Quyển 3

Chương 5: Hình Dạng Của Sự Vật

Chương 5: Hình Dạng Của Sự Vật

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội của chúng tôi, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Sau đó, tôi quay về Bristol… còn Boudicia thì ở lại Luân Đôn. Vì đã khiến JF lo lắng rất nhiều, tôi liền tìm đến khu Bearpit. Thấy tôi, anh ấy thở phào nhẹ nhõm khi biết Boudicia vẫn bình an.

“Sao cô ấy lại ở Luân Đôn? Thật vô lý!”

“Thật tình, bản thân tôi cũng không hiểu nổi nữa là.”

“Nếu cậu còn không hiểu, thì ai hiểu nổi nữa đây!”

“Có lẽ đến cô ấy cũng chẳng rõ nữa ấy chứ.”

“Thế thì nghĩa là sao chứ…”

Vì cứ loanh quanh mãi với những câu hỏi như vậy, tôi đành bó tay chịu trói mà nhún vai. Dĩ nhiên, tin tức đã bắt đầu đưa tin về bức tường hợp pháp được dựng lên ở Caroline Circus. Và không nghi ngờ gì nữa, Sugar cũng sẽ biết chuyện này. Thế nên… trận đấu cuối cùng sẽ được tổ chức tại bức tường hợp pháp đó.

“Yoshi… Bóng Ma sẽ đến chứ?”

“Ừm… Chắc là vậy…”

JF rõ ràng đang rất lo lắng, nhưng tôi cũng chẳng thể xua tan nỗi lo ấy đi được. Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của chúng tôi ngày hôm qua. Tôi tin tưởng Boudicia… nhưng có quá nhiều điều tôi không biết. Và tất cả là vì cô ấy đã không nói cho tôi hay.

“Không phải là tôi không tin cô ấy, nhưng… lỡ mà, cậu biết đấy? Lỡ cô ấy không đến thì sao?”

“Chuyện đó thì…”

“Cậu phải biết chứ, đúng không? Nếu giờ chúng ta không thể đánh bại bọn chúng, thì chúng ta coi như xong hết.”

“Hay là tôi thử chơi đàn ghi-ta để đánh lạc hướng chúng nhỉ?”

“Này này, nghiêm túc một chút đi chứ.”

Tôi đã cố tình làm ra vẻ ngốc nghếch trong màn hài kịch này để xoa dịu không khí, nhưng một lần nữa, tôi lại bị nhắc nhở về sự bất lực của chính mình.

“Chúng ta cần một kế hoạch B. Ai có thứ gì để vẽ không?”

JF quay sang nhìn những người trong nhóm, nhưng chẳng ai đáp lời. Cũng phải thôi, bởi vì việc viết lên đó đồng nghĩa với việc gánh vác số phận của Bristol. Liệu có thật sự có họa sĩ nào dám tự gánh lấy trách nhiệm lớn lao ấy không?

“Được rồi… Chắc tôi sẽ phải…”

“Ôi trời. Có vẻ như cậu đã tự tin hơn nhiều trong khoảng thời gian tôi vắng mặt nhỉ.”

Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang vọng khắp khu Bearpit. Và đó chính là giọng nói mà tất cả chúng tôi đều khao khát được nghe nhất lúc này.

“Đội trưởng!”

Mọi người vui mừng quay lại nhìn người lãnh đạo của mình… Nhưng cùng lúc đó, họ đều đứng sững lại. Lara vẫn như mọi khi. Mái tóc xanh lam pha lục, thái độ thẳng thắn và đáng tin cậy của cô ấy… Nhưng có hai điều đã thay đổi. Thứ nhất, miếng bịt mắt màu đen cô ấy đeo… và cả cái bó bột trắng bọc lấy cánh tay cô.

“Xin lỗi vì đã mất nhiều thời gian đến vậy.”

“Đội trưởng, đó là…”

“Thật tình, tôi rất muốn nghỉ ngơi thêm nữa. Nhưng vì tôi đã ổn rồi, NHS liền cho tôi xuất viện. Mặc dù, tôi cá là họ chỉ bận thôi.” Lara vẫy vẫy tay trái bình thường của mình về phía chúng tôi, vừa nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

“Peni-san thế nào rồi ạ?”

Biểu cảm của cô ấy thoáng biến đổi, trở nên đăm chiêu, nhưng rồi cô lại đưa ra một báo cáo đầy lạc quan.

“Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng các bác sĩ nói việc hồi phục chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Đó là nhờ cậu đấy, Yoshi.”

“…Không, tôi chỉ mừng vì anh ấy ổn thôi. Nhưng, Lara-san…”

“Đội trưởng, liệu chị có… cầm được bình xịt không?”

Người hỏi thay tôi là JF. Không cần phải nói, các họa sĩ khác cũng tò mò về điều này, nên việc ai đó hỏi ra chỉ là vấn đề thời gian.

“Tôi thề là các cậu lo lắng quá nhiều đấy. Nhìn này.” Lara thản nhiên nói và lấy ra một bình sơn xịt từ túi của mình, bắt đầu vẽ lên bức tường.

Âm thanh quen thuộc của bình xịt vang lên, hòa điệu với nhịp điệu của cô, khi màu xanh lục bảo đặc trưng của cô ấy tràn ngập bức tường.

“Một mắt đổi lấy một tay. Đúng là một Đội trưởng thực thụ, phải không?”

Đám người trong đội xúm lại, thở phào nhẹ nhõm rồi cười phá lên. Thế nhưng, tôi lại thấy có gì đó không ổn. Bản thân bức graffiti đó chỉ là một kiểu vẽ đơn giản, nhưng trong nửa sau khi cô ấy thực hiện, tôi dường như lờ mờ nghe thấy tiếng bình xịt run rẩy. Nếu không phải là người am hiểu về âm nhạc, có lẽ sẽ không thể nhận ra sự khác biệt này. Hoặc cũng có thể chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi, nhưng…

“Nhưng… tôi xin lỗi, mọi người. Tôi đã không thể bảo vệ Peni… hay thậm chí là Bristol.” Lara lầm bầm, vẻ mặt đầy đau khổ.

Các thành viên khác trong đội cũng cúi đầu.

“Không, đội trưởng. Tôi mới là người phải xin lỗi. Lẽ ra tôi nên đi cùng đội trưởng và Peni.”

Lara chỉ mỉm cười, nhắm lại con mắt không bị miếng phù hiệu che khuất.

“Cảm ơn mọi người… Nhưng, tôi coi đây là một phần thưởng.”

Nghe thấy một giọng điệu khác lạ từ Lara mà họ chưa từng biết, cả đội im lặng.

“Tôi luôn tin rằng graffiti là thứ gì đó thật đẹp đẽ. Rằng graffiti có thể làm thành phố này thêm khởi sắc. Nhưng, thực tế không phải vậy.”

“Đội trưởng…”

JF nhắm chặt mắt.

“Tất nhiên, đây có thể là lỗi của Sugar. Nhưng nếu không có graffiti, toàn bộ cuộc Đại Xâm Lược này đã không xảy ra. Chúng ta là một tia lửa đã thắp lên ngọn lửa này. Và tôi phải gánh vác trách nhiệm. Cái tội lỗi phải mang… Nên, đây chính là hình phạt dành cho tôi.”

Một sự im lặng kéo dài sau đó. Kéo dài một cách đau đớn. Không ai nói một lời nào, cũng không có bất kỳ tiếng động gì. Cứ như thể chúng tôi đang ở tâm điểm của một cơn bão. Nhưng cuối cùng, những làn sóng vẫn tiếp tục lan tỏa.

“Đội trưởng, tôi không thể chấp nhận điều này.”

“JF…”

Và làn sóng ấy lớn dần lên.

“Tôi từng nghĩ đến việc bỏ graffiti. Nhưng, đội trưởng, cô đã bảo tôi quay lại. Không cần phải nói, tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng…”

JF quay lưng về phía Lara. Anh ta nhặt một bình xịt bên cạnh, và bắt đầu vẽ lên bức tường. Không phải bất kỳ bức tường nào, anh ta đè lên chính bức graffiti của Lara. Vết phun sơn của anh ta biến thành một làn sóng nuốt chửng hoàn toàn bức graffiti của Lara.

“Tôi không quay lại đây vì cô bảo tôi quay lại. Tôi không tiếp tục vì cô bảo tôi tiếp tục. Đó là vì cô quá ngầu… và vì một ngày nào đó tôi muốn được giống như cô. Đó là lý do tại sao tôi chọn tiếp tục vẽ.” Anh ta dừng tay rồi nói: “Nhưng đội trưởng, nói thật nhé. Cô đã hết thời rồi.”

Cảm giác như một cơn sóng thần vừa ập vào bờ biển.

“JF… Cậu nghĩ tôi là ai?” Cô dậm chân xuống đất, tạo ra một tiếng động lớn trong Bearpit.

“Chẳng là ai cả. Peni đã liều mạng bảo vệ cô. Cô nghĩ đó là vì cái gì?”

“Đó là…”

“Trận chiến ở Bức Tường Hợp Pháp mang trên vai số phận của toàn bộ Bristol. Tôi không thể giao thị trấn này cho một người chỉ biết khóc như thế.” JF quay về phía Lara. “Đội trưởng… Không, Lara. Tôi không đuổi theo cô nữa. Đã đến lúc tôi phải trở thành cô. Vậy nên, hãy giao ghế đội trưởng của Đội Báo Thù Gấu Chúa cho tôi.”

Một bầu không khí đáng sợ bao trùm Bearpit. Thông thường, không ai sẽ để ý đến lời nói của JF. Tuy nhiên, anh ta đã quyết tâm. Và bức graffiti phía sau anh ta đã nói lên tất cả. Biển xanh ngọc mà Lara tạo ra đã bị cơn sóng thần màu xanh của JF nuốt chửng hoàn toàn. Và những chữ cái JF được viết ở trung tâm nổi bật lên, đặc biệt là với màu vàng. Đó là một bức graffiti táo bạo thể hiện sự cống hiến và quyết tâm được đề cao.

“Bức graffiti này… Cậu đã trưởng thành rồi, JF.”

“Tôi đâu có lãng phí thời gian chỉ để pha cà phê và ghi âm các bài hát đâu, được chưa.”

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau. Cảm giác như khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Cuối cùng, Lara liếc nhìn tôi. Cô ấy có vẻ nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

“…Được thôi. Cậu có thể có nó. Từ giờ trở đi, cậu sẽ là đội trưởng.”

Cả đội xì xào bàn tán với nhau.

“Tuy nhiên, nếu tôi thấy cậu làm việc tệ hại, tôi sẽ đá đít cậu đấy. Rõ chưa?”

“Đó chính xác là điều tôi muốn nghe.”

“Mọi người, các cậu cũng đồng ý chứ?”

Cả nhóm phút chốc ngẩn người. Tuy nhiên, họ buộc phải chấp nhận sự thật. Không có gì đảm bảo Ghost sẽ đến, hơn nữa thủ lĩnh của họ lại đang bị gãy cổ tay. Cuộc chiến cuối cùng giữa họ và London đã cận kề. Và, nét vẽ graffiti của JF lại chứa đựng một quyết tâm mạnh mẽ. Ban đầu, chỉ có một người vỗ vai động viên JF. Rồi người thứ hai, thứ ba, cứ thế càng lúc càng nhiều người tiến đến, cho đến khi toàn bộ thành viên đều chấp nhận điều đó.

“Cảm ơn mọi người. Quyết định đã xong, giờ là lúc bắt tay vào việc. Tôi vẫn còn phải luyện graffiti của mình, và chúng ta phải quảng bá tác phẩm của Queen Bear Revenge. Vậy thì, trước hết…” JF bắt đầu phân công, còn tôi và Lara thì đứng quan sát.

“Lara-san.”

“Hửm? Gì thế, Yoshi?”

“Chị chắc chắn về chuyện này chứ?”

“Ừm.” Lara cười không chút do dự. “Chị biết ngày này sớm muộn gì cũng tới mà.”

“Chị không… buồn sao?” Tôi hỏi.

Bao lâu nay, cô ấy vẫn luôn nghĩ về Bristol. Cô ấy muốn bảo vệ những bức graffiti của thành phố này. Vậy mà giờ đây, cô ấy lại nhường lại vị trí thủ lĩnh cho JF một cách thản nhiên đến vậy. Tất nhiên, tôi hiểu việc cánh tay bị thương là một vấn đề lớn, nhưng có vẻ như đó không phải là mối bận tâm lớn nhất của cô ấy.

“Đúng là vậy. Chà, chị không thể nói là mình vui vẻ gì với chuyện này, nhưng thực tế là chị đã yếu đi rồi. Chưa kể…”

“Vâng?”

“…JF đã từng muốn bỏ graffiti, vậy mà giờ lại đi xa đến mức này. Điều đó khiến chị cảm thấy vui hơn bất cứ điều gì.” Lara rời mắt khỏi tôi, liếc nhìn JF.

Lưng cậu ấy không còn khòm nữa mà thẳng tắp, toát lên vẻ tự tin.

“Thôi, chị có ý của riêng mình, nên không sao đâu,” Lara nói rồi nhắm một mắt lại.

Hoặc thực ra đó là một cái nháy mắt, nhưng vì cô ấy đeo miếng che mắt nên ban đầu tôi không nhận ra.

“Quan trọng hơn, Yoshi… Boo sẽ ổn chứ?”

“Chuyện đó thì…”

Vì phải nằm viện suốt thời gian qua nên cô ấy không biết chi tiết những gì đã xảy ra. Vậy là tôi kể lại tất cả, ngoại trừ việc tôi đã thổ lộ tình cảm của mình, vì quá ngại để nói ra.

“Tôi nên làm gì đây? Boo-san không nói một lời nào, mà tôi cũng không biết giờ cô ấy đang ở đâu.”

“Chị nghĩ dù em không làm gì cả cũng không sao đâu.”

“Hả?”

Thấy cô ấy nói vậy không chút ngần ngại, tôi đâm ra bối rối.

“Ý chị là, Boo không nói một lời nào đúng không? Vậy có nghĩa là em không cần phải biết.”

“Nhưng…”

“Em không tin cô ấy sao?”

“Ư…”

Tôi không tài nào phản bác được. Trong đầu tôi không có bất cứ lý lẽ nào có thể vượt qua câu nói đó. Bởi vì tận sâu trong thâm tâm, tôi nhận ra Lara đã đúng.

“Trời ơi, tự trấn tĩnh lại đi chứ. Em không nhớ Boo đã nói gì sao? Em bây giờ là một phần của Bristol rồi.” Cô ấy dùng cánh tay phải đang bó bột đập vào lưng tôi, rồi lại rên lên, “Ối!”

“Chị mới là người nên nói đấy. Lỡ xương chị không lành thì sao?”

“Thì thôi vậy. Chị sẽ phó mặc cho số phận.”

“Làm ơn đừng đi mời gọi vận rủi mà.”

“May mắn là thứ em phải tự nắm bắt lấy,” cô ấy nói và chống một tay lên hông. “Một số chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của em. Dù em có mong muốn đến mấy, cũng không có gì đảm bảo nó sẽ nằm trong tay em. Dù em có hành động như một vị thánh, vận may cũng không phải lúc nào cũng ủng hộ em. Nhưng, chị vẫn không muốn bỏ cuộc. Đó là lý do chị đang tìm kiếm phương pháp tốt nhất có thể. Và chắc chắn, Boo cũng vậy. Cô ấy sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế đâu. Với graffiti… cũng như với em.”

Nghe vậy, tôi hốt hoảng. Lara chắc chắn đã yếu đi, đúng như JF nói. Tuy nhiên, cô ấy lại có một niềm tin mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tin vào tất cả mọi người, trừ bản thân mình. Tin vào JF, vào cả nhóm, vào graffiti, cũng như tất cả những người đang sống trong thành phố này. Đó là lý do cô ấy tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“Làm sao chị có thể có niềm tin sâu sắc đến vậy, Lara-san?”

“Chuyện đó còn phải hỏi sao? Boo là người vẽ mà chị yêu quý hơn bất cứ ai khác.”

Tôi nhận ra mình vĩnh viễn không thể nào sánh bằng Lara. Và cũng chính lúc ấy, tôi lại thấy ghen tỵ với cô ấy. Tin tưởng vào một ai đó... nghe chừng thật đơn giản, nhưng cùng lúc lại phức tạp khôn cùng. Trong tâm trí tôi, mái tóc vàng óng của Boudicia bừng sáng dưới ánh mặt trời. Đồng thời, mái tóc màu xanh lục ngọc bích của Lara cũng lấp lánh như biển cả trong ngày nắng đẹp.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!