Eromanga-sensei
Tsukasa Fushimi Hiro Kanzaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

第二章

0 Bình luận - Độ dài: 14,193 từ - Cập nhật:

Chào buổi tối ngày hôm đó, ngay sau sự kiện "Sân khấu em gái đáng yêu nhất thế giới" được tổ chức tại Akihabara, nơi Eromanga Sensei lần đầu tiên lộ diện.

Tôi đang cùng một đồng nghiệp dùng bữa nhẹ tại một nhà hàng gia đình ở Akiba.

“Anh Kusanagi, sự kiện hôm nay vất vả cho anh rồi.”

“Hừm, mong là nhờ vậy mà sẽ có thêm nhiều người biết đến tác phẩm mới của cậu.”

Ngồi đối diện tôi là Shido Kunimitsu, cậu em khóa dưới ăn vận thanh lịch với trang phục mùa xuân giản dị, và Kusanagi Ryuki-senpai, một anh chàng tóc vàng theo phong cách visual-kei.

Lúc rời khỏi địa điểm sự kiện, có cả Elf và Muramasa-senpai nữa, nhưng vì Kusanagi-senpai bảo "có chuyện quan trọng của cánh đàn ông" nên tôi mới bị hai người này kéo đi.

“Cảm ơn anh. Nhờ có mọi người mà mọi việc suôn sẻ cả ạ.”

Tôi đáp lời, đưa tay gãi gãi sau gáy. Thật ra, bản thân tôi cũng chẳng làm được gì đáng kể. Sự thành công của sân khấu là nhờ công Kyoka-san, người đã dốc hết sức mình để làm tốt vai trò đóng thế cho Eromanga Sensei.

“Mà... ‘Chuyện quan trọng của cánh đàn ông’ đó là chuyện gì vậy ạ?”

Chắc chắn chẳng phải chuyện hay ho gì đâu... Tôi lờ mờ đoán thế, nhưng vẫn hỏi Kusanagi-senpai, người đang khoanh tay.

“Chuyện này... là chuyện của Shido đó.”

“Chuyện của Shido-kun ư...?”

Tôi nhắc lại lời anh Kusanagi và nhìn sang Shido-kun đang ngồi cạnh anh ấy.

Thường ngày, cậu ấy vẫn tạo ấn tượng là một “soái ca tươi sáng”, vậy mà hôm nay lại còng lưng, vai rũ rượi trông thật ủ rũ. Nhìn gần còn thấy sắc mặt kém nữa. Chắc là thiếu ngủ rồi.

“Thật ra... gần đây em bị mất phong độ ạ.”

“À, mất phong độ. Nghĩa là không viết được tiểu thuyết hay sao?”

“Không phải là hoàn toàn không viết được, nhưng tốc độ viết rất chậm ạ. Chẳng hiểu sao lại chẳng có chút động lực nào cả...”

Shido-kun thở dài nặng nề.

“Đáng lẽ ra em đang viết tiểu thuyết, vậy mà thoắt cái, em đã lên mạng tìm kiếm ‘cách tạo động lực’ rồi. Và thế là chẳng viết được chữ nào cả.”

Ôi, chuyện này... quá quen luôn!

Không chỉ những người làm việc tại nhà, mà chắc cả các sĩ tử cũng có thể đồng cảm với hiện tượng này.

“Riêng tôi, những lúc như vậy thì chỉ có cách đi ngủ để “reset” lại thôi.”

Ngủ một giấc vài tiếng, rồi đi tắm – thường thì như vậy, dù không hẳn là trở lại phong độ hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng đủ sức để hoạt động trở lại. Dù là học tập hay công việc cũng vậy.

Tuy nhiên, Shido-kun lắc đầu khi nghe lời khuyên của tôi.

“Ngủ rồi mà cũng chẳng có động lực gì ạ. Cứ như năng lượng để sáng tác vẫn trống rỗng mà không được bổ sung vậy... hay là em chẳng còn biết mình viết tiểu thuyết vì mục đích gì nữa... Vả lại, dạo gần đây em cũng chẳng ngủ được mấy...”

“Hả, vậy thì đúng là bệnh nặng rồi. Cậu có đoán được nguyên nhân dẫn đến tình trạng này không?”

Nghe xong tôi cũng chẳng biết mình có giúp được gì không, nhưng dù sao thì cũng cứ hỏi.

“Có nhiều chuyện lắm ạ... Izumi-kun có nhớ ‘Đại Hội Võ Thuật Light Novel’ mà bọn mình đã cùng thi đấu không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Đại Hội Võ Thuật Light Novel”.

Đó vốn dĩ là một cuộc thi dành cho các tác giả mới, nhưng lại bị các tác giả đã có anime chuyển thể xen vào làm náo loạn. Cuối cùng, một tác giả light novel ở vị trí lỡ cỡ, không phải tác giả mới cũng chẳng phải tác giả nổi tiếng, lại giành mất cả giải vô địch và quyền xuất bản thành tập truyện. Nói chung là một kế hoạch khét tiếng (chủ yếu trong giới tác giả mới).

“Khi đó, truyện ngắn em viết đã được tiến hành sửa đổi thành ‘phiên bản dài hơn’ và dự kiến xuất bản thành sách bìa mềm.”

Nhắc mới nhớ, hồi đó Elf cũng từng kể tôi nghe chuyện đó.

Shido-kun đã kiên trì viết những câu chuyện cổ tích về chủ đề kẹo từ khi mới ra mắt. Các tác phẩm của cậu ấy đều mang phong cách riêng, khiến người đọc cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Vậy mà, công việc đó em đã làm hơn nửa năm rồi... toàn bị từ chối, chẳng đâu vào đâu cả.”

Tôi thầm nghĩ, đó là chuyện khá thường tình trong giới, nhưng dĩ nhiên không thể nói thẳng với người đang buồn rầu được.

À mà, tụi tôi (về cơ bản) nếu không ra sách thì thu nhập bằng 0, nên đúng là vất vả thật.

Lý do thứ nhất khiến Shido-kun suy sụp: “Công việc không suôn sẻ”.

“Anh bảo có nhiều chuyện, vậy còn chuyện nào khác nữa không?”

“Vâng.”

Cậu ấy nói, mắt rưng rưng.

“Đó là... chuyện riêng tư nữa, vết thương lòng từ ngày Valentine Trắng vẫn còn ám ảnh em...”

Tuy tôi hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng Shido-kun thích Kagurazaka-san, biên tập viên phụ trách của cậu ấy.

Chắc có người đã quên, nên nhân đây hãy cùng ôn lại chuyện Valentine.

Hôm đó, tôi, Aluminum, và Shido-kun đã tổ chức một "cuộc họp bàn kế hoạch Valentine", và kết quả là Shido-kun đã nhận được sô cô la (mặc dù là sô cô la xã giao) từ Kagurazaka-san.

Thế rồi tháng sau đó.

Món kẹo đường tinh xảo mà Shido-kun đã dồn hết tâm huyết tạo ra để đáp lễ Valentine Trắng (vì quá dốc lòng nên đến mức đáng sợ) lại không đến tay Kagurazaka-san, mà bị một biên tập viên nam bất kỳ ăn mất.

Hơn nữa, tình cảm của cậu ấy dường như cũng chẳng hề được người trong mộng thấu hiểu.

Vì vậy, Shido-kun đáng thương đã “hy sinh” và biến thành một kẻ say xỉn phiền phức, rồi đâm ra chán nản.

Lý do thứ hai khiến Shido-kun suy sụp: “Chuyện tình cảm không suôn sẻ”.

“N-Này, vậy ra là cậu vì vậy mà chán nản sao.”

“Vẫn còn nữa ạ.”

Cái gì, vẫn còn nữa ư?

Cậu ấy nói tiếp:

“Hôm nay, em nghĩ đi xem ‘Lễ hội mùa xuân’ có thể giúp thay đổi không khí, nhưng... khi thấy những lời thông báo vui vẻ, chẳng liên quan gì đến tác phẩm của em, và gương mặt hớn hở của các tác giả khác... em lại càng thêm chán nản... Đến giờ em còn chưa nhận được dù chỉ một lá thư của người hâm mộ nào cả...”

Cậu ấy gục người về phía trước, cằm gần như chạm mặt bàn.

Thấy vậy, Kusanagi-senpai mỉm cười nói với Shido-kun:

“Những lúc như thế, cậu nên học tập tôi, dùng sức mạnh của sự thù ghét đối với những đồng nghiệp thành công để làm việc, sẽ hiệu quả lắm đó! A! Chào Izumi-sensei đang vui vẻ ở sự kiện hôm nay nhé! Chúc mừng ‘Sekaiimo’ đã bán được hơn mười vạn bản tích lũy! Đúng là khác xa với kẻ thất bại như tôi mà! Thật ra đã có quyết định chuyển thể anime rồi đúng không?”

“Ha ha ha ha, ồ, ai mà biết được nhỉ.”

Khó chịu chết được.

Vì trước giờ chưa từng bán chạy như vậy, nên tôi không biết phải đối phó với kiểu gây hấn này như thế nào. Ước gì mình có thể tự tin khoe khoang hết cỡ như Elf, nhưng tôi thì không làm được. Chỉ biết cười xuề xòa cho qua chuyện thôi.

Tôi thề rằng, một ngày nào đó khi ở vị trí ngược lại, tôi cũng sẽ gây sự khó chịu với đàn em như thế này.

Nói tóm lại –

Lý do thứ ba khiến Shido-kun suy sụp: “So sánh bản thân với những đồng nghiệp thành công”.

...Có vẻ là như vậy.

“Ha ha, đến sức để ghen tỵ cũng chẳng còn. Em... cứ thế mà rơi xuống thôi...”

Shido-kun cười yếu ớt. Kusanagi-senpai bên cạnh gật đầu lia lịa.

“Cậu thấy rồi đó. Tôi đã thỉnh thoảng cho nó lời khuyên, nhưng giờ thì không chịu nổi nữa rồi. Izumi, cậu cũng giúp nó một tay đi.”

“Giúp một tay, thì là...”

Tôi cũng muốn giúp cậu ấy, nhưng tôi cũng nghĩ mình làm sao có thể chữa trị được chứng mất phong độ của người khác được. Những vấn đề kiểu này, mỗi người phải tự mình giải quyết.

Ví dụ, nếu người được Shido-kun tham khảo là Elf hay Muramasa-senpai, chắc họ sẽ dùng hết sức để trêu chọc cậu ấy.

Họ sẽ dùng cách riêng của mình để thúc giục cậu ấy đứng dậy, và tự mình giải quyết vấn đề của mình.

Còn tôi thì không thể làm được. Vì tôi cứ nghĩ lỡ đâu lại phản tác dụng thì sao.

Thấy tôi còn do dự, Kusanagi-senpai nói.

“Vậy thì Izumi, đến lượt cậu ra tay!”

“Em có thể làm được gì sao?”

“Để cổ vũ Shido, chúng ta hãy đi dự buổi hẹn hò tập thể (gokon)!”

“H-Hẹn hò tập thể!?”

Từ miệng Kusanagi-senpai bật ra một từ vượt ngoài dự đoán của tôi.

Shido-kun đang ủ rũ bên cạnh cũng chớp chớp mắt.

“Hẹn hò tập thể, tức là... cái đó... cái truyền thuyết mà các nam nữ thanh niên tập hợp số lượng bằng nhau, trò chuyện vui vẻ, và có thể dẫn đến một mối quan hệ tình cảm sao...”

“Đúng vậy! Nếu cậu vui chơi với các cô gái dễ thương, biết đâu động lực sẽ trở lại!?”

Phựt! Shido-kun, người đang gục mặt trên bàn, bật dậy nhanh chóng.

“Đ-Đúng thật! Lần trước khi Kusanagi-senpai dẫn em đến quán bar tiếp viên, em thấy có động lực lắm!”

“Nhắc trước là tôi sẽ không bao giờ đi nhậu với cậu nữa đâu, Shido à?”

“T-Tại sao ạ!? Chúng ta đã rất vui mà! Mặc dù em chẳng nhớ gì từ giữa chừng!”

“Im đi! Cấm mày uống rượu thêm lần nào nữa!”

“Êeeeeh!?”

Chà, họ thân nhau thật.

Có thể có người đã quên, nên tôi xin giải thích một chút. Trước đây, Kusanagi-senpai (cả tôi và Elf nữa) đã từng gặp rắc rối lớn vì Shido-kun say xỉn.

Kusanagi-senpai khoanh tay, tạo hình chữ X.

“Lần này là buổi hẹn hò tập thể có Izumi chưa đủ tuổi tham gia, nên sẽ không có rượu bia đâu.”

“Kusanagi-senpai và Shido-kun, hai người đừng có bỏ mặc em mà tự quyết định chuyện gì hết! Em sẽ không tham gia buổi hẹn hò tập thể đâu! Em có người mình thích rồi!”

Tôi vẫy vẫy tay từ chối.

“Hơn nữa, Shido-kun cũng vậy mà! Đã có người mình thích thì sao mà hẹn hò tập thể được chứ...?”

“V-Vâng, đúng là như vậy ạ...”

Ôi trời, đồng ý gì mà yếu ớt vậy hả cái cậu đàn em này.

Kusanagi-senpai cười nhếch mép nói:

“Tôi sẽ giải thích nội tâm của Shido cho cậu nghe. ‘Chẳng có hy vọng gì mấy, lại thêm vết thương lòng từ Valentine Trắng vẫn còn đeo bám... chắc tạm thời né mấy chị lớn ra một thời gian vậy... Dù chưa từ bỏ Kagurazaka-san, nhưng mình cũng muốn tìm một mối quen biết mới qua buổi hẹn hò tập thể. Tốt nhất là gái trẻ hơn thì càng hay’ ”

“K-Không! Em đâu có nghĩ như vậy đâu ạ!”

Shido-kun vội vàng phủ nhận, nhưng trán cậu ấy đã lấm tấm mồ hôi.

“Thật không đó?”

“..................”

Bị Kusanagi-senpai truy vấn, Shido-kun im lặng né tránh ánh mắt.

Trời đất ơi. Trúng tim đen hoàn toàn rồi còn gì.

Kusanagi-senpai nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu em khóa dưới, rồi nói với tôi một cách tự nhiên:

“Dù có người mình thích, nhưng đi hẹn hò tập thể một buổi thì có sao đâu? Đừng có cứng nhắc thế, Izumi.”

“Nếu nhân vật chính light novel nói câu tương tự, chắc chắn sẽ bị độc giả ném đá tơi bời đó!”

Thời đại ngày nay, nhân vật chính cũng cần phải có đức hạnh mà.

Kusanagi-senpai nhún vai:

“Tôi với Shido đâu phải nhân vật chính light novel.”

“Em nghĩ đó cũng không phải là hành vi tốt đẹp gì của một con người bình thường.”

“Đi hay không đi hẹn hò tập thể mà bị nói đến mức đó thì tôi chịu. Kệ đi. Đúng không, Shido?”

“Ơ, à... em cũng không biết nữa...”

Hỏng rồi. Cái sự tồi tệ đang lây sang Shido-kun mất.

Kusanagi-senpai đấm mạnh nắm tay xuống bàn rồi nói:

“Này Izumi... Izumi Masamune-sensei, một học sinh trung học hiện tại. Cậu không có ý chí muốn giúp đỡ đàn em đang đau khổ vì thất tình sao? Tôi chỉ muốn giới thiệu mấy cô gái trẻ cho Shido, thằng bé đang buồn rầu vì bị bà già đó từ chối thôi mà!”

“Đừng có gọi Kagurazaka-san là bà già chứ ạ!”

Lần này thì Shido-kun hình như không thể làm ngơ được nữa. Cậu ấy liền phản bác.

Tôi cũng theo sau truy hỏi:

“Khoan đã! Anh định bắt em làm gì vậy!?”

“Giới thiệu mấy em nữ sinh trung học.”

Kusanagi-senpai nói với vẻ mặt quyết tâm.

Ông chú!

Coi chừng bị bắt đó! Ông chú!

“S-Sao em có thể giới thiệu người quen vào một buổi gặp gỡ mờ ám như vậy được chứ!”

“Đâu có mờ ám gì! Chỉ là trò chuyện vui vẻ thôi mà!”

“Chắc chắn là nói dối!”

Thấy tôi kiên quyết từ chối, Kusanagi-senpai túm gáy Shido-kun kéo sát lại gần tôi.

Đôi mắt của Shido-kun đang ở ngay trước mặt tôi.

“Izumi! Nhìn đôi mắt trong sáng của thằng bé này đi! Đây có phải là đôi mắt của kẻ đang nghĩ chuyện đồi bại không!?”

“Chuyện có nghĩ chuyện đồi bại hay không thì em không biết, nhưng mà đục ngầu quá chừng! Như mắt cá chết ấy!”

“Ừm, đáng thương quá đúng không?”

“………… Em cảm thấy mình đang bị nói xấu quá.”

Với đôi mắt thâm quầng sâu hoắm, Shidou lẩm bẩm mấy tiếng.

Tôi tránh ánh mắt cậu ta, rồi quay sang nhìn thẳng Kusanagi-senpai một lần nữa.

“Nói chung là, có cần gì phải nhờ vả tôi, chẳng phải Kusanagi-senpai tự mình giới thiệu là được rồi sao?”

“Tôi á, tôi làm gì có quen biết cô gái nào trong sáng đến mức chữa lành được vết thương lòng cho Shidou. Cậu ta giờ chỉ cần một cô bé ngây thơ, ít tuổi thôi.”

Anh ta nói nghe có vẻ rất thật lòng chứ chẳng đùa cợt gì, khiến tôi “ư” một tiếng, hơi bị choáng váng.

“Tham gia một buổi giao lưu hẹn hò như thế, chắc chắn sẽ là tư liệu tuyệt vời cho việc khắc họa tình yêu trong truyện của cậu! Kinh nghiệm vàng đó, chính là tài liệu quý giá mà cậu khó lòng có được từ cuộc sống thường ngày đấy!”

“Ư, ưm ưm…”

Thật ra, bình tâm mà nghĩ, cái lý lẽ của Kusanagi-senpai nghe có vẻ hoài nghi hết sức. Thế nhưng lúc đó tôi đã bị anh ta dụ dỗ, nên những lời đó lại nghe có vẻ đáng tin vô cùng.

“Nào Izumi à—Hãy cùng rủ mấy cô gái trẻ trung đi hẹn hò nhóm đi! Đảm bảo sẽ vui lắm đấy! Cứ coi như giúp đỡ Shidou đi mà! Nếu cậu không tin chúng tôi thì cậu cứ tự mình giám sát kỹ càng là được rồi chứ sao!”

“Mấy, mấy cô gái trẻ trung… hẹn hò nhóm…”

“Đúng đúng! Mấy cô gái trẻ! Mấy cô cực kỳ trẻ ấy!”

“Làm ơn tìm cho tôi mấy cô bé tốt bụng, trong sáng nha Izumi-kun!”

Này! Khoan đã! Shidou-kun!? Cậu đã nhăm nhe từ lúc nào thế!

“Tốt nhất là mấy cô nói chuyện light novel được ấy!”

“Liệu, liệu có… thiên thần như vậy… quanh tôi không nhỉ…”

“Izumi-kun đã từng đưa hai cô gái xinh đẹp, là những tác giả light novel siêu nổi tiếng, đi du lịch qua đêm rồi mà, chắc chắn sẽ làm được thôi! Một Izumi-kun đang hẹn hò với cô chị gái xinh đẹp mà gợi cảm, tác giả của ‘Eromanga-sensei’, thì chắc chắn chuyện này dễ như trở bàn tay!”

Ôi, Shidou-kun hôm nay sao mà nói móc thế không biết!

“Ôi chao, động chạm đến cả đối tác làm việc, Izumi-kun ghê gớm thật nhỉ! Tôi thì chịu, không thể học theo được đâu~”

“Anh không có tư cách nói người khác đâu nhé!”

Anh thử nói tên người anh thích xem nào!

“À, đợt tập huấn mùa hè năm ngoái vui thật đấy nhỉ. Trong lúc Izumi-kun tình tứ với hai cô gái xinh đẹp, tôi và Chris-san thì lo làm việc và buôn chuyện với nhau…”

“Cái gì!”

Giờ đã gần hết xuân rồi mà cậu ta lại lôi chuyện mùa hè năm ngoái ra nói…!

“Izumi! Cậu… đã đối xử với hậu bối như thế sao! Đúng là một tiền bối tồi tệ mà…!”

Kusanagi-senpai nữa, đừng có ra vẻ ngạc nhiên quá đáng như vậy chứ!

“Thật tình, những cố gắng chăm sóc của tôi trong chuyến đi đó, tôi nghĩ đó là ân tình mà Izumi-kun nợ tôi đấy.”

“Không không, Shidou-kun đã say xỉn làm phiền mọi người, vậy là hòa rồi chứ gì.”

“Ơ, chuyện gì thế ạ?”

“Quên rồi sao!”

Cái thằng này! Thật hay giả vờ thế!?

Đúng lúc đó, Kusanagi-senpai nghiêm mặt nói một câu.

“Thật đấy.”

“Khụ…!”

Nghĩ lại thì, hồi Shidou-kun say khướt nôn ói ở nhà tôi, người đến xin lỗi không phải cậu ta mà lại là Kusanagi-senpai.

“Tuy không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ giờ là lúc Izumi-kun nên trả nợ. Bằng cách giới thiệu cho tôi một cô gái trong sáng và thích light novel đấy.”

“Cậu, cậu trơ trẽn thật…”

“Nhất định phải là cô gái trẻ đấy Izumi! Phải là cô cực kỳ trẻ đó! Nghe rõ chưa!”

“Xin đừng hiểu lầm, thứ tôi mong muốn chỉ là một buổi hẹn hò nhóm thuần túy trong sáng thôi! Không phải kiểu hẹn hò hay không hẹn hò, mà là một buổi gặp mặt nhẹ nhàng hơn… một buổi có thể xoa dịu tâm hồn tôi…”

Cậu ta đã quá đỗi tuyệt vọng rồi! Muốn trò chuyện với nữ sinh cấp ba đến thế cơ à!

Bản thân cậu ta cũng vừa mới tốt nghiệp cấp ba xong còn gì!

“Được rồi! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!”

Bị bộ đôi tiền bối – hậu bối này ép quá…

Rốt cuộc, tôi đã phải đứng ra sắp xếp một buổi hẹn hò nhóm với các nữ tác giả light novel.

Đúng là chuốc lấy một mớ phiền toái mà…

Dù nói là “cô gái trẻ”, tôi biết phải làm thế nào đây…

Sáng thứ hai đầu tuần trong lớp học. Tôi gục mặt xuống bàn, hoàn toàn mất phương hướng.

Có ai đó lên tiếng gọi.

“Mune-kun, Mune-kun.”

Đó là Takasago Tomoe, bạn học cùng lớp. Mái tóc đen óng mượt. Vòng một đầy đặn khiến chiếc áo đồng phục căng phồng.

“Chúc mừng sự kiện đã thành công tốt đẹp nhé. Tớ xem trên Niconico Live đó.”

“À, ừm, cảm ơn nhé.”

“Không ngờ thân phận thật của Eromanga-sensei lại là một mỹ nhân như vậy, tớ thật sự rất ngạc nhiên.”

“À, à… ha ha.”

Đó là thế thân thôi mà—tất nhiên là tôi không thể nói ra.

Tomoe khom lưng xuống tại chỗ, thì thầm vào tai tôi.

“…Này này, không lẽ Eromanga-sensei là người cậu thích sao?”

“! Ừm… sao nhỉ.”

“Ồ, nói trúng tim đen rồi à?”

“Không…”

Người tôi thích, đúng là Eromanga-sensei thật.

Nhưng không phải Kyouka-san, người đóng vai thế thân của Eromanga-sensei.

Câu hỏi của Tomoe thật khó trả lời đối với tôi.

“Thôi được rồi, chuyện của tôi thì để sau đi.”

Tôi thẳng thừng cắt ngang câu chuyện này.

“Hơn nữa…”

“Hơn nữa?”

“……………………………………………”

“Cậu, cậu sao thế? Sao cứ nhìn chằm chằm mặt tớ vậy?”

Tomoe lúng túng luống cuống.

“Ừm, thật ra tôi có một lý do nhỏ, nên đang tìm người phù hợp với ‘điều kiện’.”

“Ừm, điều kiện gì?”

Thấy cô ấy thúc giục với vẻ mặt “hãy nói xem nào”, tôi tiếp lời.

“Một cô gái cực kỳ trẻ, dễ thương, ngây thơ, trong sáng và có thể nói chuyện light novel.”

“Ồ, có phải nói tớ không đấy?”

Tomoe vừa cười vừa tự khen mình. Tôi biết ngay mà.

“À… đúng… vậy. Tôi nghĩ nếu là Tomoe thì hoàn toàn phù hợp.”

Nhưng… sao cứ thấy là lạ.

“…Cậ, cậu đáp lại lời nói đùa một cách nghiêm túc như vậy là không công bằng đâu nhé!”

Tự mình khen mình xong, giờ được tôi xác nhận thì lại đỏ mặt ngại ngùng.

“Vậy… chuyện gì thế?”

“Hẹn hò nhóm.”

“Hả?”

“Là chuyện tập hợp người tham gia hẹn hò nhóm đó – đồng nghiệp nhờ tôi. Bảo tôi tìm kiếm các cô gái với những điều kiện vừa rồi.”

“…………………………………………………………………………… Ừm.”

Tôi cảm giác như bị đổ đá lạnh vào sống lưng.

Thấy chưa! Bị nhìn với ánh mắt coi thường như vậy nên tôi mới nghĩ “sao cứ thấy là lạ” mà!

“Đã bảo là có người yêu rồi mà lại đi… Đồ dơ dáy!”

“Khụ…!”

Kusanagi-senpai! Shidou-kun! Này này!

Mấy cô gái thật sự trong sáng thì làm gì chịu đến mấy buổi hẹn hò nhóm thế này chứ?

“Tô, tôi không thể từ chối được mà! Hậu bối đang gặp bế tắc nên rất suy sụp…”

Tôi cố gắng hết sức thanh minh với Tomoe.

Rằng đây tuyệt đối không phải một buổi gặp mặt đáng ngờ, mà chỉ là một buổi hẹn hò nhóm thuần túy.

Sau khi nghe chuyện, Tomoe vẫn còn tỏ vẻ không vui,

“…Mà này, hẹn hò nhóm thuần túy là cái gì thế. Tớ hoàn toàn không hiểu.”

“Hậu bối của tôi bảo, đó chỉ là ‘một buổi nói chuyện vui vẻ’ dành cho mấy anh chàng hệ ăn cỏ thôi.”

“…Ừm. Tóm lại, tớ biết cái người nói ra câu đó là một tên hèn rồi đấy.”

Vâng.

Tomoe suy nghĩ một lát, rồi nheo mắt nhìn tôi.

“Người cậu thích có biết chuyện này không?”

“Hả?”

“Là—tớ—hỏi—cậu—có—đi—hẹn—hò—nhóm—mà—người—cậu—thích—có—biết—chuyện—này—không?”

“Chư, chưa biết.”

“Hô hô ô~”

Tomoe khoanh tay, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

“Mune-kun à~ có người yêu rồi mà lại~ đi hẹn hò nhóm bí mật~ kìa.”

“………………Ư, ư ư.”

“Cậu nghĩ sao về chuyện đó?”

“Á á á á á! Tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi đây này! Không dám nhìn thẳng mặt nữa!”

Shidou-kun làm sao mà có thể thản nhiên như vậy nhỉ. Đúng là người lớn toàn là lũ khốn nạn mà.

Tôi thì chịu rồi. Trước mặt người mình thích, tôi đã hoàn toàn hành động đáng ngờ đến nỗi—

“Anh hai… có chuyện gì thế…? …Đau bụng sao?”

Tôi không dám nhìn khuôn mặt Sagiri đang ngây thơ nghiêng đầu.

Cứ như dạ dày tôi sắp nổ tung vậy.

Tôi ôm đầu dằn vặt. Tomoe, người đang nhìn xuống tôi với vẻ mặt nghiêm khắc, thở dài một hơi.

“Nếu cậu đau khổ đến vậy thì từ chối đi là được rồi! Trời ơi! Thật hết nói nổi cậu mà!”

Cô ấy phồng má hờn dỗi, đặt tay lên vai tôi.

“Tớ hiểu rồi – tớ sẽ giúp cậu giải quyết!”

Tôi chớp chớp mắt,

“Gi, giải quyết sao… ý cậu là cậu sẽ tham gia buổi hẹn hò nhóm sao?”

“Hả? Không đời nào. Tại sao một cô gái trinh nguyên như tớ lại phải tham gia buổi gặp mặt đó chứ?”

“Ơ, nhưng mà, vậy thì…”

“Không phải vậy. Ý tớ là tớ sẽ giúp cậu giải quyết một lúc cả ‘cảm giác tội lỗi khi đi hẹn hò nhóm mà giấu người yêu’ và ‘cái rắc rối tập hợp người’ luôn đấy.”

“Có thể làm được vậy sao!?”

“Trước hết, về ‘xóa bỏ cảm giác tội lỗi’ thì,”

“Ô, ừm.”

“Chắc là tùy thuộc vào cậu thôi? Tớ có thể giúp được gì thì giúp thôi. Dù sao thì, ‘người cậu thích’ là ai, và mối quan hệ của cậu với người đó cụ thể ra sao – tớ đâu có biết.”

Đúng vậy thật.

“Tuy nhiên, nếu tớ là bạn gái của cậu thì…”

“Ừm ừm, nếu Tomoe là bạn gái của tôi thì sao?”

Có lẽ vì tôi đang dồn hết tâm trí để nghe, nên tôi gật gù phụ họa hơn bình thường.

Thế rồi Tomoe, không hiểu sao lại đỏ mặt,

“Chỉ, chỉ là ví dụ thôi nhé!”

“Biết rồi mà.”

“…Biết thì tốt thôi. Khụ khụ… Thế thì… chỉ là ví dụ thôi nhé… nếu tớ là bạn gái của cậu – trong trường hợp như lần này, tớ mong cậu sẽ nói thật lòng.”

“Nói thật lòng…”

“Đúng vậy, giống như lúc nãy cậu thanh minh với tớ. Rằng cậu bị tiền bối ép nên phải tổ chức buổi hẹn hò nhóm, rằng cậu muốn động viên hậu bối đang suy sụp… Cậu phải giải thích rõ ràng cho tớ nghe. Nếu thế thì, tớ sẽ muốn ủng hộ một người bạn trai tốt bụng đang cố gắng vì hậu bối của mình.”

“Nhưng nói ra thì cô ấy sẽ giận chứ?”

“Giận lắm đấy.”

Thấy chưa.

“Tomoe-san, trong trường hợp đó thì nên làm gì ạ?”

Tôi thành tâm xin lời khuyên từ quý cô Tomoe, người tự nhận là trinh nguyên.

Cô ấy chĩa thẳng ngón tay vào mũi tôi.

“Hối lộ bằng vật chất đi!”

“Cậu lấy đâu ra sự trinh nguyên vậy?”

“Tâm hồn và cơ thể tớ đều trinh nguyên đó!? Nghe rõ đây! Tôi sẽ chỉ cho Mune-kun, đại diện cho những chàng trai ngốc nghếch! Đối phó với con gái đang giận dỗi thì tặng quà liên tục là cách tốt nhất đấy!”

“Li, liên tục ạ…”

“Phải là đồ có giá trị đó nhé?”

“Cậu lấy đâu ra sự trinh nguyên vậy! Đừng có đánh đồng người tôi thích với cái cô chủ hiệu sách tham lam đó chứ!”

Tôi lặp lại lời chất vấn vừa rồi. Nghe vậy, cô ấy dang hai tay ra như để che giấu điều gì đó.

“Tại vì tớ đâu có biết người đó. Dù không phải đồ có giá trị cũng được. Này Mune-kun – tình cảm mà chỉ giấu kín trong lòng thì sẽ không bao giờ được truyền đạt đến người khác đâu!”

Đó là một câu nói đầy dứt khoát đến lạ.

Tôi phần nào hiểu được ý của Tomoe.

Tình cảm dành cho đối phương, nếu không biến thành hành động hoặc hình thức cụ thể, thì cũng như không có gì.

Chính vì vậy, hãy thể hiện sự thành ý bằng món quà.

Đó là lời đề nghị của cô ấy.

“Được rồi. Tôi sẽ thành thật giải thích mọi chuyện. Sau đó, tôi sẽ nghĩ ra một món quà mà cô ấy thích và tặng cô ấy.”

“Ừm, nên làm vậy.”

“Cảm ơn cậu, một nỗi lo lớn chắc là sẽ được giải quyết rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Tomoe nói.

“Vậy thì còn gì bằng. À, đúng rồi – khi tặng quà cho người ấy, cậu hãy nói thế này nhé?”

Cô ấy nheo mắt, khoe hàm răng trắng như muốn phô trương, rồi tạo dáng điệu đà.

“Anh yêu em nhất trên đời!”

“Làm sao mà nói được!”

“Ơ, tại sao chứ?”

“Quá xấu hổ luôn, mà chắc chắn sẽ bị giận ngược lại hỏi ‘Cậu đùa hả?’ nữa!”

“Hừm, tức là mối quan hệ của hai người chỉ đến thế thôi sao. Hề, ra vậy.”

Tomoe nheo mắt, có vẻ đã hiểu ra điều gì đó.

“Thôi, dù sao thì – tôi sẽ thử áp dụng kế hoạch tặng quà mà cậu đề xuất!”

May mắn là tôi có biết vài món quà mà em gái tôi có lẽ sẽ thích!

“Còn chuyện ‘tập hợp người’ lúc nãy thì sao!”

Tôi mạnh mẽ lái câu chuyện sang hướng khác.

Tomoe không mấy kháng cự mà đáp “Rồi rồi, danh sách người tham gia hẹn hò nhóm chứ gì”.

“Ưm~ Mà này, nghe cậu kể thì có vẻ chẳng có nguy hiểm gì nhỉ? Tớ cũng tin tưởng Mune-kun nữa? Và với tư cách là một fan light novel, tớ cũng muốn động viên tác giả đang suy sụp nữa.”

Tomoe ghé sát môi vào tai tôi, “Cho tớ mượn tai một chút nhé?”

"A, ừm... chuyện gì vậy?"

"Cái anh nhà văn light novel nhát cáy, đang bí ý tưởng kia, là muốn 'những cô bé trẻ tuổi, ngây thơ' có thể 'nói chuyện light novel' đúng không?"

"Hắn nói thế thật."

"Hừm. Vậy thì, có nhiều cô bé ngoan lắm nha~"

Tomoe nở một nụ cười nham hiểm, tựa như gã cò mồi ở Kabukicho vậy.

***

Chủ nhật tuần sau.

Tại phòng khách nhà Izumi, một buổi tiệc gặp gỡ giữa các chàng trai mê light novel đã được tổ chức.

Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc tại sao nơi tổ chức lại là nhà tôi, nhưng xin hãy đợi một chút, tôi sẽ giải thích sau──à mà nói thật, chính tôi còn muốn hỏi nữa là đằng khác.

Cái tình huống cứ như ác mộng 'tham gia tiệc gặp gỡ ngay dưới mũi người mình thích' này là cái quái gì vậy!?

Dù trong lòng muốn khóc thét, nhưng cục diện đã an bài. Giờ chỉ còn cách tìm cách vượt qua thôi.

Vài nam thanh nữ tú ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, ngăn cách bởi một chiếc bàn thấp.

Phe nam giới có tôi – Izumi Masamune, Shido Kunimitsu và Kusanagi Ryuki.

Còn về phe nữ giới tham gia──

"Em là Jinno Megumi, mười ba tuổi đó nha~☆"

".........Natsume Aya. ......E, em mới mười một tuổi thôi."

"Shiratori Ageha! Tám tuổi!"

".............................................................." Tiền bối Kusanagi.

".............................................................." Shido-kun.

Đám con gái trẻ măng tỏa ra hào quang rạng rỡ, hớn hở trò chuyện. Ngược lại, các chàng trai mê light novel lại ngồi thẳng lưng, im bặt. Mặt họ tái mét, hoàn toàn chết đứng.

Lát sau, tiền bối Kusanagi vòng tay qua vai tôi, cất giọng nũng nịu nhưng rõ ràng là đang bực nửa vời:

"Izumi-kun à? Đi với anh ra ngoài vệ sinh một chút nha~"

"Nhà em chỉ có một nhà vệ sinh thôi, tiền bối."

"Kệ đi, cứ ra đây. Shido, cậu cũng vậy."

"Đau, đau quá!" "Ể... ơ, em cũng phải đi ạ?"

Tôi và Shido-kun bị tiền bối Kusanagi kéo xềnh xệch ra hành lang.

Thấy vậy, Megumi thích thú chỉ vào chúng tôi và nói:

"À, chắc chắn là các anh đang đi họp chiến lược thường lệ của buổi tiệc gặp gỡ đúng không! Hú hú, được thôi ạ, các anh cứ đi đi! Để không bị trùng 'đối tượng mục tiêu', chuyện này là cần thiết mà! ──Các cậu ơi, giờ chúng ta cũng họp chiến lược thôi nào!"

Thôi rồi, hoàn toàn hiểu lầm rồi!

Cứ như là... mấy đứa bạn gái cùng giới rủ nhau đi vệ sinh rồi buôn chuyện:

* "Từ trái sang phải, 70 điểm, 40 điểm, 10 điểm thôi nhỉ?"

* "Mày nhắm ai?"

* "Tao nhắm người ở giữa."

* "Ê, gu xấu không?"

Kiểu vậy.

Mà nói đúng ra, lúc này Megumi và hội bạn đang làm y hệt thế.

"Khoan đã, tiền bối Kusanagi! Vì anh mà ấn tượng của chúng ta với hội con gái tiêu tan cả rồi!"

"Im đi."

Anh ta đóng sập cửa phòng khách rồi 'kabedon' tôi vào tường và nói:

"Này, Izumi... Mấy cái đứa đó là ai?"

"Hả... 'Mấy cái đứa đó' là sao ạ? Anh đang nói về chuyện gì vậy?"

"Đừng có giả vờ, mấy cái con bé khủng khiếp đó là ai!"

"Ư, Izumi-kun hứa sẽ giới thiệu cho tụi em những cô gái dễ thương mà...?"

Tôi bị cả hai người chất vấn. Liếc qua phòng khách một cái, tôi đáp:

"Tôi đã chuẩn bị đúng theo yêu cầu, toàn những cô bé cực kỳ trẻ tuổi thôi."

"Trẻ tuổi QUÁ rồi!"

"Ai bảo cậu gọi học sinh tiểu học, trung học đến tiệc gặp gỡ chứ...!?"

"Này, hai người, đừng có bóp cổ tôi! Khó thở quá!"

"Mày giả vờ không biết đấy à!?"

"Bọn tôi mong chờ Izumi-kun, một học sinh cấp ba, sẽ giới thiệu cho tụi tôi một buổi hẹn hò ngọt ngào với nữ sinh cấp ba mê light novel! Vậy mà...!"

"Cái con bé đó nói nó tám tuổi đấy!"

"Sau này chúng nó cũng sẽ thành nữ sinh cấp ba mà. Chúng ta hãy trông đợi vào tương lai đi."

"Là BÂY GIỜ! Điều quan trọng là BÂY GIỜ!"

"Làm sao đây hả! Hôm nay, tụi mình sẽ vượt qua buổi họp mặt kinh khủng này bằng cách nào đây...!"

"Thì cứ nói chuyện vui vẻ bình thường thôi chứ sao."

Tôi vẫn giữ nguyên thái độ như thể 'không hiểu tại sao hai người này lại tức giận'.

"Cái thằng ngốc này! Đồ đại ngốc! Tao nói cho mà biết, chuyện này mày cũng không thể đứng ngoài cuộc đâu nhé!"

Tôi cứ lảng tránh truy vấn, khiến cơn giận của tiền bối Kusanagi càng bùng lên dữ dội.

"Ý anh là sao?"

"Mấy đứa nhóc thời nay đứa nào cũng có điện thoại thông minh, đúng không? Nhưng cái hiểu biết về mạng xã hội thì chả có tí nào. Dù là chuyện vớ vẩn nhỏ nhặt, dù đã dặn đi dặn lại là phải giữ bí mật, chúng nó cũng hớn hở đăng lên mạng xã hội để khoe khoang với bạn bè! LINE, Twitter, Facebook, Instagram gì đó nữa đó—"

"Hả, rồi sao nữa?"

"Mày không hiểu à!? Hôm nay, nhỡ đâu chúng nó chụp được một tấm ảnh hai người thì sao! Kiểu 'Đi tiệc gặp gỡ với các anh nhà văn light novel~♡' rồi lan truyền ầm ĩ lên đó! Kèm theo ảnh làm bằng chứng nữa! Một người trưởng thành như tao, như chúng ta, hơn hai mươi tuổi mà đi tiệc gặp gỡ với mấy đứa con gái tiểu học, sẽ bị cả thiên hạ nhìn thấy đấy!"

Mắt tiền bối Kusanagi đỏ ngầu.

"Khụ, khụ... Em không nghĩ nó thái quá đến mức đó đâu..."

"Đồ ngốc, với tư cách là tiền bối, tao cảnh báo mày. 'Mọi thông tin công khai trên mạng, đều được lưu trữ bởi những kẻ xấu xa, và sẽ bị lan truyền bùng nổ vào thời điểm tồi tệ nhất trong đời người.' --Hãy nghĩ như thế đi. Mấy cái kiểu khóa riêng tư hay chỉ bạn bè gì đó, mấy cái bảo mật bằng giấy đó chẳng có nghĩa lý gì đâu. Bằng chứng là hôm trước LINE của tao gửi đến ảnh khỏa thân của một nhà văn chưa từng gặp mặt. Tao phải làm gì với cái mông bẩn thỉu của lão già này đây? Có nên tung lên P2P vào đúng lúc phim hoạt hình hóa không?"

"Đủ rồi! Em hiểu hết ý anh rồi nên đừng có đưa ra ví dụ cụ thể quá như thế nữa!"

Mạng xã hội đáng sợ thật! Đáng sợ thật sự!

Mà nếu theo cái lý lẽ đó, thì tiệc gặp gỡ với nữ sinh cấp ba cũng nguy hiểm chứ nhỉ...

"À, vậy... anh định làm gì đây, tiền bối Kusanagi?"

"Tao đang nghĩ điên cuồng đây... Đợi một chút."

Chính cái việc không nói "về nhà" ở đây đã thể hiện rõ tính cách của anh ấy.

Chúng tôi từ hành lang trở lại phòng khách. Một lần nữa, chúng tôi ngồi đối diện với những "cô gái cực kỳ trẻ tuổi". Bây giờ, tôi xin phép giới thiệu sơ qua về những người sẽ là đối tác hẹn hò của chúng tôi trong buổi tiệc này.

"Mơ~, các anh chậm quá đi mất thôi~"

Người đang làm bộ phồng má, cất giọng nũng nịu ngọt ngào, chính là Jinno Megumi mà ai cũng biết.

Hiện tại cô bé mười ba tuổi. Là lớp trưởng của lớp Sagiri và là một trong số ít bạn bè của em gái tôi.

Megumi mặc áo cánh xuân, quần short xòe ống ngắn. Cô bé duỗi chân ra, khoe khéo đôi chân thon thả khỏe khoắn.

Như bạn đã đoán, những cô bé này đều là bạn của Megumi. Megumi được Tomoe hỏi ý kiến về buổi tiệc gặp gỡ này, và đây là những người cô bé đã tập hợp.

Tất nhiên tôi cũng đã được nghe giới thiệu profile trước.

"...Chúng em được Megumin kể là các anh là nhà văn light novel ạ!"

Cô bé đeo kính trông rất nghiêm túc này là Natsume Aya. Mười một tuổi.

Cô bé cài băng đô trên vầng trán rộng. Bộ váy liền thân màu sắc đơn giản rất hợp với cô bé.

Theo lời Megumi── 'Aya-chan sau này muốn trở thành nhà văn light novel đó ạ!'

Thành viên nữ thứ hai: "Người có chí hướng trở thành nhà văn light novel"──Ra vậy. Cái vẻ căng thẳng này là vì thế.

"Rất vui được gặp các anh ạ!"

Vươn người về phía trước một cách năng động, cất giọng khỏe khoắn là Shiratori Ageha. Tám tuổi.

Mái tóc màu nâu vàng mềm mại. Trang phục đúng tuổi, không quá kiểu cách. Với dung mạo đáng yêu và cân đối, tôi có thể tin chắc rằng cô bé sẽ lớn lên thành một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.

Theo lời Megumi── 'Ageha-chan là đứa nổi tiếng nhất trong số bạn bè của em đó ạ!'

Đến cả Megumi, người luôn tự tin tuyệt đối vào ngoại hình của mình, cũng phải nói là 'nổi tiếng hơn mình' cơ mà...

Đúng là một cô bé đáng yêu thật... Nhưng mà, chắc hẳn là chỉ nổi tiếng với những cậu bé cùng tuổi thôi. Ít nhất là hiện tại, tôi chẳng cảm thấy gì cả.

Cô bé, thành viên nữ thứ ba này, chính là át chủ bài của buổi tiệc gặp gỡ.

──Mà, chuyện này cũng để sau hãy giải thích.

Megumi nhìn quanh các chàng trai và nói:

"Vâng ạ, vậy thì đến lượt các anh tự giới thiệu bản thân rồi đó!"

Đây là quy trình bình thường của một buổi tiệc gặp gỡ... nhưng.

"..............."

Ba chàng trai chúng tôi nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho nhau.

(............Ư ư, tôi, tôi tuyệt đối không muốn nói tên đâu.........)

(Không muốn mang tiếng "lolicon"... không muốn mang tiếng "lolicon"... không muốn bị coi là "nhà văn lolicon"......!?)

(................Tôi, bút danh đã bị lộ hết rồi còn đâu.........)

Tất cả chúng tôi đều hiểu rõ rủi ro khi công khai tên thật hoặc bút danh ở đây.

Cũng như sự vô nghĩa của lời hứa "giữ bí mật chuyện tiệc gặp gỡ này".

".........Vậy thì, để tôi tự giới thiệu trước vậy."

Tiền bối Kusanagi miễn cưỡng giơ nhẹ tay phải lên.

K... không biết anh ấy định làm gì đây...? Với việc đối phương đã biết chúng tôi là nhà văn light novel, thì lựa chọn còn lại rất ít. Tôi nghĩ là gần như bế tắc rồi...

"X... xin hãy cho chúng em biết bút danh của anh ạ!"

Cô bé đeo kính Aya-chan nói với vẻ hưng phấn như fan hâm mộ đến buổi ký tặng.

Đúng rồi!

Việc cô bé hỏi như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Một người có chí hướng làm nhà văn light novel như cô bé, hẳn sẽ tò mò muốn biết cái anh chàng trông ngầu như hoàng tử Noctis này, rốt cuộc viết những light novel nào.

Mà đây lại là đối tác gặp gỡ của mình nữa chứ.

".........Ưm........."

Tiền bối Kusanagi và chúng tôi bị dồn vào đường cùng. Megumi còn bồi thêm một đòn:

"Vậy thì~, trước tiên xin mời các anh nói tên và tác phẩm tiêu biểu ạ!"

Dùng hết cả kỹ năng của lớp trưởng mà điều hành kinh quá đi!

Chết tiệt, tiền bối Kusanagi! Anh định làm gì đây!? Làm thế nào để thoát khỏi tình huống bế tắc này!?

Tôi nhìn chằm chằm vào nhà văn áo đen bên cạnh, với ánh mắt cầu xin.

Anh ta với thái độ vô cùng đường hoàng, nói:

"Tôi là Kadono Kouhei. Viết 'Boogiepop' và một số tác phẩm khác."

"Khoan...!?"

Tôi trố mắt nhìn chằm chằm vào mặt tiền bối Kusanagi, như thể muốn lòi cả tròng ra.

".........A, anh, anh đang nói gì vậy...?"

Tôi lẩm bẩm trong sự sững sờ. Nghe vậy, tiền bối Kusanagi, người vừa công bố một cái tên giả kinh khủng, ghé tai tôi thì thầm:

"Tao, bây giờ sẽ thành Kadono-sensei."

"Không không không không!"

Đó là ý tưởng hồi sinh, xoay chuyển tình thế mà anh nghĩ ra khi bị dồn vào đường cùng đấy à!?

Chọn bừa cái tên giả đó thì không được rồi!

Quá nhiều điểm để bắt bẻ, mà quan trọng nhất là quá nguy hiểm!

Bởi câu nói "gây sốc" của tiền bối Kusanagi, Aya-chan la to "Ưê ê ê ê──!" vì bất ngờ. Lợi dụng tiếng la đó, tiền bối Kusanagi ra lệnh cho tôi:

"Phối hợp đi Izumi, đây là biện pháp bắt buộc. Tao không thể bị lan truyền trong cộng đồng học sinh tiểu học, trung học với tư cách là nhà văn đã đi tiệc gặp gỡ với học sinh tiểu học. Yên tâm đi, sẽ ổn thôi mà."

"Nếu kế hoạch đó thành công, thì tin đồn Kadono Kouhei-sensei đi tiệc gặp gỡ với học sinh tiểu học sẽ lan truyền trong cộng đồng học sinh tiểu học và trung học đó, có thật sự ổn không ạ?"

"Kadono-sensei có vui tính đến mức này cũng đâu có giận dỗi đâu nhỉ? Dù sao đó cũng là Boogiepop mà!"

Boogiepop thì có liên quan gì chứ!

"K... nói dối như thế, sẽ bị lộ ngay thôi── vì không có gì giống với bản gốc cả."

"Chỉ cần vượt qua được tình huống này, chỉ cần vượt qua được tình huống này là được... ! Sẽ không bao giờ gặp lại nữa! Mà thật ra, bọn nó có gặp bản gốc bao giờ đâu mà biết. Chỉ cần nói chuyện một chút thì sao mà lộ được chứ. Cứ nói mấy câu ngầu lòi để đánh lừa mấy đứa trẻ, rồi cuối cùng nói 'Thôi kệ đi' là được chứ gì?"

"Cái cách nói chuyện của anh!"

Tiền bối làm thế là không ổn đâu!

"Khụ, khụ..."

Aya-chan, người đang hét lên vì chuyện cái tên giả mà tiền bối Kusanagi đã nói, đang ho sù sụ, vai phập phồng.

"Cái đó... Anh là bản gốc sao!? Em rất muốn xin chữ ký ạ!"

"Là nói dối đó, nói dối hết! Bút danh thật của người này là Kusanagi Ryuki. Tác phẩm tiêu biểu không phải là 'Boogiepop' mà là 'Purelove'."

"A! Izumi, mày—!"

Tiền bối Kusanagi đứng bật dậy, nhưng tôi không để tâm.

"Và tôi, là Izumi Masamune."

「Tôi là Shidou Kunimitsu đây ạ.」

Shidou-kun nói ra một cách đầy cam chịu. Tôi giơ một tay lên hướng về phía Megumi.

「Xin lỗi Megumi nhé, chuyện hợp nhóm hôm nay, cậu có thể tuyệt đối giữ bí mật được không?」

「Dạ được thôi ạ~, em xin đảm bảo sẽ giữ lời hứa!」

Megumi đáp lời nhẹ bẫng. Cô bé không hề nao núng trước màn tự giới thiệu giả dối ban nãy (có lẽ do không hiểu được điểm nào đáng ngạc nhiên) mà vẫn giữ nguyên không khí thoải mái vốn có.

À mà, Ageha-chan thì có vẻ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, đang nghiêng đầu với dấu chấm hỏi lớn trên mặt.

Tôi quay sang nói với Kusanagi-senpai và Shidou-kun.

「Megumi thì đúng là kém hiểu biết về mạng thật, nhưng cô bé rất giữ lời hứa. Mọi người cứ tự nhiên giới thiệu tên thật là được.」

「…Thật chứ?」

C-chắc là vậy…

Megumi từng biết Sagiri chính là Ero Manga Sensei nhưng đã giữ im lặng suốt một thời gian dài. …Chắc chắn sẽ không sao đâu. Đúng không nhỉ? Sau khi nghe bài diễn thuyết của Kusanagi-senpai thì tôi cũng hơi lo, nhưng vẫn hơn là phải nói dối liên miên như thế.

Tôi thoáng nhìn Megumi, cô bé dùng hai tay chạm vào má, làm điệu bộ ngại ngùng một cách cố ý.

「Aiza~yaaaann ♡ Đâu có ngờ anh trai lại tin tưởng em đến thế! ♪ Vui quá đi mất! Em rung rinh cả người rồi đây này!」

「Rồi rồi.」

…Chuyện không nhờ Megumi đóng thế trong sự kiện trên sân khấu vì cô bé kém hiểu biết về mạng, thì cứ giữ im lặng vậy.

「Thôi nào, chúng ta cụng ly đi, cụng ly thôi! Ly của anh trai cứ để em rót đầy tình yêu vào cho nhé!」

「Ơ, này, đừng có cố ý lại ngồi cạnh anh chứ!」

Giữa lúc Megumi đang sắp xếp đâu vào đấy, cuộc hợp nhóm chuẩn bị chính thức bắt đầu thì…

Rầm rầm, trên trần nhà vang lên tiếng động.

──Đó chính là tiếng đập sàn, ý là "xuống đây mau!".

「……………………Tôi, tôi lên trên một lát đây, mọi người cứ tự nhiên đi nhé.」

Sau khi nhìn các chàng trai giơ tay đáp lại, tôi đứng dậy. Tôi bước ra khỏi phòng khách và tăng tốc.

Vang tiếng loạt xoạt, tôi vọt lên cầu thang.

「Chết rồi… Con Sagiri nó giận rồi…」

Một người kinh nghiệm lão luyện như tôi đây, chỉ cần thế cũng đủ để phán đoán.

Cuối cùng, tôi cũng đến được "căn phòng bất khả xâm phạm" ở tầng hai.

Không biết có phải do ảo giác không mà từ cánh cửa ấy, một luồng khí đen kịt bốc lên nghi ngút như hơi nước.

「…Ôi trời ơi…」

Nào. Trước khi tôi, đang run rẩy, đối mặt với cô em gái giận dữ kia.

Mặc dù hơi muộn, tôi xin giải thích lý do tại sao địa điểm hợp nhóm lại là nhà tôi.

Hồi ức quay trở lại 『hai ngày sau khi tôi hỏi ý kiến Tomoe về buổi hợp nhóm』…

Chiều hôm đó, sau khi về nhà từ trường, tôi đã có cuộc nói chuyện này với Sagiri trong "căn phòng bất khả xâm phạm":

「…Anh trai, có chuyện gì vậy? Sao lại trang trọng nói là ‘có chuyện muốn nói’ thế…?」

「…À, trước hết, hãy nhận cái này đã.」

「Gì vậy? A—C-Cái này làaaaaa!」

Sagiri phấn khích tột độ, giơ cao cuốn sách dày cộp mà tôi tặng.

「Cái này làaaa, ồ ôôôô… Cuốn sách quý này làaaa…」

「Chính là cuốn sách kinh điển đã tuyệt bản ‘Tuyển Tập Quần Lót Cổ Kim Đông Tây’ đó!」

Cảnh tượng ấy y hệt như Link rút thanh Master Sword vậy.

Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng nhạc hiệu chiến thắng.

「Anh trai, cái này là sao vậy, sao mà có được vậy?!」

「Anh nhờ Tomoe tìm giúp cửa hàng sách còn tồn kho ấy. Có một cuốn duy nhất ở một tiệm sách cũ tư nhân, thế là hôm qua anh đi mua về ngay. Em đã muốn có cuốn này mà, đúng không?」

「Ưm, ưm!」

Sagiri liên tục gật đầu, siết chặt cuốn sách dày cộp vào lòng.

Thật là một cảnh tượng đáng yêu làm sao.

Nếu như cái tựa sách không phải là 『Tuyển Tập Quần Lót Cổ Kim Đông Tây』!

Sagiri mỉm cười dịu dàng, như đang ôm đứa bé sơ sinh quý giá.

「………………Cảm ơn anh, anh trai.」

「Không có gì đâu, Sagiri.」

Aiz… Chỉ riêng cuộc đối thoại này thôi cũng đủ bõ công tôi đã trả giá cắt cổ cho một cuốn sách có tựa đề như truyện hentai rồi. Ngực tôi tràn ngập một cảm giác ấm áp. Lúc đó Sagiri bỗng thốt ra một câu như đánh úp.

「Vậy, anh đã gây ra chuyện gì?」

「Ể?」

「Anh đã gây ra chuyện gì… hả anh trai?」

Sagiri mỉm cười truy hỏi.

À… cô bé đã đoán ra rồi.

Sagiri ngừng cười, bĩu môi vành môi dưới lên.

「Nói đi. Nhanh lên. Anh đã làm gì đó mà cần phải dỗ dành tôi, đúng không?」

「Trong mắt em, anh là loại người như thế à!?」

「…Nếu tôi nhầm thì tôi xin lỗi.」

「Không phải nhầm đâu ạ!」

「Thấy chưa! Thấy chưa!」

Như thể nói "thấy chưa tôi đã bảo mà", Sagiri đá anh trai một cú đá vụng về.

Sagiri tiếp tục truy hỏi, vừa liên tục đá những cú không đau:

「Nào, khai mau!」 *Pẹt!*「Anh trai đã!」 *Pẹt!*「Làm cái gì!」 *Pẹt!*「Gây ra…」 *Pẹt!*「Ha… ha…」

Thở dốc rồi kìa. Dễ thương quá trời luôn, chết tiệt.

「Anh biết rồi! Anh sẽ nói hết mà! Nhưng… ừm thì? Chắc chắn trên đường nói em sẽ giận, nhưng đó chỉ là hiểu lầm thôi, nên anh rất muốn em hãy nghe đến cuối cùng nhé.」

「Thôi vòng vo đi. Vậy là gì?」

「Anh, sắp tới ấy mà………… anh sẽ tham gia cái đó đó.」

「Cái đó là gì?」

「H-hợp nhóm.」

「Hợp… gì cơ?」

「Hợp nhóm.」

「……………………………………………………………………………………………………」

「……………………………………………………………………………………………………」

Một sự im lặng nặng nề bao trùm giữa hai anh em.

「S-Sagiri?」

「Anh trai… anh này, em… hoàn toàn không hiểu lời anh vừa nói có chỗ nào là hiểu lầm cả. Anh giải thích rõ ràng cho em được không?」

「Là hiểu lầm mà!」

Nụ cười dịu dàng và cái giọng tiểu thư đó còn đáng sợ hơn nữa!

「Dù là hợp nhóm thì hợp nhóm, nhưng là hợp nhóm thuần khiết thôi!」

「Đừng có viện cớ khó hiểu như vậy! Đồ ngốc nghếch anh trai!」

Khốn kiếp, là lỗi tại Shidou-kun đòi cái concept này đấy!

Đồ yếu đuối, nhút nhát đó!

Tôi khóc dở mếu dở mà vẫn cố gắng biện minh.

「Anh không hề muốn đi hợp nhóm! Shidou-kun bị Kagurazaka từ chối, lại còn gặp đủ thứ chuyện buồn khác, nên bị suy sụp, khóc lóc đòi bằng được một cuộc gặp gỡ thuần khiết với nữ sinh cấp ba…! Cả Kusanagi-senpai cũng tha thiết nhờ vả, nên anh đành phải… đành phải! Chấp nhận đi gom người thôi! Em tin anh đi!」

Tôi kể hết mọi chuyện cho Sagiri nghe, không giấu giếm chút nào.

Nghe xong, Sagiri bĩu môi, phụng phịu nói:

「…Sẽ hợp nhóm với… nữ sinh cấp ba sao?」

「Không, không phải vậy! Anh đã bàn với Tomoe và mọi người rồi. Chúng ta sẽ không tổ chức một buổi hợp nhóm bình thường mà là – 『buổi đóng vai hợp nhóm để động viên Shidou Kunimitsu』.」

「Đóng vai?」

「Đúng vậy đó. Kế hoạch chi tiết và việc gom người thì Tomoe đã giao lại, giờ Megumi đang giúp anh lo liệu.」

À nhân tiện, lúc này tôi đã nhận được báo cáo từ Tomoe về "danh sách người tham gia hợp nhóm" và cũng đã họp bàn với Megumi xong xuôi.

「Ưm, sẽ hợp nhóm với Megumi-chan sao?」

「Không, là ‘đóng vai’ mà!?」

「Ưm ừm… ‘Đóng vai’ thì khác gì với hợp nhóm bình thường?」

「Tuổi của các cô gái khác nhau.」

「Ồ… Mấy tuổi?」

「Trong số ba bạn nữ tham gia, lớn nhất là mười ba tuổi, mười một tuổi… và…」

「Và? Còn một người nữa là bao nhiêu tuổi?」

「……………………」

「Nói đi, nhanh lên.」

Tôi bị truy hỏi đáng sợ như Kyoka-san, chỉ còn cách ưỡn thẳng lưng mà trả lời.

「Là, là tám tuổi.」

「……………………………………Ể? K-k-k-khoan đã… nói lại đi?」

「Tám tuổi ạ.」

「…………Tồi tệ.」

Ở đó có một người anh trai đang nhận được ánh mắt khinh bỉ từ em gái vì tham gia hợp nhóm với một cô bé tám tuổi.

Chính là tôi đây.

「Không phải vậy đâu! Tất cả đều là âm mưu của cửa hàng sách độc ác đó!」

Sagiri mếu máo, mắt đẫm lệ nói.

「…D-dù sao thì anh trai… cũng là đồ loli-con mà!」

「Cái câu “dù sao thì” là sao!? Mấy cái lời đồn đại kinh khủng đó từ đâu ra vậy!?」

「Không biết! Tác phẩm tiếp theo của Izumi-sensei cứ lấy tên là 『Có sai lầm không khi tìm kiếm tình yêu ở trường tiểu học』 đi!」

「Cái đó mà xuất bản dưới light novel label được à!? Cái thể loại mà chỉ cần nghe thôi đã biết nhân vật chính gần như chắc chắn là giáo viên thì cuộc đời ông ta hết cứu rồi còn gì! – Mà không phải! Anh không phải loli-con! Anh hỏi lại lần nữa, nghi ngờ đó từ đâu mà ra vậy!?」

「…T-Tại vì ấy mà… anh trai… thích… thích tôi mà… đúng không?」

「Ực…」

Khi con bé lôi con bài đó ra, tôi dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng chỉ biết lùi người lại mà thôi.

Không biết tại sao bây giờ con bé lại nhắc đến chuyện đó nữa…

Sagiri đỏ bừng cả mặt, lắp bắp nói:

「…Tôi… tôi cũng… lùn này… lại chẳng có… ngực… nên là… c-chắc là… anh thích mấy cô bé nhỏ nhắn… như vậy…」

「Không phải vậy đâu, Sagiri.」

Tôi dứt khoát phủ nhận.

「Anh không phải là thích những cô gái thấp bé. Cũng không phải thích những cô gái ngực nhỏ.」

「Ể?」

Tôi nhìn thẳng vào mắt Sagiri và nói:

「Anh thích em.」

「! H-h-hừm… R-ra là v-vậy sao…」

Sagiri vừa nói với giọng giận dữ, vừa bối rối, không yên, không ngừng lay động cơ thể. Vì cô bé cúi mặt xuống nên tôi không thấy được biểu cảm.

「Đúng vậy, nên anh không phải loli-con. Nói đúng hơn thì anh thích những cô gái có vòng một đầy đặn hơn.」

「À vậy sao!」

Sagiri phụng phịu quay mặt đi.

Rõ ràng đã giải quyết hết hiểu lầm rồi mà con bé này còn giận cái gì không biết.

Sau đó, cô em gái liếc mắt nhìn tôi:

「…Chuyện anh trai không phải loli-con… tôi đã hiểu. Chuyện hợp nhóm lần này cũng là ‘đóng vai’… và có lý do bất đắc dĩ phải làm… tôi cũng đã hiểu.」

Sagiri bĩu môi, phụng phịu nói.

「Cũng có thể tha thứ cho anh.」

「Thật sao!?」

「Bị suy sụp… thì khổ sở lắm.」

Sagiri nói với giọng đầy cảm thông.

「Tôi cũng từng… gặp phải chuyện chỉ có thể vẽ loli nên rất khổ sở.」

「À, ừm…」

Cái đó có thể xếp chung với nhau được không nhỉ?

「Tuy nhiên… có điều kiện.」

Và điều kiện mà Sagiri nghiêm trang nói ra đó là…

「Làm ở nhà này.」

「Ấy ấy ấy!?」

「…N-nếu anh làm ngay gần chỗ tôi thì… tôi tha thứ. Nếu mục đích thật sự không phải là tán tỉnh mấy cô bé tiểu học thì anh sẽ làm được thôi.」

「Không! Chuyện đó thì! Đúng là làm được thật! …Nhưng em thấy ổn không? Có thể sẽ ồn ào đó?」

「Ổn. Không hẳn là ổn, nhưng ổn. Hơn là làm ở chỗ tôi không biết… thì vẫn hơn.」

「…Anh hiểu rồi. Anh xin lỗi nhé?」

Tôi cúi đầu xuống, cô em gái hếch mặt quay đi. Sau đó, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn sang phía tôi:

「Vì anh đã nói thật rồi……………… nên chỉ lần này thôi.」

────Vậy đó, giải thích xong xuôi.

Cảnh quay trở lại trước cánh cửa "căn phòng bất khả xâm phạm" vào đúng ngày hợp nhóm. Nơi tôi bị gọi đến bằng tiếng đập sàn đầy tức giận.

「…S-Sagiri… Anh đến rồi đây~」

Tôi rụt rè gõ vào cánh cửa nơi luồng khí đen kịt đang dao động.

Kẽo kẹt, cánh cửa hé mở, Sagiri xuất hiện, đôi mắt nheo lại.

「Anh trai.」

「Gì, gì vậy?」

「Thế nào rồi?」

「Cái gì thế nào?」

「…………Hợp nhóm đó.」

Sagiri bĩu môi không vui, lẩm bẩm nói.

「A, ừm… bây giờ thì, chỉ mới giới thiệu bản thân xong thôi…」

Tôi thở dài một tiếng.

「? Sao mới bắt đầu mà anh đã mệt mỏi rồi…?」

「Nhìn danh sách người tham gia là em sẽ hiểu thôi… à mà, đúng rồi, Sagiri không quen biết Kusanagi-senpai và Shidou-kun nhỉ.」

「…Em có nghe anh than vãn. Rằng họ là lũ say xỉn rắc rối.」

「Đúng đúng, chính là mấy người đó đấy.」

Mặc dù họ có đến nhà tôi nhưng tôi cố gắng không cho gặp Sagiri vì sợ không tốt cho việc giáo dục con bé.

「Thế còn mấy cô bé?」

「Ể?」

「…Mấy cô bé mà Megumi-chan dẫn đến… dễ thương không?」

「À, ừm… thì, chắc là dễ thương, nhỉ? Thật tình thì nhỏ tuổi quá nên anh cũng không rõ nữa.」

Là con trai cấp hai thì đúng là không có chuyện yêu mấy đứa nhỏ hơn bốn tuổi trở xuống.

Nếu mà là nhân vật trong light novel hay anime thì lại là chuyện khác, chắc chắn có nhiều em học sinh cấp hai, cấp ba không đồng ý, nhưng riêng tôi, tôi xin được khẳng định là chỉ đến dưới ba tuổi thôi nhé!

"Hứ... Thật không đó?"

"Thật mà."

"Ờ... anh, cái người mà anh yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy... hình như là học sinh tiểu học thì phải?"

"Lúc đó anh còn trẻ hơn bây giờ! Với lại, phạm vi "bảo vệ" nó cứ tăng lên theo tuổi tác ấy chứ!"

Mà nghĩ lại thì lần nào cũng vậy, lôi chuyện đó ra nói đúng là ăn gian quá đáng!

Tự nói mà còn thấy xấu hổ nữa, hèn hạ quá đi!

"Ừm... vẫn không tin được."

"Hả!?"

"Em thấy cảnh anh sau khi bị Megumi xúi bẩy, chơi trò vua bắt lột đồ học sinh tiểu học mất."

"Anh không có làm chuyện đó đâu! Chính sensei Ero-manga mới là người định làm thế ở buổi cắm trại mà!"

"Em không biết người nào tên như vậy hết!"

"Rốt cuộc phải làm sao mới được đây!?"

"Phải làm sao để em tin anh đây ta... nhắm mắt lại đi."

"Hả?"

"Mắt... nhắm lại đi!"

"--------"

Tôi cứng đờ người khi Sagiri, mặt đỏ bừng bừng như bị lửa đốt, nói như vậy.

Tôi cố gắng lắm mới nặn ra được tiếng.

"Thế... thế này được chưa?"

"Ngồi xuống rồi cúi mặt xuống nữa đi?"

"...Thế... thế này à?"

Sagiri, rốt cuộc em định làm cái gì vậy...?

"...Cứ giữ nguyên như thế, đừng có động đậy nhé...?"

Ơ hay! Chẳng lẽ nào...!?

Tôi dồn hết thần kinh vào đôi môi của mình!

Và ngay giây phút tiếp theo!

Một vật cứng chạm nhẹ vào... trán của tôi chứ không phải môi!

Rồi nó bắt đầu cọ cọ cọ... một cảm giác kỳ lạ.

"...Sa... Sagiri?... Em... em đang làm gì trên trán anh vậy?"

"Đừng có động đậy! Đừng có nói chuyện! Nếu không em sẽ thấy kỳ lắm!"

"..........................."

Tôi đành ngậm miệng lại, mặc em muốn làm gì thì làm.

Sau một hồi chịu đựng cái cảm giác cọ cọ cọ kỳ quái, Sagiri cuối cùng cũng lên tiếng.

"Xong rồi đó. Giờ anh mở mắt ra được rồi."

Khi tôi vừa lấy lại được tầm nhìn thì đập vào mắt tôi là...

Hình ảnh sensei Ero-manga đang cầm một cây 'bút lông dầu'.

"Á á! Sagiri em... em đã vẽ cái quái gì lên trán anh vậy hả!"

"Một câu thần chú để anh trai đừng có được gái theo ở buổi gặp mặt đó."

"Cái gì cơ!?"

"Vì đây là buổi tiếp thêm tinh thần cho đàn em mà... nên không có bạn gái cũng có sao đâu."

Sensei Ero-manga cười nham hiểm. Đột nhiên, em trở nên nghiêm túc hẳn,

"Anh trai cứ đi đến buổi gặp mặt như vậy đi."

"Không đời nào! Ít nhất thì cũng phải cho anh biết em đã vẽ cái gì lên chứ!"

"Không được. À, cấm sờ vào trán đó nha. Với lại cũng cấm soi gương luôn."

"...Thật á?"

"Dạ."

Sagiri gật đầu với nụ cười tươi rói.

"Nếu anh làm vậy... em sẽ an tâm hơn."

Ngay từ đầu tôi đã không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời thỉnh cầu từ cô em gái yêu dấu của mình.

"..........................."

Tôi vừa lo lắng về cái trán đã bị sensei Ero-manga "xử lý" gì đó, vừa bước xuống cầu thang. Vừa mở cửa phòng khách, Megumi đã tiến về phía tôi như thể em đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi.

"Anh hai về rồi à... Phụt, a... anh bị làm sao vậy ạ? Cái trán đó..."

"Ờ thì, cái đó là..."

Chẳng lẽ trên đó vẽ cái gì đó khiến người ta phải cười à!?

"À, dạ, em hiểu rồi. Anh không cần nói đâu."

Megumi vừa cố nhịn cười, vừa giơ tay ra, chặn lời tôi lại.

"Em hiểu hết rồi, hahaha, trời ơi, anh hai đúng là được yêu thương mà! Chụt chụt! ♪"

Em dùng khuỷu tay chọc chọc vào bụng tôi.

"...Nhân tiện thì anh còn chưa biết trên trán anh viết cái gì đâu à nha..."

"--Em sẽ không nói đâu?"

"Em biết ngay mà."

"Sau khi buổi gặp mặt kết thúc thì nhờ Izumi-chan xóa dùm cho nha. Cho đến lúc đó thì tuyệt đối không được soi gương đó?"

"...Ừ, anh biết rồi."

Vì anh không thể tự mình kiểm tra cái trán được, nên anh cũng chẳng hiểu tụi em đang nghĩ cái gì nữa.

Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.

"Này Megumi, tình hình buổi gặp mặt giờ sao rồi?"

"Giờ đang cụng ly đó anh. Tại anh hai trễ quá đó."

"...Anh muốn em trả lời thật lòng nha... Có ổn không đó?"

"Ai đứng ra tổ chức chứ bộ? Đương nhiên là mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ rồi."

"...Thật không đó?"

Anh cứ có cảm giác như mọi thứ đã đổ bể ngay từ phần giới thiệu bản thân rồi ấy.

"Thật mà! Thôi, anh hai, nếu không tin thì tự mình xem đi này.♪"

"...Ừm."

Tôi nhìn xung quanh phòng khách.

Đập vào mắt tôi đầu tiên là senpai Kusanagi và Aya-chan đeo kính.

Hai người đang tụm đầu vào một cái điện thoại ở một góc hơi xa bộ ghế sofa. Rõ ràng là có gì đó mờ ám.

Tôi tiến lại gần Kusanagi-senpai và hỏi.

"Kusanagi-senpai, anh đang làm gì với Aya-chan vậy?"

"Ồ, Izumi hả. Cái trán của mày ghê vậy."

"Đừng quan tâm đến cái trán! Mà bên đó là sao vậy?"

"À thì, tao mới phát hiện ra con nhóc này là dân viết light novel mà lại đi viết blog bình phẩm nên tao đang bắt nạt nó thôi."

"Người lớn quá đáng! Hai người làm cái gì vậy!"

Nhìn kỹ thì Aya-chan sắp khóc đến nơi rồi kìa!

"Kusanagi-sensei... Tại sao anh lại biết blog của em ạ..."

"Tại vì mày dùng tên thật để làm trang web thôi. Nhớ kỹ đấy, tranh thủ lúc gặp mặt mà tìm kiếm thông tin đối phương là việc căn bản rồi. Mà thôi, tao cũng không muốn gọi cái buổi này là gặp mặt làm gì nữa."

"Cái gì mà căn bản chứ ạ!"

"Nếu mày tìm kiếm được Facebook của đối phương thì trước khi bắt chuyện còn có thể chuẩn bị trước được, đúng không? Mày mà lớn thêm chút nữa thì cũng nên tận dụng cái mẹo này để nói 'Chúng ta hợp nhau quá ha♪' nha. Chắc chắn sẽ có ích trong việc đi săn đấy."

"Ra... ra vậy!"

Cái người này đang dạy cái gì cho nữ sinh trung học vậy...

"Học được gì chưa? Vậy giờ quay lại chuyện mày viết xấu về 'Tình yêu thuần khiết.' của tao nhé."

"!!"

Aya-chan ôm đầu la hét.

Tôi hiểu cảm giác của em. Bỗng dưng gặp tác giả của cuốn sách mà mình đã viết xấu ở buổi gặp mặt thì còn gì ngại hơn nữa.

"Tại... tại sao anh lại đi đọc blog bình phẩm chứ!? Rõ ràng là tác giả light novel mà!"

"Đừng có ăn nói kiểu đó. Chính vì là tác giả light novel nên tao mới phải tìm kiếm tên mình rồi xem các trang bình phẩm chứ. Mày thấy đúng không, Izumi?"

"Không, em không có xem."

Em thấy sợ.

"À, vậy hả. Còn tao thì có xem đấy. Không chỉ blog cá nhân mà cả các diễn đàn ẩn danh nữa."

"Hả..."

"Không giấu gì mày, cái đoạn template ngầu lòi trong topic thảo luận về Kusanagi Ryuuki là do chính tao viết đấy."

""Anh không thấy xấu hổ hả!?""

Tôi và Aya-chan đồng thanh đáp trả. Thế mà senpai vẫn không hề hối lỗi.

"Có gì đâu. Chắc ai cũng làm thế thôi."

"Ai thèm làm chứ!"

Xin anh đấy, đừng có nói mấy lời làm hình ảnh tác giả light novel xấu đi như vậy.

Tội nghiệp Aya-chan, em đã lấy tay che mặt lại rồi.

"Ái chà! Tệ quá! Em đến đây vì nghe nói là sẽ được gặp tác giả light novel mà..."

"Hahaha, cũng may là không phải ở lễ trao giải cho tác giả mới nhỉ."

Ghê vậy! Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra thật mà!

"Huhu..."

"Tao xin lỗi vì đã bắt nạt mày. Xin lỗi nhé."

Kusanagi-senpai đặt tay lên đầu Aya-chan đang ủ rũ để an ủi.

Tôi nhíu mày hỏi.

"...Kusanagi-senpai, anh đối xử với Aya-chan dịu dàng quá nhỉ. Hồi trước anh chẳng bảo là anh ghét mấy trang bình phẩm vì chúng viết mấy điều xấu xa hay sao ạ?"

"Chuyện hồi nào rồi."

"Trước khi anime chiếu."

"Tao xin lỗi, nhưng tao không còn ở cái tầm đó nữa rồi. Sau khi anime được chuyển thể thì tao đã lên một tầm cao mới rồi."

Ơ, hình như senpai Kusanagi lại bắt đầu lên mặt rồi kìa.

"Mình trả tiền đàng hoàng để mua sách thì mình có quyền tự do viết cảm nhận chứ. Tao đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ bị người ta viết gì rồi, và nếu viết đến 600 yên đã bao gồm thuế thì tao cũng chẳng thèm chấp đâu. Quá số đó thì tao sẽ nổi giận."

"Anh trở nên rộng lượng hẳn ra ha."

Kusanagi-senpai nhìn xa xăm.

"Hừ, vì trong lúc anime phát sóng đã có nhiều chuyện xảy ra mà... bị anti đeo bám dai dẳng nè... cái địa chỉ email công việc mà tao đăng trên blog bị đăng ký hàng loạt trang web đen nè... bị dội bom spam liên tục nè... mấy đứa fan của Yamada Elf hình như rất thích thú khi đến chọc tức mấy fan mong manh yếu đuối đang bị tổn thương của tao thì phải... đủ thứ chuyện hết."

Đúng là thời đó anime của hai người cùng phát sóng mà.

Kusanagi-senpai với cái nhìn thấu đáo đen tối vỗ nhẹ lên đầu Aya-chan rồi nói bằng giọng khàn trầm buồn bã.

"Mình mua đàng hoàng, đọc đàng hoàng, khen chê đàng hoàng. Tao nhận ra từ tận đáy lòng là những 'độc giả bình thường' như con nhóc này quý giá đến nhường nào. Giờ tao chỉ thật sự nổi giận khi bị mấy đứa không trả tiền sỉ nhục thôi, hoặc là khi tao thấy file zip cuốn sách của tao bị đăng lên mạng, hoặc là khi tao bị fan nổi dậy thôi."

"Xin anh đừng gọi việc công kích, bắt nguồn từ sự kích động của anti là một cuộc nổi dậy được không?"

Một phép so sánh hoàn hảo, nhưng có vẻ sẽ làm những người quan tâm đến ngữ nghĩa chính xác nổi giận đấy.

"Những đòn tấn công đáng sợ đó xuyên thủng cả khả năng sử dụng internet và khả năng chịu đựng của tác giả, và gây tổn hại trực tiếp đến túi tiền của tao. Đặc biệt là mấy đứa ngốc của tao ấy, tại vì đa số là học sinh cấp một, cấp hai nên dễ dàng bị lừa bởi mấy tin đồn nhảm hoặc mấy trò kích động vớ vẩn mà nổi điên lên. Tụi nó thật sự rất đáng yêu."

Lại bắt đầu nữa rồi.

"A, nghĩ lại thấy tức quá! Mình phải làm gì đó để giúp mấy fan của mình có khả năng chịu đựng trên mạng! Trước khi tác phẩm tiếp theo của mình thành hit! Tao không muốn lại phải bắt đầu cuộc hành trình xin lỗi vì những lý do vớ vẩn nữa đâu! Khốn kiếp, có cách nào hay không đây!"

"Câu chuyện đi quá xa rồi đó!"

"Không có đi xa đâu. Ý tao là cho dù mấy người có ghét sách của tao hay viết nó tệ đến mức nào đi chăng nữa thì tao cũng sẽ không ghét độc giả của mình đâu."

Kusanagi-senpai nhìn thẳng vào mắt Aya-chan rồi dịu dàng nói.

"Hiểu chưa?"

"Dạ, hiểu rồi ạ."

"Tốt."

Anh cười toe toét.

Megumi nhìn thấy cảnh đó thì trêu chọc.

"Pff, Kusanagi-sensei hiền quá đi à! Hú, hú♪ Nè, hai người hãy cụng ly lại để làm hòa đi chứ♪"

"Tch."

Kusanagi-senpai tặc lưỡi bực bội rồi nói với Aya-chan như thể đang nhổ toẹt.

"Này, nhóc."

"...Gì...gì vậy ạ?"

Aya-chan đáp lại bằng ánh mắt hơi phản kháng. Kusanagi-senpai liếc nhìn độc giả của mình rồi nói.

"Lần sau cũng phải mua đó. Đã đọc đến tập mới nhất rồi còn gì."

"...Em sẽ viết cảm nhận một cách thật lòng đấy."

"Tùy mày."

"...Em biết rồi."

"Cảm ơn nhiều nha."

Hai người đồng loạt quay mặt đi chỗ khác.

Megumi, người đã chứng kiến cuộc trò chuyện cảm động giữa Kusanagi-senpai và Aya-chan, nói với tôi.

"Thấy chưa?"

Em e thẹn nói. Rồi em dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc ra hiệu chỉ về phía ghế sofa.

"Tiếp theo là chỗ kia♪"

Ở đó có Shidou-kun và Ageha-chan (tám tuổi). Hai người đang ngồi cạnh nhau, và Ageha-chan đang không ngừng nói chuyện với Shidou-kun.

Tôi lặng lẽ quan sát tình hình.

"Cố lên nha, anh trai! Cố lên! Cố lên!"

"K... Không, ý tôi là... Như tôi đã nói đi nói lại từ nãy đến giờ rồi, tôi không có... không có buồn bã gì đâu mà?"

"Thật hông?"

Ageha-chan ghé sát mặt vào Shidou-kun để nhìn vào mắt anh.

Một khoảng cách nguy hiểm mà nếu là một tên lolicon thì sẽ chết ngay lập tức.

Shidou-kun tái mét cả mặt, giơ hai tay lên rồi lùi mặt lại như thể đang muốn chạy trốn.

"T... Thật mà..."

"Nhưng mà Ageha được nhờ là 'Hãy đến buổi gặp mặt để tiếp thêm tinh thần cho thầy Kunimitsu!' đó?"

".............Có chuyện đó nữa à..."

Xin lỗi Shidou-kun, thật ra thì... hồi nãy senpai Kusanagi có nói đủ thứ chuyện, nhưng...

Trước khi kịp giới thiệu bản thân thì các cô gái đã được giải thích về việc buổi gặp mặt này là 'Buổi tiếp thêm tinh thần cho Shidou Kunimitsu' và tình hình của Shidou-kun rồi.

"Ayame-chan nhìn Shidou với ánh mắt đầy cảm thông.

"Em biết hết rồi! Anh hai, anh bị người mình thích đá, nên không viết tiểu thuyết được nữa đúng không!"

"Hả?!"

Shidou phát ra một tiếng kêu kỳ quái. Ayame-chan, với hai tay nhỏ nhắn đáng yêu tạo dáng chữ V, nói:

"Ayame sẽ giúp anh vui lên nhé! Ngoan nào!"

"Ờ ờ..."

Shidou rên rỉ một tiếng như thể có đờm mắc nghẹn trong cổ họng.

Ối chà........

Một nhà văn light novel (đã lớn tuổi) đang được một bé gái tiểu học an ủi vì thất tình.

Không ngờ lại được chứng kiến một cảnh tượng éo le thế này.......

".......hức...huhu...sao lại thành ra thế này... tên Izumi kia... lại còn nói thêm vào nữa..."

À, độ thù hận hướng về mình đang tăng cao kìa.

Tốt nhất là đừng nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Khi tôi rời mắt đi, khuôn mặt của Megumi hiện ra ngay trước mặt.

"Thấy chưa, thấy chưa, anh trai, đúng như em nói, mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp đúng không?"

"Mình là một trong những kẻ chủ mưu kế hoạch này, nhưng mà... có cảm giác như cách an ủi này hơi sai sai thì phải."

Không ngờ khung cảnh lại tệ đến vậy, nếu mình là Shidou, có lẽ tinh thần không chịu nổi mất.

Tôi lo lắng nói, nhưng Megumi lại nói:

"Ổn thôi mà! Cứ chờ xem đi."

"Cái sự tự tin đó, rốt cuộc từ đâu mà ra vậy..."

"Thì tại vì..."

Megumi trả lời một cách dễ dàng với nụ cười hoàn toàn yên tâm.

"Đây là kế hoạch do anh và em cùng nghĩ ra mà."

"..."

"Shishidou-sensei chắc chắn sẽ vui lên nhờ chuyện này... Người đảm bảo chuyện đó là anh đó nhớ? Em tin vào lời anh nói!"

"Kyahaha ~" Cô bé nháy mắt tinh nghịch như một ác quỷ nhỏ.

"Vậy à... vậy thì, mình cứ quan sát thêm một chút nữa vậy."

"Vâng ạ."

"Anh cũng tin vào Ayame-chan mà em đã chọn."

"Vâng!"

À, Megumi? Em vừa tự nhiên bỏ Tomoe ra khỏi danh sách người lập kế hoạch rồi đúng không?

Dù sao đi nữa.

Tôi và Megumi tin vào kế hoạch do chính mình nghĩ ra, và tiếp tục theo dõi Shidou và Ayame-chan.

"Anh hai... không phải, sensei Kunimitsu!"

"C, có chuyện gì vậy ạ...?"

Shidou nở một nụ cười tái mét, Ayame-chan đưa ra một thứ gì đó bằng cả hai tay.

"Tặng anh nè!"

Một phong thư gấp bằng giấy origami màu hồng rất dễ thương.

"Hả?...C, cái này là...?"

"Đây là thư...Ayame gửi cho Kunimitsu-sensei... thư của fan đó!"

"Fan...? Ý, ý là, hả hả hả? Cho, cho tôi á!?"

A, anh ta ngạc nhiên kìa.

Vừa nãy, tôi đã tuyên bố rằng "Ayame-chan chính là con át chủ bài của buổi ghép đôi này".

Lý do chính là đây.

"Shiratori-san, em... đã đọc tiểu thuyết của, của tôi à..."

"Vâng ạ!"

Cô bé cười toe toét, xoa xoa mũi.

"Ayame rất thích sách của Kunimitsu-sensei đó ạ!"

Cô bé cười tươi rói, nhăn cả mặt lại.

"..........................."

Mặt khác, Shidou, người bị tấn công bất ngờ, hoàn toàn cứng đờ.

Tôi hiểu cảm giác đó. Anh ta không hề nghĩ rằng sẽ có người đọc cuốn sách không mấy nổi tiếng của mình xuất hiện trước mặt.

Nhà văn Shishidou Kunimitsu không hề đoạt giải thưởng gì trước khi ra mắt.

Cũng không có người hâm mộ từ các hoạt động trước khi ra mắt.

Cũng không được bộ phận biên tập đặc biệt o bế.

Thêm vào đó, tác phẩm đầu tay của anh ta cũng không bán chạy đến mức tái bản.

Tình huống rất giống với tôi vào năm thứ hai sau khi ra mắt.

Nhân tiện, số lượng thư của fan mà tôi nhận được vào thời điểm đó, trừ những lá thư được gửi đi gửi lại từ cùng một người (Muramasa-senpai), chỉ có ba lá.

Chỉ có ba lá thôi đấy.

Tôi cố tình diễn đạt một cách mơ hồ vì không muốn bị tính toán chi li... chỉ có khoảng một phần nghìn người hâm mộ viết thư gửi cho tác giả.

Ít nhất thì trường hợp của Izumi Masamune vào thời điểm đó là như vậy, và Shishidou Kunimitsu cũng nói như vậy.

-- Tôi vẫn chưa nhận được một lá thư của fan nào cả.

Chẳng có gì chán hơn việc viết tiểu thuyết mà không nhận được phản hồi nào.

Nguồn: Tôi. À, trong trường hợp của tôi, cũng có một phần là do tôi đã cai nghiện tìm kiếm thông tin về mình trên mạng.

Đây chỉ là suy đoán cá nhân của tôi... có lẽ Shidou chưa từng thực sự cảm nhận được rằng "có người thích cuốn tiểu thuyết mà mình đã viết".

Có lẽ anh ta đã không còn tin rằng có độc giả đang cười sảng khoái với những dòng chữ mà anh ta viết ra.

Tất nhiên, tác giả không thể nhìn thấy độc giả đang cười khi đọc tiểu thuyết của mình. Nếu không được ai đó nói cho biết, anh ta sẽ không thể biết được.

Vì vậy,

--Tôi không còn biết mình viết tiểu thuyết để làm gì nữa.

Có lẽ những lời đó đã bật ra khỏi miệng anh ta.

Tôi không có khả năng làm gì với sự bế tắc của người khác, và dù có vẻ lạnh lùng, tôi nghĩ rằng mỗi người nên tự mình giải quyết vấn đề đó. Cho dù đó là bạn bè hay hậu bối, cũng vậy thôi.

Tuy nhiên, vì đã được nhờ vả, tôi muốn làm mọi thứ có thể.

-- Tôi muốn viết một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng đến mức có thể hợp tác với nhà sản xuất và thương mại hóa các món bánh trong truyện.

Tôi muốn nhắc nhở anh ta về ước mơ mà anh ta đã từng ngượng ngùng nói ra.

Và,

-- Có người thích tiểu thuyết của Shidou-sensei đó ạ! Một người bạn của em!

Megumi đã đưa Ayame-chan đến.

"Các món bánh xuất hiện trong truyện của Kunimitsu-sensei trông ngon quá đi à... Hôm trước em đã làm thử cùng với mẹ đó ạ!"

Trong tiểu thuyết của anh ta có đăng tải công thức các món bánh do tác giả sáng tạo.

"...Cùng với mẹ em à?"

"Vâng ạ, mẹ em cũng bảo rằng sách của Kunimitsu-sensei hay quá. Bánh làm ra cũng ngon nữa. Lần sau cùng nhau làm tiếp nhé."

"...Vậy à. ...Lần sau..."

"Vậy nên! Anh mau khỏe lại và viết tiểu thuyết về những món bánh ngon đi ạ!"

Ayame-chan cúi đầu một cách thành khẩn như thể đang truyền năng lượng cho anh ta.

Shidou, với vẻ mặt đáng thương vừa có vẻ vui mừng vừa như muốn khóc, nói:

"Vậy à." Anh ta cười yếu ớt:

"Cảm ơn em, Shiratori-san. Tôi sẽ đọc lá thư này mà em đã tặng cho tôi."

"Gọi em là Ayame cũng được ạ, anh hai."

"Vậy thì, Ayame-chan."

"Ehehe... Sao mà em thấy ngại quá đi..."

Ayame-chan ngượng ngùng lấy tay che mặt.

Cô bé liếc nhìn Shidou và rụt rè hỏi:

"...À... Anh... đỡ hơn chưa ạ?"

Có lẽ cô bé cũng không hiểu rõ lá thư của fan có tác dụng đến đâu. Khuôn mặt cô bé lộ rõ vẻ lo lắng: "Liệu như vậy có thực sự giúp anh ấy vui lên không...?"

Shidou gật đầu dịu dàng nói "Ừm".

"Nhờ em mà tôi thấy khỏe hơn... có lẽ vậy."

Phải khẳng định chắc chắn chứ. Chính vì cái tính hay do dự này mà anh mới bị gọi là nhu nhược đó biết không?

"Có lẽ vậy á..."

Ayame-chan cũng nghiêng đầu với vẻ mặt khó xử.

"Xin lỗi em nhé. Chỉ là... tôi nghĩ rằng mình phải cố gắng vì em nữa."

"Ngoài Ayame ra thì cũng có rất nhiều người thích sách của Kunimitsu-sensei đó ạ!"

"Thật sao?"

"Vâng ạ! Chắc chắn là vậy!"

"Vậy à. Vậy thì, vì những người đó nữa, nhỉ."

"Cố lên ạ!"

"Ừm..."

Shidou nheo mắt lại ngại ngùng và cúi xuống.

Sau đó, anh ta đột nhiên ngẩng mặt lên và nói:

"Ayame-chan, mình sống chung nhé?"

"Hả?"

Này này này này!

Tôi nhanh chóng chạy đến và vỗ bốp vào gáy tên hậu bối ngốc nghếch.

"Đau! Sao tự nhiên anh lại đánh em!?"

"Câu đó phải để tôi nói mới đúng! Anh đang nói cái gì với một đứa trẻ tiểu học vậy!?"

"Không... Em chỉ đùa thôi mà?"

"Thật hả!? Không phải nghe như lời cầu hôn thật sự sao?"

"À, haha, làm gì có chuyện đó chứ."

"Vậy thì tốt."

Vậy thì tốt!

Đáng sợ thật đấy.... Thời buổi này, dù là trai đẹp cũng không được tha thứ nếu là lolicon đâu đấy.

Tôi mong anh hãy cẩn thận.

"Nhân tiện, Izumi-kun, cái vầng trán kia là hình phạt hay gì đó à?"

"Xin đừng để ý đến nó!"

Tôi ôm trán và quay lại chủ đề chính.

"À, quan trọng hơn... Shidou-kun, anh có vẻ như đã nhận được "một thứ gì đó tốt đẹp" từ Ayame-chan nhỉ?"

"Vâng, tôi đã nhận được "một thứ gì đó tốt đẹp" đó. ...Đây là ý của Izumi-kun phải không?"

"Ừm, thì...Của tôi, à không, của chúng ta ấy mà. ...Sao rồi? Anh có thể viết tiểu thuyết được không?"

"Không biết nữa... Ít nhất thì tôi cũng cảm thấy mình phải cố gắng."

Có vẻ như anh ta chưa hồi phục hoàn toàn.

Đúng là vậy mà. Như lý thuyết của Kusunagi-senpai đã nói, không thể khỏe lại ngay lập tức được.

Tuy nhiên--

"Cảm ơn anh, Izumi-kun. Hôm nay tôi rất vui vì đã đến đây."

Tôi cảm thấy có một sự phản hồi chắc chắn.

Tôi rời khỏi Shidou và trở lại chỗ Megumi.

Cô bé đang đứng một mình, quan sát toàn bộ buổi ghép đôi. Trên môi nở một nụ cười toe toét vui vẻ. Tôi bắt chuyện với Megumi.

"Lạ ghê."

"Hả? Lạ gì cơ ạ?"

"Anh cứ tưởng em lúc nào cũng phải ở trung tâm mọi người và nói chuyện rôm rả chứ."

"À~"

Megumi kêu lên như đã hiểu ra.

Sau đó, cô bé xoay một vòng, đặt tay lên ngực và nháy mắt.

"Fufun, sự thật là em là người con gái được gọi là "Thần Cupid của lớp 2-1" đó! Trong các buổi ghép đôi, em luôn! Nhiệm vụ và niềm vui của em là khiến tất cả các cặp đôi thành công!"

Khoảng năm năm nữa khi tổ chức ghép đôi, nhất định phải giao cho cô nhóc này làm người tổ chức mới được.

Không phải!

"Chắc chắn là nhờ con mắt tinh tường của thần Cupid Megumi-sama mà chúng ta đã thành công trong việc tạo ra những cặp đôi có sự tương hợp tốt rồi! Nhưng anh nghĩ gì về việc nếu tất cả các cặp đôi trong buổi ghép đôi này thành công thì sẽ có khoảng hai người bị phá hủy sự nghiệp đó!"

"Tehe ~"

Cô bé còn lè lưỡi ra nữa! Đừng có dùng khuôn mặt dễ thương để che đậy chứ!?

"Em đùa thôi mà ♪ À thì... dù sao thì buổi ghép đôi cũng không còn giống ghép đôi nữa rồi. Nhưng em nghĩ mình đã hoàn thành vai trò của người tổ chức là "khiến tất cả những người tham gia vui vẻ"."

"Anh cũng nghĩ vậy. Giỏi lắm."

"Ehehe, đương nhiên rồi!"

Megumi ưỡn ngực với giọng nói đầy hứng khởi.

"Nhưng mà, dù chỉ là một buổi ghép đôi... vì đang ghép đôi với anh mà"

Cô bé nhanh nhẹn đứng cạnh tôi, khoác tay lên tay tôi.

"N, này..."

"Chúng ta làm gì đó giống ghép đôi đi anh?"

"Em, em định làm gì vậy..."

Tôi cố gắng rút tay ra nhưng không có sức nên không được.

"Để xem nha... Ví dụ như?"

Megumi, vẫn giữ chặt tôi, tiến về phía chiếc bàn thấp và lấy từ đó một món bánh, đưa lên môi.

"Chơi Pocky game chẳng hạn?"

.......................................

Tôi lỡ tưởng tượng mất rồi.

"C, chơi thì chơi!"

"Ể ~? Anh không chơi ạ~?"

Megumi nhìn tôi cứng đờ, cười khúc khích và ngậm Pocky --

"Anh trai ơi, nè~"

"N, n..."

"Ưm"

"---------"

"Mời anh, ưm"

..................................................................................................................................................

"Đùa thôi đó"

"Hả?"

"Em đùa thôi đó, em đùa thôi ♪ Anh tưởng thật hả?"

"E, em đó nha! Đừng có trêu anh!"

Thật là dễ gây hiểu lầm! Tưởng chết đến nơi rồi chứ!

"Aahaha, anh trai ơi, mặt anh đỏ hết cả lên kìa! Dễ thương ghê ♡"

Megumi nhanh chóng buông tôi ra, vừa ngậm Pocky vừa cười phá lên.

Cô bé dùng miệng bẻ đôi nó, rồi dùng phần còn lại chỉ vào mặt tôi.

"Em sẽ không chơi mấy trò người lớn với cái trán như thế này đâu."

Tiếc cho anh nhé, anh trai ☆

Tôi thở ra một hơi dài như thể vừa thở phào nhẹ nhõm vừa hối tiếc, và nhẹ nhàng chạm vào trán mình.

"...Haiz, chả biết trên đó viết cái gì nữa."

Cuối cùng, tôi vẫn không biết được điều đó."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận