Tập 02

Chương 3: Đại đạo tặc

Chương 3: Đại đạo tặc

Chúng tôi trở về ký túc xá từ phủ của Ma đạo quý tộc.

Vốn dĩ chúng tôi đã định đi xe ngựa của Ma đạo quý tộc về, nhưng cuối cùng tôi đã trịnh trọng từ chối và đi bộ. Đương nhiên là để vừa đi dạo vừa thủng thẳng trò chuyện với Sophia rồi.

Có Loli Bitch đi cùng, thôi thì, cũng đành chịu vậy. Tôi chẳng nghĩ ra được cách nào để từ chối cô bé.

Thế là, tôi cùng hai người họ đi từ khu quý tộc về phía ký túc xá của trường hoàng gia. Những dinh thự trong khu quý tộc dinh nào dinh nấy cũng lộng lẫy xa hoa, khiến người ta phải trầm trồ thán phục, cảm giác như đang đi tham quan vậy.

Ban đầu còn có cả Allen, nhưng cậu ta đã quay về doanh trại hiệp sĩ đoàn. Nghe nói là cậu ta đang làm dở thủ tục thì chạy đến đối phó với rồng, nên phải mau chóng quay về làm cho xong.

「Nhà cửa ở đây đúng là ngắm mãi không chán nhỉ.」

Sau một hồi ba người im lặng, tôi bèn mở lời bắt chuyện.

Loli Bitch hễ mở miệng là chỉ muốn làm tình, còn Sophia có lẽ vì e dè cô bé nên rất ít nói. Thế nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải nhận lấy trách nhiệm dẫn dắt cuộc trò chuyện, thách thức nhiệm vụ khó khăn này.

「Nh-nhà cửa cỡ này, ngài muốn mấy căn em cũng tặng hết!」

「…Thôi khỏi, thế thì khoa trương quá rồi.」

Thế nhưng, nỗ lực của tôi đã vỡ tan tành trước cô gái đang yêu không còn trong trắng này.

Cô bé vẫn dốc toàn lực để tán tỉnh tôi.

Nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh.

Trông có vẻ cô bé sẽ mua thật không biết chừng.

Ester của hiện tại không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, đáng sợ chết đi được.

「Mà không biết nhà ở khu này giá cả thế nào nhỉ. Sophia, em có hứng thú với chuyện này không? Thật ra anh rất dễ chú tâm vào mấy chuyện nhà cửa, nên cũng khá tò mò.」

「Ể? A, có, có ạ! Chuyện đó, em, em cũng rất tò mò!」

Cô hầu gái vội vàng gật đầu đáp lời trông thật đáng yêu.

Nhờ có em ấy mà cuộc trò chuyện có thể tiếp tục.

Ester nhìn tôi và Sophia rồi nói:

「Quanh phủ của Farlen-dono thì thôi không nói, nhưng khu này tuy cũng là khu dân cư của quý tộc nhưng lại gần phố chợ hơn, nên không đắt lắm đâu. Giá đất chắc chỉ khoảng hai nghìn tiền vàng thôi? Nhà cửa xây càng hoành tráng thì giá cũng sẽ tăng theo.」

「Hai nghìn tiền vàng à…」

Con số này quả thực cao đến mức kinh người.

Phần thưởng săn rồng cũng phải chào thua.

Có thể thấy được khoảng cách giàu nghèo trên thế giới này lớn đến mức nào.

「So với ở đây, giá đất ở khu sầm uất còn cao hơn nữa cơ. Giá đất giữa khu quý tộc và phố chợ bị đảo ngược, nên bản thân giới quý tộc cũng không thích nơi này lắm. Vì vậy, những người thực sự sống ở đây đa phần là các thương nhân có chút quyền thế.」

「Ra là vậy, được khai sáng rồi.」

Cô bé nói đúng, nhà cửa ở đây so với phủ của Ma đạo quý tộc thì mang phong cách gần với dân thường hơn, diện tích cũng nhỏ hơn.

Tuy nhiên, trong mắt một gã độc thân trung niên vạn năm đi thuê nhà, tất cả đều vàng son lộng lẫy. Dù nhìn sang trái hay sang phải, đều là những dãy nhà cao cấp khiến người ta chỉ muốn được sống thử, cảm nhận được ham muốn mua nhà đang cuồn cuộn dâng trào.

Nhà ở đây đều rất thích hợp để nuôi một chú chó lớn trong nhà, loại mà sẽ chạy ra đón chủ khi đi làm về. Vừa cảm nhận được chủ nhân lại gần, nó liền vui vẻ lè lưỡi thở hổn hển, đuôi cũng vẫy không ngừng.

A a, cảnh tượng ấy thật đẹp.

Thật ao ước một cuộc sống như thế.

Nếu Sophia làm điều đó với tôi, thì càng không còn gì để nói.

「Nếu ngài thích khu này, m-mua một căn làm tổ ấm tình yêu của chúng ta cũng được…」

「Ở nơi tôi đến, nhà cửa phong cách này hiếm lắm, nên chỉ ngắm thôi cũng thấy thú vị rồi. Tôi đơn thuần chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác đâu, xin cô đừng nghĩ nhiều.」

「V-vậy sao?」

「Đúng, là vậy đó.」

Tôi phải ra tay trước để Loli Bitch không nói năng lung tung nữa.

Thật sự không muốn cô bé lại nói ra điều gì kinh người, dù gì thì Sophia cũng đang đi ngay cạnh tôi.

Thứ tôi muốn là hàng mới chưa bóc tem, không phải hàng đã qua sử dụng.

「Ví dụ như căn nhà kia, trông ấn tượng thật đấy.」

Để đánh lạc hướng Ester, tôi chỉ bừa vào một căn nhà và nói.

So với những ngôi nhà xung quanh, nó có hình dáng khá kỳ lạ, với một mái vòm khiến người ta liên tưởng đến nhà thiên văn. Chắc hẳn đã tốn không ít tiền mới có thể xây được một khối bán cầu bằng gạch đá đẹp đẽ đến vậy.

Thêm vào đó là một hàng cửa sổ tròn ở mặt bên, tổng thể trông rất giống một chiếc UFO kiểu cổ điển.

Kết quả là, ngay tại nơi ngón trỏ của tôi chỉ vào, một chuyện không ngờ đã xảy ra.

Một trong những ô cửa sổ tròn vỡ *choang* một tiếng, bị đập vỡ từ bên trong. Những mảnh kính vỡ trượt dọc theo mái nhà, rơi vãi khắp mặt đất.

「Có chuyện gì vậy?」

「Đó là… người thì phải.」

Lúc này, một bóng người xuất hiện từ ô cửa sổ vỡ.

Người đó bước từ trong nhà ra ngoài khung cửa sổ.

Cùng lúc đó, bóng người ấy hét lên một tiếng thật to, chẳng màng đến sự yên tĩnh của khu phố:

「Tên buôn nô lệ bẩn thỉu Ouman! Số tiền phi pháp mà ngươi vơ vét bao năm nay, giờ đều nằm trong tay Đại đạo tặc Hado ta rồi! Sổ sách ghi chép mua bán của ngươi cũng ở trong tay ta! Ngươi đánh đập dân lành vô tội biến họ thành nô lệ, tội không thể tha thứ! Từ giờ phút này trở đi, hãy thành tâm sám hối tội lỗi của mình đi!」

Xem ra chủ nhân của dinh thự mái vòm này chính là tên buôn nô lệ Ouman trong lời hắn ta.

Và nhân vật chui ra từ cửa sổ chính là Đại đạo tặc Hado.

Tên đại đạo tặc này ngầu bá cháy thật, mấy lời đó nghe quen quen.

「Ể, Đại đạo tặc Hado không phải…」

Sắc mặt Ester trở nên căng thẳng.

Có vẻ cô bé đã nghe nói về nhân vật này.

「Cô biết hắn là ai à?」

「Hắn là tên trộm chuyên nhắm vào quý tộc và phú thương ở thủ đô Kalis trong mấy năm nay. Trước đây em nghe nói đã bắt được hắn rồi, hắn trốn ra ngoài từ bao giờ vậy? Nhớ là hắn mới vào tù không lâu đã bị tuyên án chung thân rồi mà.」

「Ra là vậy.」

Xin lỗi, xin lỗi.

Chắc chắn không sai, người thả hắn ra chính là tôi.

Ký ức về việc tôi vừa đến thành phố này đã bị tống vào tù, và hắn đã giúp tôi một tay khi vượt ngục vẫn còn hiện rõ mồn một. Hắn chẳng che mặt, lại còn lớn tiếng xưng danh, chắc hẳn là có dụng ý riêng. Đây có phải là nguồn gốc sức hút của hắn không?

「Xem ra, hắn sẽ trốn thoát được thôi.」

「Ừ, chắc là vậy rồi.」

Gay go rồi.

E rằng đây là người mà tôi không muốn gặp nhất lúc này.

Hồi còn ở trong tù, tôi vừa mới có được ma pháp trị liệu nên nóng lòng muốn thử nghiệm, liền đi chữa trị cho khắp các tù nhân. Bây giờ, một trong số họ đang đứng trên mái vòm đó mà la hét.

Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, chắc sẽ không ai phát hiện ra tôi phải chịu một phần trách nhiệm cho vụ vượt ngục quy mô lớn đó đâu. Mọi chuyện sẽ dần chìm vào quên lãng, âm thầm kết thúc mà không ai hay biết. Nên không sao cả. Chắc chắn không sao cả.

「…Tên buôn nô lệ Ouman này, có lẽ là thương nhân thuộc phe FitzClarence.」

「Ể, vậy sao?」

「Hắn ta chắc là người mới, gần đây mới bắt đầu lui tới nhà em, em đã gặp hắn vài lần. Hắn rất được lòng bố em, mấy hôm trước em còn thấy họ nói cười vui vẻ bàn chuyện làm ăn nữa…」

「Vậy à.」

Thật không đấy.

Lại là thương nhân thuộc phe FitzClarence.

Độ khó của trận chiến này tăng vọt rồi.

「…Bố cô thân với hắn lắm à?」

「Chi tiết thì em không rõ lắm, nhưng… nhưng chắc là khá thân…」

「…………」

Xem phản ứng của Loli Bitch, quan hệ của họ chắc chắn rất tốt.

Liệu tôi có nên vì tình bạn mà đuổi theo tên Đại đạo tặc Hado này cho Ester không? Hắn nói Ouman như vậy, chứng tỏ đối tác làm ăn cũng chẳng trong sạch gì, nhà FitzClarence tám phần cũng là một vũng bùn tham ô nhũng lạm. Để hắn thoát, không thể nào không bị tổn thất.

Thứ như sổ sách tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.

Nếu rơi vào tay phe đối địch, thì càng tệ hại hơn nữa.

Tuy nhiên, đối phương lại biết tôi. Nếu hắn nói toạc ra chuyện tôi từng ở tù giữa thanh thiên bạch nhật, thanh danh xã hội của tôi sẽ bị hủy hoại, mọi người sẽ cho rằng tôi có tiền án tiền sự. Có khi đến việc ở lại thành phố này cũng khó.

Không không không, sao mình có thể bỏ mặc người con gái đang yêu mến mình được chứ. Dù cô bé không còn màng trinh, gã xử nam này vẫn muốn đáp lại tấm chân tình của cô bé, nào có thể lấy oán báo ân.

「Nhưng mà, em, em không nghĩ bố em sẽ làm chuyện xấu xa như vậy đâu.」

「Thật không?」

Ester đã siết chặt nắm đấm từ lúc nào.

Xem ra cô bé muốn bảo vệ danh dự của cha mình.

「Th-thật mà! Ít nhất là trước đây ông ấy từng nói thẳng với em rằng, sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em! Dĩ nhiên, ông, ông ấy có thể đã làm chút chuyện xấu, nhưng mà…」

「…Tôi hiểu rồi.」

Được rồi.

Nếu đã vậy, cứ điều tra rõ ràng rồi tính.

Tai tiếng của gia đình, cũng là tai tiếng của con gái mà.

「Tôi sẽ đuổi theo hắn, hai người về ký túc xá trước đi.」

Tôi ra lệnh luôn cho cả Sophia, người đã hoàn toàn bị cho ra rìa.

Cô hầu gái lập tức giãn nét mặt.

Sự tương phản mãnh liệt giữa hai người thật ấn tượng.

「Em, em cũng muốn đi!」

「Nguy hiểm lắm, cô cứ cùng Sophia về ký túc xá đi.」

「Nhưng…」

「Một thường dân như tôi nói thế này có lẽ hơi tự đề cao bản thân, nhưng tôi cũng là một trong số ít những người sẵn lòng bảo vệ danh dự nhà FitzClarence. Nhưng so với việc đó, sự an toàn của cô còn quan trọng hơn nhiều. Nếu cô nhất quyết đòi đi cùng, tôi sẽ không đuổi theo nữa.」

「!…」

Mặt Ester đỏ lên chưa từng thấy.

Thuần khiết không chịu nổi.

Nếu còn màng trinh thì đã hoàn hảo rồi.

「Ester, cô có thể về trước được không?」

「Vậy thì em sẽ về cùng ngài, m-mặc kệ tên đại đạo tặc đó! Em cũng lo lắng cho ngài lắm, không thể nào tự mình quay về được! Em cũng xem sự an toàn của ngài quan trọng hơn danh dự gia tộc mà!」

「…………」

Chết tiệt, con bé loli tóc vàng này cố chấp thật.

Bình thường thì lúc này phải ngoan ngoãn từ bỏ rồi chứ. Dáng vẻ Loli Bitch cố gắng muốn đi cùng tôi thực ra cũng có chút đáng yêu, nhưng điều đó lại khiến Sophia rưng rưng nước mắt, vẻ mặt như đang cầu xin tôi mau quay về.

「Tôi muốn trả ơn cô mà. Ngay lúc này, tôi đã tìm được cách để báo đáp nhà FitzClarence, nên làm ơn, hai người hãy mau về đi được không? Bây giờ không đuổi theo hắn có lẽ chỉ ảnh hưởng một chút, nhưng tranh đoạt quyền lực thường bắt đầu từ một đốm lửa nhỏ rồi bùng lên thành đám cháy lớn đấy.」

「Ngài nợ em ân tình từ khi nào chứ! Ngược lại là em nợ ngài rất nhiều ân tình, thật sự rất rất nhiều! Không phải ai khác, chính là ngài!」

「Không phải lúc trước ở trường cô đã giúp tôi sao?」

「Như thế mà cũng tính là ân tình à!」

Quan niệm giá trị của tôi và Ester có chút lệch lạc.

Đành vậy, chỉ có thể lôi gia đình cô bé ra để kiên trì đến cùng.

「Không không không, đối với tôi đó đã là một ân tình rất lớn rồi. Cho nên làm ơn, vì lợi ích của nhà FitzClarence, hãy để tôi đi bắt tên đại đạo tặc đó.」

「…Nh-nhưng!」

「Tôi muốn bảo vệ tương lai của cô, và tôi tin tưởng mọi lời cô nói. Nói cách khác, tên đại đạo tặc đó đã làm tổn hại đến danh dự của nhà FitzClarence, tôi không thể tha cho hắn.」

「!…」

Mặt Loli Bitch càng đỏ hơn nữa.

Sức mạnh của con bitch này bùng nổ rồi.

*Minh hoạ trang 135*

「Làm ơn hãy成全 tôi, Ester.」

「…Em hiểu rồi. Em, em cũng không muốn trở thành gánh nặng của ngài.」

「Cảm ơn cô đã thấu hiểu.」

「Nhưng ngài tuyệt đối không được bị thương đó! Em không cần một tương lai không có ngài đâu! Nếu ngài bị thương, cũng đồng nghĩa với việc làm tổn thương tương lai của em! Em không cần gia tộc, thật sự không cần. Chỉ cần có ngài, em đã đủ hạnh phúc rồi!」

Hình như tôi đã nói hơi quá lời rồi.

Mức độ tình cảm của Ester đã tăng lên mức báo động đỏ.

Đôi mắt ướt át quá mức đã long lanh lệ.

「Đó là dĩ nhiên rồi, tôi sẽ trở về nguyên vẹn.」

「Vâng, vậy thì… em, em sẽ nghe lời ngài, em sẽ về ký túc xá với Sophia…」

「Vậy tôi đi trước đây.」

「A…」

Vừa thấy cô bé gật đầu, tôi liền dùng ma thuật bay lơ lửng cách mặt đất vài centimet. Xét từ góc độ phòng không, thủ đô Kalis có lẽ cấm sử dụng ma thuật để bay lượn trên không trung.

Có lẽ làm thế này cũng là phạm pháp, nhưng với tốc độ của tôi, chắc chắn sẽ mất dấu hắn trong vài phút. Thế nên tôi mô phỏng một cuộc chạy nước rút bằng cách giữ cho lòng bàn chân lướt sát mặt đất, cử động chân cho có lệ.

Đương nhiên, mục tiêu là hướng tên đại đạo tặc đang tẩu thoát.

Sau một lúc bay với tốc độ siêu thấp bằng ma thuật.

Tôi đã đến khu ổ chuột.

Đội hiến binh đông đảo đuổi theo hắn từ khu quý tộc đã không còn một bóng, bây giờ chỉ còn một gã mặt châu Á vẫn đang bám theo. Tôi giữ một khoảng cách đủ xa, hiện tại dường như vẫn chưa bị hắn phát hiện, việc truy đuổi rất thuận lợi.

Cuối cùng, hắn đến một ngôi nhà cũ nát sắp sập.

Đó là một ngôi nhà hai tầng xây bằng đá.

Tên đại đạo tặc cứ thế gõ vào tấm cửa ọp ẹp với bản lề lỏng lẻo. Cái túi đeo sau lưng mỗi lần chạm vào cánh cửa lại phát ra tiếng *cộc cộc* khô khốc.

Không lâu sau, có người mở cửa.

「A, Hado!」

Là một cô bé!

Mái tóc vàng dài quá eo của cô bé trông xơ xác, dính đầy bụi bặm và bẩn thỉu. Em mặc một bộ đồ rách rưới khó có thể gọi là quần áo, tay chân lộ ra ngoài gầy gò khẳng khiu, da dẻ bám đầy cáu bẩn. Dường như em còn mắc một số bệnh do suy dinh dưỡng, khắp người nổi đầy những nốt mẩn.

「Chào, Emill. Mẹ em còn sống chứ?」

「V-vẫn còn, nhưng mẹ có vẻ đau lắm…」

「Anh mang thuốc đến cho em đây, cho mẹ em uống thử xem.」

「Ể, a-anh nói thuốc sao? Em không có tiền trả đâu!」

「Tặng em đấy, cầm đi.」

「A…」

Tên đại đạo tặc đưa một túi da cho cô bé.

Nếu lời hắn nói là thật, bên trong chắc toàn là thuốc.

「Cái này tặng thêm, ăn cùng mẹ nhé.」

「Đây là bánh mì! Trắng và mềm quá! Mềm quá! Tuyệt vời!」

Tên đại đạo tặc lại lấy từ trong lòng ra mấy ổ bánh mì đặt lên tay cô bé.

Gương mặt cô bé loli nghèo khó nở nụ cười rạng rỡ.

Tay chân em gầy thế kia, chắc chắn đã nhịn đói lâu lắm rồi.

「Anh còn phải đi nơi khác, tạm biệt nhé!」

「A, c-cảm ơn! Cảm ơn anh, Hado!」

「Ồ! Hôm nay vậy thôi, hôm khác anh lại đến nhé.」

「Vâng! Cảm ơn anh!」

Đại đạo tặc Hado giơ một tay chào rồi phóng khoáng rời đi.

Cô bé nhìn theo bóng lưng hắn, liên tục nói lời cảm ơn như một cái loa bị hỏng, cho đến khi hắn biến mất ở góc phố, thể hiện rõ niềm vui sướng của mình.

Cái quái gì thế, Hado là một người tốt mà.

「…………」

Khoan đã, người ta là đạo tặc cơ mà.

Dù làm bao nhiêu việc tốt, hắn vẫn là đạo tặc.

Tin tưởng hắn đơn giản như vậy quá nguy hiểm.

Nếu hắn là một tên lolicon, thì việc dâng hiến cho cô gái mình thích như vậy cũng là chuyện bình thường. Dùng ưu thế áp đảo của mình để quyến rũ một cô bé loli nghèo khó, đợi đến khi cô bé không thể sống thiếu mình rồi thì làm một trận nảy lửa cuồng nhiệt, đó là giấc mơ của mọi thằng đàn ông trên đời. Như chính tôi đây, cứ vài ngày lại có một lần tưởng tượng tương tự.

Chẳng qua hắn may mắn hơn một chút, có cơ hội thực hiện mà thôi.

「…Tóm lại cứ bám theo đã.」

Tôi cho rằng cần phải tiếp tục quan sát.

Tốt nhất là có thể tìm ra được nơi ẩn náu của hắn luôn.

Đúng rồi, trước đó phải chữa bệnh đã.

Tôi nhắm vào cả ngôi nhà và tung một phát ma pháp trị liệu thật đã tay. Một pháp trận bao quanh ngôi nhà hiện lên trên mặt đất, dọa cô bé đang đứng trước cửa giật nảy mình, trông thật đáng yêu. Dáng vẻ run rẩy tay ôm chặt thuốc và bánh mì, thật là đáng yêu hết sức.

Thế này thì không cần phải uống thuốc của Hado nữa rồi.

「A, không thể chậm trễ được nữa…」

Chết thật, chết thật, suýt nữa thì bị cô bé loli nghèo khó đáng yêu mê hoặc.

Tôi vội vàng tiếp tục theo dấu chân của tên đại đạo tặc.

Rời khỏi khu ổ chuột, tiếp theo là đến khu phố sầm uất.

Hơn nữa lại là một khu có cả một dãy ngành nghề người lớn, hình như là khu đèn đỏ khá nổi tiếng của thủ đô Kalis. Nhắc mới nhớ, đêm trước khi lên đường đi săn rồng, cái quán mờ ám mà tôi và Mercedes bắt gặp hình như cũng ở gần đây.

Không lẽ tên đại đạo tặc này định giữa ban ngày ban mặt đi làm một cuốc sao.

Đúng là một quý ông lịch lãm.

Thật muốn sống một cuộc đời như vậy.

「…………」

Tôi vừa tìm chỗ nấp, vừa bám theo bóng lưng phía trước.

Bây giờ là ban ngày, không có cảnh phụ nữ đứng đầy đường chèo kéo khách như lần trước. Dù có lác đác vài người phụ nữ ăn mặc có vẻ hơi "kiểu đó", nhưng hoàn toàn không có được phong thái của ban đêm. Gái trẻ thì ít, toàn thấy mấy chị hơi quá lứa.

Nhìn thế nào cũng không cứng nổi.

Cảnh tượng này làm người ta liên tưởng đến mấy tiệm mát-xa của mấy em gái Tàu ở khu Shimbashi.

「…………」

Tôi chẳng còn lòng dạ nào để ngó nghiêng, cứ thế đi theo tên đại đạo tặc.

Sau khi bám theo thêm vài phút.

Hắn chọn một nhà trong dãy nhà thổ và đi vào.

Quả nhiên là đi chơi gái ban ngày.

Chết tiệt.

Lẽ nào đây là sự khoáng đạt của một kẻ không còn là trai tân. Gặp gỡ cô bé loli chưa đầy một tiếng đã đăng nhập vào nhà thổ, hắn có thật sự là con người giống như tôi không? Rốt cuộc phải tu luyện đến trình độ nào mới có thể mang theo hơi ấm của một cô bé đáng yêu đi tìm một người phụ nữ xa lạ để làm một trận ra trò chứ.

「…Gã đàn ông này thật không ra thể thống gì. Không ra thể thống gì. A a, đúng là không ra thể thống gì.」

Cần phải xem xem hắn còn làm những trò xấu xa nào nữa.

Đương nhiên, muốn xem thì phải vào trong quán đó, không vào thì sao thấy được tên đại đạo tặc làm chuyện gì tốt. Nói cách khác, đây là hành vi điều tra cần thiết, tôi vào nhà thổ tuyệt đối không phải để làm tình.

「Lên thôi…」

Không sao đâu. Không chơi gái là được rồi.

Đợi tên đại đạo tặc vào trong một lúc, tôi bắt đầu đột kích. Đẩy cánh cửa đôi không hiểu sao lại làm cho sang chảnh, trước mắt tôi là một sảnh lớn có cấu trúc tương tự khách sạn, có thể cảm nhận được nơi này rất hút tiền.

Phía trước đặt mấy bộ sofa, vài người đàn ông trông giống khách hàng đang ngồi trên đó.

Quầy lễ tân ở sâu bên trong.

Trước quầy dịch vụ, một người đàn ông mặc đồ chỉnh tề đang đứng, và tên đại đạo tặc đang đứng trước mặt anh ta, chắc là đang chọn đào. Chắc là kiểu, xin hỏi ngài thích vị nào?

「…………」

Đứng ở cửa thì không nghe được họ nói gì.

Tôi dửng dưng bước qua, chọn một chiếc ghế sofa gần quầy nhất ngồi xuống giả vờ xếp hàng rồi vểnh tai lên nghe. Bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, giữ mục tiêu trong tầm khóe mắt.

Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ sâu trong hành lang.

Hình như có một đám người đang chạy tới. Liếc mắt nhìn qua, toàn là những cô gái trong trang phục diễm lệ, họ vừa đến đại sảnh đã tìm thấy tên Đại tặc đang đứng trước quầy.

Rồi họ tranh nhau chạy đến.

Ai nấy cũng đều tươi cười rạng rỡ.

「Hado-sama! Chàng đến thăm người ta rồi à!」「Vui quá đi! Hôm nay nhất định phải chơi với người ta đó nha!」「Cái đó, tiền, tiền em tự trả cũng được, có thể chơi với em một chút không ạ?」「A, gian xảo quá! Vậy thì em cũng muốn! Ôm người ta một cái đi mà, Hado-sama! Ôm một cái đâu có mất tiền đâu!」

Liếc nhìn sơ qua, tôi thấy những gã không ai yêu cũng đang xếp hàng trên ghế sofa đều nhìn họ bằng ánh mắt vô cùng khó coi. Thấy những cô nàng chắc chắn không hề rẻ lại chủ động xin được phục vụ miễn phí, thật quá thảm thương.

Đối với những người đã chơi rồi thì có lẽ sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Dù chắc là dạo gần đây khó mà lấy lại can đảm để bước chân vào quán, nhưng tổn thương dù sao cũng nhỏ hơn. Tuy nhiên, với những người sắp chơi thì lại là một chuyện vô cùng đau buồn. Còn đối với những vị khách làng chơi đã chứng kiến màn tuyên bố miễn phí kia, thì đây hoàn toàn là một thảm họa.

Cảnh tượng này thật quá thảm thương.

Nhưng tên Đại tặc chẳng hề hay biết tâm trạng của những gã trai không ai yêu này, hắn vui vẻ đáp lời.

Mà còn là từ chối, quả là xa xỉ đến tột cùng.

「Xin lỗi nhé, hôm nay tôi còn có việc bận rồi.」

「Lần nào chàng cũng nói thế, chưa chơi với người ta lần nào cả!」「Đúng đó! Chơi một lần cũng được mà!」「Xin chàng đó mà! Em sẽ thành tâm thành ý phục vụ chàng mà!」「Ở đây có rất nhiều cô gái muốn lên giường với Hado-sama đó!」「Làm ơn đi mà! Hado-sama~!」

Trong lúc các cô gái đang ríu rít, một người đàn ông khá phốp pháp từ trong quán bước ra.

Vẻ ngoài trông hệt như ông chủ, ăn vận sang trọng. Gã đàn ông bên quầy và các cô gái vây quanh tên Đại tặc cũng đã chứng thực cho suy nghĩ của gã mặt Nhật, vừa thấy ông ta là họ ngoan ngoãn đứng nghiêm, cung kính cúi chào.

Người có vẻ là ông chủ không nói nhiều với họ mà đi thẳng về phía tên Đại tặc.

「Hado, chẳng lẽ cậu đã tìm lại được rồi sao?」

Trông họ có vẻ quen biết nhau.

「Ông đoán đúng rồi đó. Nè, đừng để bị cướp mất nữa nhé.」

Tên Đại tặc ném một cuộn giấy vào lòng người đàn ông.

Thế giới này có lẽ không có thứ gì như dập ghim, cuộn giấy được buộc lại ở giữa bằng một sợi dây mảnh. Chất giấy trông khá tốt, cộng với câu nói 「tìm lại được」, rất có thể đó là hợp đồng hoặc chứng khoán có giá trị.

「Không ngờ chỉ sau một đêm cậu đã tìm lại được, thật tốt quá rồi.」

「Chỉ cần tôi ra tay thì chuyện này chẳng có gì to tát. Vả lại tôi còn có việc khác ở đó nữa.」

「Không, cậu thực sự rất lợi hại. Lúc bị bắt, tôi đã nghĩ mình tiêu rồi, kết quả là thấy cậu sống sót trở ra, mọi người đều vui mừng lắm đó. Tôi không phải nói đỡ cho mấy cô gái đâu, nhưng cậu cũng thỉnh thoảng chơi với họ đi chứ? Nếu là cậu thì phá lệ vài lần cũng không vấn đề gì.」

「Hôm nào rảnh tôi sẽ đến ủng hộ ông. Hôm nay tôi còn việc bận khác.」

「Vậy à? Cửa ở đây luôn mở rộng vì cậu, muốn đến lúc nào thì đến nhé.」

「Được, có cơ hội sẽ đến ngồi.」

Này tên Đại tặc, chờ một chút đã. Sao cậu không làm tí nào vậy.

Dù không có gan háo sắc đi nữa thì cũng không phải chỉ đưa một tập tài liệu là xong chuyện chứ.

Nếu không mở phòng thì buổi tham quan xã hội người lớn của gã mặt Nhật này chẳng phải sẽ kết thúc ngay tại sảnh chính sao. Tuy tôi không định mất tân ở đây, nhưng tôi vẫn rất muốn biết phòng pháo của thế giới kỳ ảo trông như thế nào mà.

「Tôi sẽ ghé lại vào hôm khác nhé!」

Giống như lúc với cô bé loli nghèo khó, tên Đại tặc vẫy tay rồi bước ra khỏi cửa hàng.

Thế này thì tôi cũng phải đi thôi, nếu không để mất dấu thì chẳng phải là công cốc sao. Ít nhất cũng phải tạo ra được tình huống có thể nói chuyện riêng với hắn.

「…Xin lỗi. Vị khách này, xin hỏi ngài đã đặt phòng chưa ạ?」

Lúc này, nhân viên đã tìm đến tôi.

Tôi dĩ nhiên không ngốc đến mức đặt phòng thật.

「Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra có việc gấp cần làm.」

「Vậy ạ?」

「Thật sự xin lỗi, hôm nay đành vậy thôi.」

Sau khi xin lỗi nhân viên, tôi cũng đi ra cửa nhà thổ.

Vội vàng chạy ra khỏi sảnh, ra ngoài phố.

Bóng dáng tên Đại tặc lướt qua khu phố sầm uất xuất hiện trong khóe mắt tôi.

「…Chết tiệt, nhanh chân thật.」

Đến đây cũng là một loại duyên phận, thế nên giống như lần với cô bé loli nghèo khó, tôi thi triển ma pháp trị liệu lên toàn bộ nhà thổ. Mặt đất lại xuất hiện một pháp trận tựa như muốn nuốt chửng cả khu đất. Nhà thổ và bệnh hoa liễu là hai thứ không thể tách rời, hy vọng những cô gái đáng yêu kia có thể an ổn làm việc ở đây.

Dù sao nếu một ngày nào đó tôi trở thành cỗ máy làm tình di động, cũng có thể sẽ được nơi này chiếu cố.

Sau khi dùng khóe mắt xác nhận ánh sáng trị liệu, tôi tiếp tục bám theo Hado.

Rời khỏi nhà thổ, tên Đại tặc lại đến khu ổ chuột.

Lại đến dụ dỗ cô bé loli nghèo khó sao? Dùng một chút bánh mì là có thể câu được kẻ yếu thế trong xã hội để làm chuyện ấy, thật đáng ghen tị chết đi được. Tôi cũng muốn làm vậy. Tuy chắc sẽ hơi có mùi, nhưng tôi cũng rất muốn làm một trận ra trò với cô bé loli nghèo khó.

Chỗ cặn bẩn trong mơ ấy, chắc chắn là mỹ vị nhân gian.

「…………」

Tôi nấp trong bóng tối nhìn về phía trước một lúc, thấy hắn bước vào một trong những dãy nhà hoang. Nhìn qua thì đó là một tòa nhà ba tầng bằng đá đã bị bỏ hoang nhiều năm, diện tích khoảng ba mươi mét vuông, cửa ra vào và cửa sổ những thứ có thể vỡ đều đã vỡ hết, khiến người ta rất nghi ngờ liệu nó còn có chức năng che mưa chắn gió hay không.

Đây là nơi ở của tên Đại tặc sao?

Ngày nào cũng ngủ ở một nơi như thế này thì cũng thê thảm quá rồi.

「…………」

Nhưng mà, như vậy cũng tiện cho tôi.

Ở một nơi thế này, có thể yên tâm nói chuyện mặt đối mặt rồi. Chúng tôi từng là bạn tù vượt ngục, tiếp xúc trước mặt người khác quá nguy hiểm, nên tôi mới mất công theo đến tận đây. Cuối cùng cũng đợi được tình huống lý tưởng.

Được rồi.

Tôi hạ quyết tâm, cũng đi về phía khu nhà hoang đó. Thực ra hắn cũng là người tốt, chắc sẽ không đột nhiên động tay động chân đâu. Nếu thuận lợi, chuyện gã buôn nô lệ chỉ cần nói vài câu là có thể giải quyết xong.

Đang nghĩ ngợi, bỗng có người từ sau lưng gọi tôi.

Ngay lúc tôi vừa bước chân đầu tiên, hoàn toàn không lường trước được.

「Cậu tìm Đại tặc Hado tôi có việc gì? Lén lút theo sau lâu như vậy.」

「!…」

Mà người đó lại chính là kẻ vừa bước vào khu nhà hoang ban nãy.

Chẳng lẽ hắn đã sớm nhận ra có người theo dõi, vừa vào khu nhà hoang là lập tức lao ra phía sau, ẩn nấp vòng lại, kiểu như bây giờ tôi đã chiếm được sau lưng cậu rồi đây.

Quả là có nghề.

Không hổ danh là Đại tặc.

「Cậu phát hiện ra rồi à?」

「Đương nhiên rồi. Cậu theo dõi tôi như vậy, không thể không biết tôi là ai chứ? Hay cậu nghĩ một Hado như tôi lại không phát hiện ra kiểu theo dõi nghiệp dư như của cậu? Dù ai thuê cậu thì kẻ đó cũng ngu hết chỗ nói.」

「Thật không sai chút nào.」

Nói cũng phải.

Dù sao thì đạo tặc cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này mà.

「Theo dõi tôi làm gì?… Khoan đã. Gương mặt này của cậu, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.」

「…………」

「…Này, chẳng lẽ cậu là gã bị nhốt chung với nữ hiệp sĩ đó sao?」

「Lần đó đội ơn cậu chiếu cố rồi.」

「Cái gì chứ, chẳng lẽ định lấy oán báo 恩 sao?」

「Không không không, tuyệt đối không có chuyện đó…」

Hắn quả nhiên vẫn còn nhớ.

Nếu tôi bị nhốt một mình trong phòng, hoặc bị nhốt cùng một đám đông, thì ký ức của hắn về tôi sẽ chỉ là một trong số rất nhiều tù nhân rồi phai nhạt đi. Xem ra việc bị nhốt chung với Mercedes đã khiến gương mặt Nhật của tôi cũng được khắc sâu trong tâm trí hắn.

「Vậy thì sao, chắc không phải là cố ý đến để cảm ơn đấy chứ?」

「Chuyện này…」

Thôi được rồi, nên bắt đầu từ đâu đây.

Quan sát đến giờ, hắn hoàn toàn là một anh hùng bóng tối. Nếu ngăn cản hắn hành sự một cách chính diện thì thật là đau lòng. Xét trong một xã hội phong kiến, tội ác của nhà FitzClarence đương nhiên là nặng hơn một tên Đại tặc.

Tuy nhiên tôi đã dùng đủ lời nhân nghĩa đạo đức mới thuyết phục được Ester rút lui, không thể tay không trở về được.

Thế này thì đau đầu rồi.

「…Cậu sao thế? Chẳng lẽ không thể nói cho tôi biết à?」

「Không, tuyệt đối không phải như vậy.」

「Vậy thì mau nói đi. Nói trước, lúc cần giết người tôi cũng không nương tay đâu.」

「…………」

Những lúc thế này, có lẽ nên bắt đầu trực tiếp bằng việc tra hỏi.

Chuyện cần hỏi không phải gì khác, chính là về gã buôn nô lệ gian ác Oman.

「Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu. Gã buôn nô lệ tên Oman đó đã làm gì mà khiến cậu gọi hắn là gian thương vậy? Nếu tiện, tôi muốn nghe cậu kể lại.」

「Hả? Hỏi chuyện này làm gì?」

「Tìm hiểu sự thật cũng là một trong những mục đích tôi tìm cậu.」

「Cái gì chứ…」

「Không tiện sao?」

Tôi cố tình nhìn thẳng vào mắt hắn.

Kết quả là hắn trả lời thẳng thắn hơn tôi tưởng.

「Hắn là một thương nhân mới nổi gần đây, dân thường không biết cũng phải. Loại người như thế, tôi nói gì cũng không thể tha cho hắn được. Hắn đã thuê mạo hiểm giả tấn công các ngôi làng nghèo ở nông thôn, bắt người làm nô lệ bán cho quý tộc ở thủ đô.」

「Bắt người từ làng nghèo?」

「Đúng vậy. Hắn tập hợp mạo hiểm giả tấn công làng, bắt hết dân làng, trong đó có cả rất nhiều trẻ em. Nếu họ vì phá sản hay phạm tội mà thành nô lệ thì tôi cũng không ra tay, đó là tự làm tự chịu. Nhưng nô lệ của Oman là do tấn công làng cướp về.」

「Thì ra là vậy…」

Này này, thế này thì hoàn toàn không thể biện hộ cho hắn được rồi.

Gã buôn nô lệ Oman này còn tệ hơn tôi tưởng.

「Cậu biết chuyện này từ đâu?」

「Chính những dân làng bị biến thành nô lệ nói cho tôi biết, không thể sai được.」

「Những dân làng đó đang ở đâu?」

「Hả? Hỏi nhiều thế làm gì?」

「Không, chỉ là tò mò thôi, không có ý gì khác.」

「Người khác đã thả họ ra, giờ đều sống ở khu ổ chuột. Nhưng e là rất khó để trở lại cuộc sống ban đầu, muốn về làng cũng cần một khoản tiền. Lúc cậu theo dõi tôi cũng đã thấy rồi chứ?」

Ý đó là sao?

A, chẳng lẽ là lúc đó?

「Hai mẹ con mà cậu đưa thuốc và bánh mì cho cũng vậy sao?」

「Đoán đúng rồi đấy. Cha của cô bé đã bị mạo hiểm giả giết rồi.」

「Đúng là thảm kịch nhân gian…」

Tên Đại tặc này chăm sóc hậu sự cũng rất chu đáo.

Người có năng lực quả nhiên khác biệt.

Chuyện này cũng khiến tôi bây giờ rất khó xử.

「Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu rốt cuộc là ai? Đừng nói với tôi cậu là một công dân lương thiện nhé.」

「…………」

Làm sao đây?

Dùng ma thuật bay chuồn đi à? Không không không, trốn trong tình huống này thì ngày mai đến lượt tôi bị theo dõi. Chúng tôi là bạn tù cùng ăn chung một nồi cơm, phải xây dựng một mối quan hệ vững chắc ngay tại đây.

Các loại giả thuyết nổi lên rồi chìm xuống trong đầu tôi.

Lúc này, tôi chợt nhớ đến lời của Ester.

『Nhưng, em, em không nghĩ cha sẽ làm những chuyện xấu xa như vậy.』

『Thật, thật mà! Ít nhất thì cha đã từng nói thẳng với em rằng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em! Đương nhiên, cha, cha có thể đã làm một chút chuyện xấu, nhưng mà…』

「…Thì ra là vậy.」

Ở đây cứ tin vào cô gái đã tuyên thệ tình yêu với một gã trai tân đi.

Thỉnh thoảng một lần cũng không tệ. Dù sao thì, cô ấy cũng là người đầu tiên trong đời nói thích tôi. Mặc dù thực ra cô ấy là một người trăm phần trăm không còn trong trắng, nhưng dù có phải đánh cược cả sinh mạng xã hội vì thiện cảm của cô ấy, tôi có lẽ cũng sẽ không hối hận lắm.

「Hả? Là gì chứ? Nếu cậu đang nghĩ lung tung thì làm ơn dừng lại được không?」

「Không, ý tôi là sự việc có lẽ không như cậu thấy đâu.」

「Vậy rốt cuộc cậu muốn nói gì? Đó không phải là điều hiển nhiên sao?」

「Nhưng mà, mỗi sự việc đều có những góc nhìn khác nhau. Hoàn cảnh mà cậu thấy từ góc độ này, không nhất định là hoàn toàn chính xác. Tôi không cho rằng cậu hiện tại, có đủ tâm trí để nhìn sự việc này từ những góc độ khác.」

「…Chẳng lẽ cậu muốn nói, Hado tôi đã nhầm sao?」

「Nói trắng ra là vậy.」

「Ồ…」

Vẻ mặt của tên Đại tặc trở nên có chút hung tợn.

Xem ra người đàn ông này cũng có lòng tự tôn của một nghĩa tặc. Cũng phải thôi, nếu không hắn cũng sẽ không dựa vào cách kiếm sống nguy hiểm như vậy.

「Vậy thì sao? Cậu muốn cho tôi xem hoàn cảnh gì?」

「Gã buôn nô lệ Oman có thật sự gian ác không?」

「Nếu hắn không gian ác thì mọi thương nhân trên đời này đều là người tốt cả.」

「Vậy thì tôi sẽ cho cậu thấy mọi người trên đời này đều là người tốt.」

「…Cậu nghiêm túc nói vậy sao?」

「Đúng.」

「…………」

Gã xấu trai và chàng đẹp trai lườm nhau.

Nếu nhà FitzClarence thực sự phụ lòng tin của con gái, làm những chuyện thương thiên hại lý thì phải làm sao đây. Cha của Ester mà mình chưa từng gặp mặt, làm ơn ông nhất định phải là người trong sạch nhé. Nhưng mà, Ester cũng là một quý tộc sẽ tùy tiện ném ma pháp vào người khác mà. Ồ không, đó là để giải vây cho người khác.

「…………」

「…………」

Mặc kệ, sự đã đến nước này chỉ có thể thuận theo đà này mà tiến tới thôi.

Nếu thực sự có thể lật ngược tình thế, thì có thể tạo ra một món nợ ân tình không nhỏ với vị nghĩa tặc trước mắt này, hơn nữa chúng tôi lại cùng nhau vượt ngục, nhờ hắn đừng tiết lộ quá khứ đó chắc cũng không thành vấn đề. Nói như vậy, ván cược này đối với tôi không phải là hoàn toàn không có lợi.

Xét về tương lai, được rồi, ở đây cứ cố gắng thêm chút nữa.

Sau một lúc lườm nhau, tên Đại tặc lên tiếng trước.

「Hay lắm. Nếu cậu dám lừa tôi, cậu biết rõ mình sẽ có kết cục gì rồi chứ?」

「Biết, cứ放马过来.」

「Nói trước nhé, tôi không chỉ biết trộm đồ thôi đâu. Loại hàng như cậu, tôi có thể hạ gục bằng một tay.」

「Tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.」

「Hừ, cậu cứ vùng vẫy đi, nhưng cũng chỉ là vô ích thôi.」

「Tôi sẽ cố.」

Cứ như vậy, hiện tại tôi phải tập trung vào việc đóng vai thám tử.

Vấn đề trước mắt là tôi không có đủ thông tin.

Thế nên tôi quyết định trước tiên đi hỏi thăm trên đường phố thủ đô Kalis. Đích đến không phải nơi nào khác, chính là chợ nô lệ. Tôi đi khắp nơi hỏi thăm, tìm được khu chợ lớn nhất ở vùng ngoại ô thủ đô này mà cả dân thường cũng lui tới.

Oman là một gã buôn nô lệ có quan hệ làm ăn trực tiếp với nhà FitzClarence, nên tôi cho rằng ở đây nhất định có manh mối, tuyệt đối không phải muốn tìm nô lệ thiếu nữ còn màng trinh, càng không có ý định coi khu chợ này như một nơi bán bộ phận sinh dục nữ mà dạo chơi.

「…Chịu không nổi mà.」

Khu chợ vô cùng sôi động.

Vào thời điểm sáng sớm này, có thể cảm nhận được không khí căng thẳng của buổi đấu giá ở cảng cá. Càng đi vào trung tâm, mật độ người càng cao. Dọc đường là những túp lều san sát, bên trong bày những chiếc lồng lớn nhỏ.

Đương nhiên, bên trong nhốt toàn là người.

Nghe nói ở Đế quốc Penny này, tội phạm hoặc người phá sản nợ nần sẽ trở thành nô lệ hợp pháp, lưu thông trên thị trường. Trước đây trên phố, tôi cũng đã thấy vài người đeo vòng cổ, nên sớm đã biết ở đây có sự tồn tại của nô lệ.

Hàng hóa được bày bán không giới hạn ở con người, có người tai mọc trên đỉnh đầu, có người mông có đuôi, có người không phân biệt được là nam hay nữ. Đối với một người hiện đại cho rằng đi bằng hai chân là đặc quyền của con người, cảnh tượng này có lẽ hơi kích thích một chút.

Cuộc điều tra của tôi bắt đầu giữa khung cảnh đó.

「Xin lỗi, có chuyện muốn hỏi một chút.」

Tôi chọn một cửa hàng có nhân viên trông không quá đáng sợ để hỏi.

Đối phương là một người đàn ông dáng vẻ thương nhân, không béo không gầy, thân hình trung bình, không có đặc điểm gì nổi bật. Tuổi tác cũng sàn sàn tôi, tóc nâu mắt nâu, có lẽ thuộc dạng trai thường không được coi là đẹp trai. Ghen tị chết đi được.

Phía sau anh ta là một túp lều rộng khoảng năm pyeong, từ lối vào mở có thể nhìn thấy bên trong chất vài cái lồng nô lệ. Mỗi người một lồng, lớn hơn một chút so với loại dùng để nhốt lợn rừng hay hươu.

「Ồ, chào mừng! Muốn tìm loại hàng nào ạ?」

「Thực ra tôi đang tìm cửa hàng của gã buôn nô lệ Oman…」

Tôi nhét vài đồng bạc vào tay anh ta trước rồi mới hỏi.

「Oman? Ồ, ở đây không tìm được đâu.」

「Vậy ạ?」

「Chỗ hắn chỉ làm ăn với quý tộc, mà còn là bán sỉ một lần hàng chục người trở lên cho những khách hàng có nhu cầu lớn. Nô lệ ở chỗ chúng tôi rẻ hơn, có thể lựa chọn trực tiếp rồi mới mua, khác xa chỗ hắn nhiều.」

「Ra là vậy.」

Có dự cảm sẽ gặp trắc trở ngay từ bước đầu.

「Tìm Oman làm gì? Dân thường không liên quan gì đến hắn đâu. Chẳng lẽ nhà có người bị bán đi, muốn tìm người à? Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng. Cẩn thận bị người ta nắm được điểm yếu, chính mình cũng淪落成奴隸.」

「Tôi cũng sẽ thành nô lệ sao?」

「Nhiều dân thường đến đây muốn mua lại người nhà, nhưng chín phần mười không có tiền nên đi vay nợ, rồi bán luôn cả mình. Một năm số người thực sự có tiền mua lại được, đếm trên đầu ngón tay thôi.」

「Thì ra mua lại người bị bán đi khó đến vậy.」

「Chính là khó như vậy đó. Trừ phi là quý tộc hoặc thương gia giàu có, còn không thì chỉ là mơ thôi.」

「Vậy à…」

Thế này thì phiền phức rồi.

Vừa ra khơi đã gặp đá ngầm.

「Khoan đã, đừng vội. Tôi nhớ ra có vài nô lệ của Oman được chuyển đến đây, hình như là chất lượng quá kém, không thể bán cho quý tộc, nói khó nghe một chút là hàng tồn kho. Trước đây tôi thấy họ được đem đi đấu giá với giá thanh lý.」

「Đấu giá? Tức là đã bán đi rồi sao?」

「Không, đó là buổi đấu giá chỉ dành cho những người buôn nô lệ tham gia, sau khi đấu giá thành công thì lại mang về bán.」

「Thì ra là vậy.」

Cũng giống như thị trường dành riêng cho các nhà kinh doanh xe máy vậy.

Giá cả có vẻ cũng không chênh lệch quá xa.

「Xin hỏi đó là ở đâu vậy?」

「Tất cả đều bị cửa hàng kia thầu hết rồi.」

Gã buôn nô lệ đưa tay chỉ về một túp lều phía trước, thản nhiên nói.

「Cảm ơn anh đã cho tôi biết nhiều điều như vậy.」

「Thật lòng đấy, hy vọng cậu tìm được người cần tìm. Nếu giá quá cao, tôi khuyên cậu nên bình tĩnh suy nghĩ lại. Tôi đã thấy quá nhiều người ban đầu đến với tư cách khách hàng, cuối cùng lại bị nhốt vào lồng đưa lên xe rồi.」

「Vâng, tôi nhất định sẽ ghi nhớ.」

Tôi cúi đầu cảm ơn người buôn nô lệ tốt bụng rồi nhanh chân bước về phía căn lều mà anh ta đã chỉ.

Chẳng mất bao lâu để tôi đến được căn lều tiếp theo.

Bên ngoài chỉ có một tấm biển ghi tên cửa hàng, không thấy bóng người nào, nhưng bên trong lại có tiếng người hoạt động. Căn lều này có vẻ lớn hơn cái trước, đủ không gian để đi lại ngắm nghía.

「Xin lỗi, tôi nghe nói có vài nô lệ từ chỗ ông Oman được bán đến đây, tôi có thể xem qua được không?」

Tôi ló đầu từ cửa vào và gọi vọng vào trong.

Ngay lập tức, có tiếng đáp lại từ phía sau cánh cửa.

「Hả? Xem nô lệ à?」

「Vâng, đúng vậy.」

「Thế thì đừng có đứng chắn ở cửa nữa, mau vào đây mà xem.」

「Xin lỗi vì đã làm phiền.」

Tôi nghe lời bước vào, không gian bên trong lều khá rộng rãi, khoảng ba mươi mét vuông, đặt vài chục cái lồng được xếp chồng lên nhau thành ba tầng.

Trông y như một cửa hàng thú cưng.

Ông chủ là một người đàn ông hơi mập, trạc ngoài bốn mươi, với cái đầu trọc lóc và bộ râu quai nón rậm rạp trông rất ấn tượng. Chỉ nhìn thôi đã thấy nóng nực rồi. Chắc chắn là một tên tội phạm hiếp dâm hàng loạt. Cái danh buôn nô lệ quả là hợp với lão ta.

「Cậu chỉ xem nô lệ từ chỗ Oman thôi à?」

「Vâng, nếu được tôi muốn xem hết.」

「Lối này, theo tôi.」

「Vâng.」

Tôi làm theo chỉ dẫn, đi theo sau gã râu rậm vào sâu bên trong lều.

Ánh mắt tôi tự nhiên lướt qua những chiếc lồng xếp chồng phía trước.

Xem ra cửa hàng này chuyên bán phụ nữ trẻ. Cảnh những cô gái bị lột trần truồng xếp hàng sau song sắt thật sự gây ấn tượng mạnh. May mà mình đã cất công đến đây, thật không uổng công. Cú sốc này lớn đến mức khiến tôi phải thầm nghĩ như vậy.

Nhưng cảm xúc đó cũng chỉ kéo dài trong thoáng chốc.

Nô lệ nào cũng chỉ liếc nhìn gương mặt Á Đông của tôi một cái rồi quay đi, sau đó tia ánh mắt sắc lẹm về phía chàng đẹp trai đi lướt qua tôi ở hướng đối diện.

Thậm chí có cô còn chủ động dạng chân ra cho cậu ta xem.

Cùng là bán thân làm nô lệ, đương nhiên phải chọn trai đẹp rồi.

Niềm vui khi được hưởng ké chút lộc và nỗi buồn khi bị ngoảnh mặt làm ngơ cứ thế triệt tiêu lẫn nhau, cảm giác thật bi thảm. Trong lúc cú sốc này khiến trái tim tôi đau nhói, gã râu rậm đi trước đã dừng lại, xem ra đã đến chỗ những chiếc lồng tôi cần tìm.

「Từ lồng này đến lồng này đều là hàng của lão ta.」

Nơi ông chủ hất cằm chỉ toàn là những cô gái tuổi teen.

Tổng cộng có ba người.

「Chỉ có ba người này thôi sao?」

「Không phải ba người này à?」

「…Tôi có thể nói chuyện với họ một chút được không?」

Tôi theo lệ cũ, nhét một đồng bạc vào tay gã râu rậm.

Lão ta gật đầu, không nói gì thêm rồi quay lại chỗ cũ, xem ra chuyện trò một chút cũng không sao. Với cảnh đẹp ở đây, dù có trả chút phí vào cửa cũng không thiệt, chỉ muốn ngày nào cũng đến đây ngắm.

「Xin lỗi, tôi có vài điều muốn hỏi các cô.」

Tôi chọn cô gái nhỏ tuổi nhất trong ba người để hỏi.

Mà cũng khoảng mười lăm tuổi rồi.

「…………」

Nhưng cô bé không có phản ứng.

Làm sao đây?

A, đúng rồi.

「Cô có biết cái tên Emilie không?」

Tôi thử dùng tên của cô bé ở khu ổ chuột.

Kết quả, đối phương cắn câu ngay lập tức.

「Hả? Chú, chú quen Emilie ạ?」

「Đúng vậy, tôi có quen. Con bé bây giờ đang sống cùng mẹ.」

「Tại sao ạ? E-Emilie đáng lẽ cũng phải trở thành nô lệ rồi chứ…」

「Các cô là bạn à?」

「Có phải chú đã mua con bé không? Chú đã mua Emilie phải không ạ?」

Cô gái tuôn ra một tràng như vỡ đê.

Xem ra cô ta có quen cô bé ở khu ổ chuột. Nếu lời của tên đại đạo tặc không sai, họ hẳn là đồng hương.

Trúng mánh lớn rồi.

「Không, tôi không mua, và con bé cũng không phải là nô lệ.」

「Kh-Không phải nô lệ?」

「Đúng vậy.」

「S-Sao lại thế! Bất công quá!」

「…Bất công?」

「Tại sao? Tại sao Emilie không phải là nô lệ? Cháu đã trở thành nô lệ rồi mà! Chỉ có Emilie không phải làm nô lệ, lại còn được sống cùng gia đình, như vậy quá bất công! Tại sao chúng cháu lại phải làm nô lệ!」

「Xin lỗi, chuyện này tôi cũng không rõ…」

Tên đại đạo tặc nói rằng đồng bọn của hắn đã thả dân làng đi.

Nhưng chuyện này tốt nhất không nên nói ra ở đây.

「Cả nhà Emilie cũng là đồng bọn làm việc xấu cả, cớ gì chỉ có chúng cháu phải chịu cảnh này!」

「Cô nói làm việc xấu? Nếu được, có thể cho tôi biết các cô đã làm gì không?」

「…Chuyện này, cháu…」

Tôi thử hỏi sâu hơn, nhưng cô gái lại ngoảnh mặt đi.

Chắc là thật sự đã làm chuyện gì đó mờ ám.

Tôi liếc nhìn tấm bảng giá treo bên lồng, rồi tung đòn quyết định.

「Nếu cô chịu nói cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ giúp được cô, thậm chí có thể cứu cô ra khỏi cái lồng này. Đương nhiên, với điều kiện là cô phải cung cấp thông tin hữu ích.」

「!…Th-Thật không ạ?」

「Đúng, tôi tuyệt đối không lừa cô.」

「Cháu sẽ nói! Cháu hứa với chú! Cháu cũng sẽ không lừa chú! Cháu sẽ nói hết!」

Đôi mắt cô gái ánh lên tia hy vọng.

Lúc này, những chiếc lồng bên dưới cũng bắt đầu ồn ào. Chắc hẳn họ đã nghe hết cuộc trò chuyện của chúng tôi. Họ vịn chặt vào song sắt, cố gắng ép mặt vào giữa như muốn làm nó biến dạng, rồi gào lên:

「Này! T-Tôi cũng muốn nói! Tôi biết nhiều hơn cô ta! Hỏi tôi đi, đừng hỏi cô ta nữa! Làm ơn! Tôi phục vụ thêm cho ngài nhé! Được không! Làm ơn! Lại đây đi mà!」

「Khoan đã! Nếu vậy thì tôi còn thân với nhà Emilie hơn! Hơn nữa tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong làng! Hãy nói chuyện với tôi đi! Làm ơn! Cứu tôi ra đi! Bảo tôi làm gì cũng được!」

Những người phụ nữ cùng được mua từ chỗ Oman tranh nhau lên tiếng. Có lẽ họ nghĩ rằng nếu nói tốt, họ sẽ thoát khỏi kiếp nô lệ. Nhìn họ liều mạng như vậy, phải nói sao đây, thật không phải là thứ mà một gã xử nam muốn xem.

Hiếm khi được ngắm phụ nữ khỏa thân, vậy mà thằng em lại càng lúc càng mềm nhũn.

「Yên lặng một chút, ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người ta. Tôi sẽ đối xử công bằng với cả ba người, nên hãy hứa với tôi, khi trả lời không được nói dối hay phóng đại, cố gắng trình bày sự thật một cách khách quan, cũng không được xen lẫn tình cảm cá nhân.」

Họ đều nóng lòng muốn ra ngoài, nên khó mà biết được liệu có nhận được lời khai chính xác hay không.

Tôi nghiêm mặt một chút rồi hỏi:

「Một khi các cô thất hứa, thì xem như chuyện ở đây chưa từng xảy ra.」

Cứ như vậy, tôi bắt đầu thẩm vấn những cô gái nô lệ này.

Hỏi chuyện họ là một việc mệt mỏi.

Vì vậy thời gian kéo dài, tôi lại phải nhét thêm chút tiền vào tay áo ông chủ. Tệ nhất là, ở lại đây là một đòn tra tấn tinh thần liên tục đối với gã xử nam này. Sau khi bỏ ra công sức không hề nhỏ, lượng thông tin thu được cũng chỉ vừa đủ để không bị lỗ.

Nói một cách đơn giản, họ đúng là đã làm chuyện xấu.

Thì ra những nô lệ mà tên buôn nô lệ Oman bắt về đều là người tị nạn. Những cuộc xung đột nhỏ giữa Đế quốc Penny và nước láng giềng đã khiến vài ngôi làng gặp họa và chìm trong biển lửa, một trong số đó chính là quê hương của họ.

Những người tị nạn mất nhà cửa đành phải đến các làng bên cạnh cầu cứu. Ban đầu họ cũng tử tế xin được tá túc, nhưng đi đến đâu cũng không nhận được kết quả tốt.

Cuối cùng, những người tị nạn này quyết định dùng vũ lực.

Họ lẻn vào ngôi làng mục tiêu trong đêm khuya, giết hoặc bắt giữ những người dân bản địa, rồi chiếm đoạt cả ngôi làng. Họ nói rằng, đó là việc làm chẳng đặng đừng để sinh tồn.

Nếu mọi chuyện kết thúc ở đó, thì cái kết sẽ là một chiến thắng giòn giã cho những người tị nạn.

Thế nhưng, sau khi chiếm được làng vài ngày, vào một đêm nọ, không biết từ đâu xuất hiện một nhóm mạo hiểm giả, giống như họ trước đây, đã đột nhập và bắt trói họ trong đêm.

Tên buôn nô lệ Oman cũng ở trong số đó.

「Thì ra là vậy.」

Câu trả lời đã lờ mờ hiện ra.

Đến chợ nô lệ quả là không sai lầm.

「T-Tôi đã nói hết cho ngài rồi! Thật sự đã nói hết rồi, mau cứu tôi ra đi!」「Đúng vậy! Mau lên! Mau trả tự do cho tôi!」「Tôi không muốn làm nô lệ! Không muốn ở lại nơi này! Làm ơn!」

Tiếng van xin khẩn thiết của ba người như dùi đâm vào tai.

Không biết hành vi của người tị nạn sẽ bị luật pháp của Đế quốc Penny phán xử ra sao. Nhưng từ góc độ của một tên đại đạo tặc tự xưng là nghĩa hiệp, đứng về phía những người tị nạn dường như cũng không phải là một hành động chính nghĩa.

Dù tình hình có cấp bách đến đâu, cũng nên tuân thủ những quy tắc cơ bản của quốc gia, nếu không thì chẳng thể nào quản lý được các khu dân cư lớn. So ra, tôi còn thấy tên buôn nô lệ Oman là người tốt hơn.

Nhưng chuyện đã đến nước này, một mình tôi khó mà xoay chuyển được.

Xin lỗi nhé, đành phải mượn thế lực quý tộc của Ester thôi.

Vấn đề nằm ở tên đại đạo tặc đang bị truy nã, nhưng bên này cũng đành phải tìm cách giải quyết. Nếu có thể dàn xếp ổn thỏa cả hai bên, tình thế của tôi sẽ an toàn hơn.

Được rồi, quyết định vậy đi.

「Không vấn đề gì. Ngày mai tôi sẽ quay lại, các cô hãy ráng chịu đựng đến lúc đó.」

Phải cố gắng chuẩn bị mọi thứ trong vòng một ngày.

Vừa mới suy nghĩ xem nên tiến hành thế nào, trong lồng đã vang lên những tiếng la hét chói tai.

「Hả? C-Cái gì? Ngày mai là sao?」

「Không phải bây giờ thả chúng tôi ra sao?」

「Th-Thả chúng tôi ra! Chẳng phải ngài đã hứa với chúng tôi rồi sao?」

Những người phụ nữ bắt đầu la lối om sòm.

Ồn ào đến mức ông chủ cũng phải cau mày đi ra xem tình hình.

「Này cậu khách, chúng tôi cũng phải làm ăn chứ?」

Gương mặt mắng người của lão thật đáng sợ.

Vô cùng đáng sợ.

「Rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho ngài. Ngày mai cửa hàng có mở cửa không ạ? Tôi muốn nhờ ngài giữ lại ba người này cho tôi đến ngày mai. Đương nhiên, tôi nhất định sẽ mua họ theo giá niêm yết, không thiếu một xu.」

「…Cậu không lừa tôi chứ?」

「Tôi xin đảm bảo. Nếu cần tôi có thể trả trước năm mươi phần trăm tiền cọc.」

「…………」

Ông chủ mặt đối mặt nhìn tôi chằm chằm.

Làm ơn đừng như vậy.

Tiền kiếm được từ việc săn rồng vẫn còn nhiều, nên không có vấn đề gì về tài chính.

Vấn đề duy nhất là mặt ông chủ thật sự rất đáng sợ.

「Có khó khăn gì sao ạ?」

「Chỗ tôi toàn bán nô lệ hạng bét, cậu lại ra tay hào phóng như vậy, lại chỉ chọn hàng của Oman mới về gần đây, chẳng lẽ là người của quý tộc phái tới?」

「…Cũng gần như vậy.」

「Chậc, thôi được. Tôi sẽ giữ lại cho cậu, tiền cọc cũng không cần.」

Nếu mặc đồng phục của trường đến đây nói chuyện, có lẽ sẽ đỡ tốn công hơn, chỉ tiếc là tôi lại ăn mặc như một thường dân. Thôi kệ,既然 đã hỏi được những gì cần hỏi, kết quả tốt là được.

「Cảm ơn sự hợp tác của ngài.」

「Đổi lại, sau khi về cậu đừng có nói lung tung đấy. Chỗ tôi chỉ làm ăn với thường dân, kiếm chút tiền còm nhờ bán rẻ lấy số lượng. Nếu bị quý tộc để mắt tới, đến cả tôi cũng thành nô lệ mất.」

「Về điểm này ngài cứ yên tâm.」

Tốt quá rồi, xem ra mọi chuyện khá suôn sẻ.

Gương mặt của đối phương quả thực quá đáng sợ, mỗi lần lão trừng mắt là tôi lại không nhịn được mà nhét tiền vào tay áo lão, nên có lẽ lão đã hiểu hành động đó theo hướng có lợi cho tôi. Dù sao thì, nếu hỏi sau lưng tôi có quý tộc không, thì quả thực có một nhân vật tai to mặt lớn, nên tuyệt đối không thể xem là lừa gạt được.

「Vậy xin lỗi, tôi phải đi đây. À phải rồi, ngày mai xin đừng cho người khác vào. Nếu được, ngoài ba chiếc lồng này, xin hãy dọn hết những cái khác đi, cảm kích vô cùng.」

「…Mấy chi phí này cậu sẽ trả chứ?」

「Doanh thu một ngày cùng chi phí dọn dẹp và phục hồi, tôi sẽ chịu hết. Đương nhiên xin hãy nhớ, nếu có người nghe lén, kết quả có thể sẽ khác đấy. Lỡ như chuyện bị lộ ra ngoài, e rằng với quyền hạn của tôi cũng không giữ được mạng cho ngài đâu.」

「!…」

Cứng rắn một chút chắc sẽ tốt hơn.

Tôi thuận miệng dọa một câu, ông chủ liền tái mặt gật đầu lia lịa.

「V-Vâng, tôi biết rồi. À phải, nếu chuyện nghiêm trọng như vậy, thì đừng nói nhiều ở đây nữa, làm ơn, làm ơn đi. Tôi thật sự làm ăn đàng hoàng, bán rẻ lấy số lượng cũng là thật…」

「Tôi hiểu. Vậy tôi xin phép đi trước.」

「…Vâng.」

Ông chủ trông vô cùng lo lắng, mặt sắp khóc đến nơi.

Mặt khác, những nữ nô lệ vẫn không ngừng la hét.

Dưới sự tiễn đưa của hai loại biểu cảm đối lập, gương mặt Á Đông rời khỏi chợ nô lệ.

Vừa ra khỏi chợ nô lệ, tôi lập tức tiến về ký túc xá.

Quả nhiên, Ester đang ở trong phòng tôi. Cô bé đang ngồi trên sofa trong phòng khách, tao nhã uống trà. Bên cạnh là Sophia trong bộ đồ hầu gái, cộng thêm nội thất sang trọng, trông chẳng khác nào một bức tranh.

「A! X-Xin lỗi vì đã vào mà không đợi cậu!」

「Ester, như vậy vừa hay.」

Tôi vừa cất lời, tách trà đã được đặt trở lại bàn.

Đồng thời cô bé vội vàng đứng dậy, chào đón gương mặt Á Đông này.

「Cái đó, c-cậu có bị thương không? Có bị người ta làm gì không?」

「Tôi không sao cả. Như cậu thấy đấy, hoàn toàn khỏe mạnh.」

Tôi tùy tiện xoay xoay tay ra hiệu mình ổn.

Mà, bị làm gì là làm gì cơ?

「Ester, cậu thật tuyệt vời.」

「Hả? C-Có nghĩa là sao, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.」

Tôi ngồi xuống chiếc sofa đối diện cô bé. Sophia lập tức hành động, cũng rót cho gương mặt Á Đông này một tách trà. Trà do mỹ thiếu nữ hầu gái rót quả thật thơm ngát.

Sau khi thấm giọng, tôi giải thích tiếp:

「Ester có thể giúp tôi một tay, vì việc bảo vệ danh dự của chính cậu và gia tộc FitzClarence không? Chuyện này tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho bất kỳ ai. Chỉ một lần thôi, tôi muốn mượn danh của cậu.」

「!…」

Trong khoảnh khắc, Ester hành động.

Cụ thể là cô bé trèo lên bàn, hai tay vươn về phía tôi. Chẳng hề để tâm váy bị tốc lên, một đầu gối tì lên mặt bàn, cô bé rướn người về phía trước. Thậm chí còn thực hiện một cú kabedon phiên bản dựa lưng ghế sofa.

Mặt cô bé gần đến mức sắp chạm vào mặt tôi.

「M-M-Mượn cái gì cũng được! Tiền cũng được! Thân thể cũng được! Trái tim cũng được!」

「Không cần đâu, c-cậu chỉ cần ra mặt là được rồi…」

Tình yêu của cô bé vẫn cuồng nhiệt như mọi khi.

Hơi thở thơm tho gấp gáp phả vào môi tôi.

Nụ hôn đầu của tôi suýt chút nữa đã bị một con bitch giật mất.

Sau khi Ester đồng ý giúp đỡ, chúng tôi lại rời khỏi ký túc xá.

Mục tiêu là dinh thự của tên buôn nô lệ Oman.

Chúng tôi tuân theo lễ nghi, đến thăm từ cổng chính. May mắn là chủ nhà có ở nhà, chúng tôi liền xưng danh gia tộc FitzClarence và nhờ một người đàn ông lớn tuổi có vẻ là quản gia dẫn đường.

Nơi chúng tôi được đưa đến là phòng khách.

Nhân vật chính, Oman, sẽ gặp Ester tại đây.

Xem ra cô nàng loli bitch nói đã gặp Oman ở nhà quả không sai. Đối phương dường như vẫn nhớ mặt cô bé, trông cực kỳ hoảng sợ. Hiện tại, lão ta đã đứng dậy khỏi sofa và cúi đầu chào Ester.

「Tiểu thư Elizabeth đã hạ cố ghé thăm tệ xá! Kẻ hèn này là Oman, vô cùng vinh hạnh, kẻ hèn này xin phép chuẩn bị tiệc để khoản đãi…」

Lão ta hoảng loạn đến mức như sắp quỳ xuống tại chỗ.

Chắc hẳn là do ảnh hưởng từ việc bị đại đạo tặc trộm tiền và sổ sách. Nếu tai tiếng của lão ta làm vấy bẩn danh dự của gia tộc FitzClarence, thì lão sẽ phải đón nhận kết cục thê thảm sau khi bị cắt đuôi. Nhìn vào sự chênh lệch quyền lực giữa hai bên, ai cũng thấy điều đó sẽ sớm thành hiện thực.

「Bình thân đi.」

「Chuyện này, nh-nhưng mà tôi…」

「Người cần nói chuyện với ông không phải là ta, mà là vị tiên sinh này!」

「…Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?」

Ánh mắt của Oman chuyển sang gương mặt Á Đông của tôi.

Tôi, khác với cô bé loli tóc vàng đang tỏa ra khí chất quý tộc ngùn ngụt, hoàn toàn là một gương mặt thường dân.

Trên mặt lão ta lập tức hiện lên vô số dấu hỏi.

「Cảnh cáo trước, thất lễ với ngài ấy còn không thể tha thứ hơn cả thất lễ với ta đấy.」

「B-Biết rồi ạ!」

Ester đã lên tiếng cảnh cáo.

Tên buôn nô lệ Oman lập tức chỉnh lại tư thế, nghiêm túc chờ đợi.

Thôi thì, như vậy cũng có cái tiện của nó.

「Cảm ơn tiểu thư Ester đã giới thiệu. Rất vui được gặp ngài, tôi là Tanaka.」

「R-Rất vui được gặp ngài, tôi là Oman, xin hỏi có gì chỉ giáo?」

「Tôi đến đây để cứu ngài thoát khỏi tình thế nguy hiểm hiện tại.」

「…Cái gì ạ?」

Mặt Oman hoàn toàn ngây ra.

Cũng phải thôi.

「Xin mạn phép, thực ra hôm nay tôi đã chứng kiến khoảnh khắc đại đạo tặc Hado tẩu thoát khỏi dinh thự của ngài.」

「!…」

Vừa nghe đến hai chữ đại đạo tặc, mặt tên buôn nô lệ Oman liền căng cứng.

Giống hệt như một cậu học sinh cấp hai bị bố mẹ phát hiện giấu sách A trong phòng.

「Cả ngài và đối tác kinh doanh là gia tộc FitzClarence đều không thể bỏ qua vấn đề này. Hado là một nghĩa tặc có sức ảnh hưởng lớn trong dân chúng, một người thông minh như ngài chắc chắn hiểu rõ những tổn thất sẽ xảy ra nếu phớt lờ hắn.」

「Ch-Chuyện này tôi đương nhiên hiểu.」

「Vì vậy, tôi đã đi tìm đại đạo tặc Hado và nói chuyện đôi lời. Ngoài ra, tôi cũng đã tìm thấy bằng chứng chứng minh ngài bị oan và bị hắn trộm cắp. Về phần những lời vu khống, tôi nghĩ ngài có thể tự bào chữa cho mình, nhưng danh dự của gia tộc FitzClarence thì không đơn giản như vậy, phải không?」

「Hả?」

Tên buôn nô lệ Oman đột nhiên sững sờ.

Xem ra lão không ngờ tôi lại nói như vậy.

「X-Xin lỗi, ngài có thể giải thích chi tiết hơn được không?」

「Phần cần giải thích chi tiết, tôi nghĩ nên hẹn ngài một lúc khác. Sáng sớm mai, xin ngài hãy đến chợ nô lệ, mọi chuyện sẽ được giải quyết ở đó. Chắc không thành vấn đề chứ ạ?」

「Đ-Đương nhiên rồi! Tôi nhất định sẽ đến!」

「Cảm ơn sự hợp tác của ngài. Vậy thì sáng mai, xin hãy đến địa điểm được viết ở đây. Và nhất định phải đến một mình, không được dẫn theo ai, tuyệt đối đừng quên.」

Tôi lấy một mảnh giấy từ trong ngực ra, úp lên bàn.

Trên giấy có ghi vị trí cửa hàng ở chợ nô lệ lúc trước.

「Tôi đã hiểu.」

Tên buôn nô lệ Ohman có lẽ tưởng tôi là một sứ giả hay gì đó của nhà FitzClarence, nên gật đầu lia lịa đồng ý. Chỉ một cô con gái đã khiến lão sợ đến thế, không biết ông bố đáng sợ đến mức nào nữa. Nhà của Loli Bitch đúng là không phải dạng vừa.

Tóm lại, phía nạn nhân đã được thu xếp ổn thỏa.

Tiếp theo là phía Đại đạo tặc.

Đêm khuya cùng ngày, tôi đến khu ổ chuột.

Lần này đi một mình.

「Không ngờ chưa đến nửa đêm cậu đã quay lại rồi, nhanh tay thật đấy.」

Tôi lượn lờ quanh khu phế tích đã gặp hắn lúc ban ngày, và hắn đột nhiên xuất hiện. Có lẽ hắn đã theo dõi tôi ngay từ lúc tôi mới bước chân vào khu ổ chuột, chắc là đoán tôi có thể sẽ đi trêu ghẹo cô bé loli kia.

Tên đại đạo tặc này đúng là một tên lolicon đáng sợ.

Xin lỗi nhé, tôi tự tin là chỉ cần uống rượu vào thì sẽ mang quà đến tìm cô bé đấy.

「Vậy lần này cậu đến đây làm gì? Đến để quỳ xuống cầu xin tôi tha mạng à?」

「Sao có thể chứ.」

「Thế thì là gì? Nếu cậu coi thường ta đây vì là một tên trộm thì cẩn thận gặp đại họa đấy. Nói cho cậu biết trước, mạo hiểm giả tầm thường hoàn toàn không phải đối thủ của tôi, một kẻ chẳng rèn luyện gì như cậu thì làm được gì?」

「Tôi có thể truy cứu sai lầm của anh.」

「…Sai lầm của tôi?」

「Sáng sớm ngày mai, mời anh đến nơi này.」

Tôi rút từ trong ngực ra một mảnh giấy rồi ném về phía hắn.

Trên giấy là địa chỉ và tên cửa hàng ở khu chợ nô lệ lúc trước.

「Chợ nô lệ? Ở đó có cái gì?」

「Đến mai tôi sẽ nói cho anh biết tất cả. Dĩ nhiên, nếu anh sợ hãi sự thật mà không muốn đến thì đó cũng là một lựa chọn. Nhưng đến lúc đó, anh sẽ không còn tư cách nhắc đến chữ 『Nghĩa』 nữa.」

「Hả? Ai sợ ai chứ! Ngày mai chứ gì, được, tôi sẽ đến gặp cậu.」

「Vậy thì tốt quá rồi.」

「Nhưng, nếu cái mà cậu gọi là sai lầm của tôi hoàn toàn là do cậu tự nghĩ ra, thì cậu nên biết mình sẽ có kết cục gì rồi đấy? Đừng nghĩ là có thể toàn thây mà lui nhé. Nói cho cậu biết, dù có tìm mười hay hai mươi tên hiến binh đến cũng chẳng làm gì được tôi đâu!」

「Sẽ không có chuyện đó đâu. Lúc ấy sẽ chỉ có tôi và vài người liên quan có mặt thôi.」

「Ha, khó nói lắm!」

「Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi.」

「A a, thật mong cho mau đến ngày mai quá!」

「Lời tôi chỉ đến đây thôi, xin phép đi trước.」

「Hừ…」

Đại đạo tặc Hado hừ một tiếng khó chịu đáp lời.

Bên này cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Chỉ chờ đến ngày mai.

Cảm giác như đang sắp xếp một cuộc họp ngoài công ty cho các cấp giám đốc vậy.

Ngày hôm sau, chúng tôi đến lều của tên buôn nô lệ từ sáng sớm.

Cánh cửa hôm qua còn rộng mở chào đón khách qua đường, hôm nay đã buông rèm đóng cửa. Tôi tự nhiên như ở nhà, một tay vén rèm bước vào trong lều.

Hiến binh có nằm mơ cũng không ngờ được, một tên đại đạo tặc và một quý tộc lại gặp nhau trong chợ nô lệ. So với việc bí mật gặp nhau ở khu ổ chuột, tôi cho rằng một nơi như thế này lại hay hơn. Hơn nữa bây giờ còn sớm, không có mấy người.

「C-cậu cuối cùng cũng đến rồi…」

Ông chủ đang ở trong lều.

Bên trong đúng như tôi đã yêu cầu hôm qua, ngoài ông ta ra chỉ còn lại ba chiếc lồng. Những chiếc lồng khác vốn được bày ra như một cửa hàng thú cưng đều đã biến mất sạch sẽ, ngược lại càng làm nổi bật sự rộng rãi của căn lều.

Chúng tôi tiến về phía ông ta đang đứng ở giữa.

「C-cảm tạ quý tộc đại nhân đã quang lâm, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, xin hãy bỏ qua cho…」

Ester theo sau gã mặt Á Đông bước vào.

Ông chủ vừa thấy cô bé, thái độ liền mềm mỏng hẳn.

「N-người đó là bạn của cậu sao?」

「Không hẳn là bạn, nhưng tên buôn nô lệ này cũng bằng lòng góp một phần sức lực để bảo vệ danh dự của nhà FitzClarence. Tuy mặt hàng ông ta bán có phần khiến phụ nữ phản cảm, nhưng ông ta khăng khăng rằng mình đang làm một việc kinh doanh chính đáng.」

「Nếu cậu đã nói vậy thì tôi tin cậu!」

「Cảm ơn cậu.」

Loli Bitch này thật biết điều.

Ba chiếc lồng trước mắt cô bé đều đang nhốt những nữ nô lệ bị lột trần truồng. Có lẽ vì đã quen nhìn nên cô bé không cảm thấy có gì to tát, chỉ có nét mặt hơi lộ vẻ chán ghét. Chế độ nô lệ ở đây có lẽ là một chuyện bình thường như vậy.

Còn những nô lệ trong lồng thì rất không bình thường.

「A! M-mày không phải là cái thằng xấu xí hôm qua sao! Mau thả bọn tao ra! Bọn tao đã nói hết mọi thứ rồi, tại sao vẫn để bọn tao ở đây?」「Đúng vậy! Đồ lừa đảo! Mày có bộ dạng đó nên mới phải tìm nữ nô lệ chứ gì!」「Xin cậu! Xin cậu hãy cứu tôi! Tôi nguyện làm bất cứ điều gì!」

Hai người đầu tiên ăn nói thật độc địa.

Ba người phụ nữ sa cơ làm nô lệ này, dù thấy quý tộc ngay trước mắt cũng chẳng mảy may quan tâm, hoàn toàn đang ở trạng thái mất trí. Xem ra họ hoàn toàn không tin những gì tôi nói hôm qua.

Nghe những lời đó, người bên cạnh tôi lập tức có phản ứng.

「Câm miệng cho ta!」

Là Ester.

Ba người trong lồng bị mắng đến run lên bần bật.

「Nói lại lần nữa xem? Ta sẽ giết các ngươi ngay tại chỗ! Chết cũng phải giết các ngươi! Ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục anh ấy! Tuyệt đối, tuyệt đối không được sỉ nhục anh ấy!」

「!…」

Ester nổi điên rồi.

Cái gọi là sát khí đằng đằng chính là thế này đây.

Các nữ nô lệ đều sợ chết khiếp.

「X-xin hỏi, hai vị tiếp theo định làm gì ạ?」

Ông chủ lên tiếng giảng hòa.

Ông ta cũng tốt bụng đấy chứ.

「Tôi còn mời thêm hai người nữa, đợi họ đến đủ chúng ta sẽ bắt đầu bàn chuyện chính. À phải rồi, dĩ nhiên tất cả chuyện này đều phải giữ bí mật. Nếu chuyện ở đây bị rò rỉ ra ngoài, e là phải mời ông cuốn gói đấy.」

「T-tôi biết rồi! Dù thế nào cũng sẽ không nói cho ai biết! Tôi sẽ ra ngoài canh cửa ngay, chuyện ở đây tôi không nghe thấy gì hết! Cũng không nhìn thấy gì hết! Xin hãy giơ cao đánh khẽ!」

「Rất cảm ơn sự hợp tác của ông.」

Trong lúc tôi nói chuyện ngắn gọn với ông chủ, có động tĩnh ở cửa lều.

Tên buôn nô lệ Ohman ló đầu vào.

「Xin lỗi, cho hỏi có Tanaka-san ở đây không ạ…」

Ông ta vừa nhìn thấy Ester ở giữa lều liền bước nhanh hơn.

Mang theo vẻ mặt kinh ngạc vội vã bước tới.

「O-Ohman xin bái kiến tiểu thư nhà FitzClarence, đội ơn người đã chiếu cố.」

Nịnh nọt hết cỡ.

Nhưng nghe câu nói này, ông chủ không khỏi hét lên một tiếng thảm thiết.

「Nh-nh-nhà FitzClarence!」

Trông như sắp khóc đến nơi.

Thực ra khóe mắt đã đong đầy nước.

Nhà Ester到底 đáng sợ đến mức nào vậy?

「Sao? Nhà ta đáng ghét đến vậy sao?」

「K-k-không có chuyện đó! Kẻ hèn này không dám có suy nghĩ đó! Tôi sẽ ra ngoài canh cửa ngay, xin lỗi đã để ngài đến nơi vừa nhỏ vừa bẩn này, xin đại nhân lượng thứ! Đại nhân lượng thứ a a a a a!」

Sau một tràng la hét, ông chủ liền vừa khóc vừa chạy ra khỏi lều.

Ester đại thắng.

Trong mắt kẻ đã đưa cô bé đến đây là tôi, thực sự rất không nỡ. Kỳ thực ông ta đúng là một thương nhân thật thà nhỉ.

Chứng kiến những cảnh này, ba người phụ nữ trong lồng cũng hoàn toàn không dám hó hé.

「Làm phiền Elizabeth-sama phải đến một nơi như thế này, Ohman vô cùng xin lỗi. Nếu ngài bằng lòng, hay là chúng ta chuyển đến tệ xá để kẻ hèn này được khoản đãi ngài.」

「Không được, anh ấy nói ở đây thì là ở đây.」

Loli Bitch liếc nhìn gã mặt Á Đông rồi quả quyết nói.

Sự tin tưởng này khiến lồng ngực tôi nóng lên.

Để có được lòng tin của Đại đạo tặc Hado, không thể bàn chuyện ở nhà của tên buôn nô lệ được. Hơn nữa, việc chọn chợ nô lệ cũng có tác dụng rất lớn trong việc tăng thêm tính chân thực. Trong những lúc thế này, địa điểm là một yếu tố rất quan trọng.

「N-nhưng mà, đường đường là tiểu thư nhà FitzClarence mà ở đây thì không hay cho lắm…」

「Ông cứ ngoan ngoãn chờ đi, chuyện này có lợi cho ông đấy.」

「…………」

Vẻ mặt của tên buôn nô lệ Ohman lộ ra một chút bất an.

Tình hình vẫn tiếp diễn bất chấp tâm trạng của ông ta. Người cuối cùng cũng đã đến. Hắn giống như Ohman lúc nãy, bước vào từ giữa tấm rèm buông thõng, toàn thân được che phủ bởi một chiếc áo choàng.

Mũ áo trùm qua mắt, không nhìn rõ mặt.

「Chờ anh nãy giờ, Hado-san.」

「…Này, đây là tình huống gì vậy?」

Nhìn thấy chúng tôi, Hado liền cởi mũ trùm đầu ra.

Giọng điệu vô cùng bất mãn.

Phía những người nhìn thấy tên đại đạo tặc cũng vang lên những tiếng hô kinh ngạc. Đặc biệt là tên buôn nô lệ Ohman, lão ta không quên việc tiền của mình bị trộm, vừa nhìn thấy khuôn mặt đó liền trợn tròn mắt, nắm chặt tay, không kìm được mà bước lên một bước và buông lời chửi rủa:

「S-sao lại là ngươi!」

Trông như sắp lao vào đánh nhau.

Nhưng nếu đánh nhau thì không thể nói chuyện được nữa.

「Vậy là mọi người đã đến đông đủ, không nên chậm trễ nữa, tôi xin được bắt đầu ngay.」

Tôi đứng vào giữa hai người họ và lên tiếng.

Không thể để họ đánh nhau được.

「Tôi biết mọi người đều có thắc mắc về tình huống này, nhưng bây giờ xin hãy tạm kiềm chế. Sau khi tôi giải thích mọi chuyện, dù có bao nhiêu thắc mắc cũng sẽ tự nhiên được hóa giải, được chứ?」

「…Vậy thì nói nhanh đi.」

「Tanaka-san, ngài thực sự có thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng chứ?」

「Thật đấy, xin hãy yên tâm.」

Sau khi thu hút sự chú ý của cả hai bên, tôi bắt đầu giải thích.

「Nói tóm lại, vụ trộm lần này của Đại đạo tặc Hado thực ra không thể coi là một hành động nghĩa hiệp. Tôi mời hai vị đến đây là vì tôi phát hiện ra đây thực sự là một sự hiểu lầm, hy vọng hai vị có thể hóa giải mọi hiềm khích.」

「Cậu đã mời cả quý tộc và phú thương đến, chắc là có bằng chứng thực tế nhỉ?」

「H-hóa giải hiềm khích ư? Hắn ta là tội phạm truy nã hàng đầu đấy!」

Dĩ nhiên, cả hai bên đều có lý lẽ của mình.

Tuy nhiên, tôi sẽ không để họ tiếp tục cãi nhau.

「Đại đạo tặc Hado-san, anh gọi tên buôn nô lệ Ohman-san này là một thương nhân bất lương và đã trộm tiền của ông ấy. Tuy nhiên, sự việc không phải như anh nghĩ. Những nô lệ ông ấy bắt về thực ra đều đã phạm tội đủ để bị kết án làm nô lệ.」

「…Nói nghe xem nào.」

「Những nô lệ mà ông ấy bán ban đầu đều là người tị nạn, và sau đó…」

Tôi thuật lại lời khai của ba cô gái trong lồng hôm qua. Người dẫn đầu bắt họ là tên buôn nô lệ Ohman, thực tế ông ta còn rõ hơn cả tôi, nhưng đối với tên đại đạo tặc và Ester thì có lẽ đây là tin mới.

Họ đều nghiêm mặt lắng nghe tôi giải thích.

Dĩ nhiên, Hado đã vài lần tỏ ra nghi ngờ.

Nhưng khi nghe những người phụ nữ trong lồng xác nhận lời tôi, hắn cũng khó mà tiếp tục. Điều kiện được thoát khỏi thân phận nô lệ khiến họ nói ra tất cả, thậm chí còn khai cả nơi chôn xác những dân làng ban đầu.

「…Chuyện là như vậy đấy.」

「…………」

Sau khi giải thích sơ lược, tôi quay sang tên buôn nô lệ Ohman.

「Rất vinh hạnh được mời ông bổ sung không ạ?」

「Ể? Đ-được thôi, để tôi nghĩ xem…」

Tiếp theo, người trực tiếp xử lý đám người tị nạn đã bổ sung để làm rõ toàn bộ sự việc.

Ông ta nói rằng đám người tị nạn đã sơ suất, để một dân làng duy nhất trốn thoát đến thủ đô Kalis và cầu cứu Hội mạo hiểm giả. Để đòi lại ngôi làng của mình, anh ta chắc chắn đã dùng hết mọi cách có thể.

Nhưng dĩ nhiên, không một mạo hiểm giả nào đoái hoài, hơn nữa tính xác thực của câu chuyện cũng khó kiểm chứng. Vả lại, việc bắt giữ hàng chục người tị nạn, phần lớn là nam giới trưởng thành là một công việc khó khăn, mà dân làng lại không trả nổi tiền công.

Lúc này, tên buôn nô lệ Ohman tình cờ có mặt tại Hội đã nắm bắt cơ hội này.

Ông ta đã dùng các kênh thương nhân của mình để xác minh lời nói của người sống sót này, sau đó tận dụng các mối quan hệ của mình để tìm trước người mua nô lệ, sau khi thỏa thuận xong liền triệu tập các mạo hiểm giả.

Chuyện sau đó thì như đã nói lúc trước.

Về phía người mua, đúng như lời khai của Ester, chính là nhà FitzClarence. Ba nữ nô lệ ở đây là do mắc bệnh hoa liễu gây chết người, không còn sống được bao lâu nên bị từ chối mua, cuối cùng qua đấu giá mà lưu lạc đến nơi này. Nghe nói khoảng một năm nữa họ sẽ chết vì toàn thân lở loét.

Nhân tiện, căn lều này chuyên thu mua rẻ những phụ nữ mắc bệnh hoa liễu nặng, nghe nói những người đàn ông cũng mắc bệnh hoa liễu gây chết người lại rất mê những người phụ nữ như vậy. Đây có lẽ gọi là ngành công nghiệp ngách, thật là kích thích quá đi.

Nghe chuyện này, các cô gái đều mặt mày xám xịt. Xem ra họ đều không biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ nghĩ là trên tay trên lưng mọc vài cái mụn thôi.

「S-sao có thể, vậy chẳng phải tôi đã… giúp đỡ một tên sát nhân sao…」

Biết được ngọn ngành, vẻ mặt của Đại đạo tặc Hado đã hoàn toàn khác với lúc đầu.

Có thể thấy hắn thực sự rất tự hào với danh xưng nghĩa tặc của mình.

「Từ nay về sau, xin anh hãy nhất định điều tra kỹ càng rồi mới hành động.」

「!…」

Chàng hiệp khí đã hoàn toàn mất đi khí thế ban đầu.

Tên buôn nô lệ Ohman thì trở nên ung dung tự tại.

「Vậy, ngài định trừng phạt tên đại đạo tặc này như thế nào ạ?」

Có lẽ vì tin chắc mình đang chiếm ưu thế, ông ta nở một nụ cười rạng rỡ hỏi.

Đây chính là lúc tôi phải nỗ lực đây.

「Về phần này, trước hết dĩ nhiên là phải yêu cầu hắn trả lại toàn bộ số tiền và giấy tờ đã trộm. Khỏi phải nói, đây không phải là chuyện chúng tôi có thể can thiệp, tất cả đều phải hoàn trả đầy đủ cho ông.」

「N-như vậy là đủ rồi sao? Chuyện này làm phiền Elizabeth-sama đến vậy, ngay cả tôi cũng muốn trả một cái giá tương xứng. Sự trong sạch của tôi đã được chứng minh ở đây, tôi thực sự vui mừng khôn xiết.」

Có lẽ ông ta cho rằng món nợ ân tình này không nên giữ lâu, muốn trả cho sớm.

Quả nhiên là một thương nhân vô cùng xuất sắc.

「Tuy không thể coi là bồi thường, nhưng tôi muốn nhờ anh ta làm một việc để lấy lại danh dự cho một nạn nhân khác là nhà FitzClarence. Lần này chúng ta tụ tập ở đây, chủ yếu cũng là để bảo vệ danh dự của nhà FitzClarence.」

「Phải làm thế nào ạ?」

「Danh xưng nghĩa tặc của tên đại đạo tặc này không phải là hư danh, việc ông là một tên buôn nô lệ bất lương đã lan truyền khắp nơi trong thành phố, và mọi người cũng sớm đã biết những nô lệ đó được nhà FitzClarence mua lại. Chuyện buôn bán nô lệ xưa nay luôn là một chủ đề tuyệt vời cho dân chúng bàn tán.」

「Điều đó thì…」

「Chúng tôi không thể ngồi yên nhìn chuyện này, nhưng những lời đồn đã lan ra thì không thể thu hồi được. Tuy nhiên, việc dùng một lời đồn khác để lấp liếm lại hoàn toàn khả thi.」

「…Tức là nhà FitzClarence định tha cho tên trộm này?」

「Không, không phải vậy. Tôi muốn anh ta đi lan truyền một tin đồn mới—à không, phải nói là sự thật mới đúng, rằng tên buôn nô lệ là ông và nhà FitzClarence đã hợp tác giải quyết vấn đề nan giải về người tị nạn. Vì vậy, chúng ta cần phải để anh ta tự do.」

「N-nhưng hắn ta là tội phạm truy nã hàng đầu đã vượt ngục đấy.」

「Ohman-san, chẳng lẽ ông định khoanh tay đứng nhìn nhà FitzClarence chịu ô nhục sao? Đừng quên tiểu thư Elizabeth đang ở ngay trước mặt ông đấy.」

「Đ-đừng vội! Tuyệt đối không có chuyện đó!」

「Chúng tôi dĩ nhiên sẽ trừng phạt anh ta. Dù sao thì anh ta cũng đã tung tin thất thiệt, làm tổn hại đến danh tiếng của một thương nhân vô tội, phải chịu sự trừng phạt tương xứng. Chỉ là việc nhốt anh ta vào tù không mang lại lợi ích gì cho chúng tôi cả, phải không?」

「…Ngài nói quả thực không sai.」

「Người tài giỏi có thể được sử dụng theo nhiều cách khác nhau, người kinh doanh buôn bán nô lệ như ông hẳn là hiểu rõ điều này nhất. Tôi cũng không thể ép buộc thay đổi suy nghĩ của ông, nhưng tôi tin tưởng sâu sắc rằng Ohman-san có thể thông cảm.」

「Tôi hiểu rồi. Vậy thì chuyện này, tôi sẽ coi như chúng ta không ai nợ ai.」

「Vâng, chính là như vậy.」

Tốt, đã đảm bảo an toàn cho Đại đạo tặc Hado.

Việc cuối cùng của gã mặt Á Đông là nhờ anh ta làm việc.

「Hado-san, anh có chấp nhận cách xử lý này không?」

「…Được, thật sự xin lỗi. Thật sự, thật sự là lỗi của tôi.」

「Anh có thể hiểu ra là tốt rồi.」

「Tôi thực sự không ngờ những người đó lại chiếm đoạt ngôi làng…」

「Hado-san, về cách xử lý của anh, tôi sẽ thông báo vào một ngày khác.」

「…Tôi biết rồi.」

Tốt, xem như đã giải quyết xong.

Như vậy thì tất cả những người có mặt ở đây đều là người thắng cuộc nhỉ.

Ngày hôm sau, khắp thủ đô Kalis đâu đâu cũng bàn tán về một tin đồn mới.

Xem ra Đại đạo tặc đã giải quyết xong mọi việc chỉ trong một đêm.

Nội dung đúng như gã mặt Á Đông đã dặn dò trong cuộc họp bí mật hôm qua, khiến cho thiện cảm của dân chúng đối với nhà FitzClarence và tên buôn nô lệ Ohman tăng vọt. Cộng thêm sự hiện diện của Ester, tôi thực sự vui mừng khôn xiết.

Về phía Đại đạo tặc, dường như việc thẳng thắn thừa nhận sai lầm đã nhận được sự tán thưởng, anh ta vẫn được người dân ủng hộ. Đời người ai mà không có lỗi—đó là tổng kết của dân chúng về tin đồn mới này.

Gã mặt Á Đông vừa để mắt đến tất cả những điều đó, vừa đi về phía khu ổ chuột.

Ester đã dùng tiền của mình để mua lại ba nữ tị nạn mà tôi đã gặp ở chợ nô lệ, chi phí bao trọn gói và di chuyển các lồng khác cũng là cô bé trả thay cho tôi.

Nói rằng tôi đã cứu vãn danh dự cho gia đình cô bé, nên đây là điều hiển nhiên.

Tổn hại chắc cũng không đến mức phải dùng từ cứu vãn đâu, nhưng cứ vậy đi.

Còn về các cô gái đã được tự do, tôi đã dùng ma pháp trị liệu làm quà chia tay với điều kiện phải giữ bí mật tuyệt đối. Xem ra ban đầu họ thực sự không biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, tất cả đều ngoan ngoãn chấp nhận.

Đi một lát, tôi đến trước khu phế tích quen thuộc.

Đại đạo tặc dường như cũng đã tính toán thời gian, một mình xuất hiện ở đó, xung quanh không có động tĩnh của người khác. Chúng tôi không hề hẹn gặp ở đâu cả, nên chắc anh ta chỉ đợi tôi ở đây vì đây là nơi cả hai chúng tôi đều biết.

「Để anh phải đợi rồi.」

「…Được rồi, không cần phải nói chuyện khách sáo như vậy đâu.」

「Vậy sao?」

Sau khi chào hỏi, anh ta liền cúi đầu xin lỗi.

「Xin lỗi, lần này hoàn toàn là lỗi của tôi, lẽ phải thuộc về cậu.」

「Đừng nói vậy, ai cũng có lúc hiểu lầm mà.」

「Nhưng mà…」

「Phải rồi, có một chuyện tôi muốn nói với anh.」

「…Chuyện gì?」

「Mặc dù hôm qua trước mặt tiểu thư nhà FitzClarence và tên buôn nô lệ Ohman tôi đã nói rất nhiều, nhưng tôi không có ý định tiếp tục ràng buộc anh.」

「…V-vậy sao?」

「Đúng vậy.」

「Dù không phải ngồi tù thì vẫn có hình phạt khác chứ? Tôi không nghĩ đám quý tộc và thương nhân sẽ nuốt trôi tổn thất của mình đâu.」

「Về chuyện đó tôi đã nói trước rồi, không có vấn đề gì cả.」

「Thật không? Đối phương là nhà FitzClarence đấy.」

「Tuy nhiên, tôi mong là sau này cậu sẽ không dính dáng gì đến chúng tôi nữa. Tôi biết ngoài kia chắc chắn có nhiều lời đồn về gia tộc này, nhưng gia tộc sẽ tiếp tục phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.」

「…………」

「Được chứ?」

「…Tôi hiểu rồi. Nếu cậu đã nói vậy thì tôi sẽ tin cậu.」

Xin lỗi nhé, thật ra tôi chẳng có cơ sở gì cả.

Nhưng tôi cũng không thấy khó chịu khi tin lời Ester.

「Cảm ơn cậu.」

「Mà này, thật, thật sự như vậy là được sao?」

「Ừ.」

「Xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu. Ân tình này, tôi nhất định sẽ báo đáp!」

「Đừng bận tâm, tôi cũng chỉ đang trả lại ơn cậu thôi mà.」

Chắc như vậy là ổn rồi nhỉ. Gã mặt Á cũng có thể yên tâm sống tiếp rồi. Xem ra, tên Đại đạo tặc hẳn sẽ không nói ra chuyện vượt ngục đâu. Chuyện có một tên da vàng trà trộn trong đám tù nhân rồi sẽ sớm bị người đời lãng quên thôi.

Nhiệm vụ đến đây là hoàn thành.

「Vậy, tôi xin phép đi trước.」

「Ừm.」

Tôi nói những gì cần nói một cách ngắn gọn nhất rồi vội vàng quay người rời đi.

Mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp.

Cứ như vậy, tôi trở về ký túc xá.

Hôm nay khỏi lên lớp.

Mấy ngày nay xảy ra đủ thứ chuyện, mệt chết đi được.

「…Thong thả một ngày thôi.」

Tôi lẩm bẩm một mình.

Sophia đi thu dọn quần áo, không có trong phòng.

Chà, cô bé đúng là một đứa trẻ siêng năng. Ngày nào cũng chăm chỉ tưới nước, quét nhà, giặt giũ, nghị lực ấy thật đáng nể phục. Có lẽ còn có những thuộc tính vô hình khác nữa, ví dụ như sự kiên trì chẳng hạn.

「Ngủ một giấc đã…」

Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa trong phòng khách.

Ngay lúc tôi định đi vào phòng ngủ—

Bỗng có tiếng người vang lên.

「Em, em vào nhé!」

Là Ester.

Giọng nói phát ra từ ngoài cửa.

Sau đó là một loạt tiếng bước chân lạch cạch, đầu cô bé ló vào phòng khách.

Cửa đáng lẽ phải khóa rồi chứ.

「Có chuyện gì sao?」

「Chính là, c-cái đó…」

Lần này lại là chuyện gì nữa đây?

Gần đây nhiều sự kiện quá.

「Chiến tranh rồi!」

「…Hả?」

Cảm giác như sắp có chuyện lớn đây.

Tình tiết chạy nhanh quá rồi đấy.

「Bắt đầu triệu tập rồi! Chính là lãnh địa mà em được ban cho lần trước ấy!」

「Hả? Vậy em cũng phải đi à? Mà khoan, cuộc chiến này là giữa ai với ai thế? Anh hơi theo không kịp tình hình.」

Đột ngột quá, theo không kịp.

「Là nước ta và Cộng hoà Pusi bên cạnh ạ. Trước đó ở biên giới vẫn thường có vài xung đột nhỏ, lần này có vẻ như đã đánh nhau thật rồi, thiệt hại cũng đã nghiêm trọng rồi!」

「Và đường biên giới đó lại nằm ngay trên lãnh địa em được ban cho?」

「Vâng, chính là như vậy!」

「…………」

Ester ưỡn bộ ngực phẳng lì ra nói.

Chắc cô bé cũng đang phấn khích lắm.

Tâm trạng còn kích động hơn bình thường.

「Mà này, em không phải là tiểu thư nhà FitzClarence sao?」

Cũng được coi là danh viện hàng đầu trong nước rồi.

Dù có trở thành lãnh chúa thì những chuyện thế này thường do bố đứng ra giải quyết mà?

「Em đã là Tử tước FitzClarence rồi. Không thể bỏ mặc nghĩa vụ cai quản lãnh địa được bình yên mà ở đây yên ổn đi học được!」

「…………」

Cô loli tóc vàng càng ưỡn ngực cao hơn.

Lòng tự tôn cao thật.

Bất kể còn màng trinh hay không, tôi sắp yêu cô bé mất rồi.

「Thế nên, x-xin lỗi anh. Tạm thời em sẽ không thể ở bên cạnh anh được…」

「Vậy, trận chiến kiểu này nguy hiểm đến mức nào?」

「…A-anh đang lo cho em sao? Lo cho một người như em…」

「Lo lắng là chuyện đương nhiên mà.」

Dù gì cũng là đồng đội đã từng cùng nhau du hành.

「!…」

Cô loli tóc vàng đột nhiên đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu xuống.

Cái quái gì thế, khốn kiếp. Dễ thương quá đi mất.

「R-rất an toàn! Em chỉ cần ngồi trong lâu đài chỉ huy thôi! Thật sự rất an toàn!」

「Thì ra là vậy. Biết em được an toàn anh cũng vui lắm.」

「Ư ư…」

Cô loli tóc vàng khó nhịn mà vặn vẹo người.

Hai đùi cứ cọ vào nhau liên tục.

Thôi rồi. Cứ nhìn thẳng thế này, tôi chắc chắn sẽ sa ngã.

Trái tim trai tân sẽ thất thủ còn nhanh hơn cả lãnh thổ của đất nước này.

Đòn tấn công tâm lý ngược của một con bitch thật đáng sợ.

「Cho nên! E-em sẽ đi xa vài ngày! Em sẽ dùng ma thuật thổi bay đám lính quèn của Cộng hoà Pusi và trở về bên anh sớm nhất có thể!」

Đây là đang che giấu sự xấu hổ nhỉ.

Cô bé vội vàng quay người, như thể trốn khỏi phòng khách mà rời đi.

Muốn dùng ma thuật thổi bay người khác thì chẳng phải là phải ra tiền tuyến sao.

Nói đi cũng phải nói lại, thì ra chiến tranh có thể đến đột ngột như vậy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!