“Làm thế quái nào mà thứ này hoạt động được vậy?”
“Tôi không biết! Chỉ biết cách bật nó lên thôi!”
Chúng tôi đã phối hợp rất ăn ý. Tôi dùng kiếm để dọn quang bụi rậm và đốn cây, rồi Tinia theo sau với máy tái cấu trúc và phân giải phân tử—gọi tắt là M.T.C.P.T—hấp thụ những nguyên liệu thô mà tôi vừa tạo ra.
Nghe tôi thú thật, cô ấy liền ném cho tôi một ánh nhìn đầy hoài nghi, tôi chỉ biết nhún vai đáp lại.
Sao cô ấy phải biết nó hoạt động thế nào nhỉ? Đằng nào thì cô ấy cũng đang vận hành nó ngon ơ.
Mấy cái cây trong khu rừng cổ thụ này có lẽ đã hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm tuổi, nhưng kiếm của giới quý tộc Đế quốc Grakkan thì cắt được cả lớp mạ tàu chiến lẫn giáp trợ lực. Gỗ thì chẳng là gì. Việc duy nhất cần lo là làm sao để né kịp những thân cây đang đổ rầm xuống.
“Xin lỗi vì đã lôi cô vào tội phá rừng nhé,” tôi hét lên át cả tiếng một thân cây khác đang đổ sập.
“Đừng bận tâm. Chúng tôi cũng thường dọn cây quanh làng để đảm bảo an toàn. Tôi còn ngạc nhiên là một người từ không gian như ngài lại nghĩ đến chuyện này.”
“À thì, tôi là một lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm mà.” Sự thật thì, mọi kiến thức sinh tồn nơi hoang dã của tôi đều cóp nhặt từ phim ảnh, phim tài liệu và trò chơi điện tử. Dĩ nhiên, nói ra điều này thì chẳng được ích gì.
Sau khoảng một giờ, chúng tôi đã dọn quang được một khu vực khá lớn. “Ngài có nghĩ chúng ta phá hủy hơi quá tay không?” Tinia hỏi.
“Không đâu. Tàu Krishna sẽ cần chừng này không gian để đáp xuống. Với lại, một khoảng đất trống giữa rừng sẽ giúp người ta dễ phát hiện chúng ta từ trên không hơn.”
“Tôi cho là ngài nói đúng.”
“Chắc chắn rồi. Giờ thì xây một chỗ trú ẩn trước khi mặt trời lặn thôi.”
Tôi nhận lấy cái M.T.C.P.T từ Tinia và kiểm tra lượng vật liệu đã thu thập. Chúng tôi đã tích trữ được một khối lượng kha khá. Theo chút hiểu biết ít ỏi của tôi, mọi thứ Tinia thu thập được đều được nén vào bên trong thiết bị này. Làm thế nào mà tất cả lại nhét vừa vào đó được nhỉ? Nghĩ đến cảnh nó bị hỏng rồi phát nổ mà tôi cũng thấy hơi ghê ghê.
Tinia ghé mắt qua vai tôi. “Thiết bị này cũng dựng được nơi trú ẩn khẩn cấp luôn sao?”
“Lý thuyết là vậy.” Tôi liếc qua sách hướng dẫn. Chỉ cần chọn một bản thiết kế có sẵn, chĩa M.T.C.P.T xuống đất rồi nhấn nút cấu hình là xong. Đúng là một món đồ đa năng hết sảy!
Tôi nhấn nút kích hoạt. Trong nháy mắt, một mái vòm bằng vật liệu tối màu tựa carbon hiện ra trên mặt đất. Nó thậm chí còn có cả cửa sổ làm từ một loại nhựa trong suốt nào đó.
“Nó tiện lợi hơn ma thuật nhiều, phải không?” Tinia trầm ngâm.
“Người ta nói công nghệ đủ tiên tiến thì không thể phân biệt được với ma thuật.” Tôi ngắm nghía lại chỗ trú ẩn. Có cửa sổ, nhưng lại thiếu cửa ra vào. “Chắc là một vài bộ phận phải làm riêng. Đòi hỏi cả cái nhà mọc lên nguyên khối thì cũng hơi quá đáng.”
Tôi tạo ra một cánh cửa, rồi đến vài món đồ nội thất đơn giản: một cái bàn, mấy cái ghế và hai cái giường. Mấy cái giường chỉ là dạng giường xếp, với lớp vải tổng hợp căng trên một bộ khung có thể gấp gọn. Trông chúng chẳng khác nào một cặp ghế tắm nắng.
Tinia tỏ ra vô cùng phấn khích. “Nó có thể tạo ra mọi thứ từ hư không! Công nghệ của các thế giới bên ngoài quả thật phi thường.”
“Nó cũng có giới hạn, nhưng đúng là tiện thật.” Tôi tạo thêm hai tấm giữ nhiệt cho giường. Chúng khá mỏng, nhưng có vẫn hơn không. Cùng lắm thì chúng tôi có thể chui vào trong tấm áo choàng tàng hình giữ nhiệt. Nó hơi dính máu, nhưng vẫn còn nguyên vẹn và có thể chống chọi với mọi điều kiện nhiệt độ.
“Ngài dựng xong khu trại của chúng ta trong nháy mắt,” Tinia nói.
“Ừ. Giờ thì… chắc chỉ còn nước chờ thôi…”
Tôi không có kỹ năng sửa chữa đèn hiệu cấp cứu, và tôi cũng không nghĩ cái M.T.C.P.T có thể tái tạo được những công nghệ phức tạp. Nếu Tina và Wiska ở đây, họ có thể đã sửa được nó, nhưng than ôi…
“Chúng ta có nên thử đốt tín hiệu khói không?”
“Ồ, ý hay đấy. Đốt khói ở khoảng đất trống sẽ giúp người ta dễ tìm thấy chúng ta hơn.”
May mắn thay, tạo ra một cái xẻng đơn giản hoàn toàn nằm trong khả năng của M.T.C.P.T. Tôi đào một cái hố và chất đầy cành cây khô vào đó.
“Khi nào sẵn sàng,” tôi nói, “tôi có thể dùng súng laser để nhóm lửa.”
“Không phải bây giờ là được rồi sao?”
“Tôi không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, nhưng chắc cũng không lâu lắm, nhỉ? Nhóm của chúng ta có lẽ chỉ vừa mới đến lãnh thổ Grald, và họ sẽ không thể quay lại tìm chúng ta ngay được. Dù Tộc Grald có tham gia hay không, họ vẫn cần thời gian để tổ chức một đội tìm kiếm.”
“Không, tôi nghĩ họ sẽ hành động nhanh nhất có thể. Rừng ở đây rất nguy hiểm vào ban đêm, có rất nhiều loài săn mồi hoạt động về đêm. Ngay cả những thợ săn lão luyện cũng tránh đi sâu vào rừng sau khi mặt trời lặn.”
“Nói cách khác, họ sẽ nghĩ rằng kể cả khi chúng ta sống sót sau vụ tai nạn, chúng ta cũng sẽ toi đời nếu bị lạc ở đây qua đêm.”
“Rất có khả năng. Họ sẽ cố gắng tìm chúng ta trước khi trời tối.”
“Vậy là nên đốt khói ngay bây giờ, nhỉ?” Tôi bắn súng laser vào đám bùi nhùi. Ngọn lửa lập tức bùng lên, và khói nhanh chóng cuộn lên trời.
“Uầy, hơi nhiều rồi đấy. Lùi lại thì hơn.”
“Đồng ý.”
Khói xộc vào làm tôi cay mắt. May mà tôi đã đào cái hố đủ xa chỗ trú ẩn. Tại sao lại phải đào hố ư? Một phần là để lửa không lan rộng, phần khác là để dễ dập hơn. Khi cần, chỉ việc lấp đất vào là xong. Nó cũng giúp cản gió cho ngọn lửa nữa.
“Xong. Giờ chỉ còn một vấn đề. Nước.”
“Nước?”
“Cái bi đông của tôi có thể tạo ra nước sạch từ hơi ẩm trong không khí, nhưng công suất chỉ khoảng hai lít mỗi ngày. Chừng đó chỉ vừa đủ cho một người. Chúng ta sẽ phải tiết kiệm nước, hoặc tìm một nguồn khác—”
Trong lúc tôi đang nói, Tinia lẩm bẩm điều gì đó rồi chìa tay ra. Ngay lập tức, một quả cầu nước lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
“...Ma thuật đúng là bá đạo thật.”
“Tôi lại thấy cái ‘máy tái cấu trúc và phân giải phân tử’ của ngài ấn tượng hơn nhiều.”
“Thôi thì cứ thống nhất là cả hai đều rất hữu dụng cho một chuyến dã ngoại đi.”
Vậy là vấn đề về nước đã được giải quyết. Những mối lo lớn còn lại của tôi là mấy con thú săn mồi hoang dã mà mọi người hay nhắc tới, và nguy cơ cạn kiệt thức ăn nếu chúng tôi bị mắc kẹt quá vài ngày. Nhưng hiện tại, tôi chẳng thể làm gì được với cả hai vấn đề đó. Nếu đội cứu hộ đến sớm, tôi sẽ chẳng cần phải bận tâm nữa.
“Chà, trại đã dựng xong. Giờ chỉ có thể chờ đợi thôi.”
“Tôi thực sự hy vọng có ai đó nhìn thấy tín hiệu khói.”
Tôi dùng M.T.C.P.T tạo ra hai chiếc ghế xếp, và chúng tôi ngồi đó ngắm nhìn cột khói bốc lên. Hy vọng nó sẽ giúp đuổi bớt côn trùng. Từ giờ trở đi, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian. Tôi chỉ mong rằng mình sẽ không phải chờ đợi quá lâu.
Khi đang nhìn làn khói, một ý nghĩ chợt lóe lên. “À, phải rồi. Cô đã cứu mạng tôi, Tinia. Cảm ơn cô một lần nữa.”
Tinia nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Mình có đường đột quá không nhỉ?
“Ý tôi là, giờ mọi chuyện đã tạm ổn, tôi nên cảm ơn cô một cách tử tế. Nếu cô không dùng ma thuật chữa trị, có lẽ tôi đã chết trước khi kịp kích hoạt đám nano rồi.”
“Ồ, ra vậy.” Tinia trông có vẻ bối rối. “Nhưng tôi không hề hấn gì cũng là nhờ ngài đã che chở cho tôi trong vụ tai nạn. Sao chúng ta không coi như huề nhỉ? Mà nói đúng ra, tôi vẫn nợ ngài vì đã cứu tôi khỏi tàu cướp biển. Tai nạn này lại xảy ra với ngài trên lãnh thổ của tộc tôi…”
“Này, đừng tự đổ lỗi cho vụ tai nạn! Đó đâu phải lỗi của cô.”
Thực ra, có một khả năng rất nhỏ là do tôi gây ra. Thôi được, khả năng khá lớn. Cực lớn thì đúng hơn. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là lỗi của tôi, đúng không? Ý tôi là, làm sao tôi biết được một cỗ máy đang bay lại có thể gãy cánh chỉ vì tôi ngồi trên đó chứ?
“Thôi được. Vậy thì hôm nay chúng ta huề nhé. Ngài cứu tôi, rồi tôi cứu ngài. Một sự cân bằng hoàn hảo, ngài không thấy vậy sao?”
“Chắc rồi, sao lại không? Cứ quyết định vậy đi.”
“Tốt. Cứ vậy đi.” Tinia nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười. Tôi có cảm giác như mình sắp tan chảy đến nơi.
Tất cả người elf, bất kể nam hay nữ, đều sở hữu một vẻ đẹp trời ban, và Tinia là một bông hoa nổi bật ngay cả trên một hành tinh toàn mỹ nhân.
Tôi cố gắng bông đùa cho qua chuyện. “Cứ nhìn thoải mái đi, tôi không giấu đồ ăn nào ngon hơn đâu.”
Tinia che miệng cười duyên dáng. “Tôi cam đoan là mình đang rất háo hức được thử khẩu phần ăn của ngài đấy.”
Tôi không thể không ngưỡng mộ phong thái sang trọng của cô ấy. Ngang ngửa với Luciada, Chris, và cả mẹ của Elma. Trong khi đó, Elma, cũng là một quý tộc elf, lại suốt ngày nằm ườn trên giường chỉ với đồ lót và áo ngực thể thao, vừa ăn vặt vừa tu bia. Sao cô ta lại thành ra thế này được nhỉ?
“Xin lỗi,” tôi nói. “Tôi không thể không đỏ mặt khi bị một người phụ nữ xinh đẹp nhìn chằm chằm.”
“Ôi chao, thật khéo nói. Ngài đã làm bao nhiêu cô gái phải khóc bằng những lời có cánh này rồi?”
“Để cô biết nhé, tôi không phải loại chuyên đi tán gái đâu. Những người phụ nữ trong đời tôi chỉ tình cờ là đồng nghiệp, chứ tôi không hề quyến rũ họ. Nhưng việc tôi thấy cô xinh đẹp thì hoàn toàn là thật.”
Đó không chỉ là những đường nét thanh tú của cô. Đôi mắt cô còn rực cháy một ý chí mạnh mẽ. Chúng gần như tỏa sáng trong ánh chiều tà.
“Tôi xin nhận lời khen này,” cô nói.
“Cứ tự nhiên.” Tôi cảm thấy đây là lúc thích hợp để đổi chủ đề. “Vậy nếu không có vụ tai nạn, cô đã định dẫn chúng tôi đi đâu trong lãnh thổ Grald?”
Cô chống tay lên má, nghiêng đầu về phía tôi. “Tại sao lại hỏi trong hoàn cảnh này?”
“Chính vì chúng ta đang trong hoàn cảnh này nên mới phải hỏi. Phải tìm chút chuyện phiếm để đánh lạc hướng chứ.”
Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể. Phần còn lại đành phó mặc cho số phận. Và tôi nghĩ, giết thời gian bằng cách trò chuyện với một cô gái xinh đẹp cũng không phải là một lựa chọn tồi.
★
Trong lúc chúng tôi duy trì ngọn lửa, Tinia đã kể về những ngôi làng và đền thờ của Tộc Grald mà chúng tôi có thể đã ghé thăm nếu không gặp tai nạn. Chúng tôi đã trò chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ cho đến khi mặt trời bắt đầu khuất dạng sau những rặng cây.
“Tín hiệu khói của chúng ta đến đây là hết tác dụng rồi,” tôi nói.
“Đúng vậy.”
Chỉ để giết thời gian, tôi đã vào rừng kiếm thêm củi. Vào ban đêm, việc nhìn thấy tín hiệu khói gần như là không thể.
“Nếu cô nói đúng, sẽ sớm có người tìm thấy chúng ta thôi.” Tôi ngước nhìn bầu trời đêm. “Nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng cứu viện đâu cả, nhỉ?”
“Tôi không nghĩ họ lại bỏ rơi chúng ta đâu…”
“Không đâu. Chẳng có lý nào họ lại làm thế.”
“Đồng ý. Danh tiếng của Tộc Grald sẽ bị hủy hoại nếu chúng tôi để mất một vị khách. Tôi không thể tưởng tượng họ lại từ bỏ cuộc tìm kiếm khi có sự chứng kiến của các tộc khác.”
“Quên các tộc khác đi—phi hành đoàn của tôi mới là những người sẽ nổi điên lên ấy.”
Mimi và cặp song sinh đã đủ đáng gờm rồi, nhưng Elma và Mei khi tức giận thì thực sự nguy hiểm. Tôi không nghĩ họ sẽ nhảy lên tàu Krishna hay Hắc Liên rồi bắt đầu tàn phá, nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu họ quyết định “xử lý” bất kỳ ai cản trở cuộc tìm kiếm theo một cách mà những người elf đó không bao giờ quên được.
Khi tôi đang ngắm bầu trời chuyển từ màu cam đỏ sang xanh thẫm, tôi chợt thấy một tia sáng lóe lên. “Hử?”
“Ngài có thấy gì không?”
“Có lẽ, nhưng đó không phải tàu cứu hộ. Trông nó như đang ở trên quỹ đạo… hoặc còn xa hơn nữa.”
Tôi nheo mắt nhìn lên bầu trời đêm. Có những tia sáng liên tục lóe lên. Hỏa lực laser đang bắn trúng một con tàu? Kiểu ánh sáng này giờ đã quá quen thuộc với tôi rồi.
Chắc hẳn Tinia cũng thấy điều tương tự, bởi cô nói, “Ồ, giờ nó đang nhấp nháy.”
Tôi không thể chắc chắn, nhưng những ánh sáng đó rõ ràng cho thấy một trận không chiến đang diễn ra trong không gian, và nó ở quá gần Leafil IV.
Khi chúng tôi đang quan sát, những vệt sáng dài bắt đầu lao vun vút qua bầu trời đêm. “Mưa sao băng ư?” Tinia tự hỏi.
“Không đâu. Tôi nghĩ chúng ta đang chứng kiến một con tàu bị phá hủy đang rơi xuống hành tinh dưới dạng các mảnh vỡ.”
“Có nguy hiểm không?”
“Hầu hết chúng sẽ cháy rụi khi đi vào khí quyển, nhưng vài mảnh lớn có thể chạm tới mặt đất. Dù vậy, phải cực kỳ xui xẻo mới bị một mảnh rơi trúng đầu…”
…Chết tiệt. Tốt hơn hết là mình nên để ý phía trên. Mà nếu cả thân tàu rơi xuống thì tôi cũng chẳng làm gì được.
“Dù sao đi nữa, có vẻ là một trận chiến lớn,” tôi nói. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô có nghĩ họ đang giao chiến với quân đội của hệ sao không?”
Tôi cho rằng khả năng đó rất cao. Quân đội của một hệ sao thường được tài trợ bởi giới quý tộc địa phương và các ông lớn khác, quy mô của nó phụ thuộc vào độ dày ví tiền của họ. Nhưng những đội quân như vậy hầu như luôn đủ sức đối phó với cướp biển. Ngay cả khi quân đội địa phương phải dùng những con tàu lỗi thời mà Hạm đội Đế chế thải ra, họ vẫn vượt trội hơn hẳn những chiếc tuần dương hạm tư nhân được độ lại bất hợp pháp của đám cướp biển.
Tinia nhìn lên bầu trời đêm, vẻ mặt lo lắng. “Ngài có nghĩ mọi chuyện ổn không?”
Thành thật mà nói, tôi không nghĩ vậy. Nếu có thể nhìn thấy trận chiến bằng mắt thường từ bề mặt hành tinh, thì nó đã ở quá gần để có thể yên tâm. Bất cứ lúc nào, tàu địch cũng có thể áp sát để thực hiện một cuộc đột kích đổ bộ khác.
“Tôi không biết,” tôi nói với cô, “nhưng ở dưới này thì chúng ta cũng đành bó tay thôi.”
Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là hy vọng vào chất lượng, trang bị và sự huấn luyện của quân đội Hệ Leafil sẽ giành chiến thắng. Nhưng nếu chúng tôi đang chứng kiến một cuộc giao tranh với những tên cướp biển có thể cầm cự được với quân đội của cả một hệ sao… “Người của cô có thể đang phải đối đầu với Hồng Kỳ.”
“Đó là gì vậy?”
“Một băng cướp biển không gian khét tiếng. Hầu hết các hạm đội cướp biển chỉ có tối đa mười tàu, nhưng có một vài băng nhóm quy mô lớn với hàng trăm, thậm chí hàng nghìn chiếc. Chúng xây dựng căn cứ trên khắp các hệ sao và tiến hành các cuộc đột kích có tổ chức. Hồng Kỳ là một trong những cái tên lớn đó.”
Hồng Kỳ là hạm đội duy nhất tôi có thể nghĩ đến có phạm vi ảnh hưởng đủ rộng để bao trùm cả Hệ Leafil. Ngay cả Hạm đội Đế chế cũng phải đau đầu với chúng. Những tổ chức quy mô lớn đó có thể lẩn tránh Đế chế vô thời hạn bằng cách phân tán lực lượng và ẩn náu trong các hệ sao hẻo lánh, khiến việc tiêu diệt chúng hoàn toàn gần như là không thể. Không gian thì rộng lớn mà, cô biết đấy.
“Tại sao những kẻ cướp bóc như vậy lại đến Theta…?”
“Tôi không phải cướp biển, nhưng nghe nói nô lệ elf bán được giá lắm.” Người elf mạnh mẽ, xinh đẹp và trường thọ. Đối với những kẻ cặn bã, điều đó chỉ khiến họ trở thành những món đồ chơi đáng thèm muốn. Một số tay buôn đặc biệt trên chợ đen còn săn lùng họ vì sức mạnh psionic và đặc tính di truyền độc đáo.
“Nô lệ?!”
“Bản chất của cướp biển là vậy. Đó là lý do tại sao, dù chúng có van xin thế nào, tôi cũng giết không tha.”
Chỉ cần một lần chứng kiến cảnh người ta bị “xử lý” thành nô lệ, bạn sẽ mất đi mọi sự thương xót dành cho những kẻ buôn người. Ngay cả với công nghệ y học tiên tiến của Đế chế, chưa đến một phần ba số nạn nhân được giải cứu khỏi hệ thống tàn bạo đó có thể trở lại cuộc sống bình thường.
Tinia rùng mình khi nhìn lên những vì sao. “Ngoài đó thật đáng sợ.”
“Tôi có cảm giác người sống trên hành tinh và người sống ngoài không gian có tư duy khác nhau… Có lẽ chính môi trường sống đã tạo ra những kẻ như cướp biển.”
Tôi vẫn không tài nào hiểu nổi nghề cướp biển không gian hoạt động ra sao. Bằng cách nào đó, dù có bao nhiêu tên bị tiêu diệt, số lượng của chúng dường như chẳng hề suy giảm. Miễn là con người, chúng phải được sinh ra ở đâu đó trước khi lớn lên và gây ra những tội ác kinh hoàng. Nhưng ở đâu, và bằng cách nào? Thật kỳ lạ khi nói về chúng như thể động vật hoang dã, nhưng đúng là lạ thật… Cảm giác như chúng cứ thế xuất hiện từ hư không, hệt như quái trong game vậy.
“Còn ngài thì sao, Ngài Hiro? Ngài là người như thế nào?”
“Tôi ư? Tôi… Chà, có lẽ tôi không hoàn toàn bình thường.” Tôi không thể nào giải thích về bản thân mình theo cách mà Tinia có thể hiểu được. Mà chính tôi cũng chẳng hiểu nổi. Tôi tỉnh dậy trong vũ trụ của trò chơi điện tử yêu thích, ngồi trong buồng lái của con tàu ảo mà tôi hằng ao ước. Rồi mọi chuyện trở nên cực kỳ quái gở. “Nhưng tôi nghĩ cô và tôi có chung một quan điểm: cướp biển là không thể tha thứ. Đó là lý do tôi săn lùng chúng.”
“Tôi xin lỗi. Chắc hẳn rất khó khăn khi phải sống giữa sự tàn bạo như vậy.”
“Đừng lo. Ngoài không gian có đủ loại người, cô biết đấy, không chỉ có cướp biển. Có thể có những người khiến cô sợ hãi, nhưng điều đó ở đâu cũng vậy, phải không? Dù cô đi đâu, tiếp xúc với nền văn hóa nào, cũng sẽ có người tốt và kẻ xấu. Trừ cướp biển. Bọn chúng thì toàn là kẻ xấu cả.”
Chẳng phải sao? Tôi không thể hình dung ra một tên cướp biển tốt bụng. Có thể có một vài tên như vậy ngoài kia, nhưng tôi sẽ không lãng phí thời gian để đi tìm họ. Thế có phải là đạo đức giả không? Tiêu chuẩn kép? Chắc rồi, sao cũng được, nhưng thật ngu ngốc khi mạo hiểm bản thân và phi hành đoàn để cho cướp biển một cơ hội làm lại cuộc đời.
“Dù sao thì, tình hình có vẻ không ổn. Có lẽ chúng ta nên dập lửa—chết tiệt!”
Ngay khi tôi định xúc đất dập tắt ngọn lửa, một ngôi sao băng—không, một quả cầu lửa khổng lồ—xé toạc bầu trời phía đông, lao về phía tây. Cảng lớn nhất của Theta nằm ở hướng đó. Tôi không thể chắc chắn, nhưng quả cầu lửa đó rất có thể là một con tàu cướp biển đang chuẩn bị đổ bộ.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, một đàn vệt sáng đỏ rực đã lao theo quả cầu lửa. Bầu trời bỗng sáng rực lên khiến cả Tinia và tôi đều phải kêu lên.
Đó chỉ có thể là hỏa lực phòng không từ mười hai khẩu pháo laser của Hắc Liên.
Nhiều quả cầu lửa hơn tiếp tục lao về phía tây, và mỗi quả đều bị một loạt đạn laser khác truy đuổi.
“Đó là gì vậy?” Tinia hỏi.
“Nếu tôi đoán đúng, thì đó là tin tốt. Tàu của tôi đang cố gắng chặn bọn cướp biển trước khi chúng kịp đổ bộ—”
BÙMMMM!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa làm rung chuyển cả bầu trời. Dù đứng ở rất xa cảng, chúng tôi vẫn có thể nghe thấy âm thanh như sấm rền.
Tinia hét lên một tiếng.
“Thật luôn sao?” tôi nói. “Cô ấy dám bắn EML trong bầu khí quyển ư?”
Không có loạt đạn nào bay thẳng qua đầu, nên rất khó phán đoán quỹ đạo, nhưng thứ duy nhất trên tàu Hắc Liên có thể tạo ra tiếng động như vậy là khẩu EML gắn ở mũi tàu. Nếu bắn trúng trực diện, một khẩu pháo EML có thể tiêu diệt cả tàu chiến của Hạm đội Đế chế chỉ bằng một phát. Tôi rùng mình khi nghĩ đến sức công phá của nó trong bầu khí quyển của một hành tinh. Chỉ riêng sóng xung kích cũng đủ sức san phẳng nhà cửa, và có lẽ là cả những con tàu cướp biển nhỏ hơn. Lẽ ra nó còn phải mạnh hơn trong khí quyển so với ngoài không gian nữa chứ…
“Cô ấy đang quẩy tưng bừng trên đó,” tôi lẩm bẩm.
“Ơ… mọi chuyện có ổn không ạ?”
“Ờ… Chắc là? Đành phải tin vào Mei thôi.” Tôi cố hình dung chi phí sửa chữa tất cả những thứ mà một khẩu EML có thể phá hủy… Con Maidroid đó sớm muộn cũng khiến tôi bị đau dạ dày mất.
“Giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rằng không có tên cướp biển nào đổ bộ và tìm thấy chúng ta. Tốt hơn hết là dập lửa rồi trốn vào trong lều.”
“Hiểu rồi.” Tinia lẩm bẩm điều gì đó và ngọn lửa tắt phụt.
Chúng tôi chìm trong bóng tối, nhưng rồi một quả cầu sáng xuất hiện trong tay cô.
“Ma thuật đúng là tiện lợi thật.”
“Ngài nghĩ vậy sao?” Tinia dẫn đường về phía nơi trú ẩn. “Ngài có muốn thử học một chút không?”
“Cô nghĩ tôi học được sao?” Các tộc trưởng đã nói như thể tôi có tài năng hay năng lượng tiềm ẩn gì đó. Có lẽ đã đến lúc tìm hiểu xem rốt cuộc mình có học được ma thuật hay không.
★
Khi những âm thanh của trận chiến vẫn còn vọng lại từ xa, Tinia và tôi ngồi đối diện nhau qua nguồn sáng nhỏ do ma thuật của cô tạo ra.
“Chúng ta nên bàn xem ngày mai sẽ làm gì,” tôi nói. “Hôm nay không có ai đến cứu, và tôi cũng không biết khi nào mới có thể mong đợi họ.”
“Đúng vậy. Trong trường hợp xấu nhất, chúng ta có thể phải tính đến việc đi bộ xuyên rừng.”
Tôi hoàn toàn không thích ý tưởng đó, nhưng Tinia đã đúng: chúng tôi phải chuẩn bị cho kịch bản tồi tệ nhất. Vấn đề là, thiết bị đầu cuối của tôi đã ngắt kết nối, nên chúng tôi không có bất kỳ loại bản đồ nào. Chúng tôi không thể cứ lang thang trong rừng mà không có kế hoạch; một khu rừng nguyên sinh như thế này thì đến một lối mòn cũng chẳng có. Tôi không thích nghe về những loài vật nguy hiểm mà mọi người cứ nhắc đến, chưa kể còn có côn trùng độc và đủ thứ sâu bọ khác.
“Tôi vẫn nghĩ cơ hội sống sót sẽ cao hơn nếu chúng ta ở lại đây chờ cứu viện,” tôi nói.
“Vâng, đúng vậy. Mạo hiểm đi vào rừng sẽ rất nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu bọn cướp biển tiếp tục tấn công, việc cứu hộ có thể bị trì hoãn một thời gian.”
“Chết tiệt, cô nói đúng. Phi hành đoàn của tôi biết chúng ta có thức ăn và nước uống… giả sử họ nghĩ chúng ta còn sống.”
“Chính xác. Ngài đã mang theo nhu yếu phẩm, còn tôi thì có ma thuật.”
“Đến giờ, các đội cứu hộ hẳn đã biết điều đó. Dù vậy, phi hành đoàn của tôi chắc chắn sẽ muốn tìm tôi. Ngay cả khi hôm nay họ không đến được, ngày mai hoặc ngày kia họ cũng sẽ có mặt.”
“Ngài tin tưởng họ rất nhiều, phải không?”
“Nếu là tôi, và một trong số họ bị lạc ở đây, tôi sẽ làm mọi cách để đưa họ trở về. Tôi khá chắc họ cũng sẽ làm điều tương tự với tôi.”
Phi hành đoàn của tôi có thể để đội cứu hộ elf dẫn đầu trong ngày đầu tiên, vì tôn trọng người địa phương, nhưng một khi họ trở về tay không hoặc quá bận đối phó với cướp biển, các cô gái sẽ tự mình hành động, bất kể trời sập.
“Nếu cứu viện đến sớm thì chúng ta sẽ ổn, nhưng để đề phòng trường hợp phải đi bộ ra khỏi đây, chúng ta nên tiết kiệm khẩu phần ăn.”
“Hợp lý. Ngày mai chúng ta có thể đi tìm thêm thức ăn để kéo dài nguồn lương thực.”
“Ý kiến hay. Nhưng tôi không biết thứ gì trên Leafil IV—à, Theta—thì ăn được.”
“Cứ để đó cho tôi. Tôi có một chút kỹ năng về rừng rậm, và tôi thường xuyên thu lượm sản vật từ rừng.”
“Vậy thì tốt quá. Được rồi, ngày mai cô sẽ dẫn đường. Tôi sẽ bảo vệ cô và mang vác đồ đạc.”
Tôi hơi lo khi để khu trại không người trông coi, nhưng chia nhau ra còn là một ý tưởng tồi tệ hơn. Nếu một trong hai chúng tôi bị lạc hoặc bị thương khi tách ra, cả hai sẽ cùng toi đời.
“Trận chiến đó kéo dài quá nhỉ,” tôi lẩm bẩm.
Qua cửa sổ của nơi trú ẩn, hỏa lực của Hắc Liên vẫn tiếp tục rạch nát bầu trời đêm. Đó hẳn là một cuộc đột kích đổ bộ hàng loạt của Hồng Kỳ. Tôi không biết bọn cướp biển có bao nhiêu tàu để tấn công Hệ Leafil, nhưng chắc chắn chúng không thể quét sạch toàn bộ quân đội địa phương và biến hệ sao này thành căn cứ của chúng được…
“Chà, lo lắng cũng vô ích,” tôi quyết định. “Ăn rồi đi ngủ thôi. Chúng ta nên thay phiên nhau canh gác.”
“Đúng vậy. Cẩn tắc vô áy náy.”
“Gác ca đầu thì nhàn hơn, phải không? Tôi xin gác ca hai.”
“Không, ngài đã bị thương nặng. Tôi chỉ cần chợp mắt một lát là được.”
“Đừng lo cho tôi, tôi khỏe như vâm.”
Sau một hồi tranh luận, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được Tinia để tôi ngủ trước. Chết tiệt, cô ấy thật bướng bỉnh một khi đã quyết cái gì đó.
★
Tiếng gầm của trận chiến không hề ngớt, khiến tôi khó mà ngủ được. Khi chuông báo trên thiết bị đầu cuối đánh thức tôi, tôi ngạc nhiên khi thấy Tinia đang chăm chú nhìn mình. Tôi giả vờ không để ý, và chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Tinia cũng trằn trọc một lúc, nhưng cuối cùng hơi thở của cô cũng đều dần. Chắc hẳn cô đã kiệt sức. Tôi ngồi thức cho đến sáng, cảnh giác với mọi nguy hiểm.
“Ưm…?”
“Chào buổi sáng,” tôi chào Tinia. Đôi mắt thường ngày đầy quyết đoán của cô giờ đây đang lờ đờ, khiến cô trông ngây thơ một cách lạ thường. Mái tóc rối bù sau khi ngủ chỉ càng làm tăng thêm vẻ dễ thương.
“Chào buổi sáng… Á!” Tinia hét lên và nhảy dựng khỏi giường, dường như choáng váng khi thấy một người đàn ông bên cạnh mình vào sáng sớm.
Tôi hiểu phản ứng của cô, nhưng dù sao cũng thấy hơi chạnh lòng.
“Tôi không làm gì cả,” tôi nói, giơ hai tay đầu hàng trước khi cô kịp bắn một quả cầu ma thuật vào đầu tôi. Tôi không biết cô có thể dùng loại phép thuật nào, nhưng tôi biết cô giỏi hơn Elma.
“Ồ! Ơ… không phải thế… Đừng nhìn tôi!” Tinia úp mặt vào hai bàn tay.
Cô ấy bối rối hơn tôi tưởng. Có lẽ với tư cách là con gái tộc trưởng, cô ấy luôn phải tỏ ra mạnh mẽ—điều đó có khó khăn với cô ấy không? Có lẽ sáng sớm là khoảng thời gian riêng tư duy nhất mà cô ấy có.
“Được rồi, được rồi. Hay là tôi ra ngoài duỗi người một lát trong khi cô chỉnh trang lại nhé?”
Hai tay vẫn giơ lên đầu hàng, tôi lách người ra khỏi nơi trú ẩn. Mimi và Elma chẳng phiền nếu tôi thấy họ ngủ say không phòng bị và chảy nước dãi, nhưng Tinia có vẻ khác. Thêm một chút phong thái của dòng dõi cao quý, tôi đoán vậy. Nếu phải ở cùng nhau thêm một đêm nữa, có lẽ chúng tôi nên xây một cái lều thứ hai để có sự riêng tư? Không, quá nguy hiểm. Lần này không có gì làm phiền chúng tôi, nhưng nếu có con quái vật nào đó tấn công, chúng tôi sẽ muốn ở cạnh nhau. Tinia đành phải tập quen với không gian chật hẹp thôi.
Trong lúc tôi đang cân nhắc các lựa chọn, một Tinia ủ rũ bước ra khỏi nơi trú ẩn.
“Tôi xin lỗi vì đã để ngài thấy bộ dạng khó coi của mình.”
“Tôi chẳng thấy có gì khó coi cả, nhưng nếu cô đã nói vậy… Lời xin lỗi được chấp nhận nhé?”
“Cảm ơn ngài.”
“Không có gì. Ăn sáng thôi.”
Chúng tôi mở vài hộp khẩu phần ăn dã chiến của Hạm đội Đế chế. Thức ăn khá mặn, nhưng điều đó lại hoàn hảo cho điều kiện nóng ẩm, nơi bạn sẽ đổ mồ hôi như tắm.
“Hương vị này lạ, nhưng ngon,” Tinia nhận xét.
“Ừ, nó ngon một cách đáng ngạc nhiên. Nhưng ăn ngày này qua ngày khác thì ngán lắm.”
“Món nào cũng vậy thôi. Hãy cố gắng ra khỏi đây trước khi điều đó xảy ra.”
“Đúng vậy,” tôi đồng ý, cắn một miếng xúc xích mặn. Người elf làm thế nào để bổ sung chất điện giải khi đi săn trong rừng nhỉ? Hy vọng Tinia biết một vài bí quyết nào đó của dân tộc mình.
Sau bữa sáng, tôi cho một ít củi đã chặt hôm qua vào hố lửa và châm bằng tia laser. Nếu chúng tôi bị lạc trong khi tìm thức ăn, chúng tôi có thể dựa vào tín hiệu khói để tìm đường về. Để chắc chắn hơn, tôi định sẽ khắc ký hiệu lên cây trên đường đi. Bị lạc khỏi chính nơi mình đang bị lạc thì chẳng vui chút nào.
“Cứ từ từ thôi,” tôi nói. “Tôi không biết có gì đang chờ đợi chúng ta ngoài kia.”
Tinia gật đầu. “Ngay cả những thợ săn kinh nghiệm cũng hiếm khi đi sâu vào khu rừng này.”
Tôi đeo một cái ba lô nhỏ mà tôi đã làm bằng M.T.C.P.T. Bên trong có khẩu phần ăn cho hai bữa, bi đông hấp thụ độ ẩm, các gói năng lượng dự phòng, và chính cái M.T.C.P.T. Tinia mang theo hai bữa ăn khác. Tôi được trang bị kiếm và súng laser, còn cô có con dao từ bộ dụng cụ sinh tồn. Mục tiêu là mang thức ăn về, nên chúng tôi di chuyển rất gọn nhẹ.
“Bụi rậm ở đây dày đặc kinh khủng,” tôi lẩm bẩm khi dùng kiếm chém xuyên qua đám cây cỏ. Chúng tôi tiến lên rất chậm. Tôi đã đánh dấu các cây như đã định, nhưng có lẽ chúng tôi chỉ cần đi theo con đường mà tôi đang phát quang cũng có thể tìm được đường về.
“Đây là một khu rừng nguyên sinh hoang sơ… Ồ, có thứ gì đó ngon kìa!” Tinia dừng lại và chỉ vào thứ mà đối với tôi chỉ là một dây leo bình thường đang bám trên cây.
“Chà, nhanh vậy sao?”
“Đó là dây kokiri. Nhìn kìa.”
Tôi nhìn theo hướng cô chỉ và thấy một loại quả bầu nhỏ, chỉ nhỉnh hơn nắm tay tôi một chút.
“Ồ, trái cây.”
“Quả Kokiri. Nó ngọt và mọng nước.”
“Được rồi, hái vài quả đi.”
“Cứ để tôi.” Tinia lẩm bẩm điều gì đó, và những quả kokiri liền tự rụng khỏi cành.
“Ma thuật đúng là tiện lợi thật.”
“Nó không phải toàn năng, nhưng đây chỉ là một phép đơn giản. Hái thêm một ít nữa đi.”
“Ừ. Chúng ta không nên lấy hết, nhưng thêm vài quả nữa cũng không sao.” Tinia chớp mắt nhìn tôi kinh ngạc.
“Tôi có nói gì lạ không?”
“Không, tôi chỉ không ngờ một người ngoài lại nói như vậy. Xin thứ lỗi cho sự suy diễn của tôi, nhưng tôi đã nghĩ ngài sẽ đề nghị chúng ta hái sạch.”
“Ừ, một số người có thể sẽ làm vậy. Nhưng nếu chúng ta lấy hết, sẽ không còn quả nào để rụng hạt. Có thể sẽ chẳng ai đi sâu vào khu rừng này nữa, nhưng chúng ta nên có ý thức. Và… tỏ lòng biết ơn đối với khu rừng, tôi đoán vậy?”
“Ngài nói nghe như một người elf. Ngài thật kỳ lạ, Ngài Hiro.”
Tinia cười và vẫy tay, làm thêm nhiều quả nữa rơi xuống. Bắt chúng thật vui. Không biết vị nó thế nào nhỉ.
“Được rồi! Khởi đầu thuận lợi đấy.”
“Đúng vậy. Hãy xem chúng ta còn tìm được gì nữa không.”
Chúng tôi tiếp tục đi cho đến khi Tinia lại dừng lại. Lớp cây bụi ở đây không còn dày đặc; lần này cô ấy đã tìm thấy gì?
“Ngài không mang theo dụng cụ đào bới nào, phải không, Ngài Hiro?”
“Không, tôi để xẻng ở lại trại rồi. Có gì ở đây sao?”
“Vâng. Thấy dây leo này không? Rễ của nó ăn được.”
Dây leo mà Tinia chỉ vào mỏng và mảnh hơn dây kokiri. Những chiếc lá hình trái tim mọc ra từ thân leo khi nó quấn quanh các loại cây khác.
Tôi cười khúc khích. “Đó là lúc anh bạn này ra tay.” Tôi lấy M.T.C.P.T ra khỏi ba lô và điều chỉnh cài đặt. Trong lúc gác đêm qua, tôi đã chán đến mức đọc hết cả cuốn hướng dẫn sử dụng. Hóa ra có thể thu hẹp phạm vi phân giải. Tôi chĩa M.T.C.P.T vào đất.
“Như vậy có ‘phân giải’ luôn cả cây jijo không?” Tinia hỏi.
“Jijo…? Ồ, cái dây leo. Không, tôi nghĩ tôi có thể cài đặt nó chỉ tác động lên đất thôi. Xem đây này.”
Tôi bắn M.T.C.P.T vào mặt đất. Lớp đất xung quanh dây leo ngay lập tức trở nên tơi xốp. Những cái hố nhỏ xuất hiện, như thể nó đang sụp đổ dần. Một cảnh tượng thật kỳ lạ.
“Giờ chúng ta có thể kéo thẳng dây leo lên được rồi.”
“Thật đáng kinh ngạc,” Tinia nói. “Những người đào khoai tây của chúng tôi cũng dùng thổ thuật theo cách này. Phương pháp thì khác, nhưng kết quả thì như nhau.”
Tinia giật mạnh dây leo, nó trượt khỏi mặt đất một cách dễ dàng, để lộ ra một củ dài. Trông nó giống như một củ khoai mỡ dại, dù tôi chưa bao giờ đi đào khoai mỡ ở Trái Đất.
“Thật dễ dàng,” Tinia nói.
“Cái đó ăn được sao? Ăn thế nào?”
“Sau khi rửa sạch đất, có thể ăn sống. Nhưng jijo sẽ ngon hơn khi nướng hoặc hấp.”
“Ra vậy.” Giống như khoai mỡ.
Tinia cắt rời củ và chôn phần còn lại của cây xuống đất. Cô dùng ma thuật nước để rửa sạch củ, bẻ làm đôi và cho vào ba lô.
“Cô trồng lại dây leo để sau này còn thu hoạch à?”
“Vâng, đó là một lý do. Nhưng chúng tôi tồn tại là nhờ những phước lành của khu rừng, nên chúng tôi cũng phải bảo vệ nó.”
Khi chúng tôi tiếp tục đi, Tinia kể cho tôi nghe thêm về cách Tộc Grald sống hòa hợp với thiên nhiên và thu hoạch thực phẩm. Thỉnh thoảng, cô dừng lại để hái lá và thảo mộc mà cô nói là dùng để nấu ăn rất ngon.
“Không thể tin được cô đã tìm thấy nhiều thứ như vậy.”
“Vâng. Chúng ta hẳn sẽ có đủ cho bữa tối nay.”
Chúng tôi cũng tìm được thêm quả kokiri. Chúng tôi ăn vài miếng trong lúc nghỉ chân. Khi bổ ra, kokiri trông không giống quả bầu mà giống một quả dưa nhỏ. Phần ruột có màu trắng ngà. Khoan đã, bầu có phải là một loại dưa không? Hay ngược lại? Kệ đi. Dù sao thì đây cũng là một loại thực vật ngoài hành tinh, nó chẳng có họ hàng gì với bất cứ thứ gì từ thế giới của tôi.
“Món kokiri này ngon thật,” tôi nói với Tinia. “Nó để được lâu không?”
“Chà, những quả chín thế này thì không. Chúng chỉ để được nhiều nhất một tuần. Nhưng nếu quả còn xanh được đem đi muối chua, chúng có thể để được nửa năm. Chúng tôi cũng làm mứt bằng cách đun chúng với đường hoặc mật ong gi, và thứ đó còn để được lâu hơn nữa.”
“Hay đấy. Tiếc là quả tươi lại không giữ được lâu.” Tôi cắn thêm một miếng. Nó có vị cỏ khá rõ, nhưng lại ngọt. Đối với một loại trái cây dại chưa qua lai tạo để tăng hương vị thì nó ngon một cách đáng ngạc nhiên.
“Tại sao lại vậy?”
“Tôi chỉ hy vọng có thể mang một ít về tàu. Nhưng tôi đoán đằng nào cũng không qua được kiểm dịch.”
Việc bất cẩn mang thực vật ngoại lai đến các hành tinh khác có thể gây ra thảm họa sinh thái. Ngoài việc phòng chống vi-rút và vi khuẩn, hầu hết mọi hành tinh trong Đế chế đều cực kỳ nhạy cảm với việc xuất khẩu động thực vật. Các hành tinh có các loài đặc hữu đều có trạm hải quan và kiểm dịch để đề phòng buôn lậu. Cũng có những luật lệ để bảo vệ cây trồng thương mại khỏi bị đánh cắp gen. Tóm lại, ngay cả khi quả kokiri có thể để được lâu, tôi cũng khó có thể mang nó ra khỏi Theta.
“Tôi e rằng tôi không thể giúp ngài được,” Tinia nói. “Nhưng theo tôi biết, Tộc Minpha và Rosé sử dụng công nghệ của Đế chế để trồng kokiri biến đổi gen. Tộc Grald chỉ thực hành phương pháp chọn lọc giống truyền thống.”
“Các cô có trồng loại này không?”
“Vâng. Chúng tôi trồng những quả kokiri to hơn, ngọt hơn trong các vườn cây của mình. Mặc dù cá nhân tôi cũng thích cả những quả dại nữa.”
“Thú vị đấy. Sau này cô phải kể cho tôi nghe tất cả về nó.”
“Tất nhiên rồi. Dù sao thì chúng ta cũng có nhiều thời gian mà.”
★
Sau khi ăn quả kokiri và nghỉ ngơi một lát, chúng tôi tiếp tục đi xuyên rừng. Tinia tìm thấy rất nhiều loại cây ăn được và chúng tôi chỉ thu thập vừa đủ cho hai người. Hái quá nhiều rồi để nó thối rữa cũng chẳng ích gì. Ba lô của chúng tôi bắt đầu nặng dần.
“Biết không,” tôi nói, “tôi ngạc nhiên là chúng ta chưa đụng phải con thú nguy hiểm nào. Chắc chúng không thích gây sự.”
“Rất có thể là vậy. Động vật hoang dã tồn tại bằng cách thận trọng; một vết thương nhỏ cũng có thể dẫn đến cái chết oan uổng. Trừ khi quá đói, chúng sẽ chỉ tấn công nếu chúng ta xâm phạm lãnh thổ hoặc đến gần con non của chúng.”
“Tôi đoán tốt nhất là nên giữ khoảng cách. Tôi cũng muốn có ít thịt, nhưng tôi không biết cách săn bắt và xẻ thịt thú rừng, rồi còn nước nữa…” Tôi biết cần phải có nước để rửa sạch con vật mới giết và giữ cho nó mát. Những người săn bắt hái lượm đôi khi còn ném cả con mồi xuống hồ hoặc ao.
“Tôi có thể cung cấp nước bằng ma thuật, và tôi cũng có kỹ năng xẻ thịt.”
“Dù cô không phải là thợ săn?”
“Nếu một cuộc đi săn thắng lợi lớn, các thợ săn sẽ cần người giúp xẻ thịt và lột da.”
“Ra vậy.” Việc Tinia có thể xẻ thịt thú rừng hoàn toàn hợp lý. Mong là cô ấy không thắc mắc tại sao tôi, một gã từ không gian, lại biết chút ít về chuyện này. Tốt hơn hết là đổi chủ đề. “Không biết Mimi và những người khác đang làm gì. Hy vọng họ an toàn.”
“Giờ này chắc họ đã an toàn trong lãnh thổ Grald rồi. Tôi lo hơn về cuộc tấn công của cướp biển…”
“Lúc tôi tỉnh giấc đêm qua thì nghe như trận chiến đã dừng lại. Vì từ đó đến giờ không có dấu hiệu gì bất ổn, tôi nghĩ chúng ta có thể yên tâm cho rằng phe ta đã thắng.”
Ngay cả một hạm đội cướp biển khét tiếng cũng không thể hy vọng quét sạch toàn bộ quân đội của một hệ sao. Mà kể cả có làm được, chúng cũng không thể nào giữ được hệ sao đó. Các hệ sao lân cận và Hạm đội Đế chế sẽ can thiệp, và cuối cùng bọn cướp biển sẽ phải đối mặt với toàn bộ sức mạnh của Đế quốc Grakkan.
Theo tôi thấy, không có giao tranh nào tái diễn. Điều đó đủ để chứng minh hạm đội của hệ sao đã chiến thắng. Còn phi hành đoàn của tôi, tàu Krishna và Hắc Liên có an toàn hay không lại là chuyện khác. Tuy nhiên, nếu Hắc Liên bị phá hủy, nó sẽ gây ra một vụ nổ đủ lớn để nghe thấy trên toàn hành tinh, vì vậy tôi tự nhủ rằng nó vẫn ổn. Gì cơ? Cướp biển có thể đã lên Hắc Liên và chiếm quyền kiểm soát ư? Không đâu. Tấn công nó trong trận chiến là một chuyện, nhưng cử quân lên tàu sẽ là tự sát. Họ sẽ phải đối mặt với đám robot chiến đấu cấp quân sự và Mei. Chỉ riêng Mei và đám robot đó cũng đủ sức cho một trung đoàn tinh nhuệ của Đế chế phải chạy có cờ.
“Tôi hy vọng ngài nói đúng,” Tinia nói khi chúng tôi tiếp tục đi xuyên rừng.
Ngay lúc đó, chúng tôi thấy ánh sáng phía trước. “Cái gì vậy?” tôi hỏi.
“Một con sông hoặc một con suối chăng?”
“Trông không giống ánh phản chiếu. Giống hơn là… một thứ gì đó đang phát sáng.” Tôi chém xuyên qua bụi rậm. “Cái quái gì thế này?”
“Đây là…”
Tôi không thể hiểu nổi mình đang nhìn thấy gì. Nằm trên mặt đất là một vật thể hình quả bóng bầu dục, lớn đến mức gần như tôi không thể ôm xuể. Nó phát ra một thứ ánh sáng màu xanh lục huỳnh quang. Thứ này có phóng xạ không? Bức xạ Cherenkov màu xanh lam, chứ không phải xanh lục, đúng không?
Tôi quay sang Tinia. “Nghiêm túc đấy, nó là gì vậy? Một loại quả đặc biệt của Theta à? Sao nó lại phát sáng?”
“Tôi không chắc… Có thể nào nó là?” Tinia rõ ràng đang bối rối. Tin xấu à?
Không dám chạm tay không, tôi nhặt một cành cây và chọc vào nó. “Có vẻ khá cứng.”
“L-lại đi chọc nó bằng que…!”
“Không nên làm vậy à? Nó sắp nổ tung hay sao?”
“Tôi chắc chắn là không, nhưng…” Tinia thở dài. “Chạm vào nó chắc là an toàn.”
“Ồ, thật sao? Vậy thì thử đây.” Tôi ngồi xổm xuống trước vật thể bí ẩn và gõ nhẹ. Cảm giác như chạm vào một cái cây, hoặc một hạt giống lớn. Chắc chắn là một loại thực vật nào đó. “Này, nó ăn được không?”
“Ăn nó là một sự xúc phạm!” Tinia hét lên. Như để phản đối, vật thể bí ẩn tỏa sáng rực rỡ hơn.
“Uầy!” Tôi lùi lại và nắm lấy tay Tinia. Tôi không thích thứ này chút nào. “Cô chắc là nó không nguy hiểm chứ? Tôi thấy chúng ta nên chuồn khỏi đây và quên là đã từng thấy nó đi.”
“Bỏ rơi nó cũng là một sự xúc phạm tương tự!” Vật thể bắt đầu nhấp nháy. Nó đang điều khiển Tinia sao? Cả tình huống này cực kỳ đáng ngờ.
“Thôi nào, Tinia. Cứ nói cho tôi biết nó là gì đi.”
“Tôi chưa từng thấy nó bao giờ, nên không thể chắc chắn… nhưng tôi tin đây là hạt giống của thần thụ.”
“Hạt giống của thần thụ,” tôi lặp lại một cách vô cảm. Vật thể lại sáng lên, như thể đang đồng tình. Thật khó chịu.
“Này, không phải cuộc đột kích của cướp biển đầu tiên đã làm hỏng thần thụ sao?”
Tôi không biết chính xác cái cây đó là gì, nhưng rõ ràng nó là một đối tượng thờ cúng của người elf, hoặc đại loại thế.
“Vâng. Ngay lúc này, những người bảo vệ cây và các vu nữ đang dốc sức để giữ cho nó sống sót. Dù vậy, tôi không thể tin được nó đã tạo ra một hạt giống mới.”
Tinia rụt rè nhìn vào hạt giống phát sáng. Chẳng lẽ cây chỉ sinh sản khi sắp chết sao?
“Chà, nếu không thể để nó ở đây, tôi đoán chúng ta phải mang nó về trại. Có thể dùng nó làm đèn.”
“Dùng hạt giống thần thụ làm đèn?” Tinia nhìn tôi như thể tôi bị điên.
Này, tôi đâu phải người elf. Tôi không có sự tôn kính đặc biệt nào với thứ này. Thật tốt khi nó quan trọng với cô ấy, nhưng tôi chỉ quan tâm rằng nó vô hại và có vẻ tiện lợi.
“Nó quan trọng đến thế sao?” tôi hỏi.
“Nhưng tất nhiên rồi,” Tinia nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. “Thần thụ là nhà và là hy vọng của chúng tôi. Nó luôn ở bên chúng tôi. Chúng tôi, những người elf, được sinh ra và lớn mạnh dưới phước lành của nó…”
Tôi có cảm giác bài giảng này còn có thể kéo dài. Đành phải bất lịch sự cắt lời cô ấy vậy.
“Được rồi, hiểu rồi. Chúng ta có nên mang hạt giống về không?”
“Ờ, được ạ, nhưng xin hãy cẩn thận. Rất cẩn thận. Thực ra, tôi nên—”
“Thôi, để tôi mang cho. Cô chắc chắn là quá căng thẳng khi ở gần thứ này.”
Tôi chộp lấy hạt giống lớn và quẳng nó vào ba lô. Nó lóe lên phản đối sự đối xử thô bạo của tôi, nhưng tôi mặc kệ. Thông minh phết đối với một cái cây đấy chứ. Cá là mình có thể bán nó được cả mớ tiền ngoài không gian… Dĩ nhiên là tôi sẽ không làm một việc như vậy.


0 Bình luận