I Woke Up Piloting the St...
Ryuto Nabeshima Tetsuhiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 1 Đâu Phải Lỗi Của Tôi!

0 Bình luận - Độ dài: 5,191 từ - Cập nhật:

“Hửm…?”

Mimi là người đầu tiên nhận thấy điều bất thường. Hay chính xác hơn, Mei mới là người đầu tiên, vì cô ấy đã gửi cảnh báo đến Krishna thông qua liên kết dữ liệu. Dù gì đi nữa, trong buồng lái của Krishna, Mimi là người phát hiện ra chuyện đó đầu tiên.

“Có chuyện gì thế?” tôi hỏi.

Tôi có một linh cảm chẳng lành, và nó đang ngày một rõ hơn. Elma, ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh, rõ ràng cũng đang có cùng suy nghĩ. Với đôi mày cau lại, cô ấy vừa thao tác trên bảng điều khiển, vừa kiểm tra dữ liệu radar và cảm biến được gửi đến từ Hắc Liên. Tôi cũng kiểm tra theo.

“Đây là tiền đồn,” Mimi nói. “Nhưng họ… họ đang giao chiến phải không ạ?”

“Hiro…”

“Master Hiro…”

“Đừng có nhìn tôi! Sao lại là lỗi của tôi được?!”

Đúng là hết nói nổi. Đâu phải cứ hễ tôi nói là nó xảy ra được. Nếu tôi mà điều khiển được tương lai, tôi đã dùng nó vào những việc có ích hơn nhiều rồi. Trong lúc tôi vẫn đang lẩm bẩm một mình thì đám thợ máy liên lạc.

“Hon…”

“Lỗi của anh hết…”

“Tôi đã bảo không phải tôi làm mà, khốn thật!”

Lại còn gọi chỉ để nói thế nữa chứ! Tôi dập máy cặp song sinh rồi mở kênh liên lạc với Mei.

“Bọn tôi nắm được tình hình rồi. Xem chừng chúng ta sắp bị cuốn vào trận chiến này, nên an toàn là trên hết. Cứ bung hết sức đi.”

“Nếu muốn ưu tiên an toàn, thì lựa chọn khôn ngoan nhất là án binh bất động và quan sát cho đến khi tình hình lắng xuống,” cô ấy nhận xét.

“Ừ, đó cũng là một phương án… nhưng cứ xem xét chi tiết đã rồi hẵng quyết. Tôi không cho là Hạm đội Đế chế sẽ thua trong một trận phòng thủ ngay tại tiền đồn của mình, nhưng nếu tình thế chuyển thành một cuộc tháo chạy tán loạn, có lẽ chúng ta nên chuồn thì hơn.”

Tôi chẳng muốn đâm đầu vào một trận chiến cầm chắc phần thua để rồi toi mạng đâu—dù tôi sẽ rất sẵn lòng phất cờ theo phe chiến thắng. Nói đi cũng phải nói lại, dàn vũ khí phòng thủ được lắp đặt tại các căn cứ tiền tuyến không phải dạng vừa. Với hỏa lực cỡ đó yểm trợ cho các lực lượng tinh nhuệ đồn trú ở đây, sẽ rất lạ nếu hạm đội rơi vào thế yếu.

“Đã rõ,” Mei trả lời. “Chúng ta sắp đến tiền đồn của Hệ Izulux. Ba mươi giây nữa sẽ quay trở lại không gian thường.”

“Rõ. Chuẩn bị để chúng tôi xuất kích ngay lập tức.”

“Vâng thưa ngài. Cứ giao cho tôi.”

Sau khi Mei ngắt liên lạc, tôi cấu hình lại màn hình chính trên Krishna để hiển thị hình ảnh từ cảm biến quang học của Hắc Liên.

“Nào, để xem chúng ta phải đối mặt với thứ gì đây…” tôi lẩm bẩm.

Những vì sao đang lướt đi như những vệt sáng trên màn hình dần chậm lại và trở về hình dạng những điểm sáng lấp lánh giữa màn đêm đen kịt. Vì Krishna hiện đang ở trong khoang chứa của Hắc Liên, chúng tôi không nghe thấy tiếng nổ siêu quang tốc quen thuộc. Nhưng cũng chẳng sao. Tình hình bên ngoài thế nào rồi nhỉ?

“Ờ… có phải chỉ mình tôi thấy thế không, hay là phe tinh thể đang chiếm ưu thế?” tôi hỏi.

“Trông chúng kháng cự quyết liệt thật,” Elma đáp.

“Wow… Số lượng của chúng ngoài kia đông khủng khiếp.”

Mimi tái mặt trước cảnh tượng trước mắt: đơn vị đồn trú tại tiền đồn của Hạm đội Đế chế đang chiến đấu ác liệt chống lại những bầy sinh vật tinh thể khổng lồ. Quy mô này đã vượt xa một cuộc giao tranh nhỏ rồi. Những tinh thể nhỏ hơn lao thẳng vào tiền đồn và các chiến hạm, bật nảy khỏi lá chắn năng lượng và tan xác dưới những đòn phản công của đơn vị đồn trú. Những con cỡ trung thì bắn ra các quả cầu và chùm tia laser trước khi chịu chung số phận. Những con lớn nhất thì liên tục sinh ra thêm các sinh vật tinh thể cỡ trung và nhỏ từ chính cơ thể đồ sộ của chúng để duy trì sức ép.

Hiện tại, Đế chế vẫn đang giữ chân các sinh vật tinh thể ở một khoảng cách an toàn, nhưng các đòn phản công của họ lại bị chặn bởi những tinh thể cỡ trung và nhỏ ở tiên phong, khiến không một chút hỏa lực nào từ đơn vị đồn trú có thể chạm tới mấy tên trùm cuối ở phía sau. Mấy tên trùm cuối đó có lẽ không thể sinh sản vô hạn được. Nếu đơn vị đồn trú cầm cự đủ lâu, phe sinh vật tinh thể cuối cùng sẽ cạn kiệt quân số. Nhưng điều tương tự cũng đúng với Hạm đội Đế chế—họ không thể duy trì lực lượng chiến đấu này mãi được.

“Đây là một cuộc chiến tiêu hao,” tôi nhận định.

“Đúng vậy. Trận chiến này phụ thuộc vào lượng quân nhu còn lại và sự mỏi mệt của binh lính tại tiền đồn và đơn vị đồn trú.”

“Thôi thì—kết thúc chuyện này cho nhanh nào… Mei!” tôi gọi.

“Vâng?”

“Quay tàu lại và hướng cửa khoang về phía tinh thể lớn bên phải. Phóng Krishna ở công suất tối đa, sau đó quay lại yểm trợ chúng tôi. À, tiện thể báo cho hạm đội là chúng tôi sẽ tấn công mấy tên trùm cuối đó và hãy thương lượng một phần thưởng thật hậu hĩnh vào.”

“Rõ, thưa Thuyền trưởng.”

Cửa khoang chứa của Hắc Liên nằm ở phía sau, phần dưới thân tàu. Nếu muốn phóng một tàu cỡ nhỏ với tốc độ tối đa, chúng tôi sẽ phải quay lưng về phía kẻ thù. Suy cho cùng thì tàu mẹ của chúng tôi được thiết kế để phóng tàu đánh chặn về phía phi thuyền địch đang truy đuổi mà. Những chiếc tàu đánh chặn như thế này không được chế tạo để dùng làm bia đỡ đạn, như cách chúng tôi đang làm.

“Vậy là chúng ta làm thật à… Cứ thế đâm thẳng vào đó luôn,” Elma rên rỉ, giọng đầy bực bội.

“Chị phải quen dần đi thôi, chị Elma. Chuyện này là thường ngày mà.” Mimi có vẻ đã chấp nhận số phận. Giờ cô đã quen với việc này rồi.

Trong lúc tôi còn đang bận thán phục sự trưởng thành của Mimi, Mei đã quay xong tàu. Cửa khoang mở ra, và chúng tôi thấy trận chiến giữa Đế chế và các sinh vật tinh thể đang diễn ra ác liệt ngay trước mặt.

“Có rất nhiều sinh vật tinh thể dọc đường đi…” Mei cảnh báo.

“Tôi không bận tâm. Cứ phóng chúng tôi ra đi.”

“Rõ, thưa Thuyền trưởng. Chúc ngài chiến đấu thành công.”

Ngay khi Mei vừa dứt lời, chúng tôi đã phải hứng chịu một lực G vượt xa khả năng triệt tiêu hoàn toàn của hệ thống kiểm soát quán tính trên Krishna. Tôi cảm thấy mình bị ép chặt vào ghế phi công. Hệ thống kiểm soát quán tính đúng là yếu kém trước các lực tác động từ bên ngoài.

“Cậu có kế hoạch gì không đấy?!” Elma hét lên khi cơ thể cô bị lực G giằng co.

“Kế hoạch là đột kích chớp nhoáng: lao vào nhanh hết mức, nã ngư lôi chống hạm vào mấy con hàng khủng, rồi chuồn lẹ trước khi bị chúng làm gỏi! Nói trắng ra là đánh úp rồi té thôi!”

“Đ-đó… mà là kế hoạch sao ạ?!” Mimi nghiến răng hỏi.

Chắc là sẽ hiệu quả. Các sinh vật tinh thể đang giao chiến trực diện với Hạm đội Đế chế, nên toàn bộ sự chú ý của chúng đều dồn vào họ. Đánh úp chúng lúc này sẽ dễ như bỡn.

Tất nhiên, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Các sinh vật tinh thể cỡ trung dường như phối hợp tấn công cùng một mục tiêu, nhưng những con nhỏ hơn thì hoàn toàn hành động theo bản năng. Khả năng cao chúng sẽ lao vào chúng tôi ngay khi thấy chúng tôi. Dù vậy, phương thức tấn công duy nhất của chúng là phóng các mảnh vỡ của chính mình như mảnh đạn hoặc đâm thẳng vào tàu, nên chúng sẽ khó mà xuyên thủng được khiên của Krishna. Sẽ là một câu chuyện khác nếu cả hai bên cùng tăng tốc lao thẳng vào nhau… nhưng tôi sẽ không làm điều gì ngu ngốc đến nực cười như vậy. Những con lớn hơn thì phản ứng chậm, nên khi chúng nhận ra tôi thì tôi đã cao chạy xa bay rồi. Vài con có thể sẽ cố truy đuổi, nhưng miễn là chúng còn tụ tập ở đây, chúng không thể sử dụng các quả cầu laser mà không bắn trúng đồng loại. Chưa kể, chúng càng lớn thì càng khó xoay xở khi bị cả đám đồng loại cản đường. Lý tưởng nhất là, trước cả khi kẻ địch kịp nắm bắt tình hình, Krishna sẽ áp sát một sinh vật tinh thể lớn và phóng một quả ngư lôi phản ứng chống hạm.

“Được rồi, triển thôi! Kích hoạt hệ thống vũ khí! Và bám chắc vào nhé, các quý cô!”

“Rõ!”

“Vâng!”

Tôi tăng tốc lao thẳng vào bầy sinh vật tinh thể. Một vài con nhỏ tự nhiên phản ứng và lao đến, nhưng tôi đã né tránh chúng và giữ vững tầm mắt—cùng họng pháo—vào mục tiêu chính. Tại sao ư? Bởi vì nếu tôi dại dột thu hút quá nhiều sự chú ý của kẻ địch và khiến chúng tập trung vào một mình tôi thay vì cả Hạm đội Đế chế, chúng tôi có thể bị nghiền nát như một con bọ trong nháy mắt. Tất nhiên, cuối cùng thì kiểu gì tôi cũng sẽ bị rất nhiều kẻ địch để mắt tới, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chưa phải.

“Zôôôôô!”

Lách qua những tinh thể lấp lánh, tôi chuyên tâm lao về phía con hàng khủng. Phải thừa nhận rằng các sinh vật tinh thể trông khá đẹp, giống như những viên đá quý được cắt gọt hay những mũi tên sắc lẹm. Và với vô số màu sắc của chúng, thì, chúng thực sự rất đẹp.

“Dù đang ở trong tình thế nguy hiểm như vậy, nhưng hiện tại tôi lại không có nhiều việc để làm,” Elma trầm ngâm.

“Em cũng thế,” Mimi nói thêm. “Em không có cách nào để hỗ trợ trong một trận cận chiến hỗn loạn như thế này…”

Những mảnh vỡ do các tinh thể phóng ra không gây thiệt hại đáng kể cho khiên của Krishna, nên không cần phải dùng đến pin khiên. Và nếu chúng tôi triển khai mồi bẫy hay ECM giữa một đám đông thế này, chúng tôi sẽ chỉ thu hút thêm sự chú ý của chúng. Ngay cả Mimi cũng có ít việc để làm, vì tôi đã bật sẵn radar tầm ngắn và tầm trung trong tầm nhìn ngoại vi của mình. Thậm chí, nếu cô ấy có cố gắng cảnh báo tôi về điều gì đó, ở khoảng cách này, khi cô ấy nói ra thì đã quá muộn. Các cảm biến tầm gần của tàu sẽ kích hoạt sớm hơn phản ứng vật lý của cô ấy.

“Lại đây nào, lũ ranh con…!” Cuối cùng tôi cũng xuyên qua được bức tường tinh thể cỡ nhỏ và trung để áp sát con lớn. Những con nhỏ vẫn đang được sinh ra từ nó và những con trung mà tôi đã vượt qua trên đường đến đây đều đang tập hợp lại phía sau tôi… nhưng chúng đã quá trễ.

“Bắn!”

Quả ngư lôi chống hạm bắn ra từ khoang vũ khí dưới bụng Krishna và lao với tốc độ cao về phía sinh vật tinh thể khổng lồ. Loại ngư lôi này thường khá chậm, nhưng vì bản thân Krishna đang lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc, quán tính đã được cộng thêm vào vận tốc của quả ngư lôi. Nó bay ra với tốc độ gần bằng chính Krishna.

Trước cả khi quả ngư lôi kịp trúng mục tiêu, tôi đã quay Krishna về phía mục tiêu tiếp theo. Vài giây sau, quả ngư lôi nổ tung thành một quả cầu lửa rực rỡ phía sau chúng tôi. Trên màn hình phía sau, tôi có thể thấy không chỉ sinh vật tinh thể lớn mà cả những người bạn nhỏ hơn của nó bị cuốn vào vụ nổ. Chúng không có khiên, nên khi vỡ thành mảnh đạn như vậy, chúng thường làm hại cả đồng minh lẫn kẻ thù.

“Tuyệt vời! Sang con tiếp theo!”

“Rồi, rồi. Tôi sẽ duy trì khiên, cậu cứ tự nhiên mà quẩy.”

“Em sẽ báo cáo nếu có quá nhiều kẻ địch bám theo ạ!”

Sau khi hạ gục con lớn đầu tiên một cách hoành tráng, tôi hồ hởi lén lút tiến đến con mồi tiếp theo. Đã đến lúc thực sự cày nát bọn này.

Tình hình trận chiến không khả quan, nhưng cũng không thể nói là quá tệ. Cả hai bên vẫn còn cơ hội giành lấy chiến thắng. Một vài tàu của chúng tôi có thể bị nuốt chửng trước khi kẻ thù bị tiêu diệt, nhưng miễn là các tinh thể không làm hỏng vũ khí đánh chặn của tiền đồn, chiến thắng cuối cùng sẽ nằm trong tầm tay.

Tuy nhiên…

“Tình hình ngày càng trở nên khó kiểm soát.”

“Chúng ta vẫn còn thời gian, nhưng…”

“Không còn lâu nữa đâu. Chúng ta có những lựa chọn nào ở đây?”

Vấn đề cấp bách nhất là một trong những con tàu có nguy cơ bị nuốt chửng chính là soái hạm mà chúng tôi đang đứng lúc này, chiếc Lestarius. Hiện tại chúng tôi vẫn còn dư khiên, và các đòn tấn công phòng không cho đến nay vẫn hiệu quả. Các phi công trên tàu sân bay của chúng tôi cũng đang chiến đấu rất tốt. Nhưng hàng đàn sinh vật tinh thể đang chờ đợi phía sau những con mà chúng tôi đang giao chiến. Chúng tôi có nguy cơ bị nhấn chìm bởi những làn sóng kẻ thù. Ngay cả Lestarius, niềm tự hào của Hạm đội Đế chế và là chiến hạm tối tân nhất, cũng sẽ không trụ được lâu một khi bị nhấn chìm.

“Trong trường hợp xấu nhất, thưa Thiếu tá, cô nên sử dụng khoang thoát hiểm—”

“Một khoang thoát hiểm không có khiên sẽ không đưa tôi đi xa được. Hơn nữa, với tư cách là thuyền trưởng và là một thành viên của giới quý tộc Đế chế, tôi từ chối sơ tán trước thủy thủ đoàn của mình.”

Con tàu này đang trong tình thế nguy kịch, nhưng nhìn chung, hạm đội vẫn đang đẩy lùi được. Nếu chúng tôi cầm cự, quân tiếp viện có thể sẽ đến. Và nếu có viện trợ, con tàu này sẽ có nhiều khả năng sống sót hơn.

“Dù vậy, nếu không có một phép màu nào đó…” tôi lẩm bẩm. Ngay khi từ đó vừa thốt ra khỏi miệng, sĩ quan truyền tin của tàu đã liên lạc với tôi.

“Chúng tôi nhận được tin báo một con tàu của hội lính đánh thuê đã đến hỗ trợ!” anh ta thông báo.

“Một lính đánh thuê à? Lính đánh thuê đồn trú tại căn cứ đáng lẽ phải đang chiến đấu ở Điểm S-02 chứ?”

“Đây là người mới! Họ đến trên một tàu mẹ Skithblathnir loại pháo hạm.”

“Pháo hạm…? Sự giúp đỡ của họ rất đáng quý, nhưng…” Tôi không biết họ có loại hỏa lực nào, nhưng Skithblathnir là một tàu mẹ lớn—à không, có lẽ là cỡ trung—của Space Dwergr. Một đồng minh hữu ích, thực sự. “Bảo họ vào vị trí phía sau Lestarius và yểm trợ hỏa lực,” tôi ra lệnh. “Họ sẽ chống lại bọn nhỏ—”

Trước khi tôi kịp nói hết, một chùm ánh sáng đã vụt qua tầm nhìn của chúng tôi, bắn thẳng vào tinh thể cỡ trung mà chúng tôi đang nhắm tới. Nó đục một lỗ lớn xuyên qua kẻ thù, và lớp vỏ ngoài của tinh thể ngay lập tức bắt đầu vỡ vụn và phân tán vào khoảng không vũ trụ.

“Cái gì vậy?” tôi hỏi.

“Con tàu đề nghị hỗ trợ chúng ta hoạt động dưới cái tên Hắc Liên. Có lẽ đó là họ chăng? Trông giống như một khẩu pháo điện từ EML cỡ lớn.”

“Một khẩu EML? Đúng là một vũ khí khác thường… dù sức mạnh của nó thật đáng kinh ngạc.”

“Pháo điện từ có độ chính xác thấp, nên chúng không được hạm đội chính thức phê chuẩn. Suy cho cùng, sức mạnh chẳng có ý nghĩa gì nếu anh không thể bắn trúng mục tiêu.”

Tôi nhấn vài nút trên bảng điều khiển và nhìn vào chiếc Hắc Liên trên cảm biến quang ảnh của Lestarius. Vỏ ngoài của nó được sơn một màu xanh đậm, gần như đen. Màu sắc đó làm tôi nhớ đến con tàu của một người đàn ông nọ. Hắn ta đã dùng một cổng dịch chuyển để chạy trốn trong khi bảo vệ tàu của Bá tước Dalenwald, nên tôi đã phải từ bỏ việc truy đuổi… Không biết bây giờ hắn có ổn không?

“Hỏa lực đáng kinh ngạc thật,” tôi thì thầm.

“Đúng vậy. Không phải ngày nào cũng thấy một lính đánh thuê có một con tàu tầm cỡ như vậy.”

Lớp vỏ trượt ra và Hắc Liên triển khai các vũ khí ẩn, điên cuồng bắn phá bằng laser và tên lửa tầm nhiệt. Mười hai khẩu pháo laser, mười cụm tên lửa, và một khẩu EML gắn trên mũi tàu… Nếu những vũ khí này thường được che giấu, rõ ràng là những người lính đánh thuê trên con tàu này muốn giấu nhẹm việc họ được trang bị vũ khí hạng nặng.

Nhưng giấu ai chứ? Vì đó là một con tàu lính đánh thuê, rõ ràng họ đang cố che giấu vũ khí của mình khỏi bọn cướp biển. Giả vờ là một tàu vận tải, nhưng lại mang theo kho vũ khí của một pháo hạm vũ trang tận răng… Khi bọn cướp biển bất cẩn tiếp cận đóa sen này, chúng sẽ nhận ra nó là một bông hoa độc.

“Khoan đã…” tôi lẩm bẩm.

Chính người đàn ông đó đã dạy chúng tôi chiến thuật nhử mồi y hệt, và chúng tôi đã học rất tốt. Chúng tôi thậm chí đã thuê những lính đánh thuê khác để quan sát và cố vấn. Những lính đánh thuê đó đã gọi hạm đội là "đáng sợ" và "thủ đoạn" vì sử dụng một chiến thuật như vậy—vậy thì có lạ không khi con tàu đó lại đang sử dụng cùng một chiến thuật? Và khẩu EML lớn trên mũi tàu của họ cũng cực kỳ đáng ngờ. Theo tôi nhớ, tàu của người đàn ông đó cũng có một khẩu pháo flak dùng cho chiến đấu ở cự ly cực gần. Cả hai đều là những vũ khí đặc thù tương tự nhau.

“Tìm mọi thứ anh có thể về chủ nhân của con tàu đó,” tôi yêu cầu.

“Hả? Gì—?!” phụ tá của tôi bên cạnh há hốc mồm. “Ngay bây giờ sao?!”

Mặc cho những lời phản đối, anh ta vẫn tận tụy với công việc. Anh ta quay sang bảng điều khiển của mình và bắt đầu tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu.

“Th-Thiếu tá!”

“Sao?”

“Chúng ta nhận được một thông điệp từ Hắc Liên. Ờm…”

“Báo cáo đầy đủ ngay lập tức.”

“Ơ, tôi thấy khó tin quá, nhưng… họ tuyên bố rằng một chiến hạm lính đánh thuê cỡ nhỏ sẽ lao vào bầy địch và làm rối loạn đội hình của chúng.”

Câu hỏi trong đầu tôi dần biến thành sự chắc chắn. Chỉ có hai tên ngốc trong thiên hà rộng lớn này lại dễ dàng làm một việc điên rồ như vậy.

“Thiếu tá?”

“Là hắn ta, phải không?”

“Vâng thưa cô, chính là hắn ta.”

Tôi hướng mắt về màn hình chính của đài chỉ huy. Vài sinh vật tinh thể lớn đang lơ lửng bất động sâu trong bầy. Khi tôi đang quan sát, một con đã bị phá hủy một nửa trong một tia sáng lóe lên. “Lực lượng địch đang tan vỡ! Đẩy lùi chúng!”

“Rõ, thưa cô!”

Theo lệnh của tôi, thủy thủ đoàn nhanh chóng hành động. Có vẻ như hôm nay người đàn ông này sẽ cứu mạng chúng tôi.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”

“Ha ha ha! Tôi vẫn chưa xong đâu! Tiếp tục nào!”

“Không không không không không, chúng ta không thểeeeee!”

Elma và Mimi đang khóc lóc, nhưng tôi hoàn toàn tin rằng chúng tôi sẽ ổn. Có quá nhiều tinh thể nhỏ đang đuổi theo đến nỗi màn hình radar gần như đỏ rực—nhưng điều đó nằm trong dự tính của tôi.

“Gaaaaah! Tiến lên, tiến lên!”

“Hố dà!”

“Eep…”

Các sinh vật tinh thể cỡ trung cố gắng chặn đường Krishna, nhưng tôi đã lách qua với khoảng cách chỉ trong gang tấc, sượt qua những hình dạng lấp lánh của chúng và luồn lách giữa chúng. Những con nhỏ cố gắng đuổi theo tôi qua khe hở và đâm sầm vào những con cỡ trung và vào nhau, tạo ra một vụ va chạm liên hoàn nhiều tinh thể. Chuyện này, cũng, đúng như dự đoán.

“B-bây giờ chúng ta làm gì đây?” Elma hỏi, đã lấy lại được chút bình tĩnh.

“Hmm… Chà, chúng ta đã dùng hết sạch ngư lôi chống hạm rồi.”

Vừa để mắt để không bị kẹt giữa những con cỡ trung, tôi vừa nghiền nát vài tinh thể nhỏ bằng pháo flak và tiếp tục tiến lên. Tôi đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho vài con lớn bằng ngư lôi chống hạm, và cấu trúc chỉ huy của chúng đang sụp đổ. Điều đó có nghĩa là những tên nhóc này được tự do tấn công theo ý muốn. Nhưng tôi không thể nghĩ về điều đó; điều chính yếu là, tôi phải tiếp tục di chuyển nếu không sẽ bị số đông áp đảo. Tôi tiếp tục tiến lên để thu hút sự chú ý của chúng. Bây giờ tất cả những gì chúng tôi có thể làm là cầu nguyện rằng Hạm đội Đế chế và Hắc Liên có thể dọn dẹp chúng giúp.

“Chúng ta chỉ cần tập trung vào việc trốn thoát và bào mòn số lượng của chúng trong khi hy vọng vào sự thành công của đồng minh!”

“Vậy kế hoạch của cậu là phó mặc cho họ ư?! Thế thì khác gì không có kế hoạch!”

“Cô có thể nghĩ vậy, nhưng không. Những gì tôi đã làm ở đây là khiến một bên trong một trận chiến cân bằng rơi vào hỗn loạn. Nếu Hạm đội Đế chế xứng với danh của họ—”

Đột nhiên, vài khẩu pháo laser cỡ lớn bắn những tia laser về phía này, trong chớp mắt xóa sổ toàn bộ đám mây tinh thể cỡ trung và nhỏ mà tôi đang đối mặt.

“Thấy chưa? Bây giờ, chúng ta chỉ cần bay vòng vòng và tránh xa đường đạn của hạm đội là được.”

“Master Hiro! Hạm đội Đế chế đang gửi cho chúng ta dữ liệu về kế hoạch bắn phá của họ!”

“Thật không? Chiếu nó lên radar và HUD đi. Anh sẽ dẫn dụ kẻ địch thẳng vào đó.”

“Vâng, thưa ngài!”

Là Mei đứng sau chuyện này ư? Ngay cả khi không phải, họ đã thích ứng với sự can thiệp của tôi gần như quá nhanh. Cứ như thể họ biết cách tôi—

“Ồ… ồ không.” Tôi rùng mình.

“Này! Tỉnh táo lại đi!”

“Tôi biết, tôi biết. Cứ sống sót qua trận này rồi sẽ rõ.”

Khuôn mặt của một nữ thiếu tá tóc vàng nào đó hiện lên trong tâm trí tôi… nhưng Đơn vị Săn Cướp Biển sẽ không được triển khai ở tiền tuyến chống lại các sinh vật tinh thể, phải không? Không, tất cả chuyện này chắc chắn là do Mei làm. Sau khi tự thuyết phục bản thân một cách chắc chắn về sự thật đó, tôi tiếp tục càn quét khắp chiến trường, kéo theo đoàn tàu sinh vật tinh thể phía sau.

“Hầy, đúng là một trận hú vía. Dù vậy, tôi hơi lo về phần thưởng sẽ ra sao.”

Trong một giờ kể từ màn ra mắt hoành tráng của tôi, các sinh vật tinh thể đã bị quét sạch khỏi khu vực này. Một khi tôi phá vỡ thế giằng co giữa hai lực lượng, mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ cho đơn vị đồn trú. Các tinh thể cỡ trung bị tiêu diệt hết con này đến con khác. Với đội tiên phong che chắn đã bị loại bỏ, những con lớn vốn đã bị hư hại đã bị tiêu diệt dưới hỏa lực tập trung của Hạm đội Đế chế.

Thông thường, những con lớn sẽ tiếp tục sinh ra những con trung và nhỏ cho đến khi chúng áp đảo kẻ thù, nhưng bốn trong số sáu con ở đây đã bị hư hại nặng nề bởi ngư lôi phản ứng chống hạm của tôi. Chúng không còn khả năng sinh ra thêm tinh thể nữa, và hạm đội đã áp đảo chúng ngay sau đó.

“Tôi kiệt sức rồi…” Elma nói. “Tôi muốn đi ngủ một giấc.”

“Em cũng vậy…”

Elma và Mimi đều đã rã rời. Về mặt tinh thần, ấy là. Theo quan điểm của tôi, họ chỉ la hét và gào thét suốt một giờ đồng hồ vô ích vì chúng tôi hoàn toàn an toàn. Nhưng chắc hẳn điều đó đã rất đáng sợ đối với họ. Tôi quyết định sẽ khoan dung tha thứ cho sự hoảng loạn và kiệt sức sau đó của họ.

“Cái vẻ mặt tự mãn đó là sao hả?” Elma hỏi. “Cậu muốn ăn đòn à?”

“Làm ơn đừng, tôi chết mất.”

Elma trông có vẻ mảnh mai, nhưng cô ấy sở hữu sức mạnh như gorilla. Tôi đã vật tay với cô ấy một lần trước đây, và cô ấy đã hạ gục tôi. Làm thế nào mà đôi tay thon thả như vậy lại có thể che giấu một sức mạnh cơ bắp khủng khiếp đến thế? Có lẽ cô ấy đang dùng ma thuật để tăng sức mạnh hay gì đó.

“Đây là trận chiến khó khăn nhất từ trước đến giờ…” Mimi thở dài.

“Hồi hộp, đúng không? Sai một ly là đi một dặm đấy.”

“Cậu bình tĩnh quá mức rồi đấy!” Elma lườm tôi, nhưng tôi vẫn thường xuyên gây sự với các sinh vật tinh thể như thế này trong Stella Online. Các trận chiến quy mô lớn với chúng là một loại đột kích, nên tôi đã làm điều đó vô số lần. Chơi trò cân não với những tinh thể bay về cơ bản đã là phản xạ tự nhiên của tôi vào lúc này. Tuy nhiên, trong thế giới này tôi không thể quá tự tin, nên tôi đã lên kế hoạch cho các bước di chuyển của mình với một biên độ an toàn rộng rãi.

“Mimi, chúng ta sẽ cập bến Hắc Liên.”

“Vâng. Em sẽ liên lạc với chị Mei.”

Khi chúng tôi đang trên đường trở về tàu mẹ, tôi phát hiện một chiến hạm khá quen thuộc đang đợi bên cạnh nó.

“Ờm, Master Hiro? Chiến hạm đó…” Mimi ngập ngừng.

“Ha ha ha! Buồn cười thật. Chắc là cùng một mẫu thôi.”

“Đã xác nhận. Đó là chiếc Lestarius,” Mimi nói.

“Tại sao?!”

Làm thế nào một vũ trụ lớn như vậy lại có thể là một thế giới nhỏ bé đến thế? Khu vực này đáng lẽ không được Đơn vị Săn Cướp Biển quan tâm. Hơn nữa, tôi đã đi qua một cổng dịch chuyển; làm thế nào mà nữ thiếu tá đó lại ở đây được?

“Xin lỗi, Master Hiro?”

“Hả?”

“Chúng ta có một yêu cầu liên lạc từ Lestarius…”

“…Ừ.”

Bây giờ tôi không thể từ chối liên lạc được. Ít nhất, tôi sẽ phải thông qua hạm đội nếu muốn nhận phần thưởng của mình. Tôi có dữ liệu chiến đấu, nên họ sẽ không từ chối trả tiền cho tôi, nhưng có sự hậu thuẫn của nữ thiếu tá sẽ đảm bảo tôi nhận được tiền công của mình.

“Chào cô, Thuyền trưởng Hiro đây,” tôi chào Serena.

“Lâu rồi không gặp, Thuyền trưởng Hiro. Hôm nay cậu đã cứu chúng tôi một bàn thua trông thấy đấy.”

“Cảm ơn cô. Tôi thực sự rất vinh dự.”

“Cứ giữ cái giọng khách sáo giả tạo đó đi, rồi tôi đảm bảo quãng đời còn lại của cậu sẽ không yên thân đâu.”

“Làm ơn đừng, tôi chết mất.”

Cả Elma và Thiếu tá Serena đều có thói quen đe dọa bạo lực mỗi khi tôi nói đùa. Họ không thân thiện cho lắm. Phải, phải, tôi biết mình cũng chẳng phải dạng vừa gì… nhưng ý tôi là, tôi không thường xuyên sử dụng bạo lực trực tiếp. Điều tôi đã làm nhiều nhất là tát người khác bằng những cọc tiền… trừ khi họ gây sự trước.

Serena thở dài. “Thôi bỏ đi. Chúng tôi cần cậu đi theo Lestarius cho đến khi chúng tôi kiểm soát được tình hình. Chúng tôi có dữ liệu chiến đấu của cậu, và tôi đảm bảo rằng cậu sẽ được đối xử công bằng.”

“Rõ. Cô có cần giúp gì không?”

“Không hề. Cậu có thể nghỉ ngơi trên tàu mẹ của mình. Nếu chúng tôi cần gì, chúng tôi sẽ liên lạc với Hắc Liên.”

“Đã hiểu.”

Elma và Mimi thở phào nhẹ nhõm. Cả hai đều đã kiệt sức, nên tôi quyết định mình cũng nên ngoan ngoãn.

“Đượcccc rồi, cập bến thôi.”

“Rõ.”

“Vâng!”

Tôi lái Krishna vào khoang chứa của Hắc Liên. Cô ta nói chúng ta sẽ được đối xử công bằng, nhưng ai biết tôi có thể tin cô ta đến mức nào chứ? Tôi có một linh cảm không lành về chuyện này…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận