Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Đây là hình ảnh cửa hàng vật tư nghệ thuật bị phá hủy bởi vụ nổ. Nó đã bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại gạch vụn và tro tàn. Cửa hàng chủ yếu bán sơn xịt cho giới graffiti, gây ra tổn thất khổng lồ cho cộng đồng. Cùng lúc đó, số lượng graffiti xuất hiện trong thành phố ngày càng tăng, khiến chính quyền tin rằng hai vụ việc này có thể có liên quan.
Bristol vốn nổi tiếng về graffiti và nghệ thuật, nhưng cảnh sát luôn nhấn mạnh mối nguy hiểm mà những hình vẽ đó mang lại, khi chúng gắn liền với hoạt động buôn bán ma túy và các tệ nạn khác. Cuộc trấn áp ở khu Bearpit, do hội đồng thành phố khởi xướng, cũng chẳng cải thiện được tình hình. Và giờ đây, khi an ninh công cộng ở Bristol bắt đầu xuống cấp, nhiều người đã lên tiếng phàn nàn với hội đồng thành phố.
Máy quay trên bản tin đã chiếu những bức bích họa cũ và các hình vẽ khác, cũng như những tác phẩm nổi tiếng như “Sự Trả Thù Của Nữ Hoàng Gấu” và graffiti mới của Sweet Tooth, được dùng để mở rộng địa bàn. Tôi biết rõ rằng, bên ngoài, tất cả trông đều như nhau. Không lâu trước đây, tôi cũng mù tịt về điều đó. Nhưng giờ thì khác rồi. Tôi đã gặp rất nhiều người sống phụ thuộc vào graffiti. Mà chẳng thể làm được gì, tôi chỉ biết thở dài khi một lần nữa hướng về Bearpit. Tôi lo lắng khả năng graffiti của Sugar đã tiến xa đến mức đó, nhưng may thay, không phải vậy. Tuy nhiên, cuối cùng thì đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tiền tuyến của graffiti vừa vượt qua sông Avon gần đó, nên chẳng mấy chốc nó sẽ bắt đầu xâm nhập sâu hơn vào trung tâm thành phố.
Quang cảnh thành phố cứ như thể luôn ở bờ vực. Càng ngày càng nhiều graffiti xuất hiện mà không đủ không gian, nhưng kỳ lạ thay, nó vẫn giữ được vị thế là một thành phố nổi tiếng về graffiti. Tuy nhiên, Sugar và băng nhóm của hắn chẳng quan tâm đến sự cân bằng đó. Thành phố rơi vào tình trạng hỗn loạn. Người dân tức giận, thậm chí lo lắng, khi ngày càng nhiều tin đồn về graffiti lan truyền. Số lượng xe cảnh sát tuần tra cũng tăng lên. Tất cả những điều này đã vượt xa ý tưởng về graffiti thông thường… nó thực sự giống như một cuộc **xâm lược**.
Khu Bearpit cũng chẳng khá hơn là bao, một bầu không khí căng thẳng bao trùm. Các nghệ sĩ đứng vây quanh, tụm lại thành một nhóm nhưng sự im lặng thật đáng sợ. Và ai có thể trách họ được chứ? Lara cũng lập tức đưa ra một thông báo khẩn cấp. JF muốn giúp đỡ hết mức có thể, anh ta phân phát cà phê. Có lẽ vì vậy mà tôi không thấy Peni đâu, chắc cậu ta đang ở nơi khác. Boudicia đứng giữa nhóm người này, hút thuốc lá điện tử. Cô ta đang cúi đầu nhìn vào điện thoại thông minh.
“Boo-san, ừm…”
Tôi nhớ lại bức graffiti của Sugar từ hôm trước. Chúng tôi phải đối mặt với nó thế nào đây? Nhưng tôi vẫn biết mình phải nói chuyện với cô ấy ít nhất một lần.
“Yoshi, Lara không liên lạc với cậu đúng không?”
Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, cô ấy đã lập tức hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Đó là điều tôi muốn biết.” Boudicia giậm chân xuống đất.
“Tôi cũng không liên lạc được với Peni. Mà cậu ấy đáng lẽ ra phải ở cùng cô ấy…” JF đưa thêm cà phê cho một nghệ sĩ khác, vừa xoa gáy.
“Chẳng lẽ chuyện này… tệ lắm sao?”
“JF, cậu có biết Lara và Peni đi đâu không?”
“Họ muốn vẽ đè lên một số graffiti ở tiền tuyến. Tôi nghĩ là ở bên kia sông Avon, nhưng họ không nói địa điểm cụ thể. Có lẽ họ chưa xem tin nhắn của tôi, nhưng…”
"Tôi sẽ khiến cậu hiểu thôi"— những lời đe dọa đầy ám ảnh của Sugar cứ văng vẳng trong đầu tôi. Boudicia tặc lưỡi, nhét vội chiếc điện thoại thông minh vào túi rồi bỏ đi.
“K-Khoan đã, Boo-san!”
Trong phút chốc, tôi vô thức túm lấy vai cô ấy, nhưng Boudicia liền gạt tay tôi ra ngay.
“Ai mà biết chuyện gì đã xảy ra với họ chứ! Chúng ta phải nhanh lên, nếu không Lara sẽ…”
“Tôi không nói là chúng ta không nên tìm họ. Nhưng cậu cũng biết là tự ý đi một mình rất nguy hiểm phải không? Chúng ta hãy cùng tìm.”
“…Đúng vậy. Tôi xin lỗi.”
“Tôi cũng lo lắng về điều đó, nên tôi hiểu mà.”
“Yoshi, trông chừng Ghost nhé. Chúng tôi cũng sẽ đi tìm. Nếu có chuyện gì, liên hệ với tôi ngay lập tức.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Ngay cả JF cũng đã nói vậy, tôi nhanh chóng tháo kính ra để lau chùi. Sau khi thấy chúng đã sạch tinh tươm, tôi cảm thấy tâm trí mình trở nên tỉnh táo hơn. Chúng tôi đi dọc theo phố Rupert, sau đó rẽ vào phố Union, hướng về phía nam. Cuối cùng, chúng tôi đến Công viên Castle, một công viên công cộng được xây dựng quanh một vài tàn tích cổ.
“Boo-san, cô có ý tưởng nào về nơi họ có thể ở không?”
Vì cô ấy cứ đi thẳng không chút do dự, tôi không khỏi lên tiếng hỏi.
“Các băng đảng luôn nắm rõ những thị trấn mà chúng ghé thăm, dù đó không phải là địa bàn của chúng. Và nếu chúng gây ra rắc rối gì thì…”
Chúng tôi cuối cùng cũng đến Cầu Bristol nhỏ bắc qua sông Avon. Và tại đó, Boudicia đột ngột dừng lại.
“…Ở đây.”
Cô ấy nhìn về phía cuối cầu, nơi tôi có thể thấy một dãy cầu thang đá nhỏ. Kế bên là một thùng rác kim loại màu đen, với dòng chữ “Sweet Tooth” được vẽ graffiti trên đó. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi ngạc nhiên vì hai điều. Thứ nhất, tôi sốc khi thấy “chiến trường” đã lan rộng đến tận đây. Và thứ hai, dòng graffiti này đã bị vẽ đè lên một cách khá tùy tiện— bằng màu xanh ngọc bích. Boudicia và tôi nhìn nhau, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Chúng tôi vội vã lao xuống cầu thang sơn đen khi nghe thấy một tiếng ầm ầm. Phía trước chúng tôi là một con đường hẹp nằm giữa một tòa nhà và con sông. Mặc dù gần con phố chính trên cầu, nhưng nó lại không thể nhìn thấy từ bờ đối diện, tạo thành một góc khuất. Và khi chúng tôi đến đó, chúng tôi nhìn quanh và thấy vài bóng người đang nằm gục trong bóng tối. Một người trong số đó là một người đàn ông nhỏ nhắn nhưng mập mạp—
“Này, Peni! Anh ổn không?!” Boudicia khuỵu xuống và gọi tên anh ta.
Cơ thể anh ta đầy máu và vết bầm tím. Cô ấy nắm lấy vai anh ta và lay mạnh, khiến anh ta lăn nghiêng. Sau đó, chúng tôi thấy mái tóc xanh lam ánh xanh lục xuất hiện từ bên dưới anh ta.
“Ư…ư…”
“Lara-san!”
Lara rên rỉ, và trông cô ấy cũng không khá hơn Peni là bao. Mắt phải của cô ấy sưng húp đến nỗi không thể mở ra được, một phần da cô ấy chuyển sang màu tím vì các mạch máu bên trong không còn giữ được nữa. Mái tóc xanh lá xinh đẹp của cô ấy đã khô cứng vì máu. Nếu phải đoán, có lẽ Peni đã bảo vệ cô ấy. Tôi biết rằng anh ta sẽ không ngần ngại lao vào nguy hiểm vì cô ấy bất cứ lúc nào.
“Tôi xin lỗi, chúng tôi đã bất cẩn…”
“Đừng nói gì nữa!”
Tôi kiểm tra cơ thể Lara. Cô ấy vẫn còn tỉnh. Lượng máu mất không nghiêm trọng. Cô ấy bị đánh đập nặng nề, nhưng tôi không thấy vết đâm hay chấn thương nghiêm trọng nào khác. Mặc dù vậy, cô ấy có thể đã bị chấn động đầu, vì vậy chúng tôi không thể di chuyển cô ấy một cách bất cẩn. Còn về cổ cô ấy— Và rồi, ánh mắt tôi chuyển sang những gì ở phía sau vai đầy máu của cô ấy. Cánh tay trắng nõn của cô ấy bị xoắn giữa chừng, và cổ tay phải của cô ấy bị gãy hoàn toàn đến mức ngay cả tôi cũng có thể nhận ra. Trong một tích tắc, tầm nhìn của tôi như hóa thành một màu trắng xóa. Tuy nhiên, tình huống xấu nhất luôn đến vào thời điểm tồi tệ nhất.
“Này, Yoshi. Peni… anh ta không thở nữa rồi.” Giọng Boudicia run rẩy.
“Tránh ra!” Tôi đẩy cô ấy sang một bên và ghé đầu sát miệng anh ta.
Lẽ ra tôi phải cảm thấy một làn gió nhẹ thoảng qua, nhưng... không có gì cả. Tôi không thể suy nghĩ gì được nữa, cơ thể cứ thế tự động hành động. Tôi đan hai tay vào nhau, đặt lên xương ức của Peni, rồi dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể mình xuống. Ép tim phải thực hiện với nhịp độ 100 lần mỗi phút để đạt được 100 BPM. Thế nên, tôi đã hình dung một giai điệu với nhịp đập đó và bắt đầu. Tôi nhớ mình từng phải làm việc này trong khóa học sơ cứu hồi trung học. Ngày đó tôi cũng làm hệt như bây giờ. Vậy mà ai ngờ, lại có lúc nó hữu ích đến vậy? Và cũng chính vì thế, trong đầu tôi chỉ hiện lên một bài hát duy nhất – "September" của Earth, Wind & Fire.
Trong đầu tôi, giai điệu vô tư và vui tươi ấy cứ vang vọng khi tôi không ngừng ấn tay lên ngực Peni. Boudicia gọi cấp cứu, tôi nghe rõ tiếng em ấy thét vào điện thoại. Rốt cuộc là ai đã nói phải nghĩ về một bài hát khi thực hiện ép tim thế này chứ? Sự tương phản giữa giai điệu đó và nỗi tuyệt vọng hiện tại khiến tôi muốn gào khóc thật to.
“Này, Boo… Giờ thì chúng ta giống nhau rồi.”
“Câm mồm!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Boudicia chạy về phía Lara. Giọng nói mạnh mẽ, đầy khí phách của em ấy giờ đây nghe yếu ớt, như một thân cây cổ thụ sắp gãy.
“…Sugar tức giận. Hắn ta làm Peni bị thương trước cả tôi… bảo cậu ấy viết. Rồi cậu ấy tìm đến tôi. Nhưng Peni đã bảo vệ tôi…”
“Lại là Sugar sao…!”
“…Em biết không, có lúc em đã nghĩ mình là người viết graffiti giỏi nhất Bristol. Nhưng, không phải thế. Em vẫn nhớ lần đầu tiên có người đã viết đè lên tác phẩm của em. Em đã rất xúc động, em nhận ra mình không thể nào vượt qua họ. Em đã tự hỏi người viết được những hình vẽ đó là kiểu người thế nào… Và em muốn gặp họ. Nhưng em đã bất ngờ biết bao khi hóa ra chị lại là một cô nàng nóng bỏng đến thế.”
“Chị đang nói gì vậy… Em là một nhà văn tuyệt vời mà!”
“Không sao đâu. Em biết mà… Em không cùng đẳng cấp.”
“Đủ rồi. Đừng nói nữa. Người từ NHS sắp đến rồi, họ sẽ giúp em hồi phục.”
“Dù em có cố gắng đến mấy, hay có cầu nguyện Chúa bao nhiêu, vẫn có những điều em không thể làm được. Những điều em không thể có…” Lara nhúc nhích bàn tay trái không bị thương, chạm vào má Boudicia. “Này, Boo? Em có biết không… em có được điều đó. Vì em có tài năng. Thế nên, làm ơn… Hãy bảo vệ graffiti của Bristol.”
“Nhưng em không biết! Em phải làm gì đây?! Làm ơn, nói cho em biết đi! Em phải viết gì?! Làm sao em có thể đánh bại Sugar?! Này, Lara!”
Lara chống tay trái đẩy người dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Boudicia.
“Chị yêu em. Thật lòng đó… Cứ như vậy là được rồi.”
Giọng chị ấy vẫn dịu dàng như mọi khi. Dịu dàng đến mức người ta không thể biết ai mới là người đang nằm bẹp trên mặt đất, mình mẩy bầm dập. Và… đó mới đúng là chị ấy. Lara sẽ mãi là Lara. Nước mắt Boudicia rơi xuống gò má Lara, hòa lẫn với nước mắt của chị ấy, rồi nhỏ xuống nền đá… Nhưng Peni vẫn chưa thở. Liệu tất cả… liệu tất cả có thực sự kết thúc tại đây không?
…Không, tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Khi sự tuyệt vọng tràn ngập từng tế bào trong cơ thể, điệu nhạc disco trong đầu tôi lại tiếp tục vang lên to hơn. Mày có nhớ không? Điệu nhảy chúng ta chia sẻ vào ngày 21 tháng 9. Giấc mơ vàng rực rỡ soi sáng những ngày tháng của chúng ta—
“Peni-san, làm ơn. Tỉnh lại đi. Lara-san đang gặp nguy hiểm. Nếu anh không ở đây, thì ai sẽ bảo vệ chị ấy… ai sẽ bảo vệ Bristol?!”
Như thể đáp lại tiếng gào của tôi, tôi nghe thấy một tiếng ho nhẹ – khi tim Peni bắt đầu đập trở lại. Cậu ấy hít sâu như thể vừa thoát khỏi cảnh chết đuối dưới biển, cả cơ thể lại tràn ngập không khí.
“Mấy đứa ổn chứ?!”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy JF đang chạy về phía chúng tôi, ánh sáng từ phía sau hắt vào khiến cậu ấy chỉ còn là một bóng đen. Phía sau cậu ấy, tôi thấy những nhân viên cứu hộ với chiếc áo khoác vàng neon chói mắt. Họ nhanh chóng đặt Peni và Lara lên cáng rồi đưa đi. Tôi lo lắng không biết họ sẽ xoay xở thế nào trên con đường hẹp ấy, nhưng may sao gần đó có một lối dốc. Sau khi hỏi tôi vài câu, họ bật còi hụ rồi lái xe đi. JF cũng đi cùng họ, biến mất không dấu vết. Mãi đến lúc đó, tôi mới nhận ra mình đã giận đến mất hết cả lý trí. Tiếng còi cứu thương dần xa, tôi nghe thấy Boudicia thở dốc, hổn hển. Cô bé quay đầu nhìn nghiêng sang một bên, mắt dán vào một điểm ở đằng xa. Bức vẽ graffiti trên bức tường nơi chúng tôi tìm thấy Peni và Lara đã bị phá hủy. Rõ ràng là Sugar đã vẽ nó, và nội dung của nó là—để xem nào.
“Chết tiệt…”
Một bình sơn xịt nằm lăn lóc trên mặt đất. Boudicia nhặt nó lên, chĩa thẳng vào bức tường. Tôi nghe thấy tiếng xịt quen thuộc cùng mùi sơn thoảng vào mũi.
“Chết tiệt… Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
Nhưng thứ phun ra từ bình sơn không phải là màu vẽ hay khí nén. Đó là sự giận dữ, hối hận, tuyệt vọng… hoặc có thể là tất cả những cảm xúc đó hòa trộn lại. Dù sao đi nữa, nó không xứng đáng được gọi là graffiti. Đó chỉ là một cảm xúc thô ráp bị ném thẳng lên bức tường. Xong xuôi, cô bé ném mạnh bình sơn vào tường, nó rơi xuống phía sau con đường hẹp.
“Không đủ tốt! Hoàn toàn không đủ! Tôi không thể thắng được như thế này! Tại sao tôi lại…”
Boudicia vung nắm đấm loạn xạ, nhưng tôi đã kịp giữ cô bé lại ngay trước khi tay cô chạm vào tường.
“Làm ơn dừng lại, Boo-san!”
“Thả tôi ra!”
Cánh tay cô bé vung loạn xạ, đánh trúng mặt tôi và làm rơi kính, nhưng tôi vẫn không buông.
“Tôi sẽ không buông! Em làm đau tay mình thì được ích lợi gì chứ?!”
“Bọn họ… bọn họ sẽ chẳng sao nếu Peni chết! Và cả cánh tay của Lara nữa! Đi xa đến mức này… tất cả là lỗi của tôi!”
“Không phải đâu!”
“Tôi không thể đánh bại Sugar! Tôi không thể chống trả! Trước một kẻ như hắn…!”
“Làm ơn, bình tĩnh lại. Không sao đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách. Chúng ta sẽ tìm ra một con đường.”
“Peni… Lara… và Bristol… Tất cả chỉ vì…”
Khi cô bé bắt đầu nức nở, tôi nhẹ nhàng ôm lấy. Mọi chuyện đã leo thang đến mức này bằng cách nào? Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ được vào khoảnh khắc đó. Boudicia, Lara, Peni, JF, và tất cả mọi người từ Queen Bear’s Revenge… Họ đều vẽ graffiti, đè lên nó, tranh đấu vì nó, rồi tạo ra thứ gì đó tốt đẹp hơn. Tại sao chúng tôi không thể cứ tiếp tục sống như thế này? Tại sao tôi không thể bảo vệ bất cứ ai? Và khi tất cả những câu hỏi này hòa vào nhau, khuấy động trong cái nồi tâm trí tôi, một suy nghĩ nổi bật lên. Tại sao Sugar lại đi xa đến mức này? Đâm Aeon, đánh đập Lara và Peni… Hắn nói hắn làm vậy để biến Bristol thành của riêng mình.
Hắn sẽ dạy mọi người sự thật, hắn nói thế. Chắc chắn, hắn không nói dối khi nói điều đó. Nhưng, đây có thực sự là mục tiêu duy nhất của hắn không? Tôi không biết, và vì không có manh mối nào, suy nghĩ đó nhanh chóng tan biến vào hư vô. Khi cảm nhận Boudicia trong vòng tay, lời bài hát cũ lại vang lên trong đầu tôi.
Em có nhớ không? Điệu nhảy chúng ta chia sẻ vào ngày 21 tháng 9. Giấc mơ vàng rực rỡ chiếu sáng những ngày của chúng ta—
Bằng cách nào đó, tôi đã giúp Boudicia bình tâm lại, rồi đưa cô ấy đến Bearpit. Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đến nơi an toàn, một chỗ để chúng tôi nghỉ ngơi. Phòng ký túc xá của tôi có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng vì cô ấy quá yếu ớt và mỏng manh, tôi sợ rằng cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi phòng tôi nữa.
Khi thấy JF đang đứng trong Bearpit, tôi thở phào nhẹ nhõm. Anh ta ngồi xuống bàn, mắt dán chặt vào mặt ly cà phê vừa pha. Tôi đưa mắt nhìn quanh, liếc qua những người viết khác, khiến anh ta ngơ ngác. Hầu hết họ đều mang trên mình một vài vết thương. Có người băng bó quanh đầu, người thì quấn băng ở cánh tay. Và dù không chắc chắn lắm, nhưng tôi cảm thấy số lượng người viết đã giảm đi đáng kể. Rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Tất cả đều đã bị Sugar và băng nhóm của hắn hạ gục.
“…Mấy cậu. Thôi, uống cà phê đi. Dù tôi không thể mời thêm burrito cùng với đó.”
JF thấy chúng tôi liền bước vào khu bếp di động, mang ra hai cốc cà phê. Tôi nhớ nụ cười của Peni khi anh ấy làm món burrito. Nhưng không có Peni, sẽ chẳng có burrito nào cả. Thực tế phũ phàng này đè nặng lên chúng tôi.
“JF-san, Lara-san và Peni-san… sao rồi ạ?” Tôi cẩn thận hỏi.
“Tay của đội trưởng bị gãy hoàn toàn rồi. Có thể chữa được, nhưng họ không dám chắc liệu cô ấy có thể cử động như trước nữa không. Peni thì bị đánh bầm dập, gãy xương khắp người, nhưng may là không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Thế à…”
“Là nhờ cậu đã cứu cậu ta. Thành thật cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Tôi thì có làm gì được đâu…”
Ngay cả JF cao lớn thường ngày cũng bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường. Tôi không thể nói rằng mình vui. Bởi vì vẫn khó có thể nói rằng anh ấy đã thực sự được cứu thoát hoàn toàn.
“Tôi cá là mấy người ở Southampton cũng bị xử lý y chang thế này thôi. Không phải họ không cố gắng viết đè, mà là họ không thể. Bởi vì làm vậy sẽ chỉ chuốc lấy đau đớn tột cùng. Bọn chúng không chỉ mở rộng địa bàn mà còn bóp nát trái tim của những kẻ dám chống đối.”
Đó là một lập luận có lý. Ai cũng biết những mối nguy hiểm có thể xảy đến. Và họ đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Tuy nhiên, ngay cả họ chắc hẳn cũng phải bất ngờ trước sự tàn nhẫn và độc ác của cuộc xâm lược này.
“…Này, Ghost.” JF gọi Boudicia, người vẫn đang cúi gằm mặt. “Đây chẳng phải là thời điểm hoàn hảo sao?”
Đầu Boudicia chợt ngẩng phắt lên.
“Chúng quá độc ác. Chúng ta không thể thắng được bọn chúng. Vậy nên dù cả thành phố có chằng chịt hình vẽ của bọn chúng thì ta cứ viết vào những khoảng trống còn lại. Cứ tránh xa mấy tên du côn đó ra là được. Dù bọn chúng có dùng chỗ này để buôn ma túy hay mại dâm thì cũng không phải việc của chúng ta. Đó là việc của cảnh sát. Cậu có đồng ý không?”
“JF, anh đang…” Boudicia lẩm bẩm, giọng không chút cảm xúc.
“Tôi đã không bảo vệ được đội trưởng. Peni cũng vậy. Và tôi cá là mọi người ở đây cũng cảm thấy thế.”
Nhìn quanh, những người viết khác đều đang nhìn chúng tôi.
“Không. Kẻ không bảo vệ được gì là tôi. Tôi đã để chúng làm thế. Tôi không thể ngăn cản chúng. Chỉ thế thôi. Nếu tôi có thể viết đè lên hình vẽ của Sugar…”
“Tôi không ghét cậu đâu, cậu biết đấy. Thật ra, tôi còn kính trọng cậu nữa. Ai cũng biết cậu tài năng đến mức nào. Cậu đã mở ra tương lai cho chúng ta ngày trước. Cậu là người viết giỏi nhất trong tất cả chúng ta, và chúng tôi chấp nhận điều đó… Dù chúng tôi cảm thấy có lỗi khi để cậu phải gánh vác tất cả, và thành thật mà nói, chúng tôi thấy mình thật vô dụng.” JF mân mê chiếc cốc trên tay, cà phê nguội dần tạo thành những vòng tròn. “Nhưng… chính vì thế mà cậu nên dừng lại ở đây nếu cậu không còn ý định chiến đấu nữa.”
“Hả? Không còn ý định chiến đấu…?”
“Đừng cố ép mình nữa, Ghost. Chúng tôi biết Sugar là tiền bối của cậu. Và việc phải chiến đấu với đồng minh cũ thì quá tàn nhẫn.”
“Đó không phải là vấn đề ở đây! Anh ta và tôi…”
“Vậy thì, cậu có thể đánh bại anh ta không?”
“Cái đó…”
“Cậu nghĩ mình thắng được Sugar sao? Cậu thực sự muốn bảo vệ Bristol ư?” JF chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống Boudicia. “Đừng có đánh giá thấp tôi. Ai nhìn vào graffiti của cậu cũng biết. Cậu vẫn chưa dốc hết sức mình đấy thôi.”
“Không! Tôi không hề kìm nén!”
“Vậy tại sao graffiti của cậu lại thay đổi?”
“Làm sao mà tôi biết được chứ?! Nó… tôi chỉ là không biết phải vẽ gì thôi!” Boudicia đấm tay vào đùi mấy cái liền.
Thấy vậy, JF nhắm mắt, thở dài rồi lại ngồi xuống.
“…Không ai trách cậu cả. Nhưng, với tình hình của Captain và Peni như thế… chúng ta phải quyết định xem sẽ làm gì tiếp theo. Cậu hiểu chứ?”
Boudicia cúi đầu thấp, không đáp lời. Khi vẽ đè, người ta phải tạo ra thứ gì đó khó hơn để thực hiện, hoặc đẹp hơn. Đó là quy tắc quyết định thắng thua trong graffiti. Nhưng nó không giống một môn thể thao có tính điểm. Mặc dù vậy, vẫn có sự khác biệt rõ ràng giữa thắng và thua. Và đó là lý do vì sao Boudicia đau lòng đến vậy. Bởi vì Sugar tài năng hơn cô ấy với tư cách một nghệ sĩ vẽ tranh… một họa sĩ. Đó là một sự thật không thể chối cãi.
“Thật đáng thương hại. Các người có nhận thức được rằng mình đang gánh vác văn hóa của Bristol không?”
Và khi chúng tôi đang chìm trong vực thẳm của sự tuyệt vọng, một giọng nói ngạo mạn và đầy tự tin đã phá vỡ sự tĩnh lặng. Giọng nói ấy vọng ra từ lối vào Bearpit, ngay lập tức thay đổi bầu không khí. Mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, và đó lại là một con chim bồ câu trắng.
“Gabriel-san! Tại sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt anh ta vẫn điềm tĩnh như mọi khi, đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng.
“Đó không phải là một câu hỏi hay. Để tôi hỏi ngược lại, tại sao các người nghĩ tôi lại ở đây?”
Boudicia nhíu mày.
“Không phải là để đẩy graffiti đến bờ vực cuối cùng… đúng không?”
“Nếu vậy, tôi sẽ giữ im lặng. Bởi vì các người rồi sẽ bị nghiền nát thôi. Hơn nữa, lại là do mâu thuẫn nội bộ giữa những người vẽ graffiti với nhau. Và một cuộc chiến giành địa bàn như thế này… Đúng như tôi nghĩ, âm nhạc vẫn hơn.”
“Tên khốn nhà ngươi!”
“Boo-san, bình tĩnh nào!”
Bàn tay tôi cố gắng ngăn cô ấy chạm vào khoảng không, khi cô ấy túm lấy cổ áo Gabriel. Vào ngày Giáng sinh đó, trong cuộc chiến giữa âm nhạc và graffiti, chúng tôi đã đối đầu với Gabriel. Thực ra, nói “chúng tôi” không đúng lắm. Bởi vì Nelina và tôi đứng về phía âm nhạc. Cuối cùng, thắng thua cũng mơ hồ, nhưng Gabriel đã chấp nhận những người vẽ graffiti ở Bristol. Đương nhiên, trong số đó có cả Boudicia, nhưng họ vẫn không hòa thuận mấy. Và cá nhân tôi không thích nhìn hai nghệ sĩ mình yêu thích lại xung đột như vậy.
“Ghost, cậu chẳng bao giờ thay đổi, nhỉ? Vẫn hoang dã như mọi khi.”
“Nếu tôi hoang dã, thì cậu lại là một kẻ hèn nhát.”
“…Tôi nghe nói về Captain Lara rồi. Thật đáng tiếc, phải không?” “…!”
Khi Gabriel nhắc đến tên Lara, Boudicia nới lỏng tay khỏi cổ áo anh ta. Gabriel xoa xoa chiếc cổ trắng của mình rồi tiếp lời.
“Tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất. Biến Bristol thành một thành phố có giá trị văn hóa. Mặc dù, tôi đã nghĩ rằng các người đều hiểu điều đó rồi.”
Thật ra, Gabriel và graffiti vốn đứng ở hai chiến tuyến đối lập. Tuy nhiên, Gabriel đã thấu hiểu giá trị văn hóa của nó vào cuối cùng. Nếu không, thì graffiti có lẽ đã biến mất khỏi Bristol vào đêm Giáng sinh đó, thậm chí trước cả khi cuộc đại xâm lược này xảy ra.
“Tôi đã đưa ra một bình luận về tình hình hiện tại.”
Gabriel lấy điện thoại ra và thao tác. Chắc hẳn anh ta đang mở mạng xã hội.
“Câu hỏi tôi đăng lên mạng là: Có graffiti đẹp và graffiti xấu. Các người có đủ con mắt để phân biệt chúng không?” Anh ta nói rồi đưa điện thoại cho tôi.
Trên màn hình là một bức ảnh graffiti mang tên Queen Bear’s Revenge, cùng với một bức do Sweet Tooth vẽ, kèm theo bình luận của Gabriel. Và bên dưới là những bình luận của những người khác.
‘Hội đồng thành phố nên gỡ bỏ mấy cái hình vẽ này đi là vừa.’
‘Cái bên phải nhìn phát khiếp, nhưng cái bên trái thì vẽ đẹp tuyệt.’
‘Tôi chỉ không muốn an ninh công cộng lại xuống dốc thêm nữa.’
‘Lại sắp có thêm bạo lực à?’
‘Cái bên phải không phải của Bristol đúng không? Chắc là của người ngoài rồi.’
‘Trước đây thì tôi chẳng thấy có vấn đề gì với graffiti, nhưng dạo này, nhìn khó chịu quá.’
‘Tôi đã từng phản đối việc dọn dẹp Bearpit.’
‘Cứ dẹp hết mấy cái linh tinh, chỉ để lại của Banksy thôi.’
‘Graffiti là văn hóa của chúng ta ở đây. Không chỉ riêng Banksy, chúng ta nên bảo vệ tất cả các tác phẩm của họ.’
“Đây là…”
Rất nhiều bình luận phản đối graffiti nói chung, nhưng có hai người thực sự đã phân biệt được các tác phẩm. Họ nhận ra một trong số đó không phải của Bristol.
“Công dân Bristol khá nhạy cảm với chuyện này. Họ có quyền bày tỏ ý kiến và đấu tranh cho điều đó. Đôi khi, mọi chuyện có thể đi hơi xa một chút,” Gabriel vừa nói vừa nhét điện thoại vào túi quần. “Và hội đồng thành phố chắc chắn không ưa vụ này chút nào. Dù sao thì, nó đang đe dọa sự an toàn của người dân. Sẽ chẳng có gì lạ nếu họ quyết liệt chống lại tất cả mọi loại hình graffiti.”
Lara cũng đã dự đoán trước điều này, và đó là một câu trả lời hoàn toàn có thể lường trước được, đặc biệt là từ phía hội đồng thành phố. Nếu phải chọn giữa văn hóa và an ninh công cộng, thì câu trả lời quá rõ ràng. Thế nhưng, Gabriel vẫn nói tiếp.
“Nếu có thêm nhiều người lên tiếng ủng hộ graffiti như một phần văn hóa của Bristol, thì đó sẽ là một sức mạnh để dập tắt phe đối lập. Tuy nhiên, điều tốt nhất mà họ có thể làm chỉ là câu giờ thôi. Mấy cậu hiểu không?” Hắn nói và nhìn thẳng vào Boudicia.
“…Vậy tôi phải làm gì?”
“Tôi nghĩ cô nên tự biết câu trả lời rồi chứ.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết. Đây là việc mà chỉ những người vẽ graffiti như các cậu mới có thể làm. Và nó không phải chuyện riêng của bất kỳ ai khác. Nền văn hóa của Bristol đang đặt trên vai các cậu đó. Không một nền văn hóa nào có thể phát triển trong một thế giới bị cai trị bởi một băng nhóm bạo lực như bọn chúng. Các cậu nghĩ âm nhạc có cơ hội sống sót khi bạo lực và ma túy tràn ngập đường phố không?” Gabriel vẫy tay, ánh mắt lướt qua từng người họa sĩ có mặt.
Mặc dù không lâu trước đây họ từng là kẻ thù, nhưng giờ đây, tất cả đều lắng nghe trong im lặng.
“Nếu tôi có thể tự tay cứu Bristol, thì tôi đã làm rồi. Tuy nhiên, người đang chiến đấu lúc này không phải tôi. Mà là các cậu. Vấn đề không phải là ai đang chiến đấu… Mà là các cậu có chịu chiến đấu hay không. Các cậu có hai lựa chọn. Có hoặc Không. Và chính các cậu sẽ là người quyết định điều đó. Tất cả những gì tôi có thể nói chỉ là một từ duy nhất.” Gabriel ngừng lại và nhìn quanh.
Và rồi, hắn từ từ mở miệng—
“Làm ơn.”
Tôi hoàn toàn choáng váng khi nghe Gabriel dùng những lời này. Khi thấy Gabriel phải dựa dẫm vào người khác. Điều đó khiến tôi nhận ra tình hình cấp bách đến nhường nào.
“Ngay cả tôi… ngay cả tôi cũng muốn làm gì đó về chuyện này… nhưng, tôi không biết…”
Nếu chúng ta không thể ngăn chặn Sugar, thì cuộc xâm lược này sẽ không dừng lại. Và với tư cách là một nghệ sĩ, cách duy nhất để ngăn chặn Sugar là sử dụng graffiti. Hội đồng thành phố và cảnh sát sẽ không liên minh với chúng ta… Thật sao? Chúng ta thực sự không có ai trong thị trấn này sẽ liên minh với graffiti ư? Một tia sáng lóe lên trong tâm trí tôi.
“…Hãy dừng chuyện này lại.”
“Yoshi?”
“À, cậu nghe thấy rồi đấy. Xin lỗi Gabriel, nhưng…”
Tôi thấy Boudicia và JF đã hiểu lầm, nên vội vàng đính chính.
“Các cậu sai rồi. Chúng ta sẽ ngừng vẽ đè. Chúng ta sẽ ngừng việc cố gắng kiểm soát graffiti của chúng.”
“Yoshi, cậu đang nói gì vậy? Như thế chẳng phải để mặc bọn chúng muốn làm gì thì làm sao. Có gì khác so với việc ngừng chống cự đâu?”
“Tôi thực ra đã nói chuyện trực tiếp với Sugar-san rồi.”
JF nhìn tôi đầy bối rối, chớp mắt mấy lần.
“Hắn ta vặn vẹo và mục nát.”
“Thôi, tôi cũng chẳng mong ai tỉnh táo mà làm ra chuyện điên khùng như thế này,” hắn ta thở dài, khoanh tay.
“Vấn đề tuyệt nhiên không nằm ở bản tính của hắn. Lẽ thường tình của chúng ta chẳng thể nào lọt tai hắn được. Thậm chí nói chuyện bình thường với hắn cũng là điều không tưởng. Thế nhưng, hắn lại có thứ logic riêng... một cái ‘khái niệm’ riêng biệt.”
“Thật sao? Nhưng hắn ta vẫn ở phía sau, để đám thuộc hạ đi vẽ bậy khắp nơi mà, phải không? Mục tiêu chính của hắn phải là mở rộng địa bàn chứ?”
“Bản chất thực sự của graffiti là sự hủy hoại... và cốt lõi của con người là cái chết. Đó là lý do hắn ta biến nó thành công việc của mình, để cho chúng ta thấy điều đó... Hắn ta nói vậy, và đó là lý do hắn ta tự coi mình là một nghệ sĩ. Vì vậy, hắn ta mới biến thị trấn này thành một mớ hỗn độn.”
“Thật là hết nói nổi...” JF buông thõng tay xuống.
Tôi hiểu cảm giác của hắn lúc đó. Lúc đầu tôi cũng vậy.
“Nếu graffiti của chúng bị viết đè lên, hắn ta sẽ dùng băng đảng để phản công. Khi đó, những người viết tranh sẽ chịu chung số phận như Lara hay Peni. Bởi vì những nơi graffiti của Sweet Tooth đã thuộc về chúng. Chiến đấu ở đó sẽ khiến chúng ta gặp bất lợi nghiêm trọng.”
Nhìn quanh, quảng trường Bearpit bao trùm trong sự im lặng. Những người viết tranh đang chăm chú nhìn Gabriel giờ lại quay sang nhìn tôi. Và tôi hối hận vì đã nói nhiều đến vậy. Tôi là người ngoài. Một kẻ lạ mặt. Một người không nên có mặt ở đây... Nhưng tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó.
“...Yoshi, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì?”
Boudicia, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, giờ nhìn sang tôi. Và rồi, tôi nhận ra. Họ đang chờ tôi lên tiếng. Thế là, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Ít nhất là bây giờ, tôi quyết định quên hết mọi thứ. Rằng tôi chưa sống ở đây lâu, rằng tôi không phải thành viên của nhóm này, rằng tôi không phải là một người viết graffiti, rằng tôi sẽ sớm trở về Nhật Bản... và mọi thứ khác nữa. Thay vào đó, tôi sẽ làm những gì có thể vì thị trấn này... Không, vì những người đang ở bên tôi. Tôi đã nhận được quá nhiều từ Bristol và văn hóa graffiti ở đây—Vậy nên giờ là lúc để đền đáp. Tôi mở mắt ra, hít một hơi sâu.
“Tôi không nghĩ viết đè lên là phương pháp duy nhất để thắng. Hãy nhìn vào những bình luận trên bài đăng của Gabriel. Có rất nhiều người chỉ gộp chung tất cả graffiti vào một mớ, nhưng cũng có những người có thể nhận ra graffiti nào thuộc về Bristol. Họ thậm chí còn bày tỏ sự quan ngại.”
“Đúng vậy,” JF nhìn vào điện thoại của mình, và một vài thành viên khác cũng vậy.
“Chúng ta hãy ngừng cố gắng viết đè lên graffiti của bọn chúng. Thay vào đó, chúng ta hãy viết trước. Những bức graffiti đẹp nhất mà thị trấn này từng thấy, và chúng ta sẽ vẽ nó ở khắp mọi nơi. Chúng ta sẽ lấp đầy thành phố này bằng graffiti. Để nó trở nên xinh đẹp trở lại. Để những người sống ở đây cảm thấy như vậy.”
“Chắc chắn an toàn hơn là đặt chân vào lãnh địa của chúng...” JF nhìn xuống đất, tôi cá là hắn đang nhớ đến Peni và Lara. “Nhưng, nếu mấy tên từ Sweet Tooth viết đè lên graffiti của chúng ta thì sao? Chẳng phải tất cả sẽ trở nên vô nghĩa sao?”
“Thế thì càng tốt. Điều quan trọng là chúng ta cho mọi người thấy loại graffiti mà chúng ta viết. Rồi họ sẽ hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc đối đầu thông thường, mà là một cuộc xâm lược thực sự.”
“Này, Yoshi... Vậy nghĩa là...” Boudicia cất tiếng.
Tôi lập tức đoán được cô ấy muốn nói gì.
“Đúng vậy. Nếu chúng ta không làm cho người dân cảm thấy thành phố đẹp hơn với graffiti của chúng ta, thì toàn bộ chiến dịch này sẽ vô nghĩa.”
“Và nếu họ chỉ coi đó là những nét vẽ phiền phức...” JF gãi râu, trong khi Gabriel trả lời câu hỏi đó.
Vậy thì sẽ phản tác dụng. Nếu họ cứ nhìn nhận đây chỉ là thêm những hình vẽ bậy nhan nhản khắp nơi, thì sự bất mãn của người dân sẽ bùng nổ, và hội đồng thành phố sẽ không thể ngồi yên. Ga Temple Meads thì có hơi xa một chút, nên có thể họ sẽ làm ngơ, nhưng khi băng qua sông Avon để vào trung tâm Bristol, thì chắc chắn họ sẽ không đời nào cho phép người ta muốn làm gì thì làm. Kể cả họ, cũng không ngoại lệ, – Gabriel nói lên đúng những điều tôi đang nghĩ.
Suy cho cùng, đây là một cuộc đánh cược. Dù sao thì, tỉ lệ thắng cũng không tệ.
“…Trước khi đến đây, tôi chẳng biết gì về graffiti cả. Nhưng khi tiếp xúc với nó, tôi dần yêu thích nó. Tôi nhận ra đây là một nền văn hóa đáng được bảo vệ.”
Tôi vẫn còn nhớ cái ngày đầu tiên mình thực sự nhìn ngắm những bức vẽ graffiti. “…Thật sao? Cậu chưa bao giờ thấy graffiti à? Không thể nào, phải không?” – câu nói của cô ấy với tôi vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Chúng ta sẽ đánh bại Sugar. Nhưng đó không phải là chiến thắng đến từ sức mạnh… mà là từ vẻ đẹp.”
Hoàn toàn là ngẫu nhiên tôi mới đến thành phố này. Tôi chẳng có việc gì đặc biệt để làm ở đây cả. Tôi chỉ chạy trốn khỏi những rắc rối của mình rồi tình cờ lạc bước vào thị trấn này. Cho đến khi cô ấy dạy tôi về graffiti, tôi chẳng hề hay biết gì. Nhưng giờ đây khi đã nhận ra một sự thật, mọi thứ cứ như một con dốc không phanh. Những hình vẽ ngẫu hứng trên tường… bỗng biến thành một thông điệp. Các bức tường trong thị trấn trở thành những tấm toan trống trơn. Và tôi… đã gặp được biết bao nghệ sĩ. Aeon, JT, Peni, Lara, Gabriel… tôi thậm chí còn đối mặt được với Nelina. Và… tôi đã nắm lấy tay Boudicia. Chính thị trấn này và những người cầm cọ của nó… đã dạy tôi cách đối diện thật sự với vấn đề của mình… cũng như với bản thân.
“Chắc chắn có nhiều người trong thị trấn này không hiểu về graffiti. Và tôi muốn nói với những người đó… rằng khả năng của graffiti là vô hạn… cũng như vẻ đẹp của nó.”
Thị trấn này có một sức mạnh như vậy.
“Bởi vì vẻ đẹp này… đã đưa tôi đến được ngày hôm nay.”
Sự tĩnh lặng trở lại Bearpit. JF là người đầu tiên hành động, anh ấy tiến đến gần tôi với vẻ mặt đáng sợ. Tuy nhiên, khi đến trước mặt tôi, anh ấy lại cười toe toét và đặt tay lên vai tôi.
“Nói hay lắm! Và nếu cậu kiên quyết như vậy, thì chúng ta không thể cứ nằm bệt dưới đất mà khóc lóc được! Phải không mọi người?!”
Các thành viên khác của Queen Bear’s Revenge đồng loạt lên tiếng. Tôi đã nghe thấy âm thanh này nhiều lần rồi. Mỗi khi Lara ra lệnh, họ đều hò reo như vậy. Tôi biết rằng không phải vì những gì tôi nói. Mà là vì sự dũng cảm bùng cháy bên trong họ… đã được thắp lên nhờ Đội trưởng Lara, người yêu Bristol hơn bất kỳ ai đứng ở đó. Và ngay cả khi cô ấy không ở đây… đội Queen Bear’s Revenge của cô ấy vẫn chưa tan biến.
“Nhưng, Yoshi… Cậu hiểu mà, đúng không? Nếu chúng ta không ngăn được Yoshi, cuộc chiến này sẽ không kết thúc. Và vì vậy…” – JF nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tôi biết anh ấy đang cố nói gì. Lấp đầy trung tâm Bristol bằng graffiti chỉ là một chiến dịch phòng thủ. Nếu chúng ta không có một cuộc tấn công đủ mạnh để kéo Sugar ra khỏi đây, thì cuộc xâm lược này sẽ không bao giờ chấm dứt.
“Vâng, tôi biết. Tôi sẽ lo liệu.”
Người thay tôi trả lời là Boudicia. Ánh sáng đã trở lại trong mắt cô ấy.
“Ghost… cậu sẽ ổn chứ?”
“Không biết nữa. Nhưng, tôi phải làm gì đó. Tôi không thể cứ đứng yên một chỗ được.”
Nhóm người trong Bearpit tụ tập lại và bắt đầu hô vang tên Ghost. Một số vỗ lưng cô ấy, số khác reo hò cổ vũ. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau khi cô ấy đứng giữa tâm điểm chú ý, và tôi mỉm cười. Cô ấy nói chuyện với mọi người trong nhóm, vừa ngượng nghịu chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai. Tôi đang nhìn cảnh tượng đó thì có ai đó vỗ vai tôi.
“À, Gabriel-san.”
Anh ấy đứng cạnh tôi, cùng nhìn Boudicia và cả nhóm, rồi cất tiếng.
“Yoshi, cậu hỏi đúng câu rồi đấy. Đó là lý do cậu tìm ra được câu trả lời đúng. Dù kết quả thế nào thì cũng đã là đúng rồi, phải không?”
“Cảm ơn cậu… Mặc dù có vẻ như chưa có gì được giải quyết cả.”
Giọng Gabriel vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó sâu xa hơn ẩn chứa bên trong. Và có vẻ như cậu ấy đang cố gắng tìm hiểu điều đó khi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Mặt tôi có dính gì sao?”
“Cậu có nhớ điều tôi từng nói với cậu không?”
Dĩ nhiên, trong đầu tôi lúc ấy chỉ nghĩ đến một điều.
“Là tôi không có năng khiếu âm nhạc á?”
“Tôi có thực sự nói như vậy không nhỉ? Không, tôi nói cậu có một tài năng khác ngoài âm nhạc cơ mà.”
“Ồ, thật sao?”
Chắc hẳn lúc đó tôi trông ngơ ngác lắm, bởi vì Gabriel bắt đầu cười.
“Tôi nghĩ tôi vừa nhìn thấy một phần của nó đấy.”
“Ý cậu chính xác là gì…?”
Cậu ấy chắc đã đoán trước được câu hỏi lấp lửng của tôi, nên lập tức nói tiếp.
“Cậu có con mắt tinh tường với chuyện này.”
“Con mắt tinh tường… với chuyện này ư?”
“Đúng vậy. Nếu cậu muốn tạo ra điều gì đó mới mẻ, trước tiên cậu phải bước xuyên qua bóng tối. Chẳng phải thế sao?”
“Vâng…”
Tôi đã thấm thía điều đó một cách đau đớn. Bởi vì chính tôi cũng cảm thấy mình đang bước đi trong bóng tối để tìm kiếm thứ ánh sáng rạng rỡ dẫn lối. Tôi luôn lạc lối, dù làm bất cứ điều gì. Chẳng có gì tôi thực sự khao khát làm, cũng chẳng có tài năng nào thực sự khiến người khác ngạc nhiên. Không có ngọn lửa đam mê bùng cháy bên trong tôi. Có lẽ đó là lý do tôi đến đây. Để tìm kiếm thứ nhiệt huyết sẽ dẫn dắt mình. Hóa ra đó là Nelina, Gabriel… và Boudicia.
“Cậu có con mắt nhìn ra tài năng tiềm ẩn trong mỗi người mà ngay cả họ cũng chưa khám phá được. Cậu giống như một con rắn dùng tia hồng ngoại để quét động vật trong tầm mắt vậy.”
“Nghe… chẳng giống lời khen chút nào cả,” tôi cười gượng gạo.
Tuy nhiên, Gabriel dường như rất chân thành khi nói điều đó.
“Hồi đó cũng vậy… Cậu cảm nhận được nhiệt huyết của khán giả… của chính tôi, và thậm chí cả của Nelina. Đó là lý do cậu có thể chơi nhạc như thế. Không phải màn trình diễn của cậu là thứ nổi bật nhất, mà bởi vì cậu đã bước bước đầu tiên, mọi thứ sau đó mới có thể tỏa sáng rực rỡ hơn. Tôi nói rõ chứ?”
Tôi gật đầu.
“Khả năng thấu hiểu bản chất thực sự… Nó khác với kỹ năng thuần túy tạo nên cái đẹp… Nhưng đó vẫn là một khả năng.”
Bây giờ cậu ấy nhắc đến, tôi đã xâu chuỗi được một vài điều. Đối với tôi, thật kỳ lạ khi không ai tin Nelina và chỉ nói xấu cô ấy. Cô ấy là một ca sĩ tuyệt vời, lại còn rất tài năng, vậy mà lại bị xa lánh. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy. Tài năng của Gabriel thì đã được mọi người chấp nhận. Tuy nhiên, ai cũng hơi bối rối khi cậu ấy lại chơi nhạc rock. Thế nhưng, tôi không hề nghi ngờ lấy một lần, chỉ đơn giản là chơi guitar theo ý cậu ấy. Còn Boudicia thì sao? Nếu tôi thực sự có tài năng như vậy… thì tôi có thể làm được điều gì?
“Này, Yoshi. Cậu có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
JF cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Vẻ mặt cậu ấy đã dịu đi rất nhiều so với trước đó.
“Vâng?”
“Cậu biết về cái blog mà Đội trưởng vẫn thường viết không?”
“Vâng.”
“Tôi muốn cậu viết bài trên đó.”
Trong khoảnh khắc, tôi hoài nghi đôi tai mình. Và rồi tôi tua lại những gì vừa xảy ra. Anh ấy muốn tôi viết gì đó… Điều đó thì tôi hiểu, nhưng…
“Tôi á? Nhưng, tôi không thể…”
“Sẽ ổn thôi, tôi sẽ kiểm tra tiếng Anh cho cậu mà.”
“Đến cả Gabriel-san cũng vậy! Tôi là người ngoài mà, nên…”
Một “đồng phạm” bất ngờ khác đẩy tôi từ phía sau, khiến tôi càng thêm bối rối. Tôi không thể nào gánh vác trách nhiệm này được. Thế nhưng, JF vẫn tiếp tục.
“Bọn tôi không giỏi viết lách cho lắm. Mặc dù đây là quả báo vì bọn tôi đã phó mặc hết cho Đội trưởng.” JF bật cười và nói tiếp. “Mấy người bên nhóm Queen Bear’s Revenge cũng đồng ý với điều đó.”
Tôi nhìn quanh, thấy những người viết khác đều gật đầu.
“Tôi đồng ý với họ,” Boudicia nói.
“Boo-san…”
“Đây là chuyện chỉ có em mới làm được.”
Mái tóc vàng óng của cô bay bay trong làn gió hè. Miệng cô khẽ mấp máy, nhưng những lời nói đó vẫn lọt vào tai tôi. Chuyện mà chỉ mình tôi có thể làm. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này, lại còn là ở Bristol. Nhưng nhìn nụ cười của cô và sự kỳ vọng của cả đội, tôi đành yếu lòng mà gật đầu chấp nhận.
*
Tôi muốn nói rõ ngay từ đầu rằng, người viết bài blog này không phải là Đội trưởng Lara thường ngày. Thực ra, tôi cũng chưa sống ở Bristol được bao lâu. Tuy nhiên, tôi viết những dòng này vì một lý do đặc biệt. Đội trưởng Lara đã bị thương. Cô ấy phải nhập viện và không thể đăng bài mới. Thậm chí, phần lớn thành viên trong đội cũng bị thương. Chắc chắn là mọi người đều nhận ra có chuyện gì đó đang xảy ra trong thị trấn này. Tin tức nói đó là cuộc chiến tranh giành địa bàn giữa các nhóm vẽ graffiti. Thế nhưng, đó chỉ là một nửa sự thật và một nửa lời nói dối.
Toàn bộ sự thật là Bristol đang bị xâm lược. Những người vẽ graffiti… Không, một băng nhóm từ London đã đến đây để bành trướng lãnh địa, vẽ graffiti khắp nơi. Đó là lý do cả thị trấn đầy rẫy những hình vẽ đó, khiến an ninh công cộng ngày càng tệ đi. Những người vẽ graffiti ở Bristol đã cố gắng chống lại cuộc xâm lược này nhưng vô ích. Đội trưởng Lara thậm chí còn bị băng nhóm đó tấn công và bị thương nặng.
Tình hình này không phải lỗi của người dân. Tuy nhiên, cũng không thể đổ lỗi cho những người vẽ graffiti ở Bristol. Thế nhưng, cách duy nhất để chúng ta chống lại cuộc xâm lược này lại phải dựa vào graffiti. Đó là lý do tại sao chúng tôi – những người vẽ graffiti của Bristol – đã quyết định phản công. Tôi biết rằng nhiều người dân hẳn đã chán ngấy những hình vẽ graffiti. Tuy nhiên, nếu những người vẽ graffiti ở Bristol không hành động ngay bây giờ, thành phố sẽ tràn ngập những hình vẽ kinh tởm hơn nữa. Điều này, đổi lại, sẽ biến thành phố thành địa bàn của băng nhóm, cho phép ma túy và mại dâm len lỏi vào. Và rồi, cảnh quan nghệ thuật tươi đẹp này sẽ vĩnh viễn biến mất. Đây không phải là chuyện đùa. Nhiều thành phố khác đã trở thành nạn nhân của băng nhóm này.
Sự thật là tôi chưa sống ở đây được bao lâu. Thậm chí còn chưa đầy một năm kể từ khi tôi chuyển đến Bristol. Tuy nhiên, tôi đã gặp gỡ graffiti và tìm hiểu về văn hóa tuyệt vời của thành phố này. Nó cuốn hút tôi đến mức tôi đang viết những dòng này gửi đến tất cả các bạn, những người dân nơi đây, ngay lúc này. Chúng tôi sẽ vẽ graffiti. Tuy nhiên, đó sẽ không phải là bất kỳ hình vẽ graffiti thông thường nào. Chúng tôi sẽ vẽ những hình graffiti có thể nâng cao tinh thần của tất cả cư dân ở đây. Đẹp đến mức không ai có thể vẽ đè lên được. Để không còn những hình graffiti xấu xí lấp đầy đường phố của chúng ta. Và… để bảo vệ thị trấn này.
Vì điều đó, chúng tôi mong các bạn hãy cho chúng tôi mượn những bức tường của mình. Những ai sẵn lòng ủng hộ chúng tôi, xin hãy viết “[We Are Bristol]” lên đó. Chúng tôi hứa sẽ vẽ đè lên thông điệp của bạn bằng những hình graffiti đầy tính nghệ thuật mà sẽ không làm mất mặt thị trấn này. Và rằng chúng tôi sẽ không vẽ lên bất kỳ bức tường nào khác ngoài những bức tường được cho phép.
Xin hãy để chúng tôi cùng nhau bảo vệ thành phố này. Chúng tôi rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn.
0 Bình luận