Absolute Duo
Hiiragiboshi Takumi/柊★たくみ Asaba Yuu/浅葉ゆう
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chương 2: Gặp gỡ ma quỷ lúc hoàng hôn?

0 Bình luận - Độ dài: 7,439 từ - Cập nhật:

Các bạn cùng lớp lần lượt nhảy xuống biển, trên tàu giờ chỉ còn lại mỗi tôi và một vài người khác.

“Vậy thì tớ sẽ nhảy xuống trước, Miyabi cứ theo sau nhé. Tớ sẽ lập tức bơi đến bên cạnh nên cậu cứ yên tâm. Khi nào nổi lên thì cứ túm lấy vai tớ đó.”

“Ư, ừm… Nhờ cậu nhé, Tomoe-chan.”

Kế bên tôi, Miyabi và Tachibana Tomoe đang bàn bạc chuyện xuống biển.

Ở phía đối diện, Tora và Tatsu – vẫn như mọi khi, sẵn sàng gây gổ – đang ầm ĩ cãi nhau xem ai sẽ là người bơi đến bờ trước.

*(Haizz, lúc nào cũng chẳng rõ là thân hay là ghét nhau nữa…)*

“Hừm. Đừng có mơ mà thắng được tôi trong khoản bơi lội, Tatsu, Tōru!!”

“Ế, cả tôi nữa á!?”

“Ngạc nhiên cái gì, đương nhiên rồi còn gì.”

“Đương nhiên hả…”

Đúng lúc đó, cô giáo chủ nhiệm tai thỏ của chúng tôi cười tủm tỉm nói vọng tới.

“Này này, còn đang có tâm trạng cá cược thế này là may đấy nhé? Chỗ này dòng chảy phức tạp lắm đấy. Cứ lơ là rồi có ngày lại nếm mùi đau khổ đấy – mà thôi, cứ nếm mùi đi, khà khà khà.”

*(Thôi bỏ đi, không thèm chấp. Tất cả bọn tôi, trừ cô ta ra.)*

Vẫn cứ là những lời nói chẳng xứng làm thầy giáo, tôi vừa thở dài vừa cùng mọi người chuẩn bị xuất phát.

Tora, Tatsu, rồi đến Tachibana, lần lượt thể hiện những cú nhảy điệu nghệ đến mức khiến người ta phải nghĩ rằng họ từng là thành viên đội tuyển bơi lội thời cấp hai. Tuy nhiên…

*(…Hình như thấy gì đó.)*

Do đây là bơi mặc quần áo, nên tất cả mọi người đều mặc nguyên bộ đồng phục.

Thế nên lúc Tachibana nhảy xuống, từ trên tàu có thể thấy lờ mờ bên trong váy cô bé…

“À, Tomoe-chan, tớ đi đây!”

Trong lúc tôi đang cố gắng xóa đi ký ức khó quên đó, thì đến lượt Miyabi nhảy xuống.

Khác với Tachibana, Miyabi giữ chặt váy bằng tay một cách rất con gái, rồi nhảy xuống bằng chân như thể bước xuống cầu thang vậy.

Tuy nhiên, cô bé chỉ giữ váy ở phía trước, thế nên từ phía sau, tôi lại…

*(…Lại thấy gì đó nữa.)*

Quên đi. Tôi chẳng thấy gì hết.

“Đom!” một cột nước bắn lên, rồi sau một lúc, Miyabi ngóc đầu lên mặt biển.

“Miyabi, cậu không sao chứ?”

“Ừm, tớ tạm ổn… chắc vậy…?”

Miyabi vẫy vẫy tay bơi chó, rồi đặt tay lên vai Tachibana đang bơi lại gần.

Tachibana Tomoe đã từng học cổ thuật bơi lội trong bộ giáp như một phần của quá trình tu luyện võ thuật, nên việc Miyabi bám vào cô ấy có vẻ chẳng nhằm nhò gì.

“Đúng là Tachibana có khác. Thôi nào, chúng ta cũng – à mà này Yurie. Tuần trước cậu nghỉ buổi bơi mặc đồng phục đúng không, thế này liệu có ổn không?”

Tôi nhớ ra Yurie đã nghỉ buổi tập bơi trước đó vì không khỏe, nên hỏi cô ấy thì…

“Không sao ạ. …Chắc vậy.”

Ngay cả Yurie cũng có chút lo lắng.

À mà thôi, với Yurie thì chắc đa số mọi chuyện đều ổn cả.

“Vậy tôi đi trước đây.”

“Ya.”

“Đoàng!” một tiếng động nước dữ dội, từ đỉnh đầu đến gót chân, mọi thứ chìm hẳn vào biển.

Nước biển thật dễ chịu với làn da đang nóng bừng, nhưng bộ đồng phục bám chặt lấy người khiến việc bơi lội trở nên rất khó khăn.

Cũng như khi tập luyện, tôi cảm thấy rằng quần áo thông thường khác với bộ đồ bơi, chúng tạo ra sức cản lớn và tiêu hao nhiều thể lực hơn. Dù đã biết trước điều này, nhưng bơi đến hòn đảo trong tình trạng này quả thực là một thử thách khó nhằn.

Khi ngóc đầu lên mặt biển, một màu sắc tươi sáng của bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng muốt tràn ngập tầm mắt. Tôi hít một hơi thật sâu khi ngước nhìn khung cảnh đậm chất mùa hè đó, thì một giọng nói từ trên đầu vang xuống.

“Tōru, em đi đây.”

Với ánh mặt trời sau lưng, Yurie đứng trên lan can tàu – boong tàu – rồi nhảy xuống biển.

Một tư thế nhảy tuyệt đẹp, không hề kém cạnh Tachibana lúc nãy. Cứ như một nàng tiên cá đang lao mình xuống biển vậy, không chỉ tôi mà Miyabi và Tachibana cũng khẽ buông tiếng cảm thán.

“Tộp!” một tiếng động khẽ vang lên, cùng với một cột nước nhỏ, cô thiếu nữ tóc bạc chìm vào lòng biển.

*(Đúng là Yurie có khác.)*

Đó là một cú nhảy khiến tôi nghĩ rằng cô ấy chẳng có gì là không làm được, ngoại trừ việc viết chữ – và chỉ giới hạn ở tiếng Nhật.

*(À không, cô ấy cũng không thích tàu thuyền nữa.)*

Trong lúc tôi đang vừa cảm thấy có lỗi, vừa lắc lắc vai vì thông tin mới về Yurie mà tôi vừa biết được cách đây khoảng một tiếng thì…

“…Uhm, Tōru-kun.”

“Yurie chưa nổi lên kìa…”

“Ế…?”

Nghe lời hai người, tôi nhìn quanh nhưng không thấy Yurie ngóc đầu lên mặt biển.

“““…………”””

Thêm năm giây im lặng và chờ đợi.

“Yurie────!?”

“Khụ, khụ…!!”

Tôi nắm lấy tay Yurie đang chìm sâu vào bóng tối, kéo cô bé trở lại mặt nước.

Khi cả hai ngóc đầu lên khỏi mặt nước, Yurie liên tục hít thở không khí mang mùi vị của biển.

Cô ấy bám vào vai tôi, thở hổn hển liên hồi, rồi dần dần bình tĩnh lại và lên tiếng.

“Không sao chứ, Yurie?”

“Ya, ya… Nhờ anh mà em tạm ổn… Cảm ơn anh, Tōru…”

“Thế mà không ngờ Yurie lại không biết bơi đấy.”

“Xin lỗi. Ở Gimle không có thói quen bơi lội nên…”

Nghe cô ấy nói thế, tôi cũng thấy hợp lý. Ở Gimle, một đất nước lạnh lẽo, việc bơi ở biển hay sông có lẽ là điều không tưởng. Qua lời nói của cô ấy, có thể thấy rằng ngay cả những cơ sở như bể bơi nước nóng cũng không có.

“Em cứ nghĩ là nhìn người ta làm rồi bắt chước thì sẽ được, nhưng không được. Từ vụ say sóng lúc nãy, hôm nay em toàn làm phiền Tōru thôi…”

Tôi mỉm cười để động viên Yurie đang buồn bã rũ vai.

“Chuyện nhỏ thôi mà, đừng bận tâm. Chúng ta là 《Duo》 mà, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên rồi. …Mà dù không phải là 《Duo》 đi chăng nữa, thì tôi vẫn muốn giúp đỡ Yurie thôi.”

“Khẽ khà. Em cũng vậy, Tōru. Mà này, nước biển đúng là mặn thật đấy nhỉ. Dù đã biết rồi, nhưng em không nghĩ mình sẽ kiểm chứng nó theo cách này đâu.”

Trước lời nói của Yurie, tôi chỉ biết bật cười.

“Thôi nào, chúng ta phải đến đảo thôi. Cứ lề mề thế này là sẽ thua Tora và mấy người kia mất. Yurie, từ giờ cứ bám vào lưng tôi nhé.”

“Ya, cảm ơn anh. Khoan đã Tōru.”

“Hửm?”

Dù gặp phải sự cố bất ngờ khiến chúng tôi khởi đầu thất bại, nhưng tôi vẫn nghĩ mình có thể vãn hồi được tình thế – ít nhất là cho đến khi nghe thấy câu nói tiếp theo.

“Tora và mọi người đang ở đâu vậy ạ?”

“Hả…?”

Yurie nghiêng đầu một cách đáng yêu, tôi nhìn quanh để xem chúng tôi đã bị bỏ xa đến mức nào thì…

“Ơ?”

Không phải là bị bỏ xa.

Đúng là khoảng cách rất xa thật, nhưng Tora và mọi người hầu như không rời xa con tàu.

Nói cách khác, là chúng tôi đã bị dòng nước đẩy ra xa con tàu.

“Đây là – chúng ta bị trôi dạt à?”

Chắc là lúc tôi lặn xuống cứu Yurie.

“…À đúng rồi, hình như cô giáo có nói dòng chảy phức tạp nhỉ.”

“Cũng có chuyện đó nữa nhỉ. …Hơn nữa, hình như chúng ta vẫn đang bị trôi dạt thì phải. Ngay lúc này đây, có vẻ như chúng ta đang ngày càng rời xa con tàu. Quay lại bên kia có lẽ hơi khó khăn rồi…”

“Xin lỗi anh, Tōru…”

“Đừng bận tâm. Hòn đảo đâu có bị trôi xa hơn đâu, cứ thế thuận theo dòng chảy mà tiến đến đó thôi. Yurie, đừng buông tay khỏi tôi nhé?”

“Ya.”

Trước khi bắt đầu bơi, tôi nhờ Yurie làm động tác ra hiệu cho Tora và mọi người rằng chúng tôi sẽ tiếp tục hướng thẳng đến hòn đảo.

Một lúc sau, Tora và mọi người bắt đầu bơi từ con tàu hướng về phía hòn đảo.

Sau khi xác nhận được họ, chúng tôi cũng bắt đầu di chuyển.

Có lẽ đã bốn mươi phút trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu bơi.

Chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ và tiếng hơi thở của chính mình.

Còn Yurie thì im lặng bám chặt lấy tôi. Chắc là cô ấy muốn giảm bớt gánh nặng cho tôi khi tôi đang bơi.

*(Còn khoảng 1,5 km nữa đến đảo nhỉ? Cố gắng thêm chút nữa thôi…)*

Vừa nghĩ vậy thì –

Ngoài tiếng sóng biển, lẫn vào đó là tiếng cánh quạt trực thăng "ro ro ro..."

Ở vùng biển Nam Hải này mà có người tình cờ đi ngang qua ư – chuyện đó không thể nào xảy ra được.

Tôi biết chủ nhân của chiếc trực thăng đó.

"Tô~~~rư~~~ơiiiiiiiiii ~♪"

Cánh cửa chiếc trực thăng đang lơ lửng trên không trung, cách mặt đất khoảng ba mươi mét mở ra, một cô gái nhoài người ra vẫy tay.

Lilith Bristol. Mái tóc vàng óng ánh như hoàng ngọc rung rinh trong gió, đôi mắt màu xanh biển sâu thẳm như sapphire nhìn thẳng vào tôi. Cô nàng là tiểu thư người Anh chuyển đến học viện Hạo Lăng hai tháng trước. Tính tình có hơi ương bướng, nhưng rất hoạt bát, giống như tôi, cô ta cũng là chủ nhân của 《Diệm Nha Vô Nhị》, vì thế mà được gọi là 《Đặc Biệt》... Nhưng thật lòng mà nói, tôi hơi ngại đối phó với cô nàng này.

"Để... cho... cưng... đợi... lâu... gòiiiiii ~ chụt"

Lilith cố gắng hét lớn để át đi tiếng trực thăng, cuối cùng còn ném cho tôi một nụ hôn gió –

"............"

Tôi vô thức nghiêng đầu né tránh.

"Nè, Tôrư ơi!!! Sao lại tránh nụ hôn tình yêu của em hả!?"

Bị mắng rồi.

-- Quay lại câu chuyện, chính câu nói vừa rồi của Lilith là lý do tôi ngại cô nàng.

Đúng vậy, cô nàng tóc vàng này đặc biệt thích tôi, không chỉ tích cực thể hiện tình cảm -- mà còn công khai tuyên bố tôi là bạn đời tương lai của cô ta. Hơn nữa, cô ta còn luôn tìm cách đụng chạm thân thể, ví dụ như khoác tay tôi, khiến một thằng con trai đang tuổi lớn như tôi vô cùng bối rối.

"Tôrư ơiiiiii, có nghe em nói không vậy!?"

"À... ừ, xin lỗi nhé, không nghe thấy gì hết!"

"Cái gì cơ!? Aizzz, thôi được rồi, em đến đó ngay đây, đợi em đó nha!!"

"Ti, tiểu thư!?"

Sara, quản gia của Lilith, có vẻ hốt hoảng trước lời nói của cô chủ.

"...! ...! ...!"

Cô nàng tóc vàng không thèm nghe lời người hầu đang cuống cuồng la hét điều gì đó -- rồi cởi phăng bộ quần áo đang mặc.

"Ế, ế ế ế ế!?"

Tôi kinh ngạc hét lên, nhưng may thay, bên trong cô ta mặc đồ bơi, với vóc dáng chuẩn không cần chỉnh, nên tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Khoan đã, cô định làm gì vậy hả────!?"

Vừa la hét, tôi vừa biết cô ta định làm gì. Biết là một chuyện, nhưng vẫn phải hét lên.

"Đợi em nhé, Tôrư. Em đến ngay đâyy ~♪"

Cô nàng tóc vàng nháy mắt một cái, rồi như một vận động viên nhảy cầu, không chút do dự lao mình xuống biển.

-- Một khoảnh khắc trôi qua, mũi tên vàng xé toạc mặt nước.

"Chào Tôrư"

Absolute_Duo_Volume_3_Non-Colour_1.jpg

Một lúc sau, Lilith trồi lên ngay cạnh chỗ chúng tôi.

"...Chào, Lilith. Ở trên đó Sara có vẻ mệt mỏi lắm đấy..."

"Không sao không sao. Em đã nói rồi mà, con bé đó bảo vệ em thái quá ấy mà."

Dù Lilith có là 《Siêu Việt Giả》 đi chăng nữa -- gần đây, cô nàng cũng đã 《Thăng Cấp》 lên 《Cấp III》 giống như tôi -- nhưng nghĩ đến độ cao từ trực thăng xuống mặt biển thì chỉ nói là bảo vệ thái quá có hơi tội nghiệp Sara.

Đang nghĩ vậy, tôi ngước lên nhìn trời thì chạm mắt với Sara, và bị cô nàng lườm cho cháy mặt.

(Không phải tại mình sao -- chắc chắn là tại mình rồi...)

Lilith chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của cô quản gia, ra hiệu cho cô ta mau chóng đưa trực thăng đến đảo.

Chẳng mấy chốc chiếc trực thăng bay về phía đảo, nhưng đến phút cuối Sara vẫn nghiến răng ken két nhìn tôi chằm chằm. Đến nỗi tôi còn nghe thấy cả tiếng răng rắc rắc vọng lại, dù biết là không thể nào...

"Hầy... Rốt cuộc là cô nghĩ cái gì mà nhảy xuống biển vậy hả?"

"Thì tại em muốn ở cùng Tôrư chứ sao. Mà khoan, sao cái cô bé kia lại bám dính lấy anh thế kia?"

Có vẻ không hài lòng -- đúng hơn là đang rất bất mãn. Lilith liếc nhìn Yurie.

"...Tôi không biết bơi."

"À, là vậy đó. Là 《Bán Song Nhận》 thì phải hỗ trợ bạn đời chứ."

"............ 《Bán Song Nhận》... nhỉ."

Lilith nheo mắt, có vẻ muốn nói gì đó.

"Vậy thì em cũng phải được hỗ trợ với tư cách là bạn đời tương lai chứ nhỉ ~♪"

Vừa dứt lời, cô ta đã đặt tay lên vai tôi.

"Khoan đã, Lilith! Cô biết bơi mà!?"

"Em bị chuột rút."

"Cô nói với cái vẻ mặt dư sức như thế thì ai mà tin!!"

"...Gây phiền phức cho Tôrư rồi. Nếu biết bơi thì xin đừng dựa dẫm vào Tôrư."

"Ôi chao, nếu cô đây biết bơi thì sẽ không làm phiền Tôrư đấy thôi?"

Cô nàng tóc vàng đáp trả một cách nhẹ nhàng trước sự bất mãn của cô nàng tóc bạc.

Yurie nắm chặt lấy tay tôi.

(Lại nữa rồi...)

Từ khi Lilith chuyển đến, chuyện hai người này đấu đá nhau như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Nguyên nhân là do cô nàng tóc vàng tuyên bố muốn trở thành 《Bán Song Nhận》 của tôi. Có vẻ như câu nói đó đã kích hoạt báo động đỏ trong lòng Yurie, khiến cô nàng cảnh giác cao độ.

Vì thế mà giờ cô nàng hay bắt bẻ hành động và lời nói của Lilith.

Nhưng may mắn là Lilith chẳng hề để tâm, vẫn giữ thái độ ung dung nên mọi chuyện chưa đến mức xung đột lớn.

Cá nhân tôi thấy Yurie bám chặt lấy tay áo tôi có hơi đáng yêu, nhưng về cơ bản tôi vẫn phải đứng ra hòa giải.

"Hầy... được rồi được rồi. Yurie, anh không thấy phiền gì đâu, không sao đâu. Vậy nên Lilith cứ bám vào vậy đi."

"Tôrư..."

"............ Thôi được rồi. Em thích làm khó Tôrư, nhưng em không thích kiểu làm khó này. Em xin lỗi vì đã ích kỷ."

Vừa nói xong, Lilith lặn xuống nước -- rồi trồi lên cách đó vài mét.

"Tôrư ơi. Để thay đổi không khí, mình thi xem ai đến đảo trước nha!!"

"...Tôi còn đang cõng Yurie trên lưng đấy."

"Đây là chấp anh đó nha ~♪ Dù sao cũng là đối đầu với con gái mà, thế này có sao đâu. Sẵn sàng... Bắt đầu ~♪"

"Cái gì!? Chơi bẩn!! Tôi đã nói là đồng ý thi đâu!!"

Không biết là không nghe thấy hay là cố tình làm ngơ (chắc là vế sau), Lilith đã bắt đầu bơi về phía đảo.

(Lilith hay Tora gì, sao xung quanh mình toàn những người hiếu chiến thế này...)

Tôi thở dài nhìn cô nàng tóc vàng đang dẫn trước, nhưng tôi lại không hề ghét điểm đó.

"Tôrư, chúng ta làm gì đây?"

"Ừm... Không thể thua được, đành phải đuổi theo thôi. Bám chắc vào nhé."

"Vâng ~♪ Nhất định sẽ không rời tay."

Gần hai mươi phút sau khi đuổi theo Lilith --

Tôi giờ đang nằm dài trên bãi cát, nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào.

"Anh vất vả rồi, Tôrư..."

"Em thắng áp đảo rồi nha, Tôrư ~♪"

"Tôi, tôi quên mất là mình mặc đồng phục..."

Hơn nữa, đối phương lại mặc đồ bơi, nên tôi không thể làm gì được.

"Dù vậy, anh vẫn bơi nhanh và không ngừng nghỉ như thế, thật đáng nể. ...Nếu làm chồng Tôrư, chắc khó mà ngủ ngon được nhỉ?"

Cô ta đang nói cái gì vậy?

"Vậy, giờ chúng ta làm gì đây? Nghỉ ngơi một chút sao?"

"Xin lỗi. Cho tôi nghỉ một lát đi... Giờ tôi không muốn động đậy gì hết..."

Nghe tôi nói vậy, Lilith phì cười rồi nói "Anh cố quá rồi đấy" và bật cười.

「Được thôi, Tōru. Nghỉ ngơi, tôi cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.」

Tôi thắc mắc không biết vì lẽ gì Yurie cũng thấy nhẹ nhõm, bèn hỏi cô bé có chuyện gì thì──

「Quần áo bị ướt, khó chịu lắm ạ… Đặc biệt là đồ lót.」

「Vậy thì, chúng ta cứ nghỉ ngơi cho đến khi quần áo của Yurie khô nhé.」

「Vâng. Cảm ơn Tōru.」

Thiếu nữ tóc bạc khẽ gật đầu, rồi đưa tay vào trong váy.

「Yurie!?」「Này, cô đang làm gì vậy hả!?」

「À… S, xin lỗi ạ. …Khụyt!」

Khi cô bé vừa kéo quần lót xuống được một nửa, tôi vội vàng quay mặt đi.

Tiếng kêu cuối cùng đó, có lẽ là do cô bé lạnh người khi kéo lại đồ.

「Em sẽ đi hong khô ở sau tảng đá đằng kia.」

Nói rồi, Yurie biến mất sau một tảng đá gần đó – cứ tưởng thế, ai dè lại thò mặt ra.

「Anh không được đến đây đâu đấy, Tōru.」

Vừa nói, cô bé với gương mặt hơi đỏ ửng lần này hoàn toàn khuất sau tảng đá.

「…Con bé ấy ngây thơ quá mức phải không?」

「Ừm, cũng kha khá đấy chứ…」

Nhờ cô bé ấy, đôi khi những chuyện không tưởng lại xảy ra trong cuộc sống thường ngày, nhưng tôi cũng không ngốc đến mức nói ra hết.

「Hừm…」

「Thôi nào, chúng ta ngủ trưa một lát đi.」

Tôi nhắm mắt lại, như để tránh ánh mắt đầy ẩn ý của Lilith.

「Ôi, cậu ngủ sao? Thật là đồ ngây ngốc, ở giữa biển khơi thế này, có mỗi hai người với mỹ nữ mặc đồ bơi, vậy mà lại đi ngủ, chẳng chịu tận hưởng cuộc trò chuyện ngọt ngào gì cả.」

「Để hồi phục thể lực thì ngủ là tốt nhất. Xin lỗi nhé, cho tớ nghỉ khoảng ba mươi phút.」

「Được thôi, được. Vậy thì tôi sẽ──」

Phụt… một bóng đen bất ngờ phủ xuống.

「Lilith?」

Mở mắt ra, tôi thấy Lilith đang ngồi xuống, che đi ánh nắng chói chang, và nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang dò xét.

「Có bóng râm thì dễ ngủ hơn chút phải không?」

「À, ừm… Nhưng như thế thì em sẽ bị nóng đấy chứ…?」

Nắng hôm nay rất gay gắt, mặt trời chói chang đến mức da thịt như bị thiêu đốt.

「Ba mươi phút thì có sao đâu. Tôi muốn Tōru được nghỉ ngơi thật tốt mà.」

「…Tấm lòng ấy làm tớ vui lắm, nhưng vẫn thấy có lỗi hơn thì phải.」

「Là tôi tự nguyện làm mà, Tōru không cần bận tâm đâu. Tôi cũng đã bôi kem chống nắng rồi. …Nếu cậu vẫn còn bận tâm, hay là đền đáp tôi bằng một điều gì đó đi.」

「Tớ nên làm gì đây?」

Tôi hỏi lại, Lilith đưa ngón tay lên môi, nở một nụ cười tinh quái nhưng đầy quyến rũ.

「Một nụ hôn chào buổi sáng, Ki・ss~♪」

「──!?」

「Trả trước cũng được đó nha?」

Lilith vuốt tóc ra sau tai, rồi ghé môi lại gần tôi.

Đôi môi đỏ mọng như những cánh hồng.

「Thôi, không, không được! Đúng là không cần bóng râm nữa! Tớ xin nhận tấm lòng thôi!!」

Trong chốc lát, ánh mắt tôi bị hút vào đôi môi ấy, nhưng rồi tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và quay lưng lại với Lilith.

Kết quả là tôi lại đứng dưới nắng, nhưng vốn dĩ tôi định ngủ ngay từ đầu, nên đành bỏ qua chuyện bóng râm vậy.

Tim tôi đập thình thịch. Dù biết là không sao, nhưng tôi vẫn lo liệu Lilith có nghe thấy không.

「Ôi chao, Tōru nhà ta lại đỏ mặt rồi」

Tiếng cười khúc khích vang lên, nhưng tôi vẫn nhắm mắt không đáp lời.

Rồi một bóng đen lại lướt qua tôi.

「…Không hôn được đâu.」

「Được thôi. Thay vào đó, tôi sẽ độc chiếm gương mặt khi ngủ của Tōru trong ba mươi phút nhé♪」

「Này…」

「Không được sao?」

Để một cô gái nhìn thấy mình lúc ngủ, nói thật thì cũng hơi ngượng – nhưng có lẽ vì quá mệt, hay là vì đối tượng là Lilith, tôi lại cảm thấy chuyện đó cũng chẳng sao.

「Được rồi. …Cảm ơn em nhé, Lilith.」

「Không cần bận tâm đâu. Đừng bắt tôi phải nói đến hai lần nhé, Ông Xã」

Một lúc sau, khi tôi tỉnh dậy, cơ thể đã bớt mệt mỏi đáng kể, và quần áo cũng đã khô gần hết.

「À mà, tại sao em lại đến muộn vậy?」

Trong lúc trò chuyện vu vơ với Lilith, tôi chợt nảy ra câu hỏi này và buột miệng nói ra.

Ban đầu, cô ấy còn khá giữ khoảng cách với các bạn cùng lớp, nhưng sau trận 《Sinh Tồn Đấu Tranh》, Tomoe đã đứng ra làm cầu nối, hơn nữa bản thân cô ấy cũng khá cởi mở, nên giờ đây Lilith đã hoàn toàn hòa nhập vào lớp. Chắc hẳn không có ý nghĩ không muốn hành động cùng ai đó…

「Tôi bị bỏ lại vì mải chọn đồ bơi. Thật tình, chẳng lẽ không nghĩ phải đợi một tiếng đồng hồ sao? Họ coi một 《Đặc Biệt》 như tôi là cái gì chứ.」

(Ra vậy, thảo nào em ấy mặc đồ bơi bên trong đồng phục…)

Chắc Lilith cũng không ngờ rằng điều đó lại có lợi, giúp việc bơi lội trong trang phục dễ dàng hơn.

(Khoan đã, đây là huấn luyện mà, mặc đồ bơi là không được đâu.)

Hơn nữa, cô ấy đã bơi hết quãng đường trong bài huấn luyện bơi lội có mặc quần áo, nên nếu xét về việc cô ấy đã nắm vững kỹ thuật rồi thì có lẽ cũng không thành vấn đề lớn.

Tiện đây, chiếc thuyền đã khởi hành đúng giờ theo kế hoạch, dù Lilith, một 《Đặc Biệt》, đã đến muộn. Tsukimi và những người khác còn cười nói: "Tiểu thư dù có bị bỏ lại thì kiểu gì chả đuổi kịp bằng trực thăng", và đúng thật là họ đã đoán trúng phóc.

Nhớ lại chuyện đó, tôi khẽ mỉm cười cay đắng – đúng lúc đó.

「Ách…!!」

Một tiếng kêu nhỏ vọng lại từ phía tảng đá.

Tôi ngó xem có chuyện gì, thì thấy một vật gì đó trắng như chim đang bay vút ra biển, và Yurie đang đưa tay với theo nó.

「Có chuyện gì vậy, Yurie?」

Tôi đến gần hỏi, Yurie có vẻ ngượng ngùng kể lại chuyện đã xảy ra.

「Ch, chuyện là… đồ lót của em bị gió thổi bay mất rồi…」

「Hả…?」

Câu trả lời chệch hướng khiến tôi há hốc mồm, nhìn lại thứ ban nãy tôi tưởng là chim trắng – à không, là đồ lót – thì nó vừa vặn rơi xuống biển. Rồi chiếc đồ lót bị sóng cuốn trôi, biến mất.

「「…………」」

Tôi lại quay sang nhìn Yurie, cô bé đang nắm chặt gấu váy.

(Nghĩa là bây giờ, cô bé không mặc gì──)

「Tōru. Không được nhìn đâu ạ.」

Yurie, với đôi má hơi ửng hồng như hoa anh đào, khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt nhìn lên.

Sự đáng yêu khác lạ thường ngày ấy khiến tôi bất giác giật mình.

Cuối cùng, chiếc đồ lót đã biến mất trong biển khơi đành phải bỏ qua, chúng tôi bắt đầu lên đường trở về ký túc xá.

Yurie, người thường ngày khá vô tư trong cách ăn mặc, cũng thấy rất xấu hổ khi không mặc gì bên trong, nên cô bé luôn giữ chặt váy và đi cuối cùng.

Bãi cát mà chúng tôi đặt chân đến là một vịnh nhỏ, xung quanh được bao bọc bởi những vách đá cao hàng chục mét.

Tuy nhiên, không phải chỗ nào cũng vậy, đi một lúc, chúng tôi phát hiện ra một vách đá có phần thoải hơn.

「Chỗ này trông dễ leo hơn đấy. …Nhưng trước đó Lilith, em ngồi xuống đây một chút đi.」

Lilith làm theo lời tôi, ngồi xuống một tảng đá nhỏ, còn tôi thì quỳ gối trước mặt cô bé.

Sau đó, tôi xé chiếc áo đồng phục đang mặc và quấn vào chân cô bé.

「Dù sao thì cũng tốt hơn là để chân trần nhỉ.」

「Hì hì, cảm ơn nhé, Tōru. Chỉ cần có tấm lòng ấy thôi cũng đủ khiến tôi vui rồi. Nhờ cậu mà tôi lại càng muốn biến cậu thành 《Bán Song Nhận》 của mình──」

「Tōru, nếu đã chuẩn bị xong thì chúng ta đi thôi.」

Yurie chen vào, cắt ngang lời Lilith. Dĩ nhiên, là cô bé cố ý cắt ngang.

Lilith nhún vai đứng dậy, rồi đi đầu dẫn đường.

Tuy nhiên, khi cô bé trong bộ đồ bơi bắt đầu leo lên trước, tôi lại gặp khó khăn trong việc đặt ánh mắt mình vào đâu.

Cứ mỗi lần ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi lại là… vòng ba của Lilith.

Lại còn là leo núi đá, nên cô ấy cứ thế tạo ra đủ kiểu tư thế mà thường ngày không thể nào thấy được, khiến tôi ngượng chín mặt mà leo lên.

Dĩ nhiên, tôi đã cố gắng không ngẩng đầu nhìn lên hết mức có thể.

…Nhờ vậy, tôi suýt trượt chân mấy lần liền.

Đến đỉnh vách đá, một dãy núi hình vành khuyên hiện ra. Lúc này tôi mới biết hòn đảo này hóa ra là một miệng núi lửa.

Bên trong vách đá mà chúng tôi vừa leo lên là một thung lũng trũng sâu, bao phủ bởi một khu rừng rậm rạp. Công trình kiến trúc thấp thoáng giữa trung tâm rừng có lẽ là khu trại mà chúng tôi đang hướng tới. Có thể thấy rõ khu vực xung quanh đó rất rộng rãi, trông như một quảng trường vậy.

“Chắc mất khoảng một tiếng nữa nhỉ?”

“Đúng vậy. Chắc cũng khó mà đến nơi được trước khi mặt trời lặn.”

Cô thiếu nữ tóc vàng chỉ tay về phía mặt trời đang dần khuất bóng, đồng tình với ước chừng của tôi.

Đúng lúc đó, cô thiếu nữ tóc bạc bên cạnh lại cất tiếng.

“Ở đây gió mạnh quá, lạnh buốt cả người, nên tôi muốn nhanh chóng xuống núi…”

Yurie cố gắng hết sức giữ chặt chiếc váy khi cơn gió lướt qua sống núi.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, dù thấy có lỗi nhưng tôi vẫn bật cười phá lên.

“Đáng ghét thật đấy, Tōru…”

“Lilith. Cẩn thận mấy cái cây dưới chân đấy.”

Tôi quay lại, cất tiếng nhắc nhở.

“Cảm ơn, Tōru. Tôi không sao đâu.”

Khi màn đêm buông xuống, khu rừng càng trở nên u tối, ánh sáng khó lòng xuyên qua. Nếu không cẩn thận, chân rất dễ bị vướng vào rễ cây. Đặc biệt Lilith, với đôi chân chỉ quấn vài mảnh vải, trông cô ấy đi lại khá khó khăn.

Có lần, tôi đã hỏi thử xem cô ấy có muốn ngồi lên lưng tôi không, nhưng cô ấy từ chối, bảo rằng việc mặc mỗi đồ bơi mà nhập đoàn là tự làm tự chịu.

*(Lilith về cơ bản không dựa dẫm vào ai bao giờ nhỉ.)*

Cô ấy có thể làm được hầu hết mọi thứ—hay đúng hơn, tôi chưa từng thấy điều gì mà Lilith không thể làm được ở thời điểm hiện tại. Nhờ sự giáo dục phù hợp với gia thế, cô ấy đã thể hiện xuất sắc cả văn lẫn võ.

Tuy nhiên, giờ thì khác rồi. Cái việc đi bộ tưởng chừng đơn giản mà cô ấy vẫn làm được như bình thường, lại đang không làm được.

*(Khi gặp khó khăn thì giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên, nên tôi nghĩ những lúc như thế này cô ấy có thể dựa dẫm vào tôi mà…)*

Vừa nghĩ vậy, tôi lại quay đầu nhìn về phía sau, và lại thấy bóng dáng Yurie đang gặp khó khăn vì một lý do khác so với cô thiếu nữ tóc vàng. Cứ gặp chướng ngại vật nào phải bước rộng qua, cô ấy lại phải lo giữ váy—và đồng thời lo cả ánh mắt tôi nữa—nên bước đi rất khó khăn. Tôi cố gắng không nhìn lại hết mức có thể để không khiến cô ấy khó chịu, nhưng dù vậy tốc độ di chuyển vẫn không thể không chậm lại.

Kết quả là, cái “một tiếng” mà tôi ước chừng trên sống núi đã trôi qua từ lâu, và mặt trời đã lặn hẳn.

“Giờ Ma Quỷ… à.”

Đúng như cái tên khác của khoảng thời gian này, khu rừng càng trở nên u tối hơn, và khủng khiếp hơn rất nhiều.

Dĩ nhiên, bóng tối không hề mang lại điều tốt đẹp cho chúng tôi—

“Đau quá…!!”

Tiếng kêu đau đớn từ phía sau—chắc là giẫm phải cành cây hoặc hòn đá nhỏ nào đó.

“Xin lỗi, Lilith. Anh hình như đã bỏ sót.”

“Tối thế này thì có làm được gì đâu. Không phải lỗi của anh đâu, Tōru.”

“Dù sao thì anh vẫn xin lỗi. Ước gì có chút ánh sáng thì—”

Đang nói dở, tôi chợt nhớ ra sự tồn tại của một vật.

“Cạch.” Khi tôi nhấn công tắc trên vòng tay, ánh sáng lóe lên.

“Woah, sáng hơn tôi nghĩ nhiều đấy.”

Tôi không mong đợi nhiều vì nó là một chiếc đèn nhỏ, nhưng lượng ánh sáng phát ra thì chẳng khác gì một chiếc đèn pin.

“Fufu, may quá. …Mà, đã quên mất sự tồn tại của nó rồi, nên vừa nãy vẫn có thể đổ lỗi cho Tōru, đúng không?”

“Tôi xin lỗi…”

Trước Lilith đang nhếch mép cười đầy tinh nghịch, tôi chắp tay xin lỗi.

Sau khoảng năm phút đi tiếp, vừa soi đường vừa bước, tôi nhìn thấy ánh sáng từ xa.

Nhìn thấy ánh sáng nhân tạo phát ra từ tòa nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Phù, cuối cùng cũng đến nơi rồi.”

Tôi nói với hai người rằng chỉ còn một chút nữa thôi, rồi tôi bước về phía ánh sáng.

Cứ như những con thiêu thân bị ngọn lửa cuốn hút—chắc hẳn trong mắt họ, tôi trông như vậy.

“—Này, Tōru!!”

“Oái!?”

Đột nhiên, Lilith đang đi phía sau mạnh tay kéo cổ áo tôi.

Tôi không còn đủ thời gian để hỏi lý do.

Ngay sau đó, có thứ gì đó lướt qua mũi tôi.

“Cốp!” Thứ gì đó găm thẳng vào thân cây.

“Đây là…!?”

“Tiếp theo, đến đây!”

Tôi nghĩ đó là một con dao hai lưỡi hay thứ gì đó tương tự, nhưng nghe thấy tiếng Lilith, tôi lập tức nhảy sang ngang, và lại nghe thấy tiếng thứ gì đó găm vào thân cây phía sau. Tôi lăn tròn theo đà nhảy, rồi nhanh chóng lao vào bóng cây để ẩn nấp khỏi những đòn tấn công đang đục khoét mặt đất.

*(Thì ra. Cái đèn đã biến thành mục tiêu…!!)*

Nhận ra lý do của sự tấn công chính xác này, tôi hét lên với cô gái đồng đội của mình.

“Yurie, tắt đèn đi!! Nó sẽ thành mục tiêu đấy!!”

“—Á! Vâng, vâng ạ!!”

Tôi vừa tắt đèn vừa hét lên, và ánh sáng ở nơi cách đó một khoảng cũng biến mất.

Bằng cách này, ít nhất chúng tôi sẽ không bị nhắm bắn.

—Tôi đã nghĩ vậy là quá sớm.

Thứ gì đó lại bay tới, nhắm thẳng vào tôi và Yurie, chính xác đến mức như thể có thể nhìn xuyên qua bóng tối.

Tôi lấy thân cây làm lá chắn, nhìn về phía mà thứ gì đó giống như con dao bay tới, nhưng chỉ thấy khu rừng u tối kéo dài bất tận, không thấy bóng dáng kẻ tấn công ở đâu cả.

*(Kẻ thù ư…!? Trên hòn đảo biệt lập này…!?)*

Dù nghĩ rằng điều đó thật vô lý, nhưng thực tế là chúng tôi đang bị tấn công.

Chấp nhận sự thật, tôi thay đổi suy nghĩ và hình dung ra danh tính của kẻ thù.

Liệu có phải là thích khách được phái đến học viện, giống như Tsukimi?

Hay là những người đàn ông mặc quân phục mà chúng tôi đã chiến đấu hai tháng trước?

Hay là một đối thủ hoàn toàn khác?

Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tiếng kim loại va chạm vang lên.

*(Chết tiệt! Chúng nó nhắm vào Yurie và Lilith rồi!)*

Tôi nhìn về phía tiếng kiếm kích vang lên, nhưng không thấy bóng dáng chuyển động nào.

Xem ra chúng tôi đã bị chia cắt xa hơn tôi tưởng.

*(Chết tiệt, phải đến chỗ hai người họ nhanh lên…!!)*

Yurie và Lilith lúc này không ở trong trạng thái tốt nhất, chỉ có tôi là có thể chiến đấu hết sức.

Tuy nhiên, ngay khi tôi chạy về phía có tiếng động, bước chân tôi dừng lại.

—Không, là tôi buộc phải dừng lại.

Vì một cái bóng đang đứng chắn đường.

Cơ thể được bao bọc hoàn toàn trong bộ trang phục màu đen, khuôn mặt cũng bị khăn che khuất hoàn toàn khiến tôi không thể nhận ra danh tính của kẻ đó. Trông hắn chẳng khác gì một con quỷ trú ngụ trong bóng tối.

“Giờ Ma Quỷ mà lại gặp ma, ư?”

Tôi nở một nụ cười mỉa mai về phía cái bóng.

—Nhưng nụ cười đó lập tức biến thành sự kinh ngạc.

Ngay sau khi *ngọn Diệm Nha* bùng lên xung quanh bóng đen.

Ngay khi *ngọn Diệm Nha* thành hình, hóa thành vũ khí.

“Đây là *Diệm Nha* sao…!?”

***

Cuộc tấn công bất ngờ trong đêm tối. Hơn nữa, danh tính của đối thủ vẫn chưa rõ ràng dù đã vài phút trôi qua từ khi trận chiến bắt đầu—

Lẽ ra phải giữ cảnh giác tối đa, tập trung cao độ.

Đúng vậy, lẽ ra là như vậy.

Thế nhưng, sự tập trung của Yurie vẫn rối loạn kể từ lúc bị tấn công cho đến tận bây giờ.

Cú tấn công đầu tiên nhắm vào Tōru. Tiếp đó, ngay sau khi Lilith hét lên, Yurie cũng bị nhắm tới, và ngay khi cô ấy nhảy lùi lại thì sự việc xảy ra. Chiếc váy của cô ấy vô tình bị tốc lên khi cô ấy tiếp đất.

“—!!”

Vội vàng giữ chặt chiếc váy, cô ấy quay mặt về phía *Bán Song Nhận* của mình—Tōru.

Chàng trai đang nhìn về hướng tấn công—sâu thẳm trong bóng tối—với vẻ mặt cau có, không hề có vẻ gì là đang để tâm đến Yurie.

*(Ổn cả, đúng không…?)*

Chỉ là trong thoáng chốc, hơn nữa xung quanh khá tối—nhưng vì chiếc đèn đang phát sáng, nên cô ấy không thể xác định được liệu anh ấy có thực sự không nhìn thấy hay không.

Nhưng lúc đó, cô ấy không có đủ thời gian để hỏi Tōru một cách dò xét.

“Yurie, tắt đèn đi!! Nó sẽ thành mục tiêu đấy!!”

“—Á! Vâng, vâng ạ!!”

Vội vàng dập tắt ánh sáng, nhưng vì vị trí đã hoàn toàn lộ rõ trước mắt kẻ tấn công, đòn đánh liền ập tới.

Yurie vừa giữ chặt váy, vừa nhanh nhẹn lùi lại.

"Làm gì thế? Mau cụ thể hóa 《Diệm Nha Blaze》 ra đi!"

Giọng Lilith trầm xuống, lời chỉ dẫn bay vút tới.

"…Em biết rồi."

Vốn dĩ đáng lẽ phải nhận ra ngay, nhưng cô gái trẻ đã hoang mang đến mức không thể tập trung vào những điều hiển nhiên.

(Phải tập trung vào...!)

Khi mọi chuyển động ngừng lại, khu rừng trong đêm tối tĩnh mịch bao trùm.

Thi thoảng, cây cối lay động theo gió, lá cây cọ xát vào nhau tạo thành tiếng xào xạc...

Ngay khoảnh khắc ấy, kẻ tấn công bất ngờ ra đòn.

Keng! Kíttt! Cô vung 《Phiến Nhận Kiếm Saber》 vừa cụ thể hóa ra, đánh văng thứ gì đó đang bay tới.

"《Kunai》 à. Đối thủ là ninja sao?"

Lilith đứng kế bên, nhìn thứ vừa bị đánh văng mà lẩm bẩm, nhưng giọng nói của cô lúc này chẳng lọt vào tai Yurie.

Mỗi lần né tránh, mỗi lần đỡ đòn, mỗi lần đánh văng, chiếc váy lại tung bay, và mỗi lần như thế, sự tập trung của cô lại bị phân tán.

(Tōru đâu rồi...?)

Đặc biệt là sau một cú né tránh lớn, cô lập tức kiểm tra xem Tōru có ở xung quanh không.

Không thấy bóng dáng cậu khiến cô vừa an tâm, lại vừa lo lắng.

Tōru mà Yurie biết là người sẵn sàng lao tới, bất kể bản thân có bị thương đến mức nào, chỉ để đảm bảo đồng đội không bị tổn hại. Việc không thấy bóng dáng Tōru lúc này đồng nghĩa với việc có điều gì đó đang xảy ra khiến cậu không thể đến được.

Nghĩ vậy, Yurie cho rằng mình phải nhanh chóng đánh bại kẻ tấn công trong từng giây và tự mình đến đó – nhưng rồi:

"Khụ…!"

Kẻ địch không cho phép điều đó xảy ra, liên tục tấn công từ xa. Các đòn đánh luôn là vũ khí tầm xa, và đối phương tuyệt đối không rút ngắn khoảng cách, khiến Yurie buộc phải giữ thế phòng thủ.

Chắc chắn, nếu rút ngắn khoảng cách, tình hình sẽ thay đổi, nhưng ý nghĩ về khả năng bị nhìn thấy, dù chỉ là một phần nghìn, khiến cô ngần ngại tiến lên.

(Em phải làm gì đây...)

Mặc dù do chính sự bất cẩn của mình, Yurie vẫn căm ghét kẻ đã tấn công trong tình huống này.

(Nhưng Tōru có thể đang gặp nguy hiểm, không phải lúc để chần chừ thế này...!)

Trong khi đó, Lilith vẫn giữ được sự bình tĩnh để phân tích đối thủ.

(Nhanh thật... Nhưng không bằng Yurie.)

Lilith đánh giá cao cô gái tóc bạc ở khía cạnh năng lực chiến đấu.

Đặc biệt là kỹ năng di chuyển cơ thể, cô đã tự mình trải nghiệm trong cuộc 《Sinh Tồn Đấu Tranh Survive》 trước đó. Lúc ấy, Yurie vì vội vàng nên chỉ tung ra những đòn tấn công trực diện, đơn giản nên việc đối phó không hề khó khăn. Tuy nhiên, nếu Yurie giữ được sự bình tĩnh khi tấn công, cô tin rằng trận đấu sẽ rắc rối hơn nhiều.

Dĩ nhiên, Lilith cũng tin rằng kết quả chiến thắng của cô sẽ không thay đổi.

Dù sao đi nữa, chuyển động của kẻ đang tấn công họ lúc này có sự khác biệt một trời một vực so với cô gái đang thủ thế với 《Song Kiếm Double》 bên cạnh.

(…Vấn đề là, chuyển động của nó không chỉ đơn thuần trên một mặt phẳng.)

Nó đá vào thân cây rậm rạp, thay đổi hướng di chuyển đột ngột. Nó không chỉ đổi hướng ngược lại mà còn bay lên, theo đường chéo, tận dụng tối đa địa hình và bóng tối để không ai có thể xác định chính xác vị trí của nó.

Dù vậy, nếu rút ngắn khoảng cách thì vẫn có thể đối phó được, nhưng cô gái tóc vàng không thể di chuyển vì một lý do khác với Yurie. Với đôi chân trần quấn vải, cô nghĩ rằng mình không thể phát huy hết hiệu suất chiến đấu và khó có thể dồn ép đối thủ.

Chính vì thế, cô tập trung. Tập trung cao độ, dự đoán chuyển động của đối thủ và giương 《Súng Trường Rifle》 lên.

"…Ở đó!! – Khụ!?"

Rắc. Nòng súng dài phản tác dụng, đầu súng va phải cây cối xung quanh, khiến viên đạn bay lạc hướng.

(Nơi nó chọn để tấn công là biến cây cối thành lồng giam mình sao. …Giỏi đấy!)

Lilith nở nụ cười kiêu ngạo trước lối chiến đấu của kẻ địch.

Một chiếc 《Kunai》 xuyên qua bóng đêm, lao thẳng vào nụ cười đó—

Keng! Yurie đánh văng lưỡi kiếm, đứng chắn bảo vệ Lilith.

"…Tôi chưa hề nói là cần cô cứu."

"Vâng, đó là việc tôi tự ý làm."

Trước câu trả lời lạnh nhạt, Lilith không nói thêm gì, quay lại tập trung vào kẻ địch.

(Cũng không tồi chút nào.)

Từ vị trí phục kích đã chọn, thời điểm ra đòn, và quan trọng hơn cả – dù không thể phát huy hết thực lực – nhưng khả năng kiềm chế được hai người họ, những người thuộc 《Vị Giai Level III》, đã khiến Lilith phải thán phục.

"Thôi được rồi… Giờ thì phải làm gì đây. Ít nhất có thêm chút không gian thì tốt biết mấy…"

"…Nếu có không gian thì ổn chứ ạ?"

Nghe Lilith lẩm bẩm, cô gái tóc bạc hơi cúi đầu nhìn quanh, rồi hỏi.

"Cô có kế sách gì à?"

"Nếu cô có thể bay 《Thiên Tường Wind Eales》 lên trong chốc lát – tôi sẽ tạo ra nó."

Trong khoảnh khắc, Lilith tròn mắt kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra ý định của Yurie.

"Vậy thì, vào thời điểm tiếp theo nhé."

"Vâng."

Yurie gật đầu, một lần nữa nhìn xuống chân mình.

Hiện tại, nơi họ đang đứng được bao quanh bởi những bụi cây cao đến đầu gối. Tōru không ở gần đây. Kẻ địch dường như cũng nhận thức được ưu thế của mình, không hề lại gần.

(Thế này thì ổn rồi…!)

Cuối cùng – thời khắc đã tới. Khoảnh khắc chiếc 《Kunai》 được phóng về phía hai cô gái, cô gái tóc vàng óng như Đá Hoàng Ngọc bay vút lên trời, còn cô gái tóc bạc kim lại khụy người xuống ngược lại.

Vừa khụy người xuống, Yurie vừa xoay một vòng cơ thể – đồng thời, quỹ đạo của thanh kiếm vẽ thành một vòng tròn.

Keng...! Kẻ tấn công chắc chắn đã nghe thấy một âm thanh vang vọng. Đó không phải là tiếng kim loại va chạm như khi 《Kunai》 bị đánh văng hay đánh rơi trước đó.

Vậy thì âm thanh vừa rồi là gì, ngay khoảnh khắc nghi vấn đó, kẻ tấn công đã phải chứng kiến câu trả lời trước mắt.

Rắc rắc rắc rắc…! Cái lồng giam đang nhốt hai cô gái tóc bạc và tóc vàng –

Cây cối đổ rạp ra xung quanh.

—Không, cô gái tóc bạc đã chém đổ chúng.

"Cái…!?"

Kẻ tấn công không khỏi kinh ngạc trước cô gái đã làm thay đổi cảnh quan bằng sức mạnh không tương xứng với thân hình nhỏ bé – và vì vậy, một kẽ hở nhỏ đã xuất hiện.

Cô gái tóc vàng không bỏ lỡ khoảnh khắc sơ hở đó –

Ngay sau đó, tiếng súng vang vọng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận