I Woke Up Piloting the St...
Ryuto Nabeshima Tetsuhiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương 5 Dòng máu Hoàng gia

0 Bình luận - Độ dài: 9,201 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, trong bữa sáng, chúng tôi quyết định chia sẻ với Mimi và Mei về quyết định mà cả bọn đã thống nhất.

“Em không có vấn đề gì, nhưng ngài có chắc không, Master Hiro?” Mimi nghiêng đầu.

“Ý em là sao?” tôi hỏi.

“Umm, tùy thuộc vào hoàn cảnh, em nghĩ họ có thể sẽ chính thức bổ nhiệm ngài làm một hiệp sĩ hoàng gia và biến ngài thành một quý tộc thực thụ.”

“Chà. Một tước vị quý tộc chính thức, hử? Nói cách khác… thay vì một tước vị chỉ giới hạn cho bản thân, tôi có thể truyền lại nó cho các con của mình?”

“Vâng.”

“Em có muốn trở thành một quý tộc không, Mimi?”

“Hả?” Em ấy lại nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi. Thôi nào, hiểu ý anh đi chứ.

“Ý anh là, nếu anh trở thành một quý tộc, điều đó có nghĩa là em cũng sẽ trở thành một quý tộc. Hay nên nói là Elma sẽ là vợ hợp pháp của tôi còn Mimi là vợ lẽ?”

“Xét về dòng dõi của tôi thì điều đó nghe cũng có lý ở một mức độ nào đó,” Elma đáp, “nhưng tôi là một elf. Elf và con người rất khó có con, nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu cậu chọn một người cùng là con người để làm vợ hợp pháp. Còn về cảm xúc cá nhân của tôi… tôi thấy ổn, thật đấy. Dù sao thì cô bé cũng hợp với vị trí vợ cả hơn.”

Mimi cuối cùng cũng hiểu ra điều tôi đang ám chỉ sau khi nghe lời đánh giá của Elma. Mặt em ấy đỏ bừng như củ dền.

“Chà,” tôi nói, “tôi đoán việc trở thành một quý tộc và có được quyền sở hữu đất đai sẽ giúp tôi mua được một căn nhà trên hành tinh nào đó. Đó là một lựa chọn, nhưng nó sẽ khiến tôi khó tiếp tục cuộc sống lính đánh thuê hơn…”

“Đúng vậy… Ồ, nhưng nghe này. Thay vì ở lại thủ đô với cha tôi, sao cậu không đến thăm Chris nhỉ? Cách đó có thể hiệu quả đấy. Bá tước Dalenwald có vẻ nợ cậu một ân huệ. Tôi không biết cậu có thể trở thành một hiệp sĩ hay nam tước không, nhưng nếu ông ấy đỡ đầu cho cậu, tôi cá là ông ấy sẽ cho phép cậu giữ được một mức độ tự do nhất định.”

“Có vẻ như tôi sẽ phải nhận cả Chris nếu đi theo hướng đó, đúng không?”

“Có vấn đề gì sao? Cậu thích con bé, đúng chứ?”

“Chà, tôi đoán là có, nhưng…”

Ý tôi là, làm sao có ai lại nhận được tình cảm của một cô gái dễ thương như vậy mà lại không thích cô ấy được chứ?

Mặc dù tôi không thích cái ý tưởng phải quay lại với một cô gái mà mình đã từ chối… Và tôi cá là nếu tôi trở thành một quý tộc, cô bé sẽ còn tấn công dữ dội hơn bao giờ hết.

Tôi đã từ chối cô bé trước đây vì nhiều lý do. Nhưng nếu tôi trở thành một quý tộc, tình hình sẽ thay đổi.

Chà, một trong những lý do đó là việc chạm vào cô bé hoàn toàn là điều không thể.

Tôi sẽ không đời nào làm vậy. Nếu tôi chạm vào một cô gái như cô bé, tôi sẽ đi tù thẳng cẳng.

Cảnh sát sẽ tóm được tôi ngay lập tức.

“Chà, làm quý tộc có thể vui đấy, nhưng tôi nghĩ hiện tại tôi vẫn muốn tiếp tục sống cuộc đời lính đánh thuê tự do của mình. Cứ tưởng tượng xem, nếu chúng ta trải qua tất cả những chuyện này rồi cuối cùng Mimi lại không muốn cưới anh thì sao. Đó sẽ là điều tệ nhất. Kiểu như, sao lúc đó không đi đào một cái hố rồi tự chôn mình xuống luôn nhỉ?”

Mimi đỏ mặt, nhắm chặt mắt và kêu lên, “Đ-được mà! Em có muốn!”

“Tuyệt vời!” Tôi giơ nắm đấm lên và nhìn Elma.

“Rồi, rồi. Mừng cho cậu nhé. Tôi cũng sẽ cưới cậu,” cô ấy khúc khích.

Mei lặng lẽ quan sát tất cả chúng tôi.

“Cô có muốn kết hôn không, Mei?”

“Tôi sẽ xem xét vấn đề này một cách chân thành.”

“Nghe thấy không, Elma? Mei cũng sẽ cưới tôi đấy.”

“Rồi, rồi. Tiện thì cưới luôn cả Chris, Tina, và Wiska đi. Có muốn thêm cả Thiếu tá Serena vào không?”

“Tôi xin kiếu vụ đó.” Dù tôi có là quý tộc hay không, một mối quan hệ với cô ta cũng có mùi như một quả tên lửa phản ứng vậy.

“Bỏ qua Serena đi. Liệu tôi có thể cưới Mei được không?”

“Được ạ. Trí tuệ Máy móc được công nhận có quyền con người. Nếu ngài muốn, tôi thậm chí có thể sinh con cho ngài.”

“…Thật sao?”

“Thật ạ. Tuy nhiên, đó là một quá trình phức tạp và tốn khá nhiều chi phí.”

“Công nghệ thật tuyệt vời…”

Làm thế quái nào mà có con với một cỗ máy được nhỉ? Nó giống như ấp một bản sao hay gì đó à?

Về mặt di truyền thì nó hoạt động thế nào? Tôi thực sự tò mò về mặt tri thức… Gạt chuyện đó sang một bên, tôi tuyên bố, “Chà, chúng ta đã đi hơi xa chủ đề rồi, nhưng cơ bản là vậy. Bất kể thế nào, chúng ta sẽ duy trì sự tự do của mình. Chúng ta sẵn sàng nhượng bộ một chút để mọi việc trôi chảy, nhưng nếu họ cố gắng can thiệp vào lối sống lính đánh thuê của chúng ta, chúng ta sẽ chống lại. Hiểu chưa?”

“Vâng!”

“Hiểu rồi.”

“Đã rõ, thưa Chủ nhân.”

Tốt. Có vẻ như tất cả chúng ta đều cùng chung một suy nghĩ ở đây.

“Vậy, nói về Tina và Wiska… Hai cô ấy đến văn phòng đó hôm qua; vẫn chưa về sao?”

“Chính xác,” Mei đáp. “Họ đang bận rộn với công việc của Space Dwergr, vì vậy họ đã thông báo với tôi vào tối hôm qua rằng họ sẽ ở lại qua đêm để hoàn thành.”

“Chà, đúng là một công ty bóc lột sức lao động…” Người lùn rõ ràng là cứng cáp hơn con người, nhưng một công ty bắt bạn ở lại qua đêm để hoàn thành công việc thì thật là tệ hại đến mức nào?

Chính sách nhân sự của họ là cái quái gì vậy?

Ngay lúc đó, chuông báo trong phòng ăn vang lên. Ờ, đó là chuông báo có khách đến thăm. Tại sao…?

“Chúng ta có đang đợi khách không?” tôi hỏi.

“Không, tôi không nghĩ vậy.” Mei nhìn xung quanh một cách có vẻ ngẫu nhiên.

Chắc hẳn cô ấy đang truy cập vào hệ thống của Hắc Liên để xem vị khách này là ai.

“Có vẻ như cô Tina và cô Wiska đã trở về.”

Hửm? Tại sao họ lại bấm chuông? Họ có quyền truy cập, nên họ không cần phải làm thế.

“Có vẻ như có một vài người đi cùng họ.”

“Đi cùng họ?”

“Vâng. Có một phụ nữ người lùn đi cùng họ, cùng với một vài người.”

“Ờ…? Mọi người nghĩ chuyện gì đang xảy ra?”

“Em cũng không biết nữa…” Mimi đáp.

“Nếu họ đến cùng Tina và Wiska, chắc hẳn là liên quan đến công việc của họ,” Elma nói.

“Mọi người có nghĩ đó có thể là bộ phim tài liệu về lính đánh thuê mà họ đã đề cập không?”

“Ồ… chuyện đó. Nghĩ lại thì, họ đúng là có quyền ưu tiên truyền thông hay gì đó…”

“Vâng, như một phần của thỏa thuận giảm giá,” Mei xác nhận.

“Tuy nhiên, họ chỉ được phép ghi hình nếu chúng ta đã đồng ý với các điều kiện từ trước.”

Vậy có lẽ họ đến đây để chào hỏi và xem xét tình hình?

Sẽ lịch sự hơn nếu họ liên lạc với chúng ta trước… Hừm.

“Chà, cứ xem xem sao đã. Nếu họ có vẻ mờ ám, chúng ta có thể đuổi họ đi.”

“Yup.”

“Aww… Anh sẽ không cho họ ghi hình chúng ta sao?” Mimi vẫn còn hào hứng về bộ phim tài liệu.

“Nếu chúng ta có thể đạt được thỏa thuận, anh sẽ suy nghĩ về việc đó. Dù sao thì, cứ xem xem sao đã.”

Tôi nhìn Mei một cách ý tứ, cô ấy gật đầu và kích hoạt màn hình holo. Hai chị em song sinh với đôi mắt vô hồn xuất hiện trên đó.

“Chào mừng trở về, những công nhân làm ca đêm. Bạn bè của hai cô đằng sau là ai vậy?”

“Họ là người của phòng giải trí… Xin lỗi, anh. Anh nghe họ nói một chút được không?” Tina nói với một tiếng thở dài.

Ánh sáng trong mắt cô ấy đã hoàn toàn biến mất. Ồ… tôi hiểu rồi. Vậy là vũ trụ nào cũng có những thể loại truyền thông đại chúng như thế này.

Tốt hơn hết là mình nên cẩn thận khi làm việc với những người này.

Một giờ sau khi Tina và Wiska trở về…

“Xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì đã làm phiền ngài hôm nay.” Trưởng chi nhánh phòng giải trí của chi nhánh Space Dwergr tại Grakius Secundus (chết tiệt, cái tên dài vãi!), trưởng phòng kinh doanh, và phó phòng đều xếp hàng trước mặt tôi và cúi rạp người.

Đằng sau họ, các nhân viên phòng giải trí đã theo Tina và Wiska trở về tàu nằm la liệt trên mặt đất.

Mặt họ tái mét—tôi phải nói là trông họ thật kinh khủng—sau trận mắng nhiếc gay gắt.

Để tôi kể cho các bạn nghe làm thế nào chúng tôi đến được tình cảnh này.

Họ đã không lắng nghe, họ cố gắng lên tàu cùng Tina và Wiska mặc cho mọi lời từ chối, và sau đó họ bắt đầu chụp ảnh mà không được phép.

Khi chúng tôi chỉ ra rằng họ phải xin phép chúng tôi trước về những việc này, họ đưa cho tôi một kịch bản và bắt đầu ghi hình, đi lại lung tung, xâm phạm không gian riêng tư, đi vào nhà chứa máy bay, chụp ảnh chiếc Krishna, và thậm chí lục lọi các thùng hàng trong khoang hàng của chúng tôi… Nghe này, tôi đã hơi nổi điên một chút.

Tôi đã kiểm tra với Elma, Mei, và thậm chí cả hiệp hội lính đánh thuê về những hành động tôi có thể thực hiện đối với những kẻ đột nhập trái phép vào tàu của lính đánh thuê.

Tôi cũng đã gửi một đoạn video quay cảnh họ làm chính những việc đó bất chấp sự từ chối của chúng tôi, nhờ vào các camera của Mei.

Tôi đã yêu cầu hiệp hội liên lạc với văn phòng của Space Dwergr tại Grakius Secundus để gửi một khiếu nại chính thức, và trong khi họ xử lý việc đó, tôi đã khống chế những kẻ xâm nhập.

Khi họ phàn nàn rằng tôi đang xâm phạm quyền tự do báo chí của họ, tôi đã giơ Huân chương Kiếm Cánh Bạc Dũng Cảm của mình ra và giải thích rằng theo thông lệ, tôi được đối xử như một hiệp sĩ.

Tôi cũng nói thêm rằng luật pháp cho phép sử dụng vũ lực để loại bỏ những kẻ xâm nhập trên tàu của lính đánh thuê, điều đó có nghĩa là tôi sẽ không bị kết tội nếu cuối cùng tôi có giết họ.

Chúng tôi, những lính đánh thuê, là một trường hợp đặc biệt về mặt này, vì chúng tôi thường tiếp xúc với các bí mật quân sự và bảo vệ các nhân vật quan trọng.

Tất nhiên, có những hạn chế được đặt ra để ngăn lính đánh thuê sử dụng việc “bảo vệ tàu của mình” làm cái cớ để phạm tội, nhưng những điều đó không áp dụng ở đây.

Còn về đám người nằm la liệt trên sàn, tôi đã giải thích với họ rằng tôi đã gửi khiếu nại đến văn phòng của họ thông qua hiệp hội lính đánh thuê.

Điều đó cuối cùng cũng khiến họ nhận ra mình đã gây ra sai lầm nghiêm trọng đến mức nào và bắt đầu van xin tha thứ. Đương nhiên, tôi đã lờ họ đi.

Và đó là tình hình hiện tại.

“Vậy các người cứ làm tôi bực mình suốt thế là sao? Đây là văn hóa công ty của các người, hay sao? Hả?!”

“Chúng tôi xin gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất.”

“Các người nghĩ rằng có thể thoát tội vì đã bán cho tôi con tàu này sao? Và chuyện hẹn gặp trước đâu rồi? Phép lịch sự của các người đâu, hả? Tự dưng xông vào ghi hình và gây rối như vậy có hơi điên rồ không?”

“Chúng tôi thành thật xin lỗi…”

Ngay cả tôi cũng cảm thấy hơi áy náy khi thấy một người lùn lớn tuổi như vậy cúi gập người trên sàn—nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ lùi bước trong chuyện này.

Thật là phiền phức.

“Nhân tiện, cô hầu gái rất có năng lực của chúng tôi đã dùng các thiết bị của tàu để ghi lại toàn bộ sự việc này,” tôi nói thêm.

“Nếu các người không giải quyết ổn thỏa chuyện này, hôm nay tôi sẽ gửi đoạn video này cho tất cả các công ty đối thủ của các người.”

Trưởng phòng kinh doanh, trưởng chi nhánh phòng giải trí, và phó phòng đều há hốc mồm và trợn tròn mắt ngay lập tức.

“Tôi đã tìm hiểu rồi, và các người đúng là có rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Mobius Strip, Fomalhaut Entertainment, và Nyatflix có thể là một nơi tốt để bắt đầu…”

Mobius Strip là loại công ty chuyên chiếu các bộ phim tài liệu nghiêm túc, thực tế, trong khi Fomalhaut Entertainment lại thiên về những bộ phim hào nhoáng và năng động hơn.

Nyatflix… có lẽ tham gia nhiều hơn vào các loại phim tài liệu được kịch hóa và theo dạng điều tra?

Nhân tiện, linh vật của Nyatflix là một loại sinh vật ngoài hành tinh nào đó có cái đầu hình nón và không có khuôn mặt.

Cái quái gì vậy? Nhìn thẳng vào nó cứ như thể tôi đang bị kiểm tra mức độ tỉnh táo vậy. Nghiêm túc đấy, nó có an toàn không?

“X-xin đừng làm vậy!” trưởng chi nhánh phòng giải trí van xin, trán áp sát xuống sàn.

“Nói nhỏ giữa chúng ta thôi, và có thể các người đã biết rồi, nhưng tôi đến thủ đô lần này là để dự một buổi lễ trao giải. Tôi nghĩ tin tức về nó sẽ được công bố khá rộng rãi đấy…” Tôi nhìn xuống ba người lùn, họ thỉnh thoảng lại lo lắng liếc nhìn tôi.

“Sau đó, tôi chắc chắn sẽ nhận được nhiều lời đề nghị hơn về quyền truyền thông. Công ty của các người có thể có quyền ưu tiên, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ nằm im chịu trận nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế này. Các người đang phá vỡ lòng tin chung của chúng ta, và chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ cảm thấy mình không cần phải giữ lời hứa nữa.”

“V-vâng…”

“Tôi chỉ đồng ý với điều này vì khoản giảm giá họ đã cho chúng tôi trên con tàu này, nhưng thật sự, với tốc độ này… Hay là tôi trả lại một triệu rưỡi Ener như một khoản bồi thường, và chúng ta hủy bỏ thỏa thuận nhé?”

“M-một triệu rưỡi—” Nghe thấy vậy, đám người trên sàn phát ra những tiếng hét kinh hoàng và nhăn mặt sợ hãi.

Đúng vậy. Các người sắp làm lãng phí quyền ưu tiên truyền thông mà các nhà sản xuất Hệ thống Vlad của các người đã chi 1.500.000 Ener để có được.

“Dù sao, phàn nàn thế là đủ rồi,” tôi nói. Tôi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với ba người lùn.

“Hãy chuyển sang một cuộc thảo luận mang tính xây dựng hơn.”

Ha ha ha! Điều gì khiến các người sợ hãi thế? Tôi sẽ không yêu cầu bất cứ điều gì quá vô lý đâu, tôi hứa.

Tôi giao đám người xâm nhập thất bại tả tơi cho ba vị trưởng phòng người lùn và đuổi tất cả họ ra khỏi tàu.

Lúc này, hai cô thợ máy của tôi trông như những chiếc lá khô héo.

“Bọn tôi thực sự xin lỗi…”

“Xin lỗi…”

“Không, hai cô không làm gì sai cả. Đừng lo về chuyện đó. Hơn nữa, tôi biết những tên ngốc đó không nghe một lời nào hai cô nói, đúng không? Tôi chắc là hai cô đã cố gắng rồi.”

“Hức… Anh tốt quá, anh à.”

“Cảm ơn ngài…”

Rõ ràng qua biểu cảm của họ lúc bấm chuông là họ đã cố gắng tránh đưa những con kền kền đó đến.

“Nhưng để mọi chuyện như vậy có ổn không?” Elma hỏi, lục lọi trong những giỏ quà xin lỗi trông đắt tiền chứa đầy đồ ăn nhẹ và rượu cao cấp.

Tôi nhún vai. “Không sao. Tôi không muốn đẩy mọi chuyện đi quá xa và gây thêm rắc rối cho chính mình.”

Yêu cầu của tôi là Space Dwergr, với quyền ưu tiên truyền thông của họ, phải quản lý các hoạt động truyền thông của các công ty khác.

Sau cùng thì tôi không muốn bất kỳ ai khác xông vào như họ đã làm.

Họ có lẽ sẽ phải đối mặt với một khối lượng công việc tổ chức kinh khủng. Tôi không quan tâm liệu họ có kiếm được tiền hay mắc nợ với các tổ chức giải trí khác trong quá trình đó.

Miễn là việc đưa tin được lên kế hoạch trước, tôi thậm chí sẵn sàng hợp tác với họ.

Nhưng tôi sẽ không để giới truyền thông xông vào cửa nhà mình như thế này.

Việc làm mochi hãy để cho những người làm mochi, và việc quản lý truyền thông hãy để cho các ông trùm truyền thông.

Nhưng tôi cũng cho họ biết rằng nếu họ gây khó dễ cho phi hành đoàn của tôi, tôi sẵn sàng sử dụng luật pháp và những thanh kiếm của mình để chống lại họ.

Tina và Wiska cũng được bao gồm trong đó. Họ có thể chỉ là thành viên phi hành đoàn tạm thời được công ty cho mượn, nhưng đối với tôi, họ là bạn bè.

“Hai cô từ giờ hãy cẩn thận. Đây không phải là tôi đang mắng hai cô; tôi thực sự lo lắng. Khi sự chú ý đổ dồn vào tôi, nó tự nhiên cũng sẽ lan sang phi hành đoàn của tôi. Đặc biệt là khi con tàu này một trăm phần trăm là của tôi, tôi là thuyền trưởng, và tôi là người đàn ông duy nhất trên tàu. Hai cô biết họ sẽ nhìn nhận điều đó như thế nào rồi, đúng không?”

“Vâng.”

“Vâng, thưa ngài.”

Họ trả lời một cách nghiêm túc.

“Sự thật hay không không quan trọng trong những trường hợp như thế này. Mọi người sẽ nghĩ những gì họ nghĩ dù thế nào đi nữa. Nếu tin đồn về tình hình của chúng ta lan truyền, mọi người có thể đưa ra những nhận xét khiếm nhã. Nếu điều đó xảy ra, đừng lo lắng; hãy đến và nói chuyện với một trong chúng tôi. Nếu có điều gì đó hai cô không thể nói với tôi, hãy thoải mái thảo luận với Mimi, Elma, hoặc Mei.”

“Vâng, không vấn đề gì.”

“Đã hiểu. Cảm ơn ngài.”

“Tốt.” Tôi gật đầu và quay lại nhìn những cô gái khác.

Tôi không chỉ yêu cầu Mimi, Elma, và Mei lắng nghe hai chị em song sinh; tôi cũng đang cho họ biết rằng điều tương tự cũng áp dụng cho họ.

“Em rất sẵn lòng.”

“Tại sao bây giờ lại phải hỏi?”

“Xin hãy giao việc đó cho tôi.”

“Tốt!” tôi lặp lại.

Họ rõ ràng đã hiểu ý tôi. Tôi có lẽ cũng sẽ bị vu khống.

Nhưng đối với tôi thì dễ thôi, cứ cho là họ ghen tị và cười cho qua chuyện.

Và nếu tôi vẫn cảm thấy buồn, tôi có thể nhờ Mimi, Elma, và Mei động viên mình.

“Giờ thì, mình nên làm gì với phần còn lại của—”

Trước khi tôi kịp suy nghĩ xong về việc phải làm gì trong ngày hôm đó, thiết bị đầu cuối cầm tay của tôi bắt đầu reo. Hửm? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Số này trông không quen. Nó báo là đến từ thủ đô, nhưng… Thôi, cứ trả lời rồi sẽ biết.

Tôi chạm vào màn hình và chiếu người gọi lên màn hình holo của phòng khách. Những gì tôi thấy đã làm tôi sốc.

Cô gái trên màn hình trông có vẻ trưởng thành hơn một chút so với những gì tôi nhớ.

Mái tóc đen bóng của cô, trước đây cắt kiểu bob, đã dài ra, nhưng đôi mắt, rực cháy ý chí như những viên đá mã não, vẫn không thay đổi.

Cô bé cũng cao hơn rồi thì phải?

“Chú Hiro, đã lâu không gặp.”

“Chris?!”

“Chris!”

Cô gái quý tộc, Christina Dalenwald, người mà tôi đã từng có một kỳ nghỉ ngắn trên một hành tinh nghỉ dưỡng bãi biển, mỉm cười với tôi qua màn hình holo.

“Chào cháu,” tôi đáp.

“Chà, lâu rồi không gặp. Cháu đang ở thủ đô có việc à?”

“Vâng, ông nội và cháu có một vài việc cần làm ở đây. Cháu rất vui khi được gặp lại chú, chú Hiro.”

“Chú cũng rất vui được gặp lại cháu, Chris. Bọn chú đến đây cùng với Hạm đội Hoàng gia, nên đã phải đi ngang qua Hệ sao Dexar. Trông cháu có vẻ lớn hơn một chút rồi đấy.”

“Vậy sao ạ? Cháu rất cảm kích khi chú nói vậy.” Cô bé nở một nụ cười tinh tế.

Ừ, cô bé chắc chắn có vẻ trưởng thành hơn tôi nhớ. Hồi ở Nhật Bản, có một câu nói, “Ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.”

Có lẽ các cô gái ngày nay còn thay đổi nhanh hơn nữa. “Chào cả chị Mimi và chị Elma nữa. Cháu rất vui khi được gặp lại cả hai chị.”

“Chị cũng vậy!”

“Rất vui khi thấy em vẫn khỏe.”

“Và hai người bạn này của các anh chị là ai vậy?” Ánh mắt của Chris dừng lại ở Tina và Wiska.

Nghĩ lại thì, họ chưa bao giờ gặp nhau.

“Người tóc đỏ này là Tina, và em gái của cô ấy là Wiska. Họ được cho mượn từ một nhà sản xuất tàu có tên là Space Dwergr, và họ là những kỹ sư tuyệt vời. Tina và Wiska, đây là Christina Dalenwald. Cô bé là con gái của Bá tước Dalenwald. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian với cô bé ngay trước khi gặp hai cô. Ồ, và chúng tôi gọi cô bé là Chris.”

“Xin chào. Em là Christina Dalenwald. Xin hãy gọi em là Chris.” Chris khẽ cúi đầu ở phía bên kia màn hình holo.

“Chào, tôi là Tina… Ý-ý tôi là, tên tôi là Tina.” Tina bắt đầu bối rối khi đối mặt với một tiểu thư quý tộc thực sự.

“Chị, làm ơn đi… Em tên là Wiska, thưa cô Chris. Rất vui được làm quen với cô.”

Wiska khá trôi chảy trong những lúc như thế này.

Thật sự, tôi không ngạc nhiên chút nào về Tina.

Sau khi chúng tôi kết thúc phần giới thiệu, Chris nhìn chằm chằm vào Mimi.

“Chà, chị thực sự giống cô ấy. Cháu gần như có thể nói hai người giống như chị em song sinh,” cô bé nói một cách khó hiểu và tự gật đầu.

Hử? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chắc chắn đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Mimi và tỏ ra ngạc nhiên trong hệ sao này.

“Em ấy giống ai vậy?” tôi hỏi.

“Hmm, chà… Mọi người có biết về Công chúa Luciada không? Hay có lẽ… là không?”

“Chưa từng nghe nói.”

“Em chỉ biết tên của cô ấy thôi,” Mimi nói thêm. “Cô ấy là một trong những cô con gái của thái tử, đúng không?”

“Đúng vậy. Ồ, nhưng sắp đến lễ trưởng thành của cô ấy rồi, phải không?” Elma nói.

“Ờ, đợi một chút…” Cô ấy rút thiết bị đầu cuối cầm tay ra và bắt đầu gõ gì đó với tốc độ kinh hoàng. “Cô đùa tôi đấy à.”

Elma nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng há hốc kinh ngạc.

Hiếm khi nào cô ấy lại thể hiện sự ngạc nhiên một cách cởi mở như vậy.

“Không thể tin được, phải không?” Chris trầm ngâm. “Erm… cháu nghĩ rằng có thể sẽ gây ra một sự xáo trộn nếu chị Mimi đến buổi lễ mà không biết trước… vì vậy cháu đã dùng các mối quan hệ của ông nội để liên lạc với chú.”

Tất cả chúng tôi đều nhìn vào màn hình thiết bị đầu cuối của Elma, nơi đang hiển thị một cô gái—Mimi.

Kiểu tóc, phụ kiện và quần áo của cô ấy đều khác, nhưng khuôn mặt đó rõ ràng là của Mimi.

Khoan đã, tôi nghĩ ngực của Mimi lớn hơn.

“Umm…?” Mimi rõ ràng là đang bối rối. Làm sao em ấy không bối rối được chứ? Tôi chắc chắn là có.

Chà, vậy là nó tới rồi. Tại sao, tại sao họ lại vây lấy chúng tôi như thế này khi chúng tôi nghĩ rằng đã thoát khỏi sự quan tâm của giới truyền thông về Elma rồi chứ?

Tại sao lại có thể như vậy. Thật kỳ quái.

“Tôi đoán… một sự giống nhau ngẫu nhiên sẽ không thực sự giải thích được điều này, đúng không?”

“Đúng vậy,” Chris trả lời.

“Không,” Elma nói thêm.

“Không thể nào,” Tina đồng ý.

“Tuyệt đối không,” Wiska nhấn mạnh thêm.

“Sẽ không sao chứ…?” Mimi rõ ràng đã đến giới hạn với tất cả sự hỗn loạn này… giống như tôi vậy.

“Nếu chúng ta bỏ qua buổi lễ và bỏ trốn thì sao?” tôi đề nghị.

“Tôi đang bị đau bụng đây.”

“Chúng ta không thể, Hiro. Serena sẽ săn lùng chúng ta đến tận cùng thiên hà nếu chúng ta làm cô ấy bẽ mặt như vậy.”

“Ồ không, đáng sợ quá.” Việc cô ta thực sự sẽ làm thế mới là phần đáng sợ nhất.

Chúng tôi đã tình cờ gặp nhau khá thường xuyên mà không thực sự cố gắng.

Điều gì sẽ xảy ra với tôi nếu cô ta chủ động cố gắng? Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh hoàng rồi.

“Ch-chúng ta nên làm gì đây? E-em hứa em chỉ là một người dân thuộc địa bình thường. Em chưa bao giờ đến gần hoàng gia. Chắc chắn là một sự trùng hợp thôi!”

Mimi còn hoảng loạn hơn cả tôi.

Rốt cuộc, cô gái trên màn hình không phải là một quý tộc bình thường; cô ấy là hậu duệ trực tiếp của hoàng đế.

Việc giống hệt một người như vậy chỉ có mùi nguy hiểm.

Kiểu như, nếu họ cố gắng lôi cô ấy vào làm người đóng thế hay gì đó thì sao?

Thậm chí đen tối hơn, họ có thể cố gắng ám sát cô ấy để tránh bất kỳ yêu sách giả mạo nào đối với ngai vàng.

Họ có lẽ sẽ phân tích DNA hoặc bộ gen hay gì đó trước—nhưng nếu hóa ra Mimi thực sự có dòng máu hoàng gia, chúng tôi sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng.

Chết tiệt, dù thế nào cũng sẽ có vấn đề, vì Mimi và công chúa này về cơ bản trông giống như chị em song sinh.

“M-Master Hiro…” Mắt Mimi ngấn lệ. Em ấy không biết phải làm gì.

“Sẽ ổn thôi. Anh sẽ không để ai mang em đi đâu, Mimi.” Tôi kéo em ấy vào lòng.

Bất kỳ giải pháp nào tôi có thể nghĩ ra, em ấy có lẽ cũng có thể nghĩ ra dễ dàng như vậy.

Elma hoặc Chris có thể có ý tưởng tốt hơn về những gì sẽ xảy ra. Tôi quay sang họ.

“Chúng ta nên làm gì với chuyện này đây, các cô gái?”

“Hmm… Mei!” Elma gọi.

Mei bước tới và trả lời, “Vâng?”

“Tôi có thể nhờ cô làm một việc cho chúng tôi được không?”

“Ngài có thể giao phó cho tôi bất cứ điều gì.”

“Hmm… Rất tốt.”

Tôi nhìn mình từ trên xuống dưới trong hình ảnh hologram, xác nhận rằng không có khiếm khuyết nào trong vẻ ngoài của mình.

Là một sĩ quan của Hạm đội Hoàng gia, tôi không thể để lộ dù chỉ một chút lôi thôi trước cấp dưới của mình.

Hơn nữa, tôi là đô đốc của Đơn vị Săn lùng Cướp biển. Việc duy trì một tiêu chuẩn nghiêm ngặt về ngoại hình lại càng quan trọng hơn.

Có những lúc cuộc sống của một thiếu tá Hạm đội Hoàng gia khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với việc tham dự các buổi tiệc trà của các tiểu thư, nơi những cô gái đó chỉ lan truyền tin đồn và phàn nàn về người khác.

Tôi biết ơn vì đã được sinh ra trong gia đình chiến binh Holz.

Tôi không ngại những chiếc váy xinh đẹp và những phụ kiện lấp lánh, nhưng tôi chưa bao giờ là người thích các buổi tiệc trà.

“Haah…” Tôi thở dài. Mặc dù khinh thường hoạt động này, tôi có lẽ sẽ bị mắc kẹt tại khá nhiều buổi tiệc trà khi đã trở về thủ đô.

Tuy nhiên, tôi đã đi làm nhiệm vụ quân sự năm năm nay rồi.

Có lẽ mọi người đã quên tôi và sẽ không gửi lời mời nữa.

“Chào buổi sáng, Thiếu tá.”

“Chào buổi sáng, Trung úy.”

Tôi sải bước đến phòng ăn của sĩ quan trên tàu Lestarius, nơi tôi thấy Trung úy Robertson đã đang dùng bữa sáng của mình.

Anh ấy là một phụ tá giỏi, luôn hỗ trợ và tôn trọng tôi hết mực với tư cách là chỉ huy của một hạm đội nhỏ.

Tôi đặt thức ăn từ máy nấu tự động và một tách trà đen lên khay rồi mang đến bàn.

Trong khi chào các sĩ quan khác khi họ bước vào, tôi phết mứt cam lên bánh mì nướng của mình.

Họ không thể làm gì với cái máy nấu tự động này sao? Trà thì chấp nhận được, nhưng mọi thứ khác nó làm ra chỉ vừa đủ ăn.

Nếu bữa sáng ở phòng ăn của sĩ quan là bánh mì nướng với mứt cam, đậu hầm và trà đen, thì họ đang cho những người lính bình thường ăn cái quái gì vậy?

Vì chúng tôi đang ở thủ đô, tôi đã cân nhắc việc đặt mua máy nấu thay thế cho mọi con tàu trong hạm đội của mình.

Việc đó sẽ khá dễ dàng so với tất cả những công việc giấy tờ phiền phức mà tôi đã phải chịu đựng cho đến ngày hôm qua.

Chuẩn bị cho buổi lễ và trình diện thật là một cực hình.

“Mọi việc cuối cùng cũng đã ổn định.”

“Thật vậy. Ít nhất chúng ta có thể thong thả cho đến buổi lễ, nếu không có gì khác xảy ra,” tôi nói, hướng mắt về phía màn hình holo trong khi nhấp một ngụm trà.

Tin tức buổi sáng thật khô khan: một mẩu tin tâng bốc về việc cây cối trong thủ đô đang nở hoa, sau đó là một phân đoạn về Công chúa Luciada, người đã xuất hiện trước giới truyền thông lần đầu tiên sau mười năm—khoan, cái gì?!

“Phụtttt?!” Trà đen phun ra từ miệng tôi, và tôi bắt đầu ho dữ dội.

“Chà! T-Thiếu tá?!” Trung úy Robertson ngạc nhiên lên tiếng. Tuy nhiên, tôi không còn tâm trí để trả lời anh ta; tôi không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Công chúa Luciada. Rốt cuộc, đó là một khuôn mặt rất quen thuộc với tôi.

Tôi lau miệng bằng mu bàn tay và tập trung vào từng từ của chương trình tin tức.

Ôi, trời ơi. Đây có thể là một chuyện lớn… Thực sự có điều gì đó kỳ lạ về Thuyền trưởng Hiro.

Tôi không thể tin được… K-không, bây giờ không phải là lúc để nghĩ về điều này.

Cứ đà này, buổi lễ sẽ trở thành một gánh xiếc. Tôi phải làm gì đó nhanh chóng.

“Quên chuyện thong thả đi,” tôi nói. “Tôi cần liên lạc với văn phòng Hoàng Gia Sự Vụ ngay lập tức!”

“Hoàng Gia Sự Vụ?! T-Thiếu tá, có chuyện gì với cô vậy?!”

“Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng, nếu không đây có thể là một thảm họa. Đi với tôi!”

Tôi sẽ phải giải thích mọi thứ cho vị thuyền trưởng ngơ ngác đó, thu thập tài liệu của mình, và gọi cho Hoàng Gia Sự Vụ… Ugh, tôi vừa đau đầu vừa đau bụng.

Ghi nhớ lời tôi nói đi, Thuyền trưởng Hiro… cậu sẽ nợ tôi một món nợ lớn vì chuyện này.

Sau khi chúng tôi cúp máy với Chris, Mimi cuối cùng cũng đã ngừng khóc.

“Hai người trông giống hệt nhau… Mimi, em có chắc là không có họ hàng gì không?” Tina hỏi.

Trời ạ, cô đúng là không lãng phí chút thời gian nào để hỏi dồn em ấy.

“Em không… Bố mẹ em chỉ là những thường dân bình thường làm việc trong lĩnh vực cơ sở hạ tầng thuộc địa… Em không biết gì về ông bà của mình cả.”

“Hmm. Ngay cả khi bố mẹ em nói rằng em không có bất kỳ mối liên hệ gia đình nào khác, em cũng sẽ không biết liệu họ có hoàn toàn trung thực hay không, đúng không?” Wiska đề nghị.

“Ừ, anh đoán em nói đúng,” tôi đồng ý. “Nếu bố mẹ của Mimi chưa bao giờ nói với em ấy bất cứ điều gì về nó, thì chúng ta về cơ bản là đang đi vào ngõ cụt.”

“Đúng vậy. Nhưng tôi chắc chắn chúng ta sẽ sớm biết được sự thật.”

Elma vừa dứt lời thì tiếng chuông lại vang lên trong phòng khách, thông báo rằng chúng tôi lại có khách.

Tôi liếc nhìn Elma, nhưng cô ấy chỉ nhún vai. Được rồi.

Tôi bật camera bao quát thang lên tàu trên màn hình holo.

“Á!” tôi hét lên.

“Đừng có ‘á’ với tôi, làm ơn.”

Ở phía bên kia màn hình là Thiếu tá Serena, đang khoanh tay lườm tôi, Trung úy Robertson, một vài người lính trong bộ quân phục sang trọng, và một người mặc áo choàng trắng trông giống như một bác sĩ.

“Cô cần gì?”

“Đừng giả ngu với tôi. Cậu biết chuyện gì đang xảy ra, phải không?”

“Không. Không biết gì cả.”

“Đừng đùa cợt vô ích nữa, nếu không cậu sẽ gặp rắc rối đấy.” Một đường gân nổi lên trên trán Serena. Ồ, cô ta nghiêm túc rồi.

“Được rồi, được rồi. Nhưng tôi có thể thực sự không biết, nên tôi nghĩ cô nên giải thích cho đàng hoàng. Điều gì đã mang cô đến cửa nhà chúng tôi, thưa Thiếu tá?”

“Tôi sẽ nói thẳng. Thành viên phi hành đoàn của cậu, Mimi, có thể mang dòng máu hoàng gia. Tôi đến đây để xác nhận tính xác thực của việc này. Đây là các hiệp sĩ hoàng gia Zain và Loretta, đây là ngự y, Bác sĩ Falke, và đây là ông Cornell của Hoàng Gia Sự Vụ.”

Những người khác cúi đầu khi Serena giới thiệu họ. Ồ, vậy đây là ý của Elma.

“Cô dự định sẽ làm gì tùy thuộc vào kết quả? Cô sẽ mang Mimi đi chứ?” tôi hỏi.

“Chà…” Serena ngập ngừng và nhìn sang các hiệp sĩ hoàng gia và người đàn ông từ Hoàng Gia Sự Vụ.

“Tôi không quan tâm em ấy có họ hàng với ai; Mimi là một phần phi hành đoàn của tôi. Các người không được mang em ấy đi đâu nếu không có sự cho phép của tôi, và nếu các người cố gắng dùng vũ lực để mang em ấy đi, tôi sẵn sàng chiến đấu vì em ấy. Tôi cần một lời hứa rằng các người sẽ không cố gắng mang em ấy đi bất kể kết quả thế nào, nếu không các người đừng hòng bước chân lên tàu của tôi.”

Cornell và các hiệp sĩ trao đổi vài lời trước khi gật đầu với nhau trong sự đồng thuận rõ ràng.

Cornell lịch sự giải thích, “Bất kể cô Mimi có mang dòng máu hoàng gia hay không, chúng tôi không có kế hoạch hành động ngay lập tức dựa trên thông tin này. Trước tiên chúng tôi sẽ xác nhận xem điều đó có đúng sự thật hay không, và sau đó chúng tôi sẽ cân nhắc cách phản ứng.”

Chà, tôi đoán vậy cũng được? Dù sao thì chúng ta cũng không thể tránh mãi vấn đề này được.

Có lẽ việc đặt mình dưới sự bảo vệ của hoàng gia sẽ là một bước đi thông minh, trước khi những tin đồn kỳ lạ lan truyền hoặc bất kỳ kẻ lập dị nào cố gắng giở trò.

Bên cạnh đó, việc cố gắng qua mặt giới quý tộc hoàng gia nghe có vẻ như một thử thách bất khả thi.

Tôi nhìn sang Mimi và Elma trước. Mimi gật đầu, dù trông em ấy có vẻ không yên tâm, và Elma cũng thở dài đồng ý.

“Mọi chuyện chẳng bao giờ nhàm chán khi có anh ở bên… Cứ như thể những bất ngờ bị hút về phía anh vậy.”

“Thật không thể tin được cách anh ta thu hút rắc rối. Giống như một điểm dị thường của rắc rối vậy!”

Tôi xin từ chối cái danh hiệu vu khống đó, cảm ơn.

Chúng tôi không cần phải ra ngoài chào đón họ tất cả, vì vậy Mei và tôi quyết định sẽ đảm nhận việc này.

Mimi, Elma, Tina, và Wiska đứng chờ trong phòng khách.

Tôi đã cân nhắc việc yêu cầu họ cố thủ trong phòng của mình, nhưng họ đủ hy vọng để ở lại phòng khách và theo dõi tình hình từ đó.

“Chào mừng đến với Hắc Liên.”

“Xin lỗi đã làm phiền,” Serena nói.

“Nếu cô thực sự làm phiền, tôi sẽ ném cô ra ngoài,” tôi nói đùa. Cô ta lườm tôi.

Này, tôi chỉ đang đùa một chút để làm cho không khí bớt căng thẳng thôi mà.

“Đây là lần đầu tiên tôi lên một con tàu lính đánh thuê… Thật là một trải nghiệm quý báu.”

“Đúng vậy. Nó sáng sủa và sạch sẽ hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.”

Cornell và Falke, cả hai đều là những quý ông lớn tuổi trông hiền lành, đi qua hành lang vào phòng khách, trầm trồ khen ngợi nội thất.

Hai hiệp sĩ hoàng gia thoạt nhìn có vẻ như đang nhìn thẳng về phía trước, nhưng tôi thấy họ thỉnh thoảng liếc trộm tôi và Mei và kiểm tra các hành lang xem có gì đáng ngờ không.

Không thể không cẩn thận với hai người này.

“Ồ…” Cornell kêu lên. Âm thanh ấn tượng đó là vì ông ta đã nhìn thấy Mimi, hay vì ông ta kinh ngạc trước phòng khách lớn và sạch sẽ của chúng tôi?

Dựa vào hướng nhìn của Cornell, chắc hẳn là vế đầu.

Các hiệp sĩ hoàng gia dường như gần như sẵn sàng quỳ gối theo phản xạ.

“Cô Mimi, xin hãy gọi tôi là Cornell. Rất hân hạnh được làm quen với cô.”

“V-vâng… Umm, e-em thực sự không có gì đặc biệt cả, vì vậy ông không cần phải trang trọng như vậy đâu…”

“Điều đó có thể đúng, hoặc có thể sai. Chúng ta sẽ sớm biết thôi. Phải không, Bác sĩ Falke?”

“Đúng vậy. Kết quả sẽ có ngay lập tức. Tôi có thể xin tay của cô được không?”

Mimi lo lắng nhìn tôi, vì vậy tôi gật đầu và khuyến khích em ấy hợp tác.

Với một quyết tâm mới, em ấy rụt rè đưa tay về phía Bác sĩ Falke.

Vị bác sĩ lấy ra một cái bao ngón tay, được nối với máy tính bảng của ông bằng một sợi dây dài, và đặt nó chắc chắn lên ngón tay của Mimi, sau đó bắt đầu gõ trên máy tính bảng của mình.

“Hrmmm… Chà, chà,” ông lẩm bẩm khi xem kết quả hiện lên trên màn hình.

Ông cúi đầu trước Mimi và tháo bao ngón tay ra khỏi tay em ấy.

“Dựa trên những kết quả này, xác suất Mimi mang dòng máu hoàng gia chỉ cách một trăm phần trăm một phần nhỏ của một phần trăm,” Bác sĩ Falke tuyên bố.

Ông quỳ xuống trước em ấy, và Cornell cùng các hiệp sĩ hoàng gia cũng làm theo.

“Cái gì…” Mimi nói lửng trong sự bối rối. Elma và tôi đưa tay che mắt và ngước lên trời trong sự đầu hàng câm lặng.

Tại sao chuyện này lại phải xảy ra chứ?

Chúng tôi đã yêu cầu Cornell từ Hoàng Gia Sự Vụ, ngự y Falke, và hai hiệp sĩ cho chúng tôi một chút không gian riêng vào lúc này.

Các hiệp sĩ ngoan cố cố gắng ở lại trên tàu để bảo vệ Mimi, nhưng tôi đã khăng khăng.

Tôi có nhiều kinh nghiệm trong việc bảo vệ em ấy và tôi đã chỉ ra mức độ an ninh cao của Hắc Liên, ngăn chặn bất kỳ người lạ nào xâm nhập miễn là lá chắn được bật lên.

Cuối cùng, họ đã nhượng bộ.

Những người duy nhất còn lại trên tàu là phi hành đoàn của tôi, Thiếu tá Serena, và phụ tá của cô ấy, Trung úy Robertson.

“Tôi có rất nhiều câu hỏi… nhưng trước hết, làm thế nào mà một quý tộc dòng dõi cao quý như cô lại không nhận ra điều này sớm hơn?”

Tôi lườm Serena.

Cô ta cau mày. “Tôi chỉ thấy nó khi đang xem tin tức sáng nay. Tôi nhận thấy khuôn mặt của công chúa trông quen quen, và rồi tôi nhận ra cô ấy trông giống hệt thành viên phi hành đoàn của cậu. Tôi đã ngạc nhiên đến mức phun cả trà ra ngoài.”

Serena tao nhã uống trà đen, xem tin tức, và phun hết ra ngoài… Tôi ước gì mình đã được thấy cảnh đó.

Tôi sẽ chỉ tay vào và cười.

“Ý tôi là, còn về… công chúa đó thì sao? Không ai biết cô gái này trông như thế nào à? Những quý tộc như cô và Elma không nên biết sao?”

“Các thành viên hoàng gia thường không lộ mặt trước công chúng trong độ tuổi từ năm tuổi đến khi trưởng thành. Thực tế, Công chúa Luciada chỉ mới xuất hiện trước giới truyền thông lần đầu tiên sau mười năm vào tuần trước.”

“Thời điểm đó…”

“Nhân tiện, tại sao cậu không nhận ra?” Serena yêu cầu. “Cậu có một Maidroid thông số cao, phải không?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về Mei.

“Thật xấu hổ khi phải thừa nhận,” Mei giải thích, “mặc dù tôi đã nhận được tin tức rằng Công chúa Luciada đã lộ diện trước thiên hà lần đầu tiên sau một thập kỷ, nhưng việc xử lý các dữ liệu khác đã khiến tôi quá bận rộn trong vài ngày qua đến nỗi tôi đã gán cho nó mức độ ưu tiên thấp.”

“Xử lý dữ liệu khác?”

“Vâng. Tạo danh sách các quý tộc có thể cố gắng quấy rối chủ nhân của tôi, vị trí và hoạt động hiện tại của họ, và những thứ tương tự.”

“Ồ!” Mimi, cặp song sinh thợ máy, và tôi đều kêu lên kinh ngạc; điều đó nghe có vẻ như rất nhiều việc.

Elma, Serena, và Robertson chỉ cười gượng.

“Dù sao đi nữa, bây giờ cậu thấy rằng chúng tôi khó có thể bị đổ lỗi vì không biết, phải không?” Serena nhấn mạnh.

“Quan trọng hơn, Thuyền trưởng Hiro, hãy coi đây là một ân huệ tôi đang làm cho cậu. Cậu nợ tôi.”

“Gì cơ? Tại sao? Chính xác là tại sao? Không có gì trong chuyện này là lỗi của tôi cả.” Tại sao tôi lại nợ cô ta?

Tôi nhanh chóng bày tỏ sự không hài lòng của mình.

“Chỉ vì tôi đã nhận ra kịp thời, liên lạc với Hoàng Gia Sự Vụ, và đích thân dành thời gian và công sức đến gặp cậu mà mọi việc đã diễn ra suôn sẻ và lặng lẽ cho đến nay. Tôi cho rằng đó là một ân huệ khá lớn, phải không? Cậu có biết mình sẽ phải đối mặt với bao nhiêu rắc rối nếu tôi không hành động kịp thời không?”

“Mọi chuyện có thể sẽ trở nên phiền phức nếu cô không can thiệp, chắc chắn rồi, nhưng chúng tôi cũng đang tự mình xử lý tình hình. Chúng tôi có cách để liên lạc với Hoàng Gia Sự Vụ nếu cần thiết, vì vậy chúng tôi có thể giải quyết mà không cần sự can thiệp của cô.”

Chúng tôi có thể dựa vào Bá tước Dalenwald, vì Chris đã đề cập đến chuyện đó.

Thêm vào đó, chúng tôi có thể nhờ gia đình Willrose nếu cần. Bản thân ông Willrose rõ ràng là người của Hoàng Gia Sự Vụ.

“Nói vậy chứ, tôi đoán chúng tôi sẽ cuối cùng nợ họ…”

“Ừ, đúng vậy,” Elma đồng ý. “Ai biết cha hoặc anh trai tôi sẽ nói gì nếu chúng tôi nhờ gia đình giúp đỡ.”

“Và nếu chúng tôi nhờ Chris… Ugh,” tôi rên rỉ. Có vẻ như Chris vẫn chưa từ bỏ tôi, nên nếu chúng tôi đến gặp cô bé, tôi có thể sẽ bị trói buộc với cô bé.

Tôi không thực sự thích điều đó… Chà, không phải là tôi siêu ghét ý tưởng đó, nhưng tôi không thể chịu được việc từ bỏ cuộc sống lính đánh thuê tự do của mình.

“Giờ nghĩ lại, có lẽ nợ cô là cách tốt nhất.”

“Khi xét đến kết quả… yeah, có lẽ vậy,” Elma đồng ý.

“Chà, vậy là xong,” Serena trả lời, hài lòng. “Đó là một món nợ… nhưng với mối quan hệ của chúng ta từ trước đến nay, có lẽ điều đó khiến chúng ta huề nhau?”

“Không—không đời nào. Cô nợ tôi quá nhiều để có thể gọi là huề được.”

“Đúng vậy. Cô ta vẫn còn nợ chúng ta một chút,” Elma quyết định.

“Grừ…” Serena càu nhàu nhưng cô ta không tiếp tục tranh cãi, vì vậy có vẻ như cô ta đã bị thuyết phục.

“Vậy, về Mimi… Em ấy có dòng máu của họ, chắc chắn rồi, nhưng từ ai? Nếu bố mẹ em ấy là thành viên của hoàng gia đã bỏ trốn hoặc mất tích, chúng ta sẽ biết về điều đó, phải không?”

“Cậu sẽ biết. Tuy nhiên, tôi có một giả thuyết. Từ thế hệ trước—tức là thế hệ của hoàng đế hiện tại—một cái tên nổi bật.”

“Vâng, có một người có vẻ khả thi. Celestia, em gái của hoàng đế hiện tại…”

Elma và Serena đều nói cùng một cái tên gần như cùng một lúc. Celestia, em gái của hoàng đế, hử?

Điều đó sẽ khiến bà của Mimi là người có khả năng nhất. Mặc dù chúng tôi không biết bà ấy là bà nội hay bà ngoại.

“Celestia là người như thế nào?”

“…Một người khác thường,” Elma trả lời.

“…Một người chưa từng có tiền lệ,” Serena nói.

Theo họ, Celestia là một người gây rối liên tục, yêu thích phiêu lưu mặc dù được sinh ra trong hoàng gia.

Ngay trước lễ trưởng thành ở tuổi mười lăm, bà đã bỏ trốn trên một chiếc tàu nhỏ mà bà đã bí mật mua được, che giấu danh tính để làm lính đánh thuê, cắt đuôi những người truy đuổi của hoàng gia, và cuối cùng thoát khỏi tay họ.

Hmm. Biết không, tôi nghĩ gần đây tôi đã nghe một câu chuyện như thế này.

“…Gì?” Elma lườm.

“Cô không thấy chuyện này có chút quen thuộc sao?”

Elma đỏ bừng mặt đến tận mang tai khi cô véo vào hông tôi.

Á! Nhưng tôi hiểu rồi; nghe có vẻ như Elma đã bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ này khi cô ấy tự mình quyết định ra khơi.

“A… Nghe như một câu chuyện trong sách hoặc phim, hử?”

“Mặc dù họ đã phần nào né tránh việc chuyển thể trực tiếp, nhưng có rất nhiều tác phẩm rõ ràng dựa trên cuộc đời của Celestia,” Mimi giải thích.

“Em cũng đã xem những bộ phim đó,” Wiska chen vào. “Em rất thích Cuộc Phiêu Lưu của Hệ Sao Maxir.”

“Eh, tôi thích Lính Đánh Thuê Celes đối đầu Quái Thú Cá Mập của Hệ Sao Memel hơn.”

“Heh, nghe vui đấy.”

Cuộc trò chuyện này thực sự có âm hưởng của phim hạng B. Khoan đã, quái vật không gian giống cá mập có thực sự tồn tại không? Chà.

Cá mập trong không gian… Tôi đoán nếu chúng có thể có ba đầu hoặc bơi trong lốc xoáy, thì việc chúng ở trong không gian cũng không quá kỳ lạ.

Thực ra, có lẽ điều đó đã xảy ra rồi? Sao cũng được.

“Dù sao đi nữa, nếu có một mối liên hệ, thì khả năng cao nhất là người em gái có tinh thần tự do của hoàng đế. Và nếu cháu gái của hoàng đế trông giống hệt Mimi, thì điều đó nghe không quá xa vời.”

“Nếu không phải vậy, thì cậu có thể phải quay ngược lại khá xa để tìm ra tổ tiên hoàng gia của em ấy. Nhưng…” tôi nói lửng.

Mimi nghiêng đầu khi Elma và tôi nhìn em ấy.

“Nếu đúng là như vậy, tại sao em lại bị bỏ lại ở đó?” tôi tự hỏi.

“Nếu Elma và tôi không tình cờ đi ngang qua, ai biết được điều gì đã xảy ra với em?”

“Cậu ấy nói đúng.”

Thật vậy, đó là phần khó hiểu. Ngay cả khi bà ấy đã bỏ nhà ra đi và trở thành một lính đánh thuê, bà ấy vẫn là một thành viên của hoàng gia.

Chẳng lẽ họ không cố gắng giám sát và bảo vệ bà ấy và gia đình một cách bí mật hay sao?

“Đó có thể là bằng chứng cho thấy Celestia đã che giấu mình tốt đến mức nào,” Serena nghĩ lớn.

“Có lẽ bà ấy đã che giấu dòng máu của mình, mua một ID công dân hoàng gia giả, và thực sự biến mất vào dòng đời.”

“Thật sự có thể làm giả ID dễ dàng như vậy sao?”

“Tôi không thích thừa nhận điều này với tư cách là một sĩ quan quân đội, nhưng vâng, có nhiều cách. Rốt cuộc, không có hệ thống nào của con người là không có sai sót,” cô nói với vẻ mặt chua chát.

Vậy là có thể sao? Chà. Và từ những gì tôi nghe được ở đây, Celestia là một người phụ nữ rất có năng lực, vậy có lẽ bà ấy có những mối quan hệ phù hợp?

Không phải là chúng tôi đã chứng minh được Celestia là bà của Mimi.

“Chà, tất cả những suy nghĩ này làm tôi mệt mỏi,” tôi rên rỉ.

“Mệt mỏi?”

“Ý tôi là, chuyện đã vậy rồi, đúng không? Tất cả chúng ta đều cống hiến cho cuộc sống lính đánh thuê mà chúng ta biết và yêu thích, và chúng ta sẽ chiến đấu cho quyền được tiếp tục sống nó. Chúng ta sẽ hạ gục bất cứ thứ gì cản đường, dù lớn hay nhỏ, và tiến về phía trước. Vấn đề cấp bách nhất hiện nay là buổi lễ, nhưng chúng ta có những gì chúng ta cần, và Serena đang lo phần còn lại. Khi nói đến Mimi, tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ xem điều gì sẽ xảy ra.”

Khi tôi nói, tôi nắm lấy tay Mimi và kéo em ấy ngồi cạnh tôi trên ghế sofa trong phòng khách.

“Anh sẽ không để ai mang Mimi hay Elma đi khỏi anh. Bất kể họ là ai. Chỉ có vậy thôi.”

“Đó là một câu nói khá mãnh liệt, tùy thuộc vào cách anh nghĩ về nó…” Tina chen vào.

“Chị, em không nghĩ đây là chuyện để đùa đâu.”

“Nếu Mimi và Elma thực sự, thực sự muốn rời đi, thì anh sẽ nuốt nước mắt và để họ đi… Chà, không; anh sẽ cố gắng ngăn họ lại. Ai biết được, anh có thể sẽ khóc và van xin họ đừng bỏ anh.”

Tôi giả vờ lau nước mắt. Tina cười, Wiska khúc khích, Elma nhếch mép mỉa mai, và Mimi…

“Không sao đâu ạ! Em sẽ không bao giờ rời xa Master Hiro!” Em ấy bám lấy tôi. Ừ, đó mới là Mimi.

Cảm giác trên cánh tay tôi lúc này siêu thoải mái.

“Tôi không nghĩ mình có thể theo kịp họ…”

“Ha ha ha!”

Thiếu tá Serena và Trung úy Robertson đều làm một vẻ mặt—giống như họ vừa bị nhét đường vào miệng—nhưng đó là vấn đề của họ.

Dù sao đi nữa, chúng tôi cũng bị mắc kẹt trong việc chờ đợi các bên khác hành động.

Ngày diễn ra buổi lễ sẽ sớm được quyết định, nhưng chúng tôi có lẽ sẽ nhận được phản hồi từ văn phòng Hoàng Gia Sự Vụ trước đó.

Cứ đến đây nếu muốn. Tôi sẽ không chạy trốn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận