"Giờ chúng ta phải làm sao đây?" Tinia hỏi.
"Tôi cũng không biết nữa... Chắc cứ đặt nó xuống tạm đâu đó đi?"
Chúng tôi quay thẳng về khu cắm trại. Tinia đã quá kích động về hạt giống thần thụ đến nỗi tôi không dám cùng cô ấy tiếp tục lang thang trong chốn hoang vu này.
"Việc trước mắt là phải bình tĩnh lại đã," tôi nhắc nhở. "Cô đang căng thẳng lắm đấy. Nhớ cho, chúng ta đang trong tình huống sinh tồn."
"C-cậu nói phải. Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi quá đỗi sững sờ…"
Tôi đặt hạt giống xuống đất. Nó nằm im lìm, vẫn mang hình dạng của một quả bóng bầu dục.
Người ta làm cách nào để dựng đứng mấy quả bóng đó trong các trận đấu nhỉ? Dùng một loại đạo cụ nào đó chăng?
Tôi chưa từng chơi bóng bầu dục hay bóng rugby bao giờ.
"Dù sao thì, tôi đói rồi. Hay là chúng ta thưởng thức thành quả thu hoạch được đi?"
"Vâng, được thôi. Nấu nướng có lẽ là một cách tốt để trấn tĩnh lại. Nhưng…"
"Nhưng sao?"
"Dù đã hái được thảo mộc, tôi lại không có chút muối nào. E rằng bữa ăn của chúng ta sẽ khá nhạt nhẽo."
"Tôi đã có giải pháp cho việc đó rồi," tôi đáp, lấy Máy tái cấu trúc và phân giải phân tử (M.T.C.P.T) ra khỏi ba lô.
Tôi gõ một cấu hình mới trên màn hình holo. Một chiếc túi nhỏ hiện ra trên mặt đất.
"Đây là gì vậy?" Tinia hỏi.
"Một túi muối. M.T.C.P.T có thể tinh chế khoáng chất từ đất."
Tinia lấy một nhúm muối ra khỏi túi rồi nếm thử.
"Là muối thật. Quả là một thiết bị phi thường."
Tôi hoàn toàn đồng ý. Cái M.T.C.P.T chắc chắn đã giúp cuộc sống trong rừng dễ dàng hơn rất nhiều. Hóa ra nó lại là một trong những vật dụng quan trọng nhất trong bộ dụng cụ sinh tồn của tôi, hữu dụng hơn gấp vạn lần cái pháo hiệu cấp cứu dở hơi kia.
Giờ thì nó chẳng khác gì cục chặn giấy.
"Chúng ta bắt tay vào nấu nướng ngay nhé? Mà tôi cũng chẳng làm được món gì cầu kỳ đâu…"
"Tôi đâu thể trách cậu về việc đó."
Tôi chẳng mang theo dụng cụ nấu nướng nào. Kể cả khi chúng tôi dựng được một cái lò đá hay gì đó, nó cũng chẳng mấy hữu dụng nếu thiếu nồi niêu xoong chảo, mà đất ở đây lại không đủ kim loại để M.T.C.P.T tạo ra thứ gì tương tự. Tôi đã nghĩ đến việc tháo dỡ cái pháo hiệu vô dụng và chế ra thứ gì đó, nhưng tôi muốn giữ nó nguyên vẹn để còn khiếu nại với nhà sản xuất. Đụng vào chiếc phi thuyền chắc cũng không phải ý hay. Thôi thì, đành liệu cơm gắp mắm vậy.
"Cậu thấy một món hấp thì thế nào?" Tinia đề nghị. "Tôi có thể làm một món từ jijo, nấm mokori, thảo mộc và muối."
"Cứ để tôi thái nấm cho."
M.T.C.P.T có thể tạo ra một con dao bếp từ cùng loại vật liệu carbon làm nên căn lều. Tôi bắt tay vào sơ chế chỗ nấm mà Tinia đã tìm thấy. Chúng có màu nâu, hình dạng giống nấm đùi gà và tỏa ra hương thơm umami nồng nàn. Trước khi thái, tôi ngâm chúng trong nước muối để trừ khử sâu bọ. Tinia quả quyết rằng việc nấu nướng sẽ khiến mọi loại côn trùng hay vi khuẩn trở nên vô hại, nhưng cái ý nghĩ ăn phải sâu bọ vẫn làm tôi thấy lờm lợm.
"Cậu thực sự biết nấu ăn đấy," Tinia nói với vẻ ấn tượng khi thấy tôi thái nấm mokori và gọt vỏ jijo.
"Không giỏi như tôi mong muốn đâu. Ở ngoài không gian chẳng có mấy cơ hội để nấu nướng. Ai mà chẳng thái được nấm với gọt vỏ khoai tây."
"Cậu cầm dao bếp tự tin như cầm kiếm vậy. Tôi chắc chắn rằng, nếu cậu muốn, cậu có thể từ bỏ công việc lính đánh thuê và sống bằng nghề đầu bếp."
Cô ấy đang trêu tôi, nhưng tôi vẫn lấy làm vui. "Đây chỉ hơn tài nấu nướng của mấy gã độc thân một bậc thôi. Thật đấy, tôi chỉ là một tay nghiệp dư được tâng bốc. Có lẽ tôi sẽ tiến bộ nếu luyện tập, nhưng sẽ không bao giờ xuất sắc được."
"Cậu cứ nói vậy. Nhưng chẳng phải nấu ăn cùng nhau thế này rất vui sao? Đàn ông của Tộc Grald hiếm khi vào bếp lắm."
"Ừm, đàn ông ở nhiều nơi cũng thế cả…"
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Có hai người làm chung giúp việc nấu nướng nhanh hơn hẳn. Tôi chỉ vào đống nấm và rau củ đã thái của mình. "Giờ làm gì với đống này đây?"
"Gói chúng vào lá này rồi đem đi hấp."
Chúng tôi sắp xếp jijo thái nhỏ, nấm mokori, ruột kokiri và các nguyên liệu khác lên những chiếc lá lớn tựa như lá chuối, thêm thảo mộc và muối, rồi gói lại. Chúng tôi đặt các gói lá lên những viên đá đã được nung nóng, sau đó phủ thêm nhiều lớp lá lên trên để hấp chín bằng hơi.
"Tôi nóng lòng muốn xem thành quả ra sao," tôi nói.
"Sẽ mất một lúc để chúng chín hẳn."
Tinia cẩn thận điều chỉnh ngọn lửa quanh các gói lá bằng cành cây, rồi đứng dậy lau trán. Nấu nướng quả thật vất vả hơn khi không có đủ dụng cụ. Chỉ làm một món thôi cũng đủ khiến chúng tôi mệt nhoài.
Tôi thầm cảm tạ những phúc lành của nền văn minh… hay ít nhất là của dụng cụ nấu nướng.
Sau khi dọn dẹp khu vực nấu ăn, tôi lại liếc nhìn hạt giống đang phát sáng.
"Chúng ta phải làm gì với thứ này đây?" Tinia cứ khăng khăng đó là hạt giống của thần thụ tộc elf, nhưng nó đã làm gì mà lại nằm chỏng chơ giữa chốn đồng không mông quạnh này chứ? Tôi chẳng tài nào hiểu nổi. "Dù nó là gì, tốt nhất chúng ta nên mang nó về cùng, nhỉ? Thật đau đầu. Nếu được quyết, tôi sẽ quẳng nó vào rừng và quên béng nó đi…"
"Vứt bỏ nó sẽ là một sự xúc phạm!" Tinia ngay lập tức lại hoảng hốt. Hạt giống bừng lên một luồng sáng chói lòa.
"Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không làm thế đâu." Tôi cúi xuống hạt giống. "Mày là cái gì? Mày có hiểu chúng ta đang nói gì không?"
Hạt giống lóe sáng. Trông nó thực sự như đang phản hồi lại chúng tôi.
"Thế này thì sao? Nháy hai lần là có, một lần là không. Hiểu chứ?"
Nháy, nháy. Hai lần. Hừm…
"Mày có phải là hạt giống của thần thụ không?"
Nháy, nháy. Dĩ nhiên, có lẽ nó chỉ trả lời mọi thứ bằng hai lần nháy. Tôi cần phải thử nó bằng một câu hỏi mà câu trả lời sẽ là "không".
"Hay là mày đang nói dối và âm mưu hút máu bọn tao?"
Nháy. Chỉ một lần. Được rồi, vậy thì…
"Ngài Hiro! Như vậy khá là thô lỗ đấy…"
"Thì đã sao? Nó chỉ là một hạt giống. Quái thật, nó còn chưa phải là một cái cây trưởng thành nữa là…" Sự phi lý của cuộc tranh cãi ập đến với tôi. "Thôi kệ. Cứ hỏi tiếp đi."
Trong lúc chờ thức ăn chín, chúng tôi đã thẩm vấn hạt giống. Từ những câu trả lời của nó, chúng tôi đã chắp vá nên một câu chuyện.
Cuộc tấn công của cướp biển đã khiến thần thụ bốc cháy và thân cây vỡ nát. Trước khi lụi tàn, nó đã dùng chút sức lực cuối cùng để đẩy lõi, hay tinh chất của mình—đại loại thế—đến một nơi an toàn. Chúng tôi đã tình cờ vấp phải cái lõi đó một cách hoàn toàn ngẫu nhiên.
"Một sự trùng hợp khá lớn đấy," tôi nói. "Có phải mày đã khiến bọn tao rơi từ trên trời xuống không?"
Một lần nháy: câu trả lời là "không." Nhưng liệu tôi có tin nó được không? Một mặt, rất có khả năng những đôi cánh âm-gì-đó trên phi thuyền của chúng tôi bị hỏng là do cái vận may điên rồ của tôi, không hơn không kém. Nhưng xác suất để chúng tôi đáp xuống trong khoảng cách đi bộ được đến cái hạt giống này là bao nhiêu? Hay là chúng tôi lại tình cờ tìm thấy nó trong lúc lang thang tìm thức ăn?
"Xin ngài, Ngài Hiro. Ngài có thể tin tưởng hạt giống."
Tinia lại thế nữa rồi, bênh vực cái hạt giống ngớ ngẩn. Tôi chẳng có bằng chứng nào cho thấy thứ đó đang nói thật—hay là nháy ra sự thật, tôi đoán vậy—nên dĩ nhiên là tôi vẫn còn hoài nghi. Mặc dù vậy, nghĩ lại thì, nó có thể cung cấp bằng chứng gì chứ? Bản thân việc nó có thể giao tiếp đã là một bằng chứng khá mạnh mẽ cho thấy nó đúng là thứ mà nó tự nhận.
Bên cạnh đó, có vẻ như nó chẳng thể tự làm gì khác ngoài việc phát sáng. Nó thậm chí còn không thể tự di chuyển. Có lẽ tra khảo nó cũng hơi vô ích.
Tôi nhượng bộ. "Nếu cô đã nói vậy, Tinia."
"Cảm ơn ngài. Thức ăn chắc cũng chín rồi, chúng ta đi ăn thôi. Người ta nói lúc đói thì hay cáu kỉnh."
"Đúng thật." Tự nhủ rằng mình chỉ đang gắt vì đói, tôi theo Tinia đi ăn trưa và bỏ lại quả bóng bầu dục phát sáng kỳ lạ phía sau.
Tinia mở một gói lá. "Xem ra đã hấp vừa chín tới."
"Whoa. Trông ngon thật đấy."
Jijo, nấm và gia vị trong mỗi gói lá đã mềm nhừ và hòa quyện vào nhau, tạo thành một món ăn thơm ngon. Chúng tôi có hấp riêng quả kokiri chưa chín ở bên cạnh, còn Tinia thì đã dùng ma thuật của mình để làm đông lạnh kokiri chín và milberry—những quả giống quả mâm xôi đen to bằng quả bóng bàn—để làm món tráng miệng.
"Ngon tuyệt," tôi rên rỉ. "Jijo mềm và tơi xốp, còn hấp thế này thực sự làm nổi bật hương vị umami của nấm mokori. Thảo mộc thơm nức mũi, và vị mặn vừa phải. Cô đúng là một đầu bếp tài ba, Tinia."
"Cảm ơn ngài rất nhiều. Cũng đã lâu rồi tôi không dùng các phương pháp nấu nướng truyền thống, nên tôi cũng hơi lo. Tôi mừng là nó đã thành công."
"Quả kokiri hấp cũng ngon hơn tôi tưởng rất nhiều."
"Để cho ra những quả to và ngọt hơn trong vườn cây ăn quả, chúng tôi phải tỉa cành thường xuyên; tôi đã từng thử làm những món như thế này với những quả chưa chín được hái trong quá trình đó."
Tôi vẫn nghĩ kokiri có lẽ giống bí hoặc bầu hơn là trái cây, nên tôi đã đoán những quả chưa chín sẽ có vị giống như bí ngòi. Nhưng dù chỉ hấp mà không nêm gia vị, chúng vẫn mọng nước và có vị ngọt thanh. Có lẽ chúng sẽ còn ngon hơn nữa nếu có thêm cá ngừ bào và một chút nước tương, giống như món cà tím nướng. Món kokiri và milberry đông lạnh cũng rất ra gì.
"Đây là những giống dại nên chúng không được ngọt lắm, nhưng tôi đồng ý là chúng vẫn rất đậm đà."
Trong lúc chúng tôi cùng nhau thưởng thức bữa ăn, quả bóng bầu dục lớn lại bắt đầu nhấp nháy. Nó không thể đợi cho đến khi chúng tôi ăn xong sao?
"Gì thế?" tôi nói. "Chết tiệt, mày phiền phức thật đấy. Dù không gây ra tiếng ồn, nhưng về mặt thị giác thì mày ồn ào hết mức có thể."
"Ơ, Ngài Hiro… Đó là một vật phẩm tín ngưỡng của tộc elf."
"Có quan trọng không? Dù là một đứa trẻ dễ thương hay một người lớn đáng kính, ai cũng cần được cho biết khi mình đang tỏ ra thô lỗ, đúng không?"
Tinia rên rỉ. "Điều đó thì khó mà bác bỏ, tôi cho là vậy." Tôi không muốn trở thành kiểu người đi khắp nơi chỉ trích người khác, nhưng cái thứ này làm tôi bực mình.
Lần này nó bực bội về chuyện gì? Chắc chắn nó không quan tâm đến việc bỏ lỡ bữa trưa.
Tôi bước tới chỗ nó. "Chuyện gì thế? Mày cũng muốn ăn à?" Nó nháy hai lần để đáp lại.
Cái quái gì vậy? Làm sao tôi có thể cho một cái cây ăn chứ?
Chẳng lẽ nó không thể tự cắm rễ xuống đất và bắt đầu hút chất dinh dưỡng hay sao?
"Này, Tinia. Cô có biết thứ này ăn gì không? Nó chỉ muốn uống nước thôi à?"
Tinia suy nghĩ cẩn thận. "Theo truyền thuyết, các anh hùng và thiếu nữ sẽ dâng mana cho nó."
"Mana là gì? Và làm thế nào để đưa nó cho một hạt giống?"
"Truyền thuyết không giải thích." Cô ấy trông cũng bối rối như tôi.
Nếu Tinia không biết phải làm gì với thứ đó, thì không đời nào tôi biết được.
Xin lỗi nhé, bạn hiền, nhưng tôi quay lại với bữa trưa của tôi đây.
★
"Cảm ơn. Bữa ăn tuyệt vời."
"Tôi mừng là ngài thích nó."
Sau khi chúng tôi ăn xong và dọn dẹp, tôi quyết định đối mặt trực tiếp với hạt giống. Hay là mặt-đối-bóng bầu dục? Tôi không thể phân biệt được bên nào là mặt trước.
"Vậy là mày cũng muốn ăn, hử?"
Hai lần nháy. Thú vị đấy.
"Mày ăn gì? Tao có nên tưới nước cho mày không?"
Một lần nháy. Nó không khát.
"Chắc chắn mày không ăn thức ăn như bọn tao rồi. Mày ăn mana à?"
Nháy, nháy. Anh bạn nhỏ này thật sự rất lanh lợi.
Luật pháp Đế chế hay thiên hà sẽ xử lý một dạng sống như thế này như thế nào nhỉ? Liệu nó có được coi là có trí tuệ theo nghĩa thông thường không? Tôi không thể đoán được.
Sau một hồi kiên nhẫn hỏi han, cuối cùng tôi ngồi trên một trong những chiếc ghế từ căn lều, ôm hạt giống trong lòng như một chú chó nhỏ. Điều này dường như làm nó vui. Ánh sáng của nó ổn định lại thành một nhịp nhấp nháy chậm rãi, đều đặn. Trông nó như một thiết bị đang sạc pin.
"Thế thôi à?" tôi nói.
Tinia nhún vai. "Có vẻ là vậy."
"Tôi chẳng hiểu gì cả." Ít nhất thì nó cũng không gây ra nhiều phiền phức.
"Giờ chúng ta đã dỗ được thứ này, tôi đoán tất cả những gì chúng ta có thể làm là lại chơi trò chờ đợi thôi."
"Tôi e là vậy. Chạy loanh quanh mà không có—" Tinia ngập ngừng. Đôi tai dài của cô giật giật.
Tôi đứng dậy, đặt hạt giống vào ghế, và rút súng laser ra. Hạt giống lại nhấp nháy phản đối, nhưng đây không phải là lúc để trông một cái cây.
"Nghe có vẻ…" Trước khi tôi kịp nói rằng tiếng vo ve trong không khí nghe quen quen, một bóng đen đã lướt qua trên đầu.
"Là Krishna. Họ có thấy chúng ta không?"
Krishna đã ở gần. Phi hành đoàn có lẽ đã phát hiện ra tín hiệu khói của chúng tôi từ xa, nhưng họ vẫn chưa tìm thấy khu cắm trại. Chúng tôi đã dọn quang một khu vực khá lớn, nhưng có lẽ từ trên cao nhìn xuống nó không nổi bật đến thế.
"Có vẻ như họ vẫn chưa thấy chúng ta," Tinia nói.
"Tôi cá là họ sẽ thấy nếu tôi làm thế này." Tôi chĩa súng laser lên trời và bắn.
Bằng bằng bằng bằng bằng! Năm tia sáng bắn vút lên trời. Sau một lát dừng lại, tôi bắn thêm năm phát nữa. Cảm biến của Krishna hẳn sẽ phát hiện ra hỏa lực laser dễ dàng hơn tín hiệu khói.
Một phút sau, Krishna xuất hiện trở lại và từ từ hạ xuống. Tàu vũ trụ bay trong bầu khí quyển của một hành tinh trông thật kỳ quặc. Nhờ vào các động cơ đẩy công suất cao, chúng có thể dừng lại giữa không trung và di chuyển theo bất kỳ hướng nào, như thể muốn nói, "Khí động học? LOL, cái gì thế?" Tuy nhiên, Krishna di chuyển chậm chạp hơn so với khi ở trong không gian. Bạn không thể đánh giá thấp sức mạnh của lực hấp dẫn.
Chúng tôi đương nhiên không có bãi đáp, nên chức năng cập bến tự động sẽ không hoạt động. Dù vậy, Krishna vẫn hạ cánh hoàn hảo trong khoảng đất trống.
Ai đang cầm lái thế nhỉ? Sự chính xác cho thấy đó là Mei, nhưng đối với tôi thì nó trông giống phong cách lái của Elma hơn.
Trong lúc Krishna hạ cánh, chúng tôi hắt nước từ ma thuật của Tinia vào đống lửa và vùi tro tàn trong đất. Dù sao thì cũng không muốn gây ra cháy rừng. Chỉ chụp ảnh và chỉ để lại dấu chân thôi nhé, các bé.
Ngay khi Krishna hạ cánh, cửa hầm mở ra. Một bóng người lao ra như một viên đạn và, với một tiếng thịch nặng nề, nó đáp xuống chân tôi—không, nó không chỉ đáp xuống, nó hoàn toàn đâm sầm xuống đất.
Tôi giật mình và hét lên mặc dù không muốn.
"Chủ nhân, Chủ nhân, Chủ nhân, Chủ nhân, Chủ nhân!"
"Mei—? Bình tĩnh! Cô bị lỗi hệ thống à?! Xuống nào!"
Mei bật dậy từ cú hạ cánh của mình và ôm chầm lấy tôi với toàn bộ sức mạnh Maidroid. Dù tôi thường rất thích được áp vào bộ ngực mềm mại đáng yêu của cô, nhưng bị siết chặt thế này thật đau.
"Xin thứ lỗi. Tôi đã quá quẫn trí." Mei lấy lại bình tĩnh trong nháy mắt, buông tôi ra, rồi lại ôm tôi lần nữa—lần này nhẹ nhàng hơn.
Tốt hơn nhiều. Điều gì khiến một Maidroid có mùi thơm đến vậy? Đó là một bí ẩn vĩnh cửu.
Phía sau Mei, những người còn lại trong phi hành đoàn bước xuống.
"Chị ấy nhanh hơn chúng ta rồi!" Wiska phàn nàn.
"Tôi không biết cô định làm thế nào để thắng chị ấy nữa," Tina nói một cách mỉa mai.
Elma cười khúc khích. "Ngay khi cửa hầm mở ra, chị ấy đã biến thành một vệt mờ."
"Em không biết là Mei cũng có thể bối rối đấy," Mimi nói.
"Tôi là một trí tuệ nhân tạo được tích hợp cảm xúc. Đôi lúc tôi cũng sẽ rơi vào trạng thái quẫn trí."
Mei lướt tay một cách chuyên nghiệp khắp cơ thể tôi với khuôn mặt vô cảm thường thấy. Tôi không ngờ cô có thể tìm thấy bất cứ điều gì chỉ bằng cách chạm, nên tôi đã rất ngạc nhiên khi cô nói, "Dấu vết của một vết thương đâm thủng dưới vùng nách. Ngài đã bị thương sao?"
"Không thể tin là cô nhận ra đấy. Khi chiếc phi thuyền của chúng tôi bị rơi, một phần của khung—" Nhưng trước khi tôi kịp nói xong, Mei đã bế thốc tôi lên.
Cô chạy nước rút đến khoang y tế của Krishna và ném tôi vào. "Nhưng tôi đã ổn rồi, nên—"
Mei không chấp nhận câu trả lời không. "Sơ cứu bằng Nanomachine chỉ nên được coi là biện pháp tạm thời," cô nghiêm giọng khi kết nối vào khoang, nhìn tôi qua lớp vỏ trong suốt. "Ngài cần được kiểm tra kỹ lưỡng."
Ủa, sao cái khoang lại phát ra những âm thanh mà mình chưa từng nghe thấy bao giờ vậy? Có phải Mei đã hack nó để sử dụng cho những mục đích ngoài phạm vi của nó không? Liệu mình có sống sót qua cuộc kiểm tra y tế này không?
"Xin hãy thư giãn trong đó, thưa Chủ nhân," Mei nói từ bên ngoài khoang. "Tôi có công việc dọn dẹp cần thiết phải thực hiện."
"Vâng, thưa cô." Chuông báo động đang vang lên trong đầu tôi. Đây không phải là lúc để chống lại cô ấy.
"Ồ, và đối xử tốt với Tinia nhé, được không? Nếu không có cô ấy thì tôi đã chết rồi."
"Đã hiểu. Cứ để mọi việc cho tôi."
Tôi bị bỏ lại một mình bên trong khoang. Không có thời gian để hỏi cuộc tấn công của cướp biển đã diễn ra như thế nào, tại sao phi hành đoàn của tôi lại xuất hiện thay vì một đội tìm kiếm của tộc elf, hay bất kỳ câu hỏi nào trong hàng triệu câu hỏi khác đang chực chờ trên đầu lưỡi tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Khoang có lẽ đang tiêm một loại thuốc an thần nào đó.
Tôi đã không ngủ được nhiều trong rừng… một giấc ngủ ngắn nghe có vẻ hay đấy. Tôi ngừng chống cự và nhắm mắt lại. Có rất nhiều điều phải suy nghĩ, nhưng bây giờ là giờ đi ngủ.
★
Khi tôi tỉnh dậy, Mei đang nhìn chằm chằm vào tôi từ bên ngoài khoang y tế. Xác nhận rằng tôi đã tỉnh, cô gõ mã để mở nắp.
"Chào buổi sáng, Mei."
"Chào buổi sáng, thưa Chủ nhân. Ngài có phàn nàn gì không? Chóng mặt, buồn nôn, đau đầu?"
"Không, tôi ổn. Tôi thề đấy."
"Vậy thì tốt. Tuy nhiên, một cú ngã như ngài đã trải qua có thể gây ra những chấn thương không rõ ràng ngay lập tức. Ngay khi có thể, ngài nên đến một cơ sở y tế."
"Hiểu rồi." Tôi ngồi dậy trong khoang và mặc chiếc áo khoác mà Mei đã cởi ra khi ép tôi vào. "Vậy mọi người thế nào rồi? Chúng ta đang ở đâu?"
Lỗ rách bên hông áo khoác đã biến mất. Mei đã vá nó cho tôi à?
Không, chắc cô ấy chỉ lấy ra một trong những chiếc áo khoác dự phòng giống hệt của mình thôi.
"Hiện tại, Krishna đang ở bên trong Hắc Liên, đang cập cảng tại cơ sở cảng Leafil IV."
"Những người còn lại trong phi hành đoàn đâu?"
"Họ đang đợi ngài ở phòng chờ."
Tôi kiểm tra thời gian trên thiết bị đầu cuối của mình. Chưa đến giờ ăn tối, nhưng tôi cảm thấy đói.
"Tôi có thể ăn được rồi đây. Nhưng tắm trước đã."
"Rất tốt. Tôi sẽ tham gia cùng ngài."
"Cô không cần phải làm thế. Ý tôi là, vết thương của tôi đã lành rồi, nên không cần phải lo lắng…" Tuy nhiên, Mei trông có vẻ thất vọng, nên tôi đổi ý. "Nhưng kệ đi. Cô muốn chứ?"
"Vâng."
Với tôi thì ổn thôi. Tôi nợ cô ấy rất nhiều vì đã đến cứu tôi, và hiếm khi cô ấy bày tỏ một mong muốn như vậy. Chúng tôi cùng nhau tận hưởng một buổi tắm trong bồn tắm lớn thoải mái của Hắc Liên trước khi đến phòng ăn.
Khi chúng tôi đến nơi, những người còn lại trong phi hành đoàn đã ăn xong và đang ngồi chơi. Tinia cũng ở đó, với hạt giống của thần thụ trong lòng.
Mimi nhảy dựng lên. "Chào buổi sáng!"
"Hơi muộn cho câu đó rồi đấy."
"Này, chúng tôi chỉ mừng là cậu an toàn thôi," Elma nói. "Tinia đã kể cho chúng tôi nghe về cuộc phiêu lưu của cậu rồi."
"Vậy à? Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng."
"Miễn là cậu trở về nguyên vẹn là được rồi!"
"Chúng em đã thực sự sợ hãi cho ngài. Em rất mừng là ngài vẫn ổn."
Tất cả các thành viên phi hành đoàn của tôi vây quanh, vui mừng vì sự an toàn của tôi. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đáng để sống sót trở về nhà… không phải là việc sống sót quá khó khăn sau cú rơi ban đầu.
"Tinia đã thực sự cứu mạng tôi. Cô ấy không chỉ chữa lành vết thương cho tôi, mà còn dạy tôi cách sinh tồn trong rừng, tìm kiếm thức ăn, và quan trọng nhất là giữ cho tôi tỉnh táo."
Tôi đã suy nghĩ một chút về tầm quan trọng của trạng thái tinh thần trong một tình huống sinh tồn. Nếu bạn đầu hàng trước sự tuyệt vọng, bạn có thể hoảng loạn và phát điên, hoặc thậm chí là bỏ cuộc hoàn toàn. Và nếu bạn không có ai giúp bạn thoát ra khỏi trạng thái như vậy, bạn coi như xong đời.
"Xin đừng nói vậy." Tinia mỉm cười, vuốt ve hạt giống trong lòng. "Ngài Hiro mới là người đã cứu tôi. Nếu không có ngài ấy, tôi không nghĩ mình có thể sống sót qua đêm đầu tiên."
Tôi nhận ra rằng mọi người khác trong phòng đang cười toe toét với chúng tôi. Khoan đã nào.
"Tôi chỉ nói điều này vì lợi ích của Tinia thôi, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, hiểu chưa? Chúng tôi đã giúp đỡ nhau vượt qua một tình huống khó khăn—nó thậm chí còn không kéo dài lâu, và chúng tôi chỉ đang cố gắng hết sức để sống sót."
"Tôi có nói gì đâu," Elma nói.
"Em chỉ đang ngưỡng mộ cách hai người… giữ vững tinh thần cho nhau thôi mà," Mimi nói.
"Quan tâm làm gì nếu có thêm một người chứ? Chúng ta có nhiều chỗ mà." Nụ cười của Tina càng rộng hơn.
Ngay cả Wiska cũng đang nở một nụ cười ranh mãnh với tôi.
"Tha cho tôi đi! Mọi người nghĩ tôi là loại khốn nạn gì vậy? Mọi người nghĩ tôi sẽ vồ lấy một người phụ nữ vừa cứu mạng mình sao?"
"Thật không?"
"…Được rồi, Elma, khi cô nói câu đó, nó thực sự nhói đấy. Cô là trường hợp đặc biệt, được chưa?"
"Ồ, tôi đặc biệt à?" Elma có vẻ thực sự vui mừng.
Mimi bĩu môi và sáp lại gần tôi. Tôi vỗ vai cô bé. Thôi nào, thôi nào. Em cũng đặc biệt mà, Mimi.
"Mọi người thật thân thiết," Tinia nhận xét.
"Chắc chắn rồi. Chúng tôi nói nhiều chuyện tào lao, nhưng Hiro đối xử tốt với tất cả chúng tôi, phải không, anh chàng?"
"Mei cũng làm rất nhiều cho chúng ta nữa."
"Bí quyết để hòa thuận ở đây là chia sẻ anh ấy một cách công bằng!"
Tôi là cái bánh chắc? "Ừm… có tin tức gì về bọn cướp biển không?"
Elma kích hoạt màn hình holo của phòng ăn. Một chương trình tin tức về các sự kiện gần đây trên Leafil IV hiện lên. Màn hình tràn ngập biểu tượng của một lá cờ đỏ với hình đầu lâu đen trên đó.
"Hồng Kỳ," tôi lẩm bẩm.
"Chúng chưa đưa ra tuyên bố nhận trách nhiệm," Elma nói, "nhưng các con tàu đều mang phù hiệu của chúng. Chúng đã cử một lực lượng lớn để đánh lạc hướng quân đội Hệ Leafil trong khi một lực lượng nhỏ hơn tấn công xuống Theta. Có vẻ như chúng định phá hủy cảng như một màn dạo đầu cho một cuộc xâm lược toàn diện."
"Nhưng Mei đã chờ sẵn với Hắc Liên," tôi đoán, "và đã chặn đứng kế hoạch đó."
"Gần như vậy. Đó là một cuộc tấn công vội vàng. Có lẽ chúng đang cố gắng cứu vớt danh tiếng sau lần đụng độ trước với chúng ta."
"Hắc Liên trông không có vũ trang. Có lẽ chúng đã mắc bẫy và nghĩ rằng có thể áp đảo nó bằng số lượng."
"Hoặc là chúng không biết chúng ta đang ở Theta ngay từ đầu."
Khi Elma và tôi đang nói chuyện, màn hình thay đổi. Tôi thấy một vài khuôn mặt quen thuộc, bao gồm cả các tộc trưởng. Theo những gì tôi có thể hiểu, quân đội Hệ Leafil đang phải đối mặt với rất nhiều chỉ trích vì đã để một cuộc tấn công thứ hai lọt qua hành tinh mẹ. Các nhà lãnh đạo quân sự cho rằng đây là một cuộc tấn công lớn hơn nhiều so với bình thường và thương vong tối thiểu là bằng chứng cho thấy họ đã ở trong tình trạng báo động cao. Lần này, bọn cướp biển đã cố gắng bắn phá hàng loạt Theta bằng cách sử dụng một tiểu hành tinh có gắn động cơ FTL. Quân đội đã buộc phải tập trung vào việc phá hủy tiểu hành tinh, khiến họ không thể ngăn chặn cuộc đột kích… Dù sao thì đó là những gì quân đội nói.
"Nghe quen quen," tôi nói. Chúng tôi đã bảo vệ Hệ Sierra khỏi một cuộc tấn công tương tự một cách đáng ngờ.
Xét đến thiệt hại mà một tiểu hành tinh sẽ gây ra nếu nó đâm vào một hành tinh, bạn không có lựa chọn nào khác ngoài việc đặt việc ngăn chặn nó làm ưu tiên hàng đầu.
"Tôi nghe nói cướp biển có mạng lưới liên lạc riêng," Elma đáp. "Có lẽ chúng chia sẻ những câu chuyện thành công nhỏ của mình."
"Xem kìa," Tina nói khi bản tin chuyển sang câu chuyện tiếp theo. "Có vẻ như vụ tai nạn của anh đã khiến Tộc Rosé tức điên lên với Tộc Grald."
Theo tin tức, Tộc Rosé đã muốn lùng sục khu rừng ngay khi Tinia và tôi mất tích, nhưng Tộc Grald không ưa công nghệ đã từ chối. Thay vào đó, Tộc Grald đã cử một phương tiện tìm kiếm tương tự như chiếc phi thuyền chúng tôi đã đi, nhưng họ đã rút lui sau khi tìm thấy bằng chứng cho thấy nguyên nhân của vụ tai nạn là do quá tải mana. Họ không muốn mạo hiểm mất thêm một chiếc phi thuyền nữa theo cách tương tự.
"Những người còn lại có đến được đích an toàn không?"
"Ngay sau khi phi thuyền của anh rơi, cánh của bọn tôi cũng bắt đầu nứt," Tina nói. "Chúng tôi không bị rơi, nhưng trời ạ, cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào."
"Các kỹ sư từ Tộc Minpha đã điều tra chiếc phi thuyền," Wiska nói thêm. "Họ là những người đã đề nghị cho các phương tiện tìm kiếm ngừng hoạt động."
Các tộc đã đang tập hợp một đội cứu hộ khác khi Hồng Kỳ tấn công. Cuộc giải cứu của chúng tôi bị trì hoãn thêm nữa trong sự hỗn loạn. Cuối cùng, phi hành đoàn của tôi—hay đúng hơn là Mei cụ thể—đã chán ngấy và tự mình giải quyết mọi việc. Gạt bỏ những nỗ lực ngăn cản, họ đã cất cánh bằng Krishna và truy tìm chúng tôi.
Tôi thở dài. "Nói cách khác, chúng ta bị vướng vào thủ tục hành chính."
Tinia buồn bã gục đầu xuống. "Thay mặt cho người dân của tôi, tôi vô cùng xin lỗi."
Wiska cười gượng. "Chắc hẳn ngài đã rất đau lòng khi nghĩ rằng chúng tôi đã bỏ rơi ngài."
"Cứ nghĩ xem chuyện gì có thể đã xảy ra nếu anh không mang theo bộ dụng cụ sinh tồn đó," Mimi nói.
"Đó hóa ra lại là một phán đoán nhạy bén," Elma đồng ý. "Ngay cả khi bất kỳ người quan sát bình thường nào cũng sẽ nghĩ rằng cậu bị điên."
"Chỉ là một lời thì thầm. Tôi đã nghe thấy nó trong linh cảm của mình."
"Không đâu. Cậu có thể cảm nhận được rắc rối là vì cậu luôn dính vào nó!"
"Thôi cái kiểu logic đó đi." Nói một cách nghiêm túc, tôi phải tự hỏi liệu mình có bị nguyền rủa không.
Có lẽ mình nên đi gặp một thầy trừ tà. Vũ trụ này có thầy trừ tà không nhỉ? Tộc elf có thể làm được những việc như vậy… nhưng khi vấn đề đã quá rõ ràng, liệu đó có phải là chọc vào tổ ong không?
"Còn việc gì cho chúng ta làm không?"
"Vâng, thưa Chủ nhân. Các tộc đã liên lạc với chúng ta, xin phép đến thăm vào sáng mai để xin lỗi. Tôi vẫn chưa trả lời."
"Hãy cho họ biết chúng ta sẽ chấp nhận lời xin lỗi của họ. Ngoài ra, Tinia có thể ở lại tàu trong ngày."
"Đã hiểu." Mei cúi đầu. Cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều kể từ khi kiểm tra tôi từ đầu đến chân trong bồn tắm.
"Tôi đoán việc họ xin lỗi cũng là phải đạo," tôi trầm ngâm. "Rốt cuộc, họ đã mời chúng ta đến đây làm khách và rồi suýt nữa thì giết chết chúng ta."
"Nhưng anh chàng, có lẽ anh đã gây ra tai nạn…"
"Chi tiết, chi tiết thôi. Tôi không nói rằng họ có thể dự đoán được, nhưng họ vẫn đã đặt khách của mình vào nguy hiểm."
"Chuyện này chắc hẳn rất khó khăn cho bất kỳ kẻ tội nghiệp nào chịu trách nhiệm… Lilium đã nói rằng chiếc phi thuyền hoàn toàn an toàn trước khi chúng ta cất cánh và mọi thứ."
"Và rồi anh lên tàu," Wiska thở dài.
"Đừng có hành động như thể đó là lỗi của tôi! Mọi người không thể chứng minh được gì cả!"
"Cũng công bằng," Tinia nói với một nụ cười toe toét. "Đó cũng là lỗi của chúng tôi vì đã không giữ cho ngài đi đúng đường."
"Dù sao thì, vấn đề không phải là vụ tai nạn," tôi nói. "Phản ứng của họ thực sự rất tệ."
Elma đồng ý. "Qua đêm sâu trong khu rừng đó có thể là một bản án tử hình."
"Chúng ta may mắn vì không bị bất kỳ loài động vật nguy hiểm nào tấn công."
"Chúng có thể đã bị sợ hãi và rời khỏi lãnh thổ của mình bởi vụ tai nạn và các hoạt động xây dựng của các cậu. Các cậu đã dọn quang một khu vực khá lớn đấy."
"Có thể là vậy." Nếu ai đó phá hủy một phần nhà của tôi trong vài phút, tôi cũng sẽ bỏ chạy, ngay cả khi tôi là một sinh vật rừng to lớn, hung dữ.
Điều đó hẳn phải rất đáng sợ. "Tuy nhiên, tôi may mắn vì Tinia đã rơi cùng tôi. Cô ấy đã cứu mạng tôi. Phải chấp nhận cả cái tốt lẫn cái xấu, đúng không?"
"Như vậy là hơi gượng ép," Elma nói. "Ngay cả khi bỏ qua vụ tai nạn, phản ứng cũng là một mớ hỗn độn đến mức chúng tôi phải tự mình đến cứu cậu. Và mớ hỗn độn đó bắt đầu từ sự bướng bỉnh của Tộc Grald."
Cô ấy vẫn thẳng thừng như mọi khi, và cô không hề nói giảm nói tránh trước mặt Tinia. Mei có thể có phản ứng mạnh nhất đối với việc giải cứu bị trì hoãn, nhưng những người còn lại trong phi hành đoàn cũng rất khó chịu.
Tội nghiệp Tinia gần như cuộn tròn lại vì xấu hổ.
Tôi cố gắng làm cho mọi việc nhẹ nhàng hơn một chút. "Nhưng cuộc điều tra đã tiết lộ vụ tai nạn không phải lỗi của họ, phải không? Đó là—mọi người gọi nó là gì nhỉ?—quá tải mana?"
"Đúng vậy," Tina nói. "Và tôi cá là họ đã kiểm tra sức chịu đựng của bất cứ thứ gì chở người—tôi đảm bảo với anh là họ sẽ biết bao nhiêu mana có thể đi qua những đôi cánh đó."
"Tộc Grald có ghi chép về các tai nạn tương tự như những gì chúng ta đã trải qua," Wiska nói thêm. "Hai cánh sau của phi thuyền của chúng ta đã bị vỡ tan, và hai cánh trước đầy những vết nứt."
"Hả. Chà, nghe không giống như phá hoại hay gì cả. Tôi không thể bị quy trách nhiệm cho việc là một hành khách bất cẩn được, phải không? Phải không?"
"Không, không đời nào. Họ không thể mong đợi những người như chúng ta biết quái gì về ma thuật hay mana hay bất cứ thứ gì."
"Công nghệ psionic thực sự rất hiếm trên hầu hết Đế chế," Wiska nói. "Và chúng ta thậm chí còn không biết anh có thể có những khả năng tiềm ẩn trước khi chúng ta đến đây. Không ai có thể nghĩ đó là lỗi của anh cả."
Ít nhất thì hai chị em sinh đôi đã đồng ý. Dù ai cuối cùng phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ mớ hỗn độn này, nó cũng sẽ không bị đổ lên đầu tôi.
★
Rõ ràng là không có nhiều việc để làm xung quanh cảng vào ban đêm, nên chúng tôi cuối cùng đã giết thời gian trên tàu cho đến sáng. Tập thể dục nhẹ, huấn luyện, ngủ trưa, dọn dẹp những thứ chúng tôi đã mang về từ khu rừng trong lãnh thổ Grald… Hóa ra có rất nhiều cách để giết thời gian.
Sau khi tập luyện, tôi quyết định ăn một ít đồ ăn từ khu rừng đó. Dù sao thì tôi cũng không thể mang nó theo được.
Mimi đã rất vui mừng với tất cả các sản phẩm tươi sống. "Cái này là gì vậy, Master Hiro?"
"Cái đó gọi là quả kokiri. Nó ngọt và ngon."
"Còn cái này?"
"Đó là milberry. Nó hơi chua, nhưng ngon."
"Và cái này?"
"Nấm mokori. Nướng hoặc hấp đều ngon."
Các thành viên khác trong phi hành đoàn tập trung lại, bị thu hút bởi những tiếng la hét phấn khích của Mimi. Tôi về phòng và lấy ra bộ dụng cụ nấu ăn di động của mình để tôi và Tinia có thể chuẩn bị một bữa ăn với tất cả những thứ đó. Chia cho tất cả chúng tôi thì không đủ để no bụng, nhưng Mimi thì còn hơn cả hài lòng.
"Món ăn phát sáng này là gì vậy?" cô bé hỏi.
"Đó không phải là thức ăn. Ý tôi là, nó có thể ăn được… Whoa, giảm độ sáng xuống!"
Hạt giống lóe lên trong vòng tay của Mimi như một tín hiệu báo động. Mimi có thể gieo rắc nỗi sợ hãi ngay cả với những vật vô tri!
Thật là một người phụ nữ!
Tinia và Elma chạy tới.
"Ăn cái đó là không thể được!"
"Đừng làm thế, Mimi!"
Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Elma cũng hoảng hốt như Tinia, nhưng dĩ nhiên cô ấy cũng là một elf. Và cô ấy đã từng đến Theta trước đây, nên cô ấy hẳn biết thần thụ quan trọng như thế nào.
"Ừm… có lẽ nó cũng không ngon đâu," tôi nói với Mimi.
"Ồ, được rồi."
"Th-thật may quá…" Tinia ôm hạt giống vào lòng và thở phào nhẹ nhõm.
Hạt giống nhấp nháy đều đặn, như thể nó cũng đang thở dài. Thứ đó chắc chắn có trí tuệ.
Hai cô thợ máy nhìn với vẻ thích thú.
"Xem họ cũng vui, nhỉ?"
"Nhưng làm họ chắc cũng khổ lắm."
Tina và Wiska đang đeo chiếc kính râm họ dùng trong lúc làm việc khi đang nốc thứ rượu yêu thích của mình, tạo nên một cảnh tượng siêu thực. Rõ ràng là họ đã ngừng uống rượu khi tôi mất tích—chắc họ đang uống bù cho khoảng thời gian đã mất.
"Vậy vật này là gì ạ?" Mimi hỏi.
"Đó là một hạt giống từ thần thụ mà tộc elf thờ phụng," tôi trả lời.
"Ồ… cái gì? Và em suýt nữa đã ăn nó?"
"Ừm."
"Anh có thể nói sớm hơn mà!"
Xin lỗi nhé. Tôi không phải là người nghiện rượu, nhưng xem cũng vui.
"Cứ để Tinia xử lý thứ đó đi… Ồ, này, tôi quên mất cái này."
Tôi lôi cái pháo hiệu cấp cứu bị hỏng ra khỏi đống đồ được thu lượm từ khu rừng. Đúng là một thứ vứt đi!
"Tôi nên cất cái này đi. Nếu chúng ta có thể truy ra được nhà sản xuất, tôi có vài điều muốn nói với họ."
"Cậu có thực sự muốn làm cái việc phiền phức đó không?"
"Có lẽ họ sẽ cho tôi nâng cấp với giá ưu đãi." Chúng ta có rất nhiều không gian trên Krishna.
Tôi sẵn sàng giữ lại cái pháo hiệu bị hỏng nếu có cơ hội tôi có thể dùng nó như một phiếu giảm giá cho một cái tốt hơn. Nếu không được, chúng ta có thể bán nó làm phế liệu.
Mặc dù, thực tế mà nói, có lẽ tôi sẽ quên béng nó đi và để nó bám bụi trong một góc kho chứa đồ của chúng ta.
★
Chúng tôi nhận được một tin nhắn từ tộc elf ngay khi mặt trời mọc vào sáng hôm đó. Sau một vài điều chỉnh nhanh chóng về lịch trình, chúng tôi đã mời Tộc trưởng Zesh của Tộc Grald đến thăm cùng một đoàn tùy tùng nhỏ để xin lỗi.
Tôi không muốn làm to chuyện, nhưng phi hành đoàn của tôi đang rất tức giận. Không phải là tôi không tức giận một chút, nhưng tôi cố gắng tránh những cuộc tranh cãi vô ích. Cứ đà này, có lẽ tôi sẽ phải can thiệp để ngăn Mei làm ai đó bị thương.
"Mei, nhớ kiềm chế nhé. Kiềm chế."
"Cứ để cho tôi, thưa Chủ nhân."
"Một lời xin lỗi đơn giản là đủ rồi, thật đấy."
"Đã hiểu. Tôi sẽ đảm bảo rằng họ sẽ bò lê trên sàn nhà của chúng ta và cầu xin sự tha thứ."
"Không, Mei. Đó không phải là đơn giản."
"Những sai lầm của họ có thể đã dẫn đến sự mất mát vĩnh viễn của ngài, thưa Chủ nhân. Hơn nữa, ngoài các tranh chấp nội bộ đã làm trì hoãn việc giải cứu ngài, những nhà lãnh đạo này đã gây bất tiện cho ngài với sự bất lực của họ trong việc chống lại cướp biển. Tôi tin rằng cần phải có những lời xin lỗi lớn hơn."
"Họ không gây bất tiện cho tôi." Tôi thậm chí còn không chiến đấu với cướp biển lần này.
Mei đã lái Hắc Liên trong khi tôi bị mắc kẹt trong vùng hoang dã.
"Tôi đã buộc phải tự mình chiến đấu với cướp biển do sự bất tài của chính quyền Leafil. Vì tôi là tài sản của ngài, họ đã gián tiếp gây ra khó khăn cho ngài."
"Như vậy là hơi gượng ép đấy, Mei."
"Không hề. Mặc dù tôi là một trí tuệ máy móc, tôi thuộc về ngài và hành động với tư cách đó."
"Vậy có nghĩa là nếu cô gây ra một thảm họa lớn, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm à?"
"Vâng. Tuy nhiên, xác suất xảy ra một sự việc như vậy về cơ bản là bằng không." Vẻ mặt của Mei không để lộ chút cảm xúc nào.
Cô ấy thực sự không thể phạm sai lầm sao? Tôi có thể nghĩ ra những lần cô ấy đã mắc lỗi, nhưng chúng chủ yếu là những rủi ro nhỏ và những hiểu lầm. Điều tồi tệ nhất mà cô ấy từng làm là giấu diếm mọi thứ với tôi.
Tộc elf đến, và tôi bảo Elma và Mimi dẫn họ đến phòng chờ trong khi tôi cố gắng một cách tuyệt vọng lần cuối để thuyết phục Mei tỏ ra tử tế. Có vẻ như nó không có nhiều tác dụng. Những người elf này sắp phải nhận một trận mắng té tát đây.
"Cứ giữ bình tĩnh," tôi nói với cô. "Tôi không mời họ đến đây để chúng ta gây sự."
"Sẽ logic hơn nếu nói rằng họ mới là những người đã 'gây sự' với ngài. Thậm chí có thể đi xa hơn khi gọi đó là một vụ cố ý giết người."
"Tôi khá chắc đó chỉ là vận xui của tôi thôi, thế thôi."
Tôi ghét phải nói ra, nhưng vận may của tôi có lỗi nhiều hơn là tộc elf. Trừ khi họ có thể dự đoán tương lai, không đời nào họ có thể biết chiếc phi thuyền sẽ rơi và sử dụng nó trong một loại âm mưu ám sát nào đó.
Tại sao họ lại làm vậy chứ? Tôi cho rằng Mei đang phản ứng thái quá.
Khi tôi cố gắng thuyết phục Mei lần cuối, tôi cảm thấy sự căng thẳng trong không khí tăng lên. Cảm giác như có thứ gì đó… ồn ào đang đến gần. Lại là gì nữa đây?
Elma xuất hiện ở cửa phòng ăn, nhưng một người elf lạ mặt đã đẩy cô sang một bên và xông vào. "Là ngươi sao? Có phải ngươi là kẻ đã mang công nghệ không trong sạch vào khu rừng thiêng của chúng ta và chà đạp lên truyền thống của chúng ta không?"
Trong một khoảnh khắc, một luồng sát khí tỏa ra từ Mei. Ồ, gã này chết chắc rồi.
Liều mạng sống của mình, tôi cố gắng chen vào giữa họ.
"Whoa, được rồi, hãy dừng lại và giải quyết mớ hỗn độn này đã—Mei, không! Đứng yên! Ngồi xuống! Bình tĩnh! Giữ bình tĩnh!"
Tôi đã cố gắng hết sức để giữ Mei lại, nhưng cơ bắp và bộ xương nhân tạo của cô mạnh hơn cơ thể con người yếu ớt của tôi nhiều lần.
Xin lỗi đi, gã elf giận dữ kia! Và nhanh lên! Đừng có khóc lóc với tôi khi cô ấy chặt đầu ngươi!
★
"Tôi xin lỗi từ tận đáy lòng."
Ba phút sau, Tộc trưởng Zesh đang quỳ dưới chân tôi. Ông ta đã xuất hiện đúng lúc và vung thanh kiếm còn trong vỏ của mình vào gã elf giận dữ, đánh ngất hắn ta giữa cơn thịnh nộ. Một tín hiệu từ Zesh, và những người hầu elf của ông đã lôi gã đó đi.
"Thật là đột ngột, nhưng được thôi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông. Gã đó là sao vậy?"
Zesh ngẩng đầu lên. "Hắn là người đứng đầu một gia đình của Tộc Grald nổi tiếng về việc thành thạo ma thuật. Không đáng để đi vào chi tiết, nhưng người của hắn có một sự nghi ngờ sâu sắc đối với khoa học và công nghệ."
Vậy là Tộc Grald không phải là một khối thống nhất, hử. Tôi không ngạc nhiên; có lý là nó có những phe phái riêng, một vài trong số đó có lẽ khó để tộc trưởng có thể kiểm soát.
"Hắn ta làm gì trên tàu của tôi?"
"Hắn đại diện cho một nhóm đã phản đối kế hoạch của Tộc Rosé vận chuyển cậu đến lãnh thổ của chúng tôi bằng tàu vũ trụ. Chính vì sự khăng khăng của họ mà chúng tôi đã sử dụng phi thuyền cánh ynmuriliu, và kết quả là cậu đã gặp nguy hiểm. Chúng tôi đã đưa hắn đến đây để xin lỗi, nhưng có vẻ như hắn vẫn còn quá kiêu ngạo."
"Wow, thật sao? Chuyện này có xảy ra thường xuyên không?" Tôi không thể tin được có ai đó lại mong đợi gã đó sẽ xin lỗi. Hắn đến đây là để tìm chuyện.
"Đêm qua hắn có vẻ dễ bảo. Tôi cho rằng việc nhìn thấy công nghệ tiên tiến của cậu đã khiến hắn khó chịu trở lại. Hắn đã chặn chúng tôi bằng ma thuật và làm trì hoãn việc chúng tôi đến. Tôi thực sự xấu hổ cho tộc của mình."
Zesh lại cúi đầu xuống sàn.
Người đàn ông này, mặt khác, đã thể hiện rõ sự chân thành của mình. Ngay cả khi việc cúi đầu và khom lưng là một màn kịch, ông ta đã đánh ngất một thành viên trong tộc của mình vì chúng tôi. Tôi phải có một trái tim sắt đá mới không tha thứ cho ông ta.
"Miễn là Tộc Grald chịu trách nhiệm về việc gã đó nổi đóa với tôi," tôi nói, "thì coi như chuyện cũ bỏ qua. Về phần tai nạn… Không ai có thể dự đoán được điều đó, nhưng Tinia và tôi có thể đã chết, và tôi nghe nói việc giải cứu đã bị trì hoãn bởi những cuộc cãi vã giữa các phe phái trong tộc. Tôi chỉ hy vọng lời xin lỗi của ông là chân thành."
"Tôi hiểu mối lo ngại của cậu. Trong tình huống của cậu, tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy. Không, tôi sẽ yêu cầu sự đền bù lớn hơn."
"Ông nghĩ tôi sẽ muốn nhiều hơn à?"
"Thẳng thắn mà nói… vâng." Zesh vẫn đang quỳ—trong khi đó, tôi đang ngồi thư giãn trên ghế sofa.
"Ông đã đưa ra một lời xin lỗi chân thành mà không lo lắng về việc giữ thể diện. Có một vài rắc rối bất ngờ, nhưng ông đã giải quyết chúng. Ông sẽ xử lý gã đó, phải không?"
"Tất nhiên. Tấn công ai đó trong một cuộc họp ngoại giao là hoàn toàn vô lương tâm. Tôi sẽ đảm bảo rằng hắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
"Đó là tất cả những gì tôi muốn nghe. Có một vài lý do tôi không có yêu cầu nào khác. Đầu tiên, ông không có thứ gì tôi muốn. Theta không mạnh về công nghệ tàu tiên tiến, phải không? Tôi không thiếu tiền, nhưng nếu tôi định yêu cầu bồi thường thiệt hại, nó sẽ lên đến hàng triệu. Có đúng không, Mei?"
"Chính xác. Tôi ước tính rằng khoản bồi thường đủ sẽ vào khoảng 1,5 đến 2,5 triệu Ener."
Với những con số đó, khuôn mặt Zesh tái đi. Như tôi đã đoán, đó là một khoản tiền lớn đối với tộc của ông ta. Những người sống bằng nghề săn bắt hái lượm trong rừng khó có thể có nhiều tiền tệ của Đế chế.
"Đó có thể là một khoản tiền lớn đối với các ông, nhưng đối với tôi thì nó về cơ bản là… chà, không phải tiền tiêu vặt, nhưng là thu nhập khá tiêu chuẩn cho một tháng làm việc. Tôi không muốn bị mắc kẹt ở đây để điền vào các hợp đồng trong khi ông đi vay mượn những khoản tiền mà tôi thậm chí không cần. Đó sẽ là lãng phí thời gian của tôi và của ông, ông biết đấy?"
"Rất tốt. Nhưng chắc chắn phải có điều gì đó chúng tôi có thể làm."
"Dĩ nhiên rồi. Ý tôi là, nếu ông đến đây mong được tha thứ mà không có gì để đền đáp, ngay cả một người tốt bụng như tôi cũng có thể nổi điên và dùng đặc quyền của một quý tộc danh dự để xử trảm ông. Ông hiểu ý tôi chứ?"
"Vâng, thưa ngài." Zesh gật đầu trang trọng, mặt càng tái hơn.
Tôi đã đề cập đến địa vị của mình với cả Lilium và Tinia, nên các tộc trưởng hẳn sẽ rất ý thức về nó.
Mei lên tiếng. "Theo nghiên cứu của tôi, trong khi các tộc trưởng Hệ Leafil được đối xử với sự tôn trọng cao trên hành tinh của họ, họ về cơ bản là thường dân theo luật của Đế chế. Do đó, Chủ nhân của tôi hoàn toàn có quyền hợp pháp để xử tử bất kỳ ai trong số các vị, nếu ngài ấy xét thấy cần thiết. Và tôi không hề nói quá."
"Mei! Tôi sẽ không làm thế đâu. Cô không cần phải đe dọa ông ta. Tôi chỉ muốn trình bày tình hình để chúng ta có thể đạt được một thỏa thuận hợp lý nào đó. Dù sao thì chúng ta đến đây để nghỉ dưỡng. Nếu ông có thể sắp xếp một kỳ nghỉ tại một nhà trọ tốt, một vài món đặc sản địa phương, đồ uống cho phi hành đoàn của tôi, có lẽ là đồ trang sức và quần áo đẹp cho các cô gái… Và không phải trị giá một triệu Ener hay gì đâu. Chỉ là một vài món quà thiện chí thôi."
"Tôi hiểu. Tôi sẽ phải suy nghĩ nghiêm túc về điều này, nhưng tôi tin rằng chúng ta có thể tìm ra cách để bù đắp."
"Ông cứ làm vậy đi. Ồ, và, ừm, không cần… giải trí nữ hay gì đâu. Trông tôi có vẻ lăng nhăng, nhưng tin tôi đi, tôi đã quá đủ về mặt đó rồi."
"Đã ghi nhận, thưa ngài."
Tốt. Ít nhất thì mình sẽ không rước thêm thành viên phi hành đoàn nào trong chuyến đi này. Nếu có một cách chắc chắn để xua đuổi những cô bạn gái tiềm năng, đó là đề cập đến tất cả những cô bạn gái hiện có của mình.
"Được rồi. Tôi nghĩ thế là đủ cho những lời xin lỗi và bồi thường. Tinia?"
"Vâng?" Tinia, người đã chờ đợi gần đó, bước ra. Cô đã ở trong tầm nhìn của Zesh suốt thời gian qua, nhưng cảnh cô bước tới đã khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm.
"Tinia…"
"Con ổn, thưa cha. Nhờ có Ngài Hiro, con đã sống sót qua thử thách mà không bị một vết xước nào. Ngài ấy đã cứu con."
"Cô ấy cũng đã cứu tôi," tôi chen vào. "Cô ấy đã dùng ma thuật để chữa lành cho tôi từ cõi chết, và chúng tôi không thể sống sót nếu không có kiến thức của cô ấy về khu rừng. Thực tế, vì chúng tôi đã giúp đỡ nhau ngang bằng…" Tôi liếc nhìn Mei, nhưng cô ấy lắc đầu.
Tôi sẽ không được phép để Tộc Grald thoát tội.
"Ồ, và không phải tất cả đều là tin xấu. Tôi nghĩ ông đã nhận ra điều này rồi, nhưng…"
Tôi ra hiệu cho Tinia—cụ thể hơn là quả bóng bầu dục phát sáng trong tay cô. Nó tỏa sáng rực rỡ hơn khi chúng tôi nhìn vào, như thể nó đang cố tỏ ra uy nghi. Thôi đi. Mày sẽ làm bọn tao mù mắt đấy.
"Chúng tôi đã tìm thấy nó gần địa điểm rơi. Rõ ràng nó là một thứ quan trọng?"
"Ồ, lạy chúa, vâng. Chắc chắn rồi." Zesh ra vẻ nghiêm túc nhất. Mắt ông ta dán chặt vào hạt giống.
"Tinia? Có phải con là người đã tìm thấy nó không?"
"Không, thưa cha, đó là Ngài Hiro."
"Lạy chúa! Nhưng có lẽ đó là điều được mong đợi ở một người có sức mạnh như vậy. Điều này có nghĩa là con sẽ là thiếu nữ sao?"
"Vâng."
Họ bắt đầu một cuộc trao đổi nghe có vẻ rất sâu sắc, nhưng tôi không thể hiểu được một từ nào. Tại sao mọi người cứ để tôi ra rìa trong những chuyện nghe có vẻ quan trọng thế nhỉ?
"Xin lỗi, nhưng ông có thể cho tôi biết các ông đang thảo luận về điều gì không? Tôi không chắc mình thích cái giọng điệu của nó lắm."
"À, chà… Sẽ mất quá nhiều thời gian để giải thích đầy đủ, nhưng chúng tôi đang thảo luận về việc nuôi dưỡng hạt giống này."
"Nuôi dưỡng?" tôi lặp lại như một thằng ngốc. Chẳng lẽ họ không thể chỉ cần trồng nó xuống đất và tưới nước cho nó sao?
"Thiệt hại gây ra cho thần thụ của chúng tôi là rất lớn. Ngay cả bây giờ, sinh lực của nó cũng đang lụi tàn. May mắn thay, nó đã chuẩn bị một hạt giống mới, hạt giống mà Tinia đang ôm trong tay. Cậu hiểu đến đây rồi chứ?"
"Ừ, Tinia đã nói với tôi đến đó rồi."
"Chà, để một hạt giống thần thụ nảy mầm, chúng tôi phải dâng lên một lượng mana khổng lồ. Truyền thuyết nói rằng hạt giống luôn xuất hiện trước một anh hùng có mana vĩ đại để dâng lên. Người này được định mệnh trở thành người bảo hộ của cây."
"Đúng là một câu chuyện khó tin."
"Nói cách khác, Ngài Hiro," Tinia nói, "ngài đã được chọn làm người bảo hộ."
"Không phải cô sao, Tinia? Là tôi?"
"Không có gì phải nghi ngờ cả. Ngay cả hạt giống cũng đang nói như vậy."
"Nói lại xem? Nó đang nói thế á?"
"Đúng vậy. Dần dần, tôi đang học cách giao tiếp với nó."
"Hơi rợn người đấy." Nó đang chiếm lấy tâm trí cô ấy hay sao? "Và chính xác thì người bảo hộ này làm gì?"
"Ngài sẽ được yêu cầu cung cấp mana cho hạt giống và bảo vệ nó cho đến khi nó nảy mầm… Nhưng vì ngài không phải là một elf cũng không phải là một tín đồ, chúng tôi không thể ép buộc ngài nhận nhiệm vụ này."
"Tôi muốn xem các ông thử đấy. Tôi không có kế hoạch ở lại đây lâu như vậy."
"Chưa từng có tiền lệ một người bảo hộ từ chối nhiệm vụ của mình." Tinia thở dài. "Nhưng việc một người ngoài được chọn cũng là chưa từng có tiền lệ. Không có cách nào chúng tôi có thể thuyết phục ngài nhận nhiệm vụ sao?"
Hạt giống phát sáng trong tay Tinia, như thể yêu cầu tôi đồng ý. Cái thứ đó thực sự làm tôi bực mình.
"Tốt hơn hết là ông nên nói cho tôi toàn bộ sự việc," tôi nói một cách miễn cưỡng.
"Vâng, tất nhiên rồi. Xin lưu ý, đó sẽ là một lời giải thích dài…"
Nó dài thật. Tóm lại, một thần thụ mới được cho là sẽ báo hiệu sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới. Người phát hiện ra hạt giống và trở thành người bảo hộ của nó được định mệnh trở thành một anh hùng vĩ đại.
"Cái gì đây, thanh gươm trong đá à?" tôi lẩm bẩm.
Nó giống như những truyền thuyết anh hùng ở Trái Đất: Vua Arthur rút thanh gươm ra khỏi đá, anh hùng Bắc Âu Sigmund rút một thanh gươm ma thuật ra khỏi một cây táo. Bạn biết kịch bản rồi đấy. Người được chọn phát hiện ra một vật phẩm nào đó đại diện cho sức mạnh, lòng dũng cảm và danh dự.
"Không, cảm ơn. Thứ này là lá cờ đỏ lớn nhất tôi từng thấy. Mang nó ra khỏi mặt tôi đi."
"Không, không, không!" Zesh phản đối. "Đây là một vinh dự không thể tả được!" Hạt giống nhấp nháy như một bóng đèn lỏng lẻo đồng tình.
"Tôi không bị lừa bởi những lời đường mật đâu! Tôi cá là người được chọn sẽ chết một cách kinh hoàng nào đó để đổi lấy danh dự và vinh quang ngu ngốc của mình!"
"K-không hề," Zesh lắp bắp. "Tôi không tin điều đó đã từng xảy ra…"
"Nếu ông định nói dối tôi, ít nhất hãy làm cho nó nghe có vẻ thuyết phục!"
Tôi gắt gỏng với Zesh và lá cờ đỏ nhấp nháy. "Ngay khi cuộc họp này kết thúc, tôi sẽ nói lời tạm biệt với hệ sao này. Tôi không biết tại sao tôi lại ở lại đây lâu như vậy. Không có gì giữ chúng ta ở đây, phải không? Không? Tốt, chúng ta đi."
"Không! Xin hãy đợi đã! Tôi phải chia sẻ khám phá này với các tộc và thảo luận cách đối phó với nó. Tôi cầu xin cậu, hãy cho chúng tôi thêm vài ngày nữa!"
Zesh lại quỳ xuống. "Còn quà xin lỗi của cậu thì sao? Chúng tôi sẽ cần thời gian để chuẩn bị chúng. Tất nhiên, chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu chỗ ở tốt nhất cho đến lúc đó."
Tôi rên rỉ. Zesh bây giờ thực sự đang quỵ lụy, và tôi cảm thấy như mình sẽ làm bất cứ điều gì để khiến ông ta dừng lại.
Có lẽ chỉ một vài ngày… Không. Không thỏa hiệp. Đó là cách tôi đã bị mắc kẹt trong đủ loại mớ hỗn độn trong quá khứ.
Tôi phải kiên quyết—
Mimi, người đã im lặng theo dõi tất cả những màn kịch này, lên tiếng. "Master Hiro, có thực sự đáng để bướng bỉnh về việc này không ạ?"
Cái quái gì vậy? Cô bé bị sự hiếu khách của tộc elf làm cho lóa mắt đến mức không nhìn thấy rắc rối đang rình rập à? "Ý em là sao, Mimi?"
"Ừm thì..." Cô bé nhìn đi hướng khác. "Nếu không phải là hạt giống này, thì sớm muộn gì cũng là thứ khác thôi mà..."
Tôi im lặng. Tôi hiểu ý cô bé. Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ thu hút rắc rối, nên tôi cũng có thể chấp nhận rắc rối đi kèm với một vật phẩm ma thuật và một định mệnh anh hùng và những thứ tương tự…
Những người còn lại trong phi hành đoàn tập trung quanh Mimi.
"Yep."
"Chị ấy nói đúng…"
"Thật không may, tôi phải đồng ý."
"Ngài biết người ta nói gì mà, thưa Chủ nhân. 'Đâm lao thì phải theo lao.'"
"Tôi không muốn theo cái lao nào cả! Tôi thậm chí còn không muốn đâm!"
Ngay cả khi tôi phản đối, tôi biết điều đó là vô ích. Dù tôi cố gắng trốn thoát thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ bị mắc kẹt trên Theta thêm một tuần nữa, tối thiểu.
Chết tiệt.


0 Bình luận