang chờ.
Cứ ngỡ sẽ được về nhà, nhưng Kagurazaka-san lại phá tan suy nghĩ đó của tôi bằng một giọng điệu nặng trĩu:
“Có một vấn đề cực kỳ quan trọng ạ.”
“Cái, cái gì cơ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Nghe giọng điệu là biết ngay không phải tin tốt lành gì rồi.
“Chuyện là về Muramasa-sensei.”
Senju Muramasa. Cô là một tác giả nổi tiếng hoạt động tại cùng nhà xuất bản với tôi, và đối với tôi, cô ấy là một "tiền bối" tuy ít tuổi hơn. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen nhánh hợp với bộ kimono. Đối với Izumi Masamune, cô ấy là một người có duyên nợ sâu sắc theo nhiều nghĩa.
“Muramasa-senpai có chuyện gì sao ạ?”
“... Cứ đà này, tập truyện mới của 『Huyễn Đao』 sẽ không thể ra mắt được.”
『Huyễn Tưởng Yêu Đao Truyện』 – là series ăn khách của Senju Muramasa.
“Hả, lại là chuyện không viết được nữa à? Với người như cô ấy thì tôi nghĩ cứ kệ đấy rồi sớm muộn cũng sẽ tự động trở lại thôi. Đằng nào thì cô ấy cũng chẳng thể nào bỏ viết tiểu thuyết được đâu.”
Dù cách nói có phần cộc cằn, nhưng người đó khác với Shido-kun. Hoàn toàn không có chỗ cho sự đồng cảm hay lo lắng. Làm thế chỉ lãng phí công sức mà thôi. Vì cô ấy là kiểu người mà tiểu thuyết chính là tất cả cuộc đời.
“Không, không phải vậy ạ.”
Kagurazaka-san gãi má, khua khua một tay.
“Muramasa-sensei, đương nhiên là cô ấy vẫn viết bản thảo đấy ạ.”
“? Vậy thì, vấn đề là gì?”
“Cô ấy không chịu giao bản thảo cho tôi ạ.”
“………………………………”
“Hahaha.”
Kagurazaka-san bật cười.
“Hahaha.”
Tôi cũng cười theo, rồi nhẹ nhàng xác nhận:
“Là lỗi của Kagurazaka-san đúng không?”
“Thật oan uổng quá. Sao thầy lại khẳng định như vậy?”
“Chắc là anh đã làm gì khiến cô ấy giận chứ gì? Chẳng hạn như tự ý xúc tiến dự án mà không có sự đồng ý sau đó, hay bị cô ấy phát hiện là đã tự tiện bịa đặt và đăng bài phỏng vấn mà Muramasa-senpai không hề tham gia, mấy chuyện kiểu vậy ấy.”
“Hoàn toàn không có chút gì để nghi ngờ cả!”
Thật không đó.
“Mà, nói thật, trên đời này có biên tập viên nào làm mấy chuyện đó sao?”
Chỉ riêng việc bài phỏng vấn của Muramasa-senpai – người chắc chắn sẽ không bao giờ nhận lời phỏng vấn – lại tồn tại trên đời này, thì lời nói của Kagurazaka-san đã có vẻ không hợp lý rồi.
Nhưng mà, nghĩ kỹ lại thì, chỉ mấy chuyện cỏn con đó thì Muramasa-senpai cũng chẳng đến mức phải tức giận đâu nhỉ.
Ừm, vậy thì, tôi chịu.
“Thôi, tôi về đây.”
Cạch. Vừa đứng dậy, tôi đã bị Kagurazaka-san túm chặt lấy tay.
“Này, gì vậy?”
“Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào.”
“Tôi muốn về… mà, đau tay quá.”
“Izumi-sensei với Muramasa-sensei thân nhau đúng không? Thầy có thể thay tôi đi lấy bản thảo được không?”
“Sao lại là tôi?!”
“Vì bây giờ Muramasa-sensei đang hơi né tránh tôi một chút… mà tôi lại lỡ thông báo ngày phát hành rồi, không có bản thảo đó thì gay lắm. ...『Huyễn Đao』mà không có tập tiếp theo thì chán lắm đúng không?”
“Tất nhiên là chán rồi!”
Tôi muốn nói rằng đó là công việc của anh chứ.
“Tôi nghĩ nếu là Izumi-sensei mà Muramasa-sensei yêu thích thì thái độ của cô ấy sẽ dịu đi đấy ~”
“Khụ…”
Mặt tôi nóng bừng lên. Quả thật, cô ấy là một fan lớn của tác phẩm của tôi, và có vẻ như cũng dành cho tôi một thiện cảm mạnh mẽ.
“Cái, cái đó với chuyện này…”
“Tiền công làm thêm sẽ rất hậu hĩnh đấy?”
“Ư…”
Tôi hơi lung lay. Dù gần đây bán khá chạy, nhưng có thêm thu nhập đột xuất thì thật tuyệt!
Nhưng mà…
“Hơn nữa…”
“Cuộc sống riêng tư của một tác giả nữ xinh đẹp, siêu nổi tiếng, thầy không tò mò sao?”
“Tò mò cực kỳ ạ!”
Kiểu như bình thường senpai sống thế nào, ở nhà ra sao…
Trong môi trường nào mà những cuốn tiểu thuyết ấy được ra đời, v.v.
Thật tình, tôi rất muốn biết. Nhưng tự mình hỏi thì lại có vẻ khó xử.
“Nhưng mà…”
Với động cơ không thuần khiết như vậy…
Thấy tôi đang do dự, Kagurazaka-san nở nụ cười ác quỷ.
“Vì các fan của 『Huyễn Đao』, vì Muramasa-sensei, vì ban biên tập… và vì tương lai của ngành light novel! Thầy sẽ đi chứ, Izumi-sensei!”
“Cứ giao cho tôi!”
Chết tiệt, mình sẽ chơi tới bến luôn!
Và thế là, sáng hôm sau, tôi lập tức lên đường đến nhà Muramasa-senpai.
Đó là một sáng Chủ Nhật, tuyến tàu điện Sobu khá vắng. Ánh nắng từ khung cửa sổ chiếu sáng chúng tôi, những người đang ngồi cạnh nhau.
“Nhà của Muramasa-chan sẽ trông như thế nào nhỉ… mong quá.”
Người nói câu đó là Sagiri, đang hiện diện trên màn hình ứng dụng nhắn tin trong chiếc điện thoại tôi đang cầm. Có thể gọi điện thoại nhưng vì đang đi tàu nên chúng tôi không nói chuyện trực tiếp. Tôi và Sagiri trao đổi qua tin nhắn, nhưng được gửi bằng cách diễn đạt ngắn gọn như trên.
“Ừm… Với cái tính ngơ ngơ của cô ấy thì có vẻ sẽ sống ở một nơi giống như biệt phủ samurai ấy nhỉ, tôi cảm thấy vậy.”
Người đáp lời Sagiri là Elf, cô gái đang ngồi cạnh tôi.
Khi tôi nói sẽ đi đến nhà Muramasa-senpai, cô ấy đã nhiệt tình nói, "Cái gì hay vậy! Tôi cũng đi!" – rồi cứ thế đi theo.
Nhân tiện, đây là một chuyến đi không hẹn trước. Gọi điện đến nhà Muramasa-senpai thì chẳng ai nhấc máy, cứ như điện thoại bàn chẳng có ý nghĩa gì, còn điện thoại di động thì cô ấy không có, nên hoàn toàn không thể liên lạc được. Biên tập viên phụ trách Kagurazaka-san mỗi lần đều phải đích thân đến nhà để “giành lấy” (anh ta đã nói đúng như vậy) bản thảo. Có thể nói đó là đãi ngộ đặc biệt dành cho một tác giả danh tiếng.
Chà, bản thân cô ấy chắc cũng chẳng tự nhận mình là tác giả đâu nhỉ.
Tôi cũng học theo Sagiri và Elf, bắt đầu mơ mộng về “nhà riêng của Muramasa-senpai.”
“Chắc trong nhà giăng đầy bẫy ấy nhỉ. Vừa đặt chân vào cổng là mũi tên vù vù bắn tới.”
“Biệt phủ ninja Nhật Bản! Sướng quá đi mất!”
Elf vui mừng hớn hở.
“Elf-sensei đến từ nước ngoài, tôi phải cảnh báo trước… đó chỉ là nói đùa thôi nhé? Nhật Bản hiện đại không có ninja hay samurai đâu đấy?”
“Hả?” “Hả?”
Sao đến Sagiri cũng tỏ vẻ bất mãn vậy.
“Hừm, anh trai đã viết dối trong tiểu thuyết sao?”
“Đúng là tiểu thuyết của anh có kunoichi xinh đẹp nhưng đó chỉ là hư cấu thôi!”
“Người Nhật có kỹ năng đặc biệt, dù bị thương cũng không giảm sức tấn công đúng không? Với lại còn nhổ cả một đống hoa anh đào đang nở rộ ra ăn nữa chứ?”
“Đừng có tin sái cổ mấy cái quan điểm sai lầm về Nhật Bản từ game nước ngoài!”
“Tất nhiên là tôi biết mà.”
“Mày bảo mày ở Nhật lâu rồi mà!”
Khốn kiếp, dám trêu chọc mình…
“Dù sao đi nữa… mặc dù biệt phủ ninja là nói đùa, nhưng Muramasa đúng là có cái hình tượng kiểu cổ trang phong cách Nhật Bản lạc thời như vậy nhỉ.”
“Cũng phải.”
“Muramasa-chan ở nhà sẽ như thế nào nhỉ…”
“Gia đình cô ấy ra sao, cuộc sống hằng ngày thế nào, không thể tưởng tượng nổi nhỉ.”
Hôm nay, có lẽ tôi sẽ được biết điều đó. Nghĩ vậy, tôi lại thấy tim đập thình thịch.
“Này, mấy người cùng nghề ấy. Toàn gọi nhau bằng bút danh, không biết tên thật, nên dù có thân thiết cũng cứ phân vân không biết có nên nói mấy chuyện riêng tư không ấy – tôi là thế đó.”
“Đúng là chúng ta có cái kiểu đó nhỉ. Ban đầu không tiết lộ tên thật hay chuyện riêng tư – giống như giao lưu trên mạng vậy.”
“Chúng ta còn chưa được Muramasa-senpai cho biết tên thật mà.”
“Hưm hưm, tôi thì đã cho anh biết rồi đấy.”
“…………À, ừ.”
Vì bị cô ấy mỉm cười đầy ẩn ý, tôi đã hơi bối rối.
—Emily đó. Khi nào cầu hôn tôi, hãy gọi tên đó nhé.
“………………”
“………………”
Sau một khoảng lặng kỳ lạ, có chút ngứa ngáy,
“Anh trai.”
“!? Cái, cái gì thế?”
“Về nhớ mua quà lưu niệm cho em nhé.”
“Ồ, ừ… cứ giao cho anh. Lạc rang được không?”
À, giật mình quá. Mà… sao mình lại giật mình chứ…
Chúng tôi đổi tàu tại ga Chiba và xuống ở ga gần nhất để đến nhà Muramasa-senpai. Chưa đầy một giờ sau khi rời ga Chiba, khung cảnh đô thị tương lai, từng là thánh địa anime, đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một con phố cổ kính, yên bình, gợi lên cảm giác hoài niệm.
Nhìn lại phía sau, một nhà ga nhỏ bé đang mỉm cười như một bà lão đáng yêu.
“Núi! Ruộng! Vườn tược! Wow! Đây chính là nông thôn Nhật Bản!”
“Đồ con gái này! Nói thẳng quá!”
Con nhỏ này! Công sức tôi cố gắng mô tả thật hoa mỹ đều đổ sông đổ biển hết rồi!
Từ chiếc máy tính bảng tôi đang cầm, Sagiri nói qua video:
“Muramasa-chan, từ nơi xa xôi thế này, tuần nào cũng đến Tokyo chơi đấy à…”
“Kufufu, cô ấy chuyển đến Adachi-ku là được rồi ấy nhỉ, có tiền mà.”
“Muramasa-chan đã quen với không khí trong lành ở nông thôn, có lẽ sẽ không sống nổi ở Adachi-ku đâu.”
Khu nhà tôi ở đâu có đến mức không khí ô nhiễm như vậy chứ?
Tôi nhìn quanh quảng trường ga thưa thớt rồi nói:
“Được rồi, nhà của senpai ở hướng nào đây?”
“Đã biết địa chỉ rồi thì mình đi taxi đi.”
“Này Elf. Cô cũng nửa phần là hikikomori mà, nhân cơ hội này đi bộ đi.”
“Ơ~”
“Đúng vậy đó, hikikomori thì vận động rất quan trọng đấy, Elf-chan.”
“Sagiri! Mày ở trong phòng mà nói cứ như bà hoàng ấy…!”
“Thôi nào, bên này. Đi thôi.”
Vừa trò chuyện rôm rả như vậy, chúng tôi vừa rời xa quảng trường ga yên tĩnh.
“Masamune! Masamune! Kia là cái gì vậy! Có cái vòi nước kỳ cục như cái giếng ấy!”
“À, đó là giếng tự phun.”
“Giếng! Hừm, có kiểu giếng như thế à.”
Đi bộ trên những con phố mang hơi hướng Nhật Bản cổ kính, chúng tôi được chiêm ngưỡng những cảnh tượng hiếm thấy ở nơi mình sống, mang lại cảm giác như đang du hành thời gian. Cứ thế đi bộ khoảng hai mươi phút, đến cả những địa danh nhỏ cũng không còn thấy nữa.
Một khung cảnh nông thôn đơn điệu, bao quanh bởi thiên nhiên.
Tiếng côn trùng kêu vang vọng.
Tại nơi như vậy, có căn nhà mà cô ấy đang sống.
“Mai Viên”
Tên gia đình được khắc trên biển hiệu gỗ.
Quả đúng như Elf đã tinh ý chỉ ra, đó là một biệt phủ samurai.
Cây liễu vươn ra từ trong tường rào, đổ bóng xuống con đường phía trên chúng tôi.
“Nhìn kìa Masamune! Sagiri! Đúng là biệt phủ ninja mà! Cái sát khí Muramasa tỏa ra khi tức giận, chắc chắn là của một kunoichi!”
“Không, gọi là biệt phủ ninja thì… đúng hơn là…”
“Giống như nhà của một đại văn hào ấy nhỉ?”
Sagiri tiếp lời tôi. Tôi gật gù với chiếc máy tính bảng.
“Đúng rồi, đúng vậy, cảm giác đó đó!”
Cái cảm giác dị giới nhuốm màu ảnh sepia cổ.
Một không gian như thể được cắt ghép từ năm mươi năm trước đang sừng sững trấn giữ trước mặt chúng tôi.
“Dù sao thì, rất hợp với hình tượng của cô ấy!”
“Đúng vậy. Oa, nếu được viết tiểu thuyết trong ngôi nhà này, chắc tôi cũng thành văn hào mất.”
“Tự ảo tưởng.”
Lời nói thẳng thắn của em gái tôi đâm thẳng vào tim.
Elf, đang hào hứng bước đến cổng gỗ, quay lại gọi tôi:
“Masamune! Ngôi nhà này không có chuông cửa!”
“Thật hả?”
À, đúng rồi. Không có thật. ...Nói sao nhỉ... đúng là quá triệt để.
“...Giờ sao đây?”
Sagiri hỏi. Tôi cũng muốn nói câu tương tự.
Một ngôi nhà không có chuông cửa thì làm sao để gọi người nhà ra được nhỉ.
Trong lúc tôi đang ngắm nghía kỹ cánh cổng, Elf đã bắt đầu đập "đùng đùng" không chút kiêng dè.
Sau đó, cô ấy hét lớn:
“Xin hỏi có ai ở nhà không!”
“Này, này, cô kia…!?”
"Gì cơ? Cứ gọi thế này thì có sao đâu?"
"Tớ nghĩ thế cũng được...nhưng còn câu thoại! Phải có cách gọi khác hay hơn chứ!"
"Vậy thế này thì sao? Mu-ra-ma-sa-chan ơi! Ra chơi đi~!"
Hình như còn tệ hơn lúc nãy nữa...
Lời can ngăn của tôi chẳng mấy hiệu quả, Elf cứ liên tục đập cửa rầm rầm, gào thét inh ỏi.
Cuối cùng, dường như hết kiên nhẫn, cánh cửa nặng nề cũng mở ra.
Người bước ra là...
"Xin hỏi... các vị là ai vậy?"
Một người đàn ông gầy gò, mặc kimono.
Khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn, khó mà đoán được tuổi. Ánh mắt sắc bén, có phần giống ai đó, đang nhìn xuống chúng tôi.
"............!"
Tôi thoáng chốc bị khí thế áp đảo, suýt nữa lùi bước. Nhưng mà, đối mặt với ông chú khó đăm đăm, đáng sợ khiếp vía này, người phải lên tiếng trước chắc chắn là tôi, vừa lớn tuổi hơn, lại vừa là đàn ông.
"À... tôi là Izumi Masamune. Chúng tôi là đồng nghiệp của thầy Senju Muramasa..."
Lời vừa ra khỏi miệng đã bị cắt ngang.
Cánh cổng đột ngột đóng sầm lại.
"Ể ể ể!? "
Gì...gì cơ!? Vừa...vừa nãy là sao?
"Này này, làm gì đóng cửa vậy! Mở ra mau!"
Thay vì tôi đang ngơ ngác như trời trồng, Elf lại tiếp tục đập cửa ầm ĩ.
Cánh cổng lại một lần nữa mở ra, rồi lại đóng sập ngay sau đó.
"Bất cứ ai làm trong ngành xuất bản, đều cấm gặp con gái tôi."
"................................."
"................................."
"................................."
Ba chúng tôi (tính cả Sagiri), đồng loạt nhìn nhau, chỉ biết im lặng.
Đây gọi là bế tắc toàn tập đây mà.
Ôi giời ơi... Kagurazaka-san, cô lấy bản thảo từ cái nhà này kiểu gì hay vậy?
Dân làm xuất bản cứ hễ đến là bị tống cổ không thương tiếc thế kia, rốt cuộc cô làm bằng cách nào?
Người này, thực ra cũng ghê gớm đấy chứ?
"Nghe nói là 'con gái', vậy cái người vừa nãy là bố của Muramasa-chan à?"
Sagiri lên tiếng từ trong máy tính bảng.
"....Chắc vậy."
"Ừ, đúng là có nét giống thật."
Cả khuôn mặt, cả dáng vẻ nữa.
Cứ tưởng tượng Muramasa-senpai mà thành đàn ông, cộng thêm vài chục tuổi nữa vào thì chắc ra cái ông kia.
"Mà, hình như tôi đã từng gặp ông ta ở đâu rồi thì phải..."
"Anh quen biết ông ta à?"
"Không... Tôi làm gì quen ai đáng sợ như ông ta chứ... Chắc là không..."
Mình đã gặp ở đâu nhỉ...
"Thôi, bỏ chuyện đó sang một bên đã."
Tôi nhìn Elf và Sagiri, quay trở lại chủ đề chính.
"Bị đuổi thẳng cổ rồi, giờ sao đây?"
"Đã cất công đến đây rồi, không gặp được Muramasa thì về làm gì chứ?"
"Nói thì nói vậy... Nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy họ có ý định mở cửa cho mình lần nữa đâu?"
"Vậy thì đột nhập thôi!"
Elf lập tức buông một câu xanh rờn.
"Nhiệm vụ xâm nhập bí mật! Vượt qua những cạm bẫy trong căn nhà ninja, bắt cóc công chúa!"
".......... Cậu... thấy vui lắm đúng không? Nghĩ nghiêm túc chút đi."
"Tớ đang nghiêm túc đó chứ?"
Đừng có nghiêng đầu dễ thương như thế!
"...Chờ tớ một chút. Để tớ hỏi Kagurazaka-san xem bình thường cô ấy làm kiểu gì đã."
Tôi móc điện thoại ra, gửi mail cho Kagurazaka-san.
Tiêu đề: "【Bố Khó】 Cách đoạt bản thảo khỏi Lâu đài Muramasa kiên cố bất khả xâm phạm【Cực Gắt】."
Mười giây sau đã có hồi âm. Quả nhiên, chỉ có mỗi việc trả lời mail là nhanh như chớp thôi nhỉ.
Và đây là nội dung:
"Masamune, biên tập của cậu, làm sao rồi?"
"Đợi tớ xem đã. À ừm... 'Chào buổi chiều, Kagurazaka đây ạ. Về vấn đề anh hỏi, phía đông dinh thự có một cái cây khá vừa tầm, anh có thể sử dụng nó. Cảm ơn anh ạ'."
".............................................."
Thật là hết nói.
"'Cảm ơn anh' cái gì! Cô ta nói như kiểu đương nhiên lắm ấy! Cái người này, đầu óc cũng thuộc hàng Elf rồi thì phải!"
"Tớ không biết đấy. Hóa ra biên tập viên cần cả kỹ năng ninja nữa cơ à! Cái tên 'Ayame' kia cũng có hơi hướng của một kunoichi đấy chứ!"
"...Nói đúng hơn thì, cái này là kỹ năng trộm cắp thì có đúng hơn không?"
Sagiri lên tiếng từ trong máy tính bảng.
Tôi ôm cái máy tính bảng vào lòng,
"Thì... đúng là công việc này cần kha khá kỹ năng ấy chứ."
"Khư khư, tớ nghe nói có biên tập viên còn phải điều tra như thám tử để bắt những tác giả trốn nợ, hoặc là đuổi tận Las Vegas để bắt họ viết bản thảo cơ. Ghê thật đấy."
"Chỉ muốn động viên người ta thôi."
"So với việc tác giả trốn ra nước ngoài thì việc tác giả light novel bắt biên tập phải đi Monster Hunter cùng để tiếp khách vẫn còn dễ thương chán."
"Cậu bắt Chris-aniki làm cái đấy à!?"
"Sao cậu đoán ra ngay thế!? ...Tại...tại tớ quyết định là chưa kiếm đủ trang bị Tử Độc Cơ thì sẽ không làm việc mà!"
"Thế cái vụ cậu bảo là dạo này bận làm anime, không chơi game được thì sao!?"
"Cái đó là chuyện của hôm qua rồi."
"CẬU VỀ NHÀ LÀM VIỆC NGAY CHO TÔI!"
"Trong cái tình huống dở dở ương ương thế này, tớ có làm được gì đâu!"
Không hề tỏ vẻ hối lỗi gì cả.
"Vả lại,"
Elf làm bộ điệu bí hiểm,
"Để một mình Masamune... cũng có nhiều chuyện phải lo lắng mà."
"Nhiều chuyện là chuyện gì? Đúng là bố của Muramasa-senpai đúng là ghê gớm thật, nhưng tớ không có ý định về mà chưa gặp được senpai đâu đấy?"
"Không phải thế đâu."
Elf cười khẩy, vẻ mặt như thể "Cậu chẳng hiểu gì cả".
Cô ấy nhìn xuống cái máy tính bảng (khuôn mặt của Sagiri) đang ở trước ngực tôi,
"Đúng không~?"
Hừm...Hai cô gái này tự dưng hiểu ý nhau rồi kìa.
Mình cứ như người thừa, lạc lõng quá.
"Khụ khụ."
Tôi hắng giọng, quay trở lại chủ đề chính.
"Vậy, tính sao đây? Tình hình vẫn chưa được cải thiện chút nào cả, nhưng..."
"Hả? Chẳng phải là cái này sao?"
Elf làm mấy cái động tác tay như ninja trong N●RUTO.
".......................... Tớ bảo rồi, cái đó không được đâu."
Tôi ủ rũ, vai rũ xuống.
Xâm nhập gia cư bất hợp pháp là dở đấy.
Bị cảnh sát tóm thì không xong đâu.
Trước hết, cứ đến cái chỗ 'phía đông dinh thự' mà Kagurazaka-san nói thử xem. Và quả nhiên, bên cạnh hàng rào có một cái cây khá vừa tầm.
Cẩn thận hết sức, còn có cả thùng bia rỗng để làm chỗ đứng nữa chứ.
"...Ấy ấy, thật luôn à? Chẳng lẽ Kagurazaka-san không đùa à?"
"Hóa ra cô ta cũng là một tên trộm. Từ giờ cứ gọi cô ta là Mắt Mèo Ayame vậy."
Mấy đứa nhóc mười mấy tuổi lớn lên ở nước ngoài, sao mà nghĩ ra mấy cái tên như thế hay vậy.
Hấp thụ văn hóa Nhật Bản nhiều quá rồi đấy.
"Tuyệt! Vậy thì chúng ta xâm nhập ngay thôi nào!"
Elf xắn tay áo, hùng dũng tiến về phía cái cây.
Tôi túm lấy bờ vai xinh xắn của cô ấy, ngăn lại.
"Đợi chút."
"Sao vậy? Ngăn cũng vô ích thôi."
"Hình như đúng là vậy thật, nhưng tớ sẽ đi. Cậu cầm đồ đi, đứng cách xa ra."
"Anh hai. Anh thật sự định đi à?"
Sagiri từ trong máy tính bảng hỏi, nhìn tôi.
Tôi gật đầu "Ừ". Nhưng Elf không chịu nhận đồ đạc.
"Để tớ đi cho. Nếu bị phát hiện, với vẻ ngoài siêu đáng yêu của tớ, khả năng được tha thứ sẽ cao hơn mà."
Xét về tuổi tác thì cũng đúng.
"Mà này, cậu định trèo cây với cái bộ dạng đó à?"
"À..."
Elf đang mặc cái bộ váy bồng bềnh quen thuộc. Chẳng phù hợp cho việc xâm nhập chút nào.
"Đúng không?"
".............................. Hừ."
Elf cau mày suy nghĩ, rồi cuối cùng cũng thở dài ngao ngán.
"Nếu bị ông chú đáng sợ bắt được, cứ bảo là do Mắt Mèo Ayame ép buộc nhé?"
Vâng vâng.
Dù nói vậy, thực ra tôi cũng không có ý định xâm nhập thật đâu.
Cứ để Elf muốn làm gì thì làm, có khi lại gây ra chuyện lớn mất. Nên tôi mới xung phong trèo cây thay.
Liếc nhìn vào trong hàng rào một chút rồi xuống ngay thôi. Sau đó, nghĩ cách khác sau.
Tôi nghĩ bụng như vậy.
"Yo...essssse...ttto."
Dùng thùng bia rỗng làm chỗ đứng, tôi vụng về leo lên cây.
Cuối cùng cũng leo được lên cái cành to chìa ra phía dinh thự.
"Masamune, ổn không?"
Elf gọi tôi từ dưới.
"Suỵt. Ổn mà, cậu im lặng đi. Lỡ bị ông bố đáng sợ đó phát hiện thì sao?"
Tôi nhìn Elf gật đầu, rồi lại nhìn vào bên trong hàng rào.
Đập vào mắt đầu tiên là cái chậu vẩy nước (shishi-odoshi) đặt bên một cái ao. Những hòn đá và cây cối trong vườn được bố trí vô cùng đẹp mắt.
Và ở hiên nhà, nhìn ra khu vườn, có một cô gái đang ngồi.
".................... hwaaaaaaaaaaaaaa............"
Cô khẽ ngáp một tiếng đáng yêu.
"Ưm."
Cô vươn vai, duỗi thẳng hai tay. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen.
Bộ đồ ngủ hình con cá màu xanh. Bộ ngực đầy đặn như sắp bung ra khỏi áo.
"...................ực"
Tôi nuốt nước bọt không phải vì có ý đồ đen tối gì đâu đấy nhé!
Mà là do sự tương phản với "cô ấy lạnh lùng thường ngày" thôi!
Đúng vậy. Người đang phơi bày dáng vẻ ngái ngủ vô tư ngay trước mắt tôi chính là Senju Muramasa-senpai.
P...phải làm sao đây...? Tự dưng gặp được senpai rồi, nhưng...?
Có nên gọi cô ấy không...? N...nhưng mà... trong tình huống này...?
Mình có bị nghĩ là kẻ biến thái không? Chắc chắn không có lý do gì để biện minh mất?
Trong khi tôi còn đang do dự, thời gian vẫn trôi đi một cách vô tình.
"Haaaaa... buồn ngủ... buồn ngủ quá... nhưng phải dậy thôi."
Trong mắt tôi vẫn hiện lên hình ảnh Muramasa-senpai với dáng vẻ mềm nhũn, mà bình thường chẳng bao giờ thấy được.
"Ưm."
Cô tự vỗ vào hai bên má.
Và rồi, bằng một giọng nũng nịu đến khó tin,
"Paaaap à."
Paaap!?
Chẳng lẽ...se...senpai!? Vừa nãy cô ấy gọi Paaap á!?
Tôi cảm thấy một sự kinh hoàng khó tả và không thể không cứng đờ người.
"Paaaap à, con chưa có bữa sáng à?"
Giọng nũng nịu từ cái bóng hình cô gái tóc đen mang tên senpai ấy, nhận được lời đáp.
Bằng một giọng baritone quen thuộc,
"Sắp xong rồi đó ạ~ ♡"
Nếu đây là truyện tranh, chắc trên đầu tôi đã xuất hiện một dấu "!?".
O...cha...chaaaa! Cái khuôn mặt khó đăm đăm kia, nhưng lại!
Thêm dấu! Trái tim vào cuối câu!?
"...っ! ...っ!"
Tôi suýt ngã khỏi cành cây, vẫn tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện của hai bố con.
Cô gái mà tôi nghĩ là Muramasa-senpai, nói với người cha không thấy mặt.
"Paaap à, lúc nãy bên ngoài ồn ào quá, có ai đến à?"
"Mấy người đến chào mời đạo thôi con ~. Paaap đã đuổi họ đi một cách ngầu lòi rồi đấy!"
Ôi trời!
Nếu đây là truyện tranh, chắc trên thái dương tôi đã xuất hiện dấu "#".
Tôi nghe thấy tiếng của người cha.
"Hana-chan, sắp xong rồi đó, con mau đi thay đồ đi."
"Vâng ạ ~"
Cô gái tên Hana ngoan ngoãn trả lời, rồi đi vào phòng ngay bên cạnh.
Và rồi, ngay trước cửa phòng, cô bắt đầu mở bộ quần áo đã được gấp lại ra.
Chỗ đó chắc là phòng riêng của cô ấy...? Không, mà như thế là nguy đấy!?
Nếu Hana cứ thế thay đồ thì... Với góc nhìn này thì mình sẽ thấy hết mất!?
Cái cô kia ơi, cái cô mà có vẻ là Muramasa-senpai ơi!? Vô tư quá đấy! Phải đóng vách chướng ngại (shouji) vào chứ!?
"Oaaaaa... nguy rồi... Nguy, cái này nguy thật rồi đấy..."
Rắc, rắc rắc.
Tôi hoảng loạn trên cành cây. Hai mắt mở to thao láo. Vì bị loạng choạng nên cành cây rung lên, Elf thấy vậy nên lo lắng gọi tôi.
"Ma, Masamune, sao vậy?"
"Suỵt! Im lặng! Không có gì đâu! Im lặng đi!"
Lỡ mà bị phát hiện vào cái thời điểm này thì thật sự không có cách nào mà chối cãi được đâu!
"V, vậy à...? ...Sao tớ thấy cậu có vẻ mặt nghiêm túc thế, cậu đang nhìn thấy gì thế?"
"...Chuyện đó không nói được. Elf và Sagiri, tốt nhất là không nên biết."
Tôi bằng một giọng nghiêm trọng tột độ, rồi quay mắt trở lại...
"A"
Tôi chạm mắt với cô gái đang thay đồ.
"........................................"
Cô ấy vừa mới đặt ngón tay lên cái cúc áo ở ngực, những thứ không nên thấy đang chực trào ra ngoài.
Một cảnh tượng như trong mơ.
"................................."
"................................."
Mấy giây đồng hồ đó cứ như từ địa ngục vọng về.
Khoảnh khắc giọt mồ hôi lạnh toát trên trán rơi tõm xuống tay tôi.
“N-n-này...”
Dường như lúc này cô ấy mới hoàn hồn, nhận ra mình đang ở trong tình cảnh nào.
“S-s-sao... cậu lại ở đây chứ!?”
Khuôn mặt cô ấy chợt đỏ bừng lên trong tích tắc,
“Đ-đừng có mà nhìn chứ!?”
Chiếc gối tiền bối Muramasa vung tay ném tới, chuẩn không cần chỉnh, trúng phóc vào mặt tôi.
Và rồi...
“Ha, ha, vậy là... đã rõ!”
Mười mấy phút sau, trải qua bao nhiêu khó khăn, chúng tôi cuối cùng cũng được dẫn vào phòng khách của "Umezono-tei". Tiền bối Muramasa đang giận đỏ mặt lắng nghe chúng tôi giải thích.
Chúng tôi kể lại toàn bộ sự tình vì sao lại tới đây, rồi cả lý do leo cây nữa.
Tất nhiên, chuyện tới lấy bản thảo của "Gensō Yōtō Den" cũng được nhắc đến – nhưng trọng tâm của câu chuyện phải chờ thêm một chút nữa. Mọi người hãy kiên nhẫn đợi nhé.
Tiền bối Muramasa lúc này đã thay bộ đồ ngủ bằng bộ kimono thường ngày.
Căn phòng rộng lát chiếu tatami. Chúng tôi ngồi đối mặt nhau qua một chiếc bàn thấp kiểu Nhật, tôi và tiền bối Muramasa ngồi trên đệm. Elf ngồi cạnh tôi.
Cha của tiền bối không có ở đây. Ông ấy ban đầu cũng định ngồi cùng với vẻ mặt nghiêm nghị như mọi khi, nhưng đã bị đẩy ra ngoài với câu nói "Ba ơi ra chỗ khác đi!".
Xem ra, ông ấy vẫn rất yếu lòng trước con gái mình.
“Ư... ư...”
Tiền bối Muramasa ôm đầu rên rỉ. Mặt cô ấy vẫn đỏ gay.
“Chuyện thì tôi đã hiểu rồi... nhưng mà, nhưng mà hai cậu đúng là... không biết phải bắt bẻ từ đâu nữa!”
“Thôi được rồi! Ít nhất thì anh chắc chắn đã giải thích rõ ràng rằng tôi không phải cố tình lặn lội đến tận tỉnh Chiba này để... nhìn trộm tiền bối thay đồ rồi chứ!?”
“Đừng có nhắc lại nữa!”
Tiền bối Muramasa vẫn ngồi quỳ, hai tay ôm mặt.
Elf nheo mắt lạnh lùng thì thầm:
“...Nào, hãy cùng nhớ lại lời của Masamune khi leo cây xem nào. – ‘Suỵt! Im lặng! Không có gì cả! Cứ im đi!’”
“Đừng có nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ!?”
“M-Masamune-kun!?”
“Không phải đâu! Tiền bối nghe tôi nói đã! T-tôi chỉ là đang bối rối thôi! Tuyệt đối không phải vì tiền bối bắt đầu thay đồ nên tôi mới nhìn chằm chằm đâu!”
“Ư... quên hết đi... coi như chưa có gì đi...”
“..................Anh trai đúng là đồ tồi mà.”
“Ai da, làm con gái khóc là hư lắm đó nha!”
“Gừ...”
Bị ba cô gái (một trong số đó là máy tính bảng) trách móc, tôi mới là người muốn khóc ấy chứ.
“X-xin lỗi.”
Tôi rời đệm, một lần nữa cúi gập người xin lỗi.
“K-không... Tôi cũng bất cẩn... Với lại tôi đâu có giận gì đâu mà cậu phải xin lỗi. C-chỉ là... tôi thấy xấu hổ... muốn chết đi được ấy.”
Tiền bối vẫn che mặt, lắc đầu lia lịa như không muốn vậy.
Tôi nghĩ dáng vẻ quyến rũ nhất của cô ấy chính là khi đang xấu hổ thế này.
Mặc dù trong tình huống này, tim tôi vẫn đập thình thịch.
“...A, chết tiệt... Mình đang làm cái quái gì thế này.”
Có vẻ đã hài lòng khi thấy tôi chán nản, Elf và Sagiri liền chuyển mục tiêu sang tiền bối Muramasa.
“Này này, Muramasa-chan, Muramasa-chan.”
“Dường như hai chúng ta có rất nhiều điều muốn nói với nhau đấy.”
“Nhưng dù sao đi nữa, trước hết cứ cho tớ hỏi một câu trước nhé?”
“...G-gì vậy?”
Cả hai đồng thanh hỏi tiền bối Muramasa:
““Ba ơi là sao!?””
“Á!”
Tiền bối Muramasa kêu lên một tiếng đáng yêu, người đổ rạp ra sau.
Hai mắt cô ấy mở to như chữ X trong truyện tranh vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy mím môi thành hình chữ V ngược, im bặt.
“................................................”
Cô ấy đổ mồ hôi lạnh như một tên tội phạm bị dồn vào đường cùng.
“......................................................................................................”
Sau một phút im lặng đầy căng thẳng, cô ấy mở miệng và nói:
“Haizz, cái gì mà các cô đang nói vậy?”
“Trong tình huống này mà chị còn định giả vờ sao!?”
Elf trợn tròn mắt kinh ngạc trước sự trơ trẽn đó.
Tôi cũng giật giật khóe miệng mà nói:
“T-tiền bối... chuyện này... hơi quá đáng rồi đấy.”
“Hừm... Chẳng hiểu các cậu đang nói gì cả?”
“‘Ba ơi đi chỗ khác đi! Lát nữa con nói chuyện với ba sau! Ba đi ra đi!’”
Elf bắt chước giọng tiền bối và lặp lại lời cô ấy vừa nói.
“Chính tai tôi nghe thấy rõ ràng đấy chứ!?”
“Đó là ảo thanh.”
“Tôi còn thấy tiền bối mặc đồ ngủ dễ thương, nói ‘Ba ơi, bữa sáng xong chưa ạ?’ nữa cơ.”
“Đó là ảo thuật!”
Tiền bối cố gắng che đậy bằng những lời thoại như trong truyện tranh hành động cuối kì.
“Khụ, đúng là bó tay mà... vậy thì đành phải vậy thôi.”
Elf bực mình, một tay chụm lại làm loa, hướng về phía cánh cửa giấy fusuma đã đóng mà lớn tiếng gọi:
“Ba ơi! Ra đây một chút!”
Chết tiệt, cô làm cái quái gì thế!?
Mắt tôi như muốn lồi ra ngoài, rên lên một tiếng kêu đau khổ không thành lời.
Cùng lúc đó, cánh cửa fusuma đột ngột mở ra—
“Có chuyện gì à?”
...Ô, ông ấy thật sự xuất hiện kìa.
Hơn nữa, cha của tiền bối Muramasa, với khuôn mặt nghiêm nghị như lúc nãy... lại đang đeo một chiếc tạp dề hình gấu xinh xắn.
Cảnh tượng thật quá đỗi siêu thực.
Trong tình huống này, người phản ứng đầu tiên chính là tiền bối. Cô ấy bật dậy một cách mạnh mẽ,
“Ba—Bố! T-tại sao bố lại vào đây!?”
“Không... Con bé này gọi bố mà?”
“Vâng, cháu gọi ạ!”
Elf vui vẻ giơ tay đáp lời. Cô bé còn hỏi với vẻ hớn hở:
“Xin hỏi bố Muramasa ạ! Ở nhà, con gái gọi bố bằng gì ạ!”
“Là ba mà?”
“Á! Á á á!”
Tiền bối Muramasa hớt hải chen vào giữa cha mình và Elf, vung tay loạn xạ cố gắng xóa bỏ câu trả lời.
Vô ích thôi.
“Thấy chưa, rõ ràng là gọi bằng ba rồi!”
“C-chỉ ở nhà thôi mà! Có gì sai à!?”
“Chẳng có gì sai cả. Chẳng qua là chị tự thấy xấu hổ thôi.”
“Đúng đó. Ngược lại còn đáng yêu nữa là đằng khác. Cứ tưởng chị sẽ gọi là ‘phụ thân’ nhưng thế này còn hay hơn.”
Sagiri gật gật đầu đồng tình.
Tất nhiên, những ý kiến đó của hai người chẳng an ủi được tiền bối Muramasa chút nào.
“Ư ư ư...”
Lại một lần nữa, cô ấy ôm mặt, ngồi thụp xuống.
Elf thì vô tình tiếp tục công kích.
“Vâng, vậy câu hỏi thứ hai!”
“Vẫn còn nữa sao!?”
Tiền bối ngẩng phắt mặt lên. Elf ngước nhìn cha của tiền bối và hỏi:
“Này này, ở nhà này, có phải ba luôn là người nấu ăn không?”
“À, đúng vậy.”
“C-chỉ vào Chủ nhật thôi! Ngày thường có người giúp việc mà, với cả con cũng nấu nữa! Con không phải lúc nào cũng bắt ba—bố nấu ăn đâu!”
Ra là vậy, nên vừa nãy gõ cửa thì chủ nhà lại là ông ấy.
“Hãy tin con, Masamune-kun!”
“Đ-được thôi... Anh tin! Anh tin mà!”
Đừng có bóp cổ tôi chứ! Sao lại nói với tôi chứ!
Khi tôi đang bị tiền bối Muramasa suýt nữa thì bóp cổ chết, cha cô ấy, người đang nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt lạnh lùng, lên tiếng:
“...Con gái muốn thế nên ta sẽ trở lại. Nhưng trước khi đi, hãy nói cho ta biết điều này. Các cháu... có quan hệ thế nào với con gái ta?”
Dù mặc bộ đồ dễ thương, áp lực tỏa ra từ giọng trầm khàn của ông vẫn không hề thay đổi.
Tôi sợ hãi run rẩy đáp lời:
“N-như vừa nãy tôi đã thưa, chúng tôi là đồng nghiệp của tác giả Senju Muramasa—”
“Không phải vậy. Ta biết các cháu là người của ngành xuất bản rồi.”
“Ể? À... vậy là...?”
“Ý của bố là mối quan hệ sâu sắc đến mức nào ấy mà!”
Elf lập tức hiểu ý và nói. Cô bé khoác tay một cách thân mật lên vai tiền bối Muramasa.
“Bạn thân đó! Bạn thân! Đúng không, Muramasa-chan!”
“..................À, thì cũng là bạn. ...Tạm thời vậy đi.”
Tiền bối Muramasa nheo mắt khó chịu.
Tiếp đó, Sagiri nhỏ giọng thì thầm, “...bạn bè.”
“...Thì ra là vậy.”
Cha của tiền bối gật đầu một cách nghiêm trọng, rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Còn cháu thì sao?”
“.................. ”
Nếu trả lời sai, liệu tôi có chết không?
Chẳng phải đây chính là cái gọi là “lựa chọn tức tử” trong game visual novel sao?
Khụ... Phải trả lời thế nào đây? Đ-được rồi... Cứ chọn “bạn bè” cho an toàn!
Tôi hít một hơi thật sâu, định trả lời—
—Trước khi kịp nói ra, tiền bối Muramasa đã lên tiếng thay.
“Cậu ấy là tác giả Izumi Masamune. Đối với tôi, cậu ấy là một tác giả đáng kính, và là người tôi yêu nhất.”
Chờ đã!
“──────”
Trước ánh mắt sững sờ của cha tiền bối, Elf và Sagiri lại tiếp tục “bồi” thêm:
“Nhân tiện, đây là bạn trai của em đó ạ!”
“...Còn bảo là thích em nhất nữa.”
Ôi trời, hai người kia! Lại nói mấy lời dễ gây hiểu lầm nguy hiểm như vậy!
Thế này thì nghe kiểu gì cũng thành thằng ba lăm ba lén chứ còn gì nữa! Nếu tôi ở địa vị của cha tiền bối thì chắc đã xé xác tôi ra rồi!
“Đ-đó là hiểu lầm thôi ạ!”
Tôi vội vàng thanh minh, nhưng tiền bối Muramasa lại tiếp tục thêm thắt những câu thừa thãi:
“Con cũng định sớm giới thiệu cậu ấy với bố.”
Thế là cô ấy gỡ cả cái thang rồi!
“..............................”
Cha của tiền bối nhìn giữa con gái mình và tôi, ngưng một nhịp rồi nói:
“Cái gì là hiểu lầm vậy?”
“Tất cả! Tất cả đều là hiểu lầm ạ!”
Thực ra thì ngoài Elf ra chẳng ai nói dối cả! Chỉ là cách nói chuyện có vấn đề thôi!
Với lại, trường hợp của tiền bối Muramasa còn tệ hơn Elf ở chỗ cô ấy nói tự nhiên như thế.
“Thì ra là vậy... Ta đã hiểu rõ rồi.”
Phù...
Nhờ có công giải thích, có vẻ như tôi đã hóa giải được hiểu lầm của cha tiền bối.
Ông ấy gật đầu một cách nghiêm trọng, rồi nheo mắt nhìn xuống tôi.
“...Ta sẽ cho cháu chiêm ngưỡng bộ sưu tập kiếm Nhật của ta.”
“Không cần đâu ạ!”
"Ấy chà, khách sáo làm gì. Đây chỉ là mô phỏng thanh kiếm thật thôi mà."
"Thanh này không phải kiếm thật sao ạ!?"
"Đùa thôi."
Nhưng chẳng có vẻ gì là đùa cả. Hệt như con gái của ông vậy.
Cứ thích thốt ra những câu nguy hiểm như đùa, với một khuôn mặt nghiêm túc.
Ông bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, "Hừ," rồi chuyển chủ đề, "Mà này,"
"Các cháu ăn sáng chưa?"
"À, rồi ạ."
"Cháu ăn rồi trước khi ra ngoài."
"Còn bọn ta thì chưa. Ngày nghỉ toàn dậy muộn. Xin lỗi quý khách, có lẽ phải đợi ở phòng khách một lát rồi."
"Vâng ạ."
Đồ ăn sáng làm xong, để nguội thì tiếc lắm.
Chuyện bản thảo "Huyễn Tưởng Yêu Đao Truyện" mà Kagurazaka nhờ, để sư huynh về rồi nói vậy. Elf và Sagiri cũng gật đầu đồng ý với tôi.
"Vậy, Hana-chan. Đi ăn sáng thôi."
"Vâng, thưa ba. ...Vậy, xin lỗi các vị, ta xin phép cáo lui một lát. Ta sẽ quay lại ngay thôi, trong lúc đó xin hãy đọc tạm mấy cuốn sách ở đây chờ nhé."
Theo hướng mắt của Muramasa-senpai, một dãy tủ sách gỗ hoành tráng hiện ra. Bên trong toàn là tiểu thuyết bìa cứng.
"À, khoan đã! Muramasa, cậu... Hana-chan là sao?"
"Hả, à...ờm, thì là..."
Senpai ngập ngừng cúi mặt xuống, rồi nhìn tất cả bọn tôi nói.
"Tên thật của tôi là Umezono Hana... Rất vui được làm quen."
Senju Muramasa, đổi thành Umezono Hana.
Một màn tự giới thiệu có chút ngại ngùng.
Tại phòng khách của dinh thự Umezono, chúng tôi chờ Muramasa-senpai ăn xong.
"Phù, căng thẳng quá đi!"
Cuối cùng cũng được giải phóng khỏi áp lực, tôi duỗi thẳng chân trên đệm ngồi.
"A, sợ quá. Suýt thì toi mạng..."
"Khụ khụ, may là không bị chém đấy."
"Đừng đùa như thế!"
Hai cha con nhà này, ngoại hình hợp với kiếm quá thể rồi!
Trên chiếc bàn thấp, Sagiri đang hiển thị trên máy tính bảng lẩm bẩm.
"Hana-chan... ra là tên đó..."
"Ừ, cuối cùng cũng biết tên thật của cô ấy rồi."
"Đúng như tớ đoán, tên dễ thương thật."
"Ừ. ...Từ giờ gọi người đó thế nào đây?"
"Thì gọi Hana-chan chứ sao! Gọi thế chắc chắn cô ấy sẽ ngượng ngùng cho xem!"
"Tha cho người ta đi, tội nghiệp!"
"Ể~?"
Không chỉ riêng những người làm cùng ngành, mà việc bị những người bạn quen biết bằng tên khác – bút danh hay nick name – biết tên thật, cũng rất ngại ngùng.
Mà, như tôi đây, bút danh với tên thật gần giống nhau nên cảm giác đó không rõ ràng lắm.
Elf lên tiếng, như để chuyển chủ đề, bằng một giọng điềm tĩnh.
"Masamune, Sagiri. Tớ... tớ nhớ ra một chuyện... kinh khủng lắm rồi..."
"Hử?"
"Chuyện gì?"
"............Hãy nhìn kỹ... cái tủ sách kia xem."
Elf chỉ vào tủ sách kê dọc theo tường.
"Có ai nhận ra điều gì không?"
"Nhận ra... điều gì ư?"
Chuyện gì nhỉ? Trông có gì kỳ lạ đâu.
"...Anh hai. Từ trên bàn thì góc nhìn không thấy được."
"Biết rồi."
Tôi bế chiếc máy tính bảng có Sagiri lại gần tủ sách.
"Hừm...?"
"A!"
Tôi và Sagiri cùng nhận ra.
Điều đáng chú ý là, những cuốn tiểu thuyết bìa cứng đang bày trên tủ sách, cái 'tên tác giả' của chúng.
Những cuốn tiểu thuyết đó, đều do cùng một tác giả viết.
Trên gáy sách có in, 'Umezono Rintaro'.
"Chẳng phải là đại gia của tiểu thuyết lịch sử sao! Ể? Umezono...ể? Chẳng lẽ..."
"Có lẽ... đúng là vậy."
Elf đã đến gần chỗ bọn tôi từ lúc nào.
Giọng của Sagiri vang lên từ trước ngực tôi.
"Anh hai, Elf-chan. ...Em vừa tìm kiếm hình ảnh trên mạng... Mọi người xem này."
Sagiri hiển thị hình ảnh kết quả tìm kiếm trên máy tính bảng.
"A! Quả nhiên là thế!""Tớ cứ thấy quen quen—"
Elf và tôi đồng thanh kinh ngạc.
Trên màn hình là hình ảnh của nhà văn 'Umezono Rintaro'.
Dù trẻ hơn bây giờ nhiều, nhưng dáng vẻ khoác kimono dài giống hệt người ba mà chúng ta vừa gặp của Muramasa-senpai.
"Vậy, tức là - tác giả light novel siêu nổi tiếng 'Senju Muramasa', là con gái của đại gia tiểu thuyết lịch sử 'Umezono Rintaro'."
"Chà, đúng là cha con nhà văn."
Elf tóm tắt ngắn gọn.
"Hôê, ngạc nhiên thật đấy."
Tôi cầm một cuốn tiểu thuyết lịch sử bìa cứng lên, chớp mắt nhìn.
"Anh hai có đọc bao giờ chưa?"
"Có chứ. Ông ấy viết nhiều thể loại, nhưng có hai tác phẩm cực kỳ nổi tiếng, một là kiếm hào tiểu thuyết, một là trinh thám thời Edo—"
Tôi giải thích sơ lược cho Sagiri về tác giả Umezono Rintaro.
Vốn dĩ phải giải thích tiểu thuyết lịch sử là gì, nhưng sẽ dài dòng nên bỏ qua.
"—À thì, đại khái thế. Bây giờ ông ấy vẫn đều đặn ra tác phẩm mới đấy."
"Hê, ông ấy là người giỏi lắm hả?"
"Rất giỏi."
Light novel và tiểu thuyết lịch sử, không thể so sánh đơn giản được—nhưng so với "Senju Muramasa" thì cũng không hề kém cạnh. Cực kỳ ăn khách, cực kỳ nổi tiếng, là một đại tác gia.
"Hừm... có hay không?"
Người đáp lại câu hỏi vu vơ của Sagiri, không phải là tôi, mà là một giọng nói khó chịu.
"Muramasa-senpai."
"Xin lỗi đã để các cậu phải chờ."
Cô ấy mở cửa bước vào, dừng lại bên cạnh tôi và nhìn xuống bìa cuốn tiểu thuyết bìa cứng.
Ánh mắt sắc sảo hơn bình thường, xuyên thủng cuốn sách dày cộp.
"Sách của ba tôi dở lắm. Ít nhất là đối với tôi."
"..............."
Đúng rồi. Cô ấy là người khó tìm được một cuốn sách mình thấy hay—nên đã tự mình bắt đầu viết tiểu thuyết.
"Tiểu thuyết của Masamune-kun hay hơn nhiều."
Lại nữa rồi... Người này, cứ thản nhiên nói ra những câu khiến người khác xao xuyến...!
Vui quá, không nhịn được cười mất.
"...Tôi rất vinh dự khi nghe điều đó... Nhưng xin cậu đừng nói câu đó với cha cậu nhé?"
"Tôi nói rồi."
"Chẳng trách ông ấy nghiêm khắc với tôi vậy!?"
"Vậy sao. Lúc đầu, đuổi anh đi là vì có anh ở đó à?"
"...Khụ, hợp lý thật..."
Nghĩ lại thì, cái bộ dạng giận dữ khi gặp cha lần đầu tiên đúng là bất thường.
Muramasa-senpai lắc đầu.
"Không, không phải thế đâu. Không liên quan đến sở thích đọc sách của tôi, mà ba tôi không muốn tôi gặp gỡ những người trong ngành xuất bản."
"Lại sao nữa?"
"Hình như ông ấy không muốn tôi làm tiểu thuyết gia."
"Cậu làm rồi còn gì."
"Bản thân tôi, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm nghề đó..."
Tiểu thuyết đã viết được xuất bản thành sách, trên thực tế thì cậu làm rồi đấy.
"Ba tôi, có vẻ lo lắng tôi quá chìm đắm vào việc viết tiểu thuyết."
"À à."
Tất cả trừ Muramasa-senpai, đều đồng thanh hiểu ra.
"Cái kiểu viết mà cậu dâng hiến cả cuộc đời cho tiểu thuyết, người nhà mà thấy thì lo lắng phải biết."
"Ngay cả bây giờ đã nguy hiểm lắm rồi, ba cậu không muốn thêm yếu tố nào khiến cậu chìm đắm hơn nữa. Nên mới không muốn cậu gặp gỡ những người trong ngành xuất bản."
"Vậy sao... Đối với Muramasa-chan, anh hai là 'mối họa' theo nhiều nghĩa nhỉ."
Đừng có nói kiểu đó! Nghe như tôi là nguồn cơn của mọi chuyện ấy!
"Mà nói chứ, cái gia đình Umezono với hoàn cảnh như thế, làm sao Kagurazaka có thể cho Muramasa-senpai ra mắt được nhỉ?"
Phải làm thế nào mới thuyết phục được người cha đó?
"Hồi đó ba tôi cũng không khắt khe đến thế."
"Chắc ông ấy chưa nắm được cái phong cách viết cực đoan của Muramasa."
"Có thể lắm. Với cả, ừm... Kagurazaka..."
Này, cậu vừa quên tên cô ấy trong một khoảnh khắc đấy.
"Người đó... hình như là con gái của ân nhân đối với ba tôi thì phải."
"Ê, thật á?"
"Ừ... có lẽ vì thế, ba tôi chiều cô ấy."
"Ra là vậy! Mấy câu hỏi lặt vặt trong đầu tớ, tan băng hết rồi!"
Ví dụ như, lý do cô ấy nhiều lần lẻn vào dinh thự của một đại tác gia đáng sợ mà không bị trách phạt chẳng hạn.
"Nếu là biên tập viên khác phụ trách, chắc giờ đã bị ba tôi chém rồi."
Thật đáng sợ vì nghe không giống đùa chút nào.
"Hừm, với hoàn cảnh như vậy, 'chuyện của bọn tớ' chắc cũng không khiến Muramasa papa thấy thú vị đâu nhỉ."
"Chuyện gì?"
Muramasa-senpai nghiêng đầu.
"Như tớ vừa nói, chúng tôi đến để lấy bản thảo tập mới của 'Huyễn Tưởng Yêu Đao Truyện'."
"À, chuyện đó à."
Senpai bĩu môi, phồng má.
"Đúng đúng. Không phải đến chơi đâu nhé?"
"Ê Elf, không phải là cậu đi theo vì thấy 'thú vị' sao?"
"Khụ khụ, vậy à? Thôi bỏ qua đi, vào chủ đề chính thôi nào."
Elf chỉ ngón tay vào mũi Muramasa-senpai.
"Tại sao cậu không giao bản thảo cho tòa soạn?"
"Vì đang giận."
Hình như Kagurazaka sai thật rồi.
Elf hỏi tiếp.
"Lý do là?"
"................Bị ra rìa."
Muramasa-senpai lẩm bẩm.
"Ra rìa?"
"...Có đăng trên tạp chí... thông báo về tiểu thuyết tiếp sức."
"Tiểu thuyết tiếp sức?"
Tôi lặp lại câu hỏi, tìm kiếm trong não bộ,
"Có lẽ nào... là cái... mà tớ sắp đăng trên tạp chí... cái dự án hợp tác của nhiều tác giả ấy?"
"Đúng vậy."
Là chuyện mà tôi đã nói với Kagurazaka-san trong cuộc họp hôm trước.
"Cậu, dĩ nhiên là không tham gia vào cái đó mà, đúng không?"
"...Ừ. Đến lúc xem thông báo trên tạp chí tôi mới biết đến dự án đó."
Đúng rồi. Kagurazaka-san chẳng đời nào lại báo cho cậu biết. Senpai cũng không có hứng thú mà.
Vậy mà, tại sao cậu lại bận tâm thế nhỉ.
"Cái dự án hợp tác đó thì sao?"
Hỏi thì, Muramasa-senpai vẫn bĩu môi, nói một câu.
"................Không thích."
"Không thích cái gì?"
"Tất cả."
Như thế thì tớ biết đường nào mà lần.
"Nói chi tiết hơn chút đi."
"Tôi không thích việc Masamune-kun tham gia vào dự án tiểu thuyết tiếp sức. Tôi không thích việc không ai mời tôi tham gia vào dự án hợp tác mà Masamune-kun tham gia. Vốn dĩ tôi ghét cay ghét đắng cái thứ gọi là tiểu thuyết tiếp sức. Tuyệt đối không muốn tham gia. Nói chung là cả dự án hợp tác nữa."
Lý lẽ rắc rối gì thế này!
"À, hóa ra Masamune vẫn là nguồn cơn."
Elf vỗ tay nhẹ nhàng như thể đã biết trước.
"Vẫn là nghĩa là gì?"
"Thì có mỗi chuyện liên quan đến Masamune-chan mới làm Hana-chan nổi đóa thôi mà."
"Đừng gọi là O-Hana-chan!"
Muramasa-senpai gắt lên như muốn cắn xé người ta.
Thấy chưa, không phải chỉ có những chuyện liên quan đến "Izumi Masamune" mới làm cậu nổi đóa thôi đâu.
"Tức là, thế này đúng không."
Elf vừa xoay ngón tay vừa nêu ra những điểm chính.
"Muramasa không giao bản thảo tập mới đã viết xong, vì đang giận tòa soạn."
"Lý do giận là, vì Izumi Masamune tham gia vào tiểu thuyết tiếp sức của dự án hợp tác nhiều tác giả."
"Không hài lòng vì mình không được mời tham gia vào dự án hợp tác mà thầy Masamune yêu quý tham gia."
"Vốn dĩ Muramasa ghét cả dự án hợp tác lẫn tiểu thuyết tiếp sức."
"Bình thường thì cậu cũng không quan tâm, và tuyệt đối sẽ không tham gia."
"Ừm, đại khái là đúng!"
"Vô lý quá sức tưởng tượng!"
Sagiri thay mặt mọi người cất lên giọng chán chường.
Muramasa-senpai chớp mắt.
"Ể, vô lý à?"
"Vô lý đấy!"
Tôi thấy Kagurazaka-san không tệ đến thế đâu!
Không muốn tham gia, mà không được mời thì giận, phải làm sao đây.
"Nói chứ cậu ghét cái gì ở dự án hợp tác và tiểu thuyết tiếp sức thế!"
Vui mà! Viết tiểu thuyết cùng mọi người cũng vui mà!
Với câu hỏi của tôi, Muramasa-senpai nhíu mày như kiểu "Hả?".
"Tiểu thuyết là phải viết một mình chứ. Viết cùng nhau cũng chỉ cho ra rác rưởi thôi."
"Cậu phán một câu xanh rờn luôn!"
Tiền bối ơi, ý kiến của anh có vẻ... hơi cực đoan quá rồi thì phải.
“Khẳng định là vậy. Tại sao tôi lại phải tốn công tốn sức sáng tác chung với mấy kẻ chỉ biết làm vướng chân vướng víu chứ? Tiểu thuyết một mình tôi viết ra còn hay ho hơn nhiều so với tác phẩm cả đám cùng nhau tạo nên.”
Tự tin ghê gớm thật.
Nghe thì khó chịu thật đấy, nhưng không hiểu sao, những lời này từ tiền bối lại có sức thuyết phục ghê gớm.
“Nghe này, Masamune. Việc sáng tác ấy, cứ mỗi khi số người tham gia tăng lên, tuy những điều có thể làm được sẽ nhiều hơn, nhưng mặt khác, khả năng tác phẩm trở thành rác rưởi cũng tăng theo. Tôi dám khẳng định, đây là một quy luật bất di bất dịch.”
“Không, phải có ngoại lệ chứ?”
“Không có. Tuy nhiên, có những trường hợp có thể chấp nhận được. Ví dụ như bản chuyển thể manga của bộ ‘Sekaiimo’ chẳng hạn, nếu việc thêm vào ‘người có thể làm được những việc mà chính tác giả không thể’ – những chuyên gia, mang lại lợi ích lớn thì việc tăng thêm ‘người có liên quan’ cho tác phẩm đó có giá trị riêng.”
Ừm, đúng là vậy. Đại lão sư Alumi lúc nào cũng giúp đỡ rất nhiều.
Ngay cả Eromanga-sensei cũng vậy. Cậu ấy đã mang lại cho cuốn tiểu thuyết của tôi những giá trị – những hình minh họa mà tôi không thể tự mình tạo ra.
À không, nhưng mà... trong lúc này thì có hơi không đúng lắm.
Tiền bối Muramasa cũng công nhận thầy Alumi sao.
Nhớ hồi quyết định chuyển thể manga, anh ấy cứ như một tên fan cuồng nguyên tác không chịu nổi, cãi nhau ầm ĩ lên mà.
Tiền bối Muramasa tiếp tục nói, đôi mắt vẫn đờ đẫn:
“Nhưng đối với tiểu thuyết liên hoàn thì ngoại lệ này không áp dụng. Những người tham gia vào dự án đó, tất cả đều là tiểu thuyết gia cả. Mỗi người trong số họ đều có ‘câu chuyện chỉ mình họ mới có thể viết được’. Chính vì lẽ đó, pha trộn lại chẳng ra ngô ra khoai gì cả. Nếu thực lực ngang nhau, họ sẽ kéo chân nhau, và khách sáo nhường nhịn nhau. Nếu có dù chỉ một người thực lực kém hơn, trình độ sẽ bị kéo xuống theo người đó. Nếu chỉ cần có một người thiếu nhiệt huyết xen vào, mọi thứ sẽ đổ sông đổ biển. Nhìn mà xem, chẳng có giá trị gì để tham gia cả. Mọi tiểu thuyết liên hoàn tồn tại trên đời này đều kém hay hơn tác phẩm đại diện mà từng người tham gia đã tự tay viết bằng tất cả tâm huyết.”
“Tôi thì không nghĩ vậy. Vẫn có những tiểu thuyết liên hoàn thú vị, và chắc chắn phải có những điều hay ho được tạo ra khi sáng tác cùng ai đó chứ.”
“Xem ra chúng ta đang đi trên hai đường thẳng song song rồi. Riêng điều này thì tôi cho là mình đúng.”
“Vậy thì chúng ta cùng thử làm xem sao?”
“—Cái gì cơ?”
Đề nghị đột ngột của tôi xem ra đã làm tiền bối Muramasa bất ngờ.
“Tôi dám chắc chắn một điều là tiền bối Muramasa chưa bao giờ viết tiểu thuyết liên hoàn phải không?”
“Chưa. Thì sao nào?”
“Tôi đang nói là, thử một lần chúng ta cùng làm xem. Khi đó, có lẽ tiền bối sẽ hiểu được cái ý nghĩa, cái hay của tiểu thuyết liên hoàn.”
“………………Cùng với đội hình này sao?”
Tiền bối Muramasa trợn tròn mắt, nhìn quanh.
Tôi gật đầu.
“Đúng vậy. —Elf, cậu thấy sao?”
“Nghe có vẻ hay đấy chứ. Tớ ok!”
“Eromanga-sensei, nhờ cậu minh họa được không?”
“………………Nếu thầy Izumi tham gia thì…… được thôi. À, tôi không quen ai có tên như vậy cả.”
“Cảm ơn hai cậu! Tiền bối Muramasa thì sao?”
“Dù có làm thì tôi cũng nghĩ ý kiến của mình sẽ không thay đổi. Vả lại… tôi không muốn kéo chân Masamune-kun…”
“Đừng có nghĩ nặng nề thế chứ! Cứ coi như bị lừa, cứ thoải mái tham gia xem sao!”
“…………Thoải mái ư…… Làm sao mà thoải mái được chứ.”
“Cứ nghĩ thế này đi. Lần này không phải là chúng ta ‘tạo ra tác phẩm’ mà — chỉ đơn giản là ‘vui chơi cùng nhau’ thôi. Tiền bối thấy sao?”
“……Hừm………… được rồi. Nếu Masamune-kun đã nói đến mức đó…… thì tôi sẽ thử một lần vậy.”
Tiền bối Muramasa đồng ý, dù có vẻ miễn cưỡng.
“Được rồi! Háo hức quá đi mất!”
“Cá nhân tớ thì không sao, nhưng nếu làm tiểu thuyết liên hoàn mà chỉ có ba người viết thì có ít quá không?”
“Thật vậy sao?”
“Ít nhất cũng phải bốn người mới được chứ.”
Elf giơ bốn ngón tay lên.
Ưm, đúng là thế thật…
Tôi khoanh tay trầm ngâm. Tiền bối Muramasa liền nói, giọng có chút luống cuống: “Khoan đã, khoan đã.”
“Tôi đồng ý tham gia là vì đây là đội hình này đấy nhé. Tôi không có ý định thêm vào những kẻ vướng chân vướng víu đâu.”
“A, Hana-chan vừa công nhận là nếu là tớ thì sẽ không làm vướng chân vướng víu phải không?”
“Không phải. Dù rất vướng chân vướng víu, nhưng vì là bạn bè nên tôi sẽ nhẫn nhịn.”
“À, vậy à!”
Hai người này, không biết là bạn tốt hay bạn tệ nữa.
“Vậy làm sao đây? Chẳng lẽ ngoài tiền bối Muramasa ra, không có tiểu thuyết gia nào được Hana-chan công nhận nữa sao…”
Sagiri nói.
“Hừm… đúng thật. Tiền bối Muramasa, nếu là bạn bè thì dù có vướng chân vướng víu cũng được phải không?”
“Thì là vậy.”
“Kunimitsu thì không được.”
Lần này Elf đưa ra ý kiến phản đối.
“Tại sao?”
“Vì giờ đang là ‘chiến trường tu la’ rồi.”
“À!”
Đúng thật, quên mất.
“Vậy thì làm sao bây giờ?”
“Có chứ. Ngay cạnh đây, có một người nổi tiếng hơn bất kỳ ai trong đội hình này, và Muramasa còn thân thiết hơn cả bạn bè nữa đấy.”
“Hả? Kẻ đó ở đâu ra — ấy, khoan đã! Ông, ông, lẽ nào!”
Elf cười tủm tỉm với tôi, rồi chắp một tay lại như loa gọi to về phía bức bình phong.
“Bố ơi, ra đây chút đi!”
Cạch—
“Có chuyện gì vậy con?”
“Oa!?”
Ông ấy xuất hiện trong chốc lát!
“Cha của Muramasa, vừa rồi cha có nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng con đúng không ạ?”
“Hừm, ta tình cờ đi ngang qua phòng, không ngờ lại nghe được hết.”
Nói dối!
Rõ ràng là ông ấy đã trốn sau bức bình phong từ nãy đến giờ mà!?
Cứ như thể đã đợi sẵn thời cơ vậy!
Thân phụ—Rintarou-shi nói với giọng điệu trang trọng:
“…………Nghĩa là, con muốn ta, Umezono Rintarou, một đại gia trong lĩnh vực tiểu thuyết lịch sử… tham gia vào một cuốn tiểu thuyết liên hoàn ‘chơi cho vui’ cùng với các tác giả light novel ư? Con nói thế đấy phải không?”
“Vâng, đúng vậy đó. Chủ đề của tiểu thuyết liên hoàn là ‘Chàng gặp Nàng’ nhé.”
Elf ưỡn ngực, không chút e dè trước đối phương đang toát ra áp lực đáng sợ.
Đồ mặt dày này. Kiểu gì ông ấy cũng không chịu nhận lời…
Thế nhưng, thân phụ lại dễ dàng gật đầu.
“Không sao cả.”
“Ể!?” “Được thật sao!?” “Bố, bố!?”
Ô, ông ấy có thật sự hiểu mình đang nói gì không vậy! Umezono Rintarou, “đại văn hào hiện đại”, lại muốn viết tiểu thuyết liên hoàn với các tác giả light novel ư!? Với chủ đề “Chàng gặp Nàng” sao!?
Chuyện thế này có thật không vậy!?
Thân phụ thấy vẻ kinh ngạc của chúng tôi, liền xoa cằm và nói:
“Ồ, các con nghĩ ta không viết được sao?”
“…Dạ, không… chỉ là, phong cách văn chương có vẻ hơi khác nhau thì phải ạ.”
Việc gọi cái gì là “light novel” thì (vì rắc rối quá nên) tôi sẽ không đề cập ở đây.
Tuy nhiên, những câu văn chắc chắn và súc tích mà Umezono Rintarou viết rõ ràng là khác xa với của chúng tôi.
Nếu viết tiểu thuyết liên hoàn với ông ấy—chẳng những không phải là “mì khoai tây chiên” hay “dưa lưới với thịt nguội”, mà sẽ là một thứ hổ lốn cực kỳ lạc điệu.
“Thì sao chứ? Không phải là không được sao? Hơn nữa, ý nghĩa của tiểu thuyết liên hoàn chẳng phải là như vậy sao?”
“…………………………”
Xem ra ông ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
Đúng là vậy thật. Nếu viết tiểu thuyết liên hoàn với đội hình này, khả năng cao sẽ ra một thứ hổ lốn lạc điệu. Đó có thể không phải là một tác phẩm hoàn hảo, một “tiểu thuyết hay” theo nghĩa thông thường.
Nhưng chính vì thế mà nó mới có ý nghĩa.
Đó chính là điều mà tôi muốn thử cùng tiền bối Muramasa ngay bây giờ.
Nhưng mà… Dù sao đi nữa, có nên mời Umezono Rintarou không nhỉ?
Bàn tay của Elf nhẹ nhàng đặt lên vai tôi đang hoang mang.
“Thôi nào Masamune. Chính bản thân người ta đã đồng ý rồi mà?”
Mà rốt cuộc, sao ông ấy lại hào hứng đến vậy chứ?
“Khục, khụ khụ khụ……………… Tiểu thuyết liên hoàn cùng con gái sao…… Thật tuyệt vời!”
À, vâng.
Tôi đã hiểu rõ tất cả.
Về việc viết tiểu thuyết liên hoàn cùng cha ruột, tiền bối Muramasa đã miễn cưỡng đến cùng, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại dòng chảy của cuộc tranh luận…
Chúng tôi bắt đầu viết tiểu thuyết liên hoàn tại phòng khách của biệt thự Umezono.
Giữa căn phòng trải chiếu tatami là một cái bàn thấp được cố tình mang đến. Trên bàn đặt một chiếc laptop, và phần mềm soạn thảo văn bản đã được khởi động.
…Ôi trời… Đây có phải là công cụ viết lách mà đại tác gia dùng hằng ngày không? Lẽ nào chúng tôi phải dùng chung thứ này để viết tiểu thuyết liên hoàn sao? Tim tôi đau quá đi mất.
Người đang ngồi quỳ gối đối diện cái bàn đó chính là thân phụ, chủ nhân của nó.
“Lượt của ta đây! Không sao chứ!”
Dù có nói “không được” thì ông ấy cũng không nghe đâu.
Ôi, gay go rồi…
“…Này, này Elf… Đại tác gia nói thế kia thì sao?”
Elf đứng chống tay ngang hông, kiêu ngạo nói:
“Ông chú đang rất hào hứng kia ơi. Khoan đã nào.”
“Hừm, con có ý kiến gì khi ta đảm nhận vị trí tiên phong sao?”
“Tiểu thuyết liên hoàn ấy, thứ tự rất quan trọng đó nhé! Dù có muốn sự lạc điệu trong phong cách đi chăng nữa, thì ai lại để một kẻ có khả năng rất cao trở thành tội đồ tiên phong chứ!”
Cách nói quá tệ rồi!
“…Ta, ta…… tội đồ……?”
Đấy thấy chưa! Ông chú với khuôn mặt nghiêm nghị giờ đang ngơ ngác kia kìa!
Ông ấy đơ ra vài giây, rồi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, “khụ” một tiếng.
Mặt đỏ bừng, ông ấy nói như để biện minh:
“Ta cũng đã nói rồi, các con nghĩ ta không thể viết văn phong dành cho giới trẻ phải không?”
“Đúng vậy.” “Đúng vậy.” “Đúng vậy.” “Đúng vậy.”
Hoàn toàn nhất trí.
“………………………………”
Thân phụ nheo mắt khó chịu, rồi bực bội nói:
“Ta, ta viết được mà!”
“Thật không đó? Mà ông có đọc light novel gần đây bao giờ chưa vậy?”
“Hừm………… Chỉ cần đọc ‘Shousetsuka ni Narou’ là được chứ gì! Nhìn đây! Ta cũng đang đăng truyện trên trang này đấy!”
“Ông biết cả trang đó sao… Khoan, thật sao!?”
Đại lão sư này đang làm cái quái gì vậy!?
Ông Umezono Rintarou cầm laptop lên, khoe trang web đăng truyện ra.
Tiền bối Muramasa nhìn người cha như vậy, lạnh lùng nói một câu:
“…Kể từ khi tiểu thuyết của tôi được bày bán ở hiệu sách, cha tôi cứ đâm ra cái dạng này đó.”
À… Có lẽ, với tư cách là một người cha, ông ấy muốn có một chủ đề chung để nói chuyện với con gái mình thôi…
“Một lão già tràn đầy sức sống nhỉ… Để tớ xem nào.”
Elf ghé mắt nhìn màn hình laptop.
Rồi, đột nhiên mặt cô ấy tái mét, há hốc mồm.
“Uầy, điểm thấp quá. Ôi trời, tiểu thuyết lịch sử của Umezono Rintarou hoàn toàn không được đón nhận.”
“Khoan đã! Đó là… Lần đầu đăng nên ta chưa quen thôi! Lần tới sẽ khác!”
Nghe cái lời biện minh đó mà tôi cũng thấy xấu hổ giùm.
Hình tượng nghiêm nghị của ông bố này đang tan vỡ tan tành rồi.
Rintarou-shi ôm cả cái bàn thấp lẫn chiếc laptop vào lòng, nói:
“Tóm lại! Ta sẽ là người tiên phong! Ta nói là làm! Tuyệt đối không nhường!”
“À, đây đúng là bố của Muramasa-chan rồi mà~”
“Cái gì, ta đâu có như thế này! Thật, thật là vô lễ mà!”
…Không, tôi thấy giống hệt đó. Kiểu hành xử khi bối rối, hay cái tính cứng đầu cố chấp đó.
Tiền bối khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được một chút, mặt vẫn đỏ bừng, nói:
“…Cha tôi mà đã như vậy thì chẳng gì có thể lay chuyển được đâu. Thành thật xin lỗi, nhưng xin hãy để cha tôi làm.”
“…Tôi thì không sao cả.”
“Thôi được rồi, đành chịu vậy.”
Sagiri và Elf nói. Về phần tôi, cũng có cảm giác thôi kệ đi.
Hay đúng hơn—tiểu thuyết liên hoàn đã bắt đầu rồi.
Chính cái “quá trình cùng nhau sáng tạo” này mới là điều tôi muốn truyền đạt.
“Vậy thì, ta sẽ bắt đầu viết ngay bây giờ. Chủ đề là ‘Chàng gặp Nàng’ phải không?”
Có lẽ—chính vì ông ấy cũng hiểu điều đó, nên mới cố ý đóng vai một gã hề.
“…Anh trai, em muốn bắt đầu phác thảo minh họa, nên anh có thể cho em biết trước sẽ có những nhân vật nào xuất hiện không?”
“Được thôi.”
Sagiri, vốn nhút nhát cực độ, trở nên ít nói hơn vì có thân phụ ở đây. Thay mặt Eromanga-sensei, tôi hỏi về cốt truyện ban đầu của tiểu thuyết liên hoàn.
Thế rồi—
“Cốt truyện ư? Nó là cái gì vậy? Có ngon không?”
À, thôi bỏ qua cái chuyện “đóng vai gã hề” lúc nãy đi.
Ông ấy ngây thơ thật đấy.
Ngài Umezono Rintaro đang ngồi nghiêm chỉnh trước chiếc bàn trà, những ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím laptop.
Khác hẳn với tiền bối Muramasa – người vốn chẳng giỏi thao tác máy móc.
Một yêu tinh nọ, nãy giờ đang rỗi rãi ngắm nhìn dáng vẻ đó của anh, bất chợt thốt lên:
“...Anh ấy dùng laptop bình thường ghê ha... Trông như văn hào thời xưa mà.”
“Thời buổi này làm gì còn nhà văn nào chép tay nữa, có lẽ chỉ còn mình tiền bối Muramasa thôi.”
“Xin cậu đừng dùng những từ dễ gây hiểu lầm như vậy. Tôi đâu phải là không dùng được hoàn toàn đâu chứ!”
Tôi biết mà, tiền bối ấy còn đọc cả tiểu thuyết mạng của tôi cơ mà.
Ngay lúc đó, đại tiền bối đang mải mê chấp bút bỗng xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“À này các cậu, truyện ngắn tôi đang viết đây, tôi sẽ lưu định kỳ lên đám mây, nên mọi người cứ dùng PC hay máy tính bảng tùy thích mà đọc theo thời gian thực nhé.”
Thầy Umezono vậy mà lại thành thạo sử dụng mạng tới vậy!
Ngược lại, tiền bối Muramasa nghe xong thì chỉ biết đăm đăm vò đầu bứt tai:
“Đám mây? Máy tính bảng? Này Masamune-kun... Cha đang nói gì vậy?”
“Đúng là không thể biết ai mới là người trẻ hơn được!”
Tốc độ chấp bút của thầy Rintaro khá nhanh, chúng tôi gần như không mấy khi phải ngồi không mà chờ đợi, vì cứ đọc phần bản thảo được cập nhật lên đám mây là hết chuyện.
“Đúng là văn chương đỉnh thật đấy nha~ Nhìn thoáng qua thì thấy toàn chữ là chữ mà phát ngốt, nhưng mà đã đọc rồi thì đúng là không dừng lại được.”
“Nhưng mà ở các trang đăng tiểu thuyết thì lại không được ưa chuộng cho lắm.”
“Khụ khụ khụ, mấy mục này khó được đánh giá cao trên Naro mà~”
“Trên trang Shosetsuka ni Naro thì anh ấy đúng là học sinh kém, dù thực tế là một lão làng.”
“Ê kia! Tôi nghe thấy hết đó nha!”
Ối, đúng là có “tai mắt địa ngục” mà.
“Như tôi đã nói lúc nãy rồi mà, lần đầu đăng bài, tôi chưa quen cách làm, thế thôi mà! Chỉ cần chịu khó trình bày theo bố cục ngang cho dễ đọc, rồi xây dựng cốt truyện theo hướng cập nhật hàng ngày là được chứ gì?!”
Anh ấy nghiên cứu một cách khá tâm huyết, làm tôi chẳng biết phản ứng sao cho phải.
Chắc là tiếc nuối lắm đây.
“Tôi đã có chiến lược rồi, lần tới chắc chắn sẽ thành công!”
“Ông ấy nói thế đấy, thầy Izumi Masamune, một cựu tiểu thuyết gia mạng, anh thấy sao?”
“Khó mà nói là vẹn toàn được. Chắc lần sau cũng không kiếm được điểm đâu.”
“Ngươi kia! Ăn nói xằng bậy!”
“À mà, Đại tiên sinh ơi, sao anh lại tham gia trang đăng truyện chung với mấy người chưa ra mắt vậy?”
Umezono Rintaro đáng lẽ ra không nên làm mấy chuyện như thế này.
“Anh nên chú ý đến địa vị và hình ảnh của mình hơn chứ. Dù sao cũng là một tiểu thuyết gia đáng kính mà.”
“Những ảo tưởng tùy tiện mà người khác dành cho tôi, tôi đâu cần bận tâm làm gì.”
Một tiếng "Tạch!" vang lên khi anh gõ phím Enter.
Sau đó, anh liếc nhìn tiền bối Muramasa với một ánh mắt đầy ẩn ý.
“Chung quy thì tiểu thuyết có phải là thứ gì quá cao sang không? Thứ này, chỉ cần những người đọc lúc đó cảm thấy vui vẻ là được rồi. Nó là một trong những món giải trí được tiêu thụ đại trà, là kỷ niệm khó quên. Muốn nhiều hơn thế thì thật ngạo mạn đó, cháu à. Tiểu thuyết gia đâu phải là gì cao cả, ranh giới giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư cũng chẳng quan trọng, còn khoảng cách giữa kiệt tác và một nét vẽ nguệch ngoạc cũng chỉ là gang tấc, hoàn toàn có thể bị thay đổi bởi sở thích cá nhân của mỗi người đó.”
Anh nhẹ nhàng mỉm cười với con gái,
“Cứ thoải mái mà viết đi. Thứ này, không đáng để dốc cả đời mình vào đâu.”
“Chính vì thế nên tiểu thuyết của cha mới chán phèo!”
Giọng của tiền bối Muramasa cứng nhắc, lạnh lùng.
Vừa nãy tôi còn nói hai cha con này có vẻ giống nhau, nhưng suy nghĩ về tiểu thuyết thì lại hoàn toàn trái ngược.
Tôi nghĩ tiền bối Muramasa quá mức khổ hạnh rồi – còn suy nghĩ của ngài Rintaro, ngay cả với tôi, cũng hơi... hời hợt. Kiểu như quá ung dung, hay là đã "khô cạn" rồi vậy.
Là một tiểu thuyết gia, nhưng lại có cảm giác như không quá yêu thích… cái thứ gọi là tiểu thuyết.
Chỉ là… những lời nói đó có lẽ xuất phát từ sự quan tâm dành cho người con gái quý giá của mình.
Người cha, vừa bị con gái mình phủ nhận hoàn toàn tiểu thuyết của mình, vẫn mỉm cười hiền hậu “Hà hà hà”.
“Con cứ đọc bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào con thích. Cha chỉ mong sao trong số những món giải trí mà con yêu thích, sẽ có thứ mà cha và con có thể cùng thưởng thức.”
Thời gian dần trôi qua…
“Đây, xong rồi!”
Chương Một của cuốn tiểu thuyết luân chuyển do Umezono Rintaro chấp bút đã hoàn thành.
Vì chúng tôi đã đọc liên tục trên đám mây, nên việc hoàn thành nó không tốn quá nhiều thời gian.


0 Bình luận