Vài ngày sau White Day, khi tháng Ba đã đi được một đoạn.
Sáng Chủ Nhật, vì "một lý do nào đó" mà tôi chán nản, rũ rượi đang dọn dẹp phòng khách.
Một mùi lạ lùng xộc khắp phòng khách.
Dù chẳng muốn giải thích nhưng... đó là một mùi hương xa lạ đối với bất kỳ nam sinh cấp ba bình thường nào.
“Haizzz, đúng là chịu hết nổi mà,” tôi thở dài thườn thượt.
Ngay khi tôi nặng nề thở ra một tiếng và buông thõng vai.
Đoàng đoàng đoàng đoàng, tiếng bước chân đi xuống cầu thang vọng lại.
“!?”
Lẽ nào là Sagiri ư!? Tôi vội quay về phía phát ra âm thanh—nhưng tất nhiên không phải. Người mở cửa phòng khách, xuất hiện trước mặt tôi là Elf.
Chắc hẳn cô nàng lại vòng qua ban công, băng qua "căn phòng cấm" trên lầu hai mà sang đây.
Thật ra, Sagiri cũng chẳng cần mất công mở cửa cho cô ta làm gì.
“Chào buổi sáng, Masamune! Hôm nay con Elf dễ thương đây lại đến chơi với anh đây rồi──────………………”
Cô nàng, hôm nay lại diện một bộ đồ kiểu Gothic Lolita lạ mắt, vừa nhìn thấy cảnh tượng tan hoang trong phòng khách đã “ưm” một tiếng rên khẽ.
Elf cố tình bịt mũi rồi nói,
“Toàn mùi rượu! Gì thế này!? Chuyện gì vậy!?”
“...Không phải tôi uống đâu.”
“Nhìn là biết rồi! Tôi không hỏi cái đó! Mà là cái này! Cái vật thể này rốt cuộc là cái quái gì!?”
Elf chỉ thẳng vào chiếc sofa. Ở đó, một người đàn ông bất tỉnh đang nằm thõng thượt. Mùi khó chịu chủ yếu phát ra từ anh ta.
Tôi xoa thái dương bằng ngón tay rồi trả lời câu hỏi của Elf.
“Cái đó à? Đó là... như cô thấy đấy, Shidou-kun.”
Elf vẫn bịt mũi, cúi xuống nhìn mặt người đàn ông đang ngủ trên sofa.
“Ơ? Kunimitsu? Thật hả? À, đúng là anh ta thật~ Mà nằm ngủ với cái vẻ mặt kinh khủng quá nên... thoáng nhìn tôi không nhận ra.”
Da dẻ xám xịt như xác chết, còn chảy cả nước dãi nữa chứ.
Đáng thương làm sao... chẳng còn chút phong độ nào của một anh chàng đẹp trai, sảng khoái ngày nào.
“Anh ta bị gì thế? Sao lại nằm bẹp dí ở đây? ...Khoan, còn sống không vậy?”
“Sống chứ, sống chứ. À thì, cô thấy đấy, White Day mới đây mà, phải không?”
“À, phải rồi. Hình như Kunimitsu thích bà chị biên tập viên gì đó, còn hăng hái nói sẽ làm bánh kẹo cực đỉnh để đáp lễ socola tình nghĩa đúng không?”
“Đúng vậy. Và đây là kết quả.”
Tôi có chút ngượng nghịu, chỉ tay về phía Shidou-kun đang nằm bẹp dí trên sofa.
“Không thành công à? Ôi chao, tôi đã khuyên anh ta nên tiết chế một chút rồi mà... Chắc là vì quá hăng hái nên bị nói là ghê tởm gì đó à?”
Đúng là đồ ác khẩu mà.
“Cho dù là Kagurazaka-san thì cũng không đến mức nói những lời đó với tác giả đâu. ...Anh ta đưa một món kẹo hồ lô thủ công siêu đỉnh, rồi bị nói là ‘Cảm ơn nhé. Bộ phận biên tập sẽ (chỗ này được nhấn mạnh) thưởng thức thật ngon lành’ cơ đấy. Rồi ngay sau đó, tất cả đám biên tập viên đẹp trai xung quanh xúm lại ăn sạch sành sanh.”
Thật thảm hại. Nghe thôi đã thấy đau lòng.
“Mà, tôi chỉ kịp nghe đến đó thôi... vì Shidou-kun vừa đến nhà tôi đã thành ra cái bộ dạng này rồi.”
“Yếu bóng vía thật. Chuyện đó có là gì đâu. Nếu là tiểu thuyết chiến đấu thì đây chẳng qua là diễn biến sau một lần bị đối thủ đánh cho bầm dập. Đáng lẽ đây là lúc câu chuyện trở nên thú vị chứ. Sao anh ta lại suy sụp như thế? Ngu ngốc à?”
Khắc nghiệt thật.
Elf thở phì một hơi như thể đã mất hứng.
“Anh biết không, Masamune? Trên vũ trụ rộng lớn này, có những cô gái siêu đáng thương, đã tặng socola chân thành mà chẳng hề nhận được phản ứng gì từ anh chàng ấy đó!”
Châm biếm cực kỳ nặng nề!!
“Nhưng, nhưng tôi đã tặng kẹo bơ cứng mà!? Vào White Day ấy!”
“Cái sự lựa chọn cổ lỗ sĩ đó cũng thật khó hiểu. ...Mà, nói thật là vừa đẹp lại vừa ngon. ............Nhưng, dù sao anh cũng tặng thứ y hệt cho những cô gái khác đúng không?”
Elf bĩu môi.
“Không, tất cả mọi người tôi đều tặng thứ khác nhau mà.”
“Hứm~... Vậy thì giải thích rõ ràng cho tôi nghe xem.”
“Tại sao chứ!?”
“Tại sao thì cứ tại sao!”
Elf dí sát mặt vào tôi. Tôi cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ, như thể cô nàng không nói lý do nhưng nhất định phải được nghe. Bất đắc dĩ, tôi đành tiết lộ chuyện riêng tư của mình.
“...Đầu tiên, với Muramasa-senpai, tôi đã viết một truyện ngắn và đưa cho cô ấy, phải không?”
“Cái đó thì tôi biết. Cô bé trực tiếp nói với tôi rồi. Nghe nói là do chính cô bé yêu cầu đúng không? Rồi tiếp theo.”
“...Ờ, ừm. À thì... với Tomoe, tôi đã xin chữ ký của Muramasa-senpai và hỏi cô ấy muốn sách gì rồi tặng.”
“À, ra vậy. Cô ấy là fan của Muramasa à. ──Rồi tiếp theo.”
“Với Kagurazaka-san, tôi coi việc nộp bản thảo tập mới tâm huyết của mình trước thời hạn là quà đáp lễ White Day. ...Còn... Megumi à. Với con bé đó, tôi vẫn chưa tặng gì cả, nói thế nào nhỉ...”
“Mơ hồ quá... Rốt cuộc là thế nào?”
“Tôi không muốn nói lắm, nhưng không nói thì không được à?”
“Không được. Hãy thành thật khai báo đi.”
Cô nàng đáp lại bằng một nụ cười tươi. Tôi đành chấp nhận, và kể cho Elf nghe về cuộc trò chuyện giữa tôi và Megumi ngay trước White Day.
Tôi cầm lấy tập tài liệu đặt cạnh TV, đưa về phía cô nàng.
“...Cô xem cái này đi. Đây là thứ Megumi đưa cho tôi vào ngày trước White Day.”
“Hả? Cái gì thế? White Day mà lại được con gái tặng quà sao?”
“Mở ra xem thì biết.”
“…………”
Elf nhận lấy tập tài liệu màu pastel dễ thương, mở ra.
Bên trong là một danh sách dài dằng dặc kèm ảnh.
『Quyền hẹn hò ở công viên giải trí với anh trai♡ (Địa điểm cần thương lượng ạ)』 『Quyền hẹn hò xem phim ở Nishi Arai với anh trai♡』 『Quyền được anh trai giới thiệu mười người bạn nhà văn nổi tiếng』 『Quyền ngủ lại nhà Izumi của Megumin♡』
『Quyền anh trai ngủ lại nhà Megumin để chơi♡』
『Quà bất ngờ đặc biệt! Thậm chí anh trai còn đưa Izumi-chan đi học nữa!』
Vân vân và vân vân──
“...Cái, cái này là...”
Elf lướt mắt qua nội dung tập tài liệu, gương mặt cô giật giật.
Dường như cô nàng đã đoán ra rồi, nhưng... tôi vẫn cho cô nàng biết câu trả lời.
“Đây là ‘sổ quà tặng’ do Megumi tự làm. Tức là──”
“...Megumi đã làm một cuốn catalog về ‘những thứ mình muốn làm quà đáp lễ White Day’ và đưa cho anh trước. Ý là vậy à?”
“Ừ.”
“Đúng là một đứa con gái trơ tráo mà~”
Megumi mà nghe Elf nói vậy chắc cũng chẳng muốn đâu, nhưng bình thường thì sổ quà tặng là do người tặng đưa mà. Đâu phải là người nhận viết mong muốn rồi đưa đâu. Tôi cũng bất ngờ lắm khi nhận được.
“...Xem ra, đổi lấy việc nhận socola Valentine, tôi phải chọn một món quà đáp lễ từ cuốn catalog này và tặng cho Megumi trước cuối tháng Năm.”
Dù sao tôi cũng định đáp lễ, và điều đó thì không sao cả...
Nhưng những món quà trong cuốn catalog đều khó chọn quá, nên tôi vẫn đang đau đầu không biết phải làm sao.
“Hứm~, à ra thế~, thì ra là vậy. ...Suy đi tính lại thì, đúng là một ý tưởng hay ho đấy chứ. Bởi vì nếu để cái tên Masamune kia chọn, kiểu gì cũng lại ra kẹo bơ cứng thôi mà.”
“...Này, cô vừa nói điều gì đó tệ hại đấy phải không?”
Elf lật trang catalog một cách thích thú.
Chẳng mấy chốc, cô nàng dừng tay lật trang, chỉ vào một món "quà đáp lễ" nào đó và khoe với tôi.
“Tôi quyết định rồi. Tôi chọn cái này.”
“Hả? Không, nhưng đó là ‘quà đáp lễ’ tôi sẽ tặng cho Megumi mà──”
“Quà đáp lễ White Day từ anh, tôi muốn cái này. Masamune, anh hãy tặng tôi cái này đi.”
Không thèm nghe tôi nói luôn. ...Nhưng mà... thôi được. Đằng nào tôi cũng muốn tặng một món quà mà người nhận yêu thích. Elf đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu có thể đền đáp được chút nào thì bao nhiêu cũng chẳng thành vấn đề. Tôi cười khổ, gật đầu.
“Được rồi, Elf. ...Vậy thì, tôi sẽ ‘đáp lễ’ một lần nữa. ──Thế cô đã chọn món nào?”
Tôi ghé vào catalog xem xét,
“! Cái này là...”
Tôi trợn tròn mắt.
“Hì hì.”
Món "quà đáp lễ từ tôi" mà Elf chọn là──『Quyền hẹn hò ở công viên giải trí với anh trai♡』.
“Tôi rất mong chờ đó, anh trai♡”
Nụ cười nháy mắt của cô nàng khiến tôi, một cách vô thức, bất giác cảm thấy tim đập thình thịch.
“Thôi nào~♪ Đáng lẽ tôi muốn bàn bạc chuyện hẹn hò ngay bây giờ nhưng mà~... chuyện này không thể nói ở một nơi toàn mùi rượu như thế này được!”
Elf vui vẻ khép cuốn catalog lại và trả tôi.
“Chúng ta quay lại chuyện chính thôi. Lý do Kunimitsu ra nông nỗi ấy tôi đã hiểu rồi. Vậy thì............”
Rồi cô nàng khẽ đưa một cánh tay lên, chỉ vào góc phòng khách.
“Cái... kẻ khả nghi đang ngồi xổm uống bia ở đằng kia là ai thế?”
“...À thì.”
Tôi chậm rãi quay về phía Elf chỉ.
Ở đó, một người đàn ông bao trùm trong không khí u ám đang ngồi xổm, một tay cầm lon bia.
Mái tóc dài nhuộm vàng buộc ra sau, mặc đồ đen với phụ kiện bạc, một phong cách có vẻ như được đăng trên Mecha-Snackle. Vốn dĩ là một người có ngoại hình rất ngầu, nhưng giờ anh ta đang để râu lởm chởm, gầy rộc và gương mặt hằn rõ quầng thâm mắt sâu hoắm.
Anh ta là──
“Kusanagi Ryuki-sensei, tiền bối cùng công ty xuất bản với tôi.”
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, anh là người viết những cuốn tiểu thuyết lãng mạn hài hước rất hay.
Tác phẩm tiêu biểu gần đây nhất của anh, 『Pure Love.』, vừa được chuyển thể thành anime, kể về mối tình đầu trong sáng, một lòng một dạ của một tiểu thư có trái tim trong sáng như thánh nữ. Khoảng cách quá lớn đến nỗi ngay cả gia đình anh cũng không biết nghề nghiệp của anh (nghe nói là anh đã nói nhưng không ai tin).
Khi Elf nghe thấy tên Kusanagi-senpai, cô nàng đưa tay lên cằm, làm cử chỉ như đang cố nhớ lại.
“Kusanagi Ryuki──À, là người có anime bắt đầu cùng thời điểm với 『Dark Elf』 của tôi.”
“Đúng vậy, chính là anh ấy.”
Anh cũng là người đã rất hứng khởi với ly champagne trên tay trong bữa tiệc mừng năm mới.
“Hiện giờ thì anh ấy đã bị ‘zombie hóa’ như cô thấy đấy. Vừa nãy Shidou-kun đã kéo anh ấy đến đây──Này, tiền bối.”
Tôi nói với anh ta, trong lòng mong muốn hai kẻ say rượu này mau chóng về nhà, và Kusanagi-senpai chậm rãi ngẩng mặt lên khỏi tư thế cúi gằm.
Anh ta nhấp một ngụm "độc dược" làm từ mạch nha, rồi với giọng khàn khàn, trầm thấp, nói,
“...Mày, đó là cách nói chuyện với tiền bối lớn tuổi hơn sao?”
Sự kết hợp giữa ngoại hình, giọng nói và cồn tạo ra một hiệu ứng vô cùng đáng sợ. Nhưng tôi không hề nao núng.
“Hiện tại tôi đang rất bực mình vì bị nôn ra thảm rồi đây!”
Lại còn làm cho phòng khách tràn ngập mùi hỗn tạp của chất nôn và rượu!
Nếu em gái tôi ngửi thấy mùi khó chịu đó thì sao!?
“...Người nôn không phải tôi.”
“Đồng phạm! Đồng phạm! Tiền bối mau vác cái ‘Mr. Nôn’ đang nằm ngủ kia mà về đi!”
“…………………………”
Khi tôi giải thích những lẽ thường tình, Kusanagi-senpai lại ngậm miệng vào lon bia.
“Cho tiền taxi đi. Không có tiền.”
“Hả? Tiền bối nói cái quái gì giống Muramasa-senpai thế. Làm gì có chuyện không có tiền, là người lớn rồi mà.”
“Hôm qua, tôi đã rủ Shidou đang bực tức ở bộ phận biên tập đi quán rượu tiếp khách để giải sầu.”
Sao tự dưng lại thế này. Chuyện gì sắp bắt đầu vậy.
Kusanagi-senpai lườm Shidou-kun đang nằm bẹp dí trên sofa rồi nói.
「Trong lúc tôi đi vệ sinh, thằng ngốc đó đã gọi một chai rượu trị giá mười hai vạn yên đấy!」
「À, à…」
Cảnh tượng đó cứ như hiện rõ mồn một trước mắt tôi vậy.
Kusanagi-senpai *xoạch* một tiếng, bóp nát lon đồ uống đang uống dở chỉ bằng một tay.
「Làm gì có chuyện đó chứ? Tin nổi không? Hơn nữa, mãi đến khi thanh toán nó mới nói cho tôi biết cơ chứ?」
「Shido-kun say rượu thì đúng là siêu ngốc rồi, nên cái chuyện đó thì… thôi vậy」
「…Lẽ ra phải nói sớm với tôi chứ. Làm sao tôi biết được là uống rượu vào nó lại thành thằng ngốc như thế chứ?」
「Em đâu có biết ạ. Lúc đó em đâu có ở đó đâu」
Mà nói đi cũng phải nói lại, hai người này đã thân nhau từ khi nào vậy nhỉ?
À phải rồi, hình như hồi tiệc mừng năm mới, họ có nói là lần tới sẽ cùng nhau đi uống thì phải.
「Thôi, nói chung là vì lý do đó nên giờ tôi hết tiền rồi」
Kusanagi-senpai đưa bàn tay ra trước mặt tôi:
「Đưa đây. Tiền tàu xe thôi cũng được」
Đến cả “cho vay” cũng không thèm nói, đúng là thể hiện bản chất tệ hại của anh ta mà.
Dù cũng có lúc anh ấy khá tốt bụng, bằng chứng là lại chịu trả tiền nhậu cho bạn.
「Thế thì đi bộ về đi ạ?」
Tôi thẳng thừng từ chối yêu cầu trơ tráo, mặt dày của Kusanagi-senpai.
「Đừng giận mà, quan trọng là ở cái tâm thôi」
Anh ấy liếc nhanh tấm thảm bốc mùi khó chịu một cái, rồi nói với giọng điệu có vẻ xoa dịu:
「Cứ nghĩ đó là bãi nôn mười hai vạn yên đi, thì sẽ thấy biết ơn thôi mà đúng không?」
「Không đâu, về đi!」
Mặc dù đã gào lên như thế, nhưng xem ra tên say xỉn này chẳng có ý định về chút nào.
Hắn ta gục đầu xuống như thể cạn pin, rồi cứ thế nhấp nháp ly bia còn lại.
…Thực ra, tôi biết rõ nguyên nhân Kusanagi-senpai lại ra nông nỗi này là gì—
「…Thôi rồi, chịu thôi」
Tôi thở dài ngao ngán. Tôi đảo mắt nhìn phòng khách giờ đã thành một bãi chiến trường.
「Chết tiệt… Cái này, lại là mình phải dọn sao…」
Elf vỗ nhẹ vai tôi.
「Tớ cũng giúp cậu một tay nhé」
「Không, không cần phải làm phiền cậu đến thế đâu」
「Kệ đi. Đợi tớ một chút, tớ sẽ đi thay bộ đồ nào có dơ cũng không sao」
「…À, cảm ơn cậu nhé」
Không thể nói thẳng với cô ấy, nhưng…
Kẻ nào mà lấy được cô nàng này làm vợ thì e là… chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc nhỉ.
Với sự giúp đỡ của Elf, việc dọn dẹp phòng khách diễn ra khá suôn sẻ. Chúng tôi mang tấm thảm bị bẩn đi giặt khô, lau sàn gỗ thật kỹ, xịt khử mùi, rồi vứt hết lon rỗng đi…
Tôi cũng đã dặn dò Sagiri khóa chặt căn phòng "cấm vào", tuyệt đối không được bước ra.
「Phù… Thế này chắc cũng được một nửa rồi nhỉ」
「Có lẽ mùi vẫn còn vương vấn một thời gian nữa…」
Đến khi xong xuôi mọi thứ, tâm trạng tôi mới vơi đi phần nào, và có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.
À quên, Sidou-kun đang ngủ gật trên sofa thì bị vứt ra hành lang rồi vì quá vướng víu.
Kusanagi-senpai vẫn ngồi bó gối, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Chẳng biết từ đâu mà ra, số lượng vỏ lon bia rỗng nằm ngổn ngang xung quanh đã tăng lên lúc nào không hay.
「Senpai, anh lấy rượu từ đâu ra vậy! Cứ thế này thì dù có dọn kiểu gì cũng không hết được đâu!」
「Thôi rồi. Hết rồi. Còn đúng một lon này thôi. …Mà thật ra thì cồn cũng bay hơi gần hết rồi. Thậm chí còn tệ hơn là vì đã tỉnh rượu nên giờ chỉ muốn chết quách đi cho rồi」
À, không muốn nghe sâu hơn nữa đâu. Cứ mặc kệ đi. Tôi lập tức đưa ra quyết định đó.
Nhưng rồi Elf, trong bộ đồ thể thao, bắt đầu phát huy sự tò mò vô ích của mình.
Cô ấy kéo kéo tay áo tôi:
「Nè nè, Masamune, tại sao kẻ đáng ngờ này lại suy sụp đến thế hả? Chắc không chỉ vì chuyện trả tiền nhậu đâu nhỉ?」
「…Đừng hỏi tớ chứ」
Tôi biết lý do, nhưng không muốn nói ra đâu.
Elf nhìn Kusanagi-senpai và những thứ xung quanh anh ta một lúc như thể đang quan sát. Trong túi rác có mấy tờ rơi quảng cáo anime 「Pure Love.」 phiên bản hoạt hình. Đó là những thứ ban nãy nằm ngổn ngang cạnh Kusanagi-senpai. Nhìn kỹ hơn, tôi còn thấy Kusanagi-senpai đang ôm chặt đĩa Blu-ray tập một của anime đó như thể đó là con của mình.
Elf vỗ nhẹ vào lòng bàn tay.
「A! Tớ biết rồi!」
「Không cần nói ra đâu」
Lời can ngăn của tôi trở nên vô ích, Elf nói thẳng tuột:
「Thế là vì đĩa Blu-ray và doanh số truyện gốc của 「Pure Love.」 bị thảm bại nên cậu ấy mới rơi vào trầm cảm đúng không?!」
「Tớ bảo là đừng nói ra mà!」
「Hình như là chỉ có hai trăm—」
「Dừng lại! Không được nói nữa!」
Đối với các tác giả light novel, nói về doanh số là điều cấm kỵ.
Nếu thành tích của cả hai bên tương đối ngang nhau, thì những lo lắng và bất mãn cũng sẽ tương tự, có thể khiến cuộc trò chuyện trở nên vui vẻ và sôi nổi.
Hoặc nếu tất cả những người có mặt đều là những người biết đọc không khí và có lòng quan tâm, đó cũng có thể là một buổi giải tỏa căng thẳng tuyệt vời.
Thường thì mọi chuyện không diễn ra như vậy.
Xin hãy nhớ lại cuộc trò chuyện của tôi và Elf khi chúng tôi mới gặp nhau.
Cứ như vậy, một bên sẽ bị chọc tức đến mức mối quan hệ xấu đi, hoặc phát triển thành một cuộc cãi vã nghiêm trọng, hay thậm chí lan sang những người xung quanh và gây ra chuyện lớn hơn.
Nguồn tin là tôi đây.
Hoặc nếu không…
「Khụ khụ… Cuối cùng… cuối cùng ngươi cũng dám khơi ra chủ đề đó với ta rồi sao?」
Và rồi tôi sẽ phải lắng nghe những câu chuyện u ám, đến mức không biết phải phản ứng thế nào.
Sau đó—
Một cuộc nói chuyện mà người ngoài khó lòng nghe được đã kéo dài khoảng mười phút. Chắc có người sẽ tò mò nội dung, nhưng tôi tuyệt đối không thể viết ra được nên xin phép bỏ qua.
Kusanagi-senpai với mái tóc rối bời và râu ria xồm xoàm, trông vô cùng thảm hại, vừa kể tiếp vừa khóc hơn nửa chặng đường.
「Thật ra, tôi… không phàn nàn gì về chất lượng của anime cả… Với tư cách là tác giả gốc, tôi rất hài lòng vì nó đã được tái hiện tốt, và tôi thực sự biết ơn đạo diễn và đội ngũ sản xuất… Chỉ riêng việc các nhân vật do mình tạo ra được cử động và nói chuyện thôi đã khiến tôi rất vui rồi… Đánh giá cũng không tệ. Nó đã được hoàn thành thành một tác phẩm thú vị. Chỉ là… nó không bán được thôi!」
「Vâng, vâng… Em hiểu ạ, vâng」
Tôi cố gắng hết sức để hùa theo câu chuyện không muốn nghe chút nào.
Đúng là cái khó của một hậu bối tác giả mà. Tôi cũng muốn có một hậu bối tác giả biết quan tâm (và không nôn mửa ở nhà người khác) như Izumi Masamune-sensei vậy.
Nói thế thôi.
Tôi không thể thực sự đồng cảm với những tác giả nổi tiếng như Kusanagi-senpai.
Nhìn cái dáng vẻ thảm hại của một tác giả có anime chuyển thể như thế này — sâu thẳm trong lòng tôi vẫn nghĩ 『thật đáng ghen tị』. Vì vậy, tôi chẳng có lời nào để an ủi Kusanagi-senpai cả. Tôi chỉ có thể lắng nghe mà thôi.
Ngay cả khi Elf suy sụp (may mà chỉ là hiểu lầm), tôi cũng chẳng làm được gì.
Kusanagi-senpai nói với giọng khản đặc:
「Này, Izumi… Tôi… bị gia đình coi là kẻ ăn bám đấy」
「Vâng, vâng…」
Cái cảnh một tác giả light novel cứ dán mắt vào máy tính gõ phím liên tục trong phòng, thì quả thực rất giống một kẻ ăn bám.
Chắc hẳn ngoài Kusanagi-senpai ra, cũng có một số lượng nhất định tác giả light novel bị coi là 『thằng này ngày nào cũng ở nhà, rốt cuộc làm cái công việc quái gì vậy?』
Tôi với Sidou-kun thì vẫn còn là học sinh, Kusanagi-senpai cũng còn trẻ nên vẫn ổn, nhưng những tác giả light novel bị bắt gặp vào buổi sáng các ngày trong tuần thì chẳng khác nào một kẻ ăn bám vô công rỗi nghề cả.
「Tôi đã nghĩ rằng nếu anime được chuyển thể và tôi trở nên nổi tiếng, tôi sẽ đường hoàng tiết lộ sự thật. Khi đó, mấy bà hàng xóm có hỏi mấy câu ngớ ngẩn như 'cháu làm nghề gì?' thì tôi cũng có thể bình tĩnh mà phớt lờ… Tôi đã tin rằng chỉ cần cố gắng viết light novel, chỉ cần được chuyển thể thành anime thì mọi thứ sẽ thay đổi… Thế nhưng… thế nhưng! Hu hu… Tại sao chỉ vì doanh số thấp mà tôi lại bị những kẻ không phải độc giả của mình cười nhạo chứ! Nếu nói chuyện dở thì tôi chịu nghe bao nhiêu cũng được, nhưng doanh số thì có liên quan gì đến mấy người chứ! Mấy trang blog câu view hãy chết hết đi! Biến mất đi!」
Đó là tiếng lòng gào thét của anh ấy, khi đang ngồi bó gối.
「…Anh vất vả rồi, thật sự rất vất vả…」
Nghe mà tôi cũng thấy vất vả theo.
Cái hình ảnh này, biết đâu lại là tôi của tương lai thì sao. Không thể coi là chuyện của người khác được.
「Cái tệ hại nhất là, đến nước này rồi mà tôi – cái thằng tác giả gốc – lại là thằng tệ nhất khi phải đọc không khí và chỉ đưa ra những bình luận hời hợt để chiều lòng mọi nơi! Aizz, hôm nay lại phải lên Twitter giả vờ như không có gì rồi… 'Được đem ra làm trò đùa thì đúng là vinh hạnh', 'Nếu có thể khiến mọi người cười dù bằng cách nào thì với tư cách là tác giả gốc, tôi không còn gì vui mừng hơn' – nói mấy cái thứ vớ vẩn đó làm quái gì chứ! Tôi cũng là con người bằng xương bằng thịt mà! Có hiểu không hả, đồ cặn bã cặn bã cặn bã! Lũ cặn bã chết tiệt! Khụ… ư ư… Tôi là thằng cặn bã nhất!」
Đôi mắt của anh ta đỏ ngầu, vừa khóc sụt sùi vừa lướt điện thoại.
「Đá — chết tiệt! Dù có viết light novel bao nhiêu đi nữa cũng chẳng cứu vãn được cái gì! Có nghe không hả Izumi! Hả?!」
Vô vọng rồi… Kusanagi-senpai đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong bóng tối…
Lúc đó, Elf lại kéo kéo tay áo tôi.
「Này, Masamune. Nhìn một người đàn ông trưởng thành than thở với một học sinh trung học thế này, thật là đáng thương đến mức buồn cười quá đi mất」
「Cậu, im lặng một chút đi, nhé?」
Đừng làm cho mọi chuyện thêm rắc rối nữa.
「Mà nói đi cũng phải nói lại, tớ hiểu cảm giác đó lắm, hiểu lắm luôn á」
Bất ngờ Elf bắt đầu lẩm bẩm những điều như thể mình đã biết rõ.
Cô ấy khoanh tay, không ngừng gật đầu lia lịa.
Rồi với vẻ mặt khá là thất vọng, cô ấy nói:
「Khụt khịt… Masamune, nghe tớ than vãn một chút nhé… Cái anime BD của 「Elf Tối Thượng Nổ Tung」 mà tớ viết truyện gốc ấy… chỉ bán được có ba vạn bản thôi」
「Thế à—… Chỉ có ba vạn bản thôi…………………… Hả?」
Tôi buột miệng kêu lên một tiếng như vậy. Lúc nãy, nếu tôi không nghe nhầm thì… hình như tôi vừa nghe thấy con số gấp trăm lần của 「Pure Love.」?
「Theo kế hoạch của tớ thì phải bán được khoảng sáu mươi vạn bản cơ… đáng lẽ phải nhờ hiệu ứng anime mà doanh số tiểu thuyết gốc phải đột phá sáu trăm triệu bản cơ mà…」
À phải rồi, cậu ấy đã nói thế, lần đầu tiên gặp Muramasa-senpai.
Những lời nói điên rồ như thách thức cả Studio Ghibli vậy.
「Hả… Thật là, chẳng đạt được mục tiêu chút nào cả… Hết rồi… Kết thúc rồi… Cùng với anime, Elf Yamada cũng hết thời rồi… Ấn bản đầu tiên của tập mới cũng chỉ có hai mươi vạn bản thôi…」
Hết thời rồi, chỉ in được có hai mươi vạn bản thôi, tôi hết thời rồi.
Elf lặp đi lặp lại. Những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, không hề có ý xấu.
「………………………………」
「………………………………」
Tôi và Kusanagi-senpai đơ người lắng nghe.
「…Cái, cái con nhóc này…」
Senpai run lên bần bật. Giống hệt như tôi lần đầu gặp Elf vậy.
「Này Izumi… Sao cậu có thể bình thản đến thế chứ?」
「Haizz, em ấy à, sau một hồi rồi thì cũng chẳng còn thấy bực tức mấy nữa đâu ạ」
Tôi cười khổ giải thích:
「Con bé này thực sự tin rằng nó có thể đứng trên đỉnh cao trong thế giới light novel – tin rằng nó có thể đánh bại cả manga, dù quy mô thị trường hoàn toàn khác biệt. Con bé khẳng định rằng chính light novel, được tạo nên từ chữ viết, hình ảnh và trí tưởng tượng của độc giả, mới có thể tạo ra giải trí tuyệt vời nhất. Không phải đá đểu hay mỉa mai Kusanagi-senpai đâu, mà con bé này thực sự thất vọng vì sách của mình không bán được sáu trăm triệu bản đâu đấy. – Ngốc nghếch đúng không ạ?」
Kusanagi-senpai cau mày thật chặt:
「Chậc, tự dưng thấy thật vô vị. …Tôi nằm xuống một chút đây」
「Về đi mà!」
…Cứ như thế.
Ngày nghỉ quý giá của tôi cứ thế mà bị những nhà văn light novel kia xông vào quấy rầy, trôi qua một cách vô ích.
Thật tình là, như quý vị thấy đó, mới buổi sáng mà tình hình đã tệ đến mức có thể nói là "một ngày xui xẻo" rồi──
Thế nhưng, những rắc rối thực sự đổ ập xuống tôi hôm nay thì bây giờ mới bắt đầu cơ.
Cái cặp đôi Gã Nôn Mửa và tác giả rom-com say xỉn kia, nếu so với trận chiến với "kẻ thù thực sự" sắp diễn ra đây, thì chúng còn chưa đủ tầm trùm phụ nữa là.
Nói thật nhé… cái ví von này không hề cường điệu chút nào đâu.
Tôi đã nói từ đầu rồi mà── tôi vẫn luôn chiến đấu miệt mài.
Và bây giờ, tôi xin phép được giải thích lại tình hình hiện tại trong căn nhà của mình.
Gã khả nghi mặc đồ đen đang nằm lì ra sofa ở phòng khách.
Những lon bia rỗng nằm rải rác khắp nơi. Chai nước điện giải, chai thuốc đau dạ dày dạng lỏng.
── Tóm lại là đủ loại chai lọ, lon thiếc rỗng và những thứ linh tinh khác.
Và cảnh tôi cùng cô gái tóc vàng xinh đẹp mặc đồ thể thao đang miệt mài dọn dẹp đống đó một cách tội nghiệp.
Tầng một, một mùi khó tả pha trộn giữa bãi nôn và cồn rượu nồng nặc lan tỏa, còn ngoài hành lang thì có một gã say xỉn đang vật vạ, nước dãi chảy ròng ròng một cách thảm hại.
Cả căn nhà đúng là một cảnh tượng "sáng hôm sau của một buổi nhậu tại gia" không hơn không kém.
Trong căn nhà Izumi đang bốc lên một bầu không khí hỗn độn như thế──
"!"
Một cảm giác căng thẳng lạ thường bỗng lan tỏa.
Tiếng "cạch" nhỏ.
Là tiếng mở khóa cửa chính và vặn nắm đấm cửa.
"────"
Tôi và cô nàng Elf đang dọn dẹp hành lang, chẳng hiểu sao, lại phản ứng cực kỳ mạnh mẽ trước tiếng động chẳng có gì đặc biệt đó.
Nếu muốn kể trước kết cục, thì hẳn cả tôi lẫn Sagiri đều đang tức thì, vô thức, suy nghĩ rằng "Ai có thể mở khóa và vặn nắm đấm cửa vậy?"──khi xét đến cấu trúc gia đình nhà Izumi, người đó không phải tôi mà cũng chẳng phải Sagiri.
Dù sao thì, cả hai chúng tôi đều quay phắt về phía cửa chính, hệt như những nhân vật trong tiểu thuyết chiến đấu.
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra ngay trước mắt chúng tôi.
Đây lẽ ra là căn nhà mà hai anh em một người cấp ba, một người cấp hai đang sống chung cơ mà.
Vậy mà, một người nào đó lại đường hoàng mở cửa bước vào cái căn nhà đang mang bộ dạng "sáng hôm sau của một buổi nhậu tại gia" này.
"…………………………………………"
Cô ấy chầm chậm quét mắt nhìn bãi chiến trường ở hành lang trong "nhà mình".
Rồi liếc nhìn "cô gái tóc vàng xinh đẹp lạ mặt" và "cháu trai" của mình lần lượt, sau đó cất giọng lạnh lùng đến đáng sợ:
"Masamune-kun. Chuyện này là sao đây?"
Cơn thịnh nộ lạnh như băng. Người đang toát ra khí thế áp đảo không chút khoan nhượng ấy chính là "kẻ thù thực sự sẽ chia cắt tôi và Sagiri"──
"Kyo, Kyouka-san, sao chị lại ở đây…!"
Cứ như đang vui đùa ồn ào với bạn bè trong lớp thì thầy cô giáo đột ngột bước vào vậy. Ngay cả cô nàng Elf cũng cứng giọng, nhìn tôi.
"…………Masamune, đó là ai thế?"
"……Là người giám hộ của anh em chúng tôi…"
Đúng vậy, người giám hộ.
Với tôi, cô ấy là dì ruột của bố tôi── em gái ruột, có cùng huyết thống với cha.
Dù nói vậy, nhưng cô ấy rất trẻ. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì thậm chí có thể được xem là sinh viên đại học trở xuống. Nếu được giới thiệu là bạn cùng lớp với Shido-kun, chắc chắn tôi sẽ tin sái cổ, và tuổi thật của cô ấy cũng chắc chắn không lớn hơn chị Kagurazaka đâu.
Cô là một mỹ nhân đậm chất Nhật Bản, với mái tóc đen trông rất mực nghiêm túc và đôi mắt sắc sảo là điểm nổi bật.
Bộ vest chỉnh tề của cô ấy cũng nói lên rất nhiều về tính cách của cô.
Kyouka bước thẳng vào hành lang, rồi nói:
"Chào cô, tôi là Izumi Kyouka."
Cô ấy tự giới thiệu với cô nàng Elf.
"Cô là ai?"
"Tôi là Yamada, sống ở nhà bên cạnh."
Cô nàng Elf đường hoàng đáp lại, không hề né tránh ánh mắt.
Việc cô nàng dám làm thế với Kyouka-san này đã là điều đáng nể rồi.
Tôi thì chịu, vì sợ chết khiếp.
Kyouka-san chỉ nói "Ra vậy" để kết thúc chuyện về sự tồn tại của cô nàng Elf, rồi lạnh lùng nói tiếp:
"…Yamada-san, xin lỗi cô, nhưng hôm nay cô có thể về được không?"
"Ồ, tại sao vậy?"
Cô nàng Elf đã chuyển sang thế tấn công trực diện.
Tôi trán lấm tấm mồ hôi lạnh, thì thầm.
"…Xin lỗi, hôm nay cậu về đi."
Có lẽ hiểu được điều gì đó qua dáng vẻ của tôi, cô nàng Elf đáp:
"Ờ. Vậy thì tôi về đây."
Và ngoan ngoãn ra về.
Sau đó.
"Anh có nghe tôi nói không hả, Masamune-kun?"
"Dạ, dạ có ạ!"
Tôi đứng đối mặt với Kyouka-san trong phòng khách, đang bị cô ấy mắng cho một trận.
"Việc tôi, với tư cách người giám hộ, tạm thời chấp thuận hai anh em sống riêng, suy cho cùng cũng chỉ là để giảm bớt gánh nặng cho con bé thôi. Đó phải là phương tiện để con bé hồi phục chứ. Tuyệt đối không phải để mở tiệc rượu trong nhà này. Cũng không phải để tiếp tay cho những mối quan hệ không trong sạch của anh."
"Vâng! Chị nói rất đúng ạ! Vâng!"
Mọi điều cô ấy nói đều chuẩn xác đến từng ly, tôi chỉ còn cách cúi đầu liên tục mà thôi.
Chúng tôi, những người chưa thành niên, dù làm việc── à không, dù làm bất cứ điều gì, cũng đều cần sự đồng ý của người giám hộ. Chuyện hai anh em sống chung, về cơ bản là không thể xảy ra.
Thực tế đâu phải là một bối cảnh trong light novel.
Shido-kun, cô nàng Elf, và cả Kusanagi-senpai cũng không còn ở đây nữa.
Kusanagi-senpai, người vừa rồi còn nằm vật ra ở đây, sau khi bị Kyouka-san lườm một cái, đã co rúm lại một cách thảm hại. Sau vài lời qua lại, anh ta vác Shido-kun đang ngủ, vắt chân lên cổ mà chạy mất.
Khốn kiếp, đám say xỉn kia! Ít nhất thì cũng để lại lời giải thích đi chứ!
"À, ừm… Kyouka-san… sao hôm nay chị lại đột ngột đến vậy…? Thường thì trước khi đến chị vẫn liên lạc mà…"
"Miệng anh nói cứ như thể tôi về nhà kiểm tra đột xuất thì sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra vậy."
Cô ấy dùng giọng điệu vô cảm, đảo mắt một vòng. Đập vào mắt cô ấy là phòng khách còn đang trong quá trình dọn dẹp, với những lon bia rỗng vẫn còn vương vãi.
"Tôi hỏi lại lần nữa. …Tình trạng này là sao đây?"
"À, không… chuyện này có lý do là──"
"Tôi không muốn nghe lời bao biện."
"Ư…"
──Tình hình vô cùng tệ hại. Hoàn toàn bị hiểu lầm là tôi đã chủ trì buổi tiệc rượu.
Với việc "hai anh em sống riêng" vốn dĩ đã được chấp thuận trong gang tấc, thì chuyện này quả là khó nhằn.
"Em không uống một giọt nào cả, và mấy gã say xỉn vừa rồi chỉ là đồng nghiệp thôi! Trên đường về sau khi nhậu đến sáng, họ bất ngờ xông vào nhà em── chỉ vậy thôi ạ! Chị tin em đi!"
"…Thật sao?"
Kyouka-san lườm tôi một cái── hay đúng hơn là trừng mắt nhìn chằm chằm tôi.
Ánh mắt như nữ thần Medusa đó khiến tôi vô cùng kinh hãi.
"…………Thật ạ."
Chỉ riêng khoảnh khắc này, tôi tuyệt đối không được phép né tránh ánh mắt.
Tôi kìm nén nỗi sợ hãi, đối mặt trực diện với ánh mắt lạnh băng của Kyouka-san.
Thế rồi──
"!"
Cô ấy đột nhiên kề mặt lại gần ngực tôi.
"Nà, nà…"
Mùi hương ngọt ngào phả vào mũi, khiến tôi bối rối và hoảng loạn. Có vẻ Kyouka-san không nhận ra biểu cảm của đứa cháu trai mình, cô ấy lại đưa mặt về vị trí cũ, không hề cười nói.
"Hừm, không có mùi rượu. Vậy là không nói dối. Tôi tin anh."
"Phù…"
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Kyouka-san lại càng tăng áp lực, như muốn nói "Đừng vội mừng", rồi nói:
"Vậy thì… cô bé vừa rồi, người sống ở nhà bên cạnh, là bạn gái của Masamune-kun sao?"
"Không phải! Đ-đồng nghiệp ạ!"
"Đồng nghiệp? Một cô gái trẻ như vậy sao? Còn là một đứa trẻ mà──"
"Nếu nói vậy, thì em cũng── Sagiri cũng vậy thôi mà."
Gần đây tôi mới biết.
Không còn lý do gì để giấu nghề nghiệp của Sagiri với người này nữa. Vì dù sao, người đã thay mẹ tôi giao dịch với nhà xuất bản, với tư cách người giám hộ của Sagiri, chính là dì Kyouka đây mà.
"Cô ấy chỉ tình cờ đến chơi thôi, thấy cảnh tượng hỗn độn này nên mới giúp em dọn dẹp."
"Vậy sao. Không phải là lợi dụng sự vắng mặt của người giám hộ mà làm chuyện không trong sạch trong nhà này đúng không."
"Không hề ạ! Ư, trên lầu còn có Sagiri nữa mà! Chị đừng nói mấy lời kỳ cục như vậy!"
Chính cái suy nghĩ đó mới không trong sạch đó dì Kyouka!
Khi tôi kịch liệt phủ nhận, dì tôi đỏ mặt, lấy một tay che miệng, có lẽ là đang tức giận.
"…Xin lỗi."
Đáng sợ quá. Liệu có cái kiểu xin lỗi nào mà có thể khiến đối phương co rúm người lại thế này không cơ chứ.
"Nhân tiện, có lẽ chúng ta nên nói nhỏ tiếng hơn một chút. Theo lời tên bác sĩ vô lại kia, chỉ cần tôi có mặt trong nhà này thôi cũng đủ gây gánh nặng cho con bé rồi. Nếu con bé không nhận ra tôi đã về thì tốt hơn."
"Em nghĩ Sagiri biết qua hơi thở của chị rồi."
Không cần nhìn cũng biết── tội nghiệp Sagiri giờ này chắc đang cuộn mình trong chăn, run rẩy vì sự xuất hiện bất ngờ của dì.
"Nhưng em đồng ý là nên nói nhỏ tiếng."
Cũng chẳng có lý do gì để cố tình cho em gái nghe giọng của người đáng sợ này.
"Vậy thì, từ bây giờ nói nhỏ tiếng."
Kyouka-san nheo mắt lại. Nhiệt độ trong phòng dường như đã hạ xuống đáng kể.
"Tôi sẽ nói lý do tại sao tôi về nhà kiểm tra đột xuất."
"!"
"Một phần là để ‘giám sát’ như thường lệ──"
"Nhưng lý do chính là ‘bài kiểm tra định kỳ’."
"Bài kiểm tra định kỳ."
Trước khi nói về "thử thách" đã xuất hiện sớm hơn một tháng so với dự kiến của chúng tôi,
Tôi xin phép được nói thêm một chút về cô ấy, Izumi Kyouka.
Izumi Kyouka.
Em gái ruột kém nhiều tuổi của bố tôi, và là người giám hộ của hai anh em chúng tôi.
Đối với Izumi Masamune… cô ấy là người thân duy nhất còn lại có cùng huyết thống.
Tính cách thì, như mọi người cũng đã rõ qua cuộc đối thoại vừa rồi.
Nếu ví von theo phong cách light novel, thì cô ấy như thể một "Nữ hoàng Băng giá" vậy, khiến mọi thứ nhìn thấy đều run sợ, và mọi thứ chạm vào đều đóng băng.
Dù đã vô tình xây dựng cô ấy thành một nhân vật phản diện hoàn chỉnh, nhưng biết làm sao được.
Tôi đã rất, rất không ưa người này từ bé rồi!
Từ khi tôi bắt đầu nhận thức được mọi việc,
"Kyouka-chan, cháu sẽ ở lại ăn tối chứ?"
"Con không thích cô."
"Biết rồi. Cháu ở lại ăn tối chứ?"
"Ghét cay ghét đắng luôn ạ!"
Mẹ tôi── bà ấy cực kỳ không hợp với mẹ, và lúc nào cũng cáu kỉnh, mặt mày đáng sợ… và hễ nhìn thấy tôi là bà ấy lại trừng mắt nhìn chằm chằm.
Cho đến bây giờ, khi nhìn thấy đồng phục học sinh nữ cấp hai, cấp ba, đặc biệt là đồng phục thủy thủ, tôi vẫn nhớ lại nỗi ám ảnh của mình hồi đó.
Nhớ lại khí thế áp đảo của "Công chúa Băng giá" trẻ trung ngày nào.
Thằng bé con tôi hồi đó luôn bám chặt vào chân bố mà trốn ra sau, cố gắng không để chạm mắt với dì Kyouka.
Tôi còn nhớ khi ấy tôi ngây thơ tự hỏi, sao người chị đáng sợ này lại cứ phải đặc biệt đến nhà anh trai, người mà cô ấy ghét, chỉ để nổi giận chứ── thật khó hiểu.
Ngay cả sau khi mẹ tôi qua đời vì tai nạn giao thông, gia đình chỉ còn bố con tôi, dì Kyouka vẫn thường xuyên ghé qua nhà.
"…………À, ừm… dì Kyouka, sao dì… lại ở đây ạ?"
Khi tôi hỏi vậy, Kyouka-san khinh khỉnh nhìn xuống và đáp:
"Dì đến để ‘giám sát’ xem Masamune-kun có ở nhà một mình cẩn thận không."
"…À."
Lúc đó tôi nghĩ, chắc dì ghét tôi lắm.
"Ôi dào, anh hai thật là, lại cho Masamune-kun ăn toàn đồ ăn liền… Dù bận rộn đến mấy đi nữa thì cũng là một người đàn ông vô phương cứu chữa mà…"
"…Dì đừng nói xấu bố em."
"Hừ, còn nhiều điều muốn nói lắm chứ. Đúng là... cái người đó, từ xưa đã bừa bộn, làm gì cũng qua loa đại khái... Này, sống với con nhỏ mà phòng ốc lại lộn xộn đến thế này thì đúng là— Ơ, lạ nhỉ... có vẻ như dọn dẹp rất sạch sẽ rồi mà."
"…Nếu chỉ như vậy thôi thì, ngay cả tôi cũng có thể làm được!"
"…Cậu sao, dọn dẹp nhà cửa à?"
"Cha bận quá nên... những việc gì tôi làm được... thì phải làm chứ... tôi đã nghĩ vậy đó."
"…………………………………………"
Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt vô cùng đáng sợ ấy.
"…Con không cần phải nghĩ mấy chuyện vớ vẩn ấy làm gì. Con nít thì cứ ra dáng con nít, làm bài tập về nhà hay đi chơi với bạn bè là được. Mấy đứa trẻ xung quanh cũng đều làm thế cả thôi mà."
"…Tôi thì… chỉ đang làm điều mình muốn nhất thôi… chứ đâu phải miễn cưỡng đâu… Xin… xin lỗi."
"Tôi có bảo cậu phải xin lỗi đâu?"
Vì cha và mẹ đều là những người rộng lượng nên cô Kyoka trẻ tuổi, suốt ngày lảm nhảm chỉ trích y hệt dì ghẻ trong truyện Lọ Lem, khiến tôi cảm thấy phiền phức hết sức.
Nhưng mà…
"Masamune-kun, con về rồi đó à. Ta đã chuẩn bị bữa tối cho con rồi, chắc con cũng chẳng mấy khi ăn uống tử tế đâu."
"…Vâng, vâng ạ."
Một đứa trẻ sớm phải làm "khóa cửa" vì thiếu vắng người lớn, thường xuyên cảm thấy cô đơn như tôi, đôi lúc cũng được cứu vớt phần nào bởi sự hiện diện của người cô tuy đáng sợ nhưng cũng phiền phức đó.
Nhân tiện, đồ ăn cô Kyoka làm (so với mẹ tôi – một giáo viên dạy nấu ăn) không được ngon lắm, thế nên từ lúc nào tôi đã tự mày mò nấu nướng cho mình.
À đúng rồi, hồi cha tôi tái hôn với mẹ của Sagiri – nhưng mà thôi, nói ra thì dài dòng lắm, cứ bỏ qua đi. Chắc hẳn lý do vì sao tôi cảm thấy khó chịu với cô Kyoka đã đủ rõ ràng rồi.
Giờ thì, tôi xin được tóm tắt gọn gàng lý do vì sao tôi lại coi cô ấy là "kẻ thù".
Cô ấy đã cố gắng lôi Sagiri đang ru rú trong phòng ra ngoài bằng mọi cách.
Và đã thất bại thảm hại, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Bây giờ cô ấy vẫn liên tục đưa ra các "điều kiện" để anh em chúng tôi có thể tiếp tục sống chung – và hễ có cơ hội, cô ấy lại muốn chia cắt tôi với Sagiri.
Vì vậy, cô ấy chính là "kẻ thù" của anh em chúng tôi.
Khung cảnh lại quay về phòng khách.
Tôi và cô Kyoka đang ngồi đối diện nhau trên ghế sofa.
"‘Bài kiểm tra định kỳ’ sao…? Ể! Nhưng mà, bây giờ mới tháng ba thôi mà!?"
"Ta có nói là năm nay chúng ta sẽ làm ‘bài kiểm tra định kỳ’ vào tháng tư đâu?"
"…!"
Cô ấy chưa nói. Chưa nói thật, nhưng mà... hồi bài kiểm tra định kỳ lần một—
"Tháng tư năm ngoái... cô đã nói là ‘một năm nữa chúng ta sẽ lại làm một bài kiểm tra định kỳ’ mà."
"Giờ đã là tháng ba rồi. Nói là một năm nữa cũng không có gì sai. Hơn nữa – thi đột xuất bao giờ chẳng hiệu quả hơn."
"…Ơ, nhưng mà…"
"Có vấn đề gì sao?"
"Dạ không ạ…"
Bị nói về "bài kiểm tra" đột ngột như vậy, tôi có hơi giật mình.
Chỉ vậy thôi. Không có vấn đề gì. Chắc là vậy.
"Không sao đâu."
Kyoka gật đầu trước câu trả lời của tôi.
"Trước đây ta đã đặt ra 'bài tập' cho hai anh em con, như một điều kiện để duy trì cuộc sống này. Chắc con vẫn nhớ chứ?"
"…Dạ, vâng."
—Vừa học vừa làm, duy trì thành tích tốt.
—Cải thiện "tình trạng hiện tại" của Sagiri.
Đó chính là "điều kiện" tôi đã thỏa thuận với cô. Chừng nào tôi còn đáp ứng được những điều kiện này, hai anh em tôi vẫn có thể tiếp tục cuộc sống hiện tại. Tôi vẫn có thể đối mặt với việc Sagiri tự giam mình trong phòng theo "cách của tôi".
Nhưng.
Nếu điều kiện bị phá vỡ – lúc đó, cô Kyoka sẽ một lần nữa xử lý Sagiri theo "cách của cô ấy".
Tôi sẽ bị chia cắt khỏi em gái, không thể gặp lại con bé nữa.
Một lời hứa như thế.
"Tôi nhớ, nhớ rõ ràng ạ."
Tôi nặng nề gật đầu.
"Tốt."
Cô tôi nói với giọng không chút cảm xúc, rồi rút ra một tờ giấy báo cáo được kẹp ghim.
"Vậy thì – bài kiểm tra bắt đầu đây."
Luồng khí lạnh toát ra từ Kyoka càng lúc càng mạnh.
"…Masamune-kun, con đã sẵn sàng chưa?"
"…………Dạ, rồi ạ."
Cái lạnh thấu xương và cảm giác ngột ngạt cứ như đang đứng giữa một trận bão tuyết.
Dạ dày tôi quặn thắt lại.
Kyoka lật nhẹ một trang báo cáo.
"Trước tiên, là về cuộc sống học đường của Masamune-kun."
"Năm nay tôi cũng đã chuẩn bị học bạ rồi!"
Tôi lấy học bạ cấp ba từ chiếc hộp hồ sơ mang theo từ phòng ra, đưa cho cô Kyoka. Vừa nhận lấy, Kyoka đã "ừm" một tiếng rồi lướt mắt đọc.
Tự tôi nói cũng thấy lạ, nhưng chắc chắn điểm số của mình không đến nỗi tệ đâu.
Ở "bài kiểm tra định kỳ lần trước", cô ấy đã chấp nhận về cuộc sống học đường của tôi, nhưng…
Quả nhiên, Kyoka ngẩng mặt khỏi học bạ và nói:
"Lần này, ta cũng đã trực tiếp gặp và nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của con."
"Ể… cô, cô còn làm cả chuyện đó nữa…"
"Đương nhiên rồi, ta là────"
Kyoka bỗng dừng lại một chút, ngập ngừng,
"…Người giám hộ của con mà."
Cô ấy kết thúc câu nói, rồi khẽ ho khan.
"Vâng, vậy đó… ta đã nói chuyện với giáo viên. Tóm lại thì, gần như không có vấn đề gì. Thành tích vẫn nằm trong top đầu, và hạnh kiểm cũng rất xuất sắc. Điểm khó khăn duy nhất có lẽ là việc con không tham gia hoạt động câu lạc bộ hay ủy ban học sinh nhỉ?"
"Chỗ đó xin cô cho qua được không ạ. Thật sự là không có thời gian…"
"Nếu con bớt thời gian chăm sóc em gái kế và viết tiểu thuyết đi, thì có thể có một cuộc sống học đường lý tưởng rồi đấy chứ?"
…Cách nói thật khó chịu. Tôi tức nghẹn họng.
"Tôi đang cố gắng để duy trì cuộc sống hiện tại – cả công việc và em gái đều rất, rất quan trọng đối với tôi. …Chính vì thế mà tôi mới có thể nhiệt tình, hết mình với ‘bài tập’ của cô Kyoka đấy ạ. …Tôi là một người lười biếng mà… Nếu không phải vì thế, chắc chắn tôi đã không đạt được thành quả như vậy. Xin cô hãy hiểu cho."
"………………"
Kyoka im lặng lắng nghe lời tôi nói.
"Ta có nhiều điều muốn nói lắm, nhưng thôi… được rồi. Về 'bài kiểm tra' cuộc sống học đường của Masamune-kun, ta sẽ tính là đạt."
Tuy nhiên, cô ấy khẽ cụp mắt xuống, rồi nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt sắc lạnh.
"Việc một đứa trẻ không thể sống đúng với tuổi thơ của mình là sai trái. Ta ghét cay ghét đắng cái hoàn cảnh buộc con nít phải sống như người lớn, và cả nguyên nhân gây ra nó."
"…Ý cô là sao ạ?"
"Ý ta là ta không thích việc Masamune-kun cứ phải cố tỏ ra già dặn."
Đúng là cái người này, ghét tôi thật sự.
Sao cô ấy lại cố tình nhận nuôi anh em tôi, khi biết rõ sẽ phiền phức đến mức nào chứ?
Thật là một bí ẩn hoàn toàn. Dù tôi cũng phải cảm ơn cô ấy.
"Tiếp theo, là công việc của con – nghề viết lách."
Kyoka lật trang báo cáo không một tiếng động.
…Cái báo cáo đó… rốt cuộc viết cái gì trong đó vậy? Là kết quả điều tra của Kyoka về tôi sao? Tức là cô ấy không tin lời tôi mà đi kiểm chứng từng chút một?
Cứ thấy cái "bài kiểm tra định kỳ" lần này – sao lại có vẻ nghiêm ngặt hơn lần trước nhỉ?
Không thể lơ là được đâu.
"Dạ vâng. Về phần đó thì,"
Dù sao đi nữa, tôi vẫn theo kế hoạch, lấy ra các tài liệu đã chuẩn bị.
"Giống như lần trước, tôi đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu. Đây là phiếu báo thanh toán mà nhà xuất bản gửi đến… Còn đây là bảng biểu do tôi và biên tập viên phụ trách cùng lập ra… thống kê chi tiết biến động thu nhập từ công việc viết lách tính đến tháng hai. Và… đây là bản sao kê khai thuế vừa nộp hôm trước ạ."
"Đưa ta xem nào."
Ư… Tôi có cảm giác như đang bị thanh tra thuế vậy.
Rõ ràng không làm gì khuất tất cả, sao lại lo sốt vó một cách kỳ lạ thế này nhỉ?
Phải chăng vì ánh mắt lạnh như băng của Kyoka giống hệt một nữ nhân viên điều tra thuế tài ba?
Tôi cảm thấy một áp lực vô hình như đang nói "Cô đang trốn thuế phải không?".
"Được rồi."
Kyoka đặt các tài liệu tôi đưa xuống, rồi tiếp lời: "Nhân tiện."
"Cách đây không lâu, ta đã nói chuyện với biên tập viên phụ trách về thái độ làm việc của con."
"…………"
À, nhớ rồi, lần trước Kagurazaka-san có nhắc đến chuyện đó mà…
Á… sao lại… có linh cảm xấu râm ran thế này…
"À phải, cô ấy nói là Kagurazaka."
Kyoka ngẩng mặt khỏi tờ giấy và nói rõ ràng:
"Ta, không thích người đó."
"À, vâng."
Tôi cũng không thích lắm. Dù có mang ơn cô ấy.
"Ta xin lỗi vì đã nói xấu đối tác làm ăn của Masamune-kun, nhưng quả thật… ta không thể gạt bỏ được ấn tượng về một người lớn bẩn thỉu đang lợi dụng trẻ con để kiếm tiền."
Tất cả đều là sự thật.
Không có lấy một chỗ nào để tôi đính chính cả.
Dù cách nói có hơi khó nghe thật.
Chắc vì tôi là trẻ con nên ấn tượng mới tệ như vậy, chứ thực ra công việc chủ yếu là để kiếm tiền mà, và giữa các đối tác làm việc với nhau ít nhiều cũng có khía cạnh lợi dụng lẫn nhau mà.
"Nếu Kagurazaka-san là người lớn bẩn thỉu, vậy thì tôi cũng trở thành một đứa trẻ bẩn thỉu mất rồi."
"Ta ghét cái loại công việc khiến trẻ con phải nói ra những lời như vậy. Ta cho rằng nghề viết tiểu thuyết Light Novel là một công việc không tốt cho việc giáo dục con cái."
Này Kagurazaka-san. Cô đã nói chuyện gì bẩn thỉu với Kyoka vậy hả?
Sao hình tượng của một tác giả Light Novel lại trở nên xấu tệ vậy chứ!?
"À, cô Kyoka… nhưng mà thế này ạ."
"Được thôi, lời hứa là lời hứa mà. Nếu kết quả ‘bài kiểm tra’ đạt, ta sẽ không can thiệp vào công việc của con."
—Vừa học vừa làm, duy trì thành tích tốt.
"Về cách tôi làm việc, Kagurazaka-san… nói gì ạ?"
"‘Tác phẩm mới bán chạy kinh khủng’ – cô ấy nói vậy."
Đúng là một kẻ hám tiền lộ liễu.
"Cô ấy còn nói: ‘Từ đầu tôi đã biết, Masamune-kun mà làm việc với tôi thì sẽ bán được mười vạn bản!’, ‘Nói thật là chúng tôi sẽ đẩy mạnh quảng bá tác phẩm của cậu từ bây giờ!’, ‘Sẽ quảng cáo rầm rộ và tiêu tiền không tiếc tay luôn!’."
"……………………"
Tôi chỉ biết thở dài.
Thiệt tình! Cô ấy không thể nói cách nào thanh lịch hơn được à!
Nhìn là phải biết Kyoka là kiểu người có "thuộc tính phụ huynh kiểu mẫu" ưa sạch sẽ chứ!
"Sao con lại sợ hãi thế? Con là con trai mà – hãy tỏ ra đứng đắn lên."
"Dạ, vâng!"
Trước lời lẽ gay gắt của Kyoka, tôi theo phản xạ thẳng lưng.
"…………Hừm, à ra thế… đáng sợ đến vậy cơ à!"
Rõ ràng là đã làm theo lời cô ấy rồi, nhưng tôi có cảm giác Kyoka lại càng khó chịu hơn.
"Cứ yên tâm đi. Tính cách của biên tập viên phụ trách không liên quan đến bài kiểm tra lần này. Ít nhất là về mặt thu nhập, ta không có gì để phàn nàn cả – về mặt thu nhập thì nhé."
Cái kiểu nói đó thì sao mà yên tâm được chứ!
Tiếp theo là gì nữa đây! Chắc chắn sẽ có cái gì đó kinh khủng lắm cho coi!
"Ta sẽ bắt đầu hỏi về tác phẩm của Masamune-kun đây."
"Ếh?"
"Sao con lại ngạc nhiên vậy?"
"À, cái đó… tác phẩm của tôi thì… vẫn là…"
Không để tôi nói hết, Kyoka im lặng lấy một thứ từ trong túi xách ra.
Không gì khác, đó chính là tác phẩm mới nhất của tôi.
Kyoka nói với giọng điệu như muốn đóng băng mọi thứ –
"…‘Em gái dễ thương nhất thế giới’, Izumi Masamune."
"Hự!"
Tôi như bị đấm một cú vào bụng, cơ thể gập lại thành hình chữ chi.
Cô Kyōka lại nói tiếp.
"… Minh họa… Eromanga."
"Á á á!!"
Tôi không kìm được nữa, gục mặt xuống đất. Chật vật lắm mới ngẩng đầu lên được:
"Đừ, đừng đọc thành tiếng!"
"… Không phải cậu bảo sẽ nói nhỏ sao?"
"Há! Chẳ, chẳng qua là…."
Cú sốc này đúng là quá lớn.
Cô Kyōka nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn nói: "Này đồ heo, là nói cậu đấy. Có nghe không hả?"
Rồi cô khẽ thốt một câu:
"Tập 3 của 'Em gái đáng yêu nhất thế giới' ~Buổi hẹn hò đầu tiên đầy rung động của tôi và em gái~"
"… Cừu…"
Con heo cố gắng chịu đựng đến cùng—đó chính là tôi lúc này.
Tôi xấu hổ run rẩy, siết chặt hai nắm đấm.
Mà nhân tiện –
Gần đây, tôi thấy nhiều tựa light novel thật sự đáng xấu hổ khi đọc thành tiếng ở nơi công cộng. Không biết tác giả giải thích về tác phẩm của mình cho gia đình hay bạn bè không liên quan đến giới light novel như thế nào nhỉ?
Đột nhiên, tôi lại nghĩ vu vơ như vậy.
"… Tại sao cậu lại ngượng ngùng đến thế khi tôi chỉ đọc to tên tác phẩm, tên tác giả và tên họa sĩ minh họa của cậu? Đối với cậu, cuốn sách này là 'thứ đáng xấu hổ' sao?"
"Không phải! Đây là tác phẩm mà chúng tôi vô cùng tự hào! Nó giống như đứa con tinh thần đáng yêu của chúng tôi vậy!"
Tôi vội vàng bác bỏ. Chỉ riêng điều này, tôi không muốn cô hiểu lầm.
Cô Kyōka cứ như tìm thấy đúng chỗ hiểm của tôi, tiếp tục tấn công vào cùng một điểm.
"Vậy sao? Thế thì, tại sao cậu lại ngượng ngùng đến thế?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cô từ tư thế quỳ lạy, ấp úng mãi rồi mới trả lời:
"Đó là… nói thế nào nhỉ… để một người bình thường – không phải fan light novel hay người trong ngành, tôi không chắc cách nói này có phù hợp không – để một người bình thường đọc được tác phẩm của chúng tôi thì… cảm thấy ngượng ngượng thế nào ấy…"
Tôi tuyệt đối không nghĩ đây là một tác phẩm đáng xấu hổ, nhưng để những người không liên quan đọc được thì lại thấy ngại ngùng, hoặc nói đúng hơn là tôi không muốn giới thiệu nó cho những người không có sự am hiểu về thể loại này.
Nói đúng hơn là, tôi chỉ muốn những ai sở hữu "HP" đủ sức chịu đựng được cái phụ đề "Buổi hẹn hò đầu tiên đầy rung động của tôi và em gái" đọc nó thôi.
Thật là một cảm xúc phức tạp.
Có lẽ các fan truyện tình cảm hài (đặc biệt là loại hơi hơi "người lớn" một chút) sẽ hiểu được sự khó xử này.
"Với lại…"
"Với lại?"
"Vì từ miệng của một cô gái xinh đẹp, nghiêm túc và đứng đắn lại thốt ra từ 'eromanga' cơ ạ."
"Nà…!"
Lần đầu tiên, cô Kyōka hoàn toàn mất bình tĩnh. Mặt cô đỏ bừng, miệng há hốc, lắp bắp không nói nên lời.
"Nà, nói gì thế hả! Đẹ… chứ… không được trêu chọc người lớn như vậy đâu!"
Chưa bao giờ tôi thấy cô Kyōka tức giận và bộc lộ cảm xúc dữ dội đến mức này, tôi đoán chắc đã chạm trúng chỗ hiểm. Tôi sợ hãi vội vàng phân bua.
"Á! Nhưng! Đâu, đâu phải 'Eromanga' có nghĩa là 'manga bậy bạ' đâu ạ!"
"Tô, tôi biết mà! Chừng đó tôi cũng biết chứ!"
"Hả? Cô biết…?"
"Giờ thì đó là bút danh của cô bé đó rồi còn gì."
Cô Kyōka nói, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Tôi biết chứ… Biết còn sớm hơn cả cậu nữa. Người mang cái bút danh đó là kẻ thù của tôi. Tôi ghét cay ghét đắng. Cả bây giờ lẫn trước đây đều vậy."
Cách nói của cô khiến tôi phải suy nghĩ.
Người từng dùng bút danh 'Eromanga' là mẹ tôi – mẹ ruột của Sagiri.
Thật ra, cô Kyōka này và mẹ tôi cực kỳ ghét nhau – nhưng liệu có phải cô đã biết thân phận thật của mẹ tôi là "Eromanga-sensei" từ hồi đó không nhỉ?
"Ý cô là sao ạ?"
"Không có gì. Lỡ lời thôi, quên đi. Hơn nữa, cậu hãy kể cho tôi nghe chi tiết hơn về cuốn tiểu thuyết mới này của cậu đi."
Cô Kyōka lại chìa cuốn tiểu thuyết mới nhất ra trước mặt tôi.
Series truyện mới của tôi, 'Em gái đáng yêu nhất thế giới', tập 3.
Phụ đề: ~Buổi hẹn hò đầu tiên đầy rung động của tôi và em gái~
— Tiếp tục đạt được những thành tựu nhất định với tư cách là một nhà văn.
Mặt thu nhập thì tôi đã biết là không có vấn đề gì. Tiếp theo, tôi sẽ kiểm tra 'nội dung' của cuốn tiểu thuyết cậu viết – xem nó có đáng được công nhận là một thành quả không.
Chắc hẳn ý cô là vậy.
Tôi nuốt "ực" một cái, rồi nói:
"… Vâng. Cô cứ hỏi đi… tôi sẽ trả lời tất cả."
"Vâng, vậy thì – cuốn 'Em gái đáng yêu nhất thế giới' này? Trong tóm tắt có ghi 'Một câu chuyện tình cảm hài siscon được dệt nên bởi toàn bộ tâm hồn của Izumi Masamune!', điều này là sao?"
"Điều này là sao?" – Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc như vậy thì…
"Là… một câu chuyện tình cảm hài siscon dệt nên bằng toàn bộ tâm hồn… nên…"
Không xong rồi, mặt tôi nóng ran.
"Hmm. Siscon là viết tắt của Sister Complex đúng không? Mặc dù không phải là một thuật ngữ tâm lý học chính thức, nhưng chắc là chỉ việc ôm ấp tình cảm hơn mức tình anh em với em gái…"
"Ờ… thì…"
Toàn là những câu hỏi khó trả lời, thật là phát nản!
Cái từ "siscon" được dùng trong tóm tắt của 'Sekaimo' là một thuật ngữ otaku, nên nó hơi khác về sắc thái so với "Sister Complex." Nếu giải thích kỹ thì sẽ dễ gây hiểu lầm và làm câu chuyện kéo dài ra không cần thiết.
"Sisconラブコメディ (tình cảm hài siscon) là những câu chuyện vui về anh em trong nhà thôi ạ."
Tôi đành bỏ qua phần giải thích chi tiết.
Cô Kyōka "Hả" một tiếng, vẻ mặt đầy thắc mắc.
"Ừm… tức là, cô gái và chàng trai được vẽ trên bìa sách này là anh em ruột phải không?"
"… Ừm, vâng."
"… Là tình cảm hài… nên… lẽ nào, cặp anh em này lại yêu đương?"
"… Vâng, thì đúng là vậy."
"Dù là anh em ruột sao?"
"Chính vì là anh em ruột ạ."
"… Tôi hoàn toàn không hiểu gì hết."
Đúng là… tra tấn… Cuộc tra tấn đã bắt đầu rồi!
"Tiếp theo… trong phần giới thiệu nhân vật này, tôi có một điểm nghi vấn lớn…"
Cô Kyōka lạnh nhạt, không chút cảm xúc, hỏi dồn dập.
Cô chỉ vào "tên của một nữ chính" được viết trên trang màu đầu truyện, rồi hỏi:
"'Sukebe Ningen-chan' là ai vậy?"
"… 'Sukebe Ningen-chan' là… tên nickname của cô bé này ạ."
"Cậu có tỉnh táo không đấy?"
"Tất nhiên rồi ạ."
Cái gì thế này? Đây là cái khổ hạnh đáng sợ gì vậy chứ!? Tại sao tác giả lại phải tự mình giải thích cốt truyện và các thiết lập light novel cho một "người bình thường" chính hiệu mà có vẻ lại có định kiến với tiểu văn hóa otaku như cô ấy chứ!?
— Khổ quá! Khổ không chịu nổi!
Tôi siết chặt nắm đấm, ngồi theo tư thế chính tọa.
Cô Kyōka bắt đầu tra tấn tôi thêm nữa.
"Hừm – vậy tức là… cuốn tiểu thuyết mới của cậu đã viết về tình yêu giữa anh em ruột phải không – tôi hiểu rõ rồi."
Ánh mắt đó!? Đây không phải là ánh mắt dành cho một con người đâu chứ!?
"Đúng là như vậy! Nhưng tuyệt đối không phải là một thứ đáng nghi ngờ như cô nghĩ đâu!"
Tôi cố gắng hết sức để bảo vệ tác phẩm của mình.
"Đó là câu chuyện khắc họa một cách thú vị cảnh hai anh em sống chung dưới một mái nhà, vốn không thẳng thắn với nhau, tình cờ thay đổi mối quan hệ – tuyệt, tuyệt đối không phải là thứ cổ vũ một mối quan hệ không lành mạnh đâu!"
"Vậy sao. Nhưng đó là điều không đọc thì sẽ không biết đúng không? Nếu chỉ đọc bìa, tựa đề và tóm tắt thì dù bị đánh giá là nội dung không lành mạnh cũng không có gì đáng trách cả nhỉ?"
"………………"
Tôi cứng họng. Tôi biết khuôn mặt mình lúc này chắc chắn đang rất khó coi.
Cô Kyōka đưa ngón tay lên môi, một cử chỉ rõ ràng mang tính khiêu khích.
"Hay là, tác phẩm của cậu có căn cứ nào cho thấy 'không gây ảnh hưởng xấu đến độc giả' không?"
"Không, tôi có thể khẳng định chắc chắn là có ảnh hưởng xấu."
"Phì?"
Bị bất ngờ, cô Kyōka thốt ra một tiếng dễ thương.
"Masamune-kun, ơ, vừa nãy, cậu nói gì cơ?"
"……………………………………………………………………"
Chết tiệt! Lỡ miệng nói thật mất rồi… Làm sao bây giờ…
"Ừm, về câu hỏi của cô, 'tác phẩm của tôi có gây ảnh hưởng xấu đến độc giả hay không'…"
Có vẻ không thể lấp liếm được nữa, tôi đành dứt khoát nói:
"Có chứ, cả ảnh hưởng tốt lẫn ảnh hưởng xấu. Chính vì thế nó mới thú vị. Tôi nghĩ vậy đấy."
"Vậy sao."
Vừa nhận được cái liếc mắt lạnh lùng, tôi đã bắt đầu hối hận về lời mình vừa nói ngay lập tức.
"Khoan, khoan đã chứ!? Ảnh hưởng của sách tôi thì bé tí tẹo thôi! Hơn nữa, tôi luôn làm trong phạm vi không vi phạm quy tắc của nhà xuất bản mà! Ừm! – Vẫn, vẫn chưa có ảnh hưởng ngay lập tức đâu ạ!"
Đó là một lời biện hộ đáng thương, mà nếu có yêu tinh nghe được thì chắc sẽ thở dài "Haa" mất.
"Câu hỏi dành cho Masamune-kun đến đây là hết."
"Vâng, vậy… cô thấy sao ạ?"
Trước câu hỏi của tôi, cô Kyōka vừa thản nhiên sắp xếp giấy tờ vừa dứt khoát nói:
"Đạt yêu cầu."
"Hả?"
Tôi bất ngờ, mắt trợn tròn.
Cô Kyōka chìa bìa cuốn 'Em gái đáng yêu nhất thế giới' ra trước mặt tôi:
"Bản thân tôi chưa đọc, nhưng… tôi đã xác nhận rằng đây không phải là một cuốn tiểu thuyết không lành mạnh đến mức phải đánh trượt. Việc tôi trực tiếp hỏi cậu chỉ là để đề phòng thôi."
"… À."
Để đề phòng mà tôi phải chịu đựng cuộc tra tấn kinh khủng như vậy sao…
Cô Kyōka gập báo cáo, cất sách đi, rồi lại quay sang nhìn tôi.
"Bài 'kiểm tra định kỳ' của tôi – cậu đã vượt qua tất cả không vấn đề gì."
"Masamune-kun ấy à."
"Hả?"
Tôi sao?
"Ý cô là…"
Trước câu hỏi của tôi, dì Kyōka… từ từ ngẩng đầu nhìn trần nhà.
"Tiếp theo, chúng ta hãy bắt đầu 'bài kiểm tra' của Sagiri-san."
"— Nà!"
Trong khoảnh khắc, tôi nghẹn lời.
"Kế, 'kiểm tra định kỳ' đâu phải chỉ có mình tôi…"
"Lần trước đúng là như vậy. Tuy nhiên, lần này Sagiri-san cũng phải tham gia. Dì đã hứa với chính con bé rồi."
"!"
À phải rồi… Sagiri cũng từng nói là có hứa hẹn gì đó với dì Kyōka!
Đúng là đã nói! Nhưng lẽ nào! Không thể nào!
"Đây là bài kiểm tra dành cho hai anh em các cháu, mà chỉ mình người anh đạt yêu cầu thì làm sao được? Với lại – năm ngoái dì cũng đã nói với cháu rồi."
— Phải cải thiện 'tình trạng hiện tại' của Sagiri.
"Nếu thực sự đã cải thiện thì chắc chắn sẽ làm được thôi nhỉ. Nào, hãy để dì xem Sagiri-san trở lại với cuộc sống xã hội ra sao nhé."


1 Bình luận