Eromanga-sensei
Tsukasa Fushimi Hiro Kanzaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

第三章

0 Bình luận - Độ dài: 15,580 từ - Cập nhật:

Cuối tháng Năm. Tôi lại bị em gái mắng xối xả trong "Căn phòng bí mật".

"Không được!"

"Khoan... khoan đã, nhưng mà..."

"Đã bảo không được là không được!"

Giọng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt, nhưng lại kiên quyết.

Sagiri vận đồ ngủ màu hồng, ngước nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thách thức.

Con bé không đeo tai nghe.

"Tôi... tôi đã lỡ hẹn với Elf rồi..."

"...Nếu đã là hẹn ước, vậy em cũng có lời hẹn ước với anh."

"Anh Masamune không được hẹn hò với bất cứ cô gái nào trong suốt đời đâu..."

Sagiri chu môi hờn dỗi, tái hiện nguyên văn câu nói kinh điển của ngày xưa.

Chắc hẳn có vài người đã quên mất rồi, nên tôi xin giải thích nhanh.

Đúng vậy... đó là vào cái dạo tôi mới gặp Muramasa-senpai thì phải.

Hồi đó, tôi đang vắt óc khổ sở không biết làm thế nào để xuất bản được "Cô em gái đáng yêu nhất thế giới", nên đã cùng Elf đến nhà xuất bản.

Trong lúc ấy, Elf đã viết một câu vớ vẩn trên Twitter: "Đang hẹn hò với thầy Izumi Masamune nà ♡". Và Sagiri, tin sái cổ lời nói dối ấy, đã tuôn ra câu nói vừa rồi.

—Hứ, anh trai lăng nhăng thì em không thèm biết đâu.

Sagiri trùm chăn kín đầu, không hiểu sao lại tra khảo tôi cứ như tôi là bạn trai của con bé vậy. Đúng rồi, hình như là—

—Anh trai không được hẹn hò với bất cứ cô gái nào trong suốt đời đâu. Anh hiểu chưa?

—Sống... sống cả đời á?

—Đúng vậy... cả đời... bởi vì...

—Bởi vì sao? Vì gì cơ?

—Chẳng, chẳng vì gì cả!

Tôi còn nhớ rõ cuộc đối thoại đó.

"À, không phải là tôi quên đâu."

"...Vậy thì tại sao anh lại hẹn hò... với Elf-chan?"

"Mà này, lúc đó con bé nói thật à?"

"...Tại sao anh lại nghĩ em không nói thật?"

"Tại vì hỏi lý do thì em lại đánh trống lảng bảo không có gì cả."

"Ư...!"

Sagiri lùi bước như thể bị nói trúng tim đen.

Tôi bèn hỏi lại:

"Lúc đó em giận vì chuyện gì vậy?"

Nếu em không nói, tôi đến cả xin lỗi cũng chẳng biết xin lỗi thế nào nữa.

"Em, em không biết đâu!"

Sagiri "hứ" một tiếng, quay ngoắt mặt đi.

Con bé liếc nhìn tôi một cái rồi nói:

"Dù sao thì... anh trai không được hẹn hò với con gái nào hết, suốt đời!"

"...Su, suốt đời ư?"

"Cả đời đó! Tuyệt đối không được đâu!"

Sagiri "puk" một tiếng, phúng phính đôi má đáng yêu để nhấn mạnh.

Chắc mọi người cũng đã sớm đoán ra rồi, nhưng chủ đề này khởi nguồn từ việc "tôi hẹn hò với Elf".

Là cuộc đối thoại hồi Valentine Trắng:

—Được rồi, tôi chọn cái này.

—Anh trai nhớ mong đợi nhé ♡

Nghe chuyện về cuốn quà tặng của Megumi, Elf đã đòi "quyền hẹn hò công viên giải trí với anh trai" làm quà đáp lễ Valentine Trắng.

Tôi đang mắc nợ Elf một đống, nên dĩ nhiên không thể từ chối được.

Hai đứa đã lên kế hoạch rằng sẽ đi công viên giải trí chơi vào tháng Năm.

Và chuyện này, chỉ mới vừa nãy, Sagiri biết được, thế là tôi đang bị "mắng" đây.

"Nhưng, nhưng mà Elf vẫn luôn giúp đỡ tôi mà... nhân cơ hội này, tôi muốn đáp lễ đàng hoàng."

"Vậy thì không cần phải là hẹn hò! Nếu là quà đáp lễ Valentine Trắng, anh đã tặng kẹo bọc hổ phách rồi còn gì."

"Cái vụ quà Valentine Trắng là kẹo bọc hổ phách ấy, hình như con bé rất chi là bất mãn! Nên tôi mới đáp lễ lại... với lại, tôi đâu có hẹn hò với Elf đâu! Chỉ là hai đứa cùng đi công viên giải trí thôi! Có gì đâu mà không được!"

"Không được! Hoàn toàn không được!"

Khốn thật, tại sao lần nào tôi cũng phải biện minh cho cái chuyện ngoại tình không có thật với em gái thế này chứ!

"Công, công viên giải trí hay gì đó... anh còn chưa đi với em bao giờ mà... hức hức..."

Sagiri gầm gừ như mèo con.

Con bé rướn người lên, tung ra chiêu bài tối thượng của con gái.

"A, anh trai à... anh quý ai hơn? Em hay Elf-chan?"

"Tất nhiên là em rồi."

Tôi trả lời ngay tắp lự. Bị nói bất ngờ, Sagiri chớp chớp mắt "Hả...?" rồi:

"Cái, cái gì chứ... đủ rồi!"

Con bé khoanh tay, đấm thùm thụp vào bụng tôi.

"Ghét anh! Ghét! Đồ ngốc!"

"Cái gì thế! Đau... được rồi! Tôi biết rồi!"

Tôi vươn cánh tay phải, dùng như một cây chống, giữ chặt trán Sagiri. Ngay lập tức, do sự chênh lệch tầm với, cú đấm của Sagiri không thể chạm tới tôi.

Những cú đấm vòng tròn đáng yêu vẫn xoay tròn trước mặt tôi.

"Nếu em không muốn thì chịu thôi. Tôi sẽ từ chối."

"...Thật không?"

"Thật."

Thật sự thật sự rất áy náy khi phải hủy hẹn với Elf.

Nhưng mọi việc đều có thứ tự ưu tiên của nó. Anh trai không thể làm điều mà em gái không muốn được.

Tôi buông cánh tay đang chống ra.

"Vậy thì được."

Sagiri như thể đang ngẫm nghĩ lời tôi nói, gật đầu "ừm, ừm" hai cái.

Sau đó, con bé bỗng trở nên yếu ớt lạ thường, thì thầm.

"...Elf-chan có giận không... nhỉ?"

"Tất nhiên là giận rồi. Vì thế—tôi sẽ thành tâm xin lỗi, để con bé tha thứ. Rồi, thay vì hẹn hò, tôi sẽ làm gì đó để bù đắp. Bằng tất cả nỗ lực."

"...Ừm. Em, em cũng... sẽ giúp, mà. Dù không biết có làm được gì... để bù đắp không..."

"Được rồi, tôi sẽ nói với con bé."

Mọi chuyện là thế. Tôi lập tức đi đến Crystal Palace (nhà của Elf).

Vì là chiều ngày thường, chắc con bé sẽ ở nhà.

"Ping-pong," tôi ấn chuông, chẳng mấy chốc Elf đã xuất hiện ở cửa.

"Ôi, Masamune có chuyện gì thế? Haha, chắc là... anh đã quyết định sẽ dẫn tôi đi đâu chơi vào buổi hẹn hò ngày kia rồi phải không?"

"Không, không phải thế đâu."

"?"

Elf ngẩn ra nghiêng đầu. Tôi cúi gập người xuống.

"Xin lỗi! Buổi hẹn hò, hủy bỏ đi!"

"..................Vào trong rồi nói chuyện. Mời vào."

Elf nói giọng lạnh tanh, quay gót bước vào.

"Hức hức..."

Trong phòng khách được bao quanh bởi đồ đạc sang trọng. Tôi quỳ gối trước Elf đang ngồi trên sofa. Tôi làm thế để an ủi Elf, người đang cúi gằm mặt và bắt đầu sụt sịt.

"Hức hức... tôi... đã rất rất mong chờ đó..."

"Thật sự xin lỗi! Hoàn toàn là lỗi của tôi!"

Không còn đường biện minh. Tôi tha thiết cúi đầu.

"Xin hãy tha thứ cho tôi! Nhất định! Nhất định tôi sẽ bù đắp lần này...!"

"Hức hức... bù đắp... thật không?"

Elf liếc nhìn tôi bằng đôi mắt ướt đẫm.

"Thật! Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ làm bất cứ điều gì!"

"...Nhưng... không phải hẹn hò, phải không?"

Mặc dù tôi chưa nói lý do hủy hẹn, nhưng Elf lại nói cứ như thể đã nghe hết cuộc đối thoại của tôi với Sagiri vậy.

"A, à... đúng, không phải hẹn hò thì, tôi sẽ làm bất cứ điều gì!"

"Vậy sao... Hức hức... Thế thì... ngày kia... thay vì hẹn hò... chúng ta cùng chơi ở nhà tôi nhé?"

"Ở đây à?"

"Đúng vậy."

"Thế thì chẳng phải vẫn như mọi khi sao? Như thế được thật à?"

"Ừm."

Elf gật đầu "cốc cốc" một cách trẻ con.

"Vì tôi đã định hẹn hò mà... đã dọn lịch rồi, với lại tôi cũng muốn phỏng vấn để viết truyện như dự định ở công viên... với cả dạo gần đây bận làm anime nên không có dịp như thế... À, à... không được... sao?"

"Không, không phải thế!"

Con bé vốn lúc nào cũng năng động, giờ bỗng tỏ vẻ yếu ớt thế này, khiến tôi lỡ mất cảnh giác mà tim đập thình thịch.

"Không có chuyện không được... nếu tôi giúp được, chúng ta cùng chơi nhé."

Trong chớp mắt, một ý nghĩ lướt qua đầu tôi: chỉ thay đổi địa điểm thôi, chẳng lẽ đây vẫn có thể gọi là hẹn hò sao—

"Tuyệt quá!"

Ý nghĩ đó ngay lập tức bị thổi bay mất bởi khuôn mặt của cô ấy đang tiến lại gần.

"Vậy thì lần này chúng ta hứa nhé! Chỉ có hai đứa thôi đó! Không được rủ ai đâu nhé!"

Elf nở nụ cười rạng rỡ như tỏa nắng.

"Mặt, mặt gần quá!"

Tôi giật mình ngửa ra sau.

Và đúng lúc đó, ánh mắt tôi trượt đi, nhìn thấy thứ Elf đang giấu trong tay.

—Đó là thuốc nhỏ mắt.

"Ấy! Con bé kia!"

Tôi vội vàng chỉ vào tay Elf. Con bé bèn lè lưỡi:

"Ôi, bị phát hiện rồi."

"Đúng là giả vờ khóc mà!"

Tôi đã khổ sở vô cùng vì cảm giác tội lỗi đó!

"Đúng vậy. Bởi vì, tính anh mà, tôi đoán là kiểu gì cũng sẽ thế thôi. Nếu Sagiri mà biết, con bé sẽ gào lên không muốn không muốn hết sức, rồi thì một thằng anh cuồng em siêu cấp vũ trụ như anh, kiểu gì cũng cuống quýt lên mà bảo 'thế thì thôi vậy' mà xem."

Dù tôi không nói những lời lạnh nhạt đến thế.

Trời đất... gần như là bị đọc vị hoàn toàn.

Con bé này... thật sự... không phải đã nghe lén cuộc đối thoại giữa tôi và Sagiri đó chứ?

"Kiểu gì thì... anh trai Masamune vẫn coi trọng em gái hơn một Elf-chan đáng yêu và kiên cường như tôi mà!"

Elf quay mặt đi, tỏ vẻ dỗi hờn. Tôi cũng nói cụt lủn:

"Đúng vậy. Có gì sai à?"

"Không sai. Chính vì thế nên anh mới là anh mà tôi cần."

"Hả, hả?"

Vẫn như mọi khi, cô gái này nói những lời thật thâm sâu.

Elf đang quay đi bỗng liếc nhìn tôi.

Sau đó, cô ấy dùng ngón trỏ tạo hình khẩu súng, chọc vào ngực tôi.

"Khụ khụ... Hôm đó, tôi sẽ cho anh thấy tất cả sự toàn tâm toàn ý của mình. Hãy rửa sạch cổ mà chờ đợi đi!"

"Con bé đã nói thế... nhưng rốt cuộc cái đó là cái gì chứ..."

Rồi ngày đó cũng tới.

Từ sáng Chủ nhật, tôi đã đứng trước nhà hàng xóm.

Nhân tiện, chuyện hôm nay tôi đến đây "để bù đắp cho buổi hẹn hò" đã được tôi nói với Sagiri rồi, và tôi nhận được sự cho phép không vui vẻ gì mấy:

"...Hừm, vậy à, hừm... được thôi."

Cái gì thế chứ! Thật là bực bội!

Tôi vuốt cổ rồi ấn chuông.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa ra vào "kẹt" một tiếng mở ra, Elf tươi cười nhảy xổ ra.

"Hoan nghênh! Anh đã đến rồi!"

"Ô, ừ... trông em ăn mặc lạ mắt thật đấy."

"Khụ khụ, tất nhiên rồi mà~"

Quần short cạp trễ, tất đùi kẻ sọc. Kính râm thời trang đeo trên trán. Kiểu tóc cũng khác mọi khi, càng làm tăng thêm vẻ rạng rỡ của cô ấy.

"Thế nào, tôi của hôm nay! Xinh đẹp đúng không? Anh yêu lại từ đầu rồi chứ?"

"À, ừ... cũng được đấy."

Lời thật lòng "dễ thương thật" tôi không nói ra. Thay vào đó, tôi giả vờ không bối rối mà nói:

"Có gì, em thay đổi phong cách à?"

Trước câu hỏi của tôi, Elf nheo mắt lại:

"Đáng lẽ tôi định mặc bộ này đi hẹn hò! Tôi đã cố gắng chọn để làm anh bất ngờ... nhưng vì cái thằng anh cuồng em nào đó mà kế hoạch đổ bể, nên hôm nay mới mặc đó!"

"Chuyện đó tôi thật sự xin lỗi!"

"Hừ, được rồi... Tôi là người không chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh đó. Bù lại, hôm nay tôi sẽ bắt anh bù đắp gấp đôi!"

Elf kéo tay tôi, bá vai một cách thân mật.

"Ô, này!"

Với cảm giác mềm mại, tôi bối rối. Elf nhìn thẳng vào mắt tôi như thấu hiểu:

"Tôi đã định lấy buổi hẹn hò công viên giải trí với anh làm đề tài cho tác phẩm mới, nên anh phải có trách nhiệm hợp tác đó!"

Ra là vậy... Nghĩa là hôm nay, để bù đắp cho việc hủy hẹn công viên giải trí...

Cô ấy muốn tôi "hẹn hò giả lập" đây.

Nhưng mà, nói cho cùng, thì đó vẫn là—

"Nào, đi thôi! Masamune!"

Câu hỏi của tôi bị Elf xua tan mất khi cô ấy mạnh mẽ kéo tay tôi đi.

"Đằng này!"

"E, em định đưa tôi đi đâu thế!"

Elf kéo mạnh tay tôi, bước dọc hành lang.

Cứ như một cặp tình nhân vừa gặp nhau ở điểm hẹn.

Thường thì sẽ vào phòng khách uống trà—nhưng cô ấy lại đi thẳng qua đó. Cô ấy chỉ tay về phía trước, hào hứng nói:

"Đầu tiên, đến đó—"Thế Giới Trưng Bày Phim Hoạt Hình Hấp Dẫn Fantastic Gallery" đi!"

"...Cái, cái gì cơ?"

Tôi có cảm giác như vừa nghe thấy một cái tên có ruby kiểu light novel thì phải?

Elf dừng chân ngay trước cái thứ mà cô nàng chỉ tay vào──cái gọi là "Phòng Trưng Bày Thế Giới Khác – Fantastic Gallery", rồi ra vẻ am hiểu, đáp lời tôi:

"Nói đến hẹn hò ở công viên giải trí, chẳng phải là phải đi hết các trò chơi sao?"

"…Rồi sao nữa?"

"Ta đã tạo ra vài trò chơi thú vị trong lãnh địa của mình đó."

Elf vênh mặt tự đắc nhìn tôi.

"Buổi hẹn hò hôm nay──à không! Cái buổi hẹn hò giả vì mục đích phỏng vấn này! Chính là để cả hai chúng ta cùng đi hết mấy trò đó đó!"

"Trò chơi... chẳng lẽ cô chuẩn bị riêng cho hôm nay à?"

"Không phải tất cả đâu. Ví dụ như cái "Phòng Trưng Bày Thế Giới Khác – Fantastic Gallery" này nè, hôm kia là đã hoàn thành rồi."

"…Vậy chắc tốn công lắm nhỉ?"

"Thì tại anh đã hứa sẽ "đáp lễ" cho em mà."

"Em đã hăng hái chuẩn bị đó nha," Elf nói.

"Ấy ấy, tôi nghĩ cái vụ quan tâm đến thế này, phải là việc của người đi "đáp lễ" như tôi chứ."

"Không cần để ý đâu. Chuẩn bị cũng là một phần của hẹn hò mà. Giả sử hôm nay đúng như kế hoạch là "hẹn hò ở công viên giải trí" đi──thì em cũng sẽ vui vẻ chuẩn bị mọi thứ để đi chơi thôi. Ví dụ như làm cơm hộp chẳng hạn."

"Ra vậy."

Thật là nữ tính, hay cũng có thể nói là rất Elf.

"Nhưng mà, hôm nay đối với tôi, không chỉ là "đáp lễ" ngày Valentine Trắng, mà còn là "đáp lễ" vì Elf đã luôn giúp đỡ tôi nữa. Vì vậy──"

"Vậy là anh sẽ chiều em hết cỡ luôn đúng không!"

Elf bám chặt lấy cánh tay tôi.

Đang hẹn hò giả mà, nên chuyện đó là đương nhiên────hay sao?

Chỉ cố gắng không đỏ mặt thôi, mà tôi đã dốc hết sức rồi đó!

"Nếu là việc tôi có thể làm được."

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thường mà trả lời.

Nghe vậy, Elf nở một nụ cười khiêu khích, như thể mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch.

"Hứ hứ hứ, anh mà quên câu này thì đừng trách em đó!"

"Phòng Trưng Bày Thế Giới Khác – Fantastic Gallery".

Một tấm bảng tên như vậy được treo trên cánh cửa ngay trước mặt chúng tôi.

Cánh cửa trông khá cũ kỹ. Không phải cố tình làm vậy cho hôm nay, mà vốn dĩ nó đã vậy rồi.

Tôi cũng đã từng vào căn phòng này ở tầng một của Crystal Palace (nhà Elf) rồi, nhưng lúc đó nó chất đầy những thùng carton chưa mở.

Vì lúc đó mới chuyển đến mà.

"Nào, mở cửa thôi── mở to mắt ra mà xem nè!"

Cùng với câu thoại đậm chất "chunibyo" đầy khoa trương, Elf đẩy cánh cửa mở ra.

Và bên trong căn phòng, khác hẳn so với lần trước tôi nhìn thấy.

Phải nói là, mọi thứ đã trở nên kinh khủng.

"U oa! Cái gì thế này!"

Tôi kinh ngạc thốt lên.

Không hề cường điệu đâu, cái này đúng là...

Xứng danh là "Phòng Trưng Bày Thế Giới Khác – Fantastic Gallery".

Không biết nên miêu tả từ đâu nữa...

À, trước hết... Trên tường của căn phòng, là hàng loạt tủ kính lộng lẫy.

Không phải loại tủ cơ bản thường thấy ở các cửa hàng mô hình, mà là loại tủ cổ kính thường thấy trong cung điện ở thế giới khác. Bên trong trưng bày chủ yếu là các vật phẩm liên quan đến tác phẩm "Dark Elf Bạo Viêm" của Yamada Elf-sensei. Nhiều nhất vẫn là figure.

Sega Prize, Nendoroid, Figma... Đằng kia chẳng lẽ là garage kit do cá nhân làm sao? Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng phải mấy chục con.

Thấy phản ứng của tôi, Elf đắc ý cười toe toét.

"Hí hí hí hí! Ngầu lòi không ~!"

"À, ừm... Ngầu thật đấy. Mấy cái figure, thú nhồi bông, tranh treo tường, với lại đủ thứ đồ liên quan đến nhân vật... Tổng cộng có bao nhiêu thứ thế?"

"Ừm, mấy em ở đây thì có tổng cộng bốn mươi ba người."

"Nhiều vậy luôn à!"

"Ừm, không hiểu sao "Dark Elf" của em trông rất hợp với figure, hay là vì những người làm búp bê rất thích tác phẩm của em, nên từ rất sớm đã có rất nhiều lời mời hợp tác. Rồi──không biết từ lúc nào, đã có nhiều như vầy rồi nè."

Elf ngượng ngùng mỉm cười, hệt như một người mẹ được khen con.

"Hể..."

Một tác phẩm vừa mới kết thúc anime mà đã có nhiều đồ liên quan đến nhân vật như vậy, là chuyện hiếm có đấy. Quả không hổ danh là tác phẩm nổi đình đám nhất năm nay.

Tôi sẽ không nêu ví dụ cụ thể ở đây, nhưng trong vô số tác phẩm──chắc chắn có những nhân vật mà "tự nhiên lại có rất nhiều figure được sản xuất".

Những người không rành về figure, đôi khi cũng sẽ có cơ hội thấy quảng cáo figure mới. Và lúc đó, chẳng phải bạn sẽ cảm thấy thế này sao?

"Ủa sao con bé này anime hết rồi mà figure mới vẫn cứ ra hoài vậy?"

Hoặc là,

"Cái figure mới này, là game gal từ mấy năm trước rồi mà?"

Hoặc là,

"Trời, figure của con bé này nhiều vãi lolwww"

Và một trong những câu trả lời cho thắc mắc đó, đang được trưng bày ngay trước mắt tôi.

Dường như những người làm figure, có một góc nhìn khác với những nhà văn như chúng tôi khi quyết định làm sản phẩm. Và họ có xu hướng tiếp tục làm búp bê của những nhân vật khiến họ cảm thấy hứng thú (gần như đồng nghĩa với tạo hình mà những người thích figure thích).

Đây chỉ là ấn tượng cá nhân của tôi thôi, nhưng mà...

Ngực bự, chị gái, đồ bơi, gothic lolita, áo giáp trông có vẻ phòng thủ thấp.

Thiết kế quần lót tỉ mỉ, cái mông to đùng, trang phục gợi cảm khó hiểu...vân vân, vân vân...

Bọn họ thích những thứ như vậy.

Đây chỉ là ấn tượng cá nhân của tôi thôi đó!

Những nhân vật trong "Dark Elf Bạo Viêm" do họa sĩ Aluminum-sensei thiết kế, đã đánh trúng nhu cầu của họ.

Không chỉ có những nữ chính theo phong cách gothic lolita & white lolita như thiên thần hay ác quỷ, elf, mà còn có cả dark elf hệ "ore-sama", dark knight kiếm ma thuật, tướng quân cực ngầu... Nói chung, những nhân vật nam quyến rũ cũng có rất nhiều figure được sản xuất. Gương mặt và vóc dáng đẹp trai là đương nhiên, mà trang phục, vũ khí và các phụ kiện khác cũng được làm rất tỉ mỉ. Ai mà không muốn biến chúng thành hình tượng ba chiều chứ.

"Kiếm ma thuật do Aluminum-chan vẽ ngầu bá cháy! Tỉ mỉ đến từng chi tiết, đúng là thần thánh!"

Tôi từng nói với Eromanga-sensei như vậy, thì bị anh ta nổi đóa lên bằng một câu vô nghĩa:

"Của ai thì kệ người ta! Nhà ai nấy lo! Hứ, ai mà nói vậy thì về nhà Aluminum-chan mà ở đi! Thích kiếm hay súng ngầu thì bảo Aluminum-chan vẽ cho mà dùng!"

"Kufufufu, nhân tiện thì, trong số figure "Dark Elf", em thích nhất là cái này nè."

Nói rồi, Elf chỉ tay vào...

Một figure mỹ thiếu nữ khổng lồ với mười hai cánh trên lưng đang được trưng bày một cách uy phong lẫm liệt?

"Búp bê nhân vật tỷ lệ 1:1 'Thần sáng thế Emily' đó!"

"Chẳng phải là cùng tên với cô sao! Ngoại hình cũng y hệt nữa chứ!"

"Em chính là người mẫu đó!"

"Thấy chưa! Quả nhiên là vậy mà! Tôi biết ngay mà! Tại tôi sợ hỏi nên mới im lặng thôi, nhưng giờ tác giả tự thú rồi thì tôi sẽ xả hết ra luôn! Lúc cái nhân vật tên Emily thần thánh này mới xuất hiện, tôi đã phun hết cả trà ra ngoài rồi biết không hả!"

Trước lời trách móc giận dữ của tôi, Elf ưỡn ngực đáp:

"Nếu anh cảm động đến vậy thì em rất vui."

"Không phải vậy mà!"

"...Thân thể trần trụi thần thánh đó, đôi cánh đẹp đến chói mắt đó, kufufufu──anh có thể tôn thờ em đó?"

Hoàn toàn không nghe tôi nói gì hết.

Tôi nhìn bức figure mỹ thiếu nữ tỷ lệ 1:1 (bán khỏa thân) rồi thở dài một tiếng ngao ngán.

"…Này… Việc tự cho mình hóa thân thành thần trong tác phẩm của mình, tôi nghĩ đó là một trong những hình thái cuối cùng của người sáng tạo đấy."

Không phải ai cũng làm được đâu.

Ít nhất thì tôi không làm được.

Nói đúng ra thì, nếu có thần kinh bình thường, ai mà làm được chứ, xấu hổ chết đi được.

Trên đời này, chỉ có một vài siêu tác giả vĩ đại mới làm được những chuyện như thế này thôi.

Tôi không hề đùa cợt đâu nhé.

Việc tôi thật sự nghĩ Yamada Elf-sensei là một tác giả tuyệt vời, là vì những điều như thế này đấy.

"Nếu có anime "Dark Elf" mùa hai, thì đương nhiên người lồng tiếng cho Thần Sáng Thế sẽ là em rồi."

"Việc tác giả lồng tiếng cho nhân vật phản diện trùm cuối, là chuyện xưa nay chưa từng có đó."

"Đúng không! Em đang luyện tập từ bây giờ đó!"

Elf nói một cách vui vẻ, nhưng tôi không biết phải bình luận thế nào.

Trong lòng tôi cuộn trào vừa là suy nghĩ thật lòng rằng chuyện đó không thể thành công được, vừa là mong đợi pha chút run sợ rằng có lẽ cô nàng này sẽ thật sự làm được.

"Nhân tiện thì cái búp bê người thật này, vì Elf là người mẫu nên..."

Tôi cúi người xuống, đưa mặt sát vào ngực của búp bê, nhìn Thần Sáng Thế Emily tỷ lệ 1:1.

"Không biết là tinh xảo đến mức nào,"

Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị một cú thúc cùi chỏ vào trán đau điếng.

"Đau quá!?

"Đồ dâm dê! Đừng có nhìn chằm chằm gần như vậy!"

"Đường đường chính chính bày ra ở đây, mà lại nói như vậy hả!"

Tôi ôm đầu phàn nàn, Elf đỏ mặt hét lớn:

"Tại anh nhìn bằng ánh mắt khiếm nhã, nên em mới thấy xấu hổ đó! Đồ ngốc!"

"Ngốc là cô đó! Phải nhận ra chuyện đó trước khi tạo ra cái thứ này chứ!"

Tôi và Elf tiếp tục cãi nhau trước sự chứng kiến của những bức figure.

Thôi được rồi.

"Phòng Trưng Bày Thế Giới Khác – Fantastic Gallery"──trước hết tôi xin được miêu tả khu vực tủ figure.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.

"Nè... Elf... Từ nãy đến giờ tôi cứ thắc mắc mãi... Cái kia là..."

Lần này tôi chỉ tay vào khu vực trung tâm của căn phòng.

"À... Cái đó hả. Anh muốn lại gần xem thử không?"

"Nhất định rồi!"

Tôi hăm hở đáp lời.

"Hừm, đàn ông đúng là thích mấy thứ này nhỉ~"

Elf rút "nó" ra khỏi bệ đỡ lộng lẫy rồi đưa cho tôi một cách nhẹ nhàng: "Của anh nè." Tôi cẩn thận đón lấy nó.

"Oa... Nặng thật! Làm bằng kim loại đàng hoàng luôn à...!"

"Xịn sò đúng không. Kiếm mô phỏng "Ma Kiếm Red Sword" được làm trong sự kiện đó."

"Ma Kiếm Red Sword" là một loại vũ khí xuất hiện trong tác phẩm "Dark Elf Bạo Viêm" (cái tên khá đơn giản so với những cái tên do Elf đặt).

Hình dáng là một thanh Flamberge. Một thanh kiếm một tay màu đỏ đen với lưỡi kiếm uốn lượn quái dị.

Trong nguyên tác, hot boy dark knight đối thủ của nhân vật chính sẽ dùng nó, bao bọc lưỡi kiếm bằng hắc viêm để chiến đấu, tiếc là chuyện đó không được tái hiện lại──nhưng dù sao thì nó vẫn rất ngầu!

"Aaa, chết tiệt, thích quá! Thích quá đi!"

Tôi giơ cao Ma Kiếm lên trời, ngắm nhìn lưỡi kiếm lấp lánh bằng ánh mắt thèm thuồng.

Elf nhìn tôi với vẻ hơi bối rối.

"Hình như anh thích nó nhỉ? Nhưng mà, anh lại thích Ma Kiếm hơn là cái figure bán khỏa thân tỷ lệ 1:1 thần thánh giống em y hệt sao...? Sao em thấy hơi khó chịu vậy ta?"

"Đương nhiên rồi! Tôi là con trai mà! Tôi thích mấy thứ này lắm đó! Kiếm, súng các kiểu! Hay là, ngược lại, cô nghĩ là "Figure tỷ lệ 1:1 >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> Ma Kiếm" nên tôi không hiểu gì luôn à! Đối với những người viết tiểu thuyết chiến đấu thì đây là ước mơ vĩnh cửu đó biết không hả!! Vũ khí trong tác phẩm của mình được tái hiện lại trong thế giới thực, dù chỉ là mô phỏng thôi! Chuyện đó tuyệt vời lắm biết không hả!"

"Ủa sao tự nhiên anh nổi nóng vậy?"

"Cô không hiểu sao! Cái sự lãng mạn tràn trề này nè! Ví dụ nha! Nếu tôi được làm mô phỏng vũ khí trong tác phẩm của mình một cách siêu chân thực như mô phỏng kiếm "Vương Long Kiếm Kajakuto" nè, mô phỏng đao "Tế Điện Che Na" nè, mô phỏng trượng "Staff of Ainz Ooal Gown" nè! Nếu tôi là tác giả thì tôi đã khóc vì sung sướng rồi đó! Vui đến mức chạy hết tốc lực từ đây đến Arakawa rồi nhảy xuống sông luôn đó! Thế mà... cô lại...! Cô là cái thá gì hả!?"

"Trong lúc hẹn hò, anh lại bỏ mặc con gái mà đắm chìm vào vũ khí, thì anh mới là cái thá gì đó?"

"Thật... thật xin lỗi."

Đó là một lý lẽ quá đúng đắn, đến mức tôi không thể cãi lại được một lời nào.

"À... ừm... đại khái là... thanh kiếm này tuyệt vời, ý là vậy."

"Cậu gượng ép quá đó. Nhưng thôi kệ đi. Mà, nếu cậu thích nó đến thế thì tớ tặng cậu đó?"

"...Thật lòng thì tớ muốn lắm, nhưng tớ không thể nhận được."

"Tại sao?"

"Thanh kiếm này nên ở đây."

Tôi nói bằng giọng hoàn toàn nghiêm túc. Nếu người khác, ví dụ như bạn bè ở trường, nghe thấy thì có lẽ họ sẽ cười tôi vì chuyện một món đồ lưu niệm vớ vẩn.

Elf không cười.

"Ừm, tớ lỡ lời rồi."

"Ừ."

Nhìn Elf không cười, tôi bật cười.

"Rồi một ngày nào đó tớ sẽ viết một tác phẩm nổi tiếng, và được làm vũ khí mô phỏng крутых như vầy cho xem!"

"Chừng nào cậu còn viết series hài lãng mạn hiện đại thì còn lâu nhé."

"Aaa! Đúng rồi ha! Quên mất!"

Trước lời vạch trần chính xác của Elf, tôi ôm đầu than trời.

"Khốn kiếp, tiểu thuyết không có đánh đấm đúng là thiệt thòi đủ đường! Đối với con trai mà nói đó là một bất lợi lớn! Kiếm ngầu hay súng крутых gì đó đều không có cửa xuất hiện trong 'Thế Giới Em Gái', rồi đến cả Super Robot Wars cũng không bén mảng!"

"...Nhưng mà trong truyện cậu viết có bao giờ xuất hiện robot đâu."

"Aaa, tớ cũng muốn cho nhân vật trong truyện của mình được tán dóc với Shaa●! Ước gì khi anime hóa, có một OP chiến đấu khí thế ngút trời... Rồi lên Twitter tự mình bình luận trực tiếp anime, bị mấy đứa chưa đọc truyện chửi là spoil mà vẫn cứ thích thú giải thích thiết lập của mấy cảnh chiến đấu kiaaaaa!"

Đó là tiếng gào thét từ tận đáy lòng.

"Cậu viết một bộ mới thể loại đánh đấm không phải là được sao?"

"Ừ nhỉ... Đúng ha!"

Giờ thì tôi muốn tập trung vào "Thế Giới Em Gái" trước, nhưng một ngày nào đó tôi nhất định sẽ viết lại light novel về đánh đấm cho mà xem.

"Với lại, hài lãng mạn cũng không phải là không có lợi thế khi làm hàng hóa ăn theo đâu nhé. Hàng hóa dễ thương thì lại bán chạy hơn mấy tác phẩm thuần chiến đấu đấy. 'Dark Elf' của tớ là một tác phẩm phi thường do thần tạo ra nên không tính—nhưng việc có thể làm ra một bộ sưu tập lớn tượng figure như cái gallery này là một lợi thế đặc biệt của thể loại hài lãng mạn đấy."

"Tượng figure hả... Thật lòng thì tớ cũng không hứng thú lắm..."

Không chỉ mình tôi.

Cái kiểu "Yo! Tớ sẽ trở thành nhà văn light novel để làm tượng figure mấy em gái xinh đẹp mà tớ nghĩ ra cho coi!" chắc cũng không nhiều đâu nhỉ. ...Không phải là tôi không cảm nhận được gì, mà là tôi không chắc liệu mình có thực sự vui khi sản phẩm đó ra mắt hay không.

"Mấy người như cậu mới dễ nghiện đấy! Tưởng tượng xem. Nàng heroine siêu đáng yêu mà cậu tự hào viết ra, được tạc tượng đủ loại hình dáng, đến tay các fan..."

"Mmm... Nghe có vẻ vui đó chớ..."

Tôi khoanh tay lại, tưởng tượng theo lời Elf.

"Đi đến trung tâm trò chơi, mấy em gái heroine trong tác phẩm của Izumi Masamune xếp hàng dài trong mấy cái máy gắp thú..."

"Ồ ồ... Nghe có vẻ hoành tráng thiệt."

"Đương nhiên là tác giả gốc sẽ được nhận mẫu thử tượng figure rồi. Trong đó còn có mấy món hàng hiếm không bán, khiến mấy ông fan cuồng chảy nước miếng nữa chứ."

"Ồ... Nghe cậu nói vậy tớ bắt đầu thấy chuyện này có vẻ крутых thiệt."

"Thấy chưa. Làm một cái gallery đẹp như của tớ rồi trưng bày lên—cậu không thấy vui sao?"

Tôi liếc nhìn xung quanh. Các kệ figure xếp dọc theo tường.

Các hero, heroine với đủ loại tư thế, tất cả đều là nhân vật trong tác phẩm của Izumi Masamune?

Với tôi... chẳng phải đó là một khung cảnh báu vật, sánh ngang với thanh kiếm mô phỏng kia sao?

"...Ờ... ha... Có lẽ... vui thiệt..."

"Thì đấy, phải thấy tận mắt mới được."

Thì ra là thế. Cái này đúng là phải trải nghiệm mới hiểu được.

Elf nhe răng cười.

"Nếu 'Thế Giới Em Gái' cho ra mắt tượng figure kích thước thật của thần sáng thế Emily-chan, thì lần này đến lượt cậu khoe với tớ đó."

"Chắc chắn rồi.... Nhưng mà tượng kích thước thật thì để đâu mới được đây... Tớ không muốn táy máy phòng bố mẹ chút nào... Phòng Sagiri thì tớ lại không tự do ra vào... Ưm..."

Nhìn tôi đang đau đầu, Elf nói.

"Để ngoài cửa ra vào thì sao?"

"Vậy thì bà Kyouka thấy rồi xác định đường ai nấy đi luôn!"

Tôi dễ dàng mường tượng ra cảnh đó!

"Vậy thì chỉ còn cách trưng bày trong phòng cậu thôi."

"...Dù sao thì tượng kích thước thật cũng khó rồi. Dù gì thì cũng chưa đâu vào đâu cả. Giờ tớ sẽ cố gắng để có thể lo lắng về những chuyện xa xỉ đó."

"Phải đó. Thôi, đi tiếp nào!"

Tôi cứ tưởng hẹn hò công viên giải trí giả trong nhà sẽ ra sao, nhưng không ngờ chúng tôi lại có một khoảng thời gian vui vẻ đến thế.

Ừm, chắc là vì...

Chúng tôi là những người có thể vui vẻ chỉ bằng cách nói chuyện bình thường với nhau.

Rời khỏi "Fantasy Gallery", chúng tôi bước lên cầu thang để đi lên tầng hai.

Elf chỉ vào cánh cửa phía trước bằng một tay và nói.

"Đây là 'Memorial Theater of Bishoujo Phantoms' đó!"

"Thì ra là phòng làm việc của sensei Yamada Elf mà."

"Kệ tớ! Hôm nay nó là 'Memorial Theater of Bishoujo Phantoms' đó! Thôi vào nhanh đi, mau lên."

Elf lôi tay tôi đi vào cái gọi là "Memorial Theater of Bishoujo Phantoms".

Tôi nhìn quanh phòng và nhận xét.

"...Sao mà trống trải vậy. Cũng chẳng có bàn máy tính... Cậu đem đi đâu rồi?"

"À, vì nó vướng víu."

Vừa mới nói là đã dọn dẹp hết những dụng cụ làm việc quan trọng vì nó vướng víu rồi đó! Trời ạ, cái người này đúng là...

"Vậy... Cái phòng này có chỗ nào giống 'Memorial Theater of Bishoujo Phantoms'... Hay đúng hơn là cái trò này có ý nghĩa gì vậy?"

Nghe câu hỏi của tôi, Elf chỉ tay vào chiếc ghế đẩu tròn duy nhất được đặt giữa phòng.

Trên ghế đẩu là một chiếc máy ảnh SLR. Tôi biết cái đó, nó đắt tiền lắm đó.

"Nói thẳng ra là, cậu sẽ 'chụp hình mỹ thiếu nữ' bằng cái máy ảnh kia đó. Để kỷ niệm hai đứa mình đến công viên giải trí."

"Ra vậy."

"Đương nhiên là người chụp là cậu rồi. —Cậu hiểu chứ?"

"Okela luôn!"

Hiểu hết cả rồi, tôi hào hứng cầm lấy máy ảnh.

"Masamune nay xung thế! Cậu biết cách sử dụng máy ảnh chứ?"

"Không sao đâu. Ở nhà tớ có cái y chang (bản cũ) mà, với lại tớ cũng dùng nó khi đi phỏng vấn nữa."

Tôi loay hoay chỉnh máy ảnh, hướng ống kính về phía "mỹ thiếu nữ đang được chụp".

"Chiến thôi!"

Với tất cả tinh thần, tôi bấm máy. Tách, tách tách!

"Khoan đã."

"Tuyệt vời, chụp thêm tấm nữa đi!"

Tách tách!

"Khoan đã!"

Cùng với tiếng hét lớn của Elf, ống ngắm tối sầm lại. Vì cô ấy đã dùng tay che nó lại.

Tôi đang chụp ảnh rất vui vẻ, bực bội lên tiếng phản đối.

"Gì vậy."

"Gì vậy cái gì! Cậu chụp cái gì vậy hả!"

"Sagiri đang ngồi lăn lóc trên giường nhìn qua ban công."

"Chụp tớ đi chứ!"

"Thì bảo là 'chụp ảnh mỹ thiếu nữ' mà..."

"Ở ngay đây nè! Không cần phải ngó qua phòng bên kia, mỹ thiếu nữ siêu cấp ở ngay bên cạnh cậu đây nè!"

"...Thì đúng là Elf dễ thương thật."

Cả cái mặt đang giận dỗi này nữa chứ.

"Gì... tự nhiên khen người ta..."

"Nhưng! Không ai lại được 'Em gái đang vô tư lăn lóc trên giường' đâu nha!"

Tôi hùng hồn tuyên bố.

Elf im lặng kéo rèm cửa sổ lại.

"Á, cậu làm gì vậy!"

"Chụp ảnh khi chưa được phép của người ta là vi phạm quy tắc đó. Mau đưa đây tớ xóa dữ liệu cho."

"............Haizz... Đúng là vậy. Mặc dù tiếc là đã chụp được tấm siêu dễ thương rồi... ...Nhưng cậu nói đúng."

Giống như Gia Cát Lượng chém Mã Tắc, tôi trao lại máy ảnh với khuôn mặt đầy đau khổ,

"Xóa đi!"

"...Làm quá à. Xóa xong rồi nè."

Aa... Xóa mất rồi.

"Thôi, chụp lại nào."

Elf đưa lại máy ảnh cho tôi và tạo dáng như người mẫu.

"—Làm ơn chụp cho tớ nha. Lần này thì phải là mỹ thiếu nữ siêu cấp nhà văn nổi tiếng là tớ đó."

"Này."

"Sao?"

"Cái này... chẳng phải là cậu đang cố gắng tái hiện lại những việc cậu muốn làm hoặc những nơi cậu muốn đến ở công viên giải trí sao?"

"Ừm, đúng đó."

Cái "Fantasy Gallery" lúc nãy, là "Triển lãm Yamada Elf"—cũng có thể xem nó là một công viên giải trí quy mô nhỏ, và cái "Memorial Theater of Bishoujo Phantoms" này, có lẽ là...

"Ra vậy. Vậy thì chụp chung đi—"

"Hả?"

Elf mở to mắt ngạc nhiên.

Tôi giơ máy ảnh lên ngang tầm mặt, cười tinh nghịch.

Giống như cái cách mà cô ấy vẫn thường làm với tôi.

"—Dù sao thì cũng là 'chụp ảnh kỷ niệm' mà."

"..............."

Elf có vẻ ngạc nhiên, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cười khúc khích.

"Masamune mà cũng nói được mấy câu khôn ngoan ghê! Đúng ha! Hẹn hò công viên giải trí thì phải là 'chụp ảnh kỷ niệm' chứ còn gì!"

Cô ấy ngại ngùng cười toe toét, trông rất vui vẻ.

"Hể~, cậu muốn chụp ảnh hai người với tớ đến vậy sao?"

"Ừ, nếu cậu không phiền."

"Biết rồi biết rồi, vì cậu đã muốn như vậy thì chụp thôi nha~"

Elf tung tăng bước đến đứng cạnh tôi, khoác tay tôi.

"Này, g, gần quá đó!"

"Tớ... tớ cũng ngại muốn chết rồi, cậu nhịn đi!"

"Mà, máy ảnh nặng quá tớ không chụp một tay được! Lấy cái chân máy ảnh ra đi!"

"Trời ạ, vụng về quá đi. À! Đúng rồi! Nhân dịp này, mình cosplay rồi chụp hình nha!"

"Co, Cosplay!?"

"Đúng vậy! Lúc nãy ở 'Fantasy Gallery' có mà!"

"À, à... Đúng là có. Nhưng mà—"

"Cosplay rồi chụp đi! Được không? Nha? Nha?"

Elf ngước mắt lên nhìn tôi nũng nịu.

".................."

Không từ chối được mà. Khi bị nhờ vả như thế này thì sao mà từ chối được chứ.

Tuyệt, tuyệt đối không phải! Không phải vì tôi bị sự nũng nịu dễ thương của Elf làm cho mê muội đâu đó!

"Biết rồi. Vậy thì—đi thay đồ thôi!"

"Đúng là phải thế chứ!"

Cứ như vậy—

Chúng tôi đã kết hợp cả hai đề xuất và cùng nhau "chụp ảnh kỷ niệm cosplay".

Không chỉ chụp những tấm ảnh hai người thân thiết.

Mà còn hứng chí tái hiện lại các cảnh trong tác phẩm gốc nữa chứ.

"Cung thủ Elf" đang thách đấu "Hắc Kỵ Sĩ Kiếm Ma", tái hiện lại OP của "Dark Elf Rực Lửa". Nhìn thấy bức ảnh đó trực tiếp từ máy ảnh, mặt tôi nóng bừng lên và nói.

"...Elf. ...Cậu đừng cho người khác xem bức ảnh này đó?"

"Tại sao? Không được khoe với mọi người sao?"

"Tuyệt đối không được! Tớ sẽ xấu hổ chết mất!"

"Sao mà giờ còn ngại chứ~! Lúc nãy cậu còn hăng hái tung chiêu cơ mà!"

"Thật đó đừng mà! A... lẽ nào năm thứ tư ra mắt với tư cách nhà văn, mình lại khắc thêm một vết nhơ lịch sử mới sao...!"

"—Nhưng, vui mà đúng không?"

"──────"

Tôi vừa lắc đầu vừa khổ sở, thở dài một tiếng và nói một cách bất cần.

"Siêu vui luôn!"

"Tớ cũng vậy!"

Tiếng cười khẽ bật ra từ cả hai phía.

Và rồi.

Tiếng cười lớn vang vọng khắp nơi làm việc của Elf—à không, là "Memorial Theater of Bishoujo Phantoms".

"Tiếp theo là ăn trưa thôi!"

Sau khi chụp ảnh cosplay xong, chúng tôi không ăn trong phòng khách mà ăn ở ngoài vườn.

Thực đơn là bánh mì sandwich đầy ắp nhân.

"Công nhận là ngon thiệt. Ah, nóng, nóng."

Tôi há to miệng cắn một miếng bánh mì kẹp thịt gà nóng hổi, Elf nhìn tôi cười khúc khích.

"Mới làm xong nên... thì, thông cảm cho tớ nha. Chỗ này ưu tiên hương vị hơn là độ chân thật mà."

"Quá chuẩn rồi."

Nếu hẹn hò ở công viên giải trí thật thì không đời nào có được món sandwich nóng hổi này đâu.

"Cái này cũng là một trong những... trò chơi hả?"

"Ừm, có thể gọi là—'Vườn Hoa Tiên' nhỉ."

Elf nhìn quanh những luống hoa được chăm sóc tỉ mỉ và nói.

Trước đây cái vườn tiêu điều, giờ đã được tô điểm bằng những luống hoa mùa xuân và chậu thảo mộc xinh xắn.

"Này, Masamune. Ăn thử cái bánh sandwich này đi."

Vừa thấy tôi ăn hết veo cái sandwich gà, Elf đã chìa ngay một cái mới.

Lần này nhân bánh là phô mai, cà chua và húng quế thì phải?

"Cảm ơn. À, hay là cái lá húng quế kẹp trong bánh này, là do em tự trồng đấy hả?"

"Thật ra em cũng muốn thế."

Elf liếc nhìn mấy chậu cây rồi nói: "Nhưng mà vẫn còn sớm."

"Đến khoảng tháng Bảy em sẽ thu hoạch, lúc đó sẽ mời anh đến ăn tiệc sau nhé."

"Nghe hấp dẫn đấy."

"Em cũng muốn trồng thêm nhiều loại rau củ ăn được nữa cơ."

Nàng ngắm nghía những chậu cây tự tay chăm sóc, trông vui ra mặt.

...Con bé này nhiều tài lẻ thật.

"Mà này, hôm nay em cứ nhất quyết không cho anh vào phòng khách là sao?"

Sáng nay cũng vậy, lúc nãy cũng vậy, tôi cứ tưởng sẽ ăn trưa trong phòng khách, ai dè Elf lại kéo tôi ra vườn. Tất nhiên, cả hai lần đều có lý do chính đáng cả...

Elf đắc ý nhếch mép: "Hôm nay anh tinh mắt ghê ta. Có khi phải tước danh hiệu 'nhân vật chính tiểu thuyết' của anh thôi."

"Tôi có nhớ là từng được ai phong cái danh hiệu đó đâu. -- Trong phòng khách có gì à?"

"Thấy anh đoán trúng gần hết rồi, em khai luôn. Giờ phòng khách ở lâu đài pha lê đã được sửa sang lại thành một phần của 'Hành trình khám phá những điều kỳ thú' rồi."

"Ý em là, nó biến thành kiểu 'Triển lãm thế giới kỳ ảo', hay là 'Rạp chiếu kỷ niệm những mỹ nữ' gì đó à?"

"Đúng thế. Tên thì em xin giữ bí mật."

"À ra thế, cứ chờ xem thế nào."

Sau khi tham quan hai "điểm tham quan" gì đó, thì cũng vừa đúng ba giờ.

"Mình uống trà thôi anh."

Elf nói rồi dẫn tôi đến chính cái phòng khách mà tôi tò mò nãy giờ.

Đúng như tôi thầm đoán, phòng khách đã biến thành một quán... cafe.

"Cái... cái gì thế này!"

"Đặt tên là 'Quán trà kiểu Nhật - Izumi' đó anh."

"Sao lại lấy họ của tôi... Mà khoan! Phòng khách bình thường đâu rồi!"

Ghế sofa đã biến thành mấy cái nệm ngồi bệt, bàn trà thấp thì biến thành bàn sơn mài kiểu cổ, trên tường thì treo mành trúc, đèn huỳnh quang thì thay bằng đèn lồng.

Đồ đạc trong phòng đã bị thay đổi hoàn toàn.

Đồ nội thất kiểu Tây thường ngày đã biến mất không dấu vết.

"Em đã vất vả lắm đó! Chuẩn bị chỉ để dành cho ngày hôm nay thôi! Hôm qua cả Arumi-chan cũng phải ra tay giúp sức nữa đó!"

"Làm quá rồi! Mà còn kể cả hậu trường... Tôi biết phản ứng sao đây?"

"Cứ thoải mái mà ngạc nhiên, mà vui vẻ đi. Nội thất này, bánh trái này, đều là để anh vui đó."

".................."

Tôi hiểu rồi, tôi đang được tiếp đón nồng nhiệt hết mức có thể. Thật sự là hết mức luôn.

Elf tiến vào phòng khách đã thay đổi hoàn toàn, và chỉ cho tôi chỗ ngồi trang trọng nhất.

"Mời... mời Masamune ngồi ở đó đi."

"Như này hả?"

"Đúng đúng, anh chờ em một lát nhé."

Elf thoăn thoắt bước nhanh về phía nhà bếp. Chẳng mấy chốc, nàng đã quay lại với một cái khay trên tay. Nàng bày trà và bánh lên cái bàn thấp một cách khéo léo.

Elf thường hay làm bánh quy, bánh ngọt, hay pha trà đãi tôi, nhưng hôm nay thực đơn lại khác hẳn mọi ngày.

Hương thơm ngọc lộ thoang thoảng bay lên.

"Trà gì mà chưa uống đã thấy đắt tiền rồi... Còn cái này là cái gì đây? Bánh cuộn... không, không phải."

"Là Ichigo Daifuku đó anh. Em tự tạo hình theo ý thích của em đó. Dễ thương không?"

"Ồ... Khéo tay đấy."

Tôi xiên một miếng Ichigo Daifuku đã được tạo hình như bánh ngọt rồi ăn.

Đương nhiên, hương vị cũng rất tuyệt. Ngay cả một người sành sỏi về đồ ngọt kiểu Nhật như tôi cũng phải công nhận ngay lập tức.

"Ừm, ngon đấy. Em làm được cả Wagashi cơ à?"

"Thì... cũng tàm tạm thôi. Vì hình như anh thích món này... Em đã xem video dạy nấu ăn của mẹ anh... Rồi luyện tập đó. Vì hình như anh thích mà."

Nhắc lại hoài vậy cha nội.

"Masamune? Anh khen em thêm nữa cũng được đó? Cái sự chu đáo, cái tấm lòng nhiệt thành của em này."

"Cảm ơn nhé!"

Tự mình nói luôn kìa cha nội.

À mà, "mẹ anh" mà Elf nhắc đến ấy, là mẹ của Sagiri -- không phải là người tôi gọi là "má". Mà là mẹ ruột của tôi, người mà tôi gọi là "bà già".

Chắc tôi cũng từng kể rồi. Bà già tôi hồi còn sống là giáo viên dạy nấu ăn đó.

"...Sao mà thấy cái vị này quen quen. Giống với cách nêm nếm của bà già quá."

Đây là lần đầu tôi ăn Ichigo Daifuku đó... Vậy mà cũng nhận ra được.

"Thật sự là có vị quen thuộc... ạ?"

"Ừ, có vị quen thuộc. ...Thật ra, tôi chưa từng ăn Ichigo Daifuku do bà già làm đâu. Nhưng mà tôi cứ nghĩ, nếu bà già mà làm thì chắc sẽ có cái vị như thế này... Tôi thật lòng nghĩ vậy."

"...Vậy... vậy thì tốt rồi. À, thì..."

Hiếm khi thấy Elf ngập ngừng như vậy. Chắc là vì đây là một chủ đề nhạy cảm.

"Không cần ngại đâu, cứ nói tự nhiên đi. Chuyện cũng mấy năm rồi, tôi ổn mà."

"Vậy... vậy em xin phép nói thẳng nhé... Ở Nhật Bản có câu 'Hương vị của mẹ', đúng không?"

"Đúng là có."

"Em thấy đó là một cách nghĩ rất hay.... Vì bố mẹ em hồi xưa không tự nấu ăn, nên... em không có cái gọi là 'hương vị của mẹ'. Em có kỷ niệm ăn cơm cùng bố đã mất, nhưng... không có ấn tượng gì đặc biệt về hương vị cả. Nhưng anh thì khác, đúng không?"

"Ừ. Nhà tôi thì ngược lại. Hầu hết kỷ niệm của tôi với bà già đều là về chuyện ăn uống cả."

"Đúng không? Vậy nên..."

Elf nói với vẻ lo sợ như thể "mình sắp bị mắng đến nơi rồi".

"...Nếu như em tái hiện lại 'hương vị ký ức' của anh... thì anh có vui không, em đã nghĩ vậy. ...Anh thấy sao ạ?"

Sao lại hỏi với cái vẻ mặt đấy chứ. Ai mà nỡ giận được.

"...Ừ, thật sự là thấy quen thuộc lắm. Đến mấy chuyện tôi đã quên, em cũng gợi lại cho tôi được."

Cả gia đình quây quần bên bàn ăn, cùng nhau thưởng thức những món ăn do bà già làm.

Vào những ngày nghỉ, bà già hay kể cho tôi nghe những mẹo vặt về nấu ăn.

Từ sau khi chỉ còn lại hai cha con, tôi hay vừa coi lại video chương trình ngày xưa của bà già, vừa tập nấu ăn.

"Nếu anh thích thì tốt rồi."

"Ờ... ờ hớ. Cảm ơn nhé."

Tôi cảm thấy có chút nhột nhột, rồi nói lời cảm ơn.

"Không có gì. ...Thật ra, em định làm một bữa cơm, chứ không phải đồ ngọt đâu."

"Dù làm theo công thức y chang, cũng không ra được 'hương vị của mẹ' đâu."

"A, anh tự mình thử rồi à. Em chưa từng được nếm thử, nên không biết khác biệt thế nào, nhưng mà trong video chương trình, mẹ anh từng nói -- 'Ở nhà, tôi thường thay đổi một chút cho hợp khẩu vị của gia đình đó ạ'. Chắc là ở nhà, bà đã điều chỉnh theo sở thích của mọi người."

Công thức nấu ăn được dạy trên TV là công thức dành cho mọi người.

Công thức dễ làm cho tất cả các bà mẹ trên toàn quốc.

Khác với những món ăn mà bà già tôi làm cho gia đình Izumi.

"Vậy nên tôi đã từ bỏ ý định... sẽ không bao giờ được ăn lại 'hương vị của mẹ' nữa rồi."

"Nếu là 'thực đơn của mẹ' mà anh chưa từng ăn, thì giờ em có thể đánh lừa vị giác của anh phần nào đấy."

Vì bà già tôi hay kể về con trai mình trong chương trình, nên Elf cũng có thể đoán được "thực đơn mà Izumi Masamune chưa từng ăn".

"Đâu phải là đánh lừa, mà là thật sự có vị quen thuộc mà. 'À, đúng là bà già hay nêm nếm kiểu này' -- tôi đã nghĩ thế đấy."

Tôi nói thật lòng chứ không phải là nói để xoa dịu, nhưng Elf dường như vẫn chưa hài lòng.

Nàng nheo mắt nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc: "...Thật lòng thì em thấy ấm ức quá. ...Giờ thì em không làm được, nhưng đến một ngày em sẽ tái hiện hoàn toàn 'hương vị nhà Izumi', anh nhớ rửa lưỡi mà chờ đi."

"Haha, gì mà ghê vậy."

Nhìn vẻ mặt ấm ức thật sự của Elf, tôi không nhịn được mà bật cười.

"Nhưng mà nếu có thể làm được chuyện đó thật... thì làm ơn giúp tôi với."

Hương vị ký ức mà tôi sẽ không bao giờ được nếm lại lần nữa.

Hương vị của bà già.

"Cứ giao cho em! Nhất định em sẽ cho anh ăn lại!"

Elf tự tin đáp ứng.

"Ờ... ừm, sao mà hăng hái quá vậy."

Có chuyện gì thế này?

"Hứ, em chỉ là luôn chiến đấu hết mình trong mọi cuộc chơi thôi. Dù là người đã khuất, em cũng không nương tay đâu."

Tôi không hiểu gì cả, nhưng nghe ngầu đấy.

Có lẽ là nàng đang cố "tranh đua", chứ không chỉ là "hăng hái".

Nàng hắng giọng một tiếng.

Nàng uống trà một cách điềm tĩnh, rồi ngẩng đầu lên nói: "...Dù sao thì, dù là có dùng đến mấy chiêu trò, 'Quán trà kiểu Nhật - Izumi' này cũng là giới hạn của em trong ngày hôm nay rồi. ...Chúng ta cùng tận hưởng đi anh."

"Ừ, chắc chắn rồi."

Tôi gật đầu.

Nói đi thì nói lại... Hôm nay vốn dĩ là ngày tôi làm lại "quà đáp lễ White Day" cho Elf, mà cuối cùng lại thành ra Elf tiếp đón tôi thế này.

Thế này là không ổn rồi.

Tôi cũng phải noi gương nàng, phải ra sức "tranh đua" mới được.

"...Mà này. Em cũng có quà cho Elf đấy."

"Ồ, là gì vậy?"

"Cái này nè."

Tôi lấy từ trong túi xách ra một cuốn băng game di động.

"--A! Cái đó là game mới ra hồi tháng trước mà..."

"Tôi hỏi cho chắc ăn thôi... Em vẫn chưa mua nó, đúng không?"

"À, ừm, tại đợt này em bận làm phim hoạt hình quá, mãi đến hôm qua mới xong... Mà sao anh biết?"

"Em viết trên Twitter đó thôi, em bảo là xong việc này nhất định sẽ mua mà. Nên tôi nghĩ là nó sẽ là món quà thích hợp cho em đấy... Thật ra là tôi nghĩ vậy..."

Giọng tôi nhỏ dần là vì Elf cứ mở to mắt nhìn tôi, không nói gì cả.

Ủa? Có gì sai sai à?

"........................"

"....Elf?"

"--------C... Cái này... cho em ạ?"

"Thì tôi đã nói rồi còn gì. Quà của tôi tặng em."

Tôi chìa cuốn game ra bằng cả hai tay: "Lúc nào cũng cảm ơn em đã giúp đỡ tôi."

"V...Vâng ạ!"

Elf vẫn còn có vẻ hoang mang, nàng nhận lấy cuốn game từ tay tôi.

Tôi chân thành nói với nàng: "Em vất vả rồi."

"V... Vâng. ...Cảm ơn anh."

Dường như đã dần hiểu ra tình hình, Elf cuối cùng cũng hé một nụ cười nhẹ.

Nàng nhe răng ra trêu chọc: "Vậy là anh theo dõi Twitter của em mỗi ngày luôn à? Hahaha, biến thái!"

"T...Tại lỡ mà tôi tặng quà rồi mà em đã có rồi thì sao!"

Thấy tôi đỏ mặt biện minh, Elf nhìn thẳng vào mắt tôi và nói một cách chân thật: "Nhưng em vui lắm."

"Hứ, ừ thì tốt."

Tôi hắng giọng chữa ngượng.

"À, vậy thì!"

Tôi lấy từ trong túi ra máy chơi game của mình.

"Tôi cũng mua game này rồi! Lần sau chơi chung nhé!"

"Chơi luôn đi!"

"Hả?"

"Chơi luôn bây giờ đi! Anh chờ em một chút! Em đi lấy máy chơi game của em đây!"

Elf trở lại dáng vẻ thường ngày, vui vẻ cất cao giọng.

Có vẻ như món quà của tôi đã thành công "trả đũa" nàng phần nào đó rồi.

Trong phòng khách đã biến thành kiểu Nhật, chúng tôi cùng nhau chơi game một lúc.

Sau khi đã chơi đã đời, chúng tôi đang nghỉ ngơi.

Elf đang ngồi đối diện bỗng tiến lại ngồi sát bên cạnh tôi.

"Nè, Masamune."

"...Sao vậy Elf."

"Em muốn nói tiếp chuyện lúc nãy..."

Nàng ngồi ngay ngắn trên tấm nệm, kéo hai đầu gối lại chỉnh đốn tư thế.

"C... Cái gì?"

"Nếu mà anh cưới em, em sẽ làm tất cả những món anh thích mỗi ngày đó?"

"------Hả?"

--Anh là ứng cử viên làm con rể của em đó.

Tôi sực nhớ lại cái khoảnh khắc mình bị Elf "tuyên bố" kiểu cầu hôn ngược.

"C... Cướ... cưới..."

Nhìn đôi mắt ngạc nhiên của tôi, Elf thì thầm.

"Mỗi ngày em sẽ diện những bộ đồ anh thích, rồi tiền tiêu vặt cho chồng, mà do người nắm giữ tay hòm chìa khóa như em chu cấp ấy... ừm... một tháng tầm một triệu yên thì sao nhỉ?"

Nhiều quá!? Khoan, không phải!

"Nè, tự dưng em nói cái quái gì vậy?"

"Tự quảng bá đấy, tự quảng bá bản thân mà – khà khà. Đương nhiên việc nhà thì em lo tuốt, đồ gì anh thích, ngoài tiền tiêu vặt ra thì em cũng sẽ mua cho anh hết. Thời gian riêng của anh em cũng tôn trọng tuyệt đối, nếu anh muốn làm việc thì em sẽ ủng hộ hết mình."

"Đó mà là màn tự giới thiệu của con gái à?!"

Đây rõ ràng là câu tán tỉnh gái của mấy gã trai cưa cẩm để kiếm vợ!

"Vậy sao? Hừm... thế này thì sao?"

"...Này, tôi đã bảo em gần quá rồi đấy!"

Elf lại ghé mặt sát thêm. Gần đến mức hơi thở của cô nàng phả vào mặt tôi.

"Kết hôn rồi... anh, em và Sagiri – ba chúng ta sẽ sống cùng nhau thật hạnh phúc. ...Mua một chiếc ô tô thật lớn để cả nhà mình cùng đi nào. Rồi một ngày nào đó, khi con bé hết 'hikikomori' rồi, em sẽ lái xe chở mọi người đi du lịch. Suối nước nóng, biển, trượt tuyết, ngắm hoa, lễ hội nữa... mới nghĩ thôi đã thấy háo hức rồi phải không? Nếu chúng ta sống chung rồi, mình có thể sửa sang lại Cung Điện Pha Lê, biến nó thành phòng trưng bày tác phẩm của hai vợ chồng cũng hay nhỉ. Trưng bày đầy những vật phẩm từ hành lang đến các phòng, tha hồ mà khoe với thiên hạ."

Cuộc sống hôn nhân mà Elf kể, quá đỗi cụ thể.

Thêm vào đó, tất cả những trò chơi hôm nay chúng tôi đã trải qua, cứ như thể đều là khúc dạo đầu để dẫn tới câu chuyện này──

Và thế là tôi không kìm được, mà tưởng tượng ra những ngày tháng hạnh phúc ấy.

"Thấy sao?"

"...Nếu mỗi ngày đều như vậy thì... có lẽ sẽ không cô đơn đâu."

"Đúng chứ! Bị lung lay rồi phải không?"

"...Đâu... đâu có!"

"Thế... thế à..."

Gương mặt thanh tú của cô nàng ở ngay trước mắt tôi. Đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào mắt tôi.

"..."

N-này, hôm nay con bé này bị gì vậy... Khác với mọi khi, sao cứ chủ động hơn thế nào ấy.

Tự dưng thấy rùng mình──

"Khoan đã! Đừng có đặt tay nhẹ nhàng lên đùi tôi như thế chứ?!"

"À, chiêu này thật sự hiệu nghiệm nhỉ."

"Đứa nào đã dạy em cái trò vớ vẩn này hả?! Chắc chắn là Megumi rồi!"

Đây là mánh lới của mấy cô nàng tiếp viên quán bar à!?

"Quả đúng là vậy... khà khà, Masamune... mặt anh đỏ gay rồi kìa?"

"Đương nhiên rồi! Cái thứ đó chắc chắn phải hiệu nghiệm rồi! Tôi là học sinh trung học khỏe mạnh đấy!"

Trước phản ứng kịch liệt của tôi, Elf chớp chớp mắt.

"Hừm... hừm, ghê gớm đến vậy cơ à. ...Thật bất ngờ, người thực hiện thì đâu có thấy ngại gì đâu. Tuy nghĩ là ngớ ngẩn, nhưng cũng đáng thử đấy chứ... Đây là thu hoạch đầu tiên trong ngày hôm nay của mình rồi."

"Thế thì đừng có cọ cọ tay một cách dâm đãng như vậy nữa!"

Tôi vẫn ngồi im, cố gắng giữ khoảng cách với Elf.

Thế nhưng, Elf lại nhếch miệng cười thích thú, tiến lại gần hơn mức tôi đã lùi.

Chỉ chốc lát, tôi đã bị dồn vào đường cùng.

"Này, đừng có chạy trốn chứ."

"Không đời nào!"

"Anh đã nói sẽ hợp tác phỏng vấn với tôi mà."

"C-cái tình huống này mà cũng gọi là phỏng vấn à?"

"Đúng thế, phỏng vấn, phỏng vấn."

Hình như ở biển cũng có màn đối đáp này thì phải.

Và kết quả là tôi rơi vào cảnh khốn đao, phải 'chơi trò lotion nhớp nháp' với em gái ngay trước mặt anh trai Chris.

"Đây là cảnh phỏng vấn khi nhân vật chính yếu ớt bị nữ chính ăn thịt tiếp cận dữ dội trong vòng đu quay. Khà khà, thế nên Masamune... ngoan ngoãn trở thành con mồi của tôi đi!"

"Thế trong cuốn tiểu thuyết giả tưởng của em, vòng đu quay xuất hiện ở chỗ nào nói thử xem nào!"

Tôi né tránh Elf, người đang biến thành dã thú săn mồi mà lao tới, với động tác điệu nghệ, tôi lăn từ tấm đệm ra. Đứng dậy, tôi vỗ vỗ vào đùi, như muốn rũ bỏ cái cảm giác dâm đãng vừa rồi.

"S-sớm muộn gì cũng vậy! Phỏng vấn cho『Dark Elf Bùng Cháy』mà lại đi hẹn hò ở công viên giải trí là sai hoàn toàn!"

"Giờ anh còn nói gì nữa. Nếu đây là một light novel, độc giả đã nhận ra sự kỳ lạ ấy từ trang 171, dòng thứ 14, ngay khi lời thoại của cô nàng Yamada Elf được đánh dấu bên cạnh rồi."

"Đừng có những lời lẽ tự tham chiếu nữa. ...À phải rồi, lúc nãy em có nói về tác phẩm mới gì đó nhỉ. Vậy thì, lẽ nào──"

"Đúng vậy."

Elf gật đầu, thản nhiên đáp.

"Tôi đã quyết định sẽ ra mắt một series mới, thuộc thể loại hài lãng mạn đời thường."

"Ặc?!"

Tôi vô cùng kinh ngạc, bật ra tiếng kêu lớn.

"Thế『Dark Elf Bùng Cháy』hiện tại thì sao?! K-không lẽ em định bỏ dở?!"

"Đâu có bỏ đâu.『Dark Elf』tất nhiên vẫn tiếp tục như bình thường, nhưng ngoài ra, tôi quyết định viết thêm một series mới nữa."

"T-tại sao? Em đâu có viết nhanh đến mức đó đâu? Tuy lần trước bảo anime kết thúc là 'hết thời' rồi, nhưng hai mươi vạn bản đã được phát hành và tái bản ngay sau đó, lại còn là một tác phẩm ăn khách đến mức chắc chắn sẽ có mùa anime thứ hai... Nếu bây giờ tác phẩm mới này cũng thành công nữa, mà lại trùng hoặc nối tiếp với mùa thứ hai của『Dark Elf』và chuyển thể anime thì khối lượng công việc sẽ kinh khủng lắm đó! Lần này em chết thật đó! Thật đấy! Sao tự nhiên lại bắt đầu series mới vào lúc này vậy hả?!"

Vì thật sự không hiểu, tôi liền nói nhanh để hỏi cho ra lẽ.

Elf kiêu hãnh ưỡn ngực, trả lời một cách súc tích.

"Vì tôi muốn viết."

"..."

Tôi nghiền ngẫm câu trả lời ấy một lúc, rồi nói:

"Nếu đã muốn viết thì... đành chịu thôi."

Dù có khó khăn, dù thời điểm có tệ đến mấy, thì cũng chỉ còn cách viết thôi.

Bởi vì muốn viết mà. Bởi vì đã nảy ra một câu chuyện thú vị mà.

Giống hệt như khi anh Muramasa vậy.

『Tôi đã quyết định viết tác phẩm mới. Tại vì tôi muốn viết.』

Đối với tôi, lý do này thuyết phục hơn nhiều so với việc đưa ra hàng tá lý do hợp lý khác. Tôi cũng nghĩ rằng cô ấy sẽ cho ra đời một tác phẩm hay.

"Đúng vậy. Đành chịu thôi mà."

Elf ngồi lại ngay ngắn trên tấm đệm, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình bằng lòng bàn tay.

Một cử chỉ như muốn nói: "Nói chuyện thì ngồi xuống đây."

Tôi một lần nữa ngồi xuống cạnh cô ấy, rồi hỏi:

"Thể loại đời thường à?"

"Ừm, đời thường, không có chiến đấu, hài lãng mạn. Với nhiều tình tiết nghiêm túc hơn một chút."

"Ồ... có lý do gì khiến em muốn viết loại truyện như thế không?"

"..."

"Gì vậy?"

"Không có gì."

Elf nở nụ cười bí ẩn. Cô nàng đánh trống lảng để đổi chủ đề.

"Thôi bỏ qua chuyện đó đi... vì không thể chỉ có mỗi tôi được phỏng vấn, nên lần tới là đến lượt anh đấy."

"Đến lượt tôi ư?"

Khi tôi còn chưa hiểu ý cô ấy, Elf đắc ý lướt mắt nhìn tôi.

"Anh đang viết truyện hài lãng mạn về em gái phải không. Đương nhiên, với tư cách là một light novel gia cuồng em gái cực đỉnh siêu cấp như anh, anh sẽ muốn viết những điều mình muốn làm cùng em gái. Bởi vì anh biết rằng làm vậy sẽ là thú vị nhất, chứ không phải là lý thuyết suông."

"À... ừm, có lẽ thế."

Nghe người khác nhắc lại, tôi lại thấy xấu hổ vô cùng.

Chính tôi đã viết ra những điều mình muốn làm cùng em gái dưới dạng hài lãng mạn đầy thú vị, và trớ trêu thay lại bắt chính em gái mình đọc, rồi còn nhờ nó vẽ minh họa nữa.

Những gì Elf đang chỉ ra cho tôi, đại khái là như vậy đấy.

Kh-không thể làm khác được mà! Elf cũng nói rồi, viết như thế mới là cách viết thú vị nhất! Tôi viện cớ phỏng vấn để làm đủ thứ (thậm chí đôi khi là những yêu cầu hơi 'người lớn') với em gái, cũng là vì tác phẩm thôi! Tôi xin thề bằng cả sự nghiệp viết lách của mình, mong em tin tôi.

"Khà khà khà... tôi nghe Sagiri kể nhiều chuyện lắm rồi đó."

"C-cái gì... kể chuyện gì cơ?"

Elf nói bằng giọng điệu chế nhạo, hướng về phía tôi đang đỏ mặt vì một lý do khác lúc nãy.

"Nghe nói anh viện cớ phỏng vấn để nhìn trộm phòng tắm đó nhé."

"Khoan đã! Là 'Sagiri' đó! Là 'nhìn trộm phòng tắm của tôi' đó chứ!"

Sao lại thành ra tôi nhìn trộm phòng tắm của Sagiri vậy!

Sagiri cố tình kể theo kiểu đó đúng không hả?!

Tôi cố gắng giải thích để xóa bỏ sự hiểu lầm. Thế nhưng...

"À vậy à. Mà, tôi cũng đoán là vậy rồi."

Cô nàng hình như đã nhìn thấu tất cả từ lâu rồi.

"Nếu đã biết rồi thì đừng có nói kiểu gây hiểu lầm như thế chứ..."

Trước vẻ luống cuống của tôi, Elf cười một cách duyên dáng: "Tôi muốn thấy cái vẻ mặt thảm hại đó của anh mà."

Haizzz...

Dù đối với tôi thật khó chịu, nhưng việc em gái tôi thân thiết với bạn bè đến mức kể những chuyện như vậy mà tôi không biết, thì tôi cũng thành thật vui mừng.

"Nghe rõ đây, Masamune, nghe tôi nói cho kỹ đây. Bây giờ tôi sẽ nói một điều rất tuyệt vời."

"...Tôi lần đầu thấy người tự tạo lời giới thiệu như vậy đấy. Mời em."

Khi tôi chen vào, Elf chống tay lên hông, khịt mũi tự mãn, ưỡn nhẹ bộ ngực không lớn của mình.

"Lúc này tôi sẽ trở thành em gái của anh!"

"Hả?! E-Elf trở thành em gái tôi ư...?"

Trước đề xuất đột ngột ấy, tôi không khỏi tưởng tượng đến tình huống giả định đó.

『Anh hai! Anh hai ơi! Chơi với em đi! Bế em chơi game đi! Hai anh em mình cùng xem anime nào! Anh em mình đi du lịch đi màaa! Nè nè anh haiii! ♡』

Cứ sà vào tôi một cách cực kỳ chủ động, vừa phiền phức vừa dễ thương...

『Ế – Nói dối! Series mới của anh hai, đã ra đến tập ba rồi mà tổng số bản phát hành còn chưa đến hai mươi vạn bản ư? Này! Chưa bằng một tập của em là sao chứ?! Đùa nhau hả!? Khà khà khà!』

Khó ưa quá. Tôi bỏ làm anh trai luôn đây.

"Á! Masamune, vừa nãy anh đã tưởng tượng tôi là em gái rồi nghĩ đến chuyện đen tối đúng không?!"

"Hoàn toàn không? Tôi chỉ đang tái khẳng định rằng trên đời này không tồn tại cô em gái nào vượt trội hơn Sagiri cả."

"Thế à! Đồ ngốc đồ ngốc!"

"Đồ ngốc cũng được! Vậy tại sao em lại đưa ra đề xuất khó hiểu như vậy?"

Elf, người vừa mới có những phát ngôn đáng sợ như "nghe Sagiri kể nhiều chuyện lắm rồi", lại mở miệng. Cô nàng nở một nụ cười tinh quái, khà khà.

"Anh đấy. Anh đã từng nhờ Sagiri nhưng bị từ chối đúng không. Chắc có những tình huống đáng yêu anh muốn phỏng vấn nhưng không thực hiện được, phải không?"

Ở đây, câu chuyện lại quay về vấn đề phỏng vấn.

"Thì, ừm, cũng không phải là không có, nhưng mà."

"Tôi, tôi sẽ thay thế em gái anh làm những điều 'ấy' cho! Với cả diễn xuất em gái siêu cấp đáng yêu nữa nhé!"

"Ể... Elf làm em gái thì không thấy phiền phức à?"

"Không phiền chút nào! Tôi sẽ là cô em gái cực kỳ, cực kỳ đáng yêu đó!"

"C-có thật không?"

"Đề xuất tuyệt vời đúng không? Đối với anh, đây là một phần thưởng đáng mừng về mọi mặt đúng không!"

"Tôi hơi lăn tăn về cách em nói đó... nhưng mà, nếu em chịu thay Sagiri để tôi phỏng vấn thì... tôi thực sự cảm ơn."

"Đúng chứ. Đúng chứ."

"Tuy nhiên, 'những điều tôi muốn làm cùng em gái'... tự dưng nói ra, tôi cũng không nghĩ ra ngay được."

Chính xác hơn thì là, "có quá nhiều điều muốn làm nên đang phân vân & phần lớn đều là những điều vô nghĩa nếu là em gái giả" thì đúng hơn.

Tôi "ừm... ừm..." khoanh tay suy nghĩ.

"Này, Masamune... không, anh hai..."

"Hửm, gì vậy?"

Xem ra, cái màn diễn xuất em gái của cô nàng đã bắt đầu rồi.

Elf, người đã trở thành em gái (tạm thời) của tôi, đỏ bừng mặt, nhìn lên với ánh mắt long lanh rồi nói.

"N-nếu là em... em có thể... tắm cùng anh hai... cũng được đó."

"C-c-cái..."

Em nói cái gì thế hả?! Một tiếng kêu không thành lời thoát ra từ miệng tôi.

Elf dường như đã đoán được điều tôi muốn nói chỉ qua đó, cô nàng liếc nhìn tôi.

"V-vì... Sagiri đã từ chối anh rồi đúng không?"

Đừng có khai ra chứ Sagiri! C-cái con bé đó thật sự... không hề coi trọng cái thể diện của tôi chút nào!

"Không... không muốn phỏng vấn à?"

"Đ-đương nhiên là..."

Đương nhiên... tôi không nói là không muốn! Nhưng không được không được không được, không thể nào đâu! Ngay cả với Sagiri thì tôi cũng chỉ đùa một nửa thôi, mà nếu con bé đồng ý thì tôi cũng định để nó mặc đồ bơi thôi! Cho nên nếu nhờ Elf thì cũng phải là đồ bơi── không phải!

"D-dừng cái trò đùa tồi tệ đó lại đi!"

"T-tôi... tôi đâu có nói đùa về chuyện này đâu..."

Elf đỏ bừng mặt như có lửa bốc lên, bò tới gần tôi bằng bốn chân.

"N-nhưng mà..."

Tôi vẫn ngồi, lùi dần về phía sau.

Rồi... Elf ở tư thế như đang phủ lên người tôi──

“Thôi nào, anh trai! Anh mau cởi đồ ra đi!”

“Ngay cả Shība Miyuki còn chẳng nói mấy lời đó nữa là!”

Con nhỏ này, đến đồ bơi cũng chẳng thèm mặc! Cứ muốn khoe thân đến mức nào nữa chứ!

Con Elf ra sức cậy nút áo tôi, còn tôi thì chống cự điên cuồng.

“Khà khà khà, xong rồi, tôi đã cởi hết nút áo của anh rồi đó.”

“Á á á á! Biến thái! Đồ dê xồm! Cứu anh với Sagiri!! Sagiriiiiiii!?”

Người anh trai nước mắt lưng tròng, kêu cứu em gái.

Tựa như lời cầu xin đã thấu, đúng lúc Elf chuẩn bị giật phăng áo tôi ra──

Tiếng điện thoại của Elf “píp píp píp píp píp píp” vang lên như thể đang phản đối.

“……………………”

“……………………”

Tôi và Elf dừng lại, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vẫn kêu réo trên bàn trà thấp.

Elf với tay lấy điện thoại và bắt máy. Với giọng hơi bực dọc, cô nói:

“Tôi đây.”

“Là Sagiri đây.”

Giọng nói ấy tôi cũng nghe thấy, vì mặt Elf và tôi vẫn còn sát gần nhau.

“…Sagiri… Có chuyện gì thế? Lạ nhỉ, tự dưng mày lại gọi cho chị.”

“Anh đang ở đó đúng không?”

“…Đúng rồi, thì sao?”

“Trước đó… Elf-chan, tôi xin lỗi nhé, tại tôi nhõng nhẽo nên mới phải hủy buổi hẹn của chị.”

“Thôi được rồi. Thế có chuyện gì không?”

“Đền bù.”

“Hả?”

“Tôi cũng làm như thế.”

“…Chỉ vậy thôi à?”

“Ừ, chỉ vậy thôi.”

“…Hay là mày đang nhìn thấy tình hình bên này?”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Thế, thật hả? Thật không? Sao nghe mày có vẻ cáu gắt vậy?”

“Thật mà. Tôi không hề cáu gắt, đâu. …Nếu bị tôi nhìn thấy, thì có sao hả?”

“Chẳng có gì mà sao. Đền bù đền biếc gì cũng không cần đâu, đừng bận tâm làm gì.”

“Vậy thì, tôi không bận tâm nữa.”

“Hẹn gặp lại nhé.”

*Tít.*

“…………………………………………”

Elf cau mày, lặng lẽ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đã ngắt cuộc gọi, rồi quay lại nhìn tôi.

“…Masamune, anh có khi nào bị cài máy nghe trộm lên người không đó? Thời điểm ghê gớm thật đấy.”

“Đây là sức mạnh của tình yêu.”

“Phải, phải. Ôi, cái không khí lãng mạn đã bị phá hỏng mất rồi.”

Tôi thực sự không hiểu lãng mạn ở chỗ nào.

Elf rời khỏi tôi, duỗi người thật dài. Cô liếc nhìn tôi, rồi thản nhiên nói:

“Vậy, anh trai? Anh có muốn tìm hiểu gì không? Chuyện muốn làm với em gái đó.”

Tôi cài lại nút áo:

“Tại cô mà tôi chỉ nghĩ được mấy chuyện đen tối thôi.”

“Chuyện đen tối thì cũng được mà?”

Nói nghe có vẻ bâng quơ, nhưng khuôn mặt thì ngượng chín cả người.

…Thực ra, những lời này lại làm tôi rung động hơn là việc bị cô ấy tấn công trực diện. Nhưng tôi sẽ không nói ra.

Tôi vờ như không hề xao động trong lòng, nói trống không:

“Tôi có người mình thích rồi, nên sẽ không làm chuyện đen tối đâu.”

“Chẳng phải là Sagiri đó sao? Anh từng nói bị từ chối rồi mà.”

“…Bị từ chối thì thích một người cũng đâu có dễ dàng thay đổi được.”

“Tình cảm anh dành cho Sagiri, chẳng phải là ‘tình yêu của anh trai dành cho em gái’ sao?”

“………………”

“À, chị đã chọc trúng chỗ mâu thuẫn rồi à?”

“Không…”

Dù tôi có hơi giật mình… Nhưng tôi đã sắp xếp ổn thỏa những tình cảm đó trong lòng.

“Đúng là tôi thích Sagiri, với tư cách một cô gái.”

“Bây giờ cũng vậy ư?”

“Bây giờ cũng vậy. Nhưng thật may mắn… nói thế nghe có vẻ mạnh miệng, nhưng… tôi đã bị từ chối rồi, với lại hình như em ấy cũng có người khác thích rồi. …Tôi đã nghĩ đây là một cơ hội tốt. Nên bây giờ, tôi muốn trở thành một người anh trai đúng nghĩa. Dù không cùng huyết thống.”

“Tôi muốn có một gia đình.”

Tôi thổ lộ thẳng thắn lòng mình lần nữa. Tình cảm này hẳn không phải là giả dối.

Elf nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt như đang dò xét, rồi chỉ nói một câu:

“Thế à.”

Sau đó cô đặt ngón tay lên cằm, trầm ngâm một lát. Cô lại mở miệng:

“Vậy tôi xin tổng kết nhé. Anh bây giờ vẫn thích Sagiri với tư cách một cô gái. Vì vậy, hiện tại anh sẽ không hẹn hò với cô gái nào khác, và sẽ không làm chuyện đen tối. Hơn nữa, anh muốn có gia đình, nên muốn trở thành anh em bình thường với Sagiri. Tôi hiểu như vậy có ổn không?”

“Ừ.”

“Thật không?”

“Cái kiểu hỏi ‘không đúng phải không’ đó là sao? Tôi đâu có nói dối.”

“Cái đó thì tôi biết. …Thật là một vấn đề tế nhị. Tôi biết truyện và đời thực khác nhau… nói ra thì thua, biết mà không nói thì vẫn thua, muốn lợi dụng cũng thua, còn như ai đó vô tư chẳng nhận ra gì thì là tốt nhất nhưng giờ thì hết cách rồi, không biết phải làm sao đây. …Hình như con đường tình yêu của Masamune tôi gặp phải khó khăn hơn thì phải? …Tôi cứ có cảm giác như đang chơi một trò chơi mà chỉ cần một lỗi nhỏ là chết ngay vậy, khà khà.”

“Cô lầm bầm cái gì mà chẳng hiểu gì cả, lại còn cười nữa.”

“Nếu những gì anh nói là sự thật, thì mọi chuyện đơn giản thôi.”

Elf chỉ ngón trỏ vào mũi tôi.

“Anh hãy thích tôi đi.”

“…………”

“Nếu anh thích tôi hơn Sagiri, anh sẽ có thể trở thành anh em bình thường như anh mong muốn.”

Đang từ thái độ quyến rũ lả lơi, Elf đột ngột chuyển sang tấn công tôi bằng lý lẽ.

“Làm, làm sao lại thế được!”

“Chẳng phải anh hay nói ‘anh trai sẽ không có tình cảm yêu đương với em gái’ đó sao? Nhưng hiện tại, anh lại không như thế. Vì vậy anh mới khổ sở vì không thể trở thành anh em bình thường. Nỗi lo của anh sẽ được giải quyết nếu anh yêu tôi. Anh muốn ‘trở thành anh em bình thường với Sagiri’. Còn tôi muốn ‘làm cho anh phải lòng và cầu hôn tôi’── để có một cuộc đời hạnh phúc.”

“……………………”

“Anh không nghĩ mục đích của chúng ta thống nhất sao?”

Đây là một đề xuất cực kỳ thuyết phục. Thật sự mà nói, tôi đã nghĩ “có thể là vậy”.

“Tôi xin bổ sung, hay đúng hơn là thêm một tiền đề quan trọng. Nếu anh thích tôi, tôi dám khẳng định rằng ‘mối quan hệ giữa anh, tôi và Sagiri sẽ không xấu đi’.”

“Sao, sao cô có thể nói chắc như vậy?”

Sagiri từng nói rằng em ấy “thích tôi với tư cách một người anh trai”.

Kiểu như “em không muốn anh trai hẹn hò với bất kỳ cô gái nào!” thì em ấy chắc chắn sẽ nói ra… phải không! Nếu tôi thực sự hẹn hò với Elf, liệu mọi chuyện có trở nên khó xử, mối quan hệ có xấu đi không? Tôi không thể nói chắc là không.

“Chuyện đó là vì…”

Elf dường như rất thận trọng khi lựa chọn lời nói để đáp lại câu hỏi của tôi.

“Là vì con bé cũng thích anh. Anh có hẹn hò với ai đi nữa, con bé cũng sẽ không ghét bỏ đâu, cuối cùng nhất định sẽ ủng hộ anh ── với tư cách một người em gái. …Giống như anh đã chuẩn bị tinh thần để ủng hộ tình yêu của Sagiri vậy.”

“…………”

Không hiểu sao, lồng ngực tôi bỗng nhói đau.

“Hơn nữa… tôi cũng thích Sagiri mà. Làm sao có thể cứ cãi nhau mãi được. Tôi nhất định sẽ làm hòa cho xem.”

…Vậy là sẽ cãi nhau.

“Thôi cứ giao cho tôi đi. Tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho hai anh em các người.”

Elf vỗ ngực đôm đốp. Cô ấy vẫn đáng tin cậy như mọi khi.

…Nói là sẽ giả vờ làm em gái, mà cô ta chẳng giống em gái chút nào cả.

Elf giả bộ làm trò, như thể để che giấu sự ngượng ngùng, rồi giơ ngón tay lên.

“À này, vừa rồi là hai điểm đầu tiên trong ‘Mười lý do Izumi Masamune nên kết hôn với Yamada Elf-chan’ đó.”

“Đừng có tổng hợp theo kiểu mẹo vặt cuộc sống thế chứ.”

“Mấy bài viết kiểu này có thể được tác giả tổng hợp theo ý mình, nên anh có thể tham khảo nhưng đừng tin hoàn toàn nhé.”

“Tự mình nói ra luôn sao?”

“Khà khà, chơi đẹp là con đường tắt dẫn đến chiến thắng đó.”

Những câu chuyện phiếm vui vẻ xen lẫn những lời đùa cợt.

Tuy nhiên, trong đó… tôi dường như nhìn thấy sự tinh tế trong cách cô ấy quan tâm.

“Tôi rất muốn giải thích từng mục trong tất cả các lý do anh nên cưới tôi, nhưng lảm nhảm dài dòng quá cũng không hiệu quả, nên tôi sẽ nói cho anh cái lý do quan trọng nhất.”

Elf dùng giọng điệu cực kỳ thản nhiên, tung ra một câu nói đầy chủ ý.

Cô ghé mặt sát lại, nói:

“Anh thích tôi đúng không?”

“! Cơ mà, tôi, tôi––”

“Tôi cứ theo đuổi anh thế này–– anh không thấy khó chịu chứ?”

“…………………………………………”

Không hề khó chịu. Ngược lại còn rất tim đập thình thịch và vui mừng nữa là, từ nãy đến giờ ── tôi đã bị cô ấy làm cho quay cuồng không biết bao nhiêu lần rồi.

“May quá. Nếu bị nói là khó chịu, tôi đã khóc mất rồi.”

Elf thở dài nhẹ nhõm, đặt tay lên ngực.

Từ thế tấn công bằng lý lẽ lại xoay chuyển một lần nữa, cô ấy toát ra vẻ mong manh khiến người ta muốn che chở.

Cô ấy dùng những lời nói không chút che đậy, thẳng thắn ném vào tôi.

Tôi vẫn ngồi đó, cố gắng tránh xa cô ấy hết mức có thể, rồi nói:

“Cô… dù có rất nhiều điểm tôi thấy khó chịu, đáng ghét, nhưng cô là người tốt, rất dễ thương, đáng tin cậy… và còn có cảm giác không thể chết được nữa chứ…”

Tôi nói ra suy nghĩ thật lòng, như để đáp lại sự chân thành của cô ấy.

“Cứ bị nói ‘thích thích’ thế này, thì tất nhiên sẽ dần thích thôi.”

Nếu không phải là tôi, có lẽ tôi đã tỏ tình với cô ấy từ lâu rồi, và hẹn hò rồi.

Thậm chí có thể đã gọi tên thật cô ấy và cầu hôn, như cô ấy đã tuyên bố.

Nếu không phải là tôi.

Elf đang ngồi quỳ gối trên chiếc đệm, tựa lưng vào tường.

Cô ôm ngực một cách đau khổ, cúi mặt xuống.

“Thế, thế à… Cảm ơn.”

“À, ừ… Không, không có gì.”

Tôi đang nói cái quái gì vậy?

“………………………………………………………………”

“………………………………………………………………”

Chết tiệt, mất bình tĩnh quá. Tôi biết tình hình này không ổn chút nào, nhưng không thể chống cự được.

“…Khác với light novel, tôi nghĩ ngoài đời thực thì Tsundere chỉ là mè nheo thôi.”

Tai Elf đỏ bừng lên, cô bắt đầu nói sang chuyện nghe có vẻ không liên quan.

“Muốn tiếp cận người mình thích nhưng lại ngại nên che giấu… hay cố ý làm điều gì đó đáng ghét… nhìn từ góc độ người đọc truyện thì rất dễ thương, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không hiểu được. Kẻ nào không thể thành thật thì làm sao có thể chiến thắng trong tình yêu được chứ. Tôi sẽ không chịu thua những kẻ nhút nhát không dám thể hiện bản thân.”

Vì vậy, tôi sẽ nói thật nhé.

Elf thẳng lưng, như thể đang căng thẳng.

Cô nhìn thẳng vào tôi, nở một nụ cười như tan chảy:

“Tôi yêu anh, Masamune.”

Một cú sốc đến mức khiến tôi ngửa người ra sau, như thể bị bắn xuyên qua não.

Cảm giác như bị hạ gục.

Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng điều khiển cái đầu đang nóng ran, kéo ý thức gần như cháy rụi trở lại.

“Cái, cái gì mà…”

Nguy hiểm thật! Trời ơi! Lúc nãy, tôi suýt chút nữa đã hoàn toàn phải lòng rồi!

Dù đã cố gắng kiên trì đến cùng ── tôi vẫn chưa thoát khỏi tình thế nguy hiểm.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Elf, đành cúi mặt xuống.

“Cô, cô sao, sao lại… thích tôi nhiều đến thế. Tôi, tôi có làm gì cho cô đâu?”

Tôi không hiểu chút nào vì sao mình lại được yêu mến đến vậy. Nếu đây là một light novel, có lẽ sẽ có những gợi ý chỉ độc giả mới hiểu, nhưng đây là đời thực mà.

“À…”

Elf siết chặt ngực.

“…Thôi chết, đáng lẽ tôi phải nói cái đó trước mới phải. …Ừm…”

Elf vẫn duy trì trạng thái ngượng ngùng tối đa, lúng túng tìm lời.

Tất nhiên, tim tôi cũng đang đập thình thịch liên hồi.

“Hồi mới gặp… anh… đã nói rồi mà, đúng không?”

“À, hồi mới gặp à?”

Khi đó, tôi chỉ thể hiện rõ thái độ đối địch với đối thủ mới xuất hiện bất ngờ…

Tôi cứ có cảm giác mình chỉ gây sự mà thôi.

Elf trả lời tôi, khi tôi còn đang ngơ ngác không hiểu.

“Hồi, hồi đó, anh nói đọc tiểu thuyết của tôi, và được cứu rỗi… đúng không?”

“À, đúng rồi… Tôi đã nói thế thật.”

Khi cha và mẹ không còn, Sagiri trở thành người ở ẩn, chỉ còn hai chúng tôi sống cùng nhau.

Thời gian ấy, mỗi ngày đều khổ sở, cô đơn khôn tả.

Tôi đã… đọc tiểu thuyết của Elf, và đã cười được sau bao lâu.

Dù là một cảnh phim buồn cười hết cỡ, tôi lại rơi nước mắt. Rồi bỗng thấy lòng tràn đầy sức sống.

Tôi nghĩ mình đã được… một cuốn light novel cứu rỗi.

Hình như lúc đó tôi đã bày tỏ lòng biết ơn ấy với Elf thì phải.

“Đó chính là… lần đầu tiên tôi bắt đầu để ý đến anh đấy.”

“Chỉ, chỉ vì chuyện đó thôi ư…?”

“Này, đến anh cũng thế mà, ví dụ nhé… mỗi lần anh trò chuyện với độc giả ở buổi ký tặng, không phải tự dưng mức độ thiện cảm của họ đối với anh tăng vèo vèo lên gần như bạn thân sao?”

Đúng là vậy.

Tôi đối với Muramasa-senpai cũng y chang như thế. Dù trước đó tôi đơn phương oán hận cô ấy, nhưng khi cô ấy nói mình thực sự là một fan hâm mộ──tôi lập tức “đổ” luôn rồi.

“Kể từ lúc đó, trong mắt tôi, anh đã không còn là một thằng tép riu vô danh mà trở thành một người khiến tôi hơi tò mò. Ban đầu tôi nghĩ anh chỉ là ‘một fan cuồng đang sống gần nhà tôi thôi’, nhưng rồi sau đó… mỗi lần gặp gỡ, trò chuyện và tìm hiểu về anh… tôi lại càng lúc càng quan tâm anh nhiều hơn.”

“…………………………”

“Trò chuyện với anh, chọc ghẹo anh, khoe khoang với anh… tất cả đều vui vẻ lắm. Xung quanh tôi, trước giờ làm gì có chàng trai nào dễ chịu như thế… Anh trai tôi… không phải ông anh, thì cách biệt tuổi tác quá lớn… mà tính cách cũng không được như vậy… Một người trong cùng ngành, hợp chuyện, lại là khác giới bằng tuổi nữa chứ… Sao mà, sao mà không để ý cho được chứ! Rằng không biết giờ này cậu ấy đang làm gì nhỉ, muốn gặp cậu ấy ghê… cứ thế đấy… không biết từ bao giờ mà tôi đã trở nên như vậy! Ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu nổi nữa!”

Một cô gái đáng yêu đến thế, tại sao lại thích tôi?

Thích điểm nào ở tôi? Thích tôi đến mức độ nào?

Đôi mắt cô ấy rưng rưng, má đỏ ửng như sắp bốc khói, kể lể tất cả.

Đó quả là tình huống kịch tính nhất đời tôi.

“Nhưng, nghĩ lại thì… khoảnh khắc tôi thích anh──”

Elf từ từ mấp máy đôi môi nhỏ xinh.

“Có lẽ là khi tôi thảm bại trước Sagiri thì phải.”

“Thảm bại trước Sagiri… À, là chuyện khi nào vậy? Tôi với cô cũng từng thi đấu mà──”

Tôi và Elf đã từng đánh cược quyền sở hữu Eromanga Sensei, và tôi là người chiến thắng.

Elf tự mình thừa nhận thất bại.

“Đúng là như vậy đấy. Lúc đó, tôi thua không phải vì anh, mà là vì Sagiri. Anh thử nhớ lại thật kỹ xem mình đã làm gì nào…”

Đôi mắt Elf nhìn chằm chằm, thân hình run lên cầm cập.

“Ư ư ư, chỉ nghĩ lại thôi đã thấy tức điên lên rồi… Khi tôi đang sắp thích anh đến nơi, thì anh lại… lại bắt tôi đọc lá thư tình anh viết cho em gái mình!”

“──────”

À, thì ra cái việc… thua cuộc lúc đó là có ý nghĩa đó sao.

“Tôi tưởng mình chết rồi chứ! Cái gì thế kia! Vừa dày cộp! Lại còn chất chứa bao nhiêu là tình cảm nữa! Tuyệt đối làm sao tôi thắng nổi! Bị thảm bại đến mức đó là lần đầu tiên tôi trải qua đấy!”

Elf bộc lộ cảm xúc, kích động la lớn.

“Cái đó… nói thế nào nhỉ, xin lỗi.”

“Không sao! Cũng chính vì vậy mà tôi mới cố chấp đến thế này! Tôi tự nhủ nhất định phải thắng anh──rằng lần sau sẽ không bao giờ thua nữa, thế là lại có động lực đấy!”

“Tức là… vì muốn đối đầu với Sagiri sao?”

“Một phần là vậy, nhưng không phải toàn bộ. Có điều quan trọng hơn nhiều.”

Elf phủ nhận một cách dứt khoát.

“Lúc đó, tôi đã nhận ra một điều──rằng anh yêu Sagiri rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất nhiều! Anh là một người rất rất rất chung tình mà ngay cả trong truyện cũng hiếm thấy! Cũng chính vì lẽ đó!”

Cô ấy thở hắt ra một hơi.

“Tôi đã nghĩ, nếu kết hôn, thì tôi muốn kết hôn với anh.”

Và cứ như thế.

──Anh là một trong những ứng cử viên rể của tôi.

Điều đó dẫn đến câu nói ấy của cô ấy trong chuyến dã ngoại.

“Ba tôi cũng là một người như thế. Ông yêu mẹ tôi rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất nhiều, và hai vợ chồng lúc nào cũng hạnh phúc. Tôi đã luôn rất ngưỡng mộ. Tôi đã luôn không thể sánh bằng họ. Ông ấy ra đi trước khi tôi có thể thắng được. Cuối cùng──ông ấy đã để lại lời nhắn mong tôi sẽ hạnh phúc.”

Cũng giống như nhà tôi. Ba của Elf cũng đã mất rồi.

Elf nói với giọng tức giận.

“Tôi phải hạnh phúc.”

“Tôi cũng vậy.”

Tôi gật đầu.

Tôi cũng vậy, vì cha mẹ đã khuất, vì người dì mà tôi đã hiểu lầm bấy lâu.

Vì em gái thân yêu, và vì chính bản thân tôi.

Tôi phải hạnh phúc.

Elf nói đầy tự tin.

“Để có thể sống một đời hạnh phúc, tôi cần có anh. Nếu kết hôn với tôi, hai anh em anh nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

“Vậy nên, Masamune.”

“Hãy yêu tôi đi.”

“Từ chối.”

Elf “rầm” một tiếng, đứng bật dậy.

“Tại sao chứ!?”

“Vì tôi đã có người trong lòng rồi.”

Tôi trả lời một câu không thay đổi. Nhìn thẳng vào mắt đối phương mà nói.

“Ưm…”

Elf đẩy môi dưới lên, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cứ tưởng đã hạ gục được rồi chứ…”

“Vì tất vớ ấy mà.”

“Hả?”

“Vì tôi thấy chiếc tất vớ ấy mà.”

Tôi hơi nhấc một chân lên.

Đó là đôi tất vớ yêu thích nhất của tôi.

Đôi tất vớ trái mùa mà Sagiri đã tặng tôi, với hình vẽ được đan bằng sợi len…

Vừa nãy tôi cúi xuống đã nhìn thấy nó.

“Tôi cực kỳ thích cô, cực kỳ ghét cô, cực kỳ kính trọng cô, đã không ít lần suýt phải lòng cô… thật sự vinh dự khi được cô dành nhiều tình cảm đến thế… nhưng mà…”

“Tôi có người yêu hơn cô rồi.”

“……………………”

Elf nghe câu trả lời của tôi với vẻ mặt cau có, khó chịu.

“Cái đó đó nhỉ.”

Cô ấy cắn môi dưới──vẻ mặt đầy hối hận.

“Cứ như thể đã dồn trùm cuối đến bước đường cùng rồi, nhưng hắn lại dùng một phát phép hồi phục mà khỏe lại hoàn toàn ấy.”

Một câu nói và giọng điệu quá ư không phù hợp với tình huống.

Không, này, cô không trầm ngâm thêm chút nữa sao?

“Đời là một trò chơi mà!”

Elf vẫn đứng đó, kiêu ngạo ưỡn ngực, rồi bất ngờ nói.

“Không có đối thủ đáng gờm thì tẻ nhạt lắm.”

Chỉ vài giây.

Chỉ vài giây mà cô ấy đã cười rồi.

“Phục hồi nhanh thật đấy.”

“Hừm, này anh, hồi mới gặp tôi lần đầu… chắc anh không hề nghĩ rằng mình sẽ yêu tôi nhiều đến thế này đâu nhỉ.”

“────”

“Đấy, ý tôi là vậy đó. Ví dụ như… vào khoảng thời gian này năm sau, mối quan hệ của chúng ta sẽ thế nào nhỉ.”

“Ai biết được.”

Ít nhất thì, có lẽ nó sẽ khác với bây giờ.

Giống như mối quan hệ của chúng tôi năm ngoái và bây giờ hoàn toàn khác nhau vậy.

“Đáng mong đợi ghê.”

Elf nói.

“Đúng thế.”

Tôi đáp lời.

“…À mà Masamune, cuốn 『Cô Em Gái Tuyệt Vời Nhất Thế Giới』 của hai người đang đến tập mấy rồi nhỉ?”

“Hả? À… tập bốn sẽ ra mắt vào tháng tới.”

“…………Hừm. Vậy thì… giấc mơ của hai người sắp thành hiện thực rồi nhỉ?”

“Ước gì là như thế. Nhưng tiếc là vẫn chưa có gì chắc chắn cả.──Mà cô nói cái kiểu ‘mong là không thành hiện thực’ là sao thế hả?”

Tôi nheo mắt nhìn cô ấy.

Thấy vậy, Elf nói với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.

“Được rồi, tôi quyết định rồi.”

“Trước khi giấc mơ của hai anh em nhà Izumi thành hiện thực, tôi sẽ định đoạt thắng thua.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận